Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 740


Trịnh Khánh Vân nói hết những chuyện đã xảy ra vừa qua, sau khi nghe xong thì sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lập tức trầm xuống.

Lúc này, anh còn chưa nghĩ cẩn thận nên nói cái gì thì ngược lại bên Lý Vỹ Tài lại cười khinh nói: “Vậy sao? Mấy người muốn gọi người lớn tới đúng không?” “Tôi nói cho anh biết, hôm nay vấn đề này tôi không để yên đâu!” “Vậy kêu hai tên nhóc kia ra đây?”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng. “Bộ con của mấy người không biết phép tắt chút nào hả? Vậy mà ngay cả anh cũng không hiểu luôn sao?” “Đó là khách ở bên ngoài cao quý như vậy, các người mở miệng kêu một tiếng tên nhóc như vậy được sao?” Lý Vỹ Tài giận dữ hét toáng lên.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Người mang theo ý tốt mới là khách từ bên ngoài, còn loại hèn hạ như này chỉ kêu một tiếng tên nhóc là đủ cho bọn họ mặt mũi rồi!” “Tôi cho anh ba giây, nhanh chóng nói để bọn họ bò ra đây nói xin lỗi với chúng tôi.” “Có phải đầu óc của anh có vấn đề gì không? Vậy mà muốn khách mời tôn quý của chúng tôi bò ra xin lỗi! Anh có biết đây là chỗ nào không hả?”

Lý Vỹ Tài giận dữ hét lên.

Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng nói: “Ba, hai, một…”

Lý Vỹ Tài mang vẻ mặt khinh thường nói: “Ngu ngốc! Anh đếm ngược thiệt đó hả? Dù anh đếm ngược một trăm lần cũng không có ai để ý tới anh đâu!” “Anh có biết chúng ta đang ở chỗ nào hay không?” “Đây là địa bàn của nhà họ Nạp Lan!” “Cái tên quê mùa nhà như anh sao có thể hiểu được nhà họ Nạp Lan đại biểu cho cái gì ở thành phố Dương Thành này chứ?”

Sau khi nói xong thì anh ta hất mặt lên tỏ vẻ đắc ý, đây chính là đòn tấn công của anh ta.

Ở chỗ này, khi nói ra ba chữ nhà họ Nạp Lan thì không phải đã đủ hù chết người rồi sao?

Có thể nói ai cũng phải sợ, giống như một công văn lưu hành trên thị trường người nào cũng phải sợ. “nhà họ Nạp Lan?” Bùi Nguyên Minh cười hỏi lại.

Anh liếc vào thẻ công tác của Lý Vỹ Tài một cái rồi nói: “Anh tên là Lý Vỹ Tài đúng không? Chỉ là một người làm ở nhà họ Nạp Lan, ỷ lại vào tên tuổi của nhà họ Nạp Lan rồi hống hách với bên ngoài, anh cũng hay lắm đấy!” “Đúng vậy! Tôi chính là người làm ở nhà họ Nạp! Nhưng tên người làm như tôi nhưng cũng không người như anh có thể chọc vào!” “Ngay cả người làm anh cũng không xứng!” “Còn dám nói tên ông đây ra! Thế nào rồi? Rồi định khiếu nại tôi hay gì?”

Lý Vỹ Tài nhớ rõ chuyện này nên chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh rồi quát lên.

Bùi Nguyên Minh không để ý tới anh ta, anh trực tiếp lấy điện thoại ra bấm một dãy số. “Nạp Nhã Lan, người của nhà họ Nạp các người thật giỏi nha!” “Nuôi ra một con chó đầu người như Lý Vỹ Tài, vậy mà cũng dám sủa bậy trước mặt của tôi?” “Tôi sẽ giữ thể diện cho cô, nhưng trong năm phút nữa mà cô vẫn không giải quyết được thì nhà họ Nạp các người cũng đừng tồn tại làm gì nữa!”

Giọng nói của Bùi Nguyên Minh vô cùng lạnh lẽo.

Bên đầu kia điện thoại Nạp Nhã Lan cũng bị nói cho giật nảy mình.

Ở bên cạnh là Nạp Hoàng Chi cũng cau mày nói: “Như vậy là thế nào?” “Là Bùi Nguyên Minh, ở bên trung tâm thương mại Văn Ngoạn có một tên Lý Vỹ Tài chọc giận anh ta!” “Cái gì?”

Nạp Hoàng Chi ngạc nhiên không thôi.

Bây giờ người của nhà họ Nạp đều biết thân phận thật của Bùi Nguyên Minh.

Là thế tử của dòng họ Bùi.

Tổng giáo đầu của Đường Đao Doanh!

Tùy tiện chọn một thân phận cũng đủ đè bẹp nhà họ Nạp của họ rồi!

Hơn nữa từ một cách đặc biệt khác, Nạp Hoàng Chi cũng nhận thêm được một tin tức, đó chính là việc Bùi Nguyên Giáp có thể đứng lên lần nữa có liên quan tám phần tới vị thế tử nhà họ Bùi này.

Mặc dù không biết cuối cùng hôm đó dòng họ Bùi có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể nhìn thấy một mà biết mười là đủ rồi!

Giờ phút này, nhà họ Nạp không dám đắc tội với vị này. “Nhã Lan, con tự mình đi một chuyến đi…” “Được rồi, để ba tự mình đi, nhanh lên đưa ba qua bên đó đi.” “Tính tình của vị thế tử nhà họ Bùi này cũng không tốt lắm đâu!”

Nạp Hoàng Chi gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng… …

Cùng lúc đó ở bên thị trường Văn Ngoạn.

Lý Vỹ Tài thấy Bùi Nguyên Minh cúp điện thoại thì sắc mặt đầy ý lạnh nói: “Sao rồi hả? Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” “Anh nghĩ khiếu nại tôi sẽ giết chết tôi đó hả?” “Anh có tin bây giờ tôi giết chết anh trước không?”
 
Chương 741


Bùi Nguyên Minh tiện tay đẩy Lý Vỹ Tài ra, sau đó đạp một cước vào cửa lớn của phòng khách quý, ánh mắt dừng lại trên hai tên nhóc tô son trát phấn đầy mặt, lạnh lùng nói: “Chính là hai người đánh người đúng không? Còn đập đồ vật? Còn muốn Khánh Vân uống rượu với các người?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tên nhóc kia lập tức đứng dậy. “Đúng vậy! Là chúng tôi đó, thì sao hả? Một tên nhãi ranh như anh còn muốn báo thù hay sao?”

Hai cái tên này nói chuyện bằng tiếng địa phương cũng không rành mạch lắm, nhưng ánh mắt có thể thấy nhìn Bùi Nguyên Minh vô cùng khinh thường.

Hiển nhiên họ cảm thấy mình hơn người khác một bậc. “Quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ tha cho các người một lần.” Bùi Nguyên Minh ra lệnh. “Xin lỗi hả? Việc này tuyệt đối không thể xảy ra!” “Chúng tôi là những khách ngoại quốc tôn quý, sao có thể xin lỗi thứ thấp hèn như anh chứ?” “Chỉ là anh thì có thể quỳ xuống xin lỗi chúng tôi đấy!”

Hai cái tên người ngoại quốc này vô cùng phách lối, giờ phút này họ vốn dĩ không xem trọng Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.

Theo suy nghĩ của họ thấy thì hai người này vốn dĩ không có tư cách nói chuyện với họ. “Bảo vệ đâu rồi? Bảo vệ ở đâu rồi hả?” “Còn không nhanh chóng đuổi cái tên thấp hèn này ra khỏi đây cho tôi!” “Anh ta làm phiền tới lúc chúng tôi nghỉ ngơi!”

Khi họ đang nói chuyện cũng đồng thời đứng hết lên, thậm chí một người trong đó còn muốn quăng tới một bạt tai trên mặt Bùi Nguyên Minh. “Ầm!”

Bùi Nguyên Minh đá một cước, trực tiếp đá vào chỗ đầu gối của người đó. “A aa a a…”

Trong một lúc người đó lập tức đau đớn khổ sở quỳ sụp xuống. “Bốp..”

Bùi Nguyên Minh trở tay một cái trực tiếp quất cho người còn lại cũng xụi lơ trên mặt đất.

Hai người họ giãy giụa muốn đứng lên.

Nhưng Bùi Nguyên Minh lại bồi thêm cho mỗi người một đạp, hai người lập tức không bò dậy nổi nữa, chỉ có thể quỳ ở đó. “Khánh Vân, lúc đầu tôi muốn em tự mình trả trở về, chỉ là bọn chúng quá đáng ghét, cũng không có tư cách để em đụng vào.”

Bùi Nguyên Minh nhìn Trịnh Khánh Vân một chút, còn cô ta thì không ngừng gật đầu.

Anh rể quá đẹp trai rồi, có anh ấy ở đây thì không có chuyện gì không giải quyết được cả. “Anh qua đây, đánh trả họ, tôi không kêu ngừng thì anh không được ngừng!”

Bùi Nguyên Minh nhìn qua Lý Vỹ Tài nói. “Anh…”

Giờ phút này Lý Vỹ Tài đều bị dọa sợ tới ngu người “Anh biết anh đã làm gì không hả?” “Anh có biết bọn hon là ai không?”

Mặc dù hai cái tên đó đang quỳ trên mặt đất, rồi. nhưng ánh mắt họ nhìn Bùi Nguyên Minh đầy khinh thường: “Người thấp hèn như anh mà dám đánh tôi, anh chờ xem đi! Việc này không xong đâu! “Tôi nhất định phải cho anh ngồi tù mục xương!” “Tôi cảnh cáo, bây giờ hãy đỡ hai vị khách quý đó lên, đồng thời trịnh trọng xin lỗi với họ, cầu xin họ tha thứ cho bằng được!” “Tôi cảnh cáo anh, bây giờ anh nhanh chóng đỡ hai vị đó lên, đồng thời trịnh trọng nói xin lỗi họ, cầu mong họ tha thứ, nếu không tôi sợ một hồi anh muốn khóc cũng khóc không được.”

Lý Vỹ Tài chỉ vào Bùi Nguyên Minh phách lối mở miệng. “Bảo vệ đâu rồi? Các người chỉ ngồi xem kịch thôi hả? Còn không nhanh chóng giữ chặt cái tên này lại! Một hồi đưa đi xử lý!”

Nghe vậy mấy người bảo vệ trong vô thức đã muốn tiến lên.

Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên một đám người bảo vệ một người ở giữa đi tới.

Một ông cụ râu tóc bạc trắng, mặc áo tứ thân vô cùng lo lắng chạy tới, từ trăm mét bắn vọt qua chỗ họ.

Lý Vỹ Tài vừa rồi còn phách lối thì giờ phút này mặt mày đã thay đổi, lập tức gạt ra nụ cười nịnh nọt: “Chủ tịch, có chuyện gì mà cần đích thân ngài tới đây vậy ạ?” “Ngài có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại tới, thuộc hạ dù xông pha khối lửa cũng không chối từ!”

Gio phút này Lý Vỹ Tài thay đổi thành một bộ mặc khác, giống như ước gì có thể quỳ xuống liếm giày của Nạp Hoàng Chi.

Trên đường tới Nạp Hoàng Chi cũng vừa tìm hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Gio phút này, mặt mày của ông dữ tợn nhìn lại, chỉ vào Lý Vỹ Tài chửi: “Tên đáng chết, cậu đã bị đuổi việc!”
 
Chương 742


Một tiếng nổ “bùm” vang lên trong đầu Lý Vĩ Tài, anh ta có chút sững sờ.

Lúc này, trên gương mặt anh ta lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, tiếng nấc cục phát ra từ trong yết hầu của anh ta.

Anh ta theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, vừa rồi hình như là do anh gọi điện thoại.

Kết quả, quả thực chưa đầy năm phút sau, chủ tịch của anh ta đã đến nơi, hơn nữa còn lập tức khai trừ anh ta.

Lý Vĩ Tài phản ứng lại, vẫn muốn biện minh, giải thích gì đó, nhưng Nạp Hoàng Chi lại giơ tay giáng một cái tát xuống mặt anh ta nói: “Cút đi! Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa! Những chuyện đã xảy ra tôi đều đã nắm được rồi!” “Đợi một chút.”

Bùi Nguyên Minh đột nhiên lên tiếng.

Khuôn mặt Lý Vĩ Tài lộ lên một tia vui mừng, lẽ nào vị này cảm thấy đã xử phạt quá nặng rồi, nên muốn thay anh ta cầu tình? Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã không ngừng khẩn cầu: “Thưa anh, anh đại nhân đại lượng cầu xin anh tha cho tôi, tôi đây vô cùng cảm kích!”

Bùi Nguyên Minh không để ý đến anh ta, mà chỉ vào hai tên người Hàn vẫn đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Còn nhớ những lời tôi vừa nói không?”

Vẻ mặt Lý Vĩ Tài lập tức thay đổi, tái mét như tờ giấy.

Sao có thể không nhớ chứ, Bùi Nguyên Minh bảo anh ta tát hai tên đó đến khi nào anh nói dừng lại thì mới thôi.

Nhưng vấn đề là, anh ta không dám làm theo!

Con người anh ta chính là kiểu, khi đối diện với người nước ngoài sẽ có cảm giác bản thân thua kém người ta một bậc, vì vậy mới có chuyện quỳ xuống nịnh nọt hai tên người Hàn như thế, lúc này bảo anh ta ra tay, anh ta làm sao dám? Nạp Hoàng Chi nhanh chóng hiểu ra tình hình, sau đó cười lạnh nói: “Cậu Nguyên Minh nói không sai, bây giờ anh phải lập tức cho hai tên này mấy cái bạt tai!” “Hơn nữa, tốt nhất anh nên bảo bọn họ bồi thường tổn thất cho tôi, giá trị của hai chiếc bát đó không chỉ có ba tỷ năm trăm triệu đồng, mà là ba mươi lăm tỷ đồng!” “Thiếu dù chỉ một đồng thôi, tôi cũng sẽ đích thân đến tìm anh đòi tiền.”

Nghe thấy con số ba mươi lăm tỷ đồng, Lý Vĩ Tài mới lập tức tỉnh táo lại.

Giây tiếp theo, mặc dù cả người anh ta đang run cầm cập, nhưng vẫn run rẩy bước đến trước mặt hai tên người Hàn Quốc đang quỳ.

Hai tên người Hàn đó cũng đang ngây ra, bọn họ đều quen biết Nạp Hoàng Chi, không ngờ rằng một Nạp Hoàng Chi trước đó vẫn còn đối xử khách sáo với bọn họ, nhưng hiện giờ, kể từ sau khi đến nơi ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn muốn bọn họ bồi thường ba mươi lăm tỷ đồng. “Thầy Hoàng Chi, là chúng tôi đây! Tôi là…”

Bốp.”

Một tiếng bạt tai vang lên, không đợi tên người Hàn này nói xong, Lý Vĩ Tài khó khăn lắm mới có đủ dũng khí, vả một cái tát xuống mặt tên đó.

Sau cái tát đó, anh ta càng không dám dừng lại, chỉ có thể liên tục tát hai tên đó.

Một lúc sau, khuôn mặt của hai tên người Hàn đều sưng phù lên như hai cái đầu heo.

Lúc này, Bùi Nguyên Minh mới lạnh lùng nói: “Bảo hai người họ xin lỗi, nếu như không xin lỗi thì tiếp tục đánh, đánh đến khi nào bọn họ xin lỗi thì mới thôi.”

Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng anh rể cô ta giúp cô ta xả giận, gương mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Mọi người đều nói anh rể cô ta là đồ bỏ đi, bỏ đi chỗ nào chứ?

Cuối cùng, hai tên người Hàn đều chịu thua, sau khi lí nhí nói xin lỗi, và giao ra ba mươi lăm tỷ đồng tiền bồi thường mới bị mấy người bảo vệ lôi ra bên ngoài.

Đến lúc này, những tiếng vỗ tay không ngừng vang lên từ bốn phía. “Loại người này còn dám nói cái gì mà khách nước ngoài? Quả thực là rác rưởi!” “Bọn họ chẳng qua chỉ là lũ vô đạo đức, cái đất nước Hàn Quốc bé tí, còn tưởng rằng bản thân ở trên người khác!” “Không đánh cho bọn họ một trận, thì thật có lỗi với sự hung hăng ngạo mạn của bọn họ!”

Bùi Nguyên Minh ra hiệu, tỏ ý bảo mọi người yên tĩnh, sau đó khẽ cười, nói: “Những người bạn nước ngoài có thiện ý đến đây, đương nhiên chúng ta phải tiếp đón nhiệt tình. Nhưng có những tên cặn bã tự mình cho rằng bản thân hơn người, muốn Đại Hạ chúng ta phải nhường nhịn, làm theo nước bọn họ, đều đáng đánh!”

Cho đến khi Bùi Nguyên Minh giải quyết xong chuyện, Nạp Hoàng Chi mới bước đến.
 
Chương 743


“Cậu Nguyên Minh, đối với chuyện vừa xảy ra tôi thực sự rất áy náy, ba mươi lăm tỷ đồng này coi như là khoản tiền bồi thường cho cô gái này.” Nạp Hoàng Chi cười híp mắt đưa tấm chi phiếu cho Trịnh Khánh Vân.

Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh, không giơ tay nhận tấm chi phiếu đó.

Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói: “Cầm đi, đây là khoản tiền em đáng được nhận, nếu như em không cầm, anh sợ là đêm nay thầy Hoàng Chi sẽ bị mất ngủ đó.”

Trịnh Khánh Vân gật đầu, nhận lấy tấm chi phiếu.

Những người làm công đi cùng với Nạp Hoàng Chi lúc này đều trợn mắt há mồm.

Người này rốt cuộc là ai?

Mà thái độ khi đối mặt với Nạp Hoàng Chi không khác gì đối mặt với những người bình thường khác.

Điều quan trọng nhất là, anh nói ra những lời như thế mà Nạp Hoàng Chi lại không hề bác bỏ?

Điều này có nghĩa là gì chứ?

Có nghĩa là thân phận của anh còn cao hơn so với Nạp Hoàng Chi.

Trước mặt anh, Nạp Hoàng Chi chẳng qua chỉ là một người em trai mà thôi!

Những người làm công này đã đi theo Nạp Hoàng Chi nhiều năm, cũng được coi là thấy nhiều biết rộng.

Nhưng lúc này bọn họ dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được, ở khắp cái đất Đà Nẵng này có người trẻ tuổi nào có thể khiến cho Nạp Hoàng Chi phải kiêng dè đến thế.

Nhìn thấy Trịnh Khánh Vân nhận tiền, Nạp Hoàng Chi mới mỉm cười nói: “Cậu Nguyên Minh, lần sau nếu có đến đây thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ tự mình đón tiếp cậu.” “Không cần đâu.” Bùi Nguyên Minh nói.

Nạp Hoàng Chi cười ha ha nói: “Cậu Nguyên Minh cứ yên tâm, sau khi chuyện này qua đi, tôi nhất định sẽ tiến hành chỉnh đốn và cải cách trung tâm thương mại Văn Ngoạn này, tôi sẽ xử lý sạch sẽ mấy tên cặn bã coi thường Đại Hạ của tôi!” “Hơn nữa, tôi sẽ đi đầu trong việc tạo ra khuôn phép cho trung tâm thương mại Văn Ngoạn, những thứ có giá trị không được phép lưu lạc ra nước ngoài.”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, lúc này sắc mặt anh mới tốt hơn một chút.

Nhìn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Bùi Nguyên Minh, Nạp Hoàng Chi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Trên thực tế, đối với thân phận thế tử của Bùi Nguyên Minh ông ta cũng không đến mức phải kiêng dè đến thế.

Nhưng với thân phận còn lại của anh, khiến cho ông ta vô cùng kiêng nể.

Hiện giờ nghĩ lại ngày hôm đó ở thành phố Hải Dương nói ra những câu nói đó, Nạp Hoàng Chi vẫn cảm thấy đỏ mặt. nhà họ Nạp Lan nhỏ nhoi gần như là trợ thủ của người này, có được sự bảo hộ của người này.

Muốn làm núi lớn dựa vào người này, thực sự chỉ có thể nói là mơ mộng nhiều rồi.

Qua một lúc sau, khi đã tiễn Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đến cửa lớn, Nạp Hoàng Chi mới vươn tay, từ phía sau đưa lên một chiếc hộp bằng gỗ mang phong cách cổ xưa.

Ông ta dùng hai tay nâng chiếc hộp lên cho Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Tôi nghe nói lần này hai người đến đâu, là vì muốn tìm cho bà cụ nhà họ Thanh một phần quà mừng thọ!” “Thật trùng hợp là trong tay tôi có một món đồ mà bà cụ nhà họ Thanh đã muốn có trong nhiều năm qua, cậu đem đi làm quà mừng thọ cho bà ấy là vô cùng thích hợp.”

Bùi Nguyên Minh không mở hộp ra, mà thuận tay nhận lấy chiếc hộp rồi đưa cho Trịnh Khánh Vân, nói: “Cảm ơn, khi nào rảnh tôi sẽ mời ông uống trà.” “Đây là vinh hạnh của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng đều có thời gian rảnh!”

Gương mặt Nạp Hoàng Chi hiện lên vẻ vui mừng, nói nhiều như thế, làm nhiều như thế, vị này cuối cùng cũng có phản ứng rồi.

Đợi đến khi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân rời khỏi, mới có một người làm công nghi ngờ hỏi: “Chủ tịch, thứ vừa rồi là do ông trăm đắng ngàn cay mới có được, đến bản thân cũng không nỡ dùng đến!” “Không biết có bao nhiêu nhân vật tầm cỡ của thành phố Hải Dương đều muốn có được!” “Nhưng mà, ông cứ đưa cho anh ta như thế? Anh ta còn không biết tốt xấu, một tiếng cảm ơn cũng không nói, chỉ nói mời ông uống trà, điều này quả thực là…” “Bốp.”

Người làm công này vẫn chưa nói xong, Nạp Hoàng Chi đã vung tay tát cho anh ta một cái, trực tiếp đem những lời nói còn lại của anh ta đánh ngược trở lại. “Nhỡ có kỹ, có những người không phải là người các ngươi có đủ tư cách để bàn luận!” “Cậu ấy có thể mời tôi uống trà, đã là vinh hạnh của nhà họ Nạp Lan rồi!”
 
Chương 744


Nhà họ Trịnh.

Bởi vì dự án Bạch Vân San Resort của Trịnh Tuyết Dương đang trên đà phát triển, nên bây giờ trong nhà họ Trịnh, Trịnh Tuyết Dương khá là có tiếng nói.

Ngoài ra, khi nhà họ Bối sụp đổ, trong một khoảng thời gian ngắn Trịnh Chí Dụng không thể tìm được người hậu thuẫn mới, vì vậy bây giờ không ai trong gia đình Trịnh dám làm phiền Trịnh Tuyết Dương nữa, bây giờ mọi thứ đã ổn định.

Vào một ngày, có một người đàn ông mặc vest và đi giày da đã gửi thư mời đến nhà họ Trịnh. Trong biệt thự của nhà họ Trịnh, Ông cụ Trịnh nhìn nội dung thư mời, vẻ mặt hưng phấn nói: “Mau đi mời

Trịnh Tuấn cùng ông nội.”

Ngay sau đó, gia đình của Trịnh Tuấn đã đến, bao gồm cả Bùi Nguyên Minh.

Ông cụ Trịnh lấy thư mời ra và cười nói: “Tuấn,

Linh!” “Nhìn xem đây là gì? Đây là lời mời của nhà họ

Thanh, gia tộc hạng nhất ở Dương Thành!” “Đây là mời họ Trịnh của chúng ta đến dự tiệc sinh nhật của nhà họ Thanh!”

Khi nói về điều này, ánh mắt của Ông cụ Trịnh nhìn Thanh Linh trở nên khác hẳn.

Trước đây, ông ta rất bất mãn với cô con dâu út này, tuy rằng bà ta xuất thân từ một gia tộc lớn ở Dương Thành, nhưng sau bao nhiêu năm vào cửa, vẫn không thể mang lại lợi ích thực sự nào cho nhà họ Trịnh.

Tuy nhiên, hôm nay nhìn thấy bức thư mời này, sắc mặt của ông cụ Trịnh gần như biến sắc.

Thư mời từ gia tộc hạng nhất ở Dương Thành, nhà họ Thanh!

Đây là nhà mẹ của Thanh Linh và là nhà ông bà ngoại của Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân.

Đối với nhà họ Trịnh, thư mời này là mưa dầm thấm lâu!

Việc khiến nhà họ Trịnh đau đầu nhất vào lúc này là không tìm được người chống lưng mới.

Về phần Tập đoàn Thiện Nhân, tuy là trước mắt người nắm quyền là nhà họ Trịnh, nhưng người nhà họ Trịnh sợ rằng một ngày nào đó tập đoàn Thiện Nhân sẽ nắm quyền lực và tài sản của nhà họ Trịnh.

Vì vậy, hiện giờ bọn họ đang háo hức tìm một người chống lưng mới và vào lúc này chính lá thư mời này mang lại cho họ hy vọng.

Lúc này, ông cụ Trịnh suy tư hồi lâu mới nói: “Thanh Linh, con nghĩ tại sao lần này nhà họ Thanh lại gửi lời mời cho chúng ta?”

Thanh Linh vừa muốn nói gì đó, thì lúc này Trịnh Chí Dụng đột nhiên đứng lên nói: “Ông nội, cái này ôngcòn phải hỏi sao?” “Nhà họ Trịnh của chúng ta bây giờ cũng được đến là gia tộc danh giá ở thành phố Dương Thành này, nhà họ Thanh mời chúng ta là chuyện rất bình thường mà thôi!”

Thanh Linh lạnh lùng nói: “Đừng nói nhằm, thư mời này rõ ràng là nhờ chúng tôi.”

Nghe vậy, Trịnh Chí Dụng cười nói: “Dì à, đừng trách tôi nói thằng!” “Tôi biết dì là người của nhà họ Thanh, nhưng vấn đề là dì đã bị nhà họ Thanh đuổi đi khi kết hôn với chủ ba của tôi.” “Nhiều năm như vậy, nếu như nhà họ Thanh còn quan tâm đứa con gái dì, thì bọn họ phải đợi đến bây giờ mới mới gửi thiệp mời sinh nhật cho dì sao?” “Đây rõ ràng là vì thực lực của họ Trịnh chúng ta!” “Nhà họ Trịnh của chúng ta bây giờ đứng sau Tập đoàn Thiện Nhân. Tập đoàn Thiện Nhân là một tập đoàn dưới cái tên Thế Tử Minh. Chính vì vậy nhà họ Thanh coi trọng chúng ta là chuyện bình thường!” “Có thể, bởi vì nhà họ Trịnh của chúng ta hiện tại rất mạnh, nên nhà họ Thanh mới nguyện ý tiếp nhận dì!” “Dì ba, dì nhất định phải cảm thấy vinh hạnh. Nếu dì không phải là người nhà họ Trịnh của chúng tôi, hôm nay dì cũng không có tư cách xem thư mời này!”

Sau khi nói lời này, Trịnh Chí Dụng đắc thắng, anh ta coi đó là điều đương nhiên.

Đương nhiên anh ta biết rằng từ khi thư mời được người nhà họ Thanh gửi đến, nó nhất định phải có quan hệ chặt chẽ với Thanh Linh.

Nhưng vấn đề là gia đình Trịnh Tuyết Dương đang kiểm soát quá nhiều thứ trong nhà họ Trịnh và họ không thể để họ tiếp tục chịu đựng.

Và anh ta biết rằng ông cụ Trịnh dễ mềm lòng, nên khi anh ta nói như vậy hẳn là sẽ có ích…

Quả nhiên, khi nghe xong lời này ông cụ Trịnh sắc mặt trầm ngâm, sau đó chỉ mỉm cười: “Chí Dụng nói đúng. Dù bây giờ chúng ta có năm mươi mốt phần trăm cổ phần trong tập đoàn Thiện Nhân, nhưng người ngoài không biết!” “Cho dù là nhà họ Thanh, hiện tại bình thường cũng phải để cho nhà họ Trịnh chúng ta một chút thể diện!” “Thanh Linh, con phải biết ơn họ Trịnh của chúng ta, đừng như sói mắt trắng, có biết không?”

Khi Thanh Linh nghe thấy điều này, phổi của bà ta dường như muốn nổ tung!
 
Chương 745


Lúc này, Thanh Linh mới đứng dậy chỉ vào Trịnh Chí Dụng nói: “Cậu không cần phải xúi giục bất hòa ở đây, như tôi đã nói lúc trước, để nhà chúng tôi tham gia tiệc sinh nhật của bà cụ!” “Thư mời này rõ ràng là của ông nội chúng tôi!” “Được, được rồi, đừng làm ồn nữa!” Ông cụ Trịnh nhẹ giọng nói. “Chỉ cần nhìn lên đầu thiệp mời.”

Sau đó, ông ta mở thư mời với vẻ hào hứng.

Một nhóm người nhà họ Trịnh đều trong tiềm thức đến xem xét.

Ông ta nhìn lên và nói: “Nhà họ Trịnh!”

Nhìn thấy hai chữ này, Trịnh Chí Dụng liền cười to: “Chắc chắn rồi, ông nội, con không sai, nhà họ Thanh là mời nhà họ Trịnh của chúng ta, chứ không phải là một người nào đó!”

Ông cụ Trịnh cũng hài lòng nói: “Chà, cũng đúng, chính là như lời Trịnh Chí Dụng nói.” “Nhà họ Thanh cho chúng ta mười chỗ đến dự tiệc sinh nhật. Nếu là của nhà con, nhiều nhất sẽ chỉ cho năm chỗ.”

Trên thực tế, điều này là do ông cụ Trịnh hông hiểu quy tắc của những gia tộc lớn ở Dương Thành.

Vì khi ai đó được mời đến bữa tiệc sinh nhật, không có lý do gì để đề cập cụ thể đến ai đó.

Loại giới thiệu đặc biệt thường là những lời mời đặc biệt.

Với địa vị của nhà họ Trịnh, ông ta vẫn chưa có đủ tư cách để được đặc cách mời bằng tên riêng. “Ông ơi, có mười người ở đây. Điều này khiến nhà họ Trịnh chúng ta rất mất mặt!” Trịnh Chí Dụng nói tiếp. “Con nghe nói rằng điều này có nghĩa là chúng ta có thể độc lập có một bàn ăn trong bữa tiệc sinh nhật! Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm!” “Đúng, không tệ!” Ông cụ Trịnh cười: “Trước khi nhà họ Bối phá sản một cách không thể giải thích được, ta đã nghĩ nhà họ Trịnh của chúng ta sẽ vươn lên trong vô vọng. Không ngờ lại có cơ hội như vậy!” “Có vẻ như nhà họ Trịnh của chúng ta vẫn còn may mắn, sự nổi lên chỉ ở quanh góc!” “Ông nội, nhà họ Thanh phải coi trọng chúng ta!” “Chúng ta có một dự án lớn như Bạch Vân San Resort trong tay. Ai mà không muốn hợp tác với chúng ta cơ chứ!” “Tuy nhiên, đối với một dự án lớn như vậy, tôi nghĩ tốt hơn là bạn nên tự mình bắt lấy nó, bằng không, nếu có người vì dự án này mà phá bỏ dự án tốt như vậy thì nhà họ Trịnh chúng ta sẽ vươn lên trong vô vọng! ”

Trịnh Chí Dụng nói chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy anh.

Mục đích của anh ta là muốn ông cụ Trịnh tìm cách lấy lại quyền hành của Trịnh Tuyết Dương.

Nghe những gì anh ta nói, rất nhiều người nhà họ Trịnh đều ăn ý nhìn nhau và đứng lên. “Ba, Chí Dụng nói đúng! Ba phải đích thân điều khiển một dự án lớn như vậy!” “Đây là gốc rễ của sự tăng trưởng của nhà họ Trịnh chúng ta. Không thể để xảy ra sai lầm nào hết!” “Đúng, đúng, đúng, Trịnh Tuyết Dương dù gì cũng là thiếu kinh nghiệm. Nghe nói lần trước còn bị người dân quanh đó nói làm phiền!”

Tất cả đám người nhà họ Trịnh bây giờ đều ở cùng một thuyền, từ khi đến Dương Thành, họ đều phải trải qua một cuộc sống khốn khổ.

Trịnh Tuyết Dương Đích thân theo dõi dự án Bạch Vân San Resort và không cho những người này có đủ tư cách để ra vào dự án. Những người này không có cơ hội kiếm tiền từ dự án. Họ chỉ có thể phụ thuộc vào lương nên đã phải sống một cuộc sống khó khăn!

Bây giờ họ đang háo hức hy vọng Trịnh Tuyết Dương Sẽ từ chức, ngay cả khi ông cụ nắm quyền cá nhân, nếu như vậy thì làm sao họ có thể kiếm được tiền?

Ông cụ Trịnh đã nghĩ kỹ về điều đó, ông ta nghĩ có vẻ điều đó cũng đúng.

Nhưng vấn đề là Trịnh Tuyết Dương, người đang nắm quyền chủ tịch, được tập đoàn Thiện Nhân công nhận, nên cô không thể tùy tiện lộn xộn được.

Mà sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương lúc này cũng trở nên xấu xí, cô lạnh lùng nói: “Trịnh Chí Dụng, dự án Bạch Vân San Resort cuối cùng cũng khá hơn một chút rồi, anh lại đi ra ngoài làm phiền, anh không muốn nhà họ Trịnh rơi vào tay chúng tôi đúng không? ”

Trịnh Chí Dụng nhảy dựng lên, chỉ vào Trịnh Tuyết Dương Và nói: “Ông nội, ông có nghe nói không? Trịnh Tuyết Dương Này kiêu ngạo như vậy, hơn nữa bây giờ không có ý định trao lại quyền lực cho người khác!”
 
Chương 746


Ông cụ Trịnh liếc mắt nhìn Trịnh Tuyết Dương một cái thật sâu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuyết Dương à, cháu có rảnh thì mang số số sách và tài liệu tiến độ dự án gần đây nhất đi sắp xếp lại một chút, rồi gửi đến đây cho ông để ông xem xét nhé.”

Trịnh Tuyết Dương biết, đây là cái cớ mà ông cụ Trịnh đặt ra, để nhúng tay vào chuyện của khu nghĩ dưỡng trên núi Bạch Vân.

Bất quá, đây lại là yêu cầu chính đáng của ông cụ Trịnh, cô hoàn toàn không có cách nào từ chối, giờ phút này chỉ có thể hơi gật đầu sắc mặt rất khó coi.

Còn Trịnh Chí Dụng lại là vẻ mặt khoái chí nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Nếu ông nội chịu ra tay, như vậy hôm nay nắm không được cô, sau này cũng sẽ có cơ hội. “Được rồi, không nói linh tinh nữa, trước tiên nhìn xem rốt cuộc lần này ai đi tham dự tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh đây.”

Bàn tay của ông cụ Trịnh vung lên, giờ phút này là lúc ông ta thể hiện quyền lực của mình. Thật ra ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, nhà họ

Trịnh dựa vào đâu mà có thể lấy được phong thư mời lần này.

Thật sự nghĩ rằng chỉ dựa vào một cái dự án, mà nhà họ Thanh liền coi trọng bọn họ hay sao?

Khu nghĩ dưỡng trên núi Bạch Vân, đúng thật là một cái dự án có triển vọng, cũng có thể giúp nhà họ Trịnh kiếm được một khoản hời.

Nhưng mà chỉ như vậy đã muốn nhà họ Thanh coi trọng nhà họ Trịnh, sao có thể cơ chứ?

Sở dĩ thư mời sẽ gửi tới nhà, nguyên nhân lớn nhất đó là nhà họ Thanh đang nghi ngờ điều gì đó, đang thăm dò mà thôi.

Nói trắng ra là, chính là muốn nhìn xem, cái nhà họ Trịnh này rốt cuộc có quan hệ gì với Tập đoàn

Thiện Nhân.

Dựa vào đâu mà nhiều tài nguyên của công ty đều bị Tập đoàn Thiện Nhân thao túng như vậy, riêng nhà họ Trịnh lại không có việc gì.

Nhà họ Thanh, người bây giờ đứng đằng sau màn thao túng mọi chuyện là Bùi Sâm La thuộc dòng họ Bùi

Dương Thành.

Bao gồm cả chuyện phong thư mời này, đều là do anh ta bày mưu lập kế.

Nếu không có chuyện nhân quả này, ở bữa tiệc mừng thọ này, có người có thể gọi điện thoại cho nhà họ Thanh để một nhà của Thanh Linh đi tham dự đã không tệ rồi.

Còn muốn có thư mời, thật sự nghĩ cũng không cần nghĩ. “Ông nội, nếu trên thư mời đã viết rõ ràng, chỉ có mười người có thể tham dự, cháu cảm thấy người nên cân nhắc một chút, rốt cuộc ai thích hợp đi, ai đi sẽ làm mất mặt!”

Trịnh Chí Dụng chỉ mở miệng nói. Anh ta rất yên tâm, bởi vì anh ta chắc chắn có thể đi. Còn lại những thân thích khác của nhà họ Trịnh giờ phút này đều mỏi mắt mong chờ, hy vọng có thể được tham dự.

Bây giờ bọn họ quá nghèo, cho dù là đi ăn bữa ngon thôi, quen biết thêm vài người cũng tốt mà! “Được rồi, chuyện này tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, qua vài ngày nữa sẽ thông báo cho các người!”

Chuyện quan trọng như vậy, ông cụ Trịnh cảm thấy không thể xem như trò đùa được, phải suy xét cẩn trọng mới được.

Lúc này, Trịnh Chí Dụng liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, nói: “Ông nội à, bây giờ ông không có cách nào quyết định người được chọn đi tham dự, nhưng mà có người chắc chắn không cần suy nghĩ, cũng biết là không thể đi rồi?”

Ví dụ như nói, ai đó mỗi ngày được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều đứa con rể ăn bám, chắc chắn không tư cách tham dự rồi!” “Cháu nói Bùi Nguyên Minh à?” Ông cụ Trịnh liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, không chút do dự nói: “Cậu ta tất nhiên không tư cách tham dự, nơi quan trọng như vậy, chẳng lẽ để cậu ta đi làm xấu mặt sao?”

“Đây chính là cơ hội của nhà họ Trịnh chúng ta, không thể bởi vì một con sâu, làm rầu cả nồi canh được!”

Vẻ mặt của Trịnh Chí Dụng trào phúng nói: “Haiz, Bùi Nguyên Minh à đáng tiếc quá đi, rất nhanh thôi vợ của mày sẽ không phải là tổng giám đốc nữa rồi, mà mày cũng không còn cơ hội tham dự cái loại bữa tiệc long trọng thế này, tao thật sự rất lo lắng cho cuộc sống sinh hoạt của mày đó nha!”

Nhìn đến bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Anh yên tâm đi, bữa tiệc long trọng thế này, đã gửi riêng cho tôi một phong thiệp mời rồi tôi cũng không chắc là sẽ đi.” “Giờ đã là lúc nào rồi, mà mày còn giả vờ giả vịt nữa? Rõ ràng là muốn đi, còn bày đặt tỏ vẻ không thèm để ý, chỉ là cho dù mày có làm bộ làm tịch như thế nào đi nữa, thì ông nội cũng sẽ không cho mày cơ hội đâu!” Trịnh Chí Dụng châm chọc mỉa mai.
 
Chương 747


Nhìn thấy dáng vẻ giễu cợt của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh hờ hững cười, nói: “Nếu như tôi muốn đi, thì tự nhiên có thể đi, còn nếu tôi đã không muốn đi, thì không ai có thể khiến cho tôi đi được.”

Trịnh Chí Dụng cười lạnh: “Mày nói chuyện cũng hống hách quá nhỉ, vậy thì mày đến thử xem! Nếu như mày có thể có mặt trong buổi tiệc mừng thọ, tao liền quỳ xuống trước mặt mày!”

Bùi Nguyên Minh cười: “Cũng không phải là anh chưa từng quỳ trước mặt tôi, tôi không có hứng thú đối với chuyện này.”

“Mày mày mày…” Trịnh Chí Dụng nhớ đến lúc ở Hội giám định đồ cổ ở thành phố Hải Dương, sắc mặt ngay lập tức liền trở nên vô cùng khó coi.

Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi mới lên tiếng nói: “Bùi Nguyên Minh à, bây giờ đã khác với trước kia rồi, khi đó, mày chẳng qua là biết vài ba chiêu công phu mèo cào, cho nên nhà họ Nạp của Hội giám định đồ cổ mới mời mày đến thôi!”

“Bữa tiệc mừng thọ lần này khác với trước kia, đây là bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh, dòng họ đứng hàng đầu ở Dương Thành!”

“Tộc trưởng nhà họ Thanh, là người đứng thứ ba ở thành phố Đà Nẵng!”

“Một dòng họ như thế, sẽ không vì mày biết vài ba chiêu công phu mèo cào kia, mà mời mày đến đâu!”

“Tao vốn nghĩ rằng, lần này cả gia đình nhà mày, có thể để Trịnh Tuyết Dương làm người đại diện để đi, nhưng mà hiện tại xem ra, vẫn là không nên để cho cô ta đi thì tốt hơn!”

“Để tránh cho đến lúc đó cô ta giống như mày, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Trịnh bọn tao!”

Trịnh Chí Dụng nói xong, cả khuôn mặt mang theo sự đắc ý xoay người rời đi.

Ông cụ Trịnh cũng lộ ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, một nơi như vậy, thật sự là không nên để cho Trịnh Tuyết Dương đi.

Hiện tại nó nắm quá nhiều quyền lực trong nhà họ Trịnh, loại cơ hội có thể làm suy yếu quyền lực của nó tuyệt đối không thể bỏ qua được.

Trịnh Tuyết Dương nhịn không được nói: “Trịnh Chí Dụng, anh đừng có mà quá đáng!”

“Ông nội, nhà họ Thanh là nhà mẹ đẻ của mẹ con, dù thế nào đi nữa ông cũng phải cho bà ấy một vị trí!”

Ông cụ Trịnh đột nhiên lạnh lùng nói: “Trịnh Tuyết Dương, cháu thật sự cho rằng cháu là người đứng đầu của nhà họ Trịnh sao? Chuyện ông còn chưa quyết định, cháu đừng có ở đây nói ra nói vào!”

“Ông nói cho cháu biết, người nào có thể đi! Người nào không thể đi, đều là do ông quyết định!”

Nói xong, ông cụ Trịnh tức giận đùng đùng đi lên lầu.

Trên thực tế, ông ta chỉ đang tìm cơ hội để ngông cuồng, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể kéo Trịnh Tuyết Dương ra khỏi vị trí Tổng giám đốc.

Thanh Linh tức đến toàn thân run lên, lúc này bà ta chỉ vào Trịnh Tuấn mắng: “Chính là bởi vì cái đồ vô dụng như ông, mà ngay cả thư mời do nhà mẹ đẻ của tôi gửi đến cũng không có phần của tôi!” “Nếu lần này tôi không trở về chúc thọ cho bà cụ, sợ rằng sau này cũng không thể đặt chân vào cửa của nhà họ Thanh nữa rồi!” “Ông còn muốn leo lên cành cao của nhà Thanh sao? Nằm mơ đi!”

Trịnh Tuấn không dám mắng Thanh Linh, lúc này ông ta chuyển tầm mắt đi, rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh, chửi bởi: “Nếu như không phải mày đi trêu chọc Trịnh Chí Dụng, thì lần này đã có vị trí cho bọn tao rồi!”

“Tốt hơn hết là bây giờ mày lập tức đi cầu xin Trịnh Chí Dụng đi!”

“Mày đừng thấy là hiện tại cậu ta không nắm quyền gì trong nhà họ Trịnh, nhưng dù sao thì cậu ta cũng là người được ông cụ coi trọng, chỉ có cậu ta giúp chúng ta nói lời tốt đẹp, ông cụ mới nghe!”

“Nếu không, bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh, sẽ không có cách nào lấy được một vị trí từ nhà họ Trịnh, đến lúc đó cả nhà của chúng ta sẽ mất hết mặt mũi!”

Từ đầu đến cuối Bùi Nguyên Minh đều không thèm để ý tới Trịnh Tuấn và Thanh Linh, nhưng thấy sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương trắng bệch, anh vẫn lên tiếng nói: “Tuyết Dương, em cũng muốn đi tham dự bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Thanh sao?”

Trịnh Tuyết Dương thở dài: “Dù sao cũng là nhà ngoại của em, từ nhỏ đến lớn em chưa từng đến đó, vốn dĩ lần này muốn đi để chúc thọ cho bà ấy.” “Nhưng mà…” “Không có nhưng mà.” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt “Bà xã của anh muốn đi, vậy thì chúng ta cứ đi nói. thôi.”

Thanh Linh tức giận trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái: “Mỗi ngày ngoài khoác lác ra thì cậu còn có thể làm được gì?” “Nhà họ Thanh không phải là dòng họ xếp hàng đầu bình thường, anh trai của tôi là người đứng thứ ba Đà Nẵng, bữa tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Thanh, xưa nay đều không tổ chức lớn, mà chỉ phát thư mời cho một số người thôi, không có thư mời chúng ta hoàn toàn không thể vào trong được!” “Ông cụ đã nói rõ rằng không để cho chúng ta đi!” “Không có thư mời, cậu định để chúng tôi vào bằng cách nào chứ?”

Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Nếu như chúng ta đi, chính là cho nhà họ Thanh mặt mũi, chủ nhân của nhà họ Thanh sẽ đích thân gửi thư mời đến đây.”
 
Chương 748


Nghe nói như thế, Thanh Linh nhất thời tức giận, bà ta trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Không phải là tôi đã nói rồi à!” “Anh trai của tôi là chủ của nhà họ Thanh, cũng là đứng thứ ba ở Đà Nẵng!”

“Ý của cậu là, đường đường là đứng thứ ba ở Đà Nẵng, lại đích thân tới đưa thư mời cho cậu.”

“Đúng.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Lúc đầu con từ chối, nhưng bây giờ Tuyết Dương muốn đi, nên con để cô ấy đến đó.”

Thanh Linh và Trịnh Tuấn đều hơi tức giận.

Đã từng gặp đã thấy người khoe khoang, nhưng chưa bao giờ thấy một người khoe khoang như vậy.

Cứ mạnh miệng y như thật vậy.

Lúc này, ngay cả hứng thú tức giận Thanh Linh cũng bị mất, bà ta nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: “Tuyết Dương, mẹ có lòng muốn khuyên con một lần, cái loại người này chỉ biết mạnh miệng, sẽ không làm được gì thực tế đâu, con nên sớm để nó cuốn xéo đi!”

Trịnh Tuấn cũng thở dài bỏ đi, có một đừa con rể ở rể như vậy thì đã định trước nửa đời sau của cậu ta sẽ rất thê thảm rồi.

Trịnh Tuyết Dương cũng hơi tức giận.

Chỉ có Trịnh Khánh Vân vẫn bình tĩnh, vì cô ta biết thân phận của anh rể, cho nên cô ta biết lời anh rể nói là sự thật.

Ông cậu nhà mình là đứng thứ ba ở Đà Nẵng kia luôn cung kính ở trước mặt anh rể, vì dù sao anh rể cũng là người trong truyền thuyết đó!

Trở lại Đế Cảnh Hoa Viên, Bùi Nguyên Minh bớt thời giờ gọi cho Hạ Vân một cú điện thoại.

Hạ Vân ở bên kia điện thoại hơi khẩn trương: “Tổng giám đốc, nghe nói hai ngày trước ông nội tôi có tìm anh?” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ông Hạ gọi tới là để hỏi về quan hệ giữa hai chúng ta, tôi đã nói cho ông ấy biết, chúng ta chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường thôi…” “Được rồi, cô nói cho Thanh Khánh một tiếng đi, nói tôi sẽ đến thọ yến.” “Vâng!”

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, tập đoàn Thiện Nhân.

Một chiếc Audi A6 mang biển số 00003 lặng yên không tiếng động mà dừng ở góc khuất tầng dưới.

Mà trong văn phòng ở tầng chót của tổng giám đốc tập đoàn Thiện Nhân, một người đàn ông trung niên rất có uy nghiêm trong ngày thường đang cung cách mà đưa thư mời vào tay Hạ Vân. “Thư ký Vân, nếu tổng giám đốc không có ở đây, xin cô chuyển bức thư này giúp tôi!” “Tiệc thọ yến lần này, mà tổng giám đốc Minh có thể có đến thì thật là vinh hạnh!”

Thanh Khánh nói với vẻ mặt cung kính.

Vì ông ta biết năng lực của thế tử nhà họ Bùi.

Không cần nói ba năm trước, chỉ cần nhìn trong một đêm anh có thể làm cho bà lớn Lý Hạnh Mai nhà họ Bùi không thể không rút lui khỏi Cảng Thành, điều này đã đủ để chứng minh vấn đề rồi.

Gia tộc Bùi thị để lại Bùi Sâm La, tuy anh ta rất có bản lĩnh, nhưng vấn đề là hiện tại Lý Hạnh Mai không ở Đà Nẵng, nên bốn giá tộc Thanh, Tô, Vân, La chưa chắc sẽ nói gì nghe nấy giống như trước.

Thanh Khánh tự mình tới cửa, chưa chắc đã có ý đầu hàng.

Hạ Vân cũng không ngẩng đầu, ý bảo Thanh Khánh để thư mời lại.

Thanh Khánh không dám nói nhảm, vẫn cung kính mà đặt thư mời ở mặt bàn, sau đó mới rũ hai tay rời đi.

Trở lại trên chiếc Audi A6, Thanh Khánh mới khẽ nhíu mày, lấy lại ưu thế của một cấp trên.

Sau đó ông ta bấm một số điện thoại. “Gặp được thế tử nhà họ Bùi của chúng ta rồi đúng không?” Ở bên kia điện thoại, một giọng nói trầm thấp vang lên.

Thanh Khánh thản nhiên nói: “Thế tử nhà họ Bùi vẫn thần bí như trước đây, nhưng anh ta để thư ký của anh ta muốn tôi để thư mời lại, nên sẽ xuất hiện ở thọ yến!”

“Tốt, vậy lần này, chúng ta hãy xem xem đến cùng vị thế tử nhà họ Bùi có thể ép Lý Hạnh Mai đi có ba đầu sáu tay hay không!”

Đầu bên kia điện thoại nói. “Vậy chuyện này có cần báo với Bùi Sâm La không?”

Thanh Khánh nói. “Anh ta? Một tên nhóc con miệng còn hôi sữa mà thôi, Lý Hạnh Mai thật sự cho rằng anh ta ở lại thì có thể làm gì được chúng ta?”

“Chờ chúng ta giải quyết xong thế tử nhà họ Bùi này, thì về sau Đà Nẵng sẽ thuộc về bốn gia tộc chúng ta rồi!”

“Khó lắm!” Thanh Khánh thở dài.

“Quả thực rất khó, chẳng qua nếu thất bại, thì không phải đã có Bùi Sâm La gánh vác thay chúng ta sao?” Đầu bên kia điện thoại cười sâu xa.
 
Chương 749


Khách sạn Dương Thành.

Đừng nghĩ nơi này không có danh tiếng lớn mà tầm thường, nhưng thật ra thường ngày ở đây không mở cửa bán, mà đây là chỗ được dùng để chiêu đãi khách nước ngoài và nhà đầu tư.

Mà hôm nay, nơi này chính là nơi đảm trách tổ chức thọ yến của bà lớn nhà họ Thanh.

Bởi vậy cũng có thể nhìn ra địa vị của nhà họ Thanh ở Dương Thành.

Ngày hôm nay, đường ở nơi này đều đã bị cảnh sát nhân phong tỏa, và có khá nhiều thanh tra mặc thường phục đang tuần tra khu vực xung quanh.

Ngoại trừ người cầm thư mời trong tay ra, thì những người khác đều không thể đến gần.

Có người nói, ngay cả những nhân viên phục vụ nội bộ cũng đều được đặc biệt lựa chọn và tuyển chọn kỹ càng. Từ chuyện này đã đủ để chứng minh lực ảnh hưởng của nhà họ Thanh ở Dương Thành.

Từng chiếc xe sang trọng đi vào bãi đỗ xe của vốn khách sạn, những người xuống xe trước khách sạn đều là nhân vật lớn trong giới quan chức Dương Thành.

Trong giới kinh doanh cũng vừa phải, dù sao nhà họ Thanh chủ yếu là gia đình quan chức.

Trong những người này, nhà họ Trịnh xem như là khác biệt.

Lúc này, ngoại trừ ông cụ Trịnh, thì đám người Trịnh Tùng, Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng đều tới, nhưng người nhà Trịnh Tuyết Dương không có ai tới.

Người nhà họ Trịnh cầm thư mời trong tay, vượt qua các trạm kiểm soát, cuối cùng họ cũng tới bên ngoài khách sạn Dương Thành.

Trịnh Chí Dụng bỗng nhiên cười nói: “Ông nội, lần này ông thực sự là anh minh thần vũ, lúc này trong thọ yến của bà lớn nhà họ Thanh đã có không biết bao nhiêu nhân vật lớn ở Dương Thành!” “Chúng ta cứ tùy tùy tiện tiện quen biết thêm vài người, chuyện này về sau đều rất có lợi với sự phát triển của nhà họ Trịnh chúng ta!”

Ông cụ Trịnh híp mắt nói: “Mấu chốt nhất là gia chủ Thanh Khánh, ông ta là đứng thứ ba ở Đà Nẵng, nên nếu ông ta xem trọng lời nói của chúng ta, thì một câu của ông ta là có thể khiến nhà họ Trịnh chúng ta phất lên!” “Đây chính là một lời hưng thịnh cả một tộc trong truyền thuyết!”

Nghe vậy, mỗi người của nhà họ Trịnh đều liên tục sáng mắt, nếu hôm nay họ có thể khiến Thanh Khánh coi trọng mình, thì đó là chuyện may mắn dường nào!

Cùng lúc đó, Đế Cảnh Hoa Viên.

Hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn đã tới, hiện tại Thanh Linh đang rất tức giận, lúc này bà ta trực tiếp chỉ vào Bùi Nguyên Minh nói: “Không phải cậu nói cậu muốn đi lấy thư mời sao?” “Cậu có biết đêm nay chính là thọ yến của bà lớn nhà họ Thanh không?” “Bây giờ cậu vẫn chưa nhận được thư mời, thì làm sao chúng tôi đi vào được?” Ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng hơi thất vọng nhìn Bùi Nguyên Minh: “Nếu anh không làm được, thì về sau có thể đừng mạnh miệng không?”

Bùi Nguyên Minh nhìn chiếc Rolex cổ trên cổ tay: “Thư mời đã được đưa đến, chúng ta đến là sẽ có người dẫn chúng ta đi vào, thời gian cũng gần tới rồi, mọi người chuẩn bị đi thôi.”

Bởi vì anh cùng ra ngoài với mấy người Thanh

Linh, nên lúc này Bùi Nguyên Minh không gọi Hạ Vân lái xe qua đây. Mặc dù hơi nghi hoặc, tuy nhiên mọi người vẫn ngồi lên chiếc Chery mới mua của Trịnh Tuấn, và đi thẳng tới khách sạn Dương Thành.

Khi đi tới cửa lớn, thì tình cờ gặp đám người Trịnh Chí Dụng. “Ha ha ha ha, không ngờ mấy người vẫn dám đến!”

Với đôi mắt sắc bén, Trịnh Chí Dụng thấy Bùi Nguyên Minh thì nhất thời cười lạnh.

Mấy tên này ngay cả thư mời cũng không có, mà còn còn tới tham gia thọ yến của nhà họ Thanh là muốn gì chứ?

Trịnh Thu Hằng trực tiếp đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, cô ta cười tủm tim nói: “Tuyết Dương, thật không ngờ mấy người còn có thể mặt dày đến đây!” “Nghe nói, đây là thư mời mà chủ nhân của nhà họ Thanh tự tay đưa cho mấy người, không biết có thể cho chúng tôi xem một chút không!”

Hiển nhiên, đám người Trịnh Chí Dụng vốn cũng không tin tưởng lời nói của Bùi Nguyên Minh.

Chủ nhân của nhà họ Thanh chính là đứng thứ ba của Đà Nẵng đấy!

Ông ta tự tay đưa thư mời cho Bùi Nguyên Minh? Đùa cái gì thế!

Bùi Nguyên Minh cho mình là đứng đầu ở Đà Nẵng sao?

Thật là mơ mộng hão huyền!

Ông cụ Trịnh ghét bỏ nói: “Trịnh Tuấn, quản lý tốt người nhà đi, hôm nay là dịp trọng đại, đừng để mất mặt xấu hồ!”
 
Chương 750


“Ba, chúng con tới đây tham gia thọ yến, chúng con có thư mời.” Trịnh Tuấn hơi nghiến răng mở miệng nói.

Mặc dù không biết những gì Bùi Nguyên Minh nói là thật hay giả, nhưng vấn đề đặt ra là lúc này là có thua cũng phải cố gắng hết sức mình! “Ô? Có thư mời? Vậy đưa cho chúng tôi xem đi!” Trịnh Chí Dụng cười. “Cái này…..”

Trịnh Tuấn vô thức liếc nhìn Bùi Nguyên Minh. “Bùi Nguyên Minh nói. ”

“Anh ta nói cái gì!”

Trịnh Chí Dụng cười. “Chẳng lẽ anh ta nói cho đã gửi thư mời rồi đến đây rồi, cho nên chỉ cần các người đến thôi sao?”

“Đúng vậy.” Trịnh Tuấn theo bản năng nói. “Phụt ha ha ha…”

Ngay sau đó, nhà họ Trịnh ai nấy đều cười đến nỗi phải cúi gập người.

Bùi Nguyên Minh nói dối vụng về như vậy mà người một nhà Trịnh Tuấn cũng thực sự tin tưởng sao?

Khôi hài như vậy à!

Ông cụ Trịnh nhìn Trịnh Tuấn nói: “Không ngờ anh lại ngu xuẩn như vậy. Đáng ra anh không nên đưa người nhà đến Dương Thành. Tôi thật sự cảm thấy mất mặt!”

Rõ ràng là ông cụ Trịnh từ lâu đã quên vì sao người nhà họ Trịnh lại đến Dương Thành.

Cảm nhận được những ánh mắt chế giễu xung quanh và lắng nghe tiếng cười vô tình, Trịnh Tuấn lúc này ước gì có thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.

Sau một thời gian không gặp, thể diện của gia đình họ lại sắp bị mất cả rồi.

Trịnh Tuyết Dương càng tái mặt, gần đây ông cụ Trịnh luôn kiếm cớ chiếm đoạt quyền lực của cô.

Bùi Nguyên Minh làm như vậy tương đương với việc hỗ trợ thêm cho bọn họ. “Các người không có thư mời mà cũng dám trà trộn vào đây, các người không phải là nghĩ đến chuyện ông nội sẽ thương xót để các người đi vào sao?”

Trịnh Chí Dụng đột nhiên trầm ngâm nói.

Như vậy đi, Bùi Nguyên Minh, nếu anh chịu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ xin với ông nội, nhường cho gia đình anh một chỗ thì sao?” Trịnh Thu Hằng lại cười nói: “Không bằng để cho

Trịnh Tuyết Dương cùng quỳ xuống? Chúng ta lại cho thêm một chỗ nữa, gọi là chuyện tốt thành đôi!” “Các người đừng có quá đáng!” Trịnh Tuyết Dương tức giận run lên.

Những người này chỉ đơn giản là lợi dụng thời cơ bỏ đá xuống giếng.

Bùi Nguyên Minh lúc này mới nhìn thời gian, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ, Tuyết Dương, mặc kệ bọn họ, thư mời trong phút chốc sẽ được chuyển tới thôi.”

Trịnh Tuấn cả giận run lên: “Bùi Nguyên Minh, đã đến lúc nào rồi, cậu đừng có khoác lác nữa!”

Thanh Linh ánh mắt xẹt qua, nói: “Cậu cứ việc quỳ xuống giúp chúng ta giữ một chút tư cách, bằng không, không vào được thì xấu hổ quá!”

Nhìn thấy nhà Trịnh Tuyết Dương lúc này vẫn còn đang nội chiến, một đám người nhà họ Trịnh cười vô cùng vui vẻ.

Một lúc sau, Trịnh Chí Dụng mới ôm bụng cười nói: “Không được, các vị, chúng tôi cười không nổi nữa!” “Hôm nay chúng ta tới đây tham gia thọ yến, chú ý diện mạo, mọi người mau vào đi, mặc kệ những người này xem như không quen biết đi!” “Đúng là, thật đáng xấu hổ!”

Đang nói chuyện thì nhà họ Trịnh hân hoan chuẩn bị bước vào cổng khách sạn Dương Thành.

Ngay sau đó, đã thấy mười mấy người bên trong đang đi nhanh về phía cổng khách sạn Dương Thành.

Mà lúc này, các nhân viên đang làm việc xung quanh đều nhường đường và cúi chào kính cẩn, rõ ràng thân phận của nhóm người đi ra này rất cao.

Trịnh Chí Dụng liếc mắt một cái, không nhịn được nói: “Là thư ký Hạ Vân của tập đoàn Thiện Nhân, còn có quản lý cấp cao của tập đoàn Thiện Nhân!” “Sao bọn họ cũng ở đây?” Ông cụ Trịnh sắc mặt khó coi, người mà ông không muốn nhìn thấy ở Dương Thành nhất đó chính là tập đoàn Thiện Nhân.

Tuy nhiên, thấy Hạ Vân đến, người nhà họ Trịnh đành phải chắp tay kính cần cúi chào chín mươi độ: “Thư ký Vân.”

Không thể tưởng tượng được, Hạ Vân cũng không thèm nhìn bọn họ, mà là đi về phía Bùi Nguyên Minh phía sau.
 
Chương 751


“Ngài Nguyên Minh, cô Tuyết Dương, các vị đến rồi, đây là thư mời của ngài, xin nhận lấy.”

Hạ Vân kính cẩn đưa thư mời cho Bùi Nguyên Minh, sau đó xoay người rời đi.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh trực tiếp sững sờ.

Quả nhiên thực sự có người đến gửi thư mời.

Người nhà họ Trịnh cũng trợn mắt há hốc mồm, Bùi Nguyên Minh không khoác lác, anh ta thật sự được gửi thư mời.

Hơn nữa là do Hạ Vân của tập đoàn Thiện Nhân đưa đến!

Mặt mũi lớn nhường nào chứ!

Tiếp đó, trước vẻ mặt ngẩn ngơ của Trịnh Tuấn và Thanh Linh, gia đình Trịnh Tuyết Dương được mời vào buổi thọ yến một cách cung kính.

Thọ yến đông nghịt người, hội trường rộng rãi từ lâu đã chật cứng. Lúc này Trịnh Tuyết Dương không nhìn vào đại sảnh, mà là nghiêm mặt nhìn Bùi Nguyên Minh. “Bùi Nguyên Minh, nghe em nói này!” “Ừm? Không phải chúng ta đã được vào rồi sao?” Bùi Nguyên Minh khó hiểu, mọi người đều đã được vào rồi, lại làm sao vậy?

Trịnh Tuyết Dương nghiêm nghị nhìn rồi nói: “Thư ký Hạ Vân nợ chúng ta một chút ân huệ từ chuyện bức tranh Phú Xuân Sơn Cư Đồ lúc trước, nhưng không phải lúc nào anh cũng có thể lấy chút ân tình đó để nhờ vả được!” “Nhờ cô ấy tìm thư mời cho anh, chuyện này không tốt đâu!” “Bùi Nguyên Minh, sau này nếu là chuyện tương tự như vậy, em không muốn, mong anh coi như đây cảnh cáo!” “Chúng ta muốn cái gì, phải dựa vào nỗ lực của chính mình chứ không phải dựa vào người khác, hiểu chưa?”

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc giáo huấn mình, Bùi Nguyên Minh có chút không nói nên lời.

Để Hạ Vân mang đồ đến, sao lại gọi là không tự mình cố gắng?

Tuy nhiên, chuyện này nhất thời giải thích cũng không thông, huống hồ sau khi nói ra thân phận của mình thì Trịnh Tuyết Dương cũng sẽ không tin.

Bùi Nguyên Minh lúc này chỉ có thể nói: “Anh biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.” “Ừm, nếu đã vào được là tốt rồi, có thể học hỏi mở mang thêm kiến thức.” “Mặc kệ thế nào, hôm nay bởi nhờ có anh nên em mới có thể được gặp bà ngoại, cám ơn anh.”

Trịnh Tuyết Dương nói xong liền mỉm cười.

Bùi Nguyên Minh chỉ cảm thấy ánh mắt sáng ngời, vợ của mình không cười thì không sao, cô ấy cười lên thật sự là một mỹ nữ đẹp mê hồn!

Chỉ tiếc là chỉ được ngắm nhìn không được ăn. Bùi Nguyên Minh vẻ mặt tiếc hận.

Lúc này, người nhà họ Trịnh cũng đi vào, thấy đám người Bùi Nguyên Minh ở trước mặt, người nhà họ Trịnh đều mặt mày khó coi.

Ông cụ Trịnh hơi tối sầm mặt lại nói: “Có chuyện gì vậy? Bọn họ dựa vào đâu mà dám để tập đoàn Thiện Nhân gửi thư mời chứ?”

Trịnh Chí Dụng trợn mắt nói: “Ông ơi, cháu nghĩ Trịnh Tuyết Dương đã phản bội lợi ích của nhà họ

Trịnh!” “Bằng không, một nhân vật lớn như Hạ Vân thì làm sao có quan hệ gì với bọn họ?” “Nói không chừng vì thư mời này, Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đã trở thành tay sai của tập đoàn Thiện Nhân!”

Nghe Trịnh Chí Dụng nói như vậy, nhà họ Trịnh ai nấy đều tràn ngập phẫn nộ. “Hai người này quá không biết xấu hổ!” “Quả thật kỳ cục, để có được thư mời, đã có thể bán đứng nhà họ Trịnh chúng ta!” “Không có gì khó hiểu khi Trịnh Tuyết Dương được bổ nhiệm làm chủ tịch nhà họ Trịnh của chúng ta, ông nội, chúng ta không thể tiếp tục để như vậy nữa, nếu không có trời mới biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì!” “Đúng vậy, Trịnh Tuyết Dương không được tiếp tục cầm quyền nữa!”

Ông cụ Trịnh ra hiệu cho mọi người im lặng và nói: “Ta đã hiểu rồi, sau đêm nay, ta sẽ lo việc này!”

Đúng lúc những người trong nhà họ Trịnh đang nói chuyện thì gia đình Trịnh Tuyết Dương đã biến mất. Có quá nhiều người trong bữa tiệc, bọn họ nhất thời đã không tìm thấy.

Góc trong cùng của sảnh tiệc.

Gia chủ nhà họ Thanh là Thanh Khánh lúc này đang cười tươi, bên cạnh là một bà cụ trông nhân hậu, bà cụ Thanh, đang mặc bộ quần áo màu đỏ, sắc mặt vô cùng hồng hào.

Hai người này thực tế là người nắm giữ quyền lực của Đà Nẵng, đệ nhất gia tộc họ Thanh.

Lúc này Thanh Nhã đã dẫn theo gia đình Trịnh Tuyết Dương đến đây. “Mẹ, anh trai, xem ai ở đây này!”
 
Chương 752


“Mẹ! Anh cả!”

Thanh Linh mừng như khóc, sau bao nhiêu năm rời xa nhà họ Thanh cuối cùng cũng có thể trở về.

Trịnh Tuấn cũng rất hào hứng, vào lúc này muốn bước tới để chào hỏi.

Nhất là khi nhìn thấy Thanh Khánh, ánh mắt của ông ta sáng ngời.

Nếu kết thân được với người này thì không ai có thể lay chuyển được vị trí của ông ta trong nhà họ Trịnh.

Kết quả là Trịnh Tuấn chưa kịp nói gì thì Thanh Khánh đã thản nhiên gật đầu.

Còn bà cụ Thanh lại hừ lạnh, nhìn từ trên xuống dưới gia đình Trịnh Tuyết Dương rồi nhắm hai mắt lại. . ngôn tình sủng

Trịnh Tuấn và Thanh Linh hơi ngẩn ra.

Mặt nóng, mông lạnh thì ra là như vậy! Mình nhiệt tình bắt chuyện mà người ta lại lạnh nhạt hờ hững.

Thật xấu hổ, quả thật là xấu hổ!

Thanh Linh liếc nhìn Thanh Khánh, xem thái độ của ông ta là biết rồi. Rõ ràng là người anh cả này nên miễn cưỡng nhìn nhận mình, về phần mẹ mình, bà cần thêm một thời gian để chấp nhận mình.

Dù không có buổi thọ yến hôm nay thì e rằng bà ta cũng đã trở mặt rồi.

Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Thanh Linh trở về nhà mẹ đẻ sau hơn hai mươi năm nay.

Lúc này, Thanh Nhã bước tới hòa giải nói: “Mẹ, mẹ không phải đang nói về chị gái của Khánh Vân, Tuyết Dương sao? Mau nhìn cô ấy đi, có xinh đẹp như lúc nhỏ không!”

Trong khi nói chuyện, Thanh Nhã ra hiệu Trịnh Tuyết Dương bước tới. “Bà ngoại!” “Cậu!”

Trịnh Tuyết Dương lần đầu tiên gặp hai người thân này, hiện tại rất thận trọng, chỉ có thể cứng ngắc cúi đầu chào hỏi.

Trên mặt Thanh Khánh nở một nụ cười, ông ta nói: “Nghe nói Tuyết Dương đang xây dựng khu nghỉ dưỡng núi Bạch Vân. Đây là một dự án lớn, làm rất tốt!”

Bà cụ Thanh cũng gật đầu nói: “Không tệ, rất xinh đẹp, lại rất có năng lực.”

Rõ ràng là họ vẫn có thể chấp nhận đứa cháu gái này.

Trịnh Tuấn lúc này mới liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, nói nhỏ: “Cậu làm sao vậy! Sao không đi qua chào hỏi đi?”

Bùi Nguyên Minh bước tới, cười nói: “Chào bà ngoại! Chào cậu! Cháu là chồng của Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh!”

Thanh Khánh lúc này mới liếc mắt nhìn Bùi

Nguyên Minh.

Một lúc sau, ông ta trầm ngâm nói: “Bùi Nguyên Minh, có ai từng nói cậu giống một nhân vật lớn trong truyền thuyết không?”

Nghe vậy, Trịnh Tuấn giải thích: “Anh cả, Bùi Nguyên Minh trông hơi giống với huấn luyện viên trưởng huyền thoại Đường Đao Doanh!” “Tuy nhiên, nếu ai đó có thậm chí một phần trăm kỹ năng của người ta cũng sẽ không bị lưu lạc đến nông nỗi này!”

Thanh Khánh có vẻ trầm ngâm, cũng có lần nhìn thấy qua ảnh chụp của huấn luyện viên trưởng, nhưng Bùi Nguyên Minh tuy có vẻ ngoài giống nhau, lại không bộc lộ khí chất tài năng như vậy, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Còn bà cụ Thanh thì chợt cau mày nói: “Nghe nói ba năm trước cậu được Tuyết Dương rước về làm con rể nhà họ Trịnh?”

Rõ ràng, tuy ngoài mặt bà ta thờ ơ với gia đình Trịnh Tuyết Dương, nhưng thật ra căn bản bà ta biết rất rõ sự tình. “Đúng vậy, bà ngoại.”

Bùi Nguyên Minh thành thật trả lời. “Sau đó, cậu định sẽ làm gì tiếp theo? Hoặc là, kế hoạch nghề nghiệp của cậu là gì?”

Bà cụ Thanh trông rất cứng rắn, thực ra bà ta cũng rất xem trọng Trịnh Tuyết Dương, hy vọng chồng của cô có thể có tiền đồ hơn một chút.

Không thể tưởng tượng được, Bùi Nguyên Minh lại mở miệng nói: “Vợ cháu bây giờ phát triển tốt thế này, cháu chỉ cần ở bên chăm sóc cô ấy, để có thể cho cô ấy một tương lai huy hoàng!”

Vẻ mặt đương nhiên của Bùi Nguyên Minh trực tiếp làm bầu không khí trở nên ngưng đọng lại.

Đó là lần đầu tiên nhìn thấy một người nào đó ăn bám, còn dịu dàng bày tỏ tình cảm hiên ngang lẫm liệt như vậy.
 
Chương 753


Khi những lời này được nói ra, sắc mặt của những người có mặt đều kỳ quái đến đỉnh điểm.

Đặc biệt là Thanh Linh, sắc mặt bà trông rất khó

Vì cô ấy quá hiểu mẹ mình.

Khi kết hôn với Trịnh Tuấn, cũng may là vì Trịnh Tuấn có trí tiến thủ, nếu không bà cụ Thanh suýt nữa bóp chết bà ấy.

Bây giờ chồng của Trịnh Tuyết Dương còn có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, hẳn là không thể có được sự sủng ái của cô.

Chắc chắn, bà cụ Thanh lúc này thở một hơi thật dài, một lúc sau mới quay người rời đi, không thèm nhìn Trịnh Tuyết Dương lấy một cái.

Nhưng Thanh Khánh lại hờ hững liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, xoay người rời đi.

Trịnh Tuyết Dương có bản lĩnh như vậy, theo quan điểm của họ, là một người thân có thể chấp nhận được. coi.

Nhưng thật sự Trịnh Tuyết Dương đã kết hôn với một người đàn ông như vậy, nên gia đình bọn họ phải cần thận xem xét có nên chấp nhận Trịnh Tuyết Dương hay không. “Anh rể, không sao đâu, tính tình của bà cụ là như vậy, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Trịnh Khánh Vân an ủi Bùi Nguyên Minh. “Khánh Vân, đã là lúc nào rồi mà con còn nói thay đồ vô dụng đó!?” Thanh Linh nghiến răng nghiến lợi nói. “Cậu ta nói như thế này, giống như đang nói với bà cụ, cậu ta là đồ bỏ đi!” “Cả đời này của bà cụ, thứ không vừa mắt nhất chính là mấy tên rác rưởi!” “Nhưng cậu ta lại vô dụng như thể cây ngay không sợ chết đứng! Thật hết thuốc chữa!”

Cả người Thannh Linh run lên, cô vốn tưởng rằng lần này sẽ có cơ hội trở lại nhà họ Thanh, nhưng không ngờ rằng Minh lại phá hỏng mọi chuyện!

Tuấn lúc này cũng phát run: “Bùi Nguyên Minh, cậu có biết ngày hôm nay đối với chúng ta quan trọng như thế nào không?” “Đây là cơ hội để chúng ta dựa thế vào nhà họ

Thanh!” “Chúng ta rất khó để có được cơ hội như vậy! Hiện tại cậu đã làm mọi thứ hỏng bét!”

Lúc này, Trịnh Tuấn thở dài.

Ông ấy đang nghĩ rằng nếu con rể của mình có thể có năng lực một chút, cho dù không kiếm được quá nhiều tiền thì cũng phải có được sự công nhận của bà cụ Thanh.

Tuấn thực sự hối hận, tại sao hồi đó ông lại đồng ý cuộc hôn nhân này!

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương cũng xấu đi, một lúc sau mới nói nhỏ: “Ba mẹ đừng lo lắng, vẫn còn có cơ hội!” “Cơ hội gì nữa? Cơ hội nào?” “Không phải chúng ta đã chuẩn bị quà sinh nhật cho bà cụ sao? Chỉ cần thứ đó đáp ứng được nguyện vọng của bà ấy là được rồi!” Trịnh Tuyết Dương nói.

Nghe vậy, Trịnh Tuấn và Thanh Linh càng thêm lo lắng, chuyện chuẩn bị quà bọn họ đều giao cho Bùi Nguyên Minh.

Giờ phút này, hai người đều không quan tâm đến hối hận, mà nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, vẻ thấp thỏm: ” Bùi Nguyên Minh, cậu sẽ không tùy tiện chuẩn bị những thứ rác rưởi tặng bà cụ đó chứ?” “Đúng vậy, rốt cuộc cậu sẽ tặng bà cụ đồ gì chứ, mau nói cho chúng ta biết, ít nhất chúng ta có thể yên tâm.” “Chắc sẽ là đồ tốt, nhưng cụ thể thì cháu cũng không biết là gì. Nghe nói là món đồ mà bà cụ Thanh muốn có từ rất lâu!”

Minh tự nhiên nói. “Cái gì!? Tôi kêu cậu mua quà sinh nhật, mà ngay cả đã mua cái gì cậu cũng không biết sao?” “Vậy rốt cuộc cậu đã tiêu hết bao nhiêu tiền?” Thanh Linh gần như nhảy dựng lên.

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Là người khác tặng cho con, nhưng người tặng nó cho con có thân phận rất lớn, nên chắc chắn sẽ không tệ.”

Thanh Linh run rẩy gào lên: “Vậy món đồ đó đâu?” “Lúc đi vào đã giao cho người nhận quà mất rồi.” Trịnh Khánh Vân đứng bên cạnh nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Thanh Linh chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại. “Oan nghiệt! Đúng là gia môn bất hạnh!” Trịnh Tuấn cũng sắp ngất đi.

Bọn họ làm sao có thể nghĩ rằng, để Bùi Nguyên

Minh chuẩn bị quà sinh nhật được chứ, anh ta còn không biết quà sinh nhật là gì.
 
Chương 754


Một lúc lâu sau, Trịnh Tuấn run rẩy đứng lên, vòng tay ôm Thanh Linh nói: “Vợ ơi, đừng khóc, hiện tại anh không biết bên trong là thứ gì, nhưng nếu là đồ tốt thì sao?” “Đồ tốt! Sao lại có thể là đồ tốt được chứ?”

Thanh Linh sắc mặt tái nhợt. “Em chỉ hy vọng rằng chỉ cần một miếng ngọc bích hoặc một món đồ cổ trong đó cũng tốt, nhưng nếu đó là những thứ bình thường…”

Nói đến đây, Thanh Linh lại như sắp ngất đi.

Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng bà cũng có cơ hội hòa giải với bà cụ nhà họ Thanh, nếu bà lại vì tên Bùi Nguyên Minh vô dụng mà thất bại một lần nữa, bà ấy thật sự có thể tức đến chết mất.

Bữa tiệc sinh nhật sắp bắt đầu.

Tuy nhiên, hầu hết những khách mời quan trọng sẽ đến dự tiệc sinh nhật của bà cụ vẫn chưa đến.

Và những người này về cơ bản đều là những nhân vật đứng đầu tỉnh Đà Nẵng và thành phố Dương

Thành.

Mặc dù Thanh Khánh là người đứng thứ ba ở tỉnh Đà Nẵng và có địa vị cao trong phủ, nhưng rất nhiều nhân vật lớn này đều nắm thực quyền và quyền lực chắc chắn không dưới anh ta.

Khách khứa nể mặt mà đến, anh ta nhất định phải đích thân chào hỏi.

Ngay cả bà cụ Thanh cũng đứng ở cửa chờ đợi vì nghe nói có thể người đứng đầu tỉnh Đà Nẵng sẽ đều đến.

Con cháu nhà họ Thanh lúc này cũng đi theo sau, Trịnh Tuyết Dương bị Thanh Nhã kéo lên.

Lúc này, rất nhiều khách nhân nhìn thấy Thanh Linh và những người khác, không khỏi bàn tán. “Những người này là ai? Làm sao có thể cùng nhà họ Thanh đứng dậy?” “Tuy rằng đứng ở phía sau, hẳn là người thân thích với nhà họ Thanh?” “Nghe nói những người này là người nhà con rể của nhà họ Thanh, lúc trước khi nhà họ Thanh vẫn chưa phát triển như bây giờ, đã gả cho chị cả của Thanh Khánh, bây giờ hai người ở đây để kết thông gia với nhà họ Thanh, sau này nhất định sẽ lên như diều gặp gió.” “Ồ, nhưng cũng không nhất thiết. Thời nay, nghèo thành phố không người biết, giàu ở thôn sơn vạn người đến.” “Trừ phi những người nhà này có chút bản lĩnh, nếu không, mặt dày bám vào nhà họ Thanh thì có số phận gì chứ?”

Trong sự bàn tán đông đảo, nhà họ Trịnh ở phía xa xem cảnh này, mỗi người đều có cùng biểu cảm phức tạp. “Người nhà của Trịnh Tuyết Dương, lại cùng nhà họ Thanh đứng dậy rồi!?” “Chẳng lẽ, nhà họ được nhà họ Thanh mời đến?” “Tôi nghĩ không cần thiết. Mọi người đã để ý đến chỗ đứng của bọn họ chưa? Khi bà cụ Thanh nhìn về phía bọn họ, sắc mặt có chút lạnh lẽo!” “Có thể, bọn họ không biết xấu hổ mà nhận người thân, nhưng kết quả nhà họ Thanh vốn dĩ không tiếp nhận bọn họ!” “Đúng vậy, chúng ta đừng nói chuyện xa xôi, chỉ vì con rể nhà họ Thanh hèn nhát như vậy, không thể nào nhà họ Thanh lại tiếp nhận bọn họ được, anh xem đi, bọn họ nhất định mặt nóng bám lấy mông lạnh nhà người ta.

Lúc này, Trịnh Chí Dụng cười nhạo nói: “Các vị, mọi người không cần suy nghĩ nhiều như thế, nếu như nhà họ Thanh chấp thuận bọn họ, thì đã trực tiếp gửi thư mời tới nhà bọn họ!” “Bọn họ dựa vào việc bán đứng nhà họ Trịnh để đổi lấy số tham gia. Hành vi như vậy thật không biết xấu hổ và vô liêm sỉ!” “Bây giờ chạy đến ôm đùi nhà họ Thanh là chuyện bình thường!” “Tôi muốn xem, trong hoàn cảnh này, bọn họ định tặng bà cụ Thanh món quà gì!” “Nghe nói nhà họ Thanh là một dòng họ rất chú trọng, nếu không giao quà đúng cách, như vậy sẽ làm mất lòng bà cụ!” Trịnh Thu Hằng lo lắng: “Trịnh Chí Dụng, Trịnh Tuyết Dương bây giờ đang phụ trách một dự án lớn như vậy. Tặng một số đồ vật có giá trị không khó.”

Trịnh Chí Dụng chế nhạo nói: “Không khó, nhưng nghe trước đó, bọn họ yêu cầu Minh đi chuẩn bị quả, mọi người nghĩ tên vô dụng này có thể chuẩn bị món quà gì?”

Nghe những lời của Trịnh Chí Dụng, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Minh nổi tiếng vô dụng, anh ta đi chọn quà, có thể chọn được thứ gì chứ?

Với mắt nhìn của anh ta, nói không trùng sẽ chọn một rổ trứng!

Nghĩ đến đây, mọi người đều bật cười.

Nhà Trịnh Tuyết Dương muốn dựa vào yến tiệc sinh nhật để leo lên cành cây cao của nhà họ Thanh, chỉ có thể nói là nghĩ quá nhiều rồi! Nằm mơ đi!
 
Chương 755


Khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì thấy ở lối vào đại sảnh, một vài người mặc đồng phục, trông rất uy nghiêm bước vào.

Người đầu tiên là một thanh niên, khoảng hay mươi bảy hai mưới tám tuổi, nhưng có thần thái của những người bề trên.

Đây là con trai của Thanh Khánh và là anh họ của Trịnh Tuyết Dương, Thanh Vệ Vân.

Anh ta là thanh tra cấp bậc tiểu đội trưởng của Sở cảnh sát Dương Thành và anh ta có một chút quyền lực ở Dương Thành.

Lúc này, anh ta vui vẻ dẫn theo vài người đi vào. “Bà nội, bố, để con giới thiệu với mọi người. Đây là người đứng thứ hai của sở cảnh sát Dương Thành kiêm phí thanh tra Lâm Huệ, còn đây là người đứng thứ ba của sở cảnh sát Dương Thành kiêm phó chánh thanh tra Phương Chu Phi.”

Ngay sau đó, Thanh Vệ Vân đã giới thiệu bảy tám sĩ quan cao cấp của sở cảnh sát Dương Thành, những người này về cơ bản cao hơn Vệ Vân một hoặc hai cấp.

Tuy nhiên, thanh tra trưởng sở cảnh sát Dương Thành đã không đến.

Và những quan chức cấp cao này đã nể mặt Thanh Vệ Vân.

Đúng lúc này, dưới sự hướng dẫn của Thanh Vệ Vân, họ lần lượt đưa ra những hộp quà, sau đó chúc mừng: “Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!” “Chào mừng mọi người, Thanh Vệ Vân cũng nhờ có sự chăm sóc của các vị mà được như ngày hôm nay!”

Khánh lúc này cười chắp tay.

Còn bà cụ Thanh thì cười không ngớt.

Vệ Vân có thể đưa nhiều cảnh sát cấp cao đến đây, cho dù chỉ là người của Dương Thành, cũng đủ để thấy anh ta giỏi như thế nào!

Ngay sau đó, bà cụ Thanh bắt tay Vệ Vân nói: “Thanh Vệ Vân, cháu thực sự đã làm hãnh diện nhà họ Thanh chúng ta! Nhà họ Thanh, sau này trông cậy cả vào cháu.” “Bà, chúng tôi ở đây để khen ngợi Thanh Vệ Vân!” “Anh ấy là một người có năng lực! Tổng thanh tra của chúng tôi tiến cử anh ta làm phó chánh thanh tra vào năm sau!” “Đến lúc đó, anh ấy sẽ đứng thứ tư đồn cảnh sát của chúng tôi, sẽ ngồi ngang hàng với chúng tôi. Nhà họ Thanh là nơi anh tài hội tụ!”

Người đứng đầu sở cảnh sát, tổng thanh tra, chủ quản mọi việc trong đồn.

Nói một cách đơn giản, ai đảm nhiệm chức vụ phó thanh tra thì đó là tổng thanh tra.

Vệ Vân tuổi còn trẻ như vậy đã có thể trở thành phó thanh tra, cho dù có hai phó thanh tra lớn tuổi hơn, thì điều chứng tỏ thấy năng lực tuyệt vời của anh ấy.

Nghe được những lời này của các vị lãnh đạo cấp cao của sở cảnh sát Dương Thành, Thanh Khánh và bà cụ đều mỉm cười, rất hài lòng. “Thanh Vệ Vân, sau này cháu phải cố gắng kiên chì và thăng chức phó tổng thanh tra càng sớm càng tốt. Đừng để phụ lòng các lãnh đạo chăm sóc cháu!” “Từ nay về sẽ là của cháu!” sau, nhà họ Thanh sớm muộn gì cũng

Bà cụ Thanh cười nở mày nở mặt, hiển nhiên đây là điều hạnh phúc nhất của bà hôm nay.

Mọi người ở phía sau xem được cảnh này ai nếu đều không vui.

Câu này cơ bản là khẳng định người thừa kế đời thứ ba là Thanh Vệ Vân.

Nhưng không có cách nào, ai bảo người ta có năng lực chứ?

Thanh Linh và Trịnh Tuấn nhìn nhau với vẻ ghen tị vô hạn.

Cho dù con rể nếu là một thanh tra bình thường, cũng sẽ không đến nỗi giống như bây giờ!

Xem ra trong tương lai, chúng ta chỉ có thể trông chờ Khánh Vân có thể gả cho một người có năng lực!

Hai cặp đôi đã thầm thề vào lúc này, rằng họ nhất định sẽ giúp Trịnh Khánh Vân giữ cửa.

Nếu không, để Trịnh Khánh Vân kết hôn với một người như Bùi Nguyên Minh, phổi của bọn họ có lẽ sẽ nổ tung mất!

Thanh Vệ Vân lúc này mới nói với vẻ mặt khiêm tốn: “Bà ơi, cháu vốn dĩ muốn mời một vài ông lớn từ đồn cảnh sát tổng hợp Đà Nẵng đến chúc mừng sinh nhật bà, nhưng khả năng của cháu có hạn!”

Bà cụ Thanh cười nói: “Vệ Vân, tấm lòng này của cháu như vậy là đủ rồi!” “Vẫn hơn một số người. Đưa con ở rể để tới mừng sinh nhật ta.”

Khi nghe thấy điều này, Trịnh Tuấn và Thanh Linh muốn lập tức tìm một cái hố để chui xuống.
 
Chương 756


Trên thực tế thì hiện giờ trong gia đình nhà họ Thanh, chỉ có duy nhất Thanh Linh và Trịnh Tuấn là người không có địa vị.

Thanh Khánh thì khỏi phải nói, ông ta là một trong ba người có quyền cao chức trọng nhất Đà Nẵng.

Cậu con trai của ông ta thì sắp trở thành phó thanh tra sở cảnh sát Dương Thành, đúng là tuổi trẻ tài cao.

Còn Thanh Nhã và Lữ Lâm, Thanh Nhã đang tự làm ăn kinh doanh buôn bán, tuy lời lãi không nhiều nhưng doanh thu hàng năm cũng phải mấy chục tỉ đồng.

Lữ Lâm còn là phó chủ tịch của ngân hàng Dương Thành, cũng được coi như là người quyền cao chức trọng, hàng năm có không biết bao nhiêu người nhờ vả ông ta.

So với bọn họ, điều kiện của Trịnh Tuấn và Thanh Linh đúng là đáng xấu hổ biết bao Vốn dĩ bọn họ còn có Trịnh Tuyết Dương quen Bùi

Nguyên Minh để gỡ gạc lại thể diện, nhưng hiện giờ ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng không ăn thua nữa rồi.

Lúc này, cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều xấu hổ muốn chết.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.

Chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên đang sải bước đến, người dẫn đầu trong số họ mỉm cười nói: “Lãnh đạo Thanh, tôi không được mời mà đến, xin thứ lỗi cho tôi nhé!” “Đây là Vương Thái Hợp, lãnh đạo thứ hai Dương Thành!” “Còn có cả Lý Vân Bằng, cục trưởng cục cảnh sát

Dương Thành!” “Người đó có vẻ là Mộ Phong Châu, lãnh đạo lớn thứ hai sở cảnh sát Đà Nẵng sao!”

Ba người bước vào vừa rồi đều là những nhân vật có ảnh hưởng nhất định ở Dương Thành, thậm chí có khi là cả toàn bộ thành phố Đà Nẵng.

Đặc biệt là Mộ Phong Châu, ông có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng rãi và vô số học trò trong giới cảnh sát.

Tuy nói năm sau ông ta sẽ nghỉ hưu, nhưng cho dù có nghỉ hưu đi chăng nữa thì ông ta vẫn là một trong những nhân vật nắm thực quyền trong giới cảnh sát. . ngôn tình hoàn

Ba người này đến cùng với nhau có thể nói là thể diện của nhà họ Thanh vô cùng lớn, khó mà quên ân tình này. “Bà cụ Thanh, chúc bà sống lâu trăm tuổi!”

Mộ Phong Châu và mấy người kia đều chắp tay chúc.

Chỉ là bọn họ cho dù đã ở địa vị cao như vậy rồi, dù đến chúc thọ thì bọn họ cũng khá là cẩn trọng.

Mấy người đó đương nhiên là không thể có biểu hiện xum xoe và nịnh nọt như những người khác được.

Bà cụ Thanh vô cùng hài lòng, lúc này mới quan sát Mộ Phong Châu, cười toe toét.

Mặc dù Thanh Khánh là một người có quyền cao chức trọng, nhưng với sự có mặt của rất nhiều tên tuổi lớn trong ngày mừng thọ của bà thì cũng đủ cho thấy Thanh Khánh quan tâm bà cỡ nào.

Vả lại bà ta vẫn là một bà cụ lớn quyền cao chức trọng trong gia đình nhà họ Thanh!

Hâm mộ!

Hâm mộ đến mức muốn hộc máu!

Trong đám người đó, ông cụ Trịnh nhìn thấy cảnh này mà đỏ cả mắt.

Tất cả mọi người ai ai cũng đều là người có gia thế giàu có, tại sao nhà họ Thanh lại có những nhân vật lớn như vậy đến mừng thọ mà nhà họ Trịnh lại không có?

Ông cụ Trịnh nằm mơ cũng muốn nhà họ Trịnh có trình độ đẳng cấp như vậy, huống chi ở Dương Thành, ông ta vẫn là người có tiếng có tăm.

Đáng tiếc rằng dù sao nhà họ Trịnh cũng là người từ ngoài chuyển đến, để đạt được trình độ này, không biết phải bao nhiêu thế hệ nữa mới phấn đấu được.

Thanh Linh và Trịnh Tuấn khó khăn nuốt nước bọt.

Thảo nào bà cụ Thanh chán ghét bọn họ đến vậy, tất cả chuyện chuyện này đều có lý do!

Nhìn đẳng cấp của nhà họ Thanh và đẳng cấp nhà mình xem?

Thật sự còn không xứng để xách giày cho nhà họ Thanh. “Nhờ các vị nâng đỡ, con cháu nhà họ Thanh chúng ta cũng có ý chí phấn đấu, không nói đến người khác, cứ kể đến đứa cháu ngoan của ta đi, cả Dương

Thành cũng không tìm được mấy ai có thể sánh được với nó, đúng không nào?”

Trước mặt mọi người, bà cụ Thanh nói chuyện với vẻ mặt vô cùng tự hào.

Không ít người trong đám đông bật cười. “Bà cụ lớn, bà quá khiêm tốn rồi, thế hệ trẻ ở Dương Thành làm sao mà tìm được ai có thể so sánh với cậu Vân đây chứ!”

Thanh Vệ Vân khiêm tốn cười nói: “Mọi người quá khen cháu rồi, trình độ của cháu cũng thường như bao người thôi. Các vị không cần phải tâng bốc cháu quá đâu!” “Nghe nói nhà dì chúng ta mất tích nhiều năm như vậy, hôm nay đã trở về rồi!” “Có người bảo rằng em gái họ của cháu giỏi lắm, cô ấy đang xúc tiến dự án khu nghỉ dưỡng ở núi Bạch Vân, hơn nữa em rể cũng là ‘rồng giữa đám người không biết hôm nay cậu ấy có ở đây không nhỉ?”
 
Chương 757


Khi nghe thấy điều này, toàn bộ hội trường trở nên náo nhiệt, rất nhiều người bàn tán xôn xao.

Thân phận của Thanh Vệ Vân đã không phải là bình thường rồi, thế mà cậu ta còn nói rằng đây còn là nhân vật “rồng giữa đám người”, vô lý thật sự đẩy?

Có người tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Không phải nói rằng thế hệ trẻ nhà họ Thanh người máu mặt nhất không phải là Thanh Vệ Vân sao? Sao lại xuất hiện một cậu em rể có bản lĩnh như vậy?” “Đúng vậy, dù sao cũng là cháu gái nhà họ Thanh thì làm sao có thể gả cho một người bình thường được? Chắc lại chọn được một người cao ráo, giàu có, đẹp trai lắm nhỉ?”

Thậm chí, ánh mắt của bọn họ cứ liếc qua liếc lại, cuối cùng rơi vào trên Bùi Nguyên Minh, sau đó kinh ngạc nói: “Vị này, có thật là vị này không…”

Đám người nhà họ Trịnh vốn dĩ sắc mặt không được tốt, lúc này nghe được lời bàn tán như vậy thì đều liếc nhau bụm miệng cười khì.

Trịnh Thu Hằng che miệng cười: “Ông nội, cháu biết tại sao nhà Thanh lại coi trọng gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương như vậy rồi!” “Chắc chắn bọn họ khoe khoang thế lực của Bùi Nguyên Minh, bảo anh ta lợi hại lợi hại ghê gớm lắm!” “Nhưng không nghĩ rằng nhà họ Thanh lại tin là thật, bây giờ ta nói ra, e rằng họ sẽ cười thối mũi mất!” Trịnh Chí Dụng cũng cười lạnh: “Phế vật thì mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi, ở đâu thì cũng xấu hổ như nhau cả thôi!”

Ông cụ Trịnh nhíu mày nói: “Đừng cười nữa. Dù sao chúng ta cũng là người nhà họ Trịnh. Đừng để người khác nhìn thấy, tránh xa bọn họ một chút là được!”

Ông cụ Trịnh lại càng thêm ghét gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương đã làm xấu mặt ông ta!

Nhưng thực tế thì Thanh Vệ Vân không phải là nói không có ý đồ khác.

Đã có tin đồn bên ngoài rằng Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ của Thế Tử Minh trong truyền thuyết rồi.

Mà theo bản năng của Thanh Vệ Vân, anh ta biết rằng chồng của Trịnh Tuyết Dương là Bùi Nguyên Minh.

Tất nhiên là trực giác của anh ta rất chính xác, suy đoán này không hoàn toàn sai chút nào.

Bởi vì Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh, nhưng rất nhiều người không biết điều này.

Lúc ấy, Trịnh Tuấn và Thanh Linh nghe Thanh Vệ Vân nhắc đến Bùi Nguyên Minh thì sắc mặt của họ đột nhiên đen lại.

Lúc này bọn họ không dám trả lời câu hỏi này ra sao mà chỉ cúi thẳng đầu kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên.

Ở hội trường này quá đông người, nếu như bị mất mặt thì đúng là muốn quăng họ đến nhà ngoại mà! “Dì ơi, dượng ơi, hai người đang trốn cái gì vậy?” “Mọi người còn không định giới thiệu con rể mình cho toàn thể khách khứa làm quen sao. Cháu đã gợi ý như thế rồi.”

Trông Thanh Vệ Vân rất có hứng thú.

Thế nhưng lúc nhìn Bùi Nguyên Minh giữa đám người đó, Thanh Vệ Vân hơi sửng sốt một chút, theo bản năng đáng giá Bùi Nguyên Minh.

Hôm nay trông Bùi Nguyên Minh ăn mặc rất bình thường, trông như một nhân viên công sở.

Điều này khác xa với tưởng tượng của Thanh Vệ

Vân.

Lúc này anh ta gần như là đang nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Di à, không phải người ta đều nói rằng em Tuyết Dương là người phụ nữ của Thế Tử Minh sao? Thế người này, hẳn là vị Thế Tử Minh trong truyền thuyết nhỉ?” “Cái gì!? Đây là Thế Tử Minh trong truyền thuyết á!?” “Làm sao có thể chứ? Thế Tử Minh còn chẳng ra mặt bao giờ, làm sao có thể là nó được?” “Nhưng mà, cháu nghe nói lần này nhà họ Bùi cũng được mời đến dự tiệc mừng thọ, nhà họ Thanh chúng ta đã gửi thư mời rồi!”

Lúc này, đến cả Thanh Khánh cũng chấn động, ánh mắt theo tiềm thức rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh.

Đây chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết sao? Tướng mạo, khí chất này, quả thực cũng có mùi đẳng cấp đấy!” “Rào rào rào!”

Bị ba chữ Thế Tử Minh kích động, không ít người tập trung nhìn vào chỗ của Trịnh Tuấn và Thanh Linh

Lúc này mồ hôi lạnh trên người hai người đều túa ra, quần áo thì ướt đẫm.

Bùi Nguyên Minh là Thế Tử Minh sao?

Hiểu lầm to rồi! nhà Nếu như đây là trường hợp khác, vợ chồng Trịnh Tuấn còn giả vờ giả vịt để giữ thể diện một chút, nhưng đặt trong hoàn cảnh này, họ chẳng dám giả đò chút nào.
 
Chương 758


Đương nhiên lúc ấy khi nghe thấy mấy lời này sắc mặt Trịnh Tuyết Dương cũng tái nhợt, không biết tại sao bên ngoài vẫn có tin đồn này. Thanh Vệ Vân đã nói như thế này, cô nhất thời không biết giải thích thế nào cho phải.

Đợi cô phản ứng kịp, chuẩn bị tiến lên một bước ra mặt thì không ngờ Bùi Nguyên Minh lại nói: “Cứ trả lời anh cả rằng anh chính là Thế Tử Minh đi.”

Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói anh thừa nhận thân phận của mình trước mặt nhà họ Thanh cũng chẳng có gì to tát, tiện thể xem phản ứng nhà họ Thanh ra sao. “Xùy!”

Lúc này, mọi người há hốc mồm!

Anh chàng này thực sự là Thế Tử Minh sao?

Đó chính là chủ nhân năm đó của nhà họ Bùi, xây dựng tập đoàn hàng ngàn tỷ đồng chỉ bằng bàn tay trắng sao!

Nhà họ Thanh phát tài rồi sao!

Trái lại Thanh Vệ Vân lại không hề nói ý đồ của anh ta, chỉ bảo rằng: “Đúng là em rể quý, từ giờ trở đi nhà họ Thanh phải trông cậy vào em rồi, em phải giúp đỡ chúng ta nhiều vào nhé!”

Nhưng mà, ánh mắt của Thanh Khánh trở nên thâm sâu.

Nếu người trước mặt thực sự là Thế Tử Minh, thì nhà họ Thanh phải suy xét kỹ càng về lập trường của mình xem có còn muốn hợp tác với ba dòng họ đỉnh nhất nước nữa hay không.

Lúc này, Trịnh Tuấn rốt cuộc mới phản ứng.

Ông ta vội vàng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày bốc phét đủ rồi đấy! Đây là chỗ nào mà mày dám khua môi múa mép như thế!”

Thanh Linh cũng lo lắng: “Bà cụ lớn họ Thanh ghét nhất là loại ăn to nói lớn đấy. Coi như mẹ cầu xin mày, đừng nổ nữa có được không!”

Trịnh Tuyết Dương hận không thể lấy tay bịt mồm Bùi Nguyên Minh lại.

Chỉ có Trịnh Khánh Vân là sửng sốt, không phải anh rể nói nên giữ bí mật thân phận của mình sao? Tại sao hôm nay anh ấy lại tự mình tiết lộ?

Lúc ấy Bùi Nguyên Minh mới nở nụ cười, nói: “Vâng anh cả, nếu như muốn, chỉ cần nói một câu là được.” “Phụt!”

Nghe những lời này, đám người Trịnh Tuấn sắp hộc máu đến nơi.

Đây không phải là chém gió quá đà rồi sao?

Mày đừng chém nữa có được không! “A ha ha ha….”

Lúc này, có một tràng cười ha hả vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng của mọi người.

Trịnh Chí Dụng ôm bụng, cười nghiêng cười ngả. “Ông ơi, ông đừng trách cháu, tôi không nhịn được nữa, cháu thật sự cười sắp tắt thở đến nơi rồi!” “Cái thằng Bùi Nguyên Minh kia, nó bảo nó thật sự là Thế Tử Minh à!” “Phụt ha ha ha…” “Đường đường là Thế Tử Minh mà phải ở rể nhà họ Trịnh chúng tôi…” “Vậy thì tại sao mày không giúp đỡ gia đình họ Trịnh của chúng ta hả!?”

Trịnh Chí Dụng cười rất vui vẻ, ngay cả ông cụ Trịnh, người luôn giữ khoảng cách với gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến cuối cũng không nhịn được bật cười.

Thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này hài hước thật đấy, đã bao lâu rồi mà vẫn như một thằng hề, không hơn không kém.

Đây không phải là chém gió bay nóc nhà còn gì, thôi thôi im cái mồm lại đi!

Thanh Vệ Vân cũng hơi ngấn ra, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau, vẻ mặt anh ta thay đổi nói: “Cậu hoàn toàn không phải là Thế Tử Minh à, cậu còn ở rể nữa chứ…” “Thế mà cậu còn dám huênh hoang muốn giúp đỡ nhà họ Thanh chúng tôi!?”

Trịnh Tuấn lúc này mới vội vàng bước ra ngoài, không ngừng xin lỗi: “Cháu Vân ơi, Nguyên Minh chỉ nói đùa chút thôi mà, cháu là người rộng lượng, đừng để ý đến nó nhé!”

Trịnh Tuấn nào dám để cho Bùi Nguyên Minh xin lỗi?

Nhưng ông ta biết rằng nếu không ai đến xin lỗi, rất có thể cả nhà ông ta sẽ bị tống ra khỏi cửa.

Lúc đó còn ngại hơn.

Lúc này sắc mặt của Thanh Khánh tối sầm lại, ông ta cho rằng mình nhìn người rất chuẩn xác, còn cảm thấy Bùi Nguyên Minh quả thật rất có khí chất của Thế Tử Minh.

Thế nhưng kết quả đã điều tra rõ, nó chỉ là một thằng ở rể.

Tên này còn ăn nói lung tung như vậy, đây là đang khiêu khích tôn nghiêm nhà họ Thanh sao! Đúng lúc này, bà cụ lớn nhà họ Thanh run rẩy bước tới.
 
Chương 759


Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, chiếc gậy ba toong trong tay của bà cụ lớn nhà họ Thanh nện thẳng vào lưng Bùi Nguyên Minh.

Đánh xong, bà cụ Thanh lạnh lùng nói: “Người sang ắt tự hiểu, còn bản thân mày được đến đâu mà trong lòng mày còn không rõ sao?”

Sau đó, bà chống gậy chọt mấy phát trước mặt Trịnh Tuấn và Thanh Linh: “Dạy dỗ thằng con rể nhà chúng bay cho cẩn thận vào, bảo nó chỗ nào được nói chuyện thì hẵng nói, thế mà cũng không hiểu sao?”

“Nếu như chúng bay không biết dạy dỗ nó thế nào thì tống cổ nó đi!” “Tiệc mừng thọ của ta là ngày trọng đại, không phải là nơi để cho tên hề này diễn tuồng!”

Lời nói này quá nặng nề rồi.

Trịnh Tuấn và Thanh Linh bị dọa sợ tới mức run lên, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.

Nước mắt của Thanh Linh tuôn xuống lã chã.

Nhưng đây là nhà mẹ đẻ của bà mà! Bản thân bà ngày đêm đều mong nhớ muốn về nhà, muốn về nhà một cách vẻ vang một chút.

Nhưng sau khi về được nhà rồi, bà lại xấu hổ nhục nhã ê chề thế này! Lúc này, nếu như có sợi dây thừng trong tay, bà sẽ vắt lên thắt cổ ngay lập tức.

Nhục nhã quá!

Sau này bà ta làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt nhà họ Thanh đây!?

Tất cả đều là lỗi của Bùi Nguyên Minh!

Nếu như nó không nói thì không ai bảo nó bị câm điếc đâu!

Còn Trịnh Tuấn giận run lên, muốn lao vào tát cho Bùi Nguyên Minh vài cái.

Nhưng ở trước mặt bà cụ Thanh, ông cụ cũng không nói gì, ông ta không có dũng khí ra tay.

Lúc ấy Trịnh Tuyết Dương cũng rất thất vọng.

Lâu như vậy rồi mà người này không những không sửa chữa tật khoe khoang của mình mà giờ còn ngày càng tệ hơn.

Trước đây không biết bao nhiêu lần anh ấy cứ nói mình là tổng giáo đầu, Thế Tử Minh gì đấy. Cô đã nói với anh ấy bao nhiêu lần, những chuyện này tuyệt đối không thể nói lung tung.

Một khi chuyện này bị phát tán ra, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn hại chết nhà họ Trịnh nữa.

Nhưng người này không những không chịu nghe lời mà còn khoe dữ hơn, nói như vậy trước mặt bao nhiều quan chức!

Còn ra mặt giúp đỡ nhà họ Thanh?

Nhà họ Thanh là dòng họ giàu nhất Đà Nẵng, còn còn Thanh Khánh là người to thứ ba ở Đà Nẵng!

Thế mà Bùi Nguyên Minh còn muốn giúp người khác?

Giúp đỡ kiểu gì? Dựa vào đâu mà giúp đỡ đây?? Anh ấy không có khái niệm gì về chuyện này sao?

Chỗ nào anh ấy có thể nói, và chỗ nào anh ấy không thể nói, những điều cơ bản như thế này anh ấy cũng có hiểu được không? Thành thật mà nói thì lúc này Trịnh Tuyết Dương cực kỳ hối hận.

Sớm biết như vậy cô sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh đến đây.

Cô vốn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh sẽ thay đổi phần nào, nhưng không ngờ anh ấy vẫn giống hệt như ngày.

Không! Còn tồi tệ hơn ngày xưa nữa!

Cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn bà ngoại nữa!

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, nếu không Trịnh Tuyết Dương sẽ uống ngay lập tức. “Này đều là thông gia nhà họ Thanh, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy!?”

“Tương lai của Thanh Vệ Vân đúng là có triển vọng. Sau này cậu ấy nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Thanh bước đến thời kỳ huy hoàng, hơn thế nữa còn có thể đưa nhà họ Thanh trở thành gia tộc đứng nhất nhì Đà Nẵng nữa chứ!”

“Còn tên Bùi Nguyên Minh này, đây là cháu rể nhà họ Thanh sao?”

“Tôi cảm thấy rằng nó còn chẳng đủ tư cách để cọ giày cho người nhà họ Thanh!”

“Gia đình này có vẻ không hòa hợp lắm nhỉ! Nghe nói Trịnh Tuyết Dương còn là tình nhân bí mật của Thế Tử Minh nữa đấy!”

“Để vợ mình bán thân, đổi lấy một ít tài nguyên, dự án, còn không biết quý trọng! Đúng là đồ rác rưởi!”

“Nhà ngày đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chẳng trách bà cụ lớn nhà họ Thanh không nhận đứa con gái này suốt ba mươi năm nay…”

“Đáng thương ghê, cũng có chỗ đáng trách!”

Xung quanh mọi người đều xì xào bàn tán, lúc này Thanh Linh chỉ biết cắn chặt răng, không để cho mình khóc òa lên!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom