Chạm Lửa - Tô [...] – Chương 45

Ngày em gái chào đời, Giang Dữ rất lâu rồi mới lại thấy mẹ Triệu cười.

c** nh* nhón chân, bám tay vào khung cửa phòng bệnh. Trong phòng, mẹ Triệu đang nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào bàn tay bé xíu của đứa trẻ sơ sinh, ánh mắt dịu dàng đến độ như muốn tràn cả ra khỏi mi mắt.

Bà nhìn thấy Giang Dữ ngoài cửa, cười gọi cậu vào: “Đây là em gái con, sau này sẽ là người thân nhất của con trên đời này đấy.”

Giang Dữ quay đầu, nhìn thấy bố mình, Triệu Minh Triết, đang đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ dõi vào trong.

Trước khi em gái ra đời, ông ta đã biến mất nhiều ngày, không ai biết ông ta đi đâu.

Hôm ấy, ông ta mặc một chiếc áo choàng đen, râu ria chưa cạo, lặng lẽ đứng ở hành lang. Tấm lưng ngày thường luôn kiêu ngạo nay như bị đè nặng bởi điều gì đó, trông hơi còng xuống.

Khi mẹ Triệu bảo Giang Dữ vào nhìn em gái, Triệu Minh Triết cúi xuống xoa đầu con trai, bảo rằng ông ta đã làm mẹ giận, mẹ không muốn gặp ông, nên nhờ Tiểu Dữ thay bố vào xem em bé.

Giang Dữ ngơ ngác gật đầu, sau đó còn khẽ hỏi mẹ: “Khi nào thì mẹ mới tha thứ cho ba?” Mẹ Triệu chỉ im lặng, hôn nhẹ lên má con trai.

Em gái không giống Giang Dữ mấy. Tuy có vài nét giống mẹ, nhưng đường nét khuôn mặt thì lại như đúc từ một khuôn với một người đàn ông khác.

Giang Dữ từng gặp người đàn ông ấy, cũng từng thấy mẹ tựa vào vai ông ta, cười dịu dàng chưa từng có.

Từ sau khi biết đến sự tồn tại của Triệu Mặc Bình, cậu chưa từng thấy mẹ mình cười rạng rỡ đến vậy.

Đêm hôm ấy, phòng bệnh rất náo nhiệt. Ông bà ngoại vui mừng mua cho bé gái bao nhiêu quần áo.

Chỉ có Triệu Minh Triết đứng lặng bên cửa sổ. Xuất thân từ một gia đình trí thức, nghiêm khắc từ nhỏ, ông rất ghét mùi thuốc lá, vậy mà lúc ấy lại ngập tràn bức bối, phải tự nuốt hết vào lòng.

Mùa đông năm đó, tuyết rơi trắng xóa đè cong cả cành cây, gió lạnh len vào từ những khe cửa.

Ông bà ngoại sức khỏe không tốt, sớm đã về nhà. Mẹ bị gió lạnh làm ho nhẹ mấy tiếng.

Một lúc sau, cửa sổ “rầm” một tiếng bị đóng lại, bên khung cửa chỉ còn lại một tiếng thở dài khẽ khàng.

Mẹ cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, ôm chặt đứa trẻ trong lòng.

Giang Dữ ngồi ngoài phòng, yên lặng nghịch khối rubik, nhưng vẫn nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng. Dường như mẹ tức giận buông xuôi mọi thứ, chủ động đòi ly hôn, còn Triệu Minh Triết thì không đồng ý.

Không biết bao lâu sau, cửa phòng bệnh “rầm” một tiếng đóng lại.

Triệu Minh Triết khoác áo rời khỏi, ánh mắt nhìn Giang Dữ mang theo chút phức tạp. Sau hôm ấy, ông ta không quay lại nữa.

Đêm hôm đó, người ở lại chăm sóc mẹ chỉ có mình Giang Dữ.

Nửa đêm tỉnh dậy, cậu thấy mẹ đang khóc, mắt sưng như quả óc chó, vùi trong chăn, cả người run rẩy.

Năm ấy, bầu không khí ngột ngạt trong gia đình như bọc lấy Giang Dữ, đè ép đến mức cậu không thở nổi.

Những ngày sau đó, Giang Dữ thường thấy người đàn ông kia đến thăm mẹ.

Họ ngồi trên giường bệnh, người đàn ông nắm tay đứa trẻ nhỏ bé, mẹ thì cười dịu dàng.

Ánh nắng chiếu xuống, bóng của ba người họ đan xen trên nền gạch, ánh sáng cũng như nhuốm màu hạnh phúc.

Giang Dữ thoáng ngơ ngác, cậu cảm thấy, ba người bọn họ mới thực sự là một gia đình. Còn mình, là kẻ thừa.

Ngày mẹ xuất viện, chính người đàn ông kia đưa bà về nhà họ Triệu.

Không ai ngờ được, Triệu Minh Triết lại bất ngờ quay về. Khi nhìn thấy hai người đang tr*n tr**ng quấn lấy nhau trên giường, con dao trong tay ông như mất kiểm soát theo dòng cảm xúc rối loạn trong đầu.

Đêm ấy, em gái như có linh cảm, lên cơn bệnh nặng, khóc đến đứt hơi.

Chỉ trong một giờ, bệnh viện tuyên bố không còn dấu hiệu sinh tồn.

Mất đi cả con gái lẫn cháu ngoại, ông bà ngoại gục ngã hoàn toàn. Bà ngoại gào khóc ngoài phòng cấp cứu đến mức ngất lịm, ông ngoại quỳ đập cửa cầu cứu, đòi lại trái tim mà cả đời ông nâng niu.

Còn bố thì sao?

Triệu Minh Triết ngồi bệt trên sàn, ánh mắt trống rỗng, người như đã chết đi một nửa.

Khi ánh mắt ông chạm vào Giang Dữ, ông như bừng tỉnh, vừa bò vừa chạy tới ôm chầm lấy con trai.

Ông ôm chặt đến mức Giang Dữ gần như không thở nổi. Nước mắt nóng hổi rơi lã chã trên mu bàn tay cậu, ông khóc rồi, không thành tiếng, nhưng run rẩy đến mức cả vai cũng lay động.

Đêm ấy, chỉ có Giang Dữ là không khóc. Cậu còn quá nhỏ, chưa hiểu chết là gì.

Cậu chỉ biết, ai cũng rất buồn. Đến mức chẳng ai để ý đến cậu, một Giang Dữ hoang mang giữa đám đông.

Sáng hôm sau, Triệu Minh Triết ra đầu thú.

Cảnh sát đến, chính tay còng tay người bố của cậu lại, rồi lạnh lùng đưa đi.

Sau này, khi Giang Dữ dần hiểu cái gọi là “chết” và “chia ly”, thì bố mẹ đã lâu lắm không còn xuất hiện nữa.

Trong căn nhà rộng lớn ấy chỉ còn lại mình cậu, ngày này qua ngày khác nhìn vào tấm ảnh đã vỡ tan.

Hóa ra, gương mặt từng quen thuộc ấy cũng sẽ bị thời gian mài mòn, cuối cùng chỉ còn là bức ảnh lặng câm.

Giang Dữ rất nhớ mẹ Triệu, nhưng bà không quay lại, thậm chí, không một lần nào xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Một tháng sau, cậu được đưa đến trấn nhỏ này, trở thành con trai nhà họ Giang. Hộ khẩu được đổi tên thành Giang Dữ, rồi gặp cô bé hàng xóm biết múa ballet.

Dưới sự bướng bỉnh của Giang Miểu Miểu và sự khắc nghiệt của mẹ Giang, Giang Dữ dần quen với cuộc sống ấy.

Cậu gần như đã quên gương mặt mẹ Triệu, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh con dao đâm vào bụng bà, tiếng hét thất thanh hoảng loạn…

Mẹ chết, bố vào tù, ông bà ngoại ngày ngày khóc đến phát điên, em gái chưa đầy tháng cũng mất.

Chỉ trong một năm, không hề báo trước, mọi người lần lượt biến mất khỏi cuộc đời Giang Dữ, để lại cậu lạc lõng giữa một thế giới xa lạ.

Không khí chìm vào im lặng thật lâu. Giang Dữ hờ hững liếc Triệu Mặc Bình một cái, ánh mắt đen thẳm không mang theo chút cảm xúc nào:

“Anh quay về từ phương trời nào xa xôi, gom hết đám người này tới đây… là muốn tôi chết cho rồi sao?”

Triệu Mặc Bình vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Không đến mức đó. Tôi không muốn bước vào vết xe đổ của Triệu Minh Triết. Tôi chỉ tò mò muốn biết con bé họ Lâm kia quan trọng với cậu đến đâu.”

“Giờ thì thấy rồi đấy.” Giọng Giang Dữ lạnh như băng, sát khí trong mắt dần hiện rõ, khóa chặt lấy Triệu Mặc Bình.

“Nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh.”

Triệu Mặc Bình vẫn mỉm cười ôn hòa: “Đừng căng thẳng. Tôi sẽ không làm gì Lâm Niệm đâu. Cô brs ấy chẳng liên quan gì đến nhà họ Triệu cả. Mà nhìn cậu hôm đó vì cô ta suýt mất mạng, tôi cũng biết giới hạn là gì.”

Triệu Mặc Bình luôn nói năng mềm mỏng, lịch sự, giống hệt Triệu Minh Triết năm xưa. Giang Dữ cảm thấy phiền, không muốn tiếp tục nói chuyện, bèn phất tay nằm lại giường, nhắm mắt nghỉ ngơi:

“Anh đi đi. Lâm Niệm là người của tôi. Trước khi ra tay thì anh nên cân nhắc kỹ hậu quả.”

Triệu Mặc Bình im lặng một lát, ánh mắt lóe lên tia kỳ lạ, đột ngột nói:

“Cậu chỉ biết em gái cậu chết vì bệnh, Triệu Minh Triết ra đầu thú… nhưng cậu có biết, con bé chết thế nào không?”

Giang Dữ cau mày, bực bội: “Một phút không nhắc tới tên ông ta, anh muốn chết à?”

Cậu không muốn nghe tên đó. Tình cảm với Triệu Minh Triết luôn đầy mâu thuẫn, vừa trách ông khiến mẹ cậu tuyệt vọng mà chết, vừa hận ông lăng nhăng phụ bạc. Nhưng bao năm qua, dù không một lần trở lại nhà họ Triệu, tất cả mật mã két sắt, thẻ ngân hàng… đều là ngày sinh của Giang Dữ, chưa từng thay đổi.

Triệu Minh Triết dùng mọi cách để bù đắp, lấy lòng con trai. Giang Dữ từng thấy dáng vẻ hèn mọn nhất của ông. Vì máu mủ, Giang Dữ dù có lạnh nhạt, nhưng chẳng thể thật lòng ghét ông hoàn toàn.

“Nhưng chuyện này bắt buộc phải nói.” Triệu Mặc Bình bình tĩnh nhìn thẳng vào Giang Dữ.

“Triệu Minh Triết tuy phong lưu, nhưng là ông chủ tử tế, không quỵt lương, chẳng đắc tội ai. Ông ta hoàn toàn có thể tìm người làm chứng, chứng minh hôm đó không có mặt tại hiện trường.”

Giang Dữ lặng im, chờ hắn nói tiếp.

“Cậu biết không, ông ta tự thú, không phải vì mẹ cậu, mà là vì Triệu Hòa.”

Triệu Mặc Bình ngừng lại, mắt ánh lên nét điên cuồng, như đang quan sát kỹ phản ứng của Giang Dữ.

Quả nhiên, Giang Dữ ngẩng phắt đầu. Lâu lắm rồi cậu chưa nghe lại cái tên ấy, Triệu Hòa. Là tên em gái cậu, chính tay cậu đặt, theo ý mẹ: “Hòa” trong hòa thuận, bình an.

Chuyện ấy, cậu chỉ từng nói với một người duy nhất, Triệu Minh Triết.

“Anh nói bậy cái gì đấy?” Giang Dữ trừng mắt, túm cổ áo Triệu Mặc Bình, giọng đầy sát khí.

“Triệu Minh Triết yêu mẹ cậu thật, điều này ai cũng biết. Nhưng con bé Triệu Hòa, ai là cha nó, chắc không cần nói. Mẹ cậu chết, cũng vì Triệu Hòa.”

Triệu Mặc Bình cười nhạt, tao nhã như cũ:

“Vậy cậu nghĩ, Triệu Minh Triết sẽ không có bóng ma tâm lý sao? Mỗi ngày nhìn thấy đứa trẻ ấy, có khác gì sống trong ác mộng? Không điên mới lạ.”

Giọng anh ta càng lúc càng lớn, ánh mắt bức ép từng bước, lời nói cũng nhanh hơn.

“Cậu giống mẹ như đúc. Cậu nghĩ ông ta nhìn cậu không thấy ám ảnh à? Nhưng ông ta yêu cậu, cậu là con ruột, ông ta không nỡ động vào.”

Giang Dữ run nhẹ đầu ngón tay, cố nén tức giận, mắt như dao:

“Vậy ý anh là gì?”

Triệu Mặc Bình cười thấp, cúi sát bên tai cậu:

“Ý tôi là: Triệu Minh Triết đã giết ba mạng người trong một đêm. Sống ngoài xã hội cũng chẳng yên, đầu óc thì dần loạn, chẳng thà tự đầu thú, còn có thể ngụy biện là tự vệ, hưởng án nhẹ.”

Giang Dữ lạnh lùng: “Nếu anh lừa tôi, tôi sẽ giết anh.”

Triệu Mặc Bình cười nhạt: “Cậu có thể về hỏi cha và ông nội cậu. Họ sẽ không giấu đâu.”

Từ lúc rời khỏi phòng bệnh, Triệu Mặc Bình chỉnh lại gọng kính đã vỡ, dù bị Giang Dữ đánh tím cả khóe môi và mắt, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn quý ông.

Lâm Niệm đang ngồi ở bậc cầu thang ngủ gật, thấy hắn đi tới liền tỉnh táo hẳn.

Ánh mắt anh ta lập tức dừng trên sợi dây tay đỏ nơi cổ tay cô, mặt dây nhỏ xíu khắc chữ “Dữ”.

Anh ta đương nhiên nhận ra, là món quà ông nội Giang từng cầu ở chùa lớn khắp nơi, nhân sinh nhật ba tuổi của Giang Dữ. Nói đeo nó sẽ hóa giải tai ương, cầu bình an.

Nhưng Triệu Mặc Bình cũng nhớ món này không thể tùy tiện trao tay người khác. Nếu đưa cho ai, Giang Dữ sẽ gánh hết tai ương thay người đó.

Sau bao năm rời nhà họ Triệu, vậy mà vẫn giữ lại còn đeo lên tay Lâm Niệm.

Triệu Mặc Bình cười, cúi đầu: “Dây đẹp thật, hợp với em lắm.”

Lâm Niệm cụp mắt nhìn xuống, hơi ngẩn ra. Cô nhớ đây là của Giang Dữ, không rõ từ lúc nào lại ở trên tay mình.

Cô cố giữ bình tĩnh, giơ tay lên: “Đẹp không? Giang Dữ tặng tôi đấy.”

Triệu Mặc Bình gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đẹp thật. Có điều vật này nặng lắm. Mong sau này cô đừng cảm thấy áp lực quá.”

Nói rồi, anh ta quay người đi thẳng.

Lâm Niệm ngẩn ra suy nghĩ một lúc lâu mới sực nhớ: Giang Dữ còn ở trong phòng bệnh!

Cô vội đẩy cửa bước vào. Giang Dữ đang ngồi tựa vào giường, môi rớm máu, trông rõ ràng là bị đánh không nhẹ.

Lâm Niệm xót ruột bước tới, chỉ vào môi cậu, giọng lo lắng: “Đau không?”

Giang Dữ giật mình, khi cô đến gần thì khẽ bóp nhẹ vành tai ửng đỏ của cô.

Giọng cậu khàn khàn, mang theo nụ cười lười biếng: “Đau chứ, sao mà không đau.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Lâm Niệm áp sát lại, mắt bắt đầu hoe đỏ.

“Đừng khóc nữa, khóc cái gì chứ?”

Giang Dữ vòng tay qua eo cô, tựa cằm lên vai cô, giọng thấp gần như thì thầm:

“Qua đêm hôm qua rồi, chúng ta đã là người lớn rồi. Đừng suốt ngày khóc nhè nữa, con nít à.”

Không khí trở nên ám muội. Giọng nói mang theo hơi thở nóng ấm bên tai khiến tai cô đỏ đến phát sốt.

Giang Dữ nhắc, Lâm Niệm mới chợt nhớ: Hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của cô, không lạ vì sao tỉnh dậy thấy bao cuộc gọi và tin nhắn chúc mừng.

“Làm tôi để lỡ mất lễ trưởng thành của cậu, là lỗi của tôi, để mấy hôm nữa—”

Cô không đợi cậu nói hết, chủ động hôn nhẹ lên môi cậu, giọng nhẹ nhàng mê hoặc:

“Như này thì sao? Như này còn đau không?”

Giang Dữ sững người, ngây ngẩn nhìn cô.

“Giang Dữ, em trưởng thành rồi. Chúng ta đều là người lớn cả rồi.”

Lâm Niệm lấy hết can đảm, mắt chan chứa dịu dàng: “Điều ước đầu tiên sau khi trưởng thành, là được hôn anh.”

Một lúc sau, Giang Dữ bật cười, tay khẽ chạm lên má cô, cúi đầu hôn cô lần nữa.

Căn phòng yên ắng chỉ có hai người. Bên ngoài trời đã tối, rèm cửa khẽ bay trong gió, ánh đèn vàng phủ lên hai thân hình quấn lấy nhau.

Không khí nóng rực như muốn bùng cháy. Giang Dữ từng chút chiếm lấy môi cô, mạnh mẽ đến bá đạo. Lâm Niệm cũng nhiệt tình đáp lại.

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa cộc cằn khiến hai người giật nảy.

Y tá bưng hộp thuốc đứng trước cửa, tròn mắt nhìn hai người còn chưa buông nhau ra, còn đảo tròng mắt khinh bỉ:

“Giang Dữ, đến giờ thay thuốc.”

Lâm Niệm lúc này mới nhận ra mình đang ngồi trên đùi anh, tư thế cực kỳ dễ xảy ra chuyện.

Cô bật dậy như lò xo, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

Ngược lại, Giang Dữ rất bình tĩnh, còn khẽ xoa tai cô.

Y tá kia khá trẻ, trông chừng tuổi ngang ngửa họ, lúc đi ngang qua Lâm Niệm mặt đầy vẻ kênh kiệu.

Nhưng tới chỗ Giang Dữ thì khác hẳn. Vừa tháo băng vừa cố tình vén tóc sau tai, còn liếc mắt đưa tình liên tục.

Lâm Niệm đen mặt, Giang Dữ cũng cứng cả mặt.

Tay Giang Dữ rất đẹp, dù từng chịu khổ nhưng vẫn đẹp hơn hẳn người cùng tuổi, Lâm Niệm thậm chí còn ghen tị với làn da trời sinh ấy.

Trong lúc thay thuốc, y tá kia còn cố tình sờ tay anh mấy lần.

Lâm Niệm nhìn mà bốc hỏa, đến khi thay xong mới lạnh giọng:

“Giang Dữ, bác sĩ trưởng của bọn họ đâu? Em muốn khiếu nại. Lần sau đổi y tá khác.”

Y tá quay đầu trừng mắt: “Dựa vào đâu?”

“Dựa vào việc cô sàm sỡ bạn trai tôi, được không? Người yêu tôi chỉ mình tôi được đụng vào.”

Ngay khi cửa “rầm” một tiếng đóng lại, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Đôi mắt đen nhánh như muốn nuốt trọn người trước mặt, môi Giang Dữ cong lên, giọng khẽ trầm xuống:

“Lâm Niệm Niệm, vừa nãy em nói ai là bạn trai em cơ?”

Lâm Niệm bị ánh mắt nóng bỏng nhìn đến ngột ngạt, giãy mấy cái không thoát.

Mãi một lúc sau mới đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng lí nhí:

“Là anh nói đấy chứ. Em trưởng thành rồi, thì mình là người yêu rồi còn gì…”

[Tác giả nói nhỏ]

Chương này tiến triển +1 +1 +1

Và nhắc lại, hai nhân vật chính đã trưởng thành rồi nha!

Và cũng chỉ hôn thôi, không làm gì quá đâu, đừng dắt tui vô sổ đen QAQ~

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...