Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 332-1: Thẩm Hàm Ra Tay


Người giấy cháy bùng lên khiến ngọn lửa xanh càng thêm rõ ràng, mà dưới ánh sáng xanh, trước mặt người phụ nữ xuất hiện bóng hình của một đứa nhỏ. Đứa nhỏ kia đứng đối diện với tôi, tôi vừa  ngẩng đầu lên đã thấy nó mang theo ánh mắt oán hận nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sợ hãi, ánh mắt đó mang theo sát khí quá rõ ràng, nhưng chỉ trong giây sau, mẹ nó đã ôm chầm lấy nó: “Con ơi, con, con của ta, mẹ tìm được con rồi. Mẹ biết mà, nhất định sẽ tìm được con. Con… con…” chị ta xoay đứa bé lại, nhìn dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.

Ngọn lửa đã trở thành màu cam. 

Tôi đứng lên, thấy xung quanh đã có vài người chú ý tới tôi bên này, có lẽ họ không thấy hai mẹ con, nên quay sang thì thầm với nhau: “Trời, người này lãng mạn thế, đốt nến giữa đường làm gì nhỉ?”

Người phụ nữ có lẽ đã hiểu ra con mình đã chết, mà bản thân mình cũng đã chết. Chị ấy đã buông xuống chấp niệm phải tìm kiếm con trai, ôm chặt lấy thằng bé. Mà đứa bé sau khi thấy mẹ cũng rũ bỏ sát ý, trở nên nhu hòa hơn. 

Hai người họ ôm lấy nhau khóc lóc. Thanh sáp vốn rất nhỏ, nên cháy thật sự nhanh, chưa bao lâu thì đã cháy gần hết. Chị ta nhìn về phía tôi  nói: “Cảm ơn, cảm ơn cô đã giúp con trai tôi.”

“Không cần cảm ơn tôi, nhìn hai người có thể bên nhau tôi cũng vui, tôi cũng có con, cũng hiểu tình cảm của người làm mẹ, tôi hiểu.”

“Tôi vẫn muốn cảm ơn, tuy rằng… tóm lại, cảm ơn cô.”

“Nếu chị thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy xin hãy phù hộ cho con tôi được thuận lợi sinh ra.” tôi không hề sợ hãi, có thể cảm nhận được tình yêu của chị ta với đứa bé.

Chị ấy nhìn bụng tôi nói: “Sẽ như vậy, đứa bé sẽ thuận lợi sinh ra. Cô là người tốt, sẽ gặp chuyện lành.” Meo_mup

Ánh nến yếu dần, bóng dáng mẹ con họ mờ đi, rồi biến mất. Tôi thở dài, Tông Thịnh tiến tới, nắm tay tôi: “Em đã mệt rồi, về ngủ đi.”

Tôi nhìn đồng hồ, cũng hơn 9 giờ tối, một ngày đã trôi qua, tôi thật sự mệt mỏi. Quay lại công ty, chúng tôi vẫn ở trong căn phòng nhỏ của ông. Tông Thịnh nói căn biệt thự chỗ chúng tôi sẽ mời người tới dọn, nhưng M e o _ m u p tôi không chịu, giờ tôi cũng không có làm gì, hơn nữa tôi chỉ mang thai chứ không phải là có bệnh tật gì, nên tôi nghĩ nhà mình mình tự thu dọn vẫn tốt hơn.

Tông Thịnh thấy tôi cương quyết cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng với điều kiện ngày mai bảo Tiểu Mễ theo tôi đi thu dọn, cho dù Tiểu mễ không thích làm, nhưng ít nhất có người ở bên cạnh tôi có thể nhìn ngó, bắt tôi nghỉ ngơi đúng lúc, vậy là đủ rồi. 
 
Chương 332-2: Thẩm Hàm Ra Tay (tt)


Tôi nghĩ lại từng việc đã xảy ra, nghĩ tới những người xung quanh, sau cùng bất giác nói: “Có cảm giác mọi việc ngày càng liên lụy tới nhiều người, người biến mất cũng ngày một nhiều, giờ cũng chẳng còn được mấy người nữa.”

Tông  Thịnh ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc vừa nói: “Ừ, trước đây chỉ là hai chúng ta, còn giờ thì càng lúc càng nhiều, đó là còn chưa tính đến những người bị trận ảnh hưởng mà bị thương, thậm chí chết đi. Mọi chuyện sắp kết thúc, sẽ chỉ còn lại vài người chúng ta. 

Tôi nhìn anh: “Anh nói, con mình có thể sống sót không?”

“Có chứ!”

“Còn Thẩm Hàm thì sao?” tôi đưa điện thoại cho M e o M u Panh, anh đọc tin nhắn rồi nói: “Em ngủ trước đi, anh đi một chút. Cứ yên tâm, ở đây an toàn.”

Anh vội vã mặc quần áo, kéo dây kéo áo gió. Buổi tối nhiệt độ hạ xuống rất thấp, anh là muốn đi tới đó ngồi cùng với Ngưu Lực Phàm sao?

Tôi mím môi nhưng không nói lời nào. Tôi biết tôi không muốn anh đi. Thẩm Hàm dù không lựa chọn đứng về phía chúng tôi, nhưng cô ấy cũng là một mạng người, nếu có thể cứu là tốt nhất, nếu không cứu ra được thì ít nhất chúng tôi không thể mặc kệ cô ấy không làm gì. Nhưng mà anh đi tới đó thì càng nguy hiểm hơn, do anh đã bảo hôm nay cả Vương Càn và đứa bé kia đều được mang ra khỏi trận, nên Thẩm Kế Ân có khả năng sẽ xuống tay với Thẩm Hàm. 

Tôi không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh thay quần áo, lấy chìa khóa xe rồi rời đi

Tôi cũng biết tôi không tiện đi cùng, vì lúc này tôi không chỉ có  một mình mà còn có con của chúng tôi nữa. 

Cả đêm tôi không thể ngủ yên, trong lòng đầy lo lắng nhưng không dám gọi cho anh, sợ tiếng chuông điện thoại ảnh hưởng tới việc anh làm. 

Tôi cứ thế lo lắng, đến tận hơn bốn giờ sáng mới ngủ được, ngủ chưa bao lâu lại nghe tiếng chuông điện dưới nhà, nhớ ra mọi người bắt đầu vào giờ làm việc.

Tôi cũng không thể ngủ nữa, nhìn ngoài trời đã sáng. Tôi ngồi trên giường xoa đôi mắt cay xè, tay cầm điện thoại phân vân không biết có nên gọi cho anh không. 

Tôi xuất hiện ở công ty khiến nhiều người bất ngờ. Bước chân vào văn phòng tổ Ưu Phẩm tôi tưởng sẽ gặp nhiều người quen, nhưng không ngờ cả văn phòng rộng như vậy mà chẳng có ai.
 
Chương 332-3


Tôi đang phân vân nhìn quanh thì thấy Tiểu Mễ bưng đồ ăn tới, hôm nay không thấy chị ấy mặc đồng phục, cười nói: “Chào buổi sáng, Tông Ưu Tuyền. Bữa sáng.”

Tôi nhận đồ từ trong tay chị ấy, cháo thịt, đựng trong tô lớn của canteen.

Tiểu Mễ kéo ghế cho tôi, cả hai cùng ngồi ăn sáng trong văn phòng. 

“Sao chị biết em ở đây?” tôi hỏi.

Chị ấy lấy trong túi áo khoác ra một tờ giấy đưa cho tôi: “Tự em xem đi, sao em có thể gặp được người đàn ông tốt kinh khủng vậy chứ? Vậy mà lúc đầu còn gạt chị, kêu là tra nam nữa chứ?!”

Tôi mở tờ giấy ra, thấy viết: “Phân công Tiểu Mễ bộ phận kinh doanh Ưu Phẩm thứ năm (ngày mai) không cần đi làm ở phòng kinh doanh, ở công ty chờ Tông ưu Tuyền, đi cùng Tông ưu Tuyền một ngày, tính lương làm việc.”

Ở dưới là chữ ký của Tông Thịnh.

Tôi đọc, suýt phun miếng cháo trong miệng ra. 

Ông chủ gì mà lấy việc công làm việc riêng tới vậy? Cũng may, công ty là cuả nhà anh, nếu không với tác phong này chắc sớm đã bị nhân viên mắng chết. 

“Lấy ở đâu ra vậy?” Tôi hỏi.

“Sáng sớm, bảo vệ ca đêm đưa cho quản lý. Hôm nay không cần đi làm, đi theo thai phụ là em ăn ăn uống uống, lại chơi chơi. Ưu Tuyền, em bao chị đi, mỗi ngày chị sẽ đi theo mua vui cho em.”

Tôi cừoi, nhớ lại lần đầu tiên gặp Tiểu Mễ, dáng vẻ chuyên nghiệp, tới mức quản lý của chúng tôi lúc đó cũng nghĩ chị ấy sẽ thành quản lý ở bên Ưu phẩm, nhưng giờ lại tình nguyện theo tôi htế này?

Tôi đanh tính nói ra thì đã nghe chị ấy nói:

“Hôm nay giúp chị một chút, kêu Mặc Phi ra ăn cơm đi, lần này để chị mời hai người. Em là bạn của anh ấy, em gọi chắc anh ấy sẽ ra đó.”

Tôi hiểu rồi, đây mới là lời trong lòng người ta đây. 

Tôi cất tờ giấy kia vào trong túi, lấy điện thoại nhìn ra ngoài trời, nghĩ chắc bọn họ đã xong việc rồi, rồi gọi cho Tông Thịnh.

Tiểu Mễ vừa ăn cháo vừa nói: “Gọi cho ông xã mà còn phải nghĩ lâu vậy sao?”

Điện thoại nhanh chóng được nghe, Tông Thịnh nói đầy mỏi mệt: “Ơi!”

“Tông Thịnh, thế nào?”

“Bọn anh đang ở bệnh viện, Thẩm Hàm hẳn là đắc thủ. Nhưng cô ấy cũng bị thương nặng.”

“Mọi người đang ở bệnh viện nào?”

“Em đừng hỏi, cũng không cần tới đây. Em còn đang có thai, hôm nay cứ về biẹt thự dọn dẹp một chút. Lúc nào cần nghỉ thì cứ nghỉ.”

“Rốt cuộc là Thẩm Hàm làm sao?” tôi vội vã hỏi, cao giọng. Thẩm Hàm đắc thủ là sao? Cô ấy giết chết Thẩm Kế Ân, làm cho gã chết thật sự sao? Vậy thế trận đã bị phá chưa? Sao Thẩm Hàm lại bị thương? Cảnh sát có dính vào không?

Bao nhiêu câu hỏi xoay vòng trong lòng tôi, nhưng Tông Thịnh chỉ nói: “Đứa bé. Đươc rồi, em đừng hỏi nữa, cũng đừng có hỏi thăm gì. Coi như cái gì cũng không biết đi.” Rồi anh cúp máy.

Tôi lặng người. Không hiểu sao anh không nói cho tôi nghe. Tuy tôi đang mang thai, nhưng tôi vẫn luôn coi Thẩm Hàm như bạn bè, chúng tôi nỗ lực là để cho cô ấy có thể sống sót vượt qua vận mệnh, sao giờ lại không nói cho tôi biết?

Tiểu Mễ nhìn tôi hỏi: “Em sao thế?”

Tôi gượng gạo cười, nhắn tin cho Ngưu Lực Phàm:  “Thẩm Hàm thế nào? Có nguy hiểm hay không?”

Ngưu Lực Phàm không hồi âm ngay, chắc còn đang bận bịu.

Ban nãy TÔng Thịnh chỉ nói hai chữ đứa bé, như vậy có thể đứa nhỏ có chuyện. Ngưu Lực Phàm là ba đứa bé, trách nhiệm của anh với đứa bé không thể ít hơn Tông thịnh.

Tới tận nửa tiếng sau, khi tôi và Tiểu Mễ chuẩn bị kêu taxi đi sang biệt thự mới thấy hắn hồi âm.
 
Chương 333-1: Chuyện gì đã xảy ra?


“Thẩm Hàm đã sinh non, bọn chúng bơm thuốc vào thẳng tử cung cô ấy. Lúc bọn anh ngồi đó thấy cô ấy lao từ trong khách sạn ra, tay còn nắm chặt cây đinh gỗ đào, trên cây đinh dính đầy máu, cả người cô ấy cũng đầy máu. Cô ấy cứ gào khóc, bọn anh phải dùng rất nhiều sức mới giữ lại được, sau khi đưa cô ấy vào bệnh viện thì một câu cô ấy cũng không nói, hỏi gì cũng lặng im.”

Đây là tin nhắn đầu tiên, vài phút sau thì có tiếp tin nhắn thứ hai.

“Anh vốn muốn đưa em tới bệnh viện để thăm Thẩm Hàm, không chừng cô ấy sẽ chịu nói chuyện với em, kể em nghe mọi chuyện. Nhưng Tông Thịnh không cho  phép anh nói với em, nói em là thai phụ, theo phong tục thì không được đi thăm người mới sảy thai. Mẹ Thẩm hàm cũng đang ở đây, nhưng mà Thẩm Hàm không chịu nói gì  cả.”

Tôi lặng người, tôi nghĩ tới hình ảnh Thẩm Hàm toàn thân đầy máu tay nắm chặt cây đinh gỗ đào lao ra khỏi khách sạn. Cô ấy mới vừa qua tuổi 18! Vậy mà đã phải trải qua chuyện khủng khiếp như vậy, nỗi sợ hãi kinh hoàng đó cô ấy phải gánh lấy một mình, làm sao mà không bị chấn kinh cơ chứ?

Tiểu Mễ khẽ kéo tay tôi: “Xe tới rồi, lên xe trước đi. Ai nhắn vậy?” 

“Không có, không có.” Tôi đáp lời, những việc này, để chúng tôi tự mình gánh vác là được rồi, không nên kéo Tiểu Mễ vào chung.

Chúng tôi đi về biệt thự, cùng Tiểu Mễ dọn dẹp nơi này. Tiểu Mễ vốn không quá cần mẫn, hơn nữa vốn dĩ cô ấy có tư tâm, muốn tôi rủ Mặc Phi đi chơi, nên buổi sáng này chúng tôi loanh quanh cũng chỉ khoảng một tiếng rồi chủ yếu ngồi nói chuyện phiếm, tám chuyện trong công ty.

Gần trưa, tôi gọi điện hẹn Mặc Phi ra ngoài, nhưng tôi cũng có tư tâm, không tham khảo Tiểu Mễ mà nói: “Em biết xéo xéo bệnh viện thành phố có buffet Tụ Phúc Viên đó, hay mình qua đó đi, ăn uống cho thoải mái.”

Mặc Phi cũng không có ý kiến khác nên cứ hẹn như thế.
 
Chương 333-2


Tiểu Mễ thì ngồi trên giường bĩu môi: “Sao lại đi ăn buffet chứ, ăn cơm á, ăn ít thì không lại vốn, ăn nhiều thì sẽ khiến anh ấy thấy chị ham ăn. Còn ăn lẩu, ăn cho cay xé cay xè ra, nước mắt nước mũi tèm lem thì khó coi, mà không ăn cay thì còn gì ý  nghĩa cuộc đời chứ?!”

“Em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chẳng phải chị mời sao? Ăn buffet tiền có giới hạn, ăn lại được nhiều!”

Tôi không có ý định đổi chỗ, nếu như là trước đây thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại, tôi không phải người quá cứng nhắc. Nhưng lúc này tôi có tư tâm, do quanh bệnh viện vốn có nhiều quán ăn nhỏ, nhưng quán sang trọng cũng chỉ có  một mình Tụ Phúc Viên thôi, mẹ Thẩm hàm muốn ăn thì chắc chắn sẽ sang quán này. Thẩm Hàm đêm qua hay rạng sáng nay nhập viện, giờ chắc đã xử lý xong, đang truyền thuốc, như vậy mẹ Thẩm Hàm có thể sẽ đi ăn.  

Đến khi chúng tơi tới nơi thì Mặc PHi đã đến giữ chỗ xong. Tụ Phúc Viên thật đông khách, Mặc Phi đã lấy một bàn nhỏ bốn chỗ, thêm một nồi lẩu uyên ương. Nếu Mặc Phi không tới trước có lẽ chúng tôi vẫn chưa có được chỗ ngồi. 

Mặc Phi vô cùng nhiệt tình giúp chúng tôi lấy đồ ăn, biết tôi mang thai thì lại càng chiếu cố. Mà Tiểu Mễ cực kỳ khôn khéo, không lộ dấu vết nhắc cho Mặc Phi biết chuyện tôi có thai, nên sau này cô ấy sẽ đảm nhận việc hẹn hắn ra ngoài chơi cùng chúng tôi, do tôi là thai phụ mà, phải ít cùng điện thoại. 

Tôi ăn thật chậm. Cũng nhờ Mặc Phi tới sớm nên đã lựa được chỗ ngồi tốt, sát cửa sổ, có thể nhìn thấy cổng bệnh viện thành phố cách đó không xa. Tôi ngồi sát cửa sổ, ánh mắt dường như không rời khỏi cổng  chính bệnh viện.

Có lẽ trong mắt Mặc Phi và Tiểu Mễ, là tôi đang tạo điều kiện cho bọn họ, làm một bóng đèn an tĩnh mà thôi, tôi vẫn giấu được tâm tư của mình trước bọn họ. 

Tôi ăn thật chậm, lâu lâu còn nói Tiểu Mễ: “Đừng ăn nhanh quá, nếu ăn nhanh thì chút nữa có món mới lên chị lại không ăn nổi.”

Tôi cứ thế cố câu giờ, để xem có gặp được mẹ Thẩm Hàm không. Trời không phụ lòng người. Bữa cơm kéo được hai tiếng thì thấy mẹ Thẩm Hàm đi tới. Tiểu Mễ kéo tay tôi rời khỏi Tụ Phúc Viên.

Vậy nên tôi bảo Mặc Phi xuống lầu trước, để anh ấy đưa Tiểu Mễ trở về.  Tiểu Mễ khẽ kéo tay tôi: “Hôm nay chị đi công tác mà, việc của chị là đi cùng em, giờ em nói chị đi trước, lỡ đâu…”

Tôi nói khẽ: “Có gì mà lỡ! Em không ở lại, đi theo làm bóng đèn à? Chị với anh ấy đi đi, em bắt xe về nhà ngủ, không cần chị đi theo. Em mang thai mà, người ta mà như em cũng ở nhà ngủ thôi.” 

Tiểu Mễ vẫn do dự, nhưng tôi đã đẩy cô ấy lên xe, tôi đứng ở cửa Tụ Phúc Viên nhìn xe chạy đi, vừa lúc mẹ Thẩm hàm tới nơi.

Tôi mỉm cười nói: “Dì, con mời dì ăn nhé, dì cũng mệt mỏi đói bụng rồi, muốn chiếu cố Thẩm Hàm, cũng phải tự m ình chiếu cố mình.”

Mẹ Thẩm hàm nhìn tôi đầy cảnh giác, một lúc mới nhớ ra tôi là ai, bà gật đầu.
 
Chương 333-3


Tôi lại đưa tiền, lên nhà hàng. Ngồi lại đúng bàn ban nãy đã ngồi. 

Đồ ăn dọn lên, tôi lặng lẽ ngồi nhìn mẹ Thẩm hàm ăn. Xem ra, bà cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ là ép bản thân phải ăn cho xong mà thôi.

“Thẩm Hàm, có khỏe không?” Tôi lựa lời hỏi sau khi bà đã ăn một lúc. 

Nhìn mẹ Thẩm Hàm mặc đồ trang nhã, nhưng khuôn mặt thiếu hẳn sức sống, đôi mắt quầng thâm rõ rệt, mí mắt sưng đỏ như cả đêm không ngủ mà còn khóc thật nhiều. Bà khẽ nói: “Cả cái nhà đó đều là lũ biến thái! Em gái ruột của nó mà nó cũng không buông tha. Tại sao trước đây tôi lại cảm thấy nó vì tình anh em mà giữ Thẩm Hàm lại chư?!” 

“Cô ấy, thế nào rồi?”

Đôi mắt bà lại đỏ hoe: “Cả cuộc đời này, con bé sẽ không thể có con được nữa. Nó không chịu nói gì, cũng không ngủ được, cứ mở mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, mắt không chớp lấy một cái. Bác sỹ nói, có lẽ đầu óc nó bị vấn đề rồi. Chờ thân thể khỏe hơn một chút thì sẽ đi kiểm tra thần kinh.”

Tôi nhẹ thở dài: “Cô ấy còn trẻ, lại đang ở lứa tuổi phản nghịch, nếu như chuyện này xảy ra sau vài năm nữa thì có lẽ cô ấy sẽ lựa chọn đứng bên phía bên này, và chúng tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cô ấy, không đến mức phải gánh chịu mọi thứ một mình, phải cô đơn sợ hãi và tuyệt vọng đến vậy.”

“Tôi cũng không trách các cháu, cũng không trách Ngưu Lực Phàm, tất cả là số mệnh của con bé! Nếu lúc trước tôi liều chết đưa nó ra nươc ngoài thì đã không như vậy.”

Nước mắt lăn dài trên má của bà, tôi vội đưa khăn giấy cho bà. Một lúc lâu sau, bà bình tâm lại nói tiếp: “Tôi muốn xử lý dứt điểm thật nhanh, tránh đêm dài lắm mộng. Chữa trị cho con bé ổn định chút tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài trị tiếp. Con bé là con ruột tôi, nên đưa nó đi cũng dễ, ba ngày nữa, tôi sẽ đưa Thẩm Hàm đi.”

“Ba ngày?!” Tôi kinh ngạc, nghe bọn họ nói, Thẩm Hàm hẳn là bị thương rất nặng, ba ngày có thể được không?

“Tôi không dám bỏ qua cơ hội lần này, không tôi phải làm sao chứ? Tôi sẽ hối hận cả đời này, hối hận tới tận khi tôi chết. Hay, cháu giúp tôi đi, tôi biết cháu muốn tốt cho Thẩm Hàm, cháu coi Thẩm Hàm là bạn. Lần trước, suýt chút nữa con bé đẩy cháu xuống lầu, tôi xin lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cháu. Cháu có thể ghé qua thăm con bé được không? Biết đâu nó chịu nói chuyện với cháu.”

Tôi sững người, không nghĩ tới bà lại đề nghị mình như vậy. Tôi cúi đầu, uống sữa đậu nành rồi nói: “Trước giờ Ngưu Lực Phàm chiều cô ấy tới vậy, để anh ấy nói chuyện với cô ấy thì sao?”

Bà lắc đầu. 

“Tức là, không ai biết đã xảy ra chuyện gì sao?”

Mẹ Thẩm Hàm gật đầu: “ Con bé không nói, không ai biết. Hơn nữa chúng tôi suốt đêm đưa con bé tới bệnh viện, bận bịu ở đó, chưa ai đi tới khách sạn xem thế nào… tôi… cả đời  này tôi không muốn bước chân vào khách sạn đó.” 

“Tôi hiểu, dì à, tôi…” tôi do dự. Chuyện người có thai không được đi thăm người sảy thai, tôi có biết. Hiện tại, tôi cũng không dám mạo hiểm đi thăm Thẩm hàm, vì trước đây tôi có biết chuyện trong thôn, hai chị  em dâu cùng có thai, một người sảy thai, người kia cứ đi thăm, sau cùng cũng bị sảy mất. Tôi đành nói:

“Tôi xin lỗi, dì à, tôi không thể đi thăm Thẩm Hàm được.”
 
Chương 334-1


Mẹ Thẩm Hàm im lặng một hồi lâu, rồi đột nhiên đứng lên gào thét: “Mấy người thì có gì khác Thẩm gia chứ! Cả lũ đều biến thái, đều ghê tởm như nhau thôi! Đừng có tưởng chúng mày là người tốt. Nếu không phải do lũ chúng mày, con tao sẽ ra như bây giờ sao? Còn nói là bạn nó, nhưng chúng mày đã làm được gì cho nó? Cả lũ chúng mày đều là đồng lõa mà thôi! Đều đồng lõa hại con gái tao! Chúng mày đều coi nó như quân cờ, như công cụ mà thôi! Lũ biến thái!”

Tôi không thể ngờ tới mẹ Thẩm Hàm đột nhiên không để ý tới hình tượng mà gào lên như vậy, mọi người xung quanh cũng quay sang nhìn chúng tôi. Tôi vội nói nhỏ: “Dì à, dì ngồi xuống đi đã.”

Sau khi gào thét lên, giống như một rào cản vừa được tháo gỡ, bà ngồi xuống khóc òa lên. Tôi nhìn quanh, đây cũng không phải chỗ riêng tư xa hoa gì, người qua kẻ lại nhìn ngó thật bất tiện. 

Tôi xấu hổ cùng nóng ruột, nếu lúc này tôi rời đi cũng không xong, mà ở lại cũng không được, chỉ có thể rút khăn giấy đưa cho bà, giải thích: “Dì à, con hiện tại có thai, con không tiện đi thăm cô ấy. Còn nữa, chưa chắc cô ấy đã nghe con nói, lúc cô ấy có thai tuy không phải không chịu làm bạn với con nữa, nhưng dì cũng thấy đó, cô ấy đã rắp tâm đẩy con xuống lầu, dì cảm thấy lúc này con đi thăm cô ấy có hữu ích gì sao?” 

Vài phút sau, bà ngừng khóc, dùng khăn giấy lau khuôn mặt lấm lem. Tôi gọi nhà hàng cho một ly đậu nành ấm, đặt bên cạnh bà. “Dì à, Tông Thịnh nói qua, Thẩm Hàm ra tay, dù có thành công hay không, đều sẽ mau chóng an bài hai mẹ con dì cùng xuất ngoại.”

“Ừ, hắn có nói với tôi, vài hôm nữa, chúng tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài, vĩnh viễn đi khỏi đây, không bao giờ trở lại.” 

Tôi thở dài, uống một ngụm sữa đậu nành, hèn gì Tông Thịnh không nói cho tôi nghe chuyện của Thẩm Hàm. Tình trạng của cô ấy thật sự tệ hơn rất nhiều so với chúng tôi dự kiến. Chúng tôi không nghĩ tới thần kinh của cô ấy sẽ chịu ảnh hưởng nhiều đến vậy sau mọi chuyện. Lúc trước khi đưa cô ấy xuống hầm ngầm kia, coi như là chuẩn bị tâm lý cho cô ấy, không nghĩ tới mọi chuyện thành ra như vậy. 

Mẹ Thẩm Hàm không ăn nhiều, chuẩn bị rời đi, tôi cũng theo bà ra khỏi Tụ Phúc Viên:

“Dì à, tối canh lúc nào Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm đều không ở phòng bệnh nói, dì gọi cho tôi, tôi nói với cô ấy vài câu xem có tác dụng gì không.”

Bà có vẻ đã ổn định cảm xúc, khẽ gật đầu với tôi. “Cảm ơn, tôi đã có số của cô rồi.” 

Tôi không biết là bà có thật sự dám làm tất cả vì con không, dù sao thì lúc trước chính bà đã để lại Thẩm Hàm mà bỏ ra nước ngoài. 

Nhìn mẹ Thẩm Hàm đi vào bệnh viện, tôi cũng đi ra khu vực đón taxi, nhưng chưa đi đến nơi thì đã thấy một chiếc xe việt dã dừng ở bên cạnh, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt lạnh muốn đóng băng của Tông Thịnh.
 
Chương 334-2


“Lên xe!” Giọng anh thật lạnh lùng, nhưng tôi có thể nhận ra anh đang rất mỏi mệt. Có lẽ, anh đang bực bội, vì dù gì anh cũng đã nói tôi không nên quan tâm tới chuyện này, hôm nay chỉ cần loanh quanh dọn nhà, đi dạo, nghỉ ngơi. Tôi lại một hai phải tìm tới nơi này.

Tôi rụt cổ, bị phát hiện rồi, phải làm sao đây? Tôi chỉ có thể lên xe, thắt dây an toàn ngồi im.

Xe chạy như bay, tôi nhìn sang, anh vẫn không nói gì, thậm chí kính râm vẫn đeo trên mắt, không buồn liếc sang nhìn tôi mà chỉ chăm chú nhìn vào đường đi. 

Năm phút sau, tôi không chịu nổi, khẽ gọi: “Tông Thịnh?”

Anh không thèm đáp. Nhưng rõ ràng là nghe tôi gọi.

“Tông Thịnh? Em…”

“Em quan tâm Thẩm Hàm vậy sao? Rõ ràng anh đã nói em không được tới đậy, thậm chí không cần anh nói là bệnh viện nào em cũng tìm được hả? Đã vậy còn ăn cơm cùng mẹ Thẩm Hàm sao?Hừ!” Anh hừ lạnh, “Nói anh nghe coi, em  hứa gì với người ta rồi?”

Lúc nhìn thấy anh, tôi đã biết là anh đang giận dữ, tôi không dám ngẩng đầu lên, đáp: “Không có, em không đồng ý làm gì cả, chỉ nói là tối đưa máy cho em  nói chuyện điện thoại với Thẩm hàm, để coi cô ấy có phản ứng gì không thôi.” 

“Em chỉ lo để ý Thẩm Hàm, mà không buồn quan tâm tới con trong bụng hay sao?” 

“Có chứ sao không?” Nghe anh hỏi, tôi gắt lại, “Em quan tâm nên mới không đồng ý với mẹ Thẩm Hàm đi tới thăm cô ấy. Hơn nữa, hôm nay không phải em tới một mình, có cả Tiểu Mễ và Mặc Phi đi cùng. Chỉ là không muốn bọn họ bị kéo vào chuyện này nên sau khi thấy mẹ Thẩm Hàm mới nói bọn họ đi về trước, em thấy bà ta vẫn còn để ý tới thể diện nên mới tới chỗ này ăn cơm, nên mới lựa chỗ này đó chứ.”

Tông Thịnh nghe tôi nói thì trầm mặc, cắn môi, sau đó tấp xe vào vệ đường. 

Tôi vội vã kêu lên: “Anh làm gì vậy? Sao lại dừng xe ở đây…” tôi chưa nói xong thì anh đã vươn tay kéo tôi lại, bờ môi áp sát lên môi tôi. Lưỡi anh bá đạo tiến vào, không cho tôi lảng tránh mà hôn tôi thật sâu.

Nụ hôn không dài, nhưng lại vô cùng kịch liệt. Lúc tách ra còn cắn môi dưới tôi một cái. 

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, thở hổn hển không nói nên lời. Anh lại lái xe đi: “Em có nghĩ tới chuyện bà ta cũng phát điên lên không? Em chỉ có một mình với bà ta thì phải đối phó thế nào? Tông Ưu Tuyền, em không thể để cho tôi bớt lo được sao?” 

Tôi không đáp, mà cũng không biết đáp thế nào. Đến mãi khi tôi tỉnh táo lại thì xe đã chạy một đoạn xa.

“Tông Thịnh!” Tôi gọi, “Em không phải món đồ chơi của đứa trẻ con, lúc cần thì cất vào ngăn tủ là xong. Em có thai, em biết anh rất quan tâm tới con, em cũng vậy. Nhưng mà có những thứ không thể nào thay đổi được. Như việc chúng ta có huyết khế với nhau. Chúng ta gặp nhau, rồi cùng dính vào chuyện ở Sa Ân này, thật sự không thể thay đổi được. Chúng ta chỉ có thể nỗ lực, giúp cho bản thân mình có thể sống sót, làm cho mỗi quân cờ trong bàn cờ này đều có thể sống sót. Bởi vì em vẫn là người trong cuộc, em không thể thoát ra được, nên, em cũng không phải là con búp bê để anh cất trong ngăn tủ kính. 

Có thể em chẳng làm được gì quan trọng, nhưng em vẫn có thể thử cùng Thẩm Hàm nói mấy câu, dù chỉ là qua điện thoại. Cho dù chúng ta không có cách nào làm Thẩm Hàm khôi phục thần trí để nói lại cho chúng ta biết, đêm qua, cô ấy rốt cuộc gặp chuyện khủng khiếp thế nào đến mức bức điên cô ấy. Nhưng làm như vậy, ít nhất có thể làm cho mẹ Thẩm Hàm biết, chúng ta đang giúp cô ấy, thấy được sự nỗ lực của chúng ta, để họ chịu chấp nhận chúng ta giúp đỡ.
 
Chương 334-3


Để cho Thẩm Hàm xuất ngoại, tránh đi những tổn thương…” Tôi tạm dừng một chút, lúc sau mới nói, “Tông Thịnh, chúng ta vừa sinh ra đã bị cuốn vào trong cuộc, chúng ta trốn không thoát, nhưng Thẩm Hàm còn cơ hội, cô ấy có thể rời đi. 

Em thật sự muốn nhìn thấy cô ấy rời đi được. Dù cho mấy hôm trước cô ấy đã đẩy em xuống lầu, nhưng em vẫn hy vọng cô ấy có thể bình an rời đi, thật giống như… Chúng ta hướng tới hạnh phúc, chúng ta không chiếm được, nhưng sẽ hy vọng cô ấy có thể được. Không cần lo lắng hạnh phúc này sẽ có một phần  thảm thiết thống khổ phía sau.”

Tông Thịnh không nói gì, yên lặng lái xe. Tôi trộm liếc mắt nhìn anh, vẫn đeo kính râm, nhưng đã không còn vẻ lạnh lùng ban nãy.

Xe chạy thẳng về khu biệt thự. Tôi có chút ngạc nhiên, vốn tưởng  sẽ quay về phía công ty, vì mấy hôm nay chúng tôi đều ngủ ở căn hộ của ông trên lầu. 

Tông Thịnh đỗ xe xong mới nói: “Đêm nay anh cùng Ngưu Lực Phàm sẽ đi vào nhà kho ngầm xem sao. Hiện tại phải về ngủ một lát. Em theo anh đi ngủ đi.”

Tôi sửng sốt một chút, anh nói như vậy ý tứ, chính là không giận tôi nữa? Tôi cười, xuống xe. Anh đã đứng dưới đất, tôi cứ thế nhảy lên ôm chặt lấy anh. 

Anh vẫn không biểu cảm,  đỡ tôi xuống: “Xuống đi! Có con mà còn nhảy cái gì. Có dáng vẻ phụ nữ có thai xem nào.”

Tôi xấu hổ: “Thật ra, sáng nay em với Tiểu Mễ có qua đây dọn dẹp, nhưng cả hai đều lười, chỉ dọn tí trên lầu, dưới đất chưa dọn gì đâu.”

Tông Thịnh không quan tâm: “Có chỗ ngủ là được rồi, anh từng ngủ cả ở ngoài rừng, quan tâm gì nhà gọn hay không.”

Tông Thịnh có lẽ thật sự rất mệt. Tôi đưa tay gỡ kính râm của anh, nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mặt anh, làn da tái nhợt, nhìn anh thật sự đặc biệt… Giống quỷ. Nhưng tôi không dám nói ra. 

Tôi tự cảm thấy may mắn, ít nhất buổi sáng đã dọn dẹp nhà cửa, Tông Thịnh cũng có chỗ để tắm rửa, nghỉ ngơi. Mà cả buổi chiều đó, tôi cũng cùng anh nằm trên giường, ôm nhau nặng nề ngủ. Có anh bên người, tôi mới có thể an tâm ngủ.

Giấc ngủ này chúng tôi ngủ tới hơn 8 giờ tối. Tôi cảm thấy có ai đó đang vuốt nhẹ bụng mình, mở mắt ra đã thấy Tông Thịnh đang nằm trong chăn nhìn bụng mình đã hơi gồ lên nhẹ. Tôi có thể cảm giác, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng mình.
 
Chương 335-1: Bọ Ngựa Bắt Ve, Ai Là Chim Sẻ?


Chúng tôi gọi cơm hộp giải quyết bữa tối. Xong xuôi hết đã là hơn 9 giờ tối. Tôi hỏi Tông Thịnh vì sao không đi tới kho hàng vào ban ngày cho sáng sủa, thì Tông Thịnh nói khách sạn hiện đã hoạt động trở lại, ban ngày đông người, lại có nhiều bảo vệ, nếu đi thẳng vào phòng họp đó để vào hầm ngầm qua lối mật thất sẽ rất khó, chỉ có thể đi bằng thang máy kia.

Nhưng mà, hiện tại không có Vương Càn, thang máy sẽ không hiện ra phím bấm xuống hầm ngầm, chúng tôi không còn cách nào để dùng thang máy đi nữa. Giờ đi vào phòng họp cũng chưa chắc thành công do vẫn có camera theo dõi 24/24. 

Cho nên, bọn họ mới chọn thời điểm khuya khoắt, lợi dụng âm khí ban đêm kích hoạt thang máy để mà đột nhập kho hàng, mọi người xem camera sẽ chỉ thấy có hai người vào thang máy mà không trở ra mà thôi.

Những chuyện như vậy chúng tôi cũng thỉnh thoảng thấy được trên tin tức. Hầu hết đều là bị người ta thiết kế, còn chúng tôi là tự mình sắp đặt. Tôi đứng nhìn Tông Thịnh vừa sửa soạn ra khỏi nhà, vừa gọi cho Ngưu Lực Phàm hỏi xem bên kia hắn đã chuẩn bị đến đâu rồi. Tôi khẽ hỏi:

“Hai người có chắc là có thể xuống đó không? Giờ không có Vương Càn hỗ trợ, hai người sao bấm thang xuống đó được…”

“Thì cùng lắm không xuống được, bảo vệ sẽ coi tụi anh như hai thằng nhà quê vô khách sạn nghịch thang máy thôi, cùng lắm bị đuổi ra ngoài. Cũng chẳng khác mấy việc em gọi điện cho Thẩm Hàm, không biết là có tác dụng hay không nhưng vẫn muốn thử. Hơn nữa, trong tình trạng hiện nay của Thẩm Hàm có lẽ là bị lạc mất hồn ở đó.

Dù là tìm hiểu cho biết hay là vì muốn giúp Thẩm Hàm, bọn anh phải xuống đó một chuyến. Mà còn phải càng nhanh càng tốt, nếu để qua mấy ngày nữa, phía Lão Bắc hoặc Lão Ngưu có động tĩnh gì thì chúng ta sẽ trở nên vô cùng bị động.” 

Tôi gật đầu, như vậy anh đang muốn nói là anh đồng ý để tôi giúp Thẩm Hàm, đồng ý để tôi gọi điện cho cô ấy

Tông Thịnh lên xe lái đi. Tôi quay trở về phòng khách, ngồi nhìn những chậu cây anh đã đặt lại vị trí cũ. Tôi không hiểu sao, tôi có cảm giác anh dùng những chậu cây đó để nói với những cô hồn lang thang rằng, căn nhà này không hoan nghênh bọn họ, coi [Meo_mup] như đó chính là kết giới của căn nhà với những vong hồn kia.

Tôi ngồi trên sô pha, lấy điện thoại ra. Có lẽ lúc này Ngưu Lực Phàm cũng đã ra cửa đi. Tông Thịnh về nhà tắm rửa ngủ hết mấy tiếng, nhưng Ngưu Lực Phàm lại không có. Hẳn là bởi vì hắn đối với Thẩm Hàm còn đầy áy náy, nên không muốn đi xa khỏi cô ấy.

Tôi xoay xoay điện thoại trong tay, vừa hay có cuộc gọi tới. Nhìn số điện thoại, tôi kinh ngạc vì người gọi tới là Thẩm Hàm.

Tôi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại có lẽ là mẹ Thẩm hàm gọi tới.

“Dạ nghe!”  Tôi nhận điện thoại.

“Tông Ưu Tuyền đúng không?” Giọng mẹ Thẩm Hàm vang lên.
 
Chương 335-2


Tôi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại có lẽ là mẹ Thẩm hàm gọi tới.

“Dạ nghe!”  Tôi nhận điện thoại.

“Tông Ưu Tuyền đúng không?” Giọng mẹ Thẩm Hàm vang lên. 

“Đúng vậy, là tôi.”

“Trong phòng bệnh hiện giờ chỉ có tôi và Thẩm Hàm. con bé vẫn luôn thức, và cũng không nói lời nào. Tôi để điện thoại bên tai con bé, mở loa, cô nói vài câu với nó nhé.”

“Được rồi.” tôi đáp, thật ra, tôi cũng chưa nghĩ ra nên nói với Thẩm Hàm điều gì, hơn nữa Tông Thịnh nói, Thẩm Hàm rất có khả năng bị như vậy là do lạc mất phần hồn, nếu đã như vậy thì tôi có nói cái gì cũng vô dụng.

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thẩm Hàm, tôi là Ưu Tuyền, tôi không thể đi thăm cô được… tôi… Thẩm Hàm, dù cô đã gặp phải chuyện gì thì cũng đã qua cả rồi, đã là quá khứ. Cô nên nghĩ tới tương lai. Sau này, cô theo mẹ xuất ngoại, những việc đó đều không ảnh hưởng gì tới cô nữa, cô sẽ sống cuộc đời của mình, an vui hạnh phúc.

Cô cũng không cần phải nói gì với chúng tôi, chỉ cần chuẩn bị thật tốt để xuất ngoại, chỉ cần nghĩ tới rời khỏi nơi đây, sống vui vẻ là được. 

Nói sao nhỉ? Là đánh quái, thăng cấp thì cứ để cho Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm,cô chỉ cần phụ trách vui vẻ vui sướng xinh đẹp như hoa. Thế nào? Nghe được tôi nói không? Nếu cô vẫn không muốn nói thì khóc đi, khóc được sẽ dễ chịu hơn.” 

Bên kia, nghe tiếng mẹ Thẩm Hàm nghẹn ngào, nhưng Thẩm hàm không hề đáp lại. Tôi lặng im, không cúp máy, mà ngừng một lúc rồi nói tiếp:

“Thẩm Hàm, nếu cô nghe được tôi nói, thì nhớ kỹ, chúng tôi không muốn tổn hại đến cô, chúng tôi chỉ hy vọng cô có thể rời xa nơi đây, tránh xa tất cả chuyện này, chỉ cần có nguyện ý, là có thể rời đi.  Chúng tôi, thì lại không có khả năng này. Cô đã hạnh phúc hơn chúng tôi rất nhiều. Nên tôi mong cô hãy trân trọng cơ hội này, trân trọng niềm hạnh phúc này. 

Tôi chậm rãi cúp máy, đặt điện thoại trên mặt bàn, dựa vào sô pha thở hắt ra một hơi. Tay tôi xoa nhẹ bụng, cảm giác bụng mình phồng lên, khóe môi bất giác mỉm cười.

“Con yêu, ba mẹ sẽ cố gắng hết sức, để đến khi con sinh ra thì mọi chuyện đều giải quyết xong rồi. Con sẽ có một tương lai thật hạnh phúc, thật bình an và vui sướng.” 

Tôi nói, tôi cũng tin tưởng Tông Thịnh có thể làm được.

Cũng không biết, hai người bọn họ đã thành công hay chưa.

Vì ban chiều đã ngủ được, nên tinh thần của tôi lúc này rất tốt, không muốn ngủ nên tôi bật TV xem. Tôi không để ý thời gian, vậy mà đã gần 12 giờ đêm.
 
Chương 335-3


TV đang chiếu phim truyện ngôn tình, nữ chính thật xinh đẹp, nam chính thật cool ngầu. Nhưng đột nhiên, màn hình TV chớp tắt, rồi lại sáng lên. Tôi nghi hoặc cau mày, nhìn giờ thì thấy đã 11:52 đêm. Sao lại thế nhỉ? 

Tôi nhìn lại TV, trên màn hình không chiếu bộ phim ban nãy, mà là một không gian tối om, trong bóng tối lấp loáng ánh sáng một ngọn đèn pin. Tôi hoang mang, nhấn nút đổi kênh, có khi tôi vô tình nhấn trúng nút nào trên điều khiển chăng? 

Nhưng, tôi bấm mà TV vẫn không đổi kênh, vẫn chiếu cảnh ban nãy. Tôi nhìn TV, nhìn cảnh bóng tối và ánh đèn pin leo lét. Đôi lúc, đèn pin lia tới chỗ ống kính làm màn hình sáng lòa lên, không có thanh âm, chỉ có bóng đêm và đèn pin.

Có cái gì đẹp đâu trời? Tôi nghĩ, rồi bĩu môi, cầm điện thoại định tắt TV lên giường nằm nghỉ.

Nhưng ngay khi tôi đi về phía TV thì đột nhiên đèn pin quét qua bóng lưng của một người đàn ông, mặc bộ đồ jean, bóng lưng nhìn rất quen thuộc.

Tông Thịnh?!



Đột nhiên trong lòng tôi nghĩ đến anh, tôi lại ngồi xuống, nhìn màn hình TV chăm chú.

Vẫn không có tiếng, chỉ có bóng đêm và ánh đèn. 

Suốt vài phút như vậy, nhưng tôi lại vô cùng kiên nhẫn ngồi xem. Đột nhiên, ánh đèn ngừng lại, có giọng Ngưu Lực Phàm truyền đến: “Sao không thấy cửa vào nhỉ? Lần trước mình chạy vội chạy vàng vào mà tìm thấy ngay.”

“Tôi không cảm nhận được những oan hồn bị thiêu chết nơi đây, kho hàng bị khách sạn đè lên trên, khách sạn không sụp, kho hàng không nát thì bọn họ vĩnh viễn cũng không ra được. Hiện tại lại không cảm giác được bọn họ. Chỉ có một khả năng, có người tới đem bọn họ mang đi.” Giọng nói này là Tông Thịnh, thật sự! Thật sự chính là Ngưu Lực Phàm cùng Tông Thịnh! Tôi vọt tới trước TV, kinh hoảng mà nhìn.

“Đem đám quỷ đi? Hắn muốn làm gì?”

“Làm sao tôi biết. Nhưng lúc này, chúng ta không tìm thấy lối vào, đó chính là một trong những tác dụng của việc đó.”

“Tôi, là ba tôi làm ư?” Lúc Ngưu Lực Phàm  nói, giọng thật sự miễn cưỡng.

“Có lẽ không phải. Nếu là ông ta có lẽ sẽ thêm mắm dặm muối, làm cho trận thế này cứ thế sập xuống, đè chết chúng ta.”

Vì sao? Vì sao bọn họ hành động lại bị quay phim, chiếu trực tiếp ở TV này? Rõ ràng là cố ý để tôi xem, nhưng để làm gì? Người này có lẽ biết rõ quan hệ của chúng tôi, biết tôi ở đâu, có thể, còn chuẩn bị sẵn để “Đón tiếp” hai người bọn họ. 

Kẻ đó chuẩn bị giết chết bọn họ, mà hắn quá tự tin, tự tin đến mức cho rằng mình sẽ không thất thủ, thậm chí còn có thể dư ra một phần lực đem chiếu trực tiếp mọi chuyện cho tôi xem.
 
Chương 336-1: Mật Thất Máu


Xem trên TV, có vẻ Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm không biết nhất cử nhất động của   bọn họ đã bị người ta theo dõi. Bọn họ bị người ta giám thị, như vậy thì làm được gì chứ? Bọn họ đã thành con mồi của người khác!

“Tông Thịnh! Tông Thịnh! Mau rời đi! Có nguy hiểm!” Tôi hoảng loạn vỗ màn hình TV kêu to. Thế nhưng, bọn họ làm sao có thể nghe thấy được. Trên màn hình, bọn họ vẫn đang nhìn quanh, tôi hoang mang, vì rất nhiều lần ánh đèn pin chiếu thẳng vào màn hình TV, tức là, bọn họ đối  mặt với góc quay kia, nhưng lại không phát hiện ra,  hoàn toàn không có chút cảm giác bất thường. 

“Tông Thịnh, Tông Thịnh. Ngưu Lực Phàm! Ngưu Lực Phàm! Hai người thật sự liền không nghe được em nói sao?”

Tôi gấp tới mức muốn khóc, vậy mà bọn họ hoàn toàn không có chut phản ứng nào. Tôi ngồi phục xuống cạnh TV, vô tình quay sang thấy mấy chậu cây xanh của Tông Thịnh đang đong đưa dị thường. Trời lạnh như vậy, toàn bộ cửa đều đã đóng, sao chậu cây lại lay động?

Tông Thịnh từng nói qua, mấy chậu cây xanh này là bày trận khiến mấy thứ kia không vào nhà được, tôi không biết làm sao những chậu cây có năng lực lớn tới vậy, nhưng bây giờ… vậy phải giải thích chuyện TV thế nào? Tim tôi đập thình thịch, lông tơ dựng hết cả lên.

Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh trong phim 《 The Ring 》khi con quỷ trong TV bò ra. Nhưng trên TV lúc này chỉ thấy có Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm. Chẳng lẽ do mấy hồn ma bên ngoài không vào được nên dùng TV để giao tiếp với tôi sao? Nó muốn nói cái gì? Muốn nói cho tôi biết Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm khẳng định sẽ xảy ra chuyện gì sao?



Trong đầu tôi mọi ý nghĩ cứ rối loạn hết cả lên, cảm giác là hình như chưa đúng. Tôi muốn bản thân bình tĩnh hơn nên đưa tay  tát thẳng vào mặt mình. Cảm giác bỏng rát trên mặt khiến tôi tỉnh táo lại, đưa tay rút phích cắm của TV. màn hình trở nên đen ngòm. Tôi tự nhủ với bản thân: “Bọn họ không vào được, không vào được, mình phải đi nói với Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm, bọn họ có nguy hiểm!”

Tôi thở hổn hển, định chạy ra khỏi cửa đi báo.  Nhưng đi vài bước thì đứng sững lại. Suýt nữa tôi lại tự cho bản thân mình một cái tát.

Quay người, tôi đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Bọn họ vào không được, bọn họ vào không được, bọn họ vào không được, trong phòng là an toàn, bọn họ vào không được. Mình đi ngủ. Con yêu à, mình ngủ thôi, ngủ rồi thì không cần sợ gì hết.”
 
Chương 336-2


Nhưng tôi lại nghĩ tới điều Tông Thịnh nói, bọn chúng không vào đây được, mà chúng không vào được nên mới phải tìm cách dùng TV để gửi thông tin tôi, điều chúng hy vọng nhất chính là tôi mất bình tĩnh mở cửa chạy ra ngoài, mất đi sự bảo hộ của trận mà Tông Thịnh đã bày.

Tôi nghĩ tiếp, nếu như tôi bị lâm vào nguy hiểm, vậy thì huyết khế sẽ khởi động và ảnh hưởng tới Tông Thịnh. Như vậy, chẳng phải là tôi khiến Tông Thịnh bên kia phân tâm, lâm vào nguy hiểm hơn nữa hay sao? Cho nên, tôi tuyệt đối không được đi ra ngoài, dù gì, bọn chúng cũng không vào được! 

Tôi tự an ủi bản thân, lên lầu rồi vẫn không dám bật đèn mà nằm im lìm trên giường, đắp chăn che kín đầu, lấy cây trâm gỗ sét đánh ra nắm chặt trong tay.

Cây trâm chính là bùa hộ mệnh sau cùng của tôi. Tôi không thể làm vướng chân Tông Thịnh được, không chừng, anh đang thật sự gặp nguy hiểm bên kia.

Đúng rồi, huyết khế! Tôi muốn đem tình trạng bên này nói rõ cho anh biết thì có thể vận dụng huyết khế. Tuy rằng tôi cũng từng thành công hai lần, nhưng cũng không dám chắc lúc này có thành công không, chỉ có thể thử xem sao. 

Tôi cũng không biết huyết khế dựa trên nguyên tắc gì, nhưng có cảm giác nó giống như liên hệ giữa các cặp song sinh vậy. Tôi bên này thấy cái gì, thì anh cũng sẽ cảm ứng được, dù không hoàn toàn rõ ràng nhưng có thể đại khái cảm giác được. 

Tôi nắm chặt cây trâm, khẽ nói rõ ràng: “Tông Thịnh, có nguy hiểm, Tông Thịnh, có nguy hiểm.” Tôi cũng không biết anh có cảm nhận được không, chỉ có thể nói đi nói lại những lời đó. 

Trong trạng thái căng thẳng đó tôi cũng không thể ngủ, cũng không cảm nhận được sự đáp lại của Tông Thịnh.        

Thời gian như ngừng trôi, mỗi một giây phút trôi qua tôi đều đếm được rõ ràng.

Đến khi nào trời mới sáng? Đây đúng là giày vò tôi đến vô cùng tận.

Tôi nằm trong chăn,  tay vẫn nắm chặt cây trâm gỗ sét đánh, dần dần, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến tôi kinh ngạc. Không còn là màn đen trong chăn, mà màu trắng cứ dần thay thế bóng tôi màu đen, tôi kinh ngạc nhìn những gì trước mắt, là tôi thực sự nhìn thấy. Trên màu trắng, dần xuất hiện hình ảnh.

Ánh sáng chiếu khắp gian mật thất, Tông Thịnh cẩn thận ngồi bên cạnh bồn máu. 
 
Chương 336-3: Mật Thất Máu-3


Tôi nhìn Tông Thịnh bịt kín mũi, tới gần bồn máu hơn. Ngưu Lực Phàm lại đột nhiên duỗi tay kéo anh lại, nói: “Xem bên kia!”

Tông Thịnh nhìn theo, bất quá anh cũng nói: “Tôi cảm giác nơi này không phải chỉ có hai chúng ta.”

“Ừ, khẳng định còn có quỷ!”

“Cũng không phải, nơi này… Có người đang nhìn chúng ta, đừng cử động. Dấu vết kia là cái gì?”

Ngưu Lực Phàm nói: “Vết máu, đến nơi đây đột nhiên bị đứt.”

Tông Thịnh đi qua, trên mặt bàn không có cái gì, chỉ có vết máu. Có một chỗ, giống như vết máu bị cái gì chặn lại.  

Tông Thịnh đưa ngón tay sờ thử vết máu, Ngưu Lực Phàm lập tức nói: “Phòng này, rốt cuộc là như thế nào làm được, máu ở đây không đông lại sao?”

Tông Thịnh  ngửi ngửi vết máu nói: “Máu phụ nữ, có mùi đặc biệt, hẳn là máu của Thẩm Hàm khi sảy thai, không phải của đứa nhỏ.”

Thị giác của tôi dần rõ ràng theo, như thể tôi nhìn qua đôi  mắt của Tông Thịnh. Tôi nghĩ tới lúc trước ở Sa Ân, anh từng bảo tôi luyện tập thử liên hệ với anh bằng huyết khế, cũng giống như lần này. 

“Tông Thịnh!” Tôi gọi thử, hiện giờ nếu tôi liên hệ không chừng anh có thể nghe thấy thì sao?

Nhưng mà, rõ ràng là không ai nghe thấy. Ngưu Lực Phàm vội vã hỏi: “Vậy đứa bé đâu?”

Tông Thịnh không để ý đến hắn, tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn đá, phân tích: “Từ vết máu mà thấy, Thẩm Hàm có lẽ nằm trên bàn, bị bọn chúng là gì đó khiến đứa bé bị đẩy ra ngoài, mà quá trình này hẳn là bị mất rất nhiều máu.”

“Nói thừa! Đứa bé hơn bốn tháng rồi!” Tâm trạng Ngưu Lực Phàm thay đổi rõ rệt.

Tông Thịnh vẫn bình tĩnh phân tích: “Lúc đó, hẳn có kẻ đứng ở đây, máu đứt dấu ở đây, như vậy đứa bé hẳn bị thứ gì đó, hốt mang đi, mang đi toàn bộ.”

Tông Thịnh ngồi xổm, nhìn dấu máu trên mặt đất: “Phá thai xong, đứa nhỏ hẳn đầm đìa máu của mẹ, nhau thai…” 

Tông Thịnh im bặt, tôi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy được nhau thai vắt trên thành cái bồn máu kia, rũ xuống bên cạnh bồn. 

Ngưu Lực Phàm theo lời  Tông Thịnh nói, cũng nhìn qua. Hắn nhìn tới nhau thai, sắc mặt đột nhiên liền thay đổi, muốn tiến lên duỗi tay vớt đồ trong bồn máu lên.

Tông Thịnh đang ngồi xổm nên không kịp đứng lên ngăn hắn lại, chỉ lớn tiếng gọi. Mật thất này bé tí, mà động tác của Ngưu Lực Phàm cũng thực mau. 

Tông Thịnh vội nhào tới, ôm lấy Ngưu Lực Phàm kéo hắn ngã nhào xuống đất, la to: “Anh đừng có cử động! Trong mật thất  này toàn bộ máu đều không đông lại, anh muốn làm gì chứ?”

“Con tôi! Con tôi ở trong đó!” Ngưu Lực Phàm kêu to, giãy giụa, thậm chí trực tiếp dùng chân đá Tông Thịnh đang ôm chặt mình.

“Anh bình tĩnh chút đi! Đứa nhỏ bốn tháng, rời khỏi cơ thể mẹ đã chết rồi! Chắc chắn chết rồi!”

“Nhau thai kia kìa, nó ở trong cái bồn máu đó!” 

“Anh bình tĩnh chút đi!” Tông Thịnh hét. “Mẹ nó, tôi thật sự không nên để anh đi cùng!” 

“Đó không phải con cậu nên cậu nói được, nếu là đứa nhỏ trong bụng Tông Ưu Tuyền bị ngâm trong cái bồn máu đó thì sao? Cậu có thể bình tĩnh không?” Ngưu Lực Phàm gào thét.

Tông Thịnh bị hắn đá thậm chí trên trán đã chảy máu. Tôi nhìn thấy Tông Thịnh làm gì đó, không biết làm sao, nhưng Ngưu Lực Phàm hét thảm một tiếng, cả người nằm liệt trên mặt đất.

Tông Thịnh lúc này mới thở phì phò ngồi dậy, sờ trán nói: “Anh không phát giác sao? Từ khi xuống dưới này, cảm giác như thể có ai đang quan sát chúng ta. Vì sao còn không ngăn cản lại? Rõ ràng, bọn chúng muốn chúng ta vớt đứa bé trong bồn máu ra ngoài.”
 
Chương 337-1: Cắt Đứt Liên Hệ


#Meo_mup 

Ngưu Lực Phàm bò trên đất, cách xa Tông Thịnh. Tông Thịnh nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng không có hành động gì khác.

Một lúc lâu sau, Ngưu Lực Phàm chậm rãi nhìn về phía bồn máu, thống khổ nhắm mắt lại, cúi đầu, nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống. Dù cho hắn không có tình cảm gì nhiều với đứa nhỏ, nhưng trong tình cảnh như thế này, trong lòng hắn hẳn là rất đau. Chuyện này hoàn toàn khác với chuyện đưa đi bệnh viện phá thai, đau khổ hơn rất nhiều.

Tông Thịnh bước tới, đưa tay ra cho hắn:  “Giờ chúng ta có thể xác định Thẩm Hàm bị bọn chúng ép phá thai tại đây, thai nhi sau đó có lẽ bị bọn chúng cho vào trong cái bồn máu này. Việc chúng ta phải làm lúc này là xem xét tình trạng của Thẩm Kế Ân và cái bồn đầy máu này. Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta chúng chỉ được phép xem mà thôi. Nếu như gã còn nằm trong bồn, chúng ta cũng không thể xuống tay với gã. Lúc Thẩm Hàm xuống tay với gã, có lẽ cô ấy đã ôm tâm thế ôm nhau chết chung, còn chúng ta thì không. Nếu giờ anh có thể bình tĩnh, thì đứng qua một bên xem. Còn nếu anh cảm thấy không thể bình tĩnh, tôi có thể giúp anh đánh một quyền bất tỉnh.”

Ngưu Lực Phàm quẹt mặt, lau đi nước mắt và nói: “Tôi không thể tưởng tượng ra chuyện thảm thiết đến vậy. Tôi không sao. Bọn chúng… đem đứa bé ngâm trong đó làm gì?” 

“Có lẽ là dưỡng thi thể. Trong mật thất này máu không đông, thi thể của Thẩm Kế Ân đã bao năm mà vẫn có thể lớn lên, vẫn có thể hoạt động, hẳn là bọn chúng để bảo quản thi thể thai nhi ở đây cho tiện tiến hành pháp sự vào hai tháng sau.”



Tông Thịnh vừa nói vừa lần tìm trong túi quần lấy ra  một cái móc nhỏ bằng kim loại, có một đầu cột bằng chỉ đỏ. 

“Cái này để làm gì?” Ngưu Lực Phàm hỏi. [Meo_mup]

“Chuyên môn dùng để tìm xác chết. Cũng có thể bắt quỷ. Bất quá thường dùng để tìm thi thể.” Vừa nói anh vừa tới gần bồn máu, chậm rãi thả cái móc kia xuống.

Tôi còn nhớ lần đầu khi Tông Thịnh quay về tìm tôi, trên xương quai xanh cũng có vết thương do loại móc câu này gây ra, anh bảo là Lão Bắc đẩy anh khiến cho ông thầy pháp kia không hiểu nội tình dùng móc câu trảo thi móc vào khiến anh bị thương. Vì bị thương bởi pháp khí nên vết thương rất khó lành.

Giờ trong bồn máu không nhìn thấy thi thể của Thẩm Kế Ân, trước đây hai lần chúng tôi vào đây đều thấy thi thể của gã ở đó, mà trong bồn khi đó máu không đủ để hắn trầm mình bên trong, nhưng mà giờ lại không thấy gã đâu, khó trách Tông Thịnh sẽ hoài nghi gã đang ngâm mình bên trong.

Tông Thịnh cẩn thận dùng một sợi chỉ đỏ để điều chỉnh cái móc, trong không gian yên tĩnh tôi dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Trong chăn, dưỡng khí ngày càng ít, tôi không thể không kéo chăn xuống nhô đầu lên mà hít thở. Trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh, ánh đèn hắt vào khiến tôi thấy trong phòng không có gì dị thường, tôi cũng không còn sợ hãi trước cảnh dị thường trong TV kia nữa. Trong lòng tôi chỉ toàn là lo lắng về tình huống bên phía Tông Thịnh mà thôi. Tôi không biết là những gì tôi thấy trong chăn có phải do mối liên hệ từ huyết khế hay không.
 
Chương 337-2


Trong chăn, dưỡng khí ngày càng ít, tôi không thể không kéo chăn xuống nhô đầu lên mà hít thở. Trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh, ánh đèn hắt vào khiến tôi thấy trong phòng không có gì dị thường, tôi cũng không còn sợ hãi trước cảnh dị thường trong TV kia nữa. Trong lòng tôi chỉ toàn là lo lắng về tình huống bên phía Tông Thịnh mà thôi. Tôi không biết là những gì tôi thấy trong chăn có phải do mối liên hệ từ huyết khế hay không.

Tôi thở hổn hển bù đắp cho lượng không khí thiếu hụt khi trốn trong chăn.

Qua vài giây, tôi phát hiện mình đã sai lầm. Trước mắt tôi là ánh đèn, và tôi không còn nhìn thấy cảnh bên trong mật thất nữa. Tôi vội kéo chăn bịt kín đầu, gọi tên Tông Thịnh liên tục, hy vọng có thể mau chóng liên hệ lại với anh. Nhưng sau 5 phút, trước mắt tôi vẫn là tấm chăn. 10 phút sau, cũng không có một chút thay đổi.

Tôi xốc chăn ngồi dậy, lầm bầm: “Hay mình tưởng tượng nhỉ? Trời ạ, bọn họ rốt cuộc làm sao vậy?”

Không ai có thể trả lời. Tôi lấy điện thoại gọi cho Tông Thịnh, lúc này tôi cũng không rảnh để mà lo lỡ gọi tới làm anh bị ảnh hưởng gì. Nhưng thất vọng thay, điện thoại truyền tới giọng tổng đài thông báo điện thoại không liên lạc được. Bọn họ hẳn là còn ở phía dưới kia nên không có sóng điện thoại.

Tôi lo lắng phát điên, biết vậy ban nãy tôi cứ ở yên trong chăn, tự dưng đòi thông gió thông khí gì chứ. [Meo_mup]



Tôi vẫn còn suy nghĩ là phải làm sao, đột nhiên nhớ tới ban nãy TV có phát cảnh bên dưới hầm ngầm, tôi vội chạy xuống nhà xem thử coi sao. Tôi vội cắm điện, bật TV, màn hình lóe sáng chiếu tiết mục giải trí của nhà đài. Tôi ngồi xổm trước TV vỗ vỗ màn hình nói: “Bọn họ rốt cuộc thế nào, cho tôi xem đi!”

Tôi cảm thấy mình làm vậy thật buồn cười, nhưng tôi lại không khống chế được bản thân mà muốn làm như vậy. Tôi vô cùng, vô cùng muốn biết bọn họ đã ra sao.

TV vẫn hỉ hả phát  tiết mục giải trí, không vì tôi mà thay đổi gì. Tôi ngồi bệt dưới đất, nhìn TV, lại nhìn đám chậu cây dưới đất. Tôi không dám ra khỏi nhà, không làm được gì lúc này cả. 

Cảm giác này thật khó chịu.
 
Chương 337-3


Tôi cứ thế ngồi nghe TV phát chương trình giải trí nhưng lại không hiểu trên TV nói gì? Đến tận khi tiếng chìa  khóa mở cửa vang lên tôi mới hồi phục. Người có thể mở cửa chỉ có Tông Thịnh. Tôi ngẩng đầu liền thấy được anh vào nhà, anh cũng thấy tôi bèn nói: “Sao em lại ngồi dưới đất? Trễ vậy sao còn chưa đi ngủ?”  

Trên trán anh có vết máu, nhưng nhìn qua có vẻ trên người không có vết thương nào khác. Anh vẫn ổn. Sau khi ra khỏi mật thất anh đã có thể bình an quay trở về, trái tim bé nhỏ của tôi cả đêm hốt hoảng cuối cùng đã có thể thả lỏng rồi. 

Cứ thế, tôi ngồi ở trên sàn nhà khóc lên.

Trước giờ xem trên báo chí nói phụ nữ khi mang thai đều yếu ớt, hở tí là khóc, khi đó tôi cảm thấy nếu là tôi thì tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng mà hiện tại thật sự đến phiên mình trải qua thì tôi lại khóc tới tan tác cửa nhà. 

Có lẽ tôi khóc khiến cho Tông Thịnh bị dọa, anh vội chạy tới kéo tôi lên hỏi: “Em làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Tôi không đáp, chỉ chuyên tâm khóc.



Anh quay sang nhìn đám chậu cây, nheo mắt, rồi nói: “Có thứ gì muốn tiến vào, làm em sợ sao?”

“Em không có, em không bị mấy thứ đó dọa mà bị anh dọa. Hai người làm sao rồi? Rốt cuộc làm sao?”

Anh nhìn tôi sửng sốt, tôi vừa khóc vừa giải thích: “Nãy em trốn trong chăn, chẳng hiểu sao tự dưng dần thấy được  hai người. Cảm giác giống như lần trước sử dụng huyết khế đó. Em thấy nhau thai kia, thấy anh dùng cái móc câu thả vào trong bồn máu.” 

Tông Thịnh nhìn tôi rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi: “Không có việc gì, bọn anh đều không có việc gì. Thẩm Kế Ân không ở nơi đó. Hằn là gã đã bị Thẩm Hàm đâm cây đinh gỗ đào vào rồi. Sau đó cô ấy sợ hãi mà bỏ chạy, lúc chạy cũng cầm theo cây đinh. Sau đó, có lẽ ai đó đã tới đưa Thẩm Kế Ân mang đi. Cho nên gã cũng không có ở nơi đó. Theo suy đoán này, có lẽ khách sạn cũng chưa thể phá hủy. Nếu Thẩm Hàm có thể đâm sâu hơn giải quyết Thẩm Thẩm Kế Ân, có lẽ tòa cao ốc hẳn là đổ ngay lúc đó. Nhưng nhìn khí của tòa nhà, có lẽ lần này gã bị thương rất nặng.”

“Rồi sao nữa?” [Meo_mup]

“Sau đó bọn anh đi về. Khách sạn đó đã chính thức hoạt động lại, nếu tối nay bọn anh không về thì chắc bảo vệ sẽ đưa vào đồn ảnh sát đó. Ưu Tuyền, em chưa yên tâm về anh sao?” Anh cười, nhẹ nhàng xoa mặt tôi.

Tôi vẫn luôn nhìn anh, tôi muốn xác nhận anh không còn gì giấu giếm mình. Tôi sợ bọn họ gặp nguy hiểm, lại không muốn nói cho tôi biết.

Sau lưng truyền tới giọng Ngưu Lực Phàm: “Bọn anh chỉ đi xem một chút chứ có phải đi đánh nhau đâu mà em phải thức cả đêm chờ? Hai tháng nữa chính thức lập đàn, anh và Tông Thịnh đều đi, chẳng lẽ em lại tiếp tục thức đêm chờ tiếp à?”

Tôi lúc này mới để ý tới bên ghế sofa bên kia có một người nữa đang ngồi, giờ tôi mới thấy, hóa ra là Tông Thịnh về cùng Ngưu Lực Phàm.

[Tiểu Phàm Phàm: Tôi là kẻ vô hình, ô kê am phai, tôi vô hình! Bé Tuyền, em giỏi lắm!]

Nếu không phải hắn mở miệng nói chuyện, thậm chí tôi còn không có nhận thấy trong nhà còn có người khác.

Bất quá, tôi cũng kịp hoàn hồn trả lời: “Đến lúc đó em cũng phải đi!”

Tông Thịnh lập tức lạnh mặt khẽ quát: “Hồ nháo! Đến lúc đó em đã hơn 4 tháng. Em không nghĩ cho em thì phải nghĩ cho con chứ!”

Anh dường như mắng tôi khiến tôi hoảng sợ, tôi im bặt vài giây rồi mới nói: “Em biết mà, em quan tâm con, nhưng em cũng quan tâm anh mà!” 

Tông Thịnh nhìn tôi lom lom, không nói gì. Tôi cũng nhìn lại, để anh biết tôi lo lắng cho anh. 

Ngưu Lực Phàm vừa đi vào phòng cho khách, vừa nói: “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ thì đi ngủ đi. Tông Thịnh, đừng quên ngày mai còn có pháp sự đó! Cả đêm không ngủ, đến lúc đó, năng lượng không đủ, cũng không nên liên lụy Thẩm Hàm. Mượn phòng cho khách của hai người ngả lưng một chút!” 

Tông Thịnh xoay người định lên lầu thì bị tôi kéo lại: “Pháp sự gì? Đêm nay còn chưa xong sao?”

“Ngưu Lực Phàm có lấy máu của Thẩm Hàm trong mật thất, tối mai anh làm phép gọi hồn thử. Nếu như là bị lạc hồn, thì chắc là sẽ khôi phục. Đưa một người hoàn hảo ra nước ngoài vẫn tốt hơn đưa một người ngu ngơ đi.”
 
Chương 338-1: Tông Thịnh Nổi Giận


Tôi lên lầu thì Tông Thịnh đã vào phòng tắm, tôi dựa ở cửa nói khẽ: “Thực ra em thấy trong lòng Ngưu Lực Phàm hẳn là vẫn là để ý Thẩm Hàm cùng đứa bé lắm, để cho Thẩm Hàm xuất ngoại vậy thì Ngưu Lực Phàm…”

“Ai cũng có quá khứ tốt đẹp cả, dù hiện giờ hắn có yêu hay không yêu nữa, có quan tâm hay không quan tâm thì cũng đã quyết định như thế. Hắn không cản lại, cũng không mở miệng nói giữ Thẩm Hàm lại, chúng ta cũng chỉ có thể coi như Thẩm hàm là một đoạn quá khứ đẹp đẽ mà thôi.” 

Tôi thở dài quay về giường. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của đám đàn ông, theo tôi thì Ngưu Lực Phàm xúc động như vậy vì đứa bé, cố gắng như vậy vì Thẩm Hàm.

Hắn hoàn toàn có thể cùng Thẩm Hàm bắt đầu lại từ đầu sau khi mọi chuyện kết thúc. Nhưng giờ đưa ra nước  ngoài, thì có nghĩa là hoàn toàn chấm dứt. 

Nếu nói về nguy hiểm, rõ ràng tôi và Tông Thịnh trong tình trạng nguy hiểm hơn nhưng cũng không chia tay. Chẳng phải trong TV cũng nói là sau tất cả hai người đều quay lại với nhau sao? Ngưu Lực Phàm rõ ràng vẫn còn yêu Thẩm Hàm nhưng lại không thể đi đến cuối đoạn đường cùng nhau.

Lúc Tông Thịnh ra khỏi phòng tắm tôi vẫn ngồi mông lung trên giường ôm chăn. Anh quấn khăn tắm bên hông, vừa lau tóc vừa đi tới chỗ tôi: “Chưa ngủ nữa sao, trời sáng tới nơi rồi.” Im lặng một lát rồi anh hỏi



“Còn đang suy nghĩ chuyện của Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm?”

“Dạ, bọn họ chỉ cần kiên trì thêm một chút mà, hơn nữa sau khi trải qua chuyện này Thẩm Hàm trước đây dù không tin tưởng vào tình cảm của Ngưu Lực Phàm, hiện tại hẳn là cũng hiểu rõ chứ.”

Tông Thịnh quỳ gối trước giường, vươn người tới trước mặt tôi:

“Con lớn tới đâu rồi nào? Nếu là con trai thì sau này để đó anh dạy dỗ nhé. Thẩm Hàm suýt nữa hại chết em mà em còn nói chuyện giúp cô ta à?”

“Em…” tôi nói, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Thẩm Hàm là do chịu đả kích quá lớn mới thành ra như vậy. 

Tông Thịnh lại sát gần tôi hơn, giọng khàn khàn khác thường: “Chẳng lẽ, sau này tối anh ra khỏi nhà làm việc, em cũng sẽ thức chờ anh trở về hay sao?”

Con hồ ly nheo mắt nhìn tôi, tôi chợt hiểu ra: “Em… không được!” Tôi suy tính chạy trốn, nhưng tay anh đã nắm mắt cá chân tôi khiến tôi không nhúc nhích được.

Tôi nhìn anh bò lại, căng thẳng đá chân: “Này, thật không được.”

“Anh có muốn gì đâu?” anh nhẹ nhàng đè lên người tôi, nắm tay tôi đặt lên chỗ nào đó vừa biến hóa.

Tôi đỏ  mặt, sau lưng đã là đầu giường, không còn đường lui. “Cả buổi tối làm đủ việc anh không mệt sao? Hay nghỉ ngơi trước đi, ngủ xong rồi tính.”

“Giảm sức ép, giúp anh.” Anh xoay người nằm xuống, dựa vào đầu giường, nhưng bàn tay cầm tay tôi lại không buông ra, thậm chí tay đã bắt đầu chuyển động.
 
Chương 338-2


Tôi đỏ  mặt, sau lưng đã là đầu giường, không còn đường lui. “Cả buổi tối làm đủ việc anh không mệt sao? Hay nghỉ ngơi trước đi, ngủ xong rồi tính.”

“Giảm sức ép, giúp anh.” Anh xoay người nằm xuống, dựa vào đầu giường, nhưng bàn tay cầm tay tôi lại không buông ra, thậm chí tay đã bắt đầu chuyển động. 

“Ban nãy dùng móc câu kéo lên, thật ra lúc đó anh đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy Thẩm Kế Ân trong trạng thái kinh tởm nhất, nhưng không nghĩ tới là kéo lên thai nhi kia. Thật sự bọn chúng dưỡng thi, là thai nhi bé nhỏ kia…” anh không nói thêm,  dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, động tác trong tay nhanh hơn.

Tôi cắn cắn môi, điều chỉnh tư thế, cúi đầu xuống. 

Tôi không nhìn thấy hình ảnh đó, anh cũng không nói ra, nhưng tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh đó tạo thành áp lực tâm lý nặng nề đến mức nào với Tông Thịnh. Đây chính là mặt yếu ớt mà anh chưa từng thể hiện trước bất kỳ ai, chỉ khi ở cùng với tôi, anh mới lộ ra. Là tin tưởng tôi, nên mới nói ra nỗi sợ hãi của mình.

Bàn tay anh không chút khách khí đè lên gáy tôi, đến khi tôi nghe tiếng cười khẽ: “À, thấy người ta đáng thương nên thưởng hay sao? Thật sự cảm thấy anh bị thứ đó làm cho hoảng sợ sao?”



Nghe tới đây, tôi đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy lườm, hóa ra là có kẻ cố ý nói vậy để tôi bị lừa, vậy mà tôi còn...

“Đồ đáng ghét!” Tôi nói, tính xuống giường đi vào phòng vệ sinh xử lý. Tôi phải biết quỷ thai như người này thì sợ hãi cái gì chứ?

Tôi còn chưa xuống giường thì đã bị anh ôm chặt lại, một tay nắm lấy cằm tôi, nụ hôn ập tới, đầu lưỡi dây dưa thâm nhập, chia sẻ hương vị chỉ thuộc về mình anh.

Tôi đẩy ra, nhưng phát hiện là không có tác dụng. Bên nhau, tôi nghe giọng anh khẽ nói: “Thật sự thực thảm, cái kia thai nhi thật sự thực thảm. Thẩm Kế Ân ăn mất một phần của nó, để lại phần hệ thống tuần hoàn, đặt trong cái bồn máu. Bọn anh thậm chí nhìn thấy trái tim bé nhỏ vẫn còn đập, nó… nó vẫn còn sống…” Tông Thịnh im bặt.

“Anh không nên nói với em điều này,  em là thai phụ không nên nghe chuyện đó.” 

Anh nâng cằm tôi lên, để tôi nhìn vào mắt anh: “Em muốn đi đánh răng không, nhưng anh đề nghị em tiếp tục…”

“Rồi sao nữa? Hai người xử lý đứa bé thế nào?” Tôi suy nghĩ đơn giản, đứa bé mà chết thì pháp sự hai tháng sau sẽ không làm được nữa. Giờ đứa bé còn sống, có lẽ là để chuẩn bị cho pháp sự của bọn chúng. Nếu hai người họ xử lý đứa bè mọi chuyện đã xong xuôi! Dù cho ở trong mật thất máu không thể đông, nhưng mà thiếu đi đứa nhỏ thì sẽ không làm được gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom