Dịch Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2080


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



10 triệu thẻ bạc cùng nhau đổ lên trước mặt Bùi Nguyên Minh, đã làm cho Bùi Nguyên Minh trở thành tiêu điểm chú ý giữa sân.

Mà những người đặt tiên cược theo Bùi Nguyên Minh, cũng đều được lời theo, lúc này tất cả mọi người nghĩ vận may của Bùi Nguyên Minh thật là nghịch thiên.

Mấy người thua tiên lại mang vẻ mặt tiếc hận, đều đang hối hận sao mình không đặt tiền cược giống Bùi Nguyên Minh.

Không ít cô gái trang điểm tinh xảo quyến rũ nhìn Bùi Nguyên Minh, đều nghĩ đây là cậu ấm nhà nào, nếu như có thể câu vào tay, ngất định có thể có được chỗ tốt lớn.

“Tiếp tục, tiếp tục! Em gái xinh đẹp, em nói lần này chúng ta cược cái gì bây giờ?”

Bùi Nguyên Minh cười ha ha, ra vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Cô gái Đảo Quốc cười duyên nói: “Tôi nghĩ vận may của ngài tốt như vậy, hẳn là trực tiếp tuyệt sát, toàn bộ đặt Tiểu Báo đi”

“Tiếu Báo là ăn 24 lần đó”

“Nếu như ngài thắng thì đêm nay có thể mang đi 1200 triệu.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt cô gái Đảo Quốc quyến rũ.

“Còn có tôi...

“Được! Vậy thì nghe lời em, đặt Tiểu Báo!”

Bùi Nguyên Minh dường như đã bị tiền che đôi mắt, không nói hai lời trực tiếp đặt toàn bộ thẻ bạc ở Tiểu Báo.

Mỗi người vây xem đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó lộ ra vẻ hài hước, dường như đang nhìn một tên ngốc.

Thằng nhóc này cho là mình có chút vận may, là có thể đại sát tứ phương rồi.

Còn muốn muốn đặt Tiểu Báo? Hơn nữa là cược 50 triệu? Anh cho rằng rung một trăm lần xúc xắc có thể ra mấy lần Tiểu Báo chứ? Từ xác suất học mà nói, cơ hội còn chưa đến 1%! Vừa rồi mới ra một lần Tiểu Báo, vậy mà lại đặt Tiểu Báo.

Anh cho là mình được đổ thân nhập chắc? Vẻ mặt mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh, đều giống như đã thấy vận mệnh của anh vậy.

Mà lúc này anh cược lớn như vậy, lúc này trực tiếp hấp dẫn lực chú ý của toàn trường, vô số người đều qua đây vây xem, muốn nhìn một chút lần cược 50 triệu này, đến cùng thì kết thúc ra sao.

Cùng lúc đó, chỗ lầu hai đại sảnh, lúc này có một cô gái mặc ki-mô-nô, khuôn mặt tinh xảo hiện thân, quyến rũ Bùi Nguyên Minh.

Trong nháy mắt khi thấy rõ ràng khuôn mặt Bùi Nguyên Minh, đôi mắt cô ta khẽ híp một cái, trong mắt lóe lên vẻ oán độc.

Đúng là Miyamoto Sakura.

Cô ta ba lần bốn lượt muốn phải giải quyết Bùi Nguyên Minh, nhưng là không ngờ đều bị Bùi Nguyên Minh phản kích, làm cho cô ta tổn thất thảm trọng.

Phương Trung Nghĩa đã có cái nhìn với cô ta, hợp tác hai bên tràn ngập nguy cơ.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2081: Trong sân, bầu không khí đã vô cùng nóng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong sân, bầu không khí đã vô cùng nóng.

Tiền đặt cược 50 triệu của Bùi Nguyên Minh kia đặt vào ô Tiểu Báo, ngay cả bản thân anh cũng vô cùng kích động.

Hai tay của anh vỗ mạnh lên mặt bàn một cái, thấp giọng nói: "Tiểu Báo! Tiểu Báo! Sáu sáu sáu!" Cô gái Đảo Quốc bên người anh cười duyên liên tục: "Không sai, lần này nhất định sẽ ra Tiểu Báo sáu sáu sáu!" Nghe được đối thoại của hai người, trai gái tứ phía chung quanh đều phá ra cười ầm lên, cảm thấy Bùi Nguyên Minh lân này chết chắc.

Anh thật sự bị cô gái Đảo Quốc bên người này đào cho một cái hố sâu rồi.

Bình thường mà nói thắng được tiền thì nên dừng tay ngay.

Nhưng thăng nhãi này còn muốn tiếp tục chơi, thế mà còn đặt Tiểu Báo nữa chứi Đúng là thăng đần trong truyền thuyết, cũng có thể coi là tự tìm cái chết.

Nhà cái cũng híp con mắt một mí hẹp dài mà nhìn Bùi Nguyên Minh, một lát sau mới cười duyên một cái, nói: "Thưa anh, quyết định đặt rồi thì xin rời tay!" "Tôi sắp khui rồi!" Nghe được câu này, hô hấp của tất cả mọi người ở đó đều đông cứng lại, ai nấy đều nhìn mặt bàn chằm chằm.

Nhà cái tràn đầy lòng tin, chậm rãi mở nắp.

Rất nhanh, con xúc sắc đầu tiên xuất hiện.

"Sáu!" Nhà cái có hơi sửng sốt nhưng có điều, ý cười trên mặt vẫn không giảm.

"Sáu!" Viên xúc sắc thứ hai xuất hiện, nụ cười trên khuôn mặt nhà cái trong nháy mắt có chút cứng đờ.

Mà trai gái trong sảnh vây xem, ai nấy đêu không dám rời mắt khỏi viên xúc sắc cuối cùng, hơi thở đồn dập.

"Mau mở ra nhanh lên, lề mà lề mề!”

Khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh đầy vẻ không thể chờ nổi nữa.

Nhà cái hít sâu một hơi, chậm rãi mở nắp ra hết, trong giây kế tiếp, cả người cô ta cứng đờ, thân sắc khó coi vô cùng.

"Sáu sáu sáu! Vẫn là sáu, Tiểu Báo!" "Làm sao có thể?" "Chẳng lẽ là thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thần bài độ cho thăng nhãi này sao?" "Thế mà cũng có thể mở được hai lần Tiểu Báo! Lễ trời ở đâu kia chứ!" "Cái...

Cái này..."

Một đám đàn ông kích động đến nói cũng không thành lời.

Vài thiên kim nhà giàu nhìn Bùi Nguyên Minh, biểu tình đầy mập mờ.

Năm mươi triệu đặt vào Tiểu Báo, nhà cái phải đưa đến mười hai tỷ!
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2082


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Bùi Nguyên Minh, ván này anh muốn đặt hết đúng không?" "Dựa theo quy định ở sòng bạc của chúng tôi, tiên đặt cược của khách chơi dưới phòng khách giới hạn chỉ có đến một tỷ, anh muốn đặt mười hai tỷ, e là phải cùng chúng tôi đi đến phòng VIP mà chơi rồi”

"Ở nơi đó, bất kế anh muốn chơi cái gì Poker, Black jack, bài chín, mạt chược, cái gì cần có đều có...

Không đợi nhà cái mở miệng, Miyamoto Sakura đã đi xuống từ lầu hai, thần sắc cô ta lãnh đạm, nhưng trong con ngươi có ý ngoan độc.

Bùi Nguyên Minh vỗ bàn một cái, mặt đầy vẻ lớn lối nói: "Dựa vào cái gì mà bắt tôi đổi chỗ?" "Tôi cảm thấy bàn này rất hợp với tôi!" "Chỉ cần ngôi trên bàn này là tôi có thể đại sát tứ phương!" "Cô muốn tôi sang chỗ khác chơi, không phải là vì thấy thua nên không nhịn được, muốn lừa tôi đến phòng VIP sau đó ra tay giết chết chứ?" Bùi Nguyên Minh mặt đầy vẻ đề phòng.

Nói ra lời này, ánh mắt của mọi người trong phòng đều lóe lên.

Mở sòng bài có hai chuyện tối ky.

Thứ nhất là gian dối và thứ hai là không chịu thua.

Bởi vì chỉ cần xuất hiện một trong hai chuyện này thì uy tín của sòng bài sẽ rơi xuống cái vực sâu không đáy, từ đó về sau cũng chẳng còn ai đến đây chơi nữa.

Giờ phút này, không ít người cũng nhìn chằm chăm Miyamoto Sakura, xem xem cô ta sẽ trả lời thế nào.

Miyamoto Sakura nheo mắt, không nghĩ tới Bùi Nguyên Minh người này chẳng những miệng lưỡi bén nhọn, hơn nữa vừa mở miệng liên bắt được tiếng lòng của mấy tay cờ bạc trong sòng bài này.

Giờ phút này cô ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Bùi Nguyên Minh, đồ có thể ăn lung tung, lời không thể nói bậy bại" "Khách ở đây đều biết, ông chủ đứng phía sau du thuyên này của chúng tôi là tập đoàn tài chính ở Đảo Quốc và Kashima Shinto Ryu, ở phương diện uy tín là tuyệt đối không có vấn đề!" "Mời anh đến phòng khách VIP chẳng qua là vì muốn phục vụ tốt cho anh hơn, cho phục vụ xinh đẹp hơn đến tiếp đón anh, để anh chơi càng được vui vẻ hơn mà thôi!" "Nếu như anh không muốn, chúng tôi tự nhiên sẽ không miễn cưỡng”

Bùi Nguyên Minh mặc dù bất ngờ khi lại gặp Miyamoto Sakura ở nơi này.

Nhưng anh đang bị tiền tài làm cho lóa mắt, bấy giờ, cũng đang muốn tiếp tục thắng.

"Được! Nếu cô nói như vậy, thế thì chúng ta cứ tiếp tục chơi xúc xắc ở đây!" "Tối nay tôi không thắng mấy chục triệu đô thì sẽ không đi đâu hết!" Nghe nói như vậy, mấy tay cờ bạc tứ phía chung quanh cũng kích động.

Đây là cảnh tượng lớn trước giờ chưa từng
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2083


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Được rồi, không biết cậu Bùi đây chuẩn bị chơi thế nào?" "Tiếp tục chơi đổ xúc xắc, hay là đổi trò chơi khác?" Miyamoto Aya quơ quơ xúc xắc trong tay, chợt búng vào trên bàn.

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Nếu các ngươi đổi nhà cái khác, tôi đương nhiên là phải từ từ chơi cùng các người”

"Có điều, cứ một trăm triệu một lần một trăm triệu một lần thật chẳng có ý nghĩa gì" "Tôi sẽ đặt một tỷ!" Dứt lời, Bùi Nguyên Minh đẩy thẻ cược trị giá một tỷ ra.

Mọi người kinh ngạc hô lên một trận, ai cũng không nghĩ ra, đổi nhà cái rồi, còn chẳng biết vận may của hai người là ai hơn ai mà Bùi Nguyên Minh dám cược đến một tỷ? Dùng câu tiền như lá mít thì không hình dung nổi rồi.

Mà phải là chẳng xem tiền là tiền nữa mới đúng.

Mãy người phụ nữ vốn cảm thấy Bùi Nguyên Minh không vừa mắt lúc bấy giờ nhất thời rạo rực xuân tâm, cảm thấy anh chính là hoàng tử bạch mã trong mộng của mình.

Miyamoto Aya theo bản năng nhìn Miyamoto Sakura một cái, cô ta thế áp toàn trường, nhưng Bùi Nguyên Minh thẳng tay đặt đến một tỷ lấn át cô ta.

Điều này khiến Miyamoto Aya cũng không nhịn được sinh lòng bất an.

Trên khuôn mặt sắc sảo của Miyamoto Sakura cũng lộ ra một nụ cười, nói: "Nếu cậu Bùi muốn chơi, thì cứ chơi theo anh ấy đi" "Dẫu sao cậu Bùi của chúng ta cũng là nhân vật có giá trị con người lên đến hàng trăm nghìn tỉ kia mà.

Đối với anh ấy mà nói, chút tiền cỏn con chỉ một tỷ như này có khác gì một trăm nghìn đâu”

Nghe nói như vậy Miyamoto Aya thở phào nhẹ nhõm, vốn là còn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh là cao thủ.

Nhưng giờ phút này Miyamoto Sakura đang ám chỉ Bùi Nguyên Minh anh chỉ là kẻ có tiền đơn thuần mà thôi.

Điều này làm cho lòng tin của Miyamoto Aya được khôi phục.

Trong nháy mắt kế tiếp, Miyamoto Aya vươn tay phải ra lại lân nữa bắt được xúc xắc, sau đó chỉ thấy xúc xắc lộn vòng trong không trung, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

Một lát sau, tay phải của Miyamoto Aya chợt nhấn một cái, hộp lắc xúc xắc ụp lên mặt bàn.

Sau đó cô ta mới lộ ra một nụ cười, nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Cậu Bùi, đặt tiền cược đi."

"Mua xong thì rời tay.

"Thật là bản lĩnh, kỹ thuật tốt, người người đều nói cô Miyamoto Aya từ Đảo Quốc là Thần Bài, tôi vốn là không tin, bây giờ thì tin rồi”

Bùi Nguyên Minh mặt đầy vẻ thán phục.

"Có điều, kỹ thuật tốt như thế, tôi sợ bị gài quái" "Tôi có chút không dám đặt tiền cược đây nè!"
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2084


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tiểu Báo, thưởng hai mươi bốn lần!" "Nói đơn giản, ván này tôi kiếm hai mươi tư tỷ" Bùi Nguyên Minh mặt đầy vẻ lãnh đạm mà ôm lấy khuôn mặt của người phụ nữ Đảo Quốc kia.

"Người đẹp, em thực sự là thần tài của tôi đây!" "Em đừng sợ, em giúp tôi mở mấy ván Tiểu Báo nữa, tôi bảo đảm giúp em chuộc thân, còn có thể đưa em mấy tỷ, để cho em đổi vận từ đây về sau là người giàu có!" Nghe được lời của Bùi Nguyên Minh, người phụ nữ Đảo Quốc kia hơi sững sờ, rồi sau đó lộ ra vẻ kích động trên mặt.

Nếu như Bùi Nguyên Minh nói thật, thì cô ta có thể thay đổi số mạng rồi.

Mà những khách nhân khác ai nấy đều đầy vẻ kích động, liên tiếp ra ba ván Tiểu Báo rồi! Vận may này của Bùi Nguyên Minh thật là điên đảo mà! Mấu chốt nhất là, ai cũng đã nhìn ra, người này tuyệt đối là tay mơ.

Chỉ cần đặt theo anh, mọi người ai cũng có thể phát tài! Sắc mặt của Miyamoto Aya trong nháy mắt khó coi tới cực điểm, mặc dù cô ta biết rõ mình lắc ra số nào, nhưng chẳng ngờ Bùi Nguyên Minh lại đoán được.

Cô ta không nói gì, mà chỉ đẩy một đống tiền đặt cược tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.

"Cậu Bùi thật là bản lĩnh " Miyamoto Sakura thân sắc lạnh lùng.

"Có điều, hy vọng vận may của cậu Bùi vẫn cứ đỏ mãi như thể" Bùi Nguyên Minh cười híp mắt nói: "Cô Miyamoto cứ yên tâm, vận may của tôi lúc nào cũng tốt hết."

"Bây giờ tôi có chút lo lắng, ấy chính là không biết các người có nhiều tiền để đổi cho tôi không nữa đây này!" "Lỡ may tôi thắng tới mấy trăm tỷ, các người không chung tiền nổi thì thế chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Khóe mắt Miyamoto Sakura giật một cái, rồi sau đó lạnh lùng nói: "Anh yên tâm đi, thẻ đặt cược của chúng tôi có chip điện tử, thông dụng ở khắp các sòng bạc trên toàn cầu."

"Nếu chỗ chúng tôi không đủ tiền đổi thì anh cũng có thể mang đến chỗ khác đổi."

"Những thứ này có tập đoàn tài chính và Kashima Shinto Ryu bảo chứng" "Thì ra là như vậy”

Bùi Nguyên Minh mặt đây biểu tình yên tâm.

"Như vậy tôi sẽ không sợ các ngươi tán gia bại sản không chung nổi rồi”

"Anh...

Miyamoto Sakura bị tức đến mức cả người run run, muốn một cái tát đập chết Bùi Nguyên Minh, nhưng phải chú ý đến sức ảnh hưởng của nó, nên chỉ có thể cưỡng ép kiềm chế.

"Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nhiều như
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2085


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh không để ý đến sắc mặt khó coi của Miyamoto Sakura, mà cười híp mắt nhìn chằm chäm Miyamoto Aya nói: “Cao thủ sòng bài, cô lắc xúc xắc lợi hại thật đấy, tôi đoán tâm tư của cô cũng lợi hại không kém”

"Cô thấy đấy, cái gọi là đánh bài, nói cho cùng cũng là đấu tranh tâm lý thôi mà”

"Nếu như cô liên tiếp bị tôi đoán trúng thì điều này nói rõ rằng cô không phải là đối thủ của tôi."

"Trừ khi cô gian lận, nếu không sẽ không cách nào thăng được tôi”

"Như vậy đi, chỉ cần cô quỳ xuống, dập đầu cho tôi một cái, kêu một tiếng ông nội, tôi sẽ không chơi nữa, tha cho cô, như thể nào?" “Anh...

Miyamoto Aya giận đến run rẩy cả người, giờ phút này cô ta không nói nhảm, mà lại cầm hộp lắc xúc xắc lên, lắc điên cuồng.

Tốc độ lần này lại vượt xa lân trước, cuối cùng "Âm" một tiếng dộng vào trên bàn.

Mà thanh âm của xúc xắc, dường như biến mất trong nháy mắt.

Làm xong động tác này, Miyamoto Aya nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng nói: "Đặt tiên cược đit" Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, đưa tay xòa một cái trên thẻ cược, cười cười nói: "Tiếp tục chơi cũng không có ý nghĩa.

"Tôi dừng ở đây" "Chỗ tôi chắc cũng khoảng mấy chục tỷ rồi.

Lát nữa mà thua, các người chịu nổi chắc?" "Cô Miyamoto, tôi đoán không lầm, các người mới vừa bồi thường cho Phương Trung Nghĩa một khoản không nhỏ, đúng chứ?”

"Bây giờ lại thua thêm một khoản kếch sù cho tôi, cô không sợ bị ông chủ của mình bán đến châu Phi đào quặng à?”

"Ngây thơ!" Miyamoto Sakura thần sắc lãnh đạm, lạnh lùng mở miệng nói: "Mở cửa làm ăn, anh dám chơi, chúng tôi dám chỉ!" "Đừng nói nhảm nhiều thể, muốn đặt thì đặt đi" Có điều, giờ phút này tuy biểu tình của Miyamoto Sakura mặc dù vẫn vô cùng lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã có chút sợ.

Thua nữa, sẽ không có ngân đấy tiên! Muốn chung được con số khổng lồ đó thì e rằng tập đoàn Miyamoto cũng sẽ phải bán đi không ít tài sản cá nhân.

Bùi Nguyên Minh nghe vậy ha ha cười to, nói: "Được, rất tốt, tôi rất thích cái biểu tình muốn giết chết tôi nhưng lại không thể không chơi tiếp với tôi đây của cô Miyamoto."

"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô khó xử đầu.

"Ván này, tôi đặt bốn năm sáu, lớn!" Lời này vừa ra, cả người Miyamoto Aya cứng đờ.

Cô gái Đảo Quốc bên người Bùi Nguyên Minh lân này cũng không nói nhảm, mà mau mắn mở hộp lắc.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2086


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Tôi không được?" Bùi Nguyên Minh bật cười.

"Cô Miyamoto cô đã thử qua rồi à? Chưa gì đã nói tôi không được thế!" "Chẳng lẽ ngươi không biết, không thể nói không được với đàn ông sao?" Đang lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh búng tay một cái.

Miyamoto Sakura cười lạnh một tiếng, mặt đầy giễu cợt, nói: "Cậu Bùi, với cái bộ dáng này của anh, chẳng cần thử thì tôi đây cũng biết anh không được."

"Phải không?" Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, sau đó anh đưa tay ra, vỗ nhẹ nhàng một cái ở trên mặt bàn.

Đi đôi với động tác của anh, chỉ thấy một viên xúc xắc đột nhiên vỡ tan thành bội.

Sau đó là viên thứ hai...

Viên thứ ba...

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều đờ đẫn, biểu tình trên mặt Miyamoto Sakura trong nháy mắt giống như bị đông cứng.

Một đám tay cờ bạc nhìn thấy một màn này, toàn bộ đều há hốc miệng.

"Bốn...

"Năm..."

"Sáu..."

"Mười lăm điểm, lớn!" Thấy cái kết quả này, ai nấy đều đần cả mặt ra.

Có mấy người vốn đang giễu cợt Bùi Nguyên Minh cũng cứng đờ cả mặt mũi, như thể bị người ta giáng cho một cái tát vậy.

Vẻ mặt Miyamoto Sakura đờ đẫn, không khỏi kinh hãi.

Cô ta hoàn toàn không cách nào tin tưởng một màn này là sự thật, ba con xúc xắc đang yên đang lành đột nhiên lại biến thành bốn năm sáu? "Cô Miyamoto Aya không hổ là cao thủ sòng bài ở Đảo Quốc!" Bùi Nguyên Minh vỗ tay một cái, nhìn Miyamoto Aya giờ phút này đang bày ra vẻ mặt khó coi vô cùng, lắc đầu nói: "Chỉ tiếc, cô ta đánh giá tôi quá cao."

Miyamoto Sakura thần sắc khó coi, nói: "Có ý gì”

"Cao thủ sòng bạc này thấy tôi thắng liên tục, cho rằng tôi có thể nghe đoán được mặt số của xúc xắc, cho nên cô ta sẽ dùng tuyệt kỹ, xúc xắc ẩn trong xúc xắc.

Lắc ra ba số đầu trước, sau đó làm vỡ xúc xắc biến thành bốn năm sáu, lớn...

"Dựa theo tính toán của cô ta, tôi sẽ thẳng tay đặt nhỏ hoặc là đặt ba số một như trước”

"Đến lúc đó, chỉ cần cô ta thổi một hơi, trên mặt bàn cũng chỉ còn lại có bốn năm sáu, tôi nhất định phải thua" "Chẳng qua là cô ta không nghĩ tới, tôi chỉ là một người bình thường, làm sao có kỹ thuật cao thâm như vậy cho được?”

"Cho nên, đại tiểu thư Miyamoto, xin lỗi nhé, ba mươi lăm tỉ kia của tôi, biến thành bảy chục tỉ rồi!"
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2087


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Gian lận?”

"Chẳng trách ông đây tới chỗ này mới một tuần lễ mà thua mấy trăm triệu!" "Tôi cũng vậy.

Chỉ có duy nhất lần đầu thắng được mấy chục triệu ra thì lúc khác đều là thua nhiều thẳng ít!" "Tôi vẫn cho là số mình không đỏ vận mình không may, xem ra là nơi này giở trò!" "Phí công tôi còn giới thiệu bạn bè tới.

Chỗ này không uy tín, sau này cũng không tới nữa!" "Cái này là biến chúng ta thành người tiêu tiền như rác đây mà!" "Không được, tôi phải đòi tiền lại!" Mấy trăm tay cờ bạc lòng đây căm phẫn, xôn xao quát to vọt tới chỗ Miyamoto Sakura.

"Trả tiền lại! Bồi thường!" Giờ phút này, Miyamoto Sakura giận đến mức phun ra một ngụm máu tươi, cô ta lảo đảo đi xuyên qua đám người, gọi điện thoại: "Bùi Nguyên Minh đâu? Thăng cha đó đi đâu rồi?" Đối diện truyền tới tiếng nói: "Cô Miyamoto, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một chiếc thuyên, anh ta mang theo tiên đặt cược nhảy lên thuyên rời đi rồi, chờ khi chúng tôi kịp phản ứng lại, đã không đuổi kịp" Miyamoto Sakura kêu gào như sấm, một lát sau lạnh giọng nói: "Gọi điện thoại, gọi điện thoại cho Trâm Chí Đạt!" "Nói cho anh ta, Bùi Nguyên Minh sẽ xuất hiện ở bến tàu!" "Phải làm gì, anh ta còn rõ hơn tôi!" Sóng đen bị một chiếc thuyên sang trọng cưỡi sóng lướt gió rẽ ra làm đôi.

Sở Tuấn Hiên cùng Tần Ý Hàm hai người một mực cung kính đứng ở trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Với thị lực của hai người, lúc trông thấy Bùi Nguyên Minh tùy tiện vứt mấy chục tỉ tiền cược lên mặt bàn, mi mắt đều không khỏi giật loạn.

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Tuấn Hiên, bắt đầu từ ngày mai, đem mấy cái thẻ cược này tung ra chợ đen, bán với giá thấp đi" Sở Tuấn Hiên hơi sửng một chút, nói: "Phân hội trưởng, như vậy, tổn thất của chúng ta.."

"Không thể xem là tổn thất.

Mấy cái thẻ cược này đem tặng miễn phí cho mấy tay sừng sỏ ở Thủ đô cũng được.

Có điều, đê cập đến vấn đề này như thế nào thì là chuyện của bọn họ rồi.

Chắc hẳn mức giá mấy chục hoặc là mấy trăm triệu cũng không bằng một chuyến đi đến sòng bài của họ nữa”

Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, trong nháy mắt Sở Tuấn Hiên lộ ra nụ cười hiểu ý.

Phân hội trưởng đây là giết người còn phải mài dao.

Ngày nào cũng có một đám đầu trâu mặt ngựa tới sòng bài để đổi thẻ cược thà h tiền mặt.

Hơn nữa không phải mấy trăm triệu, mà theo tiền thẻ cược mà Bùi Nguyên Minh phân ra, dễ cũng hơn mấy triệu đôi Ngần ấy tiên mặt đủ để khiến Kashima Shinto Ryu trong thời gian ngắn phải bể đầu sứt trán.

"Còn dư lại năm mươi tỉ, Tần Ý Hàm cô tự mình đi một chuyến đến sòng bạc, đổi thành tiền mặt đi”

"Phải nắm bắt được thời gian.

Tốt nhất trong vòng ba ngày phải đổi xong hết.

Nếu không, tôi sợ tập đoàn nhà Miyamoto phá sản, thẻ này sẽ biến thành đồ bỏ mất”

Bùi Nguyên Minh lại ném thẻ tiên cược cho Tần Ý Hàm.

Nhiều tiên như thế, dù sao cũng không thể lãng phi.

"Phân hội trưởng yên tâm, tôi sẽ đích thân dẫn người đi đến sòng bạc một chuyến."

Tần Ý Hàm thận trọng cất thẻ tiền cược đi.

Bùi Nguyên Minh giao cho cô ta nhiệm vụ như vậy, đủ để nói rõ tín nhiệm đối với cô ta.

Lúc này, điện thoại di động của Tần Ý Hàm vang lên dồn dập, cô ta ngừng một lát sau mới
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2088


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùi Nguyên Minh chớp mắt nhìn bản đồ, sau đó nhàn nhạt nói: "Có chút ý tứ, chỉ là không biết lần này nhà họ Trầm có thể cho tôi một ngạc nhiên bất ngờ được hay không đây nữa?”

"Chúng ta có sắp xếp gì ở bên này?" Tần Ý Hàm cung kính mở miệng: "Bên kia bến tàu có mười mãy đệ tử Long Môn mai phục ở hiện trường.

Dựa theo căn dặn của anh, đều tìm những cao thủ quen tay dùng súng ống.

" "Phân hội trưởng, có cần tìm thêm ít thủ hạ tới nữa không?”

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: "Không cần, mà kịch hôm nay, một mặt là muốn cho thêm một chút hiềm khích ở giữa hai người Phương Trung Nghĩa cùng Trầm Chí Đạt mà thôi."

"Ở một phương diện khác, là vì kiểm chứng một suy đoán của tôi”

"Cho nên, tôi tự có sắp xếp."

Lời vừa dứt, Bùi Nguyên Minh cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.

"Chuyện gì?" Đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm lạnh lùng trong trẻo.

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Nam Cung Ngọc, tôi không phải nói cô phụ trách bảo vệ cho mẹ Hạ Vân thật tốt hay sao? Làm sao mà dì ấy vẫn bị người ta bắt mất?" Thanh âm ở đầu dây bên kia vô cùng lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: "Anh nói tôi bảo vệ tính mạng cho bà ta.

Tính mạng của bà ta không sao, thì việc gì tôi phải ra tay?" Bùi Nguyên Minh có hơi sửng sốt, một lát sau cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Thôi, có một chuyện khác muốn cô làm”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng chậm rãi nói: "Họ Bùi kia, anh đừng có quên món nợ nhân tình tôi thiếu của anh đã trả xong."

"Hiện tại muốn tôi làm việc, anh phải trả tiền “ "Không thành vấn đề" Bùi Nguyên Minh vô cùng sảng khoái: "Đại tiểu thư nhà Nam Cung ra tay, một lần ba tỷ.

Tôi trả cô gấp ba.

Tôi muốn cô...

Rạng sáng bốn giờ, người nào cũng còn đang chìm trong giấc mộng.

Du thuyên cũng đậu sát ở bên bờ bến tàu du thuyên, trừ mấy tiếng chó sủa thỉnh thoảng truyên tới ra, khắp nơi không nhìn thấy bóng người lẫn bóng quỷ.

Mà ở điểm cao quan sát được toàn cảnh bến tàu du thuyền, vị trí phía trên tò nhà bảy tầng bỏ hoang bên cạnh kia, Trương Vệ Kiệt đã dẫn người mai phục ở các nơi.

Chỗ này chọn hết sức tuyệt diệu, bất kể tập kích hay là rút lui, đều có thể tiến thoái dễ dàng trật tự.

Mấu chốt nhất là, địa thế cao, tâm nhìn vô cùng thoáng, chỉ cần một khẩu súng bắn tỉa là có thể làm hỏa lực để khống chế, nghiền nát đối thủ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Sau đó, chính là tiêu diệt.

Lúc này Trương Vệ Kiệt đeo băng bó ở một tay, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ hăng hái.

Anh ta suy nghĩ, nếu hôm nay giết chết Bùi Nguyên Minh, thì sau này phải không chừa thủ đoạn nào mà thu phục Hạ Vân vào trong lòng bàn tay.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Quyền Thế


- -----------------
 
Chương 2089


Bùi Nguyên Minh vừa ra lệnh xong, Trương Vệ Kiệt ở chóp đỉnh của tòa nhà bảy tâng kia đột nhiên biến sắc.

Dường như là theo bản năng, sắc mặt anh ta bỗng nhiên biến đổi, rồi sau đó chợt nhào vê một bên, đồng thời mở miệng lớn tiếng hô: “Mau rút lui!”

“Ầm!”

Không đợi đám lính đánh thuê mà anh ta dẫn theo kịp có phản ứng lại. Tầng dưới cùng của tòa nhà bảy tầng đột nhiên nổ tung, một chuỗi bom mìn dường như được kích hoạt trong cùng một lúc.

Ánh lửa chói mắt, đá vụn dày đặc không trung, khí bụi khổng lồ bay tán loạn khắp bốn phương tám hướng.

Không chút nghi ngờ nào, trước khi nhóm Trương Vệ Kiệt tới, chỗ này đã bị người ta động tay động chân.

Mặc dù anh ta mang theo không ít lính đánh thuê tới, nhưng giờ phút này cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Trong nháy mắt bị giết sạch!

Tất cả bố trí của anh ta ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, trong nháy mắt đều bị phá giải dễ như bỡn vậy.

Trương Vệ Kiện nhảy xuống biển bị xung chấn đánh một cái, thân hình bắn ra, toàn thân nám đen, hồi lâu sau, anh ta mới “tõm” một tiếng rớt xuống biến.

Cũng chỉ trong nháy mắt, phần còn lại của cánh tay bị chặt của Trương Vệ Kiệt cũng chẳng còn, hơn nữa cổ họng còn thấy ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun mạnh ra.

Có điều, Trương Vệ Kiệt cũng coi là một nhân vật gì và này nọ, giờ phút này anh ta cố nén cảm giác muốn hôn mê bất tỉnh, cố nén không cho cảnh vật trước mắt biến thành màu đen hàng loạt, ra sức đạp nước nhắm vào phía bờ biển.

Mà vào lúc này, trên chiếc du thuyên cách tòa nhà bảy tầng đó không xa, có một cô gái mặc đồ đen từ đầu đến chân, không thể nhìn rõ được mặt mũi đi ra.

Tay cô ta cầm một khẩu súng bản lén. Lúc này, tùy ý bóp cò, tựa như chỉ một phát súng nổ ra.

“Đoàng!”

Mười mấy tên lính đánh thuê không bị bom nổ chết mà bị hất ngã bể đầu dưới đất, chết mà không thể siêu sinh.

Trừ cái này ra, còn có mấy người mai phục ở chung quanh, giờ phút này còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bắn chết trong sân.

“Khốn kiếp!”

Trương Vệ Kiệt nhìn một màn này, chỉ cảm thấy lòng mình cũng đang rỉ máu.

Anh ta thậm chí thấy mình bị Trâm Chí Đạt giâm ở lòng bàn chân, tát cho một cái choáng váng.

“Cô là ai?”

“Cô là ai hả?”

Dốc hết toàn lực mới lên được tới bờ, giờ phút này Trương Vệ Kiệt có chút loạng choạng, cuồng nộ quát.

Bố trí của anh ta tự nhận là tuyệt diệu, nhưng không ngờ lại dễ dàng bị hạ gục như vậy! Thế thì nói sao mà anh ta không muốn nổi điên lên cho được? Làm sao không sụp đổ cho cam?

“Người nhận tiền làm việc.”

Cô gái hơi nghiêng đầu, dường như đang cười, trong nháy mắt kế tiếp, khẩu súng bắn tỉa trong tay cô ta nhấc lên, nhắm ngay thẳng vào đầu của Trương Vệ Kiệt.

“Đoàng!”

Dường như trong phút chốc cô gái bóp cò, trong một chiếc du thuyền khác đột nhiên có bóng người mặc đồ trắng vọt ra, trong tay cô ta cầm một cây phi đao, bấy giờ nhấc tay lên một cái, phóng phi đao ra.

“Keng.”

Phi đao cùng viên đạn đụng vào nhau, đông thời rơi xuống đất.

Thần sắc của cô gái mặc đồ đen khẽ biến, rồi sau đó nhàn nhạt nói: “Vân Ngọc Hạ?”

Người nữ sát thủ mặc đồ tráng đối diện, cũng là Vân Ngọc Hạ lạnh giọng nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Có nghe qua Nam Cung Ngọc có tài bản súng như thần, bây giờ được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền”

Hiển nhiên cô gái mặc quần áo đen này, chính là hạng thứ ba bảng sát thủ Nam Cung Ngọc.

Hai nữ sát thủ đứng đầu bảng trong bảng sát thủ mắt đối mät, mặt đối mặt, trong nháy mắt kế tiếp, Nam Cung Ngọc lao về phía trước, tay phải nhấc lên, súng băn tỉa lại nổ ra một viên đạn.

Thân hình Vân Ngọc Hạ chợt lóe, thối lui vê hướng phía sau, thân hình nhanh nhẹn đáp xuống bên bờ biển, đồng thời tay phải bà ta hất một cái, lại thêm mấy mũi phi đao kẹp ở kẽ ngón tay, tầm mắt lãnh đạm rơi vào trên người Nam Cung Ngọc.

Khóe miệng của Nam Cung Ngọc cong lên thành một nụ cười đẹp mắt, trong nháy mắt kế tiếp, tay phải cô ta hất một cái, một quả cầu thép lớn bằng quả trứng gà bay ra.
 
Chương 2090


“Uỳnh!”

Câu thép rơi xuống đất, vô số viên bi sắt bản ra ngoài. Sắc mặt của Vân Ngọc Hạ chợt biến đổi, trong nháy mát kế tiếp lại lần một vòng tại chỗ, kéo theo Trương Vệ Kiệt lúc này vẫn còn đang đực mặt ra ở đó nấp vào sau một tảng đá.

Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, tảng đá cũng không ngừng bị xung chấn làm nứt vỡ.

Lúc này, Trương Vệ Kiệt mới phản ứng được, là Vân Ngọc Hạ cứu anh ta, nếu không, giờ phút này anh ta đã bị bắn cho thành cái rổ rồi.

“Giết! Giết cô ta!”

“Giết Bùi Nguyên Minh!”

“Nếu không, chúng ta đều phải chết!”

Giờ phút này Trương Vệ Kiệt đã có mấy phần điên loạn. Anh ta nắm bả vai của Vân Ngọc Hạ, nghiến răng nghiến lợi gắn lên.

“Chát!”

“Càn rỡ!!”

Vân Ngọc Hạ trở tay tát một cái khiến Trương Vệ Kiệt ngã lăn ra đất, thân sắc lạnh lùng.

“Bà Vân, giết cô ta! Giết Bùi Nguyên Minh!”

“Chỉ cần cô ta chết, chỉ cân Bùi Nguyên Minh chết, bà muốn cái gì, tôi cho bà cái đó!”

Vân Ngọc Hạ thần sắc lạnh lùng, lại một tát cho Trương Vệ Kiệt một cái vào mặt, lạnh lùng nói: “Nếu như không phải là thấy cậu còn ít tác dụng thì bây giờ tôi đã mặc cậu sống chết rồi!”

“Bây giờ cút đi cho tôi, lăn đến phía sau đi, nơi đó có người tiếp ứng cậu”

“Đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân!”

Hiển nhiên, Vân Ngọc Hạ rất rõ ràng, đối mặt cao thủ như Nam Cung Ngọc, nếu như còn mang theo một cái cùm bên người, sẽ chỉ khiến bà ta rơi vào cảnh khó.

“Được, tôi đi, tôi lập tức cút đi!”

Trương Vệ Kiệt thân sắc dữ tợn, cắn răng nghiến lợi: “Bà Vân, tôi chờ tin tức tốt của bà!”

Lời vừa dứt, anh ta bò lốm ngổm ở trên mặt đất, chật vật chuồn tới một hướng khác.

“Đi sao?”

Nam Cung Ngọc thần sắc lãnh đạm nhìn thấy một màn này, nhấc khẩu súng bản lén trong tay lên, nháy mắt kế tiếp, cô ta lại lân nữa bóp cò súng.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Chuỗi đạn bắn ra liên tiếp.

Nhưng ở một hướng khác, Vân Ngọc Hạ mặt không cảm giác xuất hiện, vung tay phải lên, phi đao lại lần nữa cản lại đường đạn.

Thấy thế, Nam Cung Ngọc khẽ thở dài một cái, cô ta đĩ nhiên nhận ra người trước mắt là ai.

Người này vào hai mươi năm trước là sát thủ nổi danh, không phải dễ đối phó.

Có bà ta che chở, muốn giết Trương Vệ Kiệt quá khó khăn.

“Đoàng đoàng đoàng!”

“Keng keng keng!”

Hai bên liên tiếp ra tay. Một người không ngừng bóp cò, một người không ngừng quăng ra phi đao đi.

Giữa không trung tóe ra một chuỗi ánh lửa.

Một lát sau, rốt cuộc thì Nam Cung Ngọc cũng hết đạn.

Thân hình cô ta động một cái, thối lui về sau, muốn chui vào trong một chiếc du thuyền.

Mà lúc này, ánh mắt Vân Ngọc Hạ chợt lóe, tay phải lại lần nữa có phi đao bay ra.

Nam Cung Ngọc tránh theo bản năng, nhưng tốc độ có chậm một chút.

Cũng chỉ mấy giây như vậy, Vân Ngọc Hạ đã nhào tới trước mặt Nam Cung Ngọc, bên tay phải bà ta rung lên một cái, phi đao cũng xuất hiện ở hai tay, đồng loạt nhắm tới Nam Cung Ngọc.

Khóe miệng Nam Cung Ngọc khẽ nhếch, cũng hất tay phải, một con dao găm xuất hiện, sau đó không sợ hãi chút nào mà vung về phía trước.

“Kengl”

Lưỡi dao của hai bên đụng nhau, một chuỗi tia lửa cùng thanh âm khó nghe đồng loạt xuất hiện. Rồi tiếp theo cả hai đều lui về sau, bàn chân lướt qua boong thuyền trượt ra một khoảng.

Nhưng Vân Ngọc Hạ rõ ràng là gừng càng già càng cay, vừa lui về sau, bà ta vừa tung phi đao ra, không biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện con dao găm giống như là của Đảo Quốc. Con dao găm ánh lên một màu xanh, lưỡi dao đón ánh ban mai đâm thẳng xuống.

Nam Cung Ngọc không nói một lời, con dao găm trong tay cũng liên tiếp huơ ra, lần nào cũng chạm vào trên con dao ngắn của Đảo Quốc nọ.

“Keng keng keng keng keng…

Ánh lửa tung tóe, Nam Cung Ngọc từng bước lui về phía sau…
 
Chương 2091


Vân Ngọc Hạ Thời điểm Vân Ngọc Hạ cảm thấy chiến thắng đã năm trong tâm tay thì Nam Cung Ngọc đột nhiên dùng lực, nghiêng người bật lên, nhanh chóng nhảy xuống biển. Đồng thời, cô vươn tay nhấn nút lệnh.

Rắc!

Thanh âm cơ quan khởi động vang lên, Vân Ngọc Hạ biến sắc, bấy giờ bà ta mới biết mình đã bị lừa. Vân Ngọc Hạ mím môi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lui về sau. Du thuyền trong nháy mắt liền vỡ thành trăm mảnh, nếu không phải bà kịp thời phản ứng thì đã sớm tan xác rồi.

Vào lúc này, người thuộc chấp pháp đường Long Môn mới đến nơi. Vân Ngọc Hạ đảo mắt nhìn quang cảnh xung quanh, sau khi cân nhắc thiệt hơn liên lựa chọn nhảy xuống biển giống như Nam Cung Ngọc.

Trong vòng nửa tiếng, mọi thứ đều được xử lý thỏa đáng. Bùi Nguyên Minh đứng trên đống sắt vụn hoang tàn, trong tay cầm một tấm bài, biểu cảm lạnh nhạt. Sở Tuấn Hiên đứng bên cạnh, sợ sệt mở lời.

“Tổng giám đốc, cái này là…”

“Tấm kim bài có thể gọi lính đánh thuê đến từ Mỹ. Quả nhiên nhà họ Trâm vì chuyện lân này đã bỏ ra không ít công sức rồi. Hiện tại đám lính đánh thuê này đều không còn sử dụng được, Trầm Trí Đạt hẳn sẽ đứng ngồi không yên”

Bùi Nguyên Minh lãnh đạm trả lời. Sở Tuấn Nam nghe vậy, không khỏi tò mò.

“Vậy người phụ nữ kia…

Thân thủ đối phương tuyệt đối không phải hạng xoàng, cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện.

Bùi Nguyên Minh thoáng nở nụ cười.

“Có những chuyện không nên hỏi làm gì, hiện tại cứ xử lý tốt mọi thứ ở đây là được. Nhớ kĩ, các cậu chính là người hỗ trợ cảnh sát, truy bắt tội phạm. Đến thời điểm vây bắt thành công, nhất định sẽ nhận được lời khen như mong muốn”

Trải qua hai tiếng đồng hồ, trời tờ mờ sáng.

Con hẻm nhỏ nằm lẩn khuất nơi trung tâm, mỗi một căn nhà đều có hơn gân chục năm lịch sử. Bùi Nguyên Minh tùy tiện chọn một quán ăn ven đường, gọi sữa đậu nành cùng bánh quấy làm điểm tâm lót dạ buổi sáng.

Lát sau, một cô gái đeo đàn ghi ta phía sau lững thững xuất hiện. Nhìn dáng dấp dường như mới chỉ học cấp ba, gương mặt thanh tú trong sáng. Cô ngồi sau lưng Bùi Nguyên Minh, gọi một phần mì vän thắn, hé chiếc miệng nhỏ bắt đầu ăn từng chút.

“Sáng nay đấu tay đôi, đã xác định được thân phận đối phương chưa?”

Bùi Nguyên Minh vung tay, đưa cho cô gái một tấm thẻ trị giá hơn trăm triệu, hiếu kì hỏi.

Nam Cung Ngọc cẩn thận đem thứ này cất đi, thấp giọng trả lời.

“Đã tra ra, đối phương là Vân Ngọc Hạ. Hơn nữa thực lực người này còn vượt xa cả lời đồn, tôi cảm giác đối phương vẫn chưa xuất thủ toàn lực.

Bảng không, muốn giành lấy ưu thể, chưa chắc đã được”

“Ý của cô là cho dù Vân Ngọc Hạ xuống tay không khoan nhược, cô vẫn có khả năng chiến thăng sao?”

Bùi Nguyên Minh nghe vậy liên bật cười. Nam Cung Ngọc nhướn mày, khóe môi lộ ra vẻ khinh thường mơ hồ.

“Trong lòng không yêu thích, không oán hận, tuyệt đối vô tình. Chỉ có như vậy, mới trở thành người đứng đầu được. Hia mươi năm trước, Vân Ngọc Hạ là một sát thủ chân chính. Nhưng hiện tại, bà ta sớm đã bị hận thù che mắt rồi.”

“Hiện tại Vân Ngọc Hạ là một người cuồng trả thù, không phải sát thủ”

“Cô nói đúng. Đối phương hiện tại chỉ đơn thuần là kẻ ác độc mà thôi. Trước đây tôi từng thủ phỏng đoán mọi chuyện nhưng đến ngày hôm nay mọi thứ đã xem như sáng tỏ rồi. Vân Ngọc Hạ quả nhiên đã sớm thông đồng với đám người nhà họ Trâm”

“Vậy cho nên bà ta mới có thể ngang nhiên ra vào nơi đó như thế. Điều duy nhất khiến tôi băn khoăn chính là vì sao Vân ngọc Hạ lại bắt tay hợp tác với Trầm Trí Đạt? “
 
Chương 2092: Cam Kết Cuối Cùng


“Nguyên Minh, anh không nên xem thường Trầm Trí Đạt. Theo thông tin tôi tra được, Trầm Trí Đạt thế lực mạnh vô cùng, tuy nhiên thực lực cá nhân nông sâu thế nào, tôi hoàn toàn mù tịt. Hơn nữa, hiện tại mọi người đều truyền tai nhau ở thủ đô có một nhân vật được không ít kẻ tài giỏi vây quanh”

“Tôi đoán người được nhắc đến là Trâm Trí Đạt. Tôi mặc kệ anh muốn làm gì, chỉ theo bản năng dặn dò anh. Cẩn thận Trầm Trí Đạt! Chó cùng rứt giậu, nếu như hắn ta liều mạng, không để ý đến nguyên tắc, anh hẳn sẽ gặp nguy hiểm”

“Tôi không hứng thú với chuyện đối phó Trầm Trí Đạt. Ít nhất thì chỉ cần đối phương ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không xuất hiện gây sự, tôi tuyệt đối không động đến hẳn. Việc duy nhất tôi muốn làm là chỉnh đốn lại nhà họ Trầm sớm đã mục ruỗng. Đương nhiên, nếu nguyên nhân phần lớn đều liên quan đến Trầm Trí Đạt, tôi không ngại trực tiếp giẫm chết hắn”

Nam Cung Ngọc không đồng ý cũng chẳng phản đối, im lặng dùng bữa. Cô ăn xong bát mì văn thắn, lập tức đứng dậy, lạnh nhạt mở lời.

“Cẩn thận. Nếu như anh chết rồi, tôi sẽ không giúp anh trả thù đâu”

Dứt lời, Nam Cung Ngọc liền rời đi. Bùi Nguyên Minh nhìn theo bóng cô khuất dần, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, nghe kĩ liên phát hiện tiết tấu gõ rất nhịp nhàng đều đặn.

Tiệc mừng thọ mà nhà họ Trầm tổ chức ở Giang Nam, thời gian chính xác là vào tối nay.

Chát!

Tại biệt thự, Trầm Trí Đạt vẻ mặt lạnh lùng, giáng cho Trương Vệ Kiệt một bạt tai, khiến đối phương loạng choạng ngã xuống đất. Vân Ngọc Hạ chứng kiến toàn bộ, chỉ lạnh nhạt đảo mắt nhìn qua.

Dường như chỉ đánh thôi vẫn không thể khiến Trầm Trí Đạt hả dạ, hẳn vung chân đá Trương Vệ Kiệt, tiếng xương gãy vang lên răng rắc. Trầm Trí Đạt thu chân, bày ra dáng dấp lịch lãm.

“Khiến bà cười chê rồi. Cấp dưới vô dụng, cân phải dạy dỗ cẩn thận. Nếu không thì đối phương sẽ không biết trời cao đất dày, còn tưởng mình mới là người đứng đầu “

Trầm Trí Đạt híp mắt mỉm cười nhưng trong lời nói lại cất giấu hàm ý khó nghe. Vân Ngọc Hạ vẫn im lặng, giả vờ nghe không hiểu.

“Chúng ta hiện tại đang cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền. Có một số việc, tôi sẽ cùng bà nói thẳng, đừng nên để bụng làm gì. Những chuyện này tôi đã sớm biết rồi. Chuyện lần này, có trách thì phải trách lũ vô dụng này đầu tiên, hơn nữa do đối phương quá mức xảo trá, ngay trên du thuyên cài cắm bẫy rập vô cùng hoàn hảo”

“Hiện tại tôi bắt đầu nghi ngờ chuyện Bùi Nguyên Minh rời đi cùng Miyamoto là để ép chúng ta xuất hiện, sau đó lợi dụng cơ hội này khiến quyên lực của tôi suy yếu. Mục đích đối phương vô cùng đơn giản, giúp đỡ mẹ con Hạ Vân danh chính ngôn thuận đoạt lấy mọi thứ”

“Ắt hẳn bà cũng rõ ràng mẹ con Hạ Vân vô cùng được lão già kia tin tưởng. Một khi bọn họ thành công, cơ hội trả thù của bà liền tan thành mây khói. Vậy nên việc cấp bách nhất bây giờ chính là giải quyết Bùi Nguyên Minh”

“Chỉ cân anh ta chết đi, mẹ con Hạ Vân liền mất đi chỗ dựa, đồng thời tôi càng dễ dàng nằm quyền làm chủ gia tộc họ Trâm. Đến lúc đấy, bà muốn xử trí lão già kia như thế nào cũng được.

Thế nào?”

“Chuyện riêng nhà các người, tôi không hứng thú. Nhưng nếu tình huống đã phát sinh đếm mức này, tôi đương nhiên không thể kiên nhãn thêm nữa. Tôi hi vọng cậu giữ đúng lời hứa, sau khi thành công liền đem lão già kia giải quyết triệu để. Chỉ cần cậu không lật lọng, tôi có thể cam đoan sẽ thay cậu giết chết Bùi Nguyên Minh”

“Lời đã nói ra, tuyệt không thay đổi. Bà cứ việc yên tâm!”

Trầm Trí Đạt bật cười ha hả, vươn tay về phái Vân Ngọc Hạ. Bà liếc mắt nhìn hắn, không buôn bắt tay mà chỉ lạnh lùng xoay người rời đi. Bên trong phòng khách, chì còn lại mỗi Trầm Trí Đạt, biểu cảm âm ngoan bất thường.
 
Chương 2093: Biên Bất Phụ


Hồi lâu, điện thoại Trầm Trí Đạt đột ngột vang chuông. Hắn nhìn tên hiển thị trên màn hình liên cau mày, tuy nhiên vẫn nhấn nút chấp nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nhàn nhạt từ Phương Trung Nghĩa.

“Cậu Trầm, tôi vừa nhận được tin tức rằng ông của cậu sẽ tổ chức tiệc mừng thọ. Không biết người bên đấy sắp xếp như thế nào rồi?”

Hiển nhiên Phương Trung Nghĩa biết rất rõ Trầm Trí Đạt muốn làm gì. Đáy mắt hắn khi nghe những lời này liên lóe lên nhưng rất nhanh liên cười khẽ đáp lời.

“Nghe nói du thuyền bên kia xảy ra chút chuyện. Tôi nghĩ cậu Phương trước mắt vẫn nên xử lý những chuyện này cho ổn thỏa thì hơn. Việc bên này, tôi có thể giải quyết”

Dứt lời, Trầm Trí Đạt nhanh chóng ngắt điện thoại. Lát sau, điện thoại tiếp tục rung lên, vừa nhấc máy thì hắn liên nghe thấy Trầm Tú Tùng lạnh lùng cất giọng.

“Tối nay là tiệc mừng thọ của ông, tôi sẽ đi đón hai mẹ con Hạ Vân về. Tuy rằng tôi không biết cậu dự tính thứ gì trong đầu nhưng nếu dám làm ra chuyện xăng bậy, tôi lập tức giết chết cậu ngay!”

Chỉ huy đứng thứ hai thủ đô, khẩu khí đủ mạnh mẽ. Trầm ú Tùng nói xong liền ngắt máy, khiến Trầm Trí Đạt xám ngoét mặt mày. Hắn siết chặt nắm tay, trong phút chốc điện thoại liên vỡ tan thành từng mãnh.

Mà trên gương mặt Trầm Trí Đạt đã chẳng còn vẻ tính toán cơ trí, thay vào đó lại là dáng dấp liều lĩnh điên cuồng.

Biệt thự số một Hương Sơn.

Thiệp mời được thiết kế vô cùng tỉnh xảo được gửi tận tay Bùi Nguyên Minh. Anh mở ra, nhìn thấy mấy chữ hội trưởng Long Môn như rồng bay phượng múa. Nội dung cực kì súc tích, đối phương muốn mời anh dự tiệc mừng thọ nhà họ Trầm.

Bùi Nguyên Minh biết tám phần mười đây là chủ ý của Hạ Vân, giúp anh thuận lợi tiến hành kế hoạch. Đảo mắt nhìn thiệp mời thêm lần nữa, anh mới hài lòng cất đi, yên tĩnh chờ đợi.

Chưa đến sáu giờ, Bùi Nguyên Minh đã y phục chỉnh tề xuất hiện tại biệt viện nhà họ Trầm.

Nơi này tọa lạc tại trung tâm thành phố, bên cạnh là công viên. Bởi vì nhà họ Trầm tổ chức mừng thọ, từ đầu đuối cuối đường đỗ đầy đủ loại xe sang trọng.

Bùi Nguyên Minh thấy vậy, chỉ đành dừng xe ở chỗ xa một chút, sau đó thong dong bước đến cửa. Bấy giờ bên trong đã xuất hiện không ít cậu chủ cô chủ gia tộc giàu có, vẻ mặt đắc ý cùng khoa trương đi đi lại lại. Anh vừa liếc mắt liền nhận ra người quen như biên Bất Phụ cùng Triệu Thanh Hạ và vài người có danh tiếng khác.

Hôm nay mọi người đều ăn mặc vô cùng lộng lẫy xinh đẹp, lịch lãm trang nhã, dường như đang ngầm tranh đấu lẫn nhau. Đặc biệt là Triệu Thanh Hạm, cô mặc chiếc váy dài đến từ thương hiệu Vahnel, dây chuyền Bvlgari với hình dáng đầu rắn, khiển cả người toát ra thân thái quyến rũ lạ thường. Mà Biên Bất Phụ bên cạnh cô mặc âu phục cùng giày da bóng loáng, khí chất cao quý khó mà chạm đến.

Bấy giờ Biên Bất Phụ vẫn chắp tay sau lưng, dáng vẻ trên vạn người. Đối phương xuất hiện ở nơi này, chính là cho nhà họ Trâm mặt mũi. Bọn họ chỉ cần nhìn thấy anh liền nhiệt tình chạy ra đón tiếp thật chu đáo.

Dẫu sao, ba chữ Biên Bất Phụ, bản thân đã là tấm thư mời trang trọng nhất rôi!
 
Chương 2094: Tiệc Mừng Thọ Nhà Họ Trầm


Nhìn những người này, Bùi Nguyên Minh khe khế thở dài, anh thật chẳng muốn tiếp xúc chút nào. Thế nhưng Triệu Thanh Hạm trên người giống như có gắn ra đa, vừa liếc mắt liền nhìn thấy anh. Cô sửng sốt hô hoán.

“Bùi Nguyên Minh? Sao anh lại ở đây? Đừng nói anh ở đây, cố tình chờ chúng tôi nhé! Không phải là mấy tên cuông theo dõi đấy chứ?”

Vẻ mặt Triệu Thanh Hạm tràn ngập đề phòng, cái ngày quái quỷ gì vậy hả?

Nếu như Bùi Nguyên Minh cố tình không có thiệp mời lại lẻn được vào đây, thì mất mặt biết nhường nào. Mà những người xung quanh bây giờ cũng đồng dạng nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.

Mỗi cô gái ở nơi này đều thuộc giới thượng lưu, bị loại người nhà quê này bám riết lấy, ai mà không cảm thấy xấu hổ chứ. Ngay cả Biên Bất Phụ cũng thoáng cau mày, dường như cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá mức phiền phức. Hết cách, anh chỉ đành trước tiên khóa xe từ xa thật kĩ, sau đó lạnh nhạt trả lời.

“Triệu Thanh Hạm, cô bớt dát vàng lên mặt mình đi. Tôi xuất hiện ở đây chẳng liên quan gì đến cô cả!”

“Cái gì gọi là không liên quan? Anh rõ ràng dựa vào chúng tôi tham gia tiệc mừng thọ lân này! Thế nào, Hạ Vân không đưa thiệp mời cho anh sao? Cũng đúng thôi, Hạ Vân ở nhà họ Trâm thân phận khó xử biết bao, làm sao đủ tư cách và năng lực cho anh mấy thứ đó. Anh muốn vào đây, ngoại trừ nhờ chúng tôi thì còn biện pháp khác à?”

Triệu Thanh Hạm tức giận cười gắn, liên tục lên tiếng châm biếm.

“Bùi Nguyên Minh, thiếu tinh tế trong việc đối nhân xử thể hoàn toàn không phải lỗi của anh, thèm khát chút lợi ích nho nhỏ, tâm tư này chúng tôi có thể hiểu rõ. Vấn đề là, anh nên tự biết thân biết phận, mở miệng cầu xin cho phải phép chứ không phải giả vờ mình cao quý giống như hiện tại. Hiểu chưa?”

“Lời tôi nói, cô nghe không hiểu sao? Vậy tôi xin nhắc lại lần nữa, tôi ở đây chẳng hề liên quan gì đến mấy người cả!”

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng đáp trả. Một trong số những người tham dự buổi tiệc như vậy liên nở nụ cười chế nhạo, cố ý nói to.

“Ơ, thật là không liên quan? Vậy chẳng lẽ nhà họ Trầm lại phát thư mời cho anh sao?”

Bọn họ còn không nhận được thư mời, Bùi Nguyên Minh lấy tư cách gì mà nhận được? Anh đảo mắt nhìn qua một lượt những kẻ ở đây, nhếch môi.

“Đoán đúng rồi. Tôi quả thật có thư mời!”

“Bùi Nguyên Minh, đến lúc này rồi anh còn giả vờ làm gì nữa? Đây chính là tiệc mừng thọ nhà Trầm đó! Thư mời đều do người đứng đâu đích thư chắp bút! Ý của anh là, ngài ấy tự tay viết cho anh một tấm thư mời ư?”

“Tôi nói này, anh làm ơn nhìn kĩ lại thân phận chính mình đi! Đừng tưởng dựa vào may mắn lấy được biệt thự số một Hương Sơn thì sẽ đủ tư cách tiến vào giới thượng lưu. Tôi thiện chí nhắc nhở anh, tiền góp tài sản tháng này nah vẫn chưa đóng đâu đây. Ngay cả phí duy trì còn không có mà đóng, ở trước mặt chúng tôi huênh hoang cái gì chứ?

“Đừng cố tỏ vẻ thanh cao nữa! Bùi Nguyên Minh, thừa nhận anh nhờ vào chúng tôi mới đến được nơi này thật sự khó khăn đến vậy sao? Hiện tại bị vạch trân rôi mà văn còn mạnh mồm nư vậy.

Thành thật một chút, nói không chừng chúng tôi mủi lòng sẽ cho anh cơ hội ở lại đấy! Mà nhìn bộ dạng anh hiện tại, dẫn đi theo, quả thật không xứng!”
 
Chương 2095: Người Lợi Hại Nhất


Bọn họ đều xúm vào chế nhạo Bùi Nguyên Minh. Trước đây khi còn Hạ Vân, mọi người ít nhiều đều kiêng kị. Nhưng hiện tại nếu không còn đối phương nữa, thì thái độ những người này càng thêm quá quắt.

Đặc biệt, Triệu Thanh Hạm đối với Bùi Nguyên Mình nghèo khổ vô dụng cảm thấy cực kì chướng mắt, chỉ mong có thể đá đối phương về lại Dương Thành. Chưa kịp để Bùi Nguyên Minh có cơ hội mở lời, Biện Bất Phụ đã lạnh nhạt lên tiếng.

“Cô Triệu, đủ rôi. Không cân phải lảm nhảm với một tên hề nhiêu đến như vậy. Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi”

Nghe thấy những lời này, Triệu Thanh Hạm vội vàng gật đầu, sau đó xoay người ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Anh tốt nhất đừng tiến sâu vào trong thêm nữa. Một khi bị đuổi ra, người mất mất chỉ có mỗi anh mà thôi!”

Vừa dứt lời, bọn họ đều thẳng lưng ưỡn ngực, nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy hai bên lối nhà họ Trầm đều phủ đầy xe sang, trong lòng đám người này cảm thấy vô cùng tự hào.

“Không biết hôm nay nhà họ Trầm mời đến bao nhiêu người trong giới thượng lưu mà siêu xe nhiều đến mức choáng ngợp như thế này đây”

“Nghe nói có hơn một nghìn khách!”

“Người đứng đầu nhà họ Trầm tổ chức tiệc mừng thọ ngay ở Giang Nam, ngoại trừ chúng ta thì còn có cả khách nước ngoài nữa”

“Nghe nói ngay cả người mạnh nhất thủ đô Thanh Hư đạo trưởng cũng xuất hiện đấy”

“Cả người đứng thứ hai Long Môn nữa”

“Đâu chỉ bọn họ, tôi còn nghe nói cả người không thích những buổi tiệc họp mặt như Lâm Bác Văn cũng dẫn theo con gái Lâm Mạn Ni tham gia đó!”

“Không biết Phương Trung Nghĩa có xuất hiện hay không đây?”

“Cậu chủ Trầm Trí Đạt chắc chắn tới!””

“Còn những người khác chẳng rõ thế nào đây…

Mọi người vừa đi vừa nghị luận vô cùng sôi nổi, có thể thấy cỡ nào nhiều chuyện. Nghe bọn họ nói chuyện thiếu hiểu biết như thể, Triệu Thanh Hạm chợt cảm thấy khinh thường, dấu môi.

“Mấy người đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!!

Thanh Hư đạo trưởng? Tạ Doãn Thân? Những người này có là gì chứ? Ở thủ đô diễn võ dương oai đến mức này là do có một người chưa từng lộ diện thôi.”

“Hiện tại nếu đối phương xuất hiện, những người khác sẽ ngay lập tức lu mờ ngay. Coi như là nhà họ Trầm cao quý nhìn thấy người này cũng phải cung kính khiếp vía”

Giờ phút này Triệu Thanh Hạm choàng tay ôm lấy Biên Bất Phụ, kiêu hãnh ngẩng đầu. Thân phận đối phương khiến lòng hư vinh của cô được thỏa mãn triệt để. Biên Bất Phụ vung tay, thể hiện dáng vẻ khiêm tốn, thu hút ánh mắt mọi người.

“Tôi thì có cái gì ghê gớm đâu chứ? Thứ duy nhất chính là mặt mũi ở phía sau mà thôi. Mọi người ở đây đều đáng được chú ý, không thể bởi vì tôi mà hạ thấp bọn họ! Chúng ta làm người, nhất định phải khiêm tốn!”

Đối phương không chỉ năng lực mạnh mẽ mà còn biết tiến biết lùi, quả thật rất dễ khiến người khác nảy sinh làm cảm mến.
 
Chương 2096: Thiếu


Update sau
 
Chương 2097: Thiếu


Update sau
 
Chương 2098: Thiếu


Update sau
 
Chương 2099: Thiếu


Update sau
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom