Dịch Full Bạo Quân Sủng Hậu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bạo Quân Sủng Hậu

Bạo Quân Sủng Hậu
Tác giả: Tú Sinh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Hán Việt: Bạo quân đích sủng hậu [Trọng sinh] 
Tình trạng: Hoàn thành (135 chương + 3 phiên ngoại)
Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, HE, Ngọt sủng, Trọng sinh, Sinh tử, cưới trước yêu sau, chủ thụ, cung đình 
CP: Thân kiều thể nhuyễn mỹ nhân thụ x âm trầm hung ác đế vương công

Người đời đều biết tính tình Bắc Chiến Vương thô bạo, là một người vui buồn khó đoán.

Họ còn nói hắn đã tàn sát không biết bao nhiêu người.

An Trường Khanh nghe mọi người đồn đãi, sợ hãi cực kì, vì thế chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào hắn dù chỉ một lần.

Mãi cho đến khi chết, y mới biết, người nam nhân rõ ràng nhìn cứ tưởng thô bạo này, lại tràn đầy ôn nhu, mà những dịu dàng kia cũng chỉ dành cho y.

Trọng sinh đến đêm tân hôn, An Trường Khanh nhìn mặt mày nam nhân viết hai chữ hung ác, chủ động hôn lên môi hắn.

Nam nhân mặt mày âm trầm, nhìn kỹ nhéo cằm y, "Ngươi không sợ ta?"

An Trường Khanh bám vào cổ nam nhân cười vừa mềm vừa ngọt, "Ta không sợ ngươi, ta chỉ sợ đau."

Mà nam nhân trước mặt, trước giờ không nỡ làm y đau.

——————

Chuyện náo nhiệt nhất Nghiệp Kinh gần đây, không gì hơn Bắc Chiến Vương từ chối chỉ hôn của Thái Hậu, tự mình chọn một thứ tử (con vợ lẽ) không được sủng ái của phủ Thừa tướng làm Vương phi.

Mọi người đều nói thứ tử kia xinh đẹp, đáng tiếc mệnh không tốt bị Bắc Chiến Vương coi trọng, sợ là không sống qua đêm tân hôn.

Tất cả mọi người chờ xem trò cười của phủ Bắc Chiến Vương.

Nhưng chờ rồi chờ...... chờ đến Bắc Chiến Vương đăng cơ xưng đế, chờ đến thứ tử phong Nam Hậu độc chiếm ân sủng của đế vương, chờ đến bọn họ chỉ có thể dập đầu xuống đất hô to "Đế hậu thiên tuế", cũng không thể chờ được trò cười muốn xem.

★ Thực dụng chỉ nam ★

1. 1v1, hai đời công thụ chỉ có nhau, cưới trước yêu sau.

2. Thụ yếu đuối thích làm nũng nhưng chỉ đối với công, là một đại mỹ nhân đáng yêu hiểu chuyện không làm ra vẻ 

3. Sinh tử sinh tử sinh tử sinh tử!

4. Triều đại hư cấu, bối cảnh giả thiết lộn xộn, xin đừng khảo chứng.
Cùng đọc truyện nhé!!!!
 
Chương 1


Nguyên Hi năm 3 đầu đông, trận tuyết đầu tiên rơi xuống Nghiệp Kinh. Tuyết lớn bay lả tả mà rơi xuống, che đậy vết máu nhỏ nhặt trên mặt đất. Một chiếc xe ngựa mang theo nhiều hoa tuyết chạy như bay trên đường.

Trên đường phố yên tĩnh, tiếng nam nhân rống giận gọi tỉnh người khác ngủ say.

"Nhanh hơn nữa! Nhanh!"

Mắt Tiêu Chỉ Qua đỏ thẫm, dùng sức ôm chặt người suy yếu trong lòng, thả chậm thanh âm trấn an nói: "Đừng sợ, ta đưa ngươi hồi cung, sẽ không sao......" Giọng nói của nam nhân lãnh ngạnh thả đến cực nhu hòa, phảng phất sợ quấy nhiễu người trong lòng.

Bị hắn ôm vào trong ngực chính là nam nhân tuấn mỹ, dệt kim bào, bạch ngọc quan, mắt phượng mi dài, môi nhuận mà nhạt phấn. Dưới khóe mắt bên trái còn có một lệ chí, làm y thêm vài phần xinh đẹp. Nếu không phải giờ phút này sắc mặt y trắng bệch, khóe miệng còn âm ỉ tràn ra vài tia máu, cảnh tượng mỹ nhân trong ngực này, sợ lại là một trang văn thơ phong lưu.

"Bệ hạ......"

Lông mi mảnh dài run rẩy, An Trường Khanh gắng gượng mở mắt, lọt vào tầm mắt đó là khuôn mặt hoảng loạn của Tiêu Chỉ Qua.

Y có chút giật mình. Hai người thành thân gần mười năm, lại không thân cận. Năm đó Tiêu Chỉ Qua chưa từng hỏi ý nguyện của y, thỉnh ý chỉ Thái Hậu cố chấp cưới y, y tràn đầy sợ hãi lại không cam lòng, trước sau đối Tiêu Chỉ Qua là hai phần xa cách ba phần sợ hãi.

Có lẽ Tiêu Chỉ Qua nhìn ra y không muốn, cũng không cưỡng bách y, hai người cứ như vậy ở trong vương phủ ai lo phận nấy mấy năm. Sau đó Tiêu Chỉ Qua đăng cơ làm đế, hai người cũng chỉ là thay đổi nơi ở mà thôi.

Ôm thân mật như vậy, là lần đầu tiên. Tuy rằng tình cảm không sâu, nhưng Tiêu Chỉ Qua không giống làm bộ nôn nóng. Thậm chí An Trường Khanh còn có tâm tư nghĩ, những đồn đãi bên ngoài, cũng không hoàn toàn là sự thật.

"Trường Khanh......" Tiêu Chỉ Qua đối diện đôi mắt y, thanh âm hơi run rẩy, trầm thấp hỏi: "Đau không?"

An Trường Khanh lấy lại tinh thần, muốn lắc đầu, lục phủ ngũ tạng lại đột ngột dâng lên một trận đau đớn, thân thể phảng phất bị người đâm đao nhọn, sau đó vặn chuôi đao đâm vê nội tạng mềm mại, đảo lục phủ ngũ tạng thành một bãi bùn lầy.

"Đau......" An Trường Khanh như con cá mất nước nhảy lên, xiết chặt hàm răng, càng ngày càng nhiều máu tươi từ khóe miệng tràn ra.

Tiêu Chỉ Qua càng dùng sức mà ôm chặt y, tựa hồ muốn giúp y làm dịu, lại không thể nào xuống tay, chỉ có thể phí công vô lực mà vuốt ve tóc y, an ủi từng lần: "Lập tức sẽ đến, lập tức sẽ đến......"

Tiếng vó ngựa dồn dập bước qua cửa cung, tiến thần tốc vào Tê Ngô Cung.

Hơn mười thái y sớm đã quỳ nghênh ở ngoài điện, Tiêu Chỉ Qua ôm ngang người vào, thật cẩn thận đặt trên giường. Các thái y không dám thở mạnh, hơi khom người ngay ngắn trật tự tiến lên xem xét.

An Trường Khanh nhắm chặt mắt, mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, khóe miệng tràn máu tươi đến khăn tay cũng không lau hết, dần dần nhiễm đỏ vạt áo.

Các thái y run rẩy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng nhắm mắt đồng loạt quỳ trên mặt đất. Viện phán tóc hoa râm run run rẩy rẩy mà quỳ bò trên đất, thanh âm run rẩy nói: "Thần vô năng, bệ hạ thứ tội!"

Một câu, tuyên bố kết cục.

"Trẫm nuôi đám phế vật các ngươi có lợi ích gì?!" Tiêu Chỉ Qua hung hăng đá một chân vào ngực viện phán tuổi già. Xưa nay hắn tính tình thô bạo, lại chinh chiến nhiều năm luyện được một thân khí lực tốt, một cước liền đá người đụng vào đồng thau trên lò sưởi góc tường. Viện phán phun ra một búng máu, nhưng không kịp lau,vội vàng bò dậy quỳ rạp trên đất, run giọng kêu lên: "Bệ hạ tha mạng!"

"Bệ hạ tha mạng!"Thái y còn lại lập tức làm theo, hai đùi run rẩy.

Tiêu Chỉ Qua thở dốc thật mạnh, cảm thấy trong đầu có căn huyền kề bên đứt gãy. Miễn cưỡng bình phục tức giận, hung ác quét qua các thái y xin tha, trầm giọng nói: "Chữa cho trẫm! Không chữa khỏi, tất cả các ngươi đều chôn cùng quân hậu!"

......

An Trường Khanh bị một trận kêu khóc đánh thức. Y mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng rất nhiều, tra tấn đau đớn kia cũng đã biến mất, nhẹ bỗng tựa như có thể bay lên.

Y nghĩ vậy, cũng xác thật làm vậy. Phiêu phiêu đãng đãng mà ra cửa điện, liền thấy dưới bậc thang, cung nữ thái giám của Tê Ngô Cung quỳ đầy đất, gân cổ lên gào khóc, biểu tình bi thương lại sợ hãi.

Tiêu Chỉ Qua mặc long phục minh hoàng cổn, đầu đội thăng long quan, đơn độc đứng trên bậc thang, mặt mày không tiêu tan lệ khí. Thật kỳ quái, trước kia An Trường Khanh luôn sợ hắn, ngày thường đều hận không thể trốn khỏi hắn. Nhưng hiện tại, lại không sợ, chỉ thấy nam nhân thô bạo dưới biểu tình âm trầm, còn cất giấu rất nhiều cảm xúc y nhìn không rõ.

An Trường Khanh mê mẩn nhìn một hồi, khi nhìn đến toàn bộ người An gia bị áp đến trước điện, mơ hồ hiểu ý đồ của Tiêu Chỉ Qua.

Ngày hôm qua là thọ đản 65 tuổi của phụ thân y, Thừa tướng Đại Nghiệp An Tri Khác, tướng phủ đại yến, Tiêu Chỉ Qua đưa y đi. Nhưng không ngờ, An Tri Khác cùng tiền phế thái tử Tiêu Kỳ Án bày một trận Hồng Môn Yến, chờ Tiêu Chỉ Qua và y vào bẫy.

Tiêu Chỉ Qua sớm phát hiện, tránh thoát một kiếp, y lại uống rượu độc, không đợi trận phản loạn này bình ổn, độc đã phát. Cúi đầu nhìn bàn tay biến thành nửa trong suốt, An Trường Khanh miễn cưỡng kéo khóe miệng, không còn chút thương hại với người An gia.

Một ngày này, trước Tê Ngô Cung máu chảy thành sông, An gia trên dưới gần 50 người, bị hơn mười đao phủ kinh nghiệm lão luyện lăng trì mà chết, máu tươi đầm đìa lan tràn dưới chân, tụ thành một biển máu, trong không khí tràn đầy mùi máu tanh. Cung nhân quỳ gối một bên xem hình sợ tới mức nơm nớp lo sợ, ngay cả máu tươi tẩm ướt đầu gối, cũng không dám di chuyển một chút.

Nghiệp Vũ Đế Tiêu Chỉ Qua có danh tàn bạo, từ lúc thiếu niên hắn cùng Bắc Địch đánh một trận, giết sáu vạn bại binh Bắc Địch, hung danh này liền truyền ra. Sau đó đăng cơ ba năm, lại cực kì hiếu chiến phát động chiến tranh, bá tánh Đại Nghiệp lầm than thi hài khắp nơi. Hơn nữa chuyện hôm nay, sợ ác danh nâng cao một tầng.

Nhưng Tiêu Chỉ Qua sớm đã không để bụng.

Phân phó cấm vệ ném thi thể người An gia tới bãi tha ma, Tiêu Chỉ Qua một mình vào Tê Ngô Cung.

Trong Tê Ngô Cung đã thu dọn sạch sẽ, lò sưởi mạ vàng trong góc phòng, sưởi điện đến ấm áp; giữa điện đặt một giường lớn tử đàn, màn che vàng sậm rũ xuống, mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy bóng người nằm trên giường.

Tiêu Chỉ Qua theo bản năng biểu tình nhu hòa, động tác nhẹ nhàng đi đến, vén màn che.

Vết máu trên mặt An Trường Khanh được lau sạch sẽ, tóc dài đen nhánh dùng phát quan thanh ngọc lần nữa cột chặt, thần thái an tường, giống như ngủ yên. Tiêu Chỉ Qua lẳng lặng nhìn y chốc lát, vươn tay ra tựa hồ muốn chạm vào y, tới nửa đường, lại cố kỵ cái gì rụt về, bên miệng nam nhân tràn ra một tia cười khổ: "Bỏ đi, xưa nay ngươi không thích ta, lúc này lại vậy khiến ngươi không vui."

An Trường Khanh lơ lửng một bên hơi há mồm muốn nói không phải, không phải y không thích hắn, chỉ là y chưa bao giờ chân chính hiểu hắn thôi. Mỗi lần thấy mặt mày chất nặng lệ khí của hắn, lại nhớ đến những lời đồn làm người ta sợ hãi, liền theo bản năng sợ hãi, tất nhiên không dám chủ động thân cận.

Chỉ là bất kể lúc này y muốn nói gì, đều đã muộn rồi.

Tiêu Chỉ Qua một mình lưu lại một hồi, liền kêu cung nhân tiến vào, đưa thi thể An Trường Khanh đi nhập liệm. Các cung nhân cung kính thu mắt, lặng yên không tiếng động mà tiến vào, nâng thi thể An Trường Khanh nối đuôi nhau mà ra.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tiêu Chỉ Qua mà thôi.

An Trường Khanh nhìn bóng dáng của hắn, cảm thấy đế vương sống lưng thẳng tắp, phảng phất cũng bị mặt trời nghiêng về tây nhiễm dáng vẻ già nua.

*

"Thiếu gia, có muốn ăn thứ gì không?"

Bên tai bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc, An Trường Khanh hoảng hốt mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt trắng tròn vui vẻ của An Phúc. Thấy y ngơ ngác không nói lời nào, An Phúc lại gọi một tiếng: "Thiếu gia?"

An Trường Khanh đang lúc mơ hồ giật giật thân thể, cảm thấy một trận hư nhuyễn vô lực. Giống như biến thành một cục bông, mềm nhũn nhẹ nhàng, động tác cũng không chân thật, tựa như không phải thân thể của mình.

Đúng rồi, xác thật không thể là thân thể y, dẫu sao y sớm đã chết, hóa thành một sợi hồn phiêu đãng rất nhiều năm.

An Phúc thấy y như vậy lại luống cuống, vội vội vàng vàng muốn ra ngoài gọi người, "Chẳng lẽ thuốc xảy ra vấn đề? Thiếu gia chờ! Ta đi gọi đại phu!"

Nói xong hắn liền cuống cuồng hoảng hốt chạy ra ngoài, nhưng thình lình đụng phải đoàn người đi vào.

"Sắp ra cửa rồi, còn chạy loạn cái gì?"

Lên tiếng chính là người đàn ông trung niên tướng mạo thanh tuyển, một đôi mắt phượng giống An Trường Khanh như đúc, đó là phụ thân An Trường Khanh, Thừa tướng Đại Nghiệp, Tĩnh An Hầu An Tri Khác. Bên cạnh ông ta là phu nhân Lý thị cùng nha hoàn của Lý thị, sau lưng còn có mấy hạ nhân cao lớn vạm vỡ.

An Phúc vội vàng quỳ xuống đáp lời: "Công tử có chút không thoải mái, có thể là hôm qua uống nhiều thuốc......"

Hôn sự này ngay từ đầu An Trường Khanh đã không muốn. Mặc dù dân tình Đại Nghiệp cởi mở, nam phong thịnh hành, nhưng chưa bao giờ có tiền lệ cưới nam thê. Huống chi Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua tại Nghiệp Kinh thanh danh hỗn độn, nghe đồn hắn tính tình hỉ nộ thất thường, tàn bạo khát huyết, mỗi tháng trong phủ đều có hạ nhân bị đánh chết đánh cho tàn phế mang ra ngoài. Coi như An Trường Khanh chỉ là thứ tử không được sủng ái, nhưng để y gả cho Tiêu Chỉ Qua, từ đây làm Vương phi nơm nớp lo sợ ăn bữa nay lo bữa mai, y cũng không cam lòng.

Lòng y tràn đầy suy nghĩ sớm ngày lấy được công danh xuất sĩ, che chở mẫu thân chăm sóc muội muội.

Nhưng hôn sự với Bắc Chiến Vương, đánh nát tất cả kế hoạch của y.

Y cũng từng định chống lại, nhưng đổi lấy chỉ là một bọc nhuyễn cân tán, sau khi ăn xong cả người thoát lực vô tri vô giác, chỉ có thể tùy ý bọn nha hoàn trang điểm, thay hỉ phục đỏ thẫm như rối gỗ.

"Không cần tốn công, đội ngũ đón dâu của vương phủ đã tới rồi." An Tri Khác xua xua tay, ánh mắt dừng trên mặt An Trường Khanh một chút, lại nói tiếp: "Đỡ Tam thiếu gia đi ra ngoài."

Lúc tỉnh tỉnh mê mê, An Trường Khanh bị đội khăn voan đỏ, lại bị hai hạ nhân đỡ đi ra ngoài.

Y không làm gì được, đầu óc cũng hồ đồ, trong thoáng chốc cảm thấy hai cánh tay phá lệ có lực, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn cũng phá lệ chân thật, một chút cũng không giống như mơ.

Lên kiệu hoa, đội ngũ đón dâu diễn diễn tấu tấu, vòng quanh Nghiệp Kinh một vòng mới đến phủ Bắc Chiến Vương.

Vương phủ khách khứa ngồi đầy, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không cười nói ra, phảng phất đang xem một trò khôi hài.

Thân mẫu của Bắc Chiến Vương mất sớm, năm mười tuổi lại có tiên sư của Thái Thanh Quan phê mệnh, nói hắn lệ khí quá nặng, sát nghiệt quấn thân. Bởi vậy càng không được An Khánh Đế yêu thích. Nhưng mười hai tuổi đã tự thỉnh đi rèn luyện trong quân. Biên quan tám năm, Tiêu Chỉ Qua từ vô danh tiểu tốt thành một trong mười hai tướng quân Đại Nghiệp, tay cầm binh quyền Nhạn Châu, tất cả đều dựa vào núi thây biển máu giết tới chiến công vinh quang. Mà danh "Sát thần" của Bắc Chiến Vương Tiêu Chỉ Qua, không chỉ có người Bắc Địch nghe tiếng sợ vỡ mật, ngay cả bá tánh Đại Nghiệp, cũng sợ hãi sự tàn bạo của hắn.

Thậm chí giữa phố phường có đứa nhỏ hát: Sát thần trên trời, thái tuế nhân gian, Tu La địa phủ. hung danh của Tiêu Chỉ Qua, rõ ràng một loại.

Hung danh của Tiêu Chỉ Qua càng thịnh, An Khánh Đế cũng càng không thích đứa con trai này, nhưng lại muốn dựa vào hắn trấn thủ Nhạn Châu chống lại người Bắc Địch, cân nhắc hai bên, chỉ có thể làm như không thấy đứa con trai này. Vốn còn lo lắng hắn sinh ra suy nghĩ không nên có, hiện tại hắn chủ động cự tuyệt chỉ hôn của Thái Hậu, nói mình thích nam nhân, còn muốn nghênh thú con thứ ba của An tướng quốc làm chính phi. Tuy hoang đường, lại cũng làm người yên tâm.

Dưới long nhan vui mừng, An Khánh Đế thậm chí hạ chỉ để cho Tông Chính Tự chuẩn bị thật tốt, hôn sự của phủ Bắc Chiến Vương cứ thế lo liệu vô cùng náo nhiệt, thậm chí so với Thái tử đại hôn còn náo nhiệt hơn vài phần. Chỉ là những khách khứa đến xem lễ, là thiệt tình chúc mừng hay muốn xem náo nhiệt, cũng chỉ có chính họ rõ ràng.

Giữa bữa tiệc linh đình, cũng có người thay Tam thiếu gia của tướng phủ nắm cổ tay. Đáng thương cho một mỹ nhân xinh đẹp, rơi vào tay Bắc Chiến Vương thô bạo, không biết sẽ bị tra tấn như thế nào, có thể sống qua đêm tân hôn không cũng không cũng biết.

Lại nói, tên tuổi của vị Tam thiếu gia này ở Nghiệp Kinh cũng không nhỏ. Thân mẫu của y là tiểu thiếp của An tướng quốc, từng là thanh quan của thanh lâu Quần Phương Uyển lớn nhất Nghiệp Kinh. Sinh ra xinh đẹp nhu mị, dung mạo diễm dật, lại giỏi ca múa rất có tài hoa, lúc ấy có xưng " đệ nhất mỹ nhân Nghiệp Kinh". Dung mạo của An Trường Khanh truyền từ thân mẫu, khi còn bé đã nhanh nhẹn đáng yêu, cho đến thiếu niên, mặt mày nảy nở, càng thêm phong lưu tuấn mỹ. Chỉ là đẹp thì đẹp đó, nhưng lại là mỹ nhân bao cỏ trống trơn, nghe nói từng làm phu tử tức giận, bị từ tộc học đuổi ra.

Các tân khách ngoài miệng tiếc hận, trên mặt lại mang theo biểu tình dạt dào hứng thú, nhìn An Trường Khanh che khăn voan đỏ thẫm được hỉ bà đỡ xuống kiệu.

An Trường Khanh bị che đầu, chỉ có thể thấy rõ một tấc vuông dưới chân, đầu óc mơ hồ lúc này đã rõ ràng một ít, thân thể mềm nhũn cũng tiêu tán. Hiện giờ y chỉ có nghi hoặc đầy bụng, rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành tùy ý hỉ bà đỡ mình xuống.

Khó khăn đứng vững, trước mặt liền có một bàn tay xương cốt rõ ràng duỗi ra. Đốt ngón tay hơi lớn, lòng bàn tay cùng gan bàn tay che kín vết chai, vừa thấy đó là tay quen cầm đao thương. Lại hướng lên là một đoạn tay áo rộng mạ vàng trên hỉ phục đỏ thẫm, những chỗ khác, lại vì khăn voan đỏ che tầm mắt, nhìn không tới.

- - đây là tay của Tiêu Chỉ Qua.

Trái tim của An Trường Khanh thình thịch nhảy lên, y nhớ ra rồi, năm đó lúc đại hôn, cũng từng có một bàn tay duỗi ra hướng y như vậy. Chỉ là khi đó y đầy bụng không cam cùng sợ hãi tương lai. Đối Tiêu Chỉ Qua giận mà không dám nói gì, lấy trầm mặc cự tuyệt hắn.

Thậm chí cũng không nhìn kỹ bàn tay dãi gió dầm sương này.

Nhẹ mím môi, An Trường Khanh lại nghĩ tới năm đó sau khi y chết, đế vương ở Tê Ngô Cung một mình uống rượu, đầy rẫy thê lương lại trầm mặc không nói.

Năm đó y chọn con đường gian nan nhất, thương mình thương người. Tuy hiện giờ không biết vì sao lại về ngày đại hôn, An Trường Khanh lại muốn thử một con đường khác.

Trước khi bàn tay kia thu hồi, An Trường Khanh thong thả mà kiên định nắm lấy.

Quả nhiên bàn tay kia thô ráp như trong tưởng tượng, vết chai trong lòng bàn tay cọ xát làn da, ngứa ngứa, nhưng cũng có một loại kiên định an ổn bao lấy.

Tiêu Chỉ Qua cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, đáy mắt sâu không lường được xẹt qua một quang mang kỳ lạ, hung ác giữa mày tan vài phần, đôi môi lãnh ngạnh hiện ra độ cong nhàn nhạt khó phát hiện.

Hai người nắm tay đi đến chính sảnh mới buông ra, đổi thành cầm hai đầu lụa hồng.

Thái giám tư lễ dùng thanh âm the thé cao giọng xướng lễ, "Nhất bái thiên địa --"

Hai người sóng vai mà đứng, một dải lụa hồng gắn liền nhau, trong tiếng xướng lễ cúi người xuống......
 
Chương 2


Sau khi bái đường xong, đôi tân nhân liền bị vây quanh đưa vào động phòng. Tân phòng chính viện của Vương phủ đã sớm thu dọn. Phi hồng quải thải, rất không vui mừng. Hai người ngồi xuống mép giường, hỉ bà đưa một cây kim cân tinh xảo: "Mời tân lang vén khăn voan."

Tiêu Chỉ Qua lại không cầm, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người bên cạnh, không biết suy nghĩ cái gì.

Không được đáp lại, nụ cười trên mặt hỉ bà cứng đờ, lát sau thật cẩn thận nhắc nhở: "Vương gia?"

Lúc này Tiêu Chỉ Qua mới lấy lại tinh thần, quét mắt liếc bà một cái, nhàn nhạt nói: "Các ngươi ra ngoài trước đi."

Hỉ bà sớm nghe hung danh của hắn, thấy lúc động phòng trên mặt hắn cũng không vui vẻ, cho rằng hắn không thích tân vương phi, cũng không dám nói thêm gì, âm thầm đồng cảm liếc nhìn An Trường Khanh một cái, liền buông kim cân cùng những người khác đi ra ngoài, thậm chí còn chu đáo đóng cửa phòng.

Trong tân phòng, Tiêu Chỉ Qua cũng không lấy kim cân, mà trực tiếp xốc khăn voan đỏ chướng mắt lên. Đợi khi thấy gương mặt An Trường Khanh, sắc mặt mới tốt hơn chút. Hắn nhíu mi, tựa đang suy nghĩ nên nói gì, rất lâu sau, mới cứng nhắc lại đột ngột hỏi một câu, "Có đói không?"

An Trường Khanh đầy kinh ngạc nhìn hắn. Trước đó vẫn luôn cúi đầu, giờ phút này mới nâng mắt lên, tinh tế đánh giá nam nhân trước mặt --trượng phu mới lấy của y.

Từng rất nhiều năm, y và Tiêu Chỉ Qua mỗi người sống cuộc đời riêng, thậm chí cũng không nhìn kỹ nam nhân hung ác trong đồn đãi. Hiện giờ tỉ mỉ nhìn, mới phát hiện hắn kỳ thật thập phần tuấn lãng. Lúc này hắn vẫn chỉ là hoàng tử không được sủng ái, trong mắt triều thần hắn là phế tử mất đi tư cách kế vị, trong mắt bá tánh, hắn là "Sát thần" giết mấy vạn người cũng không chớp mắt.

Nhưng giờ này khắc này, An Trường Khanh để tâm nhìn hắn, lại phát hiện hắn cũng chỉ là thanh niên vừa nhược quán mà thôi, tuy khuôn mặt bình tĩnh thập phần nghiêm túc, nhưng không có hung ác liếc mắt một cái liền có thể ngăn trẻ con khóc nỉ non. Hai hàng lông mày đen tựa kiếm, giữa ánh mắt còn có hoa văn chữ "Xuyên" nhàn nhạt, hốc mắt hơi sâu hơn người thường, tròng mắt đen nhánh, giống hồ sâu không thấy đáy. Mũi cao thẳng, môi mỏng, trái lại có loại uy nghiêm cùng tôn quý trời sinh.

An Trường Khanh thả lỏng mặt mày, hướng hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mặc kệ hết thảy bây giờ là chân thật hay ảo mộng, y cũng muốn bước ra bước đầu tiên. Y đã từng tin vào đồn đãi, vây khốn chính mình, cũng cô phụ Tiêu Chỉ Qua. Hiện giờ, y muốn thử tìm hiểu người này.

Nào có ai trời sinh thô bạo đâu, sau lại là đế vương lãnh khốc tàn bạo, kỳ thật lúc niên thiếu cũng có tâm tư nhu mềm, sau đại điển hôn lễ rườm rà, hỏi Vương phi của hắn có đói không. Chỉ là tất cả mọi người lựa chọn xem nhẹ chi tiết bé nhỏ không đáng kể này, thí dụ như y trước đây.

"Không uống rượu hợp cẩn trước sao?" An Trường Khanh ngâm ngâm ý cười mà nhìn hắn.

Trong mắt lại lần nữa xẹt qua kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới An Trường Khanh sẽ có thái độ này, Tiêu Chỉ Qua dừng một chút, mới bưng hai ly rượu hợp cẩn: "Cũng được."

Cánh tay đan chéo, hai người ngửa cổ uống hết rượu hợp cẩn, như một đôi uyên ương giao cảnh.

Rượu xong, Tiêu Chỉ Qua đứng lên, chuẩn bị ra ngoài tiếp đãi khách khứa, đi tới cửa, lại xoay người nói: "Phòng bếp đã chuẩn bị điểm tâm, nếu đói bụng, cứ sai người đi lấy."

Nói xong cũng không đợi An Trường Khanh đáp lại, liền đi nhanh ra cửa.

An Trường Khanh nhìn bóng dáng hắn rời đi, trầm ổn lại có tinh thần phấn chấn, như thanh tùng như thúy bách, so với đế vương dáng vẻ già nua không biết tươi tắn bao nhiêu.

Tiêu Chỉ Qua đi tiền viện tiếp khách, An Trường Khanh ở lại một mình trong phòng hỉ. Xem thái độ của Tiêu Chỉ Qua, cũng không có vì cưới y liền đối đãi y như nữ nhân. Y dứt khoát cũng không câu nệ, đứng dậy hoạt động gân cốt, gỡ xuống phát quan nặng nề, lại cởi hỉ phục dày nặng. Không còn trói buộc, cả người nhẹ nhàng không ít. Tùy ý khoác một áo ngoài đỏ sậm dệt vàng, lại tìm dây cột tóc cột tóc dài ra sau đầu, sau đó mới gọi An Phúc canh giữ bên ngoài đến phòng bếp lấy điểm tâm.

Quả nhiên phòng bếp chuẩn bị đủ loại điểm tâm, An Trường Khanh ăn mấy chiếc trấn an cái bụng đói kêu vang, mới nghiêm túc cân nhắc tình hình trước mắt.

Lúc mới bắt đầu, y chỉ cho rằng đây là ảo mộng.

Sau khi y chết, hồn phách không tiêu tan, vẫn luôn bị nhốt trong hoàng cung rộng lớn, chính mắt thấy Tiêu Chỉ Qua hành sự càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng không cố kỵ. Sau khi y chết ba năm, Tiêu Chỉ Qua lại phát động bốn năm cuộc chiến tranh, tuy cuối cùng đuổi Bắc Địch tới nơi sâu trong thảo nguyên, cũng chiếm lĩnh một nửa thành trì Tây Khương, nhưng Đại Nghiệp cũng tử thương thảm trọng. Chiến tranh liên tục mấy năm, vô số đồng ruộng hoang phế, vào đông xác chết đói dài ngàn dặm, bá tánh không có lương thực chỉ có thể đổi con mà ăn, có thể nói luyện ngục nhân gian.

Bá tánh bị buộc đến không còn đường sống khởi nghĩa vũ trang, nơi nơi Đại Nghiệp đều có lưu dân phản loạn. Phế Thái tử Tiêu Kỳ Án ủng hộ hai vị Trụ Quốc đại tướng quân Chử An Lương cùng Sư Nhạc Chính, đánh cờ hiệu "Trảm bạo quân, lấy thái bình", tập hợp hai mươi vạn lưu dân vây bức Nghiệp Kinh, gọi là "Trảm Long Chi Dịch".

Trận chiến sự kia vô cùng thảm thiết, Tiêu Chỉ Qua chinh chiến mười mấy năm, dụng binh nhập thần, chỉ huy năm vạn cấm vệ quân Nghiệp Kinh chống lại hai mươi vạn lưu dân, giằng co gần một tháng, ngoài thành Nghiệp Kinh thi hài khắp nơi, thi cốt chất lên sắp ngang tường thành Nghiệp Kinh, quân sĩ lưu dân dẫm lên thi thể đồng bạn bò lên trên. Mà Tiêu Chỉ Qua mặc giáp sắt đứng trên tường thành, hệt như sát thần trên trời đến thế gian.

Một tháng sau, cửa thành Nghiệp Kinh mở rộng ra, nhưng không phải lưu dân công phá thành trì, mà là thống lĩnh cấm vệ quân trong thành mở cửa.

Phế Thái tử cùng hai vị Trụ quốc Đại tướng quân và vô số binh sĩ tiến vào chủ hoàng cung, tìm một vòng, mới tìm được Tiêu Chỉ Qua tự sát ở Tê Ngô Cung hoang vu.

Đế vương ngày trước ngồi ngay ngắn trước cửa sổ trong Tê Ngô Cung, lấy một thanh đao nhọn kết thúc tính mạng bản thân.

Phế Thái tử chém đầu hắn treo trên cửa thành Nghiệp Kinh, ném thi thể tới bãi tha ma cho chó hoang ăn. Tuyên bố với bên ngoài là gã giết bạo quân, chính là người thiên mệnh hướng về.

Chỉ có An Trường Khanh âm thầm theo dõi biết được, Tiêu Chỉ Qua sớm có kế sách thắng lợi, cấm vệ quân là hắn một tay dạy dỗ đạt đến tinh nhuệ, trung thành và tận tâm với hắn. Mà hai mươi vạn lưu dân tuy nhiều, nhưng không có tiền đồ. Huống hồ đã sớm giết mười lăm vạn, năm vạn còn lại cũng chỉ sớm muộn mà thôi.

Nhưng một đêm kia Tiêu Chỉ Qua lại triệu thống lĩnh cấm vệ quân tới, hạ một quân lệnh cuối cùng, lệnh hắn ta mở cửa thành Nghiệp Kinh đầu hàng.

Rồi sau đó, ở Tê Ngô Cung, đế vương nắm một khối ngọc bội ngồi cả một đêm, vào bình minh, lựa chọn tự kết thúc.

Không ai biết ý nghĩ cuối cùng của hắn, chỉ có An Trường Khanh nhìn thấy -- khối ngọc bội Song Ngư mà đế vương nắm trong tay trước khi chết, là quà mẫu thân tặng y lúc sinh nhật mười tuổi, khối ngọc này đi theo y suốt mười tám năm, cho đến khi y chết, mới bị lấy xuống. An Trường Khanh tưởng rằng khối ngọc này đã hạ táng theo y, không ngờ lại ở trong tay Tiêu Chỉ Qua.

Nó không hạ táng theo y, lại bị đế vương khi chết gắt gao nắm chặt trong tay, lấy đất làm quan tài, lấy trời làm nắp đậy, cùng nhau mai táng ở bãi tha ma. Lúc đó An Trường Khanh muốn lấy một cái chiếu đậy thi thể cho hắn cũng không được. Chỉ có thể tận mắt nhìn thi thể đế vương không đầu bị kên kên cùng chó hoang gặm ăn, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương khô tiêu tác. Mà khối ngọc bội Song Ngư, không có máu thịt che đậy, bại lộ giữa xương trắng, bị ăn mày đi ngang bãi tha ma nhặt đi.

Một ngày, nhìn bàn tay bộ xương khô trống rỗng, An Trường Khanh bỗng nhiên khóc. Y chỉ cảm thấy khổ sở xưa nay chưa từng có, khóc đến ý thức lâm vào hỗn độn, khi vô tri vô giác tỉnh lại, đã về Khánh Lịch năm 15, ngày đại hôn của y và Tiêu Chỉ Qua.

An Trường Khanh rũ mắt nhìn đôi tay của chính mình, lại sờ sờ gương mặt, xúc cảm chân thật như vậy, hoàn toàn không giống hư cảnh trong mơ.

Có lẽ thật sự là trời cao chiếu cố, thấy đời trước y sống dại dột, sai mất rất nhiều, mới cho y một cơ hội.

Sống lại một lần, không thể lại giẫm lên vết xe đổ.

Đang trầm tư, tiếng An Phúc ngoài cửa vang lên, rồi sau đó là tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiếng bước chân trầm ổn, An Trường Khanh quay đầu nhìn, liền thấy Tiêu Chỉ Qua còn trẻ thong dong hướng tới y.

"Vương gia." An Trường Khanh không tự giác cười lên, đứng dậy đi nghênh đón.

Đến trước mặt, An Trường Khanh mới phát hiện cả người hắn đều là mùi rượu, hẳn là uống quá nhiều. Y duỗi tay đỡ, lại phát hiện Tiêu Chỉ Qua cao hơn y nửa cái đầu, dáng người càng cường tráng, cơ thịt cứng rắn.

Cũng may mặc dù Tiêu Chỉ Qua uống nhiều rượu, tinh thần lại tựa hồ vẫn rõ ràng, không động không nháo tùy ý y đỡ đến mép giường, ngồi xuống.

An trí người xong, An Trường Khanh lại mang theo An Phúc đến phòng bếp nấu canh giải rượu. Chờ khi trở về, liền thấy Tiêu Chỉ Qua lăng lăng mà nhìn chằm chằm y, ánh mắt khó lường, khuôn mặt trầm túc, đôi mắt nhíu lại thêm vài phần hung ác.

An Trường Khanh đánh bộp cái trong lòng, theo bản năng có chút sợ sệt. Ngay sau đó lại nghĩ tới nam nhân này ôm y vào trong ngực ôn nhu an ủi, dây căng thẳng lại trùng xuống dưới.

Chậm rãi thở ra một hơi, An Trường Khanh ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng chén cười nói: "Vương gia uống chút canh tỉnh rượu trước?"

Ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua dừng trên ngón tay cầm chén, ánh mắt run run. Tay An Trường Khanh rất đẹp, ngón như tước hành, thon dài trắng nõn, đầu ngón tay mới vừa hơi cong lại, tạo thành một hình cung đẹp mắt, móng tay cắt sửa đến sạch sẽ chỉnh tề, dưới ánh nến lay động lộ ra hồng nhạt nhàn nhạt.

Hầu kết của Tiêu Chỉ Qua lăn đều, không nói một lời cầm canh giải rượu uống hết.

Uống xong đặt chén ở một bên, không khí lại trầm xuống. Tiêu Chỉ Qua vốn đã ít lời, mà An Trường Khanh vì động phòng mà thấp thỏm.

Đời trước, y và Tiêu Chỉ Qua chưa từng viên phòng.

Khi đó lòng y chỉ có đầy sợ hãi, đối Tiêu Chỉ Qua một gương mặt lãnh lệ không bị dọa khóc cũng tính không tồi. Ngay cả lúc uống rượu hợp cẩn, cũng là một mặt sợ hãi một mặt không biểu tình. Sau đó hình như Tiêu Chỉ Qua nhìn ra y sợ hãi, không nói thêm gì liền đến thư phòng ngủ. Về sau vẫn luôn ngủ ở thư phòng, khi đó y còn vì tránh được một kiếp mà mừng thầm hồi lâu.

Chỉ là đời này, không thể lại đi đường xưa.

Hai nam nhân nên làm thế nào y ít nhiều biết một chút, An Trường Khanh tự an ủi, chỉ cần chuẩn bị đủ, hẳn sẽ không đau. Hơn nữa không thể tin lời đồn, đời trước y đã lĩnh giáo rồi. Tiêu Chỉ Qua ở phương diện này, hẳn không hung hãn như lời đồn...... nhỉ?

An Trường Khanh đỏ mặt, đôi mắt lặng lẽ liếc đầu giường một cái, quả nhiên nơi đó đặt hai bình sứ nhỏ tinh xảo, có lẽ chính là thứ dùng làm chuyện kia.

Hơi nắm chặt ngón tay, An Trường Khanh nỗ lực để thanh âm của bản thân nghe tự nhiên chút: "Vương gia, không còn sớm nữa, không bằng đi ngủ sớm đi." Kiệt lực bình tĩnh mà nói hết một câu, y để lộ ra phần cổ đã phiếm mây đỏ.

Tiêu Chỉ Qua lại lù lù bất động, chỉ có ánh mắt càng sâu hơn.

Hắn bất động, An Trường Khanh lại thấp thỏm. Ửng hồng trên mặt cũng lui, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch. Phần sợ hãi bị áp xuống dâng lên lần nữa, không biết làm sao nhìn hắn.

Hai người sóng vai ngồi trên giường, trầm mặc thật lâu, An Trường Khanh thấy tuy Tiêu Chỉ Qua không động, nhưng cũng không rời đi hoặc tức giận. Mới hơi an tâm. Y nghĩ đến khối ngọc bội đời trước đế vương đến chết cũng nắm chặt trong tay, lá gan lại lớn một chút. Đơn giản bình tâm, mặt đỏ lên chậm rãi xích gần Tiêu Chỉ Qua, đôi tay chống vai hắn, chủ động dán lên môi nam nhân.

Nếu núi không đến gần ta, ta liền đến gần núi.

Môi nam nhân có chút khô, lại mềm mại, còn mang theo chút ấm áp. An Trường Khanh cọ vài cái, liền không biết nên thế nào cho phải. Hai đời y đều không có kinh nghiệm, đã không có nữ nhân, cũng không có nam nhân, đối với chuyện phòng the thật sự không hiểu biết nhiều, chủ động hôn đã là cực hạn.

Y đang chần chừ nên thối lui không, chợt bị một cỗ mạnh mẽ ôm lấy eo, nam nhân vốn yên lặng tùy y trêu chọc đột nhiên đảo khách thành chủ, ngậm môi y. Môi răng bị cạy ra, lưỡi nam nhân tiến quân thần tốc, hôn môi như đánh giặc, mang theo bá đạo.

An Trường Khanh bị hôn không thở nổi, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ hắn, mềm mại dán lên người hắn.

Thật lâu sau, Tiêu Chỉ Qua mới buông y ra, bàn tay thô ráp theo độ cung của gương mặt trượt xuống, nắm cằm y, ánh mắt mang theo xét hỏi: "Ngươi không sợ ta?"

Hắn sớm đoán trước An Trường Khanh không đồng ý hôn sự này, dù sao cũng là hắn khư khư cố chấp cưới người ta vào cửa. Huống chi theo thủ hạ điều tra, An Trường Khanh còn có biểu ca đối đãi y cực ân cần, quan hệ giữa hai người tựa hồ thập phần thân cận......

Cũng sớm chuẩn bị đối mặt với tức giận mắng hoặc mặt lạnh của y, lại không nghĩ rằng y sẽ...... thân cận mình như vậy.

Trái tim Tiêu Chỉ Qua đập hơi nhanh, nhưng không thả lỏng lực đạo trên tay, ánh mắt thâm trầm nhìn y, phảng phất muốn xuyên thấu qua hình tượng hoặc nhân này, nhìn thẳng đến đáy lòng y.

An Trường Khanh nhìn thẳng hắn một lát, rồi dời mắt đi. Vô thức liếm liếm môi, nếm ra hương vị máu tanh mặn. Y mới hậu tri hậu giác phát hiện, động tác của nam nhân quá thô lỗ, thế mà cắn rách môi y rồi.

Giương mắt lặng lẽ liếc Tiêu Chỉ Qua một cái, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy tai nam nhân ửng đỏ. Lo lắng trong lòng An Trường Khanh tức khắc yên ổn. Hồi tưởng đủ chuyện đời trước, nhịn không được có chút ủy khuất cùng thương tâm. Bám lấy rồi nắm chặt cánh tay của nam nhân, An Trường Khanh hoài niệm cọ cọ tay hắn, nhẹ giọng nói: "Ta không sợ ngươi, ta chỉ sợ đau......"

Thiếu niên lang còn chưa cập quan, mặt như thoa phấn, dáng người phong lưu, âm điệu nói chuyện mang theo âm cuối thấp thấp mềm mại, không hề cố tình câu nhân, nhưng càng khiến lòng người mềm nhũn, hận không thể bảo hộ người trong ngực nâng trong lòng bàn tay, không cho y chịu một chút ủy khuất.

Ngón tay Tiêu Chỉ Qua run rẩy, vô thức buông lỏng tay. Hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, động tác vừa rồi thô lỗ, có lẽ niết đau y.

Cảm nhận được động tác của nam nhân, An Trường Khanh chớp mắt đoán được tâm tư của hắn. Trộm cười trong lòng, cũng càng thêm chắc chắn suy nghĩ của mình.

Người này ngoài mặt thoạt nhìn hung ác, nhưng kỳ thật cẩn thận ôn nhu. An Trường Khanh nghĩ về đời trước, bỗng kinh hoảng phát hiện hắn đã từng dung túng ôn nhu với mình. Y thuận thế tiến sát thân thể vào ngực hắn, gương mặt ửng đỏ nói: "Vương gia chút nữa...... Nhẹ một chút......"

Thân thể Tiêu Chỉ Qua nháy mắt căng thẳng, hắn thất thố đẩy người ra đứng dậy, đưa lưng về phía An Trường Khanh cứng nhắc nói: "Ngươi không cần như thế, ta sẽ không cưỡng bách ngươi."

Nói xong cũng không nhìn An Trường Khanh một cái, đi nhanh khỏi tân phòng. Chỉ là vội vàng bước đi, ít nhiều để lộ một tia chật vật chạy trối chết.

Tác giả có lời muốn nói:

An Trường Khanh ( lo lắng): Các ngươi nói...... Vương gia là không muốn? Hay là không được?
 
Chương 3


Mắt nhìn người không quay đầu cứ như vậy rời đi, An Trường Khanh vừa bực mình vừa ủy khuất, còn có một tia sợ hãi.

Y phí nhiều tâm tư như vậy, thậm chí da mặt dày chủ động, kết quả vẫn quay về quỹ đạo đời trước---Tiêu Chỉ Qua vẫn không viên phòng với y, đến thư phòng ngủ.

Dựa theo đời trước, chuyện này không lâu sẽ truyền đi, tất cả mọi người đều sẽ biết, Tam thiếu gia tướng phủ cũng chỉ là thứ bài trí, đêm tân hôn đầu tiên đã bị Bắc Chiến Vương chán ghét. Ngay cả hạ nhân vương phủ, cũng dám không chút kiêng kị, nói mấy lời châm chọc trước mặt y.

Trước đây An Trường Khanh không quan tâm, nhưng đêm nay không biết chuyện gì, nghĩ tới Tiêu Chỉ Qua không quay đầu rời đi liền khó chịu trong lòng. Một hồi suy nghĩ có phải đời này Tiêu Chỉ Qua căn bản không thích y, tất cả đều là y tự mình đa tình; chốc lát lại nghĩ, có phải đây là trời cao trừng phạt y đời trước cô phụ Tiêu Chỉ Qua. Đời trước Tiêu Chỉ Qua dung túng y, y lại làm như không thấy. Chờ đến khi y tỉnh ngộ, Tiêu Chỉ Qua lại không thích y.

Càng sợ cho dù sống lại một đời, y cũng không thay đổi được kết cục đã định. Cuối cùng y vẫn sẽ trúng độc thống khổ mà chết, Tiêu Chỉ Qua vẫn sẽ trở thành bạo quân vạn người thóa mạ, nắm ngọc bội của y cô độc chết đi ở Tê Ngô Cung.

Trừng mắt lăn qua lăn lại ở trên giường nửa đêm, thật vất vả ngủ đi, rồi lại nửa đêm nằm mộng, chuyện kiếp trước như đèn kéo quân thay phiên diễn ra, An Trường Khanh như trở về lúc trước khi chết đời trước, lục phủ ngũ tạng bị khuấy thành một đoàn, đau đớn đến hận không thể chết dứt khoát.

Chờ đến sáng sớm An Phúc tiến vào gọi người, mới phát hiện cả người y như vớt ra từ trong nước, mồ hôi ròng ròng. Sắc mặt nhợt nhạt như sáp, đôi mắt sưng đỏ, dưới mắt còn có hai luồng xanh đen, tiều tụy không còn dáng vẻ.

"Thiếu gia?" An Phúc hiển nhiên cũng biết chuyện tối qua, lo lắng gọi y một tiếng: "Vương gia cho người tới truyền lời, nói hôm nay không cần phải vào cung."

"Biết rồi." An Trường Khanh hướng hắn ta trấn an mà cười cười, xoa xoa huyệt thái dương lấy lại tinh thần nói: "Bảo người chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa."

An Phúc được phân phó, vội đi xuống chuẩn bị. An Trường Khanh lại ngồi một lát, mới đi đến phòng tắm. Trong phòng tắm đã chuẩn bị xong nước ấm. Hai nha hoàn cầm quần áo đứng hầu một bên. An Trường Khanh không quen có người hầu hạ, liền phất tay bảo các nàng ra ngoài.

Chờ không có người, y mới khẽ thở dài một hơi, cởi xiêm áo, ngâm mình vào nước ấm.

Ngâm nước ấm ấm áp một hồi, đầu óc trướng đau mới hơi thanh minh. An Trường Khanh cẩn thận lau khô bản thân, rồi thay y phục sạch sẽ, mới trở về chính phòng. Nha hoàn nâng khăn tay lau khô tóc cho y, lại dùng phát quan san hô đỏ khảm bảo cột chặt mái tóc dài. An Trường Khanh nhìn chăm chú người trong gương, tuy tinh thần tốt hơn trước, nhưng liếc mắt có thể nhìn ra tiều tụy.

Đợi lát bị người nhìn thấy, không biết sửa soạn ra bao nhiêu lời nói.

Sửa sang lại vạt áo, An Trường Khanh đứng dậy, dẫn theo An Phúc đến thư phòng tìm Tiêu Chỉ Qua, nhưng không ngờ trong thư phòng chỉ có lão quản gia Vương Phú Quý, căn bản không thấy bóng dáng Tiêu Chỉ Qua.

"Vương gia không ở trong phủ?"

Vương Phú Quý cung kính khom người đáp, "Sáng sớm Vương gia đã đến đại doanh ngoài thành."

An Trường Khanh âm thầm buồn bực, Tiêu Chỉ Qua tuyệt đối cố ý. Nào có ai sáng sớm sau tân hôn liền đến quân danh điểm mão*?

(Điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc)

"Vương gia có nói bao giờ trở về không?"

Vương Phú Quý: "Không nói."

Thái độ của lão quản gia không nóng không lạnh, An Trường Khanh không hỏi ra tin tức hữu dụng, chỉ có thể bất lực trở về. Không ngờ lúc cùng An Phúc đi qua cổng vòm rũ hoa, liền nghe thấy bên kia có thanh âm thanh thúy nói: "Các ngươi nghe nói chưa? Sáng sớm hôm nay Vương gia đã đi đại doanh ngoài thành."

Một thanh âm khác lập tức nói tiếp: "Nghe nói, tối qua Vương gia ngủ ở thư phòng. Các ngươi không thấy gương mặt của Vương phi buổi sáng... bọn ta bị dọa tới mức thở dốc cũng không dám lớn tiếng."

"Ta phải nói, các ngươi sợ cái gì." Thanh âm trước lại nói tiếp: "Rõ ràng Vương phi không được Vương gia yêu thích, chỉ là kẻ không thực quyền. Hơn nữa hắn là nam nhân, ngay cả sinh con cũng không được..."

"Ta phải nói, còn không bằng nha hoan chúng ta, ngày ngày hầu hạ Vương gia, nói không chừng ngày nào đó có thể được Vương gia coi trọng, sinh con rồi mẹ quý nhờ con..."

Nói lại nói, cười thành một đoàn.

An Trường Khanh nghe xong sắc mặt như thường. Ngược lại là An Phúc không kiên nhẫn, nâng cao giọng nói: "To gan! Chủ tử là người các ngươi có thể nghị luận hả?"

Bọn nha hoàn đang cười đùa hoảng sợ, vội im tiếng quỳ thành một hàng, thấp thỏm liếc nhìn An Trường Khanh.

An Trường Khanh không nhanh không chậm đi qua, tầm mắt đảo qua một hàng nha hoàn, nhàn nhạt nói: "Ngẩng đầu lên."

Bọn nha hoàn quỳ một hàng nâng mặt lên, mỗi người đều đang độ tuổi tươi non, dáng người yểu điệu, tướng mạo xinh đẹp, non đến có thể véo ra nước. Trong đó có nha hoàn mặc áo ngoài đỏ tươi, váy xanh non trổ mã phá lệ xinh đẹp, một đôi mắt nhuận nước sáng ngời, ai nhìn cũng phải mềm lòng ba phần.

An Trường Khanh khẽ cười cười, biết vừa rồi khơi mào chính là nha đầu này. Thời gian cách quá lâu, nhiều chuyện đời trước y kỳ thực không nhớ rõ lắm. Nhưng ở cổng nghe được giọng nói giòn tan như chim hoàng anh, y nhớ đến một người.

Nha hoàn nhất đẳng bên cạnh Tiêu Chỉ Qua, Yên Hồng.

Đời trước, lời đồn y và Tiêu Chỉ Qua bất hòa đều do ả truyền ra, nha hoàn này thấy y không được sủng, không thiếu lần dùng sắc mặt điều sử trước mặt y. Khi đó y và Tiêu Chỉ Qua không thuận, trong vương phủ bị ủy khuất cũng chỉ có thể nén giận. Trái lại nha hoàn này tuy không bò lên được giường của Tiêu Chỉ Qua, lại gả cho con nuôi của tổng quản vương phủ Vương Phú Quý, ở vương phủ như cá gặp nước. Sau này Tiêu Chỉ Qua và Thái tử tranh trữ vị, nha hoàn này còn nhận bạc của An gia, truyền không ít tin tức của vương phủ ra ngoài.

An Trường Khanh tinh tế đánh giá ả, nhất thời không nói.

Yên Hồng bị y nhìn, có chút chột dạ, nhưng đảo mắt nghĩ đến y không được sủng ái, bản thân là người của Vương gia, muốn đánh muốn giết cũng nên là Vương gia làm chủ. Lá gan liền lớn vài phần, đè thanh âm làm ra vài phần ủy khuất: "Không biết chúng nô tỳ làm gì sai?"

An Trường Khanh nhìn ả sắp rơi nước mắt, diễn xuất không giống nha hoàn, trái lại giống di nương chơi kế tranh sủng, hiển nhiên ỷ vào mình là nha hoàn của Tiêu Chỉ Qua, đoán chừng mình không dám xử lý ả.

Cong môi một cái, An Trường Khanh không để ý đến ả, mà nói với An Phúc: "Đi mời Vương tổng quản tới."

An Phúc tuy khó hiểu, động tác lại không chậm, một lát sau liền mời Vương tổng quản tới đây.

Vương tổng quản tên thật là Vương Phú Quý, tuổi chừng 50, vóc người gầy gò, cất tay bước chân không nhanh không chậm, dáng vẻ giống như An Trường Khanh gặp qua đời trước. Ông là lão nhân bên cạnh Tiêu Chỉ Qua, sau khi Tiêu Chỉ Qua xuất cung khai phủ, nội vụ của vương phủ đều do ông xử lý. Trung thành và tận tâm với Tiêu Chỉ Qua. Nhưng là người ai cũng có chút tâm tư, ông cân nhắc Tiêu Chỉ Qua cũng không coi trọng Vương phi này, đối An Trường Khanh cũng lạnh nhạt.

Như nha hoàn Yên Hồng khi dễ Vương phi, chỉ cần không rùm beng lên, ông cũng mắt nhắm mắt mở, làm như không biết.

Nhưng trước khác nay khác, An Trường Khanh biết được tình ý của Tiêu Chỉ Qua, cũng định cùng Tiêu Chỉ Qua trôi qua thật tốt. Dĩ nhiên phải nâng cái giá của Bắc Chiến Vương phi lên, lập rõ quy củ. Bằng không không chỉ mình mất mặt, truyền ra ngoài, Tiêu Chỉ Qua cũng mất mặt theo.

"Không biết Vương phi gọi lão nô tới có gì phân phó?" Vương Phú Quý hành lễ, trên mặt không có chút lỗi nào, nhưng nhất cử nhất động lại lộ ra qua loa lấy lệ.

An Trường Khanh cũng không giận, vén vạt áo ngồi xuống chiếc ghế An Phúc kéo tới, nhàn nhạt mở miệng: "Hạ nhân ngông cuồng nghị luận chủ tử, không biết điều lệ vương phủ là cái gì?"

Vương Phú Quý sửng sốt một lát, ánh mắt đảo qua Yên Hồng đang quỳ, thử dò xét: "Vương phi..."

"Nếu vương phủ không định quy củ, vậy để ta định." An Trường Khanh giơ tay ngắt lời ông, mắt phượng hơi hạ, tự nhiên nhìn ông: "Hạ nhân ngông cuồng nghị luận chủ tử, nên vả miệng 30 cái, bán ra ngoài. Những người khác là tòng phạm ta cũng không truy cứu nhiều, phạt đến ngoại viện làm chút việc nặng là được. Kẻ dẫn đầu này, Vương quản gia phạt xong, trực tiếp bán ra ngoài đi."

Sắc mặt Vương Phú Quý cứng đờ, chần chừ nói: "Chuyện này...hay là đợi Vương gia về rồi định đoạt..."

"Vương tổng quản cảm thấy Vương gia không có ở đây, ngay cả quyền xử lý hạ nhân ta cũng không có?" Thanh âm của An Trường Khanh đột nhiên chuyển lạnh, ánh mắt thâm trầm.

"Lão nô không dám," Vương Phú Quý vội vàng quỳ xuống, nằm sấp trên đất giải thích: "Chỉ là mấy nha hoàn này hầu hạ Vương gia quen. Nếu thay đổi, sợ Vương gia thấy bất tiện...."

"Ngươi chỉ lo xử lý, phía Vương gia ta tới giải thích." An Trường Khanh nói xong, không cho ông đường bài bác, gọi An Phúc, đứng dậy về chính viện.

Vương Phú Quý nhìn bóng dáng của y, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà đồng ý: "Vâng."

Đợi người vừa đi, Yên Hồng liền nhào tới, lê hoa đái vũ nói: "Cha nuôi, con không muốn bị bán đi...."

Vương Phú Quý ôm tay liếc ả một cái, thật lâu sau mới nói: "Ngươi an phận chút, chờ Vương gia về, ta sẽ thay ngươi chu toàn."

***

Sáng sớm Tiêu Chỉ Qua đã đến đại doanh ngoài thành. Hôm qua hắn một đêm không ngủ. Hôm nay trời chưa sáng liền giục ngựa ra phủ. Chỉ là tuy người không trong phủ, lòng lại không biết rơi đến nơi nào. Ngay cả lúc luyện binh cũng có chút thất thần.

Ở đại doanh đến chiều tối, mắt thấy đã qua thời gian bữa tối, Tiêu Chỉ Qua mới thay áo giáp, chuẩn bị hồi phủ.

Vừa lúc Phụ quốc Tướng quân Triệu Việt vào doanh, hai người đối diện đụng nhau, Triệu Việt ngoài cười trong không cười ân cần thăm hỏi một câu, "Ngày tân hôn thứ hai Vương gia trái lại chăm chỉ như vậy, không bồi Vương phi nhiều chút?"

Tiêu Chỉ Qua nhíu mày, liếc hắn ta một cái, cũng không để ý tới, khẽ kẹp bụng ngựa, đi thẳng ra ngoài.

Triệu Việt lại không buông tha, một bộ dáng muốn xem chuyện cười, "Chẳng lẽ Vương phi khiến Vương gia không tận hứng? Đúng lúc ta mới được mấy mỹ nhân, ngày khác đưa đến phủ cho Vương gia được không?"

Đều là một trong mười hai Tướng quân, Triệu Việt và Tiêu Chỉ Qua xưa nay không hợp.

Đại Nghiệp khai quốc đến nay, chia 1 kinh 12 châu 64 quận, sáu vị Trụ quốc Đại tướng quân Thiết Triệu, Chử, Tiết, Sư, Hạ Hầu, Thần Đồ, mỗi Đại tướng quân đốc quản 2 châu, mỗi một châu lại bố trí một tướng quân, tổng cộng mười hai người.

Tổ phụ của Triệu Việt, Triệu Tín Sùng là một trong sáu vị Trụ quốc Đại tướng quân.

Triệu gia là nhà mẹ đẻ của đương kim Thái hậu, Hoàng Hậu lại là cháu ngoại của Triệu Thái hậu, bởi vậy xưa nay Triệu gia là một bè với Thái tử Tiêu Kỳ Án. Thái tử và Tiêu Chỉ Qua không thuận, hơn nữa Tiêu Chỉ Qua chiến công lớn lao, đứng hàng đứng đầu mười hai tướng quân. Bởi vậy Triệu Việt thân cận với Thái tử cạnh tranh với hắn đã lâu, phàm tìm được cơ hội thì phải châm chọc mỉa mai một phen.

Ngày thường Tiêu Chỉ Qua lười so đo với hắn ta, nhưng hôm nay tâm tình hắn phá lệ không tốt, hai mày kiếm không vui mà hợp lại, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Việt.

Triệu Việt cười đến càng tùy tiện: "Làm sao? Hay Vương gia không thích mỹ nhân? Thích nam nhân hơi cường tráng? Ta nghe nói Vương phí chính là vị mỹ nhân xinh---"

Lời chưa kịp nói xong, một cây thương cán đôi ngũ long ô kim lăng không bay tới cắm trước mặt Triệu Việt, thân thương vù vù, chấn động không thôi.

Tiêu Chỉ Qua giục ngựa tiến lên, rút ra thương ô kim cắm dưới đất ba tấc, trầm giọng cảnh cáo: "Trường thương không có mắt, Triệu Tướng quân ăn nói cẩn thận."

Nói xong giục ngựa mà đi, vó ngựa đá lên hất tro bụi đầy đầu Triệu Việt.

Ra đại doanh, vó ngựa bước qua quan đạo rộng lớn vào trong thành Nghiệp Kinh. Thẳng cổng đông Nghiệp Kinh là phố Trường Lạc, hai bên phố Trường Lạc là phường thị, phía đông là y thực trụ hành (ăn, mặc, ở, đi lại), phía tây là Tần lâu Sở quán, quán trà quán rượu.

Nghiệp Kinh không cấm đi lại ban đêm, sắc trời còn chưa tối, Tây phường đã giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

Tiêu Chỉ Qua giục ngựa đi qua, xung quanh liền tĩnh một chút, đợi hắn đi xa, lại trở về náo nhiệt. Hắn thành thói quen, khi đi ngang một cửa hàng điểm tâm, chần chừ ngừng lại. Cửa hàng điểm tâm tên Tam Vị Trai, bên trong có nhiều loại điểm tâm tuyệt nhất Nghiệp Kinh. Mỗi ngày không ít quan to hiển vinh cho người tới mua.

Hơi suy nghĩ, Tiêu Chỉ Qua liền giục ngựa đi lên. Người xếp hàng trước cửa hàng thấy hắn đi tới, lập tức tránh ra một đường, Tiêu Chỉ Qua cũng không thèm để ý, nói với tiểu nhị: "Một hộp bánh hoa mai." Hắn mơ hồ nhớ, phó tướng từng nói bánh hoa mai của Tam Vị Trai là ngon nhất, phu nhân trong nhà rất thích ăn. Phàm là chọc phu nhân tức giận, mua một hộp bánh hoa mai về, nhất định có thể dỗ dành.

Tiểu nhị đặt bánh hoa mai vào hộp, nơm nớp lo sợ đưa cho hắn. Cũng không dám mở miệng đòi tiền, cười nói: "Vương gia còn muốn gì khác?"

Tiêu Chỉ Qua móc ra một thỏi bạc vụn ném cho gã, cũng không đáp lại, giục ngựa rời đi.

Chờ về đến phủ, quản gia Vương Phú Quý liền đi lên đón, Tiêu Chỉ Qua thuận tay đưa bánh hoa mai cho ông: "Mang qua cho Vương phi."

Vương Phú Quý sửng sốt một chút, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn. Chỉ là Tiêu Chỉ Qua lộ rất ít cảm xúc ra ngoài, không nhìn ra tí sửu gì. Ông chỉ có thể sửa lại lời trong bụng, cẩn thận nói: "Lão nô sẽ gọi người mang đi. Còn có buổi sáng Vương phi từng đến thư phòng tìm ngài."

Ánh mắt của Tiêu Chỉ Qua lóe lên: "Vương phi...khỏe không?"

Vương Phú Quý cúi đầu trả lời: "Hôm nay mấy nha đầu Yên Hồng, làm việc không cẩn thận, chọc Vương phi không vui, Vương phi muốn bán chúng ra ngoài..."

Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Vương Phú Quý thấy hắn tựa hồ không định nói gì, rốt cuộc nhịn không được nói: "Mấy người Yên Hồng hầu hạ ngài cũng rất nhiều năm, cứ bán đi như vậy, sợ không quá thích hợp..."

"Cũng chỉ là mấy nha hoàn." Tiêu Chỉ Qua quét nhìn ông, giữa mày oai phong uy nghiêm: "Nghe Vương phi đi."

Vương Phú Quý giật nảy trong lòng, không thể không đánh giá vị trí của An Trường Khanh lần nữa, cũng không dám nói thêm gì, vâng dạ đáp lại.

Tác giả có lời muốn nói:

#cầu biểu hiện sinh dục cực mạnh#

Tiêu vương gia: Vợ nói đều đúng, nghe lời vợ không hề sai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom