Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 1049


Sau khi bị Tần Nguyệt lơ qua một lần nữa, Giang Đạo đột nhiên không thể giải thích được!

Cái này... rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi lại nói sai cái gì à?

Giang Đạo thở dài bất lực!

Ây da, so với phẫu thuật, anh ta thực sự không giao tiếp với phụ nữ.

Nhưng mà, lúc này, điện thoại đột ngột reo lên.

Giang Đạo nhanh chóng lấy điện thoại, nhìn một cái thì đó là cô giáo, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm!

Cô giáo vẫn nhớ tôi!

Sau khi nhấc điện thoại, tôi lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Alo? Tiểu Giang, cô hỏi con tí chuyện!

Thấy cô giáo vội vàng như vậy, Giang Đạo nhanh chóng nói:

- Dạ cô, cô nói đi?

Cố Hồng Mai nói, 

- Hướng dẫn cơ bắp mà con đăng vài ngày trước đến từ đâu?

Giang Đào sững người:

- Hướng dẫn cơ bắp gì?

Cố Hồng Mai:

- Con đã đăng nó lên WeChat đó, còn nói rằng đó là hướng dẫn cơ bắp đó của chính bác sĩ khoa con làm ra. Nó có thực sự do khoa con tự tạo ra không?

Giang Đạo mới nhớ lại chuyện này, vấn đề này anh ta cũng quên rồi!

Không ngờ giáo viên hỏi điều này.

- Vâng, cô ơi, đó là một bác sĩ trong khoa con tự làm đó.

Khi Cố Hồng Mai nghe thấy, cô có chút phấn khích:

- Tiểu Giang, cô nói cho con nghe, sau khi con đăng lên cách đây một thời gian, thì cô đã để hàng loạt bệnh nhân vừa trải qua ca phẫu thuật chia ra mà thử, và con biết điều gì đã xảy ra không? Hiệu quả thật rõ rệt!

- Anh ấy có kết quả tốt hơn so với hướng dẫn cơ bắp được sử dụng trong bệnh viện của chúng ta, giúp rút ngắn thời gian phục hồi một cách đáng kể! Nó cải thiện hiệu quả chữa bệnh, và dường như giảm một phần đáng kể các di chứng dính liền!

- Nhưng... cô cảm thấy hướng dẫn này chưa hoàn chỉnh!

- Con có thể giới thiệu bác sĩ đó cho cô không?

Nhận xét của Cố Hồng Mai khiến Giang Đạo chết lặng!

Có thật không?

Tại sao tôi cảm thấy như là cô ở đây để trêu chọc tôi!

Cố Hồng Mai nói,

- Tiểu Giang, mắt nhìn người của con thực sự tốt, và thái độ chia sẻ này là tốt, nhưng... Con đăng tư liệu bí mật đó ra, đơn vị của con không để bụng à?

Để bụng, tại sao lại để bụng?

Chia sẻ, tôi đã chia sẻ những gì?

Tôi muốn chia sẻ à?

Giang Đạo nuốt nước bọt!

Đây là ý định của bản thân? 

Và... Một y tá ở trạm khẩn cấp để một tập dày dày cái hướng dẫn cơ bắp, có thật là tư liệu bí mật của khoa không?

Bệnh viện Tỉnh Nhị Viện thực sự để hướng dẫn cơ bắp quý giá mà giáo viên coi là một kho báu trong trạm y tá của phòng cấp cứu?

Giống như... giống như một cuốn sách nhỏ!

Nghĩ về điều này, Giang Đạo cảm thấy không thực tế. Cô à... Có sự hiểu lầm nào về hướng dẫn phục hồi cơ bắp này không?

- Cô ơi, không sao đâu. Hướng dẫn phục hồi của bệnh viện chúng con không có giữ bí mật.

Giang Đạo nói xong, nhưng không dám nói rằng bệnh viện của anh ta thực sự đã để những hướng dẫn phục hồi cơ bắp đó như một cuốn sách nhỏ trên bàn của các y tá. Bất cứ ai muốn lấy nó đều được.

Anh ta lo rằng sau khi anh nói vậy, cô sẽ không chấp nhận điều đó ngay lập tức.

Nhưng mà, không ngờ rằng..

Cố Hồng Mai nghe những lời của Giang Đạo một lúc, rồi thở dài một hơi, xúc động mà nói:

-Người làm ra cái này thực sự quá tuyệt vời, và không yêu cầu hồi đáp. Hướng dẫn phục hồi cơ bắp này, chắc chẵn có thể trở thành một bộ phận của tư liệu bí mật, không ngờ được lại tiết lộ ra ngoài!

- Đây là những gì một nhà nghiên cứu lâm sàng thực sự nên có!

Cố Hồng Mai nói với sự ngưỡng mộ!

Sự ngưỡng mộ được trộn lẫn với một cảm giác là bái phục!

Điều này làm Giang Đạo tự hỏi thế nào là tự làm tự hối hận.

Trần Thương này... có thực sự lợi hại như mọi người nói?

Lúc này, Giang Đạo có tí hoang mang.

Cố Hồng Mai đột nhiên nói:

- Tiểu Giang, nếu thuận tiện, xin cho cô số điện thoại của bác sĩ Trần. Cô có thời gian sẽ liên lạc với anh ta để nói việc này một cách chỉ tiết.

Giang Đạo hơi lúng túng một lúc:

- Thưa cô, đợi một lát, con không có số điện thoại của anh ấy. Con sẽ nói với anh ấy khi anh ấy quay lại, để anh ấy gọi lại cho cô. 

Cố Hồng Mai nghe xong, gật đầu cái. Điều đó tốt.

-Tuy nhiên, vẫn không quên dặn dò vài lời

- Tiểu Giang, con có một tài năng tốt, nhưng con hơi tự cao, nhưng con phải nhớ, nhất định phải khiêm tốn, phải thành kính! Trước kiến thức và học tập, con phải có một trái tim khiêm tốn.

- Với lại, thành thật mà nói, con thật may mắn, bạn có thể đến bệnh viện và các khoa như vậy. Ban đầu cô không nghĩ rằng phòng cấp cứu ngoại khoa Tỉnh Nhị Viện giỏi cỡ nào. Bây giờ có vẻ như cô đã hiểu lầm!

Giang Đạo thở dài, cô không có hiểu lầm. Khoa ngoại của khoa chúng con rất kém. Trong đó chỉ có hai bác sĩ rưỡi phẫu thuật ngoại khoa.

Chủ nhiệm An được tính là một, bản thân cũng tính một, Bác sĩ Trần... Cũng đa năng, nên được tính là một nửa ngoại khoa, dù gì người ta không gì không biết,

~ Con phải theo bác sĩ Trần để học tập chăm chỉ! Anh ấy có thể làm một hướng dẫn phục hồi cơ bắp như vậy, điều đó cho thấy anh ấy hiểu rõ cơ bắp, vượt xa cả cô và con, con nên học tập chăm chỉ!

Sau lời khuyên của Cố Hồng Mai, anh cúp điện thoại.

Giang Đạo cả mặt mơ hồ.

Có thể là... Thứ hạng của mình quá thấp, nên không nhận ra rằng bác sĩ Trần giỏi cỡ nào?

Nghĩ đến đây, Giang Đạo trầm lặng một tí.

Anh không tin vào lời nói của bất cứ ai, cũng không thể không tin vào lời nói của giáo viên mình.

Theo người hướng dẫn từ thạc sĩ đi đến tiến sĩ, rong sáu năm, sự hiểu biết của anh về phẫu thuật ngoại khoa đều đến từ giáo viên.

Giang Đạo không thể không thở dài.

Có lẽ... mình thực sự quá kiêu ngạo.

Đánh giá thấp mọi người trên thế giới.

....

....

Lúc này, An Ngạn Quân vội vã bước vào văn phòng và nói với Giang Đạo:

- Tiểu Giang, giao cho cậu một nhiệm vụ.

Giang Đạo nhanh chóng đứng dậy: 

- Chủ nhiệm An, có chuyện gì vậy? 

An Ngạn Quân vội vàng nói:

- Vừa nhận được tin từ Nam Xương, Giáo sư Thang sẽ đến Bệnh viện Tỉnh Nhị Viện, vào 12 giờ tối mai, cậu đi đón Giáo sư Thang đi!

Sau khi Giang Đạo nghe xong, anh sững sờ một lúc:

- Chủ nhiệm An... Tôi không biết Giáo sư Thang!

An Ngạn Quân cũng tự đánh vào trán mình!

Đúng rồi, làm thế nào tôi có thể quên điều này?

Kích động quá, kích động quá rồi!

Nhưng mà, bác sĩ ngoài lĩnh vực, ai lại lạ ba chữ giáo sư Thang này!

Người sáng lập phương pháp khâu Tang, người tạo ra “Bộ phận Tang" trên thế giới... Một người khổng lồ trong lĩnh vực phẫu thuật tay của Trung Quốc, đánh giá của Tạp chí Phẫu thuật Bàn tay Châu Âu.

Nói chung, anh ta có quá nhiều hào quang và danh dự trên mình.

Nói về phẫu thuật bàn tay, bạn phải nhắc đến giáo sư Tang.

An Ngạn Quân nhanh chóng mim cười, nói:

- Giáo sư Tang còn có thể là ai? Vào khi đó, khi phương pháp khâu Tang của giáo sư Tang hợp pháp! Phẫu thuật tay của chúng ta còn giáo sư Tang nào!

Nghe những gì An Ngạn Quân nói, Giang Đạo đứng dậy đột ngột, tròn mắt và nhìn An Ngạn Quân không thể tin được:

- Chủ nhiệm An... có phải là giáo sư Tang không?

An Ngạn Quân gật đầu và mỉm cười:

- Tất nhiên rồi!

Sau khi được An Ngạn Quân xác nhận, Giang Đào bất ngờ phấn khích.

Giáo sư Tang, đây là thăn tượng của tôi!

Nghĩ đến việc đón thần tượng, Giang Đạo bỗng cảm thấy kích động và hưng phấn.

An Ngạn Quân nhìn Giang Đạo và mỉm cười hỏi:

- Tối mai anh có thời gian không?
 
Chương 1050


Là tổng biên tập của “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu”, “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu” của Thang Kim Ba cũng là lần đầu tiên được thuê người về châu Âu làm tổng biên tập!

“Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu” là một trong hai tạp chí có thẩm quyền có ảnh hưởng nhất trong ngoại khoa tay được đưa vào tạp chí SCI, là tạp chí sớm nhất trong lịch sử phẫu thuật tay trên thế giới.

Tạp chí này phê duyệt các bài báo vô cùng nghiêm ngặt!

Nó có thể được thông qua sau một số đánh giá của nhóm biên tập, có một số tranh cãi là tương đối lớn, và tổng biên tập được yêu cầu phải đích thân đọc bài báo, hoặc một cuộc thảo luận đặc biệt của các chuyên gia trong các lĩnh vực liên quan.

Mục đích của tạp chí cũng là để nỗ lực phát triển ngoại khoa tay trên thế giới!

Và bản đánh giá được Trần Thương công bố vào khi đó:

- Chọn hướng phát triển và xu hướng của phương pháp. khâu Thang bằng cách phân tích những ưu điểm và nhược điểm của phương pháp khâu Thang.

Bài viết này rất đơn giản, nhưng rất đặc biệt!

Nói thẳng ra, bài viết này là để thu hút sự chú ý của giáo sư Thang!

Tại sao Trần Thương không nói phương pháp Chen và tóm tắt nhiều phương pháp khâu cùng một lúc, là có lý do.

Thứ nhất, ước tính rằng ngay cả bài đánh giá đầu tiên của “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu” cũng sẽ không thông qua, bởi vì những người khác có thể không thừa nhận ra bạn!

Thứ hai, nó thiếu một hỗ trợ dữ liệu hiệu quả.

Một bước lên trời là cực kỳ hiếm trong thế giới học thuật, hầu hết đều từng bước mà lên.

Bài viết này của Trần Thương đã thu hút sự chú ý của giáo sư Tang.

...

....

Sau bài đánh giá thứ ba của “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu”, nhóm đánh giá có phần không chắc chắn.

Rốt cuộc nên thông qua hay không!

Thành thật mà nói, bây giờ họ cũng đang sử dụng phương pháp khâu Thang, và đang nghiên cứu.

Tuy nhiên, họ thấy rằng kiến thức về phương pháp Tang trong bài viết vượt xa họ quá nhiều.

Đây cũng là lý do tại sao thử nghiệm thứ ba có thể được thông qua thành công trong hơn một tháng.

Ngay khi một nhóm biên tập viên lo lắng, đột nhiên Phó tổng biên tập Sylber nói:

- Thực ra, bài viết này cũng có thể được trao cho chính Giáo sư Thang quyết định, với lại... Tôi thấy email có nguồn gốc từ Trung Quốc. Tôi tin rằng Giáo sư Thang sẽ rất hứng thú!

Mọi người nghe xong, họ ngay lập tức cảm thấy được, họ đã gửi thư đến hộp thư của Giáo sư Thang ngay ngày hôm đó. 

Ngày hôm sau, Thang Kim Ba người vừa kiểm tra phòng xong trở lại văn phòng, bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.

Nhìn kỹ hơn, đó là phó tổng biên tập của nhóm biên tập “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu” Sylber.

- Xin chào, Sylber, sao ông dậy sớm vậy?

Thang Kim Ba nhìn vào thời gian và hỏi với một nụ cười. Sylber cười đáp:

- Giáo sư Thang, hãy đọc email tôi đã gửi cho ông. Đó là một đánh giá thú vị. Tôi nghĩ ông nhất định có hứng thú. Nhân tiện, bài báo đó đến từ Trung Quốc.

Sau khi nghe xong, Thang Kim Ba cũng có chút tò mò, và ngay lập tức nói:

- Được rồi, Sylber, cảm ơn ông, nhưng tôi nghĩ ông nên ngủ thêm tí.

Sylber mỉm cười và cúp điện thoại.

Thang Kim Ba mở hộp thư, và tên của bản tóm tắt ngay lập tức thu hút ông ta.

Có thể có nhiều tên như vậy, nhưng nếu nó có thể được gửi đến đây sau khi xem xét lần thứ ba của “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu”, đây chắc là cái đầu tiên nhỉ?

Nghĩ tới đây, Thang Kim Ba nói với các học sinh của mình:

- Tiểu Lý, giúp tôi in bài viết này.

Lý Vũ gật đầu, đôi mắt của thầy hơi mệt mỏi, ông không quen nhìn điện thoại quá lâu. 

Vì vậy, tạp chí được in ra.

Khi Lý Vũ in nó, anh bất ngờ nhìn thấy tên của bài báo.

“Chọn hướng phát triển và xu hướng của phương pháp khâu Thang bằng cách phân tích những ưu điểm và nhược điểm của phương pháp khâu Thang”

Cái này... quá kiêu ngạo!

Đúng vậy, cái tên này rất kiêu ngạo, trực tiếp phân tích những ưu điểm và nhược điểm của phương pháp khâu Thang, và chọn hướng phát triển và xu hướng của phương pháp Thang!

Người này thực sự...

Là một người hâm mộ trung thành của giáo sư Thang, Lý Vũ cũng là người thừa kế của phương pháp khâu Thang, rất nghiêm túc trong việc nghiên cứu phương pháp khâu Thang. Anh không nghĩ rằng sẽ có ai đó biết phương pháp này tốt hơn thầy của mình!

Dù gì, giáo sư Thang là người sáng lập và đặt theo tên ông!

Trong khi in, Lý Vũ liếc nhìn bài báo một cách tò mò.

Chỉ là... nhìn một cái thôi.

Lý Vũ không thể không bị thu hút.

Bên kia viết... có vẻ như... thực sự nói vào trong lòng của Lý Vũ.

Đúng thật!

Các tác giả dường như hiểu rõ phương pháp khâu Thang!

Với lại... 

Vượt xa hơn cả mình.

Vì vậy, mượn công việc in ấn, Lý Vũ đã vô tình đọc xong.

Thang Kim Ba, người đang đợi anh, nhìn thấy Lý Vũ, ông đột nhiên sững người trong giây lát và không thể không mỉm cười, mà không làm phiền, nhưng... ông cũng có tí tò mò.

Thang Kim Ba là một người phương nam điển hình, lịch sự, với cặp kính với khung vàng, toát ra một bầu không khí tương đối gần gũi.

Mười phút trôi qua một cách vô tri vô giác, Lý Vũ vẫn chưa đọc xong, đột nhiên tỉnh dậy, mỉm cười ngượng ngùng nhìn giáo sư Thang, có chút ngượng ngùng:

- Hừm hừm, thầy, con xin lỗi...

Thang Kim Ba mỉm cười:

- Con coi trước, coi xong rồi nói.

Lý Vũ gật đầu và tiếp tục đọc.

Bài viết hoàn toàn bằng tiếng Anh, vì vậy sẽ mệt mỏi hơn để xem.

Cho dù là một tiến sĩ, đọc một tạp chí chuyên nghiệp SCI tiếng Anh đầy đủ như vậy đòi hỏi một trình độ rất cao.

May mắn thay, vì Lý Vũ đã ở với giáo sư Thang trong một thời gian dài, anh đã tiếp xúc với văn học trong một thời gian dài, vì vậy anh có kỹ năng đọc tốt.

Sau 20 phút nữa, Lý Vũ cuối cùng cũng đọc xong!

Sau khi đọc nó, anh cảm thấy... anh bị tẩy não... 

Không sail

Sau khi đọc xong, anh ta đồng ý với quan điểm của bên kia một cách đáng ngạc nhiên, và thậm chí nhiều quan điểm của bên kia bản thân mình thậm chí còn không biết rõ.

Điều này làm Lý Vũ hơi sốc!

Bây giờ suy nghĩ của anh ấy hoàn toàn khác với lúc trước. khi anh ấy đọc!

Có lẽ...

Có lẽ mọi người ta thực sự có nghiên cứu về phương pháp. khâu Thang!

Thang Kim Ba nhìn các học trò như thế này, nên cũng có một chút tò mò, ông ta lấy bài báo in ra, không có đọc, mà là chỉ Lý Vũ:

~ Con nghĩ gì sau khi đọc?

Lý Vũ hít một hơi thật sâu và nhìn vào thầy, nói sự thật:

~ Sư phụ... Con cảm thấy rằng sự hiểu biết của bên kia về phương pháp khâu Thang vượt xa cả con, và nói thật, con cảm thấy bị thuyết phục bởi anh ta.

Sau khi nghe xong, Thang Kim Ba không thể nhịn được cười:

- Điều này đã được thông qua đánh giá thứ ba bởi nhóm đánh giá chuyên gia của “Tạp chí ngoại khoa tay châu Âu”, và cuối cùng không chắc chắn nên mới đến tay thầy, và mức độ chắc chắn là có mà!

Nói xong, ông nhặt lên và nhìn lướt qua! 
 
Chương 1051


Lý Vũ nhìn thầy một cách khó tin, đây là lần đầu tiên anh thấy thầy rất “bất thường”!

Không sai!

Bởi vì trong lòng anh, thầy luôn thuộc về loại người có tính cách gặp biến cố mà không hoảng, trong đôi mắt lịch sự, tràn đầy sự tự tin đang năm trong kiểm soát.

Nhưng vào lúc này, thầy của anh rõ ràng không thể kiềm được nữa.

Thời gian kế tiếp là liên hệ với Trân Thương và Bệnh viện Tỉnh Nhị Viện để đặt vé, v.v.

Trên máy bay, đây không biết là số lần bao nhiêu thầy đọc bài viết này, có một số dấu vết mồ hôi trên giấy in.

Thang Kim Ba có những ý tưởng khác nhau mỗi lần ông đọc!

Càng nhìn vào nó, càng thấy tác giả này mạnh mẽ.

Giáo sư Thang Kim Ba đã tự mình tạo ra một hình ảnh của một chuyên gia, đó chắc là một chủ nhiệm lâm sàng tuyệt vời. Có khả năng... Tóc không nhiều bằng mình nhỉ?

Phải nói rằng bài viết này không chỉ gây chú ý cho Thang Kim Ba, mà thậm chí còn bắt được trái tim của Thang Kim Ba.

Là người sáng lập và nghiên cứu phương pháp Thang, Thang Kim Ba chưa bao giờ từ bỏ cách hoàn thiện phương pháp khâu Thang trong những năm gần đây, và quan điểm và ý tưởng đưa ra trong bài viết này của Trần Thương, cũng như định hướng phát triển trong tương lai, đã khiến Thang Kim Ba đánh giá rất cao, thậm chí còn có những ý tưởng trùng hợp.

Ngay cả khi có một số khác biệt, cần phải suy nghĩ và đối xử với chúng một cách nghiêm túc.

Đột nhiên, Thang Kim Ba dựa lưng vào ghế và nhìn ra cửa sổ, đó có thể là một cơ hội tốt cho chính mình.

Bây giờ ông đang mong chờ được gặp giáo sư Trần Thương này!

...

...

Tỉnh Nhị Viện biết răng Thang Kim Ba đang đến, ngay lập tức tổ chức một buổi lễ chào đón, đặc biệt là khoa cấp cứu.

Đây có thể là thời gian vui mừng nhất đối với Lý Bảo Sơn, khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện.

Có khả năng thu hút người khác có nghĩa là khả năng của bạn đã được bên kia công nhận và bên kia đang mong muốn được làm việc với bạn và v.v.

Với lại còn là một chuyên gia có cấp độ như Thang Kim Ba!

Do đó, lần này Lý Bảo Sơn rất hào phóng, các quỹ đặc biệt đã được rút ra. Điều này phải được thực hiện tốt, khiến y tá trưởng Điền Hương Lan cảm thấy đau lòng trong một thời gian dài, nhưng bệnh viện ngay lập tức bày tỏ sự hỗ trợ đầy đủ, mới khiến mọi việc nhẹ nhõm lại, miễn là nó không phải là tiền của khoa mình, tiêu thoải mái, làm thoải mái...

Giang Đạo đã đưa hai người giáo sư Thang đến khách sạn. 

Giang Đạo tiếp tục bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với giáo sư Thang trên đường đi.

Giáo sư Thang rất nhiệt tình, không hề làm giá, thay vào đó, ông nói chuyện với Giang Đạo về kiến thức học thuật của mình, sau khi đến khách sạn.

Thang Kim Ba đột nhiên hỏi:

- Cái này, bác sĩ Giang, giáo sư Trần Thương không đến à?

Giang Đạo mỉm cười:

- Giáo sư Thang, nói đúng ra là bác sĩ Trần phải đích thân đến, nhưng trong thời gian này có quá nhiều người bệnh, giờ anh ấy vẫn đang phải phẫu thuật. Thực sự không có cách nào!

Thang Kim Ba gật đầu và mỉm cười. Thay vì tức giận, ông lại hơi vui mừng.

Điều này cho thấy giáo sư Trần Thương là một bác sĩ tốt!

Sau khi nghỉ ngơi ngắn tại khách sạn, Lý Bảo Sơn, Tần Hiếu Uyên, Lý Kiên Vĩ và những người khác đều đến.

Dù gì, sự bắt buộc của giáo sư Thang vẫn rất cao. Là viện trưởng của Bệnh viện liên kết với Đại học Nam Thông, Tần Hiếu Uyên vẫn bình thường.

Tần Hiếu Uyên nói:

-Viện trưởng Thang, ông đi đường xa chắc mệt rồi, tôi đặt nhà hàng rồi, chúng ta qua đó ăn đi?

Khi nghe điều này, Thang Kim Ba vội vàng từ chối:

- Viện trưởng Tân, không cần khách sáo, chúng tôi đã ăn trên máy bay, phải rồi... Giáo sư Trân Thương đang làm phẫu thuật à? Có tiện cho tôi qua xem không?

Thang Kim Ba chỉ đơn giản là đến để gặp Trần Thương, chứ không phải họp mặt hoặc đi du lịch, bây giờ anh đến đây rồi, ý nghĩ đầu tiên chắc chắn là đi gặp Trần Thương.

Nghe xong, mọi người đột nhiên sững người và ngay lập tức mỉm cười ân cần.

Giáo sư Thang thực sự là một trưởng khoa thống trị học thuật.

Tân Hữu Uyên không tiếp tục ép ăn, mà nói với một nụ cười:

- Vậy thì... tôi sẽ đưa quý vị đến bệnh viện của chúng tôi!

Thang Kim Ba nghe xong, vẻ mặt ông ta lập tức vui mừng:

- Vậy thì không thể nào tốt hơn, phiền viện trưởng Tân rồi!

Trong buổi nói chuyện, một nhóm người đã đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện.

Sau khi bước vào, Thang Kim Ba hơi sững sờ:

- Đây... đây là ngoại khoa tay của chúng ta à?

Nghe câu này, ai cũng chợt đỏ mặt!

Tân Hữu Uyên cười ngượng nghịu, nhưng Đàm Lập Quốc lại xấu hổ.

Này... làm cho mọi người coi như trò đùa à!

Lý Bảo Sơn đã nói sự thật:

- Bệnh viện của chúng tôi luôn tương đối mạnh về nội khoa,

và sự phát triển của phẫu thuật còn yếu và phẫu thuật tay còn thiếu những tài năng tương ứng, nhưng có nhiều người bệnh phẫu thuật tay thực hành lâm sàng, cho nên viện trưởng Tân mới ở trạm cấp cứu lập một nhóm nhỏ cho phẫu thuật tay.

- Tôi không sợ giáo sư Thang chê cười, hiện tại chúng tôi chỉ có ba bác sĩ phẫu thuật tay, một người là chủ nhiệm An Ngạn Quân, một người là bác sĩ Trân Thương, và một thạc sĩ mới đến, là thạc sĩ Giang Đạo.

Nói một cách dễ hiểu, Thang Kim Ba đã choáng váng!

Anh hít một hơi thật sâu:

- Haiz... không nên hối hận, giáo sư Trần Thương vẫn có thể tóm tắt kinh nghiệm lâm sàng trong một môi trường như vậy, và thật hiếm khi có sự hiểu biết về chỉ khâu cơ kiện như vậy!

Mọi người đều sững sờ. Những người có văn hóa và kiến thức khác nhau. Điều không tốt, khi nói đến miệng người khác, dường như... nó đã trở thành việc ý nghĩa cao cả.

Không ở lại lâu, đám đông đã cùng nhau đến phòng mổ.

Lúc này, Trần Thương và An Ngạn Quân vừa hoàn thành ca phẫu thuật, nghe nói giáo sư Thang đã đến phòng phẫu thuật, nhanh chóng đứng dậy để gặp nhau.

Sau khi nhìn thấy Trần Thương, cho dù Thang Kim Ba và Lý Vũ đã thực hiện một số chuẩn bị về tư tưởng, điều này hơi khó chấp nhận!

Đây có phải là giáo sư Trần Thương không?

Trẻ đến khủng khiếp!

Lý Vũ đoán chắc cũng không lớn hơn mình. 

Thang Kim Ba bị sốc và nhanh chóng bước tới để nắm tay. anh:

- Giáo sư Trần, xin chào!

Trần Thương sững người một lúc:

- Giáo sư Thang, khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Tiểu Trần.

Thang Kim Ba lắc đầu. Đối với Trần Thương, ông không thể gọi “Tiểu Trần”. Sau tất cả, thành tích của mọi người được bày ra đó. Thang Kim Ba tôn trọng anh!

Hai người không quan tâm đến cuộc trò chuyện, và bắt đầu nói về các vấn đề học thuật.

Những lời Thang Kim Ba để trong bụng cuối cùng cũng đã được xả ra hết!

Trần Thương câu cá một tháng, và cuối cùng cũng câu được Thang Kim Ba.

Hai người nói chuyện rất hợp gu!

Nhưng một số chủ nhiệm và trưởng khoa ở xa chỉ có thể nheo mắt, mắt họ nhìn chung đều rất to.
 
Chương 1052


Không biết Trần Thương nói hăng quá, hay Thang Kim Ba chấp nhận nó.

Hoặc có thể hai người cho rằng bầu không khí quá oi bức, Trần Thương liên tục nói phương pháp khâu Thang xấu và không đầy đủ, khiến giáo sư Thang hơi tức giận.

Dù sao, bầu không khí đã sớm thay đổi từ nói chuyện vui vẻ đến gặp gỡ rồi ghét nhau... Bây giờ nó đã phát triển thành một trận chiến dữ dội!

Nhóm người bên cạnh anh đang quan sát, mọi người sợ hãi, sợ rằng họ sẽ lao vào đánh nhau!

Lỡ có đánh nhau, điều này... nó thực sự sẽ trở thành một trận cười lớn!

Giang Đào, Lý Vũ ở gần đó nhìn nhau và gật đầu với nhau. Nếu như có đánh nhau, rốt cuộc nên giúp ai?

Hay tách họ ra?

Đây là vấn đề mà hai người lo lắng hơn!

Giáo sư Thang cũng hung dữ, lúc nãy còn lịch sự, bây giờ ông ta đã xắn tay áo lên và tranh luận.

Thang Kim Ba trông nhợt nhạt, khi thấy phương pháp khâu Thang chứa đầy những sơ hở mà Trần Thương nói, khiến cho ông ta có chút không vui.

Và Trần Thương cũng liếc nhìn, gần như nghĩ rằng giáo sư Thang mở hack! 

Vì ông ta thực sự hiểu biết sâu sắc về chỉ khâu gân và phẫu thuật của ngoại khoa tay.

Cuộc thảo luận học thuật này thực sự có thể tranh luận đến nảy nửa!

Chỉ là không biết đang thảo luận cái gì?

Đây là lý do tại sao trong văn học cổ đại Trung Quốc thích nhấm vài ngụm rượu khi làm thơ, cầm cây kiếm, điều này chắc chắn do sự can đảm, hoặc để thấu hiểu nhau, trấn tĩnh nhau.

Thấy cuộc thảo luận ngày càng căng thẳng, y tá bước vào và nói:

- Bác sĩ Trần, bệnh nhân đến rồi. Bao lâu nữa mới có thể tiến hành phẫu thuật?

Trần Thương nghe được:

- Đi, ngay bây giờ!

Thang Kim Ba ngay lập tức dừng lại:

- Giáo sư Trần, cậu chắc chắn không hiểu rõ về phương pháp khâu vết thương, tôi sẽ khâu nó và cậu sẽ đưa ra gợi ý!

Bây giờ cả hai đều biết rằng cuộc thảo luận không còn hiệu quả.

Trần Thương gật đầu:

- Mời giáo sư Thang.

Thang Kim Ba gật đầu, nói:

- Được.

Không có vấn đề gì cho họ thảo luận, bất kể họ tranh luận, họ cũng chỉ nói về học thuật và không liên quan gì đến mọi người.

Cả hai đều rất rõ ràng.

Lý Vũ và Giang Đào ở phía sau, nhìn nhau và vội vã tiến về phía trước.

Vào lúc này, Giang Đào, ngay cả khi anh ta tôn sùng giáo sư Thang, anh ta biết mình là ai, lỡ đánh nhau thật, anh ta nhất định đánh Lý Vũ trước.

Đúng, không sai!

Nhưng không được để Lý Vũ phát hiện suy nghĩ của mình.

Lý Vũ bình tĩnh bước một bước nhỏ cách xa Giang Đào.

Cậu ta biết rằng, phẫu thuật này là cuộc thi giữa hai người.

Trong phòng phẫu thuật, Trần Thương giới thiệu với bệnh nhân:

- Đây là giáo sư Thang, Thang Kim Ba đến từ Bệnh viện liên kết của Đại học Nam Thông, ông ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực khâu bắp cơ ở Trung Quốc...

Sau khi giới thiệu cho bệnh nhân đôi điều, đôi mắt của bệnh nhân cũng sáng lên. Khi anh ta bị bệnh, cũng đã lên Baidu tìm kiếm và biết được thông tin của giáo sư Thang này.

Thật bất ngờ, giáo sư Thang Kim Ba cũng được mời trực tiếp. Nghĩ đến đây, bệnh nhân thể hiện lòng biết ơn:

- Cảm ơn bác sĩ Trần, cảm ơn giáo sư Thang.

Đúng, phẫu thuật đã sẵn sàng để bắt đầu. 

Vào lúc này, Giang Đào, bàn về phương pháp khâu vết thương đột nhiên nghiêng về một bên.

Bỗng nhiên anh ta hy vọng rằng Trần Thương sẽ chiến thắng.

Anh ta không biết tại sao lại có suy nghĩ vậy?

Dù sao, mọi người đều như vậy. Dù mình có tệ đến đâu, cũng chỉ có thể chán ghét bản thân.

Thang Kim Ba liếc Lý Vũ, ngay lập tức Lý Vũ nhận ra, anh ta đã sẵn sàng hỗ trợ.

Trân Thương nói với y tá Viên Viên:

- Bật đèn.

Phẫu thuật bắt đầu!

Thật trùng hợp, bệnh nhân tình cờ bị chấn thương ở gân gấp, cũng phải dùng vết khâu Thang, nằm trong bộ phận Thang.

Đây là khu vực dùng chỉ khâu Tang tốt nhất.

Khi bắt đầu ca phẫu thuật, Trần Thương không nói gì, đây không phải lúc để thảo luận, nhưng anh ghi nhớ rõ ràng trong lòng.

Một lát kết thúc rồi, mới thảo luận với Giáo sư Thang.

Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ.

Điều này đúng như mong đợi của mọi người.

Nếu giáo sư Thang không thể sử dụng phương pháp Thang tốt, thì ai có thể sử dụng nó tốt?

Giang Đào không thể không lo lắng, liếc nhìn Trân Thương 

và nói một cách thần bí:

- Cơ hội chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu? Chỉ cần yêu cầu đừng để thua quá tệ là được!

Còn An Ngạn Quân lại rất bình tĩnh, thành thật mà nói, đi theo Trần Thương đã được một khoảng thời gian, tầm nhìn của anh ta cũng cao hơn.

Ca phẫu thuật kết thúc rất nhanh, rồi sau đó dặn dò.

Thang Kim Ba mỉm cười và nhìn Trần Thương:

- Giáo sư Trần, đây là phương pháp Thang cải tiến của tôi, bây giờ so với bản lúc trước thế nào?

Trần Thương gật đầu chân thành:

- Ừm, nó thực sự đã được cải tiến rất nhiều!

Nhưng lời chưa nói, đã bị chen ngang:

- Tuy nhiên, những thiếu sót tôi đã chỉ ra lúc đó vẫn còn tồn tại. Nếu phương pháp Thang muốn được cải tiến, nó phải được kết hợp với ý tưởng về khâu Bunnell và khâu Kessler...

Thang Kim Ba cau mày, ông chưa kịp đặt dao mổ xuống để bác bỏ, y tá đã nói:

- Bác sĩ Trần, có thêm một ca phẫu thuật khác..

Thang Kim Ba nhìn Trần Thương rồi im lặng.

Ngụ ý rất rõ ràng: Cậu làm được thì làm!

Thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để chứng minh sự thật!

Sau khi chuẩn bị xong, Trần Thương đến gặp bệnh nhân và sẵn sàng bắt đầu ca phẫu thuật. An Ngạn Quân sẵn sàng giúp đỡ.

Giang Đào có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Trần Thương phẫu thuật, nên anh ta không chẳn chắc lắm! Bác sĩ Trần có thực sự giỏi như giáo sư đã nói?

Nhưng... anh ta nghĩ rằng cuộc tranh luận vừa rồi của cậu ta và giáo sư Thang là không phân trên dưới, điều đó là tất nhiên!

Bây giờ Giang Đào đang rất phân vân.

Đối với Trần Thương, rốt cuộc nên hâm mộ? Hay nên chán ghét?

Nhưng... có lẽ hâm mộ lớn hơn.

Dù gì... chán ghét cũng không có lý do gì?

Giang Đạo kiêu ngạo nên vẫn còn đang khinh thường Trần Thương?

Không biết nói gì nữa?

Bác sĩ Trần to gan dám tranh luận với giáo sư Thang, chỉ vào mũi ông ta và nói về kỹ thuật khâu, đây là chuyện cười gì vậy?

Giáo viên của anh ta cũng không dám làm điều đó?

Nghĩ đến đây, anh ta nghiêm túc quan sát cuộc phẫu thuật.

Ngay sau đó, Trần Thương đã sẵn sàng khâu vết thương và bắt đầu tiến hành.

Chỉ là... đôi mắt của Thang Kim Ba sáng lên khi Trần Thương bắt đầu. 

Nhưng Lý Vũ đang suy nghĩ, anh ta vẫn dùng chỉ khâu Thang?

Đã nói nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn dùng...

Lời này không dám nói, bỗng nhiên kỹ thuật của Trần Thương thay đối, đó là chỉ khâu bốn tia hoàn toàn khác với phương pháp khâu Thang của chỉ khâu sáu tia được sử dụng thông thường, nhưng khi may, góc khâu và đường chỉ kim của anh ta... lại rất khác xa.

Phương pháp này là gì?

Đôi mắt của Thang Kim Ba mở to. Ông ta biết rất rõ đây không phải là phương pháp khâu Thang. Đây thậm chí không phải là phương pháp khâu mà ông ta biết.

Nhưng... lại có kỹ thuật của mọi phương pháp.

Hơn nữa, nhìn vào đường khâu, ông ta ngạc nhiên khi thấy rằng phương pháp khâu của Trần Thương là ý tưởng táo bạo.

Chọn lọc khéo léo các kỹ thuật cho phép chỉ khâu không làm tổn thương các mô xung quanh và để giảm độ bám dính đến mức tối thiểu, lợi thế đáng kể của chỉ khâu bốn tia so với chỉ khâu sáu tia được thể hiện nhanh chóng...

Càng nhìn, Thang Kim Ba càng sốc!

Càng nhìn, ông ta càng rùng mình!

Đây... phương pháp khâu này là gì, tại sao chưa bao giờ nghe về nó, nhưng... đây có thể là hướng phát triển trong tương lai của phương pháp khâu Thang?

Càng nhìn, hơi thở của ông càng nhanh. 

Và Lý Vũ chết lặng.

Người ngoài nhìn vào rất sống động, còn người trong ngành lại thấy được sự hưng phấn. Mặc dù anh ta không phải là chuyên gia, anh ta cũng đi theo giáo sư Thang từ Nam tới Bắc. Chuyện lớn nhỏ gì mà chưa thấy qua?

Anh ta mơ hồ cảm thấy rằng phương pháp khâu của Trần Thương thực sự tốt hơn phương pháp khâu Thang, rất đúng?

Phương pháp khâu vết thương đều rất quen thuộc, còn phương pháp khâu này, anh ta không cảm thấy quen thuộc tí nào?

Giang Đào ở bên cạnh mở to miệng và chết lặng!

Anh ta nhìn vào phương pháp khâu này một cách khó hiểu, anh ta không thể để hiểu rõ được nó.

Giáo viên của anh là Cố Hồng Mai, phó giám đốc ngoại khoa tay ở Bệnh viện Tích Thuỷ Đàm, còn giám đốc ngoại khoa tay là Thường Hồng Lệ.

Thường Hồng Lệ cũng là một bác sĩ lâu năm trong lĩnh vực này. Ý tưởng của cô ta là tìm kiếm một trăm trường học tốt nhất và nghiên cứu tỉ mỉ mọi phương pháp khâu. Do đó, Giang Đào cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi ý tưởng này.
 
Chương 1053


Không có so sánh thì không có tổn thương.

Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, cả hai nhìn nhau với rất nhiều nỗi sợ hãi!

Loại độ kiếp và thăng thiên này có thể dễ dàng làm tổn thương những người vô tội.

Một cuộc tranh luận như vậy cũng làm tổn thương kẻ thù từ 800 đến 1000.

Vì thế...

Hai vị thần vĩ đại vừa mới chiến đấu qua lại và hai “người hầu”.

Bây giờ ngồi lặng lẽ trong văn phòng, nhìn nhau.

Điềm tĩnh.

Cuối cùng, Trần Thương bắt đầu:

- Giáo sư Thang, thành thật mà nói, tôi có một số kiến thức. về phương pháp khâu Thang của ông không đúng chỗ. Phương pháp Thang cải tiến của ông thực sự đã đạt được tiến bộ lớn.

Thang Kim Ba thở dài:

- Giáo sư Trần, cậu không cần phải lịch sự, những người tham gia vào công việc này, biết tất cả mọi thứ, như cậu nói, chúng ta đang ngồi với nhau để thảo luận tiến độ và tốt cho gân phẫu thuật của bàn tay!

Tần Hiếu Uyên theo dõi hai người đàn ông “trở lại tốt đẹp”, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Các trưởng khoa và thư ký khác vậy. Dù gì thì, nếu lỡ đánh nhau... thì mình nên giúp ai đây?

Lý Vũ nhìn Giang Đạo, mỉm cười khiêm tốn và đặt bút vào.

Giang Đạo cũng gật đầu thiện chí, để cây bút kiểm thể vào túi áo, tay mà cầm đồ chẩn đoán cũng buông ra.

Trân Thương nói với Viên Viên:

- Viên Viên, mở video phẫu thuật đi. Tôi sẽ thảo luận với giáo sư Thang.

Thang Kim Ba gật đầu, anh cũng có ý định này.

Đây cũng là mục đích của hai người, để thúc đẩy và giao tiếp với nhau.

Mức độ hoàn hảo chỉ là một đề xuất giả, đó là một tình huống tương đối hoàn hảo trong hoàn cảnh bây giờ.

Nhưng không có nghĩa là nó luôn tốt nhất.

Bất kỳ sự hoàn hảo nào cũng liên tục được hoàn thiện, và lý do tại sao khâu cơ kiện của Trần Thương được gọi là sự hoàn hảo là chính thức bởi vì nó dựa trên thế mạnh của hàng trăm gia đình và biến lợi thế của bên kia thành phương pháp của riêng họ.

Tuy nhiên, phương pháp khâu Thang đã được cải thiện rất nhiều theo nghiên cứu của Giáo sư Thang, vì vậy điều này có nghĩa là có nhiều ưu điểm mới, đòi hỏi phải cải tiến liên tục.

Xem video phẫu thuật trên TV, Trần Thương bắt đầu bình luận. 

Giáo sư Thang nhìn nó và giải thích vấn đề của Trần Thương.

Lúc đầu, không khí rất hài hòa.

Chỉ...

Phương thức giao tiếp “cậu hỏi tôi đáp” đã sớm được thay. thế bằng “hỏi ngược giành đáp”!

Trân Thương đã tranh luận với giáo sư Thang về các chỉ tiết của trên TV.

Giáo sư Thang ban đầu rất mạnh mẽ, sau đó ông chỉ đơn giản đứng dậy và đi đến TV, và bắt đầu vẽ những cử chỉ chống lại bức tranh.

Đồng ý!

Cả hai đều muốn thuyết phục nhau.

Nhưng cả hai đều không dễ bị thuyết phục.

Ngay cả thông qua đào tạo phụ trợ, không thể phủ nhận rằng sau hàng chục ngàn khóa đào tạo, Trần Thương có đủ kiến thức và sự tự tin cho chỉ khâu cơ kiện.

Và giáo sư Thang thậm chí còn hơn thết

TV lúc nào cũng bị chấn thương. Viện Viện rất lo lắng nhưng cũng bất lực, tại sao mình lại phải trực mỗi khi có chuyện gì xảy ra với TV?

Cô uất ức mà nhìn viện trưởng Tân Hữu Uyên.

Tân Hữu Uyên sững sờ và gật đầu chắc nịch: Bé ơi, không sao đâu! Nếu có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm! 

Thật khó để hai người phân thẳng thua trong một lúc.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng “cuộc chiến thiêng liêng” này là cơ hội hiếm có cho Lỹ Vũ, Giang Đạo và An Ngạn Quân. Nó tương đương với một phân tích sâu về phương pháp khâu vết thương.

Mọi người phải tranh chấp từng chỉ tiết, và sau đó chọn một phương pháp phù hợp hơn. Mọi thao tác đêu được phân tách lại...

Theo cách này, phẫu thuật đầu tiên của cá nhân giáo sư Thang đã được thảo luận.

Mỗi công nhân tham gia phẫu thuật bàn tay ở đây không bao giờ mong đợi nó sẽ là một cải tiến không thể tưởng tượng được.

Khi bức ảnh thay đổi, có một video về phẫu thuật của Trần Thương. Lúc này, mọi người bắt đầu tập trung.

Bởi vì họ thậm chí không biết phương pháp khâu của Trần Thương đến từ đâu!

Do ai dạy?

Ngay cả giáo sư Thang cũng cảm thấy hơi cảm xúc. Ông nhìn vào màn hình phẫu thuật và bắt đầu hỏi từng người một.

Trần Thương tự nhiên biết tất cả mọi thứ, nói không ngừng và tha thiết nói những suy nghĩ và ý tưởng của mình.

Bởi vì Trần Thương cũng không biết nếu anh ta nhược điểm nào không.

Giáo sư Thang là một người có thể giúp mình. 

Nhưng...

Trần Thương càng nói, Giang Đạo và Lý Vũ càng chết lặng và không thể tưởng tượng được!

Ngay cả giáo sư Thang cũng trở nên im lặng.

Anh không ngờ rằng bác sĩ Trân trẻ tuổi này lại có hiểu biết sâu sắc về khâu gân!

- Đây là sự kết hợp giữa ý tưởng của Bunnell và ý tưởng của Kessler... đây là...

Tôi cảm thấy rằng không có phương pháp khâu tuyệt đối, chỉ có sự lựa chọn tốt nhất. Đây giống như một màu, được liên tục kết hợp ngẫu nhiên để có mục đích khâu phù hợp hơn...

Sau khi Trần Thương nói xong, Giáo sư Thang đã dẫn đầu trong tiếng vỗ tay!

Ông nhìn Trần Thương với vẻ phấn khích trên khuôn mặt, đôi mắt đầy phấn khích:

- Giáo sư Trần, anh đang làm gì đó... chúng tôi muốn làm điều gì đó mà chúng tôi không dám làm!

Nói về điều đó, đôi mắt của Thang Kim Ba mờ đi một chút:

- Có lẽ, điều này chỉ có thể được thực hiện bởi thế hệ của cậu, tất cả chúng ta đều già, đây là một con đường dài, tôi hy vọng, cậu có thể đi theo nhóm này Các bạn trẻ hãy tiến xa hơn!

- Những gì cậu nói là rất chu đáo. Tôi đã hợp tác và nghiên cứu với Giáo sư Vương Ngọc Sơn và Giáo sư Thường Hồng Lệ vào khi đó. Tất cả chúng tôi đã ngồi xuống và nghiên cứu những điều này rất tốt. Giáo sư Thường đã dành cả cuộc đời của mìnhđể tinh chỉnh phương pháp khâu truyền thống, viện trưởng Vương cũng tương tự. Chúng tôi đã nghĩ về điều đó, nhưng nó lại quá khó khăn. Ý tưởng của cậu rất hay và đầy hứa hẹn.

Nói về điều đó, Thang Kim Bác nhìn Trần Thương với đôi mắt phát sáng.

- Bây giờ, tôi đột nhiên cảm thấy rằng kế hoạch chúng tôi đặt ra, bị bỏ rơi và tạm gác dường như có thể bắt đầu lại!

- Tôi nghĩ rằng chúng ta thực sự có thể ngồi xuống và nói chuyện về vấn đê này, điều này có ý nghĩa quan trọng đối với sự phát triển của phẫu thuật bàn tay ở nước ta!

Sau vài lời, Lý Vũ ngước nhìn giáo sư. Anh không ngờ mình lại nói những lời như vậy.

Tôi luôn nghĩ rằng sự thuận buồm xuôi gió của giáo sư Thang giống như mở ra, nhưng... tôi chưa bao giờ nghe thầy nói về điều này.

Trong khi Giang Đạo nhìn Trần Thương, anh thở dài, nhớ lại sự vượt trội trong việc đưa thủ đô trở lại trong vài ngày qua.

Suy nghĩ kỹ lại?

Trần Thương người ta... Không! Có lẽ là giáo sư Trần chẳng qua là không thèm chấp nhặt với mình.

Chệnh lệch quá lớn!

Thang Kim Ba Trần Thương:

- Phương pháp khâu này được gọi là gì?

Trần Thương khẽ mỉm cười:

- Phương pháp Trần. 
 
Chương 1054


Lúc này đã là 12 giờ tối!

An Dương vào cuối mùa thu đã từ từ đi xuống.

Nhưng một nhóm người đã ra khỏi Bệnh viện Tỉnh Nhị Viện và tràn đầy năng lượng.

Thang Kim Ba và Trần Thương đi lại với nhau, có nói có cười. Tay họ liên tục lên kế hoạch chỉ tiết về tương lai, mô tả quá khứ này về cuộc đấu tranh.

Các nhà lãnh đạo của các viện này đã lần lượt trở lại, chỉ có Tân Hữu Uyên, Lý Kiên Vĩ và Lý Bảo Sơn vẫn còn ở đó. Không ai sẽ đi làm vào ngày mai thứ bảy.

Tân Hữu Uyên đột nhiên nói:

- Giáo sư Thang từ xa đến, hay đi chợ đêm để uống nước hay ăn gì đó? Chợ đêm ở An Dương cũng là một đặc điểm chính, tập hợp hương vị Đông Nam và Tây Bắc và cơm trộn của chúng tôi ở An Giang, có hương vị khác biệt!

Thang Kim Ba mỉm cười:

- Vậy thì làm phiền viện trưởng Tần rồi.

Một nhóm người đến chợ đêm, mặc com lê và giày da, nhưng ngồi từng người một trên băng ghế nhỏ.

Chẳng mấy chốc, cái bàn đã đầy thức ăn!

Lý Kiên Vĩ nhìn Lý Bảo Sơn và nheo mắt.

- Bảo Sơn...

Lý Bảo Sơn rất tỉnh táo và đứng dậy và nói: 

- Đợi đã, tôi sẽ đến đó để lấy một ít rượu.

Nói xong, anh đi về phía nhà.

Mọi người đều cười.

Tân Hữu Uyên chỉ cần Lý Bảo Sơn mấy người họ ra ngoài ăn cùng, họ không bao giờ cần mang rượu hay mua rượu, dù gì... gia đình Giám đốc Lý có rượu.

Nói gì nói, viện trưởng như họ có thể có ít rượu?

Tất nhiên là nó không thể thiếu, nhưng tôi thích uống từng cái một!

Giám đốc Lý không dính tới miếng rượu, nhưng mà họ biết.

Chẳng mấy chốc, Lý Bảo Sơn đã cầm một chiếc hộp, rượu được tặng đặc biệt cho trong 30 năm, và được đóng gói trong chai thủy tỉnh, thời gian nhìn cái là biết lâu rồi.

Có thể thấy rằng để chiêu đãi giáo sư Thang, ông cũng đã đầu tư máu của mình.

Tân Hữu Uyên nói với một nụ cười:

- Giáo sư Thang, đây là bảo bối của lão Lý. Tôi đã không có cơ hội trong nhiều năm. Nó dường như là một phước lành ngày hôm nay!

Thang Kim Ba hôm nay rất vui, hay đúng hơn là phấn khích! Nó dường như trở lại trong những năm đầy biến động.

Dần dần, người đến người đi, uống nhiều rượu rồi, và sau đó nói nhiều hơn.

Thang Kim Ba nhìn Trần Thương và chậm rãi nói: 

- Lúc đó, tôi, Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lệ, Cố Hồng Mai mấy người. Vào khi đó, chúng tôi đang làm việc để tạo ra một hướng dẫn mới. Chúng tôi làm việc ngoài giờ mỗi đêm và thức khuya., Là để tạo ra một phương pháp khâu cơ kiện thống nhất và hiệu quả.

- Chúng tôi gặp nhau mỗi tháng một lần. Vào khi đó, chúng tôi ở trên một chiếc xe lửa bằng da màu xanh. Đó là một ngày. Tôi với lão Vương là một người đàn ông, và Thường Hồng Lệ và Cố Hồng Mai là phụ nữ. Không có cách nào để chăm sóc những đồng chí nữ như họ, chúng tôi đã đi mỗi ngày, chúng tôi ngày nào cũng đi thủ đô, sau khi đi thì bắt đầu thảo luận. Vì cuộc thảo luận này, tôi còn đánh nhau với lão Vương, haha... nhưng bây giờ tôi già rồi!

Nói một hồi, đôi mắt của Thang Kim Ba đầy kỷ niệm, đó là tuổi huy hoàng và những năm tháng chết chóc của họ.

- Bốn người chúng tôi, bốn ý tưởng, nhưng chỉ có một mục đích! Chúng tôi muốn thực hiện một hướng dẫn phẫu thuật bàn tay hàng đầu thế giới.

Nói về điều đó, Thang Kim Ba hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chằm vào Trân Thương:

- Cậu tưởng chúng tôi không hề nghĩ về ý tưởng của cậu?

- Chúng tôi đã làm việc chăm chỉ cho ý tưởng này trong năm năm! Trong năm năm, chúng tôi muốn vò nát tất cả các loại phương pháp khâu cơ kiện và làm lại để tạo ra một phương pháp khâu mới, nhưng dự án này quá lớn!

- Vào khi đó, chúng tôi không có bất kỳ máy tính nào, và các bản nháp viết tay đã lấp đầy căn phòng, chỉ hy vọng tìm ra một phương pháp khâu tốt hơn.

- Sau này... Chúng tôi đã không tuân theo nó, bởi vì càng về sau, suy nghĩ của chúng tôi càng nghiêm trọng hơn. Tôi có một ý tưởng sơ bộ vê phương pháp khâu vết thương thời đó, nhưng lão Vương vẫn khăng khăng đi đường của ông ta. Chỉ có Thường Hồng Lệ và Cố Hồng Mai tham gia vào nghiên cứu như vậy.

- Vì vậy, đội không vui, và kế hoạch đã bị hoãn lại.

- Sau đó, phương pháp Thang ra đời. Lúc đó, tôi ba mươi lăm tuổi.

- Vương Ngọc Sơn lớn hơn tôi một tuổi và trở thành giám đốc phẫu thuật bàn tay tại Bệnh viện thứ sáu của thành phố. Ông đã dẫn dắt đội phẫu thuật bàn tay, dẫn dắt đồng đội đi đến vinh quang và đỉnh cao, và trở thành bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình và phẫu thuật tay hàng đầu ở Trung Quốc!

~ Thường Hồng Lệ bằng tuổi tôi, Cố Hồng Mai nhỏ hơn chúng tôi hai tuổi. Cô ấy đã theo Thường Hồng Mai từ Hiệp Hoà đến Tích Thuỷ Đàm, khiến phẫu thuật bàn tay của Tích Thuỷ Đàm thành một chuẩn mực ở phía Bắc.

Nói về điều đó, nước mắt của Thang Kim Ba đã bị xóa nhòa.

Lý Vũ chưa bao giờ nghe giáo viên nói về những điều này, và không bao giờ biết rằng có những điều đáng quên này.

Thang Kim Ba nhìn Trần Thương,

Cười cười nói:

- Nhìn thấy công việc của cậu, nói sự thật, khiến tôi nhớ đến chúng tôi của lúc trước, những người làm việc cùng nhau vì, nhưng... cậu cao hơn so với sự khởi đầu của chúng tôi, tiểu Trần, tôi thực sự hy vọng cậu có thể nhận được điều này Làm tốt mọi thứ và khâu cơ kiên thật tốt.

- Đây... là con đường chúng tôi chưa bao giờ đi qua!

Nói một cách dễ hiểu, vì một số lý do, Trần Thương, Giang Đạo và Lý Vũ đều xót một cái.

Trần Thương cầm ly lên và nói với Thang Kim Ba:

- Giáo sư Thang, chúng tôi kính ông!

Giang Đạo và Lý Vũ nhanh chóng nâng ly:

- Giáo sư Thang, chúng tôi kính ông!

Thang Kim Ba khẽ mỉm cười:

- Tôi nên kính các cậu!

Sau khi uống quá nhiều, Thang Kim Ba đã say.

Trên đường trở về khách sạn, anh ta đã khóc:

- Vương Ngọc Sơn, anh là thằng khốn, bao nhiêu năm rồi anh đã không trả lời điện thoại của tôi à? Chết tiệt... Anh tưởng. anh không gọi cho em thì em sẽ gọi cho anh ư?

- Thường Hồng Lệt Cô lúc trước nói rồi mà...

-Hồng Mai... Công việc mà chúng ta kiên trì, bây giờ có những người trẻ tuổi mới tiếp quản!

Dìu giáo sư Thang trở về khách sạn, Trần Thương không nỡ buông tay.

Giang Đạo thậm chí còn không biết rằng giáo viên đã có một thời gian hỗn loạn như vậy.

Trân Thương nhìn giáo sư Thang đang ngủ và khóc trên giường, và đột nhiên một thứ gì đó trong trái tim anh gọi là trách nhiệm và sứ mệnh.

Thế hệ của Giáo sư Thang đã đặt nền tảng vững chắc cho chúng ta.

Có lẽ, cây cờ tiếp theo, là do chúng ta vác lên?

Nghĩ đến đây, Trần Thương liếc nhìn Giang Đạo. Lúc này, đôi mắt của Jiang Tao đỏ hoe, anh ta cũng uống nhiều rồi.

Khi rời khách sạn, Lý Vũ kêu Trân Thương và nói nghiêm túc:

- Giáo sư Trần, tôi sẽ tốt nghiệp vào năm tới, tôi... tôi muốn theo anh!

Trần Thương bị sốc:

- Anh đợi em!

Lý Vũ gật đầu và quay trở lại phòng khách sạn, nhìn giáo sư say rượu và khóc, lần đầu tiên cảm thấy đau khổ.

Anh thầm thì:

- Thưa thầy, phần còn lại của con đường, con sẽ hoàn thành giúp thầy!

Trên đường về, Giang Đạo bất ngờ nói:

- Trần... Giáo sư!

Trần Thương bị sốc:

- Câu gọi tôi à? 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom