Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 277-2: Thẩm Kế Ân cũng chỉ là quân cờ 2


“Tông Thịnh, anh từ từ nào, ban nãy anh nói với Tiểu Mễ vậy là sao? Anh làm gì giống người đi bát quái giới thiệu bạn trai cho người khác.”

Tông Thịnh đi phía trước ngừng lại, lấy nón bảo hộ màu vàng gần đó đội lên đầu tôi, cẩn thận cài quai lại. Xong xuôi, anh cũng đội nón lên đầu rồi tiếp tục vừa đi vừa nói: “Nếu tối qua Thẩm Kế Ân không vờ vĩnh yêu đương cùng Thẩm Hàm thì anh không nghĩ tới việc dùng Tiểu Mễ làm mồi nhử. Vì muốn gã đi vào con đường không thể quay đầu  lại anh mới làm thế này.” 

“Gì mà không thể quay đầu lại? Không phải gã đã chết sao? Làm gì còn đường quay lại nữa?”

Chúng tôi đi vào công trường, xung quanh máy móc xe cộ ầm ĩ, che giấu bớt nội dung nói chuyện của chúng tôi.

“Vậy em có nghĩ tới mẹ Thẩm Hàm vì sợ bị lợi dụng nên phải rời đi, vậy người cha thì sao? Đâu phải vô duyên vô cớ mà không thấy xuất hiện. Ba của Ngưu Lực Phàm là vì không muốn dính vào những việc này nên quyết định giả chết trốn đi. Ba của Thẩm Kế Ân thì theo lý phải là người hưởng lợi lớn nhất trong việc này vậy mà lại không thấy đâu.”

“Ông ta chết rồi?”

“Ai biết được đã chết chưa? Chết như thế nào? Chết thật hay là chết giả? Chết bình thường hay là bị người hại chết?”

Mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đẩy xe vật liệu bên công trường nói với nhau: “Ồ, tiểu lão bản đây là mang theo bạn gái tới công trường hẹn hò sao.”

Người khác đáp: “Nói nhỏ thôi.” còn cười cười ngượng ngùng với chúng tôi.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Tông Thịnh không để ý đến bọn họ tiếp tục nói: “Kẻ được lợi nhất đã xảy ra chuyện, như vậy cái trận Vượng Tài kia không còn người được lợi thì còn tính tới vượng tài làm gì? Vậy, phải xét tới người được lợi thứ hai. Người được lợi thứ hai chúng là Thẩm Kế Ân, nhưng Thẩm Kế Ân đã thành cái dạng này, hay nói cách khác là từ rất nhiều năm trước đã thành ra cái dạng này, gã đi tranh giành tài lợi còn có ý nghĩa sao? Nếu gã tranh thủ cải tử hồi sinh gì đó, anh còn có chút tin tưởng, chứ tranh thủ tài vận thì căn bản là không cần thiết. Dù cho nhiều tiền nhưng một năm chỉ được ở bên ngoài vài tháng, còn lại đều phải ngâm mình trong cái bồn máu dưới hầm, đáng sao? Như vậy, phải nghĩ tới người được lợi kế tiếp.”  

“Đúng là em không nghĩ tới thật.” tôi khẽ đáp. Đôi khi phải công nhận Tông Thịnh suy nghĩ thấu đáo hơn tôi rất nhiều.

“Người được lợi thứ ba là…” 

“Thẩm Hàm sao?”

“Nếu nhà bọn họ chịu bồi dưỡng Thẩm Hàm thì có khả năng Thẩm Hàm trở thành người như bà vậy, có thể gánh vác sự nghiệp của Thẩm gia. Nhưng nhìn cách họ dạy dỗ Thẩm hàm thì thấy rõ bọn họ hoàn toàn không tính để cho Thẩm Hàm tiếp nhận Thẩm gia, tiền dù ít hay nhiều thì đối với Thẩm Hàm mà nói không ảnh hưởng nhiều lắm. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà bọn họ cho dù phá sản, thì cuộc sống của Thẩm Hàm cũng không có thay đổi gì lớn.” 

Tông Thịnh quay đầu lại nhìn tôi. Tôi đi giày cao gót dẫm lên mấy tấm ván thật sự khá chênh vênh, dẫm đầu này thì đầu kia vênh lên khiến tôi hoảng sợ.

“Em không sao, anh nói tiếp đi.”
 
Chương 277-3: Thẩm Kế Ân cũng chỉ là quân cờ 3


Tông Thịnh quay đầu lại nhìn tôi. Tôi đi giày cao gót dẫm lên mấy tấm ván thật sự khá chênh vênh, dẫm đầu này thì đầu kia vênh lên khiến tôi hoảng sợ.

“Em không sao, anh nói tiếp đi.”

“Kẻ được lợi thứ ba chính là chú của Thẩm Hàm. Như những gì chúng ta đã biết thì từ khi khách sạn được xây lên, kẻ theo cục diện này chính là chú của Thẩm Hàm. Bao lần khách sạn xảy ra chuyện đều do lão đứng ra xử lý, chứ Thẩm Kế Ân chẳng mấy khi ra mặt. 

Mẹ Thẩm hàm từng nói, Thẩm Kế Ân đã từng phản kháng nhưng không thành công, chỉ đành nhận mệnh. Như vậy, gã cũng chỉ là một quân cờ trong tay bọn chúng. Giờ gã lại đi câu dẫn Thẩm hàm, xét theo việc nhiều năm qua gã đều bảo vệ em gái, như vậy việc gã xâm hại em gái có khả năng xảy ra chăng?”

“Ý anh là, chúng ta đánh cược xem Thẩm Kế Ân còn nhân tính hay không? Gã còn có thể phản kháng hay không?”

“Trước đây chỉ có Thẩm Kế Ân, nhưng rồi anh xuất hiện, em xuất hiện, ngay từ đầu chúng ta đã coi gã là địch nhân, xuống tay tàn nhẫn. Nhưng nếu từ đầu để anh biết gã cũng chỉ là một quân cờ, thì anh sẽ đổi thành nguyện ý cùng gã nói chuyện. Nhưng hiện tại, chúng ta vẫn có thể thử xem sao, nhưng tỷ lệ khả năng không cao như lúc vậy. Vương Càn kia cũng là một quân cờ, chẳng phải cũng từng định giết anh sao? Giờ chẳng phải đã liên thủ cùng chúng ta sao. Nếu có thể kéo Thẩm Kế Ân về cùng phe thì…”

Tôi vươn tay níu áo Tông Thịnh, để anh không cách mình quá xa, đi không quá vất vả, hơn nữa tôi cũng có một điều mà tôi cảm thấy quan trọng, muốn nói cùng anh.

“Tông thịnh, em hiểu suy nghĩ của anh. Nhưng chúng ta không thể hy vọng vào Tiểu Mễ được, tuy chị ấy có vài tính xấu, nhưng mà chưa từng hại gì chúng ta, em không hy vọng Tiểu Mễ có chuyện…”

Tông Thịnh nhìn tôi. Chỉ nhìn, khiến tôi không nói được lời nào. Anh chậm rãi tiếp: “Anh không nghĩ sẽ hại cô ấy, chỉ trùng hợp là cô ấy xinh đẹp, là cái cớ để chúng ta hẹn Thẩm Kế Ân ra nói chuyện mà thôi. Còn nữa, em lo cô ấy sẽ bị như Trương Tinh Tinh sao?”           

“Thì đều là đi tắm suối nước nóng, rồi…”

“Em cảm thấy Tiểu mễ sẽ có chuyện sao?” Tông Thịnh nói với giọng điệu rõ ràng là ‘Tiểu Mễ không có khả năng xảy ra chuyện!”

“Anh đang nói là chị ấy đi cùng chúng ta sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?”

“Có bảo cô ấy đi một mình đâu, là chúng ta cùng đi, cô ấy chỉ là cái cớ. Liên hệ bạn học em, báo cuối tuần mình đi. Thẩm Kế Ân xuất hiện, em nghĩ cách chụp mấy tấm ảnh, xong lại tìm cớ đưa cho Thẩm Hàm xem, tốt nhất là mấy tấm kiểu thân mật một chút, làm Thẩm Hàm phát tác bệnh công chúa một chút, tốt nhất là khiến không bị Thẩm Kế Ân mê hoặc nữa.”

Tông Thịnh tiếp tục ở công trường, tôi thì đi ra ngoài, cởi nón rồi sửa sang lại, đi về phía văn phòng. Trong phòng có hai nhóm khách, chúng tôi tập thể dục hai ngày có vẻ có tác dụng.  

Còn mấy cái đá Thái Sơn máu gà bày trận gì đó, cũng không thấy Tông Đại Hoành lại đây làm. Có lẽ do cùng Tông Thịnh có xung đột, hắn cũng không dám làm chuyện gì vào lúc này. Nếu không, Tông Thịnh hai ngày nay đều ở công trường, hắn muốn làm gì nữa dám còn xung đột hơn nữa.

Tôi ngồi vào góc, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hầu Tử. 

Lúc trước tôi còn cảm thấy khó xử do Hầu Tử nói là thích tôi gì đó, giờ tôi đã biết, Hầu tử chỉ muốn dụ tôi đi tắm suối nước nóng, trở thành thức ăn cho Thẩm Kế Ân mà thôi. Nếu chỉ là mối quan hệ giữa con mồi, người đi ăn và kẻ trung gian vậy không có gì đáng xấu hổ. Hắn muốn lợi dụng tôi, giờ tới lượt tôi lợi dụng hắn mà thôi.
 
Chương 278: Vì Sao Phải Thiện Lương Với Kẻ Khác?


Edited by Meo_mup

Vừa gửi tin đi thì Tiểu mễ đã ngồi sát bên cạnh thì thầm với tôi: “Ra công trường hẹn hò sao? Tiểu lão bản nhìn khá là muộn tao đó! Hai người có hẹn hò ở công trường ấy ấy không?”

Tôi cười: “Bớt kinh tởm đi! Em vừa nhắn cho bạn em cuối tuần này mình tới chỗ hắn tắm suối nước nóng. Nếu phú nhị đại kia không tới chỗ thì chúng ta cứ ở đó ngâm nước nóng thôi, dù sao cũng chẳng phải tiền của mình.”

Tiểu Mễ xinh đẹp, nhưng vẫn mang tâm tư nữ nhân, chỉ cần nói không cần tốn tiền là đồng ý đi ngay.

Tiểu Mễ cúi đầu, cười ngượng ngùng, một lúc lâu sau mới nói với tôi: “Hồi trước khi mới đi làm kinh doanh BĐS, đồng nghiệp có người khi bán nhà gặp một kẻ có tiền, sau đó bỏ nghề đi theo người ta. Ban đầu nói là bạn trai mua một căn hộ cho ở, sau này mới biết cô ấy chỉ là tiểu tam của người ta, còn bị vợ cả cho một bạt tai. Tuy không phải chị tự mình trải qua chuyện này nhưng mà chị tận mắt chứng kiến. Chị biết, mình không thể đi trên con đường đó được. Nhà chị vẫn luôn hy vọng chị có thể gả cho người có tiền, nhưng… Ưu Tuyền, em có biết người mà tiểu lão bản định giới thiệu là ai không? Đã kết hôn chưa?”

“Cái này, em cũng không tõ. Nhưng Tiểu Mễ, chị cũng đừng nghĩ quá xa, trước hết cứ gặp mặt đã, đi tắm suối nước nóng thôi mà, đã tới bước kết hôn liền đâu, cứ thoải mái chơi bời đã.”

Trên mặt Tiểu Mễ thoáng vẻ thất vọng nhưng lại nhanh chóng mỉm cười.

Trong lòng tôi lại không hề dễ chịu vì tôi vẫn cảm giác rằng mình sẽ làm tổn thương tới Tiểu mễ vô tội.

Tôi nói  không nên lời, nếu tôi nói với Tiểu Mễ rằng người chúng tôi định giới thiệu sẽ chẳng tốt lành gì…

Tôi nghĩ tới Hạ Lan Lan. Tới tận bây giờ tôi vẫn có chút hổ thẹn với Lan Lan. Tuy rằng Lan Lan từng làm ra chuyện có lỗi với tôi, nhưng nếu ngay từ đầu tôi nói rõ với cô ấy thì có lẽ mọi chuyện cũng khác rồi chăng? Nếu tôi không dính dáng tới Thẩm Kế Ân thì liệu cô ấy có bị liên lụy không? Có lẽ đều khác.

Giờ đến phiên Tiểu Mễ, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy nhưng mà, Tông Thịnh đã nói rồi, chúng tôi cần một cái cớ, và Tiểu Mễ chính là cái cớ đó.

“Tiểu Mễ.”Tôi nhìn và gọi.

“Nếu ngày nào đó, chị phát hiện, thật ra em không phải người tốt thì liệu chị có thể cho em chút thời gian để giải thích không?”

Tiểu Mễ cười, vỗ vỗ vai tôi: “Em sao? Về em, chị tin vào mắt nhìn người của mình. Nói xem nào, hôm nay tính kêu chị làm thế cho hả? Thấy em tích cực lên kế hoạcdh cho việc đi suối nước nóng cuối tuần, để chị giúp cho.”

“Không…” Tôi không nói nên lời.
 
Chương 278-2: Vì sao phải thiện lương với kẻ khác? (2)


Kế hoạch của Tông Thịnh muốn thành công thì phải có con mồi, không phải Tiểu Mễ thì cũng là người khác. 

Có khách, Tiểu Mễ vội chạy qua đó. Động tác tự nhiên, hào phóng, cười nhẹ nhàng, chưa bao lâu thì gia đình đó liền quyết định đặt cọc mua nhà chỗ chúng tôi. 

Đến gần trưa, người tới hỏi thăm càng lúc càng nhiều. Quả nhiên, chúng tôi tập thể dục có tác dụng. Tiểu Trần lại dắt thêm hai người ra ngoài phát tờ rơi khiến càng thêm tấp nập. 

Mặt trời lặn, tôi nhìn điện thoại. Cuối cùng Hầu Tử cũng đã trả lời tin nhắn của tôi. Hắn bảo là đang đi làm, chỗ hắn không được sử dụng điện thoại trong giờ làm việc. Cũng do nếu điện thoại bị rơi vào suối nước nóng sẽ không tốt. Hắn phải tan làm mới trả lời tôi được. Hắn hẹn tối thứ 7 khoảng 7 giờ, ngâm suối từ 7-9 giờ, sau 9 giờ thì ăn khuya ở phòng riêng. Ăn khuya, có lẽ là đoạn uống rượu rồi. 

Tôi nói tôi sẽ mang theo một nữ đồng nghiệp, hắn đặc biệt cao hứng. Nói là bao phòng cả một đêm, toàn quyền sử dụng, ở hai người không thành vấn đề.

Tôi kể lại mọi chuyện cho Tông Thịnh trên đường về. Anh ném điện thoại cho tôi, nói: “Ngày mai em nghĩ cách mượn điện thoại của Tiểu Trần. Dùng di động của anh ta đặt cho anh một phòng sát cạnh em.”

Tôi biết anh cũng sẽ đi, nhưng dùng điện thoại của Tiểu trần...cái này…… “Tiểu trần là sếp em mà, nếu không thì dùng nữ đồng nghiệp đi, em mượn dễ hơn.”

“Đó giờ thuê phòng dùng điện thoại đàn ông hợp hơn. Thôi, để mai anh đến công ty dùng điện thoại Tiểu Lục.”

Tối đó sau khi về nhà tôi vẫn không vực dậy tinh thần nổi. Trong đầu tôi xuất hiện toàn là hình ảnh của Lan Lan. Cô ấy bị lún vào mối quan hệ giữa Tông Thịnh và Thẩm Kế Ân càng lúc càng sâu, cuối cùng xảy ra chuyện như vậy, đành phải bất đắc dĩ xa rời quê hương.

Tắm xong tôi mặc quần áo ở nhà, ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm cảnh đêm trong tiểu khu. Tiểu khu này đúng ra cũng chẳng có cảnh đêm gì để ngắm, bởi vì đây là khu biệt thự biệt lập, khoảng cách giữa các căn nhà rất lớn. Tôi chỉ có thể nhìn thấy con đường quanh co khúc khuỷu, cùng học đèn đường xa xăm. Nơi xa còn có rừng cây gió thổi qua xào xạc

Tông Thịnh từ phòng tắm ra, nhìn thấy tôi thì đi tới trực tiếp đóng cửa sổ: “Trời đã bắt đầu vào đông, buổi tối như vậy dễ trúng gió, sẽ phát sốt.” Nói xong, anh còn kéo cả rèm cửa lại.

Tôi phỏng tay ôm lấy chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, để tóc loà xoà, yếu ớt nói: 

“Em muốn hóng gió mà.”

“Có tâm sự?” Anh kéo tấm thảm nhỏ ra, bắt đầu ngồi thiền. Tôi chẳng hiểu lúc này anh ngồi để làm gì.

Tuy nhiên, anh cũng đã bắt đầu thiền, tôi cũng không muốn làm phiền.

“Không có việc gì, em, em xuống lầu nấu thuốc đây. Bà thầy thuốc đó, em có lên mạng tra cứu thì có phải là thuốc hỗ trợ giúp trứng. Nếu như có thể một lần sinh đôi thì không cần phải chịu khổ đến hai lần rồi.”

Ở quê chúng tôi, một nhà mà có hai con thì cũng là chuyện rất bình thường, mọi người đều xem chuyện nhà có hai con trở thành một nguyên tắc sống.

Từ bậu cửa sổ Tông Thịnh nhảy thẳng xuống, nắm lấy cánh tay của tôi: “Em vì ai mà uống thuốc kia? Ưu Tuyền, nếu vì em thì anh không phản đối. Bà sẽ không hại em. Nhưng nếu là vì anh, hoặc vì bà thì không cần thiết. Chuyện phía bà để anh xử lý, em chủ cần làm việc em thích mà thôi.”

Tôi dừng một chút, gật gật đầu: “Vì chính em.”

Anh buông lỏng tay ra, tôi mới đi xuống.
 
Chương 278-3: Vì Sao Phải Thiện Lương Với Kẻ Khác? (3)


Dưới lầu không có ai, căn nhà lớn như vậy phòng chỉ có hai chúng tôi. Nhiều lúc không hiểu được, vì sao người ta lại muốn mua một căn nhà to đến như vậy? Ở nhà lớn như thế không cảm thấy cô đơn sao? Cầm thuốc bà mua đặt trên tủ lạnh, trút vào siêu đun thuốc, đổ nước tôi bắt đầu nấu. 

Tôi cứ thế đứng bên cạnh bếp, nhìn khói lượn lờ, cuối cùng thuốc trào cả ra ngoài rơi xuống bếp xèo xèo. 

Nhưng người tắt lửa lại không phải tôi mà là người đứng từ phía sau vươn tay tới.

Tôi quay người lại thì thấy Tông Thịnh, anh trầm mặt lại hỏi: “Ngẩn người làm gì? Không muốn uống thuốc thì không uống. Có chuyện gì, em có thể cùng anh nói ra.”

Tôi còn định lảng tránh, nhưng anh đã tiến lên một bước, đem tôi vây lại giữa anh và tủ bát đĩa, khiến tôi không có biện pháp thoát đi.

Tôi hít thở sâu, ngẩng đầu lên, nói: “ Chỉ là sự tình hôm nay làm em nghĩ tới hạ Lan Lan. Lúc trước Hạ Lan Lan cũng là bị chúng ta lợi dụng, cuối cùng… Rơi vào kết cục tha hương. Sau tới Trương Tinh Tinh cũng là chuẩn bị bị chúng ta lợi dụng, sau đó đã xảy ra chuyện. 

Hiện tại tới Tiểu Mễ, em không muốn thương tổn Tiểu Mễ. Nếu nói, Hạ Lan Lan bị như vậy, là bởi vì cô ta tự mình bước vào, tự mình không nghe chúng ta khuyên bảo, bị chính  lòng tham cùng trả thù khống chế, mới có kết quả như vậy. Trương Tinh tinh là trước khi chúng ta tìm tới, cũng đã bị người theo dõi cũng không liên quan chuyện của chúng ta, nhưng Tiểu Mễ thì sao?? Chị ấy chưa từng làm việc gì cả. 

Chúng ta không thể đem chị ấy cứ như vậy kéo xuống nước. Nếu lúc này, chúng ta có thể khiến Thẩm Kế Ân đứng ở cùng phe với chúng ta, thì Tiểu Mễ sẽ được an toàn, nếu không thì sao? Tiểu Mễ sẽ thế nào? Em có anh bảo hộ, nhưng Tiểu Mễ thì không có ai bảo hộ. 

Nếu chị ấy không như Lan Lan tự mình trầm luân, thì nếu chị ấy bị Thẩm Kế Ân trả thù thì làm sao bây giờ

? Tông Thịnh, không phải nói lòng gì... mà là… Tiểu Mễ vô tội, chị ấy cùng chúng ta không có quan hệ gì. Chúng ta không thể lôi kéo một người qua đường Giáp bắt phải mạo hiểm trợ giúp chúng ta. 

Ngưu Lực Phàm còn cầm của anh vài vạn, chứ Tiểu Mễ nào được cái gì? Chúng ta dựa vào cái gì bắt chị ấy phải như vậy mạo hiểm trợ giúp chúng ta?”

“Nếu mỗi người đều suy nghĩ giống như em vậy, yếu đuối nói như vậy, vậy đại trận kia đã thành lâu rồi. Anh đã nằm trong cái kết giới tối tăm đen ngòm bên dưới đó, mỗi ngày đều lặp lại thống khổ và cừu hận mỗi lúc một tăng cho trận pháp đó rồi!”

“Chuyện này không giống nhau!” Tôi cắt ngang.  “Anh sinh ra chính là do Lão Bắc thiết kế, Tiểu Mễ thì không. Anh ngay từ đầu đã bị cuốn vào, Tiểu Mễ không phải. Anh, là người rõ ràng biết những việc này rất nguy hiểm nhưng vẫn không buông tay, kiên trì phản kháng, Tiểu Mễ cũng không phải. Chị ấy chính là chị ấy, một cô gái thực đơn thuần. Chúng ta có cái gì tư cách đem chị ấy kéo vào chuyện này.”

Tông Thịnh thu tay lại, khoanh tay trước ngực cứ như vậy nhìn tôi: “Ý em là, em sẽ không giúp anh, em sẽ để cho Tiểu Mễ cuối tuần đến suối nước nóng, đem Thẩm Kế Ân câu ra?”

“Em không nói như vậy. Em chỉ là… Mâu thuẫn? Do dự?”

Tôi nói còn chưa nói xong, ngón tay anh đã nắm lấy cằm, khiến tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Thế giới này không có thiện lương với anh, dựa vào cái gì bắt anh thiện lương đối đãi cô ta? Nếu em không giúp anh hẹn Tiểu Mễ thì anh tự làm! Chỉ cần em đừng đứng giữa làm khó dễ là được.”

Anh buông tôi ra, đi thẳng lên lầu.

Cằm tôi vẫn còn đau vì bị anh bóp. Có cắn môi phải không cho mình yếu ớt khóc lên. Chúng tôi đã thật lâu không có đối nghịch nhau vậy.
 
Chương 279: Bằng chứng trộm cắp


Nhìn ấm thuốc còn tỏa hơi nóng, tôi đột nhiên nghĩ tới nếu như tôi dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự từ bỏ của Tông Thịnh, anh sẽ bỏ sao? Sẽ cùng tôi cao chạy xa bay sao? Tình cảm giữa chúng tôi có thể thắng sự cừu hận trong lòng anh chăng?

Tôi không vội lên lầu mà ngồi một mình ở sô pha trong phòng khách. Tôi ôm gối, nhìn ra đám cây xanh bé xíu vĩnh viễn không nở hoa ở cửa sổ. Tông Thịnh có lẽ cũng giống bọn chúng, vĩnh viễn không vì bất cứ ai mà nở rộ chính mình.

Đêm đó, tôi cứ ngồi như vậy ở phòng khách, cho đến tận khi cảm thấy giá lạnh mới nhớ ra mình mặc đồ ngủ ngồi ở đó lâu đến như vậy. Tuy tôi không muốn lên lầu đối mặt với Tông Thịnh, nhưng nhìn đồng hồ nghĩ có lẽ anh đã ngủ rồi… tôi đi lên lầu. Phòng đã tắt đèn. Tôi lặng lẽ đi về giường, lặng lẽ nằm xuống, nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, người mà tôi nghĩ đã ngủ rồi, Tông Thịnh lại đột ngột quay sang ôm lấy tôi đang lạnh băng.

Anh không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ôm tôi, truyền hơi ấm tới cho tôi. 

Trong bóng tối, tôi mở to mắt, cảm nhận hơi thở vững vàng của anh, cũng không biết anh đã ngủ chưa, tôi khẽ thì thầm. “Liệu anh sẽ lựa chọn cùng em cao chạy xa bay, hay sẽ vẫn tiếp tục trả thù?!”  

Tôi đương nhiên sẽ không chờ được đáp án.

Sáng sớm hôm sau, tôi gần như bật dậy khỏi giường vì âm thanh báo thức thật lớn từ đầu giường truyền tới. Tôi ngồi dậy, nhìn Tông Thịnh đang đứng cạnh giường. Anh đã thay xong quần áo đi làm, nói: “Em còn có 45 phút, trưa đi thời gian lái xe thì còn 10 phút để thay quần áo, rửa mặt chải đầu.”

Tôi không còn thời gian để nghĩ nhiều, nhào thẳng vào phòng tắm. Mười lăm phút sau, cuống cuồng chạy lên xe, tay còn lược cầm chải đầu.

Tông Thịnh hôm nay mặc đồ nhẹ nhàng, không phải tây trang nghiêm túc nhưng cũng không phải đồ đến công trường, chắc hôm nay anh sẽ sang công ty. Cũng đúng, hôm qua anh bảo sẽ dùng điện thoại của Tiểu Lục đặt phòng chỗ suối nước nóng. Anh đã bắt đầu hành động, tôi chẳng có cách  nào để ngăn lại.

Tông thịnh không nói lời nào, lái xe đưa tôi tới văn phòng. Chỉ là hôm nay không ngồi nhìn chúng tôi tập mà thả tôi xuống rồi lái xe rời đi. Tiểu Trần còn đang ngồi chỉnh nhạc, nhìn chiếc xe việt dã rời đi vội kêu: “Này này, Ưu Tuyền, hôm nay tiểu lão bản không ăn sáng chỗ chúng ta à?”

“Ừ, bảo là chán rồi.” tôi đi vào trong văn phòng, không dám  nhìn Tiểu Mễ.
 
Chương 279-2: Bằng chứng trộm cắp 2


Tôi đi vào trong văn phòng, không dám  nhìn Tiểu Mễ. 

Biết rõ chị ấy vô tội mà còn bị kéo vào, mà tôi lại chẳng có cách nào ngăn cản. 

Tập xong, tới lúc ăn sáng, Tiểu Mễ vẫn ngồi cùng tôi. Hôm nay trông chị càng xinh đẹp hơn ngày thường nhiều, ngày thường là quy củ nhưng hôm nay lại đầy vẻ đào hoa. Tiểu Mễ nói nhỏ:  “Ưu Tuyền, tiểu lão bản hôm nay làm sao vậy?”

“Không biết, chắc là về công ty có việc gì.”

“Chuyện anh ta với… giám đốc Tông… sao rồi?”

“Cái này em cũng không biết. Tông Đại Hoành có lẽ là thực tức giận đi. Mấy ngày nay cũng không thấy Tông Đại Hoành đến công trường.”

Tiểu Mễ gật gật đầu, sau đó mới nói: “Theo trực giác của chị, hôm nay Tông giám đốc sẽ qua.”

Tiểu mễ đúng là miệng quạ đen, Tông Đại Hoành thật sự lại đây! Trốn tránh nhiều ngày như vậy, vẫn phải đối mặt. Hiện tại lão đã biết là tôi mang cái tượng của lão đi, còn gây với Tông Thịnh một trận, giờ tới gây sự với tôi sao?

11 giờ trưa, thấy xe của Tông Đại Hoành dừng ở cửa công trường, tôi cảm thấy bồn chồn. Tôi nói chuyện với khách hàng trước mặt mà giọng run run: “Hiện tại, tòa nhà chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, trước khi chính thức mở bán chỉ cần đặt trước năm vạn là có thể dùng được hai vạn… Không phải, không phải, là đóng trước, năm vạn, không, là hai vạn có thể tính chiết khấu năm vạn.” Nói xong đoạn này, tôi thở hắt ra một hơi thật dài, nhìn thoáng qua đã thấy Tông Đại Hoành đi vào.

Cặp vợ chồng kia thực dễ nói chuyện, người vợ mỉm cười nhìn tôi: “Khi nào có thể giao dịch nhỉ, tôi muốn mua cho con trai khi lấy vợ. Năm nay nó đã đưa bạn gái về nhà nói chuyện kết hôn rồi, vì muốn thể hiện thành ý, chúng tôi hy vọng trong vòng nửa năm có thể giao nhà. Tôi thấy quảng cáo bên này bảo tháng 7 có thể giao nhà phải không?”

“Đúng vậy, dự án này của chúng tôi không có gì ngoài ý muốn đâu, đây là dự án đầu tiên của tập đoàn Tông An chúng tôi vào lĩnh vực căn hộ, nên dì có thể yên tâm về điểm này.” Tôi vừa nói, vừa liếc nhìn Tông Đại Hoành. Lão đang đứng ở quầy thu ngân, cũng đang híp mắt nhìn tôi.

Nửa tiếng sau, tôi tiễn đôi vợ chồng đi, đứng ở cửa cười vẫy tay nhìn bọn họ lên xe, quay người lại đã thấy Tông Đại Hoành đứng ngay sau lưng nói: “Qua đây theo ta!”

Lão nói rồi đi về phía công trường. Tôi cắn môi do dự, trong lòng nghĩ thầm rằng ở công trường cũng có công nhân, tôi không tin lão dám đánh tôi trước mặt người khác, nhiều nhất chính là bị lão mắng vài câu.

Mang theo tâm lý này, tôi cùng lão tới bãi đất trống cạnh công trường. Bãi đất đó chính là chỗ ngày thường công nhân hay ăn cơm. Nhưng mà giờ hơn 11:30, công nhân còn đang làm việc nên chẳng có ai nơi đây. 
 
Chương 279-3: Bằng chứng trộm cắp 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mang theo tâm lý này, tôi cùng lão tới bãi đất trống cạnh công trường. Bãi đất đó chính là chỗ ngày thường công nhân hay ăn cơm. Nhưng mà giờ hơn 11:30, công nhân còn đang làm việc nên chẳng có ai nơi đây. 

Tông Đại Hoành hung hăng trừng mắt nhìn tôi, một hồi lâu mới nói: “Nhà chúng tao sao lại nuôi ra cái thứ bạch nhãn lang như mày hả? Bà Tông thịnh cho mày tiền đi học, cho nhà mày tiền xây nhà, cho ba mày tiền chữa bệnh mà mày còn đi ăn cắp đồ của tao?!”  

Tôi cong môi nhìn lão nói: “Bà cho tôi tiền đi học, tôi vẫn còn đây. Tiền nhà tôi sửa hết tám vạn, bà cho hai vạn, còn sáu vạn là tiền của ba mẹ tôi. Tiền chữa bệnh của ba tôi thực sự do bà cho, nhưng là bà chứ không phải là chú. Tôi cũng không phải là do nhà chú nuôi.”

“Mày!” Tông Đại Hoành thở hổn hển. Ngón tay xỉa thẳng vào đầu tôi. “Nửa năm trước, nếu là nửa năm trước mày dám nói chuyện với tao như vậy sao? Mày nói một câu thì đầu cũng cúi gằm xuống đất. Giờ thì thằng nhãi Tông Thịnh về rồi, có chỗ dựa rồi đúng không? Dám nói to nói nhỏ rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, nó còn phải gọi tao một tiếng chú! Mày nói đi, tượng Bồ Tát mày để đây rồi? Cả ngàn đồng đó biết không. Mày tưởng là giống mày lượm được sao? Nói, mày mang đi đâu rồi?”

“Chú, bà chắc có nói với chú. Vì bức tượng đó của chú mà Tông Thịnh ngất xỉu, trạng thái thân thể của anh ấy đâu phải chú không biết, chú muốn hại chết anh ấy sao? Cũng may là Tông Thịnh hôm đó chỉ ngất có một buổi trưa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bà giết chú đó.”

“Mày! Cái con nhãi ranh này nửa năm qua thay đổi cũng gớm thật, dám nói như vậy. Tông Ưu Tuyền, Tông Đại Hoành tao hôm nay không để bụng mấy ngàn tệ kia, nhưng tao phải nói cho mày biết, đàn bà chỉ là quần áo của đàn ông thôi. Ở nhà mặc một bộ, ra cửa thay một bộ. Lúc nào mặc đồ đó. Mày giờ còn trẻ, mới bên thằng nhãi kia vài tháng. Chờ thêm vài năm nữa, thứ nhà giàu như nó thiếu gì gái theo, mày cứ chờ bị nó vứt vào xó trong thôn đi. Giống bà nó thôi, cả đời ở trong mỏ với đám đàn ông đen nhẻm đất đá! Tới chừng đó, tao chờ xem mày còn dám ăn nói với tao thế không! Hừ!” 

Tông Đại Hoành thở phì phì đi khỏi công trường, về phía Tiểu Trần.

Tôi chần chừ đi bên ngoài không vào. Tiểu Mễ kéo tôi lại ngồi bên bàn, hỏi nhỏ: “Ưu Tuyền, em thật sự lấy tượng của Tông Giám đốc à? Em lấy làm gì?” 

Tôi không nói gì, cũng không biết phải nói thế nào.

“Không muốn nói thì không nói đi. Bất quá việc này, rất khó nói. Đêm qua chúng ta trở về, nghe thư ký Tiểu Lệ nói trong công ty ai cũng biết là em lấy trộm bức tượng đó của ông ta, mọi người đều coi em như đồ ăn trộm ấy. Chị thì thấy em không phải loại người như vậy a. Bồ Tát thôi, sao phải lấy.”

“Tiểu Mễ, đừng nói cái này nữa.” 

Tôi thiểu não. Đột nhiên cảm thấy, bà sắp xếp cuộc sống cho tôi khá tốt, cứ thế ở nhà nấu cơm sinh con thôi. Chứ để tôi đi làm, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với các nhân viên công ty khác, bọn họ lại nhìn tôi như ăn trộm thì mệt.

Tiểu Mễ cười tươi như hoa: “Rồi, rồi, không nói nữa. Để chị kể em nghe, ban nãy tiểu lão bản gọi cho chị, nói chuyện đi suối nước nóng đã hẹn xong rồi. Đối phương là một phú nhị đại, tuổi tác không chênh lệch với mình lắm, lại rất đẹp trai, lại còn lái xe thể thao nữa. Hì hì, anh ấy bảo mình mang theo đồ bơi. À, Ưu Tuyền, em nói chị nên mặc đồ bơi bảo thủ hay là bikini? Mấy phú nhị đại đó suốt ngày gặp mỹ nữ, sợ là mặc bikini lại không có sức nặng, chi bằng mặc đồ bơi một mảnh nhỉ. Em nói, chị nên xõa tóc, hay là bới cao lên vì đi suối nước nóng mà?”

“Ha ha, mấy cái này em có rành đâu.” tôi cười gượng gạo. 

Tôi cảm thấy Tiểu Mễ hiểu sai mất rồi. Phú nhị đại thì không sai, nhà bọn chúng có rất nhiều tiền. Tuổi cũng không hơn kém nhiều, chỉ là nhỏ hơn chúng tôi vài tuổi. Thẩm Kế Ân tuổi thì lớn, nhưng thân thể kia tuổi tác cũng chỉ là sinh viên mà thôi. Người rất tuấn tú điểm này không sai, nhưng xe thể thao cái này, là xe của Thẩm Hàm.

Tôi vừa nghĩ tới đây thì thấy có xe cảnh sát ngừng ở cửa khách sạn bên kia đường.

Quả nhiên, người mất tích ở khách sạn Sa Ân lâu như vậy, lại còn có khả năng có liên quan tới một án mạng khác, nay xuất hiện lại ở đây, cảnh sát có thể bỏ qua sao?

Tôi thậm chí còn cầu nguyện ở trong lòng: Ông trời ơi, làm sao cho cảnh sát đem Thẩm Kế Ân mang đi đi. Cứ hoài nghi gã có tham dự việc giết người lần đó, đem gã nhốt một tuần. Thế là mình với Tiểu Mễ được đi tắm suối nước nóng đơn thuần rồi. 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 280: Khách sạn suối nước nóng 1


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu Mễ nhìn theo ánh mắt của tôi về phía khách sạn Sa Ân, sau đó nói: “Ưu Tuyền, hôm qua em qua đó giúp đỡ, người cầu hôn chính là soái ca mấy hôm trước ngồi bên này với em phải không.” 

“Ừ, anh ấy là bạn của Tông thịnh, hôm qua Tông Thịnh cũng đi cùng mà.” tôi không muốn để cho Tiểu Mễ hiểu lầm giữa tôi và Ngưu Lực Phàm có cái gì, nên nói thêm câu sau. 

Tôi vẫn luôn chăm chú nhìn bên phía khách sạn, hơn nửa tiếng sau đành thất vọng quay đi. Cảnh sát đi ra nhưng không thấy Thẩm Kế Ân ra theo, cảnh sát cứ thế mà đi. Tôi thở dài nặng nề, sao lại thế chứ? Cảnh sát hỏi thế nào, Thẩm Kế Ân lươn lẹo thế nào mà thoát nhỉ?

Tiểu Mễ cũng nhìn qua rồi nói: “Khách sạn Sa Ân này rất xui xẻo, xảy ra bao nhiêu chuyện, bị đình chỉ kinh doanh nữa, không biết chừng sắp bị bán luôn.”

“Thẩm gia cũng không phải chỉ có khách sạn này, sản nghiệp còn nhiều lắm. Bọn họ đóng cửa cũng không đến mức ngã ngựa, hai người có liên quan gì nào?” Tiểu Trần bất thần nói phía sau khiến tôi và Tiểu Mễ đều giật mình đứng dậy.

Tiểu Trần mặt đen xì: “Giám đốc Tông còn ở đây mà hai người thì ngồi đây ngắm cảnh. Mau quay lại.”

hai chúng tôi vội chạy về chỗ. Tông Đại Hoành vừa lúc đi ra ngoài, ngang qua chỗ tôi lão còn cố hung hăng trợn mắt.

việc gì nên tới cũng tới. Gần tới ngày hẹn, Hầu Tử goij cho tôi vài lần, chắc sợ tôi đổi ý không tới nữa. Tông Thịnh cũng lanhx đạm với tôi, giống như sợ chỉ cần vài lời đã đụng tới chuyện Tiểu Mễ.

Cuối tuần cũng đã đến. Tông Thịnh lái xe tới đón chúng tôi tại văn phòng. Xe vừa dừng ở cổng công trường, Tiểu Mễ đã hưng phấn bừng bừng nhưng vẫn quay sang tôi nói: “ Chờ chị tí, chị đi toilet.”

tôi biết là chị ấy đi dặm lại lớp trang điểm. Điện thoại tôi đổ chuông, Tông Thịnh gọi, tôi nhận máy: “Alo.”

“Vui vẻ lên một chút, coi như hai người đi chơi suối nước nóng, chuyện khác để anh giải quyết.”

tôi có thể cự tuyệt sao???

Tôi chỉ có thể đáp “ừ.”

Cúp máy, tôi vỗ mặt, tự nói với bản thân: “Vui lên nào, mình chỉ đi tắm suối nước nóng, có phải đi đối mặt Thẩm Kế Ân đâu, khẩn trương làm gì?”

Tôi cùng Tiểu Mễ lên xe, vì lần đi chơi này chị ấy đã trang điểm tỉ mỉ, đi giày cao gót, tay xách túi nhỏ, đến chiếc túi cũng vô cùng trang nhã.

Cả đoạn đường đi chúng tôi đều không nói chuyện. Xe chạy tới khu nghỉ dưỡng kia thì trời cũng đã tối mịt. Xuống xe, trước mặt chúng tôi chính là một toà nhà kiến trúc Châu Âu ba tầng, xung quanh là không ít những ngôi biệt thự nhỏ. Hầu Tử mặc đồng phục đứng ở cửa chờ bọn tôi. 

Tiểu Mễ thì kinh ngạc, há hốc miệng nói: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, chỗ này đẹp quá. Trước kia chị thấy trên quảng cáo nhưng không nghĩ ở ngoài lại đẹp vậy.”

“Hình tượng, hình tượng!” Tôi khẽ nhắc nhở. Tôi khoác tay tiểu Mễ đi lại chỗ Hầu Tử. Hầu Tử thấy chúng tôi thì vui vẻ cười rộ lên, miệng ngoác  tới tận mang tai.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 280-2: Khách sạn suối nước nóng 2


Tôi đột nhiên phát hiện xã hội thật đơn giản, bao nhiêu bạn học đều thay đổi. Hầu Tử cười, rõ ràng vì chúng tôi đã tới, kiếm được tiền hoa hồng. 

Dương Tử còn nói cái gì mà Hầu Tử thích tôi, cũng là dối trá cả, chỉ là muốn câu tôi đi vào khu nghỉ dưỡng này thôi.

Hầu Tử mắt nhìn TIểu Mễ càng cười lợi hại hơn. “ưu Tuyền, để tớ giúp các cậu, tớ đưa về phòng nhé, thay đồ xong đi ngâm suối.”

Hầu Tử căn bản hoàn toàn không để ý tới chiếc xe đưa chúng tôi tới. Khi vào khách sạn tôi liếc sang nhìn Tông Thịnh, anh vừa xuống xe, cố tình tạo khoảng cách với chúng tôi. 

Đến khi nhận phòng tôi mới biết thế nào là ngoài dự kiến. Trong kế hoạch thì chúng tôi chỉ ở phòng nghỉ giành cho khách, Tông Thịnh ở phòng cạnh bên. Nhưng Hầu Tử lại đưa chúng tôi tới một căn biệt thự nhỏ số 068. Mà căn biệt thự này có khoảng cách với căn kế bên phải tầm 25 mét. Theo thiết kế này, nếu như biệt thự cách âm tốt thì tôi và Tiểu Mễ ở đây có kêu gào rách họng cũng không ai nghe thấy gì. 

Nhìn hàng trúc làm hàng rào ngăn cách giữa các ngôi  biệt thự, trong lòng tôi rét lạnh, nếu thật sự Thẩm Kế Ân tới thì chúng tôi khó có thể bảo toàn. 

Tiểu Mễ thì lại hoàn toàn tương phản với tôi, vô cùng hưng phấn tham quan căn biệt thự, còn vui vẻ kêu lên kinh ngạc: “Ôi! Ở đây có cả suối nước nóng đó, Ưu Tuyền!”

Căn biệt thự này đúng chuẩn tình nhân. Hầu Tử lúc trước nói nào là ngâm suối rồi đi ra khu nhà hàng ăn khuya, giờ thì hắn vừa đóng cửa vừa nói: “Chút nữa có nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới. Căn biệt thự này chỉ có một phòng nghỉ, nhưng mà giường lớn lắm!”

Trong phòng nghỉ, giường thật sự lớn, mà cũng không chỉ là giường mà là một tấm chiếu tatami thật dày, rộng đến hơn 3 met. Tôi hỏi: “Không phải cậu bảo phải đi nhà hàng ăn khuya sao?”

“Ưu Tuyền, ở phòng khu khách sạn thì thế, nhưng đây là biệt thự mà, là chỗ của kẻ có tiền hưởng thụ đó.”

Tôi còn muốn nói tiếp thì Tiểu Mễ đã kéo tôi sang một bên, kinh hô: “Ưu Tuyền à, thật sự hoàn toàn xây bằng đá viên đó, chị nhìn thấy nước chảy từ dưới lên kìa, khí nóng nữa kìa! Trời ạ! Ngồi đây còn có thể ngắm sao trời nữa. Cây trúc bên kia là thật đúng không?”

Hầu Tử quay sang Tiểu Mễ nói: “Mỹ nữ, thích nơi này không? Nếu cảm thấy không tốt thì chúng ta có thể đổi mà.”

“Ở đây, ở đây, không đổi. Một đêm ở đây là bao nhiêu?”

“Các bạn là có người mời, nhưng thông thường giá hội viên đã chiết khấu là 1.800 tệ/đêm” (Mèo: hơn 6tr/đêm nha các bạn)

“Thật đúng là kẻ có tiền biết hưởng thụ.”
 
Chương 280-3: Khách sạn suối nước nóng 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hầu Tử tới gần tôi, nói: “Ưu Tuyền, cậu có muốn xem phòng khách sạn không? Tớ là nhân viên, chỉ có thể chọn mấy cái căn phòng vớ vẩn, tắm ở hồ công cộng, đông người nước cũng không sạch. Biệt thự này là do một tiểu lão bản trẻ tuổi đẹp trai ít khi tới, các cậu ở cũng không sao.”

“Thật không sao chứ?” Tôi hỏi lại.

Tôi biết, hắn không đơn thuần như vậy. Dù cho tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảm thấy bạn bè mình thay đổi quá nhiều, vì tiền mà bạn bè cũng bán đứng.

Việc xảy ra với Trương Tinh Tinh, hắn khẳng định đã biết, vậy mà hắn vẫn không buông tay tiếp tục làm như vậy.

“Nhưng tớ mới nhận tin, người đó cũng tới đây chơi cùng bạn bè, biết có hai mỹ nữ ở đây nhưng cũng không tức giận mà bảo một hồi lại đây chào hỏi một cái là được. Cậu xem...”

Nếu tôi cự tuyệt thì sao nhỉ?

Nếu thế, chỉ cần mang theo Tiểu Mễ rời đi và sẽ không gặp phải Thẩm Kế Ân. Nhưng tôi sẽ phải trả lời như thế nào với Tông Thịnh đây?

Tôi do dự, rồi đáp: “Được mà, chào hỏi thôi có sao đâu.”

Hầu Tử lập tức cười: “Thật tốt quá! Ưu Tuyền, tớ biết cậu hiểu lòng người mà, hiểu rõ… rất biết điều. Giờ xã hội này, quen biết thêm vài bằng hữu, đặc biệt là ông chủ này kia, nhà giàu nữa, sau này gả cho một người tốt cũng dễ hơn….”  

“Được rồi, được rồi,” tôi cắt ngang, “Tớ với Tiểu Mễ đi ngâm suối nước nóng, cậu đi ra ngoài đi nào.” 

Hầu tử tủm tỉm cười rời đi. Lúc ra khỏi phòng còn đóng cửa lại, nhắc nhở: “9 giờ nhé, 9 giờ nhân viên phục vụ sẽ đưa đồ ăn tới.”

Hầu Tử vừa đi thì Tiểu Mễ đã ôm túi vọt vào phòng. Tôi đứng ngoài cửa nói: “Tiểu Mễ à, không cần trang điểm đâu. Không có nam nhân nào tới, chỉ có hai chúng ta. Người ta có tới cũng phải sau 9 giờ.”

Tiểu Mễ từ trong phòng tắm nói vọng ra.  “Không có việc gì không có việc gì, có suối nước nóng để ngâm, có trai hay không cũng không sao, chỉ là kết bạn thôi mà.”  

Hơn mười phút lúc sau, Tiểu mễ mới ra tới, chị ấy mặc áo tắm một mảnh, tóc vấn lơi, có trang điểm nhưng dưới ánh sáng lờ mờ này thì không nhận ra đã hóa trang, chỉ thấy vô cùng xinh đẹp. 

Tiểu Mễ đưa điện thoại của mình ra: “Chụp cho chị mấy tấm, nếu không chút nữa xuống nước áo tắm dính vào người sẽ không đẹp như vậy nữa. Chụp mấy tấm trên bờ, thêm mấy tấm dưới  nước nữa.” 

Nhìn Tiểu Mễ cao hứng, tôi cũng bị lây. Cầm điện thoại chụp ảnh rồi mới đi thay đồ. 

Hai chúng tôi ngồi trong hồ nước nóng, dựa vào bờ đá ấm áp ngắm nhìn mặt trăng dần lên. Đêm nay thời tiết thật đẹp.

Tiểu Mễ nhìn quanh cảm thán, “Ở biệt thự thật đã mà, còn chụp ảnh được thoải mái. Ban nãy khi vào đây chị thấy khu vực tắm chung, thật sự không thể chụp ảnh được. Dù cho ra khu suối nước nóng chụp ảnh thì cũng không đủ chuẩn để mà up lên mạng nữa cơ.”

“Tiểu Mễ,” tôi dựa đầu ra sau, thả lỏng toàn thân, đắp khăn lên mặt rồi nói, “Chút nữa chắc sẽ có một phú nhị đại tới chào hỏi đó.”

“Biết a, yên tâm, chị sẽ xinh đẹp và không làm mất mặt em đâu.”

“Nếu hắn có nói gì đó, hỏi chị có từng quen ai chưa, thì chị nói là chưa nha.”

Tiểu Mễ đang nghịch điện thoại, nghe tôi nói thì kéo khăn trên mặt tôi xuống: “Sao tự dưng nói như vậy??”

Tôi nhặt chiếc khăn đang trôi lững lờ trên mặt nước: “Tin em đi, em sẽ không làm hại chị.”

“Ưu Tuyền! Tiểu Mễ chu môi giả vờ tức giận: “Chị biết mà, em chẳng tốt lành gì với chị đâu mà. Lỡ như người ta có hỏi mà chị đáp sai thì mất mặt chồng yêu của em chứ gì. Yên tâm đi, lão nương đây biết mà. Đời chị phải tìm người có tiền để gả đó.”

Tôi đứng hình. Tiểu Mễ tiếp tục:

“Ưu Tuyền, có phải hai người lôi chị ra làm mồi nhử lừa mấy gã có tiền ăn chơi đó ra không hở? Chị không có chịu đâu nhé. Nếu thật sự trúng người chị vừa mắt thì chị sẽ yêu đương thật lòng đó.”

P.S: Chúc các bạn một tuần làm việc đầy hiệu quả nhé. Meo_mup 16Nov2020

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi
 
Chương 281: Đừng lãng phí suối nước nóng


“Tiểu Mễ, nghiêm túc. Nếu chút nữa người ta không hỏi gì thì chị đừng nói gì lung tung, nếu hỏi gì thì chị cũng cân nhắc từ chối.” 

Tiểu Mễ hẳn là cũng không thích nói về đề tài này, liền nói: “Ưu Tuyền, tiểu lão bản sao còn chưa thấy đâu nhỉ? À đúng rồi, ở đây chỉ có một phòng, chắc anh ấy ở biệt thự khác rồi. Này, em xem, hai người khó khăn lắm mới đi tới đây, nếu chị chiếm em luôn thì có vẻ cũng không thích hợp. Chút nữa chào hỏi xong, hay em đi tìm tiểu lão bản đi, chị một người không thành vấn đề.”

“Tông Thịnh một hồi sẽ qua.” Tôi chắc chắn nói, nhưng nếu để Thẩm Kế Ân phát giác, không chừng lại xảy ra chuyện gì khác.

Ngâm mình ở suối nước nóng cảm giác thực thoải mái, đặc biệt là vào đêm đầu đông thế này. Ban ngày chúng tôi mặc quần áo khá mỏng, giờ đang ở trong núi, nhưng lại ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp khiến thật sự không muốn đứng lên.  

Thậm chí chúng tôi đều không có chú ý tới thời gian. Lúc sau nghe tiếng đập cửa truyền tới, còn có giọng nữ cất lên: “Phục vụ phòng, tiểu thư, tôi đưa thức ăn tới.”

Tiểu Mễ có chút hoảng nói: “À, chúng tôi còn đang ngâm nước nóng.”

“Tôi vào có tiện không ạ?”

Tiểu Mễ nhìn tôi, tôi nói:  “Vào đi, vào đi.”Trong phòng chỉ có hai chúng tôi, đối phương cũng là nữ, có cái gì đâu.

Cửa phòng bị mở ra, nhân viên phục vụ đẩy xe vào. Qua lớp kính mờ chúng tôi thấy cô ấy đem đồ ăn đặt trên bàn phòng khách, rồi lui ra. 

Tôi vội đứng lên, quấn khăn tắm rồi đi thay quần áo, tôi cũng giục Tiểu mễ nhanh lên, không biết khi nào Thẩm Kế Ân sẽ qua tới. Tôi vừa thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa. Tôi gọi Tiểu Mễ, nhìn cô ấy quấn khăn tắm vào phòng tôi mới ra mở cửa.

Nhưng khi cửa mở ra, tôi ngây người.

Tôi vốn cho rằng người đứng ngoài cửa là Thẩm Kế Ân trong lốt của sinh viên trường nghệ thuật kia, nhưng  lúc này người đứng ngoài cửa lại là chú của Thẩm kế Ân.

Cái này… Cái này… Tôi phải làm sao bây giờ?
 
Chương 281-2: Đừng lãng phí suối nước nóng 2


Tôi có chút ngây người. Thẩm tiên sinh đưa tay làm tư thế mời, tôi vội né qua, lão mỉm cười nói: “Không thể nghĩ tới, là cô tới chơi.”

“Thẩm tiên sinh, còn nhớ tôi sao?” Tôi còn đang suy nghĩ tới những lời hôm trước Tông Thịnh nói với tôi lúc ở công trường, sự việc ở khách sạn Sa Ân này người được lợi lớn nhất chỉ có người đàn ông này. Nói cách khác, lão vì tiền tài mà không tiếc hy sinh cháu trai, cháu gái.

Thẩm tiên sinh vẫn mỉm cười, nhìn qua rất thì thấy có hàm dưỡng, thực sự là một người hòa ái nhưng tôi cũng biết, lão là người mà đến người thân của mình cũng có thể hạ thủ ngoan độc, gã đàn ông này theo Tông Thịnh nói thì mang tướng “Mày kiếm lộn ngược, không phải anh hùng, chính là kiêu hùng.” Xem ra Thẩm tiên sinh là lựa chọn con đường kiêu hùng này.

Thẩm tiên sinh bên ngồi xuống cạnh bàn nói: “Đương nhiên nhớ rõ, cô, là người rất quan trọng.”

“Tôi chỉ là một nhân viên bất động sản quèn, có gì mà quan trọng.” Tôi đứng cạnh bàn, lấy chai rượu vang trên bàn, khui và rót cho lão một ly. Hiện tại, tôi tự biến mình như một người hầu, không phải người cùng ăn cơm, hòng kéo giãn khoảng cách ra càng nhiều càng tốt.

Lão Thẩm nhìn ly rượu tôi đưa, khẽ xoay ly: “Đối với chúng ta mà nói, thật sự, rất quan trọng.”

Đúng lúc này, Tiểu Mễ đi từ trong phòng ra, chị ấy mặc một chiếc váy cổ trễ, bên ngoài khoác áo khoác. Cũng may là mới tắm suối nước nóng, trên người còn ấm áp, hơn nữa trong phòng mở điều hòa, chứ không mùa này mặc thế thì sẽ bị lạnh chết mất.

Lão Thẩm nhìn Tiểu Mễ có chút giật mình. “Bạn cô sao?”

“Phải, mong Thẩm tiên sinh giơ cao đánh khẽ.”

Tiểu Mễ nhìn Lão Thẩm cũng có chút ngoài ý muốn. Lại còn không sao? Lúc trước nghĩ là một phú nhị đại trẻ tuổi, giờ thì thành ra một người tuổi ngang ba mình, không hét lên mới là lạ. Động tác của Tiểu Mễ thấy rõ bị đơ một chút, kéo tôi ra sau hỏi nhỏ: “Sao lại là một ông già?” 

Tôi cũng không biết phải nói như thế nào, bất quá, người tới không phải là Thẩm Kế Ân, tuy là một ông già được lợi nhiều nhất từ trận pháp, nhưng mà ít nhất đó không phải là người chết, không phải quỷ, không phải thi thể. Tôi tuy hồi hộp nhưng vẫn có thể suy xét ra. Tôi đành trả lời: “Ông già thì cũng là kẻ có tiền a. Chị có muốn suy xét không, nếu không, thì nhớ rõ những lời ban nãy em nói.”

Tôi vừa dợm chân bước đi, Tiểu Mễ nói nhỏ sau lưng tôi: “Em lúc trước đã biết là ông già rồi.”

Tôi quay trở lại bên cạnh bàn, giới thiệu với lão Thẩm: “Đây là Tiểu Mễ, đồng nghiệp của tôi. Cô ấy đang sống cùng bạn trai. Tôi cũng nghe bạn học nói có thẻ giảm giá nên tới ngâm nước nóng nên mới đưa Tiểu Mễ đến chơi cùng. Nếu quấy rầy đến Thẩm tiên sinh, chúng tôi xin phép trả phòng, đồng thời có thể bồi thường cho Thẩm tiên sinh.”

Tiểu Mễ có chút ngơ ngác nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì phủ định. 

Thẩm tiên sinh là con hồ ly lâu năm, nên đương nhiên sẽ không bị khích mà làm ra hành động gì bất lợi cho chúng tôi. Lão vẫn cười như cũ, bảo Tiểu Mễ ngồi xuống dùng bữa cùng. Cũng chỉ là cùng ăn bữa khuya, nói chuyện phiếm, hỏi thăm về tòa nhà Ưu phẩm của chúng tôi. Bất quá, không hề đề cập gì về tình hình ở trong công trường  hay văn phòng chúng tôi.

Tiểu Mễ cũng hỏi vài câu về các công ty của Thẩm gia, cũng rất khí khái kính rượu lão Thẩm.

Lão Thẩm cũng chỉ ngồi ở chỗ chúng tôi khoảng nửa tiếng, đúng nghĩa chỉ là chào hỏi qua. Sau đó, lão rời đi.

Nhìn cánh cửa biệt thự khép lại mà cả người tôi như không còn chút sức lực nào. Tôi quay về bàn ăn ngồi, nhìn cả bàn đồ ăn nhưng không có cảm giác muốn động đũa.
 
Chương 281-3: Đừng lãng phí suối nước nóng 3


Tiểu Mễ thì khuôn mặt lại tràn đầy vẻ hạnh phúc: “Người đàn ông này cũng dễ nói chuyện ghê, đúng là phong thái kẻ có tiền, cũng thật đẹp trai, tiếc là hơi già rồi. Chị thích gả cho kẻ có tiền, nhưng mà sẽ không bao giờ làm tiểu tam.” 

Thấy tôi vẫn không nói chuyện mà dán người vào ghế, Tiểu Mễ kéo tay tôi: “Ưu Tuyền, ăn xong mình đi ngâm nước nóng nữa đi.”

“Nếu muốn ngâm nữa thì chị đừng uống rượu, uống xong không được ngâm đâu.”

“Em yên tâm, chị từng tuổi này rồi vẫn biết ý thức an toàn chuyện đó. Em đó, đi tìm bạn trai soái ca của mình đi, đừng có lãng phí căn biệt thự đêm nay. Ai biết anh ta đang ở một căn phòng xa hoa hay một căn biệt thự lộng lẫy. Nhưng mà, với tính cách của tiểu lão bản có lẽ là biệt thự rồi. Đi đi, đi mau đi, đừng có ở đây tranh giường với chị.”

Tôi thật sự đang lo lắng Tông thịnh bên kia, nên cũng không suy nghĩ nhiều mà thu thập đồ đạc rồi đi ra ngoài. Tôi vừa ra cửa thì gọi điện cho Tông Thịnh. Khu nghỉ dưỡng này đường sá quanh co, đá sỏi chen lẫn bụi trúc, nhìn chẳng biết phương hướng nào để đi. 

“A lô, Tông Thịnh, anh đang ở đâu thế?”

“Biệt thự số 078. Tiểu Lục đặt phòng đó. Hắn tra được phòng em là 068, bảo đặt phòng kế bên, ai biết được là cách xa như vậy, em đi dọc theo con đường nhỏ phía sau là thấy.”

Tôi nhìn căn biệt thự cách đó không xa, vội rảo bước đi tới. Nhưng khi đi gần tới thì nhìn phía sau hàng rào trúc thấy một chiếc Mitsubishi đỏ chầm chậm chạy qua. Đó chẳng phải là xe của Thẩm Hàm sao? Thẩm Hàm cũng tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng này à? Cô nàng đang có thai, tuy không ai nói là thai phụ không được ngâm suối nước nóng, nhưng thường thai phụ chẳng ai ngâm cả. Cho dù Thẩm Hàm không lưu tâm nhưng Thẩm Kế Ân và chú cô ta chắc chắn để ý mà. 

Nếu không phải Thẩm Hàm, vậy có khả năng là Thẩm Kế Ân? Thẩm Kế Ân không có qua bên kia tìm chúng ta, như vậy gã tới làm gì? Hiện tại sự tình đã tiến triển khác hẳn kế hoạch của chúng ta, khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.

Tôi vội chạy tới cửa căn 078, Tông Thịnh vừa mở cửa ra tôi đã phóng vọt vào trong, anh vừa đóng cửa vừa hỏi: “Em gặp quỷ à? Mấy chỗ như suối nước nóng này dù cho an toàn cỡ nào thì mỗi năm vẫn sẽ chết một hai người.”

“Em thấy xe của Thẩm Hàm.” Tôi quay sang nhìn anh, trên người vẫn còn mặc bộ đồ đi làm, trông không hề giống như đã ngâm suối nước nóng, tôi thậm chí còn hoài nghi là anh có mang đồ bơi đi không nữa. 

Tông Thịnh bước tới, căn biệt thự này cùng căn chúng tôi ở ban nãy cũng giống nhau, anh lấy tay đẩy rèm che khu vực suối nước nóng ra, giọng lạnh lẽo: “Là Thẩm Kế Ân. Anh nói chuyện với gã.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh, anh tiếp tục nói: “Mấy năm nay, gã đã chịu sự đối đãi tàn nhẫn, hẳn là càng nghiêm trọng hơn so với chúng ta tưởng tượng. Cừu hận của gã rất sâu, nhưng gã lại không hề có ý định báo thù chú gã.”

“Vậy gã muốn gì? Hai người… chỉ nói chuyện thôi, không đánh nhau chứ?” 

Tôi lại nghĩ tới chuyện lúc ở trên tòa nhà Linh Linh, dáng vẻ thảm thiết của hai người. Tôi nhìn quanh, trên tường không có vết máu, đồ đạc vẫn nguyên vẹn, có lẽ không đánh nhau. 

Tông Thịnh đứng bên cạnh suối nước nóng, xoay người lại nhìn tôi, cởi từng khuy áo trên áo sơ mi, rồi lại kéo thắt lưng, cởi thắt lưng xuống.

Tôi quay người đi, không vui mà nói: “Em tới tìm anh nói chính sự mà, em muốn nói với anh, chú của Thẩm Kế Ân tới tìm bọn em, nhưng cũng chỉ ngồi…”

“Anh quan tâm lão làm quái gì?” Tông thịnh cắt ngang. “Nửa đêm, em từ bên kia chạy qua chỉ nói với anh ba cái chuyện này sao? Có phải là quá lãng phí suối nước nóng không? Tông Ưu Tuyền, căn phòng này tốn 2680 tệ của anh đó, em tính đứng đó nói vài câu vậy thôi sao?”
 
Chương 282: Khuôn mặt người phụ nữ


“Em, em không…”  

“Lại đây!” Tông Thịnh lạnh lùng  nói. Người này, rõ ràng kêu người ta sang làm chuyện gì đó, mà sao còn lạnh được tới vậy chứ? Tôi cắn môi, đứng im không nhúc nhích. Anh lại nói:

“Còn giận anh sao? Cảm thấy anh tàn nhẫn lạnh lùng quá à? Tông ưu Tuyền, trước giờ anh không cảm thấy mình làm sai chuyện gì cả. Chuyện hôm nay là anh lợi dụng em và Tiểu Mễ, nhưng anh không sai. Em cũng không phải ngày đầu biết anh, cũng không phải lần đầu tiên bị anh lợi dụng.” 

Vừa nói, anh vừa cởi quần áo bước vào trong ao nước nóng. Hơi nóng tỏa khói mờ mịt, làn da trắng nõn ửng hồng, anh đưa tay sang khoát nước nóng đang phun lên hỏi: “Em tự mình qua, hay anh xách em sang đây nào?”  

(Mèo: Vâng, là xách em qua nhá)

Tôi bước tới: “Đang trong tình trạng nào mà còn làm, không thấy là…”

“Em còn tức giận cái gì hả, chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ tốt à? Anh lấy mình làm mồi dụ, đem hai chú cháu bọn chúng tách ra, anh một mình đối mặt với Thẩm Kế Ân, còn không tiếc để cho gã đâm cho một dao, em còn muốn thế nào đây?”

Vừa nghe nói anh bị đâm, tôi vội chạy tới, giày cao gót trên chân còn không vững, anh đã đứng lên ôm tôi ngã vào trong nước. Tôi không biết anh làm như thế nào, đến khi tôi phản ứng lại thì nước đã ùa tới, ướt hết cả tóc. Tôi dựa vào người anh, trong ao nước ấm áp bao quanh. Tôi hốt hoảng đẩy anh ra tính đứng lên. “Quần áo của em, em không có mang đồ theo thay!”

Anh chụp lấy tay tôi: “Anh cũng không mang quần áo, khi nào đồ khô thì về.”

Tôi nhìn anh, khoảng cách gần như vậy, tôi bị ngũ quan của anh hấp dẫn… vài giây sau mới hồi phục khỏi bị sắc dụ. Tôi vội hỏi: “Anh bị đâm ở đâu?”

Anh buông tôi ra, xoay người lại từ từ. Trên lưng có miệng vết thương khoảng hai ba centimet, vết thương còn rướm máu. “Bị dao đâm à?”

Tôi run rẩy hỏi, ngón tay cũng run rẩy tính xoa lên miệng vết thương, nhưng lại sợ làm anh đau, tay dừng lại. Vị trí này ở ngay chỗ trái tim, nếu con dao này đi sâu hơn một chút, tôi không dám tưởng tượng đến hậu quả. 

“Không chết được, chỉ đâm vào một chút, một hai centimet thôi, còn thịt dày cản lại.”

Nghe anh nói, tôi cáu lên đánh một cái vào miệng vết thương: “Mập một chút càng tốt ha?”

Anh rên lên một tiếng, xoay người lại nhìn tôi, dùng ngón tay xoa mặt tôi: “Đừng khóc mà, không phải anh còn ổn sao?” 

Lúc này, tôi mới ý thức được mình đang khóc, giọng tôi rõ ràng đang nghẹn ngào. Tôi cứ nghĩ, con dao này đâm sâu thêm tí nữa đã thật sự xảy ra chuyện rồi.
 
Chương 282-2: Khuôn mặt người phụ nữ 2


Tông Thịnh hôn lên môi tôi: “Yên tâm đi, anh không chết được đâu. Em không muốn Tiểu Mễ gặp nguy hiểm, còn anh cũng không hy vọng em gặp nguy hiểm, cũng không muốn em không vui, nên chỉ còn cách này thôi.”

“Anh bị ngốc sao? Lỡ anh xảy ra chuyện thì sao? Em không hy vọng Tiểu Mễ gặp nguy hiểm, càng không muốn anh gặp nguy hiểm mà!” Tôi gần như hét lên, bao lo lắng trong lòng khiến tôi không thể nói năng bình thường được.

Tông Thịnh không nói gì, hung hăng hôn lên môi tôi.

Mặt nước lấp lánh dao động. Xung quanh hồ nước nóng ba bên là vách đá, hồ nước nóng long lanh như hồ xuân. Tôi nương theo anh, chìm nổi trong làn nước, trong thời khắc đó dường như toàn bộ thế giới không còn nữa, chỉ còn có tôi và anh - hai nguời.  Chúng tôi hồn phách đan xen, hơi thở dung hợp.

Lúc tôi ngửa đầu lên nhìn, còn có thể nhìn thấy nửa vầng trăng treo cao cao… còn có… một khuôn mặt đang nhìn lén.

Tôi khẽ hét lên, muốn đẩy Tông Thịnh ra, nhưng anh lại giữ chặt eo tôi, tiếp tục rong ruổi, còn cắn nhẹ tai tôi nói: “Chặt quá!”

“Ở trên có người nhìn lén!” Tôi vội rời ra, nhưng cũng không dám đứng lên. 

Tông Thịnh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn qua: “Đâu có ai!”

“Thực sự có người, vừa rồi em thấy được, là phụ nữ ở bên kia!”

Tông Thịnh đứng thẳng lên, đi ra khỏi ao, vài giây sau quay lại, đã quấn khăn tắm quanh eo, đồng thời  ném một cái khăn về phía tôi. 

Tôi quấn khăn rồi cũng đứng lên, đi ra khỏi hồ. Tôi nhìn kỹ lại, thật sự là không có ai. Đương nhiên nếu thật sự có người nhìn lén thì người ta cũng đã sớm đi rồi.

Tông Thịnh ngồi ở trên sô pha châm thuốc lá: “Em nhìn thấy ai? Hay do em hoa mắt?”

“Em, em không có!”

Tông Thịnh kẹp điếu thuốc trong tay, nhìn tôi: “Coi bộ, kỹ thuật của anh cần phải nghiêm túc xem xét lại một chút.”

Trong nhất thời, tôi không hiểu lời anh nói mà cứ nhìn anh, sau vài giây tôi cũng có phản ứng, mặt đỏ rực nóng bừng.

“Khoan  nói tới. Em đã nói là em không có hoa mắt mà. Một cô gái trẻ, trang điểm khá đậm, không giống như nhân viên phục vụ. Em không thấy quần áo, chỉ thấy khuôn mặt thôi.”

Tông Thịnh đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Để anh gọi điện bảo khách sạn kiểm tra lại xem. Em muốn ăn gì không? Anh chưa gọi gì ăn cả!”
 
Chương 282-3: Khuôn mặt người phụ nữ 3


Nửa giờ sau, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới. Nhân viên phục vụ tới, còn hỏi lễ phép: “Tiểu thư còn yêu cầu gì nữa không? Nơi  này cách khu vực lễ tân khá xa, nếu cần gì có thể gọi điện cho chúng tôi.”

Đi cùng nhân viên phục vụ còn có một nam nhân viên mặc đồng phục.

Tông Thịnh đang nói chuyện với người đó, một lát sau cả hai cùng rời đi. Tông Thịnh mới xoay người lại, không tới chỗ tôi mà đi về phía hồ nước.

“Bọn họ nói như thế nào?” Tôi hỏi.

Tông Thịnh không trả lời, mà bám vào cách đá leo lên cao, đứng trên bờ đá nhìn rồi nói: “Bên kia là một vách đá nhỏ khoảng 10 mét, bên dưới là nguồn nước nóng, nếu trèo lên từ hướng này thì khả năng không lớn. Nước nóng bên ngoài chưa qua xử lý nên nóng hơn trong hồ nhiều lắm. Có lẽ khoảng bảy tám mươi độ. Nếu người phụ nữ đó nhìn lén xong rời đi, trừ khi đi theo nguồn nước, nhưng như thế chắc chắn bị bỏng, em chắc chắn em không bị hoa mắt sao?”

Tôi do dự, ngay từ đầu tôi thực sự xác định như vậy, nhưng hiện tại tôi có chút hoài nghi không biết có phải hoa mắt hay không. 

Tông Thịnh chỉ quấn khăn tắm đứng trên vách đá, còn tôi thì đứng dưới, ngước mặt là nhìn thấy hết mọi thứ, ý thức được điểm này, tôi vội quay lại phòng ngồi trên ghế sô pha. Tông Thịnh cũng thật cẩn thận nhảy xuống, nói: “Bảo vệ nói đã kiểm tra rồi, không thấy ai.”

“Uhm, có khả năng thật sự là em bị hoa mắt!” Trong lòng tôi tất cả đều là dấu chấm hỏi, ngay cả chính tôi cũng không biết rốt cuộc có phải mình hoa mắt hay không.

Tôi nhìn sang chỗ khác, không ngắm anh quấn khăn tắm nữa. “Ăn cái gì đi, trễ rồi, anh hẳn đói lâu rồi.”

“Ngồi ở chỗ này ăn không lạnh sao? Không quần áo, hay quay về phòng ngủ đắp chăn rồi ăn.” anh nói, tôi không thể phản bác. Tông Thịnh cứ thế, bưng khay đồ ăn vào phòng.

Hai người rúc trong chăn ăn đồ ăn, có nghĩa là khăn tắm cũng không còn dùng tới nữa… nhưng tôi thật sự đói bụng, ban nãy lo đối phó lão Thẩm nên tôi không ăn gì, lại còn vận động kịch liệt vừa rồi nên bụng rõ ràng đang sôi lên ùng ục.

Mặt tôi đỏ rực, nghe tiếng lòng reo, nghĩ bụng, không mặc đồ thì không mặc đồ, ăn no trước rồi tính.

Cứ thế, bữa ăn được giải quyết trên chiếc giường to đến hơn ba mét

Cơm là ăn no, nhưng người nào đó ở phương diện kia lại đói bụng. 

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tình nhân hay dắt nhau đến khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng mà. Ở hoàn cảnh như vậy, thật dễ bị khơi gợi cảm xúc.

Tôi thả lỏng cơ thể, nghênh đón ai kia. Nhưng thừa dịp còn ý thức, tôi để áo choàng tắm bên cạnh hồ nước, để sau khi xong việc có thể mặc vào.

Tông Thịnh nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt trên bờ hồ, cơ thể anh phủ lên.

Hơi thở vấn vít kích động. Nước ấm vây quanh giao hòa cùng động tác của chúng tôi. 

Ý thức của tôi dần rơi vào mơ hồ, tôi lại thấy từ trên vách đá cao 3 mét kia lộ ra gương mặt của một người phụ nữ, ả nhìn thẳng vào chúng tôi, nhìn vào nơi hợp  lại của hai cơ thể, nở nụ cười, nụ cười vô cùng tà ác.  

Nhưng tôi lại không có sức lực động đậy để nhắc nhở Tông Thịnh. 

Tôi thở hổn hển. Nơi vị trí trái tim có cảm giác hơi đau, tay chân không thể cử động.

Đột nhiên, Tông Thịnh đem tôi vớt từ dưới nước lên, tách tôi ra khỏi anh. Khí lạnh bủa vây, dưỡng khí ùa vào trong khoang mũi tôi.

Anh vỗ mặt tôi, cau mày nói: “Em không thấy thiếu oxy sao? Nếu anh không phát hiện ra em có dị thường, thì em đã chết dưới thân anh rồi.”

Anh bế tôi lên, không để ý bản thân mình mà dùng khăn tắm lau khô tôi, rồi bế tôi đặt ở trên giường.  
 
Chương 283: Người phụ nữ là ai


Anh đặt tôi lên giường, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Anh lại đem nước cho tôi uống. Đến khi tay chân có cảm giác lại, tôi mới yếu ớt nói: “Suối nước nóng, vận động kịch liệt trong thời gian dài nên dễ bị thiếu oxy, tim đập gia tốc gì đó. Em không sao đâu, nghỉ ngơi chút là ổn.”

“Còn nói là học khách sạn quản lý đó, những việc cần chú ý này mà em không nhớ sao?”  

“Có ai dạy cái này đâu, lúc trước em vô tình đọc thấy thôi, đâu nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vầy đâu.” 

Thực ra, những chuyện lưu ý này luôn được ghi chú rõ ràng khắp khu nghỉ dưỡng, nhưng khi cao trào rồi, làm sao có thể nhớ kỹ đây. Mỗi năm ở suối nước nóng đều có khách gặp tình huống như vậy.

Tôi nằm ở trên giường, tim đập dồn dập, nhưng dưỡng khí đã đủ, hơi thở cũng dần bình ổn lại. Tôi nhìn Tông thịnh vẫn ngồi ở cạnh giường nhìn tôi lo lắng. Anh đặt tôi quấn trong chăn, nhưng mình lại vẫn… ở chỗ kia còn…

Bắt gặp ánh mắt của tôi, Tông Thịnh lại có vẻ “hào hứng” trở lại, anh liền đứng lên, nói:

“Anh vào phòng tắm, hiện tại cũng chỉ có thể tự mình giải quyết. Nha đầu, em thật đúng là yếu ớt, không thỏa mãn được anh.”  

Nhìn anh xoay người đi vào phòng tắm, tôi nở nụ cười. Ban nãy, đang như vậy, không hiểu làm sao anh phát hiện ra tôi không ổn, rồi không hiểu sao lại có thể nhịn xuống, rút ra…

Trong phòng tắm truyền đến tiếng gầm khẽ của anh, âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt. Tông Thịnh đôi khi thật khó mà lý giải. Anh thích cảm giác điên cuồng, thích mùi máu tươi, lại muốn tôi cùng tận hưởng như anh. Nhưng lúc này, lại không đòi hỏi tôi mà đi vào phòng tắm tự giải quyết. 

Tôi thở dài, khẽ cau mày. Tôi chợt nhớ tới lúc tôi xảy ra chuyện, là lúc tôi thấy khuôn mặt kia. Tôi chắc chắn, là cùng gương mặt đã thấy lúc trước.

Nếu nói lần đầu tiên thấy là do tôi hoa mắt, vậy lần thứ hai thì sao? Mà cho đi là do tôi thiếu oxy nên hoảng hốt, khiến cho tôi hoa mắt, vậy tại sao hai lần hoa mắt đều thấy cùng một gương mặt. Thậm chí, tới cả trang điểm cũng không khác gì? Tôi đặc biệt nhớ rõ, vì ả ta trang điểm màu son đỏ đậm, nhìn vô cùng thô thiển. Hơn nữa, không phải là nhìn lén, mà là nhìn lom lom, quang minh chính đại nhìn, nhìn thẳng vào chỗ chúng tôi đang giao hòa cùng nhau. Đúng là đồ đàn bà biến thái. Ả không chỉ nhìn mà còn cười tà ác nữa. 

Đúng rồi, Tông Thịnh vì sao lại không phát hiện ra ả? Trước giờ, dù là thính giác, thị giác hay khứu giác của Tông Thịnh đều vô cùng nhạy bén. Nhưng khi nãy lại không hề chú ý tới sự xuất hiện của người phụ nữ này. Khi đó, tôi thật sự muốn vỗ anh, để anh ngẩng đầu lên nhìn, nói không chừng anh có thể thấy ả ta.
 
Chương 283-2: Người phụ nữ là ai 2


Từ từ! Không đúng! Tông Thịnh không cảm giác được ả! Đây là một điểm đáng ngờ, còn có một điểm đáng ngờ chính là tôi còn nhớ rõ khi tôi hoảng hốt, gương mặt kia không chỉ tà ác tươi cười, mà còn di chuyển từ trên vách đá một chút tới gần chúng tôi, thật giống như là muốn xem đến rõ ràng hơn, hoặc là… Ả tới gần không phải Tông Thịnh, mà là tôi, mà khi đó, chỉ có khuôn mặt ả lại gần!

Tôi lạnh toát người! Không phải là một người phụ nữ! Mà là nữ quỷ! Trong một khách sạn suối nước nóng như vậy, hầu như năm nào cũng có người chết. Tôi không biết liệu đã có ai chết trong phòng này không? Nhịp tim của tôi vừa bình tĩnh trở lại, lại tăng nhanh.

“Tông Thịnh!” Tôi sợ hãi hô lên.

Trong phòng tắm không có một chút âm thanh nào. 

“Tông Thịnh!” Tôi gọi lại lần nữa. Lần này, có tiếng gương vỡ trong phòng tắm.

“Tông Thịnh!” Tôi hốt hoảng gọi. Nhưng trong phòng tắm vẫn không có tiếng đáp trả. Dù có chuyện gì cũng phải trả lời tôi chứ. Tông Thịnh nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tôi không có thời gian để sợ hãi, vội mặc áo khoác tắm vào, vừa cột đai lưng vừa lao vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, tôi đứng cách cửa một bước thì cứng đờ người.

Từ khe cửa, tôi thấy tấm gương vỡ nát, một nửa rơi vỡ lả tả trên mặt đất, một nửa còn trên vách tường với vô vàn vết nứt. Mà trên những vết nứt đó có hình bóng gương mặt  một người phụ nữ. 

Gương mặt kia tôi nhớ rõ, chính là khuôn mặt với son môi đỏ rực mà tôi nhìn thấy khi  hoảng hốt, là khuôn mặt của người phụ nữ trang điểm đậm kia. Một bàn tay từ trong gương duỗi ra, móng tay cũng sơn đỏ rực, bịt kín mũi miệng Tông Thịnh kéo anh sát vào tấm  gương. 

Khuỷu tay Tông thịnh đã bị thương, máu chảy thành dòng, mà trên tấm gương cũng có vết máu. Hẳn là Tông Thịnh dùng khuỷu tay thúc về phía sau đập nát gương. Nếu phía sau anh là một người, thì có lẽ đã bị gãy xương sườn rồi, nhưng sau lưng anh lại và vách tường, nên người bị thương chỉ có anh thôi.

Tông Thịnh đi chân đất, bàn chân đạp lên mảnh kính vương đầu đất, chân cũng bị cắt tứa máu, anh vươn móng tay dài, hướng về phía bàn tay đang tóm lấy mình.

Ngày trước tôi từng thấy anh làm như vậy, cắt đứt bàn tay con quỷ trong thang máy, nhưng lúc này, móng tay anh xuyên qua tay nữ quỷ kia thậm chí còn vạch cả lên cổ mình.
 
Chương 283-3: Người phụ nữ là ai 3


Máu từ bàn tay ả chảy ra, rơi trên mặt đất. Mũi và miệng bị bịt kín, Tông Thịnh thậm chí không thể nói chuyện, và tất cả các đòn tấn công của anh đều bị hạn chế. Gương mặt của người phụ nữ trong gương trầm xuống, ả lè chiếc lưỡi dài đỏ sẫm từ trong gương mà liếm má anh, không nói gì, chỉ cười tà ác nhìn anh.

Đột nhiên, nữ quỷ kia giật mạnh tay, gáy Tông Thịnh đập mạnh vào tấm kính, vang lên một âm thanh lớn. 

Ánh mắt nữ quỷ xuất hiện một tia nghi hoặc cùng khó hiểu, lại giật mạnh tay lại, làm đầu Tông Thịnh lại đập vào tường. 

Lúc này ả mới lên tiếng, dùng giọng không phải người bản địa nói: “Sao lại không vào? Mãi mới có được một nam nhân mạnh mẽ, sao lại không vào được?”

Tông thịnh một tay bị ả trói lại, chỉ còn một bàn tay có thể cử động, định dùng móng tay đâm vào ả, nhưng ả đã nhận ra, gục đầu lên vai anh tránh thoát. 

Tôi lui ra phía sau một bước, xoay người dựa vào vách tường cạnh cửa phòng tắm, không để cho bọn họ nhìn thấy mình. Tôi bịt kín miệng mình, không cho bản thân khóc thành tiếng. Tôi cắn chặt môi, dùng cơn đau để làm mình bình tĩnh lại. Hiện tại tôi phải bình tĩnh! Tôi phải cứu Tông Thịnh!

Tôi phải làm sao bây giờ?

Tông Thịnh biết công phu, nhưng đó là để đối phó người sống, hoặc nhắm vào Thẩm Kế Ân vốn là thi thể. Chính là phải có thực thể.

Anh còn biết đạo pháp để đối phó ma quỷ, nhưng giờ anh đang lõa thể, làm gì đối phó được. 

Đúng rồi đồ vật của anh. Hôm nay anh định hẹn Thẩm Kế Ân, chắc chắn phải có mang theo đồ nghề. 

Tôi không quan tâm áo khoác tắm có thể bị hở hang, mà quay người chạy ra phòng khách tìm đồ đạc của anh. Phòng trải thảm thật dày, tôi chạy đi không một tiếng động. 

Tôi cuống cuồng tìm trong phòng khách. Tất cả đều trống trơn, không có hành lý. Tôi gấp đến mức sắp khóc thành tiếng.

“Ở đâu! Đồ đạc đâu cả rồi?” Kiến bò trên chảo nóng có lẽ để diễn tả tâm tình tôi lúc này. Tôi nếu không giúp được Tông Thịnh thì anh có bị nguy hiểm không?

Đồ đạc của anh có lẽ chỉ có chỗ anh cởi quần áo ra trước khi xuống ngâm nước nóng, tôi ôm hy vọng tìm. Chỉ thấy mỗi ví tiền. Ví bé tí, ngoài tiền ra cũng chỉ có thẻ ngân hàng. Tông Thịnh đi gặp Thẩm Kế Ân mà, pháp khí đâu cả rồi? 

Tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ? Lúc này tôi thật sự òa khóc. Trong phòng tắm lại truyền tới tiếng đập vào tường. Tôi cắn cắn môi, nghĩ, bây giờ tôi vọt vào, cho dù tác dụng không lớn, ít nhất có thể tạo ra chút hỗn loạn, làm Tông Thịnh có cơ hội nghĩ ra cách.

Ngay khi tôi hạ quyết tâm lao vào thì tôi nhìn thấy chiếc túi của mình ném trên sô pha. Tôi vọt tới, lục lọi, kéo ra cây trâm làm bằng gỗ sét đánh mà Tông Thịnh cho tôi. 

Trên cây trâm còn có hoa văn hình mây điện, trâm bé, nhưng giờ tôi cũng chỉ có thể sử dụng cái này.

Tôi hầu như không suy nghĩ, cái này có tác dụng với nữ quỷ không, dù sao thì giờ tôi cũng phải lao vào, cho dù chết, cũng có thể tạo cơ hội cho Tông Thịnh chạy thoát.

Tôi cầm cây trâm lao vào, một chất đá văng cửa phòng tắm, nhắm thẳng vào gương đâm vào. Tôi vốn cho rằng đầu trâm đâm vào gương sẽ là cứng đối cứng, nhưng cây trâm trong tay lại cắm thẳng vào trong gương, cắp thẳng vào một con mắt của nữ quỷ. Máu từ trong gương chảy ra, đỏ sậm gần như đen. Ả kêu lên  sợ hãi, đèn phòng tắm chớp tắt liên hồi.

Mảnh gương còn sót trên tường cũng vỡ vụn, rơi trên mặt đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom