Dịch Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 406: Lĩnh vực gì?


Tân Duyệt tới những lời này cũng không thể nói nữa, Vương Khiêm bỗng nhiên nói với Trần Thương:

"Đúng rồi, buổi sáng hôm nay lúc ngươi rời đi, chủ nhiệm nói nội khoa muốn nhận một nhóm người."

"Giống như muốn đưa nhân tài cấp độ cao vào, còn thông báo tuyển dụng một nhóm lao động hợp. đồng.”

Cấp cứu phát triển là chuyện tốt, chủ nhiệm Lý Bảo Sơn hùng tâm tráng chí còn có năng lực, Tỉnh Nhị Viện cũng từng bước phát triển trong lĩnh vực ngoại khoa.

Tần Duyệt gật đầu: "Ừm, ta cũng nghe nói, hình như đã đi thủ đô nhận người rồi, lần này nhận chính là nhân tài đặc biệt, nghe nói là tiến sĩ đại học, hoặc là người có danh hiệu phó chức trở lên.”

Trần Thương nghe xong, có chút hiếu kỳ: "Lĩnh vực gì?"

Tần Duyệt nói: "Giống như muốn nhận một phó chủ nhiệm ngoại khoa lồ ng ngực, không phải ngoại khoa lồ ng ngực của bệnh viện chúng ta đã rút lui rồi sao? Hiện tại Ngoại khoa lồ ng ngực có một chỗ trống, tên Thạch Kỳ kia căn bản cũng không biết làm gì, vì vậy bệnh viện quyết định đưa tới một phó chủ nhiệm chuyên Ngoại khoa lồ ng ngực, đến khoa cấp cứu chuyên môn triển khai phẫu thuật Ngoại khoa lồ ng ngực.”

Vương Khiêm gật đầu: "Đây là một biện pháp tốt, phẫu thuật ngoại khoa lồ ng ngực quan hệ mật thiết với bệnh viện lớn cùng khoa cấp cứu, bệnh viện chúng ta cho dù là thành lập không được ngoại khoa lồ ng ngực, cũng phải có mấy đại lão lĩnh vực Ngoại khoa lồ ng ngực ngồi xem bệnh chứ! Còn có một người nữa thì sao?"

Tần Duyệt: "Hình như là tiến sĩ ngoại khoa tay”

Vương Khiêm chậc chậc cảm khái vài tiếng: "Xem ra lần này bệnh viện quyết phải bỏ hết cả tiền vốn, nhất định phải đưa khoa cấp cứu chúng ta lên đầu tiên."

Mấy người đang nói chuyện, đến bệnh viện.

Buổi chiều, Trần Thương theo Vương Dũng chỉnh lý xuất viện bệnh lịch, dù sao Trần Thương cũng là bác sĩ cấp trên của hắn, đều cần Trần Thương ký tên.

Khoảng bốn giờ hơn, điện thoại Trần Thương vang lên.

"Tiểu Trần, ta là Tiêu Hà, ngươi bây giờ tranh thủ thời gian đến phòng nội soi một chuyến, có một bệnh nhân bị rách thực quản, ngươi xem thử có thể làm hay không, nếu không thể ta phải tranh thủ liên hệ chuyển viện.”

Trần Thương nghe xong, vội vàng thả đồ vật trong tay: "Chủ nhiệm Tiêu, đợi ta đi lên lại nói!"

Bệnh viện không có ngoại khoa lồ ng ngực thật sự là một chuyện phiền phức!

Hoặc là nói bệnh viện thiếu khuyết bất kỳ một phòng ban nào, đều rất khó giải quyết.

Lúc này, Tiêu Hà lại gặp phải một chuyện như vậy!

Lão Dương là bệnh nhân cũ của Tiêu Hà, cũng là đồng hương, được Tiêu Hà xem bệnh cũng đã vài chục năm, bảy năm trước, bởi vì bạn già tiểu ra máu tới làm nội soi ruột, được nhỉ tử Tiểu Dương cường lực giật dây, lão Dương nhất thời hiếu kỳ mới mẻ, cho nên cùng một chỗ làm nội soi dạ dày.

Cái này không kiểm tra không biết, nhưng vừa kiểm tra chợt phát hiện có ruột thừa, kết quả cầm đi làm bệnh lý kiểm tra phát hiện bao tử ung thư!

Chuyện này đối với một nhà vốn nghèo khó mà nói là một chuyện cực xấu. 

Bị bệnh thì phải chữa trị, trong nhà táng gia bại sản bỏ ra hơn mười vạn đến kinh đô làm phẫu thuật, tới lui tiền thuốc than chức bệnh làm cho một nhà lão

Dương có chút sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 436: Ông chủ trả tiền?


Bận như một con chó vậy, mỗi ngày đều đi sớm về tối, bác sĩ trong khoa còn không coi ngươi là bác sĩ mà đối đãi, chỉ đơn giản coi như một thực tập sinh bỏ sức lao động miễn phí.

Ông chủ trả tiền?

Ngẫm lại cũng đúng.

Đại hội sẽ diễn ra từ lúc xế chiều cho đến tối, đến giữa trưa, Trăn Thương căm phiếu ăn đi tới phòng ăn, nơi này đã quá quen thuộc với anh.

Vốn đã từng ghét bỏ hương vị khó ăn này, nhưng từ sau khi tốt nghiệp lại có chút hoài niệm, kinh tế lợi ích thực tế sạch sẽ.

Trần Thương ngẫu nhiên sẽ trở về một chuyến.

Phòng ăn một có phần ăn gồm hai mặn một chay cũng chỉ mới bảy tám đồng.

Đã từng khi mới bước vào đại học, Trần Thương luôn luôn đi cùng mấy người bạn cùng ký túc xá, bây giờ lại phát hiện bản thân lại thích ở một mình hơn.

Một mình đi làm, một mình tan tầm, một mình ăn cơm.

Mặc dù ở một mình không phải cách sống quá hưởng thụ gì, nhưng mà đã sớm quen sinh hoạt một mình, ngươi ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Được rồi, Trần Thương chính là vì sự nghiệp độc thân của mình mà tìm đủ loại lý do.

Quen mua đõ ăn ngon, tìm đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.

...

...

"Aizz? La Châu, ngươi nhìn kìa, đó có phải Trần Thương không?" Đổng Giai bỗng nhiên chỉ Trần Thương đang ăn cơm ở bàn bên cạnh nói

La Châu sững sờ, nhìn theo hướng đó, lập tức sững sờ: "Ôi mẹ ơi! Đúng là anh ta rồi! Trần Thương! Sao anh ta lại tới đây?"

Đang khi nói chuyện, hai người bưng đ ĩa cơm hướng về phía bàn Trần Thương đang ngồi.

“Thương nhi! Quả nhiên là ngươi!" La Châu cười ha ha một tiếng, đem thức ăn để hẳn hoi lên bàn, tươi cười chào hỏi.

Trần Thương vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy hai người họ, cũng vô cùng ngạc nhiên.

"La Châu? Đổng Giai? Hai người đây là... Sao các người lại ở trường học vậy?"

Đổng Giai cười: 'Năm nay nghiên cứu sinh, tân sinh viên tham dự lễ khai giảng, thầy Quan bảo tôi tới giúp đỡ chút, năm nay lão La tốt nghiệp, nhàn rồi nên cũng không có chuyện gì làm, thế là tôi rủ cậu ấy tới đây luôn”

"Đúng rồi, chắc cậu chưa biết, Quan lão sư bây giờ đã trở thành chủ nhiệm nghiên cứu sinh y khoa Đông Dương. Có bất ngờ hay không?"

"Nhưng mà... Trần Thương, làm sao cậu lại ở trường học a?"

Ba người đều học chung một lớp hồi đại học, quan hệ cũng không tệ, trông thấy Trần Thương tự nhiên cảm giác thân thiết hơn nhiều



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 436: Ông chủ trả tiền?


Bận như một con chó vậy, mỗi ngày đều đi sớm về tối, bác sĩ trong khoa còn không coi ngươi là bác sĩ mà đối đãi, chỉ đơn giản coi như một thực tập sinh bỏ sức lao động miễn phí.

Ông chủ trả tiền?

Ngẫm lại cũng đúng.

Đại hội sẽ diễn ra từ lúc xế chiều cho đến tối, đến giữa trưa, Trăn Thương căm phiếu ăn đi tới phòng ăn, nơi này đã quá quen thuộc với anh.

Vốn đã từng ghét bỏ hương vị khó ăn này, nhưng từ sau khi tốt nghiệp lại có chút hoài niệm, kinh tế lợi ích thực tế sạch sẽ.

Trần Thương ngẫu nhiên sẽ trở về một chuyến.

Phòng ăn một có phần ăn gồm hai mặn một chay cũng chỉ mới bảy tám đồng.

Đã từng khi mới bước vào đại học, Trần Thương luôn luôn đi cùng mấy người bạn cùng ký túc xá, bây giờ lại phát hiện bản thân lại thích ở một mình hơn.

Một mình đi làm, một mình tan tầm, một mình ăn cơm.

Mặc dù ở một mình không phải cách sống quá hưởng thụ gì, nhưng mà đã sớm quen sinh hoạt một mình, ngươi ngược lại sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Được rồi, Trần Thương chính là vì sự nghiệp độc thân của mình mà tìm đủ loại lý do.

Quen mua đõ ăn ngon, tìm đến vị trí quen thuộc ngồi xuống.

...

...

"Aizz? La Châu, ngươi nhìn kìa, đó có phải Trần Thương không?" Đổng Giai bỗng nhiên chỉ Trần Thương đang ăn cơm ở bàn bên cạnh nói

La Châu sững sờ, nhìn theo hướng đó, lập tức sững sờ: "Ôi mẹ ơi! Đúng là anh ta rồi! Trần Thương! Sao anh ta lại tới đây?"

Đang khi nói chuyện, hai người bưng đ ĩa cơm hướng về phía bàn Trần Thương đang ngồi.

“Thương nhi! Quả nhiên là ngươi!" La Châu cười ha ha một tiếng, đem thức ăn để hẳn hoi lên bàn, tươi cười chào hỏi.

Trần Thương vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy hai người họ, cũng vô cùng ngạc nhiên.

"La Châu? Đổng Giai? Hai người đây là... Sao các người lại ở trường học vậy?"

Đổng Giai cười: 'Năm nay nghiên cứu sinh, tân sinh viên tham dự lễ khai giảng, thầy Quan bảo tôi tới giúp đỡ chút, năm nay lão La tốt nghiệp, nhàn rồi nên cũng không có chuyện gì làm, thế là tôi rủ cậu ấy tới đây luôn”

"Đúng rồi, chắc cậu chưa biết, Quan lão sư bây giờ đã trở thành chủ nhiệm nghiên cứu sinh y khoa Đông Dương. Có bất ngờ hay không?"

"Nhưng mà... Trần Thương, làm sao cậu lại ở trường học a?"

Ba người đều học chung một lớp hồi đại học, quan hệ cũng không tệ, trông thấy Trần Thương tự nhiên cảm giác thân thiết hơn nhiều



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 407


Tiểu Dương cũng hiếu thuận, định kỳ dẫn theo cha đến Tỉnh Nhị Viện thực hiện nội soi dạ dày, sau đó làm kiểm tra thật tốt cho cha, mỗi lần tới đều tốn không ít tiền, con dâu cũng chưa từng có một lời oán giận, bất kể nói thế nào, đây cũng một nhà hòa thuận.

Một tới hai đi, quan hệ giữa người nhà này cùng Tiêu Hà càng ngày càng tốt, mỗi lần tới Tiêu Hà đều tự mình làm nội soi dạ dày, đến mức sắp trở thành bạn bè.

Lại thêm Tiêu Hà cùng lão Dương là đồng hương, con người thì không có một chút kiêu ngạo, mỗi lần lão Dương đến khám bệnh, đều cho mang đến một ít đậu, giác, bắp, ngô, khoai tây, khoai lang, gạo trong nhà trồng được.

Lần này giống như ngày thường, sau khí lão Dương tới nhìn thấy Tiêu Hà: "Chủ nhiệm Tiêu, ta cảm giác gần đây đây có chút không thoải mái, ăn đồ vật c ứng có chút đau rát, ngươi giúp ta nhìn xem xảy ra chuyện gì?"

Bình thường rất nhiều người bệnh làm nội soi dạ dày đều năm viện, mong muốn thanh toán, lão Dương có bảo hiểm y tế nông thôn, tại Tỉnh Nhị Viện Thị trấn An Dương thanh toán tỉ lệ chỉ có 50-60%, cũng không cao, nếu như nhập viện thì tốn một đống lớn tiền, chẳng bằng trực tiếp tới tìm Tiêu Hà kiểm tra, cũng chỉ tốn mấy trăm khối phí kiểm tra.

Lão Dương làm nội soi dạ dày nhiều rồi, xe nhẹ đường quen, bụng rỗng cũng đều chuẩn bị xong, sau khi tới trực tiếp tìm Tiêu Hà.

Lão Dương nói: "Gần đây ta luôn cảm giác sau khi ăn đồ ăn vào thì cực kỳ đau rát, gần đây ta cũng không dám ăn, chỉ dám uống chút cháo.”

Lão Dương vì tiết kiệm một chút tiền, chỉ làm nội soi dạ dày, nhưng cũng đã quen, tại Tiêu Hà chậm chạp đưa vào dụng cụ nội soi dạ dày, lão Dương Cường nhịn đau đớn.

Hắn phát hiện lần này so thường ngày càng đau hơn một chút!

Lão Dương cũng không nghĩ nhiều, có thể là nhiễm trùng?

Tiêu Hà căm kim nội soi thăm dò thay đổi đưa vào thực quản, bỗng nhiên cảm giác thân thể lão Dương co lại.

"Lão Dương, ngươi nhịn một chút, đừng cử động.”

Không đau dạ dày nội soi cũng không nguy hiểm, cảm giác đau đớn cũng không phải rất nhiều, chủ yếu là không thoải mái, tương đối khó chịu, thế nhưng lão Dương hàng năm đều làm, sức chịu đựng cũng rất mạnh.

Lão Dương lần này trung thực.

Thế nhưng, ngay khi Tiêu Hà cầm kim thăm dò đưa vào trong, bỗng nhiên lão Dương cảm giác đau đón truyền đến!

Lập tức thân thể không tự chủ được uốn éo động.

Nguyên bản loại tình huống này cũng không đáng sợ, dù sao kim thăm dò cũng mềm, không khác ống nhựa là mấy, vừa mảnh vừa dài còn mềm.

Nhiều nhất chỉ là có chút không thoải mái.

Thế nhưng ngay nháy mắt lão Dương động đây, thăm dò va chạm trên vách thực quản.

Tiêu Hà cảm giác được một loại cảm giác thất bại truyền đến!

Lập tức Tiêu Hà biến sắc!

Chuyện xấu!

Đục thủng?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 437: Ở bên nhau từ khi nào vậy?


Trần Thương nhìn Đống Giai gắp khối thịt mỡ bỏ sang chén của La Châu, rất là thân mật gần gũi, nhịn không được hỏi:

"La Châu, Đổng Giai, hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?"

La Châu cười hắc hắc, Đổng Giai lườm cậu ta một cái, nói: "Năm thứ nhất tôi thi vào Tây An Giao nhưng không có đậu, sau đó cùng nhau ôn tập lại thi vào trường học chúng ta, La Châu vẫn luôn chăm sóc tôi, chạy tới chạy lui giúp tôi tìm gia sư, sau đó tôi thi đậu, cho nên dứt khoát đến với anh ấy luôn."

La Châu cũng không để ý, cười nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt đã qua ba năm, năm nay nghiên cứu sinh của tôi đều đã tốt nghiệp.”

Nói đến đây, La Châu bỗng nhiên thần bí cười nói: "Thương nhi, đại hội động viên học sinh mới năm nay sẽ rất náo nhiệt đấy, đặc biệt là ngày mai.”

Trần Thương sững sờ: "Có ý gì?"

La Châu: "Năm nay vừa vặn viện khánh, tròn sáu mươi năm, trường học mời rất nhiều sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp như chúng ta tới, còn có cả những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp hai năm trở lại đây, đại hội động viên tối nay khẳng định phải có một vài người lên đài diễn thuyết.”

Trần Thương nghe vậy mới ồ một tiếng.

Những chuyện này với hẳn mà nói tựa hồ chẳng ảnh hưởng gì lớn.

"La Châu, cậu học nghiên cứu sinh ngành nào?” Trần Thương hỏi.

La Châu cười cười, phàn nàn nói: "Tôi học phổ ngoại, nhưng mà, năm nay phổ ngoại nhận ít người quá, mà trong những người tốt nghiệp lần này, phổ ngoại có gần hai ba mươi người. Người nhiều cháo ít, không đúng, phải là sói nhiều thịt í! Nguyên một đám. đang chờ đợi đơn vị đến tuyển."

Trần Thương như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: "Nha... Vậy cậu có đơn vị nào thích hợp chưa? Thầy của cậu đã chuẩn bị gì cho cậu hay chưa?”

Đổng Giai cười ha ha: "Ngốc như anh ấy thì làm gì mà chọn được chứ?

La Châu cũng cười xấu hổ, nói: "Cũng không hắn là vậy, lão sư của tôi không phải chủ nhiệm khoa nên không có quyền lực gì lớn, sinh viên người ta có lão sư là đại chủ nhiệm đều không nhất định có thể tìm được nơi tốt, lại nói, xã hội ngày nay, nào có chuyện đơn gián như vậy.”

"Năm ngoái, bệnh viện chúng tôi có một đàn anh, sau khi tốt nghiệp vì muốn được giữ lại nên kết quả trước sau bỏ ra sáu bảy mươi vạn, còn tôi nào có nhiều tiền như vậy để đi mua công việc chứ!"

Nói đến công việc, mọi người đều có chút xoắn xuýt.

Trần Thương cũng kịp thời thay đổi chủ đẽ, mọi người trò chuyện sang vấn đề khác.

Một bữa cơm, ăn cũng khá thú vị.

La Châu bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Thương nhỉ, thứ bảy có buổi họp lớp, cậu có định đi hay không? Lần này chúng ta đều tốt nghiệp, cho nên cũng muôn tụ họp một chút, dù sao sau này ai cũng phải đi làm, nói không chừng muốn tìm nhau mở hội chẩn cũng thuận tiện hơn."

Trần Thương nhịn không được cười ha ha.

Những ngành nghề khác thì không biết, chứ riêng ngành y thì thật đúng là như vậy, một đám bạn học sau khi vào làm ở bệnh viện, khoa gì cũng có, khỏi cần phải nói, ít nhất việc tìm người hội chẩn cũng thuận tiện, không căn gọi điện thoại thúc giục qua lại.

“Thứ bảy... Thứ bảy khả năng là tôi sẽ bận chút việc, đến lúc đó rồi nói sau."

Thứ bảy có khá nhiều việc, chủ nhiệm còn nói mình tới giám sát hội tuyển dụng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 437: Ở bên nhau từ khi nào vậy?


Trần Thương nhìn Đống Giai gắp khối thịt mỡ bỏ sang chén của La Châu, rất là thân mật gần gũi, nhịn không được hỏi:

"La Châu, Đổng Giai, hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?"

La Châu cười hắc hắc, Đổng Giai lườm cậu ta một cái, nói: "Năm thứ nhất tôi thi vào Tây An Giao nhưng không có đậu, sau đó cùng nhau ôn tập lại thi vào trường học chúng ta, La Châu vẫn luôn chăm sóc tôi, chạy tới chạy lui giúp tôi tìm gia sư, sau đó tôi thi đậu, cho nên dứt khoát đến với anh ấy luôn."

La Châu cũng không để ý, cười nói: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt đã qua ba năm, năm nay nghiên cứu sinh của tôi đều đã tốt nghiệp.”

Nói đến đây, La Châu bỗng nhiên thần bí cười nói: "Thương nhi, đại hội động viên học sinh mới năm nay sẽ rất náo nhiệt đấy, đặc biệt là ngày mai.”

Trần Thương sững sờ: "Có ý gì?"

La Châu: "Năm nay vừa vặn viện khánh, tròn sáu mươi năm, trường học mời rất nhiều sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp như chúng ta tới, còn có cả những sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp hai năm trở lại đây, đại hội động viên tối nay khẳng định phải có một vài người lên đài diễn thuyết.”

Trần Thương nghe vậy mới ồ một tiếng.

Những chuyện này với hẳn mà nói tựa hồ chẳng ảnh hưởng gì lớn.

"La Châu, cậu học nghiên cứu sinh ngành nào?” Trần Thương hỏi.

La Châu cười cười, phàn nàn nói: "Tôi học phổ ngoại, nhưng mà, năm nay phổ ngoại nhận ít người quá, mà trong những người tốt nghiệp lần này, phổ ngoại có gần hai ba mươi người. Người nhiều cháo ít, không đúng, phải là sói nhiều thịt í! Nguyên một đám. đang chờ đợi đơn vị đến tuyển."

Trần Thương như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu: "Nha... Vậy cậu có đơn vị nào thích hợp chưa? Thầy của cậu đã chuẩn bị gì cho cậu hay chưa?”

Đổng Giai cười ha ha: "Ngốc như anh ấy thì làm gì mà chọn được chứ?

La Châu cũng cười xấu hổ, nói: "Cũng không hắn là vậy, lão sư của tôi không phải chủ nhiệm khoa nên không có quyền lực gì lớn, sinh viên người ta có lão sư là đại chủ nhiệm đều không nhất định có thể tìm được nơi tốt, lại nói, xã hội ngày nay, nào có chuyện đơn gián như vậy.”

"Năm ngoái, bệnh viện chúng tôi có một đàn anh, sau khi tốt nghiệp vì muốn được giữ lại nên kết quả trước sau bỏ ra sáu bảy mươi vạn, còn tôi nào có nhiều tiền như vậy để đi mua công việc chứ!"

Nói đến công việc, mọi người đều có chút xoắn xuýt.

Trần Thương cũng kịp thời thay đổi chủ đẽ, mọi người trò chuyện sang vấn đề khác.

Một bữa cơm, ăn cũng khá thú vị.

La Châu bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, Thương nhỉ, thứ bảy có buổi họp lớp, cậu có định đi hay không? Lần này chúng ta đều tốt nghiệp, cho nên cũng muôn tụ họp một chút, dù sao sau này ai cũng phải đi làm, nói không chừng muốn tìm nhau mở hội chẩn cũng thuận tiện hơn."

Trần Thương nhịn không được cười ha ha.

Những ngành nghề khác thì không biết, chứ riêng ngành y thì thật đúng là như vậy, một đám bạn học sau khi vào làm ở bệnh viện, khoa gì cũng có, khỏi cần phải nói, ít nhất việc tìm người hội chẩn cũng thuận tiện, không căn gọi điện thoại thúc giục qua lại.

“Thứ bảy... Thứ bảy khả năng là tôi sẽ bận chút việc, đến lúc đó rồi nói sau."

Thứ bảy có khá nhiều việc, chủ nhiệm còn nói mình tới giám sát hội tuyển dụng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 408: Đây quả thật là đau đến rơi lệ!


Sắc mặt Tiêu Hà lộ vẻ nghiêm trọng, cái này mẹ nó, cho dù vách thực quản làm bắng giấy thì cũng không đến mức dễ thủng như thế chứ?

Phòng nội soi không phải gồm phòng nhỏ, mà là một phòng lớn, ngăn cách giữa mỗi một máy đọc thẻ là một tấm vải che chắn, giống như màn cửa.

Sau khi mấy bác sĩ y tá tới, Tiêu Hà vội vàng nói "Đè người bệnh xuống, ghi nhớ ngàn vạn không thể để cho đầu hẳn động!"

"Lão Dương ngươi nhịn một chút, tuyệt đối đừng loạn động, bằng không sẽ xảy ra vấn đề!

Lão Dương bị giật nảy mình, cho dù đau cũng cố nén, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng cơn đau vẫn có chút bứt rứt, miệng ngậm ống nội soi nên căn bản không động được, nước mắt chỉ có thể đăm ầm chảy xuống

Đây quả thật là đau đến rơi lệ!

Lúc này, mọi người cũng nhìn thấy hình ảnh nội soi dạ dày trên màn hình, chỉ thấy trên thực quản xuất hiện một lỗ thủng!

Mọi người giật mình!

Đây là nội soi kiểm tra dạ dày, cũng không phải Maserati, tại sao thực quản dày như vậy mà có thể bị xuyên thủng được?

Trách không được Chủ nhiệm Tiêu lo lẳng như vậy.

Nghĩ được như vậy, mọi người thấy vẻ mặt Tiêu Hà ngưng trọng.

Lúc này cần phải mau chóng an bài chuyển viện thực hiện phẫu thuật...

Dù sao, trình độ của Tỉnh Nhị Viện thế nào mọi người đều biết, loại phẫu thuật này căn bản không làm được, nghĩ vậy mọi người thậm chí cảm giác bi ai.

Bác sĩ nội khoa nhìn Tiêu Hà thận trọng rút kim thăm dò ra.

Lão Dương nằm ở trên giường, trở mình, nằm xuống, hai tay cúc ở trước ngực, sau đó biến thành quỳ thân.

Phó chủ nhiệm nội khoa Hầu Húc nhìn Tiêu Hà: "Chủ nhiệm... Kịp thời liên hệ chuyển viện?"

Tiêu Hà nhíu mày, chuyển viện, chỉ có thể chuyển viện thôi!

Dù sao bệnh viện căn bản không chữa trị được thực quản bị đục thủng.

Tiêu Hà do dự một lát, sau đó nói: "Đi gọi người nhà lão Dương vào đây, các ngươi ai làm việc của người nấy, tản đi đi.”

Y tá nghe vậy vội vàng đứng lên, vội vã chạy ra ngoài.

Không bao lâu, Tiếu Dương cùng mẫu thân đều đi đến.

Tiêu Hà nhìn hai người, thở dài, chậm rãi nói: "Lão Dương làm nội soi dạ dày xảy ra chút vấn đề”

Người vợ của Lão Dương lập tức khế run rẩy, giọng nói run rấy hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu... Thế nào? Lại phát hiện bệnh gì hả?"

“Tiêu Hà lắc đầu: "Không phải, không phát hiện bệnh gì khác, lăn này là... Là thực quản lão Dương bị đục thủng”

Hai người vẻ mặt mờ mịt, không biết là có ý gì.

"Đây là ý gì? Chủ nhiệm Tiêu... Cần chúng ta làm gì?"

“Thực quản đục thủng có nguy hiểm hay không?”



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 438: Không cho về phép


Nói đến chuyện công tác, chủ đề liền trở nên nặng nề.

La Châu nhìn Trần Thương: "Tôi thực sự muốn ở lại An Dương cùng Giai Giai, hơn nữa Gi vẫn chưa tốt nghiệp, nên trước tiên tôi muốn làm việc gì đó cho cô ấy như cưỡi ngựa xem hoa, đi bộ tay trong tay nhìn nhau cùng cổ."

Đổng Giai tới an ủi: "Em nghĩ rằng chúng ta cũng nên đến các quận và thành phố xung quanh, thu nhập ở đó cũng tương đối cao hơn nơi này, mà bệnh viện người ta lại coi trọng mình hơn."

"Không giống như thành phố An Dương, nó với tư cách là một tỉnh lị trực thuộc tỉnh Đông Dương, hằng năm lại có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, các bệnh viện nhân dân căn bản không đặt chúng ta vào mắt, hơn nữa lựa chọn không nhất thiết phải công bằng công, chính, cho dù không đi tìm người uỷ thác thì cũng dùng tiền đút lót mà được nhận vào... Đúng là một mớ hỗn độn, không khí nghẹt thở."

Trần Phương gật đầu, đây chính là sự thật, tỉnh Đông Dương là một thành phố trung tâm, nhưng phát triển tương đối lạc hậu một chút.

Sự lạc hậu này không chỉ sau khi phát triển kinh tế chậm, mà còn là sự lạc hậu trong hệ thống và khái niệm.

La Châu mim cười: "Thật thú vị khi nói rằng, những thành phố tốt luôn thu hút nhân tài, đối với sinh viên chưa tốt nghiệp luôn có những chính sách ưu đãi, cung cấp phí sinh hoạt, thế nhưng thành phố An Dương nghèo nàn này của chúng ta lại đi theo chiều hướng ngược lại, anh có lo lắng về điều đó không, phải nói rằng nó thật quá độc đoán, đã lâu rồi một chút tin tức cải tiến cũng không thấy gì, anh thực sự không sợ rằng sẽ uổng phí tất cả tài năng của mình ở đây sao?"

-Đổng Gia liếc nhìn La Châu: "Anh cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng vào An Dương, những người có năng lực đều đã rời đi, ai lại muốn lưu lại nơi rách nát này chút Anh của anh năm ngoái tốt nghiệp đến bệnh việc trung tâm An Dương, đó là một trong ba bệnh viện hàng đầu nơi đầu nhưng lương một tháng chỉ có 6 nghìn nhân dân tệ, sống thì được nhưng với số tiền đó có thể kết hôn sao?"

Trần Thương gật đầu: "Tốt hơn nếu có được cơ hội vẫn là ra ngoài nhiều hơn một chút, sinh viên tốt nghiệp xong thường đến những nơi như Thâm Quyến, Châu Hải, Quảng Châu... Những nơi đó rất tốt. Không

có trường đại học y nào bên Thâm Quyến, hằng năm tất cả tài năng đều được giới thiệu, nghe nói có một ít người đi rồi về nói phúc lợi nơi đó không tệ, lương hằng năm ít nhất đều 20 vạn trở lên.”

La Châu dùng tay sờ lên đầu: "Thương nhi, anh cũng biết tôi rồi đó, không thích tiền đồ lảm, chỉ cần có một ông việc ổn định, ở không xa nhà và có thể ở cùng Giai Giai là được rồi.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 438: Không cho về phép


Nói đến chuyện công tác, chủ đề liền trở nên nặng nề.

La Châu nhìn Trần Thương: "Tôi thực sự muốn ở lại An Dương cùng Giai Giai, hơn nữa Gi vẫn chưa tốt nghiệp, nên trước tiên tôi muốn làm việc gì đó cho cô ấy như cưỡi ngựa xem hoa, đi bộ tay trong tay nhìn nhau cùng cổ."

Đổng Giai tới an ủi: "Em nghĩ rằng chúng ta cũng nên đến các quận và thành phố xung quanh, thu nhập ở đó cũng tương đối cao hơn nơi này, mà bệnh viện người ta lại coi trọng mình hơn."

"Không giống như thành phố An Dương, nó với tư cách là một tỉnh lị trực thuộc tỉnh Đông Dương, hằng năm lại có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, các bệnh viện nhân dân căn bản không đặt chúng ta vào mắt, hơn nữa lựa chọn không nhất thiết phải công bằng công, chính, cho dù không đi tìm người uỷ thác thì cũng dùng tiền đút lót mà được nhận vào... Đúng là một mớ hỗn độn, không khí nghẹt thở."

Trần Phương gật đầu, đây chính là sự thật, tỉnh Đông Dương là một thành phố trung tâm, nhưng phát triển tương đối lạc hậu một chút.

Sự lạc hậu này không chỉ sau khi phát triển kinh tế chậm, mà còn là sự lạc hậu trong hệ thống và khái niệm.

La Châu mim cười: "Thật thú vị khi nói rằng, những thành phố tốt luôn thu hút nhân tài, đối với sinh viên chưa tốt nghiệp luôn có những chính sách ưu đãi, cung cấp phí sinh hoạt, thế nhưng thành phố An Dương nghèo nàn này của chúng ta lại đi theo chiều hướng ngược lại, anh có lo lắng về điều đó không, phải nói rằng nó thật quá độc đoán, đã lâu rồi một chút tin tức cải tiến cũng không thấy gì, anh thực sự không sợ rằng sẽ uổng phí tất cả tài năng của mình ở đây sao?"

-Đổng Gia liếc nhìn La Châu: "Anh cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng vào An Dương, những người có năng lực đều đã rời đi, ai lại muốn lưu lại nơi rách nát này chút Anh của anh năm ngoái tốt nghiệp đến bệnh việc trung tâm An Dương, đó là một trong ba bệnh viện hàng đầu nơi đầu nhưng lương một tháng chỉ có 6 nghìn nhân dân tệ, sống thì được nhưng với số tiền đó có thể kết hôn sao?"

Trần Thương gật đầu: "Tốt hơn nếu có được cơ hội vẫn là ra ngoài nhiều hơn một chút, sinh viên tốt nghiệp xong thường đến những nơi như Thâm Quyến, Châu Hải, Quảng Châu... Những nơi đó rất tốt. Không

có trường đại học y nào bên Thâm Quyến, hằng năm tất cả tài năng đều được giới thiệu, nghe nói có một ít người đi rồi về nói phúc lợi nơi đó không tệ, lương hằng năm ít nhất đều 20 vạn trở lên.”

La Châu dùng tay sờ lên đầu: "Thương nhi, anh cũng biết tôi rồi đó, không thích tiền đồ lảm, chỉ cần có một ông việc ổn định, ở không xa nhà và có thể ở cùng Giai Giai là được rồi.”

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 409: Hậu quả rất nghiêm trọng!


Tiểu Dương nhìn mẫu thân đi ra ngoài, hít sâu một hơi, hắn biết chuyện không đơn giản như Tiêu Hà nói.

Giống như đục một lỗ hổng.

Đơn giản như vậy liền tốt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Dương trở nên nặng nề, nhịn không được thở dài...

Cố gắng để cho mình nhìn kiên cường một chút: "Chủ nhiệm Tiêu, ngài có gì đó cứ việc nói với ta."

Tiêu Hà gật đầu: "Lão Dương đây là thực quản bị đục thủng, một loại tổn thương thực quản tương đối hiếm thấy, loại tình huống này cũng ít khi thấy, nhưng những năm này không ngừng gia tăng, nguyên nhân chính liên quan đến kéo dài làm nội soi kiểm tra thực quản, lâu dài thực quản khuếch trương, làm cho vách thực quản càng ngày càng mỏng, vừa rồi khi ta làm nội soi, đã thấy được vách thực quản thay đổi, đã có miệng vết thương xuất hiện, lúc ấy thế nhưng có thể, đụng tới vết thương của lão Dương, thân thể lão Dương đau đến vẫn vẹo, sau đó kim thăm dò lại xuyên qua vách thực quản!”

"Loại tình huống này cũng không hiếm thấy, trên cơ bản chiếm tới 60-70% trở lên gây nên rách thực quản" 

Tiểu Dương gật đầu: "Biết biết, Chủ nhiệm Tiêu, ngài nói làm thế nào là được rồi!"

Cái này khiến Tiêu Hà bỗng nhiên sửng sốt.

Nguyên bản cho rằng phải cãi cọ xem trách nhiệm này thuộc về ai.

Dù sao loại này bị trở thành latrogenic đục thủng, mặc dù người bệnh là nguyên nhân chủ yếu, nhưng bác sĩ cũng có trách nhiệm.

Thế nhưng nghe những lời này của Tiểu Dương, để Tiêu Hà lại có chút không biết làm sao.

Ai...

Nghĩ tới đây, Tiêu Hà thở dài.

“Thực quản đục thủng, sẽ mãnh liệt k1ch thích đồ vật trong dạ dày và dẫn theo vi khuẩn từ khoang miệng và nhanh chóng xuyên qua chỗ thủng tiến vào trung thất, gây nên nhiễm khuẩn trung thất nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì trung thất là xốp mô liên kết, tăng thêm phụ áp và trái tìm mạch máu đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, rung động, rất dễ dẫn đến chứng viêm khuếch tán nhanh, thậm chí còn ăn mòn xuyên phá màng phổi tiến vào lồ ng ngực... Nói tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng!" 

Những lời này để cho tâm tìm của Tiểu Dương chìm xuống đáy cốc!

Muốn giơ tay lên đều có chút phí sức, sinh hoạt. thật là khó a..

"Cái kia... Chủ nhiệm chúng ta nên làm cái gì?" Giọng nói có chút sợ, "Sao có thể trị?"

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 439: Ở ký túc xá 


Ra khỏi phòng ăn, La Châu đột nhiên hỏi: “Thương nhi, đến ký túc xá của tôi ngồi một chút đi, nghỉ chân một chút, còn lâu mới đến buổi chiều.”

Trần Thương nhẹ gật đầu, hỏi: "Ký túc xá có nhiều người không?"

La Châu: "Trên cơ bản đều đã dời ra ngoài, còn tôi bởi vì Giai Giai cũng ở ký túc xá nên tạm thời vẫn chưa dọn đi, nhưng đều ở trường học mà, buổi tối có thể họp gặp.

Trần Thương ừ một tiếng.

Lúc ấy, Trần Thương ở trong lớp có quan hệ cũng không tệ với mọi người, dù sao viện y học, con trai vốn cũng không nhiều, vì lẽ đó ở chung cũng rất hài hòa, bình thường cùng nhau chơi đùa, chơi game, đánh bóng.

Di quản lý vừa mới cơm nước xong xuôi, đang tản bộ ở cửa phòng cho tiêu cơm, bỗng nhiên trông thấy. La Châu dẫn theo Trần Thương đi tới.

Lập tức ngây ngẩn cả người: Y? Cậu không phải tiểu tử kia sao? Tên là gì ấy nhỉ...

Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Dì, người còn nhớ rõ cháu đấy sao?”

Dì cũng không khỏi nở nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ, các cậu trước kia ra khỏi ký túc xá thường xuyên quên cầm chia khoá còn đến mượn chỗ tôi, nguyên một đám tôi đều nhớ rõ từng người một đó. nha."

"Nhưng mà, mấy năm rồi không gặp cậu, đang đi làm rồi hả?”

"Trần Thương gật đầu, cười nói: "Vâng, đi làm rồi ạ."

Dì hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, khi đó dì cảm thấy cháu là người rất có tiềm đồ nha.”

La Châu thở dài: "Dì, nhiều năm như vậy rồi mà không chút thay đổi, vẫn là trông mặt mà bắt hình dong!"

Dì lập tức cười lên ha hả: "Dì không giỏi cái gì nhưng mà lại nhớ mặt người khác rất chuẩn! Tiểu tử ngươi tốt nghiệp còn không đi, chờ ta đuổi đi hả?"

Ký túc xá ở trường học không cho người lai lịch không rõ ràng đi vào, mà đì quản lý ký túc xá có thể nói là người có một đôi hỏa nhãn kim tỉnh, nhìn có vẻ không đáng để ý, thế nhưng tới tới lui lui, ai chưa từng gặp qua thì sẽ không được vào.

Vốn dĩ La Châu đã tốt nghiệp nên hắn phải dọn khỏi túc xá, nhưng mà vì tìm Quan Vĩ nói chuyện nên được cho chậm trễ một chút.

Dù sao đi ra ngoài thuê phòng cũng rất đắt, đợi đến khi tìm được việc rồi hẵng tính.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 439: Ở ký túc xá 


Ra khỏi phòng ăn, La Châu đột nhiên hỏi: “Thương nhi, đến ký túc xá của tôi ngồi một chút đi, nghỉ chân một chút, còn lâu mới đến buổi chiều.”

Trần Thương nhẹ gật đầu, hỏi: "Ký túc xá có nhiều người không?"

La Châu: "Trên cơ bản đều đã dời ra ngoài, còn tôi bởi vì Giai Giai cũng ở ký túc xá nên tạm thời vẫn chưa dọn đi, nhưng đều ở trường học mà, buổi tối có thể họp gặp.

Trần Thương ừ một tiếng.

Lúc ấy, Trần Thương ở trong lớp có quan hệ cũng không tệ với mọi người, dù sao viện y học, con trai vốn cũng không nhiều, vì lẽ đó ở chung cũng rất hài hòa, bình thường cùng nhau chơi đùa, chơi game, đánh bóng.

Di quản lý vừa mới cơm nước xong xuôi, đang tản bộ ở cửa phòng cho tiêu cơm, bỗng nhiên trông thấy. La Châu dẫn theo Trần Thương đi tới.

Lập tức ngây ngẩn cả người: Y? Cậu không phải tiểu tử kia sao? Tên là gì ấy nhỉ...

Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Dì, người còn nhớ rõ cháu đấy sao?”

Dì cũng không khỏi nở nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ, các cậu trước kia ra khỏi ký túc xá thường xuyên quên cầm chia khoá còn đến mượn chỗ tôi, nguyên một đám tôi đều nhớ rõ từng người một đó. nha."

"Nhưng mà, mấy năm rồi không gặp cậu, đang đi làm rồi hả?”

"Trần Thương gật đầu, cười nói: "Vâng, đi làm rồi ạ."

Dì hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, khi đó dì cảm thấy cháu là người rất có tiềm đồ nha.”

La Châu thở dài: "Dì, nhiều năm như vậy rồi mà không chút thay đổi, vẫn là trông mặt mà bắt hình dong!"

Dì lập tức cười lên ha hả: "Dì không giỏi cái gì nhưng mà lại nhớ mặt người khác rất chuẩn! Tiểu tử ngươi tốt nghiệp còn không đi, chờ ta đuổi đi hả?"

Ký túc xá ở trường học không cho người lai lịch không rõ ràng đi vào, mà đì quản lý ký túc xá có thể nói là người có một đôi hỏa nhãn kim tỉnh, nhìn có vẻ không đáng để ý, thế nhưng tới tới lui lui, ai chưa từng gặp qua thì sẽ không được vào.

Vốn dĩ La Châu đã tốt nghiệp nên hắn phải dọn khỏi túc xá, nhưng mà vì tìm Quan Vĩ nói chuyện nên được cho chậm trễ một chút.

Dù sao đi ra ngoài thuê phòng cũng rất đắt, đợi đến khi tìm được việc rồi hẵng tính.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 410: Phẫu thuật


Giờ khắc này, Tiêu Hà do dự, tiểu Trần có thể làm loại phẫu thuật này sao?

Tiểu Dương đột nhiên hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu, phẫu thuật cần bao nhiêu tiền a? Ta... Đi mượn ít tiền”

Tiêu Hà nghe thấy vấn đề này, đột nhiên tỉnh ngộ, đúng a!

Sao mình lại không cân nhắc đến vấn đề này!

Một ca phẫu thuật vá trước thực quản, sau khi trừ bảo hiểm y tế cũng phải hơn một vạn?

Lúc trước Lão Dương bị bệnh bao tử đã mượn một lượng tiền khá lớn, hai vợ chồng Tiểu Dương nhiều năm như vậy không biết đã trả hết chưa...

Sau khi chuyển viện, cần nằm viện phẫu thuật Quấy rối xuống, tăng thêm phẫu thuật, thanh toán xong còn phải thật nhiều tiền, Tiêu Hà bỗng nhiên kịp phản ứng, chuyện này đối với Dương gia mà nói không thể nghĩ ngờ lại là một lần tai nạn!

Phẫu thuật cũng không nhiều...

Nếu không... Tìm tiểu Trần thử một chút?

Tiêu Hà bỗng nhiên có một ý nghĩ manh động,chính là tìm Trần Thương làm phẫu thuật.

Cái này giống như có bạn bè phải làm phẫu thuật bao da, tìm đến Trần Thương, Trần Thương không cần xử lý nãm viện, cũng không cần kế phí, chỉ căn để hẳn lúc không có người đến đây, sau khi tới thì hắn cắt là được, chính là ý tứ này!

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tiêu Hà có chút động tâm.

Hỏi trước Trần Thương một chút, có thể hay không rồi nói sau!

Nghĩ tới đây, hắn bấm điện thoại Trần Thương.

......

......

Sau khi Trần Thương đi vào phòng nội soi, trực tiếp bị Tiêu Hà mang vào văn phòng, đi vào, Tiêu Hà đi thắng vào vấn đề nói lại chuyện đã diễn ra một lần!

Tiêu Hà thở dài: "Thật ra, ca phẫu thuật này cũng có trách nhiệm của bệnh viện, thế nhưng dựa theo cách làm việc của khoa y vụ, ngươi cũng biết, Tiểu Dương không có bao nhiêu tiền, hơn nữa làm một ca phẫu thuật như vậy còn căn không ít tiền, tới lui mấy vạn khối” 

“Tiểu Trần, nếu ngươi có thể làm được ca phẫu thuật này thì giúp lão Dương một chút, cũng coi là giúp. ta một chút."

[Đinh! Phát động nhiệm vụ, trợ giúp Tiêu Hà cứu vớt läo Dương, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được: 1. Một kỹ năng của Tiêu Hà; 2. Tiêu Hà độ thiện cảm + 10; 3. Điểm kỹ năng + 2. ]

Sau khi Trần Thương do dự một phen, mở ra cây kỹ năng.

Tìm tới [ Phẫu thuật vá lổ thủng thực quản ở lồ ng ngực]

Phẫu thuật cấp ba!

Nếu như tốn hao điểm kỹ năng thì phải tốn một đống..

Nhưng, Trần Thương bỗng nhiên nghĩ đến sau khi mình chuyển chức thành công, có thể nhận được miễn phí một kỹ năng màu tím

Nghĩ tới đây, Trần Thương lựa chọn kích chọn học tập!

Lập tức, trước mắt Trần Thương biến đổi.

Xuất hiện ở không gian ảo trong phòng phẫu thuật. 

Bắt đầu học tập phẫu thuật vá thực quản.

Hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được một kỹ năng của Tiêu Hà, còn có hai điểm kỹ năng, Trần Thương cảm giác cũng không tệ lảm.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 
Chương 440: Tới đây để báo ân


Buổi chiều, đầu tiên Trần Thương làm là tiến hành chia lớp, dựa theo quy bồi của bệnh viện mà tiến hành, dù sao mọi người bình thường đều quy bồi ở bệnh cách chia lớp như vậy càng thêm thuận tiện cho việc quản lý.

Năm nay, nghiên cứu sinh của Đại học Y khoa Đông Dương quy bồi ở bệnh viện tương đối nhiều, phân phối đến tỉnh Nhị viện được tuyển lại chỉ có hơn ba mươi người.

Lớp học có ba mươi người, nói ra thì cũng thật tỉnh xảo.

Hai mươi nữ, mười nam.

Bất quá... Trần Thương chợt phát hiện người mập. mạp đang cười quái dị ngồi bên cạnh mình có chút quen mặt.

"Bạn học... Không oán không cừu, vì sao nhìn chằm chằm tôi thế?" Trần Thương nhịn thật lâu, thực sự nhịn không được, nhìn thẳng vào mắt người này, nghiêm túc nói.

Tiền Lâm đầu tiên là sững sờ, lập tức cười ha ha một tiếng: "Tiểu ân nhân, tôi là Tiền Lâm, thực không dám giấu giếm, tôi tới đây để báo ân!"

Trần Thương lập tức mắt trợn tròn.

Người ta đến báo ân đều là hóa thành nàng tiên ốc, nào có người nào đến báo ân như cậu, là đến báo thù hả?

Mang bộ dáng tôn vinh như vậy đến báo ân, tìm khẳng định là tiểu thư Cao gia.

Nhưng mà....

Vạn nhất thật sự là đến báo ân, chính mình cũng không thể ăn thiệt thòi chứ?

Trần Thương cố gắng nghĩ lại, đến cùng là khi còn bé đã mình cho cô nhi một cái bánh bao? Hay là ở bệnh viện đã cứu một đứa bé thiểu năng nào hay không?.

Nhưng mà làm sao cũng không nghĩ ra đã từng gặp được vị đại hán 190 cân này.

Tuy nhiên Trần Thương vẫn đắn đo một hồi, có lẽ chính mình thật đã cứu được hẳn?

Nhìn cách cậu ta ăn mặc, hẳn là giàu có, không thể lãng phí bất luận cơ duyên nào, vạn nhất là ông trời ban cho mình cơ hội thì sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vẫn nghiêm túc nói: "Tiền mặt là được rồi!"

Trần Thương nói một câu “Tiền mặt là được!" Khiến Tiền Lâm chỉ biết đứng hình trợn tròn mắt.

Căn bản Tiền Lâm vẫn luôn cho rằng Trần Thương là một người học tập nghiêm túc đến khắc khổ, ăn nói có ý tứ, chững chạc đàng hoàng, dù sao thì người tài năng như vậy cũng là học bá thượng đắng.

Không nghĩ tới chính mình cũng gặp phải chuyện cười như vậy!

Tiền Lâm khoát tay áo: "Không phải là chuyện tiền nong!"

Trần Thương ngồi dịch ra, đáp: “Tôi không có nợ phong lưu, cũng không có bất kỳ trải nghiệm thú vui xuân nào, dù cho có, con trai cũng không thể lớn như. thế.”

Tiền Lâm lập tức xấu hổ, đệch mợ, gặp phải cao thủ rồi... Tên này so với bản thân còn mặt dày hơn!

Nghĩ tới đây, Tiền Lâm sợ Trần Thương càng nghĩ càng hiểu lăm, dứt khoát nói ra: "Không không không, người anh em, cậu hãy nghe tôi nói một câu, Tiền Lượng là chú của tôi!”

Trần Thương sững sờ, nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta là có ý gì? Uy hiếp mình?

Họ Tiền nhiều như vậy, cậu tại sao không nói thêm Tiền Đô là ông cậu luôn đi? Nói không chừng tôi sẽ mù quáng mà tin luôn đấy...

Tiền Lâm tiếp tục nói: "Chú tôi là muốn tôi báo danh nghiên cứu sinh dưới sự chỉ dạy của bà phủ thủy Mạnh Hi kia, may mắn mà có anh cậu, cứu vớt tôi từ trong biển lửa, kể từ đó, tôi mới thoát khỏi cay đắng đấy!

Trần Thương sững sờ: “Nói vậy là có ý gì?"

Tiền Lâm ngơ ngác, nhìn Trần Thương: "Cậu không biết à?"

Trần Thương ngây người: "Biết chuyện gì cơ?"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 440: Tới đây để báo ân


Buổi chiều, đầu tiên Trần Thương làm là tiến hành chia lớp, dựa theo quy bồi của bệnh viện mà tiến hành, dù sao mọi người bình thường đều quy bồi ở bệnh cách chia lớp như vậy càng thêm thuận tiện cho việc quản lý.

Năm nay, nghiên cứu sinh của Đại học Y khoa Đông Dương quy bồi ở bệnh viện tương đối nhiều, phân phối đến tỉnh Nhị viện được tuyển lại chỉ có hơn ba mươi người.

Lớp học có ba mươi người, nói ra thì cũng thật tỉnh xảo.

Hai mươi nữ, mười nam.

Bất quá... Trần Thương chợt phát hiện người mập. mạp đang cười quái dị ngồi bên cạnh mình có chút quen mặt.

"Bạn học... Không oán không cừu, vì sao nhìn chằm chằm tôi thế?" Trần Thương nhịn thật lâu, thực sự nhịn không được, nhìn thẳng vào mắt người này, nghiêm túc nói.

Tiền Lâm đầu tiên là sững sờ, lập tức cười ha ha một tiếng: "Tiểu ân nhân, tôi là Tiền Lâm, thực không dám giấu giếm, tôi tới đây để báo ân!"

Trần Thương lập tức mắt trợn tròn.

Người ta đến báo ân đều là hóa thành nàng tiên ốc, nào có người nào đến báo ân như cậu, là đến báo thù hả?

Mang bộ dáng tôn vinh như vậy đến báo ân, tìm khẳng định là tiểu thư Cao gia.

Nhưng mà....

Vạn nhất thật sự là đến báo ân, chính mình cũng không thể ăn thiệt thòi chứ?

Trần Thương cố gắng nghĩ lại, đến cùng là khi còn bé đã mình cho cô nhi một cái bánh bao? Hay là ở bệnh viện đã cứu một đứa bé thiểu năng nào hay không?.

Nhưng mà làm sao cũng không nghĩ ra đã từng gặp được vị đại hán 190 cân này.

Tuy nhiên Trần Thương vẫn đắn đo một hồi, có lẽ chính mình thật đã cứu được hẳn?

Nhìn cách cậu ta ăn mặc, hẳn là giàu có, không thể lãng phí bất luận cơ duyên nào, vạn nhất là ông trời ban cho mình cơ hội thì sao?

Nghĩ tới đây, Trần Thương vẫn nghiêm túc nói: "Tiền mặt là được rồi!"

Trần Thương nói một câu “Tiền mặt là được!" Khiến Tiền Lâm chỉ biết đứng hình trợn tròn mắt.

Căn bản Tiền Lâm vẫn luôn cho rằng Trần Thương là một người học tập nghiêm túc đến khắc khổ, ăn nói có ý tứ, chững chạc đàng hoàng, dù sao thì người tài năng như vậy cũng là học bá thượng đắng.

Không nghĩ tới chính mình cũng gặp phải chuyện cười như vậy!

Tiền Lâm khoát tay áo: "Không phải là chuyện tiền nong!"

Trần Thương ngồi dịch ra, đáp: “Tôi không có nợ phong lưu, cũng không có bất kỳ trải nghiệm thú vui xuân nào, dù cho có, con trai cũng không thể lớn như. thế.”

Tiền Lâm lập tức xấu hổ, đệch mợ, gặp phải cao thủ rồi... Tên này so với bản thân còn mặt dày hơn!

Nghĩ tới đây, Tiền Lâm sợ Trần Thương càng nghĩ càng hiểu lăm, dứt khoát nói ra: "Không không không, người anh em, cậu hãy nghe tôi nói một câu, Tiền Lượng là chú của tôi!”

Trần Thương sững sờ, nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta là có ý gì? Uy hiếp mình?

Họ Tiền nhiều như vậy, cậu tại sao không nói thêm Tiền Đô là ông cậu luôn đi? Nói không chừng tôi sẽ mù quáng mà tin luôn đấy...

Tiền Lâm tiếp tục nói: "Chú tôi là muốn tôi báo danh nghiên cứu sinh dưới sự chỉ dạy của bà phủ thủy Mạnh Hi kia, may mắn mà có anh cậu, cứu vớt tôi từ trong biển lửa, kể từ đó, tôi mới thoát khỏi cay đắng đấy!

Trần Thương sững sờ: “Nói vậy là có ý gì?"

Tiền Lâm ngơ ngác, nhìn Trần Thương: "Cậu không biết à?"

Trần Thương ngây người: "Biết chuyện gì cơ?"



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 411: Lần này mọi người tò mò!


“Tiểu Trần... Ngươi có thể làm?”

Trần Thương nghiêm túc nhẹ gật đầu: "Ừm, có thể làm."

Tiêu Hà nghe xong, kích động vừa muốn đi ra, chỉ là đang muốn mở cửa bỗng nhiên trở về: "Phòng xử lý của phòng nội soi chúng ta có thể làm không?”

Trần Thương do dự một chút: " Đi phòng phẫu thuật đi, cần gây mê toàn thân.

Tiêu Hà gật đầu: "Ta liên hệ phòng phẫu thuật."

Nói xong cũng cầm điện thoại lên trực tiếp gọi tới phòng phẫu thuật.

Hôm nay phẫu thuật khẳng định là ân tình phẫu thuật, nhưng Tiêu Hà với tư cách là chủ nhiệm nội soi, chút mặt mũi này vẫn phải có.

Cúp điện thoại, Trần Thương nói: "Ta đi xem tình huống của người bệnh một chút, đúng rồi... Có ảnh chụp nội soi dạ dày không?”

Tiêu Hà gật đầu: "Có, lúc ấy ta chụp mấy tấm."

Trần Thương vội vàng nói: "Đi, đi xem một chút”

Lúc này, toàn bộ phòng nội soi đều biết Chủ nhiệm Tiêu có một bệnh nhân xảy ra chút chuyện, tất cả mọi người nhao nhao tới, nhìn xem có thể giúp đỡ cái gì không.

Lúc này, Trần Thương dẫn đầu từ văn phòng chủ nhiệm đi ra, Tiêu Hà theo sau lưng, vội vàng đi đến bên cạnh màn hình nội soi, mở ra ảnh chụp.

“Ngươi xem, nơi này chính là chỗ thủng... Ta hoài nghĩ nơi này cũng có một chút vết rạn, thời gian dài cũng dễ gây tổn thương..."

Đông đảo bác sĩ phòng nội soi nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình, cũng nhịn không được lo lắng!

Thực quản bị đục thủng...

Cái này nếu như kéo dài thời gian, sợ là xảy ra vấn đề lớn!

Trần Thương nhìn ảnh chụp thực quản, sau khi phân tích một phen, thở nhẹ một hơi, vấn đề cũng không lớn.

Nghĩ tới đây, Trần Thương bắt đầu dàn xếp Tiêu Hà: "Người bệnh cần chuẩn bị trước phẫu thuật, đầu tiên là cấm ăn để đặt ống thông mũi =giảm sức ép dạ dày, sau đó người bệnh không được nuốt nước bọt, toàn bộ phun ra, sau đó dùng chất kháng sinh súc miệng, bảo tì khoang miệng sạch sẽ”

Tiêu Hà hiểu, nhẹ gật đâu: "Ừm ừm, tốt!" 

Những này là để làm sạch vi khuẩn trong khoang miệng, tránh vật bài tiết từ chỗ thủng chảy vào trung thất hoặc là lồ ng ngực, dẫn tới nhiễm khuẩn nặng thêm!

Tiêu Hà gọi y tá tới: "Toàn bộ nghe bác sĩ Trần Thương an bài."

Lần trước Trần Thương đến phòng nội soi làm phẫu thuật, y tá cũng hơi quen thuộc một chút, nhẹ gật đầu.

Mà các bác sĩ nội soi xung quanh thì không nhận ra Trần Thương là ai.

Nhìn thấy Tiêu Hà đối với Trần Thương cung kính như thế, cũng nhao nhao nhíu mày, người này là ai vậy?

"Tuổi còn trẻ vậy mà có thể làm cho Chủ nhiệm Tiêu tôn kính như vậy?

Nhưng nhìn đánh dấu trên quăn áo, rõ ràng chính là Tỉnh Nhị Viện.

Lần này mọi người tò mò!

Hầu Húc càng là hơi kinh ngạc, phẫu thuật vá thực quản bộ ng ực là phẫu thuật cấp ba của ngoại khoa lồ ng ngực, thuộc về một loại phẫu thuật hơi khó khăn, thao tác khá tinh vị, yêu cầu đối với người thực hiện phẫu thuật tương đối cao, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

Lúc nào Tỉnh Nhị Viện có nhân tài như vậy rồi?
 
Chương 441: Cậu cũng tới à?


Chỉ có điều, so với thu hoạch của mình mà nói, chút chuyện này đáng là gì đâu?

Dù sao nhiệm vụ lần này mở ra ba kĩ năng, mà còn là cây kỹ năng màu tím.

Không ăn chút đắng sao có thể được ?

Hơn nữa, chính mình còn phải cố gắng đánh bại Mạnh Hi, nhận được độ thiện cảm, sẽ mở khóa được nhiều kĩ năng mới!

...

...

Không lâu sau có một lão sư nghiên cứu bước vào, việc tiếp theo là bắt đầu giải thích mọi thứ, bao gồm đào tạo thường xuyên, lớp học, v.v.

Trần Thương cũng không có quá để ý, dù sao việc nghiên cứu sinh cũng chính là trình độ của mình, vận dụng kiến thức đã được học ở bệnh viện, căn bản không cần chuyển khoa.

Nói là đi học nhưng ngược lại là có thế chọn ra một ít thời gian đến nghe giảng mà thôi.

Khoảng bốn giờ hơn, giáo viên tạm thời sắp xếp Tiền Lâm làm lớp trưởng,

Lúc này, Trần Thương mới biết được, cái tên mập mạp trước mặt này không ngờ thi nghiên cứu được tận bốn trăm điểm?

Cái này khiến bạn học Trần Thương càng ngày càng tin tưởng một câu, Thượng Đế đóng cửa nhốt bạn lại, khẳng định sẽ cho bạn cái đỉnh cùng cái búa, bạn tốt nhất hãy sớm tìm ra cửa sổ...

Thật sự đã chứng minh, càng là thiên tài, thì càng bi3n thái...

Tuy nhiên, điều mà Trần Thương hài lòng nhất chính là trong số hơn 20 cô gái nhỏ trong lớp, có khá nhiều người đẹp, điều này khiến Trần thương ngày càng mơ tưởng đến cuộc sống nghiên cứu trong tương lai sau này của mình.

Sau cuộc họp nhỏ, mọi người sẽ đến tham gia lễ chào mừng tân sinh viên.

Sự xuất hiện của Tiền Lâm khiến Trần Thương cảm thấy thời tiết không quá nóng. Một cơ thể lớn như vậy thực sự che lấp Trần Thương giúp cho cậu lúc đi dọc đường vô cùng mát mẻ.

Thật tuyệt vời khi được đi sau người béo.

Trần Thương vốn không hứng thú với lễ chào mừng tân sinh viên vào buổi chiều, nhưng ngược lại, Tiền Lâm lại tràn đầy hào hứng,

“Đây là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường chúng ta. Nhiều đại lão đã được mời, cũng như một số tiền bối ưu tú. Chúng ta đi xem một chút đi."

Vừa mới bước vào hội trường, Trần Thương trông thấy trên người Đống Giai treo tranh chữ màu đỏ, hắn là tiếp đãi những sư huynh sư tỷ kia về trường.

La Châu thì đang cùng đám người ở gần đó nói chuyện phiếm, những người này Trần Thương rất quen thuộc, đó là bạn học trước kia của cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 441: Cậu cũng tới à?


Chỉ có điều, so với thu hoạch của mình mà nói, chút chuyện này đáng là gì đâu?

Dù sao nhiệm vụ lần này mở ra ba kĩ năng, mà còn là cây kỹ năng màu tím.

Không ăn chút đắng sao có thể được ?

Hơn nữa, chính mình còn phải cố gắng đánh bại Mạnh Hi, nhận được độ thiện cảm, sẽ mở khóa được nhiều kĩ năng mới!

...

...

Không lâu sau có một lão sư nghiên cứu bước vào, việc tiếp theo là bắt đầu giải thích mọi thứ, bao gồm đào tạo thường xuyên, lớp học, v.v.

Trần Thương cũng không có quá để ý, dù sao việc nghiên cứu sinh cũng chính là trình độ của mình, vận dụng kiến thức đã được học ở bệnh viện, căn bản không cần chuyển khoa.

Nói là đi học nhưng ngược lại là có thế chọn ra một ít thời gian đến nghe giảng mà thôi.

Khoảng bốn giờ hơn, giáo viên tạm thời sắp xếp Tiền Lâm làm lớp trưởng,

Lúc này, Trần Thương mới biết được, cái tên mập mạp trước mặt này không ngờ thi nghiên cứu được tận bốn trăm điểm?

Cái này khiến bạn học Trần Thương càng ngày càng tin tưởng một câu, Thượng Đế đóng cửa nhốt bạn lại, khẳng định sẽ cho bạn cái đỉnh cùng cái búa, bạn tốt nhất hãy sớm tìm ra cửa sổ...

Thật sự đã chứng minh, càng là thiên tài, thì càng bi3n thái...

Tuy nhiên, điều mà Trần Thương hài lòng nhất chính là trong số hơn 20 cô gái nhỏ trong lớp, có khá nhiều người đẹp, điều này khiến Trần thương ngày càng mơ tưởng đến cuộc sống nghiên cứu trong tương lai sau này của mình.

Sau cuộc họp nhỏ, mọi người sẽ đến tham gia lễ chào mừng tân sinh viên.

Sự xuất hiện của Tiền Lâm khiến Trần Thương cảm thấy thời tiết không quá nóng. Một cơ thể lớn như vậy thực sự che lấp Trần Thương giúp cho cậu lúc đi dọc đường vô cùng mát mẻ.

Thật tuyệt vời khi được đi sau người béo.

Trần Thương vốn không hứng thú với lễ chào mừng tân sinh viên vào buổi chiều, nhưng ngược lại, Tiền Lâm lại tràn đầy hào hứng,

“Đây là kỷ niệm 60 năm ngày thành lập trường chúng ta. Nhiều đại lão đã được mời, cũng như một số tiền bối ưu tú. Chúng ta đi xem một chút đi."

Vừa mới bước vào hội trường, Trần Thương trông thấy trên người Đống Giai treo tranh chữ màu đỏ, hắn là tiếp đãi những sư huynh sư tỷ kia về trường.

La Châu thì đang cùng đám người ở gần đó nói chuyện phiếm, những người này Trần Thương rất quen thuộc, đó là bạn học trước kia của cậu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
Chương 412: Bản thân nên làm cái gì


Khoảng thời gian này, người có danh tiếng nối bật nhất trong bệnh viện chính là Trần Thương, không nghĩ tới lại là chàng trai trẻ trước mắt này.

Tống Cường, chủ nhiệm khoa y vụ cũng bởi vì chuyện của Trần Thương, có lẽ hiện tại đã đến phòng bệnh chỉnh lý bệnh án rồi.

Mà người bồi táng lại là vị trước mắt này a!

Hiện tại...

Đoạn thời gian trước chuyện của Tống Cường và Trần Thương cũng đã thành đề tài bàn tán của toàn bộ bệnh viện.

Chỉ là mọi người cũng không hiểu rõ về Trần Thương, cũng không biết anh là nhân vật lớn như thế nào.

Bây giờ được gặp, không ngờ còn trẻ như vậy!

Hơn nữa anh có tài đức gì? Chủ nhiệm Tiêu vậy mà rất coi trọng anh.

Sau khi Trần Thương đã chuẩn bị đâu vào đấy, liền gọi điện thoại cho bác sĩ gây tê Lưu Kiện.

"Lưu lão sư, tôi là tiểu Trần, lát nữa có một ca phẫu thuật, cần anh đến hỗ trợ gây tê một chút, ân... Được."

***

Phẫu thuật rất nhanh đã được sắp xếp xong xuôi.

Trần Thương lại gọi một cuộc điện thoại cho 'Vương Dũng: "Đến phòng phẫu thuật số 6 một chuyến, có một ca phẫu thuật, anh mau qua đây xem sao."

'Vương Dũng gật đầu không hỏi nhiều, vội vàng đi tới phòng phẫu thuật, khi biết được là ca phẫu thuật Ngoại khoa lồ ng ngực, Vương Dũng đầu tiên là sững sờ, sau đó trăm mặc không nói gì.

Anh ta biết, đi theo Trần Thương không cần nói nhiều, nhìn nhiều một chút, học nhiều một chút, làm tốt việc bản thân nên làm là được.

Bản thân nên làm cái gì?

Đơn giản là đứng bên cạnh phụ giúp một chút mà thôi.

Một giờ sau, Vương Dũng, Tiêu Hà đi theo Trần Thương đi tới phòng phẫu thuật, Lưu Kiện đúng lúc cũng vừa đến.

Nhìn thấy Trần Thương cùng Tiêu Hà đi vào, theo Tiêu Hà tiến lên chào hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu." Tiêu Hà gật đầu cười một tiếng: "Làm phiền bác sĩ Lưu rồi”

Sau đó... Đi đến bên cạnh Trần Thương, nhịn không được hỏi: "Tiểu Trần... Cậu sẽ làm?”

Anh biết Tiêu Hà chỉ làm nhiều nhất một lần nội soi cất thịt thừa của dạ dày, mấy loại phẫu thuật kiểu này, anh ta làm không nổi.

Trần Thương gật đầu: "Ừm, vất vả cho anh Lưu rồi."

Lưu Kiện mỉm cười, không nhiều lời nữa:"Cố lên Sở dĩ Trần Thương tìm Lưu Kiện là bởi vì phương thức gây tê của loại phẫu thuật này cũng không giống ca phẫu thuật thông thường, đối với bác sĩ gây tê cũng một loại khảo nghiệm. Lưu Kiện với tư cách là người đứng đầu gây tê khoa, trước kia, chính là gây tê cho Ngoại khoa lồ ng ngực, cho nên đối với loại gây tê này cũng biết.

Trình độ của bác sĩ gây tê cũng không khác với các bác sĩ ngoại khoa, chỗ thua kém hết sức rõ ràng.

Lần này nơi cần gây tê chính là khí quản cắm ống ông nội soi vào trong.

Lão Dương áp dụng tư thế phẫu thuật cho bệnh nhân cũng không phải là tư thế năm ngửa thường dùng, mà là tư thế nằm nghiêng, bởi vì tại vị trí vết cắt có rất nhiều bộ vị, căn dùng đến vết cắt sau rìa ngoài ngực phải.
 
Chương 442: Nghiên cứu sinh


Thật vậy, nhiều sinh viên đã được nhận vào các trường danh tiếng nhằm truyền tải năng lượng tích cực cho mọi người.

Trần Thương khụ khụ một tiếng, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tôi thi đậu!”

"Nhưng là... nghiên cứu sinh!"

"Tôi tới là để tham dự đại hội tân sinh viên!"

Trần Thương vừa nói xong, mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức vui vẻ.

Tuy nhiên cũng không có ai giễu cợt Trần Thương, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nhiều nhất cũng chỉ đùa một chút mà thôi.

"Này, Thương nhí, vẽ sau cậu phải gọi tôi một tiếng sư huynh rồi đấy.”

"Đúng đúng đúng! Gọi thử một tiếng nghe xem nào!"

Lúc mọi người đang ồn ào, bỗng nhiên Trần Thương đứng dậy quay đầu đi: "Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Mọi người sững sờ, cho rằng Trần Thương không vui.

"Tuy nhiên, sau khi xoay người nhìn lại, bỗng nhiên trông thấy một cô gái đi tới.

Lập tức mọi người hơi sửng sốt một chút.

Cô gái đang sánh bước cùng một chàng trai cao lớn, nhìn qua thật sự là trai tài gái sắc.

La Châu lập tức biến sắc, Cảnh Nghiên?

Mọi người cũng trợn tròn mắt.

Cảnh Nghiên cũng tới tham gia hoạt động?

Không đúng, chàng trai bên cạnh Cảnh Nghiên là ai, đối tượng của Cảnh Nghiên không phải Trần Thương ư...

Lập tức, mọi người bỗng nhiên hiểu rõ ra, Trần Thương tại sao phải đi WC.

Thì ra là thế...

Cảnh Nghiên nhìn thấy đám người, cũng vui vẻ đi tới: "La Châu, Lâm Hòa các cậu đều ở đây à?”

La Châu gật đầu cười: "Cảnh Nghiên, đã lâu không gặp."

Cảnh Nghiên cười nói: 'Đúng vậy, ba năm rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh quá”

Lúc này, sau lưng một cô gái khí chất thời thượng đi tới: "La Châu, nhìn thấy nữ thần liền ném tôi qua một bên sao? Các người thật quá đáng."

La Châu ngẩng đầu: "Từ Tuệ Tuệ? Cậu cũng tới à? Xem ra lần này vô cùng náo nhiệt, có thể họp mặt một bữa rồi."

Cảnh Nghiên cười gật đầu, nói: "Nhất định rồi, mọi người sau khi tốt nghiệp vẫn chưa gặp mặt lần nào, lần này chắc chắn phải họp một chút”

Từ Tuệ Huệ nhìn người đàn ông cao lớn, đẹp trai, hào hoa, phong nhã bên cạnh cảnh nghiên, hiếu kì hỏi: "Cảnh Nghiên không định giới thiệu cho mọi người một chút à? Anh đẹp trai này là ai?

Cảnh Nghiên một mặt hạnh phúc cười nói: "Đây là chồng tôi, Tỉnh Nhiên, cũng là đàn anh đã tốt nghiệp từ trường chúng ta.”

Tỉnh Nhiên tiêu sái cười một tiếng, lên tiếng chào: “Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là Tỉnh Nhiên.”

Mọi người nhao nhao gật đầu đáp lại, giờ khắc này, mọi người đều đã nhận ra vị này là ai!

Đây chính là Vị tiền bối Tỉnh Nhiên truyền kỳ kia.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom