Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 909: Những tố chất cần có


Lý Bảo Sơn đã hỏi y tá trưởng trong phòng phẫu thuật, rất trung hợp, có đến tận ba ca phẫu thuật vào sáng nay.

Lý Bảo Sơn lập tức cười nói:

- Chủ nhiệm Chu, vừa hay có mấy ca phẫu thuật, tất cả đều là cấp cứu, chúng ta hãy đi xem một chút đi.

...

...

Ban đầu Vương Dũng có hai ca phẫu thuật vào. buổi sáng, có điều... Rất rõ ràng, những người phẫu thuật của ông Đổng mới đến toàn là những người có quyền có tiếng ở bệnh viện 301, thật sự không tới lượt mình thể hiện

Thế là, Vương Dũng dứt khoát làm một ca phẫu thuật khác trước thời hạn, đây là một ca phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật.

Khi phẫu thuật, bỗng nhiên cửa phòng giải phẫu mở, có mấy người đi vào.

Vương Dũng không thế để ý đến chuyện gì khác vào lúc này, tiếp tục hoàn thành những bước cuối và của ca phẫu thuật, nghiêm túc xử lí, cẩn thận khâu vết mổ.

Hiện tại, Vương Dũng có không ít bệnh nhân ở khoa cấp cứu, danh tiếng cũng rất tốt, từ khi phẫu thuật nội soi tối thiểu vết thương được hoàn thành, càng ngày càng nhiều người tìm đến anh làm phẫu thuật

Hơn nữa, so sánh với Trần Thương, thì có thể nói Lý Bảo Sơn càng cực kì hài lòng với Vương Dũng.

Dù sao thì Vương Dũng cũng theo Lý Bảo Sơn hơn hai năm, luôn là một trợ thủ đắc lực, năm những kiến thức cơ bản một cách vững chắc.

Nhưng mà... Quần trọng tên tiểu tử này là một người thật thà, không giống như Trần Thương, “Hái hoa ngắt cỏ, “Trêu hoa ghẹo nguyệt”, làm nhiều người đối với anh có hứng thú.

So sánh với Trần Thương, Vương Dũng càng khiến ông bớt lo hơn!

...

Sau khi tay Vương Dũng hoàn thành nút thất cuối và việc khâu, anh mới ngẩng đầu nhìn mọi người, rồi mỉm cười:

- Chủ nhiệm! Chủ nhiệm Trương, Chủ nhiệm Tiền... Chủ nhiệm Chu

Vương Dũng chào hỏi từng người một.

Chu Hoành Quang nhìn vào phần bụng của người bệnh một chút, cười nói:

~ Còn chưa bắt đầu à?

'Vương Dũng sững sở, ông có bị mù không? Những mà anh không dám nói như vậy:

- Vừa hay mới làm xong.

Chu Hoành Quang sững sờ, nhìn bông cầm máu ở xung quanh, lập tức sửng sốt một chút:

- Còn vết thương thì sao?

Vương Dũng:

- Chủ nhiệm Chu, vết thương đã khâu tốt, vì là phẫu thuật nội soi, cho nên vết thương không rõ ràng.

Chu Hoành Quang lập tức cảm thấy kinh ngạc, tôi còn không biết nó là phẫu thuật nội soi à, phẫu thuật nội soi cũng phải có vết thương chứ, vậy vết thương ở đầu rồi?

Lý Bảo Sơn cười nói:

- Chủ nhiệm Chu, ông đến gần đây để nhìn rõ một chút.

Chu Hoành Quang hoang mang, đến gần nhìn một chút, lập tức nhìn thấy vết tích của mũi khâu được ẩn đi một cách hoàn hảo, sau khi vừa nhìn thấy điều này, lập tức chết lặng!

Cái này... Cái này làm sao mà làm được?

Chu Hoành Quang ngẩng đầu nhìn Vương Dũng một chút, nhìn thì cũng tăm hai mươi tuổi so với Trần Thương không lớn hơn bao nhiêu cá!

Cái này cũng... Quá... Quá kỳ diệu mà!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 910: Khẳng định là trùng hợp!


Từ phòng phẫu thuật đi ra, thật lâu Chu Hoành Quang vẫn không thể tiêu tán hết ngỡ ngàng!

Tuổi của Vương Dũng và Trần Thương không xê xích bao nhiêu, thế mà cũng lợi hại như vậy.

Mặc dù không biết kỹ năng phẫu thuật của cậu ta như thế nào, nhưng chỉ riêng kỹ năng xử lý vết thương này cũng đã đủ để nhìn ra thực lực của cậu ta.

Người trẻ tuổi, rất không tệ!

Chỉ đáng tiếc là ông lại bỏ qua ca phẫu thuật của cậu ta, aiz...

Việc này khiến Chu Hoành Quang rất kinh hãi, dù sao chỉ là trong khoa cấp cứu của một cái Tỉnh Nhị Viện nho nhỏ vậy mà ngọa hổ tàng long, xuất hiện đến tận hai bác sĩ tuổi trẻ tài cao!

Điều này cực kì có ý vị.

Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang lại cảm thấy có khả năng là trùng hợp?

Khẳng định là trùng hợp!

Nghĩ tới đây, ông ta quyết định đi xuống phòng phẫu thuật, hy vọng có thể nhìn thấy một ca phẫu thuật tương đối hoàn chỉnh.

Trông thấy dáng vẻ khiếp sợ của Chu Hoành Quang, trong lòng Lý Bảo Sơn vô và đắc ý cũng rất vui vẻ.

Trong lòng của Lý Bảo Sơn đắc ý vô và, chỉ kém lấy bài kinh kịch “Lấy trí dọa Hổ” ra, chọn một đoạn ngâm nga... 

Ở phòng phẫu thuật bên cạnh đã có mấy người đi vào. Chu Hoành Quang rất hiếu kì trong phòng phẫu thuật chuẩn bị thực hiện loại phẫu thuật gì.

Sau khi mở cửa đi vào, Chu Hoành Quang phát hiện trong phòng là một cô gái trẻ, tuổi không lớn, tương đương với bọn Trần Thương. Dường như còn chưa bắt đầu phẫu thuật, cuối và cũng có thể quan sát một ca phẫu thuật hoàn chỉnh!

Lý Bảo Sơn cười cười, hỏi:

- Tiểu Tần, phẫu thuật cái gì?

Tân Duyệt nói:

- Chủ nhiệm, phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.

Chu Hoành Quang bất động thanh sắc đứng vừa, phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, tuy không có quá nhiều kỹ thuật nhưng lại có thể khảo nghiệm kiến thức phẫu thuật cơ bản, thông qua việc phẫu thuật có thể nhìn ra rất nhiều chỉ tiết. kỹ

Nghĩ tới đây, Chu Hoành Quang cũng rửa mắt mà đợi.

Phẫu thuật bắt đầu, Tân Duyệt cầm lấy dao phẫu thuật, sau khi tiêu độc nhẹ nhàng rạch một dao, một chỗ khâu không đến 2 cm xuất

Ngay lúc này, Chu Hoành Quang lập tức sững sờ, chỗ khâu nhỏ như vậy, đây là phẫu thuật nội soi? Hay là...

Nhưng cách thao tác của Tân Duyệt thao tác thì đây cũng không phải nội soi, hơn nữa lại chỉ có một cái lỗ, ông ta lại lập tức sửng sốt thêm chút nữa.

Tân Duyệt thao tác đâu vào đấy, Chu Hoành Quang đứng phía sau quan sát, ánh mắt quan sát phẫu thuật rất tốt.

Cuối cùng Chu Hoành Quang cũng rõ ràng, đây là phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ.

Nhưng Chu Hoành Quang rất nhanh đã phát hiện, người bệnh ruột thừa này không đơn giản, dường như không đơn giản là viêm ruột thừa, mà là viêm ruột thừa sịnh mủ. Ca phẫu thuật này dùng vết mổ nhỏ có vẻ không hợp?

Phải tranh thủ thời gian mở rộng vết cắt đi!

Chu Hoành Quang không nhịn được lo lắng.

Thế nhưng chỉ thấy Tân Duyệt không chút hoang mang. Lúc này, cô nói với y tá:

- Chếch về phía bên trái 15 cm, xuống dưới 10 độ...

Y tá dường như cũng sớm quen với loại phương pháp này, vội vàng điều chỉnh giường phẫu thuật.

Sau khi y tá điều chỉnh giường phẫu thuật, Chu Hoành Quang kinh ngạc phát hiện tầm mắt phẫu thuật còn tốt hơn trước!

Lần này, Chu Hoành Quang trợn tròn mắt?

Ca phẫu thuật này... Phương pháp vết mổ nhỏ lại còn có thể dùng như thế này?

Mẹ nó, trước kia làm sao ông lại không biết?  

Đối với những thông tin biến động của hệ thống ngoại khoa, Chu Hoành Quang vô và coi trọng, bình thường luôn theo dõi các tạp chí mới nhất.

Vậy mà dường như chưa từng thấy được những kỹ năng này nha?

Nhìn Tân Duyệt phẫu thuật, Chu Hoành Quang bắt đầu hoài nghỉ nhân sinh.

Ba ca phẫu thuật kém chút nữa làm viện sĩ Chu bối rối.

Mặc dù những ca phẫu thuật này đều không khó, thậm chí rất đơn giản, thế nhưng lại áp dụng các loại thuật thức cách tân hơn nhiều so với truyền thống. Trước mắt, lĩnh vực ngoại khoa đang khuyết thiếu một loại lực lượng linh hồn: Cách tân!

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 911: Ngọa hổ tàng long


Ông lại không biết nói cái gì cho phải.

Trần Thương nhìn Tân Duyệt phẫu thuật, không nhịn được tán thưởng, không tệ, không tệ, có tiến bộ!

Lúc ấy là Tân Duyệt và Trần Thương cùng nhau viết luận văn về vết mổ nhỏ. Bình thường Trần Thương cũng dạy cho cô làm sao để phẫu thuật, điều chỉnh ánh mắt như thế nào, hiện tại cô tiến bộ rất nhanh nha.

Một lát nữa tan tầm phải ban thưởng cho cô thật tốt! Tặng cái gì thì tốt đây?

Một ly trà sữa?

Hơi nhiều!

Nếu không tặng một cái thơm yêu thương.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cười dâm một tiếng...

...

...

Chu Hoành Quang quan sát hết ca phẫu thuật, trong lòng rất phức tạp.

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Hoành Quang nhìn Lý Bảo Sơn, lại nhìn Tân Duyệt nói:

- Aiz! Chủ nhiệm Lý thật sự là lợi hại nha, tôi không nghĩ tới trong một khoa cấp cứu lại có nhiều người trẻ tuổi ưu tú như vậy, toàn một đám người mang tuyệt kỹ!

- Thật là ngọa hổ tàng long nha!

Sau khi nghe xong lời này, trong lòng Lý Bảo Sơn vô và thoải mái.

Cảm giác được chủ nhiệm của một bệnh viện đứng đầu cả nước khích lệ sao lại tốt đến vậy?

Trách không được người người đều thích được vuốt mông ngựa!

Hóa ra lại có cảm giác sảng khoái như thế này!

Lý Bảo Sơn vội vàng cười lắc đầu:

- Khách khí, khách khí!

Trương Hữu Phúc đứng vừa nhìn Lý Bảo Sơn cười tươi như hoa, trong lòng không nhịn được oán thầm vài câu: Để ông ra vẻ! Nhìn sắc mặt ông, cũng cười đến hở cả răng hàm rồi, còn khách khí!

Nghĩ tới đây, Trương Hữu Phúc thở dài, đây đều là công lao của tiểu Trần nha!

Hai loại phẫu thuật đều do tiểu Trần tự mình nghiên cứu ra, chỉ cần bắt được tiểu Trần, về sau cái gì cũng không cần lo!

Tiền Lượng thế nào lại không biết? 

Trong lòng ông ta đã ghen tị đến chết với lão Trần. Đối với cách phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa bằng vết mổ nhỏ này có thể tuyệt đối khẳng định là tài năng của Trần Thương.

Chu Hoành Quang lắc đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Bảo Sơn nói:

- Chủ nhiệm Lý, tôi cũng không phải là khách sáo đâu, hai loại phẫu thuật này đại biểu ý nghĩa không giống nhau, quan trọng nhất chính là các ông đã bồi dưỡng được một thế hệ có tư duy cách tân, là loại người mà ngoại khoa của chúng ta không thể thiếu!

- Đặc biệt là loại đầu tiên kia, cách thức tối thiểu vết thương.

khi nội soi xâm lấn tối thiểu, thật sự là rất có ý nghĩa! Nếu như có thể khiến nó phát dương quang đại, tuyệt đối có thế tạo phúc cho càng nhiều người bệnh!

- Chủ nhiệm Lý, đây là thuật thức nghiên cứu mới của ngài sao? Tôi cảm thấy chúng ta có thể hợp tác!

Sau khi Lý Bảo Sơn nghe thấy, mặt mo đỏ ửng:

- Cái này... Không phải do tôi nghiên cứu ra!

Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức lại vô và kinh ngạc:



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 912: Dường như không có gì thay đổi?


Đổng Cường Sinh nhìn thấy bố được đưa ra, sau khi biết phẫu thuật vô và thuận lợi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!

Nhưng tại sao vẫn không thấy chủ nhiệm Chu và các chủ nhiệm khác trở ra?

Anh hỏi y tá:

- Xin chào, cho hỏi...nhóm người chủ nhiệm Chu đâu rồi? Y tá cười nói:

- Chủ nhiệm họ còn có phẫu thuật khác, sẽ trở lại ngay.

Khoảng mười một giờ rưỡi trưa, mọi người trở về.

Chu Hoành Quang dặn dò Đổng Cường Sinh, nói:

- Khu trưởng Đổng, tình huống cha của anh đặc biệt, thuộc về ống mật dị dạng dính với viêm túi mật, cái này khiến bệnh tình nặng thêm, tôi đề nghị anh vẫn nên chăm sóc và dàn xếp cho tốt, bởi vì bây giờ ông lão tuy ổn định nhưng sau đó còn cần trị liệu...

Đổng Cường Sinh gật đầu, sau khi thể hiện sự quyết đoán liền đi thăm ông lão.

Chu Hoành Quang không giấu giếm chân tướng, kể tất cả hành động của Trần Thương cho Đổng Cường Sinh nghe:

- Anh muốn cám ơn, hãy cám ơn bác sĩ Trần đây, may mà có cậu ấy, nếu không ông lão sẽ rất nguy hiểm.

Đổng Cường Sinh nghe xong, mặc dù không biết chỉ tiết cụ thể bên trong, nhưng nghe thấy trong lời nói Chu Hoành Quang 

lộ ra thông tin, cũng biết trong đó rất nguy hiểm.

Sau đó nhìn Trần Thương nói:

- Bác sĩ Trần, cám ơn, sau này nếu có chỗ nào cần tôi giúp, nhớ phải nói đấy.

Đổng Cường Sinh trao đổi phương thức liên lạc với Trần Thương, nói rất chân thành.

Trân Thương cười cười, nhẹ gật đầu.

Bác sĩ có một chỗ tốt, vấn đề nhân mạch rộng rãi hơn một chút, có thể tiếp xúc nhiều người.

Điểm này, Trịnh Quốc Đàm là ví dụ rất tốt.

Đối với loại giao thiệp này, Trân Thương không bài xích, dù sao nhân tình xã hội, trước giờ chưa từng thay đổi, thuận theo quy tắc, không vi phạm ranh giới cuối và, vậy là đủ rồi.

Sống ở nơi trần thế phàm tục này, Trần Thương cũng không phải thánh nhân, tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Buổi trưa, Đổng Cường Sinh làm chủ mời mọi người ăn cơm, cố ý gọi cả Vương Dũng đến, Đổng Cường Sinh thân là khu trưởng đích thân dâng trà xin lỗi, khiến Vương Dũng cũng hơi xấu hổ.

Bởi vì buổi chiều đều có việc, cho nên không ai uống rượu, một bữa cơm kéo gần lại chút khoảng cách.

Tất cả mọi người đang trò chuyện, Trần Thương ngồi ở đằng kia không có chuyện gì, thấy một đống nhắc nhở của hệ thống, lập tức mở màn hình ảo.

Trần Thương kinh ngạc phát hiện một vấn đề, dường như bản thân trừ thuật khôi phục lá gan bị tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện ra, còn có một nhắc nhở.

- Ting! Trong lúc anh đánh giết yêu quái thủ lĩnh biến dị, mức độ tham dự cao, coi như cùng đánh giết, nhận được phần thưởng: 1. Viên nhộng ký ức; 2. Một cuốn sách kỹ năng hiếm!

Khuôn mặt Trần Thương lập tức vui mừng!

Vốn còn lo lắng mình chỉ được công lao trợ giúp, không ngờ coi là cùng đánh giết, còn được nhiều vật phẩm.

Nghĩ tới đây, Trần Thương hơi hưng phấn lên.

- Viên nhộng ký ức: Trí nhớ vĩnh cửu + 3.

Ánh mắt Trần Thương lập tức sáng lên, đây chính là đồ tốt!

Trí nhớ vĩnh cửu + 3, chuyện này đối với người học y mà nói, là một sự trợ giúp to lớn.

Dù sao nhiều sách dày như vậy, chẳng biết lúc nào kết thúc, trước không nói đến mạch máu thần kinh toàn thân, chỉ nhắc đến cuốn “Bệnh Tâm Thần Học” Trần Thương đã nhức đầu.

Sách kỹ năng hiếm, Trần Thương tiện tay cất giữ, mở ra kỹ năng học trộm được.

- Thuật khôi phục lá gan tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện: cấp đại sư; Nhắc nhở: Thuật khôi phục lá gan bị tổn thương là phẫu thuật cấp bốn, bao gồm khâu gan, thuật bóc tách gan, thắt động mạch gan, phẫu thuật cắt bỏ lá gan, cách cầm máu. Phẫu thuật khôi phục lá gan tổn thương phiên bản chưa hoàn thiện không bao gồm phẫu thuật cắt bỏ gan, hạ xuống phẫu thuật cấp ba, có thể học tập! (Đẳng cấp tăng lên cấp 40 trở lên, có thể dùng điểm kỹ năng để hoàn thiện.)

Sau khi Trần Thương xem hết hệ thống nhắc nhở, lập tức chợt hiểu ra, cái này...Có lẽ thật sự không phải là chuyện xấu.

Ít nhất chính mình có thể học!

Cho dù kỹ năng có giỏi cỡ nào, đối với mình vô dụng, vậy một chút tác dụng cũng không có.

Hiện tại mặc dù là phiên bản chưa hoàn thiện, nhưng vừa khéo bản thân có thể sử dụng!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 913: Cấy ghép gan


Nghĩ tới đây, Tiền Lượng nói: 

- Chủ nhiệm Chu, thứ bảy tuần này có thời gian không? Chu Hoành Quang hơi sững sờ:

- Chủ nhiệm Tiền có sắp xếp gì?

Tiền Lượng cười nói:

- Hội nghị thường niên khoa ngoại tỉnh Đông Dương, cuối tuần này cử hành, tôi muốn mời chủ nhiệm Chu đến tham gia, thuận tiện phát biểu một chút.

Chu Hoành Quang rất bận, đặc biệt là cuối năm phải bận rộn cho việc bình chọn viện sĩ.

Chu Hoành Quang suy nghĩ một lát:

- Chủ nhiệm Tiền, tôi cũng không dám hứa với anh, như vậy đi, tôi về sẽ xem hành trình, coi có việc gì không, trễ nhất trước tối mai sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn!

Hôm nay thứ ba, ngày mai chính là thứ tư, Tiền Lượng suy nghĩ một phen, cũng được.

Tiền Lượng vội vàng cười nói:

- Được, vậy vất vả cho chủ nhiệm Chu rồi.

Tiền Lượng dù sao vẫn hơi chênh lệch so với Chu Hoành Quang, mặc dù là thanh đao gan mật tỉnh Đông Dương, nhưng chỗ đứng khác nhau, ngọai khoa gan mật 301 và ngoại khoa. gan mật bệnh viện Đông Đại, có cách biệt rất lớn.

Tiền Lượng nói thật, thấy Chu Hoành Quang cạnh tranh chức viện sĩ, trong lòng cũng rất ghen ty, thế nhưng anh ta cách viện sĩ, còn kém một chút, một cái là luận văn, một cái là đầu đề, quan trọng nhất còn có một cái là giải thưởng, đây đều là hạn chế của khu vực và chỗ đứng, thật không có cách nào.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiền Lượng thở dài thật sâu, khó tránh khỏi hơi cô đơn.

Lúc này, Trương Hữu Phúc bỗng nhiên nói:

- Chủ nhiệm Tiền, tôi quên nói với anh một chuyện, tiểu Trần lần này muốn gia nhập hội học thuật ngoại khoa gan mật.

Tiền Lượng nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên:

- Tin tức tốt! Hoan nghênh gia nhập.

Trần Thương cười nói:

- Cám ơn chủ nhiệm Tiền.

Trương Hữu Phúc tiếp tục nói:

- Chủ nhiệm Tiền, cái này... Tiểu Trần muốn làm thành viên hội đồng, cậu ấy chuẩn bị hai bài luận văn đã gửi đến "Cấy ghép gan” và “Tạp chí ngoại khoa nước Anh”, đúng không tiểu Trần? 

Cuốn thứ hai có tin tức chưa?

Trần Thương lắc đầu:

- Còn chưa có!

Nhưng “Cấy ghép gan rất nổi tiếng, Chu Hoành Quang cũng lập tức ghé mắt:

- Ồ? Tiểu Trần câu phát biểu “Cấy ghép gan” à?

Tiền Lượng cũng hơi chấn động, “Cấy ghép gan” đấy!

Trân Thương gật đầu:

- Vâng, đã xuất bản, ngày mai sẽ gửi đến.

Tiền Lượng đắn đo một phen:

- Một cuốn “Cấy ghép gan” có lẽ cũng ổn rồi, đến lúc đó tôi nói mấy câu giúp cậu, đúng rồi, có cuộc thi phẫu thuật, cậu tham gia thi đấu, tốt nhất có thể thắng giải, như thế tôi cũng có cái để nói rồi.

Trân Thương lập tức mừng rỡ:

- Được, cám ơn chủ nhiệm Tiền.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 914: Vẫn chưa thỏa mãn!


Cơm trưa rất ngon, phòng ăn cũng rất xa hoa, Trần Thương lấy điện thoại ra quay đồ ăn gửi video cho Tần Duyệt.

Hôm nay, vừa khéo Tần Duyệt đang trực ban, giữa trưa tùy tiện ăn một chút, sau khi xem tin nhắn của Trần Thương thì lập tức thẹn quá hoá giận, chụp một túi nước muối sinh lí cùng một túi dịch glucose cho Trần Thương:

- Đây là khẩu phần lương thực tuần này của anh! Mặt hung ác. jpg!

Trần Thương lập tức bị chọc cười, nhưng d*c vọng muốn sống của Trần Thương rất mạnh, sau khi cơm nước xong xuôi, mua ly trà sữa hoa quả mà Tân Duyệt thích uống nhất mang qua đó.

Hiện tại đã hơn hai giờ trưa, nhưng bận rộn cả buổi trưa, Tân Duyệt căn bản không kịp nghỉ ngơi, trở lại phòng trực ban, vừa bước vào, còn chưa kịp thở, đã bị một người trực tiếp ôm lấy!

Tân Duyệt lập tức giật mình thất sắc!

Một loạt thao tác mạnh như hổ, nháy mắt sử dụng các kỹ thuật phòng sói, Trân Thương bị chế phục trong chớp mắt.

Được rồi, Trần Thương thừa nhận bản thân không dám động, sợ tổn thương bạn học Tần li3m chó.

Mà lúc này, Tân Duyệt đã giơ tay muốn chặt bên dưới eo của Trần Thương.

Trần Thương bị dọa đến biến sắc: 

- Nghĩ lại đi! Vợ à...

Lúc này, Tân Duyệt mới phản ứng lại, thì ra là Trần Thương! Trong nhất thời cũng vừa mừng vừa sợ!

Nhưng tay đã sắp đến chỗ quan trọng, nghĩ nghĩ, đây là đồ của mình, lỡ bị hỏng...Đối với mình không có chỗ tốt, nghĩ lại vẫn là thôi đi, sau đó thu tay!

Trân Thương lòng còn sợ hãi, cảm giác từng cơn ớn lạnh truyền từ dưới lên đầu.

Trong lòng nói thầm một tiếng, con gái bây giờ sao ai cũng bạo lực như vậy?

Con gái không chịu học âm nhạc, thể dục, mỹ thuật, suốt ngày học mấy chiêu phòng thân gì chứ...

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được lo lắng cho tương lai của mình.

Nhưng mà... Ôm thật là dễ chịu...Vẫn chưa thỏa mãn!

Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định giả chết, lại ôm thêm một lúc!

- Còn không buông ra?

Tần Duyệt bị Trần Thương ôm, hừ lạnh một tiếng.

Trần Thương biến sắc, nhanh chóng buông tay, vội vàng ngồi dậy.

Tần Duyệt sững sờ, nhịn không được thầm mắng một câu: Đồ ngốc, bảo anh buông thì anh buông à? Đồ đần!

Nhưng nhìn Trần Thương lòng vẫn còn sơ hãi ngồi ở trên giường, bỗng nhiên Tần Duyệt thấy lo lắng kì lạ...

Dù sao, Tần Duyệt nhớ lúc ở khoa sinh sản tiết niệu, có một người bệnh bị doa hỏng...

Nghĩ tới đây, trong lòng Tân Duyệt lộp bộp một tiếng, tên này sẽ không bị mình dọa đến không gượng dậy nổi...chứ?

Nghĩ tới đây, Tân Duyệt khụ khụ một tiếng, nhìn phía dưới Trần Thương, ám chỉ nói:

- Này! Không có chuyện gì chứ?

Trần Thương thở dài, nhìn Tân Duyệt, vô cùng đáng thương

- Để anh ôm một cái sẽ không có chuyện gì.

Tân Duyệt thấy Trần Thương vẫn là dáng vẻ vô lại, lập tức. liếc mắt:

- Thôi đi, muốn mông không?

Ánh mắt Trần Thương lập tức sáng lên, có thể được một tấc lại muốn tiến một thước? cho nên vội vàng gật đầu:

- Có thể chứ?

Tân Duyệt nhìn dáng vẻ đê tiện của Trần Thương, hận không thể một cước đá chết anh ta, quá dâm...

Tân Duyệt xem như nhìn thấu, Trần Thương quả thực là một loại mặt người dạ thú, lúc không mặc áo blouse trắng, vô cùng d3 xồm!

Tân Duyệt cởi áo blouse trắng, ngồi trên ghế, thở dài một hơi gương mặt ghét bỏ nhìn Trần Thương: 

- Anh ra ngoài ăn đồ ngon, cũng không mang chút gì về cho em!

Trân Thương cười nói:

- Buổi trưa ăn ít một chút, tối dẫn em đi ăn lẩu! Phía bên Đông Đại mới mở một quán lẩu dê, anh thấy trang trí rất được, tối chúng ta đi thử xem!

Vừa nghe ăn lẩu, Tân Duyệt lập tức cảm thấy mình đã được. hồi đầy máu, nếu như lúc này lại có thêm ly trà sữa, tuyệt đối thể lực cũng đầy, lập tức vui rạo rực nói:

- Được!

Ngay lúc này, Trần Thương vội vàng từ phía sau lưng lấy ra ly trà sữa:

- Tèn tén ten! Đây là cái gì?
 
Chương 915: Thiếu cái gì bù cái đó?


Sau khi nói xong, Trần Thương còn uất ức xoa mặt, tràn đây đáng thương, mắt rưng rưng nhìn Tần Duyệt.

Tân Duyệt lập tức trợn tròn mắt, cô làm sao cũng không ngờ... Trần Thương lại vô sỉ như vậy.

- Mặt mũi đâu?

Trân Thương lập tức khôi phục bình thường, cười hì hì, xoay mặt bên phải qua! Nói:

-Ở đây này! Lại thêm một cái!?

Tân Duyệt tươi cười, thân mật nói câu:

- Cút!

Trần Thương nhịn không được hừ một tiếng, sau đó vỗ vỗ đệm giường, cười hì hì nói:

- Nào, ngồi chỗ này, gần một chút.

Tân Duyệt nghe xong, lần này không từ chối, ngoan ngoãn

đứng dậy, ngồi bên cạnh Trần Thương, nghiêng đầu một cái, vừa vặn có thể dựa trên bả vai Trần Thương.

Trong lòng Tân Duyệt vui mừng, trên mạng nói, chiều cao này mới là chiều cao tình nhân hoàn hảo nhất và thích hợp nhất, chính là cô gái vừa vặn có thể tựa lên bả vai của chàng trai.

Ừm...Quả nhiên cực kỳ dễ chịu!

Tân Duyệt hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vẫn có trái tim thiếu nữ, từng ấy năm chưa từng yêu đương, vẫn luôn ở trong tháp ngà đợi tốt nghiệp, sau đó đến bệnh viện tỉnh số hai. 

Bệnh viện tỉnh số hai vẫn nằm trong “phạm vi thế lực” của cha cô, bởi vậy cuộc sống cũng khá an nhàn.

Nhưng mà, bất kể thế nào, Trần Thương cũng là bạn trai chân chính đầu tiên của cô trong hơn hai mươi năm nay.

Lúc đi học, cô cũng thâm mến chàng trai khác, nhưng dân trưởng thành, cô dần phát hiện, chính mình chỉ là thích họ ở khi nào đó mà thôi, thời gian trôi qua, những cái tên này đều sẽ bị quên lãng.

Tình yêu, đối với Tân Duyệt mà nói, thuần khiết vĩ đại, cô đối với tình yêu tràn đầy ảo tưởng mà thiếu nữ nào cũng có.

Dựa vào bả vai Trần Thương, Tân Duyệt miệng ngậm ống hút, ngẫu nhiên hút một hớp trà sữa, bỗng nhiên cảm thấy, đây có lẽ là hạnh phúc!

Nếu thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, họ cứ như thế dần già đi, cũng là một chuyện hạnh phúc.

Đương nhiên, tất cả phải được xây dựng dưới tình huống không có ai mở cửa.

Lúc Tân Duyệt đại khái nghĩ đến con mình nên đi nhà nào...

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, một bóng người liền chạy vào trong.

Tân Duyệt giống như chú thỏ bị giật mình, vội vàng đứng lên, cầm trà sữa rón rén ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, đàng

hoàng, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Chỉ thấy Vương Khiêm đi đến, sửng sốt một chút:

- Ơ? Hai ngươi đều ở đây à? Sao lại không lên tiếng? 

Tần Duyệt trợn mắt:

- Tôi trực ban! Tôi không ở chỗ này thì đi đâu?

Trần Thương thở dài:

- Ăn bữa cơm đến hai tiếng đồng hồ, không có chỗ đi, đến phòng trực ban nằm một chút.

Vương Khiêm ồ một tiếng:

- Sao anh không ngủ một chút?

Trần Thương yếu ớt thở dài:

- Chỗ này có con gái, tôi sợ, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, người ta cũng không cấu thành phạm tội!

Vương Khiêm suýt nữa bị nghẹn, mà Tần Duyệt suýt sặc trà sữa, hung tợn trừng mắt liếc Trân Thương: Anh muốn chết hả?

Trân Thương vội vàng dùng ánh mắt đáp lại: Bớt giận, bớt giận, kế hoãn binh, kế hoãn binh!

Vương Khiêm liếc Trần Thương:

- Thương nhỉ à, tôi nói anh thật không biết xấu hổ! Nếu tôi là Tân Duyệt người ta, nhiều nhất là cắt thận của anh thôi!

Tân Duyệt nghe xong, lập tức phụ họa nói:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 916: Người câm


Tỉnh Đông Dương là một tỉnh có bốn mùa rõ ràng.

Nhưng mà uy lực còn lại của nắng gắt cuối thu vẫn khiến cho người ta sợ hãi.

Vốn dĩ mặc quần mùa thu vào mọi người đã dần cảm thấy hơi nóng.

Mà đến lúc buổi tối, thời tiết lập tức chuyển lạnh, mức độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày càng ngày càng rõ ràng.

Khi sắp tan tầm ước chừng hơn sáu giờ, một bóng người tới tới lui lui trước cửa phòng làm việc khoa cấp cửu quay quanh tầm vài vòng rồi, thế nhưng do dự một hồi lâu cũng không dám tiến đến.

Y tá Tiểu Lâm nhìn ra bên ngoài, nói với Thường Lệ Na:

- Chị Na, bên ngoài phòng cấp cứu có bóng người, thế nhưng... Một hồi lâu cũng không dám tiến vào.

Lá gan Thường Lệ Na lớn hơn Tiểu Lâm, hơn nữa dám yêu dám hận, mặc dù hơi không giữ mồm giữ miệng, nhưng cũng là đầu “Đàn ông”!

Theo cách Tiểu Lâm mà nói, người này nếu như ở cổ đại, cũng là một tên vào nhà cướp của, không đúng! Hiệp nữ cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Thường Lệ Na nghe xong, lập tức lòng tò mò thúc giục, nói:

- Chị đi xem một chút?

Đang lúc nói chuyện thì đứng dậy đi ra bên ngoài đại sảnh phòng cấp cứu, ra tới nơi, trông thấy một kẻ lang thang ở cửa ra vào đi tới đi lui, do do dự dự, thế nhưng mà một hồi lâu cũng không tiến vào.

Quần áo trên người kẻ lang thang này rách rưới, cách xa 3~5m cũng có thể ngửi được một loại mùi hôi khó chịu, quần áo cũng là rách nát từng mảnh từng mảnh mặc vào mấy lớp, đầu tóc rối bời.

Sau lưng kéo theo một đống lớn phế phẩm, có lon nước, giấy các-tông, chai nước khoáng các loại, cái này dường như là toàn bộ gia sản của hắn ta.

Người đi đường trông thấy kẻ lang thang đều né tránh.

Trông thấy Thường Lệ Na đi ra, kẻ lang thang này lập tức quay người, giống như kinh ngạc, kéo lấy đồ vật muốn bỏ đi.

Thường Lệ Na dừng lại, vội vàng gọi lại:

- Này, anh chờ một chút!

Kẻ lang thang nghe kêu to xong, do dự đi về phía trước hai bước, ngừng lại.

Thường Lệ Na hô:

- Có thể giúp gì cho anh không?

Kỳ thật, loại tình huống này ở phòng cấp cứu thực sự còn rất hay gặp, bình thường sẽ có một ít tên ăn mày, kẻ lang thang hoặc là bệnh tâm thần gì đó đây là phòng cấp cứu, đừng cản trở an toàn lối đi.

Kẻ lang thang nghe xong, liền vội vàng gật đầu, lôi kéo đồ vật liền hướng đi qua vừa, chỉ là lúc đi bộ, cánh tay trái dường như không nhấc lên nổi.

Tân Thái Sơn lắc đầu, loại chuyện này, hắn không xen vào, mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi.

Mà lúc này vừa khoảng sáu giờ, tan tâm người cũng nhiều, một đám người trông thấy kẻ lang thang đều lách ra xa.

Thường Lệ Na thấy anh ta không trả lời, thở dài, cũng không xen vào việc của người khác, trở về đại sảnh phòng cấp cứu.

Tân Duyệt giao ban cho Vương Khiêm xong, thuận lợi tan ầm, nhìn thấy Trần Thương nói:

- Đi thôi!

Đến đại sảnh phòng cấp cứu xong, bỗng nhiên trông thấy cái kẻ lang thang ngoài cửa kia lại lượn quanh trở về, chỉ là lần này dường như đi tay không, một đống đồ vật đặt ở một cái góc, tiếp đó vòng trở lại.

Thế nhưng vẫn đứng ở cửa ra vào, không dám vào trong.

Thường Lệ Na lập tức nói:

- Bác sĩ tiểu Trần, người này ở cửa ra vào một hồi lâu, em nhìn thấy cánh tay anh ta dường như xảy ra chút vấn đề.

Trân Thương nghe đến đó, chân chờ một chút, nói với Tân Duyệt:

- Em chờ anh một lát. 

Nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Kẻ lang thang thấy Trần Thương đi ra, vội vàng né tránh, không dám ngăn ở phía trước.

Thế nhưng Trần Thương đặc biệt tìm anh ta đấy.

Sau khi tới gần, Trần Thương hỏi:

- Tôi là bác sĩ Tỉnh Nhị Viện, anh có gì cần hỗ trợ không?

Kẻ lang thang từ trong túi trong quần áo móc ra một cái túi mì ăn liền, tiếp đó mở túi mì ăn liền ra, lại là một cái túi nhựa màu trắng, bên trong chứa một khối năm đồng tiền lẻ, còn có một đống lớn tiền xu, Trần Thương đánh giá một phen, hẳn là có khoảng một hai trăm.

Kẻ lang thang đưa tiền cho Trân Thương, trong miệng:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 917: Trở lại vị trí cũ!


Trần Thương do dự một trận, tư duy theo thói quen nhớ tới, đi chụp X- quang đi!

Trân Thương nói ra: 

- Phải chụp X- Quang, nhìn xem có phải là gãy xương hay không.

Kẻ lang thang vội vàng lắc đầu, căn bản không muốn đi vào, sau đó lùi về sau hai bước, dùng ngón tay chỉ trên người, dường như lại nói: Không đi không đi, tôi rất bẩn, làm bẩn sàn nhà cùng máy móc.

Lúc này, Tân Duyệt đi ra, kẻ lang thang lập tức lại lùi xa mấy bước, tựa như sợ làm cô gái này bị sặc mùi.

Tân Duyệt thấy thế, đi ra phía trước:

- Chúng ta phải xem thử cánh tay của anh có phải là gãy xương hay không.

Kẻ lang thang lắc đầu:

-A a... Ừ!

Anh ta khoa tay múa chân thoáng một cái, cánh tay hạ xuống kéo một phát.

Trân Thương sững sờ, là trật khớp?

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhớ mình có thủ pháp phục hồi vị trí, thế là nói với người đàn ông:

- Đến đây, tôi kiểm tra cho anh, nhìn thử xem chuyện gì xảy ra, anh đau thì kêu ra tiếng.

Kẻ lang thang do dự một chút, chỉ chỉ tay Trần Thương, vừa chỉ chỉ cánh tay của mình, lắc đầu, tiếp đó làm cái động tác găng tay.

Dường như muốn nói: Trên người tôi rất bẩn, đừng làm bẩn tay của anh, mang cái găng tay vào đi. 

Trần Thương nhất thời cũng mềm lòng một trận, cười lắc đầu:

- Không sợ, một lát tôi đi rửa tay.

Người đàn ông do dự một chút, muốn c ởi quần áo bên ngoài, thế nhưng là một lúc lâu không thoát ra được, dù sao cánh tay trái đã rũ cụp xuống, không thể cử động, cánh tay phải phí sức lực nửa ngày cũng không có cách nào.

Tân Duyệt đi hướng đến phía trước, cũng không chê bẩn, trực tiếp mở nút thắt khuy áo ra, hỗ trợ cởi áo ra.

Kẻ lang thang thấy thế, lập tức ô ô ô rơi lệ, cũng không nói chuyện.

Sau khi cánh tay lộ ra, Tân Duyệt nói với Trần Thương:

- Em đi gọi điện thoại cho Tuyết Lượng khoa chỉnh hình nha?

Trần Thương lắc đầu:

- Anh xem trước một chút.

Đang lúc nói chuyện, đưa tay nâng cánh tay của người đàn ông lên, lấy tay nhéo nhéo, tiếp đó không ngừng hỏi, đau không? Sau khi lộ ra bả vai, Trần Thương thấy bên trái vai của người lang thang này cơ ba góc rõ ràng lõm xuống, đây là... Điển hình phương vai dị dạng, Trần Thương dùng tay hơi đè lên nách, xương mõm quạ, có thể cảm giác được vị trí lệch xương cánh tay, hơn nữa... khớp xương trống rỗng!

Đây là... khớp nối vai, trật khớp?

Trong lòng Trần Thương có một tia phán đoán. 

Sau đó Trần Thương nhấc tay bên trái rồi lại nâng bả vai bên phải lên, phát hiện không thể nâng lên phía trên, thí nghiệm nâng lên dương tính!

Hiện tại đã khẳng định là trật khớp vai, còn gãy xương thì... Khó mà nói, nhưng với những triệu chứng này thì hẳn không có, nhưng mà cụ thể muốn biết thông tin chính xác thì phải xem phim chụp X- quang.

Thế nhưng mà nhìn người lang thang này đánh chết cũng không tiến vào bệnh viện, nhắc đến tiến vào bệnh viện liền muốn chạy, Trần Thương cũng không có cách nào.

Phục hồi vị trí cũ đi!

Nghĩ tới đây, Trần Thương bất động thanh sắc một tay cố định ở trên vai, một cánh tay cầm khuỷu tay trái người bệnh, từ từ tiếp tục dọc theo từ trên xuống dưới kéo xoáy ra bên ngoài, bỗng nhiên vừa dùng lực, lập tức một âm thanh răng rắc truyền ra!

Trở lại vị trí cũ!

Mà kẻ lang thang này dường như là bị trật khớp đã quen, cũng không quá nhiều khó chịu.

Đang lúc nói chuyện muốn hoạt động, Trần Thương vàng ngăn lại, dùng quần áo của mình, làm cho một cái khăn tam giác, cố định cánh tay lại.

- Khoảng thời gian này trước cố định một tháng, đừng hoạt động mạnh.
 
Chương 918: Thần kỳ như vậy à?


Xung quanh kẻ lang thang như vỡ tổ, một đám người vây quanh chụp ảnh.

Thậm chí hơi bát quái hỏi:

- Ai? Anh ta chữa cho anh xong chưa?

- Đúng đúng đúng, anh được chữa chưa?

...

Đối mặt một đống câu hỏi, kẻ lang thang lập tức chân tay luống cuống, trước giờ anh đã bao giờ gặp tình huống thế này đâu, đã bao giờ gặp nhiều người như vậy... Người nào khi gặp anh mà không đi vòng qua.

Chỉ thấy anh ta giương nanh múa vuốt khoa tay múa chân một phen, tiếp đó vội vàng đứng dậy rời đi.

Kéo theo một thân gia sản, âm thanh lạch cạch đi về chỗ trú của mình.

Lưu lại mọi người một mặt kinh ngạc!

- Thực sự tốt rồi?

- Khẳng định! Anh có nhìn rõ là người nào đã làm cho tay anh ta có thể động không?

- Thần kỳ như vậy à?

- Vừa rồi có chụp rõ mặt người kia không?

Một đám người nghị luận ầm ĩ, tràn đầy giật mình, bởi vì theo bọn họ nghĩ, cái này rất không thể tưởng tượng, mọi người gãy xương đi bệnh viện người nào không phải chụp ảnh, tiếp đó làm kiểm tra, cuối cùng phẫu thuật...

Trên cơ bản các bước cần thực hiện là:

Chụp ảnh!

Phẫu thuật!

Nắn xương!

Nẹp!

Đinh cái đinh!

Đâu có giống người ta vừa rồi người trẻ tuổi đồng dạng, tạch tạch tạch một trận thao tác, liền tốt?

Đây là cao thủ võ lâm à?

Mọi người hơi không hiểu! 

...

...

Trở lại đại sảnh cấp cứu, Tân Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Thương:

- Anh... Vừa rồi... Kia là?

Thường Lệ Na thì là một mặt hưng phấn, cô chỉ thấy Trần Thương chỉ dùng tay cầm cầm nắn nắn đã xong rồi, cũng thực là chấn kinh!

- Tiểu Trần... Không đúng! Trần đại hiệp? Ngươi vừa rồi đó là bí tịch võ lâm à?

Không sai!

Theo Thường Lệ Na, thao tác của Trần Thương vừa rồi đã vượt qua hiểu biết của cô, cô cũng chỉ nhìn thấy trên TV, mà lại là loại võ hiệp trên phim truyền hình, vai phụ bị thương, gấy cánh tay, tiếp đó nhân vật chính dùng một bộ thao tác mãnh như hổ. đã chỉnh tốt!

Trần Thương liếc mắt, cái gì là cái gì?

- Phương pháp hồi hồi phục vị trí trí kia. Là kỹ xảo khoa chỉnh hình thường dùng.

- Lúc đầu, tôi nghĩ là để anh ta vào chụp phim X-quang xem trước một chút có hay không gãy xương, thế nhưng người kia làm sao cũng không chịu đi vào, rơi vào đường cùng nên tôi cũng không thể làm gì khác hơn là hồi hồi phục vị trí trí cho anh ta, cũng may chỉ là trật khớp, không cần bó thạch cao cố định.

- Làm gì mà huyền huyễn như cô nói!

Trần Thương nhìn bộ dáng đó của Thường Lệ Na, nhịn không được cười nói.

Thường Lệ Na sững sờ:

- Thủ pháp hồi hồi phục vị trí trí? Đó chỉ là kỹ xảo trên TV, chứ ngoài đời làm gì có thủ pháp đó, ngay cả tôi cũng chưa thấy

qua.

Tân Duyệt trực tiếp cầm một cuộn băng gõ trên đầu Thường Lệ Na một cái, một bộ dáng người từng trải nói:

- Không học thức thì đọc nhiều sách, đừng cứ cả ngày như vậy, rất mất mặt!

Thường Lê Na tủi thân sờ sờ đầu: 

- Ai, giấc mộng võ hiệp của tôi lại tan vỡ rồi!

...

...

Trân Thương và Tân Duyệt thu thập một phen, sau đó từ cửa chính rời đi.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Tân Duyệt trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy tò mò hỏi:

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 919: Đây là đồ tốt!


Thế nhưng chỉ riêng thủ pháp hồi phục vị trí đã cần không ngừng luyện tập cùng đề cao, như vậy mới có thể luyện được kỹ thuật, Vương Hướng Quân có thể luyện ra thủ pháp hồi phục vị trí, cái này không thể không nhờ đến hàng ngàn hàng vạn người bệnh..

Vì lẽ đó, thời gian dần qua, số người biết loại kỹ xảo hồi phục vị trí này càng ngày càng ít!

Trần Thương nhìn dáng vẻ tò mò và ngưỡng mộ của Tần Duyệt, lòng hư vinh tăng lên, cảm giác đắc ý.

Bên người có một cô gái ngưỡng mộ, cảm giác này thật tốt.

Trần Thương cười nói:

- Khi anh thực tập, trong khoa có một bác sĩ, cũng am hiểu về lĩnh vực này, cho nên anh đã học được từ anh ta, sau đó anh cũng đọc sách, tìm tòi...

- Hôm nay vừa khéo đụng phải, chỉ muốn dùng thử mà thôi, không ngờ hiệu quả thật không tồi.

Trong lòng Tân Duyệt cực kỳ thỏa mãn, Trần Thương càng lợi hại, cô càng vui vẻ.

- Lợi hại!

- Quá giỏi!

- Anh thật giỏi!

Trần Thương nhịn không được khụ khụ một tiếng, quá phận, li3m hơi nhiều rồi đó.

Hai người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi đến quán lẩu dê mới mở. 

[ Đinh! Nhiệm vụ trái tim của thầy thuốc hoàn thành, nhận được ban thưởng: Cấu trúc chỉ tiết các cơ quan trong giải phẫu thân thể con người, nhắc nhở, có thể tùy chọn một trong những hệ thống của thân thể: Ví dụ như hệ tiêu hoá, mạch máu, hệ thống tuần hoàn, hệ thống hô hấp,... sau khi giảng bài kết thúc, anh sẽ nắm giữ thuần thục hệ thống đó. ]

Trần Thương nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, lập tức vui mừng!

Đây là đồ tốt!

Phản ứng đầu tiên Trần Thương nghĩ tới là hệ thần kinh!

Với tư cách là lĩnh vực cực kỳ tra tấn người, cực kỳ học bá, hệ thần kinh hoàn toàn xứng đáng!

Trần Thương đã vô số lần bị môn tâm thần học tra tấn, nằm giường là ngủ.

Chẳng lẽ, bây giờ mình sẽ học luôn à?

Thế nhưng... học xong môn này, trong đoạn thời gian này Trần Thương cũng không cần đến, đây là mấu chốt.

Nghĩ tới đây, Trần Thương tỉnh táo lại, cẩn thận phân tích một phen, bỗng nhiên nghĩ đến một hệ thống khác gần với hệ thần kinh:

- Hệ thống tuần hoàn máu.

Cái này là trước mắt mình cần nhất.

Nghĩ đến mấy tháng sau phẫu thuật mạch máu lớn, Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lựa chọn hệ thống tuần hoàn máu.

Kỳ thật, đêu dùng rất tốt...

Trần Thương nhìn mỗi một hệ thống đều trông mà thèm. 

Không sai, chỉ có thể lựa chọn một cái thích hợp nhất đối với mình.

[ Lựa chọn hệ thống tuần hoàn máu! ]

Tân Duyệt nhìn Trân Thương ngồi ngẩn người, tò mò hỏi:

- Thế nào? Anh không đói bụng hả?

Trần Thương lắc đầu cười nói:

- Không phải!

Tân Duyệt ồ một tiếng:

- Em cho là anh không đói bụng đâu, không đói bụng thì đưa đồ ăn cho em, chớ lãng phí!

Trần Thương lập tức im lặng:

-...

Có một bạn gái ham ăn là thể nghiệm gì?

Trần Thương bất đắc dĩ!

Nhìn Tân Duyệt, thở dài, cô không phải tiểu li3m chó, cô là chó săn nhỏ!

Lúc ăn cơm, bỗng nhiên Tân Duyệt tâm huyết dâng trào:

- Trần Thương, đây là đốt xương thứ mấy?

Trân Thương im lặng, liếc mắt:

- Em coi là người à? Anh làm gì có thời gian đi nghiên cứu xương dê?
 
Chương 920: Phiền phức


Vào tháng 10, kỳ thi đào tạo theo quy định của tỉnh Đông Dương đã kết thúc.

Tỉnh Nhị Viện với tư cách là cơ sở đào tạo có tiếng tất nhiên là sẽ có một nhóm sinh viên đến đây báo danh.

Đối với các bác sĩ của Tỉnh Nhị Viện này thì điều đó chắc chắn là một điều tốt.

Dù sao, lần này cũng sẽ giảm bớt áp lực công việc của các bác sĩ.

Nhóm người này đến muộn hơn so với nhóm nghiên cứu sinh, số lượng nghiên cứu sinh tương đối ít, hơn nữa...điểm quan trọng nhất là những đám người này đều dựa vào núi, tới lúc chuyển khoa thì không chuyển khoa tốt liền bị giáo sư của mình đuổi về.

Nguyên một đám giáo sư đều là chủ nhiệm cấp cao, nếu như bị từ chối tại một bệnh viện như thế này có lẽ không còn mặt mũi dễ coi.

Nhưng nơi đây đào tạo sinh viên cũng xem như an tâm hơn một chút.

Vào một buổi sáng giao ban, Lý Bảo Sơn đem tin tức này nói cho mọi người bảo là về sau văn phòng sẽ rất náo nhiệt.

Trương Xu là người thứ nhất cười mà nói:

- Có đào tạo sinh rồi à? Tranh thủ thời gian tới! đi Chủ nhiệm, cậu ít nhiều nhận một người đi!

- Đúng đó! Các hồ sơ bệnh án của tôi sớm đã khẩn cấp đến không thể chờ được nữa!

Bác sĩ Hồ nội khoa cấp cứu cười đùa nói.

- Hơn nữa tôi cũng không muốn giữ mấy cái hồ sơ bệnh đó, tôi thấy mình nên có một cấp dưới...

Vương Khiêm nhịn không được cảm khái nói.

Nghe thấy những lời này, Lý Bảo Sơn cũng nhịn không được nói:

- Người ta là tới đây học tập, không phải tới cho các cậu sai vặt, thái độ nghiêm túc một chút đi.

- Cấp cứu là cái gì thì đương nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng, chúng ta khẳng định rất bận rộn, cái này không thể phủ nhận rằng mọi người cực kỳ khổ cực.

- Nhưng mà, họ tới đây là để đào tạo về kỹ thuật, mục đích chính là học tập, và lao động là phương thức, hết hai tháng sau, lúc khóa học kết thúc, tôi sẽ tổ chức kiểtra, sinh viên nào không qua, giáo sư của họ sẽ chịu trách nhiệm.

Lý Bảo Nói một câu làm tất cả mọi người lập tức sửng sốt. 

Mọi cũng không thể không nhẹ gật đầu.

Lý Bảo Sơn đang chuẩn bị quay người rời đi, chợt nhớ tới một việc liền vòng trở lại nói:

- Chuyện... đào tạo sinh viên là một công tác, trong lúc đào tạo thì trợ cấp chưa đầy 2000, có chỗ thì tốt hơn, đó là tiền lương cơ bản một tháng 3 hay 4 ngàn, không có đơn vị đều chỉ 2000, mọi người đều là người trẻ tuổi lúc mà chỉ tiền bao cơm được thì bao cơm, cố gắng không xem họ là lao động miễn phí.

Đúng là ăn một bữa cơm tại thành phố An Dương không đắt cũng phải tầm mười khối, mặc dù không nhiều nhưng nó mang tâm ý bên trong.

Không thể không nói rằng Lý Bảo Sơn là một người thận trọng, lúc mà Trần Thương còn làm cộng tác viên, có việc gì kiếm được tiền thì Lý Bảo Sơn luôn để bọn anh đi làm, giúp kiếm nhiều tiền thêm một chút.

- Đúng rồi, khoa chúng ta nhận đào tạo thì để Bỉnh Sinh làm đi, Bỉnh Sinh, chờ đào tạo viên tới, giúp mỗi bác sĩ phải có một phụ trợ, người nào bận hơn thì 2 người.

Trần Bỉnh Sinh gật đầu:

- Được, chủ nhiệm.

Lý Bảo Sơn đối với Trần Bỉnh Sinh vẫn tương đối yên tâm, đứng dậy rời đi.

Vương Khiêm thở dài:

- Aizz, tranh thủ thời gian tới đi, tôi cũng có quy bồi sinh!

An Ngạn Quân liếc nhìn Vương Khiêm, thản nhiên nói:

- Không phải có một nghiên cứu sinh đi theo cậu à? Người đâu rồi?

Vương Khiêm thở dài:

- An lão sư, ông coi như không biết, tiểu hỏa nhi khi nghiên cứu sinh của chủ nhiệm Dương khoa bệnh phổi, bị gọi về làm việc trong khoa, tôi đây... Không dám hỏi, cũng không dám nói, dù sao đây chính là học trò của chủ nhiệm Dương, ai... Phiền phức! 

An Ngạn Quân nhẹ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết vì một học sinh mà đắc tội một chủ nhiệm.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 921: Không quan trọng


Nghĩ tới đây, bản thân Trân Thương cũng vui như điên:

- Tôi làm sao mà bản thân mình cũng không biết.

Vương Khiêm trực tiếp nói:

- Người ta là nghiên cứu sinh của viện trưởng Lý, anh biết rồi thì có thể làm cái gì?

Trần Thương thở dài... Không quan trọng, dù sao có trở thủ hay không, chỉ là một công việc. 

Hơn mười giờ sáng.

Quy bồi sinh tới, tính sơ sơ cũng hơn hai mươi người, trong nháy mắt phòng làm việc ở khoa cấp cứu trở nên chật chội.

Sau khi dựa theo thứ tự ghi danh, Trần Bỉnh Sinh sắp xếp nhân thủ.

Trước thỏa mãn những bác sĩ đã tương đối bận rộn trong những năm kia, tiếp đó mới đến lượt các bác sĩ nhỏ như Trần Thương.

Không thể không nói, ngành y vẫn là có nhiều nữ giới, nam cũng có, tỉ lệ phải nói là 1:2.

Mắt thấy đến lượt Trần Thương, vừa vặn Trân Bỉnh Sinh chuẩn bị nói chuyện với một cô gái nhỏ.

Chỉ thấy mắt Tần Duyệt đang trừng trừng nhìn chằm chằm ông.

Trần Bỉnh Sinh chỉ có thể khụ khụ một tiếng, đối với chàng trai đã phân phối cho Vương Khiêm nói:

- Cái này, Vương Khiêm, cô gái nhỏ này cho cậu, còn tiểu Từ cậu đi theo bác sĩ Trần Thương đi!

Lúc này, Tân Duyệt mới hơi híp mắt, cười hì hì nhìn Trần Bỉnh Sinh.

Trần Thương cùng Vương Khiêm đầu tiên là liếc nhau.

Vương Khiêm trông thấy cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, hai mắt lập tức tỏa sáng, cười!

Trần Thương một mặt bất đắc dĩ, chỉ là Tân Duyệt ở bên cạnh bất động thanh sắc nói: 

- Làm sao vậy, thất vọng à?

Trân Thương lập tức lắc đầu:

- Đương nhiên không, anh đây là nhẹ nhàng thở ra! Lúc này Tân Duyệt mới hài lòng...

Nhìn thấy đang có một chàng trai trắng mập một trăm khối chín mươi cân đang đi về phía mình, Trần Thương nhịn không được thở dài, trong lòng cảm khái một tiếng:

- Mặc dù không thể cảnh đẹp ý vui, nhưng mà... Ngược lại cũng vui mừng, rất tốt.

Cậu ta cười nói:

- Trần lão sư, chào anh, em là Từ Đông Đông.

Trần Thương gật đầu cười nói:

- Ừm, cậu... Đã từng tham gia công tác chưa?

Từ Đông Đông nhẹ gật đầu:

- Em ở bệnh viện Nhân dân phía dưới Lam huyện, làm ở khoa phổ ngoại, vừa đi vào tháng chín này.

Trần Thương nghe thấy là bệnh viện Nhân dân ở Lam huyện, hơi sửng sốt một chút.

Từ Đông Đông có chút giống Tiền Lâm, chỉ là Tiền Lâm hơi đen một chút, cũng không có tiểu hoả nhi nào vui mừng như vậy.

- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- 27 tuổi! Em vừa tốt nghiệp khoa đại y ở Trùng Khánh, trong lúc đó học nghiên cứu sinh ở khoa phổ ngoại. 

Từ Đông Đông nhìn thấy tuổi của Trần Thương cũng không lớn lắm, lập tức cười nói:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 922: Đây là thiên chức, cũng là sứ mệnh!


Phòng Cấp cứu thực sự là một nơi rèn luyện con người!

Hơn mười giờ sáng, vừa vặn qua thời gian giao ban, hai người bệnh được đưa đến.

Một người trung niên là quản lý của một công ty bị hôn mê trong lúc làm việc. Người còn lại là một ông lão bị nhồi máu cơ tim.

Toàn bộ phòng cấp cứu lại một lần nữa lâm vào bận rộn.

Bởi vì có khá nhiều bác sĩ đều đang ở phòng cấp cứu nên công tác tổ chức cứu viện diễn ra khá nhanh.

Trương Xu phụ trách cấp cứu cho người bệnh bị hôn mê.

Còn Trần Bỉnh Sinh phụ trách cấp cứu cho người bệnh bị nhồi máu cơ tim.

Trân Thương theo phía sau lưng, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kì trường hợp nào.

Người bệnh là một ông lão 78 tuổi, bản thân có tiền sử

bệnh liên quan đến động mạch vành, buổi sáng đi công viên đánh cờ thua mấy ván. Khi trở về vốn rầu rĩ không vui, lúc ngồi trên xe buýt lại ầm ĩ vài câu với người khác, lập tức phát tác nhồi máu cơ tim.

Người cãi nhau với ông lão cũng giật mình. Dù sao... nói mấy câu thế nào lại bị nhồi máu cơ tim? Nếu như xảy ra chuyện thì có khả năng bản thân còn phải cõng theo trách nhiệm trước pháp luật!

Còn may là ông lão này không bị bệnh tim, bằng không... 

sẽ thực sự lớn chuyện.

Tài xế xe buýt phản ứng rất nhanh, trực tiếp lái xe thẳng đến Tỉnh Nhị Viện để cấp cứu.

Bởi vì số tuổi của ông lão quá lớn, các loại bệnh trong cơ thể cũng rất nhiều nên quá trình cấp cứu vô cùng khó khăn, thậm chí mấy lần kém chút nữa ảnh hưởng đến tính mạng!

Mọi người trong phòng cấp cứu vô cùng thấp thỏm lo sự, không dám thở mạnh một cái.

Dù sao cũng là một sinh mệnh vốn dĩ đang tồn tại thật tốt!

Sau 40 phút cấp cứu, cuối cùng các y bác sĩ đã kéo được ông lão từ ranh giới sinh tử trở lại!

Kỳ thật, với loại tình huống như thế này, bọn Trần Bỉnh Sinh cũng đã chuẩn bị trước tinh thần cấp cứu thất bại.

Người bệnh có tiền sử nhiều loại bệnh, số tuổi lớn, công năng của trái tìm rất kém, từ lúc phát tác bệnh đến khi đến được bệnh viện cũng đã qua một lúc, vì lẽ đó mà việc có thể cấp cứu được đúng là kỳ tích.

Từ sớm người nhà người bệnh đã chờ ở cửa phòng cấp cứu nôn nóng bất an.

Khi Trần Bỉnh Sinh thông báo tin tức cấp cứu thành công cho người nhà người bệnh, họ nhất thời rưng rưng nước mắt!

Ông lão 78 tuổi bị nhồi máu cơ tim mặc dù đã được cấp cứu thành công, nhưng sau đó vẫn còn cần nhập viện để tiếp tục điều trị. Nhưng ít nhất là đã bảo vệ được tính mạng.

Còn người bệnh hôn mê được chẩn đoán là phát tác thiếu máu não, được đưa đến nội khoa thần kinh.

Hai người bệnh đột nhiên xuất hiện nhắc nhở tất cả mọi người ý thức rằng chính mình đang chân chính đối kháng với tử thần chứ không phải đang diễn kịch.

Chỉ cần một sơ ý nhỏ cũng sẽ dẫn đến người bệnh tử vong!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều chìm trong im lặng bùi ngùi mãi thôi.

Thời gian một tiếng, tận mắt thấy được sự yếu ớt của sinh mệnh cũng tận mắt thấy được tâm quan trọng của công việc cấp cứu!

Khi nhìn thấy người nhà người bệnh cười mà lệ rơi đầy mặt, họ bỗng nhiên ý thức được trên người mình gánh vác hy vọng của người nhà người bệnh, là một phần tín nhiệm và chờ mong, quá mức nặng nề!

Giờ khắc này, họ mới nhận thức rõ ràng được, hy vọng cuối cùng để sinh mệnh tiếp tục nằm trong tay họ!

Dù hiện tại còn chưa đủ hùng vĩ, nhưng lại chính là người cuối cùng có thể bảo vệ mọi người khỏe manh!

Bởi vì họ khoác trên mình chiếc áo blouse, cũng bởi vì họ được gọi là bác sĩ.

Đây là thiên chức, cũng là sứ mệnh!

...

...

Khoa cấp cứu không có thời gian rảnh rỗi, đến khi tan tầm vẫn còn một người bệnh ngoại thương được đưa đến, người 

bệnh là chủ nhà hàng kiêm đầu bếp của một nhà hàng món ăn Tân Cương.

Đến bệnh viện, người bệnh vô cùng lo lắng.

- Bác sĩ, bác sĩ! Nhanh lên, nhanh lên, đầu ngón tay của tôi đứt mất!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 923: Đây là lời nói thật.


Đầu bếp toét miệng:

- Cắt thịt lỡ trúng ngón tay!

Từ Đông Đông nghe thấy, lập tức rùng mình, không nghĩ có thể hạ tay hung ác như thế...

Mặc dù nhìn thì máu thịt be bét, nhưng sau khi rửa, Trần Thương cẩn thận kiểm tra một chút, ngược lại cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là gân bắp thịt của ngón trỏ và thần kinh bị tổn thương một chút.

Với tình hình này, bưởi trưa hôm nay sẽ không được nghỉ ngơi!

Cơm trưa... Đoán chừng cũng không thể ăn.

Nhìn thoáng Từ Đông Đông đang đi theo phía sau, Trần Thương không nhịn được cười nói:

- Vừa tới đã phải cùng tôi đói bụng.

Từ Đông Đông vỗ vỗ cái bụng:

- Không có chuyện gì, nguồn năng lượng đã dự trữ đủ.

Mặc dù nói đùa, nhưng cậu ta nghe ra được, dường như Trần lão sư thường xuyên bỏ cơm trưa nha?

Y tá trợ giúp người bệnh tranh thủ thời gian chụp x quang, lấy mẫu máu, gấp rút kiểm tra. Chờ đến lúc có kết quả sẽ chính thức tiến vào phòng phẫu thuật.

Tính cách của người bệnh cũng không tệ, lúc này lại không quan tâm bệnh tình của mình mà ngược lại quan tâm hỏi han Trân Thương:

- Bác sĩ, cái này, giữa trưa, lại làm chuyện này, aiz... Chậm trễ ngài ăn cơm, lát nữa làm xong phẫu thuật chúng ta đến chỗ kia ăn cơm đi? Chính là nhà hàng của tôi, tôi mời khách!

- Giữa trưa, lại làm phiền mọi người mất một buổi trưa tôi cũng thật áy náy.

Người bệnh này đối với việc chính mình khiến cho Trần Thương và mọi người bỏ lỡ bữa trưa tỏ ra vô cùng băn khoăn.

Trần Thương lập tức hơi dở khóc dở cười, mà Từ Đông Đông thì ngược lại, dường như có mấy phần chờ mong...

Hôm nay Lưu Kiện trực ban gây tê, nhìn thấy Trần Thương, lại nhìn thanh niên đứng bên cạnh, cười nói:

- Tiểu Trần, đây là thực tập sinh hả?

Trần Thương gật đầu:

- Ừm.

Lưu Kiện cười cười, hảo ý khuyên một câu:

- Đi theo bác sĩ Trần nhớ cố gắng học tập nhiều một chút. Từ Đông Đông nhẹ gật đầu.

Mặc dù tuổi của cậu ta cùng Trần Thương không sai biệt lắm, nhưng là cái này một phần lý lịch và kinh nghiệm lâm sàng vẫn kém rất nhiều.

Lưu Kiện thực sự nhìn Trân Thương với con mắt khác, trên cơ bản, mỗi lúc có thông tin thấy Trần Thương có phẫu thuật, bất luận lớn nhỏ, Lưu Kiện đều chủ động tới đảm nhiệm gây tê.

Đến mức mà các chủ nhiệm khác gọi cũng đều không đi qua.

Đối với việc này, Trần Thương vô cùng cảm kích.

Đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, có một bác sĩ gây tê tốt cũng chính là khiến cho phẫu thuật được bảo hộ, có thể thuận lợi mà tiến hành.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 924: Không nên khách khí


Sau khi bàn giao cho phòng bệnh, Trần Thương mới nói:

- Hai ngày này anh ở lại bệnh viện, cần phải quan sát, sau hai ngày xuất viện lại đến bệnh viện kiểm tra lại.

Người bệnh vẫn còn không yên tâm, mắt thấy cũng đã hai giờ rưỡi nhưng mời gọi thế nào Trần Thương cũng không đi tiệm cơm.

Dứt khoát cầm điện thoại lên gọi tiệm cơm mang đồ ăn đến:

- Cậu làm vài món ăn đưa tới, đúng! Phòng cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, đặc sắc nha, món ngon! Đúng đúng đúng, làm nhiều một chút... Đúng, mang nhiều bánh tới!

Qua không đến hai mươi phút, một người đàn ông xách một đống lớn hộp lớn hộp nhỏ, vội vã chạy đến phòng bệnh khoa cấp cứu, nhìn thấy ông chủ ngồi bên trong, vội vàng hỏi:

- Anh à, anh không sao chứ?

Người bệnh lắc đầu:

- Vào đây đi.

Đang lúc nói chuyện lại có hai bác sĩ đến phòng làm việc. Người bệnh cười ha hả nói:

- Bác sĩ, là tâm ý của tôi, ăn chút cơm, đây là tiệm cơm chúng tôi tự làm, không tốn bao nhiêu tiền.

- Mọi người đều khổ cực một buổi trưa, không ăn chút cơm, thật sự quá cảm ơn mọi người. 

Hành động của người đàn ông làm Trần Thương cũng hơi cảm động, cười cười, đứng dậy nói cảm ơn.

Người đàn ông khoát tay áo:

- Ai nha, không nên khách khí!

Sau khi ra ngoài, người đàn ông lại cầm hai túi bánh nang, một túi đặt ở phòng làm việc của bác sĩ, một túi đặt ở trạm y tá.

Đồ ăn không quý giá, nhưng lại tràn đầy tâm ý, làm Trần Thương hơi cảm động.

Chủ yếu là nỗ lực của mình được người khác tán thành, dâng hiến của mình được người đồng ý, vậy là được rồi.

Có đôi khi, không mong có ơn tất báo, chỉ hi vọng có thể nhận được một câu cảm ơn, như vậy cũng đủ rồi.

Bên trong ký túc xá học viên hoạch định bồi dưỡng, mọi người thảo luận trao đổi qua lại với nhau.

- Ai, tôi là sinh viên chưa tốt nghiệp đi theo chân giáo sư, vừa tới khoa cấp cứu ba năm, tôi đánh giá trình độ hẳn còn chưa có cao bằng tôi đây!

Một người đàn ông thở dài,

- Đoán chừng chính là để cho tôi viết lịch sử bệnh án!

- Quốc gia cho phép hoạch định bồi dưỡng là đê cao tố chất chúng ta, nhưng bây giờ xem ra, tôi cảm thấy có một ít bác sĩ trình độ còn không bằng chúng ta nữa.

Một người đàn ông khác vừa cười vừa nói.

Đối bọn hắn mà nói, đi đến hoạch định bồi dưỡng đơn giản là vì đục nước béo cò lấy cái chứng nhận hoạch định bồi dưỡng, có thể thuận lợi được bình bầu chức danh.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 925: Một thói quen


Người đàn ông nói ngay từ lúc đầu ra vẻ thành thục.

Từ Đông Đông cảm thấy cùng họ tranh luận những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ nhẹ gật đầu, cười cười.

Đến bệnh viện nhân dân Lam Huyền hai tháng, Từ Đông Đông phát hiện bệnh viện lớn cùng bệnh viện nhỏ có một cái so sánh khác nhau rõ ràng, sau khi ở bệnh viện nhỏ thời gian dài, con người trở nên không thích học tập, hoặc là nói không có một loại bầu không khí cạnh tranh tốt, có lẽ là an nhàn, có lẽ là...

Trên cơ bản xem chữa bệnh như công việc để làm, mà không phải là một phần sự nghiệp để làm, cạnh tranh không phải ở kỹ thuật chữa bệnh và phương diện trên mặt học thuật, mà là ở trên mạng lưới quan hệ.

Rất nhiều người nhìn họ thành thục và lõi đời, nhưng thực ra chỉ là lơ là lý do tiến bộ của mình mà thôi, theo Từ Đông Đông, chân chính đạo lí đối nhân xử thế cùng thành thục thực ra là ở chỗ bản thân làm như thế nào đề cao năng lực các phương diện của mình, năng lực làm việc, năng lực nghiệp vụ, và năng lực thích ứng hoàn cảnh.

Đương nhiên, đây cũng không phải là nói tất cả mọi người đều như vậy, Từ Đông Đông chỉ là cảm giác rất nhiều người đều có tâm lý này.

Bỗng nhiên Từ Đông Đông hồi tưởng lại khi bản thân đề tên vào bệnh viện nhân dân Lam Huyền, giáo sư nghiên cứu sinh nói một câu thấm thía:

- Tiểu Từ, sau này xuống dưới, đừng quá mức an nhàn, không nên quên học tập, cũng không cần quá mức bảo sao. nghe vậy.

Hiện tại, anh ta đối với câu nói này càng lý giải thêm khắc sâu mấy phần.

Tỉnh Nhị viện thế nào, tạm thời không đánh giá, nhưng là tới ở đây một ngày, Từ Đông Đông lại nhìn thấy bác sĩ ở đây, bất luận trẻ tuổi hay lớn tuổi, trình độ cao thấp, trên cơ bản có thời gian thậm chí ngồi nghĩ ở đằng kia cũng sẽ thảo luận và suy nghĩ một vài vấn đề, bất luận là lâm sàng hay là học thuật, không làm gì thì mọi người đi xem sách.

Đây không phải giả vờ làm bộ làm tịch, đây là một thói quen!

Cái sự chênh lệch này vẫn rất rõ ràng.

Trong phòng ba người đàn ông trung niên, sau khi trở về hàn huyên nói chuyện phiếm, gọi điện thoại cho người nhà, ở nơi đó lướt coi video, Từ Đông Đông mở video phẫu thuật trong điện thoại di động xem lại.

Dù sao đây là chuyên môn của anh ta, vẫn phải đề cao một chút.

...

....

Trong phòng làm việc ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.

Mạnh Hi ngồi ở trên ghế đẩu, vểnh chân lên bắt chéo, mở ra một cái cúc áo của áo blouse trắng, hai tay khoanh trước ngực.

Trong lòng suy nghĩ một ít chuyện: Sao khoảng thời gian này Trần Thương lại không đến à?

Có phải là bởi vì mình làm không tốt?

Chẳng lẽ ngày thường mình quá nghiêm khắc?

Hoặc chính mình không đủ quan tâm đối với Trần Thương?

Mạnh Hi cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, cho tới bây giờ cô ấy chưa làm qua giảng viên, bỗng nhiên Trần Thương không đến, cho là bản thân chỗ nào đó làm không tốt!

Nói thật, Mạnh Hi đối với Trần Thương vẫn rất hài lòng.

Kiên định, chăm chỉ, cố gắng, có chí cầu tiến!

Mấu chốt nhất là có thiên phú!

So với những người kia tự cho mình là siêu phàm gọi là bạn học “Thiên tài” còn muốn lợi hại hơn!



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 926: Dụ dỗ


Sau khi Trân Thương tan tâm, không thể ở cùng Tân Tiểu Li3m lãng mạn rồi, vội vã tới Đông Đại Nhất Viện ngoại khoa tim.

Tần li3m cho lên Wechat gửi qua một câu:

- Không cho phép dụ dỗ bác sĩ nữ!

Trần Thương xấu hổ, trực giác của phụ nữ đều chuẩn như vậy à?

Lại nói, anh chỉ muốn dọa giáo sư nữ mà thôi!

Trân Thương cảm giác ý nghĩ của mình rất đơn thuần, tư tưởng cực kỳ thuần túy, linh hồn cũng cực kỳ thuần khiết!

Nói “Dụ dỗ” khẳng định là không thích hợp.

Bỏ ra mười phút, Trần Thương đi tới ngoại khoa tim Đông Đại Nhất Viện.

Vốn dĩ cho rằng giao sư Mạnh sẽ không vui, thế nhưng khi tới nơi rồi, Mạnh Hi chỉ thản nhiên cười nói:

- Đến rồi à!

Trần Thương sững sờ, lập tức gật đầu, còn hơi không thích ứng... Chỉ có thể ngượng ngùng cười một tiếng:

- Cái này...giáo sư Mạnh, gần đây hơi nhiều việc, hôm qua...

Mạnh Hi lắc đầu, cười nói ra:

- Không có chuyện gì.

Mạnh Hi mặc dù ở học viện Karolinska cũng đã làm trợ giảng, thế nhưng mà đối iệc đơn độc dẫn dắt một nghiên cứu sinh, vẫn cảm giác hơi áp lực, mà lại là mang một người có thiên phú còn nguyện ý cố gắng nghiên cứu sinh!

Nhưng mà... Bất luận nói thế nào, khí thế lên không thể sợ, phải có cái loại tư thái làm gương sáng cho người khác kia.

Cô cảm thấy đối với đãi Trần Thương hẳn là thêm mấy phần bao dung, tốt nhất có thể thể hiện ra sự uy nghiêm của giảng viên, hơn nữa lại có thể không mất sự quan tâm.

Thật là khó...

Ai có thể không có lần thứ nhất, mò đá qua sông thì tốt, nghĩ tới đây, Mạnh Hi cũng là thở dài.

Lại nói, làm gương sáng cho người khác, thuyết giáo giảng dạy giải thích nghỉ ngờ.

Chính mình nên tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nhằm vào chỗ Trần Thương không biết cô trợ giúp giải thích nghi ngờ.

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi quyết định cùng Trần Thương trao đổi thật tốt, nhìn xem Trần Thương đến tột cùng là muốn học tập cái gì:

- Tiểu Trần, ngươi đối với bản thân nghiên cứu sinh ba năm có quy hoạch gì?

Trần Thương hơi sững sờ, nghĩ tới nghĩ lui, nếu quả như thật có quy hoạch gì, chắc chắn là... Đem độ thiện cảm tăng lên tới 100, tiếp đó mỗi ngày tăng độ thiện cảm!

Nếu như cụ thể một chút, có thể mỗi ngày đều sẽ kinh hoàng giáo sư Mạnh.

Mạnh Hi nhìn Trần Thương không lên tiếng, trong lòng lập tức reo lên chuông cảnh báo! 

Chẳng lẽ Trần Thương thật sự tin là mình cái gì cũng không dạy được à?

Đúng là khinh người quá đáng!

Quá coi thường người khác!

Nghĩ đến điều này, máu trong cơ thể Mạnh Hi lập tức sôi trào, cảm giác quần áo mình dường như đang siết chặt hơn!

Cô cảm thấy mình nên đưa hai tay ra trước mặt Trần Thương, để Trấn Thương thấy rõ được đẳng cấp thực sự của mình.

Ngay lúc thấy bóng dáng chủ nhiệm Mạnh xuất hiện, khuôn mặt Cát Hoài thay đổi, là một người độc thân ba mươi ba năm, anh cảm giác mình có chút không chịu nổi, phải biết rằng chủ nhiệm Mạnh vẫn luôn là nữ thần trong lòng Cát Hoài...

Mà khi hai tiến sĩ khác trông thấy thế, trong một giây thoáng qua họ bỗng nhiên cảm giác được tăng ca thật ra cũng rất tốt!

Vào giờ phút này, bỗng nhiên bọn họ hiểu vì sao Cát Hoài luôn làm thêm giờ mỗi ngày!

Tăng ca ngoài giờ thật là tốt!

Thì ra tăng ca thật sự có lợi!
 
Chương 927: Đây chắc chắn là lời nói thật! 


Mạnh Hi nghe những lời của Trần Thương, nhìn sâu vào đôi mắt chân thành Trần Thương, cô cảm thấy lời nói của Trần Thương chắc chắn là phát ra từ trái tim của anh.

Đây chắc chắn là lời nói thật! 

Không sai, xem ra Trần Thương còn rất có mắt nhìn!

[ Đinh! Độ thiện cảm + BI ]

Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Trần Thương lập tức sững

Trân Thương phát hiện gần đây những thời gian mình tiêu hao vào Baidu không bị lãng phí, anh phát hiện ra một ý nghĩa tối thượng, là phụ nữ thì đều thích được khen, không phân biệt tuổi tác, chỉ cần là lời khen tốt đẹp, thì tất cả đều dễ nói chuyện!

Mà ngay lúc này, Cát Hoài nhìn thấy ánh mắt của hai người càng ngày càng không thích hợp, hai người đều âm thầm liếc. mắt đưa tình với nhau, và càng ngày càng có xu thế phát triển hơn, trong lòng lập tức cảnh giác!

Trong lúc nhất thời, cảm giác ghen tuông trào dâng trong lòng, Cát Hoài vội vàng cắt đứt câu chuyện của hai người,nhanh chóng nói:

- Chủ nhiệm Mạnh, phòng phẫu thuật đã sắp xếp xong. xuôi, chúng ta... Chuẩn bị phẫu thuật đi.

Mạnh Hi khẽ gật đầu:

- Ồ? Được chứ? Nhanh như vậy à?

Cát Hoài cười giễu, nhanh? Nhanh chỗ nào? Chắc là tại vì cũng Trần Thương nói chuyện phiếm vui vẻ đến mức quên cả thời gian!

Cát Hoài vội vàng gật đầu:

- Vâng, tốt, phòng giải phẫu vừa mới gửi tin nhản cho tôi.

Mạnh Hi lập tức đứng dậy, nhìn Trần Thương rồi nói: 

- Đi thôi, tiểu Trần, vừa hay hôm nay có một ca phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt.

Cát Hoài ôm bệnh án đang định đứng dậy, Mạnh Hi bỗng nhiên cười nói:

- Cái kia, bác sĩ Cát, hôm nay anh tan ca nghĩ ngơi sớm một chút đi, khoảng thời gian này cũng thật cực khổ cho anh rồi, họ nay để tiểu Trần làm phẫu thuật cũng tôi là được rồi!

Cát Hoài nghe xong, lập tức sửng sốt một chút!

Chủ nhiệm Mạnh là đang quan tâm mình hả?

Cô ấy biết mình đã cực khổ như thế nào không?

Nghĩ đến đây, Cát Hoài vội vàng cảm động nhìn Mạnh Hi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói thân mật:

- Chủ nhiệm Mạnh, không có việc gì không có việc gì, tôi không mệt!

Mạnh Hi nghe xong, lập tức nhíu mày!

Tiểu tử này tại sao hôm nay lại không hiểu ý của mình?

Dù sao... Hôm nay là muốn để Trần Thương dạy mình phẫu thuật, không phải là mình dạy Trần Thương, chính vì vậy Mạnh Hi không muốn để cho người không có phận sự nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 928: Ai bộc lộ còn chưa chắc chắn đâu!


Bên trong phòng phẫu giải phẫu, Mạnh Hi đưa mắt nhìn Trân Thương, hơi xấu hổ.

Dù sao vừa định chuẩn bị hôm nay bộc lộ tài năng, kết quả hôm nay là phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt.

Có một điều chắc chắn rằng hôm nay sẽ không có cái gọi là bộc lộ tài năng tồn tại!

Dù sao tay nghề phẫu thuật của Trần Thương tốt hơn mình rất nhiều.

Ai bộc lộ còn chưa chắc chắn đâu!

Cô có thể nói ra điều này thì việc xấu hổ không thể tránh khỏi, dù sao làm gì có giáo viên nào xin lời khuyên từ học sinh, nói ra càng thêm mất mặt!

Nhưng mà, Mạnh Hi cảm thấy, bạn thân mình cũng không xấu hổ khi hỏi hay trao đổi kiến thức với nhau.

Không thể mất đi một trái tim ham học hỏi kiến thức và học tập!

Nghĩ tới đây, Mạnh Hi hít sâu một hơi, làm dịu đi tâm trạng đang phức tạp của mình, nhìn Trần Thương rồi nói:

- Tiểu Trần, thật ra cách phẫu thuật viêm màng ngoài tim co thắt của cô rất bình thường, lần trước nhìn thấy em phẫu thuật, cảm thấy mình dường như đã giác ngộ ra, em có thể dạy cho cô được không?

Sau khi câu này được nói ra, không chỉ Trân Thương ngẩn người! 

Mà ngay cả bác sĩ gây mê ở bên cạnh chân tay cũng luống cuống.

Đây có phải là chủ nhiệm Mạnh thường ngày luôn cao ngạo không?

Lại có thể chủ động nói mình không làm được, hơn nữa nhờ học sinh dạy cho cô ấy...

Nếu nói ra chuyện này, có phải mọi người sẽ không tin không?

Chẳng lẽ... Mình không cạn thận tự gây mê cho mình luôn rồi?

Bác sĩ gây mê nhìn thoáng qua kim tiêm trong tay, hơi do dự...

Sau khi Trân Thương nghe thấy lời của Mạnh Hi, cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói:

- Cái này, Mạnh lão sư có đừng quá khách khí, cái gì mà dạy với không dạy, thật ra, nhân viên y tế chúng ta khi làm việc nên trao đổi với nhau, hai bên hợp tác, cũng nhau cải thiện!

- Có Mạnh lão sư là đang nói với em, ở mọi điểm nếu muốn tìm hiểu thì sẽ không ngại học hỏi dù là người kém hơn, thật sự là học sinh được lợi rất nhiều từ câu nói này của cô!

Mạnh Hi nghe xong, có mắt trợn tròn!

Nhìn Trần Thương, chợt phát hiện tiểu tử này thật sự rất được, biết nói chuyện, biết làm việc!

[ Đinh! Cải thiện hạn chế của Mạnh Hi trong việc phẫu thuật màng ngoài tim co thắt, tăng cấp bậc lên thạc sĩ, nhiệm vụ hoàn thành ban thưởng: 1. Độ thiện cảm của Mạnh Hi + 20; 2. Có thể thu hoạch được bất luận một loại nào kỹ năng nào của Mạnh Hi! ]

Trần Thương nhận được nhắc nhở của hệ thống, hai mắt lập tức sáng lên.

Không tệ không tệ.

Cuộc phẫu thuật rất nhanh bắt đầu, Trần Thương bỗng nhiên nói:

- Mạnh lão sư, cô mau phẫu thuật đi, em tin tưởng cô sẽ làm được.

Mạnh Hi gật đầu, nhận lấy dao giải phẫu, bắt đầu ca phẫu thuật của mình.

Kĩ năng cơ bản của Mạnh Hi cực kì vững chắc, tuy nhiên có một số chỗ, bởi vì không đủ kinh nghiệm nên rất khó nắm chắc.

Cũng vì đã trải qua mấy nghìn cuộc huấn luyện phẫu thuật từ không gian nên Trần Thương mới tích lũy được một số kinh nghiệm.

- Mạnh lão sư, ở đây...



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom