Dịch Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 113: Đường về


Tôi cũng đã hạ sốt nên cũng không có nằm yếu ớt nữa mà tự ngồi ăn sáng trên giường bệnh, chờ bác sỹ tới khám.

Tôi nói với Tông Thịnh:

“Tông Thịnh, Vương Càn thế nào rồi? Sẽ không phải cứ hai ba ngày lại tới một lần chứ, có thêm lần sau, em sợ em không còn sức lực phản kháng, thật sự chết mất!”

Tông Thịnh vốn vẫn luôn cúi đầu ăn, nghe được lời tôi nói, ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái, trong mắt toàn là khó chịu. “Hắn bị em thiếu chút nữa giết chết. Đừng nói là hắn, anh cũng thiếu chút nữa bị em giết chết. Với năng lực hiện tại của hắn, căn bản là không có khả năng ra mà gây thêm sóng gió. Còn có hai ngày, mười lăm tháng tám anh liền đưa hắn đi.”

“Uh, à, em nghe mẹ đứa bé kia nói, chị ta cảm thấy kia đứa bé là bị quỷ phá, anh có thể nói dối sao đó để đứa nhỏ đi cách xa khách sạn Sa Ân không?! Qua khỏi chín ngày này thì trận bị phá rồi. Đứa nhỏ đó thánt ngoan, nhìn chả giống quỷ thai gì cả, không giống anh!”

“Nói dối là sao? Nó vốn may mắn hơn anh nhiều, có một gia đình Mèo Múp hoàn chỉnh, từ nhỏ đã có ngừoi thân thương yêu vây quanh. Hơn nữa nó còn bé nên chưa biểu hiện ra thôi.”

Động tác trên tay anh tạm dừng, rồi nói tiếp: “Ban đầu anh nghĩ là Cổ, nhưng ngẫm lại không thấy giống lắm.

Hơn nữa Lão Bắc cũng sẽ không dùng cổ.

Hẳn là đối phương có tóc của nó, hoặc là bộ phận cơ thể nào đó, đối với nó hạ phép lên tinh thần kêu dẫn đường, khống chế hồn nó.

Chỉ cần một khi ngủ, ý thức thả lỏng, liền rất dễ dàng bị khống chế.

Cái này liền có điểm giống thôi miên từ xa, hạ một mệnh lệnh, chỉ cần nếu ngủ rồi, sẽ tự mình đi tới khách sạn Sa Ân.

Bất quá muốn làm được điểm này, Lão Bắc phải trước hết tìm được đứa nhỏ này. Nhưng mà đứa nhỏ này, sáu ngày trước liền xuất hiện bệnh trạng, Lão Bắc mấy hôm trước còn ở trong thôn tìm nó. Anh không nghĩ ra, chẳng lẽ ngoài Lão Bắc, còn có một kẻ khac bày trận này?”

“Lão Bắc không phải biết tới sự tồn tại của đứa nhỏ này sao? Lão có lẽ không thể được nó, nhưng lão cũng biết đứa nhỏ này ở gần đây, nói không chừng lúc đứa bé còn rất nhỏ, lão từng gặp qua thì sao? Giống như anh đó, hồi mới sinh cũng từng gặp qua Lão Bắc sao? Khi đó, nếu lão cắt tóc anh thì có tác dụng hay không?”

“Có!” Tông Thịnh trả lời truyện được đăng tại gác s"a"ch, “Nói không chừng, thật sự khi còn nhỏ đã bắt được. Vương Càn một khi biến mất, bọn họ liền bắt đầu hạ ám chỉ, khiến nó đòi đi khách sạn. Nhưng do bọn chúng không đợi được tới khi nó xuất hiện, cho nên Lão Bắc phải tự mình lại đây tìm.”

“Bọn chúng nếu ngay từ đầu đã lên kế hoạch tốt, có đứa bé kia, vậy sao còn nhằm vào anh làm gì?”

Tông Thịnh không trả lời vấn đề này, tôi không hiểu, anh đồng dạng cũng không hiểu.

Việc này còn có rất nhiều rất nhiều thứ chúng tôi không hiểu.

Ăn xong bữa sáng, bác sĩ cũng bắt đầu kiểm tra phòng. Lúc bác sĩ kiểm tra phòng, tôi còn đi theo nghe tình huống của đứa nhỏ.

Bác sĩ vẫn kiến nghị bọn họ chuyển viện.

Người mẹ đã bình tjnhx hơn nhiều, chỉ nhìn đứa nhỏ không nói lời nào.

Chờ bác sĩ vừa rời đi, chị liền nói với con: “Vân hiền, chúng ta không chữa nữa, mẹ đưa con về nhà.”

Đứa nhỏ thật cao hứng, khuôn mặt tro tàn liền nở nụ cười.

Hơn nữa nó còn thực tích cực bắt đầu thu dọn đồ vật.

Bác sĩ đi về hướng phòng bệnh tôi, tôi vội chạy nhanh trở lại phòng bệnh, chờ bác sĩ lại để hỏi chuyện.

Tình hình chung, cho dù tôi đã hạ sốt, hơn nữa cũng không có bất cứ dấu hiệu tái phát nhưng bác sĩ vẫn là yêu cầu tôi nằm viện thêm một ngày, để quan sát.

Sau khi bác sỹ rời đi thì y tá tới phát thuốc, đơn thuốc kẹp ở bảng cuối giường, tôi có thể đọc được đơn thuốc chỉ là hôm nay tôi phải truyền ba bình glucose mà thôi, hơi vô ích nhưng vì muốn tiếp cânn đứa nhỏ kia nên đành chịu.

Tông Thịnh vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, đang xem đơn thuốc, xem xong, mới nói: “Em chờ truyền thuốc, anh qua bên kia nhìn đứa bé kia.”

“Uh, nói chuyện uyển chuyển chút, đừng kích thích mẹ nó, chị ta phỏng chừng tinh thần cũng sắp suy sụp mất rồi.”

Tông Thịnh đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, tôi ngồi trên giường Meo _ Mup, chuẩn bị chờ y tá qua truyền thuốc. Bất quá tôi chưa kịp gặp y tá thì không đến một phút đồng hồ sau, đã nhìn thấy Tông Thịnh nhào vào phòng bệnh, trực tiếp thu thập đồ vật, nói: “Đứa bé kia không thấy đâu, người cùng phòng nói, vừa nãy có một lão già chân bị thương nói gì với mẹ nó, sau đó mẹ nó cùng nó và cô đi theo. Đi thực vôi, thậm chí ngay cả viện phí và thủ tục xuất viện đều không có xử lý.”

“Là Lão Bắc?” Tôi kinh ngạc. Tôi ở bên đó 3-4 chục phút không sao, mới đi vài phút, liền có chuyện.

“Đi mau! Lên xe rồi nói, lái nhanh may ra kịp ngăn bọn họ. Lúc này vừa lúc giờ cao điểm, không chừng bọn họ sẽ không chạy xa được.”

Tông Thịnh vốn sống bên ngoài nên anh thu thập đồ vật rất nhanh. Tôi vội đổi giày, thu khăn lông, anh đã thu xếp xong xuôi.

Khi chúng tôi rời đi, y tâ còn đang bận rộn chia thuốc buổi sáng, chẳng có ai chú ý tới chúng tôi. Có lẽ, đứa bé kia rời đi cũng thế, nếu không bệnh viện cũng không để nó rời đi mà chưa thanh toán.

Dù sao chúng tôi đã ứng trước viện phí khá nhiều, cũng không nợ gì bệnh viện.
 
Chương 113-2: Đường về 2


Tôi mặc bộ đồ vải mềm, dựa vào quầy y tá nghe y tá bảo vậy thì vội xua tay: “Không cần, không cần, ở lại theo dõi đi ạ.”,

Tôi nói theo dõi chính là xem đứa nhỉ kia, nếu tôi xuất viện thì sao còn cớ để lưu lại nhìn xem nó chứ.

nếu tôi không ra viện nói, mới có thể chính đại quang minh đi xem động tĩnh của đứa nhỏ.

Dù cho nó hôm nay thật sự chuyển viện, tôi cũng có thể xách đồ đi theo nó. Dù sao ở cái thời khắc then chốt này, không thể keo kiệt. truyện còn đang bị lỗi, mấy bạn chờ chút mèo up lại nha! Yêu thương

Tông Thịnh mua đồ ăn sáng trở về, nhìn thấy tôi cùng y tá nói chuyện phiếm, thì vẫy tay kêu tôi trở về ăn sáng.

Lúc về phòng gặp người phụ nữ kia đã khóc tới sưng cả mắt.

Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào phòng bệnh của đứa nhỏ, đứa bé cũng đã tỉnh, cô nó đang bưng chậu cho nó rửa mặt. Nhìn qua thấy nó là đứa bé khoảng hơn mừoi tuổi, không sao nhìn ra đã mười ba tuổi.

Trên mặt đứa nhỏ xám xịt bất thường, cả khuôn mặt ảm đạm không ánh sáng, cảm giác... Cảm giác như sắc mặt người sắp chết mà tôi từng thấy

. Tông Thịnh nói đó là sắc tro tàn.

Đứa bé thực ngoan ngoãn, cầm ly trong tay cô mà nói: “Để con tự làm. Cô à, khi nào con mới có thể về đi học!? Ở bệnh viện cả ngày con buồn ngủ quá, ngủ chẳng ngon gì cả.”

“Chính bởi vì con ngủ không tốt, mới phải ở bệnh viện chích. Đừng để cho ba mẹ con lo lắng, ngoan ngoãn chích uống thuốc nha.”

Đứa bé gật gật đầu.

Mẹ nó ngồi bên cạnh đưa tay ôm lấy nó, khiến nước trong tay nó đổ ta ngoài. Mẹ nó nói: “Con yêu, mẹ sẽ không để cho con phải đi bệnh viện tâm thần, con không phải bệnh tâm thần.”

“Mẹ, buông con ra, Nước đổ hêt cả rồi.”

Bà già giường bên không lưu chút khẩu đức mà nói:

“Vốn dĩ chính là bệnh tâm thần còn không chịu thừa nhận, mỗi ngày ở chỗ này quậy chúng ta đều ngủ không được. Nếu là bệnh viện trị không hết, các ngươi lại không bằng lòng đi bệnh viện tâm thần, vậy mau sớm một chút về nhà đi, đem con nhốt trong lồng sắt là được. Mỗi ngày buổi tối như vậy, ta vốn dĩ không bệnh nặng, đều bị đứa nhỏ này quậy tới bị bệnh.”

Tôi đứng ở cửa nhìn, Tông Thịnh cũng đứng ở phía sau nhìn thấy màn này.

Tôi đẩy đẩy hắn, đã trở lại phòng bệnh.

Có đôi khi hiện thực so với TV tiểu thuyết con tàn khốc hơn nhiều.

Ở chỗ này, chúng tôi đều ở phòng chung, có phòng ba có phòng bốn người. Có người cả đêm kêu to, cũng không có biện pháp nào. Không ai nguyện ý ở bệnh viện chịu tội cả.

Đường Về

Tôi cũng đã hạ sốt nên cũng không có nằm yếu ớt nữa mà tự ngồi ăn sáng trên giường bệnh, chờ bác sỹ tới khám.

Tôi nói với Tông Thịnh:

“Tông Thịnh, Vương Càn thế nào rồi? Sẽ không phải cứ hai ba ngày lại tới một lần chứ, có thêm lần sau, em sợ em không còn sức lực phản kháng, thật sự chết mất!”

Tông Thịnh vốn vẫn luôn cúi đầu ăn, nghe được lời tôi nói, ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái, trong mắt toàn là khó chịu. “Hắn bị em thiếu chút nữa giết chết. Đừng nói là hắn, anh cũng thiếu chút nữa bị em giết chết. Với năng lực hiện tại của hắn, căn bản là không có khả năng ra mà gây thêm sóng gió. Còn có hai ngày, mười lăm tháng tám anh liền đưa hắn đi.”

“Uh, à, em nghe mẹ đứa bé kia nói, chị ta cảm thấy kia đứa bé là bị quỷ phá, anh có thể nói dối sao đó để đứa nhỏ đi cách xa khách sạn Sa Ân không?! Qua khỏi chín ngày này thì trận bị phá rồi. Đứa nhỏ đó thánt ngoan, nhìn chả giống quỷ thai gì cả, không giống anh!”

“Nói dối là sao? Nó vốn may mắn hơn anh nhiều, có một gia đình hoàn chỉnh, từ nhỏ đã có ngừoi thân thương yêu vây quanh. Hơn nữa nó còn bé nên chưa biểu hiện ra thôi.”

Động tác trên tay anh tạm dừng, rồi nói tiếp: “Ban đầu anh nghĩ là Cổ, nhưng ngẫm lại không thấy giống lắm.

Hơn nữa Lão Bắc cũng sẽ không dùng cổ.

Hẳn là đối phương có tóc của nó, hoặc là bộ phận cơ thể nào đó, đối với nó hạ phép lên tinh thần kêu dẫn đường, khống chế hồn nó.

Chỉ cần một khi ngủ, ý thức thả lỏng, liền rất dễ dàng bị khống chế.

Cái này liền có điểm giống thôi miên từ xa, hạ một mệnh lệnh, chỉ cần nếu ngủ rồi, sẽ tự mình đi tới khách sạn Sa Ân.

Bất quá muốn làm được điểm này, Lão Bắc phải trước hết tìm được đứa nhỏ này. Nhưng mà đứa nhỏ này, sáu ngày trước liền xuất hiện bệnh trạng, Lão Bắc mấy hôm trước còn ở trong thôn tìm nó. Anh không nghĩ ra, chẳng lẽ ngoài Lão Bắc, còn có một kẻ khac bày trận này?”

“Lão Bắc không phải biết tới sự tồn tại của đứa nhỏ này sao? Lão có lẽ không thể được nó, nhưng lão cũng biết đứa nhỏ này ở gần đây, nói không chừng lúc đứa bé còn rất nhỏ, lão từng gặp qua thì sao? Giống như anh đó, hồi mới sinh cũng từng gặp qua Lão Bắc sao? Khi đó, nếu lão cắt tóc anh thì có tác dụng hay không?”

“Có!” Tông Thịnh trả lời, “Nói không chừng, thật sự khi còn nhỏ đã bắt được. Vương Càn một khi biến mất, bọn họ liền bắt đầu hạ ám chỉ, khiến nó đòi đi khách sạn. Nhưng do bọn chúng không đợi được tới khi nó xuất hiện, cho nên Lão Bắc phải tự mình lại đây tìm.”

“Bọn chúng nếu ngay từ đầu đã lên kế hoạch tốt, có đứa bé kia, vậy sao còn nhằm vào anh làm gì?”

Tông Thịnh không trả lời vấn đề này, tôi không hiểu, anh đồng dạng cũng không hiểu.

Việc này còn có rất nhiều rất nhiều thứ chúng tôi không hiểu.

Ăn xong bữa sáng, bác sĩ cũng bắt đầu kiểm tra phòng. Lúc bác sĩ kiểm tra phòng, tôi còn đi theo nghe tình huống của đứa nhỏ.

Bác sĩ vẫn kiến nghị bọn họ chuyển viện.

Người mẹ đã bình tjnhx hơn nhiều, chỉ nhìn đứa nhỏ không nói lời nào.

Chờ bác sĩ vừa rời đi, chị liền nói với con: “Vân hiền, chúng ta không chữa nữa, mẹ đưa con về nhà.”

Đứa nhỏ thật cao hứng, khuôn mặt tro tàn liền nở nụ cười.

Hơn nữa nó còn thực tích cực bắt đầu thu dọn đồ vật.

Bác sĩ đi về hướng phòng bệnh tôi, tôi vội chạy nhanh trở lại phòng bệnh, chờ bác sĩ lại để hỏi chuyện.

Tình hình chung, cho dù tôi đã hạ sốt, hơn nữa cũng không có bất cứ dấu hiệu tái phát nhưng bác sĩ vẫn là yêu cầu tôi nằm viện thêm một ngày, để quan sát.

Sau khi bác sỹ rời đi thì y tá tới phát thuốc, đơn thuốc kẹp ở bảng cuối giường, tôi có thể đọc được đơn thuốc chỉ là hôm nay tôi phải truyền ba bình glucose mà thôi, hơi vô ích nhưng vì muốn tiếp cânn đứa nhỏ kia nên đành chịu.

Tông Thịnh vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, đang xem đơn thuốc, xem xong, mới nói: “Em chờ truyền thuốc, anh qua bên kia nhìn đứa bé kia.”

“Uh, nói chuyện uyển chuyển chút, đừng kích thích mẹ nó, chị ta phỏng chừng tinh thần cũng sắp suy sụp mất rồi.”

Tông Thịnh đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, tôi ngồi trên giường, chuẩn bị chờ y tá qua truyền thuốc. Bất quá tôi chưa kịp gặp y tá thì không đến một phút đồng hồ sau, đã nhìn thấy Tông Thịnh nhào vào phòng bệnh, trực tiếp thu thập đồ vật, nói: “Đứa bé kia không thấy đâu, người cùng phòng nói, vừa nãy có một lão già chân bị thương nói gì với mẹ nó, sau đó mẹ nó cùng nó và cô đi theo. Đi thực vôi, thậm chí ngay cả viện phí và thủ tục xuất viện đều không có xử lý.”

“Là Lão Bắc?” Tôi kinh ngạc. Tôi ở bên đó 3-4 chục phút không sao, mới đi vài phút, liền có chuyện.

“Đi mau! Lên xe rồi nói, lái nhanh may ra kịp ngăn bọn họ. Lúc này vừa lúc giờ cao điểm, không chừng bọn họ sẽ không chạy xa được.”

Tông Thịnh vốn sống bên ngoài nên anh thu thập đồ vật rất nhanh. Tôi vội đổi giày, thu khăn lông, anh đã thu xếp xong xuôi.

Khi chúng tôi rời đi, y tâ còn đang bận rộn chia thuốc buổi sáng, chẳng có ai chú ý tới chúng tôi. Có lẽ, đứa bé kia rời đi cũng thế, nếu không bệnh viện cũng không để nó rời đi mà chưa thanh toán.

Dù sao chúng tôi đã ứng trước viện phí khá nhiều, cũng không nợ gì bệnh viện.
 
Chương 114: Lá chắn thứ ba


Thẩm Kế Ân vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt gì, nếu Lan Lan không chịu tỉnh ngộ mà đi theo gã, cùng gã dùng mẹ để uy hiếp tôi thì phải làm sao bây giờ?

Lan Lan đáp: “Dì còn ở nhà hàng của khách sạn nè, vì tiểu lão bản nói là cậu mất tích trong lúc đi làm nên khách sạn cũng phải có trách nhiệm với cậu, nên anh ấy đang sắp đi báo án, kêu mẹ cậu ở lại khách sạn chờ tin.”

Tôi nhìn Tông Thịnh, biết thính lực anh cao hơn người bình thường, tôi dùng mắt hỏi anh phải làm sao? Hiện tại đã có thể khẳng định, mẹ tôi đã bị Thẩm Kế Ân dùng làm con tin, tôi cũng không muốn mẹ bị lôi vào chuyện này, nếu để mẹ biết tôi dính tới những chuyện gì thì mẹ sẽ làm sao đây?

Tông Thịnh cau mày, cũng không có biện pháp nào tốt hơn, tôi chỉ có thể nói với Lan Lan: “Lan Lan, cậu thật sự không nhớ rõ những gì tớ đã nói với cậu hôm đó về Thẩm Kế Ân sao? Cậu cứ nghĩ lại cho kỹ xem, nếu cậu còn coi tớ là bạn thì đưa điện thoại cho mẹ tớ, tớ nói chuyện với mẹ, kêu mẹ nhanh chóng rời khỏi khách sạn.”

“Ưu Tuyền, cậu đang ở đâu? Lão bản đã báo án, nếu giờ dì rời khỏi đây, cảnh sát mà tới chẳng  phải anh ấy thành báo án giả sao?”

“Cậu chỉ biết quan tâm tới Thẩm Kế Ân, cậu có từng nghĩ cho tớ sao?! Hạ Lan Lan! Thẩm Kế Ân không phải là người, gã chính là quỷ, là kẻ có dấu tay máu đó!”

Điện thoại bị ngắt. Tôi cuống cả lên không biết phải làm sao.

Tông Thịnh nói: “Gọi cho bà anh. Những chuyện này, cho bà anh lên sân khấu sẽ không có vấn đề.”

Trước giờ, chúng tôi chưa từng đề cập về việc này với bà anh. Thứ nhất, bà cũng là bị người ta tính kế. Thứ hai, tính của bà khiến cho chúng tôi có chút e sợ. Nhưng lúc này, chúng tôi không có cố được nhiều như vậy. Tôi vội tìm điện thoại của anh, gọi cho bà.

“Mở loa ngoài cho anh nói chuyện với bà.”

Sau vài giây, giọng bà đã vang lên. Bất ngờ là trước giờ tôi chỉ nghe giọng bà la mắng, không ngờ tới và lại dịu dàng: “Tông Thịnh à, con tìm bà có chuyện gì?”

Tông Thịnh cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề: “Bà giúp con đi khách sạn Sa Ân một chút, mẹ Ưu Tuyền không biết con đi cùng cô ấy nên đã tới khách sạn tìm người. Người ở khách sạn đi báo cảnh sát. Mấy hôm nay Ưu Tuyền ở bên ngoài chơi với con, về bị mời đi gặp cảnh sát, người ta tha hồ mà phao tin vịt đó.”

“Được rồi, chuyện này là việc nhỏ. Bà gọi một cuộc điện thoại là xong. Con muốn đi chơi với Ưu Tuyền thì bà không có ý kiến. Đi thêm mấy ngày nữa đi, đỡ phải về nhìn thấy mấy lão chú bác không hiểu chuyện rồi lại bực mình.” Có vẻ hôm nay bà bị lão chú bác nào chọc tức rồi.

Tông Thịnh lại nói: “Bà, bà đi qua đó một chuyến hộ con với, đưa mẹ Ưu Tuyền về nhà, con bị coi như bắt cóc con gái người ta nhiều ngày rồi, cũng nên nhận lỗi.”

“Mấy cái đứa này, đi chơi dài ngày thì phải báo cho mẹ người ta một tiếng. Được rồi, để đó cho bà. Dù gì… chẳng có gì đáng giá hơn chắt của ta. Để đó bà đi.”

Sau khi cúp máy, Tông Thịnh mới nói: “Không cần lo  lắng, giờ chỉ sợ Thẩm Kế Ân không báo án thôi, gã dám báo thì bà anh mới có thể thu phục haha. Hiện tại, em gọi điện báo án, nói mẹ em sau khi tới khách sạn Sa Ân thì không gọi điện thoại được, bà bị tim, sợ ở khách sạn xảy ra chuyện, không có ai báo cho em, để cảnh sát lập án, đến lúc đó, bà anh đi tìm người, nói quá lên, tự nhiên lại có thêm người báo án, cảnh sát ập tới, anh không tin Thẩm Kế Ân dám không thả người trước mặt cảnh sát.”

Ta gật gật đầu, đầu óc trống rỗng, Tông Thịnh nói làm gì, tôi làm theo cái đó.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tôi vẫn thấp thỏm, đó là mẹ tôi, mẹ đã lèo lái chống đỡ gia đình bao năm rồi, mãi mới tới ngày tôi sắp tốt nghiệp, nếu mẹ xảy ra chuyện gì… tôi không dám nghĩ tới nữa.

Xe phóng thật nhanh, tôi cũng không dám bảo Ngưu Lực Phàm đi xuống tìm mẹ tôi, vì hắn còn có việc của mình, nếu vì mẹ tôi mà hại đứa bé kia thì tôi cũng áy náy.

Lúc xe ra khỏi cao tốc, điện thoại của Tông Thịnh vang lên, nói một câu rồi cúp máy. Hắn bảo: “Quỷ thai đã vào cảnh giới tuyến mà cậu bài trí, nếu tôi chết thì phải bồi thường tai nạn lao động.” Chỉ có thế.
 
Chương 115: Đứa bé mất tích


Bà Tông Thịnh chính là loại người của hành động, nghe tôi nói thì đi thẳng sang bên kia, vừa đi vừa nói:

“Yên tâm đi, mẹ con chính là yếu đuối. Để ta đi nói vài câu, đảm bảo sẽ không có chuyện gì. Cuối tuần hai đứa không bận gì thì về nhà ăn cơm với mẹ đi.”

Bà Tông Thịnh đuổi theo hướng mẹ tôi đi, trong lòng tôi vẫn lo lắng muốn đi cùng nhưng Tông Thịnh kéo tôi lại nói: “Em còn không phát hiện ra sao?”

“Cái gì? Bà anh lợi hại như vậy, lỡ… mẹ em…”

“Bà anh lợi hại, vì bà phải bảo vệ cho anh. Em ở bên anh khiến cho mẹ em tức giận. Chỉ cần ở trong lòng bà, em rất tốt với anh thì bà cũng sẽ đối với em và mẹ em thật tốt. Hiểu chưa? Lần trước, vì sao mà bà đi sang nhà em quậy? vì sao, em chỉ nói có một câu mà đã dỗ được bà?”

“Còn Lan Lan …” Chương này bị cắt đầu đuôi, khoảng 4 giờ các bạn quay lại đọc nhé, hoặc đọc tại g a c s a c h. c o m, g"a c" s"a"c"h

“Đây là mệnh của cô ta, không liên quan tới em. Đuôi mắt cô ta có viền hồng nhạt, lại thêm chân mày cũng gần nhau, chính là vẻ mặt của kẻ giựt chồng người khác, nếu là ở cổ đại, không phải vợ kế cũng là thiếp. Là mệnh của cô ta, em không đổi được.”
 
Chương 115-2: Đứa bé mất tích 2


như vậy, lỡ… mẹ em…”

“Bà anh lợi hại, vì bà phải bảo vệ cho anh. Em ở bên anh khiến cho mẹ em tức giận. Chỉ cần ở trong lòng bà, em rất tốt với anh thì bà cũng sẽ đối với em và mẹ em thật tốt. Hiểu chưa? Lần trước, vì sao mà bà đi sang nhà em quậy? vì sao, em chỉ nói có một câu mà đã dỗ được bà?”

“Còn Lan Lan …”

“Đây là mệnh của cô ta, không liên quan tới em. Đuôi mắt cô ta có viền hồng nhạt, lại thêm chân mày cũng gần nhau, chính là vẻ mặt của kẻ giựt chồng người khác, nếu là ở cổ đại, không phải vợ kế cũng là thiếp. Là mệnh của cô ta, em không đổi được.”

Tôi gật gật đầu, theo đạo lý là hiểu, nhưng trong lòng vẫn không tránh được lo lắng.

“Đi thôi, đi tìm đứa bé kia.”

Năm phút đồng hồ sau, chúng tôi đứng ở trong phòng Ngưu Lực Phàm. Tốc độ này so với tôi dự tính thì nhanh hơn nhiều, hơn nữa, vậy mà không có bị Thẩm Kế Ân ngăn trở.

Thẩm Kế Ân chỉ nhìn chúng tôi đi vào thang máy, ngay lúc cửa thang máy đóng lại, tôi thậm chí còn thấy được khóe môi gã nhếch lên cười.

Trong lòng tôi chùng xuống, toát ra một suy nghĩ, liệu có phải Thẩm Kế Ân đã giăng sẵn bẫy chờ Tông Thịnh không?!

Vào trong phòng thấy giữa phòng Ngưu Lực Phàm đã có sẵn một mô hình giấy, chính là mô hình của khách sạnn Sa Ân, nhìn vô cùng giống. Ngưu Lực pHàm sau khi ra mở cửa cho chúng tôi thì lại vào phòng ngồi trên giường, tay ôm mặt nhìn chằm chằm vào mô hình kia.

“Cái này thuê ai làm à?” tôi kinh ngạc.

Ngưu Lực Phàm ăn mì, nhồm nhoàm nói: “Tôi làm, ba cái này mà phải thuê người à?”

“Anh làm? Sao anh làm giống vậy được?”

Tông Thịnh đi theo phía sau tôi, đóng cửa phòng lại nói: “Nhà bọn họ chính là chuyên làm các thể loại người giấy, rồi sang làm mô hình rrồi mới bắt đầu hành nghề.”

Ngưu Lực Phàm cười nói: “Tôi chuẩn bị làm xong vụ này, lấy tiền của cậu xong thì đem chuyển hiẹu cầm đồ thành công ty kinh tế, chẳng phải mấy công ty tín dụng tiểu ngạch này vẫn được gọi là công ty sao?!”

Tôi nhíu nhíu mi: “Cái này làm cho người ta nghĩ đến cho vay nặng lãi.”

“Chúng ta không cho vay nặng lãi, chính là lợi tức ở trong phạm vi hợp pháp, so với ngân hàng thì cao một chút, chúng ta liền có thể kiếm lời. Thậm chí, đôi khi còn làm cò chênh lệch giữa các bên và ngân hàng, đều có thể kiếm được tiền. Xã hội bất đồng, từ việc trát giấy làm thành người giấy cúng đến giờ cũng có thể làm thành công xưởng. Ngay cả chép kinh Phật, niệm kinh Phật nhân còn có thể dùng máy móc. Sao tôi kh6ong thể tìm được đường khác chứ, chẳng lẽ dễ dàng gặp được tên gia hỏa như cậu suốt ngày coi tiền như rác à?”

Tôi nhìn Tông Thịnh bên cạnh, thật không biết là nói phải như thế nào.

Tôi vốn từng giúp Tông Thịnh quyết định, đã cho Ngưu Lực Phàm vài vạn, nhưng mà chuyện đó là khác. Hiện tại giúp Tông Thịnh làm những việc này, cũng tính tiền kiểu khác đi.

Tông Thịnh không nói chuyện, cũng ngồi trên ghế nhìn mô hình khách sạn kia, hỏi: “Bọn họ ở nơi nào?”

“Không biết, bị ẩn  rồi. Toàn bộ trận đều không cảm giác được quỷ thai ở bên trong. Một hai phải nói giám sát đến một cái quỷ thai, tôi chỉ có thể ở trong phòng.

Tông Thịnh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đứng đắn đi, từ giờ trở đi, đi nhầm một bước, thì tôi đều có khả năng sẽ trở thành mắt trận khách sạn của này. Trong vòng hai ngày chúng ta phải tìm thấy đứa bé kia. Đêm trung thu, chăc chắn bọn chúng sẽ đưa đứa nhỏ vào trận. chuẩn xác mà nói chúng ta còn không tới hai ngày.”

Tông Thịnh nhìn về phía tôi, “Trong khách sạn chỗ nào có thể giấu vài người mà không bị phát hiện?! Còn có kết giới che chắn chúng ta nữa.”

“Em không biết kết giới, nhưng sau khi khách sạn triển khai cái vụ quỷ quái thì toàn bộ khách sạn đều đã mở ra, ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Lúc trước, tới cả hầm băng của khách sạn cũng có người đi vào,cả tháp nước trên mái nhà cũng vậy. Nơi này thật đúng là không có gì có thể giấu người mà không bị phát hiện.”

“Toàn bộ khách sạn đều mở ra?”

“Đúng vậy, ngay cả văn phòng trên tầng cao đều bị người đi tìm.”

Tông Thịnh nhìn mô hình trước mặt kia, Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Toàn bộ mô hình là tôi căn cứ bản vẽ cậu đưa cho tôi mà làm, đó là kiến trúc bản vẽ bọn họ, sẽ không có căn phòng đó. Tôi đã thực nỗ lực.” Hắn như sợ Tông Thịnh sẽ nói trừ tiền của hắn vậy.

Trầm mặc, mọi người đều trầm mặc. Một hồi lâu lúc sau, tôi mới nói nói: “Qua phòng bảo vệ. Bọn họ vào được, bảo vệ khẳng định sẽ có cameras quay được.”

“Tôi dám nói, lão bản bọn họ đã gọi người cắt bỏ.”

“Vậy tínhsao? Đứa nhỏ thật sự bị phong trong kết giới đó à?”

“Không ngừng như vậy, không chỉ là ở trong bóng đêm kia chờ đọi, lại không biết phải đợi cái gì, chỉ có hắc ám, hắc ám bức điên. Còn có, nó sẽ hận, làm quỷ thai, nó trong lòng thực dễ dàng tích góp tức giận. Loại oán hận cùng tức giận này, sẽ trở thành một cỗ máy phóng năng lượng, đem khí của người phụ cận toàn bộ hút hết về đây.” Tông Thịnh nói những lời này mà chân mày anh nhăn lại, như thể anh đang nói về tương lai của mình.

Ngưu Lực Phàm tiếp tục nói:

“Những ngừoi ở xung quanh sẽ sinh bệnh, năng lượng xấu quá nhiều, dù không sinh bệnh thì cũng dễ nóng giận, tinh thần không tốt, dễ dàng xảy ra chuyện.

Sự cố giao thông, bạo lực gia đình, chính là những năng lượng phụ khiến cho oán hận cùng tức giận càng thêm tích góp, giống như quả cầu tuyết, mười mấy năm, hoặc là sau vài thập niên, nơi đây sẽ thành đoạn đường  hay xảy ra tai nạn, sau đó thì khu vực này sẽ liên tiếp xảy ra chuyện, càng ngày càng nhiều người dọn đi khỏi nơi này, nơi này chỉ còn lại có một ít người gia.

Đến lúc đó, rốt cuộc có người chỉ ra, khach sạn Sa Ân chính là cao ốc quỷ, phải phá h ủy  mới có thể giải trừ ảnh hưởng không tốt như vậy.

Mười mấy năm, thậm chí là vài thập niên sau, tài vận chung quanh đều tụ tập lại đây, Thẩm gia cũng sẽ không để ý nhà đã dùng hai ba mươi năm. Tiền mà bọn họ kiếm, đã có thể xây thêm mấy chục cái, thậm chí mấy trăm cái tòa nhà như vậy, cứ thế đập đi. Chúng ta mua đất, còn có thể kiếm chút lời.”

Ngưu Lực Phàm rốt cuộc nói xong cái tư tưởng này, đổi lại chính là Tông Thịnh buông một câu: “Ngươi trước hết nghĩ xem làm sao tìm ra đứa nhỏ đi.”
 
Chương 116: Tầng Hầm Sa Ân


Tôi thì kinh hoảng nhưng Tông Thịnh chỉ liếc mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện này, em không cho phép anh đi mạo hiểm! Chỉ là tìm người thôi mà! Phòng chúng ta còn giữ chưa trả, chúng ta vẫn là khách ở lầu 16. Chỉ cần chúng ta không trả phòng thì chúng ta toàn quyền đi lại trong khách sạn, đi đâu cũng được. chúng ta có thể tự mình đi tìm đứa nhỏ kia. Mặc kệ là ở trong khách sạn, hay là ở trong kết giới cũng được. Vì sao phải một hai dùng tới Vương Càn, Vương Càn đã làm Tông Thịnh bị tổn thương…”

Tôi chưa nói hết câu, Tông Thịnh đã kéo tay không cho tôi nói tiếp. 16h quay lại đọc lại chương 115-2 và 116-2 nhé các bạn

Tôi cắn môi, thở hổn hển, tất cả đều là sự thật, chỉ là Tông Thịnh không cho tôi nói hết câu. Tôi biết, anh không muốn bị lộ ra vẻ yếu ớt trước mặt người khác. Ngay cả việc lần trước tôi dùng âm hương đâm vào đỉnh đầu anh, anh cũng chưa từng nói với tôi một chữ nào ở ngoài đời, mà chỉ có lần ở trong mộng đó, trong kết giới đen tối đó, anh nói bên tai tôi, rằng anh thật sự đau quá!

Ngưu Lực Phàm chẳng hiểu chuyện gì, tức giận nói: “Em chỉ biết che chở cho cậu ta, còn ai che chở cho tôi chứ… aizzz, thật là…”

Tôi vẫn thở phì phì, không nói tiếp. Dù sao, gọi Vương Càn đi tìm cũng không thể chấp nhận, Tông thịnh sẽ bị ảnh hưởng.

Tông Thịnh nói: “Bây giờ là giữa trưa, chúng ta nghỉ ngơi một tiếng, ăn gì đó, rồi khoảng từ 1:30chúng ta bắt đầu tìm, tìm tới 11h đêm, nếu tìm được người thì báo công an ngay. Có công an tham gia thì bọn chúng cũng không dám làm gì manh động. Thẩm gia bọn chúng có nhiều tiền tới đâu cũng không thể một tay che trời.”

“Đúng vậy, phát thêm một cái Weibo, để mọi người đều cùng theo dõi, chỉ cần tìm được người thì chúng ta sẽ thắng.” Tôi nói tiếp.

Tông Thịnh lại tiếp “Nếu sau 11h vẫn không tìm thấy, thì nói một tiếng với VươnG Càn, nếu gã nguyện ý thì là tốt nhất.”

Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, khôngc ần nói tôi cũng thấy VươnG Càn sẽ kh ông nguyện ý. Hắn không giống Tông Thịnh. Tông Thịnh còn có cái để nỗ lực, nhưng Vương Càn thì k hông. Vương Càn đã chết, đối với hắn, chẳng có gì đáng giá hơn, hắn chỉ nghĩ tới trả thù, dù là Tông Thịnh hay là Thẩm Gia thì trong đầu hắn cũng chỉ nghĩ tới trả thù thôi, hắn sẽ không cùng chúng tôi hợp tác tìm người, hắn chỉ ước ao nhìn thấy người khác kh ông được thoải mái mà thôi.

Tông Thịnh đưa tôi ra khỏi phòng, đi tìm đồ ăn. Ngưu Lực Phàm vội buông bát đũa, đuổi theo chúng tôi ra cửa: “Đi với đi với, cả ngày nay tôi cũng có được ăn gì đâu,.”

Tông Thịnh nhìn hắn, rồi lại nhìn ly mì trên mặt bàn: “Ăn mì đi. Ở lại theo dõi kết giới, có gì dị thường thì gọi báo cho bọn tôi.”

Đi ra khỏi phòng, chúng tôi đi sang một quán ở xéo bên ngoài khách sạn ăn thật nhanh rồi quay trở lại, thay quần áo đi đường đầy bụi bặm rồi bắt đầu hành động.

Lúc ra khỏi phòng, tôi ôm lấy Tông Thịnh từ phía sau. “Tông Thịnh.”

Anh dừng bước, không quay người, cũng không nói gì.

“Tông Thịnh, Tông Thịnh ơi, em biết anh vẫn đau khổ, không muốn nói với người khác, cũng không muốn lộ ra sự yếu ớt của mình. Nhưng anh có thể nói  với em, có thể oán giận cùng em, có thể khóc với em. Tông Thịnh, đừng đi mạo hiểm, em không muốn thấy Vương Càn. Vương Càn đáng sợ lắm, hơn nữa em cũng biết, hắn sẽ không bỏ qua cho anh.”

Tông Thịnh nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên eo anh:

“Có lẽ, chiều nay chúng ta có thể tìm đứa nhỏ thì sao? Dù sao thì còn có mẹ và cô nó đi cùng, ba người, không có khả năng giấu kín được ba người đơn giản đến vậy. Nếu cẩn thận tìm thì biết đâu mình tìm được. Đến lúc đó, mình bắt chước bà của anh, đi báo cảnh sát rồi đứng ở sảnh mắng chửi một hồi cho mọi người đều thấy. Bọn chúng muốn tiếp tục bắt nhốt người thì cũng không làm được. Đi thôi nào! Em là nhân viên khách sạn này, em biết rõ nơi đây hơn anh.”
 
Chương 116-2: Tầng Hầm Sa Ân 2


Tôi buông anh ra, gật đầu, cố bình tâm lại rồi bắt đầu làm việc.

Khách ở lầu 16 chỉ cần đưa thẻ phòng đặc biệt ra là có thể đi lại tùy ý trong khách sạn, nếu như chỉ ở không gian thông thường thì Ngưu Lực Phàm có thể theo dõi từ mô hình nên trọng điểm của chúng tôi không phải là không gian đó. Nơi đầu tiên tôi nhớ tới là phòng chứa đồ ở lầu 16, ở đó có thể coi như là cửa vào kết giới của khách sạn.

Tôi và anh đi vào đó, Hà tỷ đang cầm ấm đun nước đứng trong phòng chứa đồ, thấy tôi chị ta đứng lên hô to: “A, là hai người à? Sao đi mà không có chút tiếng động nào vậy? muốn dọa chết người sao?  Tông Ưu Tuyền, cô trốn làm mấy ngày rồi hả, không phải tôi kh ông giúp cô, nhưng thật sự là giấu không được. Giờ quay lại rồi sao? Đi làm đúng không? Haizz, đúng là chỉ có Hạ Lan Lan tốt, ít nhất người đơn giản, chịu nghe lời.”

“Hà tỷ, tôi nghỉ việc rồi,” tôi nói thật, lúc chị ta nói về Lan Lan khiến tôi bực bội, thật sự, Lan Lan không biết cố gắng, mà sự đánh giá của chị ta về Lan Lan – đơn giản, chịu nghe lời! Lan Lan thật sự đơn giản, tôi đã nói với cô ấy nhiều như vậy, mà vẫn không chịu tin tôi, không chịu nghe lời tôi để cho bản thân lâm vào tình huống nguy hiểm tới vậy.

Hà tỷ lập tức nói, “Vậy cô tới đây làm gì?”

Tôi đưa thẻ phòng lầu 16 ra, chị ta tức giận: “Hừ! Đồ lắm tiền! coi chừng đó, đừng có chết ở khách sạn.” Rồi không đứng đó nói nhảm thêm nữa mà đẩy xe rời đi, lúc ra cửa còn nói “Xem xong rồi thì nhớ đóng cửa lại!”

Hà tỷ đi rồi, Tông Thịnh vội nhìn quanh phòng, tìm kiếm, anh thậm chí còn lôi hết cả chăn trong tủ ra kiểm tra. Những ngăn tủ này quả thật đủ to để giấu người. hồi trước, lúc trực phòng, khi phải vào lấy chăn cho khách tôi vẫn tưởng tượng có khi nào ở phần cửa không mở ra sẽ giấu một thi thể gì đó… rồi cũng nhiều lần tôi mở ra kiểm tra… tuy chưa từng phát hiện ra thi thể nhưng ý niệm này cứ trăn trở trong đầu tôi, mỗi lần mở tủ đều nghĩ tới.

Không biết, mọi người ở nhà mỗi khi mở tủ quần áo ra có nghĩ giống tôi không nhỉ?!

“Đi thôi, không có gì.”

Tôi cũng hy vọng không có, vì đứa bé  nếu bị giấu ở đây thì cũng đã trở thành người chét rồi. chúng tôi muốn tìm thấy người sống, để báo án, để chửi to, khiến cho mọi người chú ý khiến Thẩm Kế Ân không dám làm gì.

Nhưng nếu là người chết thì cho dù chúng tôi báo án khiến cảnh sát vây quanh thi thể cũng không thể xác định được quỷ hồn có bị giam cầm phi pháp hay không.

Tôi đến thang máy ở lầu 16, vào thang, tôi theo quán tính định nhấn lầu 1, nhưng Tông Thịnh lại vỗ vai tôi, dùng ánh mắt ý bảo tôi nhìn về phía vách thang máy. Ngay khi cửa thang đóng lại, trong vách thang xuất hiện một người đàn ông. Cánh tay phải rũ xuống, chỉ có đến cánh tay, bên dưới… không có gì rõ rệt, chỉ có một quầng sáng màu đen đen vàng vàng.

“Là hắn?” tôi hốt hoảng, lần đầu tiên gặp hắn thì hắn khiến tôi hoảng sợ, sau đó vốn hắn tưởng sẽ chỉnh được chúng tôi, không ngờ lại bị Tông Thịnh chặt đứt tay. Sau đó, hắn từng giúp tôi, cũng từng cầu cứu tôi. Nhưng khi âm dương thông đạo mở ra hắn không đi mà dùng cánh tay không có bàn tay của mình viết chữ Tử ở trên mặt đất.

Mà hiện tại, hắn dùng cánh tay đen đen vàng vàng của mình chỉ vào nút điều khiển phản chiếu lên vách thang. Ở trên phần phản chiếu đó, khác với bảng điểu khiển của chúng tôi. Ở phần của hắn, hắn đang chỉ vào nút -1.

Ở bảng điều khiển mà tôi thấy, không có nút bấm này. Tôi còn nhớ, khi vào thực tập thì trong phần giới thiệu cũng không nói tới tầng -1 này của khách sạn. Tầng hầm ư?

Tông Thịnh đứng ở trước cửa thang máy, nhìn vào vách thang đối diện, nhìn bóng mình trong vách thang nhấn vào nút -1. Trong hiện thực, tôi nhìn lại bảng điều khiển, chẳng có gì, chỗ Tông Thịnh đứng chỉ là một miếng thép mà thôi, nhưng trên vách thang đó, đèn -1 sáng lên rồi.

Tim tôi thắt lại, ngừng một nhịp. tôi nhón chân thầm thì bên tai Tông thịnh: “Hắn là giúp chúng ta hay là hại chúng ta?”

“Không biết, chỉ có thể đánh cuộc một lần.”

Hiện tại chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, dù sao thì đèn cũng đã sáng lên, chỉ có thể đi đến nơi không tồn tại trong bản vẽ là tầng -1 của bản vẽ. Tôi không biết hiện tại nên vui hay không. Tôi nắm chặt tay anh, mà anh chắc cảm nhận được tôi đang sợ hãi, cũng đưa tay ra nắm chặt tay tôi, đan chặt tay anh vào tay tôi. Loại nắm tay này, chưa bao giờ anh thể hiện qua với tôi, anh vốn chỉ có thói quen kéo cánh tay tôi mà thôi.

Tông Thịnh chắc cũng khẩn trương. Lúc này tôi không cần hỏi anh, cũng biết nơi chúng tôi sắp tới không phải là một không gian hiện thực.

Mặc kệ thế nào, ít nhất hiện tại chúng tôi đang ở bên nhau, chúng tôi có thể cùng nhau đối mặt, không cần để lại tôi một mình ở lại nóng ruột lo lắng cho anh.

Tốc độ thang máy rất bất thường. Tôi từng làm ở đây nên biết rõ. Hiện tại, tốc độ của nó khiến tôi có cảm giác mình đang lơ lửng trong không trung.

“Tông Thịnh.” Bất an, tôi gọi thành tiếng.

“Đinh” thang máy phát ra âm thanh báo, ngừng lại. Đèn hiệu báo lầu 1, nhưng trên tường thì chính là -1.

Tông Thịnh nắm thật chặt tay của tôi, nói: “Không cần sợ hãi, không có gì có thể thương tổn đến em. Đi theo anh.”

Tôi gật gật đầu, cửa thang máy cũng mở ra. Ở chúng tôi trước mặt xuất hiện một không gian đen kịt, nhìn hoàn toàn không khác b iệt so với kết giới.

Tông Thịnh móc một chiếc đèn pin rất bé từ túi quần, vừa nắm tay tôi đi ra khỏi thang vừa nói: “Khi anh định mua cao ốc Linh Linh bên kia đường, đã từng điều tra ra, Thẩm gia không phải chín năm trước mới mua mảnh đất này thi công, mà đã hơn ba mươi năm trước rồi, là ông nội Thẩm Kế Ân mua. Hơn ba mươi năm, trước khi quy hoạch đô thị khu này thì chỗ này lúc trước là một kho hàng.”  
 
Chương 117: Tin anh


Tôi nắm chặt tay Tông Thịnh ra khỏi thang máy. Sau khi chúng tôi đi ra khỏi thang thì cửa thang cũng đóng lại. Tia sáng duy nhất cũng đã biến mất. Chỉ còn ánh đèn pin bé tí trong tay Tông Thịnh.

Tôi vì tia sáng này biến mất mà thêm phần khẩn trương quay đầu lại nhìn. Nhưng Tông Thịnh thì khác, anh không có chút nào khẩn trương mà vẫn chậm rãi tiến về phía trước, nói: “Thập niên 70-80, hợp tác xã cung-tiêu vẫn là một đơn vị nổi tiếng. Có lợi ích thì sẽ có người tranh đoạt. Cho dù là thời điểm nào cũng vậy, con người vẫn có lòng tham, có được một sẽ muốn có thêm nữa. Lòng tham sẽ càng lúc càng ác liệt, nhưng người ta vẫn cứ tranh đoạt với nhau. Nghe nói, có người ăn cắp bị đội tuần tra phát hiện, trong lúc cấp bách hắn đã đóng cửa kho hàng, ý đồ đốt cháy kho thiêu chết cả hắn lẫn đội tuần tra bên trong. Khi đó, trong kho hàng có đèn dầu là dễ bán nhất, hắn có thể dễ dàng dùng để đốt cháy kho hàng, chỉ có một người trong đội tuần tra trốn thoát được… còn lại tất cả đều chết cháy ở bên trong. Người chạy thoát đó, cũng tàn tật cả đời!”

“Anh từng điều tra nơi này rồi ư?”

“Không điều tra rõ ràng, sao anh có thể mang theo mười mấy người tiến vào đây ở chứ? Làm nghề địa ốc này em thật sự cho là chỉ ném tiền vào là xong sao?”

Thật sự, khi anh đột nhiên nói muốn mua cao ốc Linh Linh đối diện, tôi thật sự nghĩ là anh chỉ quăng tiền ra cửa sổ đó.

Trong bóng đen tôi chỉ nhìn thấy vòng sáng bé xíu từ đèn pin, chiếu sáng không gian từng chút nhỏ, tôi chỉ có thể chắp nối các hình ảnh trong đầu. Sau một phút, chúng tôi đã đi được khoảng hai mươi bước chân, nhìn thấy nơi đây chính là một căn nhà rất lớn, giữa nhà có mấy cây cột lớn. Sở dĩ nói là nhà vì dưới chân chúng tôi có vài mảnh ngói vụn, hẳn là ngói trên nóc nhưng lại xuất hiện tại tầng hầm -1.

Tôi nói nhỏ: “Có người xây nhà như vậy sao? Không phải là hủy toàn bộ kho hàng cũ đi rồi xây lên tòa nhà  mới sao? Nếu như vầy không phải xây đè lên, hai mươi tầng ở trên sẽ bị vấn đề về tải trọng mà bị nghiêng sao?”

“Bọn họ không phải xây trên nền cũ mà là mở rộng về bốn phía của kho hàng, đắp nền làm móng xây lên, tức là giống như đè toàn bộ kho hàng bên dưới, ngay cả nóc kho hàng vẫn giữ lại.” Ánh đèn pin trong tay anh chiếu quanh, có thể nhìn thấy từng cây gỗ lớn và thô ráp, thật sự toàn bộ nóc nhà đều giữ lại.

“Bọn chúng muốn thế nào nhỉ? Sao lại dùng cách này để xây dựng?” tôi vừa nói xong thì nghe trong bóng đêm có tiếng tí tách vọng tới, như tiếng giọt nước rơi. Đây là tầng hầm, nên nước nhỏ giọt cũng có thể có. Tôi nhìn theo hướng có tiếng nước, bước chân cứ thế bước tới. giống như đó là vật tham chiếu duy nhất trong bóng đêm.

Tông Thịnh đi theo sau tôi, ánh đèn chiếu sáng khiến tôi cảm thấy thật an toàn.

Vậy mà, một lát sau tôi nghe thấy tiếng người nói, là tiếng của n hiều người đàn ông, bọn họ chạy dồn dập thật vội vàng, giống như vừa chạy ngang qua tôi, tôi thậm chí còn cảm giác được luồng gió mà bọn họ chạy vụt qua.

Bọn họ kêu lên:  “Đi lên, đi lên! Hắn dùng dầu hoả! Dầu hoả! Mau, mở cửa!”

“Cửa ở đâu? Cửa đâu?”

“Cái đồ quái vật kia đem đèn đập bể hết rồi!”

“Nó cmn muốn chết còn muốn lôi chúng ta làm đệm lưng, cửa đâu, mau  tìm cửa!”

“Chúng ta mau tách ra, sờ tường, sờ thấy cửa thì mau kêu to lên.”

“Ôi, lửa cháy tới nơi rồi!”

“Cái đồ quái vật kia đem đèn đập bể hết rồi!”

“Nó cmn muốn chết còn muốn lôi chúng ta làm đệm lưng, cửa đâu, mau  tìm cửa!”

“Chúng ta mau tách ra, sờ tường, sờ thấy cửa thì mau kêu to lên.”

“Ôi, lửa cháy tới nơi rồi!”

“Hắn là quỷ thai! Hắn là quỷ thai! Hắn chính là một cái quái vật!”

Những âm thanh đó vang khắp không gian, trước mặt tôi đột n hiên sáng lên một chút, không gian đen ngòm bỗng bùng lên ánh lửa, cả kho hàng đều cháy, không khí nóng rực. Quanh tôi toàn bộ là lửa, thậm chí tôi cảm thấy lửa đốt cháy tóc, hun đốt quanh tôi.

 
Chương 118: Quỷ thai thứ tư vào trận


Đi một lát chúng tôi gặp thi thể thứ hai, cũng dựa vào vách tường như cái kia, mặt cúi gằm. Lúc này ấn tượng của tôi không mạnh như ban nãy, nhưng tôi vẫn lùi lại.

Tông Thịnh xem xét kỹ rồi nói: “Chết do ngạt thở, lửa rất lớn, thi thể này không bị phong bế, như vậy anh đoán đúng, xác ban nãy chính là quỷ thai. Những người thường đều bị nhốt ở đây, bị thiêu chết, bọn họ vĩnh viễn không thoát ra được, vĩnh viễn bị thiêu đốt trong ngọn lửa phừng phừng, mãi mãi không tìm thấy cửa ra, cuối cùng, cứ lặp lại nỗi thống khổ khi tử vong.”

“Tí tách” tiếng nước chảy càng lúc càng thêm rõ ràng, Tông Thịnh đứng dậy lấy ra một lá bùa màu vàng, anh có vẻ do dự rồi mới cắt đầu ngón tay vẽ lên huyết phù.

Tôi không biết vì sao mà khi anh vung lá bùa lên trong không khí thì lá bùa bốc cháy, anh lại niệm thầm trong miệng, ném lá bùa ra ngoài, lá bùa tiếp tục cháy trong không khí chậm rãi rơi xuống đất. g"ac s"a"ch

Tông Thịnh nói nhỏ: “Làm cho bọn họ an phận, đừng tới quấy rầy chúng ta.”

Những lời này nghe nó cứ quái quái làm sao ấy, ai mà nghĩ tới nói họ là quỷ chứ? Tông Thịnh cầm đèn pin, nắm tay tôi nhắm tới chỗ có tiếng nước nhỏ giọt mà đi.

Tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, mà trong không khí, mùi máu tanh nồng phảng phất, là mùi máu tươi. Nếu những người này bị thiêu chết ở đây, hẳn là không có mùi máu như thế này. Hơn nữa, bọn họ đều đã chết nhiều năm như vậy, cho dù là nơi này vẫn luôn bị phong bế, nhưng họ đều đã thành xương trắng, làm gì còn gì nữa, huống hồ là máu?!

Chỗ này là một căn phòng trống thật to, kho hàng giờ đã thành như vậy, cũng không biết tiếng nước ở đâu truyền tới. Tông Thịnh có thính lực cực kỳ tốt, anh dựa vào bản năng, cuối cùng đứng trước vách tường, đưa đèn pin cho tôi cầm: “Em Meo_mup cầm, anh tới xem sao.”

Tôi nhận lấy đèn pin, anh khoát tay bảo tôi lui lại, nhưng vẫn đứng sau lưng anh, tay nắm lấy áo anh. Anh quay lại nhìn tôi, cũng không nói tiếng nào.

Hai tay anh đặt trên tường, sau đó dùng sức đẩy. Bức tường kia nhìn đã rất cũ, tôi vốn nghĩ sẽ không có chút chuyển động nào.

Nhưng Tông Thịnh dùng sức đẩy vài lần, bức tường thật sự quay tròn lộ ra một khe hở có thể lách người qua. Tông Thịnh cẩn thận đi ra mặt sau bức tường, tôi nắm chặt áo anh cũng đi theo vào. Lúc này, tôi hoàn toàn không có ý định tách khỏi anh. Nếu tách ra, tôi sẽ còn lại lẻ loi một mình.

Đằng sau bức tường là một lối đi, đầu kia của lối đi có ánh đèn lấp loáng, là ánh đèn điện.

Có người?

Ý nghĩ đầu tiên của tôi là kéo góc áo của Tông Thịnh, ngăn không cho anh bước tới trước, sau đó lại gần anh thì thầm: “Đừng qua đó, nếu thật sự có người thì dù người ta giết chết cả hai chúng ta cũng không có ai phát hiện, bọn chúng ngay từ đầu đã tính toán làm sao để anh chết trong khách sạn này.”

Tông Thịnh cũng thì thầm: “Tương tự, annh cũng có thể giết chết đối phương khiến thần không biết quỷ không hay, không có ai tìm thấy bọn chúng. Nếu là Thẩm Kế Ân thì càng tốt, không còn người thừa kế cho Thẩm Gia thì bọn chúng có dùng trận chuyển vận làm gì nữa, có kiếm tiền cũng chẳng còn con cháu hưởng.”

“Không được, anh không thể giết người!” Tôi kiên trì, nhưng cũng không dám nói lớn tiếng.

“Ưu Tuyền em chờ anh ở đây, anh qua đó xem là ai rồi tính.”

“Không được! Nếu anh vừa rời đi em bị quỷ bắt mất thì sao?”
 
Chương 118-2: Quỷ thai thứ tư vào trận 2


Chúng tôi còn đang thì thầm cãi  nhau thì tiếng tí tách lại truyền tới, còn cả tiếng chất lỏng chảy… tiếng róc rách rất nhỏ.

“Mặc kệ thế nào, đi xem đi. Nếu ở đây có người thì sẽ có đường ra ngoài. Nếu không, chúng ta quay trở lại kho hàng đó thì cũng thể có thể giống như những người đã chết đó, đi dọc theo bờ tường sợ soạng tìm cửa kho hàng. Hơn nữa, nếu chúng ta có bản lĩnh tìm được cửa ra thì cũng không biết bên ngoài kho hàng sẽ là cái gì, khôngbiết chừng, chính là nền của khách sạn.”

Tôi biết, anh nói có lý, nhưng vẫn vô c ùng lo  lắng. Anh kh ông cho tôi nói tiếp mà kéo tay tôi đi về phía bên kia. Trong hoàn cảnh này, tôi chỉ có thể nhón chân bước tới, không để phát ra âm thanh nào.

Ngay chỗ rẽ, chúng tôi dừng bước, nghe thấy tiếng người nói: “Con à, đừng oán ta, con vừa sinh ra đã định sẵn phải trải qua chuyện này rồi.”

Giọng thật xa lạ, nhưng Tông Thịnh nắm chặt lấy tay tôi, đôi chân mày nhíu lại,c ảm xúc dường như dao động rất lớn.

Giọng đàn ông già nua lại tiếp tục: “Ta nói con nghe, haizz. Ta cũng là có tư tâm. Trước đây nghĩ mang theo Tông Thịnh sống cùng, cho hắn sống tốt một thời gian chỉ chờ tới lúc lấy máu của nó… kết quả, ta lại coi nó như con cháu của mình. Sai lầm a, cả đời này, sai lầm lớn nhất của ta chính là việc này. Haizzz.”

Tôi đã biết kẻ đó là ai! Chính là Lão Bắc! Như vậy, đứa nhỏ ở bệnh viện đó hẳn đang ở đây, là người lão đang nói chuyện với.

Tông Thịnh từ từ đi ra khỏi chỗ rẽ, đứng dưới ánh sáng.

Tôi nắm góc áo anh, cũng bước ra theo.

Đó là một căn phòng  hiện đại. Tường trắng, ánh sáng cũng trắng. Dưới ánh đèn soi rõ một chiếc giường đá cẩm thạch cũng màu trắng. Cái giường cũng không phải giường bình thường mà có rất nhiều khe lõm, có một bé trai trần truồng nằm trên giường. Đứa nhỏ khoảng mười mấy tuổi, trên người còn chưa dậy thì, gầy đến mức người ta phải đau lòng, mà ngay vị trí tim nó bị cắm một cây đinh gỗ đào giống cây mà Tông Thịnh dùng trước đây.

Đôi mắt nó trợn to nhưng không hề có thần khí.

Nó… đã chết.

Máu chảy ra từ ngực nó, dọc theo các khe lõm trên giường tạo thành một hình vẽ, mà trên hình vẽ có một mô hình giống hệt mô hình khách sạn trong phòng Ngưu Lực Phàm. Mà lúc này, máu của đứa nhỏ đang ngấm vào mô hình, sắp ngấm đến đỉnh mô hình.

Khóe mắt đứa bé còn ướt nước mắt, rõ ràng, nó là đứa bé tôi thấy ở bệnh viện.

Nó… thật sự đã chết!

Tôi che miệng, không để tiếng kêu vọt ra khỏi miệng.

Ánh mắt Tông Thịnh rơi xuống đứa nhỏ trên giường, sau đó nhìn về phía Lão Băc. Trên đùi lão đang bó thạch cao, tay lão chống gậy. Tông Thịnh chỉ đứa nhỏ trên giường đá nói: “Ông giết người!”

Giọng anh lạnh băng khiến Lão Bắc tức giận, từ vẻ mặt vui mừng ngạc nhiên khi thấy Tông Thịnh chuyển sang tức giận.

“Tông Thịnh! Con mau tự ngẫm lại! Nếu nó không chết, thì kẻ nằm trên giường hiện nay chính là con! Vương Càn tại sao có thể trở thành mắt trận, vì cao ốc này từng hạt cát, từng mảnh xi mắng chính là thân thể của nó hòa vào. Con muốn thành mắt trận thì nhất định phải để cho máu huyết dung nhập vào khách sạn. Giường đá này chính là ta chế tạo ra theo dáng người của con, là chuẩn bị dùng vào con. Ta đây, ta chịu gãy một chân cũng phải đi tìm thằng nhỏ này là vì sao? Không phải vì con sao?” Lão Bắc gào lên rồi bật khóc.

Tông Thịnh vẫn lạnh lùng nhìn lão, dường như nước mắt của lão không tác động được tới anh. “Cho nên, ông hại tôi bị trọng thương, tìm lý do để tôi đi tìm Tông Ưu Tuyền, rồi dựa vào lý do bị thương để đi tìm đứa nhỏ này! Gia gia à, nó mới mười ba tuổi!”

“Con gọi ta là ông nội, là cháu trai của ta, takhông thể hại chết cháu mình được.”

Tông Thịnh đột nhiên rống lên: “Ông đã hại chết một đứa bé!”

Tôi nhìn cả hai không để ý tới mình, lặng lẽ lui ra phía sau một bước, bất động, đưa tay mò mẫm tìm điện thoại. Tôi muốn báo cảnh sát thì phải có hình ảnh, tôi phải cho người ta biết khách sạn Sa Ân rất đáng sợ, vô cùng tàn nhẫn và bẩn thỉu. Cho dù có kết giới thì sao? Nếu cảnh sát đào bới nhất định có thể đi xuống dưới.

Lấy điện thoại ra, tôi thấy điện thoại không có sóng! Tôi vội chuyển sang chế độ chụp ảnh.

Tông Thịnh đứng trước mặt tôi, ngực phập phồng, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Lão Bắc trước mặt. Lão Bắc cũng rống lên: “Hay mày muốn nằm trên giường thay cho đứa nhỏ này?! Ta không nghĩ tới, chỉ là một quái vật, là quỷ thai mà lại có được chuyện đồng tình này!”

“Tôi muốn đem nó đi!” Tông Thịnh nói, hướng phía trước bước tới.

“Nó đã tiến vào khách sạn rồi, con mang thi thể nó ra cũng chỉ làm cho cảnh sát hoài nghi mà thôi!” Lão Bắc nói, “Tông Thịnh, nếu thật sự mang nó ra ngoài, con cho rằng con có thể thoát được bị tình nghi sao?”

Đột nhiên, có tiếng nước ở ngay bên cạnh tôi khiến tôi giật mình sợ hãi suýt nữa đánh rơi điện thoại, nhưng tôi càng sợ càng run rẩy, không tìm thấy camera của điện thoại. Tiếng nước phát ra từ chỗ trông như một cái bồn tắm đầy máu bên cạnh đứa bé, mà âm thanh phát ra là do một người đầy máu ngồi dậy tạo ra.

Trong máu có người! Thực sự có người! Người nọ còn ngồi dậy!

Tôi sợ hãi trốn sau Tông Thịnh. Máu chảy từ trên đầu kẻ đó xuống, cả mặt gã đều đầy máu, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đó chính là Thẩm Kế Ân!

Tông Thịnh từng nói với tôi, Thẩm Kế Ân không phải người, là nửa người nửa thi. Cho dù lúc trước đã biết, nhưng hiện tại thấy cảnh như thế, tôi vận hoảng loạn đến mức nhìn thấy gã nhìn về phía mình thì run rẩy.

Thẩm Kế Ân nói: “Tông Ưu Tuyền, mau cất điện thoại đi! Nếu không, ta sẽ bắt cô  vào trong bồn máu này hầu hạ ta, trong máu này sẽ làm cô, cô và quỷ thai kia chẳng có là cái gì đâu.”

Giọng gã quỷ mị, vừa mở miệng thì máu cũng theo đó mà trào ra. Tôi sợ tới mức ném thẳng điện thoại trong tay về phía gã, không sai chút nào đập thẳng vào trán gã.

“A!” Tôi hét lên, nhắm chặt mắt. Đến khi mở mắt ra lại thì trên trán hắn có một dấu hình điện thoại. Mà điện thoại tôi đã rớt thẳng và bồn máu của gã.
 
Chương 118-3: Phiên Ngọai Bốn


Tìm lý do để Tông Ưu Tuyền rời đi rồi Tông Thịnh đi vào kết giới của khách sạn.

Hắn biết lúc này đi là vô cùng nguy hiểm nhưng hắn phải di.

Hắn Không thích trở thành vật trang trí bị trêu đùa của người khác.

Giết chóc! Lão Bắc nói không sai, quỷ thai trời sinh đã thích giết chóc. Hắn không biết mình đang làm cái gì, loại đau khổ này khiến hắn không thể nào dừng được.

Hắn tìm thấy Vương Càn can, dùng chỉ chu sa và máu chó tạo thành trận ngăn gã lại.

khách sạn này là địa bàn của Vương Càn thì thế nào? Hắn vốn chỉ còn định là một con quỷ, Tông Thịnh lại là đồ đệ chân truyền của Lão Bắc.

Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ có thể khống chế được Vương Càn.

Giống như lần này. Vương Càn trốn không thoát.

Tông Thịnh tựa như bị ma yểm, tà mị cười, tới gần Vương Càn, một tay chui vào thân thể hắn.

Cái loại cảm giác này thật sự thực đã, hắn há miệng, nhét quả tim vốn đã ngừng đập kia vào, từng miếng từng miếng nhai nuốt vào trong bụng.

Hắn trong lòng còn có ý thức, hắn không nên làm như vậy.

Hắn không phải là quái vật ăn thịt người. Nhưng là bản năng đã nhanh hơn con tim, làm hắn khống chế không được chính mình, cũng không có cách nào nhận thấy được Vương Càn đã tiến vào thân thể hắn.

Bên trong kết giới hắn phát hiện ra còn một cô gái khác, một cô gái còn sống. Cô ta làm hắn thanh tỉnh vài phần. Hình như hàng mi dài của cô ta rất giống Tông Ưu Tuyền.

Tông Ưu Tuyền! Khi cái tên này xuất hiện ở trong đầu hắn thật giống như bị tạt một gáo nước đá, làm hắn bình tĩnh lại.

Hắn đem cô gái mang ra khỏi kết giới, nhưng khi ra ngoài thấy Tông Ưu Tuyền, thấy cô giơ bàn tay vì tìm hắn mà cắt chảy máu, hắn lại nghĩ tới mình vừa ăn sống một quả tim nên hắn lựa chọn xoay người rời đi!

Sau cùng, Tông Thịnh vẫn xuất hiện, chỉ là kẻ xuất hiện không phải hắn, mà là Vương Càn. Vương Càn đem Ưu Tuyền kéo vào phòng tắm, ngay lúc gã định giở trò với cô thì ý thức cura Tông Thịnh quay lại, hắn có thể cảm giác được cô nhưnh không khống chế được cơ thể của mình.

Tông Thịnh ở trong lòng lớn tiếng gầm lên, hắn không muốn cái thứ súc sinh này chạm vào cô... dù cho dùng chính bàn tay của hắn cũng không được.

Khi Ưu Tuyền đá, thời điểm Vương Càn bị đau mà thả lỏng, Tông Thịnh một lần nữa chiếm cứ thân thể của mình, hơn nữa còn nhanh chóng cắn đầu lưỡi mình, dùng cơn đau để nhắc nhở hồn mình nhất định phải khống chế Vương Càn.

Ưu Tuyền chạy đi, cô hẳn là đang khóc.

Tông Thịnh không biết mình bên đuổi theo hay không.

Nếu không đuổi theo, Ưu Tuyền liệu có hiểu lầm mình?

Nếu đuổi theo, Vương Càn lại lần nữa khống chế thân thể này thì sao?

Vương Càn mất khống chế, làm Tông Thịnh trở tay không kịp. Đây là do việc hắn ăn quả tim Vương Càn mà không nghĩ tới hậu quả.

Vài phút sau, Tông Thịnh vẫn là đi ra khỏi phòng.

Hắn tự nhủ chỉ đứng nhìn cô từ xa, chỉ cần cô ổn là được.

Cho nên hắn đi, nhưng mà lại thấy cô vừa đi vừa gọi điện, còn bị một hồn ma bé gái mê hoặc, đi xuống đường xe chạy.

Chiếc xe băng băng tới thẳng chỗ cô.

Nữ nhân này là tìm chết sao?

Tông Thịnh dùng tốc độ cao nhất của mình nhanh đem Ưu Tuyền kéo lại, nhìn trên mặt cô đầm đìa nước mắt, đau lòng đến không chịu được.

Nhưng mà hắn cũng biết, hiện tại hắn không thể đối mặt với cô, không biết Vương Càn khi nào sẽ xuất hiện.

hắn vì cố nén cảm xúc mà móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay.

“Đừng chạm vào ta! Ta biết, ngươi không phải Tông Thịnh!” Tông Ưu Tuyền gào vào mặt Tông Thịnh.

Tông Thịnh nhìn cô, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Em thiếu chút nữa bị xe đâm chết, em biết không?”

“Ta cho dù là bị đâm chết, cũng sẽ không nhìn lầm ngươi!”
 
Chương 119: Đốt khách sạn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

THẩm Kế Ân nhìn chằm chằm tôi, lông mi gã cũng đang nhỏ từng giọt máu. Tông Thịnh lặng  lẽ kéo tôi ra sau lưng anh che chở. Cũng dùng ánh mắt cẩn trọng mà nhìn THẩm Kế Ân.

Lão Bắc ngưng khóc nói: “Tông Thịnh, gia gia lần này thật sự đã rất cố gắng mới tìm thấy đứa nhỏ này để con có thể sống sót. Chúng ta còn thời gian đi bồi dưỡng  cho đứa nhỏ cho chín năm sau. Con yên tâm, gia gia đã nuôi con lớn tới vậy sẽ không đẩy con vào hố lửa đâu.”

Tông Thịnh vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Kế Ân: “Ông không phải gia gia của tôi, gia gia tôi từ bé dạy tôi phải sống lương thiện, phải làm người tốt, ông k hông phải!”

Sau khi trầm mặc, anh hỏi tiếp: “Tại sao phải là đêm nay, chẳng phải tối mai mới là 15/8 mà. Vì gã nửa người nửa thi  này ư?” anh nhìn Thẩm Kế Ân, ánh mắt không mảy may thay đổi, vẫn lạnh như băng.

Thẩm kế Ân đứng lên từ đám máu loãng, trên người gã không có quần áo, chỉ có một màng máu bao phủ cơ thể gã.

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


“Vì ta! Chúng ta không phải đi ngắm trăng mà còn phải chờ tới khi trăng đủ đỏ  mới làm! Hiện tại là giờ Tý ngày 15/8, mà ta cũng đã dung hợp cùng trận này. Nó dùng mệnh, ta dùng hồn. yên tâm đi, Tông Thịnh, nếu mày đã tới đây thì chúng ta nói thẳng đi. Ngươi là đứa nhỏ mà Lão Bắc sư phụ đã nuôi lớn. Ta là kẻ mà ông đã cứu sống. Chúng ta coi như huynh đệ, sau này Thẩm gia có gì tốt cũng sẽ không quên gọi Tông An các ngươi. Người một nhà, có tiền cùng nhau kiếm, cùng nhau phát tài.”

“Hừ!” Tông Thịnh lôi tôi sang cửa khác của gian phòng, tôi vội túm chặt tay anh hỏi: “Đứa bé kia……”

“Không cứu, nó đã dung hợp với khách sạn này.”

Thẩm Kế Ân tiếp tục nói: “Tông Thịnh thật sự muốn cự tuyệt ta sao?”

Tông ThịnhMeo_mup dừng bước, nhìn gã: “Ta là quỷ thai, nhưng ta cũng là một người sống, ta có thể cùng quỷ làm bằng hữu, cũng có thể cùng người làm bằng hữu, nhưng ta cự tuyệt cùng quái vật nửa người nửa thi làm bằng hữu.”

Tông Thịnh kéo tôi ra ngoài, dùng lực rất lớn, tôi mèo mup cảm nhận được tâm tình của anh biến hóa rất lớn. Tôi theo anh ra ngoài, đôi lúc phải chạy theo cho kịp  bước chân của anh. 

Dưới ánh đèn sáng rõ tôi có thể thấy khóe mắt anh phiếm hồng, không phải là đôi ngươi đỏ, mà giống như đỏ lên vì khóc.

Tôi nắm chặt bàn tay anh đang nắm tay tôi, cho dù là nam nhân kiên cường cách mấy đến khi gặp chuyện như vậy cũng không thể giữ được b ình tĩnh.

Con đường thật dài, đến đầu cuối xuất hiện một cánh cửa giống như cửa khách sạn. Chúng tôi không hề do dự mà đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài chính là phòng nghỉ của nội bộ bên trái phòng hội nghị của khách sạn.

Tông Thịngh không nói lời naào, cũng không dừng lại mà chỉ nắm tay tôi thật chặt, chạy chậm ra khỏi khách sạn, đi ra bên ngoài.

Tôi cũng im lặng. Lúc này, tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh mà chỉ gắt gao nắm tay anh, đi theo anh.

Khi chúng tôi đi ra khỏi khách sạn thì từ cửa chính, Lan Lan cản đường chúng tôi lại. Cô ta vẫn mặc đồng phục khách sạn, nhưng tôi biết lúc này hẳn cô ta đã tan ca.

Cô ta giang hai tay cản chúng tôi lại, vội vàng nói: “Ưu Tuyền, những lời cậu nói tớ đều tin hết. Tớ tin Thẩm Kế Ân đặc thù, cũng tin những đặc thù của Tông Thịnh. Tớ biết, Thẩm Kế Ân chỉ chơi đùa với tớ mà thôi. Ưu Tuyền, Tông Thịnh không có khả năng ở bên cậu đâu, hai người không giống nhau. Cậu muốn tớ tin cậu, vậy sao cậu không tin tớ lấy một lần? Hai người căn bản là không có khả năng ở bên nhau.”

Tông Thịnh không để cô ta nói hết, liền trực tiếp đẩy cô ta ra tiếp tục đi tới phía trước.

Hạ Lan Lan nói gì với anh cũng vậy thôi, những gì trước đây anh nói với cô ta đều vì muốn tốt cho cô ta, không muốn cô ta dính vào, nhưng chuyện đã tới nước này, còn nói gì nữa chứ?

Đi ngang qua Lan Lan, tôi nói khẽ: “Thực xin lỗi, cậu là vì tiền còn tôi không phải. Tôi không biết vì cái gì cậu lại muốn chờ tôi ở đây, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết là tôi chán ghét cậu!”

Tôi đuổi theo Tông Thịnh, nhìn anh mở cốp sau xe lấy ra hai thùng xăng. Hai thùng xăng này vì chúng tôi trước đây định đi tìm đứa nhỏ, sợ rằng phải ở vùng quê không tìm được chỗ đổ xăng nên chuẩn bị.

Nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng không chút biểu cảm, đôi mắt đỏ bừng, còn có can xăng, tôi vội chạy tới trước mặt anh, nắm lấy tay anh, đẩy không cho anh chạy tới trước.

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, anh muốn làm cái gì?”

“Đốt, đốt cháy khách sạn này. Cho dù anh không thể thiêu chết bọn chúng nhưng cũng có thể khiến gã ngừng kinh doanh, khiến cho trận này xuất hiện vết nứt. Anh không tin, anh dùng mệnh anh đánh cuộc mà không thể phá hư nó.”
 
Chương 119-2: Đốt khách sạn 2


“Tông Thịnh, Tông Thịnh, anh muốn làm cái gì?”

“Đốt, đốt cháy khách sạn này. Cho dù  anh không thể thiêu chết bọn chúng nhưng cũng có thể khiến gã ngừng kinh doanh, khiến cho trận này xuất hiện vết nứt. Anh không tin, anh dùng mệnh anh đánh cuộc mà không thể phá hư nó.”

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, đừng như vậy, anh không thể làm như vậy, nơi này nơi nơi đều có cameras sẽ bị quay tới, cảnh sát sẽ bắt anh.”

“Anh là quỷ thai, vốn dĩ liền thị huyết thành tánh, giết người phóng hỏa, cái gì mà không làm. Đây mới là bản tính của anh, tại sao, tại sao phải vì người khác mà đè nén bản tính của mình?” Lúc anh nói những  lời này rõ ràng tôi thấy nước mắt rơi xuống, nhưng cũng lộ rõ quyết tâm của anh.  

“Không phải, không phải, đây không phải là bản tính của anh.” Meo _ Mup

HƠn 11 giờ đêm, gần 13 giờ, người đi đường vẫn còn nhiều, mọi hành động của chúng tôi tuy không khiến người ta vây lại nhưng cũng có một cô bé cầm điện thoại quay phim lại.

Tôi phát hiện ra trong tay gác sách chấm comcô bé cầm điện thoại, tôi biết mình nên ngăn lại, nhưng tôi không có thời gian.

Chỉ cần tôi rời bước, Tông Thịnh sẽ tạt xăng vào khách sạn.

Tôi cố nhẫn nhịn, nói: “Tông Thịnh, anh  là người tốt, vẫn luôn là người tốt. Từ nhỏ anh đã lập chí phải làm một người tốt. Khống chế chính mình, Tông Thịnh, em vẫn luôn tin tưởng anh là người tốt. Đừng làm cho em thất vọng.”

“Tránh ra! Người tốt là cái gì? Người tốt chính là anh nên nằm trên giường đá kia, bị cây đinh gỗ đào đâm vào ngực, máu anh phải thấm vào khách sạn. Dùng bản thân anh đi cứu đứa nhỏ kia sao?! Người tốt à? Từ nhỏ, người dạy anh thiện lương, dạy anh phóng sinh là gia gia, là kẻ đâm đinh gỗ đào vào ngực đứa nhỏ!”

“Lão Bắc là Lão Bắc, mà anh là anh! Tông Thịnh, nhìn em đây. Nếu nơi này làm anh quá đau khổ thì chúng ta bỏ đi đi. Chúng ta đi thật xa, bỏ mặc mọi chuyệ nở đây đi. Đi ngay bây giờ, đi thật xa. Chúng ta đi nhà ga, đi vé đi nơi xa nhất có thể, bất kể là đi đâu? Rời xa khách sạn này, rời xa nơi đẩy, chỉ có hai chúng ta, đi ngay được không? Tông Thịnh!”

“Buông tay! Anh không phải rùa đen rút đầu, anh có thể kết thúc mọi chuyện. Cùng lắm thì bồi mạng thôi. Làm gì có quỷ thai nào mà có kết cục tốt?!? Chẳng lẽ em thật sự cho rằng mọi chuyện như trên TV à? Cứ phản kháng sẽ thành công! Còn không bằng ngay từ đầu, khiến cho anh trở thành mắt trận, để cho anh thao túng cái trận này, để anh từng bước từng bước giết chết bọn họ.”

“Tông Thịnh, anh có thể nghe em nói chuyện không? Anhcó thể bình tĩnh lại không? Em van anh!”   

Ngưu Lực Phàm phỏng chừng là từ mô hình giấy kia đã nhận ra Tông Thịnh, nhìn hắn hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng từ khách sạn chạy ra, nhìn chúng tôi thôi minh bạch sao lại thế này. Hắn xông lên định cướp thùng xăng trong tay Tông Thịnh, nhưng bị Tông Thịnh hung hăng trừng mắt khiến hắn dừng chân, khua tay ý bảo sẽ không có làm gì.

“Tông Thịnh, Tông Thịnh, cậu bình tĩnh lại.” Lúc hắn nói những lời thì bước tới vài bước, tới bên cạnh tôi: “Hai người đi đâu vậy, tự nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại thành cái dạng này.”

Tôi không có cách nào trả lời, chỉ có thể vội vã nói: “Lấy can xăng đã.”

Bởi vì Ngưu Lực Phàm xuất hiện, trong vài giây chúng tôi nói chuyệnthì anh đã đẩy tôi sang một bên, vặn ra xăng cái nắp, hướng tới khách sạn bên kia đi nhanh đến.

Tôi kinh hô một tiếng chạy theo, nếu anh thật sự tạt xăng thì nói tốt sẽ chỉ bị phạt tiền, nhưng tôi từng thấy anh có thể tạo ra lửa từ trong không khí. Xăng đổ ra, không làm tốt thì có thể phát hỏa, tới lúc đó sẽ kh ông đơn giản chỉ phạt tiền.

Tôi không muốn Tông Thịnh phải đi đối mặt với cảnh sát, Tôi không muốn anh trong lúc không lý trí dưới làm ra những việc khiến anh sau này phải hối hận và khổ sở.

Cho nên khi tôi tiến lên, cơ hồ là không chút do dự, lấy tốc độ năm đó thi thể dục cấp ba năm xưa mà lao tới.

Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi vừa dừng bước trước mặt anh thì chất lỏng lạnh băng đã tạt vào người tôi. Mùi xăng gay  mũi khiến tôi muốn xỉu.

Ngưu Lực Phàm vọt tới trước mặt tôi, dùng vải đỏ giúp tôi lau xăng trên mặt, lúc đó tôi mới hồi phục tinh thần biết được khi Tông Thịnh tạt xăng tôi vừa lúc đứng trước mặt anh, hơn phân nửa lượng xăng đã tạt vào tôi.

Ngưu Lực Phàm nôn nóng nói: “Em không sao chứ? Chưa hít xăng vào phổi chứ!”

Xăng đầy người không chỉ khó ngửi mà khiến tay chân tôi bủn rủn, tôi không biết phải làm gì, chỉ ngây ngốc đứng, c hớp mắt, xăng cứ thế nhỏ tong tong.

“Cầu trời đừng có sấm xét, đừng xuất hiện tĩnh điện.” Ngưu Lực Phàm khẩn trương nói, “Hiện tại làm sao mà tẩy hết xăng đây? Đi thang máy liệu có phát sinh tĩnh điện không?”

Ngưu Lực Phàm nôn nóng lo cho tôi cũng khiền cho Tông Thịnh bình tĩnh lại.  Anh chậm rãi đi tới phía trước, đến trước mặt tôi và Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm vội nói: “Cậu còn muốn tới hả? Nếu cậu nghe không chúng ta khuyên, chúng ta cũng không khuyên nữa. Cậu thích cả đời còn lại sau song sắt trại giam thì cứ đi đi.”  

Tông Thịnh đẩy Ngưu Lực Phàm ra, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã ôm tôi thật chặt trong ngực.

Anh ôm tôi thật chặt, vô cùng chặt, khiến tôi không thở nổi.

“Tông Thịnh.” Tôi nhẹ giọng kêu, nhưng vừa mở miệng đã bị xăng xộc vào miệng.
 
Chương 120: Tông Thịnh rơi lệ


Anh không nói gì, cứ ôm chặt tôi vậy thôi. Tôi khẩn trương không biết anh muốn làm gì. Tôi từng thấy anh bạo phát nên cũng không biết anh tính thế nào, chưa kể trong người anh hiện còn có một Vương Càn không biết ra sao.

Ngưu Lực Phàm cũng không hiểu Tông Thịnh, liền nhẹ nhàng vòng đến phía sau Tông Thịnh, như vậy có thể nhìn thấy mặt tôi.

Hắn khoa trương giương miệng nói với tôi, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Tôi chỉ có thể đoán... tôi đoán, hắn cố hỏi:

"Làm sao bây giờ? Hắn có phải thật sự giết người rồi không?!”

Mà lúc này cô gái ban nãy quay phim chụp ảnh cũng cẩn thận nhích lại gần Ngưu Lực Phàm, thấp giọng hỏi: "Soái ca kia sao vậy?!Cần tôi hỗ trợ không?"

Ngưu Lực Phàm nghe thấy thì nói: “Cô mở điện thoại làm gì hả trời? Không thấy ở đây có người như bom nổ chậm sao?! Mau né ra đi!”

“Đâu dễ cháy dữ vậy?! Anh ấy sao vậy?!”

“Có sao cũng không cần cô quản! Hơn nửa đêm rồi cô thân gái còn trên đường làm gì?! Coi chừng gặp ma đó!”

Thấy chuyện chúng tôi như vậy, Lan Lan cũng không chạy đi mà lại nhích lại. Cô ta hỏi nhỏ: “Ưu Tuyền cậu không sao chứ?! Hay vào khách sạn tắm rửa đi. Còn chưa trả phòng mà?!”

Ngưu Lực Phàm quay đầu sang nhìn Hạ Lan Lan quát: "Mắc mớ gì đến ngươi a? Ngươi nên làm gì thì làm gì đi. Còn nói nữa, ai biết ngươi muốn cái gì!”

Lan Lan có lẽ không ngờ tới ngay cả Ngưu Lực Phàm cũng nói như vậy với cô ta.

Lần trước cô ta đi cùng chúng tôi tới tiệm của Ngưu Lực Phàm, còn từng cảm thấy Ngưu Lực Phàm là một nam nhân tốt.

Trong lúc nhất thời trên mặt của co ta không che dấu được.

Tôi vỗ vỗ lưng Tông Thịnh muốn anh tỉnh táo lại. Ba người bên kia đã bắt đầu họp chợ.

Cô gái định quay bằng điện thoại cũng không phải hiền lành gì, lập tức phản pháo, mà Lan Lan cũng không thua gì.

Ngưu Lực Phàm hết nói bên này lại nói bên kia. Tôi chỉ chú ý tới Tông Thịnh nên cũng không biết hắn nói gì.

Động tác nhẹ nhàng của tôi được Tông Thịnh đáp lại, anh nhẹ nhàng buông tôi ra, giọng khản đặc: “Về phòng tắm rửa!”

Tôi không có cự tuyệt anh, chủ động đôi tay đầy xang mà nắm chặt tay anh. Dù sao ban nãy anh đã ôm tôi nên trên người anh cơ bản cũng đầy xăng.

Khi chúng tôi tiếng vào đại sảnh, bảo vệ vội chạy tới nói: “Hai người đây là...Xăng? Này, không thể vào khách sạn, nhỏ xăng khắp nơi mất.!”

“Một trăm tệ tiền vệ sinh. Chứng ta là khách, ngươi không có quyền cự tuyệt chúng ta vào khách sạn." Tôi đáp.

Cho dù hiện tại cả người tôi toàn là xăng, mùi nồng nặc thì tôi cũng không thể yên lặng được. Tông Thịnh tâm lý còn chưa ổn định, nếu để anh ứng phó thì không biết còn có thể xảy ra sự tình gì đâu. Để cho tôi đến ứng phó bọn họ, giờ phút này, hãy để cho tôi bảo hộ Tông Thịnh đi.

Bảo vệ do dự cầm bộ đàm, tựa như hỏi l quản lý hỏi một chút. Tôi vội nói:

"Chúng ta là khách lầu 16, có quyền vào khách sạn bất cứ lúc nào. Anh nếu không để chúng tôi vào, như vậy chúng tôi có thể cầm bản ký kết hôm đó, mang theo thân xăng này nhảy khắp nơi trong khách sạn, mỗi chỗ đều nhảy lên mấy cái, còn có ghế sofa nghệ thuật cạnh cửa sổ trong phòng ăn nữa."

Lời nói của tôi vẫn là có tác dụng. Bảo vệ gật gật đầu, vẫy vẫy tay, nhường đường cho chúng tôi nhanh vào đi thôi.

Tôi nắm tay Tông Thịnh, lúc đi tới thang máy, bảo vệ kia còn nói với sau lưng chúng tôi: "cố gắng đừng chạm vào vách thang máy. Đi chậm một chút, trên lầu đều lót thảm."

Mấy nhân viên ở quầy lễ tân cũng nghe thấy nhưng không nói gì, nhìn chúng tôi đi vào thang máy. Lúc tới cửa còn nghe giọng Ngưu Lực Phàm: "Hai con mụ bà tám! Không để ý các ngươi! Đồ đàn bà!"

Thang máy đóng cửa lại, thang máy bắt đầu hướng lên trên, lầu 16 lúc hơn nửa đêm, không có ai.

Đi ra khỏi thang máy, lầu 16 hiện rõ ánh đèn hành lang ấm nóng, hoàn toàn yên tĩnh.

Đêm nay, cũng không biết tầng này trừ chúng tôi còn có hay ai ở nữa không.

Trở lại trong l phòng, Tông Thịnh đóng cửa lại, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
 
Chương 120-2: Tông Thịnh rơi lệ 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi ra khỏi thang máy, lầu 16 hiện rõ ánh đèn hành lang ấm nóng, hoàn toàn yên tĩnh.

Đêm nay, cũng không biết tầng này trừ chúng tôi còn có hay ai ở nữa không.

Trở lại trong phòng, Tông Thịnh đóng cửa lại, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.

Tôi dừng chân, anh vào phòng rôi, nhưng trên người tôi nhiều xăng hơn anh nhiều lắm, chả lẽ tôi phải chơ anh tắm xong sao?!

Ngay lúc tôi còn đang do dự, anh đã mở vòi sen, trở lại xem tôi, không nói gì, nhưng dáng vẻ anh đã tỏ là anh đang đợi tôi.

Tôi vội đi tới phòng tắm, cởi bỏ đồ ướt đẫm trên người."anh ra ngoài trước đi em tự tắm!”

“Anh cũng dơ mà!” Nói rồi anh cũng cởi đồ. Cũng không biết quần áo anh dính xăng nhiều ít ra sao. Anh cứ thế quăng đồ ra khỏi phòng. Mà tôi vừa cởi áo ngoài xong cũng ngừng tay.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng anh như vậy ở trong phòng tắm, nhưng mà... sẽ cảm thấy rất thẹn thùng.

"Chúng ta..." 11 giờ quay lại đọc full chương này nhé các bạn. Hẹn gặp các bạn ở Gác Sách chấm com

"Chính là tắm rửa."

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Anh nói xong thì lấy vòi hoa sen xuống, xối vào trên người tôi. Đồng thời tay kia cũng cởi nội y tôi ra. Tôi cả người cứng đờ không biết phải l phản ứng ra sao, cứ thế nhìn anh cởi hết đồ của tôi.

Anh vẫn không nói gì. Từ sau khi gặp Lão Bắc anh hầu như không nói gì.

Hẳn là trong lòng anh không thoải mái.

Bàn tay đầy bọt xà phòng của anh xoa lên tóc tôi, tôi nói:

"Tông Thịnh, em biết trong lòng anh khó chịu, nếu không, anh cứ khóc ra đi."

Vừa rồi ta là thật sự nhìn thấy những giọt nước mắt lăn xuống từ đôi mắt đỏ hồng của anh.

Tông Thịnh đã từng hận lão Bắc, thậm chí không gọi lão là gia gia, nhưng Lão Bắc đã nuôi dạy anh suốt bao năm như cháu ruột... chỉ vì muốn khiến anh dung nhập vào khách sạn, trở thành mắt trận.

Ngừoi từng là người thân thiết nhất của mình lại cũng là người muốn giết chết chính mình. là hôm nay, anh thật sự gặp được Lão Bắc, Lão Bắc lại là vì muốn anh có thể sống sót, mà không màng đến việc gãy chân, đi tìm đứa trẻ mới, còn tự tay hoàn thành hành lễ, biến đứa nhỏ kia thành mắt trận cho chín năm kế tiếp.

"Vì sao khóc?" Tông Thịnh bàn tay cứ thế lướt trên người tôi tẩy rửa hết xăng dầu. Đàn ông, cũng không biết dùng sữa rửa mặt, trực tiếp đã nói: "Nhắm mắt."

Tôi theo bản năng phục tùng, anh đã trét đầy bọt xà bông lên mặt tôi.

"Ứ" tôi phát ra thanh âm bất mãn nhưng cũng không dám mở mắt, chỉ có thể vươn tay, sờ soạng rửa hết bọt trên mặt.

Vừa chìa tay, lại đụng phải ngực Tông Thịnh. Anh không mặc quần áo, dáng người thật tuyệt, có thể nhìn thấy cơ bụng cùng đường nhân ngư.

Tôi ngượng ngùng rút tay lại, anh cũng giúp tôi rửa sạch bọt trên mặt, dùng khăn lau mặt tôi.

“Mắt đỏ rồi kìa!” Anh nhẹ giọng nói.

Tôi nhận khăn lông lau khô mình rồi nhìn Tông Thịnh bôi xà bông lên người.

Anh cũng chẳng tốt lành hơn là mấy, tháng mười, thời tiết vẫn còn nóng, anh chỉ mặc áo ngắn tau nên trên tay, phía trước ngực cũng đầy dấu xăng.

Tôi run run ngón tay, sờ lên bọt xà bông trên ngực anh."Tông Thịnh, thực xin lỗi."

Tôi khẽ nói. Bất cẩn khiến bọt bay lên mặt anh.

Anh kinh ngạc nhìn tôi, tôi láy vòi sen xịt vào mặt anh.

Anh quay mặt, nhắm mắt lại. Nhưng không có nói tôi tiếng nào.

Tôi tắt 🚿 vòi sen, dùng khăn lông lau nước trên mặt anh. “Mắt anh cũng đỏ nè!”

“Ừ, bị nước vào mắt!”

Anh thản nhiên nói.

Loại tình huống này, không phải anh sẽ mắng tôi vài câu sao? Tôi rõ ràng là cố ý, nhưng anh thì không. Anh chính là thản nhiên nói xong, sau đó dưới vòi sen, đưa tay ra ôm lấy eo tôi; đầu gục trên hõm vai tôi, thân thể chúng tôi quyện vào nhau giống như lúc trong kết giới kia...

Từng tấc thịt da đều cảm nhận sự tồn tại của anh.

Anh thì thầm bên tai tôi
 
Chương 121


Tông Thịnh thích mùi máu, thích cái loại điên cuồng kích thích này.

Trước khi gặp anh, khi đi học tôi cũng từng xem phim trên tv, khi đó tôi cảm thấy nam chính ôn nhu nhẹ nhàng mới là bạn trai lý tưởng trong lòng mình, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy mình đã bị Tông Thịnh đồng hóa.

Mùi  máu, cũng làm tôi hưng phấn, khẩn trương.

Mà khẩn trương lần này lại nhiều gia tăng thêm một phần.

Ở ngoài cửa, Ngưu Lực Phàm ra sức đập cửa! không thấy chúng tôi trả lời, hắn lại gọi điện.

Điện thoại của tôi còn nằm trong bồn máu của Thẩm Kế Ân, điện thoại của Tông Thịnh thì trong túi quần ném ở cửa nhà tắm, chuông cứ thế đổ dồn hết lần này tới lần khác.

Tôi định cầm điện thoại thì bị Tông Thịnh túm chặt lấy tay.

Tôi thật sự lo, hắn không gọi được sẽ xuống lầu nhờ phục vụ mớ cửa phòng.

Cũng may, hắn không có làm như vậy. Chúng tôi thậm chí không biết Ngưu Lực Phàm rời đi khi nào… chỉ là, cứ từng lần lại từng lần.

Sau cùng, lúc chúng tôi tắm rửa sạch sẽ xong cũng đã là hai giờ sáng hôm sau. Tông Thịnh ngồi trên bậu cửa sổ, quấn khăn tắm quanh người, châm thuốc hút.

Tôi nằm ở trên giường, rúc người trong chăn, hỏi: “Vừa rồi là anh hay là Vương Càn a? Nếu là Vương Càn thì để em nhảy lầu.”

Tông Thịnh không có trả lời, chỉ liếc một cái.

Tôi biết, anh chính là kêu tôi tự cảm nhận. Tôi cảm giác được, đó chính là Tông Thịnh, không có chứng cứ gì, chỉ là cảm giác, giống như trước đây tôi thoáng qua đã nhận được là anh hay là Vương Càn.

“Em ngủ trước đi, trời sáng chúng ta rời đi.”

“Xa chạy cao bay sao?”

Tông Thịnh rít một hơi thuốc rồi dập tắt, nói: “Không! Tìm biện pháp khác hủy trận này. Angh cũng không tin, ông trời thật sự không có mắt như vậy.”

Tôi thật sự mệt mỏi, một chốc sau đã ngủ rồi, vốn tôi vừa hoảng sợ vừa mệt mỏi, nên ngủ mà không mơ mộng, cứ thế ngủ một mạch.

Lúc mơ màng, tôi nghe thấy Tông Thịnh nói: “Ưu Tuyền, cảm ơn em!”

Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại, Tông Thịnh đã thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị trả phòng rời đi. Dáng vẻ của anh, có lẽ cả một đêm đều không có ngủ. Cũng đúng, nếu chuyện này xảy ra với tôi, tôi cũng sẽ ngủ không được.

Lúc tôi còn đang đánh răng thì nghe tiếng gõ cửa. Tông Thịnh mặc áo sơ mi, dáng vẻ rõ ràng là kẻ có tiền, ống tay áo xắn lên thoải mái, bàn tay vững chãi, mở cửa phòng.

Tôi ngậm bàn chải đánh răng nhìn ra ngoài, thấy hai người ở cửa thì xíu nữa là nuốt luôn kem đánh răng. Đứng ngoài cửa là Ngưu Lực Phàm, hắn cũng đã thu xếp xong hành lý, còn bên cạnh hắn là một cô gái thật trẻ, khoảng mười mấy tuổi, không biết đã đủ tuổi vị thành niên chưa.

Cô gái kia trừng mắt quát với Ngưu Lực Phàm: “Liên quan gì tới anh, cho dù có muốn đuổi tôi đi thì cũng phải do đại soái ca này đuổi. Ơ mà, mà ai kia? Xấu xí như vậy, cho dù là bạn gái của đại soái ca, chỉ cần chưa kết hôn thì cũng không có tư cách đuổi tôi đi. Hừ! mà cho dù đã kết hôn thì cũng không có tư cách vậy thôi!”

Tôi nghe mà không hiểu ra sao, đánh răng thêm vài cái.

Tông Thịnh trưng ra bộ mặt lạnh băng ra vẻ bảo Ngưu Lực Phàm giải thích.

Ngưu Lực Phàm chen vào trong phòng, liền nói: “Tôi căn bản không biết nữ nhân này là ai. Tối hôm qua cô ta đứng bên cạnh chúng ta, còn cầm điện thoại đó. Hôm nay sáng sớm tôi xuống lầu trả phòng thì thấy cô ta ngồi ở sảnh, vừa thấy tôi thì đã bám theo như cao dán chó, dứt không ra.”

Cô gái tung tăng tới trước mặt Tông Thịnh: “Đại soái ca, có thể cho tôi biết tên anh không? Hình như tôi yêu anh mất rồi.”

Lúc này, tôi không chỉ muốn nuốt cả kem đánh răng mà tới bàn chải đánh răng cũng gần bị tôi cắn đút.

Tông Thịnh á? Đồ mặt lạnh thế mà cũng có con gái chạy theo xin làm quen á?

Tông Thịnh không để ý đến cô ta, mà là nhìn về phía Ngưu Lực Phàm: “Người do ngươi mang tới, ngươi giải quyết.”

“Tôi không mang cô ta tới, là tự cô ta đi theo tới. Cái này..... không phải tôi đã giải thích sao?”

Tông Thịnh căn bản là không có nghe hắn nói mà đi thẳng vào trong phòng tắt toàn bộ thiết bị điện. Chỉ chờ tôi thay đồ xong là đi xuống lầu.
 
Chương 121-2


Nữ sinh kia chưa từ bỏ ý định, đi đến bên cạnh Tông Thịnh nói: “Tối hôm qua, mọi việc em đều có ghi hình lại, có cả âm thanh nữa, tuy nghe không rõ hoàn toàn, nhưng em nghe rõ, có thể làm thành video với phụ đề, nội dung là quỷ thai mạo hiểm thành thị, sự việc năm  1872 liệu có tái diễn. Thế nào?”

Tôi nhìn ánh mắt Tông Thịnh có vẻ không đúng, vội quay trở lại phòng tắm đánh răng cho xong, rửa mặt xong, thay đổi quần áo. Nghe Tông Thịnh bên ngoài nói: “di động đưa đây!”

“Được a,” giọng cô ta có vẻ vui hẳn lên, “Di động của ta là 136......”

“Di động! Không phải hỏi số!” Tông Thịnh nói.

Nữ sinh vẫn cười: “Thật ngầu a! Đại soái ca, em tên Thẩm Hàm, khách sạn này chính là của nhà em. Anh có thể trở thành khách của nhà em, thì em có thể tra được thông tin của anh. Nếu không chịu làm bạn trai em, thì hãy chuẩn bị nhìn thấy mình trên bảng quảng cáo ở khu anh ở, có hình của anh, có tiêu đề của em…”

“Ngưu Lực Phàm!” Tông Thịnh hô, “Đem nữ nhân này xử lý, cho ngươi thêm tiền.”

Lúc tôi ra tới nơi thấy NgưU Lực Phàm dùng đôi mắt đáng thương nhìn tôi, hiển nhiên, hắn không có cách nên đành cầu cứu tôi.

Tôi thấy kỳ quặc, theo lời cô ta nói, cô ta hẳn là em của Thẩm Kế Ân, sao lại trùng hợp vậy chứ?

Tôi đi qua, vừa định nói thì nghe Thẩm Hàm nói: “Đừng có nói với ta câu hoa có chủ này nọ, ta coi trọng hắn, hắn chính là của ta.”

Bệnh công chúa! Tôi cũng buồn rầu. Ở trường học loại nữ sinh này cũng không ít.

“Thực xin lỗi, tiểu thư. Chúng tôi là vợ chồng.”

“Đừng có gạt ta. Ngươi cho rằng ta không tra quangươi sao? Tối hôm qua cô gái kia đã đem mọi chuyện về ngươi nói cho ta nghe, kể cả chuyện của hai người. Hừ!”

Tối hôm qua webtruyen là đồ hèn, ăn cắp truyện một cách trắng trợn và gian xảo. Chúc các bạn mau chóng phá sàn!, cô gái? Tối hôm qua cùng cô nói chuyện, cũng chỉ có Hạ Lan Lan.

Lan Lan đến tột cùng đã cùng Thẩm Hàm nói những gì?

“Ta không biết Lan Lan nói cái gì, nhưng những chuyện quỷ thai chỉ là lời nói vô căn cứ, nghe rồi thì nên bỏ đi.”

Tông Thịnh duỗi tay ôm lấy vai tôi đưa tôi ra ngoài. Đi ngang qua Thẩm Hàn cũng vừa lúc cô ta muốn đuổi theo, nhưng không nghĩ tới Tông Thịnh sẽ động thủ với nữ nhân.

Anh trở tay đẩy Thẩm Hàn vào người Ngưu Lực Phàm.

Cũng không biết Tông Thịnh là thật sự giận tới mức ra tay hay sao, mà đẩy cô ta một cái đụng Ngưu Lực Phàm đang theo chúng tôi ra ngoài. Ngưu Lực Phàm vậy mà ngã tới giường phía sau. Không chỉ như vậy, Thẩm Hàm chính là một tiểu công chúa, căn bản là chịu không nổi lực đẩy, té nhào theo, cả người liền đè ở trên người Ngưu Lực Phàm.

Tôi bị Tông Thịnh kéo ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người ngã nhào thì trong lòng bật ra một câu: “Mặt xinh, eo nhỏ, dễ đẩy ngã. Câu nói này rõ ràng nói chính là Thẩm Hàm rồi.”

Lúc trả phòng đúng vào ca trực của Lan Lan. Thấy tôi, cô ta quay mặt đi. Đại tỷ làm thủ tục cũng không biết gì, chỉ mỉm cười với tôi: “Chẹp, Ưu Tuyền, em đó nha. Nhà thì có khu mỏ, làm địa ốc, còn gạt mọi người nói nhà nghèo không có tiền đi học. Về sau nếu có bạn bè muốn tìm khách sạn thì nhớ giới thiệu nơi đây đi, ưu tiên lựa chọn người nhà mà.”

Tôi cũng chỉ cười không đáp các bạn đừng đọc truyện này tại webtruyen,,, hoặc trang nào ngoài g_a_c sách nhé.Tông Thịnh trông hoàn toàn y như ngày đầu tiên tới đây, áo sơ mi ôm không cài khuy trên cùng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm. Anh đeo kính râm to, không ai có thể nhìn thấy mắt.

Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Lan Lan khẽ nói: “Tôi đã thử giải thích với cậu, cố làm hòa, nhưng Ưu Tuyền, là cậu cự tuyệt tôi.”

Tôi cũng không đáp, chỉ cười tạm biệt cùng đại tỷ.

Đi ra khỏi khách sạn, ngồi trên xe của Tông Thịnh tôi nhìn lại tòa nhà, thật vô cùng đẹp, nhưng lại vô cùng dơ bẩn tới vậy. 

Tông Thịnh cũng nhìn ra bên ngoài, nhưng anh nhìn lên không trung nói: “Khí của khách sạn đã hình thành. Qua đêm nay bắt đầu hấp thu khí của xung quanh, sau này chúng ta ít đi sang hướng này thôi.”

“Thẩm Kế Ân, ngâm mình trong máu...”

“Anh cũng mới biết, lý do vì sao những năm qua gã đi du lịch khắp nơi chỉ ở lại khách sạn mấy tháng."
 
Chương 122: Đi Làm


Tôi quay sang chỉ chỉ Tông Thịnh đang đeo kính râm,  mang khuôn mặt thâm trầm cách chúng tôi vài bước.

Bảo vệ mặt tái mét, nuốt nước bọt nói:

“Thật sự trưởng thành?”

“Nói xàm. Tôi đã trưởng thành chẳng lẽ anh ấy lại không? Ông chú bảy à, chúng tôi lên lầu trước.” Thật ra, hắn và tôi cũng không có quan hệ huyết thống, chỉ là cùng trong một thôn, mọi người cùng thế hệ đều gọi hắn như vậy nên tôi cũng gọi theo.

Tông Thịnh đưa tôi lên lầu, nhìn hắn có vẻ vô cùng quen thuộc nơi đây. Trong ký ức của tôi, mỗi lần lên phố chỉ đứng từ xa nhìn tòa nhà này, chưa từng nghĩ tới có ngày bước chân vào đây.

Lên đến lầu 9, vừa ra khỏi thang máy đã nghe giọng chú của Tông Thịnh oang oang: “Dự án này nếu đi vào triển khai sẽ phải bồi thường tiền rất nhiều. Ông à, cho dù Tông Thịnh là cháu của ông nhưng cũng không thể đưa tiền cho nó ném qua cửa sổ như vậy được. Cho dù chúng ta kiếm ra bao nhiêu tiền, nhiều hơn nữa cũng không đủ để cho cháu ngoại quý hóa của ông chơi đâu, bắt cả đám người chúng tôi phải hầu chơi cùng nữa.”

Các bạn quay lại chương trước để coi nốt đoạn cuối nghen!

Ông, hẳn là ông của Tông Thịnh. Giọng già nua của ông cất lên: “Nó có ý tưởng riêng của nó. Nếu thật sự ném đá qua sông, sau này chúng ta bán sang tay lại cũng không thể nào không thu được vài trăm triệu sao? Vài chục triệu thì có là gì. Nó muốn mua cao ốc Linh Linh thì cứ để nó mua thôi.”

“Nó chỉ là một thằng nhóc, ông còn chiều nó nữa?! Tiền là tiền của nhà các người, nhưng đến cuối n ăm nếu không có tiền trả lương cho công nhân viên, toàn là người cùng thôn, chẳng lẽ ông lại muốn bị mọi người bắt trói ở vườn trái cây, phải đi báo án mới cứu ra được, nhưng bị bắt nhốt mất hai tuần. Tết nhất, đừng có kêu tôi đi đưa cơm thăm nuôi nữa.”

“Cho dù tao có vào tù thì tao có cháu tao, cháu tao đưa cơm, không cần tới mày! Việc này đã nói qua rồi. Giờ thư đấu thầu cũng đã gửi đi, mày nói không làm, mày là không muốn làm vụ này hay không muốn làm ở Tông An đây?”

“Ông à, bọn con theo ông từ khu mỏ qua đây, giờ ông lại nói vậy…”

Lão nói tiếp. Nhưng nói tới đây thì im bặt vì hai người trong phòng rốt cuộc đã phát hiện ra hai chúng tôi đứng ở cửa.

Văn phòng của ông Tông Thịnh trang hoàng đúng kiểu nhà giàu mới nổi. Sô pha bằng da thật màu đen phối cùng một chiếc bàn gỗ nguyên miếng đỏ sậm thật to. Máy tính màn hình siêu to. Một bên là giá sách cũng bằng gỗ nguyên miếng thật to. Ngoài mấy thứ này, còn có một khay trà bằng trúc uốn nghệ thuật. Ông  của Tông Thịnh quản phần địa ốc, bà của anh quản khu mỏ bên kia.

Ông nhìn thấy chúng ta thì mặt vẫn bình thường, thậm chí không nhận ra ban nãy vừa tức giận. “Lại đây nào. Có việc sao?” Ông của anh chính là như thế, không thích khách sáo.

Tông Thịnh đi vào trong văn phòng, đứng trước mặt thúc thúc, không nói chuyện, cứnhư vậy đứng nhìn hắn. Gã thúc thúc có chút khẩn trương nhấp nhổm đứng dậy, nói với Tông Thịnh: “Ngươi, ngươi,......”

“Cao ốc Linh Linh tôi phải lấy được! Không được lý do lý trấu gì cả!”

Thúc thúc cũng do dự một chút rồii lấy hết can đảm đáp: “Đúng là đồ không hiểu chuyện! Bao năm rồi, ta cùng ông bà cậu nỗ lực kiếm tiền, chứ có p hải từ trên trời rơi xuống đâu?!”

“Tôi không cần biết, tôi chỉ cần lấy được cao ốc Linh Linh. Còn nếu chú cảm thấy dự án này chú không có khả năng làm thì tôi nghĩ trong công ty vẫn còn nhiều người muốn làm. Chú cứ việc về quê thư giãn đi. Còn nếu như ông muốn làm dự án này thì cố mà làm cho tốt. Nếu không lấy được tòa nhà Linh Linh đó, thì về quê dưỡng lão là vừa.”

“Mày! Mày!” Gã thúc thúc trừng mắt nhìn anh, “Mày mới trở về mấy ngày, trong công ty có chỗ cho mày nói chuyện sao? Ông à, ông mà nghe nó nói thì chẳng mấy chốc Tông An phá sản mất!”

Ông Tông Thịnh không nói mà anh nói tiếp: “Phá sản thì người một nhà bọn tôi về quê làm ruộng. Nếu chú cảm thấy ông dễ bị tôi gạt quá, thì đi mách bà tôi đi, chú!”

Tông Thịnh vừa nói kêu lão đi tìm bà anh nói chuyện thì vẻ kiêu ngạo trên mặt lão héo quắt cả lại: “Dự án này tao không làm! Tụi mày tự tìm người mà làm đi. Mấy tháng nữa là tới Tết, tới chừng đó không có tiền để phát lương, có bị đánh cũng không tới phiên tao bị đánh.”

Lão thở phì phì rời đi, ông Tông Thịnh cũng không nói cái gì. Tông Thịnh đứng ở trước mặt ông, lạnh lùng mà nói: “Tòa nhà Linh Linh này con phải lấy được! Từ hôm nay trở đi con sẽ vào làm ở đây, sẽ phụ trách dự án này.”

Nói xong liền xoay người đi ra khỏi văn phòng. Căn bản là không có chú ý tới vẻ mặt lo  lắng của ông.

Thông báo: Hôm nay Mèo sẽ up tới chap 125 luôn. Cuối tuần Mèo đi chơi, sẽ không có truyện. Thứ ba (09/06) Mèo sẽ tiếp tục up chương mới nhé! Thương yêu!
 
Chương 122-2: Đi làm 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tông Thịnh đứng ở trước mặt ông, lạnh lùng mà nói: “Tòa nhà Linh Linh này con phải lấy được! Từ hôm nay trở đi con sẽ vào làm ở đây, sẽ phụ trách dự án này.”

Nói xong liền xoay người đi ra khỏi văn phòng. Căn bản là không có chú ý tới vẻ mặt lo  lắng của ông.

Tôi không đi theo anh mà đứng lại nói với ông giúp anh: “Ông à, bọn con xảy ra chút việc, đối với Tông Thịnh thì anh ấy bị đả kích rất lớn, đả kích cả về sinh mệnh. Anh ấy phải lấy được tòa nhà Linh Linh cũng vì muốn bày trận. Anh ấy không phải vô cớ gây rối đâu ạ. Chỉ có điều, những việc này bọn con không thể kể cho ông nghe được. Ông ơi, con xin lỗi. Tông Thịnh thật sự rất quan tâm tới ông và bà, nếu không, anh ấy cũng không quay về đâu ạ.”

Ông Tông Thịnh ngày thường cũng ít  nói, chuyện trước đây bị người ta kéo tới vườn trái cây nhốt đánh tôi cũng từng nghe mẹ kể lại. Vì bên công ty địa ốc khất tiền nhân công, 29 Tết bị người ta kéo ra vườn trái cây đánh. Đến 30 Tết, vẫn là bà anh, đem tiền của khu mỏ tới phát lương cho bên này.

Ông gật đầu với tôi: “Ta biết, ta biết, cháu ta ta biết mà.” Ông là người không giỏi diễn đạt, có lẽ vậy, nhưng nghe ông nói thì tôi biết ông không giận Tông Thịnh. Có lẽ, trước đây ông một hai bắt con gái phải đi bệnh viện, rồi cô nhảy xuống xe mà chết, nên ông đối với Tông Thịnh vẫn luôn có cảm giác áy náy, có tội, giống như ông đã hại chết con gái mình.

Tôi đi ra khỏi văn phòng của ông, thấy cửa văn phòng kế bên đã dán tờ giấy A4 in chữ “Cải tạo cao ốc Linh Linh”, nhìn vào phòng thấy Tông Thịnh đang ngồi đối diện vài người cả nam cả nữ nói chuyện.

Tôi đứng ở cửa nghe một lúc, không nghĩ tới, anh vô cùng hiểu biết về địa ốc. Những chuyện nội tình này nọ anh đều am hiểu, nói rõ ràng. Cũng có người nói vấn đề gì đó, anh cũng trả lời được hết, cho dù chưa rõ thì anh cũng sẽ nói để đi xem lại. Mà chú anh, vẫn luôn ngồi một bên không nói gì, không biết lão nghĩ gì trong đầu.

Tông Thịnh nói xong chuẩn bị rời đi thì lão lên tiếng: “Tông Thịnh cháu trai à, vậy, coi như cậu chính thức gia nhập công ty à?”

“Ừ, chú có ý kiến gì?”

“Thật là có chút ý kiến, vậy về sau, tốt hơn hết cậu cũng giống chúng tôi, đúng giờ đi làm, đúng giờ tan sở, còn nữa, không được đưa bạn gái đi làm cùng.” Lão quay sang chỉ tôi ở cửa.

Tôi không nghĩ tới gã cắn tới tôi, vốn đang định bỏ đi, nhưng mọi người đều nhìn qua nên tôi chỉ có thể cười cười.

Tông Thịnh đi về phía tôi, nói: “Cô ấy sẽ thực tập ở công ty chúng ta.”

Đi khỏi văn phòng Tông Thịnh cũng không nói gì với tôi mà chỉ kéo tôi thẳng về nhà.

Chúng tôi đã vài ngày không về nhà, về tới nơi, căn nhà vẫn y như lúc chúng tôi rời đi, thật quạnh quẽ. Trên đường về, tôi nhìn những cửa hàng ven đường, nào là bánh trung thu giảm giá, nào là đồ ăn vặt, đủ thứ trên đời.

Tôi biết vì sao Tông Thịnh phải về. Đêm nay chính là ngày 15 tháng 8, là ngày xử lý Vương Càn. Cho dù chuyện Vương càn khó giải quyết, nhưng tôi cũng không thể quên hôm nay chính là Tết Trung Thu.

Đêm Trung Thu này, tôi khẳng định không thể về quê rồi. Tối nay không biết Tông Thịnh có xảy ra chuyện không.

Vào cửa, hắn liền nói: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi một mình đi. Anh ra ngoài mua đồ chuẩn bị cho đêm nay.”

Nhìn anh rời đi, tôi một mình ngồi trong ngồi nhà trống, nghĩ nghĩ một chút, quyết định đi dạo phố.

Mặc kệ đêm nay phát sinh chuyện gì, cũng là Tết Trung Thu, tôi muốn chuẩn bị một chút. Cho dù thật sự xảy ra chuyện, cũng có thể nhẹ nhàng hơn.

Cho nên tôi đi siêu thị.

Tiểu khu này thật ra rất xa. Ra khỏi cửa, tôi bắt xe bus, qua bốn trạm mới tới được siêu thị.

Đẩy xe lang thang trong siêu thị tôi mua rất nhiều thứ, chủ yếu là đồ ăn. Tôi tin tưởng Tông Thịnh bao năm đi lang bạt cũng Lão Bắc có rất nhiều thứ đồ ăn vặt anh chưa từng ăn.

Con gái mà dạo siêu thị sẽ quên hết thời gian, hơn nữa vào giờ này siêu thị vô cùng đông đúc. Tôi chen trong đám người xách đồ lỉnh kỉnh ra khỏi siêu thị thì trời đã tối. Tôi lại mua thêm vài món đồ ăn ở cạnh siêu thị rồi với vội vã chạy về nhà.

Lúc xách theo bao lớn bao nhỏ trở lại thì tôi tự nhiên có cảm giác sống cùng anh. Thật giống như chúng tôi đã kết hôn thật nhiều năm, tôi cũng đã quen với thói quen sinh hoạt như vậy.

Cửa đột nhiên mở ra, người mở cửa lại là Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm trong tay còn cầm một cái túi rác, nhìn thấy tôi cũng giật mình. Câu đầu tiên nói với tôi là: “Có mua đồ ăn không? Đói chết tôi mất rồi!”

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Nghe thấy thế tôi chợt cảm thấy may mắn vì hôm nay mua rất nhiều đồ ăn.

Hơn mười phút sau, chúng tôi ba người bên bàn ăn, ăn đồ tôi đã mua. Trên bàn nhỏ trong phòng khách bày mấy thứ tôi chuẩn bị để tối nay cúng Trung Thu.

Tôi từ nhỏ ở nông thôn lớn lên, mỗi năm đều nhìn thấy ta bà cúng trăng. Sau này bà mất, thì tới mẹ tôi, chỉ là so với bà năm xưa thì đơn giản rất nhiều.

Còn trên mặt đất cạnh bàn nhỏ có rất nhiều thứ kỳ quái mà tôi chưa thấy bao giờ, còn có cả hai bao tải to giấy tiền vàng mã dạng vàng khối (kim nguyên bảo).

Nhìn thấy tôi nhìn nhìn, Ngưu Lực Phàm quơ chiếc đũa nói: “Ăn đi, ăn đi, nửa đêm lúc 11 giờ sẽ cho em thấy, linh hồn rời thân thể là thế nào. Thực sảng khoái.”

“Anh nói cứ làm như anh làm rồi ấy!” Tôi đáp.
 
Chương 123: Khó được bình an


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúng tôi ăn cơm xong thì trời đã tối mịt. Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm bắt đầu ngồi mân mê đám đồ bọn họ mua về. Tôi cũng bắt đầu chuẩn bị cúng trăng Trung Thu.

Tôi kéo chiếc bàn tới sân trong nhà. Căn nhà này trang hoàng chỉ trong vòng một tuần, toàn bộ dùng sơn bảo vệ môi trường nên mới có thể vừa sơn xong đã dọn vào ở. Nội thất đều ổn thỏa, nhưng khoảng sân này vẫn còn chưa hoàn tất.

Tôi từng nhìn xem các biệt thự khác trong khu xử lý khoảng sân này như thế nào. Có nhà thì trồng hoa trồng cỏ thật đẹp. Có nhà làm bể bơi, có nhà làm thành bãi đậu xe được ba bốn chiếc. Còn có nhà lại đổ bê tông, dựng sào trúc phơi đồ!!!

Còn sân này chúng tôi vẫn là nguyên trạng một mảnh đất trống, trên mặt đất còn có đá dăm, lác đác vài cọng bỏ mọc lên từ khe đá.

Tôi bưng bàn nhỏ, cố đặt cho thẳng thớm trên mặt đá. Trăng đã lên cao, không cần đèn cũng sáng ngời soi khắp bốn phía.

Tiếp theo, tôi bày ra bánh trung thu, trái cây ra bàn. Sau đó đi qua chỗ Tông Thịnh đòi l ấy nhang thông thường. Bận rộn trước sau cũng hơn nửa tiếng mới bày xong.

Xong xuôi, tôi đốt nhang, chẳng hiểu sao đốt mãi không được. Hồi trước tôi thấy mẹ đốt nhang chỉ chút xíu là nhang đã cháy, mà tôi làm mãi không được.

Một bàn tay nam nhân to lớn từ phía sau đưa tới cầm lấy bó nhang, tôi giật mình quay người đã thấy Tông Thịnh dùng bật lửa đốt nhang xong rồi. Tôi giật mình kinh hô: “sao anh làm nhanh vậy? Em đốt mãi không được ấy.”

“Do góc độ và tay cầm nhang ấy.” Tông Thịnh giúp tôi cắm nhang vào quả bưởi to trên bàn. Đây cũng là tục lệ ở quê. Nhang cúng Trung Thu sẽ cắm vào quả bưởi, có người cắt vỏ trên đầu, có người thì không, nhưng sẽ đều cắm lên quả bưởi.

Tông Thịnh cắm nhang xong ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời: “Đỏ.”

“Năm nay là mặt trăng đỏ đó, đẹp ghê.”

“Mặt trăng đỏ, là có điềm.”

“Nhưng tin tức đều đã nói, trăng đỏ…” tôi im bặt, nghĩ tới cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Tông Thịnh nói: “Động đất, cũng liên tục mấy năm đều xuất hiện. Tuy rằng không phải động đất rất lớn, nhưng thường xuyên động đất như vậy cũng không phải là hay thấy. Cũng như mặt trăng đỏ vậy.”

“Hình như thế.” Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng: “Những thứ xinh đẹp như vậy sao lại mang tới những điều không tốt chứ nhỉ?”

“Có những thứ, càng xinh đẹp, càng có độc.”

Tôi bước tới vài bước, ngồi ở bậc thang trước cửa, vỗ vỗ bên cạnh gọi Tông Thịnh lại ngồi cạnh.

Anh dường như do dự rồi mới ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi cười với anh! Ở cùng bên nhau vui vẻ như vầy thật rất hiếm khi có được

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi


Tôi khoác tay vào tay anh, “ Chút nữa hết nhang, mình chia bánh ăn nhé. Ban nãy ăn no quá, em sợ em không ăn hết nổi một cái bánh đâu.”

“Ừ.”

“Anh gọt bưởi luôn nhé.”

“Ừ.”

“Tông Thịnh, em thật sự phải đi làm chỗ ông anh sao?  Em thấy em đi người ta sẽ bàn tán đó.”

“Lấy danh nghĩa thôi, mai mốt ông sẽ làm cho em báo cáo thực tập là xong.”

“Dạ. Mà mai là cuối tuần, mình cùng về nhà, ăn bữa cơm với ba mẹ em nha. Lần trước mẹ em ở Sa Ân bị bắt nạt xong không thèm gọi cho em luôn. Hôm nay Trung Thu, em gọi về mà mẹ không thèm nghe máy, không biết bận cúng kiếng  hay là giận em nữa.”

“Ừ.”

Tôi cười, nhẹ tựa đầu vào cánh tay anh. Trên người anh luôn có mùi máu tươi nhàn nhạt, kỳ thật, ngửi mãi cũng thấy quen và khá ổn.

Vốn dĩ cho rằng, khoảnh khắc ấm áp này  có thể kéo dài lâu một chút, không nghĩ tới vài giây sau, Tông Thịnh liền nói: “Chuyện đêm nay, thuận lợi mà nói, ngày mai anh sẽ cùng em về quê, nếu đêm nay anh xảy ra chuyện, nhớ kỹ, đem anh đè ở tảng đá to phía trước từ đường.”

“Nói bậy bạ gì đó?!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom