Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 849: Dở khóc dở cười


Sau khi nói xong, Trương Hữu Phúc cảm giác rất có mặt mũi, dù sao « ngoại khoa Gan mật Trung Hoa » cũng là một tạp chí hết sức lợi hại trong lĩnh vực gan mật.

Nghĩ đến tiểu tử Trần Thương này lòng dạ rất cao, phát biểu của cậu ta chính là trọng tâm tập san. Trong các tạp chí về lĩnh vực ngoại khoa Gan mật trong nước, Trương Hữu Phúc đều có một ít bằng hữu, dù sao bình thường bên niên hội thường chạm mặt, mọi người một tới hai đi cũng tương đối quen.

Nếu như Trần Thương có hai bản luận văn không tệ, đối với bình chọn này có ý nghĩa to lớn, vì lẽ đó Trương Hữu Phúc mới có thể quan tâm như thế.

Bản thân lý lịch của Trần Thương còn chưa đủ, nếu như nghiên cứu khoa học cũng không được, rất khó được mọi người tiếp nhận và tán thành.

Trần Thương nghe Trương Hữu Phúc nói, tức có. chút xấu hổ, nhưng nghĩ đến « cấy ghép lá gan» là do Tân Duyệt tìm thầy của cô Hứa Mặc nhờ quan hệ mới có thể nhanh chóng được xét duyệt, vì lẽ đó, Trần Thương cảm thấy lời Trương Hữu Phúc nói có khả năng thực hiện được! 

Do đó, ánh mắt sáng lên, cười một tiếng, có chút xấu hổ nói:

- Chủ nhiệm Trương, tôi là gửi cho một tạp chí nước ngoài... Một tạp chí của nước Anh.

Trương Hữu Phúc lập tức sửng sốt, cười cười trêu chọc nói:

- Tiểu tử cậu ánh mắt rất cao, thế nào, chướng mất tạp chí trong nước của chúng ta à? Kỳ thật hiện tại trong nước chúng ta, rất nhiều ngoại lực không ngừng đề cao ảnh hưởng, rất nhiều cơ cấu thu nhận của nước ngoài càng ngày càng được coi trọng.

- Hơn nữa không ít tạp chí nước ngoài chính là phô trương thanh thế, lực ảnh hưởng chân chính cũng không phải rất lớn, đặc biệt là độ tán thành của các. vấn đề ngành nghề, còn cần phải nghiên cứu

- Tiểu tử cậu vô thanh vô tức, lăn sau khi cậu phát biểu luận văn cùng tôi thương lượng một chút, tôi cho cậu một vài đề nghị.

Trương Hữu Phúc nói rất hợp lý.

Hiện tại không ít tập san trong nước phát triển rất không tệ, lực ảnh hưởng đến thế giới cũng càng ngày càng cao, ảnh hưởng cấp lũy thừa mà kéo lên. 

Hơn nữa, cũng không phải cứ nghe nước ngoài là đã rất trâu bò, kỳ thật cũng không phải như thế, hơn nữa còn dính đến một cái vấn đề gọi là trình độ tán thành ngành nghề.

Có lẽ có một vài tập san là trọng tâm, hơn nữa ảnh hưởng cũng không thấp, nhưng khả năng về sau phát biểu của cậu đối với trình độ tán thành ngành nghề cũng không phải cực kì cao.

Đây đều là chuyện thường gặp.

Vì lẽ đó, Trương Hữu Phúc mới nói như vậy, hơn nữa, ông cảm thấy tiểu Trần dù sao cũng không có học qua nghiên cứu sinh, trình độ đối với nghiên cứu khoa học không phải cực kỳ cao, khả năng khi phát biểu, văn Chương tồn tại một chút cảm tính, đây đều là điều có thể lý giải

Trương Hữu Phúc cũng là có hảo tâm muốn trợ giúp Trần Thương!

Sau khi nghe xong, Trần Thương nhẹ gật đầu:

- Vâng, về sau thực sự phải cùng chủ nhiệm Trương liên lạc giao lưu trao đổi

- Chỗ tôi gửi bản thảo chính là « tạp chí ngoại khoa nước Anh », trước mắt còn không có bất luận tin tức xác nhận gì, khả năng... Phải đợi không biết bao lâu, nghe nói bên đó sơ thẩm phải mất một tháng.

Trần Thương vừa dứt lời, phát hiện bên trong phòng làm việc khi nãy còn vừa nói vừa cười, hiện giờ. đã lâm vào một trận yên lặng.

Trương Hữu Phúc bỗng nhiên cảm giác trái tìm lập tức giật mạnh, cảm giác giống như nhồi máu cơ tim.

Ngay đến Trương Chí Tân và Trần Binh Sinh cũng liếc nhau, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng chỉ có thể nhịn xuống không cười.

Dù sao... « tạp chí ngoại khoa nước Anh » là tạp chí thuộc top 10 thế giới về lĩnh vực ngoại khoa!

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 850: Cấy ghép lá gan


Trần Binh Sinh cười nói:

- Cậu căn bản không hiểu rõ những tạp chí này, « cấy ghép lá gan » cùng với «tạp chí ngoại khoa nước Anh » là cùng một cấp bậc, nhưng ảnh hưởng lại là rất cao, nhất là trong lĩnh vực ngoại khoa Gan mật, cậu muốn gửi đến chỗ đó, chỉ xét duyệt cũng cần phải mất một năm! Tiếp đó sắp xếp bản thảo mất một năm, đoán chừng năm sau là có thể trông thấy luận văn.

Trương Hữu Phúc cũng cười nói:

- Hai năm trước tôi gửi một bản luận văn, sửa lại bảy lần, cuối cùng vẫn... Bị từ chối nhã nhãn, năm nay tôi thử lại lần nữa.

Trần Binh Sinh thở dài:

- Tôi nếu có một phần văn Chương ở « cấy ghép lá gan », khả năng năm nay phù hợp cao không phải là vấn đề lớn.

Đây không phải chuyện gì mất mặt, toàn bộ tỉnh Đông Dương, người có thể gửi luận văn trên « lá gan cấy ghép » chỉ đếm trên đầu ngón tay, người nào không phải là bác sĩ kì cựu. Lúc ấy, tại niên hội, Tiền Lượng được phát một lần đã làm cả niên hội oanh động. 

Trần Thương nghe thấy Trần Binh Sinh nói về chức danh, lập tức hiếu kỳ:

- « Cấy ghép lá gan » có thể có nhiều tác giả chứ? Đối với đồng tác giả?

Trương Hữu Phúc gật đầu:

- Có thể, loại tạp chí cỡ lớn thế này, ảnh hưởng tương đối cao, cân nhắc đến mỗi một bản luận văn đều có đông đảo người tham dự, vì lẽ đó mà suy tính hẳn là tác giả có thể là mấy người, tính tác giả thứ hai cũng có thể lấy ra viết bên trong lý lịch của mình, đều rất hữu dụng, nếu như Bỉnh Sinh có một bản trên « lá gan cấy ghép », cho dù là tác giả thứ hai, tăng chức danh có lẽ không phải vấn đề lớn

Trần Thương nghe xong, lập tức yên tâm, khi đó anh đã ghi Tân Duyệt ở vị trí tác giả thứ nhất, Trần Bỉnh Sinh đặt ở mục đồng tác giả, dù sao... Trần lão đại dù sao cũng thuộc tổ đối chiếu!

Lúc ấy, thuật thức phẫu thuật nội soi vết thương tối thiểu, Trần Thương lấy ca bệnh của lão Trần xem như đối chiếu, vì lẽ đó, thuận theo tự nhiên ông trở thành cùng một tác giả.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nói ra:

- Vậy thì không thành vấn đề, lần trước tôi phát biểu một bản « thuật thức phẫu thuật nội soi vết thương tối thiểu » trên luận văn ông chính là đồng tác giả, lão đại ông có phải nên mời tôi ăn cơm hay không?

Trần Binh Sinh nhịn không được cười cười, hỏi:

- Vậy cậu gửi bài luận văn đó trên tạp chí nào?

Luận văn trước sau hai tháng đã được gửi, có thể là tạp chí tốt nào chứ?

Vì lẽ đó Trần Bỉnh Sinh cho rằng Trần Thương chỉ tùy tiện phát biểu một bài luận văn, nhưng dù là như vậy, trong lòng ông cũng rất cảm cảm động.

Trần Thương gật đầu, đương nhiên nói:

Tôi gửi bài trên « cấy ghép lá gan »!

Câu nói này, cực kỳ không đúng lúc!

Không sai!

Tất cả mọi người sau khi nghe được câu này, lập tức trừng to mắt nhìn Trần Thương, trên mặt viết đầy ngạc nhiên

Tiếp đó lập tức tối tăm!

Trần Bỉnh Sinh ngây ngẩn cả người

- Cậu nói cái gì? Cậu gửi bài chính là « cấy ghép lá gan »?

Trần Thương gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ là còn không có thấy tạp chí, nhưng mà cũng sắp rồi, lập tức sẽ được gửi, cũng không biết có thể được đặng lên báo trước niên hội hay không, nhưng mà đã xác nhận là sớm phát rồi!

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 851: Luận văn này là trang đầu!


Lập tức Trương Chí Tân vẫn là không dám tin tưởng:

- Cậu ... Không phải Photoshop để đùa tôi chứ? Trần Thương liếc mắt

- Tôi rảnh lắm hả, đã thấy bài đăng có được hay không, tôi cho ông xem một cái ảnh chụp, chỉ là còn chưa được gửi tới

Trần Thương mở hình ảnh trang bìa tạp chí cùng trang mục lục và tình hình cụ thể ra

Lần này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!

Một vẻ mặt xa lạ nhìn Trần Thương.

Trần Bỉnh Sinh thì là ha ha ha cười.

- Mẹ nó, tôi lại có thể phát biểu một bài « cấy ghép lá gan », ngưu bức ngưu bức! Tiểu Trần, giữa trưa chúng ta ăn đồ ăn ngon đi!

Trần Bỉnh Sinh là thật cao hứng!

Bởi vì một bài viết in trên tập san đỉnh cấp có ý nghĩa thực sự không tầm thường.

Một bài trên « cấy ghép lá gan », trên cơ bản có thể khiến cho Trần Binh Sinh dễ dàng thăng chức lên bác sĩ chủ nhiệm!

Tỉnh Đông Dương đều không có mấy bài, đây đối với việc tăng điểm nghiên cứu khoa học của bệnh viện có trợ giúp rất lớn.

Trương Hữu Phúc cùng Trương Chí Tân một mặt kinh ngạc, ao ước, ghen ghét, phức tạp nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, chậm chạp không nỡ buông ra.

Trương Hữu Phú có chút ao ước được giống Trần Binh Sinh.

Luận văn này là trang đầu!

Đến khi thành bác sĩ chủ nhiệm, hơn nhau chỉ ở luận văn, thành quả học thuật gì đó nha.

Khi đó, Tiền Lượng đã có một lần có bài trên « cấy ghép lá gan » đã gây nên một hồi pháo nổ vang trong niên hội.

Trương Hữu Phúc nhìn ảnh chụp của bản xác nhận thông tin, trong lòng trăm xuống, có một loại tâm lý gọi là hâm mộ và ủy khuất bắt đầu sinh ra.

Trương Chí Tân so sánh với chủ nhiệm Trương Hữu Phúc còn ngưu bức hơn nhiều!

- Tiểu Trần... Cái này, thương lượng một vấn đề được chứ? Nhìn cậu mới phát biểu luận văn, có thể thêm tên tôi vào tác giả thứ hai hay không?! cậu gửi bản thảo cho «tạp chí ngoại khoa nước Anh », tôi không muốn tác giả thứ nhất, tác giả thứ hai là được rồi! cậu nghĩ thế nào?

Trương Chí Tân một mặt nịnh nọt nói.

Trần Binh Sinh nhịn không được chế giễu:

- Chậc chậc, làm nũng mà muốn làm tác giả thứ hai à? Quá đơn giản rồi!

Trương Chí Tân đỏ mặt một trận:

- Mau cút đi! Ông, cái người no không biết kẻ chết đói!

Vào giờ phút này, Trương Hữu Phúc một mặt hưng phấn nói:

- Tiểu Trần! Một bản luận văn này là đủ rồi, một cái quản sự!

-« Cấy ghép lá gan » luận văn này tuyệt đối đủ để cậu được bình chọn là quản sự lĩnh vực ngoại khoa Gan mật của tỉnh Đông Dương chúng ta, cậu cũng quá trâu bò!

- Cậu mới bao nhiêu lớn đã có thể phát biểu đến « cấy ghép lá gan », tôi đã hơn bốn mươi tuổi... Quá xấu hổ... 

Trần Thương cũng có chút ngượng ngùng:

- Cái này, tôi kỳ thật... Là đi cửa sau.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 852: Bỏ gốc lấy ngọn


Hôm nay lão Trần rất cao hứng, giữa trưa nhất định phải lôi kéo Trần Thương đi ăn đồ ngon.

Trương Chí Tân cũng muốn đi, thế nhưng, xét thấy hôm nay dạ dày ông tôi không tốt lâm, lão Trần đã cho ông tôi số điện thoại của vị bạn học cũ khoa tỳ vị, hẹn rước lấy số, quyết định xin thuốc cho ông tôi uống.

Bằng không, hôm nay cơm ăn cái gì cũng đừng nghĩ sẽ thơm!

Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của toàn. bộ tiệm cơm, hoặc là ảnh hưởng đến khẩu vị của tất cả mọi người!

Trong ánh mắt u oán của Trương Chí Tân, Trần lớn Trần bé, hai người dắt nhau đi tới một nhà hàng không tệ ăn uống.

Ban đầu còn nghĩ uống vài chén, thế nhưng buổi chiều còn trực ban, buổi tối Trần Thương lại có ca đêm, tự nhiên không thể uống được gì

Đồ ăn cực kỳ phong phú, hai người vừa ăn vừa cười nói.

Đã qua một đoạn thời gian dài hai người không hề ngồi cùng nhau như bây giờ, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Trước kia, cả ngày Trần Thương đều theo phía sau lão Trần giống như tùy tùng

- Tiểu Trần, lần này rất cảm ơn cậu.

Lão Trần cười cười,

- Đến, lấy trà thay rượu, kính cậu một ly.

Trần Thương vội vàng cười nói:

- Lão đại khách khí, ông dạy tôi nhiều thứ như vậy, tôi đều không nói cái gì, đây thì coi là gì chứ?

Nói đến đây, Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Lại nói, ông cũng thật sự tham gia, dù sao đối chiếu ca bệnh, tất cả đều là ông làm.

Lời này nói ra, hai người lại nhìn nhau cười một tiếng.

Trần Bỉnh Sinh cười cười, uống ngụm nước trà, con mắt nhìn chẩm chắm Trần Thương, nhịn không được cười nói:

- Thật sự là đã trưởng thành, ngay từ đầu tôi còn có chút không thích ứng đấy.

- Thói quen có cậu đi theo sau mông, hai tháng này bất thình lình không có, tôi còn không thích ứng nha.

Trần Thương cúi đầu cười cười, không nói chuyện. Ngay từ đầu Trần Thương cũng có chút không quen, nhưng mà đoạn thời gian kia quá bận rộn nên cũng không nghĩ nhiều, vẫn nghĩ tìm thời gian cùng Trần lão đại ngồi xuống ăn một bữa cơm, uống chút rượu, tâm sự nhưng luôn vội vàng không có cơ hội.

Trần Bỉnh Sinh cười nói:

- Bây giờ cậu cũng coi là lực lượng nhân tài của khoa cấp cứu chúng ta

Trần Thương cười ha ha một tiếng, tiện thể vuốt mông ngựa:

- Đây đều là do lão đại cậu dạy dỗ tốt.

Lão Trần lắc đầu:

- Rèn sắt còn cần tự thân sắt cứng rắn, tiểu tử cậu thiên phú tốt, học cái gì cũng nhanh, nói thế tôi còn có chút hối hận, lại cứ một mực để cậu nán lại ở phòng cấp cứu.

- Cậu trời sinh là bác sĩ ngoại khoa, trước tới nay tôi chưa từng gặp qua ai thiên phú tốt hơn cậu, nếu tôi để cậu tiếp xúc với phẫu thuật sớm hơn một chút, nói không chừng hiện tại cậu đã có thể một mình đảm đương.

- Nhưng mà cho dù là hiện tại, cậu làm phẫu thuật cũng rất lợi hại, bất kỳ phẫu thuật nào vào tay cậu đều thực hiện rất nhanh, hình như luôn có thể nắm chắc đến tinh túy. Nói thật, lúc cậu phẫu thuật ruột thừa cùng phẫu thuật cắt bỏ túi mật cắt bỏ thuật tôi cũng đã thấy, so với ta, cậu làm còn tốt hơn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 853: Chữa bệnh không chỉ vẻn vẹn có phẫu thuật


Bồng nhiên Trần Thương cảm giác được rất nhiều thứ trước kia không xuất hiện giờ lại xuất hiện trong đầu.

Lão Trần tiếp tục nói:

- Mục đích chữa bệnh là cứu người, mà phẫu thuật chỉ là một loại thủ đoạn trị liệu, cậu phẫu thuật rất tốt, tôi thừa nhận đây là thiên phú của cậu, nhưng cậu nhất định phải ghi nhớ, chữa bệnh không chỉ vẻn vẹn có phẫu thuật.

- Tôi muốn nói với cậu những thứ này là để cậu không thể mê mang mà quên đi mục đích chính!

- Cậu là một bác sĩ, không phải một thợ thủ công, cậu không phải chỉ cần biết điêu khắc, cậu còn cần phải nhìn xem có căn điêu khắc hay không. Với tư cách là một bác sĩ ngoại khoa, việc cậu cần làm không chỉ là làm tốt một ca phẫu thuật, còn cần phải chuẩn đoán bệnh tật rõ ràng, phân rõ bệnh tật, mạch suy nghĩ v trị liệu phong phú, hoàn thiện phương án trị liệu đồng thời thuật, biết kiến thức trị liệu nội khoa...

- Vì lẽ đó cậu nhất định không thể tự đại, không thể bởi vì làm tốt mấy ca phẫu thuật mà mê mang chính mình, con đường học y dài đẳng đẳng, bác đại tỉnh thâm, thứ cậu cần học tập còn rất nhiều! 

Lão Trần nói một phen là để Trần Thương cảm thấy mình có chút may mắn, thậm chí là để cho tâm trạng thanh tỉnh.

Chính mình biết làm bao nhiêu loại phẫu thuật rồi?

Nhiều nhất là mười mấy loại, nhưng mà cậu thật sự nắm giữ chắc mười mấy loại bệnh tật sao?

Anh cần phải chú ý đến các hạng mục, phương án trị liệu, vân vân...

Hoàn toàn chính xác, phẫu thuật là công việc anh cần làm tốt. Nhưng mà nếu chỉ làm mỗi phẫu thuật thì anh có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, hay thậm chí trở thành một bác sĩ chủ nhiệm hợp cách không? Chỗ nào để anh chỉ làm mỗi phẫu thuật?

Chẩn đoán bệnh, trị liệu, phẫu thuật, hậu phẫu, thiếu một thứ cũng không được!

Làm phẫu thuật tốt sẽ có rất nhiều ưu thế, nhưng ngoại trừ phẫu thuật, thứ anh ta có thể làm càng nhiều!

Bất kỳ một bác sĩ lâm sàng nào, không nói đến người khác, nói ngay Cát Hoài, tri thức lâm sàng của anh ta, Trần Thương thúc ngựa cũng không đuổi kịp. 

Đương nhiên, cái này cần một quá trình, trong quá trình học tập kỹ năng phẫu thuật, Trần Thương cũng có thể được rất nhiều trí thức chuyên nghiệp, nhưng cũng không thể trở thành một người đơn thuần chỉ phẫu thuật, mà việc phải làm là trở thành một bác sĩ tốt.

Từ chẩn đoán bệnh đến trị liệu, từ phẫu thuật đến hậu phẫu đều cần phải làm tốt.

Dù sao, khi anh trở thành bác sĩ chủ nhiệm, tất cả bệnh nhân, nhân viên phòng ban sẽ ỷ lại vào anh, anh sẽ là bác sĩ chủ chốt của cả phòng ban vậy nên nhất định cần hoàn thiện bản thân.

Vì lẽ đó, y học là con đường không có lõi về.

Phải có quyết tâm sống đến già, học đến già!

...

...

Ăn một bữa cơm mất hai giờ, lão Trần và Trần Thương nói rất nhiều thứ, cũng nói rất nhiều hạng mục cần chú ý.

Mang lại lợi ích không nhỏ cho Trần Thương.

Rất nhiều đều là kiến thức trên sách không có, cũng có rất nhiều điều là cảm ngộ nhân sinh của lão Trần. 

Bận rộn từ sáng đến tận trưa, phẫu thuật cấp cứu cho hai người bệnh viêm ruột thừa cấp tính, Trần Thương mổ chính, Vương Dũng trợ thủ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 854: Thời gian dài bao lâu!


Ca đêm là lúc tốt nhất để khảo nghiệm bác sĩ, độc lập đối mặt với người bệnh, xử lý người bệnh đều căn năng lực cực mạnh.

Giống như lão Trần đã nói, anh là bác sĩ, phẫu thuật chỉ là thủ đoạn. Xét đến cùng, cái anh cần học tập chính là làm như thế nào để cho người bệnh thậm chí là cho người nhà người bệnh một câu trả lời thỏa đáng.

Lúc hơn bảy giờ chiều, Trăn Thương dùng lò vi sóng hâm nóng đồ ăn thừa lúc trưa Lão Trần gọi hơi nhiều, không ít món ngon, hai người căn bản không ăn được bao nhiêu.

Trần Thương sợ lãng phí, dứt khoát dùng hộp cơm gói mang về, giữ lại để buổi tối ăn bữa khuya.

Trạm y tá của bệnh viện có hai cái lò vi sóng dùng chung, thứ nhất là để tiện cho người bệnh, thứ hai cũng vừa vặn tiện cho nhân viên y tế.

Bởi vì bình thường lúc cấp cứu sẽ hay gặp phải tình huống là đang ăn cơm được một nửa, bỗng nhiên người bệnh được đưa đến đành phải buông đồ ăn đi làm việc.

Làm xong thì đô ăn cũng đã nguội. 

Vì lẽ đó, lò vi sóng ở bệnh viện trở thành đồ dùng gia dụng được hoan nghênh nhất.

Trông thấy Trần Thương mang theo đồ ăn đi tới, mấy tiểu y tá của trạm y tá lập tức bu lại.

- Wow, mới ngửi đã thấy ngon rồi, bác sĩ Trần, người gặp đều phải có phần!

Y tá Nhạc Nhạc cười hì hì cầm đũa chạy tới.

Hiểu Yến cũng hung hăng hít mũi một cái:

- Có đầu cá kho tiêu!

Trần Thương nhịn không được trợn trăng mắt:

- Lỗ mũi của cô nhạy bén quá rồi đấy!

Đồ ăn rất nhiều, Trần Thương cũng không muốn ăn một mình, mọi người cũng không để ý, chủ yếu là thích náo nhiệt.

Ước chừng khi hơn chín giờ, chính là thời gian phòng cấp cứu cảnh giác nhất, cũng là thời gian bận rộn nhất.

Phòng cấp cứu bên này vừa vặn hết bận, thì liên tiếp nhận được điện thoại của 120 gọi đến thông báo làm tốt công tác chuẩn bị cấp cứu cho một người phụ nữ uống thuốc ngủ tự sát. 

Trong lòng Trần Thương khẩn trương, lại một lần nữa nâng cao cảnh giác!

Trần Thương hỏi:

- Thời gian dài bao lâu!

Trung tâm cấp cứu nói:

- Nhiều nhất năm tiếng, khi mẹ của người phụ nữa này đến, cô ta đã hôn mê, hơn nữa, trên người chẳng chịt vết thương.

Cúp điện thoại, Trần Thương bắt đầu gấp gáp sắp xếp phòng thẩm tách. Bình thường, đối với những người bệnh trúng độc thuốc ngủ, nếu được phát hiện sau khi dùng thuốc từ sáu đến mười hai giờ hẳn là kịp thời rửa ruột, dù sao cũng chưa hấp thu toàn bộ chất độc.

Nhưng đối với người bệnh đã hôn mê hay người bệnh bị vô niệu cần thiết phải kịp thời chuẩn bị phòng lọc máu.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 855: Xuất hiện chứng kali


Các bác sĩ lôi kéo Trần Thương tới, bắt đầu bàn giao bệnh tình.

- Tình huống hơi phức tạp một chút

Vị bác sĩ này tuổi cũng không nhỏ, khoảng bốn mươi tuổi, nói một câu làm Trần Thương ngây ngẩn cả người.

Trần Thương hỏi:

- Thế nào?

Bác sĩ đó nói ra:

- Trên người rất nhiều vết thương, bên đùi bị tụ huyết, hơn nữa có nhiều nơi cơ bắp bị đè ép tổn thương, bị vô niệu, cậu chú ý một chút, trước hoàn thiện kiểm tra đi, bằng không... Có khả năng xảy ra vấn đề.

Sau khi nói xong, vị bác sĩ trung niên thấy Trần Thương tuổi cũng không lớn lảm, nói tiếp:

- Chú ý cảm xúc người nhà người bệnh một chút, tình huống... Có vẻ khá phức tạp!

Nói xong, cùng hộ lý hoàn tất thủ tục bàn giao rồi gấp gáp rời đi.

Người phụ nữ trung niên đi vào bệnh viện, sau khi trông thấy Trần Thương, giống như bắt được cọng cỏ 

cứu mạng. Trực tiếp chạy tới, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt!

- Van cầu cậu, van cầu cậu, bác sĩ, mau cứu con gái tôi đi, nó mới 26 tuổi!

- Van cầu cậu, cậu nhất định phải mau chóng cứu nó, nó còn trẻ!

Trần Thương không để ý an ủi người nhà người bệnh vài câu, vội vàng nói với y tá Nhạc Nhạc:

- Đưa đến phòng cấp cứu, nhớ giám sát, lấy máu kiểm tra gấp.

Giao phó xong, Trần Thương nhìn người đàn ông trung niên:

~ Anh bình tĩnh một chút, chúng tôi làm cấp cứu trước.

Người đàn ông gật đầu:

~ Ừm, làm phiền bác sĩ.

Cùng người đàn ông trung niên nói chuyện Trần Thương mới nhìn rõ, trên hàm răng ông tôi phiếm hồng, hẳn là cắn lợi nên chảy máu, trong mắt tràn đầy tơ máu, hình như cả người ẩn giấu phẫn nộ, chỉ là cỗ phần nộ bị anh ta dùng lý trí hung hăng đ è xuống.

Trần Thương thấy thế, nheo nheo mắt! 

Lúc này, thiếu niên kia quay người chạy ra ngoài:

- Đồ chó, con mẹ nó chứ, tao giết mày! Mày đánh chị của tạo thành dạng này, nếu chị của tao làm sao, tao giết cả nhà mày!

Người đàn ông trung niên thấy thế, đột nhiên gầm hét một tiếng:

- Mày đứng lại đấy cho tao!

Thiếu niên dừng lại, bỗng nhiên thu tay, la lớn:

- Năm ở trên giường chính là chị của tao!

Người đàn ông trung niên nghe thấy, cối lòng tan nát, vỗ vỗ ngực:

- Đó là con gái tao!

....

...

Bên trong phòng cấp cứu.

- Giãn đồng tử!

- Phản chiếu ánh sáng biến mất.

- Chống phản xạ biến mất!

- Huyết áp 60/30 mmHg! Còn đang hạ xuống! 

~ Tim đập nhanh hơn! 120 lần/phút!

Lúc này, kết quả kiểm tra mẫu máu lúc trước được đưa đến.

Khi nhìn thấy chỉ số creatin kinase, Trần Thương lập tức sứng sốt, 11 vạn!

Quá cao!

Creatin kinase lên đến mười mấy vạn, nhất định phải mau chóng chuẩn bị chạy thận nhân tạo.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 856: Bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng


Lúc này, trạng thái người bệnh cực kỳ không ổn định.

Huyết áp tiếp tục hạ xuống, áp suất cao nhất chỉ có 60, áp suất thấp nhất thì gần 30!

Mặt Trần Thương biến sắc, lập tức cho tiêm dopamine tĩnh đẩy, sau khi tiêm 210 gram dopamine, huyết áp lần nữa chậm chạp tăng trở lại, nhịp tim cũng bắt đầu hạ xuống, đến 100 lần mỗi phút.

Toàn bộ phòng cấp cứu tràn ngập không khí khẩn trương!

Nhạc Nhạc rửa ruột, Hiểu Yến đang giúp đỡ.

Nhưng mà...

Dù rất cố gắng nhưng Trần Thương căn bản không thể đảm bảo người bệnh có thể cấp cứu thành công.

Bởi vì chỉ đơn thuần uống nhiều thuốc ngủ như vậy đã đủ nguy hiểm, thậm chí còn có thể nguy hiểm tính mạng.

Hiện tại lại thêm Tiêu cơ vân, chứng kali trong máu cao... 

Rất nhiều triệu chứng!

Tổng hợp cùng một chỗ!

Chỉ có một cái kết luận: Người bệnh... Nguy hiểm trùng điệp!

Một vấn đề mấu chốt là d*c vọng cầu sinh của người bệnh tựa như cũng không mãnh liệt.

Có đôi khi, trong lúc cấp cứu, cái gì cũng có thể gặp qua.

D*c vọng cầu sinh này cũng thực sự tồn tại.

Có lẽ dùng máy móc hiện đại kiểm tra đo lường không ra.

Nhưng mà thực sự là khi cấp cứu Trần Thương cũng đã gặp qua những trường hợp như thế này.

Giống như người đàn ông bị dây thép xuyên qua, nếu như là người bình thường, khả năng tử vong cực lớn.

Nhưng... Cứ vậy mà đại hán kia đã gắng gượng vượt qua.

Có thế trong lòng của anh ta đều chứa gia đình!

Có thể ý chí của anh ta so với sắt thép còn cứng rắn hơn. 

Nhưng mà.. người tự sát, rất khó nói.

Đều nói y học cứu sống người, Phật độ người hữu duyên.

Kỳ thật, y học cứu sống người còn có một lời thích, là y học có thể trị chính là những người không, muốn chết, đối với người một lòng muốn chết mà nói, bất kỳ thuốc gì cũng trị không được!

Rất nhiều người rõ ràng cảm giác không thể cứu sống nổi, thế nhưng có một loại gọi là d*c vọng cầu sinh để họ có thể gắng gượng vượt qua.

Trần Thương cầm thông báo bệnh tình nguy hiểm đi ra ngoài, để người nhà xem xét tình hình và ký tên vào tờ cam kết phẫu thuật.

Người phụ nữ ngồi ở nơi hẻo lánh cuộn mình rơi lệ, thiếu niên ở một góc phẫn nộ phát run, cầm điện thoại bấm bấm không biết đang viết gì, chỉ có người đàn ông trung niên đứng ở đẳng xa không nói một lời, phòng cấp cứu không cho hút thuốc, trong miệng ông ta ngậm một điếu thuốc, đầu m út đã bị nhai nát, máu tươi thuận theo đầu thuốc, nhuộm đỏ thân điếu thuốc.

Trần Thương nhìn người đàn ông trung niên:

- Chào anh, đây là... Thư thông báo bệnh tình. nguy kịch, để tôi nói cho anh một chút tình huống đi. 

Người đàn ông nghe xong, lập tức sững sờ, thiếu chút nữa đứng không vững!

Sau khi người đàn ông nghe thấy Trần Thương nói câu này, lập tức ngây người

Nhưng vẫn ráng chống đỡ tinh thần, nghiêm túc nghe hết lời nói của Trần Thương.

Nhưng mà khi Trần Thương nói ra câu "bất kì lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng”

Rõ rằng nhìn thấy cơ thể người đàn ông run rẩy, sau đó vội vàng vịn vào bàn trực của y tá, mới không khiến bản thân ngã xuống, thuốc lá đang ngậm bên khóe môi trong lúc lơ đãng bị cắn đứt, cả người giống như mất đi sức chống đỡ.

Sắc mặt Trần Thương thay đổi, lập tức đỡ người đàn ông, quan tâm hỏi:

- Không sao chứ!?

Người đàn ông vội vàng lắc đầu, gắng gượng nở nụ cười, nhưng vết máu ở khóe môi khiến anh ta trông vô cùng dữ tợn.

- Không có gì, tôi ký tên.

Tuy người đàn ông đã nói vậy, nhưng...tay cầm bút vẫn đang run rẩy, dùng rất nhiều sức lực, mới ký. 

xong tên mình, nhưng khi dùng sức hoặc là quá mạnh, hoặc là quá nhẹ, chỗ mạnh quá khiến giấy bị rách.

Trần Thương vội vàng trở về, liên hệ phòng thẩm tách.

Trước khi xe cứu thương đến phòng thẩm tách đã bắt đầu chuẩn bị.

Bây giờ sau khi nhận điện thoại, nói với Trần Thương:

- Bất kì lúc nào cũng có thể đưa đến đây.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 857: Báo cảnh sát đi.


Trần Thương nói với Hiểu Yến:

- Mannitol lợi tiểu.

Sau khi làm xong hết công tác chuẩn bị, Trần Thương đang định xuất phát, tiến hành một lần kiểm tra cặn kế cho cô gái:

Trên cơ thể có nhiều chỗ tổn hại, nhưng vết thương không sâu, máu đã đông lại.

Hai bên đùi đều bị tụ máu, thậm chí...có chút giống thi ban.

Cánh tay, dưới chân, bên trong háng, nách nhiều chỗ bị đè ép tổn thương, đây có lẽ là nguyên nhân chủ Yếu của tiêu cơ vân...

Khi đặt ống dẫn vào sâu tĩnh mạch, Trần Thương đã cầm kéo cắt bỏ phần áo.

Nhưng đột nhiên phát hiện!

Trước ngực cô gái có khắc mấy chữ không theo quy tắc:

- Tôi là chó của SJ!

Chữ không theo quy tắc nào cả!

Hoàn toàn không giống tiệm xăm làm ra!

Ngược lại giống như khi bị người khác ngược đãi dùng bứt máy viết.

Lúc này, Nhạc Nhạc và Hiểu Yến không nhịn được toàn thân run rẩy!

Đây là bị ngược đãi?

Bạo lực gia đình?

Hay là gì khác?

Sao lại hung tàn như vậy!

Ngay cả Trần Thương cũng không nhịn được run

Chẳng trách cô gái này muốn tự sát.

Trần Thương không dám nghĩ, nhưng lại nói với Nhạc Nhạc bên cạnh mình

- Báo cảnh sát đi.

Nhạc Nhạc ngây người, vội vàng gật đầu:

- Được được!

Trần Thương biết, chuyện này đã không đơn giản là vụ án tự sát nữa, có lẽ đã phát triển đến một sự việc nào đó mà bản thân không nên quản.

Vội vàng đưa vào phòng thẩm tách.

Đối phương nhìn thấy Trần Thương đến, bác sĩ trong phòng thẩm tách không nhịn được nói:

- Bác sĩ Trần, hay là anh đặt ống dẫn đi?

Trần Thương gật đầu:

- Được!

Từ lần trước sau khi xảy ra chuyện nhà máy hóa công, tin tức Trần Thương lén làm ống dẫn cũng lan rộng, hơn nữa còn được mọi người khen ngợi trên hội nghị.

Mọi người tự nhiên cũng biết đến sự tồn tại của Trần Thương.

Cho nên sau này khi có nhu cầu thẩm tách người bệnh, tình hình khá nghiêm trọng, đều sẽ trực tiếp gọi cho Trần Thương, mời Trần Thương đến thẩm tách.

Trần Thương thành thục bắt đầu thao tác, lúc đang xử lý, đột nhiên một cuốn vở nhỏ từ túi quần rơi ra.

Trần Thương ngơ ngẩn, vội vàng nhặt lên, nói với y tá phòng thẩm tách đứng bên cạnh:

- Lấy găng tay bọc lại.

Cuốn vở không lớn, cỡ lòng bàn tay, vừa khéo có thể dùng găng tay cao su sử dụng một lần bọc lại. 

Y tá vội vàng gật đầu chạy đi lấy găng tay.

Mà Trần Thương vội vàng bắt đầu thẩm tách.

Trần Thương bây giờ đã sớm không còn như lúc đầu, trình độ và kỹ thuật, quan trọng nhất là can đảm đã không còn so sánh được với lúc ban đầu nữa

Dùng lời nói của Tiểu Lâm, bác sĩ Tiểu Trần bây. giờ có chút giống chủ nhiệm rồi

Thẩm tách đặt ống dẫn rất nhanh đã hoàn thành, bắt đầu tiến hành thẩm tách dịch.

Mà lúc này, Trần Thương nhìn thấy mannitol lợi tiểu phát huy tác dụng.

Lúc này cũng bắt đầu công việc thẩm tách cơ.

Tiếp theo...

Có thể phải dựa vào chính người bệnh.

Nhân lúc này, Trần Thương tiện tay cầm cuốn số mà người bệnh đánh rơi ban nãy.

Sau khi lật ra, bên trong viết...

- Di chúc.

- Tôi là một cô gái toàn thân dơ bẩn tràn ngập tội ác, có lẽ tôi không xứng ở thế giới này, giãy dụa như loài giòi bọ. 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 858: Bạo lực gia đình.


Nhưng khi Trần Thương nhìn lại phần cuối lăn nữa, nhịn không được da đầu tê dại.

- Em yêu anh, Tôn Kỵ, nhưng... em không thể thay đổi quá khứ của mình, em mệt quá, gánh vác quá nhiều thứ, em không xứng với anh

- Anh đánh em, em không oán hận anh, anh mắng em cũng không sao, nhưng... anh không cần sỉ nhục em nữa.

- Em yêu anh yêu đến mức hèn mọn, em cảm thấy bản thân không đáng sống trên đời nữa.

Phía sau còn có rất nhiều rất nhiều.

Nhưng ngày tháng không phải hôm nay.

Trần Thương lập tức ngây người.

Tiếp tục lật về sau mấy trang, Trần Thương không nhịn được nuốt nước miếng.

Cô ấy muốn tự sát không phải lần đầu tiên.

Chỉ là lần này thật sự đã có đủ dũng khí.

Anh cũng biết rốt cuộc sự việc là như thế nào rồi.

 Bạo lực gia đình

Tự sát!

Tẩy não!

Rốt cuộc là cái gì khiến một cô gái yêu đến mức hèn mọn như vậy?

Có thể so sánh mình với giòi bọ?

Nhìn gương mặt cô gái, không phải quá đẹp, nhưng tất đáng yêu, một cô gái như vậy bạn có thể ra tay được sao?

Nhớ lại cảnh tượng ban nãy ở sảnh cấp cứu.

Trần Thương đột nhiên hiểu ra gì đó!

Có lẽ, cái nhà này sớm đã biết là chuyện gì.

Có lẽ họ không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Đến cùng là cái gì đã dung túng người đàn ông?

Trần Thương không hiểu!

Nhưng một loại cảm xúc phẫn nộ không ngừng sinh sôi.

Tuy làm một người bác sĩ không nên đưa vào tình cảm như vậy.

Nhưng Trần Thương cũng là người!

Nhìn thấy chuyện thê thám vô nhân đạo như vậy, sao có thể bỏ qua.

Cô gái hôn mê, còn chưa tỉnh lại.

Vào lúc này, Trần Thương vô cùng hi vọng bản thân có thể cứu sống cô gái, thật sự hi vọng như thế!

Thẩm tách huyết dịch khá tốn thời gian, sau khi kết thúc, Trần Thương nhìn thời gian, khoảng 2 giờ sáng.

Trần Thương đẩy người bệnh, liên hệ ICU, căn đưa người bệnh qua đó.

Tình huống bây giờ, tuy đã qua khỏi thời kì nguy. hiểm, nhưng cần phải cẩn thận giám sát, làm đủ công tác chuẩn bị

Cảnh sát đang đợi.

Người phụ nữ trung niên đứng đó khóc lóc thê thảm:

- Đều tại tôi, sớm biết đó là tên sức sinh như vậy, có làm thế nào tôi cũng không gả con gái cho cậu ta.

Nhìn thấy Trần Thương đến, cả đám người vội vàng tiến lên.

- Sao rồi? 

- Bác sĩ, không sao chứ? 

- Bác sĩ! Chị tôi...

Trần Thương thở dài, lắc đầu:

- Còn chưa tỉnh lại, nhưng...các chỉ số đã ổn định, tạm thời không nguy hiểm tính mạng, cần đến ICU giám sát nghiêm ngặt, cụ thể vẫn cần thời gian.

Nghe Trần Thương nói không nguy hiểm đến tình mạng, mọi người không nhịn được thở phào một hơi.

Vào lúc này, Trần Thương xòe tay lấy ra cuốn sổ:

- Tôi tìm thấy cuốn sổ, trên người cô ấy, hi vọng giúp ích cho mọi người.

Trần Thương lấy cuốn sổ ra.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Hai người cảnh sát đứng ở đầu chỉ hơi khựng lại một chút, sau đó cũng giơ tay nhận lấy.

Ngay khi mở ra, nhìn thấy hai chữ "Di chúc”, lập tức trái tìm hai người xiết chặt lại!

Vật này... vật này rất quan trọng cho vụ án.

Người nhà của cô gái nhìn cảnh sát, người đàn ông trung niên trước cũng là kinh ngạc một cái, hai mắt nhìn nhìn chằm chằm cảnh sát, mong đợi nói:

- Tôi... Tôi có thể nhìn cái đó được không? 

Hai cảnh sát nhìn nhau, rồi đưa cuốn sổ cho đối phương:



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 859: Đây là một sự bất đắc dĩ.


Quả nhiên, hai tay người đàn ông lật mở cuốn sổ ra, thận trọng nhìn từng câu từng chữ, mỗi một câu trong đó cứ như có một con dao đang cứa ở trong lòng!

Mỗi một câu, giống như có một cây kim đâm vào trong lòng bàn tay!

Rất đau!

...

...

Trần Thương bất lực thở dài, nhiên không có ý định đi an ủi, quan tâm bọn họ, bây giờ còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải xử lý.

Mà Nhạc Nhạc và Tiểu Yến có chút sợ hãi nhìn người con gái!

Một lúc sau, bác sĩ ICU Trịnh Vĩnh Quân đến, Trần Thương bắt đầu bàn giao lại công việc cho ông, người đàn ông 40 tuổi nhìn thấy như vậy, tức giận đến không thế nào không mắng một tiếng:

- Đồ súc sinh!

Con bé vẫn còn nhỏ, vậy mà kẻ nào có thể xuống tay tàn nhẫn đến như vậy!

Khắp người chỉ trừ có khuôn mặt và trên cánh tay là không có vết thương, còn ngoài ra đẳng sau lớp quần áo đều có vết thương.

Dưới màn hình, các triệu chứng nguy hiểm có thể từng thời từng khắc mà xuất hiện, đêm nay khẳng định phải thức suốt đêm. 

Cấp cứu, xưa nay chưa bao giờ dừng lại!

Vừa vặn truyền hết nước biển, một lần nữa kiểm tra creatine kinase (CK) gấp.

Mượn chuyện này, Trình Vĩnh Quân đưa người bệnh vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, ở đó các thiết bị máy móc đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Đêm nay, đối với đám người nhà kia là một đêm ác mộng!

Đối với Trần Thương mà nói, những việc này. không phải là chưa từng gặp qua

Ngay cả hội chứng tiêu cơ vân, Trăn Thương cũng từng thấy qua rồi.

Uống thuốc ngủ tự sát, Trần Thương cũng đã gặp và xử lý qua.

Nhưng mà...

Việc bạo lực gia đình!

Bạo lực gia định nghiêm trọng như vậy, Trần Thương là lần đầu thấy qua.

Mỗi lần nhớ lại những dòng chữ được ghi chép bên trong cuốn sổ là bản thân liền tức giận, trong đầu tái hiện lại những hình ảnh tội ác tày trời, Trần Thương cảm thấy kẻ phạm tội kia căn phải nhận hình phạt  thích đáng.

Nhưng dù sao, anh cũng chỉ là một bác sĩ chứ không phải quan toà.

Dù cho tên tội phạm kia có nằm trên bàn phẫu thuật, anh phải làm bổn phận của người bác sĩ, tận tâm tận lực chữa trị cho anh ta.

Giờ khắc này, Trần Thương cảm giác được, với tư cách một người bác sĩ điều khó khăn nhất, có lẽ không phải là kỹ thuật hay trình độ.

Mà là nhìn thấy thắng trầm của cuộc sống, nhưng lại không thể hành sự theo cảm tính của mình.

Đây là một sự bất đắc dĩ.

Có lẽ....

Nếu trời có tình trời cũng già.

Con đường đúng đản trên thế gian rất thăng trầm.

Giây phút này, Trần Thương đã hiểu rõ ý nghĩa sâu sắc của câu nói này. 

Trong đó, có vài lần tim cô gái đột ngột ngừng đập, cũng may cấp cứu kịp thời mới sống sót được.

Trần Thương nhìn trên máy đếm nhịp tìm nhảy lên đường cong, hình như đây chính là tâm hồn yếu ớt của cô bé này.

Trần Thương cảm giác vào giờ phút này, cô bé so với mình nhỏ hơn một tuổi đang nằm trên giường này đây, tựa như một con thỏ với linh hồn bị nhốt lại, không thể chịu tra tấn thêm một khắc nào nữa, cô đang trốn tránh, vì lý do đó... hiện tại cô vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc sau nhận được cuộc điện thoại cấp cứu, Trần Thương cùng Trịnh Vĩnh Quân rời đi trở lại phòng cấp. cứu.

Lúc này, cấp cứu có thêm một người bệnh mới đến

Trần Thương lại bắt đầu công việc bận rộn.

Đêm nay, Trần Thương đặc biệt sợ mình sẽ rảnh rỗi



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 860: Đồng cảm.


Vào lúc chín giờ sáng, chủ nhiệm Lý Bảo Sơn của khoa cấp cứu chính thức mở đại hội xem bệnh, nhằm giúp giải quyết vấn đề của cô gái.

Bác sĩ nội khoa thần kinh đề nghị hãy làm MRI và biến động điện não đồ ( EEG), để nhìn xem có tồn tại bệnh thần kinh hay không, bởi vì loại tình huống này quả thật không thể bỏ qua.

Sau khi xem creatine kinase buổi sáng, chủ nhiệm nội khoa thận nói rằng trường hợp này không phải là bị suy thận, và tình hình bây giờ không nguy hiểm cho lầm, và tiêu cơ vân... không quá nguy hiểm, có lẽ nhờ lọc máu kịp thời.

...

Sau khi mọi người đưa ra ý kiến, quyết định sẽ. đưa cô gái đi kiểm tra lại.

Nhưng!!!

Lại có biến động khiến cho mọi người đều ngạc nhiên.

MRI xuất hiện ngắn ngủi làm đầu bị thiếu máu não, có thể sẽ tạo thành tổn thương như não không thể hồi phục, biến động EEG xuất hiện bất thường cùng với hình sóng kỳ lạ.

Việc này rất kỳ quái.

Chủ nhiệm nội khoa thần kinh - giáo sư Đỗ nhìn thấy sự việc diễn biến như vậy, lập tức sửng sốt một chút, sau đó mới ung dung chậm rãi nói một câu:

- Cái này... Phải tuỳ thuộc vào chính người bệnh-

Lời này vừa nói ra, lập tức những người xung quanh đều nhìn về phía giáo sư Đỗ.

Lúc này, chủ nhiệm Đỗ đã gần 60 tuổi mới chậm rãi nói một câu:

- Tôi đã gặp qua loại sóng này rồi, mọi người nghe. tôi nói một chút, nhưng đừng coi là thật, bởi vì những gì tôi nói có khả năng rất vô lý nó không có trong thống kê, càng không thấy y học có chứng cứ chứng minh, việc này vẻn vẹn chỉ có hồ sơ ghi chép lại nó.

Mọi người đồng loạt gật đầu, này gọi là tiếp thu kinh nghiệm y học.

Giáo sư Đỗ nói:

- Hiện tại sọ não bị tổn thương tại Thuỳ trán, tạo thành vết thương chí mạng, sau khi tỉnh lại có thể tính tình sẽ thay đối, hoặc là có khả năng sẽ biến thành bệnh tâm thần! 

- Nhưng mà...cũng còn có khả năng ký ức nhất định sẽ bị rối loạn, hay nói ngắn gọn là mất trí nhớ.

- Thế nhưng, có thể tỉnh dậy hay không, phải phụ thuộc vào cô gái này, hơn nữa, hình sóng của EEG này, có thể thấy được chức năng của EEG không có vấn đề, hình sóng bất thường này có thể cho là đang bảo vệ bản thân.

- Nói thẳng ra, con bé có thể không muốn sống nữa, nhưng mà cơ thể thì trái ngược lại, bây giờ cái hình sóng này cho thấy cơ thể của con bé đang giãy giụa, muốn tỉnh lại.

Sau khi nói xong, tất cả mọi người tại nơi này đều rời vào trong trầm mặc.

Cuối cùng giáo sư Đỗ lại nói:

- Mọi người chờ đi, có thể tỉnh lại hay không thể tỉnh lại, tất cả là dựa vào con bé.

Một câu nói đẩy tất cả hy vọng đều đặt vào chính cô gái.

Có lẽ, cô không muốn tỉnh lại nữa.

Hoặc có lẽ cô sẵn sàng tỉnh lại với một diện mạo mới.

Trần Thương làm việc đến hết đêm. 

Cả khuôn mặt tràn đầy vẻ tiều tụy.

Tâm trạng không tốt

Sau khi giao cả và thảo luận xong, Trần Thương chuẩn bị đứng dậy đi đến phòng ICU, đi xem tình hình người bệnh một chút.

Nhưng lại bị Tân Duyệt kéo lại.

Trần Thương quay người nói:

- Có chuyện gì vậy?

Tần Duyệt nhìn thấy Trần Thương như thế này, thở dài:

- Đi đến phòng trực ban ngủ một lát đi, em mua cho anh bữa sáng, ăn rồi ngủ một lát, có chuyện gì em gọi anh.

Trần Thương nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Tần Duyệt, mỉm cười nói

- Được rồi. Anh không có chuyện gì, anh chỉ là muốn đi xem có chuyện gì hay không thôi.

Tần Duyệt nghe anh nói xong mới yên tâm mỉm. cười nói:

- Ừm, anh đi nghỉ một lát đi.

Thật ra, dù sao tuổi cũng còn rất trẻ, rất dễ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Nhưng mà, có đôi khi, chuyện này với tuổi trẻ không có một chút liên quan nào với nhau.

Nhưng thật sự... Tần Thương cũng không hiểu.

Ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi dọn dẹp một lúc, Tần Duyệt mang đến một hộp cơm giữ ấm, một món mì thanh đạm, rất có cảm giác thèm ăn.

Đột nhiên cảm giác hạnh phúc thực ra rất đơn giản.

Tân Duyệt cũng ấm lòng ngồi cạnh Trần Thương.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 861: Mất trí nhớ


Người gọi điện thoại đến là một y tá ICU, khi người bệnh vừa tỉnh lại thì y tá ngay lập tức thông báo cho Trần Thương.

Trần Thương vội vàng để đũa xuống:

- Được rồi, tôi đến ngay lập tức.

Cúp điện thoại, Trần Thương có chút mừng rỡ, nhìn Tân Duyệt:

- Cô ấy tỉân Duyệt cũng sáng lên:

- Đi thôi, đi nhìn một chút.

Bây giờ đã là giữa trưa, tất cả mọi người tan tâm, cũng chỉ có bác sĩ trực ban ở lại

Trần Thương cùng Tần Duyệt vội vàng đi tới phòng giám sát, sau khi đi đến, phát hiện cô gái đang nằm ở đó.

Trên máy theo dõi, tất cả số liệu đều bình thường.

Cô gái cũng mặt đầy tò mò nhìn Trần Thương cùng Tân Duyệt.

- Xin chào... Các người là?

Giọng cô gái nhẹ nhàng yếu ớt Trần Thương nhẹ nhàng nói ra: 

- Tôi là Trần Thương, bác sĩ khoa cấp cứu bệnh viện tỉnh Nhị viện.

Người phụ nữ xoa xoa đầu:

- Tôi sao lại bị thương thành như thế này? Tôi không có một chút ấn tượng nào về chuyện này cả?

Trần Thương sững sờ, đây là... Mất trí nhớ?

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Cô tên là gì? Người phụ nữ thở dài:

- Tôi tên là Hà Á Ly.

Trần Thương hơi khựng lại, sắc mặt vui mừng, còn có thể nhớ kỹ!

- Vậy cô có nhớ tại sao cô bị thương không?

Người phụ nữ không thể suy nghĩ được gì, nhanh chóng lắc đầu:

- Tôi không biết, tôi cảm giác bản thân mình đã quên rất nhiều thứ.

Trần Thương bỗng nhiên hít sâu một hơi, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác.

Anh phát hiện, trí nhớ của người phụ nữ, kinh nghiệm học tập, trí ngớ dài hạn không có bất cứ vấn đề gì, chỉ duy nhất, những thứ được ghi chép trong cuốn sổ về - anh ta- là quên mất.

Mất trí nhớ, nhưng lại là mất trí nhớ có chọn lọc!

Phát sinh trên người người khác Trần Thương thật không dễ phán đoán!

Nhưng mà....

Ở trên người phụ nữ, có lẽ là lựa chọn thích hợp. nhất cho người phụ nữ đi?

Mất trí nhớ có chọn lọc là gì?

Mất trí nhớ có chọn lọc là khi một người nào đó bị k1ch thích mạnh về tình thần hoặc là não bộ bị tổn thương và sau này tốn thương đó không thể phục hồi, quên đi người nào đó hay một việc nào đó không muốn nhớ đến, đây chính là thái độ trốn tránh không muốn nhớ rõ.

Hơn nữa, chứng mất trí nhớ có chọn lọc đang được nghiên cứu một cách có hệ thống cả trong nước và ngoài nước, và dự kiến sẽ được áp dụng cho các phòng khám trong tương lai.

Tuy nhiên, Trần Thương cũng không thể chắc chân, anh nhanh chóng liên hệ với giáo sư Đỗ ở khoa thần kinh, Lý Bảo Sơn ở khoa cấp cứu.

Lúc này, giáo sư Đỗ ở trong nhà ăn cơm, sau khi nhận được điện thoại, lập tức bỏ bát đũa xuống, nói với chồng mình:

- Chút nữa ăn xong anh dọn dẹp nha, em đến bệnh viện có việc.

Sau khi tất cả mọi người đã tập trung đông đủ ở, ICU, nhìn tình trạng của cô gái.
 
Chương 862: Mất trí nhớ có chọn lọc


Hiện tại rất tốt.

Vết sẹo lớn trong tim cô gái đã bị lãng quên, có lẽ đối với một cô gái hai mươi sáu tuổi mà nói, nên là dưỡng tốt thân thể, bắt đầu một cuộc sống, sinh hoạt mới.

Đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

Tuy nhiên, chuyện này cần phải nói chuyện và liên hệ cùng gia đình, thậm chí có khả năng cảnh sát sẽ vào cuộc.

Trần Thương quay người nhìn cô gái, cười nói

- Nghỉ ngơi thật tốt, trong phòng giám sát đặc biết sẽ không cho gia đình đến thăm, vậy nên chờ sau khi cô ổn định lại, chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh

Người phụ nữ cười nói:

- Cảm ơn báo sĩ, nhưng... Có thể tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau hay không, tôi cảm thấy rất đau, trên người tôi sao lại có nhiều vết thương như vậy, có phải là bị tai nạn xe hơi không?

....

....

Lý Bảo Sơn trở lại phòng cấp cứu với Trần Thương và những người khác, bắt đầu liên hệ người nhà bệnh nhân.

Các thành viên trong gia đình đã một đêm không, ngủ, vừa vẽ đến nhà đã nằm xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nghe tin con gái tỉnh lại

Lập tức vội vàng chạy đến.

Sau khi người đàn ông trung niên bước vào, Lý Bảo Sơn mới nói:

- Cô ấy bị mất trí nhớ.

Một câu làm người nhà ngây ngẩn cả người.

Lý Bảo Sơn tiếp tục giải thích:

- Nhưng mà, giá đình yên tâm, cô ấy chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc, đối với gia đình đều nhớ rõ ràng, nhưng mà... Đổi với chồng của cô ấy, những chuyện đã xảy ra, đều đã quên.

- Thậm chí cô ấy còn không nhớ tại sao mình bị thương... những chuyện như vậy đều không nhớ rõ.

Một câu nói, làm cho ba người vừa mừng vừa sợ.

Đây không phải chuyện xấu!

-Tất cả mọi người đều biết 

Người đàn ông không nhịn được hỏi:

- Cái kia... Thân thể con gái tôi thế nào rồi?

Sau khi Lý Bảo Sơn cân nhắc một lúc, mới nói ra:

- Hiện tại xem ra, đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà hội chứng tiêu cơ vân, và thân thể tụ huyết, cần một quá trình trị liệu tương đối dài, nhưng mà, cũng không phải rất nguy hiểm.

Người đàn ông nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.

Lúc này, cảnh sát cũng tới, sau khi đi đến nhìn Trần Thương rồi nói:

- Cảm ơn anh, đồng chí, hiện tại chúng tôi đã lập hồ sơ vụ án, cuốn sổ của anh, cùng giấy chứng nhận tần tật đã trợ chúng tôi rất nhiều, lãnh đạo cấp trên đối vụ án lần này rất coi trọng, nhất định sẽ nghiêm ngặt xử lý!

Sau đó, Trần Thương nữ nói lại một lần bệnh tình của cô gái cho cảnh sát.

Người nhà của cô gái cũng đã bắt đầu liên lạc và thương lượng với cảnh sắt.

song cô gái có thể không ra tòa, phòng ngừa những chuyện này tạo thành sự tổn thương cho cô. 

Nhưng đồng chí cảnh sát cũng không quyết định được.

Chỉ có thể trở về cùng cấp trên thương lượng lại.

Buổi chiều lúc ba giờ, giá định của người phụ nữ: Tìm đến, nhìn Trần Thương rồi nói:



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 863: Độ thiện cảm


- Tôi sẽ thay con gái tận mắt nhìn cái tên cầm thú kia nhận sự trừng phạt của pháp luật!

...

...

Nam tử nói rất nhiều, Trần Thương gật đầu.

Sau khi Lý Bảo Sơn đến, cân nhắc nửa ngày, cũng đồng ý yêu cầu của người đàn ông, Trần Thương ký tên một loạt các giấy tờ cảm kết sau khi phẫu thuật, cho phép xuất viện.

Sau đó.

Một tháng sau, trong thời gian theo dõi giai đoạn sau của căn bệnh, Trần Thương biết gia đình của cô gái đã chuyển đến Trùng Khánh, thông qua ảnh chụp có thể nhìn thấy, cô gái cười rất vui vẻ.

Khi nhìn thấy tin tức, Trần Thương cũng nhìn thấy người bị hiềm nghỉ phạm tội Tôn Mỗ bị phán án hình, chỉ là... Khi đang ngồi tù, bị bệnh tâm thần, sau đó cũng không biết rõ nữa.

Tận đến vài chục năm sau, cô gái lần nữa trở về nơi này, mang theo một bé trai, cực kỳ giống cô.

Chỉ là lúc này, Trần Thương đã không có ở bệnh viện Tỉnh Nhị Viện tiếp đãi cô. 

Khi đó Vương Dũng đã trở thành phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.

Cô gái dùng điện thoại của Vương Dũng gọi cho. Trần Thương, nói Trần Thương một tiếng cám ơn, trí nhớ của cô đã khôi phục, nhưng cô cũng đã thoát khỏi.

Cô có một gia đình hạnh phúc, có một người chồng yêu cô, và có một cậu con trai rất đáng yêu...

Sau khi Trần Thương biết chuyện của người phụ nữ, rồi mỉm cười.

...

...

Buổi sáng thứ bảy, hôm nay "bệnh viện chỉnh hình Chí Tân” đã hẹn xong phẫu thuật, có năm tiểu cô nương muốn biến thành đại cô nương, vì thế Trần Thương đi tới bệnh viện rất sớm.

Hai tháng này, cơ sở thiết bị của không có quá nhiều thay đổi, nhưng bên trong cũng đã có một chút ít biến hóa,

Hiện tại, “Chuyên gia Trần giúp người trở nên xinh đẹp” đã xây dựng trở thành đại cương tuyên truyền chủ yếu của bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, Trần Thương ở bên trong phạm vị một triệu chuyên gia chỉnh hình này kia cũng có chút danh tiếng.

Thành phố An Dương, phạm vi chỉnh hình không lớn, lúc này Trần Thương nhanh chóng nổi lên, nháy mắt đã lọt vào tầm mắt rất nhiều người

- Bác sĩ Trần đến sớm vậy!

- Bác sĩ Trần buổi sáng tốt lành!

- Bác sĩ Trần bữa sáng của ngài.

Trần Thương vừa đến bệnh viện chỉnh hình, một dàn nữ tiếp tân xinh đẹp hòa mình cùng đứng trước sảnh cúi đầu chào, hormone thanh xuân tự nhiên bốc cháy không kiêng nể gì cả.

Trần Thương cười cười với mọi người, nói một tiếng buổi sáng tốt lành.

Hiện tại Trần Thương, sớm đã xưa đâu bằng nay, là người đứng đầu bảng của toàn bộ bệnh viện chỉnh hình Chí Tân.

Từ Nhu như thế nào cũng không nghĩ tới, mấy tháng trước kia Trần Thương còn bình thường ngây ngô, dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt, sẽ trưởng thành đến nước này. 

Nhìn thấy Trần Thương đến, Từ Nhu đưa áo blouse trắng tới:

- Bác sĩ Trần, áo blouse trắng của anh, tôi đã giúp anh giặt sạch rồi.

Trần Thương cười cười, một tiếng nói:

- Cảm ơn.

[ Đinh! Độ thiện cảm của Từ Nhu + 5! ]

Trần Thương nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, nhịn không được cười.

Đời người, đúng là hiện thực như vậy.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 864: Tại sao phải nhìn mình phẫu thuật?


Từ Nhu cười nói:

- Bác sĩ Trần, mấy người bệnh hôm qua đã hẹn trước đến rồi, chúng ta đã làm chuẩn bị xong trước phẫu thuật, mọi thứ đều bình thường, hôm nay lúc nào cũng có thể chuẩn bị phẫu thuật.

Trần Thương gật đầu, cười nói:

- Cảm ơn quản lý Từ.

Từ Nhu cười càng vui vẻ hơn:

- Cái này, bác sĩ Trần, mấy cái vị khách lần trước làm xong chỉnh hình hiện tại đặc biệt hài lòng, đã giúp chúng ta tăng lên không ít khách hàng mới tiềm năng, đây đều là công lao của anh.

Nói đến đây, Từ Nhu nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, không khỏi hơi xúc động, lúc trước sao mình lại không phát hiện chứ?

- Bác sĩ Trần, anh thật là lợi hại, thật sự là tuổi trẻ tài cao.

Từ Nhu bồi tiếp Trần Thương đến phòng làm việc, vừa cười vừa nói.

Trần Thương cười nói: 

- Quản lý Từ cô nói thế là quá khách khí.

Từ Nhu đột nhiên hỏi:

- Bác sĩ Trần, anh có bạn gái chưa?

Trần Thương sững sờ, lập tức cười nói:

- Có, là đồng nghiệp cùng anh, hôm nào giới thiệu cho em biết.

Từ Nhu nghe thấy xong, lập tức thở dài, đúng thế, người ưu tú như thế làm sao lại không có bạn gái được chứ?

...

...

...

Trong phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống âm thanh hệ thống nhắc nhở vang lên.

[ Đinh! Nhiệm vụ mỗi ngày, hoàn thành 5 ca phẫu thuật chỉnh hình bộ ng ực, nhận được kỹ năng chỉnh hình cấp đại sư: ký thuật xóa nếp nhãn AS! ]

Sắc mặt Trần Thương lập tức vui mừng!

Anh biết rõ, nhiệm vụ đặc biệt mỗi ngày rốt cuộc đã đến. 

Tháng này, anh cũng chờ rất lâu rồi.

Mà lại là kỹ thuật xóa nếp nhăn AS.

Nghe đến đó, tất nhiên trong lòng Trần Thương cũng là đắc ý, vui vẻ ghê gớm.

Kỹ thuật xóa nếp nhắn AS chính là một loại phẫu thuật xóa nếp nhăn những năm gần đây được hoan nghênh nhất, hiện tại cũng là một loại phẫu thuật so sánh trình độ tỉnh tế bá sĩ chỉnh hình trên thế giới.

Loại phẫu thuật xóa nếp nhăn này hiệu quả rất cao, có thể bảo trì 5 đến 10 năm, hơn nữa gần như không có tác dụng phụ, bây giờ được ngày càng nhiều người tiếp nhận.

Cái này có thể nói là khảo nghiệm trình độ kỹ thuật bác sĩ chỉnh hình!

Năm ca phẫu thuật chỉnh hình bộ ng ực, hôm nay vừa khéo đút

Đắc ý.

Lúc y tá trưởng trợ giúp qua, phẫu thuật đã được chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, Trần Thương nhìn thấy thời gian chênh lệch không nhiều lâm, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Nhưng mà, bác sĩ Trương như thế nào còn chưa đến?

Khi Trần Thương cầm điện thoại lên đang muốn gọi điện thoại thúc giục một tiếng, bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi tới.

Trần Thương nhìn xem thì thấy là Trương Chí Tân, thậm chí giọng nói còn có chút vội vã.

- Tiểu Trần, tôi nói với cậu một chuyện!

Trần Thương dừng lại một lúc, nghe thấy Trương Chí Tân vội vã như thế, cũng là hiếu kì hỏi

- Chuyện gì?

Trương Chí Tân trực tiếp nói ra:

- Có người muốn nhìn cậu phẫu thuật!

Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người, có người muốn nhìn mình phẫu thuật?

Là ai?

Tại sao phải nhìn mình phẫu thuật?

Mấy vấn đề xông lên đầu, Trần Thương còn chưa kịp hỏi, chí thấy Trương Chí Tân liền tiếp lấy nói ra:

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 865: Nhanh như vậy à?


Thế nhưng!

Trần Thương đối với kỹ thuật xóa nếp nhăn AS có thể nói là trông mòn con mắt, tình thế bắt buộc!

Vì lẽ đó, độ khó lớn một chút cũng muốn lấy tới tay.

Không phải là nhìn phẫu thuật à?

Nhìn thì nhìn đi!

Bản thân mình có tư cách hành nghề bác sĩ, hơn nữa còn có chứng nhận hành nghề bác sĩ, cả hai đều có, còn phải sợ bà à?

Chỉ là... Ngàn vạn lần phải ổn định tinh thân, đừng để tôi làm cho sợ hãi

Lúc này, y tá trưởng cũng hình như nhận được tin tức Trương Chí Tân, sang đây xem Trần Thương, sắc mặt lo lắng:

- Bác sĩ Trần, viện trưởng Trương bảo hủy bỏ phẫu thuật.

Trần Thương cười nói:

- Không có việc gì, dựa theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị phẫu thuật.

Y tá trưởng cũng không muốn hủy bỏ, dù sao đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị trước phẫu thuật đều đã làm xong, bận rộn lâu như vậy, nhưng... viện trưởng, Trương bảo hủy bỏ, vẫn là phải hủy bỏ.

Dù sao dính đến công việc của bác sĩ tiểu Trần.

Y tá trưởng bốn mươi sáu tuổi, làm bệnh viện công lập bị Trương Chí Tân đào tới đây, năng lực nghiệp vụ rất mạnh.

Không nên xem thường bệnh viện chỉnh hình, một nhân viên bệnh viện chỉnh hình phối trí đều được yêu cầu cực kỳ cao, so với bệnh viện công lập còn muốn cao hơn, tỉ lệ chăm sóc bệnh rất cao.

Thời gian hai người nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, Từ Nhu đã đi lên tới

- Bác sĩ Trần, viện trưởng Trương mang người tới, anh muốn đi xuống xem một chút hay không?

Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người.

Nhanh như vậy à?

Kỳ thật, chuyện này không trách Trương Chí Tân, ông cũng là lâm thời nhận được tin tức, trong tình huống gấp gáp còn chưa kịp chuẩn bị cẩn thận, thì biết được chuyện đối phương muốn xem Trần Thương làm phẫu thuật 

Trương Chí Tân muốn chuyện này có thể kéo dài một chút hay không.

Thế nhưng...

Đối phương dường như rất là quyết tâm muốn đến xem.

Trương Chí Tân, Tân Tường, Dương Thao, cả ba người đều là thành viên của hiệp hội thẩm mỹ, Tân Tường là chủ tịch, Dương Thao là phó chủ tịch, trọng lượng lời nói cũng rất cao.

Tuy vậy, lúc này ba người đều đang vây quanh một người phụ nữ hơn 50 tuổi.

Người phụ nữ dáng gầy, mặt trang điểm không nhìn ra tuổi thật, thân mặc sườn xám vừa vặn, thoạt nhìn rất hiền hòa

Cung Đại Trân cười cười, nhìn bọn người Tân Tường và Trương Chí Tân nói:

- Thẩm mỹ An Dương phát triển không tồi, viện trưởng Trương, bệnh viện thẩm mỹ của ông trông rất ấn tượng.

Trương Chí Tân cũng cười cười nói:

- Cũng nhờ có bà chủ đầu tư, tôi mới có thể làm viện trưởng. 

Cung Đại Trân ừ một tiếng, đi vào bên trong, tiến vào đánh giá cách trang trí và bày phối, lập tức cười.

- Ừm, thật sự không tồi, mang lại cảm giác sang trọng đáng tin cậy cho mọi người



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 866: 100 vạn


Ngay lúc này, cửa thang máy mở ra, Trần Thương, và Từ Nhu thoải mái đi về phía bên này.

Cung Đại Trân thấy Trần Thương đến, không nhịn được dò xét một chút, tiểu tử này vẫn còn rất trẻ, hơn nữa lại trông rất tinh anh, cho người ta cảm giác thật gần gũi, là người này sao?

Lần này, Cung Đại Trân rất tò mò.

Tần Tường thấy thế, vồi vàng đi đến:

- Tiểu Trần, để tôi giới thiệu một chút, đây là phó hội trưởng hiệp hội thẩm mỹ quốc gia, phó hội tưởng Cung.

Trần Thương cười cười, không kiêu ngạo cũng chẳng tự tỉ nhàn nhạt nói:

- Xin chào, Phó hội tưởng Cung, ngưỡng mộ bà đã lâu.

Cung Đại Trân mỉm cười:

- Bác sĩ Trần Thương, nghe danh đã lâu, lần nay tôi đặt biệt đến trao đổi học tập một chút.

- May mắn được thấy cậu chỉnh ngực cho một người bệnh, thành thật mà nói tôi rất ngưỡng mộ cậu, nghĩ rằng sẽ sớm tìm cậu giao lưu một chút nhưng lại hoàn toàn không có thời gian, hôm nay tôi đặc biệt từ kinh đô đến.

Chúng ta trong ngành này, vẫn là thế giới của những người trẻ tuổi, bà lão như tôi đến tận đây cũng chỉ là để giao lưu trao đổi, học tập tiến bộ!

Cung Đại Trân khoảng hơn năm mươi tuổi, mấy hôm trước vừa có sinh nhật, một đám học sinh đến chúc mừng.

Một đám người trong ngành thẩm mỹ tập hợp một chỗ, trò chuyện một chút về chuyện trong nghề, rong bữa tiệc nghe học sinh nhắc đến một vị bác sĩ trẻ ở An Dương làm phẫu thuật nâng ngực tốn 100 vạn, điều này thật sự khiến cho Cung Đại Trân giật mình.

Ở bệnh viện tư nhân có được giá tiền này quả thật cần bản lĩnh rất lớn.

Đương nhiên, cũng có thể là nhầm lẫn.

Tuy vậy, những tin tức như này, giống như các cuộc nói chuyện trên bàn trà, nghe một chút coi như xong, Cung Đại Trân là một bậc tiền bối lão làng trong nghề, với việc này đãng lẽ nên hoàn toàn không có húng thú.

Càng không cần phải đích thân đến xem! 

Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy ngày sau bà lại lần nữa nghe thấy tên của Trần thương, hơn nữa còn gặp được Trần Thương trong một ca phẫu thuật hoàn chỉnh, sau khi nhìn thấy, Cung Đại Trân lập tức có hứng thú với người tên Trần Thương này!

Bởi vì người bệnh này, mấy tháng trước cũng tìm đến Cung Đại Trân, nhưng bởi vì độ khó quá cao nên bà quay về suy tính một chút?

Vì tình huống rất đặc biệt nên Cung Đại Trân có ấn tượng, nhưng không ngờ rằng như vậy, Cung Đại Trân thật sự có chút bất ngờ, thật sự tuyệt vời!

Có thể để Cung Đại Trân cảm thấy bất ngờ, ý tứ phía sau có lẽ rất hấp dẫn.

Lúc này, Cung Đại Trân cảm thấy 100 vạn thật đáng giá!

Cũng chính là lúc đó, Cung Đại Trân bỗng nhiên nghĩ đến xem thử Trần phương phẫu thuật thế nào.

Cung Đại Trân hoàn toàn không phải đến chỉ trích như lời của Trương Chí Tân, nếu như biết được, liệu rằng ông ấy có trông vô tội thế không?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 867: Theo hắn đi!


Cho nên mới cảnh giác như thế!

Thế nhưng, chính như vậy mới xảy ra hiểu lầm.

Để Trần Thương xem vị bà lão nãy thành kẻ thủ.

Nhưng Trần Thương cảm thấy vị Cung Đại Trân này nói chuyện và hành động cực kì khách khí, không hề giống là đang gây khó dễ.

Dù sao “lão bà bà” này nhìn rất hiền lành, nói chuyện cũng không có làm khó dễ người khác

Trần Phương lắc đầu, nghĩ nhiều như thế làm gì? Chẳng phải làm mấy ca phẫu thuật sao?

Nghĩ đến đây, lập tức nở nụ cười:

- Phó hội tưởng Cung thật sự đến rất đúng lúc, hôm nay có 5 ca phẫu thuật, đúng lúc có thể nhìn tận mắt.

Trương Chí Tân liên tục đưa ra một biểu cảm cho. Trần Thương, Tân Tường cùng Dương Thao cũng rất tò mò, chẳng lẽ... Phó hội trưởng Cung thật sự là đến giao lưu học tập, cố ý đến xem Trần Thương phẫu thuật?

Chẳng lẽ Trần Thương làm phẫu thuật chỉnh ngực thật sự tốt như vậy?

Hai người bọn họ biết rõ Trăn Thương có thiên phú bẩm sinh, nhưng họ còn chưa xem qua Trần Phương làm phẫu thuật chỉnh ngực.

Mọi người bệnh đều không thể tùy tiện để bọn họ xem!

Vi vậy, bọn họ cũng thật sự tò mò, hôm nay nhân cơ hội này xem Trần Thương phẫu thuật, cũng là một chuyện tốt.

Trần Thương liếc mắt ra hiệu cho Trương Chí Tân, tỏ ý không vấn đề gì

Bảo Từ Nhu chào mời mọi người nghỉ ngơi trước, chuẩn bị phẫu thuật.

Sau đó cùng Trương Chí Tân đến phòng làm việc

Ngay lúc đến nơi, Trương Chí Tân lập tức trừng mắt nhìn Trần Thương:

- Tiểu Trần, cậu điên rồi à?

Trần Thương cười nói:

- Ngài căng thẳng làm gì? Vẫn không an tâm với tôi à?

Trương Chí Tân nhíu mày:

- Tôi không phải không yên tâm, nhưng mà... tôi cảm giác cái này chính là muốn gây khó dễ!

Trần Thương gật đầu: 

- Ừm, vậy chúng ta để bà ấy không thể soi mói được gì, để phó hội trưởng Cung tâm phục khẩu phục không được à?

Nói đến đây, trần Phương ngược lại cảm thấy đây chính là một cơ hội, có thể được phó hội tưởng Cung công nhận, địa vị trong ngành có thể nhanh chóng tăng lên.

Dù sao, hiệu hội thẩm mĩ quốc gia vẫn tôn trọng phẫu thuật da và phẫu thuật thẩm mỹ ở các bệnh viện công. Các bệnh viện tư có thể kiếm tiền, lúc đó địa vị trong ngành đều bị hạn chế.

Đây cũng là lí do Dương Thao là phó chủ tịch còn Trương Chí Tân chỉ là một thành viên.

Muốn chỉ đến đỉnh cao vẫn nên cần phải đi một cách chính thức.

Mà giờ dây, chính là một cơ hội.

Trương Chí tân nghe Trần Thương nói vậy thì sửng sốt, để bà ấy không nhổ được cái gai nào? Để phó hội tưởng Cung tâm phục khẩu khục?

Căn bao nhiêu nghĩa khí mới nói được những điều này.

Nhưng, Trương Chí Tân nhìn Trần Thương một 

mặt bình tĩnh, không một chút nào sợ hãi, bộ dáng không vội vàng, nhịn không được lắc đầu, tên nhóc này, thật sự là...

Ai!

Được rồi!

Theo hắn đi.

Theo hắn đi!

Nghĩ tới đây, Trương Chí Tân nói với y tá trưởng:

- Y tá trưởng, chuẩn bị phẫu thuật đi

Y tá trưởng gật đầu, đứng dậy bắt đầu chuẩn bị.

Trương Chí Tân nhìn Trần Thương, cũng không biết nói cái gì, nửa ngày chỉ có thể vỗ vai Trăn Thương:



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 868: Đây là làm mò à?


Lần này Trương Chí Tân nhịn không được tự giễu một tiếng thật không có tiền đồ!

Còn không bằng người ta Trần Thương đây!

Trần Thương con mắt không ngừng suy nghĩ như. thế nào cấy ghép giả thể vào, cấy vào vị trí nào, kết cấu thế nào, phương thức...Và để "Người bệnh” không ngừng thay đổi tư thế.

Bởi vì muốn cân nhắc đến người bệnh là nghề nghiệp khiêu vũ, cho nên cần chiếu cố rất nhiều vấn đề.

Cung Đại Trân nhìn xem tư liệu người bệnh, cũng là nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, phẫu thuật chỉnh ngực cho người làm vũ đạo, bà làm qua, nhưng là... Sau khi người ta giải nghệ về.

Như loại tuổi còn trẻ này, chính là người đang ở thời kỳ vũ đạo đỉnh phong, lần đầu tiên bà thấy.

Cái này có thể được không?

Cung Đại Trân để tay lên ngực tự hỏi, mình có thể làm sao?

Bà cũng không dám đảm bảo.

Mà Tân Tường cùng Dương Thao thì càng một mặt mờ mịt.

Bơm ngực cho người làm vũ đạo, chuyện này... Quá nói nhảm rồi, lá gan Trần Thương này cũng quá lớn!

Bọn họ không biết, hôm nay Trần Thương phẫu thuật, tất cả đều là người làm vũ đạo.

Thiết kế mất hơn ba mươi phút buồn tẻ nhàm chán, phẫu thuật chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.

Gây tê sư gây tê xong, phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu.

Cùng là khai đao từ nách.

Trần Thương thuần thục rạch nếp uốn ở làn da dưới nách, bắt đầu xảo diệu dao rạch.

Chảy máu rất ít, vết rạch lớn nhỏ chỉ khoảng 2- 3 centimet.

Vết rạch tất không tệ, đây là đánh giá của Cung Đại Trân.

Mà lúc này, Trần Thương bắt đầu rạch tách rời làn da cùng gân mô.

Nhìn Trần Thương trực tiếp cầm kẹp tách rời, muốn từng chút từng chút hướng đưa sâu vào trong chỗ sâu, Cung Đại Trân và Tân Tường liếc nhau! 

Hai người đều sững sờ!

Chẳng lẽ không căn nội soi???

Hiện tại phẫu thuật bơm ngực đa số đều là dùng nội soi, bởi vì dùng phương pháp này càng thuận tiện để cấy ghép giả thể, có thể để cấy ghép giả thể càng thêm đáng tin, dù sao mắt thấy mới là thật!

Nhưng Trần Thương lại không làm như vậy!

Hình như Trương Chí Tân cũng đã quen, ông trợ giúp Trần Thương, bắt đầu hướng vào dọc theo không ngừng tách rời tầng gân mô dưới da, thắng đến mép ngoài cơ bắp.

Những này đều rất đơn giản!

Phẫu thuật bơm ngực khó khăn nhất chính là cố định giả thể được cấy ghép, và nắm chắc hình dạng.

Bởi vì khi phẫu thuật người bệnh là nằm xuống!

Nếu như anh muốn có hiệu quả tốt nhất, nhất định trong lòng phải hiểu rõ cách làm.

Đối với người bình thường, cho dù chênh lệch cao hay thấp một chút cũng không đáng kể, chỉ cần lớn nhỏ phủ hợp là được.

Nhưng thật sự là như vậy à? 

Dĩ nhiên không phải!

Trần Thương cầm dụng cụ thuần thục tách ra cơ bắp gân mộ, tìm tới khe hở ở giữa cơ ngực, bắt đầu bóc tách!

Gọn gàng mà linh hoạt, không có nội soi cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Cung Đại Trân nhìn mà trong lòng có chút bội phục, cái này căn bao nhiêu ca phẫu thuật mới có thể luyện ra?

Cung Đại Trân để tay lên ngực tự hỏi, hình như. cậu ta hiểu rõ về kết cấu bộ ng ực còn hơn bất cứ thứ gì.

Quỷ mới biết rõ cậu ta đã làm bao nhiêu ca phẫu thuật?

Thậm chí mỗi một cái sợi cơ thịt Trần Thương sờ lên đều có thể thấy như gặp được thân thích, thậm chí nói không chừng còn có thể chào gửi lời thăm hỏi nữa.

Được sự giúp đỡ của Trương Chí Tân, Trần Thương tiếp nhận giả thể, dùng hai ngón tay, dọc theo vết cất, từng bước một bóc ra khe hở giữa cơ ngực cho vào bên trong!

Trần Thương chợt phát hiện, mình so với khi đó còn thuần thục hơn!

Chắc là có quan hệ rất lớn đến độ khéo léo?

Khi đó mình tự làm, còn không có trang bị găng tay, càng không có cường hóa ngón tay khéo léo, có thể sẽ vụng về một chút



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom