Dịch Full Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 200


Chương 200:

 

Đúng lúc này xe điện của sân bóng đã chạy tới. Kiều Thanh Lương hét lên: “Bây giờ đừng hỏi bất cứ điều gì vội, trước hết ra khỏi sân bóng rồi nói sau!”

 

Đây quả thật không phải là một nơi để có thể nói chuyện được. Vì thế cho nên cả mấy người đều lên xe điện rồi rời đi, mặc cho đám phóng viên truyền thông vẫn bám riết đuổi theo ở đằng sau.

 

“Tra rõ cho tôi xem đám người đó đã lấy được tin tức này từ đâu mà đều bổ nhào tới đây.” Thấy sự việc xảy ra quá đỗi kỳ quặc, cho nên Kiều Thanh Lương quyết định phân phó cho trợ lý.

 

“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”

 

Suốt dọc đường đi Lâm Vân Thanh vẫn im lặng không nói gì. Du Ánh Tuyết thấy vậy, cô cũng trở nên trầm lặng, vì Du Ánh Tuyết biết rõ tất cả mọi người bây giờ đều có tâm sự riêng. Thật vất và xe mới chạy đến cổng sân bóng, thế nhưng không hiểu sao ở cổng lại có rất nhiều tay phóng viên. Vừa đi đến đây, bọn họ lập tức cùng nhau ùa lên, cùng với những phóng viên đang đuổi theo phía sau dồn ép đến mức không cho mấy người Du Ánh Tuyết thoát khỏi.

 

Kiều Quốc Thiên tuổi trẻ sức lớn, anh ta không nói nhiều lời, trực tiếp kéo mạnh vài tên phóng viên ra để xe tiếp tục chạy. Lâm Vân Thanh nhìn thấy con trai bị người bủa vây xung quanh, không khỏi lo lắng sốt ruột. Lâm Vân Thanh vội vàng kéo tay anh ta lại: “Quốc Thiên, cậu bình tĩnh lại chút, cậu không nên ra tay với bọn họ.”

 

“Bà tránh ra!” Kiều Quốc Thiên nhìn thấy bà ta, tâm tình đang tức giận càng bị bộc phát.

 

Gân xanh trên trán Kiều Quốc Thiên nổi lên, anh ta chỉ thẳng vào mặt Lâm Vân Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng rằng người ta nói rằng bà là mẹ của tôi thì bà sẽ trở thành mẹ của tôi thật! Bà không xứng!”

 

Nói xong câu này, ánh mắt Kiều Quốc Thiên hiện lên vẻ đau đớn khôn nguôi, nhưng rất nhanh cảm xúc đó lại biến mất, anh ta tiếp tục xô đẩy nhau với đám phóng viên.

 

Không chỉ là muốn trút hết nỗi tức giận trong lòng, anh ta còn muốn trút hết ra những tủi lòng, buồn bực đã gặm nhấm trái tim mình suốt bao nhiều năm qua.

 

Kiều Quốc Thiên bị trúng một cú, trên mặt cũng đã dính máu. Lâm Vân Thanh nhìn thấy cảnh này thì đau xót vô cùng.

 

“Quốc Thiên, cậu đừng đánh nữa! Cậu bị thương rồi, để tôi xem xem có sao không!”

 

Tất cả mọi cảm xúc chân thực nhất đều thể hiện hết trên mặt Lâm Vân Thanh, bà ta hoàn toàn không thể che giấu gì nữa.

 

Du Ánh Tuyết chỉ ở cách đó vài mét, cô ngây người nhìn mẹ mình, trái tim cô đập liên hồi vì sững sờ không tin nổi. Cảnh tượng đó y như một trò hề. Một trò hề vô cùng nực cười…

 

Người mà cô gọi là chủ tư suốt sáu năm trong nháy mắt bỗng chốc trở thành người anh cùng mẹ khác cha với CÔ.

 

Còn người mà cô gọi là ông nội suốt sáu năm ấy, hóa ra cùng mẹ cô lại là…

 

“Bà tránh ra! Bà không để ý tới liêm sỉ mà sinh ra tôi, bao lâu nay bà có từng nghĩ tôi cũng cần có liêm sỉ không? Bây giờ bà lấy tư cách gì để quản thúc tôi đây?”

 

Lời nói của Kiều Quốc Thiên khiến cho Lâm Vân Thanh vẫn đang miên man suy nghĩ bỗng tỉnh ngộ.

 

Bà ta vừa nhấc mắt thì thấy Kiều Quốc Thiên thuận tay đẩy một cái. Xe lăn của bà ta lập tức bị đẩy lùi nhanh chóng rồi trượt ra giữa phố.

 

Du Ánh Tuyết hoảng hốt nhìn theo. “Vân Thanh!” Kiều Thanh Lương đứng ở bên kia nhìn thấy cảnh đó bỗng gầm lên một tiếng, chưa kịp để ai phản ứng lại, đã nghe thấy “ầm”, chiếc xe lăn và Lâm Vân Thanh đã bị một chiếc xe đang chạy tới đâm sầm vào.

 

Khắp nơi đều là máu loang lổ, khiến người ta nhìn đến sởn gai ốc. Người ngồi trên xe lăn là Lâm Vân Thanh như một chiếc bao tải bị đánh văng ra xa.

 

Du Ánh Tuyết cảm giác mọi mạch máu trên cơ thể cô trong tích tắc đó đều đông cứng lại, cả người không ngừng run rẩy. Bầu trời dường như đã tối sầm lại.

 

“Mẹ!” Cô tê tâm liệt phế kêu lên, điên cuồng chạy lại phía xe lăn.

 

Trải qua mấy tiếng đồng hồ, đèn của phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng. Y tá không ngừng ra vào để truyền túi máu, nhưng ngần ấy thời gian vẫn chưa ai thông báo kết quả cuộc phẫu thuật.

 

Du Ánh Tuyết đứng dựa lưng vào tường, trông cô tuyệt vọng đến mức như người mất hồn.

 

Kiều Quốc Thiên suy sụp ngồi thụp hẳn xuống đất, cả người anh cũng thế thảm tới cực điểm, nhìn không kém Du Ánh Tuyết là bao..

 

“Tôi đã điều tra ra rồi!” Trợ lý chạy tới báo cáo với Kiều Thanh Lương Thế nhưng trông ông ta giờ khắc này không còn một chút tinh thần nào để nghe cả. Ông ta chỉ liếc mắt qua loa hỏi lại trợ lý: “Là ai?”

 

“Chính là… là do phu nhân làm” “Phu nhân”? Là bà nội cô sao?

 

Bàn tay Du Ánh Tuyết run rẩy, cô đập mạnh vào tường. Chẳng lẽ chiếc xe gây ra tai nạn kia cũng chính là do..

 

“Chiếc xe kia có phải là do bà ta phái tới?”

 

“Người lái chiếc xe đó đã bỏ trốn rồi, hiện tại không thể nào tra ra có phải như vậy hay không.”

 

“Đúng thế, chắc chắn là bà ta. Nhiều năm trôi qua rồi, ngay cả lúc Vân Thanh bị giam trong tù bà ta cũng không ít lần tra tấn hành hạ Vân Thanh. Trên đời này không hề có việc gì mà bà ta không làm được.” Kiều Thanh Lương giữ vững quan điểm nói.
 
Chương 201


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 201:

 

Sự thật tàn nhẫn lạnh lùng này đã khiến nước mắt Du Ánh Tuyết không kìm được mà rơi xuống. Hai chân cô như nhũn ra, cô dựa vào vách tường mà mềm oặt người ngồi bệt xuống. Hơi lạnh lan khắp nơi, theo chân có thẩm vào cả da thịt cùng trái tim đang tan nát của Du Ánh Tuyết lúc này. Cảm giác lạnh lẽo thấu tận tâm can khiến cho mạch máu cô như một lần nữa bị đóng băng lại.

 

Bỗng nhiên di động Du Ánh Tuyết rung lên, cô vẫn ngây ngốc không kịp phản ứng lại. Tiếng chuông điện thoại ngừng lại rồi lại tiếp tục kêu lên dồn dập không dứt. Du Ánh Tuyết lúc này mới hoàn hồn, chậm chạp rút điện thoại từ trong túi ra. Cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại nhưng cô lại thấy mờ mịt không nhìn rõ. Thế nhưng cô vẫn biết đó là cuộc gọi của Kiều Phong Khang. Quả thật Du Ánh Tuyết đã đợi cuộc gọi này rất lâu rồi.

 

Thậm chí cô còn cảm thấy rất nhớ anh, rất muốn nghe thấy giọng nói của anh. Cô rất muốn anh trực tiếp nói thẳng với cô, liệu cái chết của cha cô có liên quan gì đến anh hay không.

 

Chỉ cần anh nói rõ ràng, cô nhất định sẽ tin anh! Thế nhưng ngay lúc này đây cô đã biết sự thật của chuyện này vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến mức như ngàn con dao cứa vào tim cô, không ngừng chọc khoét.

 

Du Ánh Tuyết đưa tay run run tắt điện thoại đi, sau đó cố gắng ổn định hơi thở. Điện thoại lại tiếp tục rung chuông không ngừng, Du Ánh Tuyết quyết định hít sâu rồi tắt máy. Chỉ là một động tác nhỏ như vậy nhưng dường như đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực trong người cô.

 

Cô có người lại ngồi trong góc, lúc này Du Ánh Tuyết không có chút dũng khí nào để gặp Kiều Phong Khang.

 

Kiều Phong Khang vừa xuống máy bay đã gọi điện cho Du Ánh Tuyết, anh vốn dĩ cũng không có hi vọng gì cả, thế nhưng bất ngờ là lại nghe thấy tiếng chuông ở đầu dây bên kia.

 

Anh chưa kịp vui mừng thì điện thoại đã bị tắt đột ngột. Kiều Phong Khang nhíu mày, anh lại thử thêm một lần nhưng vẫn thất bại.

 

Nghiêm Danh Sơn và mấy người khác kéo vali đi đến chỗ Kiều Phong Khang, thấy vậy Kiều Phong Khang hỏi: “Cậu đã cử thư ký Thanh qua nhà Ánh Tuyết hỏi thăm chưa?”

 

“Anh yên tâm, Lý Thanh đang trên đường tới đó rồi” Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Khoảng chừng hai mươi phút nữa sẽ báo tin cho chúng ta.”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Kiều Phong Thanh nghĩ tới việc Du Ánh Tuyết không nghe điện thoại, thần sắc anh bỗng chốc trở nên vô cùng tối tăm. Có phải anh nên gắn một hệ thống GPS định vị trên người cô thì mới có thể yên tâm hay không?

 

cùng lúc này ở bệnh viện, “ting” một tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Không biết qua bao lâu cuối cùng cánh cửa bên trong mới mở ra.

 

Du Ánh Tuyết vội vàng từ dưới đất đứng lên. Do ngồi xổm quá lâu cho nên hai chân cô tê rần, lại không có chỗ dựa vững chắc khiến Du Ánh Tuyết lập tức ngã lăn xuống.

 

Kiều Thanh Lương tiến hẳn lên phía trước, vội vàng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?”

 

Vị bác sĩ kia kéo khẩu trang xuống, lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng trả lời: “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không được khả quan cho lắm. bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái nguy hiểm. Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

 

“Cái gì?” Kiều Thanh Lương không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ khiến cho ông ta sợ hãi: “Tôi không muốn bà ấy chết! Không quan tâm các người dùng cách gì, bắt buộc phải bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân”

 

Vị bác sĩ khó xử nói: “Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi… Nếu có thể thì gia đình và bạn bè bệnh nhân hãy tới chăm sóc thăm nom bệnh nhân nhiều hơn”

 

Du Ánh Tuyết đờ đẫn đứng ở một góc không nói ra được một câu nào.

 

Cô dựa cả người vào tường, môi dưới cắn đến trắng bệch, hai mắt trống rỗng ngây ngốc đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể chảy ra.

 

Kiều Quốc Thiên cũng đờ đẫn trầm mặc ở một bên. Trong phút chốc cả hành lang dài của bệnh viện bị bao phủ bởi bầu không khí ảm đạm nặng nề.

 

Lâm Vân Thanh vẫn đang hấp hối nằm trên giường bệnh. Du Ánh Tuyết ngồi cạnh bà, vẻ mặt đau đớn khôn nguôi. Rõ ràng bàn tay của mẹ cô đang trong tay cô nhưng Du Ánh Tuyết không hề cảm nhận được độ ẩm của nó, tựa như sẽ biến mất khỏi cô bất cứ lúc nào. Rõ ràng Lâm Vân Thanh đang gần như vậy nhưng cô lại cảm thấy rất xa…

 

Cô lưu luyến vùi mặt vào bàn tay của mẹ mình, thầm nghĩ có lẽ điều tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này chính là vừa có lại được đồ vật mà mình từng mất đi, nay lại rời khỏi mình một lần nữa. “Ánh Tuyết… Ánh Tuyết, là con sao?”

 

Bỗng nhiên một âm thanh khàn khàn yếu ớt vang lên. Bàn tay đặt trong tay cô lúc này cũng khẽ cử động, khiến cho Du Ánh Tuyết hoàn hồn, xúc động vươn người về phía bà ta: “Mẹ, là con đây! Là con đây!”
 
Chương 202


Chương 202:

 

Ngay cả đôi mắt của Lâm Vân Thanh cũng mờ đi, vẻ mặt không có một chút biểu cảm nào.

 

Bà ấy đã phải cố gắng rất nhiều để đưa đôi tay lên chạm vào gương mặt của Du Ánh Tuyết, nhưng toàn bộ cơ thể đã đau đớn đến mức một chút sức lực cũng không có.

 

Khi đã biết bản thân sẽ ra đi, đồng thời sẽ để lại cô con gái của mình một thân một mình trên thế giới này, hoàn toàn không còn nơi nào để nương tựa, trái tim bà ấy như thắt lại đau đớn vô cùng.

 

Ánh Tuyết đáng thương…

 

Sau này nếu như bị thương ai sẽ chăm sóc cho con đây? Những lúc đau buồn ai sẽ ở bên cạnh con đây? Mỗi khi khó chịu, ai sẽ là người dỗ dành con đây?

 

Nhắm mắt ra đi như thế này thật sự khó mà có thể yên tâm được.

 

“Ánh Tuyết, Quốc Thiên đâu?”

 

“… Chú ấy đang ở bên ngoài ạ” Du Ánh Tuyết trả lời. Mặc dù ngay từ đầu cô luôn lo lắng về thân thế của Kiều Quốc Thiên, khó mà có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ, mẹ cô lâm bệnh nặng khó mà qua khỏi, nên những điều đó không còn quan trọng nữa.

 

“Mẹ muốn chú ấy vào đây sao?”

 

“Ừ, để cho cậu ấy vào đi.” Giọng Lâm Vân Thanh trầm xuống, mỗi một câu bà ấy nói ra đều rất khó khăn.

 

Du Ánh Tuyết không dám chậm trễ, vâng lời xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.

 

Mở cánh cửa ra.

 

Kiều Quốc Thiên cúi đầu, ngồi ở hàng ghế bên hành lang. Cúi đầu xuống, từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh ta, trong lúc này khó mà nhìn rõ được cảm xúc của anh ta.

 

Nhưng mà, có thể nhìn thấy được… anh ta cũng không dễ chịu gì.

 

“Chú… không phải, Kiều Quốc Thiên” Du Anh Tuyết vô thức gọi “Chú Tư” rồi sửa lại.

 

Kiều Quốc Thiên nghe thấy, nhưng không đáp lại, chỉ liếc nhìn cô.

 

Ánh mắt của anh ta không hề dao động không thể hiện một chút tình cảm nào, u tối không có ánh sáng.

 

Du Ánh Tuyết mím môi, nói: “Mẹ bảo chú vào trong”

 

Kiều Quốc Thiên cau mày, sững lại một chút rồi nói một câu: “Đó là mẹ của cháu, không liên quan gì đến chú cả.”

 

Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn đứng dậy.

 

Trong lòng Du Ánh Tuyết bắt đầu bực bội. Nếu không vì anh ta, mẹ cũng sẽ không bị ảnh hưởng tới tính mạng như vậy. Bây giờ anh ta còn bày ra cái thái độ này ư!

 

Sợ mẹ ở trong phòng nghe được nên Du Ánh Tuyết phải chịu đựng mà không nổi điên lên.

 

Kiều Quốc Thiên bước vào trong, ngay khi Lâm Vân Thanh vừa nhìn thấy anh ta, đôi mắt vốn không còn chút sức sống kia đã rạng rỡ hơn một chút.

 

Sương mù, lan tỏa.

 

Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Kiều Quốc Thiên khi chạm phải ánh mắt của bà ấy bất giác trở nên dịu dàng hơn một chút.

 

Anh ta kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên giường. Im lặng.

 

Ánh mắt của Lâm Vân Thanh dừng một lúc lâu trên mặt của Quốc Thiên. Giống như muốn nhìn lại khoảnh khắc đã mất của cuộc đời này. Ánh mắt đó khiến anh ta vô cùng khó chịu.

 

Qua một lúc lâu, giống như nhìn đã đủ rồi, Lâm Vân Thanh mới chậm rãi dời tầm mắt đi chỗ khác nhìn về phía Du Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết… con lại đây”

 

Du Ánh Tuyết không dám lơ là, bước nhanh tới, nắm lấy tay mẹ cô.

 

Lâm Vân Thanh kéo tay cô lại và đặt lên mu bàn tay của Kiều Quốc Thiên. Kiều Quốc Thiên sững sờ, đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận được chuyện mình và Du Ánh Tuyết có quan hệ huyết thống…

 

Dù sao, đã rất nhiều lần anh ta đối xử với cô.

 

Khi nghĩ đến những điều đó, anh ta cau mày phản kháng muốn rút tay về.

 

Nhưng anh ta chỉ cảm thấy mu bàn tay có sức nặng, Lâm Vân Thanh gần như dùng hết sức lực đè lên mu bàn tay anh ta và Du Ánh Tuyết.

 

“Me?”

 

Du Ánh Tuyết nhìn mẹ mình nghi ngờ.

 

“Quốc Thiên… đồng ý với tôi, giúp tôi chăm sóc cho Ánh Tuyết.”

 

Kiều Quốc Thiên liếc nhìn Du Ánh Tuyết.

 

Hai mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe.

 

“Lần này tôi đi rồi… ngoài cậu ra thì Ánh Tuyết không còn người thân nào cả… Cậu hãy hứa với tôi rằng sẽ chăm sóc cho con bé đi, như thế tôi mới có thể yên tâm ra đi được.” Đó là di ngôn trước khi ra đi của Lâm Vân Thanh.

 

Ngay cả Kiều Quốc Thiên nghe xong cũng cảm thấy không đành lòng. Muốn lấy tay ra nhưng lại không thể.

 

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ sẽ không chết! Con không cần người khác chăm sóc, chỉ cần mẹ thôi.” Du Ánh Tuyết đã nhịn không khóc cả nửa ngày rồi, lúc này cô không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống không ngừng.

 

Lâm Vân Thanh vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào Kiều Quốc Thiên: “Cậu hứa với tôi đi, xem như người mẹ này van xin cậu…”
 
Chương 203


Chương 203:

 

“..” Anh ta im lặng.

 

Cuối cùng Kiều Quốc Thiên gật đầu một cách nặng nề: “Tôi biết rồi.”

 

Nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.

 

Vậy nên… bà ấy có thể yên tâm ra đi rồi…

 

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.

 

Trợ lý của Kiều Thanh Lương đẩy xe đồ ăn vào. Kiều Thanh Lương đi vào Tuyết đã nhịn không khóc cả nửa ngày rồi, lúc này cô không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống không ngừng.

 

Lâm Vân Thanh vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào Kiều Quốc Thiên: “Cậu hứa với tôi đi, xem như người mẹ này van xin cậu…”

 

“…” Anh ta im lặng.

 

Cuối cùng Kiều Quốc Thiên gật đầu một cách nặng nề: “Tôi biết rồi”

 

Nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.

 

Vậy nên… bà ấy có thể yên tâm ra đi rồi…

 

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra.

 

Trợ lý của Kiều Thanh Lương đẩy xe đồ ăn vào. Kiều Thanh Lương đi vào rồi nói: “Bữa trưa đến rồi đây, mọi người ăn một chút đi”

 

Du Ánh Tuyết rút tay mình ra khỏi tay của Kiều Quốc Thiên .

 

Liếc nhìn Kiều Thanh Lương, rồi xoay người cúi đầu ngồi trên ghế số pha, trợ lý mang đồ ăn tới, nhưng cô xua tay từ chối.

 

Từ sau khi biết sự thật về cái chết của cha mình, cô đã không thể bình tĩnh đối mặt với Kiều Thanh Lương được.

 

Nhưng mà..

 

Nhưng mà sau này cô phải đối mặt với chú ba, người đàn ông đã bức chết cha cô như thế nào đây?

 

Nghĩ đến anh, trong lòng Du Ánh Tuyết như bị kim châm vậy.

 

Ngón tay cô gần bám chặt vào da thịt. Tại sao sự thật lại tàn nhẫn đến như vậy?

 

“Cô Ánh Tuyết, cô cũng ăn một chút đi chứ.” Trợ lý của Kiều Thanh Lương đưa bữa ăn được bày trí tinh tế cho Du Ánh Tuyết.

 

Hộp cơm vừa mở ra, mùi dầu mỡ xộc lên, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy bụng cồn cào.

 

We..” Cô che miệng, đứng dậy lao vào phòng vệ sinh.

 

Theo bản năng Kiều Thanh Lương và Kiều Quốc Thiên cũng quay đầu nhìn theo. Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên trong truyền ra tiếng nôn ọe và tiếng nước bắn tung tóe.

 

Lâm Vân Thanh đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Du Ánh Tuyết, da đầu bà ấy lập tức căng ra.

 

Không thể nào, con bé… Hai tay ghì chặt trên giường, ngay cả hô hấp cũng đột nhiên nặng nề hơn rất nhiều.

 

Nôn rồi lại nôn. Du Ánh Tuyết ngồi xổm ở bên cạnh bồn cầu, cảm thấy mình nôn mửa như sắp ngất vậy. Từ sáng đến giờ chưa ăn một hạt cơm nào, bây giờ lại nôn ra gần hết cả dịch mật đến nơi rồi.

 

Cô dùng một tay ôm nhẹ bụng dưới, thở hổn hển vì đau.

 

Ngay lúc đó, cửa phòng vệ sinh kêu lên.

 

Du Ánh Tuyết nhanh chóng đứng dậy, súc miệng, vỗ nhẹ vào khuôn mặt tái nhợt của cô rồi mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.

 

Kiều Quốc Thiên đứng ở bên ngoài, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đôi mắt tìm kiếm điều gì đó. Du Ánh Tuyết cảm thấy không thoải mái bởi ánh mắt của anh ta, mập mờ né tránh, rồi nghe anh ta nói: “Mẹ cháu có chuyện muốn nói với cháu”

 

Trong lòng Du Ánh Tuyết vô cùng căng thẳng.

 

Lặng lẽ bước ra.

 

Sau khi Kiều Thanh Lương và Kiều Quốc Thiên rời khỏi phòng bệnh. Bây giờ phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con Du Ánh Tuyết.

 

Cô ấy buông hai tay, duỗi thẳng người, có hơi căng thẳng.

 

Hai mắt khẽ liếc nhìn mẹ, sau khi bắt gặp ánh mắt của bà, cô chột dạ thu lại tầm mắt.

 

“Mẹ..” Cô thấp giọng gọi một tiếng.

 

“Con… mang thai đứa bé của nhà họ Kiều sao?”

 

Du Ánh Tuyết cắn môi, cô hông dám nói ra sự thật. Tuy nhiên, việc nói dối trước mặt người khác, cô lại không làm được.

 

Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt rồi gật đầu.

 

“..” Dù đã dự đoán được điều này từ đầu, quả nhiên là như vậy, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, Lâm Vân Thanh thở dốc.
 
Chương 204


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 204:

 

Sau khi thở vài hơi một cách nặng nhọc, sau đó hô hấp mới trở lại bình thường. Bà ấy hỏi một cách yếu ớt: “Đứa bé này, bây giờ con định sẽ giải quyết thế nào?”

 

“…” Du Ánh Tuyết nhắm mắt, cúi đầu nói: “Con.. dự định sẽ sinh nó ra”

 

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần.

 

Gần như bản thân cô cũng không thể nghe thấy.

 

“Sinh nó sao? Con muốn ở bên Kiều Phong Khang sao?” Lâm Vân Thanh lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định: “… Ánh Tuyết, tin mẹ đi, bà Kiều sẽ không để con sống yên ổn đâu… Hứa với mẹ, hãy bỏ đứa bé này đi! Khi mẹ đi rồi, đừng có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Kiều nữa, có thể trốn càng xa càng tốt!” Ánh mắt của mẹ cô thật sự sợ hãi.

 

Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng cảm nhận được.

 

Nếu không phải vì những thủ đoạn của người đàn bà kia, thì làm sao mẹ cô có thể bị thương nằm ở đây được?

 

“Mẹ… nhưng mà đứa bé vô tội.”

 

“Ánh Tuyết, con có thể chấp nhận một người đã ép chết cha con, một người đàn ông không đội trời chung với con hay sao?” Giọng Lâm Vân Thanh có chút kích động.

 

Một lời nói như đâm vào tim của Du Ánh Tuyết, vô cùng đau đớn.

 

Cô cảm thấy bản thân đã đi vào con đường cùng rồi.

 

Không thể từ bỏ, không thể chấp nhận được…

 

“Có được không?” Lâm Vân Thanh hỏi lại lần nữa.

 

Du Ánh Tuyết nhắm mắt lắc đầu.

 

“Vậy thì… sau khi đứa bé này được sinh ra con định sẽ làm gì? Nhà họ Kiều không phải bọn ngốc. Cho dù con bí mật sinh ra, đứa bé này nhất định sẽ bị nhà họ Kiều mang về. Còn nữa…” Lâm Vân Thanh thở hổn hển. “Bà cụ Kiều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con đâu… Ánh Tuyết, cuộc đời này mẹ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, mẹ không muốn con đi lại trên vết xe đổ đó nữa”

 

Những ngày tháng như rơi vào địa ngục trần gian, tối tăm ngột ngạt ấy. Làm sao bà ấy nỡ để con gái mình chịu đựng chuyện đó được?

 

“Mẹ, sẽ không đâu… Đứa bé là con của con, bọn họ không thể mang đi được… Hơn nữa, con đã gọi bà cụ Kiều là “bà” sáu năm rồi. Bà ấy từng đối xử với con như cháu gái vậy. Bà ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”

 

Sẽ không tàn nhẫn như vậy sao?

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ
[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Cô không thể tưởng tượng được làm thế nào mẹ mình có thể sống sót sau cuộc tra tấn như vậy.

 

Cô mím chặt môi không dám để những giọt nước mắt yếu đuối rơi trước mặt mẹ.

 

“Ánh Tuyết á, coi như mẹ cầu xin con lần này thôi… vì chính con, nhất định không thể giữ đứa bé này lại được! Mẹ không đành lòng để con bước vào con đường này. Ánh Tuyết… con hãy coi như đây là ước nguyện cuối cùng của mẹ đi…”

 

Lâm Vân Thanh nắm chặt tay cô, đưa ra yêu cầu tuyệt vọng như vậy.

 

Bỏ đứa con này đi, làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được?

 

Nhưng nếu con bé không bỏ nó đi, kết quả sẽ chỉ khiến con bé phảo sống một cuộc sống tồi tệ hơn mà thôi. Lâm Vân Thanh không thể để cho Du Ánh Tuyết làm liều như vậy được!
 
Chương 205


Chương 205:

 

Huống hồ con bé mới có mười tám tuổi mà thôi, bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ, lấy cái gì để sinh con và nuôi con chứ?

 

Du Ánh Tuyết nghe từ “ước nguyện cuối cùng” mà lồng ngực đau nhức. Những vết thương trên người mẹ lần lượt rơi vào tầm mắt cô, cứa vào trái tim cô.

 

Làm sao cô có thể nói một chữ “không” đây?

 

Hàng mi của cô buông xuống, nước mắt đọng lại trên làn mi.

 

Đôi môi mấp máy, muốn nói một từ “vâng”, nhưng chỉ một từ đó thôi cô cũng không thốt lên được, nó cứ nghẹn lại trong cổ họng của cô.

 

Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

 

Khoảnh khắc cô gật đầu, trái tim cô như bị một con dao cứa vào vậy.

 

Đau đớn đến tột cùng…

 

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

 

Kiều Thanh Lương gọi điện thoại cho vợ mình xong thì lập tức nổi giận đùng đùng bỏ đi tìm bà ấy. Kiều Quốc Thiên có việc riêng cần giải quyết nên cũng đi.

 

Lâm Vân Thanh yếu ớt nằm trên giường chậm chạp chìm vào giấc ngủ.

 

Bà ấy cứ lẳng lặng nằm đó và hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt như không còn nữa, Du Ánh Tuyết ngồi đó nhìn bà với nhịp tim tăng nhanh mất kiểm soát, cô cứ có cảm giác một giây sau mẹ mình sẽ hóa thành làn khói và bay đi khỏi thế giới này.

 

Cô rất muốn giữ chặt lấy bà ấy. Nhưng…

 

Vấn đề ở đây là cô không thể làm gì được cả.

 

Cảm giác bất lực buông xuôi này thật là tệ hại!

 

Ngày xưa dù là bất cứ lúc nào thì chú ba luôn ở bên cạnh.

 

Anh như bầu trời, che chở cho cả thế giới của cô, an ủi nỗi tất cả mọi bất an và sợ hãi giấu sâu trong tận đáy. lòng.

 

Nhưng bây giờ đây… Người đó… Lại là kẻ đầu sỏ đẩy cha cô vào chỗ chết…

 

Nên là… Bao nhiêu năm qua anh đối xử tốt với cô, thỏa mãn mọi yêu cầu và che chở bảo vệ cô như thế là vì yêu thương quý mến hay là… Làm thay cho sự áy náy và bứt rứt dằn vặt trái tim anh bấy lâu?

 

Nghĩ đến đó, Du Ánh Tuyết không dám đi sâu vào thêm nữa, Cô sợ mình cứ suy nghĩ lan man về nó thì khéo một ngày mớ bòng bong ấy là thứ ép cô phải nổi điên.

 

Cô đứng dậy cầm chứng minh nhân dân xuống lầu một để lấy số khám sản phụ khoa, ép mình phải bận rộn hơn một chút để không phải nghĩ đến những chuyện giày xéo tâm can như thế nữa.

 

Không thì cô sẽ sụp đổ bất kì lúc nào.

 

Tô Hoàng Quyên mặc bộ quần áo công sở đen tuyền rời khỏi phòng phát trực tiếp, cô ta vừa đặt tai nghe xuống thì trợ lý đã tới: “Cô Hoàng Quyên, anh Quốc Thiên tìm cô. Anh ấy đang ngồi ở phòng nghỉ chờ cô được một lúc rồi đấy.”

 

“Kiều Quốc Thiên hả?” “Vâng.” Trợ lý gật đầu.

 

Tuy đã biết chắc là anh ta nhưng lòng Tô Hoàng Quyên vẫn thoáng nhói lên.

 

Cũng phải thôi.

 

Cô ta chờ mong vào điều gì cơ chứ?

 

Kiều Phong Khang có bao giờ chủ động đến tìm cô ta bao giờ đâu? Ngày xưa khi anh vẫn chưa đến với Du Ánh Tuyết đã không chủ động tìm cô ta rồi chứ nói gì đến bây giờ?

 

Cô ta bình tĩnh lại, nhấc đôi giày cao gót lên đi thẳng tới phòng nghỉ.

 

Kiều Quốc Thiên đang ngồi bên cửa sổ, cà phê trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt đã nguội ngắt và anh ta vẫn chưa uống một ngụm nào.

 

Góc nghiêng ấy chìm trong ánh sáng hắt vào từ cửa sổ thoáng vẻ lo lắng.

 

“Chuyện gì thế này? Anh Quốc Thiên, anh chạy đến chỗ tôi diễn nét buồn bã thế này làm gì?”

 

Tô Hoàng Quyên thoáng đắn đo rồi liếc nhìn anh ta, hừ hừ cười: “Anh đã có được tất cả những điều anh muốn rồi mà vẫn chạy đến chỗ tôi làm trò đau khổ thì không đúng lắm đâu nhỉ?”

 

Bấy giờ Kiều Quốc Thiên mới ngước mắt lên nhìn cô ta với vẻ sâu lắng: “Lấy mấy thứ đó ra đây!”

 

Chẳng dư hơi thừa lời dù chỉ là một câu.

 

Tô Hoàng Quyên cầm lấy tách cà phê lên, hỏi: “Cái gì cơ?”
 
Chương 206


Chương 206:

 

Kiều Quốc Thiên hơi mất kiên nhẫn: “Đoạn phim và ảnh chụp tôi gửi cho cô hôm nay, lấy ra ngay!”

 

“Anh Quốc Thiên thích xem thì trong điện thoại anh cũng có vậy, tại sao phải chạy tới đây đòi tôi làm gì?” Tô Hoàng Quyên lấy điện thoại ra lắc lư ngắm nghía. Anh ta muốn với tay giật lấy thì cơ thể mềm mại ấy bỗng ngửa ra sau và tránh tay ra để anh ta không làm gì được. Đôi môi mỏng mấp máy, cô ta quyến rũ nhướng mày lên: “Không đưa!”

 

“Đưa đây ngay!”Có vẻ sự kiên nhẫn của Kiều Quốc Thiên đã bị rút cạn, sắc mặt anh ta trở nên tối tăm hơn rất nhiều.

 

Tô Hoàng Quyên nhìn anh ta thật lâu, Kiều Quốc Thiên nhíu mày: “Cô nhìn cái gì?”

 

“Anh có biết mình giống Phong Khang nhất vào những lúc nào không?”

 

Sắc mặt Kiều Quốc Thiên lại càng tối tăm hơn bao giờ hết, anh ta lười không muốn nói nhảm với cô ta bèn giật lấy chiếc điện thoại. Tô Hoàng Quyên không hề nổi giận mà còn nở nụ cười: “Anh xem, chính là những lúc thế này đấy… Anh tức giận lên lại càng giống Phong Khang đến lạ. Này!”

 

Lời vừa mới nói xong thì đổi thành Tô Hoàng Quyên tối tăm mặt mũi: “Anh làm cái quái gì thế hả? Anh đi xóa mấy tấm ảnh với đoạn phim đó làm gì?”

 

Động tác Kiều Quốc Thiên rất nhanh như thể đang sợ chậm lại một giây thôi anh ta sẽ hối hận. Tất cả bị xóa không còn một mảnh, sau khi chắc chắn mọi thứ không còn anh ta mới trả nó về cho Tô Hoàng Quyên.

 

Chẳng có một lời giải thích nào cả, anh ta cầm lấy áo khoác đứng dậy và bước đi. Tô Hoàng Quyên không hiểu mô tê gì cả, làm sao cô ta cam tâm được? Cô ta lao tới kéo lấy tay anh ta, hỏi: “Kiều Quốc Thiên, tôi cần một lời giải thích rõ ràng! Anh có biết vất vả lắm mới có được những thứ đó không? Bây giờ anh lại xóa đi như thể chưa có gì là sao, anh làm cái quái gì thế?”

 

“Rất đơn giản, Du Ánh Tuyết không thể uy hiếp cô dù chỉ là một chút!” Ánh mắt Kiều Quốc Thiên lành lạnh: “Thật ra chúng ta đều hiểu rõ con người Kiều Phong Khang… Nếu anh ta muốn cưới cô thì một Du Ánh Tuyết hay mười Du Ánh Tuyết cũng chẳng làm gì được! Nhưng nếu anh ta hoàn toàn không có ý định cưới cô thì dù có giết chết Du Ánh Tuyết cũng chẳng đến phiên cô bước chân vào nhà họ Kiều!”

 

Mặt Tô Hoàng Quyên bỗng chốc tái nhợt như tờ giấy.

 

“Nên bây giờ anh muốn làm cái gì đây? Anh không cần mười phần trăm cổ phần tập đoàn Kiều Thanh nữa rồi hả? Anh từng nói mình sẽ tạo ra một thế giới mới rực rỡ ở tập đoàn Kiều Thanh để tất cả những kẻ từng khinh thường anh phải nhìn lại với cặp mắt khác xưa kia mà? Bây giờ hả… Ha ha, anh yêu Du Ánh Tuyết! Nên không nỡ làm nữa rồi? Kiều Quốc Thiên, anh tệ hại thật đó, chẳng ra gì cả! Tôi còn tưởng anh là một người có chí lớn nên mới cho anh làm người dự bị, tôi đã đánh giá anh cao quá rồi! Anh còn chẳng bằng nổi một đầu ngón tay của Phong Khang nữa là!”

 

Kiều Quốc Thiên cười mỉa mai rồi giật tay mình ra khỏi tay Tô Hoàng Quyên: “Dự bị hả? Cô Tô Hoàng Quyên đánh giá tối cao quá nhỉ! Nhưng đó giờ tôi luôn xem cô là một món đồ chơi bên đường thôi, bây giờ chơi chán rồi nên ném! Hiểu không?”

 

Tô Hoàng Quyên tức giận đến nỗi không nói được một lời nào.

 

Đến khi Kiều Quốc Thiên đi mất rồi cô ta mới lấy lại tinh thần và điện tiết run rẩy cả người: “Kiều Quốc Thiên, tên khốn kiếp này!”

 

Anh ta xem dám xem Tô Hoàng Quyên này là món đồ chơi!

 

Làm gì có gã đàn ông nào dám xem thường cô ta như thế? Chỉ có hai người đàn ông nhà họ Kiều đấy gan to bằng trời!

 

Kẻ này quá đáng hơn kẻ kia! “Cô Hoàng Quyên đừng nóng giận hại sức khỏe. Trợ lý cầm áo khoác cô ta để lại đến khoác lên vai Tô Hoàng Quyên.

 

May là bấy giờ trong phòng nghỉ đài truyền hình không có người nào khác, nếu không hình tượng phát thanh viên của cô ta mất chắc rồi.

 

Tô Hoàng Quyên kéo chặt chiếc áo khoác trên vai, ánh mắt trở nên sắc bén hơn hẳn: “Hết người này đến người khác đòi bảo vệ Du Ánh Tuyết, tôi sẽ không để cho các người sống yên bình vui vẻ đâu! Kiều Quốc Thiên, anh cứ chống mắt lên chờ xem!” Du Ánh Tuyết lấy số ở sản phụ khoa.

 

Cô ngồi lẻ loi trên hành lang dài, bên cạnh là cặp đôi này rồi lại cặp đôi khác, họ đều là người yêu của nhau hoặc vợ chồng, chỉ có mình cô… Cô đơn lẻ loi một mình.

 

“Con chị lớn thế này rồi ạ?” Bên cạnh có cô gái trẻ đang bắt chuyện tán gẫu với một người mẹ trả.

 

“Đúng đó, sắp năm tuổi rồi đây “Bây giờ chị sắp có thêm bé nữa phải không? Lúc nãy em thấy chị đi siêu âm.”

 

Gương mặt người mẹ trẻ ấy đầy hạnh phúc: “Ừm, cũng không muốn có thêm đâu nhưng nếu bé nó đã đến thì chúng ta cũng không bỏ được mà, đúng không? Đây là duyên phận.”

 

“Duyên phận thật kỳ diệu” Cô gái trẻ tuổi sờ vào bụng mình và cười vui vẻ: “Thật ra em với bạn trai cũng chưa tính đến chuyện kết hôn đầu, may là anh ấy cũng yêu em thật lòng, cha mẹ anh ấy cũng đối xử với em rất tốt nên bọn em bèn kết hôn với nhau để chờ đến ngày đứa bé được sinh ra”

 

“Có quan hệ tốt với cha mẹ chồng thì nửa phần hành phúc đời này đã đến với em rồi đấy. Đứa bé được sinh ra nữa sẽ là hạnh phúc lồng ghép trong hạnh phúc.”

 

“Dạ đúng, bỏ đứa bé thì có khác gì giết đi một sinh mệt nhỏ đâu, em không thể làm được. Con nít đáng yêu biết bao nhiêu, tay nhỏ chân nhỏ bé xíu xiu này, bây giờ ngày nào em cũng tưởng tượng xem con sẽ trông thế nào ấy!”

 

Tim Du Ánh Tuyết lại đập nhanh và loạn nhịp, Tim cô đau như bị bóp nghẹn, dường như kẻ nào đó đang cầm dao rạch từng vết vào tim cô…
 
Chương 207


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 207:

 

Có cha mẹ chồng tốt, có một người chồng yêu thương và một đứa con đáng yêu… Là hạnh phúc được thêm vào hạnh phúc…

 

Thế thì… Cô và Kiều Phong Khang…

 

Nếu có một ngày nào đó hai người kết hôn với nhau thì chỉ là đau thương thêm vào đau xót thôi…

 

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng, run rẩy dữ dội. Dù bây giờ cô vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé này, nhưng phải làm sao bây giờ? Chỉ nghĩ đến việc mình phải xóa bỏ đứa bé này thôi cô đã đau tan nát cõi lòng rồi…”

 

“Cô Ánh Tuyết! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Tôi hỏi biết bao nhiêu y tá mới biết cô đến khoa sản!”

 

Đang suy nghĩ miên man thì tiếng bước chân vội vã chợt vang lên, nghe thấy tiếng hét gọi tên mình cô bèn ngẩng đầu lên.

 

Nhìn thấy vẻ mặt nặng về và vội vàng của ý tá thì tim cô chợt giật thót. Móng tay đâm sâu vào da thịt.

 

Cô không dám nghe những lời cô ấy định nói.

 

Nhưng… Cái gì đến vẫn phải đến.

 

“Cô Ánh Tuyết, tình hình mẹ cô đang nguy kịch rồi, cô mau chạy lên đó đi!”

 

Trời đất đảo lộn. Nước mắt chực trào và lăn dài trên đôi má, rơi xuống mu bàn tay nóng hổi.

 

Cô chỉ thấy trước mắt mình tối om, tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo không rõ rồi lại cảm nhận được ánh mắt thương hại mọi người xung quanh dành cho mình vào lúc này.

 

Hơi thở trở nên nặng nề hơn.

 

Cô vịn lấy thành ghế để đứng dậy nhưng có vẻ tất cả mọi sức lực trong người đã trôi đi nơi nào mất.

 

Cô vừa đứng dậy thì lại ngã ngồi xuống.

 

Hai chân không còn sức.

 

Y tá không đành lòng nhìn bèn đi tới đỡ cô dậy.

 

Nhờ có sự giúp đỡ ấy cô mới gắng gượng đứng dậy được và nhích từng bước một đến phòng bệnh.

 

Mỗi một bước chân ấy… Nặng nề như bị đổ chỉ vậy.

 

Tình trạng nguy kịch… Cửa bị đẩy ra.

 

Trong phòng cấp cứu là bầu không khí nặng nề đè nén, âm thanh “tít tít tít” từ các dụng cụ y khoa cứ vang lên xe rách không gian.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Hứa với mẹ..” Môi Lâm Vân Thanh run lên lẩy bẩy: “Hứa với mẹ là… Đừng dây dưa với người nhà họ Kiều nữa… Con phải cách xa bọn họ, càng xa càng tốt…”

 

“…” Du Ánh Tuyết không thể nói nên lời dù chỉ là một câu, nước mắt cô bỗng chốc lăn dài rơi lên mu bàn tay Lâm Vân Thanh, vỡ vụn.

 

“Ánh Tuyết à.” Tay Lâm Vân Thanh ngày càng siết chặt, dần chặt hơn và chặt hơn nữa…

 

Du Ánh Tuyết biết mình nên đồng ý với lời dặn dò cuối cùng của mẹ mình nếu là một đứa con hiếu thảo, nhưng cánh môi cô cứ mấp máy mãi mà chữ “da” ấy vẫn không nói thành lời…

 

Nếu không có chú ba thì cuộc sống của cô sẽ trở nên tối tăm u ám như thế nào đây?

 

“Tít!” Dụng cụ y tế bỗng phát ra tiếng vang chói tai.

 

“Mẹ!” Du Ánh Tuyết hét lên, giọng cô khàn khàn.
 
Chương 208


Chương 208:

 

Ánh mắt Lâm Vân Thanh trở nên đờ đẫn rồi lại đờ dẫn, đến phút cuối cùng thì tất cả mọi ánh sáng nơi đó đều biến mất không còn gì nữa.

 

Mí mắt nặng nề và mệt mỏi khép lại.

 

Bàn tay lạnh như bằng chẳng còn chút sức lực nào, nhẹ nhàng trượt ra khỏi tay Du Ánh Tuyết.

 

“Mẹ!” Du Ánh Tuyết vội vàng nắm lấy tay bà như thể không tin bà lại bỏ mình đi như thế: “Mẹ! Mẹ đừng đi mà. Con sẽ đồng ý hết, chỉ cần mẹ không đi thôi được không… Ở lại với con đi được không? Con xin mẹ đấy, mẹ ơi..”

 

Cô vùi đầu trong lòng bàn tay Lâm Vân Thanh và gào khóc trong vô vọng.

 

Dần dà…

 

Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại ngày xưa ấy trở nên cứng ngắc… Như bị đông cứng trong hầm băng lạnh lẽo, chẳng còn chút độ ấm nào…

 

Tiếng khóc đau thương cứ vang vọng mãi trong căn phòng cấp cứu ấy.

 

Khiến con người ta thấy đau lòng.

 

Bác sĩ và y tá đứng bên cạnh không đành lòng nhưng vẫn phải kéo vải trắng trùm lên đầu bà.

 

Nhìn gương mặt chẳng còn chút cảm xúc nào dần biến mất trước mặt mình, Du Ánh Tuyết cảm thấy thế giới trước mắt biến thành một màu đen, chân cô mềm nhũn và ngã xuống mặt đất.

 

Thế là… Ông trời vẫn độc ác và tàn nhẫn như thế…

 

Ông ấy khiến cô lại trở thành cô nhi, một lần nữa…

 

Mấy tiếng đồng hồ sau đó. Bầu trời dần tối đen. Trong nhà tang lễ.

 

Cơ thể người mẹ thân yêu của cô được đặt trong quan tài, bên cạnh bà là chiếc hộp nhạc đã bị đập hư.

 

Di ảnh xám trắng vừa được in ra, từng đóa từng đóa hoa cúc vòng quanh, Kiều Phong Khang quỳ gối nơi đó và đờ đẫn nhìn phía trước như pho tượng.

 

Tổn thương quá sâu sắc và nặng nề, nước mắt cô bây giờ đã khô cạn.

 

Từ sáng sớm hôm nay đến tận bây giờ cô chỉ cảm thấy có quá nhiều việc xảy ra. Bây giờ ngẫm lại thì chỉ có sự mỏi mệt không nói nên lời. Mệt mỏi quá…

 

Đó là sự mệt mỏi lũ lượt kéo đến từ tận sâu trong đáy lòng…

 

Gia đình chẳng còn một người thân nào nên số người quỳ lạy di thể ít Tỏi đáng thương đến thế, Tô Hoàng Quyên vẫn chưa tới, Kiều Thanh Lương cũng không có mặt.

 

Bà chủ cho thuê nhà và Dương Hòa Lâm đều đến và đề nghị ở lại giúp đỡ nhưng Du Ánh Tuyết đã khéo léo từ chối, chỉ để mỗi Phùng Linh Nhi ở lại.

 

Không gian yên tĩnh thế này cũng tốt lắm…

 

– Không có đấu tranh, không có hãm hại, mẹ cô sẽ ra đi thanh thản hơn rất nhiều..

 

“Ánh Tuyết, cậu đã quỳ ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi, bây giờ không còn người nào đến đây quỳ lại nữa đâu nên cậu đứng dậy đi” Phùng Linh Nhi ôm lấy cô, cô ấy muốn đỡ cô dậy khỏi mặt đất.

 

Dường như Du Ánh Tuyết không hề nghe thấy lời cô ấy nói, chỉ đờ đẫn như người vô hồn quỳ nơi đó nhìn chằm chằm di ảnh, cô chẳng khác gì một pho tượng mất đi nguồn sống khiến Phùng Linh Nhi sốt ruột.

 

“Tuyết à!”

 

Ngay lúc đó, tiếng gọi bỗng vang lên từ phía sau.

 

Chỉ có hai chữ nhưng âm tiết cuối cùng đã xen lẫn chút gì đó.

 

Giọng nói này…

 

Cơ thể Du Ánh Tuyết mãi vẫn không nhúc nhích chợt run lên.

 

Kiều Phong Khang đang đứng ngoài cửa nhà tang lễ.

 

Anh ta nước ngoài họp. Hồi đầu Lý Thanh tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng họ đâu nhưng khi tìm thấy…

 

Tất cả đều chậm mất rồi…

 

Du Ánh Tuyết mặc bộ quần áo tang trắng toát quỳ nơi đó với sống lưng thẳng tắp.

 

Bóng lưng ấy là đủ để Kiều Phong Khang cảm nhận được nỗi đau đớn và quạnh quẽ trong lòng cô… Đau lòng không kể xiết.

 

Anh đi tới ngồi xổm xuống ôm ghì cô vào lòng.

 

“Xin lỗi, tôi về trễ rồi.”

 

Cằm anh chạm vào đỉnh đầu Du Ánh Tuyết, anh xin lỗi đầy áy náy và đau lòng.

 

Anh cảm thấy bản thân mình quá đáng chết!

 

Du Ánh Tuyết đã đau đớn và khó chịu biết bao nhiêu khi nhìn mẹ mình buông tay rời khỏi thế gian này, nhưng khoảnh khắc đó… Anh lại không ở bên cạnh cô…

 

Hơi thở quen thuộc… Giọng nói quen thuộc…
 
Chương 209


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 209

 

Ôm lấy cô vào lòng. Vòng tay quen thuộc.

 

Tất cả mọi thứ đều khiến cô quyến luyến và tham lam giữ lấy. Cô muốn bỏ mặc tất cả mọi thứ để ngã vào lòng anh khóc lên thật to và nghe giọng nói của anh an ủi mình, nhưng…

 

Môi cô giật giật.

 

Lời cô nói ra lại là: “Cái chết của cha tôi… Chỉ là ngoài ý muốn thôi, thật u?”

 

Có thể thấy Kiều Phong Khang hoàn toàn không ngờ cô lại hỏi những lời ấy.

 

Bóng dáng cao ngất của Kiều Phong Khang chợt run lên, anh lùi lại phía sau nhìn cô với ánh mắt tìm tòi thứ gì đó.

 

Ánh mắt cô trống rỗng như thế, lạnh lẽo và hiu quạnh như thế…

 

Chẳng có chút linh hồn nào cả, chẳng có chút ánh sáng nào cả.

 

Kiều Phong Khang cảm thấy một con dao vô hình nào đó đang xé nát trái tim anh.

 

Bởi vì Du Ánh Tuyết này… Không còn là Du Ánh Tuyết không lo không nghĩ, một Kiều Phong Khang mãi mãi không bao giờ lớn ngày xưa nữa rồi…

 

Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh với đôi mắt tối tăm ấy: “Chú đã đẩy cha tôi vào chỗ chết… Đúng không?”

 

“..” Tay Kiều Phong Khang siết chặt, anh căng thẳng: “Ai nói với em thế?”

 

“Thật ra từ đầu tới cuối chú đều biết rất rõ mẹ tôi đang bị giam trong tù. Bà ấy luôn phải chịu đựng sự tra tấn.

 

hành hạ của mẹ chú, đúng không? Chú sợ tôi biết được tất cả mọi thứ nên đã lừa gạt tôi rằng mẹ tôi đã chết. Khi mẹ đi tìm tôi, chú đã nghĩ tất cả mọi cách để ngăn cản không cho chúng tôi được gặp nhau đúng không?”

 

– Khi hỏi đến câu cuối cùng thì ánh mắt Du Ánh Tuyết bỗng trở nên sắc bén, nó nhìn anh chằm chằm như thanh kiếm vô hình nào đó.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ
[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

đâm chết bà ấy… Chú cảm thấy tôi có thể trở về làm Du Ánh Tuyết ngày đó nữa không?”

 

Hai mắt cô bắt đầu nhòe đi. Người đàn ông này đứng đây rất gần nhưng Du Ánh Tuyết lại thấy thật xa, xa tận chân trời.

 

Cô chống tay xuống mặt đất, lảo đảo đứng dậy.

 

Quỳ quá lâu khiển đôi chân cô không còn cảm giác, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

 

Kiều Phong Khang vội vàng giơ tay đỡ lấy nhưng Du Ánh Tuyết nhích người đi trốn khỏi tay anh.

 

“Du Ánh Tuyết!”

 

“Chú đi đi!” Du Ánh Tuyết chỉ ra cửa nhà tang lễ, cúi gằm đầu xuống lên tiếng: “Mẹ tôi… Không muốn nhìn thấy chú ở đây đâu…”

 

Làm sao Kiều Phong Khang chịu đi thế này được?

 

Chẳng những anh không đi mà còn siết tay ôm chặt lấy cô gái lắc lư sắp ngã nhào.

 

Tay anh nắm lấy cằm Du Ánh Tuyết, gằn giọng nói: “Du Ánh Tuyết! Em nghe kỹ những lời tôi nói đây! Ngày xưa em từng hứa với tôi rằng một khi tôi vẫn cần đến em thì chắc chắn em sẽ không buông tay tôi! Em nhìn chiếc nhẫn đó mà xem, đừng quên rằng chính miệng em đã đồng ý hứa hẹn với tối! Em đã nói em sẽ sinh con cho tôi!”

 

Không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới Du Ánh Tuyết lại thấy đau đớn như bị xẻo đi từng miếng thịt trên người.

 

Cô căm hận gỡ chiếc nhẫn trên tay ra nhưng dường như bây giờ cả nó cũng chống đối cô. Du Ánh Tuyết càng dùng sức thì chiếc nhẫn lại càng kẹt trên ngón tay, có muốn gỡ cũng không được. Hành động mạnh bạo quá khiến ngón tay bắt đầu chảy máu.

 

Kiều Phong Khang không thể nhìn cô tự hành hạ bản thân mình thế nữa bèn giữ hai tay cô lại.
 
Chương 210


Chương 210:

 

“Đủ rồi! Ánh Tuyết!”

 

Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa phải tựa vào vai anh khóc nấc lên.

 

Tiếng khóc đó đau đớn xé nát tâm can, dường như nó đang đâm xuyên vào từng tế bào trong người Kiều Phong Khang khiến anh vỡ tung.

 

Cô siết tay lại đấm vào ngực anh, cố gắng đấm thật mạnh: “Tại sao nhà họ Kiều các người lại đáng ghét và đáng hận như thế! Các người cướp đi mạng sống của cha tôi, giết mẹ tôi… Kiều Phong Khang, chuyện đã thế rồi chú bảo tôi phải làm sao sống bên cạnh chú nữa bây giờ?”

 

“Nếu tôi ở bên chú thì chắc chắn sẽ bị trời đánh… Mẹ tôi chết không thể nhắm mắt được.”

 

Kiều Phong Khang không thể nói được một câu nào. Ngoài ôm Du Ánh Tuyết thật chặt ra thì dường như anh chẳng làm được gì cả… Anh còn làm gì được nữa bây giờ?

 

Chuyện năm đó…

 

Anh nhắm mắt lại, không muốn tưởng tượng đến nó nữa.

 

Quả nhiên mọi thứ anh đoán trước đều đúng… Chuyện đó kéo dài đến ngày hôm nay đã đẩy anh và Du Ánh Tuyết… Vào ngõ cụt không lối thoát…

 

Đêm hôm đó.

 

Kiều Phong Khang lái xe vượt qua mấy lượt đèn đỏ, khi anh về đến nhà chính thì tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều dang nín thở đứng bên ngoài.

 

Anh không thèm đếm xỉa tới bọn họ, nhanh chóng sải bước đi thẳng vào trong.

 

Kiều Vân Nhung đang ở trong nhà, thấy anh nổi giận đùng đùng bước vào bèn kéo lại: “Thằng ba này, em đang làm cái gì thế hả?”

 

“Buông tay!” Kiều Phong Khang không muốn nói nhiều.

 

“Sao mặt mũi em giống hệt cha thế này? Cha với mẹ đang cãi nhau bên trong đấy, tốt nhất bây giờ em đừng chạy vào đó kẻo bị vạ lây”

 

Kiều Phong Khang vẫn đanh mặt hất tay Kiều Vân Nhung ra, anh còn chẳng thèm đôi giày mà cứ đi thẳng vào.

 

Trong phòng khách.

 

Mẹ anh đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, cha anh thì lạnh mặt đứng đó nhìn bà từ trên cao. Cả phòng khách rộng lớn là thế nhưng đâu đâu cũng là cái rét lạnh căm căm.

 

Tiếng bước chân của Kiều Phong Khang đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi này, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến mọi thứ trở nên ngưng đọng hơn bao giờ hết.

 

“Mẹ là người đã sai khiến kẻ lái xe đâm chết Lâm Vân Thanh đúng không?” Kiều Phong Khang chẳng mở màn chào hỏi gì, anh chủ dùng ánh mắt sắc lẹm đó nhìn bà.

 

“Cả con cũng nghĩ thế ư?”

 

“Mẹ đừng trách con suy diễn theo hướng đó, bao năm qua mẹ đã dùng những thủ đoạn đó làm gì Lâm Vân Thanh thì chắc cha không biết nhưng con lại biết rất rõ ràng!”

 

Vẻ chột dạ chợt thoáng qua trên mặt bà, bà nhìn sang Kiều Thanh Lương theo bản năng.

 

Kiều Thanh Lương lại cắn răng nghiệm mặt, tức giận trừng mắt nhìn vợ mình: “Bà còn làm gì với Vân Thanh nữa ư?”

 

“Tôi làm gì cô ta đó rồi sao? Bây giờ ông lại muốn báo thù thay cho cô ta chắc?” Bà đứng dậy, không cam tâm trợn mắt nhìn trở về.

 

Bà theo Kiều Thanh Lương bao năm nay, sinh cho ông bốn đứa con nhưng cuối cùng câu nào ông nói ra cũng che chở và lo nghĩ cho người phụ nữ khác.

 

Bà là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng cơ mà, bảo bà chấp nhận chuyện này thế nào được?

 

Bao năm nay không có sự xuất hiện của Lâm Vân Thanh bà mới được trải qua những ngày lành tháng tốt đầy bình yên, thế nhưng hết lần này đến lần khác ông trời lại…

 

Lửa giận bùng lên trong lòng Kiều Thanh Lương.

 

Ông chỉ tay về phía bà: “Tôi cảnh cáo bà, sớm muộn gì tôi cũng điều tra ra được nguyên nhân gây ra cái chết của Văn Thanh: Bà đừng tưởng và không có ảnh chụp hay giấy tờ và kẻ đó bỏ chạy thì mọi thứ sẽ êm xuôi! Tốt nhất bà nên thắp nhang cầu cho kẻ đó không bị cảnh sát tìm thấy, nếu không… Bà cứ chờ ngồi tù đi!”

 

“Ông..” Nghe người chồng đầu ấp tay gối đòi đưa mình vào tù vì người phụ nữ khác, cả người bà cứ run lên lấy bấy.

 

“Mẹ, tối nay con trở về nhà mình để nói với mẹ một câu đó là bây giờ Lâm Vân Thanh đã chết rồi, mong rằng mẹ hãy ngừng lại, đừng bày đủ mọi cách để làm gì Du Ánh Tuyết nữa! Nếu không…”

 

Nói đến đó thì ngừng lại, câu nói không có đoạn sau.

 

Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thế.
 
Chương 211


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bà hừ lạnh, cười nhìn anh: “Sao nào, chẳng lẽ con cũng muốn đẩy mẹ mình vào tù vì một người phụ nữ ư?”

 

Mặt Kiều Phong Khang cứng như tảng băng: “Du Ánh Tuyết quan trọng với con thế nào thì không thể đong đếm được nhưng chắc chắn sẽ vượt qua mẹ, vì thế… Mẹ đừng chạm vào giới hạn của con!”

 

Những từ cuối cùng bị anh gằn rất mạnh.

 

Có thể nói anh đã thể hiện suy nghĩ và thái độ của mình rất rõ ràng.

 

Bà thoáng sững sờ, lòng bà bỗng thấy hoảng hốt vì cảm giác đáng sợ đứa con này mang đến.

 

Nhưng anh không ở đó quá lâu, nói xong anh đã nhanh chóng rời khỏi nhà chính.

 

Trong nhà tang lễ. Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen.

 

Cả thế xác và tinh thần Du Ánh Tuyết đều mệt mỏi, cô tựa người vào quan tài.

 

“Ánh Tuyết, cậu đừng ngủ ở đây, sẽ cảm mất” Phùng Linh Nhi đến gần, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

 

Du Ánh Tuyết chậm chạp tỉnh táo lại, ngước lên lắc đầu với cô ấy: “Không sao đâu mà..”

 

Bây giờ cô chỉ muốn ở bên mẹ mình thế này…

 

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” “Rạng sáng hai giờ”

 

“Trễ thế này rồi à.” Du Ánh Tuyết hoảng hốt, cô không ngờ mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua: “Linh Nhi, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi, trễ thế này rồi cơ mà.”

 

Phùng Linh Nhi thở dài: “Chẳng lẽ cậu định ở lại đây cả đêm ư?”

 

“Tớ muốn được ở bên mẹ lâu hơn một chút.”

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ
[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

“Hay là, sau này cậu ở lại nhà chúng tớ nhé? Ba mẹ tớ rất yêu quý III cậu. Được nuôi thêm một đứa con gái, bọn họ nhất định là cầu còn không được.”

 

Du Ánh Tuyết cười khổ.

 

Thật là. Bắt đầu từ hôm nay, cô muốn trưởng thành, muốn trở nên chín chắn. Không muốn sống một cuộc sống tầm gửi, ăn nhờ ở đậu nữa…

 

Nếu không… Một khi mất đi chỗ dựa, thế giới dường như sẽ sụp đổ trong nháy mắt, khiến cho cô không cách nào thích nghi được.

 

Giống như giờ phút này…

 

“Linh Nhi, cậu biết không…” Tay của Du Ánh Tuyết, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình, “Tớ… mang thai”

 

Phùng Linh Nhi sửng sốt. Yên lặng. Không nói gì.

 

“Trước khi mẹ tớ ra đi, ước nguyện mà bà ấy muốn tớ hoàn thành là.. chính là bảo tớ đi phá cái thai trong bụng…”

 

“… Vậy cậu muốn làm như thế nào?”

 

“..” Du Ánh Tuyết yên lặng. Trả lời không được.

 

Cô cảm thấy mình đang đứng trong một cái ngõ cụt, thậm chí không biết nên đi đâu, thì làm sao có tư cách quyết định một sinh mạng phải làm như thế nào?

 

Phùng Linh Nhi nghiêng đầu, tựa vào đầu Du Ánh Tuyết, “Cậu muốn nghe ý kiến của tớ một chút không?”
 
Chương 212


Ngày thường mặc dù Phùng Linh Nhi rất nhiều lời, giờ phút này cũng cần thận chọn lọc lời ăn tiếng nói.

 

“… Ừ. Cậu cứ nói.”

 

“Nếu như… Cậu thật sự không định ở bên cạnh chú Ba của cậu nữa, đứa bé này… không cần sinh ra cũng được.”

 

Lông mi Du Ánh Tuyết càng run rẩy dữ dội hơn.

 

Cô nhắm mắt, nhưng nước mắt không tự chủ được lại tràn ra, ướt đẫm đôi mi.

 

Nếu phá bỏ đứa bé này.

 

Giữa cô và Kiều Phong Khang, sẽ thật sự… không có bất kỳ liên quan nào nữa… Không còn nữa…

 

“Cậu mới 18 tuổi, nếu sinh đứa trẻ ra, cậu lấy cái gì nuôi nó? Ánh Tuyết, muốn sinh tồn trên thế giới này, không phải đơn giản như vậy. Huống chi..”

 

“Sự đau khổ khi không có cha, cậu phải hiểu rõ hơn ai khác. Cho nên, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm sinh ra một đứa trẻ mà không thể cho nó một người cha sao?”

 

Phùng Linh Nhi nhẹ nhàng nói. Du Ánh Tuyết lẳng lặng nghe.

 

Từ đầu đến cuối, một câu cô cũng không phản bác. Cô biết, Phùng Linh. Nhi từ đầu đến cuối đều đang cân nhắc thay cô…

 

Cuối cùng, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Linh Nhi, tớ mệt quá… Có thể tựa vào vai cậu ngủ một lúc không?”

 

Phùng Linh Nhi gật đầu, “Ngủ đi.”

 

Bên trong nhà quàn vô cùng yên tĩnh, một lúc thật lâu, cũng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai cô gái.

 

Ngoài cửa.

 

Mấy giờ đồng hồ trôi qua, Kiều Phong Khang chỉ đứng một chỗ lẳng lặng nhìn. Ánh mắt càng trở nên thâm trầm.

 

Anh đi vào. Cởi áo khoác xuống, rón rén đắp lên trên người hai cô gái.

 

Rèm mi cô chỉ khẽ run rẩy, nhưng không tỉnh dậy.

 

Ánh mắt Kiều Phong Khang ngưng đọng trên mặt cô, thật lâu sau, cũng không dời đi nơi khác. Đôi mắt sáng như sao.

 

Cô bé ngoan ngoãn của anh… Thì ra, đã có đứa con của anh…

 

Kiều Phong Khang quyến luyến không thôi, rốt cuộc vẫn thu hồi tầm mắt. Ánh mắt của anh rơi vào bức di ảnh đen trắng của Lâm Vân Thanh.

 

Anh chậm rãi bước đến giữa gian nhà, quỳ xuống ngay chính giữa. Thành kính chắp hai tay, nặng nề quỳ lạy ba cái.

 

Năm đó, cái chết của Du Tuấn, sự thật là hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của anh… Bất quá…

 

Ta không giết người, nhưng người vì ta mà chết.

 

Không lời nào có thể biện minh.

 

Trời còn tờ mờ sáng, toàn bộ nhà quàn yên tĩnh khác thường.

 

Du Ánh Tuyết thức dậy, cả người đau mỏi. Theo bản năng cô duỗi cánh tay, vươn người ra.

 

Thứ đang khoác trên vai cô, chợt tuột ra, rơi trên mặt đất.

 

Theo bản năng cô ghé mắt xuống xem, là áo vest khoác ngoài trên âu phục đàn ông, còn nữa, còn có một chiếc chăn mỏng.

 

Phủ lên hai người cô và Phùng Linh Nhi.

 

Nhìn bộ âu phục, trong lòng Du Ánh Tuyết hơi rung động. Cầm chiếc áo ôm vào trong ngực, đưa đến chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.

 

Tràn vào buồng phổi là một mùi vô cùng quen thuộc…

 

Mùi nước hoa Eau de Cologne thân quen, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt…

 

Cô vốn ghét mùi thuốc lá như vậy, nhưng mà, giờ phút này lại cảm thấy lưu luyến trước đó chưa từng có.

 

Mặt chôn sâu trong chiếc áo, tựa như đến bây giờ vẫn còn có thể hấp thu được nhiệt độ cơ thể vốn thuộc về anh.

 

“A… Cậu thức dậy rồi à?”

 

Giọng nói của Phùng Linh Nhi vang lên cắt đứt suy nghĩ lung tung của cô. Cô điều chỉnh lại sắc mặt, cầm chiếc áo đặt lên đùi mình, giả vờ bình tĩnh.

 

“Ngủ thôi mà cả người cũng đau.”

 

Phùng Linh Nhi lẩm bẩm, xoa bóp cánh tay, lại cúi đầu đầm đấm vào cẳng chân. Đoạn ghé mắt, nhìn về phía tay cô, “G? Đây là áo của ai vậy?”

 

“Có thể là anh ấy.” Du Ánh Tuyết nói nhỏ.

 

Thanh âm nhẹ giống như thở than.

 

“Anh? Ý cậu là, chú Ba của cậu? Tối hôm qua anh ấy đến đây?”

 

“Chắc là vậy.”

 

Anh đến đây lúc nào, rồi đi lúc nào, cô hoàn toàn không biết.

 

“Được rồi, anh ấy có đến cũng không có gì lạ. Đúng rồi, tớ còn phải trả chăn lại cho người ta đã. Tớ lấy tạm từ chỗ nhân viên làm việc bên kia qua đây.” Phùng Linh Nhi lẩm bẩm, tuột cái chăn sau lưng xuống. “Để tớ đi cho.” Du Ánh Tuyết ôm. chăn trong tay, “Cậu cứ ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát đi, nếu mệt quá chịu không nổi, thì trở về nhà nghỉ ngơi cũng được.”
 
Chương 213


“Cái gì mà trở về nhà? Tớ đã nói rồi, khi nào cậu đi thì tớ đi. Thôi được rồi, để tớ mua đồ ăn sáng cho cậu, bây giờ cậu đã là hai người, không thể không ăn cái gì được.”

 

Phùng Linh Nhi vừa nói, vừa vội vàng đứng dậy. Lại nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của cô, hai cô gái trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, thần sắc phiền muộn.

 

Phùng Linh Nhi cười cười trấn an, rồi dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Du Ánh Tuyết nhìn tấm lưng kia, có chút run rẩy. Rất lâu sau, trong đầu vẫn luẩn quẩn suy nghĩ những lời cô nói tối hôm qua.

 

18 tuổi, bây giờ việc học của cô đã hoàn toàn be bét, ngay cả bản thân còn không thể tự nuôi sống, làm sao còn vác nổi gánh nặng nuôi một đứa bé?

 

Thở dài.

 

Lại rũ mắt nhìn chiếc áo đắt tiền trên đùi.

 

Để tránh dính bụi, cô cẩn thận vắt lên cái ghế một bên.

 

Lúc này mới ôm tấm chăn, đi vòng ra bên ngoài.

 

“Đây là chăn của cô, cám ơn cô rất nhiềur Du Ánh Tuyết đưa chăn trả lại cho cô gái trẻ làm việc bên trong nhà quàn. “Không cần cám ơn, chuyện nhỏ thôi mà” Đối phương mỉm cười dịu dàng.

 

Du Ánh Tuyết nhìn cô một cái, chợt nhớ đến gì đó. Không nên được bèn hỏi: “Tối… Tối hôm qua, có phải cô trực ở chỗ này không?

 

“Đúng vậy. Cả đêm tôi đều ở đây. Đúng rồi, nhắc mới nhớ, tối hôm qua ngài Phong Khang đã ở bên ngoài nhà quan của mẹ cô ngồi suốt cả đêm. Anh ấy từ rất sớm đã đến rồi, cứ nấn ná mãi không đi. Sau đó hai cô ngủ ở bên trong, anh ấy ngồi ở bên ngoài suốt một đêm. Cả đêm không chợp mắt.”

 

Lòng Du Ánh Tuyết run run nhói lên, “Cô nói là… Cả đêm anh ấy đều ở đây?”

 

“Ừ, mới vừa đi được một lúc thôi! Chắc vẫn chưa đến 20 phút đầu” Cô gái vừa nói, vừa nhìn đồng hồ tay một chút.

 

Du Ánh Tuyết sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, thở dài cảm ơn,”… Uhm, cám ơn cô.”

 

Không có gì để trò chuyện thêm nhiều nữa, Du Ánh Tuyết liền quay trở lại. Lúc đi qua ghế dài bên ngoài nhà quàn, ánh mắt cô dừng lại một chút. Ánh sáng ảm đạm hắt vào, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, cô cúi đầu xuống, chậm rãi đi vào nhà quàn.

 

“Ánh Tuyết, cậu về rồi. Bữa ăn sáng đây”

 

Vừa đi vào, Phùng Linh Nhi vốn đi mua bữa ăn sáng, cuối cùng còn trở về sớm hơn cô. Tay cô chỉ về gian phòng nhỏ bên cạnh.

 

“Du Ánh Tuyết. Có người trong gian phòng nhỏ chợt nhô đầu ra.

 

Là Lý Thanh. Lý Thanh còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đến, đang sửa soạn bữa ăn sáng.

 

“Thư ký Thanh. Vĩnh Ái.”

 

Du Ánh Tuyết lần lượt chào hỏi. Đỗ Vĩnh Ái đang chuẩn bị bữa ăn sáng nghe được giọng nói, liền thu tay, đi ra ngoài.

 

“Ánh Tuyết, một mình em cực khổ rồi” Đỗ Vĩnh Ái đến ôm cô một cái.

 

Du Ánh Tuyết cũng ôm lại. Chóp mũi ê ẩm.

 

Sợ mình khóc lên, cô không ôm quá lâu, lại nhìn mắt Lý Thanh, “Cám ơn hai chị đã đến.” “Hãy nén bị thương” Lý Thanh đáp lại đơn giản. Dẫn theo Đỗ Vĩnh Ái ra trước quan tài cúng. Du Ánh Tuyết quỳ một bên trả lễ.

 

Lý Thanh kéo cô lên, “Đừng quỳ nữa. Nhanh ra ăn sáng đi.”

 

Thật ra Du Ánh Tuyết vẫn không có chút khẩu vị nào. Nhưng cả ngày hôm qua đã không ăn gì, bây giờ cho dù không muốn ăn vẫn phải ăn một chút.

 

Cô và Phùng Linh Nhi cùng nhau đi vào gian phòng nhỏ.

 

Lý Thanh nói: “Những thứ này đều là tổng giám đốc Khang sắp xếp để chị và Vĩnh Ái đưa đến. Em xem thử có hợp khẩu vị của em không nhé, nếu không thích, lát nữa chị sẽ đổi một nhà hàng khác”

 

“Không cần phiền như vậy đâu.” Du Ánh Tuyết vội vàng lắc đầu.

 

Trên bàn, bày tràn đầy thức ăn.

 

Tất cả đều là điểm tâm rất dinh dưỡng.

 

Du Ánh Tuyết nhìn thấy lại có vẻ muốn ói. Nhưng có lẽ là bởi vì quả thực trong dạ dày không có gì để ói ra cả, nên không xảy ra việc thất thổ giống như hôm qua.

 

Dầu gì cô cũng cố nuốt vài thìa canh vào.

 

Như vậy, trong dạ dày cũng thoải mái hơn rất nhiều.

 

Một lát sau…

 

Trong phòng, Phùng Linh Nhi giúp Đỗ Vĩnh Ái dọn dẹp.

 

Du Ánh Tuyết ở nhà quàn bên ngoài nói chuyện phiếm với Lý Thanh.

 

“Thư ký Thanh, sau này… Chị đừng mang đồ ăn sáng cho em nữa. Em và Linh Nhi ăn đại thứ gì ở bên ngoài là được rồi.”

 

“Tổng giám đốc nói, bên ngoài làm thức ăn không sạch sẽ, sợ hai người ăn vào sẽ đau bụng. Tổng giám đốc chỉ là quan tâm em thôi”
 
Chương 214


Chương 214:

 

“..” Du Ánh Tuyết cười khổ. Nhắc đến người kia, lòng lại bắt đầu đau nhói lên, cô lắc đầu, “Không thể cứ nuông chiều em mãi như vậy.”

 

Huống chi… Sau này, cô cũng không có tư cách để vòi vĩnh nũng nịu nữa.

 

Lý Thanh thở dài, nhìn cô, “Có phải em đang trách tổng giám đốc Khang đến trễ không?” Du Ánh Tuyết nhìn cô, không trả lời.

 

“Em ngàn vạn lần đừng trách tổng giám đốc Khang. Lúc mẹ em xảy ra chuyện, anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài, trên máy bay không gọi điện thoại được. Sau đó lúc xuống máy bay, anh ấy đã gọi rất nhiều cú điện thoại để chị đi tìm em và mẹ em. Tổng giám đốc Khang nói, anh ấy cũng đã dự cảm em có thể có chuyện gì đó. Chỉ có thể trách chị không đủ năng lực, chị tìm hai mẹ con một vòng, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng hỏi qua, cũng không hỏi ra được hai người đã đi đâu. Sau đó… Đến lúc xảy ra chuyện, chị mới tìm được hai mẹ con. Tổng giám đốc Khang vừa nghe nói chuyện này, liền bỏ hết tất cả công việc bên kia lập tức quay về.”

 

Lý Thanh nói một hơi rất nhiều.

 

Du Ánh Tuyết có chút thất thần, hồi lâu, trong mắt ánh lên một tầng sương mù nhàn nhạt.

 

Muốn nói gì đó, nhưng mà, cuối cùng… Chẳng qua là nặng nề thở dài, không có gì để nói…

 

Bây giờ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói ra được…

 

Sự thật về cái chết của cha, mẹ chết, bỏ con hay không bỏ, tâm nguyện của mẹ…

 

Thù hận của bà cụ, tổn thương chú Ba gây ra cho cha…

 

Hết thảy đều vướng mắc một chỗ, khiến cho cô cả người mệt mỏi.

 

Cô khổ sở thở dài, bỗng nhiên mở miệng: “Thư ký Thanh, có thể phiền chị giúp em trả lại một thứ cho tổng giám đốc Khang của các chị không?”

 

Một giờ sau.

 

Lý Thanh một mình trở về công ty, Nghiêm Danh Sơn lập tức nói: “Thư ký Thanh, tổng giám đốc Khang đã chờ cô rất lâu rồi”

 

Lý Thanh lập tức hớt hải đi đến văn phòng của Kiều Phong Khang.

 

Kiều Phong Khang đang ngồi phía sau bàn làm việc. Anh đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chiếc ghế xoay tròn thật to quay lưng ra phía cửa.

 

“Tổng giám đốc Khang” Lý Thanh gõ cửa, đi vào.

 

Đập vào mắt là một bóng lưng cao lớn nhưng hơi có vẻ cô độc. Ngoài cửa sổ, hôm nay sắc trời u ám, khiến cho cả người anh nhìn càng bao phủ khói mù.

 

Cô thầm nghĩ, e rằng cũng chỉ có Du Ánh Tuyết mới có thể hòa hoãn cảm xúc của anh lúc này.

 

Nghe được giọng nói của Lý Thanh, Kiều Phong Khang chậm rãi dập tàn thuốc. Rồi mới quay đầu lại, nhìn cô một cái, “Đã ăn bữa sáng chưa?” Lý Thanh lắc đầu.

 

“Khẩu vị Du Ánh Tuyết không tốt cho lắm, chỉ ăn vài thìa canh thôi.”

 

Kiều Phong Khang khẽ vuốt cằm.

 

Cũng được. Xảy ra chuyện như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không thiết tha ăn uống, không thể ép buộc cô được.

 

Có điều là, cô dù sao cũng là một phụ nữ có thai…

 

“Cô ấy có nói gì không?”

 

“Cô nói… Hy vọng tổng giám đốc Khang lần sau đừng mang thức ăn sang đó nữa.”

 

Sắc mặt Kiều Phong Khang lại nặng nề hơn một chút.

 

“Còn có cái này..” Lý Thanh suy nghĩ. Rốt cuộc vẫn thận trọng móc từ trong túi ra một thứ nho nhỏ, lặng lẽ đặt nhẹ lên bàn.

 

Kiều Phong Khang nhìn sang một cái, mi tâm lạnh lùng nhíu chặt.

 

Chiếc nhẫn!

 

Là chiếc nhẫn, vốn đã được đeo lên ngón áp út của cô!

 

Thần sắc của anh khiến cho Lý Thanh trong nháy mắt cảm thấy khó thở.

 

Cô hít sâu một cái, liều mạng nói thêm một câu: “Du Ánh Tuyết nói, bảo tôi đưa cái này trả lại cho anh.”

 

Kiều Phong Khang không nói gì thêm, chẳng qua là hô hấp càng lúc càng nặng nề.

 

Anh siết chặt chiếc nhẫn kia vào lòng bàn tay, siết thật chặt. Chặt đến nỗi, lòng bàn tay anh cũng ê ẩm đau.

 

Cho đến bây giờ, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn tất cả đều là những gì ngày đó cô đã nói…

 

Phải đeo vào ngón áp út, không được phép tháo xuống!

 

Sau này nếu có người đàn bà nào nhảy vào người anh, cởi nút áo anh, anh hãy giơ ngón tay ra cho người ta xem.

 

Giọng nói trong trẻo, mang theo chút bá đạo đáng yêu, giống như một cô vợ bé nhỏ của anh..

 

Hết thảy, dường như mới xảy ra hôm qua…

 

Cho nên… Bây giờ, cô muốn vứt bỏ hết thảy những thứ này sao?

 

Nhưng mà, Kiều Phong Khang anh, cho phép cô làm như thế à?

 

“Tổng giám đốc Khang, vậy cơm trưa của Du Ánh Tuyết buổi trưa hôm nay..” “Không cần đưa.” Kiều Phong Khang rốt cuộc cũng mở miệng. Bây giờ cô mệt mỏi biết bao nhiêu, thay vì cứ dây dưa không dứt, ngược lại chẳng bằng cho cô một chút thời gian để bình tâm.  Đúng như dự đoán.

 

Sau đó, Kiều Phong Khang cũng không xuất hiện nữa.

 

Nhưng mà, vào ngày đưa di thể mẹ an táng, anh lại đến. Cũng không phải đi một mình, toàn bộ thành viên ở tầng chót tập đoàn Kiều Thanh đều đến, trong đó còn có cả… Kiều Quốc Thiên.

 

Cả đoàn người đều mặc y phục trang nghiêm, đồng loạt cúi đầu trước linh cữu, nói lời từ biệt.
 
Chương 215


Chương 215:

 

Đông đảo, khí thế rất lớn.

 

Ngày hôm đó, trời đổ cơn mưa nhỏ. Tí tách từng giọt bay bay trong không khí, cả người Du Ánh Tuyết mặc trang phục tuyền đen đứng trước mộ, ở xa xa đối mặt với anh.

 

Chờ anh cúi mình xong, nhận lấy cây dù trong tay Nghiêm Danh Sơn, che lên đỉnh đầu ướt đẫm của cô.

 

Hai người, cùng nép dưới một cây dù. Rõ ràng chẳng qua là mới hai ngày không gặp, nhưng Du Ánh Tuyết lại cảm thấy dường như đã xa cách thật lâu rồi…

 

Dưới sắc trời u ám, tầm mắt cô, từ đầu đến cuối đều rơi trên mặt anh.. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều run rấy.

 

Hồi lâu mới hoàn hồn, thu ánh mắt về. Lúc ánh mắt lơ đãng lướt qua ngón áp út của anh, chiếc nhẫn trên ngón tay kia, anh vẫn còn mang.

 

“Có muốn cùng tôi về nhà hay không?”

 

Anh hỏi. Giọng, thật thấp. Nhà…

 

Du Ánh Tuyết âm thầm nghiền ngẫm từ ngữ này, trong lòng khổ sở khó nén.

 

Bây giờ, đâu hay là nhà cô? Nhà họ Kiều, đã không phải nữa rồi…

 

Nếu cô thật sự còn dây dưa không rõ với nhà họ Kiều, thậm chí ở bên cạnh kẻ thù giết chết cha mình, sợ là mẹ dù có vào đất cũng sẽ không yên lòng được…

 

Nhưng mà, phải làm thế nào? Cô… Vừa nghĩ đến việc bọn họ không còn khả năng nữa, trong lòng, giống như bị chiếc roi da không chút lưu tình quất xuống, đau buốt…

 

“Tôi… Tôi sẽ không trở lại nơi đó.” Rốt cuộc cô cũng mở miệng, giọng trong trẻo nhưng tất cả đều là khổ sở. Trên mặt, dòng nước mưa chảy vào môi, cũng chỉ có mặn đắng.”Sau này… Tôi muốn ở một mình…”

 

Kiều Phong Khang không nói gì, chỉ là ánh mắt trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn không thấu giờ phút này rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.

 

Cuối cùng…

 

Anh quay đầu nhìn Nghiêm Danh Sơn một cái, trầm giọng dặn dò: “Đưa cô Ánh Tuyết trở về chỗ cô ấy ở” Du Ánh Tuyết sửng sốt.

 

“Dạ, tổng giám đốc Khang” Nghiêm Danh Sơn tuân lệnh, chậm bước đến.

 

Kiều Phong Khang lại liếc nhìn Du Ánh Tuyết thật sâu, giao dù vào trong tay Nghiệm Danh Sơn, “Đừng để cho cô ấy dầm mưa”

 

Giải thích một tiếng, sau đó xoay người bước ra khỏi dù, không dừng lại, đi vào trong mưa.

 

Rồi sau đó…

 

Đoàn người đi theo anh đến, lại cùng anh rời đi.

 

Mấy chiếc xe màu đen, chìm dưới cơn mưa, rất nhanh biến mất trên đường phố.

 

Hết thảy, đến rất nhanh, đi cũng rất đột ngột, giống như chưa từng xảy ra bất kỳ điều gì…

 

Du Ánh Tuyết run rẩy nhìn theo hướng bọn họ biến mất, mở to mắt nhìn, trong hốc mắt ứa ra một cảm giác ê buốt.

 

Quan hệ của bọn họ, tựa hồ, cũng giống như làn mưa mù mịt kia…

 

Mấy ngày nay, Du Ánh Tuyết sống rất bình lặng.

 

Nhiều lúc, cô chỉ nằm trên giường ngủ say. Lúc thức dậy, liền dọn dẹp di vật của mẹ.

 

Từng cái từng cái, chồng thành đống một bên. Trong thoáng chốc cảm thấy mẹ giống như vẫn còn ở bên cạnh mình.

 

Đứa trẻ trong bụng tựa hồ cũng rất thân thiết và hiểu chuyện.

 

Trước đây khi ngửi mùi dầu mỡ, cô sẽ ói đến là người, nhưng mà bây giờ dù phải đích thân xuống bếp, cũng chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút.

 

Cô, một mình, một mình ăn cơm, một mình tản bộ, một mình đi ngủ…

 

Chiếc âu phục đó, vẫn treo trong tủ quần áo.

 

Thỉnh thoảng mở tủ ra nhìn thấy, trong lòng lại mơ hồ đau.

 

Tính thời gian một chút…

 

Cuối cùng đã năm ngày không gặp. Hơn nữa… giữa hai người, cũng không có bất kỳ tin tức gì…

 

Như vậy, cũng tốt…

 

Chẳng qua là, nếu như anh biết trong bụng mình có đứa con của anh…

 

Nếu quả thật không muốn giữ lại đứa bé này, hẳn phải làm trước khi anh kịp biết chuyện!

 

Du Ánh Tuyết nhắm hai mắt lại, không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Điện thoại di động lại vang lên ngay lúc này.

 

“Ánh Tuyết, có phải bệnh viện hẹn khám vào xế chiều hôm nay không?” Là Phùng Linh Nhi.

 

“Đúng vậy” Du Ánh Tuyết miễn cưỡng lên tinh thần. “Tớ đã thay quần áo sẵn sàng rồi, chuẩn bị đến đó đây”
 
Chương 216


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy tớ lập tức đến ngay, cậu chờ tớ một chút nhé.”

 

“Cậu đừng nên đến.” Du Ánh Tuyết gọi Phùng Linh Nhi lại, cô khẽ thở dài, “Một mình tớ đi được rồi. Dù sao cũng ở rất gần bệnh viện, chỉ một lát là đến ngay thôi.”

 

“Nhưng mà, trong những lúc thế này mà không có ai đi cùng…”

 

“Thật sự không sao đâu mà. Vừa khéo, tớ cũng muốn một mình suy nghĩ thật kỹ chuyện đứa trẻ…”

 

Du Ánh Tuyết sâu xa nói.

 

Phùng Linh Nhi nghe cô nói như vậy, cũng không nói gì nữa. Chỉ thở dài, nói: “Vậy có chuyện gì phải gọi điện thoại cho tớ ngay đấy”

 

Du Ánh Tuyết thu dọn một chút, rồi đón xe đi đến bệnh viện.

 

Một lần nữa đi vào khoa phụ sản, tâm trạng của Du Ánh Tuyết nặng nề hơn lần trước nhiều.

 

Cô nhớ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trịnh Thanh Vy ở khoa phụ sản lúc đầu, nghĩ lại, bây giờ mình chỉ có hơn chứ không kém…

 

Giống như cô ấy, sự nghiệp thành công, tính tình lại mạnh mẽ cứng rắn, cũng có lúc muộn phiền như vậy…

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Những lời quở trách khác, bác sĩ cũng không nói ra được. Chỉ nói: “Bây giờ đứa trẻ đã hơn sáu mươi ngày tuổi, nếu cô muốn phá thì tốt nhất ngay hôm nay làm tiểu phẫu luôn đi. Đợi thêm mấy ngày, đứa trẻ không hút được nữa, mà phải nạo. Đến lúc đó, tổn thương đối với thân thể sẽ càng lớn hơn. Cô muốn sinh ra hay là hút thai?”

 

Sinh ra hay là hút thai?

 

Du Ánh Tuyết cắn môi, không làm sao nói ra câu lời được. Ngón tay, bầu vào da thịt đau nhói.

 

“Cô gái, còn có gì phải suy nghĩ nữa? Cô mới 18 tuổi, tuổi còn trẻ như vậy, đã phải có thai sinh con, có phải khiến cho ba mẹ cô tức chết không?” Một người phụ nữ luống tuổi chờ phía sau, không nhịn được mở miệng.

 

“Đúng vậy đấy. Nói gì thì nói, bạn trai cô ngay cả đến cũng không đến, cũng quá sức vô trách nhiệm rồi. Loại đàn ông này, cho dù bây giờ cô có sinh con cho cậu ta, tương lai cậu ta cũng sẽ không có trách nhiệm đầu”

 

“… Không phải như vậy. Du Ánh Tuyết theo bản năng muốn giãi bày thay anh. Không phải anh không chịu trách nhiệm, chẳng qua là… Anh hoàn toàn không biết mà thôi…

 

“Cô gái, cô đừng để cho tình yêu làm mù con mắt, đây là chuyện cả đời đó. Cô còn trẻ tuổi, tương lai còn dài, sau này muốn bao nhiêu đứa con mà không được? Những đứa trẻ này nếu cô cứ bất chấp sinh nó ra, sau này thật sự có thể hủy hoại cả đời cô!”

 

Mấy bà dì đang ngồi chờ siêu âm cũng không ngớt lời khuyên nhủ.

 

Du Ánh Tuyết biết họ đều xuất phát từ lòng tốt bụng, nhưng mà…

 

Bác sĩ nhìn cô mấy lần, cầm tờ đơn làm tiểu phẫu ngập ngừng chưa vội ký, “Quyết định xong chưa? Nếu cô còn không quyết định mà sau này còn muốn nạo cái thai ra, sẽ khó hơn nhiều đấy.”

 

Ngón tay Du Ánh Tuyết bấu chặt vào cạnh bàn. Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói khẽ: “Vậy… Làm phiền bác sĩ cho tôi một cái hẹn.”

 

“Ừ” Bác sĩ cúi đầu viết vào tờ đơn phẫu thuật.

 

Du Ánh Tuyết cầm tờ đơn ra khỏi phòng khám, thần sắc hoang mang.

 

Tay, vẫn một mực bưng cái bụng của mình, cúi đầu nhìn tờ đơn hẹn hút thai trong tay kia, trong lòng đau đến bủn rủn.

 

Thật sự phải bỏ ư? Nhưng mà, cô không làm được…

 

Đây là đứa con của anh. Trong nó đang chảy dòng máu của hai người họ…

 

Lẩm bẩm đến đây, trong lòng cô nhất thời càng trở nên khó chịu hơn…

 

Tay vò chặt tờ đơn, ngơ ngác đứng trên hành lang dài, bước chân đi đến phòng phẫu thuật, giống như đạp vào một bãi hắc ín nóng chảy, không thể nào cất bước nổi…

 

Đang lúc thất thần, tờ đơn trong tay bỗng dưng bị một bàn tay rút đi.

 

Theo bản năng ngẩng đầu lên. Bóng người quen thuộc đập vào mắt mình, khoảng cách gần như vậy…

 

Lòng cô cứng lại, run rẩy chết trân tại chỗ.

 

Anh… tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

 

Bọn họ, đã không liên lạc với nhau lâu như vậy…

 

Ban đầu lúc cô nói không muốn trở về biệt thự của anh, anh không nói bất kỳ câu nào giữ cô lại, cô cho rằng, anh cũng đã buông tay cô…

 

Nhưng mà, tại sao vào giờ phút này anh lại xuất hiện?

 

Tầm mắt người đàn ông khi nhìn đến tờ đơn trong tay cô, bỗng dưng phủ đầy khói mù.

 

Hô hấp trở nên nặng nề. Một chớp mắt tiếp theo, anh không nói gì, chỉ thuận tay xé tờ đơn thành nhiều mảnh.
 
Chương 217


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 217:

 

Du Ánh Tuyết phục hồi tinh thần lại, bàn tay cố hết sức đè trên tay anh.

 

“Buông ra!” Kiều Phong Khang quát lạnh một tiếng, âm trầm đáng sợ lạ thường.

 

Đừng nói Du Ánh Tuyết, ngay cả người qua đường một bên cũng bị anh hơi thở lạnh như băng bao phủ người anh đánh dat qua một bên, phải đi vòng sang hướng khác.

 

Dường như sợ đến gần một chút sẽ bị thương.

 

“..” Du Ánh Tuyết sợ, nhưng vẫn cố chấp bấu tay vào người anh thật chặt.

 

Con người đã bị một lớp sương mù che phủ, nhưng vẫn quật cường nhìn anh, “Đây là của tôi, anh không thể xé nó…”

 

Kiều Phong Khang trừng mắt nhìn cô, mi tâm đột nhiên nhíu lại, gân xanh trên mặt cũng gồ lên.

 

“Em muốn phá bỏ đứa con của chúng ta?”

 

Cắn răng nghiến lợi.

 

[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ
[Diendantruyen.Com] Bé Con, Chú Không Thể Chờ


 

Nói như vậy, có phải hay không, anh cũng phải tuyệt vọng, đúng không? Người đàn ông này, có phải đã thật sự không còn vai trò gì trong cuộc đời cô nữa hay không? Có phải từ bây giờ cô đã có thể không còn bị lương tâm khiển trách nữa hay không?

 

Như vậy mới đúng… Thế thì, ít nhất, cô không cần đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy…

 

Buộc mình phải hận một người đàn ông mà mình yêu bằng cả tính mạng, thật sự là mệt mỏi…

 

Nhưng mà, lúc nói ra chữ đúng? kia, trong lòng, giống như vừa đâm thủng một lỗ toang hoác không cách nào vá lại…

 

Kiều Phong Khang hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh rơi trên mặt cô.

 

Bàn tay bấu vào cằm cô, bất chấp nâng mặt cô lên, “Nếu như tôi không muốn em bỏ đứa bé này, phải thế nào em mới chịu sinh nó ra?”

 

Hai mắt Du Ánh Tuyết bị thương mà trống rỗng nhìn anh, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, làm gương mặt ướt đẫm,”… Anh có thể làm cho ba mẹ tôi sống lại không?” Làm người chết sống lại, anh không làm được.

 

Yên lặng.

 

“Vậy được rồi.” Du Ánh Tuyết khổ sở cười một tiếng, nước mắt tràn mi, “Tôi biết anh, hay nói đúng hơn là, là biết nhà họ Kiều các người có bao nhiều thủ đoạn… Nếu anh muốn ép buộc tôi sinh ra đứa bé này, nhất định sẽ có phương pháp của anh. Nhưng…”

 

Dừng lại.

 

Cô hít sâu một hơi, rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như tôi thật sự không muốn có đứa bé này… Tôi cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều biện pháp để cho đứa bé này biến mất trong bụng tôi bất cứ lúc nào…”

 

Cô đang uy hiếp!

 

Trái tim Kiều Phong Khang đập mạnh một cái.

 

Bàn tay đang bầu gò má cô, bỗng dưng siết chặt hơn. Dùng sức, siết chặt khuôn mặt cô đến nỗi cơ hồ trắng bệch.

 

“Em thật sự không muốn sinh con cho tôi như vậy sao? Em không muốn có liên quan đến tôi như vậy sao?”

 

Từng chữ từng câu chất vấn, hỗ hấp càng nặng nề, mỗi một chữ giống như là đá nghiền nát rụng rơi từ trong kẽ răng.

 

Trong lòng Du Ánh Tuyết như bị dao cắt nát, máu chảy dầm dề.

 

Là đau… Là khổ…
 
Chương 218


Chương 218:

 

Lại là mệt mỏi… Cả người mệt mỏi. Nhưng mà… Cuối cùng, chỉ là chậm rãi nhắm mắt.

 

Tất cả, đều không nói ra, nhưng mà, ý đoạn tuyệt trong đó, càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

Hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề.

 

Trầm ngâm hồi lâu, anh rốt cuộc mở miệng lần nữa: “Tôi không có cách làm cho người chết sống lại, nhưng, Du Ánh Tuyết… Tôi có quyền để cho em được tự do!”

 

Rèm mi đã nhắm lại, nhưng bởi vì lời anh, càng run rẩy dữ dội hơn.

 

Bàn tay Du Ánh Tuyết xuôi hai bên người, siết chặt.

 

Hồi lâu, mới mở mắt ra, hoang mang nhìn anh. Đập vào mắt, là đôi mắt viết đầy thống khổ của người đàn ông.

 

Lời anh vừa nói, là… là có ý gì? “Chúng ta ký một thỏa thuận!”

 

Du Ánh Tuyết càng hoang mang hơn, “Thỏa thuận gì?”

 

“Em sinh ra đứa trẻ của chúng ta…” Nói đến đây, anh dừng lại một chút.

 

Mở miệng lần nữa, giọng điệu, cuối cùng cũng hơi thay đổi, giống như là ẩn giấu rất nhiều đau đớn, không tài nào hóa giải được, “Chỉ cần đứa trẻ có thể an toàn ra đời, từ nay, Kiều Phong Khang tôi… Để em tự do! Tuyệt không dây dưa!”

 

Tám chữ cuối cùng, dứt khoát kiên quyết, chắc như đinh đóng cột.

 

Trái tim cô chấn động cực mạnh. Rất lâu, rất lâu sau…

 

Trong đầu còn đang vang vọng tám chữ ‘Để em tự do’ ‘Tuyệt không dây dưa’…

 

Cái này… có lẽ chính là kết quả mà cô muốn… Cô hẳn là phải vui vẻ mới đúng!

 

Du Ánh Tuyết tự nói với mình như vậy. Rất cố gắng nhìn anh nặn ra một nụ cười, “Được, tôi đồng ý với anh.”

 

Lời nói, rơi xuống. Nước mắt, nín lặng.

 

Phòng trọ.

 

Du Ánh Tuyết ngồi thu người, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn vào nhà họ Kiều lần nữa.

 

Nếu đã bằng lòng sinh con ra an toàn cho anh, như vậy, nghe theo sắp xếp của anh, cũng là chuyện đương nhiên.

 

Bà chủ nhà đưa tiền đã đặt cọc đến cho cô. Du Ánh Tuyết chú ý trong đó nhiều hơn tiền cô đã đặt cọc lúc thuê nhà, cô trả về, bà chủ nhà cười, “Cũng là tại tôi nhiều chuyện. Bạn trai cô đối xử với cô tốt như vậy, lại có tiền như vậy, số tiền này chỉ là một sợi lông mà thôi”

 

Du Ánh Tuyết miễn cưỡng cười.

 

Nhưng trong lòng, lại là khổ sở không nói ra được.

 

Sau này… Cô thật sự không thể dựa vào anh nữa…

 

Điều này, cô hiểu rõ hơn ai hết.

 

Lúc cô thu dọn đồ đạc, bộ âu phục mà anh đã để lại ở đám tang hôm ấy, cô lặng lẽ đặt ở đáy vali. Sợi dây chuyền kim cương trên cổ tay kia, cũng bị nhét vào nơi sâu kín nhất.

 

Ban đầu vốn là còn chiếc nhẫn, nhưng cô đã trả lại.

 

Nhưng mà, thật sự không bỏ được…

 

Giữ lại, làm kỷ niệm cũng được. Ít nhất… Đã từng khắc cốt ghi tâm như vậy… Du Ánh Tuyết không mất bao lâu để thu dọn. Rất nhanh, đã xách một chiếc va ly nho nhỏ đi ra khỏi căn phòng thuê cũng nhỏ như vậy.

 

Nơi này là nơi một nhà ba người cô và ba mẹ đã từng ở suốt một thời gian.

 

Cô nghĩ…

 

Qua mười tháng mang thai này, cô vẫn sẽ trở lại đây…

 

Mười tháng… Du Ánh Tuyết cố gạt đi đau đớn trong lòng, cũng không dám nghĩ đến chuyện mười tháng sau nữa.

 

Kìm chế nỗi lưu luyến, bước ra khỏi nhà, liếc mắt liền thấy Kiều Phong Khang đang tựa vào thân xe hút thuốc.

 

Anh hút rất nhiều.

 

Khói thuốc bao phủ, gương mặt vốn lạnh lùng, càng lộ vẻ buồn bực sầu khổ.

 

Thấy cô bước ra, anh tắt tàn thuốc, đứng lên, không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm vali của cô đặt vào băng sau của chiếc xe.

 

Du Ánh Tuyết run rẩy nhìn nhất cử nhất động của anh, hốc mắt lại đau đớn ẩm ướt. Không nói gì, ngoan ngoãn ngồi vào ghế cạnh tài xế.

 

Dọc theo đường đi, hai người cũng không lời nào với nhau.

 

Trong buồng lái chật hẹp, không khí căng thẳng phiền muộn khiến người không thở nổi.

 

Du Ánh Tuyết đưa mặt hướng ngoài cửa sổ, an tĩnh nhìn phong cảnh nối tiếp trôi qua trước mắt.

 

Có lẽ là người buồn, cảnh cũng không vui…
 
Chương 219


Chương 219:

 

Thành phố đã từng sầm uất náo nhiệt như vậy, bây giờ, chiếu vào trong mắt cô… Chỉ còn lại một màu xám trắng…

 

Kiều Phong Khang cũng không có ý mở miệng phá vỡ trầm mặc.

 

Cho đến khi xe dừng lại, Du Ánh Tuyết mới di chuyển ánh mắt, tầm mắt cô rơi vào tòa cao ốc hoàn toàn xa lạ trước mặt.

 

Sao lại đến nơi này? “Đến rồi, xuống xe đi.”

 

Kiều Phong Khang đi trước đây cửa xe xuống, nhưng, trước khi xuống xe lại xoay người trở lại, tháo dây an toàn cho cô.

 

Bốn mắt vô thức chạm vào nhau, hai người đều run lên. Cũng không biết là ai dời mặt đi trước.

 

“Tôi ở đây à?” Thắc mắc trong lòng cứ ngang ngược nảy lên, Du Ánh Tuyết vội vàng từ trên xe bước xuống.

 

Tầm mắt không kìm được lại nhìn trân trần tòa nhà xa la trước mắt.

 

Kiều Phong Khang kéo hành lý, “Cùng tôi đi vào trong nào.”

 

Hai người, vốn là một trước một sau đi vào trong cao ốc. Càng về sau, Kiều Phong Khang từ từ chậm bước chân lại, hai người sóng vai nhau cùng đi.

 

Vẫn là tĩnh lặng, trầm muộn.

 

Trong thang máy, vẫn không ai nói một lời, đi thẳng lên tầng.

 

Bàn tay hai người đều xuôi ở bên người, cách nhau rất gần, nhưng…

 

Cũng không ai nắm tay ai.

 

Nơi này không giống với biệt thự nhà họ Kiều, chẳng qua là một căn hộ không lớn không nhỏ.

 

Trang trí không xa hoa, nhưng vô cùng thoải mái, có cảm giác như đang nhà.

 

Hết thảy đồ đạc đều mới tinh.

 

Rất rõ ràng, trước khi Du Ánh Tuyết đến đây, cho đến bây giờ nơi này chưa từng có ai ở.

 

Cô lại nghĩ đến, đây là tài sản của Kiều Phong Khang. Kiều Phong Khang đưa cô vào đây ở, đại khái, là muốn giấu bà cụ, để tránh gây thêm rắc rối…

 

Như vậy, ngược lại cũng tốt.

 

“Kia là phòng ngủ chính, bên này là phòng khách” Kiều Phong Khang giơ ngón tay ra giới thiệu sơ, anh hơi dừng lại, ánh mắt sâu đậm nhìn cô, “Em ở đâu?”

 

Phòng ngủ chính, đó chính là phòng chủ nhân…

 

“Tôi là khách, dĩ nhiên ở phòng khách.” Cô giả vờ ung dung, trong giọng nói tỏ ra hời hợt khiến đôi mắt vốn đã lạnh của anh càng trở nên lạnh thêm vài độ.

 

Chỉ là một người khách!

 

“Em đưa vali vào phòng sắp xếp đi. Một lát đi ra, chúng ta ký thỏa thuận.”

 

Yên lặng một lát, anh mới mở miệng.

 

Giọng cũng lạnh hơn mấy độ.

 

Anh không nhìn cô thêm một cái nào nữa, mà xoay người, bước vào một căn phòng khác.

 

Du Ánh Tuyết nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn kia, mệt mỏi tựa vào tường.

 

Vách tường, lạnh như băng…

 

Trên bàn ăn cẩm thạch. Hai người, ngồi đối diện nhau.

 

“Khoảng thời gian mang thai này, em cứ ở chỗ này. Ngày mai sẽ có người làm đến giặt quần áo nấu cơm cho em, chăm sóc em trong cuộc sống thường ngày. Nếu như em không quen dùng người làm khác, tôi sẽ bảo dì Lý qua đây chăm sóc em” Kiều Phong Khang vẫn là người mở miệng trước Rồi sau đó, không đợi Du Ánh Tuyết kịp nói gì, anh cầm hai bản thỏa thuận vừa in ra, đẩy đến trước mặt cô, “Nội dung thỏa thuận này, em cứ đọc thật kỹ. Có điều gì không hài lòng, bây giờ em có thể đề nghị, tôi có thể điều chỉnh theo ý của em”

 

Tay Du Ánh Tuyết chậm rãi, chậm rãi miết lên tờ giấy in thỏa thuận.

 

Tờ giấy mới vừa in ra, rõ ràng vẫn còn âm ấm. Nhưng mà, từ đầu ngón tay cô truyền mà chỉ có lạnh lẽo khó nói thành lời.

 

Lạnh đến tê buốt buồng tim của cô…

 

Cô liếm liếm môi, thật lâu, tựa như rốt cuộc đã tìm lại được giọng nói của mình: “Trước khi ký thỏa thuận, tôi có lời muốn nói…”

 

“Em nói đi.”

 

“Tôi không muốn có người làm đến đây”

 

Anh cau mày, không chút do dự cự tuyệt: “Không được.”

 

“Tôi có thể chăm sóc bản thân mình. Cô không muốn phải phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa.

 

Từ vào giờ phút này trở đi, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt để làm một người độc thân trong tương lai.

 

Nếu không học cách dựa vào bản thân, cứ phải dựa dẫm người khác như suốt sáu năm qua, sẽ thành thói quen lệ thuộc vào anh, làm một cây tầm gửi sống nhờ sống gửi không thể tự lo liệu được, tương lai…

 

Mười tháng sau, cái gì cô cũng không có, thì phải sống như thế nào?

 

“Bây giờ em đang ở trong tình huống đặc biệt, không thể tự do tùy tiện như trước được.” Kiều Phong Khang hơi cao giọng một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom