Dịch Ăn Mày Tu Tiên

Chương 88: C88: Cơ bản không có gì đáng ngại


Chỉ riêng khí thế vương giả phát ra đã cho người ta cảm giác một vị vua thống trị thiên hạ, nắm quyền lực trong tay.

Hai người Vương Tư Kỳ bước tới, quan tâm hỏi:

"Cha, gần đây sức khỏe cha thế nào rồi?"

Hai người vừa bước vào chính là chủ nhân của trang viên nhà họ Vương, cha mẹ ruột của Tiểu Kha – Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ.

Vương Nhạc Hạo khẽ mỉm cười.

"Cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ khổ cho mấy chú và bác của con, vẫn phải tạm thời thay cha trấn giữ biên cảnh."

Trần Tuệ, cũng chính là mẹ của hai cô.

Bà vỗ một cái lên đầu Vương Nhạc Hạo, rất bất mãn nói:

"Ông đó, sớm về hưởng phúc không được sao, bây giờ thì hay rồi, muốn đi Bắc Cảnh cũng không thể đi được."

Người đàn ông cười hắc hắc, sau đó giọng điệu thay đổi, hỏi hai người:

"Tiểu… Tiểu Kha, có tin tức gì không?"

Ánh mắt mọi người lập tức tối sầm lại, không khí trong phòng khách chốc lát đông cứng lại.

Vương Tư Kỳ lắc đầu, không nhịn được lại rơi nước mắt.


Cô ấy thực sự rất nhớ em trai, chỉ cần em trai trở về thì cô ấy sẵn sàng làm tất cả.

Trần Tuệ đau lòng ôm con gái vào lòng, bà cũng đau khổ không kém.

Con trai mất tích đã 5 năm, bà cũng mơ màng sống qua 5 năm.

Trước đó vừa mới hay biết con trai trở về, không ngờ lại mất tích trở lại.

Vợ chồng bà ở trên chiến trường thậm chí còn mua sẵn quần áo cho con trai, chỉ chờ gặp lại thiên thần của mình.

Vương Văn Nhã tháo kính xuống, giọng run rẩy:

"Con đã tìm hiểu được, kẻ thuê sát thủ chính là nhà họ Vương ở thủ đô."

"Chị hai nói rồi, chờ chị ấy về, nhất định sẽ trả thù gấp bội những mối thù này!"

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Tuệ rất phức tạp nhìn Vương Nhạc Hạo.



Khách sạn năm sao Tiên Đình ở Ma Đô.

Vương Tâm Như nằm trên giường, chăm chú nhìn bức ảnh Tiểu Kha trên điện thoại.


Tóc cô ấy rối bù, mặc quần áo cũng rất tùy tiện.

Trong mạng xã hội Weibo, bữa tiệc sinh nhật ở Ma Đô ba ngày sau đã thu hút sự chú ý của cả nước.

Vô số du khách đổ về Ma Đô trước, chỉ vì muốn chứng kiến sự kiện hoành tráng này.

Vương Tâm Như bước xuống giường rửa mặt, nhìn bản thân lôi thôi trong gương, cô ấy ngây người rất lâu.

Sau đó cô ấy quyết định, dù em trai ở đâu, cô ấy cũng sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật thuộc về em trai cho đàng hoàng.

Đồng thời cũng thông báo với thế giới, em trai cô ấy tên là Vương Tiểu Kha!

Nhà họ Vương ở thủ đô.

Trong một biệt thự nào đó, một người đàn ông trung niên tức giận cúp máy, ông ta ném điện thoại vỡ vụn.

"Chết tiệt, thế mà lại thuê tổ chức Hắc Bào bắt con trai tôi, sao tôi biết Vương Tiểu Kha ở đâu chứ!"

Trước đây ông ta thực sự tuyên bố treo thưởng ám sát Vương Tiểu Kha, nhưng sau đó những người của tổ chức Hắc Bào báo ám sát thất bại.

Vậy nên bây giờ thằng nhóc kia ở đâu, ông ta cũng không biết.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, một ông lão tóc bạc đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông cung kính gọi "ông Lý".

Ông lão vẫy tay, đẩy thẳng một cậu bé tới trước mặt ông ta nói:

"Vừa rồi ở cửa thấy người của Hắc Bào, tôi tiện tay xử lý luôn rồi."
 
Chương 180: C180: Cư dân mạng khắp hoa hạ


Tên lửa phòng không và xe tăng trên mặt đất liên tục khai hỏa, toàn bộ vùng đồng bằng đầy những hố đạn pháo.

Máu, lửa, tiếng súng và bụi đất tràn ngập trong không khí, tiếng gầm rú của súng máy hạng nặng, pháo chống tăng và bệ phóng tên lửa liên tục vang lên, tạo

thành một bức tranh hoàn hảo về địa ngục nhân gian.

Những âm thanh gào thét chói tai vang vọng khắp chiến trường, không khí tràn ngập mùi tanh tưởi của thịt cháy.

Nhìn về phía bắc, tứ chi gãy vụn và hài cốt nằm rải rác khắp vùng đất cháy xém, máu tươi nhuộm đỏ!

Vô số thương binh Hoa Hạ đã được chở từ tiền tuyến về căn cứ để điều trị.

Các bác sĩ và y tá khắp căn cứ quân sự đều vô cùng bận rộn, nhiều người thậm chí còn không được ngủ trong suốt ba ngày qua.

Bắt đầu từ hôm qua, rất đông phóng viên truyền thông đã đến chụp ảnh, ghi hình và gửi thông tin về công ty.

Cùng lúc đó, các phương tiện truyền thông khắp Hoa Hạ cũng đồng loạt đưa tin về các diễn biến của cuộc chiến tranh biên giới.


Trong lúc nhất thời, toàn bộ người dân Hoa Hạ đã biết được sự thật tàn khốc. của cuộc chiến tranh biên giới.

Trên Internet, chủ đề “chiến tranh biên giới' chiếm vị trí đầu tiên trong danh sách tìm kiếm nổi bật.

Các diễn đan liên tục thảo luận.

“Nước E quá dã tâm, trước đây vẫn luôn âm thầm quấy rối Hoa Hạ chúng ta, bắt nạt Hoa Hạ chúng ta không có người sao?”

“Tôi sẵn sàng nhập ngũ lần nữa để bảo vệ biên giới Hoa Hạ chúng tai”

“Tại sao chiến tranh đã diễn ra được mấy ngày mà quốc chủ vẫn chưa phái quân đến hỗ trợ?”

“Là người Hoa Hạ, tôi sẽ làm tiên phong, ai muốn theo tôi ra tiền tuyến!”

“Những người lính ở biên giới Tây Bắc nên được ghi nhớ, quốc chủ nhanh khởi binh trợ giúp tiền tuyến đi.”

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Vương thị.

Vương Tư Kỳ lạnh lùng liếc nhìn tin tức truyền thông, trong lòng càng lúc càng bất an.

Quả nhiên bên phía chị hai đã xảy ra chuyện, chỉ là cô ấy không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

Lúc này, điện thoại di động gần đó đổ chuông. Cô ấy trả lời điện thoại, ngay lập tức cứng người trên ghế. “Anh nhắc lại lân nữa xeml”

Vương Tư Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói, khuôn mặt xinh đẹp phủ một tầng sương giá.

Người ở đầu bên kia điện thoại sợ hãi lặp lại.

“Cô chủ, cậu chủ ngồi trực thăng rời khỏi Ma Đồ rồi, có lẽ đang đi về phía Tây

Bắc... Vương Tư Kỳ đá đổ bàn ghế bên cạnh, không nhịn được chửi ầm lên. “Mẹ kiếp, sao anh dám để cậu chủ lên trực thăng!”


“Đám vô dụng các người, đến một đứa trẻ cũng không trông chừng nổi, nhà họ Vương nuôi các người có ích lợi gì?”

“Lập tức chuẩn bị máy bay!” Rầm!

Cô ấy đá tung cánh cửa văn phòng tổng giám đốc, nhanh chóng chạy vào thang máy, lúc này trong lòng cô ấy như có một ngọn lửa đang hừng hực.

Một lúc sau.

Vương Tư Kỳ vội vàng lao tới sân bay, Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc đều đã ở trên trực thăng.

Cô ấy tức giận bước tới trước mặt chủ nhiệm quản lý, tát hai cái thật mạnh. “Nếu cậu chủ xảy ra chuyện gì, anh cứ chờ chết đi.”

Lời nói lạnh lùng truyền đến bên tai, khiến anh ta run rẩy, suýt nữa đã bật khóc.

Lúc này, trong lòng anh ta đã có ý nghĩ muốn gi ết chết hai nhân viên kia. Anh ta mới vắng mặt có nửa ngày mà đã phạm sai lầm lớn như vậy.

Ba cô gái lên trực thăng, nhanh chóng đi về hướng Tây Bắc.

Cùng lúc đó, mạch nước ngầm bắt đầu dâng cao khắp Hoa Hạ.

Quân khu Bắc Cảnh nhận được quân lệnh của Vương Nhạc Hạo, nhanh chóng điều động 100 ngàn quân tinh nhuệ đến hỗ trợ Tây Bắc.


Hiệp hội võ giả lại phái người chạy đến quân khu Tây Bắc.

Cư dân mạng khắp Hoa Hạ mạnh mẽ lên án nước E có dã tâm, quấy phá biên giới Hoa Hạ.

Vô số đàn ông nhiệt huyết ầm ï kêu gọi nhập ngũ! Mặt khác, bên phía quốc chủ lại mãi không có tin tức gì.

Phải đến lúc chạng vạng, thông tin chính phủ mới được tuyên bố trên các phương tiện truyên thông.

Quốc chủ tỏ vẻ sẽ gửi quân tiếp viện, cũng kêu gọi nhân viên y tế trong nước ra tiền tuyến hỗ trợ.

Ngoài ra, phía chính phủ Hoa Hạ còn công khai tuyên bố lý do tại sao nước E lại liên tục quấy phá biên giới Hoa Hạ, kích động chiến tranh.

“Tổ chức Hòa bình Thế giới” đã tố cáo những hành động tàn bạo mà nước E đã gây ra, đồng thời cũng yêu cầu nước E chấm dứt chiến tranh và rút quân!

Nhưng nước E vẫn không có phản hồi gì, chiến tranh vẫn cứ tiếp diễn... Buổi tối, một tin tức khác được đưa ra ánh sáng. Tướng quân quân khu biên giới - Vương Anh.

Không rõ tung tích!
 
Chương 88: C88: Cơ bản không có gì đáng ngại


Chỉ riêng khí thế vương giả phát ra đã cho người ta cảm giác một vị vua thống trị thiên hạ, nắm quyền lực trong tay.

Hai người Vương Tư Kỳ bước tới, quan tâm hỏi:

"Cha, gần đây sức khỏe cha thế nào rồi?"

Hai người vừa bước vào chính là chủ nhân của trang viên nhà họ Vương, cha mẹ ruột của Tiểu Kha – Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ.

Vương Nhạc Hạo khẽ mỉm cười.

"Cơ bản không có gì đáng ngại, chỉ khổ cho mấy chú và bác của con, vẫn phải tạm thời thay cha trấn giữ biên cảnh."

Trần Tuệ, cũng chính là mẹ của hai cô.

Bà vỗ một cái lên đầu Vương Nhạc Hạo, rất bất mãn nói:

"Ông đó, sớm về hưởng phúc không được sao, bây giờ thì hay rồi, muốn đi Bắc Cảnh cũng không thể đi được."

Người đàn ông cười hắc hắc, sau đó giọng điệu thay đổi, hỏi hai người:

"Tiểu… Tiểu Kha, có tin tức gì không?"

Ánh mắt mọi người lập tức tối sầm lại, không khí trong phòng khách chốc lát đông cứng lại.

Vương Tư Kỳ lắc đầu, không nhịn được lại rơi nước mắt.


Cô ấy thực sự rất nhớ em trai, chỉ cần em trai trở về thì cô ấy sẵn sàng làm tất cả.

Trần Tuệ đau lòng ôm con gái vào lòng, bà cũng đau khổ không kém.

Con trai mất tích đã 5 năm, bà cũng mơ màng sống qua 5 năm.

Trước đó vừa mới hay biết con trai trở về, không ngờ lại mất tích trở lại.

Vợ chồng bà ở trên chiến trường thậm chí còn mua sẵn quần áo cho con trai, chỉ chờ gặp lại thiên thần của mình.

Vương Văn Nhã tháo kính xuống, giọng run rẩy:

"Con đã tìm hiểu được, kẻ thuê sát thủ chính là nhà họ Vương ở thủ đô."

"Chị hai nói rồi, chờ chị ấy về, nhất định sẽ trả thù gấp bội những mối thù này!"

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Tuệ rất phức tạp nhìn Vương Nhạc Hạo.



Khách sạn năm sao Tiên Đình ở Ma Đô.

Vương Tâm Như nằm trên giường, chăm chú nhìn bức ảnh Tiểu Kha trên điện thoại.


Tóc cô ấy rối bù, mặc quần áo cũng rất tùy tiện.

Trong mạng xã hội Weibo, bữa tiệc sinh nhật ở Ma Đô ba ngày sau đã thu hút sự chú ý của cả nước.

Vô số du khách đổ về Ma Đô trước, chỉ vì muốn chứng kiến sự kiện hoành tráng này.

Vương Tâm Như bước xuống giường rửa mặt, nhìn bản thân lôi thôi trong gương, cô ấy ngây người rất lâu.

Sau đó cô ấy quyết định, dù em trai ở đâu, cô ấy cũng sẽ tổ chức bữa tiệc sinh nhật thuộc về em trai cho đàng hoàng.

Đồng thời cũng thông báo với thế giới, em trai cô ấy tên là Vương Tiểu Kha!

Nhà họ Vương ở thủ đô.

Trong một biệt thự nào đó, một người đàn ông trung niên tức giận cúp máy, ông ta ném điện thoại vỡ vụn.

"Chết tiệt, thế mà lại thuê tổ chức Hắc Bào bắt con trai tôi, sao tôi biết Vương Tiểu Kha ở đâu chứ!"

Trước đây ông ta thực sự tuyên bố treo thưởng ám sát Vương Tiểu Kha, nhưng sau đó những người của tổ chức Hắc Bào báo ám sát thất bại.

Vậy nên bây giờ thằng nhóc kia ở đâu, ông ta cũng không biết.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, một ông lão tóc bạc đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông cung kính gọi "ông Lý".

Ông lão vẫy tay, đẩy thẳng một cậu bé tới trước mặt ông ta nói:

"Vừa rồi ở cửa thấy người của Hắc Bào, tôi tiện tay xử lý luôn rồi."
 
Chương 89: C89: Không biết lần tu luyện


Người đàn ông hớn hở ôm chầm cậu bé, cúi đầu cảm ơn ông Lý.

"Nhà họ Vương có Lý tông sư trấn trạch, quả thật là vô cùng may mắn, cảm ơn ông Lý."



Bầu trời thành phố Ma Đô, Tiểu Kha chắp hai tay sau lưng, đứng trên kiếm Kim Ô.

"Không biết lần tu luyện này mất mấy ngày rồi, mấy chị gái thế nào rồi nhỉ."

Tiểu Kha lẩm bẩm, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Trong trận chiến với xà yêu, điện thoại đã bị rung vỡ, lôi kiếp còn đánh thêm vài lần nữa.

Hiện tại, điện thoại trông thảm hại không thể tả, vẫn còn bốc khói đen.

Ầm.

Điện thoại trong tay Tiểu Kha trực tiếp nổ tung, làm cậu suýt ngã khỏi phi kiếm.

Thế này…

Vẫn nên về nhà trước đã, chắc các chị lo lắng lắm rồi.

Nghĩ vậy, khuôn mặt cậu nở nụ cười ngọt ngào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất

(https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Phi kiếm lại tăng tốc, lướt qua bầu trời thành phố Ma Đô để lại một đường khói.


Quay trở lại gần trang viện, Tiểu Kha thu hồi Kim Ô, đi về phía cổng lớn.

Bảo vệ cổng từ xa nhìn thấy cậu bé, cảm thấy có chút quen mắt.

Cho đến khi đến gần, anh ta mới nhìn rõ dung mạo cậu bé.

"Cậu… cậu chủ nhỏ!"

Bảo vệ lập tức mở cổng, cung kính đón cậu chủ nhỏ vào trang viện.

Tiểu Kha nhíu mày, hỏi anh ta:

"Hôm nay mấy mấy tháng mấy vậy?"

Bảo vệ đầu tiên là sững sờ, sau đó nói với cậu hôm nay là ngày 6 tháng 10.

Trên mặt Tiểu Kha đầy vẻ khó tin, ấy thế mà cạu ở núi Nhàn Vân gần 30 ngày rồi sao?

Cậu vội vàng chạy về phía biệt thự, các người hầu ở nhà họ Vương đều nhìn cậu chủ nhỏ đang chạy như bay với vẻ sững sờ.

Cậu chủ nhỏ đã trở về ư?

Vào biệt thự, cả đại sảnh chỉ có dì Lam và vài người hầu đang dọn dẹp phòng ốc.

"Dì Lam, chị gái cháu đâu?"

Tiểu Kha gọi hỏi dì Lam.

Dì Lam đứng hình, chăm chú nhìn cậu bé ở cửa.


Gâu gâu!

Tiểu Hắc từ xa lao thẳng tới, liếm láp tay cậu nhóc một cách cuồng nhiệt.

"Ôi dào, Tiểu Hắc chờ chút đã, đừng vội."

Cậu nhẹ giọng xua Tiểu Hắc đi.

Lúc này Tiểu Kha phóng ra thần thức, bao trùm cả trang viện nhà họ Vương, nhưng không phát hiện bóng dáng của chị gái.

Rầm!

Tiếng cốc thủy tinh vỡ vang lên từ phòng khách truyền đến.

Tiểu Kha tìm theo tiếng động, chú ý thấy trên ghế sofa còn một người phụ nữ, bên cạnh là một người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Cậu nhìn hai người, không hiểu sao, cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp từ hai người.

Dì Lam định lên tiếng, nhưng bị Vương Nhạc Hạo ngăn lại bằng ánh mắt.

Trần Tuệ đẩy xe lăn tới trước mặt Tiểu Kha, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cậu bé.

Tiểu Kha nhìn hai người với vẻ ngờ vực, xoa xoa mặt mình.

"Dì ơi, mặt cháu có phải bẩn lắm không ạ?"

Trần Tuệ nén cảm xúc chua xót trong mũi, nói với cậu:

"Không đâu, Tiểu Kha là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này."

"Sao dì biết tên cháu vậy?"

Tiểu Kha nhìn dì Lam với vẻ khó hiểu, nhưng bà ấy không nói gì, chỉ mỉm cười làm việc nhà.

"Tiểu Kha mau đi thay bộ quần áo khác đi, con nhìn bộ quần áo rách rưới kìa."

Người phụ nữ dịu dàng nhắc nhở.

Tiểu Kha thè lưỡi, dưới sự dẫn dắt của dì Lam, cậu nhảy tưng tưng chạy lên lầu.
 
Chương 181: C181: Cả nước náo động


Cả nước náo động.

Bình thường các tướng quân đều ở phía sau, bên cạnh có một lượng lớn hộ

Nhưng điều khiến kẻ khác khó hiểu là tướng quân Vương Anh lại mất tích một cách bí ẩn.

Mọi người không cần suy nghĩ cũng biết nhất định có liên quan đến nước E.

Chỉ là mọi người đều không thể hiểu được rốt cuộc nước E đã dùng thủ đoạn gì để vượt qua trọng binh mà bắt được tướng quân.

Suy cho cùng, võ giả và dị năng giả là những bí mật được các quốc gia niêm phong cẩn thận, người bình thường sẽ không có cách nào biết được về họ.

Trời tối dần.

Cuộc chiến tranh biên giới dân dần chấm dứt, cả hai quân đội đều ăn ý rút lui về căn cứ quân sự, dường như đang tích lũy lực lượng cho một cuộc tấn công khốc liệt hơn.

Bên trong phòng họp của căn cứ.

Tứ đại tông sư và mười mấy quan chức cấp cao của quân khu tụ tập lại.

Tứ đại tông sư hiện tại vô cùng chật vật, ai cũng đều đang bị thương không nhẹ.

Trần tông sư thậm chí còn mất một cánh tay. Tuy vết thương đã được xử lý, nhưng máu đỏ vẫn thấm ướt băng gạc. Sắc mặt mọi người đều u ám, ai nấy đều cúi đầu, im lặng không lên tiếng.


Không có tướng quân, quân khu đã hoàn toàn mất đi trụ cột, giờ đây bọn họ giống như chia năm xẻ bảy.

Vạn tông sư mím môi, nhưng phun ra một tiếng thở dài. Két!

Cánh cửa phòng họp được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quân trang bước vào phòng.

Điều khiến người khác phải khiếp sợ là trên cầu vai của ông có ba ngôi sao vàng, được sắp xếp gọn gàng phía trên tán lá vàng.

Đây rõ ràng là quân hàm tướng quân!

Ngoại trừ tứ đại tông sư ra, các quan chức cấp cao của quân khu có mặt ở đây đều lập tức đứng dậy làm quân lễ.

Cùng lúc đó, có mấy người tò mò quan sát vị tướng quân này, cảm thấy ông có chút quen mắt.

Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc bước đến bàn hội nghị, ngồi vào chủ vị.

Sau khi nhìn lướt qua mọi người, ông chậm rãi nói.

“Tôi là Vương Nhạc Hạo, tướng quân của quân khu Bắc Cảnh, báo cáo lại tình hình của tướng quân Vương Anh cho tôi biết.”

Nghe vậy, tất cả quan chức cấp cao của quân khu đều sửng sốt.

Có lẽ người bình thường sẽ không biết đến cái tên Vương Nhạc Hạo này, nhưng trong quân đội ông lại nổi tiếng vang dội.


Nghe nói ông từ một tân binh leo lên chức tướng quân, lãnh đạo binh lính bảo vệ Bắc Cảnh Hoa Hạ đã hơn mười năm.

Đã chiến thắng hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, được mệnh quân là Chiến Thần bất bại trong quân đội!

Một quan chức cấp cao dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Nhạc Hạo, đứng dậy cung kính nói.

“Hai ngày trước, chúng ta chiếm ưu thế trong trận chiến.”

“Nhưng ngày hôm qua, trên tiền tuyến đột nhiên xuất hiện bốn dị năng giả cấp

S, tàn sát quân ta bừa bãi.”

“Vương tướng quân nhanh chóng dẫn tứ đại tông sư ra tiền tuyến. Không ngờ đối phương không chỉ có bốn tên dị năng giả cấp S!”

“Sau khi các tông sư tham gia chiến trường, lại có thêm sáu dị năng giả cấp S nữa xuất hiện trên tiền tuyến, không để ý đến những người khác mà chỉ nhắm vào

tướng quân.”

“Cuối cùng Vương tướng quân bị bắt đi, bốn vị tông sự bị thương nặng, quân tiền tuyến thất bại trở về...”

Vương Nhạc Hạo nắm chặt năm đấm, trên mặt không giấu được tức giận.

“Vậy mà dám vi phạm hiệp ước, cử mười tên dị năng giả cấp S đóng vai tông sư đến!”

Két!

Cánh cửa phòng họp lại được mở ra, một nhóm người trung niên có khí thế hơn người bước vào phòng.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu kính cẩn nói với Vương Nhạc Hạo. “Đại ca, tôi đến muộn rồi.”
 
Chương 89: C89: Không biết lần tu luyện


Người đàn ông hớn hở ôm chầm cậu bé, cúi đầu cảm ơn ông Lý.

"Nhà họ Vương có Lý tông sư trấn trạch, quả thật là vô cùng may mắn, cảm ơn ông Lý."



Bầu trời thành phố Ma Đô, Tiểu Kha chắp hai tay sau lưng, đứng trên kiếm Kim Ô.

"Không biết lần tu luyện này mất mấy ngày rồi, mấy chị gái thế nào rồi nhỉ."

Tiểu Kha lẩm bẩm, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Trong trận chiến với xà yêu, điện thoại đã bị rung vỡ, lôi kiếp còn đánh thêm vài lần nữa.

Hiện tại, điện thoại trông thảm hại không thể tả, vẫn còn bốc khói đen.

Ầm.

Điện thoại trong tay Tiểu Kha trực tiếp nổ tung, làm cậu suýt ngã khỏi phi kiếm.

Thế này…

Vẫn nên về nhà trước đã, chắc các chị lo lắng lắm rồi.

Nghĩ vậy, khuôn mặt cậu nở nụ cười ngọt ngào.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất

(https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Phi kiếm lại tăng tốc, lướt qua bầu trời thành phố Ma Đô để lại một đường khói.


Quay trở lại gần trang viện, Tiểu Kha thu hồi Kim Ô, đi về phía cổng lớn.

Bảo vệ cổng từ xa nhìn thấy cậu bé, cảm thấy có chút quen mắt.

Cho đến khi đến gần, anh ta mới nhìn rõ dung mạo cậu bé.

"Cậu… cậu chủ nhỏ!"

Bảo vệ lập tức mở cổng, cung kính đón cậu chủ nhỏ vào trang viện.

Tiểu Kha nhíu mày, hỏi anh ta:

"Hôm nay mấy mấy tháng mấy vậy?"

Bảo vệ đầu tiên là sững sờ, sau đó nói với cậu hôm nay là ngày 6 tháng 10.

Trên mặt Tiểu Kha đầy vẻ khó tin, ấy thế mà cạu ở núi Nhàn Vân gần 30 ngày rồi sao?

Cậu vội vàng chạy về phía biệt thự, các người hầu ở nhà họ Vương đều nhìn cậu chủ nhỏ đang chạy như bay với vẻ sững sờ.

Cậu chủ nhỏ đã trở về ư?

Vào biệt thự, cả đại sảnh chỉ có dì Lam và vài người hầu đang dọn dẹp phòng ốc.

"Dì Lam, chị gái cháu đâu?"

Tiểu Kha gọi hỏi dì Lam.

Dì Lam đứng hình, chăm chú nhìn cậu bé ở cửa.


Gâu gâu!

Tiểu Hắc từ xa lao thẳng tới, liếm láp tay cậu nhóc một cách cuồng nhiệt.

"Ôi dào, Tiểu Hắc chờ chút đã, đừng vội."

Cậu nhẹ giọng xua Tiểu Hắc đi.

Lúc này Tiểu Kha phóng ra thần thức, bao trùm cả trang viện nhà họ Vương, nhưng không phát hiện bóng dáng của chị gái.

Rầm!

Tiếng cốc thủy tinh vỡ vang lên từ phòng khách truyền đến.

Tiểu Kha tìm theo tiếng động, chú ý thấy trên ghế sofa còn một người phụ nữ, bên cạnh là một người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Cậu nhìn hai người, không hiểu sao, cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp từ hai người.

Dì Lam định lên tiếng, nhưng bị Vương Nhạc Hạo ngăn lại bằng ánh mắt.

Trần Tuệ đẩy xe lăn tới trước mặt Tiểu Kha, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm cậu bé.

Tiểu Kha nhìn hai người với vẻ ngờ vực, xoa xoa mặt mình.

"Dì ơi, mặt cháu có phải bẩn lắm không ạ?"

Trần Tuệ nén cảm xúc chua xót trong mũi, nói với cậu:

"Không đâu, Tiểu Kha là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời này."

"Sao dì biết tên cháu vậy?"

Tiểu Kha nhìn dì Lam với vẻ khó hiểu, nhưng bà ấy không nói gì, chỉ mỉm cười làm việc nhà.

"Tiểu Kha mau đi thay bộ quần áo khác đi, con nhìn bộ quần áo rách rưới kìa."

Người phụ nữ dịu dàng nhắc nhở.

Tiểu Kha thè lưỡi, dưới sự dẫn dắt của dì Lam, cậu nhảy tưng tưng chạy lên lầu.
 
Chương 90: C90: Trần tuệ nhíu mày nhắc nhở


Ở tầng hai, sau khi rửa ráy, Tiểu Kha trở về phòng thay bộ quần áo mới.

Khi xuống lại dưới lầu, cậu chú ý đến cặp vợ chồng trung niên vẫn nhìn mình với ánh mắt dịu dàng.

Tiểu Kha không nhịn được hỏi hai người:

"Chú, dì, hai người là họ hàng của Tiểu Kha ạ?"

Vương Nhạc Hạo không nhịn được cười lớn, không ngờ con trai mình thông minh, lại đáng yêu như thế.

Trần Tuệ che miệng cười khúc khích, trách người đàn ông trên xe lăn:

"Còn không mau nói với thiên thần nhỏ của chúng ta, anh là ai?"

Vương Nhạc Hạo dang rộng vòng tay nói với Tiểu Kha:. truyen bjyx

"Tiểu Kha lại đây, cha nói cho con biết cha là ai."

Tiểu Kha nghi ngờ bước tới, bị Vương Nhạc Hạo ôm chặt trên đùi.

Trần Tuệ nhíu mày nhắc nhở:


"Cẩn thận chút đấy, vết thương ở ngực vẫn chưa lành đâu, đừng để bị rách."

Vương Nhạc Hạo không hề để ý, nhìn đứa con trai ngồi trên đùi mình, lộ ra nụ cười hiền từ.

Tiểu Kha trong nháy mắt nhớ lại lời chị gái nói trước đây, cha bị võ giả đánh lén bằng đao, không lẽ…

Vương Nhạc Hạo vuốt má Tiểu Kha, thương yêu nói:

"Cha tên Vương Nhạc Hạo, con đoán xem cha là ai?"

Adv

"Cha!"

Tiểu Kha kinh ngạc kêu lên, cách gọi ngọt ngào này khiến Vương Nhạc Hạo vui mừng quá đỗi.

Ông chỉ tay về phía Trần Tuệ, hỏi Tiểu Kha:

"Đoán đúng rồi, vậy theo con bà ấy là ai?"

"Mẹ?"


Trần Tuệ đưa tay giật lấy Tiểu Kha khỏi vòng tay ông, ôm chặt vào lòng mình.

"Ngoan quá, đói chưa con? Mẹ dẫn con đi ăn nhé."

Nói rồi còn hôn một cái lên má con trai.

"Ừm dạ, con muốn ăn tôm hùm, thịt gà, trà sữa…"

Tiểu Kha nói thao thao bất tuyệt những món ăn mình thích, đồng thời cũng dựa vào lòng mẹ.

Cậu không ngờ sẽ gặp cha mẹ theo cách này. Ban đầu cậu còn lo cha mẹ không thích mình nữa chứ.

Xem ra những lo lắng đó hơi thừa thãi.

Adv

Trần Tuệ dịu dàng dắt Tiểu Kha rời khỏi biệt thự, chỉ còn lại Vương Nhạc Hạo cô độc trên chiếc xe lăn.

"Này, vợ yêu, dẫn cả anh đi chứ."

"Sao có con rồi lại quên anh vậy?"

Ông tự đẩy xe lăn đuổi theo bước chân của Trần Tuệ, trông rất buồn cười.

Cuối cùng với sự giúp đỡ của người hầu, cả nhà lên xe ô tô.

Trần Tuệ liếc mắt trách móc ông.

"Hôm nay anh ngủ ngoài đi, em sẽ ngủ với con trai."
 
Chương 182: C182: Người đàn ông trung niên


Vẻ mặt tức giận của Vương Nhạc Hạo dịu đi một chút, vội vàng mời ông ta ngồi xuống.

Tứ đại tông sư nhìn chằm chằm người đàn ông này với ánh mắt kinh ngạc.

Người đàn ông trung niên nhìn về phía tứ đại tông sư, nở nụ cười phóng khoáng.

Vạn tông sư ngạc nhiên nói. “Phong tông sư, Phong Khiếu Thiên?” Phong Khiếu Thiên gật đầu, rồi nói với mọi người trước mặt.

“Sáng mai, 100 ngàn quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh sẽ đến đây. Đồng thời, hiệp hội võ giả sẽ cử thêm mười vị tông sư nữa đến.”

“Trong đó có hai võ giả tông sư hậu kỳ, ba võ giả tông sư trung kỳ, năm võ giả tông sư sơ kỳ.”

“Mặt khác, bên phía quốc chủ cũng không có hành động gì, chỉ nói miệng tỏ thái độ mà thôi, nói không chừng...”

Vương Nhạc Hạo xua tay, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

“Cảm ơn người anh em, ngày mai tôi sẽ đích thân dẫn quân, nhất định sẽ đánh bại quân địch.”

Phong Khiếu Thiên cười lớn, chắp tay nói.

“Đại ca, anh không cần khách sáo, anh đã cứu tôi một mạng, cần gì phải nói cảm ơn?”

Chẳng bao lâu sau, Vương Nhạc Hạo đã vạch ra chiến lược tấn công dựa theo địa hình.


Các quan chức cấp cao của quân khu thức trắng cả đêm, chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến ngày mai.

'Trăm ngàn quân tinh nhuệ lần lượt đến nơi vào sáng sớm, mười vị tông sư cũng thuật lợi đến căn cứ.

Nhân viên y tế và các thiết bị điều trị cũng được đưa đến khu vực quân sự,

các loại vũ khí, đạn dược và vật tư quân sự khác nhau cũng được lần lượt chuyển đến đây.

Ở trên không trung, Tiểu Kha chán nản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu Hắc ở bên cạnh đã ngủ từ lúc lên trực thăng, ngủ suốt một đêm. “Chán quá đi, còn bao xa nữa?”

Tiểu Kha bĩu môi nhìn Tiểu Hắc đang ngủ ngon lành, trên khuôn mặt mũm mỉm nở nụ cười xấu xa.

“Cả ngày chỉ biết ngủ, thật không biết mày là chó hay là heo nữa.”

Cậu duỗi ngón tay ra, trên đầu ngón tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện những tia sét màu tím.

Vung ngón tay ra.

Tiểu Hắc đang nằm ngủ đột nhiên cảm thấy tê dại, không khỏi run rẩy thức dậy.

Chờ khi nó ngẩng đầu chó lên, lại phát hiện cậu bé bên cạnh đã ngủ say. Toàn bộ cabin cực kỳ yên tĩnh, mọi thứ dường như rất bình thường.

Tiểu Hắc: Cái quái gì vậy?


Nó bối rối cúi đầu xuống, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.

Ngay khi nó mơ thấy đùi gà to thơm lừng, một cảm giác tê dại lại ập đến.

Đùi gà to trong giấc mơ đột nhiên biến mất, thay vào đó là bà cố đã lâu không gặp cướp mất.

“Ha ha ha ha.” Tiểu Kha cười lớn, thu ngón tay lại, giả vờ ngủ. Tiểu Hắc mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên.

Nó liếc nhìn cậu bé đang ngủ say bên cạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Sau khi cẩn thận nhìn Tiểu Kha hồi lâu, nó mới cúi xuống nhắm mắt lại, giả vờ

Một lúc sau, nó nhận thấy một bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm đang vươn về phía mình.

Lần này nó chủ động nhảy lên, cắn mạnh vào bàn tay nhỏ bé.

Nhưng không hề biết, trên tay có điện!

Một âm thanh chói tai vang lên trong cabin.

Lần này Tiểu Hắc trực tiếp bị bỏng cả ngoài lẫn trong, há miệng phun ra một ngụm khói.

Trong giấc mơ, bà cố đang vẫy tay với nó...

Cách trực thăng hàng trăm cây số về phía đông, một chiếc trực thăng nhanh chóng đuổi theo.

Ba cô gái trong cabin suốt đêm không ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nói lời nào.

Vương Tư Kỳ đã gọi cho em trai hàng chục lần nhưng đều không có người trả lời.
 
Chương 90: C90: Trần tuệ nhíu mày nhắc nhở


Ở tầng hai, sau khi rửa ráy, Tiểu Kha trở về phòng thay bộ quần áo mới.

Khi xuống lại dưới lầu, cậu chú ý đến cặp vợ chồng trung niên vẫn nhìn mình với ánh mắt dịu dàng.

Tiểu Kha không nhịn được hỏi hai người:

"Chú, dì, hai người là họ hàng của Tiểu Kha ạ?"

Vương Nhạc Hạo không nhịn được cười lớn, không ngờ con trai mình thông minh, lại đáng yêu như thế.

Trần Tuệ che miệng cười khúc khích, trách người đàn ông trên xe lăn:

"Còn không mau nói với thiên thần nhỏ của chúng ta, anh là ai?"

Vương Nhạc Hạo dang rộng vòng tay nói với Tiểu Kha:. truyen bjyx

"Tiểu Kha lại đây, cha nói cho con biết cha là ai."

Tiểu Kha nghi ngờ bước tới, bị Vương Nhạc Hạo ôm chặt trên đùi.

Trần Tuệ nhíu mày nhắc nhở:


"Cẩn thận chút đấy, vết thương ở ngực vẫn chưa lành đâu, đừng để bị rách."

Vương Nhạc Hạo không hề để ý, nhìn đứa con trai ngồi trên đùi mình, lộ ra nụ cười hiền từ.

Tiểu Kha trong nháy mắt nhớ lại lời chị gái nói trước đây, cha bị võ giả đánh lén bằng đao, không lẽ…

Vương Nhạc Hạo vuốt má Tiểu Kha, thương yêu nói:

"Cha tên Vương Nhạc Hạo, con đoán xem cha là ai?"

Adv

"Cha!"

Tiểu Kha kinh ngạc kêu lên, cách gọi ngọt ngào này khiến Vương Nhạc Hạo vui mừng quá đỗi.

Ông chỉ tay về phía Trần Tuệ, hỏi Tiểu Kha:

"Đoán đúng rồi, vậy theo con bà ấy là ai?"

"Mẹ?"


Trần Tuệ đưa tay giật lấy Tiểu Kha khỏi vòng tay ông, ôm chặt vào lòng mình.

"Ngoan quá, đói chưa con? Mẹ dẫn con đi ăn nhé."

Nói rồi còn hôn một cái lên má con trai.

"Ừm dạ, con muốn ăn tôm hùm, thịt gà, trà sữa…"

Tiểu Kha nói thao thao bất tuyệt những món ăn mình thích, đồng thời cũng dựa vào lòng mẹ.

Cậu không ngờ sẽ gặp cha mẹ theo cách này. Ban đầu cậu còn lo cha mẹ không thích mình nữa chứ.

Xem ra những lo lắng đó hơi thừa thãi.

Adv

Trần Tuệ dịu dàng dắt Tiểu Kha rời khỏi biệt thự, chỉ còn lại Vương Nhạc Hạo cô độc trên chiếc xe lăn.

"Này, vợ yêu, dẫn cả anh đi chứ."

"Sao có con rồi lại quên anh vậy?"

Ông tự đẩy xe lăn đuổi theo bước chân của Trần Tuệ, trông rất buồn cười.

Cuối cùng với sự giúp đỡ của người hầu, cả nhà lên xe ô tô.

Trần Tuệ liếc mắt trách móc ông.

"Hôm nay anh ngủ ngoài đi, em sẽ ngủ với con trai."
 
Chương 91: C91: Tiểu kha ở trong lòng


Vương Nhạc Hạo trợn tròn mắt, sao con trai vừa về là vợ đã đổi tính rồi?

"Không được, nhất định phải ba người ngủ chung chứ, hơn nữa anh bị thương, không tự chăm sóc được đâu…"

Tiểu Kha ở trong lòng Trần Tuệ nhìn cha mẹ cãi nhau một cách bất lực.

Sao cậu cảm thấy không giống tưởng tượng chút nào nhỉ?

Cậu thực sự muốn ngắt lời hai người, rồi nói nhỏ, mình muốn ngủ một mình.

Rõ ràng, điều đó là không thể, dù có nói cũng vô ích.

Chiếc ô tô Audi A6 màu đen rời khỏi nhà họ Vương, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, biển số xe này là 0003.

Trên xe, Tiểu Kha mở rộng thần thức dò xét cơ thể cha, kết quả khiến cậu hơi ngạc nhiên.

Vết thương do đao của cha là giả, cơ thể cũng không vấn đề gì, hơn nữa trong người cha còn có dòng linh khí yếu ớt luân chuyển.

Nói như vậy, cha giả vờ bị thương về nhà, và cha còn là một võ giả?

Trong lúc nhất thời, Tiểu Kha không hiểu cha mình đang nghĩ gì, dù sao cũng khỏe mạnh là được rồi. Truyện Nữ Cường

Trần Tuệ ở bên cạnh hỏi han sức khỏe cậu, đôi mắt đẹp đầy vẻ dịu dàng.

Vương Nhạc Hạo ít nói, chỉ thỉnh thoảng góp vài câu.


Không lâu sau, cả nhà đến trung tâm thương mại dưới lòng đất.

Vừa xuống xe, mọi người đều bị các ánh mắt của người đi đường chú ý.

"Biển số quân đội à?"

"Biển số 0003, số biển này ít nhất cũng phải cấp bậc thiếu tướng đó!"



Tiểu Kha quan sát xung quanh, xem các quầy hàng và cửa hàng.

Trần Tuệ không để ý đến ánh mắt của mọi người, dẫn cả nhà vào trung tâm thương mại.

Những cặp vợ chồng đi dạo nhìn về phía cậu bé trong lòng bà, béo ú tròn trịa, vô cùng đáng yêu, lại có khí tức tiên linh.

Tiểu Kha thật sự chịu không nổi những ánh mắt kì lạ đó, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuệ.

"Mẹ ơi, con muốn xuống đi bộ."

Cậu phụng phịu nói mình đã không còn nhỏ nữa.

Trần Tuệ liền phóng tia mắt không thể chối từ, dịu dàng nói:

"Con yêu của mẹ dù lớn đến đâu, vẫn mãi là đứa trẻ trong mắt mẹ."


Chậc, mẹ muốn cậu làm con trai cưng.

Chưa kịp tiếp tục nũng nịu nữa, Vương Nhạc Hạo trên xe lăn cũng lên tiếng:

"Vợ yêu, để anh bế con trai đi, em mệt rồi."

Trần Tuệ không để ý đến ông, trong mắt bà chỉ có con trai quý giá.

Nằm trong lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha rất muốn hỏi, các chị gái hồi nhỏ cũng bị đối xử như vậy sao?

Trần Tuệ ở cửa hàng quần áo nhìn vài bộ, nhưng thấy không đẹp.

Thế là cả nhà chạy đến vài cửa hàng quần áo liên tiếp.

Trong quá trình đó, cánh tay Trần Tuệ ôm mỏi nhừ, bà mới miễn cưỡng đặt Tiểu Kha xuống, nắm tay cậu tiếp tục mua sắm.

Phía sau, Vương Nhạc Hạo trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trong quân đội ông là tướng quân máu lạnh cai quản hàng vạn người, trước mặt Trần Tuệ ông chỉ là con cừu non.

Dám cãi lời vợ, tối đến sẽ phải chuẩn bị tinh thần bị đá xuống giường.

Ở một cửa hàng thời trang trẻ em, đôi mắt Trần Tuệ sáng lên, bà bước tới yêu cầu nhân viên lấy xuống một bộ quần áo.

Bộ trang phục này theo phong cách cao bồi, Tiểu Kha mặc vào vừa dễ thương vừa nam tính.

Bà liền muốn trả tiền mua ngay bộ đồ này.

Nhân viên bán hàng lúng túng giải thích, đây là bộ đồng phục gia đình, không bán rời được.

Nghe là bộ đồng phục gia đình, Trần Tuệ không nói gì thêm, trực tiếp cầm bộ của mẹ vào phòng thay đồ.

Khi bà bước ra lập tức khiến các nhân viên choáng váng. Bà mặc áo khoác da bò ở trên, phía dưới kết hợp với chiếc váy, trông vừa năng động lại có khí chất trưởng thành.
 
Chương 183: C183: Tiếng hét kinh thiên động địa


Cũng may là, trực thăng của nhà họ Vương đều có hệ thống định vị, hiện tại ba người đang tiến gần hơn đến chỗ em trai.

Cô ấy không biết tại sao phi công lại đưa em trai đi về hướng Tây Bắc, cũng không biết em trai đang nghĩ cái gì.

Chờ đến khi gặp mặt sẽ biết được tất cả.

'Từ sáng sớm, toàn bộ binh lính trong quân khu đã khẩn trương tập trung tại quảng trường.

Vương Nhạc Hạo khoanh tay đi lên đài cao, lông mày kiếm lạnh lùng nhướng lên, ánh mắt quét qua 450 ngàn quân.

Phía sau ông, mười lăm vị tông sư đứng thành hai hàng, vẻ mặt của hơn mười vị quan chức cấp cao của quân khu đều trở nên nghiêm nghị.

“Mọi người!”

Giọng nói của Vương Nhạc Hạo được khuếch đại rõ ràng, lọt vào tai mọi người.

“Là đàn ông của Hoa Hạ, không sợ bị thương, không sợ chết!”

“Mọi người là quân nhân, đứng trên biên giới lãnh thổ Hoa Hạ, mỗi lần rút lui, chính là nhường một phần lãnh thổ của mình!”

“Nước mất nhà tan. Nước E tham vọng xâm lược Hoa Hạ, chúng ta phải làm sao đây!”


“Giết! Giết! Giết!” Hơn 400 ngàn binh lính vung tay gào lên.

Tiểu Lưu cũng có mặt trong đám người, do thiếu nhân lực nên bị điều động ra tiền tuyến.

Lời nói của Vương Nhạc Hạo dường như tiếp thêm động lực cho mọi người. Lúc này, máu trong người anh ta sôi sục, toàn thân hưng phấn. “Giận dựng tóc gáy. Đứng tựa lan can...”

Hơn 400 ngàn quân lính, do Vương Nhạc Hạo chỉ huy, đồng thanh đọc Mãn Giang Hồng.

Tiếng hét kinh thiên động địa, có thể phá vỡ núi sông!

Sau khi tất cả những người lính trở lại nhiệm vụ của mình, một trận chiến lớn sắp bắt đầu.

“Chiến!” Sau một tiếng hét lớn, còi tấn công được thổi lên. Những người lính theo chỉ thị của Vương Nhạc Hạo tiến vào chiến trường.

Cùng lúc đó, binh lính nước E cũng bước vào chiến trường, máy bay, xe tăng, tên lửa, đạn pháo tầm xa... đều tham gia vào trận chiến.

Khắp nơi tràn ngập tiếng đạn, tiếng hét vang tận trời.

'Trên mặt trận, bốn người đàn ông trong trang phục kỳ lạ lao vào chiến trường Hoa Hạ.

Thoải mái né tránh đạn và đạn pháo với tốc độ đáng kinh ngạc.

Chỉ thấy người đàn ông tóc đỏ trong số đó tùy ý vung tay, một quả cầu lửa lớn lao về phía đám đông.

Trong phút chốc, hơn chục binh sĩ bị ngọn lửa nuốt chửng, giữa những tiếng kêu đau đớn, các binh sĩ đần mất mạng.

“Bruce, có dám so với tôi xem ai giết được nhiều người hơn không?” Người đàn ông tóc vàng nói với người đàn ông tóc đỏ.

“Được, ai sợ ai chứ?”

Bruce lại tấn công, mỗi lần tấn công đều giết chết rất nhiều người... Trên đài cao, Vương Nhạc Hạo chăm chú nhìn bốn người.

Vạn tông sư ở bên cạnh giải thích với ông.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..


Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Bốn kẻ này đều là dị năng giả cấp S của nước E, người tóc đỏ tên là Bruce, có thuộc tính lửa.”

“Người đàn ông tóc vàng tên là Adam, là dị năng giả thuộc tính sấm sét.” “Người đàn ông cao lớn bên cạnh tên là Austin, dị năng giả thuộc tính thổ.”

“Người cuối cùng tên là Arthur. Gã cũng là người sử dụng thuộc tính lửa, nhưng gã mạnh hơn Bruce, có thực lực tông sư hậu kỳ.”

Nghe Vạn tông sư giải thích, Vương Nhạc Hạo gật đầu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho bốn vị tông sư nghênh chiến.

Những tông sư còn lại tiếp tục đợi lệnh, chuẩn bị đối phó với những dị năng giả có thể bất ngờ xuất hiện khác.

Trong chiến trường hỗn loạn, Tiểu Lưu ôm súng run rẩy trong chiến hào.

Giờ phút này, anh ta đột nhiên nhớ nhung những ngày tháng chạy trốn cùng cậu chủ, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng không thể chết được.

Xoetl Tiểu Lưu nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một chiếc máy bay chiến đấu bất ngờ thả một quả đạn pháo giữa không trung.

Quả đạn pháo hình bầu dục dần dần phóng to trong đồng tử của anh ta.

Lúc này, anh ta như nhìn thấy ông nội đã mất hàng chục năm đang vẫy tay chào anh ta.


Chạy trốn cũng đã muộn, anh ta từ từ nhắm mắt lại, hy vọng cái chết của mình sẽ không quá đau đớn...

Đột nhiên, một tia sáng vàng lóe lên.

Bùm!

Một giây, hai giây, ba giây...

Tiểu Lưu mở to đôi mắt nhắm nghiền, ngơ ngác mò mẫm khắp người.

“A, tôi chưa chết ư? Đạn pháo đâu rồi?”

'Trên không trung giữa chiến trường.

Một thanh phi kiếm từ xa bay đến, nổ tung.

Cuối cùng, Kim Ô chậm rãi quay lại trong tay Tiểu Kha. Cậu chớp mắt, kinh ngạc mở miệng.

“Sao anh Tiểu Lưu lại lén chạy đến đây rồi?”
 
Chương 91: C91: Tiểu kha ở trong lòng


Vương Nhạc Hạo trợn tròn mắt, sao con trai vừa về là vợ đã đổi tính rồi?

"Không được, nhất định phải ba người ngủ chung chứ, hơn nữa anh bị thương, không tự chăm sóc được đâu…"

Tiểu Kha ở trong lòng Trần Tuệ nhìn cha mẹ cãi nhau một cách bất lực.

Sao cậu cảm thấy không giống tưởng tượng chút nào nhỉ?

Cậu thực sự muốn ngắt lời hai người, rồi nói nhỏ, mình muốn ngủ một mình.

Rõ ràng, điều đó là không thể, dù có nói cũng vô ích.

Chiếc ô tô Audi A6 màu đen rời khỏi nhà họ Vương, nếu quan sát kỹ sẽ thấy, biển số xe này là 0003.

Trên xe, Tiểu Kha mở rộng thần thức dò xét cơ thể cha, kết quả khiến cậu hơi ngạc nhiên.

Vết thương do đao của cha là giả, cơ thể cũng không vấn đề gì, hơn nữa trong người cha còn có dòng linh khí yếu ớt luân chuyển.

Nói như vậy, cha giả vờ bị thương về nhà, và cha còn là một võ giả?

Trong lúc nhất thời, Tiểu Kha không hiểu cha mình đang nghĩ gì, dù sao cũng khỏe mạnh là được rồi. Truyện Nữ Cường

Trần Tuệ ở bên cạnh hỏi han sức khỏe cậu, đôi mắt đẹp đầy vẻ dịu dàng.

Vương Nhạc Hạo ít nói, chỉ thỉnh thoảng góp vài câu.


Không lâu sau, cả nhà đến trung tâm thương mại dưới lòng đất.

Vừa xuống xe, mọi người đều bị các ánh mắt của người đi đường chú ý.

"Biển số quân đội à?"

"Biển số 0003, số biển này ít nhất cũng phải cấp bậc thiếu tướng đó!"



Tiểu Kha quan sát xung quanh, xem các quầy hàng và cửa hàng.

Trần Tuệ không để ý đến ánh mắt của mọi người, dẫn cả nhà vào trung tâm thương mại.

Những cặp vợ chồng đi dạo nhìn về phía cậu bé trong lòng bà, béo ú tròn trịa, vô cùng đáng yêu, lại có khí tức tiên linh.

Tiểu Kha thật sự chịu không nổi những ánh mắt kì lạ đó, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tuệ.

"Mẹ ơi, con muốn xuống đi bộ."

Cậu phụng phịu nói mình đã không còn nhỏ nữa.

Trần Tuệ liền phóng tia mắt không thể chối từ, dịu dàng nói:

"Con yêu của mẹ dù lớn đến đâu, vẫn mãi là đứa trẻ trong mắt mẹ."


Chậc, mẹ muốn cậu làm con trai cưng.

Chưa kịp tiếp tục nũng nịu nữa, Vương Nhạc Hạo trên xe lăn cũng lên tiếng:

"Vợ yêu, để anh bế con trai đi, em mệt rồi."

Trần Tuệ không để ý đến ông, trong mắt bà chỉ có con trai quý giá.

Nằm trong lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha rất muốn hỏi, các chị gái hồi nhỏ cũng bị đối xử như vậy sao?

Trần Tuệ ở cửa hàng quần áo nhìn vài bộ, nhưng thấy không đẹp.

Thế là cả nhà chạy đến vài cửa hàng quần áo liên tiếp.

Trong quá trình đó, cánh tay Trần Tuệ ôm mỏi nhừ, bà mới miễn cưỡng đặt Tiểu Kha xuống, nắm tay cậu tiếp tục mua sắm.

Phía sau, Vương Nhạc Hạo trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trong quân đội ông là tướng quân máu lạnh cai quản hàng vạn người, trước mặt Trần Tuệ ông chỉ là con cừu non.

Dám cãi lời vợ, tối đến sẽ phải chuẩn bị tinh thần bị đá xuống giường.

Ở một cửa hàng thời trang trẻ em, đôi mắt Trần Tuệ sáng lên, bà bước tới yêu cầu nhân viên lấy xuống một bộ quần áo.

Bộ trang phục này theo phong cách cao bồi, Tiểu Kha mặc vào vừa dễ thương vừa nam tính.

Bà liền muốn trả tiền mua ngay bộ đồ này.

Nhân viên bán hàng lúng túng giải thích, đây là bộ đồng phục gia đình, không bán rời được.

Nghe là bộ đồng phục gia đình, Trần Tuệ không nói gì thêm, trực tiếp cầm bộ của mẹ vào phòng thay đồ.

Khi bà bước ra lập tức khiến các nhân viên choáng váng. Bà mặc áo khoác da bò ở trên, phía dưới kết hợp với chiếc váy, trông vừa năng động lại có khí chất trưởng thành.
 
Chương 92: C92: Đẩy cửa biệt thự ra


Trần Tuệ liếc mắt với Vương Nhạc Hạo.

"Anh cũng thay luôn à? Anh còn bị thương mà."

Không đợi ông nói gì nữa, Trần Tuệ giật lấy xe lăn từ tay người hầu, đẩy thẳng ông vào phòng thay đồ.

Sau khi ném quần áo vào, bà nói qua khe cửa:

"Đồ gia đình tất nhiên cả nhà phải mặc chứ, em với con mặc rồi, anh không mặc thì sao mà được."

Tiểu Kha chỉ cảm thấy buồn cười, dù sao cha cũng không bị thương, cậu cũng không lo lắng gì.

Chỉ là cảnh này cho cậu thấy rõ thứ tự trong gia đình: Mẹ > Cha.

Chờ một lúc, Vương Nhạc Hạo đẩy xe lăn ra khỏi phòng thay đồ.

Vương Nhạc Hạo vốn quen mặc đồ giản dị, mặc bộ trang phục này lại trông vô cùng đẹp trai.

Mắt kiếm mày hoa, tạo cảm giác rất đáng tin cậy và an toàn.

Gia đình này có giá trị nhan sắc cao thế? Các nhân viên nữ đều sững sờ.

Trần Tuệ mỉm cười dịu dàng, sau khi trả tiền, bà dẫn cả nhà rời khỏi cửa hàng quần áo.

Trên phố đi bộ, ba người vô cùng nổi bật, không ít người xì xào bên cạnh.

Không thể phủ nhận, mặc dù cha mẹ của Tiểu Kha đã hơn 40 tuổi, nhưng trông vẫn rất trẻ trung.


Đến nhà hàng trong trung tâm thương mại, cả nhà ngồi gọn gàng bên bàn ăn.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Trần Tuệ bảo Tiểu Kha chọn.

"Hấp cua, sườn kho, cá chép kho đường giấm…"

Tiểu Kha giơ tay lên liệt kê bảy tám món, nói cho người phục vụ dưới ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ.

"Sao vậy mẹ?"

Tiểu Kha không hiểu hỏi.

Vương Nhạc Hạo ho khan vài tiếng rồi hỏi:

"Gọi nhiều món thế, con ăn hết được không?"

Tiểu Kha đấm ngực tự tin nói có thể!

Nửa tiếng sau, bảy tám món trên bàn đã sạch sành sanh.

Vợ chồng Vương Nhạc Hạo sửng sốt, khẩu vị của con trai tốt thế sao?

Thật ra Tiểu Kha cũng hơi đói, ở núi Nhàn Vân suốt hơn hai mươi ngày không ăn gì.

Mặc dù ở Trúc Cơ Kỳ có thể nhịn ăn nhịn uống, nhưng cậu mới đột phá không lâu, không ăn vẫn cảm thấy đói.


Trên bàn ăn, Vương Nhạc Hạo tỉ mỉ hỏi con trai những năm qua sống thế nào.

Tiểu Kha kể lại cuộc sống của mình một cách nhàn nhã cho cha mẹ nghe.

Cuối cùng, Trần Tuệ mắt đẫm lệ ôm chặt cậu, suýt nữa làm cậu ngạt thở.

"Con ngoan, về sau có cha mẹ rồi, nhất định sẽ không để con chịu khổ nữa."

Tiểu Kha ấm lòng gật đầu nói được.

Vương Nhạc Hạo vuốt tóc con trai, trong lòng dường như đã quyết định điều gì đó.

Ăn xong, cả nhà lên xe về biệt thự.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự.

Tiểu Kha vui vẻ chạy xuống, Trần Tuệ đuổi theo sau gọi:

"Tiểu Kha, chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy."

Đẩy cửa biệt thự ra, cậu ngước mắt nhìn thấy chị tư và chị bảy vô cùng tiều tụy.

"Chị ơi!"

Đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ cuối cùng cũng sáng lên, cô ấy chạy tới ôm chặt em trai.

Vương Văn Nhã cũng vui vẻ đứng bên cạnh, nhìn hai người.

"Đồ em trai hư, biến mất lâu thế này, chị lo cho em lắm biết không?"

Tiểu Kha ngơ ngác ôm chị bảy, hơi ngượng ngùng chưa biết phải giải thích thế nào.

Dù sao thì, gia đình cũng đoàn tụ rồi.
 
Chương 184: C184: Lúc này cậu đã đến


Bên trong trực thăng. Tiểu Kha nghỉ hoặc nhìn về phía xa.

Lúc này cậu đã đến gần căn cứ quân sự của chị hai và có thể chuẩn bị hạ cánh.

Cậu điều khiển phi công lái trực thăng chầm chậm về phía căn cứ quân sự. Cùng lúc đó, bộ phận phòng không đã thổi còi báo động. [Cảnh báo, cảnh báo, có vật thể không xác định đang đến gần.]

Người lính nhận thấy dấu đỏ trên máy dò radar, lập tức kiểm tra bằng kính viễn vọng điện tử.

Một người lính khác bên cạnh vội vàng hỏi anh ta. “Phải trực thăng của địch không? Định tấn công à?”

“Ừm...Tôi không chắc lắm, đó là một chiếc trực thăng bình thường có chữ Hán trên thân máy bay.”

“Chữ gì?” “Ừm... Tiểu Kha số 2...”

Hai người đồng thời sửng sốt, chiếc trực thăng này đang làm gì, sao lại có tên gọi kỳ quái như vậy?

Người lính bên cạnh ho nhẹ một tiếng rồi nói.

“Đợi hắn đến gần, thử liên lạc xem sao, nếu không trả lời thì tấn công cũng chưa muộn.”

Cả hai cùng gật đầu và nghiêm túc nhìn vào dấu đỏ trên radar.


Cho đến khi trực thăng gần đến phạm vi liên lạc, mấy người lính sẽ gửi tín hiệu liên lạc tới trực thăng.

Lúc này Tiểu Kha vẫn đang hưng phấn chuẩn bị tiếp đất. Bất chợt giọng nói của một người đàn ông lạ phát ra từ bảng điều khiển.

“Máy bay trực thăng màu đen, anh đang đến gần khu vực quân sự của chúng tôi. Xin hãy cho biết danh tính, mục đích, bộ phận của anh...”

Tiểu Kha bối rối nghe lời nói của người đàn ông, cuối cùng cũng hiểu được anh ta đang nói gì.

Thì ra là hỏi cậu đến đây để làm gì. Tất nhiên là cậu đến để cứu chị gái của mình rồi. Cậu nghiêng người về phía trước và trả lời bằng một giọng ngọt ngào.

“Tôi đến tìm cha tôi, cha tôi tên là Vương Nhạc Hạo, chị hai của tôi tên là Vương Anh.”

Máy bay trực thăng tiếp tục hạ xuống, giọng nói của một người đàn ông xa lạ lại vang lên từ bảng điều khiển.

“Anh đã đến gần phạm vi quản lý quân sự của chúng tôi. Xin hãy cho chúng tôi biết mục đích của anh ngay lập tức, nếu không chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp tấn công!”

Tiểu Kha trợn trừng mắt, lẩm bẩm một mình.

“Anh ta không nghe thấy mình nói, phải làm gì đây?”


“Tiểu Hắc, mày có biết phải làm sao thì anh ta mới nghe được không?” Tiểu Hắc: Cậu hỏi tôi ư, ổn không đấy?

Bất chấp bộ phận phòng không đã hỏi mấy lần, chiếc trực thăng màu đen vẫn tiếp tục hạ cánh xuống.

Hai người lính nghiêm túc nói. “Khởi động một cuộc tấn công bằng tia hồng ngoại vào vật thể lại”

Người điều khiển nhận lệnh ngay lập tức kích hoạt vũ khí phòng không và nhắm vào chiếc trực thăng màu đen để phát động tấn công.

Trong phút chốc, vô số đạn đạo bay về phía Tiểu Kha. “Ất”

Tiểu Kha hét lên, ngay lập tức kích hoạt linh lực của mình để tạo thành một lớp màng bảo vệ trong suốt xung quanh chiếc trực thăng.

Hàng chục đạn đạo sắp bản trúng cậu bất ngờ giảm tốc độ.

Cuối cùng, đạn đạo đứng im một cách kỳ lạ xung quanh chiếc trực thăng, không thể tiến xa hơn.

Bộ phận phòng không nhìn cảnh tượng này đều há hốc mồm.

Đạn đạo vẫn nhắm và phóng, chỉ trong vài chục giây, hàng trăm đạn đạo đã lơ lửng quanh thân trực thăng.

Nhìn từ xa, nó trông giống như một con nhím khổng lồ. Cuối cùng Tiểu Kha cũng thở phào nhẹ nhõm, cau mày bất mãn nói. “Đồ vô lại, chờ tôi tìm được chị hai, tôi sẽ kêu chị ấy từ từ xử lý mấy người!”

Mọi người trong bộ phận phòng không đều há hốc miệng, không biết phải bày tỏ sự bàng hoàng như thế nào.

Cái quái gì thế này, tại sao lại thế này? “Tiểu Kha số 2, hạ cánh đây!”
 
Chương 92: C92: Đẩy cửa biệt thự ra


Trần Tuệ liếc mắt với Vương Nhạc Hạo.

"Anh cũng thay luôn à? Anh còn bị thương mà."

Không đợi ông nói gì nữa, Trần Tuệ giật lấy xe lăn từ tay người hầu, đẩy thẳng ông vào phòng thay đồ.

Sau khi ném quần áo vào, bà nói qua khe cửa:

"Đồ gia đình tất nhiên cả nhà phải mặc chứ, em với con mặc rồi, anh không mặc thì sao mà được."

Tiểu Kha chỉ cảm thấy buồn cười, dù sao cha cũng không bị thương, cậu cũng không lo lắng gì.

Chỉ là cảnh này cho cậu thấy rõ thứ tự trong gia đình: Mẹ > Cha.

Chờ một lúc, Vương Nhạc Hạo đẩy xe lăn ra khỏi phòng thay đồ.

Vương Nhạc Hạo vốn quen mặc đồ giản dị, mặc bộ trang phục này lại trông vô cùng đẹp trai.

Mắt kiếm mày hoa, tạo cảm giác rất đáng tin cậy và an toàn.

Gia đình này có giá trị nhan sắc cao thế? Các nhân viên nữ đều sững sờ.

Trần Tuệ mỉm cười dịu dàng, sau khi trả tiền, bà dẫn cả nhà rời khỏi cửa hàng quần áo.

Trên phố đi bộ, ba người vô cùng nổi bật, không ít người xì xào bên cạnh.

Không thể phủ nhận, mặc dù cha mẹ của Tiểu Kha đã hơn 40 tuổi, nhưng trông vẫn rất trẻ trung.


Đến nhà hàng trong trung tâm thương mại, cả nhà ngồi gọn gàng bên bàn ăn.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến, Trần Tuệ bảo Tiểu Kha chọn.

"Hấp cua, sườn kho, cá chép kho đường giấm…"

Tiểu Kha giơ tay lên liệt kê bảy tám món, nói cho người phục vụ dưới ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ.

"Sao vậy mẹ?"

Tiểu Kha không hiểu hỏi.

Vương Nhạc Hạo ho khan vài tiếng rồi hỏi:

"Gọi nhiều món thế, con ăn hết được không?"

Tiểu Kha đấm ngực tự tin nói có thể!

Nửa tiếng sau, bảy tám món trên bàn đã sạch sành sanh.

Vợ chồng Vương Nhạc Hạo sửng sốt, khẩu vị của con trai tốt thế sao?

Thật ra Tiểu Kha cũng hơi đói, ở núi Nhàn Vân suốt hơn hai mươi ngày không ăn gì.

Mặc dù ở Trúc Cơ Kỳ có thể nhịn ăn nhịn uống, nhưng cậu mới đột phá không lâu, không ăn vẫn cảm thấy đói.


Trên bàn ăn, Vương Nhạc Hạo tỉ mỉ hỏi con trai những năm qua sống thế nào.

Tiểu Kha kể lại cuộc sống của mình một cách nhàn nhã cho cha mẹ nghe.

Cuối cùng, Trần Tuệ mắt đẫm lệ ôm chặt cậu, suýt nữa làm cậu ngạt thở.

"Con ngoan, về sau có cha mẹ rồi, nhất định sẽ không để con chịu khổ nữa."

Tiểu Kha ấm lòng gật đầu nói được.

Vương Nhạc Hạo vuốt tóc con trai, trong lòng dường như đã quyết định điều gì đó.

Ăn xong, cả nhà lên xe về biệt thự.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự.

Tiểu Kha vui vẻ chạy xuống, Trần Tuệ đuổi theo sau gọi:

"Tiểu Kha, chạy chậm thôi, kẻo ngã đấy."

Đẩy cửa biệt thự ra, cậu ngước mắt nhìn thấy chị tư và chị bảy vô cùng tiều tụy.

"Chị ơi!"

Đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ cuối cùng cũng sáng lên, cô ấy chạy tới ôm chặt em trai.

Vương Văn Nhã cũng vui vẻ đứng bên cạnh, nhìn hai người.

"Đồ em trai hư, biến mất lâu thế này, chị lo cho em lắm biết không?"

Tiểu Kha ngơ ngác ôm chị bảy, hơi ngượng ngùng chưa biết phải giải thích thế nào.

Dù sao thì, gia đình cũng đoàn tụ rồi.
 
Chương 93: C93: Cậu tìm thiệp mời


Buổi tối.

Tiểu Kha nằm trên giường, chợt nhớ ra mình sắp đến sinh nhật rồi.

Hơn nữa, tiệc sinh nhật ở Ma Đô cũng sắp bắt đầu rồi.

Cậu tìm thiệp mời, cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.

"Đến sinh nhật đó, trưa ăn cơm thịnh soạn ở nhà trước."

"Sau đó đi dự tiệc sinh nhật chơi, xem màn bắn pháo hoa khổng lồ, nghĩ đến cũng thú vị."

Cốc cốc cốc.

Cánh cửa bị gõ, Tiểu Kha cau mày nghi hoặc.

Thần thức dò ra, lúc này chị tư đang đứng ngoài cửa.

Cậu mở khóa cửa, Vương Tư Kỳ vừa vào liền nằm dài ra giường không chịu đi.

"Chị tư, chị làm gì thế, em còn ngủ mà."

Tiểu Kha vừa định khuyên cản chị gái thêm, không ngờ Vương Tư Kỳ chủ động hơn.


Cô ấy dùng một tay ôm chặt em trai vào lòng, mím chặt đôi môi đỏ,

"Em trai ngoan của chị, những ngày qua đi đâu vậy, sao không gọi điện cho chị sớm hơn, nói thật đi!"

Nghe giọng nói lạnh lùng truyền vào tai, Tiểu Kha không kìm được run lên.

Cậu chọc chọc ngón tay, ấm ức nói:

"Em tỉnh dậy gặp một đạo sĩ, ông ấy nói em thông minh hơn người, muốn nhận em làm đồ đệ…"

Tiểu Kha nói bừa một chút rồi im lặng, khuôn mặt béo ú đỏ hồng.

Vương Tư Kỳ nhìn cậu, khẽ gật đầu.

Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ lơ lửng quanh mũi cậu, ngửi thật thơm ngọt.

Adv

Vương Tư Kỳ ôm Tiểu Kha, kể về những gì cô ấy đã làm trong vài ngày em trai mất tích, và nhớ em trai như thế nào…

Bất tri bất giác, Tiểu Kha đã thiếp đi trong vòng tay cô ấy.

Vương Tư Kỳ chọc chọc cái má béo mềm của cậu, không khỏi cười thành tiếng.


Thấy em trai ngủ say, cô ấy nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Kha.



Sáng sớm hôm sau.

Tiểu Kha bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ làm phiền.

Cậu từ từ mở mắt, ngồi dậy.

Chị gái đã biến mất khỏi giường, rõ ràng đã đi ra ngoài từ sớm.

Cậu nhắm mắt ngái ngủ mặc quần áo, chạy xuống nhà.

Bên bàn ăn, mọi người đã ăn sáng xong, giờ đang tụ tập lại bàn bạc điều gì đó.

Tiểu Kha lắng nghe kỹ, phát hiện chị bảy đang kể với mọi người lý do mình mất tích những ngày qua, và nhớ em trai như thế nào…

Trần Tuệ còn hơi khiếp sợ, hỏi:

"Chẳng lẽ Tiểu Kha nhà chúng ta có tư chất làm đạo sĩ à?"

Adv

"Nhưng sao đạo trưởng lại đột nhập vào nhà họ Vương nửa đêm, rồi bắt Tiểu Kha đi?"

Tiểu Kha nghe lén bên cạnh cảm thấy đau đầu, mấy lời nói dối này không có kỹ thuật gì cả, sắp bị lộ rồi.

Cậu rón rén đến bàn ăn, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cầm bánh sandwich lên ăn.

Vương Văn Nhã đặt tách trà xuống, dán sát vào mặt Tiểu Kha hỏi:
 
Chương 93: C93: Cậu tìm thiệp mời


Buổi tối.

Tiểu Kha nằm trên giường, chợt nhớ ra mình sắp đến sinh nhật rồi.

Hơn nữa, tiệc sinh nhật ở Ma Đô cũng sắp bắt đầu rồi.

Cậu tìm thiệp mời, cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.

"Đến sinh nhật đó, trưa ăn cơm thịnh soạn ở nhà trước."

"Sau đó đi dự tiệc sinh nhật chơi, xem màn bắn pháo hoa khổng lồ, nghĩ đến cũng thú vị."

Cốc cốc cốc.

Cánh cửa bị gõ, Tiểu Kha cau mày nghi hoặc.

Thần thức dò ra, lúc này chị tư đang đứng ngoài cửa.

Cậu mở khóa cửa, Vương Tư Kỳ vừa vào liền nằm dài ra giường không chịu đi.

"Chị tư, chị làm gì thế, em còn ngủ mà."

Tiểu Kha vừa định khuyên cản chị gái thêm, không ngờ Vương Tư Kỳ chủ động hơn.


Cô ấy dùng một tay ôm chặt em trai vào lòng, mím chặt đôi môi đỏ,

"Em trai ngoan của chị, những ngày qua đi đâu vậy, sao không gọi điện cho chị sớm hơn, nói thật đi!"

Nghe giọng nói lạnh lùng truyền vào tai, Tiểu Kha không kìm được run lên.

Cậu chọc chọc ngón tay, ấm ức nói:

"Em tỉnh dậy gặp một đạo sĩ, ông ấy nói em thông minh hơn người, muốn nhận em làm đồ đệ…"

Tiểu Kha nói bừa một chút rồi im lặng, khuôn mặt béo ú đỏ hồng.

Vương Tư Kỳ nhìn cậu, khẽ gật đầu.

Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ lơ lửng quanh mũi cậu, ngửi thật thơm ngọt.

Adv

Vương Tư Kỳ ôm Tiểu Kha, kể về những gì cô ấy đã làm trong vài ngày em trai mất tích, và nhớ em trai như thế nào…

Bất tri bất giác, Tiểu Kha đã thiếp đi trong vòng tay cô ấy.

Vương Tư Kỳ chọc chọc cái má béo mềm của cậu, không khỏi cười thành tiếng.


Thấy em trai ngủ say, cô ấy nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Kha.



Sáng sớm hôm sau.

Tiểu Kha bị ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ làm phiền.

Cậu từ từ mở mắt, ngồi dậy.

Chị gái đã biến mất khỏi giường, rõ ràng đã đi ra ngoài từ sớm.

Cậu nhắm mắt ngái ngủ mặc quần áo, chạy xuống nhà.

Bên bàn ăn, mọi người đã ăn sáng xong, giờ đang tụ tập lại bàn bạc điều gì đó.

Tiểu Kha lắng nghe kỹ, phát hiện chị bảy đang kể với mọi người lý do mình mất tích những ngày qua, và nhớ em trai như thế nào…

Trần Tuệ còn hơi khiếp sợ, hỏi:

"Chẳng lẽ Tiểu Kha nhà chúng ta có tư chất làm đạo sĩ à?"

Adv

"Nhưng sao đạo trưởng lại đột nhập vào nhà họ Vương nửa đêm, rồi bắt Tiểu Kha đi?"

Tiểu Kha nghe lén bên cạnh cảm thấy đau đầu, mấy lời nói dối này không có kỹ thuật gì cả, sắp bị lộ rồi.

Cậu rón rén đến bàn ăn, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, cầm bánh sandwich lên ăn.

Vương Văn Nhã đặt tách trà xuống, dán sát vào mặt Tiểu Kha hỏi:
 
Chương 185: C185: Trong cabin


Với tiếng hét phấn khích của cậu, Tiểu Kha số 2 hạ cánh thuận lợi, đạn đạo lơ lửng xung quanh trực thăng cũng từ từ rơi xuống đất.

Bộ phận phòng không nhanh chóng thông báo cho binh lính điều tra chiếc trực thăng bí ẩn hạ cánh xuống khu vực quân sự.

Trong cabin, Tiểu Kha giải phóng thần thức để quan sát tình hình xung quanh. “Tiểu Hắc, nhanh đi theo tao, có người tới!”

Tiểu Kha mở cửa khoang trực thăng, dùng một tay bế con chó lên rồi chạy sang một bên như bay.

Tốc độ của cậu rất nhanh, hơn nữa có thần thức cảm ứng nhất cử nhất động xung quanh nên có thể vượt qua những tên lính kia.

Một người lính từ bộ phận phòng không sợ hãi kêu lên. “Vừa rồi... hình như có một cậu bé chạy ra khỏi trực thăng!” “Cậu bé?”

Mọi người đều bối rối và không biết chuyện gì đang xảy ra với chiếc trực thăng bí ẩn bất ngờ này.

Trên mặt đất, rất nhiều binh lính cầm súng trường tiếp cận chiếc trực thăng, mọi người đều tỏ ra cảnh giác.

Điều kỳ quái chính là trong chiếc trực thăng vẫn không có động tĩnh gì, điều này càng khiến họ nghỉ ngờ hơn.

Mấy tên lính tiến vào cabin và chĩa súng vào phi công. “Anh là ai, có mục đích gì?” Phi công vừa tỉnh táo, giờ lại bối rối.

Không phải vừa rồi mình đang ngồi trên trực thăng ư? Những người lính này là ai?

“Nói!”


Người lính dẫn đầu sốt ruột thúc giục, chĩa họng súng về phía trước và nhắm bắn.

Phi công suýt nữa đã bị cảnh tượng này doạ cho chết khiếp, ấp a ấp úng giải thích.

“Tôi.... tôi là phi công của nhà họ Vương, ông chủ của tôi tên là Vương Nhạc Hạo.

Người lính ngạc nhiên hỏi.

“Vừa rồi tại sao anh không trả lời? Tại sao lại tự ý xông vào phạm vi quân sự? Tại sao lại đến đây?”

Hàng loạt câu hỏi này khiến da đầu anh ta tê dại, đầu óc như hỗn loạn. “Tôi... tôi không biết.” “Dẫn đi!”

Tên phi công suýt nữa đã khóc rống lên, đúng là anh ta không biết tại sao mình lại đến nơi này mà!

Cùng lúc đó, trong một góc của căn cứ quân sự, một người một chó thò đầu ra, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.

Tiểu Kha âm thầm lập kế hoạch trong lòng. “Tiểu Hắc, nếu muốn tìm chị hai, có phải nên hỏi rõ chị ở đâu đúng không?” Tiểu Hắc có tính người dưới chân cậu gật gật đầu.

“Chắc chắn cha sẽ không nói cho tao biết, cho nên chúng ta đi tìm anh Tiểu Lưu trước."

“Sau khi hỏi rõ ràng, chúng ta mới có thể nghĩ ra cách cứu chị được.”

Sau khi cậu đưa ra quyết định cuối cùng, lúc chuẩn bị hành động, đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề nan giải.


“Ở chỗ anh Tiểu Lưu có rất nhiều người, nếu mình đi thẳng tới chỗ anh ấy, nhất định sẽ bị phát hiện”

Tiểu Kha tự lẩm bẩm.

“Phải làm sao đây? Nếu mình cứ đi qua như vậy sẽ bị phát hiện.” Cậu bĩu môi khó chịu và đi đi lại lại trong góc tường.

Gâu! Gâu!

Tiểu Hắc xoay người mấy vòng, như muốn bày tỏ điều gì.

Cậu không kiên nhãn than thở trước mặt Tiểu Hắc.

“Mày sủa cái quái gì? Mau ngậm miệng lại!”

Đột nhiên, một ý tưởng chợt loé lên trong đầu cậu.

Nếu nhìn mình còn nhỏ tuổi như vậy thì chỉ cần thay đổi dung mạo một chút là được rồi.

Nghĩ đến đây, cậu âm thầm kích hoạt thuật pháp, sử dụng thuật dịch dung với bản thân mình.

Kỹ thuật này tương tự như thuật tịnh thân, chẳng qua khi ở luyện khí kỳ, cậu vẫn chưa biết sử dụng.

Bây giờ đang trong trúc cơ kỳ, vừa vặn có thể sử dụng thuật pháp này.

Chỉ thấy khói dày đặc bao trùm khu vực xung quanh Tiểu Kha, sau khi khói tan đi, một thanh niên mặc áo choàng trắng xuất hiện tại chỗ.

Đôi mắt của Tiểu Hắc suýt nữa bị nổ tung, nó không ngờ cậu chủ nhỏ còn có kỹ năng này.

Chỉ thấy khuôn mặt và ngoại hình của cậu rất tuấn lãng, ngũ quan sắc nét, đường cong rõ ràng.
 
Chương 94: C94: Võ đang tiêu dao tâm pháp


"Em trai à, đạo sĩ già đưa em đi kia, vậy ông ấy đâu?"

Trán Tiểu Kha lập tức đổ mồ hôi lạnh, nụ cười gượng gạo đông cứng trên mặt.

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, dường như không tin câu chuyện của cậu.

"À thì… ừm…"

Đầu óc Tiểu Kha chạy nhanh.

"Sư phụ không cho con tiết lộ lung tung, nhưng ngài đã cho con một thứ."

Nói rồi, cậu làm bộ lục lọi trong áo, rồi lấy ra một cuốn sách đặt lên bàn.

Mọi người lập tức vây quanh xem, thậm chí Vương Nhạc Hạo cũng tạm quên mình đang 'bị thương nặng'.

"Võ Đang Tiêu Dao Tâm Pháp?"

Trong lòng bốn người dậy sóng gió, những gia tộc lớn như họ có hiểu biết chút ít về các môn phái.

Phái Võ Đang bên ngoài trông là nơi cầu phúc tu duyên, nhưng bên trong là một trong những địa điểm tu hhafnh Đạo gia, các đạo sĩ ở đó có sức mạnh bí ẩn khó lường.

Nếu đạo trưởng kia muốn thu nhận Tiểu Kha làm đồ đệ, rồi giúp đỡ cậu, tất cả đều có lý do rồi.

Đợi Tiểu Kha cất cuốn sách đi, Vương Nhạc Hạo lập tức phản ứng, ngồi lại xe lăn.

Vương Tiểu Kha, Vương Nhạc Hạo: Suýt nữa thì lộ hết rồi.


Sau đó Vương Tư Kỳ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh dặn dò em trai:

"Chị mua lại chiếc điện thoại mới rồi, sau này có chuyện gì cứ nhắn cho mọi người biết, gia đình gọi điện nhớ nghe máy."

Cậu cầm lấy điện thoại, thấy Weibo đã đăng nhập sẵn, giống hệt chiếc cũ.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Kha lại vác ba lô đến trường.

Lần này, cả nhà cùng nhau chen chật cứng lên một xe lái đến trường tiểu học Ma Đô.

Chật chội nên chỉ có thể tựa vào lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha làm mặt xịu xuống.

"Con chỉ đi học thôi, tại sao lại đi theo đông thế này?"

Nếu mấy chị gái khác cũng như chị bảy, chị tư thì mỗi ngày cậu phải đi xe đoàn đến trường à?

Đến cổng trường.

Tiểu Kha nhảy xuống xe vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi quay người chạy vào trường.

Lớp 1/1.

Bước vào lớp học vừa quen thuộc vừa xa lạ, cậu cảm thấy có chút xúc động.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cậu đã nghỉ học một tháng rồi.

Vừa ngồi xuống bàn, Tiểu Kha mới vừa đặt cặp sách xuống thì bị một cậu bé hét lên:


"Này, đây là chỗ ngồi của tôi!"

Quay lại, chỉ thấy một cậu bé lùn nhìn cậu với ánh mắt giận dữ, khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

"Cậu là Vương Tiểu Kha mới nhập học được một thời gian là nghỉ không quay lại đúng không? Bây giờ chỗ ngồi của cậu ở đằng kia."

Nói rồi, cậu bé lùn nhướng mày chỉ về chỗ ngồi ở góc lớp.

Vừa hay chỗ đó gần thùng rác nên không ai muốn ngồi đó.

Điều này khiến Tiểu Kha hơi cạn lời, tên nhóc này thấp hơn mình nửa cái đầu từ đâu ra thế, sao mình chưa từng thấy.

Vừa lúc Đỗ Tử Mặc cũng vác cặp bước vào lớp.

Chú ý thấy hai người, cậu bé vui mừng chạy lại cười nói:

"Vương Tiểu Kha, sao cậu không đi học lâu thế…"

Khi nhận ra tình hình có vẻ không ổn, cậu bé vội kéo Tiểu Kha sang một bên thì thầm.

"Đây là học sinh mới chuyển đến tên Đổng Văn Văn sau khi cậu nghỉ học, nghe nói cha cậu ta là thành viên hội đồng trường, mình nên tránh đừng gây sự với cậu ta."

"Hội đồng trường?"

Tiểu Kha nghi hoặc hỏi, Đỗ Tử Mặc giải thích tiếp:

"Hội đồng trường mạnh hơn cả hiệu trưởng đó, thầy cô ai cũng sợ không dám chọc cậu ta."

Nghe lời giải thích của Đỗ Tử Mặc, Tiểu Kha đại khái đã hiểu ý.

"Hừ, kệ cái gì hội đồng đi, ai cũng không được chiếm chỗ của tôi!"

Tiểu Kha không quan tâm lời nói của Đổng Văn Văn, ngồi thẳng xuống chỗ cũ.

Đổng Văn Văn tức giận đẩy cậu xuống, muốn cậu lăn khỏi ghế.

Không cần phải nói, sức lực của nhóc này hoàn toàn vô dụng.
 
Chương 94: C94: Võ đang tiêu dao tâm pháp


"Em trai à, đạo sĩ già đưa em đi kia, vậy ông ấy đâu?"

Trán Tiểu Kha lập tức đổ mồ hôi lạnh, nụ cười gượng gạo đông cứng trên mặt.

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, dường như không tin câu chuyện của cậu.

"À thì… ừm…"

Đầu óc Tiểu Kha chạy nhanh.

"Sư phụ không cho con tiết lộ lung tung, nhưng ngài đã cho con một thứ."

Nói rồi, cậu làm bộ lục lọi trong áo, rồi lấy ra một cuốn sách đặt lên bàn.

Mọi người lập tức vây quanh xem, thậm chí Vương Nhạc Hạo cũng tạm quên mình đang 'bị thương nặng'.

"Võ Đang Tiêu Dao Tâm Pháp?"

Trong lòng bốn người dậy sóng gió, những gia tộc lớn như họ có hiểu biết chút ít về các môn phái.

Phái Võ Đang bên ngoài trông là nơi cầu phúc tu duyên, nhưng bên trong là một trong những địa điểm tu hhafnh Đạo gia, các đạo sĩ ở đó có sức mạnh bí ẩn khó lường.

Nếu đạo trưởng kia muốn thu nhận Tiểu Kha làm đồ đệ, rồi giúp đỡ cậu, tất cả đều có lý do rồi.

Đợi Tiểu Kha cất cuốn sách đi, Vương Nhạc Hạo lập tức phản ứng, ngồi lại xe lăn.

Vương Tiểu Kha, Vương Nhạc Hạo: Suýt nữa thì lộ hết rồi.


Sau đó Vương Tư Kỳ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh dặn dò em trai:

"Chị mua lại chiếc điện thoại mới rồi, sau này có chuyện gì cứ nhắn cho mọi người biết, gia đình gọi điện nhớ nghe máy."

Cậu cầm lấy điện thoại, thấy Weibo đã đăng nhập sẵn, giống hệt chiếc cũ.

Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Kha lại vác ba lô đến trường.

Lần này, cả nhà cùng nhau chen chật cứng lên một xe lái đến trường tiểu học Ma Đô.

Chật chội nên chỉ có thể tựa vào lòng Trần Tuệ, Tiểu Kha làm mặt xịu xuống.

"Con chỉ đi học thôi, tại sao lại đi theo đông thế này?"

Nếu mấy chị gái khác cũng như chị bảy, chị tư thì mỗi ngày cậu phải đi xe đoàn đến trường à?

Đến cổng trường.

Tiểu Kha nhảy xuống xe vẫy tay tạm biệt mọi người, rồi quay người chạy vào trường.

Lớp 1/1.

Bước vào lớp học vừa quen thuộc vừa xa lạ, cậu cảm thấy có chút xúc động.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cậu đã nghỉ học một tháng rồi.

Vừa ngồi xuống bàn, Tiểu Kha mới vừa đặt cặp sách xuống thì bị một cậu bé hét lên:


"Này, đây là chỗ ngồi của tôi!"

Quay lại, chỉ thấy một cậu bé lùn nhìn cậu với ánh mắt giận dữ, khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

"Cậu là Vương Tiểu Kha mới nhập học được một thời gian là nghỉ không quay lại đúng không? Bây giờ chỗ ngồi của cậu ở đằng kia."

Nói rồi, cậu bé lùn nhướng mày chỉ về chỗ ngồi ở góc lớp.

Vừa hay chỗ đó gần thùng rác nên không ai muốn ngồi đó.

Điều này khiến Tiểu Kha hơi cạn lời, tên nhóc này thấp hơn mình nửa cái đầu từ đâu ra thế, sao mình chưa từng thấy.

Vừa lúc Đỗ Tử Mặc cũng vác cặp bước vào lớp.

Chú ý thấy hai người, cậu bé vui mừng chạy lại cười nói:

"Vương Tiểu Kha, sao cậu không đi học lâu thế…"

Khi nhận ra tình hình có vẻ không ổn, cậu bé vội kéo Tiểu Kha sang một bên thì thầm.

"Đây là học sinh mới chuyển đến tên Đổng Văn Văn sau khi cậu nghỉ học, nghe nói cha cậu ta là thành viên hội đồng trường, mình nên tránh đừng gây sự với cậu ta."

"Hội đồng trường?"

Tiểu Kha nghi hoặc hỏi, Đỗ Tử Mặc giải thích tiếp:

"Hội đồng trường mạnh hơn cả hiệu trưởng đó, thầy cô ai cũng sợ không dám chọc cậu ta."

Nghe lời giải thích của Đỗ Tử Mặc, Tiểu Kha đại khái đã hiểu ý.

"Hừ, kệ cái gì hội đồng đi, ai cũng không được chiếm chỗ của tôi!"

Tiểu Kha không quan tâm lời nói của Đổng Văn Văn, ngồi thẳng xuống chỗ cũ.

Đổng Văn Văn tức giận đẩy cậu xuống, muốn cậu lăn khỏi ghế.

Không cần phải nói, sức lực của nhóc này hoàn toàn vô dụng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom