Sống ở thành phố B suốt hai mươi năm qua, Triệu Mặc Bình thường xuyên theo ông bà nội đi du lịch nước ngoài, chưa từng đặt chân đến một thị trấn hẻo lánh như thế này.
Lần đầu tiên gặp Giang Dữ, là khi Triệu Minh Triết vội vàng chạy tới bệnh viện thị trấn.
Triệu Mặc Bình không có cơ hội nhìn rõ dáng vẻ của Giang Dữ. Anh chỉ đứng ngoài phòng cấp cứu, lặng lẽ nhìn một cô gái cứ liên tục cúi đầu xin lỗi một bà lão họ Lâm.
Cô gái có thân hình cực chuẩn, đẹp đến mức yêu mị, đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ quyến rũ lả lơi.
Anh biết cô gái đó tên là Nam Hướng Nhụy. Triệu Mặc Bình đã tìm hiểu trước, cô là bạn thân của Lâm Niệm. Rõ ràng sở hữu nhan sắc trời ban, vậy mà lại sống giả tạo, ham vật chất.
Khi ánh mắt lướt qua chiếc váy hàng nhái rẻ tiền mà cô mặc, chỉ trong khoảnh khắc ấy, Triệu Mặc Bình đã đưa ra một quyết định.
Anh và Giang Dữ vốn không thân, và anh cũng hiểu, với thân phận của mình, căn bản không có khả năng đưa Giang Dữ trở về nhà họ Triệu.
Thế nên, anh bắt đầu theo đuổi Nam Hướng Nhụy bằng cách xa hoa nhất, mua vô số túi hiệu và quà tặng đắt tiền.
Những món quà anh tặng, Nam Hướng Nhụy chưa bao giờ từ chối.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, họ thành một đôi.
Ban đầu, Triệu Mặc Bình cực kỳ khó chịu với dáng vẻ thực dụng và giả tạo của cô. Anh ghét việc cô khoe xe sang, túi hiệu lên mạng xã hội, càng ghét cảnh cô rít điếu thuốc giữa làn khói lượn lờ, đầy ngông nghênh.
Nhà họ Triệu cực kỳ nghiêm khắc, ông nội anh càng ghét rượu bia và thuốc lá như kỵ tà.
Có lần, hai người ngồi trong xe, mùi khói thuốc xộc thẳng lên ngực, khiến anh ho sặc sụa dù đã hạ cửa kính.
Nam Hướng Nhụy ngậm điếu thuốc, cười nửa miệng nhìn anh: “Ngài Triệu đúng là được dạy dỗ nghiêm khắc, chưa từng hút thuốc à? Không nhìn ra đấy.”
Vừa nói, đôi mắt đầy vẻ khiêu khích của cô hơi nhướng lên, ngón tay thon dài đưa tới kéo nhẹ cà vạt anh.
Xe im phăng phắc, hai người gần như dính sát vào nhau.
Nam Hướng Nhụy mở cửa kính, vứt điếu thuốc ra ngoài. Cô cảm nhận rõ tiếng th* d*c đang phập phồng của anh.
“Làm gì vậy?” Anh hỏi.
Cô cười khẽ, cầm lấy cổ tay anh, đặt lên eo mình rồi thản nhiên ngồi hẳn lên đùi anh.
Bốn mắt chạm nhau, hơi thở quyện lấy nhau.
Trong lòng cô như có cây búa nhỏ gõ nhẹ một cái, đối diện là đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch đầy cuốn hút, trong tròng đen ấy phản chiếu lại một hình ảnh nhỏ xíu của chính cô.
Lông mi dài rũ xuống, ánh mắt cô dừng lại trên khoé môi khẽ cong của Triệu Mặc Bình.
Có lẽ là bị không khí lôi kéo, đầu ngón tay mềm mại của cô chạm nhẹ vào môi anh, thì thầm hỏi: “Muốn thử mùi vị thuốc lá không?”
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của cô chạm lên môi anh, mạnh mẽ tách ra, để hương vị thuốc lá tan ra trong khoang miệng.
Lần đầu tiên, Triệu Mặc Bình cảm thấy mùi thuốc lá, thứ anh luôn ghét bỏ từ nhỏ, lại có vị ngọt đến thế.
Anh gần như si mê mùi thuốc còn vương trên môi cô, nhìn vào đôi mắt mê hoặc kia, khẽ nhướng mày.
Đôi môi lạnh lẽo lướt nhẹ qua cằm cô, anh không còn kiềm chế được khao khát chôn chặt bao năm trong lòng, hôn xuống chiếc cổ trắng ngần mềm mại.
Rõ ràng anh không ưa Nam Hướng Nhụy, vậy mà chẳng hiểu sao, lại chẳng thể nào kháng cự được hương vị của cô.
Dù mùi đó có lẫn cả khói thuốc, anh vẫn đắm chìm tận hưởng, thậm chí càng lúc càng lún sâu.
Từ đó, anh bắt đầu thường xuyên lui tới chỗ ở của cô, vứt bỏ cả phong thái quý ông đã duy trì bao năm. Có vẻ như chỉ có Nam Hướng Nhụy mới khiến anh giải tỏa được cảm xúc và khát vọng bị dồn nén quá lâu.
Anh đắm chìm trong ảo cảnh ngọt ngào ấy cho đến ngày nhận được cuộc gọi của ông nội, giục họ quay về.
Tối hôm đó, nhìn Nam Hướng Nhụy ngủ say trên giường, Triệu Mặc Bình ngồi rất lâu ở mép giường. Bóng lưng mỏng manh hơi cong xuống.
Kể từ lần bị phạt quỳ giữa trời tuyết năm xưa, đã rất lâu anh không thấy hụt hẫng đến thế, lâu đến mức bản thân cũng không rõ là cảm giác gì.
Chỉ thấy trong tim có chút tê dại, nghèn nghẹn, không diễn tả nổi.
Anh nghiêng người đắp lại chăn cho cô, đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng mi cong vút như chổi nhỏ.
Dường như thấy ngứa, cô cau mày trong giấc ngủ, không mở mắt, chỉ theo bản năng kéo tay anh lại ôm chặt.
Ánh mắt Triệu Mặc Bình dịu hẳn đi. Anh rút tay ra nhẹ nhàng, như đang tự lẩm bẩm, giọng trầm thấp:
“Có hận tôi không? Hay… sẽ quên tôi…”
Nói xong, anh cười khẽ, đượm buồn: “Thôi, hận tôi còn hơn.”
Anh không muốn cô quên anh. Triệu Mặc Bình cả đời bề ngoài hào nhoáng, nhưng chưa từng thật sự được ai coi trọng.
Ít nhất bên Nam Hướng Nhụy, anh từng là duy nhất, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cả đời anh cố gắng chỉ để được ông nội công nhận, vậy mà cuối cùng vẫn chẳng bằng một phần trăm của Giang Dữ. Ngay cả tài sản của nhà họ Triệu, anh cũng không được chia lấy một xu.
Anh nghĩ, nếu đưa một cô gái như Nam Hướng Nhụy về nhà, e rằng sẽ càng bị người ta cười nhạo thêm thôi.
Trở về thành phố B, cụ ông nhà họ Triệu mừng đến mức cả đêm không chợp mắt được, trời vừa tờ mờ sáng đã vội dẫn Giang Dữ và Lâm Niệm đến mộ tổ của nhà họ Triệu để tế bái tổ tiên.
Ở nhà họ Triệu gần hai mươi năm, Triệu Mặc Bình chưa từng có tư cách đi cùng cụ ông đến phần mộ tổ. Nhiều nhất, anh chỉ có thể đứng ngoài nghĩa trang với dáng vẻ đoan chính, lễ độ.
Không lâu sau đó, anh đính hôn.
Cô gái kia là người cùng tuổi với anh, gia đình cũng là chỗ thân quen lâu đời với nhà họ Triệu. Hai người chưa từng gặp mặt, càng không nói đến tình cảm gì.
Nhưng đó là hôn sự do ông sắp đặt, vậy thì anh đồng ý thôi.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, Triệu Mặc Bình chưa từng có quyền lựa chọn điều gì cho riêng mình.
Ngày cưới, Nam Hướng Nhụy không đến.
Nghe nói cô ấy đã thay người yêu hết lần này đến lần khác, lần này cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc rồi.
Từ tận đáy lòng, Triệu Mặc Bình chúc phúc cho cô. Anh nắm tay cô dâu, nhìn Giang Dữ và Lâm Niệm dưới sân khấu cười rạng rỡ hạnh phúc.
Anh khẽ cong môi, nhẹ nhàng vén tấm khăn voan trên đầu cô gái.
Hai năm sau, mẹ anh mắc ung thư phổi, cuối cùng uất ức mà qua đời.
Bà không làm tang lễ, lúc hạ táng cũng chỉ có một người thân duy nhất đi cùng, là Triệu Mặc Bình.
Anh mặc vest chỉnh tề, ôm di ảnh của mẹ ruột. Kỳ lạ thay, anh không cảm thấy quá đau lòng, suốt cả quá trình, anh chỉ lặng lẽ dõi theo từng bước hạ huyệt, nét mặt không biểu cảm.
Trở lại căn hầm ẩm thấp từng là nơi hai mẹ con sinh sống, di vật của mẹ đặt ở vị trí trung tâm trên bàn.
Là một chiếc hộp sắt cũ đã hơi rỉ sét, bên trong là những bức ảnh từ bé đến lớn của Triệu Mặc Bình.
Từ ngày anh chào đời đến lúc tám tuổi, từng tấm đều được giữ gìn nguyên vẹn, chỉ hơi ngả màu theo thời gian.
Dưới đáy hộp là vài lá thư cũ kỹ đến mức gần như nát vụn.
Triệu Mặc Bình nhận ra nét chữ này, là của cha anh.
Từng bức thư, đều mở đầu bằng hai chữ “Yêu em”, sau đó là những dòng nắn nót, dịu dàng đến chua xót, viết ra nỗi tương tư và nhung nhớ đối với mẹ anh.
Đối với một cô gái đang trong độ tuổi dậy thì thuở ấy, Triệu Minh Triết, một người đàn ông nho nhã và ôn hòa như thế, quả thật dễ dàng khiến trái tim bà rung động. Chính vì thế, bà đã mắc phải một sai lầm lớn không thể cứu vãn.
Tự trừng phạt mình bằng cách sống cả đời trong căn hầm tăm tối này, nhưng lại không nỡ để con trai chịu khổ cùng. Vậy nên, bà đã đưa anh đến nhà họ Triệu.
Chiếc hộp sắt han gỉ ấy gần như giam giữ trọn thanh xuân và cuộc đời của bà.
Triệu Mặc Bình không đưa những bức thư đó cho cha mình, chỉ lặng lẽ cất giữ lại.
Mùa xuân năm sau, ông nội qua đời.
Cùng năm đó, Giang Dữ và Lâm Niệm sinh một cặp sinh đôi, một trai một gái. Cụ ông nhà họ Triệu nhìn hai đứa trẻ hồng hào trong vòng tay của Giang Dữ và Lâm Niệm, cuối cùng cũng mãn nguyện mà nhắm mắt xuôi tay.
Lúc hai đứa trẻ chào đời, cả nhà như được một phen náo loạn vì cái tên. Mọi người lật cả cuốn từ điển để chọn tên đẹp nhất.
Cuối cùng, đặt tên anh trai là Giang Ngộ Lâm, em gái là Giang Ngộ Niệm, ghép lại chính là cái tên “Lâm Niệm”.
Người vợ mà Triệu Mặc Bình cưới là một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục. Mười năm sau khi kết hôn, họ mới có đứa con đầu tiên.
Hai người không có nhiều tình cảm, nhiều năm vẫn chỉ giữ mối quan hệ khách sáo, tôn trọng nhau. Thậm chí phần lớn thời gian trong năm, cô sống ở nhà mẹ đẻ.
Do là con gái một, nên con của họ lấy họ mẹ. Triệu Mặc Bình không phản đối, xưa nay anh chưa từng để tâm mấy chuyện đó.
Khi Giang Ngộ Lâm và Giang Ngộ Niệm vào cấp hai, bà cụ nhà họ Triệu cũng mất.
Trước khi đi, bà ôm lấy hai đứa nhỏ, khe khẽ hát một khúc hát năm xưa mình yêu thích, rồi lặng lẽ nhắm mắt.
Giang Dữ không nhận phần tài sản của nhà họ Triệu, tự mình gây dựng sự nghiệp và có được chỗ đứng vững chắc trong giới kinh doanh.
Còn phần gia sản đồ sộ kia, một nửa quyên góp cho trại trẻ mồ côi, nửa còn lại để lại cho Triệu Mặc Bình.
Cứ thế, Triệu Mặc Bình đã dùng cả nửa đời người mới đổi lại được một phần “ban phát” như thể bố thí.
Người thân bên cạnh lần lượt rời đi, đến năm con trai kết hôn, vào một đêm nọ, Triệu Mặc Bình đột nhiên ho dữ dội, ho ra toàn máu đỏ tươi.
Vợ anh hoảng loạn đưa đến bệnh viện, mới phát hiện: anh đã mắc ung thư phổi giai đoạn cuối, gần như không còn hy vọng.
Anh nằm trên giường bệnh trắng toát, ống thở nặng nề bao lấy khuôn mặt, rất nhiều người đến đứng quanh giường.
Bên cạnh là người vợ tóc đã bạc trắng, gục trên ngực anh khóc nức nở không thôi.
Nhưng trí nhớ của Triệu Mặc Bình đã bắt đầu nhòe đi, anh không còn nhớ rõ người đứng trước mặt là ai. Anh vuốt mái tóc vợ, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ già nua:
“Là Vân Vân phải không?”
Giọng vợ khàn đặc, chẳng còn chút nào giống cô gái dịu dàng năm ấy. Cô khóc đến nấc nghẹn.
Triệu Mặc Bình không đáp, chỉ vuốt tóc cô từng chút một.
Hồi lâu, anh mới khẽ hỏi: “Em có yêu anh không?”
Người phụ nữ trước mặt sững lại, nước mắt vẫn lưng tròng. Bao nhiêu năm làm vợ chồng, Triệu Mặc Bình chưa từng hỏi cô câu ấy.
Không nhận được câu trả lời, anh lại hỏi lần nữa: “Vân Vân, em đã từng yêu anh sao?”
Lần này, cô không nói gì. Chỉ im lặng nhìn người đàn ông đã hấp hối trước mắt.
Tự hỏi lòng mình, dường như giữa họ chưa từng có tình yêu. Chỉ là năm tháng trôi qua đã mài mòn sự xa lạ, biến họ thành người thân trên cùng một dòng thời gian.
Nếu nói có yêu, e là chưa từng.
Triệu Mặc Bình không nói gì nữa. Ánh mắt vốn đã mờ đục nay lại càng u ám thêm vài phần.
Từ năm tám tuổi được đưa đến nhà họ Triệu, dường như chưa từng có ai thật lòng yêu thương anh nữa.
Cả đời anh cố gắng đấu đá với Giang Dữ, cuối cùng vẫn thua.
Anh nghĩ, đời mình, thất bại thật rồi.
Trước khi khép mắt, tầm nhìn mờ đi từng chút, trong đầu bỗng chốc hiện lên một bóng hình đỏ rực.
Là một cô gái mặc váy đỏ, dựa lười nhác lên ghế xe mui trần lấp lánh ánh sáng, tay vắt hờ chiếc túi xách hàng hiệu, ngón tay kẹp điếu thuốc, môi cười rực rỡ mà bất kham.
Cô hất tóc, cúi xuống hôn anh, mùi thuốc lá vương trên đôi môi mềm mại.
Cô nói:
“Triệu Mặc Bình, anh muốn thử mùi vị của thuốc lá không? Dễ nghiện lắm đấy.”
“Nếu anh đừng ngoan như vậy thì tốt biết mấy. Cuộc đời mà, sinh ra là để phóng túng chứ đâu phải ép buộc mình.”
“Triệu Mặc Bình, em thấy anh không hạnh phúc. Nhưng làm chính mình thì cũng tốt mà.”
Cô nói: “Triệu Mặc Bình, em yêu anh lắm. Anh có chịu lấy em không?”
Đóa hồng rực rỡ kia cứ thế cháy lên giữa biển lửa trong đầu anh, mãnh liệt, thẳng thắn, hoang dại, rồi dần tan biến theo ánh nhìn mờ nhòe.
Triệu Mặc Bình cố níu lấy, cố nhớ lại, nhưng chẳng thể nào nhớ nổi.
Tiếng khóc đau đớn vang vọng trong tai anh, cuối cùng anh khép mắt.
Anh nhận ra, mình đã thật sự già rồi.
Già đến mức, một bông hồng rực rỡ đến thế, anh cũng không còn nhớ nổi tên, hay dáng vẻ của cô nữa.
Chỉ có đôi môi vương mùi thuốc lá ấy, mãi mãi in hằn trong tâm trí.
Giá như có một điều ước trước lúc rời đi, anh chỉ mong được nếm thử hương vị thuốc lá thật sự, để biết rằng, liệu nó có ngọt ngào như nụ hôn đêm đó hay không.
Bình luận