Dịch Full Sương Mù

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,877
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Sương Mù

Sương Mù
Tác giả: Trương Nhược Dư
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: SƯƠNG MÙ.

Tác giả: 张若妤 (Trương Nhược Dư)

Thể loại: Truyện ngắn, Hiện đại, Gương vỡ lại lành, Tình cảm gia đình

Giới thiệu:

Lúc tôi ôm con gái bị sốt cao đi nhập viện thì gặp bạn trai cũ ở phòng cấp cứu.

Anh nhìn lướt qua bệnh án.

“Chia tay ba năm, con gái cô ba tuổi?”

“Lâm Giản,” Anh mang ý tứ sâu xa quan sát tôi: “Cô mang thai một tháng là đã sinh rồi à?”.
 
Chương 1


Sáng sớm, con gái ba tuổi sốt cao không hạ, thậm chí đã dẫn đến co giật do sốt cao.

Tôi ôm nó chạy đến bệnh viện, lại gặp Sầm Dực ở phòng cấp cứu.

Người bạn trai cũ mà tôi đã chia tay được ba năm.

Khuôn mặt quen thuộc, gặp nhau một cách đột nhiên mà không kịp chuẩn bị.

Sự kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, tôi ôm con gái bước nhanh qua:

“Bác sĩ, con gái tôi nửa tiếng trước đã uống Ibuprofen một lần, nhưng lại sốt cao lên tới 41,2 độ, trước khi đến còn co giật do sốt cao…”

Tôi cẩn thận kể rõ tình huống, sợ sơ sót ở đâu đó.

Sầm Dực yên tĩnh lắng nghe, sau đó mở bệnh án, để con gái tôi đi thử máu trước.

Con gái sốt đến mức mất sức, ngay cả việc rút máu mà nó sợ nhất, nó cũng chỉ vùi mặt vào ngực tôi nhẹ nhàng nghẹn ngào hai tiếng.

Sau khi có kết quả thử máu, Sầm Dực lại kê đơn thuốc, truyền nước ở khoa cấp cứu của bệnh viện.

Tôi một thân một mình ôm con gái đi đóng tiền, lấy thuốc, tiêm thuốc…

Làm xong tất cả thì sau lưng đã thấm một lớp mồ hôi lạnh.

Con gái sốt đến mức khó chịu, vùi trong lòng tôi ngủ thiếp đi.



“Của ai?”

Lúc đang buồn ngủ nhập nhèm, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc mà không hề có điềm báo trước.

Cơn buồn ngủ tiêu tan.

Tôi thầm thay, chỉ nghe thấy giọng nói đó thôi, cơ thể cũng sẽ giằng co trong một thoáng.

Mấy giây sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Sầm Dực đã thay sang thường phục, áo sơ mi thuần sắc vạn năm không đổi, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió sẫm màu.

Anh đứng trước mặt tôi, khẩu trang che nửa khuôn mặt.

Tôi lại run lên mấy giây rồi mới chậm chạp nhận ra anh vừa hỏi —

Của ai.

Cô cười cười, cố gắng khiến bản thân mình trông bình tĩnh một chút.

“Của tôi.”

Trong lúc nói chuyện, tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Trông không giống tôi sao?”

Sầm Dực ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Lâm Giản, chúng ta đã chia tay ba năm, cô có một đứa con gái ba tuổi.”

“Cô mang thai chưa được một tháng là đã sinh rồi à?”

Tôi bị anh hỏi đến mức đứng hình, cũng không muốn lừa gạt nữa.

Cúi đầu nhìn thoáng qua, con gái đang ngủ say, trên trán thấm một tầng mồ hôi.

Nhiệt độ cũng đã giảm.

Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt cho nó, tôi nhỏ giọng nói: “Con gái của Mạn Mạn.”

“Lộ Mạn Mạn?”

“Ừm.”

Sầm Dực nhíu mày: “Nhưng vừa rồi ở phòng bệnh, tôi nghe nó gọi cô là mẹ.”

Động tác của tôi cứng đờ.

Có một số việc, rõ ràng là đã qua ba năm rồi, nhưng lần nữa nói ra vẫn sẽ khiến người ta nghẹn ngào.

“Mạn Mạn chết rồi.”

Tôi hít mũi một cái: “Bây giờ tôi chính là mẹ của nó.”

Sầm Dực yên lặng thật lâu.

Có lẽ vì bây giờ là đêm khuya, có lẽ là vì sự lưu luyến khi gặp lại người yêu cũ.

Cánh cửa trái tim mở ra, người nói chuyện không dừng được nữa.

Tôi nói cho Sầm Dực biết về thân thế của con gái —

Lộ Mạn Mạn ở sát nhà tôi, từ nhỏ đã cùng tôi lớn lên.

Cô ấy không cha không mẹ, cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau.

Nhưng khi cô ấy mười mấy tuổi, bà nội cô ấy gặp tai nạn giao thông qua đời, mẹ tôi thấy cô ấy đáng thương bèn dứt khoát bảo cô ấy ở nhà tôi, cùng tôi ăn ở.

Chúng tôi vẫn luôn là bạn tốt nhất.

Nhưng.

Mấy năm trước, cô ấy gặp một người đàn ông lớn hơn cô ấy tám tuổi.

Đối phương có tiền, có sự sỏi đời, hoàn toàn không phải kiểu nữ sinh vừa mới biết yêu như cô ấy có thể kham được.

Người nọ chỉ là gặp dịp thì chơi, cô ấy lại đâm đầu vào.

Sau khi mang thai, đối phương lại kéo dài chuyện cưới xin hết lần này đến lần khác, đợi đến khi cô ấy sắp lâm bồn thì trực tiếp biến mất.

Mạn Mạn một mình sinh con, nhưng sau khi đứa trẻ đầy tháng, cô ấy bởi vì trầm cảm sau sinh mà nhảy lầu tự sát.

Cô ấy giao đứa nhỏ cho tôi, cùng với, ngôi nhà mà bà nội cô ấy để lại.

Tôi không thể không quan tâm cô ấy.

Cho nên.

Tôi chưa kết hôn bèn đảm đương làm mẹ.

*

Thật ra kể ra cũng chỉ có dăm ba câu thôi.

Nhưng vừa nhắc tới Mạn Mạn, tôi lại không nhịn được mà hơi nghẹn ngào.

Sầm Dực yên lặng thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

Anh vẫn giống như năm đó, ăn nói vụng về, không biết an ủi người khác.

Bỗng dưng.

Con gái trong lòng tôi, Viện Viện động đậy cơ thể, lập tức mở mắt ra.

“Mẹ ơi…”

Nó nhẹ giọng gọi tôi, lại đột nhiên nhìn về phía Sầm Dực.

Nhìn mấy giây, Viện Viện đột nhiên cười lên.

“Chú là bố sao?”

Tôi và Sầm Dực liếc nhìn nhau.

Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa tóc Viện Viện: “Không phải, chú là chú.”

“Ồ.”

Viện Viện rũ mắt xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo là vẻ mất mát.

Sầm Dực vẫn không đành lòng, bèn lấy ra hai viên kẹo từ trong túi dỗ dành nó.

Viện Viện bị chọc cười.

Mà tôi thì kinh ngạc nhìn kẹo trong tay anh.

Kẹo sữa thỏ trắng quen thuộc.

Tôi có chứng tụt huyết áp, lúc yêu nhau, lần nào anh cũng sẽ bỏ hai viên kẹo sữa thỏ trắng vào túi, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thì ra.

Có vài thói quen anh vẫn chưa thay đổi.

Hạ sốt rồi, tinh thần của Viện Viện tốt hơn rất nhiều, cầm điện thoại của tôi nghe kể chuyện.

Tôi và Sầm Dực thì ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn nhau không nói gì.

Qua rất lâu.

Sầm Dực nhẹ giọng hỏi tôi: “Bây giờ em, có bạn trai chưa?”

Câu hỏi này khiến tim tôi bỗng dưng đập nhanh hơn.

Tôi lắc đầu, đang muốn trả lời, ánh mắt lại chợt dừng ở nơi xa —

Là hắn?

*

Dặn dò Sầm Dực giúp tôi trông con gái, tôi đứng dậy chạy về phía đại sảnh.

Người đàn ông trung niên mặc tây trang đặt may riêng, cẩn thận đỡ một người phụ nữ có thai.

Người đàn ông không có khẩu trang.

Chạy đến gần đó, tôi quan sát tỉ mỉ hơn.

Chính là hắn.

Tưởng Hồng Thăng.

Hai giây sau, tiếng bạt tai thanh thúy vang vọng cả đại sảnh.

Bạt tai là do tôi đánh.

Là tôi, đang đánh thay cho đồ ngốc Mạn Mạn kia.

Thằng khốn tây trang giày da trước mặt chính là tên cặn bã lúc trước bỏ rơi mẹ con Mạn Mạn.

Đối phương đầu tiên là giận mắng vài tiếng, ngay sau đó thì nhíu mày lại quan sát tôi.

“Cô là… bạn của Lộ Mạn Mạn?”

Hắn nhỏ giọng nói, giọng điệu có chút không chắc chắn.

Tôi lười trả lời.

Người phụ nữ có thai bên cạnh hắn tính tình nóng nảy, ưỡn cao cái bụng muốn tới tìm tôi đòi lời giải thích, nhưng lại bị Tưởng Hồng Thăng cản lại.

Tôi nguýt hắn một cái, xoay người rời đi.

Về đến bên cạnh Viện Viện, tay vẫn còn run.

Thật ra, vừa rồi chạy qua tát hắn một cái, tôi cũng chỉ nhất thời xúc động.

Mạn Mạn chết rồi.

Tôi còn có thể làm gì hắn đây?

Sầm Dực liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, ngược lại không biết lấy ra một chai nước khoáng ở từ đâu, mở nắp chai ra rồi đưa tới tay tôi.

“Cảm ơn.”

Tôi uống một ngụm nước, miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Vừa mới vặn nắp chai lại thì trước mặt có thêm một người.

Ngẩng đầu lên.

Là Tưởng Hồng Thăng.

Bên cạnh hắn đã không còn người phụ nữ có thai kia nữa.

Hắn đứng trước mặt tôi, nhíu mày lại, cẩn thận quan sát Viện Viện bên cạnh tôi.

Trái tim tôi chìm xuống.

Viện Viện trông rất giống hắn.
 
Chương 2


Hắn nhìn chằm chằm vào Viện Viện một hồi lâu, khẽ nói: “Nó là… con gái của Mạn Mạn?”

Bàn tay cầm chai nước của tôi dần siết chặt.

“Cút.”

Tôi hối hận vì sự xúc động vừa rồi.

Ba năm rồi, trong ba năm hắn chưa từng có trách nhiệm của người làm cha.

Hắn đã bỏ rơi mẹ con Mạn Mạn ba năm.

Bây giờ vì sao lại để hắn phát hiện ra Viện Viện chứ?

Nhưng Tưởng Hồng Thăng dường như không cần câu trả lời của tôi, hắn ngồi xổm xuống, quan sát Viện Viện một cách tỉ mỉ.

Sau khi nhận ra, Viện Viện cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Viện Viện có một đôi mắt rất đẹp, nó nghiêng đầu quan sát hắn: “Chú là…”

Lúc tôi đang do dự xem nên nói thế nào thì Tưởng Hồng Thăng đã cướp lời trước.

Hắn xoa tóc nó, giọng điệu ấm áp: “Bố là bố.”

“Bố?”

Đáy mắt cô nhóc chợt sáng lên: “Chú thật sự là bố à?”

Nói xong.

Nó dùng bàn tay không bị ghim kim nắm lấy cổ tay Tưởng Hồng Thăng, kéo tay hắn đặt lên mu bàn tay của tôi.

Sự ấm áp trên mu bàn tay khiến người ta buồn nôn.

Con gái non nớt, giọng điệu vô cùng phấn khích.

“Bố ơi, cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi. Mẹ nhớ bố lắm, mẹ thường xuyên nằm mơ gọi tên bố… Sầm Dực… Phải không?”

Tiểu tổ tông của mẹ ơi.

Tôi đưa tay muốn che miệng nó, nhưng đã muộn rồi.

Ở nơi khóe mắt, Sầm Dực ở bên cạnh hình như đang nhướng mày.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tưởng Hồng Thăng đặt tay lên mu bàn tay tôi hình như còn khẽ vuốt một cái.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, ghê tởm hất tay hắn ra.

“Cút.”

Tưởng Hồng Thăng nhìn tôi.

Hắn không nổi giận, cũng không ở lại thêm, chỉ ném cho tôi một tờ danh thiếp có phương thức liên lạc của hắn rồi đứng dậy rời đi.

Tôi cầm danh thiếp, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn.

Hai bình dịch truyền đã hết, Sầm Dực đưa chúng tôi về nhà.

Lúc về đến nhà thì đã là rạng sáng.

Dỗ con gái ngủ xong, tôi ngồi một mình trong phòng khách, cầm bức ảnh lúc còn sống của Mạn Mạn rơi nước mắt.

Thật sự cảm thấy không đáng thay cô ấy.

Tên đàn ông đó ph óng đãng lại béo mập, rốt cuộc có chỗ nào đáng để cô ấy nghĩ tới cái chết chứ?

Xem ý của Tưởng Hồng Thăng, hình như là định nhận lại Viện Viện.

Nhưng tôi… có nên đồng ý không?

Tôi không biết.

Lúc trước hắn bỏ rơi mẹ con Mạn Mạn, làm hại cô ấy tự sát, là bạn của Mạn Mạn, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho hắn.

Nhưng…

Hắn quả thật là bố ruột của Viện Viện.

Ba năm qua, tôi vô cùng cố gắng cho Viện Viện một mái nhà, nhưng vẫn không có cách nào thay thế được tình cha thiếu thốn.

Lúc nhìn chằm chằm vào bức ảnh xuất thần, tôi chợt nhớ tới di ngôn mà năm đó Mạn Mạn để lại.

Trong đó có nhắc đến Tưởng Hồng Thăng.

Cô ấy nói.

Nếu có một ngày, Tưởng Hồng Thăng muốn nhận lại Viện Viện thì để hắn nhận.

Cô ấy nói.

Dù nói thế nào.

Hắn cũng là bố ruột của Viện Viện.

Cô ấy còn nói —

“Nếu hắn mãi không chịu nhận thì Viện Viện cũng chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi.”

“Lâm Lâm, thiệt thòi cho cậu rồi, kiếp sau tớ sẽ làm trâu làm ngựa trả nợ cho cậu.”

Lừa đảo.

Đã nói sẽ làm chị em cả đời, ngay cả đời này mà cô ấy cũng không làm được.

Lại vẽ cho tôi chiếc bánh nói đến kiếp sau.

Một lần nữa đọc lại bức di ngôn đó, tôi cất kỹ nó.

Được.

Vậy thì theo ý cậu.

*

Sáng hôm sau, tôi bấm số điện thoại trên danh thiếp.

Tưởng Hồng Thăng bắt máy rất nhanh.

Trong điện thoại, tôi nói cho hắn biết chuyện Mạn Mạn nhảy lầu tự sát vào ba năm trước.

Đương nhiên.

Cũng nói cho hắn biết, Viện Viện chính là con gái hắn.

Trong điện thoại, Tưởng Hồng Thăng hơi nghẹn ngào.

Hắn thở dài: “Là tôi có lỗi với mẹ con cô ấy.”

Tôi không lên tiếng.

Vì mở miệng ra là sẽ không nhịn được muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn.

Hắn lại cẩn thận hỏi tôi, sau khi Viện Viện khỏi bệnh, hắn có thể đón nó về nhà, chơi cùng nó một ngày không?

Hắn nói, bắt đầu từ bây giờ hắn muốn cố gắng bù đắp cho Viện Viện.

Tôi hơi do dự, nhưng nhớ đến di ngôn của Mạn Mạn, tôi vẫn đồng ý.

Một tuần sau.

Viện Viện đã hoàn toàn khôi phục, Tưởng Hồi Thăng cũng gọi điện thoại cho tôi đúng giờ.

Tôi nói cho hắn biết địa chỉ, hắn lái xe tới đón Viện Viện.

Trước khi Viện Viện lên xe, tôi không yên tâm mà cứ dặn dò mãi, cũng nói cho nó biết, ngày mai mẹ sẽ đón con.

Viện Viện đáp lời từng việc một.

Nhìn ra được, lần đầu tiên được bố đưa về nhà, nó vô cùng phấn khích.



Nhưng mà.

Buổi tối hôm đó, vừa qua mười giờ là tôi đã nhận được cuộc gọi từ Tưởng Hồng Thăng.

Trong điện thoại, giọng điệu hắn lo lắng, nói lúc chơi ở tầng hai, Viện Viện ngã xuống từ cầu thang!

Trái tim tôi thoáng cái siết lại, hỏi địa chỉ rồi đón xe chạy qua đó.

Quãng đường hơn hai mươi phút dài dằng dặc như muốn tắt thở.

Cuối cùng.

Xe taxi dừng lại ở khu biệt thự, tôi ném tờ tiền một trăm tệ rồi vội vàng xuống xe.

Đi tìm dựa theo địa chỉ, cửa chính biệt thự không đóng.

Tôi chạy tới trong sân gõ cửa.

Cửa nhà nhanh chóng mở ra.

“Viện Viện đâu?”

Tôi đẩy Tưởng Hồng Thăng ra chạy vào trong, sau lưng là giọng nói áy náy cố gắng hạ thấp của hắn:

“Nằm trên lầu, bác sĩ vừa đến xem qua, không có gì đáng ngại, chỉ là cần nghỉ ngơi một lúc.”

Nói xong, hắn cho tôi biết, Viện Viện ở trong căn phòng đầu tiên phía bên phải trên tầng hai.

Tôi vội vàng chạy tới rồi đẩy cửa ra —

Bên trong lại không có bóng dáng của Viện Viện.

Trong phòng mở đèn ngủ, vô cùng mờ tối.

Bỗng dưng.

Cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, lực của Tưởng Hồng Thăng rất lớn, đẩy mạnh tôi vào phòng.

Ngay sau đó.

Hắn đóng cửa lại, tiếng khóa trái vô cùng chói tai.

Hắn chống mạnh tôi lên cửa phòng, lúc tôi không kịp phản ứng, hai tay đã đặt trên eo tôi làm động tác x0a nắn, lúc nói chuyện, mùi rượu bay nồng nặc.

“Lâm Giản.”

“Vốn tưởng rằng cô thông minh, không ngờ lại dễ lừa như vậy.”

*

Tên rác rưởi này!

Lúc này tôi mới phản ứng được, Viện Viện bị thương gì chứ, chỉ là ngụy trang thôi.

Thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn.

Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng sức của hai bên thật sự chênh lệch nhau quá xa.

Hắn dùng một tay giam hai tay của tôi, tay kia bắt đầu kéo quần áo của tôi.

Hai tay bị giữ lại, trong lòng nóng nảy, tôi đập mạnh đầu vào mặt hắn —

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng rên.

Sau khi đầu váng mắt hoa trong chốc lát, tôi ngửi thấy mùi máu rất nhạt trong không khí.

Vì chênh lệch chiều cao, tôi nện đúng vào miệng hắn, có lẽ là răng hắn bị đập chảy máu rồi.

Nhân lúc hắn buông tay vì bị đau, tôi vội vàng đẩy ra.

Bên tay phải có một bình hoa, khi Tưởng Hồng Thăng một lần nữa nhào tới, tôi quơ lấy bình hoa đập vào đầu hắn.

Một tiếng vang giòn giã.

Bình hoa lập tức vỡ vụn.

Cùng với đó là tiếng gầm của Tưởng Hồng Thăng.

Tôi không dám trì hoãn nữa, kéo cửa ra, xoay người bỏ chạy.

Không biết thế nào mà bên tai lại mơ hồ truyền đến giọng của Sầm Dực.

Cúi đầu nhìn thoáng qua.

Là chiếc điện thoại tôi vẫn luôn cầm trong tay.

Vừa nãy trong lúc tranh chấp, không biết thế nào lại bấm trúng người liên lạc khẩn cấp.

Chia tay đã ba năm, người liên lạc khẩn cấp của tôi vẫn luôn là Sầm Dực.

Tôi chạy đến trước cầu thang, đồng thời nói nhanh: “Khi biệt thự Đông Hồ, nhà số 18, nhanh tới đây…”

Vừa mới dứt lời, sau lưng liền vang lên một loạt tiếng bước chân.

Đúng lúc này, điện thoại bị cướp lấy, đập mạnh xuống đất, màn hình lập tức vỡ vụn, sau đó tối đi.

Giọng nói của Tưởng Hồng Thăng vang lên trên đỉnh đầu.

“Muốn chạy à?”

Một giây sau, tôi chỉ cảm thấy tóc mình bị kéo mạnh, bàn tay đó giữ chặt đầu vai tôi, cứ thế kéo tôi lên cầu thang.
 
Chương 3


Tưởng Hồng Thăng kéo tôi lên giường.

Dù cho tôi kêu gào giãy giụa thì vẫn không thoát được sự kìm hãm của hắn.

Trên đầu hắn đang chảy máu.

Miệng bị tôi làm rách, giữa hàm răng trắng nhiễm chút đỏ, cộng thêm đôi mắt u ám kia, trong căn phòng tối tăm càng thêm đáng sợ.

“Chạy à?”

Hắn lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay vung mạnh.

Hắn đè trên người tôi, mùi rượu nồng nặc làm cho người ta buồn nôn.

“Năm đó ông đây đã nhìn trúng cô, có điều sau đó Lộ gì đó mang thai, khó chơi kinh khủng, tôi hoàn toàn không có tâm tư đi tìm cô nữa.”

Hắn đè chặt tay cô, cười lạnh nói: “Ba năm rồi.”

Hắn đưa một tay ra chậm rãi vuốt v e khuôn mặt tôi.

“Tôi vẫn luôn nhớ khuôn mặt này của cô.”

Tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn.

“Phụt!”

Tôi mắng vào mặt hắn: “Ghê tởm!”

Hành động này hình như đã k1ch thích hắn, Tưởng Hồng Thăng dùng tay lau đi nước bọt trên mặt, biểu cảm cũng lập tức lạnh đi.

Bỗng dưng.

Trước người mát lạnh, quần áo bị hắn kéo ra.

Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, muốn đưa tay khép quần áo, hai tay lại bị hắn đè chặt.

Tôi liều mạng giãy giụa nhưng không làm được gì, hơn nữa —

Tôi đột nhiên trông thấy một bóng người nho nhỏ đứng ở cửa.

Viện Viện?!

Nó đi chân trần đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn chúng tôi.

Mãi đến khi đối diện với ánh mắt tôi, nó mới òa khóc lên, đồng thời chạy tới bên giường.

“Mẹ ơi…”

“Ông buông mẹ ra! Đừng bắt nạt mẹ…”

Nó chạy đến bên giường, bàn tay mũm mĩm dốc sức kéo góc áo của Tưởng Hồng Thăng.

“Cút!”

Hắn quát một tiếng chói tai, lại nhấc chân đạp về phía Viện Viện!

Bé gái ba tuổi đâu thể nào chịu được một người đàn ông trưởng thành dùng lực đá chứ?

Nó gần như bị đạp bay ra xa mấy mét, ngã trên mặt đất, sau đầu bị va đập, kêu khóc không ngừng.

Trái tim tôi vô cùng đau đớn.

Ba năm.

Mặc dù Viện Viện và tôi không có quan hệ huyết thống nhưng tôi đã nuôi nó ba năm, từ khi học nói, nó đã gọi tôi bằng mẹ một cách non nớt.

Công chúa nhỏ mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, bị bố ruột của nó đá bay ra xa mấy mét.

Tôi cắn mạnh vào bả vai Tưởng Hồng Thăng, trên đỉnh đầu là tiếng rên vì đau của hắn.

Hắn vừa thả lỏng tay, tôi lập tức vội vàng đẩy hắn ra, lảo đảo chạy đến bên cạnh Viện Viện.

“Viện Viện.”

Tôi ôm lấy nó, mới phát hiện ra hai tay mình run dữ dội.

Cô gái bị hù dọa, vùi trong ngực tôi khóc lớn.

Tôi biết mình ôm theo con bé thì sẽ không trốn thoát được, bèn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hắn.

“Tưởng Hồng Thăng, Viện Viện là con gái anh đấy!”

Sao hắn lại nỡ ra tay chứ!

Hắn khẽ xoa đầu vai vừa bị tôi cắn, cười lạnh lùng: “Ai biết được là sinh cùng với ai chứ.”

“Cô ấy chỉ từng có một người bạn trai là anh thôi!”

Tôi ôm Viện Viện, lặng lẽ nhìn về phía hắn:

“Anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm DNA, anh không nhận nó cũng không sao, tôi nuôi, nhưng anh không thể sỉ nhục Mạn Mạn được.”

Nói những lời này với hắn, một nửa là vì oán giận, cảm thấy không đáng thay cho Mạn Mạn.

Còn một nửa là —

Tôi đang kéo dài thời gian, đợi Sầm Dực đến.

Ôm theo Viện Viện, tôi chắc chắn không trốn thoát được.

Tưởng Hồng Thăng cười.

Hắn đứng bên giường, hình như cũng biết tôi ôm con bé thì sẽ không trốn thoát được, thậm chí còn châm một điếu thuốc.

Hắn cười.

“Cho dù là con ruột thì làm sao?”

“Ngày đó ở bệnh viện cô cũng nhìn thấy rồi đó, vợ tôi đang mang thai, con trai.”

“Tôi hoàn toàn không thiếu con cái.”

“Một đứa con gái do phụ nữ đâu đâu sinh ra mà cũng muốn vào cửa nhà họ Tưởng của tôi à?”

Tôi tức giận đến mức cả người run lên.

Lộ Mạn Mạn, cái đồ phụ nữ ngu ngốc nhà cậu, đây chính là người đàn ông mà cậu sinh con dưỡng cái cho, thậm chí là đánh đổi mạng sống!

Tôi hít sâu một hơi, còn muốn nói thêm gì đó để kéo dài thời gian thì Tưởng Hồng Thăng chợt tắt điếu thuốc, tiến lên, đẩy Viện Viện trong lòng tôi ra, một lần nữa kéo tôi đi đến bên giường.

Hắn uống rượu, lực lớn đến mức đáng kinh ngạc.

Ở cửa phòng, Viện Viện hoảng sợ la khóc.

Quần áo vừa rồi đã bị kéo ra một nửa, lần này hoàn toàn bị giật ra.

Tôi run rẩy, tuyệt vọng giãy giụa.

Đột nhiên —

Hình như có người xuất hiện ở cửa ra vào.

Tôi quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua dưới nách Tưởng Hồng Thăng, vừa đúng nhìn thấy người tới.

Là Sầm Dực.

Anh ấy nhanh chóng chạy qua, kéo Tưởng Hồng Thăng ra.

Tưởng Hồng Thăng mà tôi liều mạng cũng không có cách nào tránh thoát được, lại bị Sầm Dực đ è xuống đất đánh.

Không hề có sức đánh trả.

Mà tôi thì kinh ngạc nhìn cảnh này, quên luôn cả phản ứng.

Nếu không phải cảnh sát chạy tới, có lẽ Tưởng Hồng Thăng sẽ bị Sầm Dực đánh gần chết tại chỗ.

Trước khi đến Sầm Dực đã báo cảnh sát.

Chúng tôi cùng được cảnh sát đưa đi.

Sau khi lấy lời khai xong, Sầm Dực đưa tôi và Viện Viện về nhà.

Con bé khóc mệt rồi, vùi trong lòng tôi ngủ rất say.

Sầm Dực ở lại nhà tôi.

Anh ấy ngủ ở phòng khách.

Ban đêm, tôi rời giường đi vệ sinh, tiếng bước chân rất nhỏ nhưng anh ấy vẫn lập tức ngồi dậy.

Tôi biết, anh ấy đang lo cho tôi.

Tôi cũng muốn cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh, không khiến anh ấy lo lắng.

Nhưng nghĩ tới cảnh tối nay, nhớ đến ánh mắt u ám kia của Tưởng Hồng Thăng, ta liền không ngăn được sự run rẩy.

Vừa nghĩ đến là cảm thấy buồn nôn.

Cả đêm đó, tôi đã ôm bồn cầu nôn mấy lần.

Mỗi một lần, Sầm Dực đều sẽ đứng phía sau, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi.



Trong lòng tôi nghĩ, Tưởng Hồng Thăng sẽ bị trừng phạt mà hắn vốn nên chịu.

Nhưng.

Một tuần sau.

Khi tôi đến nhà trẻ đón Viện Viện tan học thì lại nhìn thấy hắn ở cửa nhà trẻ.

Chiếc Maybach dừng lại ở ven đường, Tưởng Hồng Thăng dựa vào cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cười nhìn tôi.

Hắn mặc tây trang, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Hắn cứ yên ổn đứng ở đó, nhìn tôi cười, trên đỉnh đầu rõ ràng là mặt trời chói chang, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy sự d@m d*c đó, tôi vẫn chợt rùng mình một cái.

Hắn chẳng bị gì cả.

Không có bằng chứng đầy đủ chứng minh hắn chưa thỏa mãn ý đồ bất chính, bàn về thương tích thì hắn lại bị nghiêm trọng hơn.

Cộng thêm đó là gia thế thân phận của hắn…

Cho nên, sau khi tôi trải qua một đêm ác mộng như vậy, hắn vẫn bình yên vô sự.

Thậm chí.

Giờ phút này.

Hắn còn đi về phía tôi, đứng trong hàng phụ huynh chờ đón con, hắn cầm điếu thuốc cười với tôi, nhỏ giọng nói.

“Lâm Giản.”

“Thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ mà chơi.”

Nói xong, hắn nhìn cửa chính nhà trẻ, nói với ý tứ sâu xa: “Viện Viện sắp tan học rồi nhỉ?”

Tôi không biết lời này của hắn có nghĩa là gì.

Nhưng hắn nói xong lời này thì nhìn tôi cười một tiếng rồi xoay người lên xe.

Tôi thậm chí còn không biết, lần này hắn tới rốt cuộc là có ý gì.

Đang mất hồn thì trên vai đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ.

Tôi bỗng dưng lấy lại tinh thần, gần như né tránh theo bản năng.

Quay người lại mới phát hiện ra là Sầm Dực.

Bình thường công việc của anh vô cùng bận rộn, nhưng vì lo lắng cho tôi nên gần đây khi Viện Viện tan học, anh đều sẽ chạy qua, đưa chúng tôi về nhà an toàn.

Tôi nghĩ, đây có lẽ là người bạn trai cũ xứng đáng tốt nhất rồi.

“Sao vậy?”

Sầm Dực nhỏ giọng hỏi tôi.

Rõ ràng là anh không thấy Tưởng Hồng Thăng.

“Không sao.”

Tôi lắc đầu, đúng lúc bây giờ nhà trẻ tan học.

Nhưng mà lúc đón Viện Viện, tôi kinh ngạc phát hiện ra —

Giáo viên mới thay của lớp nó lại là người quen.

Trương Thi Ngôn.

Thanh mai trúc mã của Sầm Dực.

Cô ta thích Sầm Dực, mọi người đều biết.

Năm đó lúc tôi và Sầm Dực yêu nhau, cô ta cũng làm không ít trò sau lưng.

“Sầm Dực?”

Cô ta nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”

Tuy lời này là hỏi Sầm Dực nhưng đôi mắt đó lại nhìn tôi chằm chằm.

Trong lòng tôi thầm than một tiếng, gần đây không biết làm sao, chuyện này chưa yên thì chuyện khác đã đến.

Giáo viên mới của Viện Viện lại là cô ta.

Trước khi Sầm Dực mở miệng, tôi thấp giọng nói: “Tôi tới đón con gái, đúng lúc gặp Sầm Dực nên hàn huyên hai câu.”

Trương Thi Ngôn nhìn tôi chằm chằm: “Con gái cô tên là gì?”

“Lâm Viện.”

Cô ta gật đầu, cười híp mắt gọi Viện Viện tới, đồng thời đưa nó đến trước mặt tôi.

“Lâm Giản.”

Cô ta nhìn tôi, lại nhìn Viện Viện, trong lời nói rõ ràng có ý khác.

“Cô và Sầm Dực mới chia tay ba năm mà con gái cô cũng lớn được ba tuổi rồi à?”

Tôi không muốn nhiều lời với cô ta, “Ừm” một tiếng coi như xong.

Đang chuẩn bị dẫn Viện Viện rời đi thì sau lưng lại vang lên giọng nói của cô ta.

Không nhẹ không nặng, đủ để Sầm Dực bên cạnh tôi nghe thấy —

“Tên đàn ông già lái Maybach vừa rồi chính là bố con bé nhỉ?”

“Lâm Giản, ba năm trước lúc cô và Sầm Dực còn ở bên nhau, cô đã ngoại tình rồi sao?”
 
Chương 4


Tôi nắm tay Viện Viện, quay người nhìn cô ta.

Giờ phút này học sinh đều đã được phụ huynh đón về, chúng tôi đứng ngoài cửa, vẻ mặt Trương Thi Ngôn khinh miệt liếc nhìn tôi: “Làm sao, bị tôi nói trúng rồi à?”

Nói xong, cô ta đưa tay kéo ống tay áo Sầm Dực:

“Sầm Dực, anh đừng giống như năm đó nữa, bị người ta xem như lốp xe dự phòng còn đùa giỡn xoay vòng nữa.”

Vừa dứt lời, bàn tay cô ta nâng lên lại dừng giữa không trung.

Sầm Dực đi đến bên cạnh tôi, nhíu mày: “Hắn đã tới à?”

Tôi gật đầu.

Sầm Dực nhíu mày, thuận thế kéo tay kia của Viện Viện: “Tôi đưa em về.”

Viện Viện nắm tay chúng tôi, nhảy nhót đi đến ven đường, mà tôi đi đến trước xe rồi mới phản ứng được —

Vừa rồi, chúng tôi lại tự động bỏ lơ lời Trương Thi Ngôn nói, không ai nhớ đến việc đáp lời cô ta.

Nghĩ kỹ lại, đây xứng đáng là đòn phản kích tốt nhất.

Để cô ta dồn sức xuất chiêu, sau đó lại đánh trúng vào đám bông, để cô ta nghẹn chết.



Sầm Dực đưa chúng tôi đến dưới lầu.

Viện Viện lại kéo tay anh ấy không chịu buông: “Chú Trần, chú cùng bọn cháu lên lầu ăn cơm tối đi.”

Có lúc con bé nói không rõ cho lắm, luôn gọi anh thành “Chú Trần”, Sầm Dực cũng không buồn.

Nghe vậy, Sầm Dực liếc nhìn tôi một cái.

Tôi vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy, cùng nhau ăn tối đi.”

“Được.”

Sầm Dực cùng chúng tôi lên lầu.

Vì một mình chăm con gái, tôi bình thường có thói quen tích trữ đồ ăn, trong tủ lạnh luôn bị nhét đầy.

Sầm Dực cùng nó chơi ở phòng khách, tôi thì vào bếp nấu cơm.

Khả năng nấu nướng của tôi rất tệ, nhưng may mà tốc độ vẫn được xem là nhanh, nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh được bưng lên bàn.

Sườn kho, rau xào diếp ngồng, lạp xưởng hấp.

Còn có một phần canh mướp.

Đều là món Sầm Dực thích ăn.

Năm đó tôi không biết làm, bây giờ thì biết rồi.

Tôi biết đồ ăn mình làm rất khó ăn, Sầm Dực lại rất nể mặt.

Ăn uống no say rồi, Viện Viện nằm sấp bên cạnh bàn sắp ngủ thiếp đi.

Tôi ôm nó vào phòng ngủ dỗ một hồi, nó nằm trên giường ngủ thật say.

Đắp kín mền cho nó xong, tôi rón rén ra ngoài, lại phát hiện ra chén bát vừa dùng đều đã được rửa sạch, hơn nữa trên bàn còn có mấy chai rượu cùng với hai món nhắm.

Sầm Dực ngồi bên cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn tôi.

“Uống một chút chứ?”

“Được.”

*

Tôi không bao giờ nghĩ tới, sau khi chia tay ba năm, tôi và Sầm Dực còn có thể ngồi lại bình tĩnh uống rượu, tâm sự chuyện quá khứ.

Với tính tình của Sầm Dực, tôi từng cho rằng cả đời này chúng tôi sẽ không còn gặp nhau nữa.

Anh ấy rót rượu cho tôi, bản thân lại ngửa đầu uống cạn.

Mà tôi nhìn khuôn mặt ở đối diện, những hồi ức từng bị phủ bụi đó lại không tự chủ được mà dâng trào trong tim…

Tâm trạng dâng lên thì sẽ uống rượu nhanh hơn một chút.

Chúng tôi thậm chí không nói câu nào, chai rượu đã cạn một nửa.

Rượu là chất xúc tác cảm xúc tốt nhất.

Những tâm tình từng không có cách nào nói ra được đó cũng gần như có thể được thổ lộ dưới sự thúc đẩy của nó.

Một hồi im lặng qua đi, Sầm Dực ngẩng đầu nhìn tôi.

“Lúc trước khi em nói chia tay, tôi đã bị bệnh.”

Anh ấy nhấp một ngụm rượu, giọng điệu hời hợt.

“Lúc đó anh nói anh đau dạ dày…”

“Không phải đau dạ dày.”

Anh ấy đặt ly rượu xuống, lẳng lặng nhìn tôi: “Là khối u, lúc đó vẫn chưa biết ác tính hay lành tính, dựa vào phán đoán của tôi thì là ác tính.”

Tôi kinh ngạc lắng nghe, nhất thời chưa tỉnh hồn lại.

“Vậy anh…”

“Là lành tính.”

Anh cười: “Nhưng khi lấy được kết quả kiểm tra thì chúng ta đã chia tay rồi.”

Tôi rũ mắt xuống, không nói thành lời.

Năm đó khi chia tay với Sầm Dực, đúng lúc Mạn Mạn qua đời.

Tôi bận rộn xử lý hậu sự cho cô ấy, lại phải chăm sóc một đứa trẻ còn nằm trong tã lót, bận tối mặt tối mày.

Tôi nhớ lúc đó Sầm Dực từng nhắn tin cho tôi, nói cơ thể anh ấy không thoải mái, nhưng tin được gửi vào buổi sáng, đến đêm khuya tôi mới nhớ đến việc xem điện thoại.

Tôi gọi điện, Sầm Dực gần như bắt máy ngay.

Anh nhẹ giọng nói tôi bận làm gì, nhưng nhìn đứa trẻ sơ sinh ngủ say bên cạnh, tôi không nói thật.

Tôi không biết có nên nói cho Sầm Dực biết chi tiết hay không.

Yêu nhau đã lâu, tôi quá hiểu anh ấy.

Nếu nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ chấp nhận đứa trẻ này, sau đó xem như trách nhiệm của anh ấy.

Nhưng gánh nặng trên vai anh ấy đã quá lớn, tôi không đành lòng bỏ lại đứa trẻ này, càng không nỡ khiến anh ấy liên lụy.

Lúc đó, Sầm Dực vừa tốt nghiệp đi làm, mấy năm trước bố anh ấy bị bệnh nan y qua đời, trong nhà nợ mấy trăm ngàn, vì trả nợ, ban ngày anh ấy làm việc ở bệnh viện, buổi tối tan làm lại tìm việc làm thêm ở bên ngoài.

Mỗi ngày thức dậy anh ấy chỉ ăn bánh bao kèm dưa muối, một đồng tiền cũng hận không thể chia làm hai để tiêu.

Mà tôi cũng vừa tốt nghiệp không lâu, không có người thân chăm sóc, mang theo một đứa trẻ sơ sinh vừa đầy tháng không lâu, làm sao để nuôi sống chính mình còn không biết.

Sau khi do dự, tôi vẫn lựa chọn giấu giếm, đồng thời đề nghị chia tay qua điện thoại với anh ấy.

Tôi biết, Sầm Dực là người kiêu ngạo như vậy, chỉ cần tôi nói ra hai chứ đó, anh ấy sẽ không níu kéo.

Anh ấy là người có lòng tự trọng cực mạnh, cắn nát răng cũng chỉ nuốt vào bụng.

Nhưng cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, lúc trước sau khi tôi đề nghị chia tay, trong điện thoại, anh ấy yên lặng thật lâu rồi chỉ hỏi tôi một câu.

Anh ấy hỏi.

“Có phải anh, khiến em sống cực khổ quá không?”

Vì trả nợ, anh ấy không có tiền mua quà đắt tiền cho tôi, nhưng mỗi một ngày lễ, anh chưa bao giờ quên tặng quà, đa số là những món đồ chơi tự làm, không đáng tiền nhưng tấm lòng là vô giá.

Sầm Dực sẽ không biết, một câu nói của anh ấy khiến tôi ở bên kia điện thoại lập tức đỏ mắt.

Tôi kìm nén tâm trạng, khẽ nói một chữ “Phải”.

Sầm Dực thật sự không làm khó tôi nữa.

Anh ấy nhẹ giọng nói một câu xin lỗi rồi lựa chọn thả cho tôi tự do.

Ba năm sau đó, chúng tôi không còn tin tức của nhau nữa.



Suy nghĩ tản đi.

Tôi lấy lại tinh thần, lại phát hiện Sầm Dực luôn nhìn tôi.

Chính như tôi hiểu rõ anh ấy, anh ấy cũng hiểu tôi.

“Cho nên, năm đó em nói chia tay là vì Viện Viện sao?”

“Phải.”

Anh ấy khẽ cười: “Không muốn làm liên lụy anh à?”

“Phải.”

Anh không nói tiếp nữa, đứng dậy đi về phía tôi.

Rõ ràng là hai người từng vô cùng quen thuộc, nhưng khi anh ấy bước về phía tôi, trái tim vẫn chợt tăng nhịp đập.

Tôi nghiêng đầu đi, không biết anh ấy đến làm gì, cũng không biết mình nên có phản ứng gì.

Anh ấy kéo cái ghế bên cạnh tôi ra rồi ngồi xuống.

“Thật ra lần này khi gặp lại, anh đã nghĩ, chỉ cần em vẫn còn độc thân, anh nhất định sẽ quay lại với em.”

“Dù cho khi đó, em chia tay thật sự bởi vì anh nghèo.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy.

Khoảng cách của chúng tôi rất gần, gần đến mức, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của mình từ trong mắt anh ấy.

“Vì sao?”

Sầm Dực cầm lấy cái ly của tôi, nhấp một miếng rồi lại mở miệng, giọng nói chợt hơi khàn.

“Mấy năm nay anh vô cùng nỗ lực làm việc, đã trả nợ xong rồi.”

“Anh có thể ở bên em mà không cần cố kỵ gì cả.”

“Cũng sẽ không để em sống khổ cực theo anh nữa.”

Anh ấy thử thăm dò, chậm rãi cầm tay tôi, lòng bàn tay ấm áp.

Nhiệt độ quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc.

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập càng thêm rõ ràng, nhưng nhớ đến Viện Viện còn trong phòng ngủ, tôi lại có chút do dự: “Nhưng —”

Sầm Dực lại ngắt lời tôi.

“Từ trước đến nay em đều không phải là gánh nặng, con bé càng không phải.”

“Được.”

Khoảng thời gian khó khăn nhất, chúng tôi đều đã tự mình trải qua, không có lý do gì mà bây giờ vẫn không chịu buông tha cho chính mình.
 
Chương 5


Sau khi tôi và Sầm Dực quay lại, anh liền muốn đưa tôi về nhà.

Sau mấy lần từ chối thì tôi vẫn thỏa hiệp.

Cuối tuần, tôi mua quà cáp trái cây, mang theo Viện Viện ngồi lên xe của Sầm Dực.

Chúng tôi đã thương lượng, hôm nay đến nhà anh ăn cơm.

Nhưng tôi không ngờ rằng, sau khi vào cửa, tôi lại nhìn thấy Trương Thi Ngôn trong phòng khách.

Cô ta và mẹ của Sầm Dực ngồi trên ghế sô pha, nói chuyện vui vẻ.

Sầm Dực cầm tay tôi, dẫn tôi và Viện Viện vào phòng khách, sau khi chào hỏi, tôi kéo chặt tay Viện Viện: “Mau gọi bà nội đi con.”

“Đừng.”

Mẹ của Sầm Dực mở miệng trước: “Trước đó Sầm Dực ngay cả bạn gái cũng không có, đột nhiên có đứa cháu gái lớn như vậy, tôi nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được.”

Lời này đã tỏ rõ lập trường.

Sầm Dực ở bên cạnh cau mày nói: “Mẹ, không phải mẹ nói vô cùng thích Lâm Lâm, bảo con đưa cô ấy về gặp mẹ sao?”

Mẹ Sầm cười một tiếng: “Đúng vậy, đúng là mẹ rất thích Lâm Lâm.”

Nhưng dù là ai thì cũng có thể nhìn ra được lời này rốt cuộc giả đến mức nào.

Bầu không khí đang giằng co, Viện Viện ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Mẹ, dì này trẻ tuổi như thế, tại sao phải gọi là bà nội ạ?”

Mọi người sửng sốt.

Mẹ của Sầm Dực lập tức cười như nở hoa.

“Ôi chao, cô bé con này thật là dẻo miệng, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi.”

Sầm Dực mang theo tôi đi đến nhà vệ sinh, lúc rửa tay, Viện Viện thì thầm hỏi: “Mẹ ơi, có phải bà nội không thích Viện Viện không?”

“Không có.”

Sầm Dực cướp lời trước tôi: “Bà nội thích Viện Viện lắm.”

Lúc ngồi vào bàn ăn cơm, bầu không khí vẫn rất kỳ lạ, thực tế là mẹ của Sầm Dực cố ý thể hiện lòng tốt của mình đối với Trương Thi Ngôn.

Trương Thi Ngôn cũng tuyệt đối không phải là người thấy tốt là nhận.

Sau khi mẹ Sầm một lần nữa gắp đồ ăn cho cô ta, Trương Thi Ngôn cười cười, đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện sang tôi.

“Lâm Giản, tôi nghe người ta nói, thật ra Viện Viện là con gái riêng của cô, có phải là của người đàn ông hôm đó đi Maybach đến tìm cô không?”

“Dì ơi, dì không biết đâu, Lâm Giản xinh đẹp, được chào đón lắm, dì cần phải bảo anh Sầm Dực bảo vệ cô bạn gái này cho tốt.”

Sự chua ngoa và quái gở của Trương Thi Ngôn đều được thể hiện rồi, cô ta cười nhìn tôi, lúc đối mặt với tôi còn nhướng mày.

Tôi đặt đũa xuống, từ tốn nói: “Chỉ là gặp được người bạn trên đường ôn chuyện hai ba câu thôi, cô nhiều lần cứ nhắc đến Maybach, xem ra sau này còn phải tìm người giàu thì mới có thể thỏa mãn cô được.”

Nói xong, tôi nhìn về phía Sầm Dực: “Anh có biết nhà trẻ nào không? Em định chuyển trường cho Viện Viện, kiểu cô giáo mở miệng ngậm miệng là con riêng con chung trước mặt trẻ con thế này, xem ra cũng không dạy được cái gì hay ho đâu.”

Sầm Dực rót cho tôi ly nước trái cây, vô cùng tự nhiên tiếp lời:

“Ừm, anh đúng lúc quen biết viện trưởng của một nhà trẻ, ngày mai sẽ đi liên hệ.”

“Lâm Giản!”

Bị tôi nói móc lại, sắc mặt Trương Thi Ngôn cứng lại, cô ta lập tức vỗ bàn.

“Cô tự mình tìm đàn ông già có tiền, con cũng sinh ra rồi mà còn không biết xấu hổ cùng anh Sầm Dực về nhà!”

Lúc bầu không khí đang giương cung bạt kiếm thì Viện Viện bỗng dưng khóc lên.

Bàn tay nhỏ múp míp lau nước mắt: “Cô giáo, mọi người đừng cãi nhau nữa…”

“Mẹ không phải là mẹ ruột của Viện Viện, sau khi mẹ của con sinh ra con thì đã nhảy lầu tự sát rồi…”

Tôi sửng sốt.

Nó mới hơn ba tuổi, tuy nói môi trường đã khiến nó trưởng thành hơn bạn đồng trang lứa nhiều, nhưng làm sao nó biết được những chuyện này chứ?

Viện Viện vẫn đang tiếp tục, nó thút tha thút thít, lời nói ra cũng ngắt quãng:

“Mẹ nuôi con lớn… Mẹ… là người mẹ tốt nhất, mẹ thật lòng thích chú Trần, nằm mơ cũng gọi tên chú Trần… Mẹ còn khóc nữa…”

“Mẹ không giống như mọi người nói đâu.”

Tôi kinh ngạc nhìn nó, chóp mũi chua xót, nước mắt rơi lã chã.

Tôi chợt nhớ tới, khoảng một tháng trước, có một ngày sau khi dỗ nó ngủ, tôi đã uống chút rượu, sau khi uống say thì ở trong phòng khách ôm tấm hình của Lộ Mạn Mạn khóc lóc kể lể.

Lúc đó vừa quay đầu lại, tôi mới phát hiện ra Viện Viện không biết đã thức giấc từ lúc nào, đang đi chân trần, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tôi.

Lúc đó thấy nó không có phản ứng gì, tôi luôn cho rằng nó không nghe thấy.

Bây giờ nghĩ lại.

Có lẽ nó

Lúc đó đã nghe thấy rồi.

Con bé này, lúc nào cũng hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

Nhìn con bé còn muốn giải thích thay tôi, trong lòng tôi chua xót, tôi đứng dậy ôm nó lên, lau nước mắt cho nó.

“Viện Viện ngoan, mẹ chính là mẹ của con mà.”

Nói xong, tôi ôm nó hơi gật đầu với mẹ Sầm Dực: “Ngại quá dì ạ, cháu đưa Viện Viện đi trước.”

Nhìn Sầm Dực một cái, tôi ôm Viện Viện ra khỏi nhà.

Sầm Dực nhanh chóng đuổi theo.

Anh không nói gì, chỉ xoa đầu Viện Viện, thở dài một tiếng.

*

Sau lần đó, tôi không quay lại nhà Sầm Dực nữa.

Cuộc sống cũng dần ổn định, Tưởng Hồng Thăng cũng chưa từng xuất hiện nữa, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà.

Gần đây hình như Viện Viện có chút bất thường.

Nó luôn ỉu xìu, nói với nó cái gì, nó cũng mang dáng vẻ không có hứng nổi.

Tôi có chút lo lắng, nhưng hỏi mấy lần rồi, nó đều nói không sao.

Mãi đến buổi tối ngày nọ, khi tôi tắm cho nó thì phát hiện ra một vùng máu bầm ở vị trí không dễ phát hiện bên đùi nó.

Trong lòng tôi giật mình, vội hỏi nó có chuyện gì, vị trí này dù là trẻ con ngang bướng thì cũng rất khó va vào.

Viện Viện vẫn cứ lắc đầu nói không biết, nhưng dù sao cũng là trẻ con, nhìn dáng vẻ đó là thấy không bình thường.

Tôi hít sâu một hơi: “Có phải là cô Trương làm không?

Nghe tôi hỏi đến Trương Thi Ngôn, Viện Viện lại không nhịn được, đột nhiên òa khóc.

Cơ thể nhỏ xíu vùi vào lòng tôi, có lẽ là vì sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, nhẹ giọng an ủi con bé: “Viện Viện tin tưởng mẹ, được không?”

“Mẹ sẽ giải quyết.”

Tôi hôm đó, tôi dắt Viện Viện đi nhờ dì hàng xóm trông một lúc rồi đi ra ngoài.

Khi trở về thì Viện Viện đã ngủ.

Sau khi cảm ơn, tôi ôm nó về nhà, đồng thời đeo sợi dây chuyền có mặt hoạt hình lên cổ nó.

Sáng ngày hôm sau, tôi vẫn đưa nó đến nhà trẻ như thường lệ, lại đi đón đúng giờ.

Sau khi về nhà, tôi lấy dây chuyền xuống.

Bên trong sợi dây chuyền treo mặt hình búp bê có camera lỗ kim mà tôi tìm người lắp đặt.

“Qua đây, tao hỏi mày, vì sao vừa rồi lại bắt nạt bạn?”

Trương Thi Ngôn nói xong, nửa khuôn mặt xuất hiện trong video.

“Con không có…”

“Chát!”

Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, hình ảnh video đột nhiên xoay chuyển, có lẽ là con gái bị cô ta tát cho ngã xuống đất.

Giọng nói của Trương Thi Ngôn và tiếng khóc lại lần nữa truyền đến: “Bắt nạt bạn bè mà mày còn dám khóc à?”

“Nói, có sai không?”

Con gái khóc dữ dội, không nói gì.

Trương Thi Ngôn nói xong thì duỗi tay về phía con bé, có điều ngoại trừ cái tát đó, cô ta đều đánh vào những chỗ không nhìn thấy.

Nhéo vào giữa hai đùi, đạp vào mông…

Thậm chí.

Lúc cô ta nhỏ giọng mắng mẹ của Viện Viện còn lặng lẽ dùng kim đâm nó.



Xem video được một nửa, tôi không xem nổi nữa.

Chắc chắn là Trương Thi Ngôn đã chọn góc chết của camera an ninh, nếu không thì cũng sẽ không trắng trợn như thế.

Hơn nữa, tôi nghe các giáo viên khác trong trường nói, hình như viện trưởng là cô ruột của cô ta, chẳng trách cô ta không kiêng nể gì như thế.

Nhưng có lẽ cô ta không ngờ rằng, tôi lại âm thầm quay video.

Giờ phút này, sắc trời đã tối.

Mà tôi thì cầm điện thoại lên, bấm số gọi cảnh sát.

Tối hôm đó, tôi và Viện Viện được đưa đến cục cảnh sát lấy lời khai, vết thương trên người Viện Viện cũng được cảnh sát chụp hình làm bằng chứng.

Sầm Dực nhận được tin tức chạy đến, ở cùng cho đến đêm khuya rồi lái xe đưa chúng tôi về nhà.”

“Anh xin lỗi.”

Trên đường, anh nhỏ giọng tạ lỗi: “Anh không ngờ tới cô ta sẽ đến mức này…”

Anh thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ tự trách.

“Đều là vì anh nên mới…”

“Không liên quan đến anh.”

Viện Viện trên xe đã ngủ, tôi sờ tóc nó, nói khẽ: “Sự xấu xa của một vài người hoàn toàn không có lý do.”

Trương Thi Ngôn bị bắt, cụ thể sẽ bị xử lý thế nào thì tôi vẫn không biết, nhưng…

Đoạn video đó lại được tôi đăng tải, nhanh chóng được người ta lan truyền.

Trương Thi Ngôn nổi tiếng rồi.

Trên mạng không ngừng có người đòi băm xác lột da, tiếng mắng chửi vang đầy trời.

Thật ra những chuyện mắng chửi này tôi không để ý, điều tôi để ý là —

Video bị truyền đi, mặc dù sẽ có ngày cô ta được thả nhưng cũng sẽ không có nhà trẻ nào thuê cô ta nữa.

*

Sau khi sự kiện của Trương Thi Ngôn kết thúc, con gái cũng nhanh chóng hồi phục.

Tôi đổi nhà trẻ cho con gái, nó hòa nhập rất nhanh, hơn nữa còn có thêm hai người bạn tốt.

Có điều…

Mấy ngày tới tôi phải đi công tác, buổi tối Sầm Dực lại phải làm phẫu thuật, tôi khó xử trong việc nên làm thế nào với Viện Viện.

Vào lúc tôi đang do dự xem có nên đưa nó đi công tác cùng không thì Sầm Dực lại thay tôi làm chủ, đưa Viện Viện đến chỗ mẹ anh.

Ban đầu tôi còn có chút lo lắng, nhưng trên đường cao tốc đi công tác, Sầm Dực gửi video tới cho tôi —

Mẹ Sầm được Viện Viện dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, đang nằm sấp trên mặt đất sắm vai con hổ chơi với con bé.

Biết tôi không yên tâm, Sầm Dực gửi rất nhiều hình ảnh video.

Xem ra, Viện Viện và mẹ Sầm Dực chung sống với nhau rất tốt.

Xem hết một đống video, tôi đột nhiên cảm khái —

Nói không chừng, tương lai tôi phải dựa vào con gái để lấy lòng mẹ chồng rồi.



Một tuần sau, tôi đi công tác về, mua rất nhiều quà đến nhà Sầm Dực.

Kết quả là vừa vào cửa —

Viện Viện vùi mình trong lòng mẹ Sầm, cái miệng nhỏ ngọt như mía lùi:

“Bà nội xinh đẹp, Viện Viện cảm thấy bánh tart là ngon nhất, ôi, thật là muốn để bà nội xinh đẹp nếm thử.”

Thật ra là nó muốn ăn.

Kết quả là, một câu nói đã dỗ cho mẹ Sầm Dực mặt mày hớn hở, lập tức mặc đồ đi mua.

Bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chúng tôi, tôi và Sầm Dực vội vàng tiến lên ngăn lại.

Lần gặp mặt này, hình như mẹ Sầm đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về tôi, không những không có tâm trạng trước đó, ngược lại còn vô cùng nhiệt tình.

Dáng vẻ như đã nhận định người con dâu là tôi đây.

Tôi kéo Sầm Dực sang một bên: “Chuyện gì vậy anh?”

Sầm Dực nhướng mày: “Đừng hỏi anh, hỏi con gái cục cưng của em ấy.”

Tôi vừa quay đầu lại thì phát hiện ra Viện Viện đang ôm tay mẹ Sầm Dực làm nũng.

Thấy tôi nhìn qua, cô nhóc vẫn không quên chớp mắt với tôi, nũng nịu đồng thời còn không quên nói vài lời hay thay tôi —

“Bà nội xinh đẹp ơi, mẹ của cháu nói bà vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, nhưng mẹ không biết tài nấu nướng của bà tốt đến mức nào đâu.”

“Bà thể hiện cho mẹ xem đi?”

Mẹ Sầm Dực được dỗ đến mức cười ha ha, lập tức kéo ống tay áo lên: “Được, vậy thì bà nội sẽ thể hiện cho mẹ cháu xem.”

Nói xong, bà nói với tôi: “Lâm Lâm, cháu và Sầm Dực chơi với cháu gái của dì một lúc đi, buổi tối dì làm mấy món sở trường cho cháu nếm thử.”

Hay lắm, một tuần không gặp mà mẹ Sầm Dực đã đổi sang gọi thành “Cháu gái của tôi” rồi.

Nhờ phúc của con gái, mẹ của Sầm Dực cũng chấp nhận đứa con dâu tương lai là tôi đây.
 
Chương 6: Hoàn


Tuy tôi và Sầm Dực quay lại với nhau, cũng đã gặp người lớn nhưng vẫn chưa bàn đến hôn nhân, thế mà Viện Viện đã đổi cách xưng hô rồi.

Mỗi ngày đi theo sau lưng Sầm Dực, gọi “Bố” một cách vui vẻ.

Mẹ Sầm Dực luôn sống một mình sau khi bạn đời mất, cộng thêm lớn tuổi nên khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.

Viện Viện nói chuyện ngọt ngào biết dỗ dành, bà thương nó lắm, hai ngày không gặp con bé là sẽ chạy tới chỗ tôi nhìn ngó.

Chính như hôm nay thứ sáu, mẹ của Sầm Dực gọi điện thoại cho tôi từ sáng sớm, bảo tôi buổi tối đưa Viện Viện qua đó.

Tôi cười đồng ý.

Nhưng mà buổi tối lúc đến nhà trẻ đón Viện Viện tan học thì lại xảy ra chút sự cố, tôi đi xe điện bị một chiếc xe con đụng ngã.

Không được tính là nghiêm trọng, trên đùi tôi chỉ hơi rách da, nhưng cũng vì vậy mà trì hoãn một lúc.

Khi chạy tới nhà trẻ thì lại được thông báo là Viện Viện đã được đón đi.

“Đón đi?”

Tôi sửng sốt: “Ai đón đi?”

Cô giáo nói, đối phương cầm giấy chứng nhận đưa đón của trường, nói hắn là bố con bé.

Bố?

Trong lòng tôi trầm xuống, vội vàng hỏi thăm tướng mạo và cách ăn mặc của đối phương —

Quả nhiên.

Hẳn là Tưởng Hồng Thăng.

Hắn lại muốn làm gì? Lấy Viện Viện ra để uy hiếp tôi lần nữa sao?

Tôi đứng ở cửa nhà trẻ, không có tâm tư ở đây truy cứu trách nhiệm nữa, chỉ muốn nhanh chóng tìm con bé về.

Đột nhiên, điện thoại kêu lên.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, quả nhiên, là Tưởng Hồng Thăng.

“Viện Viện đâu?”

“Ha.”

Đối phương khẽ cười: “Đừng vội, con gái tôi được tôi đón đi rồi, yên tâm, sau này tôi sẽ nuôi dưỡng nó thật tốt, không nhọc lòng cô quan tâm nữa.”

“Không được!”

Tôi không hề suy nghĩ mà từ chối ngay: “Không phải anh nói anh có con trai rồi sao? Tôi lo các anh sẽ không tốt với Viện Viện, trước khi nó trưởng thành, tôi sẽ không yên tâm giao nó cho anh.”

Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hắn đá bay con gái ruột của mình ở biệt thự vào đêm đó.

Tưởng Hồi Thăng cười lạnh: “Giao cho cô?”

“Con gái của Tưởng Hồng Thăng tôi, dựa vào cái gì mà giao cho cô?”

Có điều, lần này nói tới nói lui, hắn cũng không nói ra lời bẩn thỉu như lấy Viện Viện trao đổi, bảo tôi đi theo hắn.

Sau khi giằng co thì điện thoại bị cúp máy.

Tôi nắm chặt điện thoại, vì phẫn nộ mà thân thể khẽ run.

Đột nhiên —

Điện thoại một lần nữa vang lên.

Là Sầm Dực.

Tôi hít sâu một hơi rồi bắt máy, bên tai lại vang lên tiếng của Sầm Dực: “Gần đây cẩn thận Tưởng Hồng Thăng, có thể hắn sẽ quay về cướp Viện Viện đó!”

Tôi ngẩn ra: “Làm sao anh biết?”

Sầm Dực vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở nhà trẻ, anh thấp giọng nói:

“Anh vừa mới lướt thấy tin tức, vợ của Tưởng Hồng Thăng mấy ngày trước đã xảy ra tai nạn giao thông, bỏ mạng tại chỗ. Em vợ hắn có tính nóng nảy, trước đó đã nghe chị gái mình nói Tưởng Hồng Thăng nuôi phụ nữ ở bên ngoài, mấy lần đề nghị ly hôn trong lúc chị gái mang thai nhưng bị từ chối, em trai cô ấy nghi ngờ trận tai nạn giao thông là do anh rể mình động tay động chân nên trực tiếp tìm đến nhà phế hắn rồi.”

Phế rồi…

Cậu em vợ này thật đúng là hung hãn.

Chẳng trách, chẳng trách Tưởng Hồng Thăng đột nhiên lại cướp Viện Viện lại.

Người vợ đang mang thai gặp tai nạn bỏ mình, hắn lại mất đi khả năng sinh dục, đương nhiên Viện Viện chính là máu mủ duy nhất của hắn.

Nghĩ như vậy, tôi cũng không vội đi tìm nữa.

Ít nhất thì bây giờ Viện Viện an toàn tuyệt đối, mà thân phận thì chênh lệch, dù tôi và Sầm Dực đi qua đó thì cũng không giành con bé lại được.

Huống chi, Tưởng Hồng Thăng là bố ruột của Viện Viện, cho dù kiện ra tòa, chúng tôi chắc chắn cũng không thắng được.

Tôi nghi ngờ, cái chế.t của vợ Tưởng Hồng Thăng có khả năng thật sự liên quan đến hắn.

Nếu việc này là thật, vậy một khi vụ án mạng này bị lộ, cho dù hắn thần thông quảng đại thì cũng không có cách nào ung dung ngoài vòng pháp luật nữa.

Tôi ép chính mình tỉnh táo lại, sau đó nhờ vào quan hệ tìm hai thám tử tư.

Tôi không có lòng tin nhưng cũng chỉ có thể cố hết sức.

May mà.

Tôi đoán đúng rồi.

Mấy ngày sau đó, bên phía thám tử tư gửi thông tin cho tôi, bọn họ đã lấy được chứng cứ trước đó Tưởng Hồng Thăng động tay vào chiếc xe xảy ra chuyện.

Hơn nữa.

Vợ của Tưởng Hồng Thăng cũng có đàn ông khác bên ngoài, tính theo thời gian thì đứa trẻ trong bụng có thể không phải của Tưởng Hồng Thăng.

Chẳng trách, lúc trước khi Tưởng Hồng Thăng nhắc đến con trai trong bụng vợ hắn, hắn còn mang vẻ đắc ý, sao lại tạo ra sự cố trước khi vợ hắn sinh chứ.

Thì ra là thế.

Theo lý thuyết, thám tử tư có thể tra ra được chứng cứ thì chắc chắn cảnh sát cũng có thể.

Bây giờ xem ra, lúc trước nhất định là Tưởng Hồng Thăng đã âm thầm vận dụng quan hệ, mọi thứ đều chỉ là đi cho có quá trình rồi được phán là ngoài ý muốn.

Là tin tức trước đó chưa được bao nhiêu người xem thì đã bị Tưởng Hồng Thăng dùng tiền đ è xuống.

Sầm Dực có thể lướt thấy cũng chỉ là tình cờ.

Tôi tốn số tiền rất lớn, mua lại bằng chứng của thám tử tư, vì để tránh sự cố, Sầm Dực trực tiếp giao cho người bạn của anh ở cục cảnh sát.

Liên quan đến mạng người, để tránh đánh rắn động cỏ, cục cảnh sát trực tiếp phái người đưa Tưởng Hồi Thăng đi phỏng vấn.

Sau khi thẩm vấn một ngày một đêm, Tưởng Hồng Thăng đã nhận tội.

Hắn thú nhận việc mình âm thầm động tay vào xe, cố ý làm giả sự việc thành thắng xe không ăn.



Sau khi Tưởng Hồng Thăng sa lưới, tôi đón Viện Viện về nhà.

Không thể không nói, sau khi gặp phải đả kích nặng nề trong cuộc đời, phát hiện ra Viện Viện chính là máu mủ duy nhất, Tưởng Hồng Thăng đối xử với con bé không tệ.

Lúc tôi đi đón nó, khắp nơi trong biệt thự cao ba tầng đều ném đầy đồ chơi.

Có điều, như vậy thì thế nào?

Nước mắt cá sấu thôi, hắn đã sớm biết Viện Viện là con gái ruột của hắn, nhưng khi đá con bé lại không hề giảm bớt lực.

*

Vào buổi tối hôm Tưởng Hồng Thăng bị phán quyết, sau khi dỗ Viện Viện ngủ, tôi kéo Sầm Dực uống rất nhiều rượu cùng tôi.

Tôi uống say mèm, ôm hình chân dung của Lộ Mạn Mạn mà khóc.

“Nhìn thấy không? Ác giả sẽ có ác báo.”

“Hắn bị phán quyết rồi.”

“Hắn hoàn toàn không xứng làm bố của Viện Viện.”

“Lộ Mạn Mạn, cái đồ phụ nữ ngu ngốc không có trách nhiệm như cậu lại có một cô con gái vô cùng giỏi, Viện Viện rất tốt, cậu có thể yên tâm rồi.”



Tôi nói liên miên lải nhải rất nhiều, nhưng không hề có ai đáp lại.

Bỗng dưng.

Sau lưng vang lên một giọng nói.

“Mẹ ơi…”

Viện Viện lại thức giấc, nó ngái ngủ đứng ở cửa phòng nhìn tôi, dụi mắt rồi đi qua, vùi vào lòng tôi.

Nhìn nó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tôi nhẹ nhàng vuốt tóc nó, Sầm Dực ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì.

Đột nhiên, trong ngực truyền đến giọng nói rất nhẹ của nó.

“Mẹ, mẹ cũng là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Là giọng của Viện Viện.

Tôi sửng sốt, trông thấy con bé bò dậy, nó không phải người lớn nhưng lại rất tình cảm, đặc biệt giỏi nịnh hót.

Sau khi khen tôi xong thì lại cầm bức hình trong tay tôi nhìn: “Dì ấy chính là mẹ sao? Thật là xinh đẹp.”

Nói xong thì cầm tấm hình hôn một cái: “Đây cũng là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Chậm rãi buông tấm hình ra, nó vẫn không quên ló đầu nhìn Sầm Dực —

“Bố cũng là người bố tốt nhất trên đời.”

Bầu không khí vốn nặng nề lập tức được cô nhóc làm cho vô cùng ấm áp.

Tôi ôm Viện Viện vào giường, một lần nữa dỗ dành nó chìm vào giấc ngủ.

Bản thân mình cũng vùi bên giường nó ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, tôi gặp Lộ Mạn Mạn.

Người phụ nữ ngốc nghếch đó ôm Viện Viện khóc rất lâu, sau đó kéo tay tôi, giống như chúng tôi khi còn trẻ vậy.

Cô ấy nói, Lâm Lâm, cảm ơn cậu.

Kiếp sau, chúng ta vẫn làm chị em được không?

Kiếp sau để tớ chăm sóc cậu, đã khiến cậu nhọc lòng rồi.

Trong mơ, tôi tức giận mắng cô ấy —

Lại vẽ bánh cho tôi!

Nhưng khi tỉnh lại, trên gối lại ướt một mảng.

Được.

Nể mặt con gái, kiếp sau miễn cưỡng làm chị em với cậu vậy.

Ngày đó, tôi mang theo hoa tươi đến trước mộ của Mạn Mạn.

Ban đầu còn có sương mù, nhưng khi xe chạy vào khu mộ, sương sớm cũng đã tan hết.

Tôi đi đến trước bia mộ, cúi người đặt bó hoa hướng dương mà cô ấy thích nhất.

Sương mù tan rồi, đi về phía trước thôi.

Tớ sẽ chăm sóc tốt cho con bé, cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình.

— HẾT —
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom