Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 20: Cãi nhau


"Ý Ý nhìn xem, là hươu cao cổ kìa, có cả con công, đây là ngựa vằn... Oa..." Trên đường đi chỉ vang lên tiếng ríu rít của Thẩm Chiêu Chiêu.

“Ăn đi!” Thịnh Trử Ý lấy ra một gói đồ ăn vặt nhét vào tay cô.

"Oa oa oa, Ý Ý, anh sợ em đói sao? Nhưng em vừa mới ăn một quả táo, ăn không nổi nữa!" Thẩm Chiêu Chiêu xoa bụng.

Thịnh Trử Ý: "Không phải, em quá ồn ào!"

"Hừm..." Thẩm Chiêu Chiêu phồng má, cô nào có quá ồn ào, rõ ràng tất cả mọi người đều giống cô.

Thẩm Chiêu Chiêu quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với anh một phút.

Cô trực tiếp chạy đến chơi với các bạn nhỏ khác.

Thịnh Trử Ý nhìn cô lôi kéo những nam sinh khác đi xem lão hổ, còn có mãng xà, đen mặt không vui.

Lại còn nhìn thấy cô và những nam sinh khác rúc đầu vào nhau, áp vào kính, khi phấn khích thì nắm tay nhau hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đen hơn!

Trên đường trở về, Thịnh Trử Ý cũng không để ý đến cô.

Trong khi đó, Thẩm Chiêu Chiêu chơi đùa một lúc, rất nhanh đã quên mất chuyện gì xảy ra, ngồi trong xe hào hứng nói về những điều thú vị trong vườn bách thú.

Nhưng nói chuyện hồi lâu, Thịnh Trử Ý cũng không để ý đến cô.

“Anh tức giận à?” Thẩm Chiêu Chiêu lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

“Không có!”

“Rõ ràng là anh đang tức giận, còn không chịu thừa nhận.”

“Em ồn ào quá, có thể ngừng nói chuyện được không?” Thịnh Trử Ý đột nhiên lớn tiếng, thiếu kiên nhẫn.

Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc đến mức sửng sốt, cứng đờ, nước mắt trào ra.

Thịnh Trử Ý mím môi, trên mặt hiện lên một tia khó chịu.

“Thực xin lỗi!” Thẩm Chiêu Chiêu thấp giọng nói, sau đó cúi đầu.

Thịnh Trử Ý nhìn cô, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng lại nhanh chóng mím chặt môi.

Không ai nói chuyện nữa.

Chiếc xe buýt lắc lư suốt chặng đường về trường.   

"Thẩm Chiêu Chiêu..."

Cuối cùng, Thịnh Trử Ý cũng lấy hết can đảm.

Nhưng vừa mở miệng, Thẩm Chiêu Chiêu đã nhảy dựng lên như một con thỏ nhỏ: "A, đến rồi, em về trước.” Nói xong, ôm túi lao ra khỏi xe, chạy hết tốc lực về nhà.

"Bảo bối, con về rồi à? Hôm nay chơi có vui không?"

Hôm nay ba Chiêu Chiêu tan làm sớm, mua đồ ăn trước về nấu cho con, sợ con gái không ăn trưa sẽ đói.

"Vui ạ!”

“Con có mệt không?” Ba Chiêu Chiêu lại hỏi.

"Có ạ!” Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, nhìn có chút không có tinh thần.

Ba Chiêu Chiêu đau lòng nhìn con gái mình, nói: "Tay nhỏ chân nhỏ chạy mệt đúng không? Ba sẽ hầm thịt cho con, lát nữa là có thể ăn!"

"Cảm ơn ba!"

Không đợi ba Chiêu Chiêu lại mở miệng, Thẩm Chiêu Chiêu chạy về phòng trước.

"Đứa nhỏ này bị sao vậy? Tại sao em lại cảm thấy nó có vấn đề gì đó?" Mẹ Chiêu Chiêu khó hiểu, nhìn thoáng qua phòng Thẩm Chiêu Chiêu, nếu là bình thường, cô gái nhỏ khi nghe thấy có thịt ăn sẽ hưng phấn hét lên.

"Con bé chỉ là một đứa nhỏ, có thể có chuyện gì chứ, nhất định là con bé chơi đến mệt mỏi!" Ba Chiêu Chiêu cũng không nghĩ nhiều.

"Cũng phải.” Đứa bé này vẫn luôn có tâm lớn, Thư Nhiễm cũng không để ý nhiều.

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Trử Ý đứng trước cửa nhà Thẩm Chiêu Chiêu.

Sau khi do dự một lúc, anh mới gõ cửa nhà họ.

"Ý Ý, con đến đánh thức Chiêu Chiêu à? Con bé đã đi học rồi."

Thư Nhiễm đi tới mở cửa, thấy anh thì mỉm cười nói: "Không biết hôm nay con bé xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã thức dậy, còn lôi kéo chú Thẩm của con ra ngoài ăn sáng."

"Dì Nhiễm, con biết rồi." Thịnh Trử Ý mím môi, cúi đầu đi về nhà bên cạnh.
 
Chương 21: Đồ Ngốc, nói nguyện vọng ra sẽ mất linh


Thấy chỉ có mình anh quay về, Tần Tố Tâm nhịn không được vươn đầu nhìn phía sau anh nói: "Không phải con đi gọi Chiêu Chiêu à? Con bé đâu?"

"Đi đến trường rồi ạ!" Thịnh Trử Ý cúi đầu nói.

“Sớm như vậy?”

Tần Tố Tâm sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn mặt con trai mình, nói: “Hai đứa cãi nhau à?” Hai đứa nhỏ này từ trước đến nay không thể tách rời, cô bé Chiêu Chiêu đến trường mà không đợi anh... Nhất định là thằng nhóc thúi này đã làm cô bé tức giận.

Thịnh Trử Ý mím môi, không nói gì.

"Được rồi, vậy con mau ăn đi!" Tần Tố Tâm thúc giục anh.

Thịnh Trử Ý ăn sáng xong, một mình đến trường.

Khi đến lớp, anh liền thấy Thẩm Chiêu Chiêu đã ngồi vào chỗ của mình.

Nhìn thấy anh tiến đến, đôi mắt to của cô bé khẽ chớp chớp, như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhanh chóng quay đầu nhìn sang phía bên kia.

Ánh mắt Thịnh Trử Ý tối sầm, đi tới, sau khi ngồi xuống, từ trong túi móc ra một bình sữa chua, đặt trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu.

Một lời xin lỗi anh cũng không thể nói được.

Cô bé ngồi thẳng, không lấy sữa chua, cũng không nhìn anh.

Trong tiết học đầu tiên, thầy chủ nhiệm đưa một bạn học mới vào.

Là một nữ sinh, rất đáng yêu, tên cô gái là Tang Dữu Dữu.

"Ai muốn ngồi cùng bạn học mới?" Thầy chủ nhiệm hỏi mọi người sau khi giới thiệu bạn học mới.

"Thầy, em em em..." Thẩm Chiêu Chiêu là người đầu tiên giơ tay.

Thịnh Trử Ý cau mày nhìn cô.

Phải biết rằng, trước kia cô đã từng đòi ngồi một mình, nhưng bây giờ cô thực sự muốn ngồi với người khác.

"Được rồi, Thẩm Chiêu Chiêu, em và bạn học Tang Dữu Dữu ngồi ở phía trước!" Chủ nhiệm lớp chỉ vào chỗ ngồi phía trước, nói với hai người.

Sau đó, thầy để nam sinh vốn ngồi phía trước ngồi cạnh Thịnh Trử Ý.

Cả ngày Thẩm Chiêu Chiêu đều chơi đùa cùng bạn học mới.

Trong khoảng thời gian này, Thịnh Trử Ý đã nhìn cô rất nhiều lần, nhưng cô gái chỉ để mắt đến bạn học mới mà không bao giờ nhìn lại một lần.

Cuối cùng cũng đến lúc tan học.

Hai người một trước một sau đi bộ về nhà.

Thẩm Chiêu Chiêu mở cửa đi vào nhà, phát hiện Thịnh Trử Ý cũng đi vào theo.

“Sao anh lại đi theo em?” Cuối cùng cô bé cũng chủ động bắt chuyện với anh.

Thịnh Trử Ý mở miệng nói: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua anh không cố ý hung dữ với em, em có thể hết giận được không?"

Thẩm Chiêu Chiêu cắn môi không nói gì.   

Cô không muốn cứ như vậy tha thứ cho anh, cô muốn giận anh thêm một ngày nữa, không, ba ngày.

...

Chớp mắt đã đến sinh nhật lần thứ mười của hai bạn nhỏ.

Vì cả hai có sinh nhật cùng ngày nên hàng năm hai gia đình đều cùng nhau tổ chức sinh nhật.

Năm nay cũng vậy.

Hai gia đình cố ý sắp xếp để đi biển nghỉ dưỡng.

Vào ngày sinh nhật, họ đặt một nhà hàng năm sao trên bãi biển, mặc đồ cho hai đứa trẻ như công chúa nhỏ và hoàng tử nhỏ.

Thịnh Trử Ý vẻ mặt nghiêm nghị, không thoải mái kéo kéo bộ vest, anh cực kỳ không thích ăn mặc như thế này.

Nhưng Thẩm Triệu Chiêu lại rất thích váy công chúa.

Ngoài ra, hai người còn được chuẩn bị một chiếc bánh khổng lồ.

Trước khi ăn bánh, họ cùng nhau ước, cùng nhau thổi nến.

Ánh lửa tràn ngập ánh sáng, chiếu sáng hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

Hai bạn nhỏ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra.

“Đã đến lúc thổi nến rồi!” Thẩm Chiêu Chiêu sốt ruột nói với Thịnh Trử Ý.

Hai cái đầu nhỏ chụm lại, cùng nhau thổi tắt ngọn nến.

"Chiêu Chiêu có nguyện vọng gì thế?" Tần Tố Tâm cười hỏi.

"Nguyện vọng của con chính là nhanh chóng lớn lên, không phải thi cử, không cần làm bài tập nữa.” Thẩm Chiêu Chiêu lớn tiếng nói.

Tần Tố Tâm bật cười.

Mẹ Chiêu Chiêu cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn người khác, cũng không muốn thừa nhận mình đã sinh ra cô bé này, phải làm sao bây giờ?

Thịnh Trử Ý liếc nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Đồ ngốc, em nói điều ước ra sẽ không thành đâu!"   

"Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức trở nên không biết làm sao, "Làm sao bây giờ? Vậy em có thể ước một cái nữa không?"

"Tất nhiên là không được," Thịnh Trử Ý nói: "Mỗi người chỉ được ước một lần."

"Vậy được rồi!"

Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu nhỏ xuống, mặc dù có chút không vui, nhưng nghĩ đến sang năm mình có thể ước một điều ước khác, không còn buồn nữa. Thẩm Chiêu Chiêu tò mò nhìn Thịnh Trử Ý, nói: "Ý Ý đã ước điều gì?”

Thịnh Trử Ý nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc: “Anh đã nói rồi, điều ước nói ra sẽ không thành."   

"Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lúc này mới từ bỏ hỏi.
 
Chương 22: Tiểu tử thúi còn thẹn thùng


"Được rồi!"

Tần Tố Tâm cười cắt ngang hai người, nhìn Thịnh Trử Ý, thúc giục nói: "Ý Ý, không phải con đã chuẩn bị quà cho Chiêu Chiêu sao? Còn không mau lấy ra đi."

Thịnh Trử Ý lúng túng lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Đây, sinh nhật vui vẻ!"

Thẩm Chiêu Chiêu tò mò mở hộp ra, bên trong có một chiếc dây chuyền có khóa nhỏ bằng vàng, rất tinh xảo, phía trên còn khắc chữ Thẩm Chiêu Chiêu.

Tần Tố Tâm cố ý tìm người làm đồ vật này.

Thịnh Trử Ý cũng có một chiếc giống hệt, chỉ là phía trên khắc chữ Trử Ý.

"Oa! Đẹp quá!"

Thẩm Chiêu Chiêu rất thích, nóng lòng muốn mẹ Chiêu Chiêu đeo cho cô.

Sau đó cô lấy từ trong túi ra món quà mà cô đã đặc biệt chuẩn bị cho Thịnh Trử Ý, nói: “Em cũng chuẩn bị một món quà cho Ý Ý, hai người chúng ta mỗi người một cái.”

Đó là hai con búp bê bằng nhựa, được thiết kế giống Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.

Không thể nói giống hệt nhau, chỉ giống ít nhất bảy mươi phần trăm.

Cô đưa búp bê bé trai cho Thịnh Trử Ý, còn mình thì giữ búp bê bé gái.

Mặc dù nó không có giá trị bằng chiếc dây chuyền có khóa vàng mà Ý Ý tặng cho cô nhưng cô đã tự tay chọn cái này.

Tần Tố Tâm giơ điện thoại lên quay lại, cười khoa trương nói: “Trông hai đứa giống như đang trao đổi tín vật đính hôn vậy?” Nhìn hai bạn nhỏ trao quà, bà dường như thấy được cảnh hai người trao nhẫn cưới khi kết hôn.

“Đừng nói vậy, đúng là có chút giống thật.”

Từ khi hai người nhận làm thông gia, Thư Nhiễm hận không thể trực tiếp đóng gói con gái mình ném sang nhà bên cạnh, tốt nhất là có thể khiến cô bận tâm làm bài tập về nhà và học phụ đạo.

Trong suốt quá trình, ba Thịnh cười vui vẻ, nhưng ba Chiêu Chiêu lại cảm thấy có chút không vui.

Có chút khó chịu, nhưng không nhiều!

Suy cho cùng, nếu con gái ông và cậu bé nhà bên ở bên cạnh nhau, thấy thế nào cũng là nhà mình chiếm tiện nghi hơn.

Thịnh Trử Ý âm thầm liếc mắt, mẹ anh thật nhiều chuyện!

Anh hoài nghi, có phải vì Thẩm Chiêu Chiêu ở cùng mẹ anh quá lâu nên cô mới nhiều chuyện như mẹ anh không.

Còn có con búp bê Thẩm Chiêu Chiêu tặng cho anh, anh không nhịn được nhớ tới người làm kẹo ở cổng trường mẫu giáo.

Cái đó, cái đầu mà anh đã cắn đứt.

Tuy không thích nhưng anh vẫn cẩn thận cất con búp bê đi.   

Ăn trưa xong, cả nhà ra biển chơi.

Thẩm Chiêu Chiêu trở về phòng, mặc bộ đồ bơi mẹ Chiêu Chiêu đã chuẩn bị cho cô.

Viền đồ bơi màu hồng, cô rất thích.

Chờ ở cửa khách sạn một lúc, cô nhìn thấy Thịnh Trử Ý bị Tần Tố Tâm kéo ra khỏi phòng, anh mặc một chiếc quần bơi nhỏ có hình siêu nhân.

Nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy anh đang không vui.

Rõ ràng anh đã chuẩn bị áo bơi và quần bơi xẻ tà, trông rất ngầu, không biết mẹ anh đã thay chúng từ khi nào.

Thịnh Trử Ý cảm thấy rất trẻ con, có chút xấu hổ.

Tần Tố Tâm có chút dở khóc dở cười, chỉ là một cái quần bơi thôi mà, tiểu tử thúi này còn thẹn thùng như vậy.

Đương nhiên, bà sẽ không thừa nhận, bà chính là cố ý.

Dù sao, niềm vui khi chải chuốt cho con trai.... Mấy ai hiểu được?!!

Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy anh liền chạy tới nắm tay anh, nói: "Ý Ý, chúng ta mau đi chơi thôi!”

Lúc đầu Thịnh Trử Ý có chút không thoải mái, nhưng lúc nhìn thấy rất nhiều cậu bé mặc quần bơi giống mình trên bãi biển, anh mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

Mùa này, người đến bãi biển rất nhiều, Tần Tố Tâm đeo phao bơi cho hai bạn nhỏ, dặn hai người chỉ có thể ở chỗ nước cạn, rồi thả hai người đi chơi.

Lúc đầu, hai người hoàn toàn chỉ chơi ở vùng nước nông gần bờ, nhưng trong khi chơi, họ vô tình càng ngày càng rời xa bờ.

Lúc Thịnh Trử Ý nhận ra thì hai người đã tới rìa vùng nước nông.

"Thẩm Chiêu Chiêu, chúng ta trở về đi." Thịnh Trử Ý vô cớ có chút bất an.

"Anh nói cái gì?”

Thẩm Chiêu Chiêu hưng phấn chơi đùa trong nước, nhất thời không nghe rõ anh đang nói cái gì.

Đúng lúc này, sau lưng cô có một đợt sóng đánh vào, Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp bị cuốn vào trong sóng, hoảng sợ hét lên.

Thịnh Trử Ý cũng sợ hãi, tái mặt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom