Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 258: Người phụ nữ của tôi sẽ do tôi chiếu cố


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện đứa bé kia, sau phải mời người của Thôn Ủy xuống, rồi người của bên Trấn cũng xuống, cảnh sát xuống vận động. Sau cùng, Lão Bắc chọn một nhà, đập tường đưa đứa nhỏ ra, không đưa ra bằng cửa chính mà đưa ra từ cửa sổ một phòng ở sau nhà. 

Giờ tôi cũng như đứa bé kia vậy. Bọn họ tới tìm tôi, rõ ràng tôi đang ở ngay kế bên nhưng lại không ai thấy tôi. Nếu tìm thấy tôi kịp thời thì tôi còn có cơ hội sống sót, nếu tới tận một tuần sau mới tìm thấy, hoặc vĩnh viễn không tìm thấy, thì có phải tôi chết mục ở đây cũng chẳng ai hay?

Tôi đã khóc đến không còn nước mắt, thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Cái chết hóa ra lại ở gần tôi đến vậy. Không có Tông Thịnh! Tôi sẽ chết ở đây, cho tới khi rữa nát và bốc mùi may ra người ta mới phát hiện.

Trong bóng đêm, thời gian có vẻ trôi đi thật chậm. Không ánh sáng, không nước, không đồ ăn, chỉ có bóng tối vô biên vô vọng khiến tôi nhanh chóng lâm vào trạng thái mơ hồ. Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình sắp ngất đi thì  lại nghe thấy tiếng động. Dường như tiếng động phát ra ở ngay trên bức tường sau lưng tôi. 

Có tiếng mẹ tôi khóc, còn có tiếng bác tôi an ủi: “A Thải à, đều là do chị không tốt, chị không thấy Ưu Tuyền… chuyện này làm sao bây giờ?! Chị chết mất.”

“Chị dâu, giờ nói thì có ích gì, đừng cản em, em giờ chỉ cần đưa Ưu Tuyền nhà em về nhà bình an là được.”

Bác tôi lên tiếng: “Bệnh viện lớn tới vậy, mọi người chắc chắn Ưu Tuyền không ra khỏi cửa sao?”

Bác gái nói: “Tối qua em xem video theo dõi cả đêm, không thấy con bé ra ngoài. Con bé chỉ đi tới đây, chỗ này thôi, chỗ này đèn không có rọi tới, chỉ thấy tối đen, không thấy gì. Chẳng có ai. Ai cũng nói bệnh viện này có ma, hay là, chúng ta đi hỏi Lão Bắc tiên sinh?”

Ba tôi đột nhiên lên tiếng: “Tìm Lão Bắc, Tông Thịnh bên kia sẽ không giấu được. Đến lúc đó, đến lúc đó, nó làm ra chuyện gì chúng ta cũng không biết. Khi đó, là chị ở đây trông con bé. Người không còn.  Không  phải nó đòi người sao?”

“Tôi… tôi chết mất.”

Tôi gượng đứng dậy. Chỉ một động tác đứng lên cũng khiến tôi kiệt sức. Tôi cố hít thở, hơi thở nóng tới kinh người. Tôi lại sốt rồi! Hơn nữa vẫn không tìm được cách đi ra ngoài, tôi quều quào đập lên bức tường sau lưng, há miệng muốn gọi mẹ nhưng lại phát hiện ra nói không thành tiếng. Cổ họng tôi đau tới cháy bỏng. Tay vẫn cố vỗ lên tường, chỉ thấy tường vừa thô vừa ráp. 

“Mẹ, con ở đây…” tôi chưa kịp nói xong thì cơ thể đã không chịu nổi nữa mà ngã xuống. Tuy tôi không phải quá khỏe mạnh, nhưng cũng không phải mong manh yếu đuối như thế này, tôi không cố nữa, vì biết cố cũng không có ích gì.

Hiện tại tôi chỉ có thể chờ có người tới tìm được mình. Tôi phải bảo tồn thể lực, bảo tồn sinh mệnh, tôi không thể chết trước khi Tông Thịnh tìm được mình. Còn không phải là phát sốt sao? Tôi liền không nói lời nào, tôi ngủ, ngủ rồi sẽ không cảm giác gì nữa. Tôi co người, ôm chân, cuộn chặt người lại thành hình tròn.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Cứ thế, tôi mơ màng không biết bao lâu. Cuối cùng có ánh sáng chiếu vào, vẫn là người kia, với ngọn đèn dầu trên bàn, chỉ có điều hắn lại khôi phục dáng vẻ trẻ tuổi. Hắn lật sổ, thấy tôi mở mắt thì hỏi: “Có cần vào tủ đông ngủ không. Chẳng biết phải đợi bao lâu đâu. Cứ như vậy cũng không thoải mái. Trong tủ đông thực mát mẻ, ngủ rồi thì cái gì cũng không biết. Ba ngày cũng chỉ mất một nguyên bảo, không đắt đâu.”

Tôi dựa vào tường, khàn khàn nói: “Ta còn chưa có chết đâu, ta không nằm tủ đông đâu.”

“Chờ đến khi ngươi thật sự cảm thấy chính mình đã chết, chắc đã thối hoăng. Đến lúc đó, thân thể giữ không nổi, hạ táng rất khó xem.”

“Không cần ngươi quản.”
 
Chương 258-2: Người phụ nữ của tôi sẽ do tôi chiếu cố 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Hắn lại lắc đầu, thổi tắt đèn. Tôi tiếp tục cuộn tròn, trước khi lại mê man, ngẫm lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân. Từ sau khi vào đây tới giờ, tôi đã hai lần gặp người nam nhân này. Mà ở trong trí nhớ, khi ba mẹ nói những lời này nọ, thì hẳn là đã sang ngày thứ hai. Bọn họ còn đang gạt Tông Thịnh. Như vậy nam nhân kia chính là mỗi đêm tới một lần. Đối với Tông Thịnh mà nói, hẳn là đêm thứ ba sau khi tôi mất tích. Suốt hai ngày ba đêm, dù cho bọn họ có gạt cũng không được lâu hơn nữa. Tôi vốn có huyết khế với Tông Thịnh, nếu anh thật sự muốn đi tìm tôi thì sẽ tìm được thôi. 

Tông Thịnh! Anh đang ở đâu? Mau tới tìm em nha! Em sắp chết ở chỗ này rồi. 

Tôi cứ tự nhủ trong lòng vô số lần.

Trong bóng đêm mịt mùng, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập, có thể cảm giác được dòng máu lưu động.

Tôi không biết đã qua bao lâu, cả thế giới của tôi tựa hồ đã đọng lại, thậm chí, tôi quẩn quanh với suy nghĩ liệu mình đã chết chưa? Chết trong chỗ đen tối này mà không một ai phát hiện ra. 

Ban đầu là tôi ngồi bệt xuống đất, tới giờ thì ngay cả sức lực để ngồi tôi cũng không còn, nằm bệt luôn xuống đất. Mặt đất rất lạnh, tôi chỉ có bộ đồ mẹ chuẩn bị cho, khi nhập viện đang mặc bộ đồ mùa thu, ở ngoài là áo nhung to, và một áo khoác ngủ mà thôi. Với tiết trời cuối thu đầu đông cộng với sàn nhà này, tôi cảm thấy từng trận khí lạnh xông vào cơ thể. Tôi cảm thấy bên ngoài thật lạnh, mà bên trong cơ thể thì thật nóng muốn chết.

Tôi thở dốc, hơi thở nóng hầm hập, đến cả thở ra cũng khó khăn, chẳng lẽ tôi thật sự sắp chết rồi sao?

Ngay khi tôi nghĩ như vậy thì lại nghe tiếng mở cửa, nghe tiếng một nhóm người bước vào. Nhưng hiện tại, tới sức lực để mở mắt tôi cũng không có.

Có giọng nữ nói: “Nơi này vốn dĩ là nhà xác. Sau đó, vốn là trạm xá sẽ không cần tới nhà xác nên niêm phong lại. Cửa trước giờ vẫn khóa, không ai có thể vào. Bên kia có một cửa ra sân, và cũng đang khóa lại. Cạnh nhà xác có một tòa nhà nhỏ có bốn phòng, vốn là phòng cách ly sốt khi bệnh truyền nhiễm bùng phát, chúng cũng đã bị khóa.”

Kế tiếp là bác gái tôi: “Lão Bắc nói rồi, sợ là Ưu Tuyền không thể tìm được, có tìm được cũng đã chết rồi. A Thải, em, em đừng ngất, phải cố lên. Đứa nhỏ này không còn, đứa nhỏ này không còn…”

Mẹ tôi nức nở: “Muốn gì phải tìm thấy thi thể mới đi được, con gái của tôi như thế nào phải có câu trả lời.”

Giọng  nữ nói: “Cái này chúng ta cũng mặc kệ, các ngươi đi báo án đi. Xem cảnh sát nói như thế nào. Nếu không nữa, các ngươi đi toà án kiện đi. Xem Toà án phán như thế nào, chúng ta sẽ bồi thường cho.”

Mọi người vẫn đứng ở cửa nói chuyện, nhưng ngay lúc này tôi thấy bước chân, đi lại trong không gian tối tăm này, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của nhưng không thể nghe thấy. Chỉ cảm thấy có bước chân lướt qua bên cạnh rồi dừng lại không xa tôi. Vài giây sau, một giọng nói vang lên:

“Lão Bắc nói Ưu Tuyền đã chết sao?”
 
Chương 258-3: Người phụ nữ của tôi sẽ do tôi chiếu cố 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người vẫn đứng ở cửa nói chuyện, nhưng ngay lúc này tôi thấy bước chân, đi lại trong không gian tối tăm này, tôi có thể cảm nhận được tiếng bước chân của nhưng không thể nghe thấy. Chỉ cảm thấy có bước chân lướt qua bên cạnh rồi dừng lại không xa tôi. Vài giây sau, một giọng nói vang lên:

“Lão Bắc nói Ưu Tuyền đã chết sao?”

Tông Thịnh! Thật là Tông Thịnh! Tôi bắt đầu thở dồn dập, cuối cùng anh đã tới rồi, sau cùng thì anh cũng đã đến tìm tôi trước khi tôi chết.Tôi cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt vẫn là bóng tối mịt mùng, tôi không còn sức để nói, không nước uống, không đồ ăn, còn có áp lực tinh thần nữa, và quan trọng là, tôi hẳn là đã sốt suốt  hai ngày hai đêm. Còn có thể suy nghĩ, chưa bị sốt tới teo não là giỏi rồi.

Tôi cảm thấy anh đứng cách tôi không xa, bước chân của anh dừng lại ngay bên cạnh tay tôi, tôi cố vươn tay bắt lấy, nhưng không chạm được vào cái gì. 

Bác gái nói: “Ta đi hỏi Lão Bắc tiên sinh. Ông ấy tính một chút, nói Ưu Tuyền lần này… Không thể cứu.”

“Ồ, Lão Bắc nói a.” Tông Thịnh nói mang theo vẻ khinh miệt. “Vậy cứ coi như Tông Ưu Tuyền đã chết đi. Trở về đi, không nghe phó viện trưởng người ta nói a, nên báo án thì báo án, nên đi kiện ở toà án liền đi toà án.” Meo_mup

Mẹ tôi khóc lóc: “Tiếc cho Ưu Tuyền có tình cảm với mày. Tao nói nó rời đi nó còn cãi nhau với tao, còn mày, chẳng coi việc của con bé là chuyện gì lớn!”

“Người đã chết thì còn việc gì nữa? Trong công ty tôi còn có việc, không rảnh tìm người với mấy người. Mất tích vượt qua 48 giờ có thể đi báo án.” Tông Thịnh lạnh lùng nói.

Tôi lại cố thử, vươn tay ra nhưng lại xuội lơ rũ xuống. Sao Tông Thịnh lại lạnh lùng đến vậy? Chẳng lẽ trước giờ anh đều giả vờ sao? Giờ thấy tôi chết, có phải anh lại đang cao hứng không?

Không! Tông Thịnh không phải là người như vậy, anh không phải, anh quan tâm tôi, anh yêu tôi! Tôi có thể cảm nhận được! Anh hết lần này tới lần khác bảo tôi không được phản bội anh, nhưng giờ, vì sao, vì sao anh lại không cần tôi?

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy nếu mình chết như thế này thì cũng không thành vấn đề.

Mẹ tôi điên cuồng kêu to: “Tông Thịnh! Mày có còn là người không? Được rồi, đúng mà, trước giờ mày có phải là người đâu! Mày đã hại chết con tao, chính mày hại chết Ưu Tuyền!”  

“Ồ, lại đây đánh tôi đi! Tôi sẽ không phải vì bà là mẹ của Tông Ưu Tuyền mà để cho bà đánh đâu. Ưu Tuyền mất tích ở bệnh viện, là các người nhất định phải bắt cô ấy về, làm cô ấy lên cơn sốt, đưa tới cái trạm xá này rồi mất tích. Chuyện đó, có liên quan tới tôi sao?! Hay là tôi phải tìm các người đòi người?!”  

Mẹ tôi lại khóc lóc nghẹn ngào. 

Có tiếng bật lửa, sau đó là tiếng của Tông Thịnh: “Các người đều coi Tông Ưu Tuyền là đã chết phải không, về tìm quần áo và di vật của cô ấy chôn thành cái mộ là xong rồi. Tôi tìm thấy cô ấy, đưa cô ấy ra, thì sau này mọi thứ liên quan tới cô ấy, kể cả sống chết cũng không liên quan tới các người. Người phụ nữ của tôi, tôi sẽ tự mình chiếu cố. Cũng mong các người thật sự coi như đứa con này đã chết, đừng có đến làm hại Ưu Tuyền nữa.”

Vừa dứt lời, tôi ngửi thấy mùi khói luồn vào trong mũi, tôi lại vì câu nói sau cùng của anh mà cố mở mắt ra. 

Lúc này, trước mắt tôi không còn là bóng tối, tôi có thể ngửi thấy mùi khói trong không khí, còn nữa, trong bóng tối, có một người giấy mang theo ánh sáng mù mờ chậm rãi bay tới trước mặt tôi, trên người giấy còn có dấu vết của một giọt máu.

Người giấy cứ thế chậm rãi dừng lại trên mu bàn tay tôi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 259-1: Sự quan tâm của Tông Thịnh (1)


Edited by Meo_mup

Trong giây tiếp theo, một bàn tay đã nắm lấy cánh tay tôi, tôi cố ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tông Thịnh đã ngồi xuống bên cạnh tôi, thấy tôi nhìn thì anh vươn tay vén tóc phủ lên mặt tôi, khẽ nói: “Anh đến rồi, yên tâm đi. Sẽ không sao đâu. Nếu không chịu nổi nữa thì ngủ một lúc đi. Lúc dậy rồi mọi chuyện đã xử lý xong.” Anh duỗi tay, bế tôi lên. Tôi chậm rãi khép mi.

Bên tai tôi văng vẳng tiếng của mẹ, cả tiếng của viện phó kia la hét.

“Ưu Tuyền! Tìm được Ưu Tuyền rồi, Ưu Tuyền tìm được rồi! Ưu Tuyền, mẹ đây, sẽ không có việc gì đâu!”

“Sao cô ấy lại ở đây? Rõ ràng chúng ta tìm nhiều lần rồi mà. Sao, sao, cô ấy ở bên đó mà chúng ta không thấy?”

Có một giọng nói xa lạ: “Có lẽ khi tới tìm mấy người chỉ đứng ở cửa liếc qua rồi đi. Căn phòng này tối tăm, ẩm thấp. Góc đó còn tối thui như vậy, mắt chưa kịp thích ứng thì đã bỏ đi rồi. Các người nghĩ đi, tìm không kỹ còn đòi đi báo án. Người này gây rắc rối cho bệnh viện quá đi.”

Tông Thịnh bế tôi đi ra ngoài, hơi thở phảng phất mùi máu tươi và mùi thuốc lá. Tôi cuối cùng có thể an tâm ngủ một chút. Bên tai còn có tiếng của anh: “Bác sĩ đâu? Mau cấp cứu. Kêu xe cứu thương lại đây, đưa lên bệnh viện thành phố.”

Tôi chỉ có chút ký ức vụn vặt thế thôi, không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Chính là cảm giác quá mệt mỏi tới bất lực, không phải xỉu, mà là mệt quá không còn sức để mở mắt.

Khi tri giác quay lại, tôi nghe thấy tiếng của Ngưu Lực Phàm. hắn nói: “Tôi đi tra Huyền Văn Các rồi, ông chủ cũng chẳng có quan hệ gì với Lão Bắc, nhưng nghe nói chú của Thẩm Kế Ân từng cùng uống trà với ông chủ chỗ đó.”

“Kế hoạch bắt đầu từ hai mươi năm trước, chú gã cũng còn trẻ, có thể tra được thông tin của lão không? Toàn bộ luôn. Nhà bọn Thẩm Kế Ân cả nhà đều liên quan, lão chú đó nếu không có ích lợi gì thì làm gì có chuyện tích cực hỗ trợ tới vậy?”

“Ưu Tuyền tỉnh rồi.”

Tôi mở mắt ra. Cánh tay đang gắn dây truyền dịch, bên cạnh còn có một khay đá nữa. Phòng bệnh chỉ có một chiếc giường, Ngưu Lực Phàm và Tông Thịnh đều đang ở đây. Chỉ có điều, Ngưu Lực Phàm lại nhìn tôi cười cười, quay sang Tông Thịnh nói: “Tôi đi làm việc đây. Cậu ráng bồi Ưu Tuyền mấy ngày đi. Dù sao, còn hơn hai tháng, chúng ta có thể từ từ chuẩn bị.”

“Ừ. Chuyện Thẩm Hàm anh suy nghĩ lại đi. Tôi tôn trọng quyết định của anh.”

Sau khi Ngưu Lực Phàm rời khỏi, phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi sờ trán, còn hơi sốt. 
 
Chương 259-2: Sự quan tâm của Tông Thịnh (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 259-2

“Mẹ em đâu biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy đâu.” tôi nhận ly nước, uống ngụm nước. Bị sốt, cả người mềm nhũn, lúc nói chuyện tôi còn cảm giác được cả người nóng hầm hập.

“Sốt lâu vậy, chưa thành bé ngốc là may rồi, còn nói giúp bọn họ nữa.”

“Là ba mẹ em mà. Hơn nữa, chuyện này rõ ràng là do Lão Bắc gài bẫy thiết kế mà, lão cố tình nói ở chỗ đông người còn không phải với ý đồ để cả thôn và ba mẹ em cùng nghe sao, rõ ràng là để thúc cho ba mẹ lôi em về còn gì?”

Tông Thịnh vươn tay tới xoa xoa đỉnh đầu tôi, sau đó đem một người giấy đưa tới trước mặt tôi: “Lúc ấy em thấy gì?”

Tôi nhìn người giấy, uống ngụm nước, cảm giác ổn hơn nhiều. Dù tôi còn sốt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Tôi bắt đầu kể cho Tông Thịnh nghe về việc tôi nằm viện, rồi chuyện ở nhà xác, cả việc trên cuốn sổ tay ghi chép có tên của tôi. 

Tông Thịnh đang vừa nghe vừa chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn tắm cho tôi khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, tôi không ngờ tới một người đàn ông có thể cẩn thận tới như vậy, nên tôi vội đưa tay: “Để em đi, em không sao, em không yếu ớt tới vậy đâu.”

“Sau này em sinh con cho anh, lúc ở cữ còn không phải anh chăm sóc em sao. Anh đã nói với mẹ em, cứ coi như con gái đã chết rồi. Em là người của anh, không phải của ba mẹ em. Khi anh tìm thấy em, bọn họ đều nghĩ là em đã chết rồi. Bọn họ chỉ muốn tìm thi thể mà thôi. Hay nói cách khác, là tìm cách đòi tiền bồi thường từ phía bệnh viện.” 

Tôi yếu ớt cười, những lời mà anh nói tôi cũng nghe thấy.

“Nói thì nói vậy thôi, sau này nếu thật sự ở cữ thì mẹ em…” nói đến đây tôi im bặt. Ngẩng đầu, tôi nhìn anh đứng trước mặt, tay cầm bàn chải đánh răng và cái ly, trên người mặc bộ đồ màu xanh lục, trên khuôn mặt trắng nõn với quầng thâm hiện rõ. Hẳn là từ khi đưa tôi vào viện anh chưa từng rời đi, chưa về nhà mà một mình ở đây trông tôi. 

“Làm sao vậy?”

“Tông Thịnh, anh, anh nguyện ý sinh con sao?”

Tông Thịnh cười cười, đem bàn chải đánh răng nhét vào trong tay tôi, chuyển đề tài. Anh đặt người giấy lên bàn nhỏ rồi nói: “Trên mặt nó có máu, là của anh, nên em mới thấy anh đứng bên ngoài vẫy em ra. Mà sổ nhà xác đó vài ngày nữa bọn anh sẽ xử lý. Chờ em hạ sốt đã.”

“Tại sao trên người giấy lại có máu của anh?”  Tôi cảm thấy nếu Tông Thịnh đã cố ý dùng người giấy đưa tôi ra ngoài lại đưa tôi tới nhà xác?! Nếu anh muốn hại tôi lại còn phải phiền toái vậy sao? Chỉ là người giấy dính máu anh sao lại đến như vậy?

Tông Thịnh trầm mặc một chút, lúc sau mới nói:"Cứ tin anh đi, đừng hỏi. Đánh răng rửa mặt nhanh rồi ăn cháo trắng, uống thuốc bắc rồi ngủ tiếp."

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 259-3: Sự quan tâm của Tông Thịnh (3)


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 259-3

Tông Thịnh trầm mặc một chút, lúc sau mới nói:"Cứ tin anh đi, đừng hỏi. Đánh răng rửa mặt nhanh rồi ăn cháo trắng, uống thuốc bắc rồi ngủ tiếp."

"Còn thuốc bắc nữa sao?" Tôi nhìn sang bên kia, trên bàn nhỏ có một chiếc cốc giữ nhiệt, mặt tôi nhăn lại như trái khổ qua. Chưa uống tôi đã thấy đắng nghét rồi.

“Em phát sốt chủ yếu là do âm khí của nhà xác. Dù thể chất em đã bị anh ảnh hưởng nhưng âm khí nặng như vậy vẫn khiến em không chịu được. Uống chút thuốc bắc sẽ tốt hơn truyền nước biển nhiều.” (*)

Đánh răng rửa mặt, ăn cháo uống thuốc rồi ngủ tiếp. Nhưng tôi vẫn hỏi:  “Tông Thịnh, em có thể gọi điện cho mẹ không?”

“Bọn họ biết em ở đây, cũng biết em không sao, mà họ cũng biết anh đang tức giận, không cho phép bọn họ lại gần em.” 

Có nghĩa là anh không cho phép tôi gọi điện thoại, nhưng như vậy tôi cũng yên tâm.

Anh như vậy, có chút giống như làm nũng, tôi bật cười. 

Thời gian bên nhau lâu như vậy tôi chưa từng thấy anh biểu cảm như vậy.

Nằm xuống, tôi nhắm mắt. Tôi chỉ muốn mau khỏi bệnh, tôi không thể kéo chân Tông Thịnh như thế này, anh ấy vẫn còn việc phải làm.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy có một bàn tay xoa trán, Tông Thịnh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi, nói nhỏ: "Em có biết tại sao anh lại tìm được em không? Trên công trường có kẻ náo loạn, anh thật sự rất bận. Anh không cách nào chăm sóc em được, mà bọn họ thì lại cố tình che giấu tin tức của em. Mãi về sau, một giọng nói cứ vang lên trong tim anh, nói rằng ‘Tông Thịnh! Anh đang ở đâu? Mau đến tìm em! Em sắp chết rồi!’ Anh biết, là em đã xảy ra chuyện. Năng lượng của em rất yếu, có thể khởi động huyết khế khẳng định là đã xảy ra chuyện. Ngủ đi nào.”

Tống Thịnh cầm lấy bát, đi ra ban công rửa bát, tôi lén mở mắt ra. Nhìn anh ấy. Sau lưng anh, có một dấu thẫm màu trên quần áo, dấu vết hẳn là đã xử lý, nhưng trực giác tôi biết, đó là vết máu.

Những điều tôi đã trải qua theo quan điểm của tôi đã rất nguy hiểm. Nhưng anh ấy cũng đã trải qua những chuyện rất nguy hiểm, nhưng anh ấy sẽ không nói với tôi về chuyện đó mà chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau một mình, một người yên lặng gánh vác.

Khi tôi tỉnh lại, người bên cạnh không phải Tông Thịnh, mà là Ngưu Lực Phàm. Tôi nhíu nhíu mày, Tông Thịnh lần này xem ra là thật sự tức giận rồi, đã mấy ngày rồi mà vẫn không cho ba mẹ tới thăm tôi. 

Ngưu Lực Phàm nhìn thấy tôi đã tỉnh, nhưng anh ấy không đỡ tôi như Tông Thịnh mà chỉ cười cười, nói Tông Thịnh về nhà thay quần áo. Bởi vì y tá không thích mùi máu trên người anh.

Cơn sốt của tôi đã lui, sức lực của tôi đã trở lại. Tuy nhiên, sau khi tôi sửa sang xong, Ngưu Lực Phàm đưa cho tôi ly giữ nhiệt nói là Tông Thịnh phân công đưa tôi, nói là ở trong là thuốc Bắc, tôi phải uống. Nếu không, về sau sẽ lưu lại bệnh căn.

Sau khi bị tôi lèo nhèo thì Ngưu Lực Phàm đành đưa tôi xuống dưới vườn hoa dưới lầu phơi nắng. Tôi thật sự sắp lên mốc meo cả rồi. 

Phía sau khoa nội trú của bệnh viện thành phố là một khu vườn nhỏ để bệnh nhân có thể đi lại. Loại nắng đầu đông vào khoảng ba bốn giờ chiều cũng sẽ không gắt lắm. Bước dưới hàng cây râm mát với ánh nắng xuyên qua tán lá vô cùng thoải mái. 

Ngưu Lực Phàm đi ở phía sau tôi khoảng một mét, không nói lời nào, cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó. 

Tôi liền hỏi: “Ngưu Lực Phàm, vết thương trên người Tông Thịnh là sao? Công trường bên kia chuyện gì?”

“Xem tin tức sẽ biết. À, Tông Thịnh bảo sẽ mua điện thoại mới cho em, tối tới đưa cho em.”

“Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Ngưu Lực Phàm có chút do dự, sau đó mới nói: “Cụ thể ra sao anh cũng không biết. Ngày hôm đó công trường đốt chín phong pháo rồi khởi công, cũng không có vấn đề gì. Ngày hôm sau, năm giờ sáng bọn anh qua làm pháp sự, dùng máu gà trộn với gạo rải ở công trường.

Sớm như vậy, công trường không có ai. Chẳng hiểu ở đâu ra có  mấy tên lưu manh tới, nói pháo làm anh em nó bị thương, mà còn là bị thương tiểu đệ đệ. Kêu là trọng thương, đòi công trường bồi thường một trăm vạn. Rõ ràng chính là tới phá mà. Lúc đánh nhau, nói chung là anh sợ chết nên bỏ chạy, nghĩ là chạy qua bên đường gọi người. Những kẻ đó chỉ đứng đó nhìn anh chạy cũng không đuổi theo, chỉ vây quanh Tông Thịnh. ”

“ Anh ấy bị xã hội đen đánh? ”

Tông Thịnh từng nói anh ấy có học võ, dù không phải là cao thủ, nhưng anh muốn bỏ chạy vẫn được, cũng sẽ không bị thương thành như vậy đi.

(*) Mèo có đôi lời: Hi cả nhà, mấy hôm trước có lần Mèo sốt rất nặng, cái đợt mà Mèo không đăng truyện hết mấy ngày trời đó. Lần đó, nhiều người bảo Mèo là đi vô bệnh viện truyền nước đi. Mèo cũng không tiện nói, vì đều là quan tâm thôi. Nhưng Mèo muốn nhắc cả nhà mình một chút, không phải cứ mệt, cứ bệnh là đi truyền nước biển, truyền đạm nha. 

“Các chỉ số trong máu, muối, đường, chất điện giải,... ở cơ thể người đều có một mức giá trị nhất định, khi giá trị này giảm đi thì phải bù đắp thêm vào để không làm mất sự cân bằng. Lúc này chúng ta cần thực hiện xét nghiệm máu để kiểm tra chính xác lượng mất đi từ đó có những biện pháp bù đắp với liều lượng thích hợp. Do đó việc khám và xét nghiệm kiểm tra rất quan trọng trước khi truyền dịch, để có thể kiểm soát được lượng nước đưa vào cơ thể không ít hơn và cũng không nhiều hơn.

Tuy nhiên, nếu thuộc một trong số những đối tượng sau thì vẫn cho bệnh nhân truyền nước trước khi có kết quả xét nghiệm: bệnh nhân bị mất máu, mất nước, ngộ độc, trước và sau thực hiện phẫu thuật.

Hiện nay việc tự ý truyền dịch tại nhà khi cảm thấy cơ thể mệt mỏi, ngủ ít, ăn uống kém,... rất phổ biến. Không phải lúc nào truyền cũng tốt, tùy theo thể trạng và đối tượng bệnh nhân mà sẽ có nhóm dịch truyền khác nhau. Do đó việc truyền dịch mà không được bác sĩ kiểm tra rất dễ xảy ra tai biến và gây nên những hậu quả nghiêm trọng.

Đối với một số trường hợp bị mất nước nhưng vẫn còn khả năng ăn uống thì việc truyền dịch lại không hiệu quả bằng việc uống trực tiếp. Ví dụ: Truyền một chai muối 9% chỉ tương đương với việc bạn uống trực tiếp một bát canh, truyền glucose 5% chỉ như uống một muỗng cà phê đường.” 

Hơn nữa:

“Nguyên tắc cơ bản nhất khi bị sốt virus là không truyền muối, đường và các chất điện giải. Những chất này khi được truyền trực tiếp vào cơ thể sẽ gây áp lực lên vùng sọ và tăng phù não, khiến bệnh tình thêm nặng. Bên cạnh đó, đến nay vẫn không có nghiên cứu nào xác định rõ tác dụng của dịch truyền trong việc hạ sốt. Việc giảm sốt hầu hết là do tác dụng từ thuốc hạ sốt.

Bên cạnh đó, thuốc đi vào cơ thể đều sẽ gây ra tác dụng phụ và nếu truyền trực tiếp, nguy cơ của những tác dụng này lại càng cao. Thậm chí, truyền dịch bừa bãi ở các cơ sở y tế không uy tín còn gây nhiễm trùng, lây nhiễm một số bệnh lý nguy hiểm như viêm gan, HIV, AIDS...

Việc truyền nước khi bị sốt virus ở người lớn chỉ nên được tiến hành nếu có nghi kèm với sốt xuất huyết (thể hiện ở các dấu hiệu ngoài da). Bên cạnh đó, nếu người bệnh gặp tình trạng nôn mửa liên tục, tiêu chảy và mất nước... thì mới được chỉ định truyền nước. Việc truyền nước trong trường hợp này cũng phải được theo dõi cẩn thận.

Tai hại của việc tự ý truyền dịch và điều trị cúm là cực kỳ to lớn. Hãy tìm gặp bác sĩ, thăm khám cụ thể và nhận điều trị phù hợp để nhanh chóng cải thiện bệnh tình.”
 
Chương 260-1: Tông Thịnh giấu diếm (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edited by Meo_mup

“Tin tức thì nói như vậy. Nói đám lưu manh kia quậy phá đòi thu phí bảo kê. Nhưng khi anh gọi người cầm đồ nghề tới thì đám du thủ du thực đó đều bỏ chạy, căn bản là không phải tới đòi tiền. Nếu là tới đòi tiền thì sẽ ngay lập tức lăn lộn ở đó, bảo là bọn anh đến bắt nạt đánh chết bọn nó, rồi đòi bồi thường.

Khi bọn anh tới thì Tông Thịnh trên lưng đã bị thương chảy không ít máu. Anh bảo đi bệnh viện thì cậu ta bảo không cần. Đám người đó muốn gì chứ, ai mà biết được. Anh có cảm giác như Tông Thịnh đi cua mất bồ của đại ca bọn nó á, bọn nó chỉ tới kiếm chuyện đánh cho đổ máu rồi về báo cáo với đại ca. Ha ha. Cái này là anh ví von thôi nha. Ưu Tuyền đừng có để ý.” 

Ngưu Lực Phàm vốn luôn không đàng hoàng, tôi chẳng buồn để ý tới, nhưng khi tôi quay người lại đối mặt với hắn thì vẫn chống nạnh bĩu môi mà nói: “Tông Thịnh bị một đám du thủ du thực đánh, anh liền chạy. Anh còn nói mình là huynh đệ tốt cái khỉ gì hả?”

“Anh, anh không phải sợ chết sao? Nhỏ tới lớn anh chưa từng đánh nhau đó, còn nữa, chuyện này Tông Thịnh cũng không để ý, em đừng có mà tính toán. Ha ha. Giờ chẳng phải cậu ấy vẫn ổn sao? Bị thương nhẹ mà.”

“Máu chảy nhiều như vậy còn bảo là nhẹ?”

“Lúc em sốt mê man anh có coi qua rồi, miệng vết thương cũng không to, trầy mất miếng da sau lưng thôi, mà ổn nhiều rồi. Thằng nhóc đó không phải là người mà, mất miếng da mà một hai ngày là ổn luôn.”

Tôi cau mày nghĩ tới lời nói của anh tối qua, lúc đó tôi còn thấy kỳ quái, sao người giấy đó lại có máu của Tông Thịnh. Có  vẻ là đám du côn đó đánh nhau chỉ vì muốn lấy máu của anh. 

“Sau đó thì sao? Chắc chắn còn chuyện gì nữa đó!” 

Tôi nghĩ vậy vì có vẻ  mọi chuyện sẽ càng lúc càng phức tạp. Có kẻ thuê đám du côn đi lấy máu của Tông Thịnh, sau đó nhỏ lên người giấy để đi tìm tôi, cho tôi thấy Tông Thịnh ngoài cửa sổ đang gọi mình, nên tôi ra khỏi phòng bệnh đi tới nhà xác. Bọn họ làm vậy vì cái gì? Không phải là cố ý nhắm vào tôi chứ? Tôi mất tích thì người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Tông Thịnh cho nên chắc chắn phía anh xảy ra chuyện gì đó.

Ngưu Lực Phàm do dự một chút, đi tới phía trước, rồi lại đi tới, dường như làm lơ không trả lời câu hỏi này của tôi.

Tôi vội bước tới đuổi kịp hắn hỏi dồn: “Rốt cuộc là sao? Nói đi! Không phải nói chúng ta là cùng một phe sao? Sao có chuyện thì hai người không chịu nói cho tôi biết?”

Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”

Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Thông báo:

Do đặc thù công việc của Mèo, giai đoạn này Mèo hơi bận nên lịch đăng truyện sẽ không cố định, và không đều. Mèo sẽ cố gắng đăng trong thời gian ngắn nhất cả nhà nhé.

Thương yêu!

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 260-2: Tông Thịnh giấu diếm (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 260-2

Ngưu Lực Phàm xoay người cười: “Đừng hỏi nữa. Chẳng phải em vừa ốm dậy sao? Thôi, về nghỉ ngơi đi. Em nên ngủ nhiều hơn. Không phải mọi người đều nói, bị sốt thì phải ngủ nhiều lên sao?”

Không đợi tôi trả lời hắn đã đi về phía phòng bệnh. Bọn họ chắc chắn có chuyện gạt tôi!

Thật ra đã ngủ suốt hai ngày, sức khỏe tôi cũng đã khôi phục, giờ bảo tôi ngủ thì tôi cũng không ngủ được, cứ ở trong phòng thế thôi. Tôi cũng cố ý hỏi Ngưu Lực PHàm vài lần nữa nhưng hắn vẫn cứ tránh né, không nói câu nào mà im thin thít, bị hỏi quá hắn liền bỏ ra ngoài hành lang đứng.

Tới giờ ăn tối thì Tông Thịnh đến. Ngưu Lực Phàm như thể được đại xá, vội chạy thoát khỏi bệnh viện. Tông Thịnh đã thay đồ, nhìn Ngưu Lực Phàm nói là từ hôm làm pháp sự tới giờ hắn vẫn chưa về nhà. Như vậy, chắc chắn hai người đã có chuyện gì đó.

Tôi ngồi trên giường đong đưa hai chân hỏi:  “Tông Thịnh, vết thương trên lưng anh là như thế nào?”

“Có du côn tới đòi phí bảo kê, anh đánh nhau với bọn nó một trận.” vừa nói, anh vừa ném lên giường một chiếc hộp nhỏ. “Anh lấy chứng minh của em đi làm sim rồi.”

Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại  mới. Chuyện này thật sự làm tôi kinh hỉ, tôi còn tưởng sau khi xuất viện phải về nhà tìm cái điện thoại cũ chứ. 

“Gọi ba mẹ em đi, đừng làm như anh giam lỏng em vậy.”

Tôi cười thật tươi với anh, ôm điện thoại gọi cho ba mẹ. Tôi báo bình an với ba mẹ, nói với họ tôi không sao, còn nói nhiều nhiều lắm. Nói với ba mẹ rằng tôi và Tông Thịnh thực sự yêu thương nhau, bọn tôi sống cùng nhau rất tốt, mặc kệ thiên hạ nói gì, chúng tôi không có ý định chia tay nhau. Dù cho mai này tôi có thật sự bị anh hại chết đi nữa, tôi cũng không có ý định chia tay.

Cúp máy, tôi thấy Tông Thịnh đã đang ngồi trên sô pha làm việc bằng máy tính. Nhìn dáng vẻ anh chuyên tâm làm việc tôi cũng không quấy rầy. Nhưng tôi có thể hiểu vì sao anh kêu tôi gọi điện cho ba mẹ. Chính là để tôi dời sự chú ý, đổi đề tài. 

Ăn cơm xong, tôi liền nằm ở trên giường chơi di động mới. Vì sim cũng là sim mới nên tôi chẳng có số điện thoại của ai, nên lên diễn đàn hỏi số điện thoại của mọi người. 

Có một người đang gửi tin, nội dung là  “Phú nhị đại của Nhà Giàu Mới Nổi Nông thôn độc ác uy hiếp bạn gái”

Có bạn khác nói: “Lại là Sa Ân! Lại xảy ra chuyện. Bạn nào muốn ở lại làm việc ở Sa Ân thì nên xem qua đi!”  

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Vì tôi cũng từng làm ở Sa Ân nên cảm thấy rất hứng thú với đề tài này nên vào web xem.

Trên web đưa tin, trên mạng có một video ghi lại hình ảnh một phú nhị đại nhà quê một mình xông vào khách sạn Sa Ân. Vì khách sạn đang ngừng kinh doanh nên không có ai cản phú nhị đại này lại. Người này đi thẳng lên lầu 6, đá tung cửa một căn phòng, tìm thấy bạn gái thì nắm tay kéo ra ngoài. Còn nghe hắn nói với bạn gái là bắt đi phá thai. Ngay khi hắn ta định đánh vào bụng cô ta thì bạn bè hắn chạy tới kịp đưa hắn đi.
 
Chương 260-3: Tông Thịnh giấu diếm (3)


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 260-3

Phía dưới bình luận tất cả đều nói rằng hiện tại phú nhị đại ra làm sao. Toàn là tra nam, là cầm thú… 

Khách sạn Sa Ân ngừng kinh doanh, cô gái mang thai, vậy chẳng phải là Thẩm Hàm sao? Nguyời kéo cô nàng là Ngưu Lực Phàm? Ngưu Lực Phàm đâu phải cái gì nhà giàu mới nổi phú nhị đại a. Phải như Tông Thịnh thì mới đúng chứ nhỉ?!

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tông Thịnh ngồi bên kia, anh đang chăm chú làm việc trên máy. Tôi cắm tai nghe, mở video.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Tông Thịnh xuất hiện trên video tôi vẫn căng thẳng.  

Video là có người núp ở chỗ rẽ thang bộ quay. Có thể nhìn thấy Tông Thịnh đạp cửa một gian phòng. Sau khi đá liên tiếp năm cửa phòng thì anh vào phòng, sau đó là tiếng Thẩm Hàm thét chói tai. Không biết vì cái gì, trong video âm thanh vô cùng ồn ào. Chỉ có thể nghe thấy Thẩm Hàm thét chói tai, Tông Thịnh nói gì đó cũng nghe không rõ. Nhưng từ hình ảnh xem thấy lúc đó trên người Tông Thịnh đã có vết máu, thái độ vô cùng thô bạo. Lúc Thẩm Hàm té lăn trên đất thì anh kéo cánh tay của cô ấy ra ngoài. Đi được hai mét thì Ngưu Lực Phàm từ thang máy xông ra tới. Hắn xông lên trước, trực tiếp ôm lấy Tông Thịnh, mà lúc này, Tông Thịnh nâng chân lên tựa hồ muốn đá bụng Thẩm Hàm.

Ngưu Lực Phàm lớn tiếng kêu Tông Thịnh, nhưng âm thanh rất ồn, không nghe được gì. 

Tới đây thì ống kính rung lên rồi hết video. Ngưu Lực Phàm túm Tông Thịnh đi, là về phía cầu thang. Như vậy kẻ quay phim đã bị Tông Thịnh bọn họ thấy được.

Tôi tắt trang web, ngẩng đầu nhìn Tông Thịnh. Hóa ra bọn họ giấu diếm tôi chuyện này. Tông Thịnh vì sao lại ra tay? Kẻ quay phim là ai? Kẻ lan truyền video lên web là ai, rõ ràng cố ý nhắm vào Tông Thịnh. 

Tông Thịnh làm những việc này khẳng định không đúng, nhưng anh cũng hoàn toàn không có lý do gì để ra tay với Thẩm Hàn. Thẩm Hàn vốn bản thân không có gì đặc biệt, chỉ có đứa nhỏ trong bụng là đặc biệt. Mà chuyện này, Ngưu Lực Phàm thấy thế nào? Vì đứa bé chính là của hắn.

Trong lòng tôi rối bời, rõ ràng hai bọn họ đều không muốn nói về chuyện này với tôi. Ngay lúc này, điện thoại anh vang lên. 

“Alo… ngày mai con đi làm… con thấy rồi… Ông à, chuyện này con không có cách nào giải thích với ông. Nhưng con có thể khẳng định là tin tức không đúng đâu… bán hàng sao, con không quản lý. Chuyện này ông nói với Tiểu Trần đi… con biết, con là người phụ trách dự án, nhưng… bộ phận quan hệ công chúng nói sao?... vậy kêu Tông Đại Hoành đi xử lý đi.” 

Anh tựa hồ có chút bực bội mà cắt đứt điện thoại, ngẩng đầu liền thấy tôi đang nhìn mình, anh đóng laptop nói: “Hạ sốt rồi, có sức chưa?”  

Tôi nhanh chóng gật gật đầu: “Em không thành vấn đề. Ngủ hai ngày, em khỏe hơn nhiều rồi.”

“Vậy tốt rồi, thay quần áo rồi ra ngoài với anh một chút. Ngày mai anh phải đi làm rồi, tới chừng đó có khả năng sẽ rất bận rộn không có thời gian để chăm sóc em đâu.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Tôi thử thăm dò hỏi. Nhưng mà thực ra tôi cũng biết, Tông Thịnh sẽ không dễ dàng nói ra cho tôi nghe. Nếu muốn nói thì anh đã nói từ lâu rồi. 

“Đi tới trạm xá kia. Em nói trong sổ nhà xác có tên em, việc này phải xử lý. Mặc kệ lý do gì, bị ghi chép lại thì không phải là chuyện gì tốt.”

Tôi vội tìm quần áo. Muốn ra ngoài thì không thể mặc đồ bệnh viện được. “Hồ sơ sinh tử của một người có thể thay đổi được không?”

“Hắn không phải Diêm Vương, ai biết được ghi chép đó của hắn là sao? Đi xem sao rồi tính.”

Sau hơn một giờ, chúng tôi tới trạm xá. Lúc này vẫn còn sớm, mới hơn 9 giờ. Đang là giờ giao ca, các bác sĩ và y tá đều tập trung trong văn phòng, và không ai để ý đến chúng tôi cả. Không có nhân viên bảo vệ ngồi ở cửa khu vực này. Chúng tôi đi thẳng ra phía sau khoa điều trị nội trú.
 
Chương 261-1: Ông già trong tủ đông (1)


Edited by Meo_mup

Tông Thịnh đưa tôi đến phía sân sau, tôi còn khá ngạc nhiên vì tưởng mình đi ra sân trước. Tôi còn nhớ rõ khi đó, khu phòng bệnh của tôi là ngay sát vách khu vực khám bệnh ở phía trước, nên sân sẽ là sân trước. Góc tường còn có ngọn đèn bé tí kia mà.

Nhưng Tông Thịnh không nói gì, chỉ im lặng đi vào phía bên trong, tôi cũng lặng lẽ đi theo anh. Đến khi vào trong tôi mới phát hiện phía sau cũng có một sân y như phía trước.  Sự khác biệt là không có tòa nhà ở phía sau, và sau đó nó là nhà của người dân. Tường bên trái sân có một cửa nhỏ, gần đó là một tòa nhà nhỏ và một dãy nhà lợp ngói. Dưới ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy lầu hai của tòa nhà nhỏ, có vài ký tự lớn "Phòng thử nghiệm nhiễm trùng sốt".

Tông Thịnh thấy tôi dừng bước thì xoay người, kéo cánh tay của tôi. Anh chính là người như thế, hay kéo cánh tay của tôi, chứ không phải nắm bàn tay như các cặp đôi khác. 

“Lần trước khi đến tìm em, chính là tìm thấy ở nhà ngói kia đó. Viện phó bọn hô bảo căn nhà đó đã bị bỏ hoang lâu rồi, cửa vẫn luôn bị khóa, còn là khóa bằng ổ khóa bên ngoài, nên căn bản là sẽ không có khả năng có người vào được. Nếu có người vào thì ổ khóa đã bị tháo ra rồi, nên từ đầu mọi người đều không nghĩ tới việc tới đây, mà dù cho ba mẹ em có yêu cầu mở khóa thì cũng không tìm thấy.”

“Vậy làm sao anh tìm được em?”

“Sau khi người giấy được sử dụng thì có thể giúp cho tiên sinh làm việc, dù là âm hay dương cũng thế. Khi em mang theo người giấy đi vào thì đã trở thành tiếp điểm cho anh ở thế giới bên này. Anh có thể thông qua người giấy tìm thấy em. Thực ra, khi đó em hoàn toàn có thể sử dụng người giấy để ra ngoài.”

Tôi thở dài, nghĩ tới phải quay lại nơi đó trong lòng thấy thật nặng nề, như thể không thở nổi,

“Dù cho em đang nắm người giấy trong tay cũng không thể tự mình ra ngoài. Nếu không thì, anh dạy em đi, ai biết được lỡ sau này chuyện như thế này lại xảy ra…”

Tông Thịnh đột nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn tôi.

“Sao thế? Tới cửa sân rồi mà chúng ta không có chìa khóa.” tôi nói, nhưng dĩ nhiên anh dừng bước không phải vì điều này, vì anh cứ thế nhìn tôi:

“Anh sẽ không để cho em gặp nguy hiểm. Anh đã nói với ba mẹ em, về sau, em và anh là một, để anh bảo vệ cho em. Em cũng chẳng cần học những thứ này, vì nói thật không phải ai cũng có thể học phong thủy, làm phép. Có những người là có duyên thì học, còn với một số người học thì lại phải chịu liên lụy nhân quả. Chỉ cần có anh ở bên em là đủ rồi.”

Anh nhìn tôi, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tôi biết, người đàn ông của tôi không biết nói lời âu yếm, cũng chẳng biết dỗ dành tôi, mà chỉ nói như thế, khẳng định những tính toán của mình.

Tôi kiên định gật đầu, “Em hiểu.”

Anh lúc này mới xoay người sang chỗ khác, lấy ra thứ gì đó từ trong túi quần túi hộp. Ánh sáng nơi đây thật tệ, thậm chí ở nơi này ánh sáng của ngọn đèn tù mù còn bị bóng cây che mất, chỉ còn bóng tối vây quanh.
 
Chương 261-2: Ông già trong tủ đông (2)


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 261-2

Tông thịnh chọc chọc ổ khóa mấy cái thì khóa mở ra, cửa sân theo động tác của anh “Két~” một tiếng, mở ra. Sau âm thanh đó, thứ hiện ra trước mắt chúng tôi là một lối đi khoảng 1m, đối diện lối đi có một cánh cửa nhỏ mở toang, màu đen.

Tôi cảm thấy cách bài trí của căn phòng nhỏ này khác với căn phòng nhỏ mà tôi bước vào trước đây. Tôi nhớ rõ rằng khi tôi lần đầu tiên bước vào, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chiếu vào theo đường chéo từ cửa. Nhưng trước mắt tôi lúc này không nhìn thấy bất cứ thứ gì. 

Tông Thịnh đứng trước cánh cửa nhỏ, lấy một sợi chỉ đỏ ra, kéo qua cánh tay trái của tôi, cột một đầu vào ngón giữa bàn tay trái của tôi, đầu kia thì cột vào ngón giữa của mình. Anh không nói chuyện, tôi cũng không dám hỏi nhiều.

Cột kỹ càng rồi anh mới kéo tay của tôi đi vào căn phòng đã từng là nhà xác kia. Anh bật đèn pin rọi vào. Căn phòng không lớn, nhưng bên trong còn thông với một gian phòng khác. Hơn nữa, nhìn kỹ lại thì ở đây cũng không có cái gì cả, không có bàn, không có bút, cũng chẳng có sổ sách gì. 

Vì trên tay có cột chỉ đỏ nối với tay Tông Thịnh nên tôi yên tâm không ít. Đi theo Tông Thịnh, anh sẽ không để cho tôi gặp nguy hiểm, cảm giác an toàn này cứ tự nhiên như vậy thôi.

Tông Thịnh lấy một mảnh vải đỏ ra bọc đèn pin lại, khiến cho ngọn đèn chiếu ra ánh sáng màu đỏ trông rất tối tăm, vừa làm, anh vừa hỏi:  “Người đó bảo em làm gì?”

“Hắn kêu em thuê cái tủ đông. Hắn bảo rằng em là người chết.”

“Được, vậy em nói to, kêu em tới thuê tủ đông cho mình nghỉ ngơi.”

“A?!” Tôi kinh ngạc.

“Nếu người đó là người trông nhà xác ở đây, thì chính là người ghi chép  lại, cho thuê tủ đông. Những bệnh viện trạm xá bé tí này, chẳng có mấy tủ đông đâu. Mười mấy năm trước, anh cũng từng thấy một trạm xá có khoảng hơn mười cái tủ đông, nhưng không có bảo quản thi thể gì cả, thậm chí tủ đông còn được bác sỹ y tá trưng dụng để cất mỡ  heo, sủi cảo này nọ. Rồi, bắt đầu đi.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, cảm giác thật căng thẳng. Đây là nơi mà tôi đã từng vô cùng cố gắng để thoát khỏi, giờ lại phải quay lại, còn phải tới gần nữa. Tôi vẫn luôn sợ hãi, mà lại phải làm điều  này, tôi thật sự sợ tới chút nữa tôi phát hiện ra mình đang nằm trong tủ đông lạnh mất. 

Dưới ánh sáng mỏng manh, đỏ rực, Tông Thịnh lại kéo tay tôi. Đôi bàn tay thật dày, bao lấy tay tôi, giống như có năng lượng từ tay anh truyền sang tay tôi vậy. Tôi cảm thấy mình đã có đủ dũng khí rồi, lớn tiếng, nhưng giọng vẫn hơi run: “Tôi tới thuê tủ đông để mình nằm! Tôi tới thuê tủ đông để mình nằm! Tôi tới thuê tủ đông…” 

Tông Thịnh khẽ siết tay tôi, tôi ngừng lại, mới chú ý tới xung quanh đã biến hóa. Trong một căn phòng nhỏ mười lăm mười sáu mét vuông như vậy, một ngọn đèn dầu xuất hiện ở chỗ nối với phòng kia.
 
Chương 261-3: Ông già trong tủ đông (3)


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 261-3

Tông Thịnh khẽ siết tay tôi, tôi ngừng lại, mới chú ý tới xung quanh đã biến hóa. Trong một căn phòng nhỏ mười lăm mười sáu mét vuông như vậy, một ngọn đèn dầu xuất hiện ở chỗ nối với phòng kia. Trong ánh sáng tù mù, một người đàn ông trẻ tuổi đang đậy chao đèn lên ngọn đèn dầu. Hắn nhìn tôi, rồi nói:

“Tông Ưu Tuyền đúng không. Ta đã nói ngươi đã chết, ngươi còn không tin. Hiện tại tới thuê tủ đông sao? Mấy ngày nay thời tiết hẳn là không nóng đi, không thấy được ngươi bị hư thối. Mau cấp đông đi, nếu không tới lúc hạ táng thì muốn nhiều khó coi có bao nhiêu khó coi. Giá cả ưu đãi, ba ngày một nguyên bảo. Chờ người nhà ngươi tới đón ngươi, ngươi liền… Người nam nhân này là ai a? Ta không thấy có đăng ký người mới.”

Khi người đàn ông đang nói thì hơi già đi, khi nói xong, anh ta dường như không phải là một người đàn ông tuổi đôi mươi xuất hiện lúc ban đầu, mà là một ông già khoảng sáu mươi tuổi. Ông lão lật xem hồ sơ trong tay, cầm bút bi nói: 

"Thật sự không có đăng ký mới. Ngươi... không chết sao lại ở đây? Ôi, ta nhìn thấy ngươi, không phải người sống. Ngươi, hừ, làm sao lại tới chỗ của ta?!”

Tông Thịnh tiến lên vài bước, tôi cũng không thể không đi theo, sợi chỉ đỏ cột chúng tôi cũng chỉ khoảng một mét mà thôi. Đến gần như vậy, tôi thật sự có chút sợ hãi ông lão kia.

Tông Thịnh hỏi: “Ghi chép này là ai khai?”

"Hệ thống trong bệnh viện rất hoàn hảo. Những người chưa chết không thể đăng ký với tôi. Tất cả những giấy chứng tử này đều do giám đốc bệnh viện cấp không phải sao? Tôi đã nhận được giấy báo tử, không có người nhà đến đón xác kịp thời nên chuyển sang chỗ tôi để ở tủ đông lạnh. Ngươi là người nhà của Tông ưu Tuyền sao? Đã có người nhà, tại sao còn ở đây? Mau về nhà làm tang sự đi thôi. Hay là còn đang tranh cãi với bệnh viện?”

" Giấy chứng tử do bệnh viện cấp, sao lại tới chỗ của ngươi. Nếu ta không sai, ngươi đã chết hơn mười năm, khi chết cũng đã ngoài sáu mươi. Ông à, ông chết rồi. ” 

Ông ta vẫn cầm cuốn sổ trong tay, nhưng cơ thể đã run lên. Ông ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình. Tông Thịnh rút cuốn sổ từ tay ông ta, trong đó có hồ sơ và giấy chứng tử. Tôi kiễng chân nhìn vào tờ giấy chứng tử, ngày ghi trên đó là đêm đầu tiên bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện.

Tông Thịnh cầm bút bi lên, nói: "Giấy chứng tử này là giả. Đương nhiên, ta biết ông sẽ không làm giả, đó là giám đốc bệnh viện làm. Oan có đầu nợ có chủ, ta tự nhiên sẽ đi tìm hắn. Bất quá này nếu ghi chép này đã là sai, thì phải sửa lại.” Tông Thịnh cầm bút chuẩn bị sửa.

Ông lão vội kêu: “Đừng, bản ghi chép này không thể sửa! Người đã chết thì phải chết!”

Tông Thịnh nhìn ông ta, khinh miệt mà nói: “Thực xin lỗi, ngươi cũng là người chết, ghi chép ở đây, hẳn là cũng có ngươi.” Tông Thịnh nhanh chóng vẽ lên tờ giấy chỗ có tên tôi sửa thành chữ “Bản phế thải”, rồi xé tờ giấy chứng tử của tôi, đồng thời lật về phía trước.

Suốt quá trình này ông lão kia không dám phản kháng, mà chỉ run rẩy đứng trước ngọn đèn dầu, thậm chí, phải dựa vào mặt bàn để chống đỡ cho cơ thể mình.

Lời Tông Thịnh nói, có lẽ việc chỉ ra ông ta đã chết chính là đả kích lớn với ông ta, nên ông ta không dám tiếp thu sao? Ông ta cũng không thừa nhận là mình đã chết sao?  

Tông Thịnh lật tới phía trước, nói: “Hoàng Tổ Nhân, 61 tuổi, tử vong ngày 12/7/1994 nguyên nhân là… Tự sát, nhiệt độ thấp nên suy đa tạng.”

Ông ta bật khóc: “Bọn họ muốn dẹp nhà xác. Tôi chỉ có một mình, không có nhà xác này tôi sống bằng cái gì? Chi bằng nằm chết trong tủ đông cho rồi.”

“Ông nằm ở tủ đông, không ai phát hiện sao?” Tôi vội vã hỏi.

Tông Thịnh nói: “Nếu có người phát hiện thì ông ta đã không xuất hiện ở chỗ này. Hẳn là có người biết ông ta ở chỗ này, lại không có tìm được thi thể ông ta nên ông ta vĩnh viễn ở chỗ này. Ông già, ra ngoài đi.”
 
Chương 262-1: Giấy chứng tử (1)


Edited by Meo_mup

Ông già khẽ lắc đầu, vặn nhỏ bấc đèn, dập tắt ngọn đèn dầu, xung quanh lại chìm vào bóng tối. Sau khi mắt chúng tôi thích nghi lại với bóng tối, theo ánh đèn pin màu đỏ của Tông Thịnh tôi thấy ông già đang đi chậm rãi đi vào căn phòng kế  bên.

Tông Thịnh kéo tay tôi đi theo, chỉ sau vài bước, nhưng khi chúng tôi đến căn phòng trong thì ông già đã biến mất. Ngọn đèn dầu đặt ở giữa phòng. Trong căn phòng, nơi sát tường có một dãy tủ đông, hai tầng, mỗi tầng 5 cái. Tủ đã bị cắt điện từ lâu, thậm chí còn có rỉ sét lủng lẳng. 

Tông Thịnh vừa định đi tới tôi đã kéo anh lại: “Tông Thịnh, ông lão đó chỉ là muốn ở lại đây, cũng không có tâm tư muốn hại em. Thôi, bỏ đi, đừng quấy rầy ông ấy.”

Nơi này rộng tới vậy, chúng tôi có thể dễ dàng đoán được khi người ta mới cắt điện tủ đông thì ông ta đã chui vào đó nằm. Tủ đông này chỉ cần đóng lại  một chút là đã đóng băng rồi. Ông ấy một mình, đem theo ngọn đèn dầu đặt ở giữa phòng… 

Sau này có lẽ trạm xá cũng phát hiện ông ấy mất tích, có lẽ cũng ghé vào đây nhưng không ai nghĩ tới việc kéo các ngăn đựng xác ra mà cứ thế khóa cửa nhà xác lại, khiến cho ông lão nằm trong tủ, chậm rãi phân hủy, vĩnh viễn lưu lại nơi đây. 

Tông Thịnh đưa tôi ra khỏi nhà xác, trong  lúc lơ đãng ngẩng đầu liền thấy được trong phòng khám bệnh lầu hai đang có một bé gái trừng mặt nhìn chúng tôi qua vách kính. Tôi vội cúi đầu bước ra khỏi cửa. 

Bệnh viện nào chả có ma, điều này không thể chối cãi. 

Sau khi ra khỏi nơi đó, Tông Thịnh tháo sợi tơ cột tay chúng tôi lại với nhau, cầm tờ giấy chứng tử trong tay: “Làm sao mới khiến viện trưởng chịu  nói ra ai là người chủ mưu đằng sau nhỉ?”

“Em có cách!” Lần này vào nhà xác tôi cũng chẳng sợ hãi mấy, cũng có thể là do không khủng bố nên tôi cũng to gan hơn. “Để đó cho em.”

Tôi lấy giấy chứng tử, nhìn tên mình trên tờ giấy, có cảm giác thật khó hiểu. 

Tôi xõa tóc ra, đưa tay lên cào cào cho tóc rối tung, rồi đi tới phía trước, vừa đi vừa nói: “Anh kiểm tra xem viện trưởng có đi làm không hộ em. Nếu có thì kêu ra giúp em, kêu anh là người nhà người bệnh. Em ở chỗ góc tường ma kia đợi.”

Có vẻ Tông Thịnh đã hiểu kế hoạch của tôi, anh hỏi: “Em làm được không? Hay để anh dắt hồn.”

“Không cần, dùng biện pháp của em đi.”
 
Chương 262-2: Giấy chứng tử (2)


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 262-2

Tôi tuy rằng không biết dắt hồn là có ý tứ gì, nhưng là chuyện này vốn dĩ chính là ta chọc phải, ta muốn dùng ta chính mình biện pháp tới giải quyết.

Tông Thịnh đi về phía khu bệnh nội trú, tôi cũng chạy theo, đến chỗ rẽ thì nấp vào. Ngọn đèn leo lét đó nằm ở góc tường khu bệnh nội trú, ánh sáng ngay chân đèn thì ổn, nhưng khu chỗ rẽ đó thì lại vô cùng tăm tối. 

Tôi cầm tờ giấy chứng tử, hồi hộp nhìn sang khu bệnh nội trú. Khu vực này vốn chẳng mấy ai qua lại, cũng chẳng có bảo vệ đi tuần. Quả nhiên, chỉ vài phút sau  tôi đã thấy Tông Thịnh dắt theo một người mặc blouse trắng đi về phía tôi. Người đó tôi không hề thấy ấn tượng gì cả, vì ông ta chẳng phải bác sỹ chủ trị cho tôi, thậm chí tôi còn chưa từng gặp.

Rốt cuộc  hắn có thù oán gì với tôi mà lại làm giấy chứng tử cho tôi?

Tôi vội định thần, chuẩn bị tốt.

Khi bóng áo trắng càng lúc càng tới gần, hắn và Tông thịnh đã đi hẳn vào khu vực tối tăm, nghe hắn nói: “Cậu là người nhà của sản phụ hả? Yên tâm đi, bác sỹ sản khoa của chúng tôi không kém ở trên trấn đâu, dù có đưa bao lì xì hay không cũng sẽ tận tâm đỡ cho người nhà mà.”

Tôi lên tiếng, giọng run rẩy, tay đưa bản chứng tử ra phía trước: “Viện trưởng à, giấy chứng tử của tôi viết sai rồi, ông già ở nhà xác bảo tôi đi tìm ông sửa lại.”

Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó tái mét thối lui, nhưng Tông Thịnh đã ngáng chân khiến hắn té nhào. Hắn giương đôi mắt đầy kinh hoảng nhìn tôi dưới ánh đèn tù mù. Tôi ra vẻ sợ ánh sáng mà né ánh đèn, lại nói: “Ông già nói, nếu ông không sửa cho tôi thì ông ta sẽ không cho tôi thuê tủ đựng xác, để cho tôi thối rữa mà thôi.”

“Ta, ta, ta, cái này, này không phải ta làm. Cái này, cái này là, là Lão Bắc, là người trong thôn Lão Bắc tiên sinh, kêu ta làm như vậy. Hắn kêu ta viết giấy chứng tử này, đến trước cửa viện kia đốt rồi ném vào. Nói là có thể giúp cho ta hóa giải, hóa giảigiúp ta thoát chết một lần. Ta, ta, ta thật không ngờ ngươi sẽ thật sự chết. Ta, không liên quan chuyện của ta, là hắn kêu ta làm như vậy.” Hắn nói, bò rạp trên mặt đất, thối lui ra phía sau. Nhìn hắn như vậy, tôi nghĩ tới một câu “Tè ra quần”. Tôi thật không nghĩ tới, Lão Bắclà một đại sư phụ, lại gạt người như vậy. Cái này so với mê tín dị đoan, gạt tiền người khác gì chứ. Vậy mà lão là đại sư phụ đó, trong thôn bao người tin tưởng sùng bái lão.

Tông Thịnh lấy một lá bùa từ trong túi ra, cuộn tờ giấy chứng tử bên trong rồi đến chỗ tối tăm giữa viện mà đốt. Ánh lửa bùng lên màu xanh ma quái chứ không phải như ngọn lửa đỏ cam thông thường.  

“Không có việc gì. Kỳ thật dù hắn không nói, anh cũng có thể đoán được là Lão Bắc.”

Tôi cắn môi, không nói chuyện, tôi dường như đã đoán ra lý do tại sao Lão Bắc làm như vậy. Chỉ cần không còn tôi nữa thì cây đao Tông Thịnh này chẳng khác nào là mất đi vỏ đao. Chọc giận anh thì anh sẽ bạo tẩu, không quan tâm gì nữa cả. Nhưng khi giết người phóng hỏa sẽ không thể thoát tôi, cho dù Tông Thịnh có lợi hại, thì cũng sẽ như Vương Càn phải đối mặt cảnh sát, bắt giam…

Mà dù cho Tông Thịnh không bạo tẩu, việc tôi mất tích cũng sẽ làm anh phân tâm, tăng thêm cơ hội cho lão nếu lão nếu muốn giết Tông Thịnh. Từ bé tôi đã sống trong thôn, nghe người lớn nói nhiều về chuyện địa ốc và chuyện khu mỏ. Hiện giờ ngành sản xuất, khu mỏ cùng địa ốc đều vẫn kiếm ra tiền. Nhưng cũng vì thế mà chuyện giết người giành giật mối mang, giành phần lợi thật sự xảy ra, không phải là tình tiết trong tiểu thuyết. Hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
 
Chương 262-3: Giấy chứng tử (3)


Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 262-3

Chuyện này, dù Tông Thịnh làm thế nào cũng là thất bại. Cứ nhìn vào hoàn cảnh của Tông Thịnh lúc này sẽ thấy, tuy rằng anh không hé môi với tôi chút nào, nhưng tôi có thể nghĩ tới, anh một mình đi tới khách sạn Sa Ân không màng hậu quả mà lôi Thẩm hàm ra, thậm chí còn muốn đá vào bụng Thẩm hàm, chắc chắn có liên quan tới tôi. Mọi chuyện xảy ra trong thời gian tôi mất tích, hẳn là anh biết tôi có chuyện do tôi đã khởi động huyết khế cầu cứu anh.

Có người ở khách sạn quay lại được toàn bộ quá trình,đem loan truyền trên mạng. Chuyện này đối với Tông Thịnh ảnh hưởng khẳng định là rất lớn.

Lúc quay trở lại bệnh viện thành phố đã quá 12 giờ đêm, y tá cũng cằn nhằn tôi vài câu, nói tôi mau đi đo nhiệt độ để cô ấy ghi vào bảng. Tông Thịnh không nói gì, cứ thế dựa lên sô pha ngủ vùi. Tôi có thử nói chuyện vài lần, nhưng anh cứ lờ đi, có lẽ vì sợ chuyện ở khách sạn Sa Ân sẽ bị lộ ra. 

Khi tôi quay trở lại trên giường bệnh, trong lúc nhất thời cũng ngủ không được, tiếp tục đọc tin trên di động. Có người thông báo cảnh sát đã xem video và sẽ tiến hành theo dõi điều tra.

Trong lòng tôi đầy lo lắng bất an, quay sang nhìn Tông Thịnh.

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh lại thì bên cạnh không phải Tông Thịnh cũng không phải Ngưu Lực Phàm, mà là mẹ tôi. 

Tôi chống tay ngồi dậy, thấy bên sô pha đã không có ai vội vàng hỏi: “Mẹ, Tông Thịnh đâu?”

Mẹ tôi trên mặt xuất hiện ngượng nghịu, lúc sau mới nói: “Nó gọi điện kêu ba mẹ tới đón con xuất viện. Sau khi ba mẹ tới nó chẳng nói tiếng nào, để lại giấy tờ rồi đi. Ba con đang làm thủ tục xuất viện. Chích xong liều thuốc hôm nay là có thể xuất viện rồi. Tiền thì Tông Thịnh đã đóng xong cả rồi.” 

Tôi thở dài. Hôm qua Tông Thịnh bảo hôm nay sẽ phải đi làm, nhưng cảnh sát cũng bắt đầu điều tra chuyện ở khách sạn Sa Ân. Trong lòng tôi dấy lên nỗi bất an, cảm thấy anh sẽ xảy ra  chuyện. Tôi gọi điện cho anh cũng không nghe máy.

Chích thuốc xong là hơn 11 giờ trưa. Mẹ tôi vừa thu xếp đồ đạc vừa hỏi: 

“Ưu Tuyền, con thật sự tính đi theo nó như vậy sao? Nếu con xảy ra chuyện gì thì…”  

“Mẹ, không phải con đã nói rõ ràng sao? Nếu mẹ lại nói chuyện này nữa để cho Tông Thịnh nghe được, lại nổi cáu lên. Dù sao đi nữa, ngày tháng sau này bọn con vẫn sẽ bên nhau.”

“Con đi rồi, ba mẹ phải làm sao?”

“Chẳng phải con vẫn còn tốt sao? Sao mẹ nói linh tinh gì thế?” 

Tôi lại hạ giọng tỉ tê, “Với ba mẹ, chẳng phải là con đã chết từ mấy hôm trước sao?” phòng bệnh yên tĩnh, tôi tỉ tê, nhưng mẹ nghe rất rõ.  

Mẹ không nói gì nữa, cầm đồ đạc linh tinh đi ra balcon xử lý. Tôi cầm lấy ít tiền lẻ lúc trước Tông Thịnh cho bỏ vào trong túi quần, rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng, rón rén không để cho mẹ biết. Hôm nay, tôi cũng không muốn về nhà cùng ba mẹ mà phải đến công ty, nhanh chóng biết tin tức của Tông Thịnh, nếu không không thể yên tâm được 

Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, lên taxi thì điện thoại đã đổ chuông, mẹ tôi sốt ruột: “Ưu Tuyền, con đi đâu vậy?  Mẹ rửa chén xong đã thấy con không còn tăm hơi.”

“Mẹ, con tới công ty. Ba mẹ về đi, con không sao, cũng không cần chăm sóc.” nói xong, tôi cúp máy. Có lẽ, ba mẹ sẽ nghĩ là tôi không hiểu chuyện, nhưng  cũng biết tôi đã an toàn, sẽ không vì tôi mà lo lắng.

Taxi tới công ty, tôi xuống xe đi thẳng vào trong. Bảo vệ thấy tôi thì vội nói: “Ưu Tuyền, mấy ngày không thấy rồi, nghe nói cô ốm nằm viện sao?”
 
Chương 263: Ưu tuyền nổi giận


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Edited by Meo_mup

“A chú, Tông Thịnh hôm nay có đi làm nhỉ?”

“Nó hả? Ừ, sáng nay có tới nhưng ra công trường rồi.”

“Đi công trường sao? Tôi đi công trường tìm vậy.” tôi nói, rồi xoay người đi, không chừng còn lên được taxi kia. Nhưng vừa định đi thì đã có hai cô gái trẻ kéo tôi lại. Một người cầm điện thoại dí sát vào miệng tôi, có lẽ là ghi âm, một người khác nói:

“Tiểu thư, tiểu thư, cô là Tông Ưu Tuyền sao?”

“Mấy người làm gì vậy?” Tôi hoang mang.

“Chúng tôi nghe nói, cô là bạn gái Tông Thịnh tiên sinh phải không? Chúng tôi có một số việc muốn phỏng vấn.”

Đến đây tôi đã hiểu. Phóng viên mấy cái tin bát quái thật lợi hại, đã có thể trong thời gian ngắn tìm hiểu ra người trên video là  Tông Thịnh, đến cả tôi là người có liên quan cũng đã điều tra ra. “Thực xin lỗi, ta còn có việc!” Loại thời điểm này, dù cho tôi nói cái gì đều có khả năng không phù hợp nên tốt hơn hết là không nói gì cả.

Nhưng phóng viên làm sao có thể bỏ qua cho tôi được?! Một người hỏi: “Tiểu thư, chúng ta chỉ cần vài phút, chúng ta muốn tìm hiểu một chút, cô có biết hay không chuyện Tông Thịnh tiên sinh ở khách sạn Sa Ân không? Đối với việc hắn có bạn gái khác lại còn đã mang thai, cô có ý kiến gì không? Cả động tác hắn đá vào bụng bạn gái đang mang thai, có có gì muốn nói không?”

Một người hỏi đã đủ làm tôi cảm thấy cuống lên. Một người khác còn cầm điện thoại ghi âm, lại còn lôi kéo quần áo tôi khiến cả người tôi xốc xếch. Tôi cắn môi, thở khó khăn. Trong lòng chợt nghĩ ra một chiêu.

Tôi không thể nói cái gì, vì tôi nói bịa ra điều gì cũng có thể ảnh hưởng tới Tông Thịnh, do đó, tôi vội vờ thở hổn hển, tay ôm đầu:  “Ta mới ra viện, ta, ta, chú ơi, ta không thoải mái.” Tôi quay sang bảo vệ bên kia nói, nhưng giọng không lớn. 

Tôi cảm thấy mình không phải là học ngành diễn xuất nên có khả năng có nhiều sơ hở, nhưng hai cô gái kia thì gấp lên,  hai người nhìn nhau, vội buông tay đang kéo tôi ra, vừa  nói: “Cần ta đưa đi bệnh viện sao?”

“Vậy chúng ta đây liền không quấy rầy ngươi, ngươi không thoải mái thì mau nghỉ ngơi đi.” Nói xong câu này, bọn họ liền chạy về chỗ khác, như bỏ chạy khỏi dịch bệnh vậy.

Nhìn bọn họ đi xa, tôi mới ngừng diễn, thở dài, hiện tại taxi cũng đi rồi, tôi còn phải đứng giữa đường đợi xe nữa.

Hai giờ chiều tôi mới tới được công trường, tôi lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng bọn Tiểu Mễ xinh đẹp ngồi sau vách kính. Giữa văn phòng đã có mô hình cũng bằng kính của tòa nhà, thật đẹp và lộng lẫy. 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 263-2: Ưu tuyền nổi giận 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Mễ mỉm cười trả lời: “Đúng vậy. Tiểu lão bản của chúng tôi vốn xuất thân từ đại học kiến trúc nổi tiếng thành phố X…”

“Xì, ai thèm quan tâm. Ta là muốn hỏi, hắn có phải là kẻ trên tin tức đã qua bên khách sạn Sa Ân kéo bạn gái ra rồi đá vào bụng? Hừ, video đó ta đã xem. Cái đá đó đứa nhỏ làm gì mà còn. Hừ, cái thứ đàn ông…”

Tiểu Mễ mặt sượng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục nụ cười chuyên nghiệp: “Chuyện này, chúng ta cũng không rõ ràng, rốt cuộc là thế nào, vẫn là chờ cảnh sát tới điều tra đi. Chúng ta ở đây là căn hộ, sau này sẽ có các chuỗi siêu thị, hàng hiệu… tạo thành một khu phức hợp đó. Về tiện ích căn  hộ…”

“Các ngươi, tiểu lão bản đó nhìn thật sự rất soái. Hắn có ở đây không?”

“Cái này ta thật đúng là không biết. Tiểu lão bản thông thường là ở tổng công ty.”

“Hừ. ta chỉ muốn hỏi thứ đàn ông như hắn là làm sao? Làm bụng người ta to lên còn không đưa đi bệnh viện làm phẫu thuật, lại giơ chân đá? Ta nghe cô gái kia kêu thật thảm thiết…”

Tôi đi qua, đứng trước mặt bà ta nói: “Thím à, tiểu lão bản Tông Thịnh chúng tôi ra sao, chẳng liên quan tới bê tông cốt thép tòa nhà của chúng tôi. Hơn nữa, chuyện video kia thực hư ra sao vẫn chưa điều tra xong, còn bà ở đây nói chuyện vì một người không liên quan làm gì? Ai biết chân tướng sự việc có giống như bà nghĩ không?” 

Tiểu Mễ thật sự hốt hoảng vội đứng lên kéo tay tôi, khom người với bà kia: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thưa bà, chuyện này…”

“Hừ, tôi không tin, thiếu một người mua nhà như bà ta sẽ ảnh hưởng gì? Không mua thì người khác mua thôi.” tôi không yếu thế nói to, khiến chung quanh không ít người đều nhìn lại đây.

Bà ta vẻ  mặt càng khó coi: “Ngươi, ngươi, các ngươi… tập đoàn Tông an mấy người đối xử với khách vậy à? Căn hộ của các người có tặng không ta cũng không thèm ở. Ngươi cho rằng ngươi là ai a?”

Tiểu Mễ còn lôi kéo tôi, nhưng tôi vẫn lớn tiếng: “Ta là bạn gái Tông thịnh, không phải là người trong video kia! Người trong video không phải bạn gái anh ấy. Đứa nhỏ cũng không phải của anh ấy.  Ta vốn thấy lạ, tiếng trong video sao mà nhiễu như vậy? Có nghe được cái gì đâu? Trong video có nói đó là bạn gái anh ấy à? Hay nói bụng cô gái ấy có em bé? Ta đứng đây, không có nói chuyện không căn cứ, có giỏi thì ra đây đối chất.” 

Đại thẩm kia căn bản là không nghĩ tới tôi lại là bạn gái của Tông Thịnh, trên mặt càng thêm khó coi. Tiểu Mễ vẫn kéo tay tôi nói xin lỗi, nhưng không ai thèm nghe cô ấy.

Bà ta lôi bạn đi, thở phì phì, vừa đi vừa nói: “Hừ, nhà các người, thái độ này, đừng mong bán được cho ai.”

“Hừ! Ta bán xong, ta liền gọi điện thoại cho ngươi, đi nhà ngươi đốt pháo cho ngươi báo tin vui nha!”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 263-3: Ưu tuyền nổi giận 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại thẩm kia căn bản là không nghĩ tới tôi lại là bạn gái của Tông Thịnh, trên mặt càng thêm khó coi. Tiểu Mễ vẫn kéo tay tôi nói xin lỗi, nhưng không ai thèm nghe cô ấy.

Bà ta lôi bạn đi, thở phì phì, vừa đi vừa nói: “Hừ, nhà các người, thái độ này, đừng mong bán được cho ai.”

“Hừ! Ta bán xong, ta liền gọi điện thoại cho ngươi, đi nhà ngươi đốt pháo cho ngươi báo tin vui nha!”

Bọn họ người đi, Tiểu Mễ mới buông tôi ra, nhìn tôi rồi nói: “Ai! Mấy ngày nay thật đúng llà, tới hỏi cũng chẳng có mấy ai, thật vất vả tới một người thì bị em đó, tiểu lão bản nương đuổi đi.”

“Hừ! Tiền của loại người này, không cần cũng được. Nếu không về sau bất động sản cũng đau đầu đấy.” Bất quá nói với bà ta xong thì tim tôi đập lại nhanh hơn lên, tay chân cũng run nhè nhẹ. Ban nãy sao tôi lại dũng cảm đến thế, trước giờ tôi chưa phát hiện mình cũng có thể cường hãn tới vậy.  

Tiểu Trần cười gượng đi qua, “Ưu Tuyền, em nhập viện sao? Thôi về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, tới đây… không phải thêm phiền sao? Những việc này, công ty có bộ phận chuyên nghiệp xã giao đi xử lý. Chúng ta nói như thế nào đều phải……”

“Tôi tới tìm Tông thịnh.” Tôi cắt ngang. Giờ ngẫm lại, xác thật vừa rồi làm có chút quá mức. Nhưng vừa rồi tôi khống chế không được, chỉ muốn mắng người thôi.

Tiểu Trần nói: “Cậu ta bên công trường, nhưng bây giờ bên đó không cho bộ phận bán hàng chúng ta vào. Hay chút cô gọi điện cho cậu ấy đi. Lão Tổng cũng đang ở đây.”

Tôi ngẫm nghĩ xem lát nữa gặp ông thì phải nói chuyện như thế nào, nhất là chuyện ban nãy tôi đuổi khách ở trong phòng này đi. Vừa lúc đó thì tôi thấy một chiếc xe bán tải quen thuộc ngưng ở phía trước phòng làm việc bằng kính. Quanh đây, cũng chẳng có mấy chỗ có thể đậu xe. Bởi vì đây là công trường, nên mọi người đều không thích dừng xe chỗ này vì cảm thấy quá nhiều bụi.

Tôi vội đi ra khỏi phòng, chặn Ngưu Lực Phàm vừa xuống xe lại.

Ngưu Lực Phàm nhìn thấy tôi, có điểm ngoài ý muốn, vội vàng nói: “Sao em lại tới đây? Em xuất viện, hay là trốn rađây?”

“Em có một số việc hỏi anh.” Vừa nói tôi vừa đẩy hắn lên xe. Hắn có điểm khó xử, nhưng vẫn lên xe. Tôi ngồi ở ghế điều khiển phụ, liền nói: “Lái xe đi!””

“Có cái gì mà ở chỗ này nói không được sao? Lái xe đi đâu? Một hồi anh tìm Tông Thịnh còn có việc đó.”

“Lái đi đã. Giờ anh ấy không rảnh, đang bận với ông.”

Ngưu Lực Phàm có chút không tình nguyện mà khởi động xe, xe chậm rãi lăn bánh trên đường, hắn nói: “chạy vòng quanh đi vậy. Chút nữa anh tìm Tông Thịnh là có chuyện quan trọng.”

Tôi suy nghĩ, vẫn hỏi: “anh tìm anh ấy chắc là có quan hệ với việc của Thẩm Hàm đi.”

Ngưu Lực Phàm mặt déng còn thư thái, nghe tới thì trầm trọng lên: “em đã biết? Cũng đúng, tin tức lan ra vậy, không biết cũng khó. Tuy rằng không phải tin gì đầu đề, nhưng ở trong tin tức, vẫn là tin nóng.”

“Rốt cuộc sao lại thế này? Tông Thịnh sao lại phát cuồng? Anh lại là như thế nào ngăn lại?”

“Có thể không nói cái này sao? Nói cái này anh sợ anh lại phải đánh người.”

“Vậy được, anh nói việc của anh đi.” Tôi đáp. Tôi không biết sẽ hỏi được gì, chỉ có thể chờ nghe. 

Ngưu Lực Phàm không nói chuyện, quay xe, sau đó mới nói: “Lúc ở bệnh viện cậu ta không phải đã hỏi anh muốn như thế nào đối với Thẩm Hàm, cậu ta tôn trọng quyết định của anh sao? Nhưng chuyện này, anh căn bản là không biết quyết định như thế nào.

Anh biết Lão Bắc cùng Thẩm gia giữ lại đứa bé của Thẩm Hàm, chính là vì làm chuyện xấu. Anh cũng biết đứa bé vận mệnh căn bản là không có khả năng tốt lên. Nó nói không chừng căn bản là không thể sống được đến ngày sinh ra, dù cho anh mang theo Thẩm Hàm xa chạy cao bay, Thẩm Hàm nguyện ý sao? Cô ấy chính là cái thiên kim đại tiểu thư, công chúa mười phần. Kêu cô ấy cùng anh đi ra ngoài chịu khổ, cô ấy nguyện ý sao? Mà dù cho  Thẩm Hàm nguyện ý, chúng ta đi rồi, sinh đứa nhỏ ra rồi làm sao?

Cũng như Tông Thịnh, bị thiết kế việc ra đời, có thể hạnh phúc sao?

Nói không chừng Thẩm gia còn sẽ tìm được đứa nhỏ này, giữ cho nó tồn tại, vì hoàn thành đại trận, sau đó hấp thu phụ cận âm khí, làm phụ cận đều sinh bệnh, này thường xuyên xuất hiện tai nạn xe cộ. 

Hừ, nếu anh thật sự làm như vậy, không phải tạo nghiệt sao? Nhưng nếu không như vậy… Lúc trước khi Thẩm Hàm vừa nói có con với anh, anh phải lập tức kéo cô ấy đi bệnh viện xử lý.  Nhưng giờ thì...

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 264: Vận mệnh của quỷ thai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by Meo_mup

Ngưu Lực Phàm nói xong thì vỗ mạnh tay vào vô lăng. Tôi vội nói:

“Anh không cần phải khó xử! Không phải là còn tới hơn hai tháng sao? Hai tháng sau thì dù chúng ta không có cách nào ngăn cản việc bọn họ làm với Thẩm Hàm hoặc đứa bé. Có lẽ nửa năm nữa, ‘ưu phẩm’ mà Tông Thịnh làm xong cũng có thể ảnh hưởng tới bên đó.”

“Tông Ưu Tuyền, chuyện này em thật sự không hiểu. Cuộc chiến về phong thủy này yếu tố quan trọng nhất là đối kháng năng lượng. Nó giống như gần mực thì đen, gần đèn thì sáng đó. Năng lượng đều có thể tác dụng tương hỗ với nhau. Như bây giờ, tòa nhà Linh Linh của các em có mức năng lượng là 30, còn khách sạn Sa Ân của bọn họ tuy trận thế chưa thành nhưng mức năng lượng đã là 50.

Sau khi tòa Ưu Phẩm kia hoàn công thì thành 100, diệt được bên kia 50. Tuy nhiên, nếu bọn họ đã dùng Thẩm Hàn hoàn tất trận kia thì khách sạn Sa Ân như có thêm một tầng khôi giáp đao thương bất nhập. Còn có thêm thu hút các thứ từ bên ngoài bổ sung năng lượng thành luôn 180.  

Tới chừng đó thì nó xử lý Ưu Phẩm của em đó. Tòa nhà sẽ bị vấn đề trong kinh doanh, ở lâu sẽ bị ảnh hưởng, rồi lại tích lũy oán khí, sau cùng lại thành một bộ phận cung cấp oán khí cho Sa Ân… không biết chừng, bị trận kia ăn luôn.”

“Lợi hại vậy sao?” Tôi rụt đầu, chuyện này thật sự tôi không hiểu. 

“Cho nên, Thẩm Hàm rất quan trọng, đứa bé trong bụng cô ấy cũng rất quan trọng.”

“Anh có cùng Thẩm Hàm nói qua chưa? Nếu Thẩm Hàm theo phe chúng ta thì sẽ có thể có cơ hội thắng.”

“Ngày đó sau khi Tông Thịnh tới khách sạn, anh tới lôi cậu ta ra thì có lên lầu tìm Thẩm Hàm. Cô ấy khóc lóc trong phòng, cũng chẳng có ai canh gác. Nói cô ấy bị giam lỏng thì có vẻ là không phải, là cô ấy không muốn ra ngoài mà thôi. 

Thật sự ngay từ đầu khi ở cùng cô ấy anh đã sai rồi. Vì anh phủ nhận việc đứa bé là con của mình  đã khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ, muốn sinh đứa nhỏ ra rồi thảy cho anh nuôi để làm bằng chứng là con của anh. Tông Thịnh khi đó cũng vậy, cậu ấy nghĩ rằng phá thai sẽ là điều sai trái. Thẩm Hàm là đứa con nít, nghe thấy thì sợ, càng không chịu phá thai. 

Hơn nữa, cô ta thực ra chỉ là một đứa bé, nên không thể hiểu được đứa nhỏ là trách nhiệm của mình. Trong mắt cô ấy, sinh đứa con ra, quăng cho anh là được. Cô ấy chia tay anh, tiếp tục rong chơi là được. 

Lúc trước, sao anh lại quan hệ với đứa nhỏ như vậy cơ chứ?!” 

Tôi lườm hắn. Chuyện này không phải tự hắn làm sao, chẳng lẽ nghĩ chưa thông?

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 264-2: Vận mệnh quỷ thai 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngưu Lực Phàm tiếp tục nói: “Kỳ thật tối hôm đó, Tông Thịnh nhận được cầu cứu của em, gọi điện xác nhận là em mất tích thì việc đầu tiên nghĩ tới là Lão Bắc làm. Nên cậu ấy trực tiếp vọt tới khách sạn Sa Ân, nói cái gì Lão Bắc dám động đến người mà cậu ấy để ý nhất thì cậu ấy liền giết chết thứ mà Lão Bắc để ý nhất. Lão Bắc để ý nhất, sao lại thành ra Thẩm Hàm.”

Tôi lặng người. Hiện giờ, hẳn là Lão Bắc quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng Thẩm Hàm. Cũng may, Ngưu Lực Phàm đã kịp kéo lại, người của Thẩm Gia chỉ có thể đăng video lên mạng khiến cho công trình bị hoãn lại, chính là tính kế rút củi dưới đáy nồi, bịa chuyện bôi nhọ Tông Thịnh, làm anh khó bề trở tay.

Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, xe đã chạy được một vòng, lại quay về trước mặt khách sạn Sa Ân.

Phía trước cửa khách sạn thấy một chiếc xe cảnh sát, ở cửa có chú của Thẩm Kế Ân đứng cùng Thẩm Hàm tiễn hai cảnh sát rời đi. Tôi vội hô: “Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm! Mau dừng xe!”

“Nơi này không thể dừng. Bên cạnh cũng không dừng xe được. Chưa tới công trường mà, em gấp cái gì. Cửa công trường mới dừng được, đợi anh tới đó đã.”

“Dừng xe! Dừng xe! Bên kia! Thẩm Hàm! Cảnh sát! Anh mau dừng xe a!” Tôi vội vã kêu, nhưng là Ngưu Lực Phàm lại không hiểu ý tôi mà vẫn  chậm rì rì tìm chỗ đậu xe.

Thực bất hạnh, đi qua khỏi công trường tầm 50m mới tìm được chỗ đậu xe. Xe chưa kịp dừng tôi đã lao xuống xe, kệ Ngưu Lực Phàm ở phía sau kêu cái gì. 

Xui sao, ngay lúc này trúng đầu đông, mọi người đều đổ ra đường dạo phố nên đường rất đông. Đến khi tôi chạy vòng quanh quay lại cửa công trường thì cảnh sát đã ở cùng Tông Thịnh nói chuyện. Ông cũng ở bên cạnh hắn, còn cách xa một khoảng cách, tôi cũng không có nghe được Tông Thịnh đang nói cái gì.

Lúc tôi đến nơi thì chỉ có thể nhìn Tông Thịnh đi theo cảnh sát lên xe cảnh sát. 

Sốt mấy ngày liên tục, dù đã đỡ rồi nhưng tôi thể lực vẫn kém hơn trước kia rất nhiều. Khi còn cách xe cảnh sát cũng bất quá chỉ 2-3m,tôi đã cúi gập người, tay chống đầu gối phì phò thở. Tôi có cảm giác lung lay như muốn ngã. 

Tôi cố hết sức nuốt nước miếng, cổ họng như cháy bỏng khiến tôi không thở nổi. Tôi nhìn thấy Tông Thịnh trên xe cảnh sát ngoái đầu lại nhìn tôi, cũng chỉ một lần như thế rồi lại quay đầu đi. Xe cảnh sát cứ như vậy biến mất dưới ánh nhìn chăm chú của tôi. 

Tôi gấp đến độ sắp khóc, nhưng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể nhìn Tông Thịnh bị xe cảnh sát mang đi.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Ông đi đến bên cạnh tôi nói: “cảnh sát nói rằng chỉ đến để hợp tác điều tra hỏi thăm tình hình mà thôi. Hơn nữa phía bên cô gái kia cũng đã hỏi qua rồi, bọn họ đều không truy cứu, Những việc như thế này người ta đều sẽ không làm lớn chuyện.Tông Thịnh rốt cuộc đang làm cái gì?”

Tôi gian nan nói: “Vậy cảnh sát có nói, bên phía nhà cô gái kia là truy cứu hay là không truy cứu?” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom