Dịch Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Chương 40


Bọn họ là quán mới, người qua lại nhìn thấy là sủi cảo, phần lớn đều không có hứng thú gì, chỉ nói một tiếng, buổi sáng ăn sủi cảo á? rồi cứ thế rời đi.

Trần Hi cười trả lời, mời người ta đến nếm thử, tuy rằng người ta lắc đầu rồi rời đi, nhưng Trần Hi cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười rồi mời họ lúc nào rảnh ghé qua thử, rồi tiếp tục bận rộn.

.

Sau khi gói được hơn hai chục cái, Trần Hi ngừng tay, chờ nước trong nồi sôi, lập tức cho sủi cảo vào nồi rồi bắt đầu nấu.

Trong lúc đợi sủi cảo được nấu chín, nàng nhanh chóng thái hành hoa và tỏi băm.

"Đây là cách ăn gì vậy?" Một người đàn ông to lớn khiêng theo bao tải, lúc đi qua thì tò mò nhìn thoáng qua: "Ăn sủi cảo còn cho hành hoa và tỏi à?"
Trần Hi ngẩng đầu nhìn hắn ta cười nói: "Súp sủi cảo chua cay, cách ăn độc nhất vô nhị của nhà ta, đảm bảo ăn ngon, đại ca muốn nếm thử một chén hay không?"
Đại nam nhân nhìn nàng còn cho thêm vừng cùng gia vị vào trong bát, có cả dấm chua, hắn ta nhíu mày: "Tavẫn thích uống súp mặn ăn bánh bao hơn!"
Trần Hi cũng không nhiều lời.

Cách ăn mới lạ, người chưa từng ăn bao giờ luôn phải quan sát một chút.

Nhưng nam nhân kia nhấc chân muốn rời đi, thấy Trần Hi lại múc một muỗng dầu ớt, ngạc nhiên nói: "Đây là cái gì?"
"Dầu ớt độc nhất vô nhị.

" Trần Hi cười tươi nhìn nam nhân kia, trong ánh mắt tò mò của hắn ta, múc một muỗng nước dùng nóng từ nồi sủi cảo thêm vào trong bát: "Nơi khác không có đâu, chỉ có nhà của ta có thôi!"
Vừa dứt lời, mùi chua chua cay cay nhất thời tản ra bốn phía theo làn khói, xộc thẳng vào mũi người khác.

Sắc mặt của nam nhân kia khẽ biến: "Bao nhiêu tiền một chén?"
Trần Hi vẫn mỉm cười: "Bát lớn mười sáu văn, bát nhỏ mười văn.

"
Đại hán nhíu mày: "Đắt quá.

"
"Đại ca à, huynh nhìn mà xem.

" Trần Hi bưng nhân bánh cho hắn ta xem: "Sủi cảo của nhà ta là làm nhân thịt, thịt nhiều hành ít, đúng là hơi đắt, nhưng dùng nguyên liệu chất lượng, ăn ngon còn no lâu, hơn nữa còn bỏ thêm nhiều nguyên liệu như vậy, còn có dầu ớt độc nhất vô nhị, bảo đảm ăn rồi sẽ không hối hận.

"
Đại hán cảm thấy đắt, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm nức mũi, nghĩ đến việc chạy theo thương đội mệt mỏi, cũng kiếm được chút tiền, trong lúc nhất thời có chút luyến tiếc.

Ngay khi hắn ta đang do dự, có người ngửi thấy mùi thơm tìm tới: "Bán cái gì thế, sao có mùi thơm quá vậy?"
Là một người trẻ tuổi, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, quần áo nhìn không giống như là người buôn bán nhỏ.

"Sủi cảo nhân thịt lợn hành hoa với súp chua cay.

" Trần Hi thân thiện tiếp đón khách mới tới: "Tiểu ca đến nếm thử một chén không? Dầu ớt độc nhất vô nhị, vừa thơm vừa ngon, nước canh cũng dễ uống, trời lạnh uống một chén, trên người lập tức ấm nóng!"
Người mới tới hỏi giá tiền, nghĩ bụng chưa từng ăn thử, ngửi thấy cũng thơm, cho nên lập tức gọi một bát nhỏ để thử.

Trần Hi không ngờ lại có khách đến mở hàng sớm như vậy, vội vàng đáp một tiếng, vừa lúc sủi cảo đã được nấu chín, nàng mở nắp nồi múc múc sủi cảo ra: "Tiểu ca ngươi là khách ăn đầu tiên trong ngày hôm nay của chúng ta, vốn dĩ chén nhỏ là mười văn, nhưng ta tặng thêm cho tiểu ca hai cái, ăn ngon thì lần sau lại đến nhé! "
Trong lúc nói chuyện, sủi cảo trắng trẻo mập mạp lăn vào trong bát nước dùng chua cay màu đỏ xanh xen kẽ, lại nổi lên từng cái, sủi cảo trắng mập ngay lập tức được nhuộm lớp dầu ớt đỏ, làm nổi bật hành hoa xanh, trông thật hấp dẫn.

Cha Trần đã dọn bàn nhỏ và ghế đẩu nhỏ xong, Trần Hi nhanh chóng bưng sủi cảo qua.

Tam Hào là người được cử đi mua bút mực, và các loại văn phòng tứ bảo ở bản địa thay cho công tử nhà hắn ta, cho nên hắn ta lập tức hỏi thăm một chút, đến Nam thị bên này thử vận may, thật đúng là đã mua được vài thứ.




 
Chương 41


Ban đầu định mua ít điểm tâm công tử thích ở Nam Thị, rồi mua thêm ít bánh rán mang về, nhưng không ngờ bị mùi thơm nồng nàn này thu hút.

Thấy thời gian còn sớm, hắn ta nhịn không được mà gọi một phần - - nghe mùi thật hấp dẫn, thử xem sao!
Vừa cắn một miếng sủi cảo, ánh mắt Tam Hào lập tức trợn tròn.

Sủi cảo vừa nấu chín còn nóng hổi, Tam Hào bị nóng đến mức nói không nên lời, chỉ có thể giơ ngón cái về phía nàng.

"Ngon!" Thật vất vả mới nuốt được sủi cảo xuống, lúc này hắt ta mới khen một câu.

Dứt lời, không nói lời nào, bắt đầu vùi đầu ăn tiếp.

Vừa ăn, vừa uống canh.

"Canh này tuyệt quá! Vị chua cay thật sảng khoái, dầu ớt này làm thế nào mà ngon vậy? Ta chưa từng ăn món nào ngon như thế này!"
Tam Hào nhịn không được lại khen thêm một câu.

Mắt thấy người nhìn sang bên này càng ngày càng nhiều, Trần Hi vừa làm sủi cảo, vừa mượn cơ hội nói chuyện với Tam Hào, nhân cơ hội tuyên truyền: "Bí kíp độc nhất vô nhị của Trần gia chúng ta, đến nhà khác đều không có đâu, toàn bộ huyện Duy, chỉ có nhà ta có mà thôi.

"
Có người nghe được khẩu khí lớn như vậy của Trần Hi, nhịn không được cười nói: "Chỉ một mình nhà ngươi có?"
"Khánh Phương Lâu là tửu lâu tốt nhất huyện Duy.

"
"Chẳng lẽ đồ ăn của nhà ngươi còn ngon hơn cả truyền nhân thứ mười sáu của ngự trù tiền triều này sao?"
Trần Hi cũng không giận, nàng chỉ cười nói: "Nhà của ta chính là món ăn dân dã, làm sao so được với truyền nhân của ngự trù, nhưng người dân cũng có món ngon của người dân mà?"
Những sự so sánh như thế này sau này sẽ không thiếu.

Sau này nàng còn muốn mở quán ăn, đối đầu cùng Khánh Phương Lâu là chuyện sớm muộn.

Còn có người định nói thêm thì Tam Hào đang hì hục uống canh ăn sủi cảo giơ tay nói: "Thêm một chén nữa, ta muốn một chén lớn!"
Trong lúc nói chuyện, đầu cũng không ngẩng lên, bộ dáng ăn ngấu nghiến, làm cho người chung quanh đều cảm thấy tò mò.

"Cũng cho ta một chén.

" Người nam nhân trung niên vừa mới đề cập Khánh Phương lâu cũng ngồi xuống đối diện Tam Hào: "Ta nếm thử bí kíp độc môn nhà ngươi có cái gì không giống những chỗ khác.

"
Tam Hào ngẩng đầu nhìn ông ta một cái: "Thật sự ăn rất ngon.

"
Người nam nhân trung niên vẫn không bày tỏ thái độ gì, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bát trước mặt Tam Hào.

Thấy hắn ta uống hết canh, dưới đáy bát không còn một giọt, không khỏi càng thêm tò mò.

"Ngon như vậy sao?"
"Thúc à, thúc muốn bát lớn hay bát nhỏ? "Trần Hi vừa thêm nước vào nồi nấu sủi cảo, vừa hỏi.

"Bán thế nào?"
"Bát lớn mười sáu văn, bát nhỏ mười văn, hôm nay ngày đầu tiên khai trương, cho các ngươi thêm hai cái sủi cảo.

"
Chân mày trung niên giật giật: "Còn rất đắt.

"
Không đợi Trần Hi mở miệng, Tam Hào đặt bát xuống nói với ông ta: "Nhân thịt heo hành hoa, nhân dày vỏ mỏng, thật sự rất…"
Nam nhân trung niên không tiện bới móc thêm: "Trước tiên cho ta một chén nhỏ nếm thử.

"
Tam Hào nở nụ cười với ông ta.

Vị đại thúc này vui vẻ: "Tiểu huynh đệ cười cái gì?"
Bát sủi cảo thứ hai nấu xong, Tam Hào vội cúi đầu tiếp tục ăn, không nói tiếp.

Cười cái gì?
Cười ông ta chắc chắn sẽ muốn một chén nữa.

Bát nhỏ chỉ có mười hai cái, hắn ta ăn không đủ no, vị đại thúc này làm sao có thể ăn no được?
"Thúc chờ một chút.

" Trần Hi bưng sủi cảo lên cho Tam Hào, nở nụ cười với nam nhân trung niên: "Phần của thúc đã cho vào nồi, rất nhanh sẽ nấu xong.

"
Nàng vừa trở lại trước gánh hàng, đại nam nhân tới hỏi đầu tiên, chần chờ một lát mới hỏi: "Có thể nếm trước rồi mua sau không?"
Ngửi mùi rất thơm, nhưng không biết ăn vào cuối cùng có vị như thế nào, mắc như vậy, nếu lỡ như không ngon thì không phải uổng phí sao?
Trần Hi cho sủi cảo vào nồi vốn đã chất đầy sủi cảo, nghe được lời này của đại nam nhân kia thì nở nụ cười: "Có thể chứ, chờ một chút, trong nồi lập tức xong, lát nữa miễn phí cho đại ca nếm thử một cái.

"


 
Chương 42


Vừa nghe có thể nếm thử, nam nhân trung niên lập tức nói: "Vậy ngươi cũng phải múc cho ta một cái.

"
Trần Hi lập tức lên tiếng: "Yên tâm, chắc chắn sẽ rất thêm cho thúc, nhà ta làm ăn buôn bán, quyết không để khách thua thiệt.

"
Nam nhân trung niên lúc này mới cảm thấy thoải mái trong lòng một chút.

Khi mang sủi cảo lên cho nam nhân trung niên, Trần Hi bưng cái thêm một chén nhỏ cho Tam Hào, bên trong có hai cái sủi cảo: "Tiểu ca cũng có phần nếm thử miễn phí này.

"
Tam Hào ăn ngon, cũng không để ý hai cái sủi cảo, nhưng nhìn thấy sủi cảo được bưng lên, ấn tượng đối với sủi cảo canh chua cay của Trần Ký này tốt hơn vài phần.

"Tiểu nương tử này, phúc hậu, biết làm ăn.

"
Nam nhân trung niên ôm tâm tình thử xem, trước tiên múc một ngụm canh lên nếm thử.

Nhất thời kinh hãi.

"Cũng cho ta thêm một chén lớn!"
Đại nam nhân kia sau khi nếm sủi cảo miễn phí, đặt bao tải trên vai xuống đất, ngồi phịch xuống, giọng nói sang sảng át cả sự ồn ào xung quanh.

"Được rồi! Cho một bát bánh sủi cảo canh chua lớn!"
Trần Hi cười lớn, lên tiếng đáp, tiếng còn to hơn, thu hút không ít người nhìn sang.

Động tác trên tay Trần Hi làm sủi cảo không ngừng, sau khi đếm đủ, thì đảo qua nồi nước đang sôi trào, sau đó đậy nắp lại…
Động tác nhanh nhẹn liền mạch lưu loát, nhìn rất sạch sẽ lưu loát.

Nồi nước được đun sôi, Trần Hi mở nắp nồi lên, hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của sủi cảo, lan toả ra bốn phía, nàng cố ý điều chế nước canh trước, mùi chua chua cay cay càng khiến người ta không ngừng hít lấy hít để.

Trong làn hơi nóng mờ mịt, Trần Hi lớn tiếng thét to tại khu phố xá ồn ào náo nhiệt: "Sủi cảo nhân thịt heo hành hoa, vỏ mỏng nhân đầy, nước canh chua chua cay cay ngon miệng, ấm người chống lạnh, đến nỗi trẻ con nhà bên cũng phải thèm thuồng khóc ròng, mau đến nếm thử nào…"


Năm nay trời trở lạnh sớm, vào tiết cuối thu mà đã mang hơi hướm của mùa đông, buổi sáng lại càng rõ rệt.

Thương đội tụ tập tại Nam Thị để giao dịch hàng hóa, kiếm tiền là một phần, tất nhiên bụng dạ cũng không thể để đói được.

Nếu không, dãi nắng dầm sương vất vả bấy lâu, thì thật chẳng đáng công chút nào.

Trần Hi bán canh chua sủi cảo, hương thơm nức mũi, giữa đám thương nhân vừa cồn cào đói bụng, đặc biệt hấp dẫn người ta.

Không ít người lần theo mùi hương tìm đến, thêm vào đó đã có người ngồi ăn tại quầy, quầy hàng còn cung cấp thử món miễn phí.

Giá cả tuy có đắt đỏ hơn chút đỉnh, nhưng đó là sủi cảo nhân thịt, nhân đầy vỏ mỏng, thức ăn thật sự chất lượng, trước quầy nhanh chóng đã có đông đảo người vây quanh.

Trần Hi không chút keo kiệt, nàng nấu một nồi sủi cảo để mời người ta ăn thử.

Ngày đầu tiên khai trương, nhiệm vụ đầu tiên là phải tạo được danh tiếng trước tiên.

Huống chi một nồi sủi cảo, chỉ hai ba mươi cái, tiền vốn cũng không bao nhiêu, nhưng có thể thừa dịp đông người ở Nam thị thì mời người ta thưởng thức, ở huyện Duy này để lại tên tuổi cho canh chua sủi cảo Trần Ký, rõ ràng là nàng đã thắng lợi.

"Lại đây, lại đây.

" Trần Hi phân phát sủi cảo đã nấu chín, mời mọi người xung quanh: "Hôm nay là ngày đầu khai trương, nhờ quý vị nể mặt, hãy nếm thử sủi cảo nước chua của Trần Ký chúng ta…"
Người tham gia náo nhiệt quả thật không ít, nhưng cũng không phải ai cũng có ý định dùng tiền mua, cũng có người chỉ là muốn tham gia náo nhiệt mà thôi.

Trần Hi làm sao nhìn không ra có người nghe được rằng có thể ăn thử miễn phí, cố ý vây quanh muốn chiếm tiện nghi, nàng cũng không keo kiệt một hai cái sủi cảo.

Bọn họ làm ăn buôn bán, chẳng phải chỉ làm một ngày hôm nay.

Hôm nay tham gia náo nhiệt không có ý định muốn tiêu tiền, ngày mai còn không định tiêu tiền sao?
Ngày kia thì sao?
Rồi những ngày sau nữa?
Biết sủi cảo nhà nàng ăn rất ngon, sẽ có lúc muốn tiêu tiền để ăn thôi.




 
Chương 43


Có người muốn chiếm tiện nghi, nhưng cũng có người da mặt mỏng, chính trực không muốn chiếm tiện nghi, lúc Trần Hi đưa tới, khoát tay với nàng: "Ta chỉ nhìn một cái, không mua.

"
Trần Hi cười nói: "Vậy cũng nếm thử đi, nếu cảm thấy mùi vị ngon, sau này muốn ăn lại đến thăm.

"
Người nọ lập tức vui vẻ, cười tiếp nhận: "Vậy cũng được, nếu mùi vị thật sự hợp khẩu vị, khẳng định thường xuyên ghé qua.

"
Một nồi sủi cảo đã chia xong, người vây quanh quán càng ngày càng nhiều.

Có người bị mùi thơm hấp dẫn tới, cũng có người nhìn thấy bên này nhiều người, muốn nhìn xem có gì náo nhiệt.

Có người không ăn được cay, sau khi ăn thử, vừa ăn vừa hít hà đưa ra ý kiến.

"Không ăn được cay thì có thể thử sủi cảo nước trong, nhân sủi cảo của nhà ta đều làm từ thịt heo tươi ngon, cũng rất ngon đấy.

" Trần Hi mỉm cười đáp lại.

"Vậy thì khác gì sủi cảo của những nhà khác đâu?"
Trần Hi cười cười: "Mỗi người có một khẩu vị khác nhau, điều này cũng không thể tránh khỏi.

Nếu thực sự thích dầu ớt đặc chế của nhà ta, thì có thể cho ít cay hơn, vị sẽ nhạt bớt đi.

"
Không có việc kinh doanh nào mà có thể làm vừa lòng tất cả mọi người, đông người thì ý kiến cũng khác nhau, chỉ bán cho những người thích ăn món này, tìm đúng khách hàng mục tiêu, đã là rất đáng quý rồi.

Vị cay này, trừ phi là không thể ăn được chút nào, nếu không thì chỉ cần có thể ăn một ít, đều sẽ muốn thử, chỉ là có ăn thường xuyên hay không thôi.

Nàng là có dự định mở quán ăn, chiêu bài và điểm đặc sắc, đương nhiên là muốn làm nổi bật lên.

Huyện Duy cách xa kinh thành, nằm sâu trong vùng Tây Bắc, khẩu vị vốn đã nặng, kinh doanh món cay không phải là khó khăn, Trần Hi trong lòng vẫn có tự tin.

Chỉ dựa vào thử món của hai ba chục người, đã có sáu bảy người đặt hàng ngay tại chỗ, cũng đã thấy rõ dấu hiệu rồi.

Trần Hi kỳ thật cũng không nghĩ rằng lại được hoan nghênh như vậy.

Bảy bát lớn, tức là một trăm bốn mươi cái sủi cảo, đây cũng không phải là việc nhỏ, một nhà ba người chưa kịp mừng rỡ thì đã phải lập tức bận rộn.

Ngay cả cha Trần vốn định đưa mẹ con hai người qua bên này dựng xong sạp thì chuẩn bị trở về, lúc này cũng quyết định ở lại giúp đỡ thêm củi, múc nước, đun nước.

Nấu sủi cảo không thể thiếu nước, chưa kể còn phải rửa bát đũa, dùng nước rất nhiều, nhưng không thể mang nước từ nhà đi, vừa vào thành, cha Trần lập tức đi tìm người quen lấy nước về.

Bây giờ việc kinh doanh bận rộn, nước dùng lại càng nhanh, cha Trần thêm củi xong thì lại vội vàng đi gánh nước.

Mẹ Trần càng không ngừng tay nhào bột, thái bột và cán bột.

Trần Hi thì làm sủi cảo thoăn thoắt.

Nàng từ nhỏ đã theo người lớn trong nhà học gói sủi cảo, tay nghề làm sủi cảo rất giỏi.

Chỉ thấy nàng một tay lấy một miếng vỏ sủi cảo, đũa nhanh chóng gắp nhân, sau đó hai tay nhẹ nhàng bóp, trong chớp mắt một cái sủi cảo trắng mập đã hoàn thành.

Nồi không lớn, mỗi lần không thể nấu quá nhiều, lúc đông người Trần Hi lập tức nấu hai ba phần cùng lúc, tiết kiệm thời gian nấu.

Để tránh việc sủi cảo bị vỡ, mỗi lần nấu nàng đều nấu thêm ba bốn cái.

Tranh thủ dòng người thương đội đông đúc ở Nam thị, Trần Hi cúi đầu làm sủi cảo, nấu sủi cảo, nấu hết nồi này đến nồi khác, từng bát sủi cảo được bưng lên! Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới có chút rảnh rỗi để thở.

Khi thương nhân giao dịch xong rời đi, Nam thị trở nên vắng vẻ hơn nhiều, việc kinh doanh cũng theo đó mà vắng vẻ theo.

Trần Hi nhéo nhéo ngón tay, ngồi xuống uống canh sủi cảo để giải khát.

"Cha mẹ, nghỉ ngơi một chút đi đã.

" Nàng gọi cha Trần còn đang gánh nước: "Cha, đừng vội, nghỉ một lát đã.

"
Nàng không nhàn rỗi, cha mẹ Trần càng không nhàn rỗi.

Nhưng hai ông bà lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn rất kích động.




 
Chương 44


Làm ăn tốt hơn so với bán bánh nướng lúc trước.

Lúc này mới nửa buổi trưa, đã bán được nhiều bát như vậy.

Sau khi bưng bát canh sủi cảo lên cho hai người, thấy hai người tươi cười không ngừng, Trần Hi cũng vui vẻ nói: "Hôm nay vận khí tốt, gặp được thương đội đến đây buôn bán.

"
Mẹ Trần cũng mệt mỏi, uống hết nửa chén canh sủi cảo, cười nói: "Đó là nhờ Tiểu Hi thông minh, mẹ và cha con không nghĩ tới việc đi tới Nam thị.

"
Hai người vốn còn có chút lo lắng khuê nữ muốn đổi nghề buôn bán quá nhanh, liệu có khó khăn hơn nghề làm bánh trước kia không, nhất là lúc nãy bị người ta chặn lại mắng nhiếc ở cổng thành, họ lại càng lo lắng hơn.

Kết quả này thật sự ngoài mong đợi của họ.

"Cha mẹ có đói không?" Trần Hi nhìn mặt trời, sắp giữa trưa rồi,nàng nghĩ rằng thời điểm ăn cơm trưa lại phải bận rộn một hồi, khẳng định không thể ăn cơm trưa theo thời gian như bình thường, lúc này có rảnh rỗi, không bằng bây giờ rảnh rỗi ăn cơm trước, miễn cho đến khi bận rộn lên thì không biết tới khi nào mới có thể ăn cơm.

Thêm nữa, làm việc vất vả từ sáng sớm, bữa sáng đã tiêu hóa hết rồi.

"Nấu sủi cảo đi.

" Trần Hi nói: "Chúng ta ăn cơm trưa trước, tránh lúc giữa trưa đông người không ăn được.

"
Cha mẹ Trần thấy công việc làm ăn buôn bán tốt, có chút không nỡ ăn sủi cảo, muốn giữ lại để bán lấy tiền, định đi mua mấy cái bánh bao về để hai ông bà bọn họ ăn, uống thêm chút canh sủi cảo, còn khuê nữ ăn sủi cảo là được rồi.

Trần Hi đương nhiên không đồng ý.

Trần Hi vẻ mặt nghiêm túc: "Thân thể tốt quan trọng hơn, chúng ta đi ra ngoài buôn bán vất vả như vậy, chính là vì để cho cuộc sống có thể thoải mái hơn chút ít, nếu để bản thân thua thiệt, vậy vất vả không phải không có ý nghĩa sao?"
Ông bà Trần gia vẫn cảm thấy không nỡ.

Dù sao bán sủi cảo cũng kiếm được không ít tiền.

Trần Hi mặc kệ bọn họ, trực tiếp nấu một nồi lớn: "Nếu cha mẹ cứ như vậy, ngày mai con sẽ vào thành một mình, không cho cha mẹ theo nữa.

"
Lúc này cha mẹ Trần mới đồng ý.

Người một nhà ăn xong cơm trưa, cha mẹ Trần dọn dẹp, Trần Hi thì đếm tiền.

Cả bát lớn và nhỏ cộng lại đã bán được gần bốn mươi phần, trong hộp tiền có hơn sáu trăm đồng.

Nàng giả bộ lấy ra một ít, nhìn Nam thị càng ngày càng ít người đi đường, quyết định thật nhanh nói: "Giữa trưa chúng ta đổi chỗ khác.

"
Chỗ này chủ yếu sầm uất vào buổi sáng, qua trưa sẽ vắng vẻ, ở lại nữa cũng không có việc buôn bán gì mấy, đến cũng đã đến, không thể bỏ lỡ giờ cao điểm vào lúc ăn cơm trưa.

"Đi đâu? "Hiện tại cha Trần đã hoàn toàn tin phục khuê nữ, ông ấy lập tức đứng dậy thu dọn bàn ghế.

Trần Hi cũng chưa xác định được, nàng nhớ lại kết quả điều tra nghiên cứu khi vào thành ngày hôm qua, trầm ngâm một lát nói: "Chúng ta đến trước cổng huyện học.

"
Học sinh cả huyện cơ hồ đều đọc sách trong huyện học, trong học đường tuy rằng cũng bán cơm canh, nhưng Trần Hi đi học nhiều năm với kinh nghiệm ăn cơm căn tin nhiều năm như vậy làm sao có thể không rõ tâm tư của các học sinh.

Dù cơm ngon đến đâu, ăn mỗi ngày cũng ngán.

Ai mà không ra ngoài ăn chút gì mới mẻ chứ?
Giờ này đi qua đó, còn có thể kịp giờ học sinh tan học dùng cơm trưa.

Hiện tại, cha mẹ Trần hoàn toàn nghe theo khuê nữ, sau khi quyết định, lập tức đẩy cửa hàng đi về hướng huyện học.

Huyện học có lưu lượng người qua lại lớn, không chỉ mỗi học sinh đọc sách, chỉ tính người nhà phú quý mỗi ngày lui tới trong học đường để đưa đồ cho công tử thiếu gia trong nhà cũng không ít.

Lúc Trần Hi đến, bên ngoài huyện đã có không ít người bán hàng rong đóng quân.

Cái gì cũng có bán, giống như một cái chợ nhỏ.

Bởi vì tới muộn, hơn nữa là ngày đầu tiên đến bên này bày sạp, cho nên đã không chiếm được vị trí tốt, chỉ có thể ở bày hàng ở ngoài cùng.




 
Chương 45


Vừa dọn dẹp xong, chợt nghe thấy một tiếng gọi:
"Thập Bát Nương, lại tới đưa cơm đấy à?"
Trần Hi đang vùi đầu làm sủi cảo, lỗ tai giật giật, ngẩng đầu thì thấy nữ chính Thập Bát Nương gánh hàng đi ngang qua, nghe được tiếng hỏi còn cười đáp một tiếng: "Vâng, sắp tan học rồi.

"
Không ít người nhao nhao khen Lâm Lang có phúc khí tốt, đương nhiên cũng có người khen Thập Bát Nương phúc khí tốt, có vị hôn phu đọc sách tốt, được học quan của huyện học yêu thích, mỗi lần thi cử, Lâm Lang đều đứng đầu bảng, khiến người khác ngưỡng mộ.

Còn có người tiếp đón Thập Bát Nương, mua bánh ngọt của nàng ấy , để con cháu mình được hưởng chút may mắn từ tài năng của Lâm Lang.

Bánh ngọt của nữ chính làm ra vốn dĩ ăn đã rất ngon, hơn nữa có thêm vị hôn phu tài tử khiến người mua bánh đặc biệt nhiều.

Mắt thấy Thập Bát Nương được nhiều người vây quanh, không bao lâu sau, chợt nghe thấy tiếng cười của Thập Bát Nương: "Điểm tâm hôm nay bán hết rồi.

"
Trần Hi liếc mắt, còn chưa tới giữa trưa đã bán hết rồi?
Nàng có chút ghen tị.

Đương nhiên cũng chỉ cảm thấy hâm mộ trong chốc lát, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt tiếp tục làm sủi cảo, hâm mộ cũng vô dụng, nàng cũng không có hào quang nhân vật chính.

Đang nói thầm trong lòng, thì học đường cũng tan học.

Những học sinh trẻ kết thành nhóm ra ngoài ăn trưa, Trần Hi không trắng trợn mời chào làm ăn giống như buổi sáng ở Nam thị, chỉ để bảng ăn thử miễn phí.

Dù sao đối tượng không giống nhau, người đọc sách tương đối rụt rè.

Nhưng rụt rè hơn nữa cũng là người trẻ tuổi khoảng chừng mười mấy tuổi, chính là thời điểm thích những thứ mới mẻ, ngửi được mùi canh chua sủi cảo, không ít người tới hỏi thăm.

Những người đi ra ngoài mua cơm ăn, phần lớn đều là những người trong nhà không thiếu tiền, những ai thiếu tiền đều tự mình mang lương khô, hoặc là ăn cơm căn tin ở trong học đường.

Trong ẩm thực của một đám bánh bao mì sợi, vị chua cay càng có vẻ bá đạo.

Không bao lâu đã có học sinh trẻ tuổi đi tới trước sạp hỏi thăm.

Trần Hi lập tức đưa đồ ăn thử đã nấu sẵn cho học sinh đến hỏi thưởng thức.

Nơi có nhiều người trẻ tuổi, có một chỗ tốt chính là bọn họ thích thử những thứ mới lạ và còn kêu gọi bạn bè cùng thử.

Lúc Trần Hi bận rộn làm sủi cảo và nấu sủi cảo, khi nàng ngẩng đầu chào hỏi thực khách thì nhận ra có người đang nhìn chằm chằm chính mình, chuyển tầm mắt qua, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Thập Bát Nương.

Sau đó là một thiếu niên thanh tú bên cạnh nàng ấy.

Thiếu niên nhíu mày, thấy nàng nhìn qua, thản nhiên đối diện với nàng.

Trần Hi nhớ ra, thiếu niên này chính là nam chính Lâm Lang.

Hắn ta nhìn mình chằm chằm làm gì?
Cũng không thể là bởi vì lúc trước nàng tranh giành chuyện làm ăn với Thập Bát Nương, hắn ta nhìn không nổi cho nên muốn trả thù nàng đấy chứ?
Nụ cười trên mặt Trần Hi hơi cứng đờ.

Nhưng mà! nam chính hẳn là không đến mức lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu nhỉ.

Đang thầm nghĩ, lại có ba người cùng đến mua ba bát sủi cảo lớn, Trần Hi vội thu liễm tâm thần.

Chờ nàng bận rộn xong đợt khách giữa trưa này, lúc ngẩng đầu lúc thì không biết Thập Bát Nương và Lâm Lang đã rời đi từ lúc nào.

Thời gian nghỉ trưa của huyện học ngắn, không bằng thời gian buôn bán buổi sáng ở Nam thị.

Nhưng cũng bán được hơn mười chén, ngày đầu bày sạp ở đây, Trần Hi đã cảm thấy rất hài lòng.

Đám học trò còn mang tính trẻ con, hôm nay ăn ngon, về học đường chắc chắn sẽ truyền tai nhau, đừng thấy số lượng bán ra không nhiều lắm, nhưng miệng truyền miệng, vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.

Chờ sau khi thu dọn bát đũa xong, Trần Hi ngồi đếm tiền, lập tức nói với cha mẹ Trần dọn quán về.

Ngày đầu tiên làm ăn tốt như vậy, mẹ Trần vốn không muốn về nhưng lại bị Trần Hi lấy cớ Tiền là kiếm không hết, thân thể quan trọng nhất để khuyên nhủ.




 
Chương 46


Một nhà ba người thu dọn quán, lại đi mua chút nguyên liệu mới, sau đó vội vàng ngồi xe lừa ra khỏi thành về nhà.

Chuyện làm ăn rất tốt, lại còn được về sớm, cha mẹ Trần vô cùng vui vẻ.

Trần Hi ôm hộp tiền, vừa nghe mẹ Trần nói chuyện với cha Trần, vừa đếm tiền.

Bán được hơn tám trăm đồng, trừ chi phí đi thì nàng kiếm được bốn trăm đồng.

Đây mới chỉ là ngày đầu tiên khai trương, chờ ngày sau thanh danh nổi tiếng ra ngoài, chắc chắn sẽ không chỉ có bấy nhiêu đây!
Một tháng kiếm được một hai mươi lượng bạc, chắc chắn không thành vấn đề.

Bốn trăm tiền cầm trong tay tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đối với Trần Hi, người vừa mới xuyên qua tràn đầy hoảng sợ trong lòng, an tâm hơn rất nhiều.

Cuộc sống có thể trôi qua, còn có thể càng ngày càng tốt hơn, cảm giác khủng hoảng đối với thế giới xa lạ sâu trong đáy lòng nàng cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Sau khi thu tiền lại, Trần Hi hít sâu một hơi,cảm thấy tương lai tươi sáng, nhưng vừa mới nhếch môi cười thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nữ chính Thập Bát Nương gánh đòn hàng trống không, đang đi dọc theo đường về nhà.

Trần Hi trừng mắt nhìn.

Mấy chục dặm đường, đi bộ trở về sao?
Không hổ là nữ chính, thể lực và sự kiên nhẫn đều không phải người thường có thể so sánh được.

Lúc xe lừa đi qua, Thập Bát Nương dừng lại, đứng sang một bên đường để nhường lối.

.

Mới vừa đứng vững, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Hi đang nhìn chằm chằm mình, Thập Bát Nương cũng không nghĩ tới một nhà Trần Hi cũng thu dọn quán sớm như vậy.

Nàng ấy hơi sửng sốt.

Nhưng rồi nghĩ lại, họ mới đổi sang làm ăn mới, hôm nay thấy buôn bán cũng khá tốt, có lẽ đã bán hết hàng rồi.

Trên mặt nàng ấy chỉ sửng sốt một chút, sau đó lập tức rời mắt.

Hai nhà vì tranh giành khách hàng mà luôn không hòa thuận, gặp mặt cũng không nói chuyện.

Cha mẹ Trần vì chuyện từ hôn mà gặp khó khăn, cũng không mở miệng.

Cảnh tượng trở nên im lặng đến kỳ lạ.

Trần Hi nhìn Thập Bát Nương, lại nhìn chiếc đòn gánh chân nàng ấy …
"Thập Bát Nương.

" Nàng chủ động mở miệng.

Thập Bát Nương cho rằng Trần Hi muốn khoe khoang việc làm ăn mới của mình, cười nhạo nàng chỉ có thể gánh đòn đi bán bánh ngọt, nàng ấy ngẩng đầu, cảnh giác nhìn sang.

Lại không nghĩ tới, Trần Hi nhếch miệng cười với nàng ấy : "Về thôn còn hơn hai mươi dặm đường nữa, đi bộ cũng mất một hai canh giờ, ngồi xe của nhà ta đi, sẽ nhanh hơn.

"
Thập Bát Nương lộ vẻ kinh ngạc.

"Không cần đâu.

" Không nhìn thấy sự ngạo mạn và cười nhạo trên mặt Trần Hi, nhưng kinh nghiệm trước đây vẫn khiến Thập Bát Nương không dám lơ là: "Ta đi bộ là được.

"
Trần Hi cũng nhảy từ trên xe xuống: "Bây giờ ngày ngắn, chờ đến khi trời tối, ngươi là con gái, đi một mình không an toàn, ta lại không đòi tiền của ngươi, khách khí cái gì.

"
Thập Bát Nương khó hiểu nhìn Trần Hi.

Đột nhiên đối xử tốt với nàng như vậy, Trần Hi lại đang có âm mưu gì sao?
"Đi thôi.

" Trần Hi lại nói: "Nếu ngươi khinh thường đi cùng ta, lúc sắp đến cửa thôn, ngươi xuống xe trước là được.

"
Thập Bát Nương còn muốn kiên trì, nhưng đối diện với ánh mắt chân thành của Trần Hi, nàng ấy lại do dự.

Nghĩ đến những lời Lâm Lang nói với nàng ấy vào buổi trưa, cuối cùng nàng ấy cũng gật đầu.

Trần Hi cho rằng nữ chính là rộng lượng không so đo cùng nàng, lập tức giấu kín tâm tư nhỏ nhen của mình hơn một chút, giúp đỡ Thập Bát Nương đặt chiếc đòn gánh lên xe lừa, hai người ngồi song song với nhau.

Đúng vậy, nàng tiện đường chở Thập Bát Nương, quả thật có dụng tâm kín đáo.

Tuy rằng đã quyết định phải cách nam nữ chính xa một chút, nhưng dù sao cũng là người cùng thôn, gặp mặt chắc chắn là chuyện tránh không được.

Thứ nàng muốn tránh xa là tránh tuyến nội dung cốt truyện chính, không xảy ra xung đột cùng nữ chính.

Nhưng có thể giao hảo với nữ chính, chắc chắn cũng không tệ.




 
Chương 47


Nàng vốn tưởng rằng nữ chính sẽ rất chán ghét nàng, nhưng sáng sớm hôm nay gặp mặt ở cửa thành, Trần Hi lại cảm thấy rằng nữ chính rất rộng lượng.

Nghĩ đến Lâm Lang và Lục Thời Nghiễn có chút giao tình, Trần Hi vẫn cảm thấy nếu có thể tạo mối quan hệ thân thiết hơn một chút với nữ chính thì tốt hơn.

Hai người đều có tâm sự riêng, nhưng ai cũng không mở miệng trước.

Không biết qua bao lâu, hai người đồng thời mở miệng!
"Ngươi…"
Vừa mới mở miệng, hai người lại đồng thời ngừng nói.

Trần Hi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của Thập Bát Nương, cười cười nói: "Ngươi nói trước đi.

"
Thập Bát Nương không nhận ra sự kiêu ngạo hay châm biếm quen thuộc trong giọng cười của nàng, còn cảm thấy Trần Hi quả thật rất hiền lành đối với nàng ấy một cách quỷ dị.

nàng ấy càng nghi hoặc.

Nếu đổi lại là thường ngày, nàng đã sớm trào phúng nàng ấy từ đầu đến chân.

Hôm nay như thế nào lại cảm thấy, giống như nàng đã thay đổi thành người khác?
Nghĩ như vậy, Thập Bát Nương cũng nghiêng đầu đánh giá nàng.

Trần Hi mỉm cười nhìn nàng ấy , để mặc nàng ấy đánh giá.

Ánh mắt trong sáng, nụ cười thuần khiết, không có chút tâm địa xấu xa, thật sự rất khác so với trước đây.

Là vì chuyện từ hôn cho nên bị đả kích, khiến cho tính tình thay đổi?
Nhưng hôn sự là nàng muốn từ bỏ, sao lại có thể bị ảnh hưởng?
Thập Bát Nương càng khó hiểu.

Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Hi, nàng ấy vẫn tạm gác lại những nghi hoặc, hỏi: Hôm nay ngươi sao đột nhiên đến cổng huyện học bên kia bày sạp?"
Trước đây nàng chưa từng đến đó.

Nhất là sau khi Lục gia xảy ra chuyện, nàng càng tránh xa.

Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cổng huyện học.

Lục Thời Nghiễn hiện tại bệnh rất nặng, Lâm Lang sợ nàng lại nổi lên tâm tư không tốt gì, ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của Lục Thời Nghiễn.

"Huyện học có nhiều học sinh.

" Trần Hi nói: "Thử vận may chút thôi.

"
Lông mày Thập Bát Nương động động, hơi rũ mắt, không nói gì nữa.

Trần Hi đợi một lát, hỏi: "Ngươi thường xuyên đến huyện học đưa cơm cho Lâm Lang sao?"
Thập Bát Nương phòng bị nàng theo bản năng: "Lâm thẩm nhờ ta đưa đồ qua, hôm nay trùng hợp thôi.

"
Trần Hi gật đầu, nhận ra Thập Bát Nương có chút phòng bị, cho nên nàng không mở miệng nữa.

Mãi cho đến khi sắp đến thôn Bình Sơn, hai người cũng không nói chuyện với nhau một câu nào.

"Sắp tới rồi.

" Trần Hi nhìn sơn thôn nhỏ nằm dưới chân núi, nói với Thập Bát Nương: "Ngươi muốn xuống sớm sao?"
Thập Bát Nương có chút rối rắm.

Người khác giúp mình, mình lại còn ghét bỏ người khác, đây không phải là không nói đạo nghĩa giống như bọn họ sao?
Nhìn ra sự rối rắm của nàng ấy , Trần Hi cười cười: "Không sao, tiện đường cho ngươi đi nhờ một đoạn mà thôi, không tính là gì, ngươi không cần để ở trong lòng.

"
Nói xong nàng nhảy xuống xe, lấy chiếc đòn gánh của Thập Bát Nương xuống.

Thấy nàng hào phóng như thế, mặt Thập Bát Nương có chút đỏ.

"Cảm ơn ngươi.

" Nói xong nàng ấy lại nói cảm ơn với cha mẹ Trần: "Cảm ơn Trần bá bá và Trần thẩm.

"
Hai nhà lúc trước huyên náo đến nỗi khó nhìn mặt nhau, cha mẹ Trần cũng có chút không được tự nhiên, nghe nàng ấy nói cảm ơn thì chỉ khoát tay áo.

Sau khi Trần Hi lên xe, cha Trần lập tức vội vàng rời đi.

Thập Bát Nương đứng yên tại chỗ nhìn một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, có lẽ Trần Hi có thể thật sự cảm thấy huyện học có nhiều học sinh thật.

Trong lòng Trần Hi đều muốn tranh thủ thời gian, thừa dịp trời còn sớm, nhanh chóng đi qua thôn bên cạnh nhờ cậy Hứa Bán Tiên, cũng không hề biết Thập Bát Nương đang suy nghĩ cái gì.

Nghĩ đến Thập Bát Nương vừa nãy tỏ ra ngại ngùng, hai nhà rất có khả năng sẽ hòa thuận ở chung, trong lòng Trần Hi còn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng vừa mới vào thôn, thấy người trong thôn đang tụ tập lại cùng một chỗ mắng ông trời không có mắt, lại để cho nhà nàng đòi lại được tiền đã bị lừa mất ngày hôm qua…


 
Chương 48


Chuyện từ hôn, nhà nàng quả là không đúng.

Nhưng cũng đã đến xin lỗi, tiền cũng cho Lục gia không ít, những người này cứ níu lấy không buông thì thôi, còn lên tiếng nguyền rủa nhà nàng gặp báo ứng, khiến nàng rất khó chịu.

Nhà nàng sai, nhưng rủa người khác gặp báo ứng, bị lừa tiền, là đúng sao?
Trần Hi có chút không hiểu những người này rốt cuộc là thiện hay ác.

Thấy một nhà bọn họ trở về, người trong thôn ngừng nói một chút, nhưng rất nhanh lập tức nói ra một đợt trào phúng mới.

"Về sớm thế này, chắc là không ai thèm buôn bán với loại người như các ngươi đúng chứ?"
"Đúng vậy, còn tranh giành mối làm ăn với một tiểu cô nương như Thập Bát Nương, đều là người cùng một thôn đấy, đúng là làm mất mặt chúng ta!"
"Dao cũng dám động tới, còn gì mà không mất mặt, sớm đã không còn rồi! "
Hành động đòi tiền ngày hôm qua của Trần Hi đã truyền về trong thôn, hiện tại cả thôn đều nói nàng vừa không biết xấu hổ lại vừa hung hãn độc ác.

Nàng ngẩng đầu, đang muốn phản bác lại vị Ngưu lão thái - người mắng dữ dội nhất và ghét gia đình họ nhất này, thì nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đi ra từ trong hẻm nhỏ.

Những lời định nói ra lại bị Trần Hi nuốt trở vào.

"Lục tiểu tử!" Ánh mắt của Ngưu lão thái sáng lên, hưng phấn nói: "Ngươi nói xem, ông trời có phải không có mắt hay không! Trần Hi, nàng ta …"
Lục Thời Nghiễn nhìn người Trần gia một cái, vẻ mặt lãnh đạm rời mắt đi: "Ngưu nãi nãi, chữ của Nhị Oa viết xong rồi có thể mang cho ta xem.

"
Ngưu lão thái lập tức vỗ đùi một cái: "Được, ta về nhà lấy ngay!"
Dứt lời, bà ta nhanh chóng xoay người bước về nhà.

Lục Thời Nghiễn ra hiệu cho người trong thôn rồi xoay người về nhà.

Lúc đi qua xe lừa của Trần gia, hắn không hề chớp mắt, giống như không thấy ba người Trần gia bọn họ.

Dưới ánh mắt xem náo nhiệt của người trong thôn, mặt Trần Hi không chút thay đổi, nhưng sau khi Lục Thời Nghiễn đi qua, ánh mắt của nàng khẽ động.

Trên người hắn mang theo mùi thuốc rất nồng.

Hôm nay hắn uống thuốc?
Cảm giác bực bội khi vừa về thôn đã bị người ta chỉ vào mũi mắng chửi nhất thời tan biến hơn phân nửa.

Điều đó càng làm cho quyết tâm lén đưa đồ cho Lục Thời Nghiễn của Trần Hi thêm kiên định.





 
Chương 49


Ngưu lão thái sốt ruột bảo Lục Thời Nghiễn xem chữ của cháu trai mình viết, bước chân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cầm mấy tờ giấy trở về với vẻ mặt hớn hở.

Bà ta còn khoe khoang chữ cháu ngoan của mình viết rất đẹp khắp nơi, khẳng định sẽ trở thành một ngôi sao về văn khúc.

Bị bà ta ngắt lời như vậy, đám người tụ tập ở đầu làng lập tức chuyển chủ đề từ nhà Trần Hi sang chuyện khác.

Vừa may mắn trở về nhà từ "bão đạn" ở đầu làng, Trần Hi nhảy xuống khỏi xe lừa thì lông mày đột nhiên nhướng lên.

Vừa rồi! Lục Thời Nghiễn cố ý nói sang chuyện khác sao?
Hắn giúp nàng sao?
Ý nghĩ này vừa mới nảy lên, Trần Hi lập tức xì một tiếng trong lòng.

Làm sao có thể!
Lục Thời Nghiễn hận nhà bọn họ muốn chết.

Đoán chừng vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi.

Nàng lắc đầu nở nụ cười, chào hỏi với ca ca ở nhà trông nhà một tiếng, Trần Diệu cũng lại gần giúp đỡ cả nhà chuyển đồ từ trên xe lừa xuống.

Cũng có người cảm thấy thái độ của Lục Thời Nghiễn khi vừa mới gặp Trần gia ở đầu thôn có chút kỳ quái giống như Trần Hi.

Hoa Lê phản ứng nhanh nhất, nhìn Ngưu lão thái kích động bước vào cửa chính của Lục gia, nói với tiểu tức phụ ở bên cạnh: "Vừa rồi nếu không phải Lục tiểu tử và Ngưu thẩm tử nói chuyện, Trần gia nhà bọn họ làm sao có thể vào thôn một cách thuận lợi như vậy chứ?"
"Quên đi, khuê nữ Trần gia kia lòng dạ rất ác độc, ở trong thành cũng dám động đến dao, ngươi không sợ nàng mang theo dao tìm tới nhà ngươi à?"
Hoa Lê hừ một tiếng, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay đồn thổi trong thôn, cuối cùng cũng không nói thêm lời nào, chỉ bảo: "Ta làm đúng, sợ gì?"
"! Lục tiểu tử chắc chắn không giúp Trần gia bọn họ, ta thấy hắn là lười quan tâm tới bọn họ!"
"Cũng đúng, Trần gia đều là một đám mất lương tâm, dây dưa quan hệ với bọn họ làm gì.

"
Mọi người đều đang tụ tập ở cửa thôn, Lục Thời Nghiễn cho dù vào sân, cũng nghe được rõ ràng đoạn đối thoại của bọn họ.

Nghe được lời của người trong thôn vừa hoài nghi lúc nãy hắn giúp Trần gia, hắn nhíu mày một chút.

Sau đó, lại nghe được trong bọn họ có người thay hắn phân trần rằng hắn sẽ không, cũng không có khả năng sẽ làm vậy.

Thấy vậy, sắc mặt hắn khôi phục như thường, che môi ho khan vài tiếng.

Tất nhiên là không rồi.

Vừa rồi căn bản không có ý này, hắn chỉ là, không muốn lại có bất kỳ liên lụy nào cùng Trần gia.

Cho dù chỉ là đem hắn và Trần gia đặt cùng một chỗ, thay hắn đòi công đạo, hắn cũng không nguyện ý.

Đó là một sự xúc phạm khác đối với hắn.

Ngày đó, sau khi đưa đồ trả lại, hắn và Trần gia cũng cắt đứt hoàn toàn, không còn bất kỳ liên quan gì nữa.

Cho dù có gặp mặt cũng sẽ không thèm nhìn thêm một cái.

Có lẽ là do đã đi đường xa như vậy, bị gió thổi cho nên mới vừa đi đến dưới hành lang, hắn đã lập tức ho khan.

Vào nhà sờ thử, nước trong ấm trà đã nguội lạnh, hắn lại ho khan một hồi, chờ khi cơn ho đã dịu đi một chút, lúc này hắn mới mang theo ấm nước đi đến phòng bếp múc nước, ngồi ở trước bếp lò nhỏ dưới hành lang, nhóm lửa nấu nước.

Mới vừa nhóm lửa xong, Ngưu lão thái mang vẻ mặt vui mừng bước nhanh vào.

"Lục tiểu tử! Chữ thằng nhóc nhà ta viết, ta đem đến rồi, ngươi mau xem đi.

" Người chưa vào sân đã nghe tiếng gọi.

"Có phải viết đẹp hơn so với lần trước không?
"Ta thấy rất đẹp!"
"Vừa to vừa ngay ngắn!"
"Ngươi mau…"
Ngưu lão thái bước nhanh vào trong thì thấy Lục Thời Nghiễn đang nhóm lửa dưới hành lang.

"Sao? Nấu cơm đấy à?" Bà ta hỏi.

Lục Thời Nghiễn nghiêng đầu ho một tiếng: "Nấu chút nước ạ.

"
Dứt lời, hắn cầm quạt hương bồ bên cạnh quạt vài cái vào bếp lò, sau đó đứng dậy: "Để ta xem.

"
Ngưu lão thái nhìn chằm chằm bếp lò của hắn, nhưng thấy hắn đưa tay đòi chữ cháu ngoan của mình viết, lập tức đưa qua.




 
Chương 50


Thấy hắn muốn ngồi trở lại tiếp tục nhóm lửa, bà ta sợ tàn lửa bay ra cháy mất chữ của cháu, nói với hắn: "Ngươi xem đi, để ta giúp ngươi đun nước.

"
Lục Thời Nghiễn vẫn đang bị bệnh, sắc mặt cũng không phải quá tốt, đang muốn nói không cần, Ngưu lão thái đã cầm quạt hương bồ ngồi xổm trước bếp lò.

Hắn chần chừ một lát, ừ một tiếng.

Chữ thằng bé viết rất bình thường.

"Thế nào?" Ngưu lão thái vừa nấu nước, vừa ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn: "Có phải tốt hơn nhiều không?
Lục Thời Nghiễn: "Cần luyện thêm một chút.

"
Nụ cười trên mặt Ngưu lão thái thoáng ngừng lại.

Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: "Nhị Oa tuổi còn nhỏ, cũng chịu khó, luyện vài năm, nhất định sẽ tiến bộ.

"
Ngưu lão thái lập tức vui rạo rực nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Nhị Oa Tử có thiên phú đọc sách.

"
Đọc sách có thiên phú hay không, Lục Thời Nghiễn không dám vọng động kết luận, nhưng chữ thì cần phải luyện thêm nhiều.

Ngưu lão thái thêm củi, lại nói: "Lục tiểu tử, ngươi chỉ điểm cho Nhị Oa Tử một chút được không?"
Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút nói: "Ta viết một chữ, Nhị Oa ở nhà mô phỏng lại trong vọng một tháng, sau đó lại đưa ta xem.

"
Ngưu lão thái vui vẻ vỗ đùi: "Được được được, ngươi mau viết, ngươi mau viết đi.

"
Trên mặt Lục Thời Nghiễn lộ ra chút chần chừ.

Thấy hắn không nhúc nhích, Ngưu lão thái nhíu mày: "Sao không đi viết đi, nước cứ để ta đun giúp ngươi.

"
Khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Nghiễn lại trắng thêm vài phần, hắn nhìn Ngưu lão thái: "Bà đi mang giấy mực của Nhị Oa Tử tới đây, để ta viết.

"
Ngưu lão thái thầm nghĩ, sao viết chữ còn muốn bà ta về nhà lấy giấy mực của Nhị Oa Tử, Lục tiểu tử keo kiệt như vậy từ khi nào? Thỉnh giáo hắn một chút, còn phải tự mình chuẩn bị giấy mực?
Nhưng bà ta đọc kỹ chữ cháu ngoan, nói thầm một tiếng, cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài: "Vậy ngươi tự mình trông lửa đi, ta về nhà mang giấy mực qua.

"
Dứt lời, người cũng đã ra khỏi sân.

Lục Thời Nghiễn đứng tại chỗ một lát, sau đó lại ngồi xuống, mặt không chút thay đổi thêm củi nhóm lửa.

Trong nhà đã sớm không còn giấy mực.

Trong lòng Ngưu lão thái mặc dù nói thầm, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã cầm đồ chạy về.

Ngay cả bút của Nhị Oa Tử cũng lấy ra!
Nước sôi, Lục Thời Nghiễn cầm đồ vào nhà, ngồi bên bàn Bát Tiên trong nhà chính, viết chữ "Vĩnh".

Ngưu lão thái thò đầu nhìn thoáng qua, tặc lưỡi: "Chỉ có một từ này?"
Chờ mực khô, Lục Thời Nghiễn đưa tờ giấy cho bà ta: "Ừ.

"
Ngưu lão thái cái gì cũng không hiểu, nghe Lục Thời Nghiễn nói phải, bà ta lập tức cảm thấy có lẽ là chữ này cực kỳ lợi hại, cầm về nhà để cho cháu trai ngoan của bà ta luyện tập trước vậy.

"Lát nữa viết xong, ta lại đưa qua làm phiền ngươi!" Ngưu lão thái cười ha hả nói.

Lục Thời Nghiễn bình tĩnh gật đầu: "Được.

"
Hắn ta thật sự là một người nhã nhặn và lịch sự vô cùng.

Lúc Ngưu lão thái chuẩn bị đi, dường như nghĩ đến cái gì: "Đúng rồi, Lục tiểu tử, ngươi bệnh như vậy, mấy hôm nay ăn uống thế nào?"
Nhìn sắc mặt tái nhợt, lại hay ho khan, thật đáng tiếc cho việc học hành giỏi giang của hắn.

Ánh mắt của Lục Thời Nghiễn thoáng dừng một chút: "Bạn bè có gửi một ít đồ ăn.

"
Nói xong, hắn chủ động dò hỏi: "Ngưu nãi nãi, hôm nay trong thôn, nhà ai buổi sáng ăn sủi cảo vậy?"
Ngưu lão thái khoát tay: "Nhiều lắm! Mấy nhà, như bị điên, sáng sớm đã băm nhân, ồn ào đến mức không ngủ được, làm thằng nhóc nhà ta cũng bị đánh thức, nhất định đòi ăn sủi cảo.

Ta bị ồn quá, đành ra đồng cắt ít hẹ, gói cho nó hai bát.

"
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn dịu đi một chút: "Là nhà nào vậy?"
Ngưu lão thái: "Ôi, ta cũng không nhớ rõ, Nhị Cẩu gia, Bình Tử gia, lão Lý gia… Hẳn là còn có mấy nhà nữa nhưng ta cũng không quá để ý.

"
Lục Thời Nghiễn gật đầu.

Hắn vốn tưởng rằng là Lâm Lang tới đưa sủi cảo, nhưng giờ xem ra, người đưa sủi cảo quả thật là người khác.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom