Chạm Lửa - Tô [...] – Chương 38

Vì đang là giờ vàng săn đồ hải sản giá rẻ, nên khu chợ bắt đầu thưa người. Chỉ còn vài cặp đôi đứng nép vào nhau, vừa lựa cua vừa thì thầm bàn bạc.

Giang Dữ và Lâm Niệm lẫn trong đám người ấy một cách rất tự nhiên, lắng nghe ông chủ quầy hải sản không ngừng khoe khoang về độ tươi ngon tuyệt hảo của cua nhà mình.

Lâm Niệm mắt vẫn chăm chú nhìn vào bể nước đầy cua, ánh mắt sáng như sao, liên tục gật gù phối hợp với lời giới thiệu của ông chủ, trên tay còn xách một túi to đùng.

Còn Giang Dữ thì trông có vẻ không mấy hứng thú, cậu cúi người, khẽ nói sát tai cô:

“Cua ở đây không tươi đâu, mà mình cũng chẳng biết nấu. Ngày khác tôi dẫn cậu đi ăn chỗ khác ngon hơn.”

“Không, nhưng mình muốn ăn ngay hôm nay cơ.”

Thấy cô cứng đầu không chịu nghe, Giang Dữ nhướng mày, giả vờ đe dọa:

“Lát ai muốn ăn thì người đó phải nấu. Với lại, phải tự xách về đấy.”

Lâm Niệm bỗng thấy tủi tủi, ngẩng mặt nhìn cậu, mắt long lanh như sắp rơi nước.

“Cậu đã hứa với bà là sẽ chăm sóc mình tử tế mà.”

Nhìn đôi mắt đẹp ngập nước ấy, Giang Dữ nhất thời không nói được lời nào. Còn chưa kịp lên tiếng, ông chủ quầy hải sản đã nhịn không nổi chen vào.

“Cậu thanh niên này cũng keo kiệt quá đi, bên cạnh còn có cô bạn gái xinh như hoa thế kia, mà ngay cả mấy con cua cũng không nỡ mua. Vừa nãy tôi còn thấy hai người đẹp đôi, giờ thì thấy cô gái này xứng còn cậu thì chưa chắc.”

Nói đến đây, ông chủ quay sang nhìn Lâm Niệm, giọng mềm hẳn đi.

“Cháu đừng trách chú nói nặng lời. Chú cũng từng có con gái, bị một thằng trai đẹp mồm dẻo miệng lừa yêu. Lúc mới quen thì hứa háo hứa hẹn, nói muốn hái cả mặt trăng cho nó, đến khi cưới rồi thì nhậu nhẹt bê tha, con gái chú khổ suốt đời.”

Nói đến đoạn sau, ông chủ càng kể càng xúc động, mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy oán hận như thể đang nhìn thẳng kẻ thù, khiến Giang Dữ đứng bên cũng cảm thấy ngột ngạt.

Lâm Niệm cũng sững người, mãi đến khi ánh mắt lãnh đạm của Giang Dữ lia tới, cô mới phản ứng lại. Cô vội đỏ mặt giải thích:

“Không phải vậy đâu ạ, bọn cháu không phải quan hệ như chú nghĩ. Bọn cháu cũng không cãi nhau đâu.”

“Ai không phải? Không phải người yêu thì sao lại đứng gần nhau thế? Con gái nhà người ta mà bị nhìn thấy thế này thì bố mẹ lo chết!”

Mặt ông chủ tối sầm, rõ ràng là đang nhớ lại vết thương lòng, càng nói càng giận.

Lâm Niệm thấy tình hình càng lúc càng khó xử, đang lo không biết làm sao giải thích, thì cảm giác cổ tay mình bị ai đó nhẹ nhàng kéo lại.

Giang Dữ lười biếng ngước mắt, không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc ông chủ một cái.

Trái tim Lâm Niệm bỗng thắt lại, có hơi bất an gọi tên cậu.

Giang Dữ khẽ “ừ”, gương mặt chẳng biểu cảm gì, nhưng nét mày lại giãn ra.

Dường như tâm trạng khá tốt?

Cậu đút tay vào túi, chậm rãi bước tới bể cua, cúi đầu nhìn đám cua đang bò l**n tr*ng n**c, càng cua giơ loạn cả lên.

Khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ như có như không.

“Cua trông cũng ổn đấy. Niệm Niệm, mình mua ít đi.”

Ông chủ ngẩn ra, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lâm Niệm cũng đứng ngơ ngác, rồi nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu bảo cua không tươi, mình cũng không biết nấu sao?”

Giang Dữ khẽ cười: “Tôi  nghĩ lại rồi. Mắt ông chủ thẩm mỹ tốt như vậy, chắc lựa cua cũng không tệ đâu.”

Lâm Niệm: “???”

Đối với hai người họ, việc mua cua chẳng khó khăn gì, khó nhất lại là… bước vào bếp.

Dụng cụ bếp gần như mới tinh, nếu không có Lâm Niệm đến hôm nay, chắc cũng chỉ dùng để trang trí.

“Giờ đến lượt mình thể hiện tài năng rồi!” Lâm Niệm không biết lấy đâu ra sự tự tin, xắn tay áo, chăm chú nhìn công thức trên điện thoại. “Trước tiên, phải băm hành, ớt, gừng, tỏi, sau đó cho vào chảo.”

Giang Dữ đứng khoanh tay tựa vào khung cửa bếp, nhướng mày: “Có chắc là không cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu, mới nãy cậu còn bảo ai mua thì người đó nấu mà.”

Lâm Niệm vừa định lấy ớt thì bị Giang Dữ giơ tay chặn lại.

Cậu liếc nhìn cô, hơi ngẩng cằm: “Cậu làm cái khác đi, ớt để tôi cắt.”

“Ừm.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, không tranh.

Cô mặc tạp dề mới tinh, nghiêng đầu ngắm Giang Dữ đang cúi đầu thái ớt.

Một tia nắng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, rơi nhẹ lên mái tóc rối phía trán của cậu.

Lâm Niệm bất giác ngẩn người. Một lúc sau, khóe môi cô khẽ cong lên.

Cô cảm thấy Giang Dữ hôm nay dường như khác với lần đầu gặp lại, cái vẻ u ám ngày trước cũng đang dần tan biến.

Được cùng cậu đi chợ, nấu cơm như thế này, cảm giác ấy đã lâu rồi cô không có. Nhiều năm qua, cô thậm chí không dám mơ.

“Thật tốt.” Lâm Niệm lẩm bẩm.

“Hửm?” Giang Dữ nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Niệm cười, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim người ta rung động: “Giang Dữ, gặp được cậu thật tốt.”

Giữa ánh nhìn giao nhau, tay Giang Dữ bỗng khựng lại giữa chừng. Trái tim như bị một thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào, nóng ran lên kỳ lạ.

Không khí bỗng trở nên lặng lẽ mà mập mờ, ánh nắng vàng cũng như được nhuộm thêm s*c t*nh tứ.

Đúng lúc ấy, bếp gas bỗng kêu “xèo” một tiếng lớn, khói đen phả lên.

Do không tắt bếp kịp thời, dầu sôi bắt lửa, tiếng “tè tè” vang lên cùng ngọn lửa nhỏ bốc lên từ đáy chảo.

Lâm Niệm đứng đờ ra, trong mắt như phản chiếu ngọn lửa:

“Giang, Giang Dữ, cháy rồi!!”

Cô luống cuống chạy đi lấy nước, nhưng Giang Dữ đã nhanh chóng tắt máy hút mùi.

Bị khói làm cho khàn giọng, cậu vội nói: “Niệm Niệm, lấy khăn ướt phủ lên, đưa nắp nồi đây!”

Nói rồi cậu vừa che mũi, vừa đổ rau vào chảo, nhanh tay đậy nắp lại, may mà kịp thời dập được đám cháy nhỏ.

Sau vụ “cháy giả” ấy, căn bếp bừa bộn đến không còn chỗ đứng, khói ám đầy.

Hai người rón rén bước ra, trên mặt Lâm Niệm lem luốc trắng đen lẫn lộn, đặc biệt chấm đen trên mũi trông cứ như một con mèo nhỏ lấm lem.

Giang Dữ không nhịn được bật cười, tay chống lên lưng ghế sofa, tiếng cười khẽ rung trong lồng ngực.

Lâm Niệm vẫn chưa hiểu, vô thức cười theo: “Giang Dữ, cậu cười gì vậy?”

Cậu liếc cô một cái, mắt ánh lên niềm vui: “Không có gì.”

“Mình không tin!” Lâm Niệm nghi ngờ, mặt xị xuống. “Cậu đang cười mình đúng không?”

“Tôi không có.” Miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt cậu lại bán đứng hết thảy.

“Vậy cậu đưa điện thoại đây, mình tự xem!”

Lúc kéo nhau chạy ra khỏi bếp, cậu còn kịp túm cả hai cái điện thoại đặt trên bàn.

“Đừng.” Giang Dữ trêu chọc, giơ điện thoại lên cao, cười đầy ẩn ý. “Nhìn thế này mũi cậu trông cao hẳn đấy.”

Cậu cao, cô dù kiễng chân cũng không với tới. Hai người chẳng ai nhận ra: khoảng cách lúc này gần đến mức thở ra là chạm.

“Trả đây! Mình giận rồi, mình muốn về!”

Lâm Niệm giả bộ giận, vừa dứt lời thì cốc cốc cốc! tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Cô lập tức thu tay về, Giang Dữ cũng ngưng cười, cả hai nhìn nhau, tim như chững lại.

“Ôi dào! Tiểu Giang à, cháu có ở nhà à? Dọa chết bác rồi. Bác tưởng cháy nhà chứ, khói từ nhà cháu bay cả xuống dưới lầu!”

“Dạ, xin lỗi bác, bọn cháu xử lý xong rồi ạ.” Giang Dữ hiếm khi lễ phép như thế.

“Thế thì tốt. Bác thấy giờ này mà cháu có nhà là lạ lắm đấy, bình thường chẳng thấy ai, nên bác mới lên xem sao. Không sao là tốt rồi…”

Bà hàng xóm nói xong, định quay đi thì ánh mắt rơi xuống người Lâm Niệm.

“Ơ, cô gái xinh thế này là ai đấy? Em gái cháu à?”

Giang Dữ cúi đầu nhìn Lâm Niệm, vừa lúc cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu. Bốn mắt giao nhau.

Cậu quay sang đáp: “Không phải ạ.”

Lâm Niệm cũng vội gật đầu phụ họa.

“Bác hiểu rồi~ hiểu rồi~” Bà hàng xóm cười gian như nhìn thấu mọi chuyện. “Thôi bác xuống dưới nhé, không làm phiền hai đứa nữa.”

Vừa đi vừa lẩm bẩm: đúng là trẻ con bây giờ nhanh thật, mới tí tuổi mà đã biết dắt bạn gái về nhà.

Cửa vừa đóng lại, Giang Dữ cúi đầu nhìn chấm đen trên mũi Lâm Niệm, khẽ bật cười, đưa tay lau nhẹ đi.

Giọng cậu trầm và có chút bất lực: “Lem luốc thế này mà còn bảo xinh, bà ấy nhìn kiểu gì vậy?”

Đầu ngón tay cậu vừa chạm nhẹ lên da, hơi lạnh như truyền thẳng vào tim cô. Lâm Niệm cảm nhận rất rõ, tim cô đang đập rất nhanh.

Ngay khi cậu quay người, cô bất chợt vòng tay ôm cậu từ phía sau.

“Đừng động đậy, để mình ôm một lát thôi.” Giọng cô nhỏ xíu, vùi mặt vào lưng cậu, nghe nghèn nghẹn.

“Lại nghiện ôm rồi à?” Giang Dữ nghiêng đầu nhìn, khẽ cười.

Lâm Niệm đáp khẽ: “Ừm, thật sự nghiện rồi.”

Trời tối dần, gió nhẹ mang theo mưa bụi ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc. Đèn đường in bóng lờ mờ lên bức tường cũ kỹ.

Khi khói bếp đã tản, Lâm Niệm cũng đói đến không chịu nổi. Đang định gọi đồ ăn thì Giang Dữ lại bưng ra một tô mì nóng hổi.

“Tạm ăn trước đi, giờ có gọi cũng phải chờ.” Cậu nói.

“Không phải cậu không biết nấu ăn sao?” Cô tròn mắt nhìn bát mì.

Mì trộn cà chua trứng, còn có cả thịt vụn, trông ngon lành đến lạ.

“Ờ thì đúng là không giỏi.” Giang Dữ liếc bát mì, giọng hơi chột dạ. “Ăn cho no thôi, còn mùi vị thì…”

“Thôi được rồi.” Cậu cúi người định lấy lại bát mì. “Thật sự khó ăn lắm, để tôi cất đi.”

“Không!” Lâm Niệm vội giật lại, ôm chặt bát như chó con giữ đồ ăn, trợn mắt nhìn cậu. “Là cậu nấu cho mình, vậy thì nó thuộc về mình!”

Giang Dữ nghẹn lời. Nhìn cô hí hửng cầm đũa gắp mì, tim cậu cũng khẽ run.

Cậu quan sát từng nét mặt nhỏ của cô. Đến khi cô ăn được một lúc, cậu mới dè dặt hỏi:

“Ăn được không?”

Lâm Niệm hai má phồng như hamster, mắt long lanh nhìn cậu, rồi giơ ngón cái.

“Ngon thật á?” Cậu nghi hoặc.

Lâm Niệm gật đầu. Đợi nuốt xong, cô mới nói: “Ngon cực kỳ luôn!”

Giang Dữ vẫn không tin, gắp thử một đũa, chỗ thì mặn, chỗ thì nhạt, mì thì còn hơi sống.

Đến khi thấy cô ăn sạch bát, cậu mới thầm cảm khái: chắc cô nhóc này dễ nuôi, hoặc đói đến mức vị giác cũng không còn nữa.

Đêm khuya, gió mưa lất phất ngoài cửa, lá cây xào xạc, ánh đèn vàng loang lổ khắp tường.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lâm Niệm ôm gối bước ra ghế sofa.

Tai cô ửng đỏ, giọng nhỏ xíu: “Giang Dữ, phòng yên tĩnh quá, mình ngủ ở đây được không?”

Tiếng gió ngoài khung cửa cũng ngừng lại.

Giang Dữ sững người, ánh mắt hơi ngẩn ra.

Một lúc sau, cậu nhíu mày: “Đừng nghịch, Niệm Niệm. Về phòng ngủ đi.”

Bình luận


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...