Bà Mai Trà Xanh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
864,305
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bà Mai Trà Xanh

Bà Mai Trà Xanh
Tác giả: Tiểu Tửu Anh Đào/小酒樱桃
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 小酒樱桃

Thể loại: HE, Hiện Đại, Tổng Tài, Ngọt

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Đồng nghiệp của tôi là em gái mưa của người yêu tôi.

Cô ta thường xuyên nói xấu tôi trước mặt anh ta.

Cô ta nói rằng tôi có ý đồ không đứng đắn với sếp của mình.

Mơ mộng chim sẻ hóa phượng hoàng.

Để đạt được mục đích mà cô ta bày mưu đủ cách để tôi và sếp ở riêng với nhau. 

Chỉ để chứng minh là tôi có tội.

Sau đó, vào ngày mà sếp quỳ xuống cầu hôn tôi.

Tôi đã cố tình gửi thiệp mời cho cô ta.

[Cảm ơn nhé, hiệp sĩ mai mối.]
 
Chương 1


1.

Tôi lê một thân mệt mỏi đẩy cửa vào nhà, quả nhiên lại thấy cảnh tượng quen thuộc.

Trương Linh và Lục Tu đang ngồi trên sofa xem phim, hai người vai kề vai, đầu tựa đầu.

Lục Tu lơ đãng nói gì đó, làm Trương Linh cười khúc khích, vặn tay anh ta.

Trông thân mật đến độ ai không biết còn tưởng hai người họ mới là người yêu cơ.

Tôi đặt mạnh túi xuống, cả hai người cùng quay đầu nhìn tôi.

Lục Tu lập tức thu lại nụ cười trên môi.

Anh ta nhíu mày, giọng điệu rõ là không vui.

"Sao em về muộn vậy?"

Tôi cúi người tháo giày cao gót, thoải mái thở ra một hơi.

"Em phải tăng ca, công ty đang có một dự án lớn."

Trương Linh ngồi thẳng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt trong sáng đầy vẻ ngây thơ hồn nhiên.

"Chị Tống Khê lại ở lại tăng ca với sếp Giang một mình hả?"

Hai từ "một mình" được cô ta nhấn mạnh cực kỳ.

Tôi mím môi nhìn cô ta, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi khó chịu.

Trương Linh là cô em gái nhà hàng xóm của Lục Tu, vừa tốt nghiệp đại học năm nay.

Lục Tu không những giúp cô ta tìm một cơ hội thực tập tại công ty của tôi đang làm, lại còn sắp xếp cho cô ta ở nhà của tôi.

Ban đầu tôi không muốn.

Nhưng Lục Tu nói là anh ta không yên tâm để Trương Linh thuê nhà một mình bên ngoài.

Nếu ở nhà tôi không được, thì anh ta chỉ còn cách đưa Trương Linh về nhà mình nữa thôi.

Nhưng có người phụ nữ nào lại muốn người yêu mình sống chung với cô gái trẻ khác chứ.

Tôi đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi Trương Linh dọn vào, cô ta cũng khá chăm chỉ.

Cũng rất tự giác dọn dẹp nhà cửa, mồm miệng lại ngọt ngào.

Chỉ có một điều không ổn.

Có vẻ như cô ta rất thích ám chỉ trước mặt Lục Tu rằng tôi và sếp Giang có mối quan hệ thân mật với nhau.

2.

Hiển nhiên Lục Tu có hơi không vui.

Anh ta tắt tivi rồi đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt tôi.

Nhíu mày lạnh lùng, thân hình cao lớn lại có chút áp lực.

"Sếp của các em không tìm được ai khác làm thêm à, sao cứ luôn tìm em vậy?"

Dạo này tôi bận đến mức đầu óc quay cuồng, mỗi ngày dù là mở mắt hay nhắm mắt cũng toàn là các con số và tài liệu chi chít.

Khi người ta mệt mỏi, rất dễ không kiềm được cơn giận của mình.

Tôi bực bội đẩy anh ta sang một bên, rót cho mình một ly nước nóng.

"Nhưng em là trợ lý của sếp Giang. Lục Tu, anh đừng kiếm chuyện vô cớ có được không?"

"Em đang thực sự rất mệt, không muốn tranh luận với anh về những chuyện vô lý như này đâu."

Trương Linh thấy Lục Tu tức giận, vội chạy lại kéo tay anh ta giải thích.

"Ôi chao, anh Lục Tu, anh nghĩ nhiều quá rồi."

"Sếp của bọn em đã từng lọt vào bảng xếp hạng tài chính, tài sản hàng trăm tỷ đấy."

"Với lại anh ấy còn rất đẹp trai nữa!"

"Em nghe nói ngay cả mấy nữ minh tinh cũng thích anh ấy đấy, sao anh ấy có thể để mắt đến chị Tống Khê được."

Cô ta cứ nói một câu là mặt Lục Tu tối sầm lại thêm một chút.

Nói đến cuối, Lục Tu gần như không kìm được cơn giận giữa hai đầu mày nữa.

Anh ta túm lấy tay tôi, trán nổi gân xanh, làm gương mặt vốn thanh tú của mình trông có chút dữ tợn.

"Tống Khê, em đổi công việc khác đi."

"Công việc ngày nào cũng làm thêm đến muộn cỡ này, lâu dần cơ thể em sẽ không chịu nổi được đâu."

Tôi gần như bật cười vì ức chế.

Giang Trì nổi tiếng là người cuồng công việc.

Tính cách lại lạnh lùng, không thấu tình đạt lý.

Nhưng anh rất hào phóng với cấp dưới của mình.

Nhiều công ty phải tăng ca nhưng lương bổng nào có trả thêm, công ty tốt một chút thì có thể sẽ trả gấp hai ba lần.

Nhưng Giang Trì cho hẳn năm lần lương.

Lúc đầu để vào được công ty này, tôi đã bỏ biết bao nhiêu công sức, Lục Tu không phải không biết.

Công việc lương năm trăm ngàn một năm, vậy mà lại kêu tôi từ chức?!!!
 
Chương 2


3.

Lục Tu tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, Trương Linh đóng cửa lại, lo lắng nhìn tôi.

"Chị Tống Khê, sao hai anh chị lại cãi nhau nữa rồi?"

Nực cười, lý do cãi nhau chẳng lẽ cô ta còn không biết?

Trương Linh có một khuôn mặt rất ngây thơ.

Tóc dài ngang vai, đôi mắt hạnh to tròn, trông như một nữ sinh trung học không hiểu sự đời.

Cũng chính vì khuôn mặt này mà Lục Tu bị che mờ con mắt, luôn miệng nói cô ta chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.

Thấy tôi không nói gì, Trương Linh bĩu môi kéo tay áo tôi.

"Thôi mà, chị Tống Khê đừng giận anh Lục Tu nữa."

"Anh ấy chỉ vì quá quan tâm chị nên mới ghen thôi."

"Nhưng mà sếp Giang đẹp trai như vậy, ngày nào chị Tống Khê cũng nhìn gương mặt đó, vậy mà không rung động sao?"

Rung động?

Giang Trì ghét nhất là việc công tư lẫn lộn, bộ phận chúng tôi cấm tuyệt đối chuyện tình cảm trong văn phòng.

Gương mặt đẹp cỡ nào cũng làm sao so được với lương năm trăm ngàn một năm chứ?

Thấy tôi không nói gì, Trương Linh đảo mắt tiếp tục dò xét.

"Chị Tống Khê xinh đẹp thế này mà chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng đại gia à?"

"Sếp Giang năm nay mới 28 tuổi, em nghe nói vẫn còn độc thân ấy."

"Dù không kết hôn, yêu đương thôi cũng tốt mà. Mấy người đó thường cho phí chia tay nhiều lắm."

Buồn cười thật chứ đùa, phí chia tay chỉ có một lần.

Nhưng lương của tôi thì tháng nào cũng có.

"Cô đã hứng thú như vậy, sao không tự mình theo đuổi sếp Giang luôn đi?"

Bị tôi đả kích một câu, Trương Linh ngượng ngùng buông tay:

"Sếp Giang làm sao mà để ý đến em được. Những cậu chủ nhà giàu như họ chỉ muốn lấy mấy cô gái cũng xinh đẹp giàu có thôi."

Nói đến đây, cô ta lại luống cuống xua tay:

"Em không có ý nói chị l.à.m t.ì.n.h nhân đâu, chị xinh như vậy thì chắc chắn sẽ có cơ hội lấy chồng giàu!"

Ngày nào cũng vậy, không biết cô ta đang nói nhảm gì nữa.

Tôi mệt đến độ chỉ muốn vùi mình vào giường, chẳng muốn nói chuyện với cô ta chút nào.

4.

Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đến công ty, điện thoại đã reo liên tục.

Lục Tu kiên trì gọi điện cho tôi, tôi tắt đi anh ta lại gọi tiếp.

Tôi cau mày, phát hiện anh ta đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.

Tin nhắn đầu tiên là một tấm hình.

Trong ảnh là người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, váy công sở đen được cắt may rất vừa vặn.

Cổ áo sơ mi hơi thấp, khi cô cúi xuống mang giày đã để lộ ra khung cảnh đầy quyến rũ trước ngực.

Đầy đặn no đủ, nhìn vào cũng đủ làm người ta khô cả miệng, nghẹn cứng cổ họng.

Kết hợp với vòng eo thon thả, đôi chân dài miên man.

Nhìn thoáng qua cứ như mấy bức ảnh người mẫu mặc đồng phục công sở gợi cảm trên mạng vậy.

Ánh mắt tôi trầm hẳn xuống.

Nhớ lại sáng nay lúc tôi đang mang giày ở cửa, Trương Linh đứng ở phòng khách cứ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi còn tưởng là cô ta đang thẫn thờ, hóa ra là đang chụp lén tôi.

Không chỉ chụp lén mà còn gửi cả ảnh cho Lục Tu.

[Tống Khê, em mặc thế này là muốn làm gì?]

[Chỉ đi làm thôi, ai không biết còn tưởng em đi đóng phim k.h.i.ê.u d.â.m đấy.]

[Em giải thích rõ ràng cho anh, anh đang ở dưới toà nhà công ty em rồi, em xuống đây đi!]

Chiếc áo sơ mi trắng này là tôi tiện tay lấy ra thôi.

Thật ra cổ áo không thấp, chẳng qua Trương Linh cố ý chọn lúc tôi cúi xuống mà chụp.

Vòng một của tôi khá đầy đặn, chụp từ góc này tất nhiên sẽ trông thấy nhiều xuân sắc.

Nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích chuyện này với Lục Tu.

Bởi vì đôi chân dài của Giang Trì đã bước vào văn phòng.

Dáng người của anh rất cao, khí chất kiêu sa mà lạnh lùng.

Anh vừa bước vào, cả văn phòng đã lập tức im bặt.

Anh nheo đôi mắt phượng quyến rũ, liếc nhìn chúng tôi.

Ngay giây tiếp theo mọi người đã ra vẻ bận rộn.

Vài người đang ăn sáng phút chốc đã dẹp bữa sáng sang một bên, gõ máy tính lạch cạch giả bộ làm việc.

Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiện tay ném lên bàn.

Rồi lại ôm tập tài liệu, bước nhanh đến chỗ Giang Trì.
 
Chương 3


5.

"Trợ lý Tống đặt cơm nhé, tối nay ở lại tăng ca."

Tôi dời tầm nhìn từ máy tính, ngơ ngác ngẩng đầu lên, thế mới phát hiện không biết mọi người về hết từ lúc nào.

Giang Trì dựa vào ghế, đưa tay xoa xoa trán, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Anh vốn là người cuồng công việc.

Dự án lần này là dự án trọng điểm của công ty trong năm nay, cũng vì nó mà rất lâu rồi Giang Trì không nghỉ ngơi đầy đủ.

Nhưng may mắn thay, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.

Chờ đến ngày mai ký hợp đồng với bên A nữa thôi là dự án sẽ thuận lợi triển khai.

Thấy tôi ngồi ngơ ra, Giang Trì hé bờ môi mỏng, cười nhàn nhạt. 

Nét mặt của anh rất lạnh lùng, cả người luôn mang đến cho người khác cảm giác căng thẳng. 

Cứ như thanh kiếm không vỏ vậy.

Loại khí chất này, tôi thấy cũng phù hợp để đóng vai tướng quân lạnh lùng trong phim cổ trang lắm.

Tôi rất ít khi thấy anh cười.

Không ngờ cười lên lại đẹp đến vậy.

Thật giống mặt trời xuyên qua đám mây mù sau những ngày mưa dầm.

Nhìn mà lòng xuyến xao.

"Thời gian qua em đã vất vả rồi, bữa tối đặt ở Hòa Uyển Tửu Gia nhé."

Hóa Uyển Tửu Gia là nhà hàng tư nhân đắt nhất ở đây.

Nhà hàng của bọn họ cũng có dịch vụ giao hàng tận nơi, một phần suất ăn cá nhân giá cũng phải 1988 tệ.

Hai mắt tôi bỗng sáng lên, như muốn phát ra hai tia sáng luôn rồi.

"Ực~"

Vừa mở miếng, vốn định đáp lại một tiếng "được" hết sức tao nhã và điềm tĩnh.

Vậy mà kết quả lại là, tôi đã không nhịn được mà vô thức nuốt nước miếng cái ực.

Giang Trì khẽ cười, ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, sáng bừng cả căn phòng.

6.

Vì vừa ăn một bữa thịnh soạn mà tâm trạng tôi tốt lên hẳn.

Tâm trạng của Giang Trì cũng có vẻ rất tốt.

Anh chăm chú đọc đến tận chữ cuối cùng của hợp đồng, cơ thể căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng.

"Được rồi."

Cuối cùng cũng được tan làm rồi!

Tôi xoa lưng đau nhức, kính cẩn đi theo sau anh ra cửa công ty.

Giang Trì là ông chủ hào phóng nhất mà tôi từng gặp.

Ba tháng này hầu như ngày nào tôi cũng làm thêm giờ, anh sẽ thưởng cho tôi bao nhiêu tiền nhỉ?

Nghĩ đến dãy số 0 trên thẻ lương, tôi suýt bật cười ra tiếng.

Nhưng nháy mắt nụ cười đã đông cứng nơi khóe môi.

Có một người lao về phía cửa công ty.

Cả ánh mắt và vẻ mặt đều vô cùng u ám.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Giang Trì, như muốn dùng ánh nhìn của mình đ.â.m thủng hai lỗ trên người anh vậy.

Lục Tu?

Anh ta làm gì ở đây!

Giang Trì dừng bước, lạnh nhạt liếc nhìn Lục Tu..

Tôi bước vài bước lên phía trước, nắm lấy tay anh ta:

"Anh đến đây làm gì?"

Ánh mắt của Lục Tu vẫn dán chặt trên mặt Giang Trì.

Anh ta nhìn Giang Trì với vẻ đầy khiêu khích, bỗng đưa tay ôm lấy vai tôi, nói:

"Tất nhiên là đến đón vợ anh tan làm rồi."

Nói xong, anh ta bóp mạnh eo tôi, lực mạnh đến mức giống như muốn bẻ gãy nó.

Tôi đau đớn kêu lên một tiếng, Lục Tu thừa cơ cúi đầu, cắn mạnh lên môi tôi.

7.

Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra, vừa xấu hổ vừa tức giận, hoàn toàn không dám nhìn phản ứng của Giang Trì.

Tôi là người khá truyền thống, không thích làm những hành động thân mật trước mặt người khác.

Lúc mới yêu Lục Tu, hai người chúng tôi cũng vì chuyện này mà không ít lần cãi nhau.

Tính anh ta rất nhiệt tình và phóng khoáng, lúc phấn khích thì hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người khác nữa.

Nhưng tôi thì để ý.

Đặc biệt là trước mặt người quen, tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn, không thoải mái chút nào.

Thấy tôi như vậy, Lục Tu âu yếm cọ nhẹ vào mũi tôi:

"Em sao vậy, ngại à?"

Giang Trì nhìn tôi khó hiểu:

"Trợ lý Tống và bạn trai mặn nồng thật đấy."

Giọng điệu lạnh lùng, không nghe ra được là vui hay buồn.

Lục Tu siết chặt eo tôi rồi nói:

"Đám cưới của chúng tôi dự tính sẽ tổ chức vào tháng sau, lúc đó mời sếp Giang đến uống ly rượu mừng nhé."

Giang Trì dừng một chút, rồi lại nhướng mày đáp:

"Nhất định sẽ đến."

Mãi đến năm tư đại học, tôi và Lục Tư mới ở bên nhau.

Người ta thường nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, nhưng đó lại là mùa yêu của chúng tôi.

Anh ta kiên trì theo đuổi tôi suốt bốn năm học.

Cứ sáng sớm là đưa tôi đồ ăn sáng, ngày lễ thì sẽ tặng hoa.

Trời mưa thì che ô, mùa đông lại đưa túi sưởi.

Thậm chí anh ta còn nhớ cả chu kỳ kinh nguyệt của tôi.

Lúc tôi ôm cái bụng khó chịu nằm dài ra bàn, cũng sẽ kịp thời được phục vụ cho một cốc trà gừng đỏ nóng hổi.
 
Chương 4


8.

Trong trường cũng có rất nhiều người theo đuổi tôi.

Phần lớn bọn họ đều chỉ nhắn tin hay tặng hoa.

Thấy tôi không phản ứng thì lập tức chuyển mục tiêu, không dây dưa nữa.

Người kiên trì bền bỉ như Lục Tu suốt bốn năm trời, thì tôi chưa từng thấy.

Nói không cảm động là nói dối.

Vì vậy vào năm tốt nghiệp, anh ta say rượu khóc lóc tỏ tình lần thứ một trăm lẻ một, tôi đã gật đầu đồng ý.

Sau khi ở bên nhau, phải công nhận là Lục Tu đối với tôi vẫn rất tốt.

Chỉ là ngày qua ngày, cái tốt đó dần dần bắt đầu xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn cùng sự hời hợt.

Chúng tôi ở bên nhau sáu năm, bố mẹ cũng đã nhiều lần hỏi tôi định khi nào sẽ kết hôn.

Năm nay tôi đã 28 tuổi, trong mắt người lớn thì tôi đã đến tuổi lấy chồng từ lâu rồi.

Nhưng mẹ Lục Tu lại không thích tôi.

Tôi xuất thân từ một thị trấn nhỏ, còn gia đình anh ta là người gốc ở Hàng Châu.

Mẹ anh ta nói, chỉ có nghèo không cưới nổi vợ mới lấy vợ ở ngoại tỉnh.

Ý tứ rất rõ là nhà anh ta không nghèo.

Trong thành phố có hai căn nhà, ba mặt bằng cửa hàng.

Chỉ tính tiền cho thuê thôi, thì một năm đã thu được hàng triệu rồi.

Tôi từng hỏi Lục Tu khi nào chúng tôi sẽ kết hôn.

Anh ta về hỏi mẹ, kết quả là ngay ngày hôm sau đã bị mẹ bắt đi xem mắt.

Mặc dù Lục Tu không đi xem mắt, nhưng chuyện kết hôn từ đó cũng không được nhắc đến nữa.

Nhưng vừa rồi, trước mặt Giang Trì, anh ta lại nói rằng tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.

Hai bên bố mẹ còn chưa gặp mặt, không biết đám cưới kiểu gì nữa.

9.

"Tống Khê em là có ý gì!"

"Em bày ra vẻ mặt đó cho ai xem!"

"Có phải là em đã thích cái tên Giang Trì đó rồi đúng không?"

Tôi mang giày cao gót đứng cả ngày, ngón chân vừa tê vừa đau, nhưng vẫn bước đi thật nhanh.

Trong n.g.ự.c như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Nhưng tôi biết, lần cãi vã này tôi không thắng được.

Lục Tu làm bên mảng sales, ăn nói giỏi hơn tôi rất nhiều.

Ở bên nhau bao nhiêu năm, rất hiếm khi nào tôi cãi thắng được anh ta.

Giống như chuyện vừa rồi vậy.

Tôi tức vì anh ta không tôn trọng tôi, không để ý đến thể diện của tôi.

Nhưng anh ta chắc chắn sẽ lý luận lại cho bằng được.

"Anh là người yêu em, hôn em một cái thì có làm sao!"

"Nếu trong lòng em không có tật thì sao phải giật mình?"

Mỗi lỗ chân lông trên người tôi đều toát ra sự mệt mỏi.

Mệt mỏi như sóng trào ập đến mà nuốt chửng tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức đến tột cùng.

Cơ thể đã mệt, tâm trí còn mệt hơn.

"Tống Khê!"

Lục Tu kéo cánh tay tôi, lồ ng n.g.ự.c anh ta phập phồng, đôi mắt đen bừng bừng tức giận:

"Sáng nay anh gọi điện, sao em lại không nghe máy?"

"Người khác đi làm ai cũng có thể dùng điện thoại, sao chỉ mình em là không được?"

"Rốt cuộc em bận cái gì!"

Tôi hít một hơi thật sâu, cầm túi xách trong tay đập vào mặt anh ta:

"Người khác kiếm được bao nhiêu tiền, còn em kiếm được bao nhiêu tiền anh còn không rõ nữa à!"

"Em mặc đồng phục công sở hết sức bình thường, anh lại nói là em quyến rũ bằng đồng phục!"

"Chính tại tâm hồn anh dơ bẩn, nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn thôi!"

"Anh biến đi! Tránh ra chỗ khác! Đừng làm phiền em!"

10.

Lục Tu lúng túng ôm đầu né tránh, khí thế bừng bừng vừa nãy tức khắc đã biến mất sạch sẽ.

Tôi hiếm khi nào tức giận như vậy trước mặt anh ta lắm.

Lục Tu là người thường bắt nạt kẻ yếu, chỉ sợ kẻ mạnh, nên mỗi lần thật sự chọc giận tôi, anh ta mới hạ mình xuống nước dỗ dành.

Lần này, anh ta lại như trước đây ôm lấy eo tôi, cố gắng xin lỗi:

"Được rồi được rồi, là anh hiểu lầm em, được chưa nào?"

"Chủ yếu là tại dáng người của em quá đẹp, làm anh không yên tâm được."

"Đừng giận anh nữa, được không?"

Tính tôi thẳng thắn, dễ nóng nhưng cũng dễ nguội.

Trước đây anh ta dỗ vài câu là tôi đã không chấp nhặt nữa.

Nhưng lần này, cơn giận đè nén trong lòng như nào cũng không xua tan hết được.

Lục Tu thấy tôi cứ cúi đầu bỏ đi không thèm để ý anh ta, sự kiên nhẫn cũng nhanh chóng biến mất.

Hai người cứ thế im lặng về đến nhà, suốt đường đi cũng không ai nói thêm câu nào.

Mở cửa nhà, bên trong thoang thoảng mùi canh gà đậm đà.

Trương Linh mặc tạp dề, nở nụ cười niềm nở.

"Anh Lục Tu, chị Tống Khê, em đang hầm gà, cùng ăn bát canh nhé."

Nói xong, còn đưa tay định đón lấy túi xách trong tay tôi.

Tôi tránh sang một bên, treo túi lên giá treo ở cửa.

Tay Trương Linh khựng lại giữa không trung.

Cô ta đầy vẻ ấm ức nhìn Lục Tu.

"Chị Tống Khê đang giận em ạ?"

"Chị Tống Khê của em sẽ không nhỏ nhen vậy đâu."

"Đúng rồi đó. Cô dọn ra ngoài đi, đừng ở nhà tôi nữa."

Tôi và Lục Tu đồng thanh nói.

Lục Tu sững lại, sau đó tức giận.

"Tống Khê, em như vậy là có ý gì?"

Trương Linh cắn môi, đôi mắt ngấn lệ:

"Em chụp bức ảnh đó là do thấy chị Tống Khê rất đẹp, muốn chia sẻ với anh Lục Tu thôi."

"Chị Tống Khê, có phải là do em ở đây làm chị không tiện dẫn bạn về nhà không?"
 
Chương 5


11.

Lời cô ta vừa nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Lục Tu lập tức nổi khùng:

"Bạn nào? Bạn nam sao!"

"Em đuổi Trương Linh đi, rốt cuộc là có mục đích gì!"

"Tống Khê, em coi tôi như người c.h.ế.t rồi à?"

Tôi cứ thế ngây người nhìn Lục Tu.

Làn da sáng, đôi mày anh tuấn, những đường nét khuôn mặt rất rõ ràng.

Người trước mắt rõ là không thay đổi chút nào.

Nhưng dường như những thứ khác đều đã thay đổi.

Chúng tôi đều bận rộn công việc của mình, trước đây khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất trong ngày là khi tan làm về nhà, chúng tôi ăn khuya và xem phim cùng nhau.

Thỉnh thoảng hai người còn kéo ghế ra ban công, vừa ngắm sao vừa nhâm nhi chút rượu.

Nhưng kể từ khi Trương Linh chuyển vào nhà tôi, thời gian riêng tư của hai người lại trở thành của ba người.

Lục Tu cũng ngày càng có nhiều ý kiến với tôi.

Nhiều lần liên tục nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Giang Trì.

Nhiều lần phải giải thích, khiến tôi cũng đã trở nên khó chịu về chuyện này.

Bây giờ còn phát triển đến mức, chỉ cần nhắc đến Giang Trì là hai người sẽ cãi nhau.

Tình cảm mà tôi từng nghĩ là vô cùng kiên định, vậy mà trong một tháng này đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại đống đổ nát.

"Lục Tu, em mệt rồi."

"Em không quan tâm Trương Linh dọn về nhà anh hay đi tìm nhà khác ở nữa."

"Trong vòng nửa tháng, chuyển ra khỏi nhà em."

Trương Linh khóc lóc lao vào lòng Lục Tu, Lục Tu luống cuống dỗ dành cô ta, còn không quên trừng mắt nhìn tôi:

"Tống Khê, em làm em ấy sợ đấy!"

"Rầm!"

Tôi trở về phòng, đóng sầm cửa lại, bỏ lại tất cả sau lưng.

Có lẽ khi Trương Linh đi rồi, tình cảm của chúng tôi sẽ có thể trở lại như trước thôi.

Lục Tu là mối tình đầu của tôi.

Mỗi góc trong căn nhà này, đều đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi.

Anh ta sẽ nấu đồ ăn khuya cho tôi khi tôi tăng ca về nhà.

Sẽ xoa bóp cho tôi khi tôi mệt mỏi.

Cũng sẽ ôm lấy đôi chân lạnh buốt của tôi vào lòng trong những ngày đông lạnh giá.

Rõ ràng trước đây Lục Tu đã đối xử với tôi rất tốt.

Tôi vùi đầu vào chăn, tim nhói lên từng cơn.

12.

Vậy mà mọi đau khổ đều bay cái vèo khi nhìn thấy bảng lương.

Tôi cười toe toét, tít cả mắt:

"Chị Lý, sao tháng này nhiều thế nhỉ?"

Chị Lý nháy mắt với tôi:

"Sếp Giang nói em đã rất vất vả, nên thưởng cho em gấp đôi."

Giang Trì thật là đẹp trai quá đi!

Tôi nguyện cả đời làm việc dưới trướng của anh!

Khi Giang Trì gọi tôi, tôi không kìm được nét mặt, cười đầy ngọt ngào.

Trương Linh liếc tôi một cái đầy ẩn ý, làm thinh cất điện thoại vào ngăn kéo.

Để thưởng cho nhân viên, công ty đã tổ chức buổi team building tại một khu nghỉ dưỡng.

Buffet sang trọng tại khu nghỉ dưỡng Ly Đô nổi tiếng xa hoa.

Hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp, còn có thể tắm suối nước nóng.

Khi về nhà thu xếp đồ đạt, Trương Linh lại gần tôi dè dặt hỏi:

"Chị Tống Khê, chị và anh Lục Tu vẫn chưa làm lành sao?"

Đôi lúc tôi thật sự rất khâm phục cô ta.

Bất kể trước đó tôi nói với cô ta như thế nào, chẳng bao lâu cô ta vẫn có thể vui vẻ đến trò chuyện với tôi.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Lần này đi team building có thể rủ người nhà đi mà, chị không định rủ anh Lục Tu đi cùng sao?"

Nhớ lại hành động của Lục Tu trước mặt Giang Trì hôm đó, tôi lại thấy nhức nhức cái đầu.

"Không rủ."

"Vậy em rủ anh ấy đi cùng được không?"

Trương Linh chớp mắt, lại là một vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Tôi nghe mà thấy tức cười:

"Sao, Lục Tu là người nhà cô à?"

Trương Linh không cam lòng cúi đầu:

"Em coi anh ấy như anh ruột vậy á."

"Thôi bỏ đi, chị Tống Khê không vui, vậy em không rủ nữa."

13.

Tôi và Lục Tu đã chiến tranh lạnh từ hôm qua.

Tôi không tìm anh ta, anh ta cũng không quan tâm đ ến tôi.

Tôi nhìn chiếc điện thoại im lặng, chỉ biết thở dài rồi cất nó vào tủ.

"Chị Tống Khê, sao chị chưa thay đồ nữa!"

Trương Linh mặc áo choàng tắm, chạy đến ôm lấy cánh tay tôi.

"Trời ơi, đi chơi thì vui lên nào, mọi người đều đến hết rồi, chỉ chờ chị nữa thôi!"

Suối nước nóng ở Ly Đô rất riêng tư, mỗi hồ nước nóng là một phòng riêng.

Mấy cô gái đã chọn một suối nước nóng rải cánh hoa hồng.

Tôi bị cô ta kéo đi, suýt nữa làm rớt cả dép.

"Trương Linh, đi chậm thôi."

Trương Linh kéo tôi đến trước cánh cửa, rồi tự nhiên bực bội vỗ lên trán của mình, oán trách:

"Trời ơi, em quên lấy điện thoại rồi, em còn muốn chụp ảnh nữa!"

Nói xong cô ta vội quay lại.

Tôi cũng chả để ý, đẩy cửa đi vào.

Căn phòng này được trang trí rất trang nhã.

Trên tường treo tranh thủy mặc, trong phòng có đặt vách bình phong kiểu Trung Quốc, bên góc tường còn trồng một khóm trúc xanh tốt.

Bên trên khu giả sơn bao quanh suối nước nóng còn được thắp lác đác những ngọn nến thơm.

Ánh sáng cả căn phòng đều là từ những cây nến thơm này.

Ánh nến lập lòe, tỏa ra hương gỗ thông dễ chịu.

Dường như tôi đã thích nơi này ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom