Dịch Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Chương 617: Chọn đồ Vật đoán tương lai


Tô Thi Hàm lắc đầu, vạch trần lời nói của cô ấy: “Mình thấy cậu chính là muốn ngắm trai đẹp thì có.”

Mấy người đàn ông và cha mẹ đều không hiểu chuyện gì. Lương Tiểu Khiết giải thích nói: "Các nhân viên giao hàng của Thiên Nga Đen đều là những anh chàng đẹp trai, vì vậy mọi người thường để họ giao hàng đến tận nhà vì như vậy có thể nhìn thấy những anh chàng đẹp trai và cũng có thể nói chuyện với họ, thậm chí là xin chữ ký."

Tân Lãng nhớ đến lần trước mình tổ chức sinh nhật, đám người Vương Thế Duy cũng gửi đến một chiếc bánh kem của Thiên Nga Đen, lúc đó là do một anh chàng trai đẹp trai gửi tới.

Tân Lãng nhìn vợ, cúi đầu liếc cô một cái, thấp giọng nói: "Vợ à, em cũng muốn xem mấy anh chàng đẹp trai này sao?"

Tô Thi Hàm lập tức giơ tay lên, vẻ mặt chân thành nói: “Oan uổng quá, chồng à! Em tuyệt đối không cùng hội với Tiêu Tiêu!”

“Hôm nay là sinh nhật của bọn nhỏ nên tất cả sự chú ý của em đều đặt lên người chúng!"

“Hơn nữa, chồng của em đẹp trai như vậy thì làm sao mà em lại phải nhìn người khác làm gì chứ?"

Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên, nghĩ đến có thể đó là mấy chàng giao hàng đẹp trai của Thiên Nga Đen thì các cô gái trở nên phấn khích. Lâm Tiêu là người đầu tiên chạy tới mở cửa, Lưu Hi và Lâm Tĩnh cũng lập tức đi theo.

Lương Tiểu Khiết cũng muốn đi, nhưng ngay khi cô vừa rời đi thì một bức tường bằng thịt đã chặn bước chân của cô.

Dương Bân đứng trước mặt cô, thân thể cường tráng hoàn toàn chặn tầm mắt của Lương Tiểu Khiết, anh không ngừng di chuyển cơ thể theo tầm mắt của cô, cố ý không cho cô nhìn thấy cửa.

"Anh ta thực sự đẹp trai như vậy sao? Mình cũng muốn xem." Dương Bân nói với một nụ cười đắc ý nói.

Mấy người lớn đều vây quanh ở cửa làm cho gia đình của Điềm Điềm ở ngoài cửa cũng có chút khó hiểu.

Lữ Hồng Liên lúng túng giơ tay lên nói: "Chào mọi người, có phải là chúng tôi đã đến muộn rồi không?”

Tô Thi Hàm cười một tiếng rồi vội vã tiến đến đón khách.

“Các cậu mau tránh ra, đây khách do chúng mình mời tới, đừng có làm cho khách của mình sợ chứ."

Tô Thi Hàm và Tân Lãng đón một nhà của Điềm Điềm vào trong. Nhìn thấy tiểu đồng bọn của mình đã đến, Vũ Đồng là người đầu tiên vui vẻ chạy tới.

"Chị!"

"Em Vũ Đồng, chào em! Mẹ chị nói hôm nay là sinh nhật của em, chị chúc em sinh nhật vui vẻ nhai”

“Vũ Đồng, chị gái đang chúc cháu sinh nhật vui vẻ, cháu phải nói lời cảm ơn với chị gái mới được nha.” Phương Nhã Nhàn ở một bên dạy dỗ cháu gái.

"Cám ơn!!!" Vũ Đồng ngoan ngoãn nói.

Sau khi moi người đến thì bắt đầu chuẩn bị tiết mục chọn đồ vật đoán tương lai. Hôm nay ba đứa nhỏ đều mặc quần áo mới màu đỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Ông Tần lấy một tấm vải to màu đỏ trải trên nền nhà, sau đó đặt tất cả các đồ vật đã chuẩn bị sẵn lên tấm vải đỏ. Sau đó hướng dẫn các bé qua để các bé tự chọn đồ vật mình yêu thích.

Những thứ này đại diện cho cho những loại nghề nghiệp khác nhau trong tương lai, tuy rằng có thể không linh nghiệm, thậm chí không thể so với năng lực phong thuỷ của Tân Lãng. Thế nhưng việc này mang ý nghĩ tốt đẹp, đối với bọn nhỏ mà nói thì cũng là một lần trải nghiệm quý báu khó có được.

Sau khi nghe rõ luật chơi, Huyên Huyên là người xuất phát đầu tiên, thằng bé loạng choạng bước đi trên tấm vải đỏ rồi ngồi xổm xuống nhìn mọi vật xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt của bé rơi vào một con dấu bạch ngọc, dường như bé chưa từng nhìn thấy thứ kỳ quái này, cho nên đã trực tiếp cầm lấy con dấu.

Ông Tần vui mừng nói: "Huyên Huyên nhà ta đã chọn được con dấu rồi!"

"Con dấu tượng trưng cho quyền lợi. Có lẽ trong tương lai Huyên Huyên của chúng ta sẽ làm việc cho chính phủ nha."

Tô Vĩnh Thắng nói: "Như vậy cũng tốt lắm! Chúng ta cũng là người kinh doanh, sau này Huyên Huyên hãy chăm chỉ học tập và thi công chức nha."

Đến lượt Vũ Đồng chọn, trước khi bé đi, Tô Thi Hàm đã đoán: "Tân Lãng, anh có cho rằng Vũ Đồng sẽ trực tiếp lấy cái chân gà kia không?"

Vũ Đồng là một người thích ăn uống, tính cách này càng ngày càng rõ ràng. Trong những đồ vật đó có rất nhiều thứ nhưng hết lần này đến lần khác lại có một cái chân gà đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Đối với Vũ Đồng thì quả thật là một sự cám dỗ quá lớn.

Quả nhiên, khi nhóc con đi tới trước tấm vải đỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc chân gà trước mặt, ngay khi mọi người tưởng bé đi nhặt chân gà thì Vũ Đồng chợt cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.

Sau đó cô bé từ bỏ cái chân gà to ở đó rồi cầm lấy một cây thước mềm ở bên cạnh, vui vẻ lắc trong tay.

“Vũ Đồng không lấy cái chân gà to mà chọn một cái thước dây?

Cha, cái thước mềm này tượng trưng cho cái gì vậy?” Tô Thi Hàm hỏi.

“Chiếc thước dây trong thời cổ đại tượng trưng cho những người thợ may và những thứ tương tự, nhưng bây giờ nó mang một ý nghĩa rộng hơn, chẳng hạn như là nghệ sĩ.” Tô Vĩnh Thắng giải thích.

Hai mắt Tô Thi Hàm sáng lên, "Nếu như sau này Vũ Đồng cũng dấn thân vào nghệ thuật thì chẳng phải sẽ có thể kế thừa y bát của Tần Lãng sao?"

"Nếu Vũ Đồng nhà chúng ta thực sự làm nghệ thuật như Tân Lãng thì cũng không tệ. Có một người cha giỏi như vậy làm thầy thì Vũ Đồng nhất định có thể thẳng ngay từ vạch xuất phát rồi.

Bà Tân cười nói.

Tô Thi Hàm cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào mà Vũ Đồng lại có thể từ bỏ cái chân gà kia?

Nhìn vợ một lúc, Tân Lãng nghiêng đầu thấp giọng giải thích:

"Em quên rồi sao? Vũ Đồng nhà chúng ta ưa thích sạch sẽ. Tuy rằng cái chân gà đó rất hấp dẫn nhưng lại không sạch sẽ vì vậy đã bị con bé ghét bỏ rồi."

Nghe những gì hắn nói, Tô Thi Hàm ngay lập tức hiểu ra.
 
Chương 616: Chuẩn bị tiệc sinh nhật 1 tuổi cho bọn nhỏ


Lần trước Tân Lãng không nói nhưng lần này hắn trực tiết lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp. Bên trong đó là ba chiếc khóa bằng ngọc đã được cắt gọt cẩn thận.

“Chính là cái này.”

“Anh chuẩn bị đưa cho các con mỗi người một cái khóa bình an.”

Tô Thi Hàm nhìn khóa ngọc, ngạc nhiên nói: "Anh bắt đầu chuẩn bị cho việc này từ khi nào vậy? Tại sao em lại không biết chút gì cả?"

"Lần trước Thạch Hậu Vinh có tặng cho anh một khối ngọc, anh thấy cũng rất tốt, vì vậy anh đã nghĩ đến việc sẽ khắc một thứ gì đó cho bọn nhỏ. Ngọc có tính ôn nhu ấm áp, các con mang trên người sẽ rất thích hợp.”

"Khóa bình an đúng là rất thích hợp. Bây giờ đã tạo hình xong rồi, chỉ có đều ở mặt trên còn chưa biết khắc hình gì, hiện tại anh vẫn còn chưa nghĩ ra. Vẫn còn một tháng nữa nên vẫn đủ thời gian để anh điêu khắc hoàn chỉnh.”

Nghe xong lời nói Tân Lãng thì Tô Thi Hàm ngay lập tức có ý tưởng, nói: "Chồng, sao anh không cho em một cơ hội đi?"

"Hả? Cơ hội gì?" Tân Lãng nói.

"Em thực sự không biết nên tặng quà sinh nhật nào cho bọn nhỏ nhưng em nghĩ món quà mà anh chuẩn bị thật sự rất tuyệt. Những chiếc khóa bình an được chạm khắc thủ công và độc đáo chắc chắn sẽ được bọn nhỏ yêu thích nha.”

"Vì vậy, em muốn cùng chuẩn bị quà với anh nhưng em lại không giỏi điêu khắc nên em chỉ có thể phụ trách về phần thiết kế hoa văn trên khóa bình an. Về phần khắc thì vẫn phải do anh tự mình làm nên món quà này em sẽ cùng anh tặng cho bọn nhỏ. Anh có thể để em chiếm chút lợi nhỏ này có được không?” Tô Thi Hàm ngượng ngùng ôm lấy cánh tay của hắn làm nũng nói.

Tân Lãng cười nói: "Anh cảm thấy không thành vấn đề. Có. thể bọn nhỏ sẽ càng thích món quà do chúng ta cùng nhau tặng hơn là quà do một mình anh chuẩn bị đó.”

"Được rồi! Bây giờ sẽ lập tức thiết kế."

Tô Thi Hàm lập tức lấy máy tính bảng đến, ngồi ở bên cạnh Tân Lãng bắt đầu thiết kế hoa văn trên khóa bình an.

Khóa bình an làm bằng ngọc có bề mặt nhẫn bóng, không thích hợp với việc điêu khắc quá nhiều chỉ tiết, vì vậy Tô Thi Hàm không chọn hoa văn lớn mà chọn thiết kế chữ Phúc. Vòng tròn ở trong rất thích hợp để khắc chữ Phúc.

Tô Thi Hàm còn thêm một chút yếu tố khác biệt vào trong chữ Phúc. Chữ Phúc của Huyên Huyên sẽ thêm vào một con hổ, Vũ Đồng là thần thú Kỳ Lân, Khả Hinh là Tỳ Hưu. Sau khi Tô Thi Hàm làm xong thì ngay lập tức có thể phân biệt được ba chiếc khóa bình an.

Hai ngày sau, Tô Thi Hàm đưa bản thiết kế cho Tân Lãng. Sau khi Tần Lãng xem xong đã lập tức khen ngợi, linh cảm thiết kế của vợ đúng là quá tuyệt.

Sau đó, Tân Lãng dừng hết công việc khắc gỗ trong tay để có thể tập trung chuẩn bị quà sinh nhật cho bọn trẻ.

Trong nháy mắt, ngày 19 tháng 4 đã tới.

Chiều hôm qua, ông bà Tần và vợ chồng Tô Vĩnh Thắng đã đến Thượng Hải. Buổi tối, hai người mẹ giúp Tô Thi Hàm trang trí nhà cửa và chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của bọn nhỏ vào

ngày mai.

Ông Tần, Tô Vĩnh Thắng và Tân Lãng cùng nhau ra ngoài mua đồ để chuẩn bị cho ngày mai bọn nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai.

8 giờ 30 phút sáng ngày 19, nhà họ Tần vừa ăn sáng xong thì chuông cửa vang lên.

Lâm Tiêu đứng ở cửa với một tay đầy quà, còn Lâm Hùng và Thu Hà đi theo phía sau cô.

Lâm Tiêu cười híp mắt đưa đồ cho Tô Thi Hàm, sau đó đi thẳng vào nhà.

“Thi Hàm, các con nuôi của mình ở đâu vậy?”

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi” Một giọng nói non nớt vang lên, ngay. lập tức, đám trẻ như những viên đạn đại bác nhỏ lao về phía cô.

Lâm Tiêu lập tức ngồi xuống, giang hai tay ra nghênh đón lũ trẻ.

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mẹ nuôi chúc các con sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu từ hôm nay, ba đứa bé đáng yêu của chúng ta đã tròn một tuổi rồi!"

Bọn nhỏ không biết sinh nhật có ý nghĩa gì nhưng khi nhìn thấy những món đồ chơi và quà tặng khác nhau mà Lâm Tiêu mang đến thì bọn nhỏ ngay lập tức bắt đầu vui mừng.

Lúc chín giờ, bạn cùng phòng của Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng nhau đi tới.

Hình như họ đã hẹn trước để cùng nhau đến. Trong tay họ có rất nhiều quà và một chiếc bánh kem siêu dễ thương.

Huyên Huyên vừa nhìn thấy bánh kem thì lập tức nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà chị Điềm Điềm nên vừa nắm tay Tô Thi Hàm vừa ra sức thổi mạnh vào chiếc bánh kem ở đăng kia.

Tôn Húc đang cầm bánh có chút bối rối nói: "Chị dâu, Huyên Huyên bị làm sao vậy? Có phải là sợ cái bánh này không?"

Tô Thi Hàm cười, lắc đầu nói: “Không phải! Lần trước khi chị gái hàng xóm tổ chức sinh nhật thì Huyên Huyên đã học thổi nến. Chắc là khi nhìn thấy cái bánh thì đã nhớ lại chuyện lúc đó."

“Ha ha, Huyên Huyên, hôm nay chúng ta cũng có thể thổi nến rồi nha!” Lương Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.

Lâm Tiêu ở một bên cũng nói: “Các cậu cũng mang theo bánh kem sao? Mình cũng đã mua một cái.”

Hoàng Thu Hà nói: “Bánh kem của con đâu? Mẹ và cha của con đã nói là muốn mua bánh kem cho bọn nhỏ nhưng con đã nói là con sẽ mua mà sao buổi sáng con lại không mang tới? Con còn đợi đến khi nào mới mang đến?”

Lâm Tiêu nhướng mày, nháy mắt với Tô Thi Hàm ở đằng kia, nói:

"Cái bánh này của con, tự mình lấy thì không có ý nghĩ, phải để người khác mang đến thì ăn mới ăn ngon.”

Tô Thi Hàm nghe xong, cô lập tức nhớ đến trước đó Lâm Tiêu đã nói với cô rằng những người giao hàng của Thiên Nga Đen đều là những anh chàng đẹp trai cao khoảng 1,8m, ngoại trừ giá đắt ra thì không có bất kỳ khuyết điểm nào cả.

Xem ra, cậu ấy đã mua bánh của Thiên Nga Đen rồi.

Dương Bân không hiểu, hỏi: “Chị Tiêu, vì sao lại vậy?”

Lương Tiểu Khiết nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, nói: “Chị Tiêu, có phải chị đã mua bánh kem của Thiên Nga Đen hay không?”

Lâm Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Hôm nay là tiệc sinh nhật của con trai và các con gái nuôi của mình, nên tất nhiên là mình phải mua cho chúng những thứ tốt nhất nha."
 
Chương 618: Phim hoạt hình của Tô Thi Hàm lên sóng


Cuối cùng chỉ còn lại Khả Hinh, mục tiêu của bé từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, ngay khi anh cả và chị cả chọn đồ thì cô bé đã nóng lòng muốn cầm lấy thỏi vàng đó.

Nhưng cô bé đã bị bà nội và bà ngoại ngăn lại, bà nói phải để anh và chị chọn trước. Bây giờ Phương Nhã Nhàn và bà Tân đã buông ra nên Khả Hinh vội vàng chạy đến.

Cô bé một tay nắm lấy thỏi lớn rồi cầm nó trên tay một cách sung sướng.

Bé con không có chút hồi hộp nào đối với việc chọn đồ vật đoán tương lai, vì vậy đã làm cho những người lớn cười rất vui vẻ.

"Khả Hinh của chúng ta rất đặc biệt. Từ bé đến lớn, tiền và vàng là những thứ con bé yêu thích nhất. Sau này con bé nhất định sẽ là một tiểu công chúa giàu có và quyền quý đó nha."

"Giống như cha và mẹ vậy, kinh doanh rất giỏi! Khả Hinh của chúng ta thông minh như vậy, sau này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền nha!"

Chọn đồ vật đoán tương lai được diễn ra thành công tốt đẹp. Sau đó Tân Lãng từ trong bếp đem ra một cái bánh do chính tay mình làm, đây là loại bánh được làm từ nguyên liệu mà em bé cũng có thể ăn được.

Lần trước Điềm Điềm tổ chức sinh nhật, bọn nhỏ đã khóc vì không thể ăn quá nhiều bánh kem cho nên lần này bọn nhỏ tổ chức sinh nhật, Tân Lãng sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.

Sau khi thắp nến xong, Huyên Huyên là người thích thú nhất. Lần trước sinh nhật chị gái, cậu bé đã học thổi nến rồi, nhưng lúc đó không thể hiện được tài năng của mình.

Lần này cuối cùng cũng đến lượt mình, cậu bé không chỉ thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh nhỏ trước mặt của mình mà còn giúp hai em gái thổi tắt hết những ngọn nến trên bánh.

Sau khi hoàn thành nó, Huyên Huyên vô cùng hạnh phúc và đầy tự hào chạy về phía Phương Nhã Nhàn, chuẩn bị đợi bà ngoại khen ngợi.

Nhưng khi nhìn thấy nhóc con lao tới thì Tô Vĩnh Thắng đã vội vàng bước tới ngăn cản, ôm lấy nhóc con vào trong ngực, ngăn không cho bé lao về phía Phương Nhã Nhàn.

Tô Thi Hàm cũng chú ý đến hành động này nên ngay lập tức bước đến hỏi thăm mẹ cô.

Phương Nhã Nhàn cũng không giấu giếm chuyện đó với con gái, bà hạ giọng, vui mừng nói: "Ừm, con đoán không sai, mẹ đã mang thai rồi!"

"Nhưng mới có một tháng nên mẹ mới chưa nói với các con. Mẹ vốn định đợi đến khi được ba tháng, khi đó thai đã ổn định thì mới thông báo cho các con.”

Tô Thi Hàm rất vui mừng, xúc động nói: "Vậy là con sắp trở thành chị rồi sao?"

“Cảm giác này quá kỳ diệu! 20 năm qua, con vẫn luôn sống với tâm trạng là một con một trong nhà, không ngờ rằng bây giờ con cũng đã sinh con rồi nhưng vẫn còn có thể làm chị gái đó nha."

"Mẹ, vậy mẹ phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Lần này sao mẹ còn đi máy bay đến đây? Nếu chúng con biết mẹ mang thai thì chúng con nhất định sẽ không để mẹ phải đi như vậy đâu.”

"Không sao đâu, cha và mẹ vẫn luôn rất cẩn thận. Sinh nhật của bọn nhỏ, người làm ông bà ngoại như mẹ và cha con đương nhiên phải đích thân đến chứ!"

"Hơn nữa, không phải có Tần Lãng ở đây sao? Nếu như thật sự có chuyện gì thì nhất định sẽ tốt hơn khi ở Quảng Châu." Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói.

...

Trong nháy mắt đã đến tháng sáu, Tô Thi Hàm và Tân Lãng chuẩn bị nghỉ hè.

Hai người không có kế hoạch về nhà vào mùa hè này, nửa cuối năm sẽ là năm cuối cấp, đầu năm cuối cấp sẽ không có lớp nên mọi người có thể lựa chọn ở lại trường hoặc đi thực tập.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã bắt đầu kinh doanh riêng do đó họ chắc chắn sẽ trực tiếp chọn thực tập trong công ty của mình.

Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, họ không còn là học sinh và đương nhiên là sẽ không có kỳ nghỉ hè.

Trong sáu tháng qua, Tân Lãng đã trở về nhà mấy lần. Hiện tại ông Tần đã có thể tự mình điều chế dầu gội và thuốc dưỡng tóc cho nên căn bản không cần Tân Lãng trở lại nhà máy.

Công việc kinh doanh của Tam Tần Trai ngày càng phát đạt, có quá nhiều đơn đặt hàng cao ngất ngưởng nên phần lớn thời gian của Tân Lãng là dành vào đây.

Mà ở Văn hóa Hàm Lãng, sau khi Tô Thi Hàm làm việc thêm giờ trong vài tháng qua thì bộ phim hoạt hình cuối cùng đã hoàn thành.

Hoạt hình đã được hoàn thiện và sẽ được phát hành trên ứng dụng Văn hóa Hàm Lãng từ ngày 1 tháng 7. Trong kỳ nghỉ hè, kể từ tháng 6, Tô Thi Hàm và Tần Lãng đã bắt đầu hâm nóng cho bộ phim hoạt hình trên các nền tảng lớn.

Với kinh nghiệm quảng cáo dầu gội đầu của Tân Thị trước đó, lần này Tân Lãng và Tô Thi Hàm trực tiếp chọn vài video ngắn để quảng cáo.

Tung ra một vài video giới thiệu, sau đó tìm một vài tài khoản tiếp thị để quảng cáo nó. Phản hồi trên Internet khá tốt và nhiều người bày tỏ rằng họ rất mong chờ bộ phim hoạt hình mới này.

Vào lúc 8 giờ tối ngày 1 tháng 7, phim hoạt hình mới thực sự được lên sóng. Đến 7 giờ, Tô Thi Hàm rất lo lắng.

Tất cả các nhân viên được trả lương cũng đang theo dõi trong hậu trường. Chu Hướng Bằng đã phụ trách APP kể từ khi anh ấy đến Văn hóa Hàm Lãng. Trong thời gian này, anh ấy đã duy trì APP và cố gắng làm cho APP hoạt động tốt nhất.

Ít nhất là không được xảy ra tình trạng như tối nay, bởi vì có quá nhiều lần đăng nhập nên app đã bị lag hoặc không đăng nhận được.

Mọi người đang hồi hộp chờ đợi, Tân Lãng đi đến bên cạnh Tô Thi Hàm, choàng tay qua vai cô nói: "Tô Thi Hàm, em đừng căng thẳng, hiệu ứng hoạt hình của chúng ta rất tốt, chúng ta cũng đã xem qua rồi mà."

"Chỉ cần nó là một tác phẩm hay thì anh tin rằng mọi người sẽ thích nó."

Tô Thi Hàm gật đầu, hai tay nắm chặt lấy tay của Tân Lãng.

Đúng tám giờ, phim hoạt hình lên sóng, Tô Thi Hàm xem dữ liệu ở chế độ nền để có thể xem số liệu bất cứ khi nào. Vào lúc tám giờ họ phát hiện ra lượng người đăng nhập không ngừng tăng lên.

Cảnh phim bắt đầu, khoảng 2 phút đầu là giới thiệu lẻ tẻ vài đơn vị quảng cáo và hợp tác, ví dụ như Douyin... có một chút fan ruột đã đọc qua cốt truyện rất chờ mong bộ phim hoạt hình này.
 
Chương 610: Lợi nhuận 200 triệu


Nhưng bởi vì vỏ ngoài chè trôi nước được làm từ gạo nếp, cho nên ăn rất dính. Nhóc con trong lúc nhất thời không gỡ ra được, vội vã luống cuống đến sắp khóc.

Bà Tân nhanh tay lẹ mắt gỡ chè trôi nước xuống giùm cô bé, nhìn đứa cháu gái lớn tội nghiệp trước mặt, trông vừa buồn cười lại vừa bất lực.

“Vũ Đồng, cháu đã từng nghe qua một câu nói gọi là dục tốc bất đạt chưa hả? Nóng vội cũng không ăn được canh nóng đâu nha!”

“Nhìn cháu gấp gáp chưa kìa. Mau tới đây để bà xem miệng có bị bỏng hay không nào!”

Bà Tần nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Đồng, nhìn chằm chằm vào môi trên của bé. Miếng bánh chè trôi nước này đã thổi rất lâu rồi. Tuy rằng nhân bánh vẫn còn hơi nóng, nhưng nhiệt độ cũng không cao là mấy. Chính là do trẻ em da thịt mỏng manh nên nhiệt độ này vẫn có thể khiến miệng của Vũ Đồng đỏ một chút, nhưng không phải là một vấn đề lớn.

Thấy bé con không sao, bà Tân cũng yên tâm.

Hai mắt Vũ Đồng đỏ hoe. Mọi người nghĩ cô bé bị bỏng nên nhất định không muốn ăn chè trôi nước nữa. Bởi vì Khả Hinh và Huyên Huyên ở bên cạnh nhìn thấy Vũ Đồng bị bỏng thì lập tức mất hứng với chè trôi nước rồi.

Vừa rồi Khả Hinh vẫn một mực “a a a” đòi ăn nhưng bây giờ đã trực tiếp ngậm miệng lại.

Ngược lại người bị nóng là Vũ Đồng lại rất kiên trì nhìn chè trôi nước trước mặt, nói với bà Tân: “Lại, lại! Bà nội!”

Bà Tân dở khóc dở cười: “Vũ Đồng, cháu đã bị bỏng mà còn muốn ăn nữa sao?”

Bà Tân không có cách nào khác, lần này chỉ có thể chia nhỏ chè trôi nước ra trước.Chờ đến khi bên trong và bên ngoài đều nguội thì sẽ chia cho bọn nhỏ nếm thử một chút.

Chè trôi nước nhân vừng, nhân đậu phộng được làm theo cách thông thường, được bao bên ngoài bằng lớp vỏ làm từ gạo nếp. Bọn nhỏ lần đầu tiên được ăn loại bánh này nên đều vui vẻ vỗ tay.

Huyên Huyên ăn cái gì cũng không thích nhai, kết quả chè trôi nước bị dính vào hàm trên khiến thằng nhỏ giật mình, vừa khóc vừa há miệng ra làm mọi người đều phì cười.

Sau khi ăn chè trôi nước, cả nhà cùng nhau ngồi lại tính sổ sách.

Sau khi quảng cáo lần này được phát ra, giá dầu gội đầu của Tân gia vẫn chưa được điều chỉnh. Vẫn là giá trên trang web chính thức trước đó, 58 tệ cho một bộ, gồm một chai dầu gội và một chai phục hồi tóc.

Trong tuần quảng cáo này đã bán được tổng cộng 7,2 triệu đơn hàng, trong đó có hơn 5 triệu đơn hàng đã được chuyển đi, còn hơn 2 triệu đơn hàng sẽ được gửi đi trong ngày mai và ngày mốt. Vì lượng đặt hàng quá lớn, nên toàn thể bộ phận tiêu thụ bên kia đều đang làm thêm giờ để giao hàng, nhưng như vậy vẫn không đủ nhân viên.

Tần Lãng tính giá vốn của 7,2 triệu đơn hàng này, cuối cùng tính ra lợi nhuận mỗi bộ là khoảng 35 tệ. Lợi nhuận này không thấp, nhưng nguyên liệu làm dầu gội đầu đều là hàng thật giá thật. Bởi vì đều là dược liệu Đông y thuần tự nhiên lại thông dụng nên giá thành không cao. Đây là công thức do hệ thống đưa ra, cho nên nó sử dụng chỉ phí thấp nhất để tạo ra lợi ích tốt nhất.

Tổng lợi nhuận từ đơn hàng 7,2 triệu này là 252 triệu. Khi ông bà Tân nghe đến con số này thì cả người đều sửng sốt, Tô Thi Hàm cũng rất kinh ngạc.

Tân Lãng tiếp tục tính toán cho bọn họ nghe. Chỉ phí cho lần quảng cáo này không hề thấp. Phí đại ngôn của Thục Di là 8 triệu tệ, cộng thêm tiền hoa hồng mà Tần Lãng đã hứa với cô ấy lúc trước, nếu hơn 5 triệu bộ thì sẽ trích theo tỷ lệ 10% cho mỗi bộ. Vậy cần thanh toán cho Thục Di khoảng 20 triệu tệ và phí quảng cáo là 7,8 triệu tệ. Tiếp đó là tiền thuê công nhân làm thêm giờ trong tháng này, tiền lương công nhân nhà máy và nhân viên bộ phận kinh doanh, có tổng cộng là 350 người, cho nên lương tháng này cũng gần 10 triệu. Cộng thêm tiền mua máy mới 1,2 triệu cùng tiền thuê nhà xưởng, tiền chuyển phát nhanh và các loại phí tổn

Sau khi Tần Lãng trừ hết chỉ phí thì phát hiện còn lại khoảng 200 triệu lợi nhuận thuần.

200 triệu!

Đây là khái niệm gì!

Sau khi ông Tân và bà Tân nghe thấy con số này thì hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa. ho nắm chặt lấy tay nhau.

Giọng bà Tân khô khốc, thậm chí bà còn có chút run rẩy hỏi: "Con trai, con tính có đúng không? Thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”

Tân Lãng cười nói: “Chắc chắn con không có tính sai.”

Lúc này Tô Thi Hàm cũng vô cùng kích động, cầm cánh tay của Tân Lãng nói: "Thật sự không thể tưởng được, quảng cáo lần này lại mang đến hiệu quả lớn như vậy."

"Đây cũng là kết quả của tích lũy trước đó. Vốn dĩ dầu gội đầu của Tần Thị đã có danh tiếng tốt trên mạng, lại thêm sự hợp tác giữa Thục Di và Huyên Huyên thì mới có hiệu quả cao như vậy."

"Tuy nhiên, những đơn hàng tiếp theo chắc chắn sẽ giảm dần. Dù sao, lợi ích do quảng cáo mang lại sẽ không thể tồn tại mãi được." Tân Lãng nói.

Bà Tân hưng phấn nói: "Như vậy là được rồi! Chỉ trong một tuần mà chúng ta đã kiếm được 200 triệu, về sau chỉ cần ổn định như vậy là được rồi."

"Con trai, con thực sự rất tuyệt vời. Mẹ thậm chí không dám nghĩ đến chuyện có thể lãi đến hai trăm triệu. Bây giờ mẹ đang rất phấn khích không biết nên nói gì cho đúng."

“Cuối cùng thì mẹ cũng không còn phải lo lắng về việc hai con mua nhà trong năm nay nữa rồi. Với số tiền này thì chúng ta có thể trực tiếp mua căn biệt thự kia."

Bà Tần mắt đỏ hoe, vui mừng đến phát khóc.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm nhìn nhau, trong mắt cũng có chút hưng phấn.

Nhà máy sản xuất dầu gội đầu đã mở được nửa năm, Tân Lãng nắm bắt cơ hội này đẩy mạnh thương hiệu. Thu nhập hai trăm triệu mới chỉ là bắt đầu, quan trọng nhất là nhà máy có thể truyền từ đời này sang đời khác.

Ngày 17 tháng Giêng âm lịch, mấy ngày nữa sẽ đến khai giảng.

Tô Thi Hàm và Tân Lãng sẽ lên đường đến Thượng Hải. Lúc này hai người đều có rất nhiều tiền trong tay nên vấn đề về việc mua căn biệt thự kia đã được giải quyết hoàn toàn.
 
Chương 617: Chọn đồ Vật đoán tương lai


Tô Thi Hàm lắc đầu, vạch trần lời nói của cô ấy: “Mình thấy cậu chính là muốn ngắm trai đẹp thì có.”

Mấy người đàn ông và cha mẹ đều không hiểu chuyện gì. Lương Tiểu Khiết giải thích nói: "Các nhân viên giao hàng của Thiên Nga Đen đều là những anh chàng đẹp trai, vì vậy mọi người thường để họ giao hàng đến tận nhà vì như vậy có thể nhìn thấy những anh chàng đẹp trai và cũng có thể nói chuyện với họ, thậm chí là xin chữ ký."

Tân Lãng nhớ đến lần trước mình tổ chức sinh nhật, đám người Vương Thế Duy cũng gửi đến một chiếc bánh kem của Thiên Nga Đen, lúc đó là do một anh chàng trai đẹp trai gửi tới.

Tân Lãng nhìn vợ, cúi đầu liếc cô một cái, thấp giọng nói: "Vợ à, em cũng muốn xem mấy anh chàng đẹp trai này sao?"

Tô Thi Hàm lập tức giơ tay lên, vẻ mặt chân thành nói: “Oan uổng quá, chồng à! Em tuyệt đối không cùng hội với Tiêu Tiêu!”

“Hôm nay là sinh nhật của bọn nhỏ nên tất cả sự chú ý của em đều đặt lên người chúng!"

“Hơn nữa, chồng của em đẹp trai như vậy thì làm sao mà em lại phải nhìn người khác làm gì chứ?"

Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên, nghĩ đến có thể đó là mấy chàng giao hàng đẹp trai của Thiên Nga Đen thì các cô gái trở nên phấn khích. Lâm Tiêu là người đầu tiên chạy tới mở cửa, Lưu Hi và Lâm Tĩnh cũng lập tức đi theo.

Lương Tiểu Khiết cũng muốn đi, nhưng ngay khi cô vừa rời đi thì một bức tường bằng thịt đã chặn bước chân của cô.

Dương Bân đứng trước mặt cô, thân thể cường tráng hoàn toàn chặn tầm mắt của Lương Tiểu Khiết, anh không ngừng di chuyển cơ thể theo tầm mắt của cô, cố ý không cho cô nhìn thấy cửa.

"Anh ta thực sự đẹp trai như vậy sao? Mình cũng muốn xem." Dương Bân nói với một nụ cười đắc ý nói.

Mấy người lớn đều vây quanh ở cửa làm cho gia đình của Điềm Điềm ở ngoài cửa cũng có chút khó hiểu.

Lữ Hồng Liên lúng túng giơ tay lên nói: "Chào mọi người, có phải là chúng tôi đã đến muộn rồi không?”

Tô Thi Hàm cười một tiếng rồi vội vã tiến đến đón khách.

“Các cậu mau tránh ra, đây khách do chúng mình mời tới, đừng có làm cho khách của mình sợ chứ."

Tô Thi Hàm và Tân Lãng đón một nhà của Điềm Điềm vào trong. Nhìn thấy tiểu đồng bọn của mình đã đến, Vũ Đồng là người đầu tiên vui vẻ chạy tới.

"Chị!"

"Em Vũ Đồng, chào em! Mẹ chị nói hôm nay là sinh nhật của em, chị chúc em sinh nhật vui vẻ nhai”

“Vũ Đồng, chị gái đang chúc cháu sinh nhật vui vẻ, cháu phải nói lời cảm ơn với chị gái mới được nha.” Phương Nhã Nhàn ở một bên dạy dỗ cháu gái.

"Cám ơn!!!" Vũ Đồng ngoan ngoãn nói.

Sau khi moi người đến thì bắt đầu chuẩn bị tiết mục chọn đồ vật đoán tương lai. Hôm nay ba đứa nhỏ đều mặc quần áo mới màu đỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Ông Tần lấy một tấm vải to màu đỏ trải trên nền nhà, sau đó đặt tất cả các đồ vật đã chuẩn bị sẵn lên tấm vải đỏ. Sau đó hướng dẫn các bé qua để các bé tự chọn đồ vật mình yêu thích.

Những thứ này đại diện cho cho những loại nghề nghiệp khác nhau trong tương lai, tuy rằng có thể không linh nghiệm, thậm chí không thể so với năng lực phong thuỷ của Tân Lãng. Thế nhưng việc này mang ý nghĩ tốt đẹp, đối với bọn nhỏ mà nói thì cũng là một lần trải nghiệm quý báu khó có được.

Sau khi nghe rõ luật chơi, Huyên Huyên là người xuất phát đầu tiên, thằng bé loạng choạng bước đi trên tấm vải đỏ rồi ngồi xổm xuống nhìn mọi vật xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt của bé rơi vào một con dấu bạch ngọc, dường như bé chưa từng nhìn thấy thứ kỳ quái này, cho nên đã trực tiếp cầm lấy con dấu.

Ông Tần vui mừng nói: "Huyên Huyên nhà ta đã chọn được con dấu rồi!"

"Con dấu tượng trưng cho quyền lợi. Có lẽ trong tương lai Huyên Huyên của chúng ta sẽ làm việc cho chính phủ nha."

Tô Vĩnh Thắng nói: "Như vậy cũng tốt lắm! Chúng ta cũng là người kinh doanh, sau này Huyên Huyên hãy chăm chỉ học tập và thi công chức nha."

Đến lượt Vũ Đồng chọn, trước khi bé đi, Tô Thi Hàm đã đoán: "Tân Lãng, anh có cho rằng Vũ Đồng sẽ trực tiếp lấy cái chân gà kia không?"

Vũ Đồng là một người thích ăn uống, tính cách này càng ngày càng rõ ràng. Trong những đồ vật đó có rất nhiều thứ nhưng hết lần này đến lần khác lại có một cái chân gà đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Đối với Vũ Đồng thì quả thật là một sự cám dỗ quá lớn.

Quả nhiên, khi nhóc con đi tới trước tấm vải đỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc chân gà trước mặt, ngay khi mọi người tưởng bé đi nhặt chân gà thì Vũ Đồng chợt cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.

Sau đó cô bé từ bỏ cái chân gà to ở đó rồi cầm lấy một cây thước mềm ở bên cạnh, vui vẻ lắc trong tay.

“Vũ Đồng không lấy cái chân gà to mà chọn một cái thước dây?

Cha, cái thước mềm này tượng trưng cho cái gì vậy?” Tô Thi Hàm hỏi.

“Chiếc thước dây trong thời cổ đại tượng trưng cho những người thợ may và những thứ tương tự, nhưng bây giờ nó mang một ý nghĩa rộng hơn, chẳng hạn như là nghệ sĩ.” Tô Vĩnh Thắng giải thích.

Hai mắt Tô Thi Hàm sáng lên, "Nếu như sau này Vũ Đồng cũng dấn thân vào nghệ thuật thì chẳng phải sẽ có thể kế thừa y bát của Tần Lãng sao?"

"Nếu Vũ Đồng nhà chúng ta thực sự làm nghệ thuật như Tân Lãng thì cũng không tệ. Có một người cha giỏi như vậy làm thầy thì Vũ Đồng nhất định có thể thẳng ngay từ vạch xuất phát rồi.

Bà Tân cười nói.

Tô Thi Hàm cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào mà Vũ Đồng lại có thể từ bỏ cái chân gà kia?

Nhìn vợ một lúc, Tân Lãng nghiêng đầu thấp giọng giải thích:

"Em quên rồi sao? Vũ Đồng nhà chúng ta ưa thích sạch sẽ. Tuy rằng cái chân gà đó rất hấp dẫn nhưng lại không sạch sẽ vì vậy đã bị con bé ghét bỏ rồi."

Nghe những gì hắn nói, Tô Thi Hàm ngay lập tức hiểu ra.
 
Chương 619: Thành tích phim hoạt hình


Khi cảnh quay đầu tiên xuất mưa bình luận trên màn hình không ngừng bay qua. Nhất là khi cảnh nhân vật nam chính xuất hiện, gương mặt tạo hình 3D gần như hoàn hảo đã ngay lập tức chiếm được cảm tình của khán giả.

Mưa đạn bay khắp màn hình nên đã không còn thấy rõ nữa. Trong mắt của Tô Thi Hàm thấy được rất nhiều bình luận đẹp trai và dấu chấm than, cô không thể phân biệt được từng cái một nhưng từ dấu chấm than, cô có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt của khán giả.

Dữ liệu phía sau tiếp tục tăng lên, Tô Thi Hàm nhìn chằm chằm đường đỏ không ngừng đi lên, cuối cùng thì khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.

Đêm hôm đó, Tô Thi Hàm đã xem đến 11:30. Cuối cùng phải đợi đến khi Tân Lãng ép cô đi ngủ thì cô mới không thế không trở về phòng.

Sáng hôm sau, Tô Thi Hàm đã dậy từ sáng sớm và tất nhiên việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là xem dữ liệu phát sóng từ tối hôm qua.

Khi nhìn thấy số lượt nhấp và lượt xem, Tô Thi Hàm đã choáng váng và không thể không lấy tay che miệng.

Tân Lãng bưng một ly sữa nóng qua, cười nói: "Thi Hàm, chúc mừng em! Ngày hôm qua hoạt hình mới phát sóng ngày thứ nhất mà sáng nay đã được xếp vào top mười hoạt hình hay nhất rồi!

Nhìn thấy dữ liệu xếp hạng trên Internet, đôi mắt của Tô Thi Hàm đỏ lên vì phấn khích.

Mặc dù thứ hạng thứ mười không phải là tốt nhất, nhưng là một phim hoạt hình mới, một công ty mới mà nó có thể nhận được phản hồi như vậy khi tập đầu tiên được phát sóng.

Đối với Tô Thi Hàm, người lần đầu tiên bắt đâu kinh doanh riêng thì đó thực sự là một nguồn động viên vô cùng to lớn!

Phần đầu tiên của bộ phim hoạt hình này có tổng cộng 20 tập, bốn tập sẽ được cập nhật trong mỗi tuần và quá trình cập nhật sẽ hoàn thành sau năm tuần, tức là một tháng.

So với các hoạt hình khác, tốc độ cập nhật này đã quá xuất sắc rồi.

Vì chỉ phí làm phim hoạt hình quá cao nên nhiều công ty phát sóng từng tập một rồi làm từng tập, vừa làm vừa phát sóng. Trong quá trình đó, họ mới bắt đầu thu hồi vốn và sử dụng để làm chỉ phí sản xuất cho tập tiếp theo.

Nhưng Tô Thi Hàm muốn mang đến cho khán giả trải nghiệm xem tốt nhất vì vậy cô đã quyết phải sản xuất xong hoạt hình thì mới bắt đầu chiếu. Như vậy mọi người sẽ không phải chờ đợi thêm.

Bốn tập được cập nhật một tuần, tập thứ tư của mùa đầu tiên ban đầu có một cao trào nhỏ, vì vậy khi tập thứ tư được phát sóng, phim hoạt hình của Tô Thi Hàm bất ngờ bùng nổ.

Các hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời và cốt truyện cao trào đầy thú vị đã ngay lập tức trở thành mục tiêu của việc biên tập video ngắn trên các phương tiện truyền thông lớn.

Sau khi bốn tập của tuần đầu tiên kết thúc, dữ liệu của phim hoạt hình mới đã lao thẳng lên vị trí thứ tư.

Tô Thi Hàm rất hài lòng với kết quả này, theo thời lượng phát sóng hiện tại, cô tin rằng công ty của mình sẽ thu hồi được toàn bộ chỉ phí đầu tư trước đó trong mùa đầu tiên và bắt đầu có lãi.

Khi đến lúc thực hiện phần thứ hai của phim hoạt hình thì cô có thể dùng số tiền kiếm được đó để tiếp tục đầu tư!

Sáu tháng trở lại đây, thu nhập của Tam Tân Trai của Tân Lãng cũng tăng lên một con số mới. Khi hẳn thông báo cho cha mẹ mình tin vui khi bộ phim hoạt hình đã được phát sóng thì bà Tân đã nhẹ giọng nói nhỏ với Tân Lãng.

"Lãng Lãng, hơn một tháng nữa sẽ đến sinh nhật của con. Đến lúc đó con có thể đi làm giấy đăng ký kết hôn với Thi Hàm. Nếu con định mua nhà trong năm nay thì trước tiên phải lấy giấy đăng ký kết hôn mới được nha."

"Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Tuy rằng con và Thi Hàm kết hôn sau khi sinh con nhưng mẹ nghĩ chúng ta không nên thiếu bất kỳ thủ tục. Thi Hàm là một cô gái tốt, vì vậy con không thể đối xử tệ bạc với người ta!"

"Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo! Con đã có kế hoạch kết hôn. Gòn chuyện đám cưới thì con và Thi Hàm đã bàn bạc từ trước. Bây giờ cả hai đều chưa tốt nghiệp đại học và sự nghiệp của chúng con mới bắt đầu. Nếu lúc này mà tổ chức đám cưới thì nhà mới chưa có, như vậy nhiều phương diện cũng không được thuận tiện.”

"Vì vậy, chúng con dự định là đợi đến khi sửa sang lại nhà cửa, đến năm sau thì chúng con cũng đã tốt nghiệp, lúc đó chúng con sẽ tổ chức đám cưới ngay. Khi đó các bạn học cũng đều có thể đến, sau khi đám cưới kết thúc, con sẽ đưa Thi Hàm và bọn nhỏ đi hưởng tuần trăng mật, nhân tiện cũng có thể coi là một chuyến du lịch tốt nghiệp. "

Sau khi nghe xong kế hoạch của con trai, bà Tân cười nói: "Được rồi! Con có thể tự bàn bạc chuyện đám cưới nhưng hãy nói trước với mẹ và cha của con để mẹ và cha của con giúp con chuẩn bị thật tốt."

"Giấy đăng ký kết hôn không thể chậm trễ. Sổ hộ khẩu của con luôn do con cầm, khi nào đi lấy giấy chứng nhận nhớ nói với mẹ và cha của con đấy."

Tân Lãng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ: "Mẹ đừng lo lắng, con còn chưa chính thức cầu hôn Thi hàm đâu!”

Gần đây, mùa đầu tiên của bộ phim hoạt hình đã chính thức phát hành nhưng Tô Thi Hàm vẫn phải đến công ty hàng ngày. Theo hiệu ứng của lần phát sóng trước, giai đoạn sau nên thực hiện một số điều chỉnh đơn giản.

Chiều nay, Tô Thi Hàm đi làm về lúc 5 giờ 30. Thường thì cô sẽ mở cửa bước vào lúc này, các dì có lẽ sẽ đưa bọn nhỏ ra phòng khách chơi.

Ngay khi bọn nhỏ thấy cô về đến nhà thì chắc chắn sẽ chạy ngay đến để gọi mẹ và dành cho cô một cái ôm ngọt ngào.

Tô Thi Hàm đã quen với loại quá trình này, nhưng hôm nay khi vào cửa, cô phát hiện trong phòng yên tĩnh, không có một đứa nhỏ nào đi qua, ngay cả tiếng nói chuyện của các dì cũng không có.

Tô Thi Hàm cảm thấy có chút kỳ quái, thay giày xong cô lập tức đi về phía phòng khách nhưng phòng khách lại trống trơn. Mấy đứa nhỏ và dì bảo mẫu cũng không có, hình như Tân Lãng cũng không có ở nhà.

Tô Thi Hàm hơi khó hiểu và khẽ cau mày. Lúc này cô nhìn thấy một hộp quà cực lớn trên bàn trà.

Và hộp quà cũng có một từ tiếng Anh trên đó.

“Surprisell!"
 
Chương 611: Dì hạ đến cửa cầu viện


Lúc này trong lòng ông bà Tân mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Họ lập tức chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho bọn họ. Bà Tân còn nói bà muốn cùng bọn họ đến Thượng Hải, trên đường đi có thể giúp chăm sóc bọn nhỏ.

Tân Lãng không muốn bà Tân phải đi lại mệt mỏi nhưng còn chưa kịp nghĩ ra lý do từ chối thì dì Hạ đã đến.

“Lãng lãng, con có thể giúp dì thuyết phục anh Hướng Bằng của con không?” Mặt mũi dì Hạ có chút buồn rầu, vừa bước vào cửa thì đã lên tiếng hỏi.

Tân Lãng và những người khác đang thu dọn đồ đạc, ngày mai chuẩn bị lên đường, nghe được lời của dì Hạ thì Tân Lãng lập tức hỏi có chuyện gì.

“Hướng Bằng đã từ chức! Đầu năm nay mới mùng bốn nó đã trở về công ty để làm việc. Ăn tết ở nhà chưa được 5 ngày, nó nói là trở về để làm cho xong một cái AP hai ngày trước, nó đột ngột quay lại và nói rằng đã từ chức. Dì đã hỏi cha nó nhiều lần và ông ấy nói là APP nó làm đã bị cấp trên đánh cắp. Nó nói đã chịu những ngày như vậy đủ rồi, mỗi ngày đều khổ cực tăng ca chăm chỉ làm việc, kết quả thành tích làm ra đều bị người khác đoạt mất. Nó mãi mãi sẽ luôn phải chật vật ở tầng chót như vậy."

"Thằng bé hiện tại tỉnh thần rất sa sút. Dì cảm thấy nó sắp từ bỏ chính mình rồi. Lãng Lãng, hiện giờ dì không biết phải làm sao thì mới tốt cho nên dì muốn cầu xin con, con đưa Hướng Bằng trở về Thượng Hải được không? Nó ở nhà với bộ dáng thế này thật làm dì và cha nó rất đau lòng.”

Sau khi tìm hiếu rõ đầu đuôi sự việc, bà Tần đã rót một cốc nước cho dì Hạ rồi ngồi bên cạnh an ủi: “Chị Hạ, chị đừng lo! Hướng Bằng ở Thượng Hải chăm chỉ làm việc đã được nhiều năm, có lúc còn không về ăn tết được nên khi thấy những cố gắng của mình trong công việc bị người khác đoạt mất thì trong lòng chắc chắn rất khó chịu.”

“Nhưng mà Hướng Bằng nhà chị vẫn luôn là đứa trẻ khiến mọi người an tâm. Em tin tưởng ngay cả khi thằng bé rời công ty kia và Thượng Hải thì dù cho có ở đâu thì vẫn có thể sẽ đạt được thành tích."

Dì Hạ vừa lắc đâu vừa khóc: "Tiểu Tĩnh, em không biết đâu! Lúc đầu chị cũng hy vọng rằng Hướng Bằng có thể về quê, tìm việc ở thành phố của chúng ta để có thể ở bên chị và cha nó. Nhưng lần này nó trở về thì chị mới phát hiện, lòng của nó luôn ở Thượng Hải.”

"Năm ngoái, sau khi chị dẫn nó đi gặp Tần Lãng nhà em thì mỗi lần nó gọi điện thoại về đều nói với chị về chuyện của Tân Lãng. Chị có thể thấy được, nó rất hâm mộ Tần Lãng có thể phát triển ở Thượng Hải."

"Nó nói nó không muốn ở lại Thượng Hải là nói dối. Sau khi về quê thì càng mất đi phương hướng, Tân Lãng! Cháu hãy đưa nó theo đi, dì và cha nó không muốn ép nó ở lại trong nhà. Khi các cháu ở trên đường thì hãy giúp dì khuyên nó một chút. Dì cảm ơn các cháu nhiều."

Tân Lãng nghe xong lời dì Hạ thì quay đầu nhìn vợ mình. Tô Thi Hàm cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Thi Hàm biết ý của Tân Lãng là để cô quyết định.

Thế là Tô Thi Hàm nói: "Dì Hạ, hay là để chúng cháu đi xem anh Hướng Bằng một chút nhé?”

Dì Hạ nghe vậy lập tức gật đầu nói: "Được! Cám ơn cháu, Thi Hàm! Mấy ngày nay Hướng Băng nhà dì đều trốn ở trong phòng của mình, hai người các cháu đi xem nó một chút. Dì và cha nó thật sự là không còn cách nào rồi."

Trên đường đến nhà họ Chu, Tô Thi Hàm và Tần Lãng bàn bạc:

"Tân Lãng, em muốn anh Hướng Bằng đến công ty của em. Trong công ty vừa hay đang thiếu một nhân viên quản lý APP và đôi khi máy tính và phần mềm của công ty cần được sửa chữa. Năm ngoái, mỗi khi bọn em gặp sự cố thì chỉ có thể tìm người bên ngoài tới sửa, nhưng tìm những người bên ngoài cũng không tiện và họ có thế sẽ tiết lộ các hoạt động mới của chúng ta."

"Em vốn định tuyển một nhân viên trong lĩnh vực này trong năm nay, nhưng bây giờ anh Hướng Bằng đã từ chức. Nếu để anh ấy đến công ty của chúng ta thì sẽ tốt hơn."

Tân Lãng gật đầu, Chu Hướng Bẵng là đồng hương của hắn, hai người có quan hệ khá tốt. Hơn nữa lúc trước Chu Hướng Băng chính là người phụ trách APP chính thức của công ty nên Tân Lãng cũng muốn mời anh ấy đến.

Hai người đến nhà của Chu Hướng Bằng. Khi nhìn thấy Chu Hướng Bằng, Tô Thi Hàm gần như đã không nhận ra anh ta. Lần cuối cùng họ gặp nhau là ở công ty. Khi đó Chu Hướng Bằng mặc âu phục, thắt cà vạt, nhưng hôm nay đầu tóc lại bù xù và râu trên mặt cũng không cạo, còn đeo một cái kính đen. Hoàn toàn chính là một bộ dáng chán chường.

Tân Lãng và Tô Thiển trực tiếp nói rõ ý đồ của mình. Chu Hướng Băng nghe xong liền cười nói: "Cám ơn các em, Tân Lãng, em dâu! Anh biết là các em muốn giúp anh nhưng anh thật sự thật sự không muốn đi Thượng Hải."

"Anh Hướng Bằng, anh nhầm rồi! Chúng em không phải là muốn giúp anh mà là muốn mời anh đến công ty giúp chúng em làm việc. Việc quản lý APP của công ty và bảo trì máy tính thì tìm người quen làm sẽ an toàn hơn. Chúng em mời anh cùng đến Thượng Hải không phải để anh đi chơi mà là mời anh về làm việc, phải tạo ra giá trị cho công ty.”

"Em có thể hứa với anh đó là một môi trường công bằng Anh Hướng Bằng, em hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ về việc khởi nghiệp cùng chúng em và theo đuổi ước mơ của mình hoặc là ở lại quê hương và chọn một cuộc sống nhàn nhã."

Vẻ mặt của Tần Lãng rất chân thành, trong mắt tràn đây tia sáng. Chu Hướng Bằng nhìn vào ánh mắt của hẳn, trong vô thức nói: "Anh muốn đi cùng các em!"
 
Chương 618: Phim hoạt hình của Tô Thi Hàm lên sóng


Cuối cùng chỉ còn lại Khả Hinh, mục tiêu của bé từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, ngay khi anh cả và chị cả chọn đồ thì cô bé đã nóng lòng muốn cầm lấy thỏi vàng đó.

Nhưng cô bé đã bị bà nội và bà ngoại ngăn lại, bà nói phải để anh và chị chọn trước. Bây giờ Phương Nhã Nhàn và bà Tân đã buông ra nên Khả Hinh vội vàng chạy đến.

Cô bé một tay nắm lấy thỏi lớn rồi cầm nó trên tay một cách sung sướng.

Bé con không có chút hồi hộp nào đối với việc chọn đồ vật đoán tương lai, vì vậy đã làm cho những người lớn cười rất vui vẻ.

"Khả Hinh của chúng ta rất đặc biệt. Từ bé đến lớn, tiền và vàng là những thứ con bé yêu thích nhất. Sau này con bé nhất định sẽ là một tiểu công chúa giàu có và quyền quý đó nha."

"Giống như cha và mẹ vậy, kinh doanh rất giỏi! Khả Hinh của chúng ta thông minh như vậy, sau này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền nha!"

Chọn đồ vật đoán tương lai được diễn ra thành công tốt đẹp. Sau đó Tân Lãng từ trong bếp đem ra một cái bánh do chính tay mình làm, đây là loại bánh được làm từ nguyên liệu mà em bé cũng có thể ăn được.

Lần trước Điềm Điềm tổ chức sinh nhật, bọn nhỏ đã khóc vì không thể ăn quá nhiều bánh kem cho nên lần này bọn nhỏ tổ chức sinh nhật, Tân Lãng sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.

Sau khi thắp nến xong, Huyên Huyên là người thích thú nhất. Lần trước sinh nhật chị gái, cậu bé đã học thổi nến rồi, nhưng lúc đó không thể hiện được tài năng của mình.

Lần này cuối cùng cũng đến lượt mình, cậu bé không chỉ thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh nhỏ trước mặt của mình mà còn giúp hai em gái thổi tắt hết những ngọn nến trên bánh.

Sau khi hoàn thành nó, Huyên Huyên vô cùng hạnh phúc và đầy tự hào chạy về phía Phương Nhã Nhàn, chuẩn bị đợi bà ngoại khen ngợi.

Nhưng khi nhìn thấy nhóc con lao tới thì Tô Vĩnh Thắng đã vội vàng bước tới ngăn cản, ôm lấy nhóc con vào trong ngực, ngăn không cho bé lao về phía Phương Nhã Nhàn.

Tô Thi Hàm cũng chú ý đến hành động này nên ngay lập tức bước đến hỏi thăm mẹ cô.

Phương Nhã Nhàn cũng không giấu giếm chuyện đó với con gái, bà hạ giọng, vui mừng nói: "Ừm, con đoán không sai, mẹ đã mang thai rồi!"

"Nhưng mới có một tháng nên mẹ mới chưa nói với các con. Mẹ vốn định đợi đến khi được ba tháng, khi đó thai đã ổn định thì mới thông báo cho các con.”

Tô Thi Hàm rất vui mừng, xúc động nói: "Vậy là con sắp trở thành chị rồi sao?"

“Cảm giác này quá kỳ diệu! 20 năm qua, con vẫn luôn sống với tâm trạng là một con một trong nhà, không ngờ rằng bây giờ con cũng đã sinh con rồi nhưng vẫn còn có thể làm chị gái đó nha."

"Mẹ, vậy mẹ phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Lần này sao mẹ còn đi máy bay đến đây? Nếu chúng con biết mẹ mang thai thì chúng con nhất định sẽ không để mẹ phải đi như vậy đâu.”

"Không sao đâu, cha và mẹ vẫn luôn rất cẩn thận. Sinh nhật của bọn nhỏ, người làm ông bà ngoại như mẹ và cha con đương nhiên phải đích thân đến chứ!"

"Hơn nữa, không phải có Tần Lãng ở đây sao? Nếu như thật sự có chuyện gì thì nhất định sẽ tốt hơn khi ở Quảng Châu." Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói.

...

Trong nháy mắt đã đến tháng sáu, Tô Thi Hàm và Tân Lãng chuẩn bị nghỉ hè.

Hai người không có kế hoạch về nhà vào mùa hè này, nửa cuối năm sẽ là năm cuối cấp, đầu năm cuối cấp sẽ không có lớp nên mọi người có thể lựa chọn ở lại trường hoặc đi thực tập.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã bắt đầu kinh doanh riêng do đó họ chắc chắn sẽ trực tiếp chọn thực tập trong công ty của mình.

Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, họ không còn là học sinh và đương nhiên là sẽ không có kỳ nghỉ hè.

Trong sáu tháng qua, Tân Lãng đã trở về nhà mấy lần. Hiện tại ông Tần đã có thể tự mình điều chế dầu gội và thuốc dưỡng tóc cho nên căn bản không cần Tân Lãng trở lại nhà máy.

Công việc kinh doanh của Tam Tần Trai ngày càng phát đạt, có quá nhiều đơn đặt hàng cao ngất ngưởng nên phần lớn thời gian của Tân Lãng là dành vào đây.

Mà ở Văn hóa Hàm Lãng, sau khi Tô Thi Hàm làm việc thêm giờ trong vài tháng qua thì bộ phim hoạt hình cuối cùng đã hoàn thành.

Hoạt hình đã được hoàn thiện và sẽ được phát hành trên ứng dụng Văn hóa Hàm Lãng từ ngày 1 tháng 7. Trong kỳ nghỉ hè, kể từ tháng 6, Tô Thi Hàm và Tần Lãng đã bắt đầu hâm nóng cho bộ phim hoạt hình trên các nền tảng lớn.

Với kinh nghiệm quảng cáo dầu gội đầu của Tân Thị trước đó, lần này Tân Lãng và Tô Thi Hàm trực tiếp chọn vài video ngắn để quảng cáo.

Tung ra một vài video giới thiệu, sau đó tìm một vài tài khoản tiếp thị để quảng cáo nó. Phản hồi trên Internet khá tốt và nhiều người bày tỏ rằng họ rất mong chờ bộ phim hoạt hình mới này.

Vào lúc 8 giờ tối ngày 1 tháng 7, phim hoạt hình mới thực sự được lên sóng. Đến 7 giờ, Tô Thi Hàm rất lo lắng.

Tất cả các nhân viên được trả lương cũng đang theo dõi trong hậu trường. Chu Hướng Bằng đã phụ trách APP kể từ khi anh ấy đến Văn hóa Hàm Lãng. Trong thời gian này, anh ấy đã duy trì APP và cố gắng làm cho APP hoạt động tốt nhất.

Ít nhất là không được xảy ra tình trạng như tối nay, bởi vì có quá nhiều lần đăng nhập nên app đã bị lag hoặc không đăng nhận được.

Mọi người đang hồi hộp chờ đợi, Tân Lãng đi đến bên cạnh Tô Thi Hàm, choàng tay qua vai cô nói: "Tô Thi Hàm, em đừng căng thẳng, hiệu ứng hoạt hình của chúng ta rất tốt, chúng ta cũng đã xem qua rồi mà."

"Chỉ cần nó là một tác phẩm hay thì anh tin rằng mọi người sẽ thích nó."

Tô Thi Hàm gật đầu, hai tay nắm chặt lấy tay của Tân Lãng.

Đúng tám giờ, phim hoạt hình lên sóng, Tô Thi Hàm xem dữ liệu ở chế độ nền để có thể xem số liệu bất cứ khi nào. Vào lúc tám giờ họ phát hiện ra lượng người đăng nhập không ngừng tăng lên.

Cảnh phim bắt đầu, khoảng 2 phút đầu là giới thiệu lẻ tẻ vài đơn vị quảng cáo và hợp tác, ví dụ như Douyin... có một chút fan ruột đã đọc qua cốt truyện rất chờ mong bộ phim hoạt hình này.
 
Chương 620: Đại kết cục


Đây là bất ngờ mà Tân Lãng chuẩn bị cho cô dó sao?

Nhưng hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, còn mười ngày nữa mới đến sinh nhật của Tân Lãng. Hơn nữa hôm nay cũng không phải là ngày kỷ niệm nào của hai người bọn họ.

Tuy nhiên, khi nhận được quà thì trong lòng của Tô Thi Hàm vẫn rất vui vẻ.

Cô bước đến chiếc bàn trà trong phòng khách, mở lớp giấy gói bên ngoài chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc hộp bìa cứng màu hồng có nắp, có thể lấy ra.

Tô Thi Hàm đưa tay mở nắp hộp ra, chiếc hộp đột nhiên giống như một bông hoa đang nở, bốn mặt đều ngã xuống để lộ món quà bên trong.

Đây là một hộp trang sức cực kỳ tỉnh xảo.

Thiết kế bên ngoài giống như một chiếc thuyền lớn, được chia thành nhiều lớp trên dưới, mỗi lớp đêu có những ngăn kéo nhỏ để đựng các phụ kiện khác nhau.

Bắt mắt nhất là cách chạm khắc thủ công trên hộp, mỗi nét khắc đều có nét đặc sắc riêng nhưng khi hòa quyện vào nhau lại không lộ ra vẻ xung đột mà thay vào đó là vẻ đẹp cộng hưởng lẫn nhau.

Dù là động vật, hoa lá hay là sóng biển, mỗi một hoa văn đều được chạm khắc sống động.

Tô Thi Hàm rất cẩn thận chiêm ngưỡng hộp trang sức này, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng lộ rõ.

Chỉ nhìn chiếc hộp trang sức này, Tô Thi Hàm đã cảm thấy ngay lập tức mình đang hóa thân thành một đại tiểu thư khuê các thời cổ đại. Chiếc hộp trang sức tỉnh xảo này là thành quả của sự nỗ lực của vô số thợ thủ công làm ra.

Nhưng Tô Thi Hàm biết rằng đây là hộp trang sức được Tân Lãng chạm khắc đặc biệt để dành tặng cho cô. Nguyên liệu được sử dụng chính là mảnh gỗ tếch mà lần trước họ đã đấu giá được ở thành phố kia.

Nửa năm này Tần Lãng rất bận. Tháng nào Tam Tần Trai cũng phải chuẩn bị một lượng lớn hàng, số lượng sản phẩm cao cấp cũng ngày càng nhiều, hơn nữa còn có đơn đặt hàng của viện bảo tàng, tháng sau sẽ phải giao hàng.

Vốn Tô Thi Hàm tưởng rằng hộp trang sức này có thể bị chậm trễ nhưng cô không ngờ Tân Lãng lại luôn nhớ tới nó.

Sau khi Tô Thi Hàm cẩn thận đánh giá món quà của mình, cô vui vẻ định xoay người đi tìm Tân Lãng rồi cho hắn một cái ôm thật lớn.

Kết quả cô vừa quay đầu lại thì lập tức thấy Tân Lãng đã đứng ở trước mặt.

"Tần..." Tô Thi Hàm vừa mở miệng thì Tân Lãng ở trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống, hai tay cầm một chiếc hộp nhung đen tỉnh xảo.

Hắn mở nắp hộp, viên kim cương hai carat bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tô Thi Hàm hoàn toàn choáng váng, lúc đó tìm cô đập như trống, mũi không khỏi nhức nhối, trong lòng lại bị một niềm vui cực lớn đập thẳng vào.

Khi còn ở tuổi thanh xuân, cô cũng từng mơ đến hình ảnh khi được cầu hôn nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có cảnh tượng như vậy.

Các nhân vật nữ chính trong phim truyền hình luôn bật khóc vì phấn khích khi được cầu hôn. Đúng lúc này, Tô Thi Hàm cuối cùng cũng hiểu được nỗi lòng của họ.

"Thi Hàm, em lấy anh nhé?”

"Tháng sau là sinh nhật của anh, anh hy vọng vào ngày đầu tiên của tuổi hai mươi ba, em sẽ trở thành người vợ hợp pháp. của anh."

Tô Thi Hàm nghe Tân Lãng cầu hôn, ánh mắt không khỏi đỏ lên.

Ba bé con nấp ở phía sau không thể đợi được nữa, baba đã nói rằng không được ra ngoài cho đến khi mẹ nói mẹ đồng ý, thế nhưng họ đã nấp ở sau bức tường từ nãy giờ mà tại sao mẹ vẫn luôn không nói gì?

Sau đó, Khả Hình là người đầu tiên lao ra khỏi vòng tay của người lớn, chạy ra phòng khách, đứng sau lưng baba và nói với Tô Thi Hàm, "Mama, ma ma trả lời ba ba đi! Quan trọng nha!"

Bé con nói không rõ ràng nhưng Tô Thi Hàm vẫn hiểu được. là con gái đang thúc giục cô mau đồng ý với Tân Lãng.

Với em gái dẫn đầu, Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, thúc giục Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm bị ba đứa nhóc chọc cười, dáng vẻ cô vừa khóc vừa cười thực sự có chút không đáng yêu cho lắm.

Cô vươn tay trái thon thả của mình về phía Tần Lãng, nhẹ nhàng nói: "Em đồng ý!"

Cô nói xong, trực tiếp nâng Tần Lãng lên, sau đó kiễng chân lên rồi dùng sức hôn lên miệng hắn.

Ông bà Tần, còn có Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đang trốn sau bức tường cũng nghe thấy Tô Thi Hàm nói Em đồng ý thì lập tức bọn họ từ sau bức tường đi ra vui vẻ mà vỗ tay.

Vừa đi ra thì nhìn thấy Tô Thi Hàm kiễng chân, ôm cổ Tân Lãng hôn khiến bốn vị phụ huynh phải trợn tròn mắt nhìn.

Tô Thi Hàm không ngờ cha mẹ hai bên cũng đến. Khi nhìn thấy họ, Tô Thi Hàm chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống trong đó.

Nhưng trên mặt đất không có lỗ thủng nào mà chỉ có một tấm chắn hình người.

Nên Tô Thi Hàm chỉ có thể nhào vào trong vòng tay của Tân Lãng, xấu hổ không dám nhìn ai.

Tân Lãng không nhịn được cười, ôm vợ rồi xoay người lại.

Hiện tại Phương Nhã Nhàn đã mang thai được sáu tháng, bụng bà phình to rõ ràng. Bây giờ bà đi đâu cũng có Tô Vĩnh Thắng ở bên cạnh cẩn thận nâng đỡ.

Nhìn con gái lúc này, Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói:

"Con, đứa nhỏ này! Làm gì cũng đã làm rồi, còn gì phải ngại ngùng, xấu hổ nữa chứ!"

Bà Tần cũng nói: "Đúng vậy, con dâu! Tuy rằng con và Lãng Lãng chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn nhưng vừa rồi chúng ta đã chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn, trong lòng của chúng ta, con đã là con dâu của mẹ rồi!

“Con hôn con trai của mẹ, đừng nói là trước mặt chúng ta, cho dù là trước mặt của tất cả mọi người thì cũng là điều dễ hiểu mà."

Tô Thi Hàm nghe xong lời của hai người mẹ thì sắc mặt hoàn toàn đỏ lên, cứ như vậy trốn trong vòng tay của Tân Lãng.

Tân Lãng không còn cách nào khác, ôm lấy vợ, nắm chặt tay trái đeo nhẫn kim cương, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Vợ à, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì đời này em không thể chạy trốn được!"

Tô Thi Hàm ngượng ngùng nằm trong vòng tay của hắn. Nghe thấy lời này, cô không khỏi ngọt ngào gật đầu.

Ba đứa nhỏ thấy baba và mama ôm nhau nên cũng chạy đến, cả nhà ôm nhau mừng rỡ.

Mấy vị trưởng bối cũng vui mừng nhìn hai người họ.

Cuối cùng kết thúc thật viên mãn, thật tuyệt!!!
 
Chương 612: Chuyển 100 triệu


Chu Hướng Bằng cùng bọn họ trở về Thượng Hải, Tân Lãng. rốt cục cũng tìm được lý do để bà Tân yên tâm ở lại nhà.

Cả ba người mang theo bọn nhỏ trở về Thượng Hải.

Tô Thi Hàm trở lại công ty tiếp tục công việc trước đó. Hiện tại đã hoàn thành hoạt cảnh của hai tập đầu tiên, sau khi nhận được tập tin video, cô mang về nhà và đưa cho Tân Lãng xem đầu tiên.

Tô Thi Hàm phát nó trên máy tính xách tay trong phòng làm việc, Tân Lãng cùng cô xem.

Sau khi xem xong, Tân Lãng dơ ngón tay cái của mình lên, nói: “Thi Hàm, hiệu quả này thật sự rất tuyệt.”

“So với anh tưởng tượng thì còn tốt hơn một chút.”

Tô Thi Hàm vui vẻ cười nói: "Hehe! Em cũng cảm thấy rất hài lòng. Khi hai tập đầu tiên của phim hoạt hình ra mắt thì tất cả mọi người đều sẽ khá bất ngờ.”

"Tất cả các nhân vật và cảnh quay đều do chính chúng ta thiết kế, không ngờ là khi kết hợp các hiệu ứng đặc biệt lại thì có hiệu quả tuyệt vời như vậy."

"Nhưng nói thật thì làm phim hoạt hình thực sự quá tốn kém. Không phải lúc trước anh đã phân bổ cho công ty 4 triệu sao? Lúc đầu chỉ có hai tập phim ngắn ngủi, cộng lại chưa được 40 phút, số tiền 4 triệu này đều được ném vào hết rồi."

“Hơn nữa trước đây dự định làm hai phân cảnh hoành tráng nhưng cũng đã rút lại còn một, chờ đến tập 5 thì lại có một phân đoạn cao trào nhỏ. Chỉ phí chế tác sợ là phải tăng thêm mấy triệu tệ.”

Khi Tô Thi Hàm nói về những điều này, cô không khỏi có chút nhíu mày.

"Trước đây em thực sự rất tự phụ và chưa từng nghĩ đến chuyện này. Em không biết rằng khởi nghiệp lại khó khăn đến vậy, nếu em biết làm một bộ phim hoạt hình hay thì cần số vốn đầu tư lớn như vậy thì trong thời gian đầu em đã làm một việc nào đó đơn giản hơn rồi."

“Dù sao khởi nghiệp cũng cần phải thực hiện từng bước một”.

Vẻ mặt của cô có chút rối rằm và do dự, rõ ràng cô đã bị chuyện này đả kích.

Tô Thi Hàm là là tuýp người luôn cố gắng để trở nên tốt nhất, vì vậy về hiệu ứng đặc biệt, cô cũng chọn những công ty hàng đầu trong ngành. Tuy nhiên, công nghệ tốt và hiệu ứng tốt thì cần nhiều sự hỗ trợ về tài chính, hiệu ứng của hai tập phim hoạt hình này rất tốt nhưng cũng tốn rất nhiều chỉ phí.

Sau khi tiêu nhiều tiền như vậy, Tô Thi Hàm chắc chắn là có chút đau lòng.

Tần Lãng ôm vợ vào lòng, xoa xoa vai cô nói: "Vợ à, chúng ta còn cần lo lắng chuyện tiền bạc sao? Có phải em đã quên mất chúng ta vừa mới kiếm được 200 triệu rồi không?”

"Dầu gội đầu đã kiếm được 200 triệu tệ, nhưng đó là lợi nhuận từ nhà máy. Công ty của em lại chưa bắt đầu hái ra tiền, mà em đã tiêu nhiều tiền như vậy rồi..." Tô Thi Hàm bĩu môi nói.

“Tiêu thì cứ tiêu thôi, không phải chồng kiếm tiền là để cho vợ tiêu tiền hay sao? Hơn nữa, anh nghĩ bộ phim hoạt hình này rất đáng để đầu tư nhiều tiền như vậy. Mặc dù đây không phải là bộ phim hoạt hình 3D đầu tiên ở Trung Quốc, thế nhưng thiết lập mô hình 3D thì được chau chuốt rất tốt, em và tất cả đồng nghiệp thực sự đã bỏ rất nhiều công sức vào nó.”

"Những tác phẩm lớn thì cần phải tiêu nhiều tiền, nhưng những tác phẩm hay thì vẫn xứng đáng. Anh sẽ gửi tiền cho em ngay bây giờ."

Tân Lãng nói xong thì trực tiếp gửi vào tài khoản công ty.

Tô Thi Hàm nhận được tin nhắn thông báo. Cô đếm số không trên đó, không khỏi kinh ngạc nhìn Tân Lãng.

"Chồng à, sao anh lại trực tiếp gửi cho em 100 triệu?”

“Anh nghĩ em đã tiêu hết tiền rồi nên gửi số tiền này vào tài khoản công ty. Em muốn tiêu bao nhiêu thì cứ tiêu bấy nhiêu.” Tân Lãng cười nói.

Tô Thi Hàm cảm động, hai tay ôm lấy cánh tay của Tần Lãng: “Đây cũng quá nhiều rồi! Hay là anh nhận lại một một chút đi?”

"Không sao, vợ à! Anh tin tưởng vào khả năng của em. Mặc dù chúng ta đã đầu tư rất nhiều tiền cho giai đoạn đầu của phim hoạt hình, nhưng anh tin rằng sau khi phim hoạt hình được phát sóng, chúng ta có thể nhanh chóng thu hồi vốn và kiếm được nhiều tiền hơn."

Tô Thi Hàm nghe Tần Lãng nói xong, đột nhiên đứng lên, hai tay nắm chặt, thề thốt: "Chồng đừng lo lắng, em nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh."

"Em nhất định sẽ dùng số tiền này để tạo thêm thu nhập cho gia đình của chúng tai”

Sau khi nhận được tiền, Tô Thi Hàm bắt đầu tham công tiếc việc, ngoại trừ thời gian trên lớp như bình thường thì hầu như cô dành toàn bộ thời gian cho công ty.

Mỗi ngày chưa đến tám giờ sáng thì cô đã ra khỏi cửa. Nếu không phải cô còn phải chuẩn bị sữa cho bọn nhỏ thì cô đã đi sớm hơn rồi.

Trong một hoặc hai ngày đầu tiên, cô còn có thể cố gắng về nhà lúc bảy hoặc tám giờ tối để cho bọn nhỏ bú một lần. Sau đó, dứt khoát chỉ về nhà lúc mười một, mười hai giờ tối mới trở về. Sáng sớm thì đem sữa buổi tối đã vắt ra đặt ở trong tủ lạnh.

Tân Lãng không ngờ rằng mình gửi cho Tô Thi Hàm 100 triệu, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy.

Bây giờ, hầu như ngày nào bọn nhỏ cũng không thể nhìn thấy Tô Thi Hàm. Chúng chỉ có thể nhìn thấy mẹ khi uống sữa vào buổi sáng. Ban ngày chúng thường đi tìm mẹ khắp nơi, buổi tối trước khi đi ngủ Tô Thi Hàm vẫn chưa trở về nên chúng chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ.

Tân Lãng không còn cách nào khác nên đành phải dành nhiều thời gian hơn cho bọn trẻ, nhưng đây không phải là giải pháp, chẳng lẽ mỗi ngày cô đều đi sớm về muộn sao? Không chỉ bọn trẻ đau khổ, mệt mỏi mà hắn cũng rất khó chịu....

Mỗi đêm đợi vợ về nhà đều phải đợi đến mười một giờ mười hai giờ, trước đây đồng hồ sinh học của bọn họ cơ bản đều đi ngủ trước mười giờ ba mươi. Bây giờ Tân Lãng nhất định ngày nào cũng đòi vợ về nhà nhưng sau khi về thì cô đều vô cùng mệt mỏi nên thường nằm xuống và đi ngủ ngay.

Chỉ qua mấy ngày, Tần Lãng đã cảm thấy không chịu nổi nữa.

Trên tâm lý nhẫn nhịn không được, trên thân thể lại càng không nhẫn nhịn được!
 
Chương 619: Thành tích phim hoạt hình


Khi cảnh quay đầu tiên xuất mưa bình luận trên màn hình không ngừng bay qua. Nhất là khi cảnh nhân vật nam chính xuất hiện, gương mặt tạo hình 3D gần như hoàn hảo đã ngay lập tức chiếm được cảm tình của khán giả.

Mưa đạn bay khắp màn hình nên đã không còn thấy rõ nữa. Trong mắt của Tô Thi Hàm thấy được rất nhiều bình luận đẹp trai và dấu chấm than, cô không thể phân biệt được từng cái một nhưng từ dấu chấm than, cô có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt của khán giả.

Dữ liệu phía sau tiếp tục tăng lên, Tô Thi Hàm nhìn chằm chằm đường đỏ không ngừng đi lên, cuối cùng thì khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.

Đêm hôm đó, Tô Thi Hàm đã xem đến 11:30. Cuối cùng phải đợi đến khi Tân Lãng ép cô đi ngủ thì cô mới không thế không trở về phòng.

Sáng hôm sau, Tô Thi Hàm đã dậy từ sáng sớm và tất nhiên việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là xem dữ liệu phát sóng từ tối hôm qua.

Khi nhìn thấy số lượt nhấp và lượt xem, Tô Thi Hàm đã choáng váng và không thể không lấy tay che miệng.

Tân Lãng bưng một ly sữa nóng qua, cười nói: "Thi Hàm, chúc mừng em! Ngày hôm qua hoạt hình mới phát sóng ngày thứ nhất mà sáng nay đã được xếp vào top mười hoạt hình hay nhất rồi!

Nhìn thấy dữ liệu xếp hạng trên Internet, đôi mắt của Tô Thi Hàm đỏ lên vì phấn khích.

Mặc dù thứ hạng thứ mười không phải là tốt nhất, nhưng là một phim hoạt hình mới, một công ty mới mà nó có thể nhận được phản hồi như vậy khi tập đầu tiên được phát sóng.

Đối với Tô Thi Hàm, người lần đầu tiên bắt đâu kinh doanh riêng thì đó thực sự là một nguồn động viên vô cùng to lớn!

Phần đầu tiên của bộ phim hoạt hình này có tổng cộng 20 tập, bốn tập sẽ được cập nhật trong mỗi tuần và quá trình cập nhật sẽ hoàn thành sau năm tuần, tức là một tháng.

So với các hoạt hình khác, tốc độ cập nhật này đã quá xuất sắc rồi.

Vì chỉ phí làm phim hoạt hình quá cao nên nhiều công ty phát sóng từng tập một rồi làm từng tập, vừa làm vừa phát sóng. Trong quá trình đó, họ mới bắt đầu thu hồi vốn và sử dụng để làm chỉ phí sản xuất cho tập tiếp theo.

Nhưng Tô Thi Hàm muốn mang đến cho khán giả trải nghiệm xem tốt nhất vì vậy cô đã quyết phải sản xuất xong hoạt hình thì mới bắt đầu chiếu. Như vậy mọi người sẽ không phải chờ đợi thêm.

Bốn tập được cập nhật một tuần, tập thứ tư của mùa đầu tiên ban đầu có một cao trào nhỏ, vì vậy khi tập thứ tư được phát sóng, phim hoạt hình của Tô Thi Hàm bất ngờ bùng nổ.

Các hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời và cốt truyện cao trào đầy thú vị đã ngay lập tức trở thành mục tiêu của việc biên tập video ngắn trên các phương tiện truyền thông lớn.

Sau khi bốn tập của tuần đầu tiên kết thúc, dữ liệu của phim hoạt hình mới đã lao thẳng lên vị trí thứ tư.

Tô Thi Hàm rất hài lòng với kết quả này, theo thời lượng phát sóng hiện tại, cô tin rằng công ty của mình sẽ thu hồi được toàn bộ chỉ phí đầu tư trước đó trong mùa đầu tiên và bắt đầu có lãi.

Khi đến lúc thực hiện phần thứ hai của phim hoạt hình thì cô có thể dùng số tiền kiếm được đó để tiếp tục đầu tư!

Sáu tháng trở lại đây, thu nhập của Tam Tân Trai của Tân Lãng cũng tăng lên một con số mới. Khi hẳn thông báo cho cha mẹ mình tin vui khi bộ phim hoạt hình đã được phát sóng thì bà Tân đã nhẹ giọng nói nhỏ với Tân Lãng.

"Lãng Lãng, hơn một tháng nữa sẽ đến sinh nhật của con. Đến lúc đó con có thể đi làm giấy đăng ký kết hôn với Thi Hàm. Nếu con định mua nhà trong năm nay thì trước tiên phải lấy giấy đăng ký kết hôn mới được nha."

"Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Tuy rằng con và Thi Hàm kết hôn sau khi sinh con nhưng mẹ nghĩ chúng ta không nên thiếu bất kỳ thủ tục. Thi Hàm là một cô gái tốt, vì vậy con không thể đối xử tệ bạc với người ta!"

"Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo! Con đã có kế hoạch kết hôn. Gòn chuyện đám cưới thì con và Thi Hàm đã bàn bạc từ trước. Bây giờ cả hai đều chưa tốt nghiệp đại học và sự nghiệp của chúng con mới bắt đầu. Nếu lúc này mà tổ chức đám cưới thì nhà mới chưa có, như vậy nhiều phương diện cũng không được thuận tiện.”

"Vì vậy, chúng con dự định là đợi đến khi sửa sang lại nhà cửa, đến năm sau thì chúng con cũng đã tốt nghiệp, lúc đó chúng con sẽ tổ chức đám cưới ngay. Khi đó các bạn học cũng đều có thể đến, sau khi đám cưới kết thúc, con sẽ đưa Thi Hàm và bọn nhỏ đi hưởng tuần trăng mật, nhân tiện cũng có thể coi là một chuyến du lịch tốt nghiệp. "

Sau khi nghe xong kế hoạch của con trai, bà Tân cười nói: "Được rồi! Con có thể tự bàn bạc chuyện đám cưới nhưng hãy nói trước với mẹ và cha của con để mẹ và cha của con giúp con chuẩn bị thật tốt."

"Giấy đăng ký kết hôn không thể chậm trễ. Sổ hộ khẩu của con luôn do con cầm, khi nào đi lấy giấy chứng nhận nhớ nói với mẹ và cha của con đấy."

Tân Lãng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ: "Mẹ đừng lo lắng, con còn chưa chính thức cầu hôn Thi hàm đâu!”

Gần đây, mùa đầu tiên của bộ phim hoạt hình đã chính thức phát hành nhưng Tô Thi Hàm vẫn phải đến công ty hàng ngày. Theo hiệu ứng của lần phát sóng trước, giai đoạn sau nên thực hiện một số điều chỉnh đơn giản.

Chiều nay, Tô Thi Hàm đi làm về lúc 5 giờ 30. Thường thì cô sẽ mở cửa bước vào lúc này, các dì có lẽ sẽ đưa bọn nhỏ ra phòng khách chơi.

Ngay khi bọn nhỏ thấy cô về đến nhà thì chắc chắn sẽ chạy ngay đến để gọi mẹ và dành cho cô một cái ôm ngọt ngào.

Tô Thi Hàm đã quen với loại quá trình này, nhưng hôm nay khi vào cửa, cô phát hiện trong phòng yên tĩnh, không có một đứa nhỏ nào đi qua, ngay cả tiếng nói chuyện của các dì cũng không có.

Tô Thi Hàm cảm thấy có chút kỳ quái, thay giày xong cô lập tức đi về phía phòng khách nhưng phòng khách lại trống trơn. Mấy đứa nhỏ và dì bảo mẫu cũng không có, hình như Tân Lãng cũng không có ở nhà.

Tô Thi Hàm hơi khó hiểu và khẽ cau mày. Lúc này cô nhìn thấy một hộp quà cực lớn trên bàn trà.

Và hộp quà cũng có một từ tiếng Anh trên đó.

“Surprisell!"
 
Chương 613: Vương Thế Duy cám ơn


Hắn là một người đàn ông ở độ tuổi đôi mươi, vẫn đang huyết khí phương cương nha!

Cho nên thứ sáu tuần này, nhìn ba đứa bé đang chơi đùa trên thảm, bước tới nói với bọn họ: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, baba đưa các con đi tìm mama, có được không?”

Bọn nhỏ nghe thấy là đi tìm mama thì lập tức vui vẻ gật đầu, Tân Lãng trực tiếp lái xe đưa bọn nhỏ đi đến công ty.

Tô Thi Hàm lúc này còn đang bận rộn trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy Tân Lãng và ba đứa nhỏ thì kinh ngạc hỏi: "Tân Lãng, tại sao anh lại mang theo các con tới đây?"

Tân Lãng nói dối không chớp mắt: "Các con ở nhà khóc rất nhiều, nói nhớ mẹ. Anh không còn cách nào nên mới đưa chúng đến đây."

Ba đứa nhỏ nói không trôi chảy, cũng không biết baba dùng chúng làm lá chắn, nên chỉ biết nhìn thấy mama thì vô cùng vui mừng, chạy về phía Tô Thi Hàm.

Ôm ba đứa bé trong tay, trái tim của Tô Thi Hàm dịu đi ngay lập tức.

Tối hôm đó, cuối cùng thì Tô Thi Hàm cũng đi làm về đúng giờ, lúc 6:30.

Nhìn thấy bọn nhỏ cực kỳ dính với mình thì ánh mắt của Tô Thi Hàm đầy xót xa và tội lỗi.

"Mama xin lỗi các con nha. Gần đây mama bận quá nên không có thời gian chơi cùng con. Các con có thể tha thứ cho mama không? Đợi đến khi mama hết bận thì mama nhất định sẽ chơi cùng các con nha.”

Cô dịu dàng dỗ dành bọn trẻ, Tân Lãng không nhịn được thì thào: "Vợ à, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng những các con không chịu nổi mà anh cũng không chịu nổi. Tuy rằng công việc rất quan trọng, nhưng chuyện của công ty thật sự không cần phải vội như vậy. Em cũng không cần phải lo lắng như vậy! Không phải ngay từ đầu chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao? Chúng ta nhất định phải điều phối tốt giữa công việc và gia đình cơ mà."

Tô Thi Hàm nghe vậy, nghiêm túc nhìn hắn gật đầu, "Được, em sẽ chú ý!"

"Từ ngày mai trở đi, em sẽ cố gắng hết sức để điều phối giờ giấc làm việc. Em sẽ dành nhiều thời gian hơn cho anh và các con."

Vào đầu tháng 3, Tân Lãng đang bận rộn làm việc trong phòng thì Vương Thế Duy bất ngờ đến thăm còn mang theo rất nhiều quà.

Nhìn Tân đại sư Lãng đi ra, Vương Thế Duy kích động cực kỳ nói: “Tân đại sư, tôi có một tin tức tốt muốn nói cho cậu biết."

"Vợ tôi đã mang thai rồi!"

"Vốn dĩ hôm nay chúng tôi muốn đến cùng nhau, nhưng vợ của tôi vừa mới mang thai. Bác sĩ nói rằng trong ba tháng đầu phải dưỡng thai thật tốt. Dù sao thì cả hai chúng tôi đều không còn trẻ cho nên tôi mới đến đây một mình.”

"Đợi đến khi được ba tháng thì vợ chồng tôi sẽ đích thân mời gia đình cậu đến ăn tối, sau đó chúng ta cùng chúc mừng chuyện này nhé."

Tần Lãng nghe xong lời của ông ta thì trên mặt lộ ra nụ cười.

“Chúc mừng ông, chẳng mấy chốc sẽ được làm cha rồi.”

“Đúng vậy! Vợ chồng tôi rất vui khi nghĩ đến điều này. Tân đại sư, cảm ơn thầy rất nhiều vì điều này. Vợ chồng tôi rất vui mừng, cho đến khi biết tin có thai, chúng tôi lập tức muốn cảm ơn anh."

“Chúng tôi muốn có con đã mười mấy năm rồi. Nếu không phải là gặp được cậu thì chỉ sợ cả đời này chúng tôi cũng không có cơ hội được làm cha mẹ.”

Tân Lãng pha cho ông ta một ly trà. Vương Thế Duy không giấu được sự vui mừng, có thể thấy được ông ta thực sự rất vui vẻ.

“Tân đại sư, lúc trước tôi muốn gửi cho cậu chút thù lao, nhưng mà cậu lại nói chờ đến khi mang thai rồi lại nói. Bây giờ vợ tôi rốt cuộc cũng đã mang thai rồi, tôi cảm thấy thù lao này. chắc chắn cậu phải nhận đó nha. Bằng không thì chúng tôi trong lòng sẽ rất áy náy đó.”

Tân Lãng nói: “Chuyện thù lao ông cứ tự quyết định là được rồi! Thực ra trong lĩnh vực Đông y và Phong thuỷ đều không có. định giá rõ ràng. Hơn nữa tất cả mọi thứ đều là ông tự mình mua. Tôi chỉ chịu trách nhiệm cung cấp một phần kỹ thuật."

Chuyện xem phong thủy coi trọng nhất chính là duyên phận, cho nên Tân Lãng chưa bao giờ hỏi đối phương muốn đưa bao nhiêu tiền, bình thường đều là đối phương đưa ra bao nhiêu thì hẳn nhận bấy nhiêu.

Thật sự sẽ không có ý nghĩa gì nếu nó được định giá rõ ràng.

Vương Thế Duy có lẽ đã đoán được chuyện này, cho nên sau khi nghe xong thì lấy trong túi ra một tờ hợp đồng, đưa tới trước mặt Tân Lãng.

Tân Lãng nhìn xuống, thấy đó là hợp đồng mua bán nhà, chính là căn mà hắn muốn mua.

“Không phải hoa viên Vân Hinh vẫn còn đang xây nên chưa bàn giao nhà sao? Tại sao có thể có hợp đồng mua bán nhà rồi?"

Vương Thế Duy cười một cái nói: "Đúng vậy! Theo lý thì khu đó vẫn đang được xây dựng nên sẽ không có hợp đồng mua nhà.

Chỉ là tôi đã gặp chủ đầu tư của họ và thảo luận trước. Dù sao, ngôi nhà sẽ còn vài tháng nữa là bàn giao rồi nên làm hợp đồng mua bán nhà trước cũng không thành vấn đề, nhưng giá nhà vẫn để trống vì phải tính theo giá nhà lúc đó.”

"Nhưng tôi đã ký và đóng dấu vào hợp đồng này. Tôi sẽ thanh toán chỉ phí nhưng ngôi nhà vẫn sẽ là của cậu. Đây là hợp đồng của căn nhà mà cậu đã đặt cọc.”

Tân Lãng nghe xong lời này thì trầm mặc. Đây chính là Vương Thế Duy muốn trực tiếp tặng nhà.

Vương Thế Duy thấy hắn không nói lời nào thì vội vàng nói:

“Tân đại sư, cậu nhất định phải nhận cái này, nếu không vợ chồng tôi sẽ rất ái náy đó."

"Tôi đã từng nói, tôi muốn trả thù lao cho cậu, nhưng khi đó cậu nói rằng điều này tùy theo tâm ý là được. Nhưng mà tôi cảm thấy việc cậu có thể giúp chúng tôi có thể có con của mình thì bao nhiêu tiền tôi đều có thể chấp nhận. Nếu cậu không nhận thì trong lòng của hai chúng tôi sẽ rất khó chịu.”

"Trước khi tôi đến đây, mấy ngày qua vợ chồng tôi đã suy nghĩ và nghĩ rằng món quà này sẽ phù hợp nhất. Dù sao thì đây là ngôi nhà này mà cậu thích. Hơn nữa đến lúc đó chúng ta còn có thể làm hàng xóm của nhau. Căn nhà của tôi cũng mua trong khu vực này, ở bên cạnh nhà cậu đấy.

Đến lúc giao nhà thì tức sẽ thanh toán luôn căn nhà của cậu, số tiền này coi như là thù lao
 
Chương 620: Đại kết cục


Đây là bất ngờ mà Tân Lãng chuẩn bị cho cô dó sao?

Nhưng hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, còn mười ngày nữa mới đến sinh nhật của Tân Lãng. Hơn nữa hôm nay cũng không phải là ngày kỷ niệm nào của hai người bọn họ.

Tuy nhiên, khi nhận được quà thì trong lòng của Tô Thi Hàm vẫn rất vui vẻ.

Cô bước đến chiếc bàn trà trong phòng khách, mở lớp giấy gói bên ngoài chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc hộp bìa cứng màu hồng có nắp, có thể lấy ra.

Tô Thi Hàm đưa tay mở nắp hộp ra, chiếc hộp đột nhiên giống như một bông hoa đang nở, bốn mặt đều ngã xuống để lộ món quà bên trong.

Đây là một hộp trang sức cực kỳ tỉnh xảo.

Thiết kế bên ngoài giống như một chiếc thuyền lớn, được chia thành nhiều lớp trên dưới, mỗi lớp đêu có những ngăn kéo nhỏ để đựng các phụ kiện khác nhau.

Bắt mắt nhất là cách chạm khắc thủ công trên hộp, mỗi nét khắc đều có nét đặc sắc riêng nhưng khi hòa quyện vào nhau lại không lộ ra vẻ xung đột mà thay vào đó là vẻ đẹp cộng hưởng lẫn nhau.

Dù là động vật, hoa lá hay là sóng biển, mỗi một hoa văn đều được chạm khắc sống động.

Tô Thi Hàm rất cẩn thận chiêm ngưỡng hộp trang sức này, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng lộ rõ.

Chỉ nhìn chiếc hộp trang sức này, Tô Thi Hàm đã cảm thấy ngay lập tức mình đang hóa thân thành một đại tiểu thư khuê các thời cổ đại. Chiếc hộp trang sức tỉnh xảo này là thành quả của sự nỗ lực của vô số thợ thủ công làm ra.

Nhưng Tô Thi Hàm biết rằng đây là hộp trang sức được Tân Lãng chạm khắc đặc biệt để dành tặng cho cô. Nguyên liệu được sử dụng chính là mảnh gỗ tếch mà lần trước họ đã đấu giá được ở thành phố kia.

Nửa năm này Tần Lãng rất bận. Tháng nào Tam Tần Trai cũng phải chuẩn bị một lượng lớn hàng, số lượng sản phẩm cao cấp cũng ngày càng nhiều, hơn nữa còn có đơn đặt hàng của viện bảo tàng, tháng sau sẽ phải giao hàng.

Vốn Tô Thi Hàm tưởng rằng hộp trang sức này có thể bị chậm trễ nhưng cô không ngờ Tân Lãng lại luôn nhớ tới nó.

Sau khi Tô Thi Hàm cẩn thận đánh giá món quà của mình, cô vui vẻ định xoay người đi tìm Tân Lãng rồi cho hắn một cái ôm thật lớn.

Kết quả cô vừa quay đầu lại thì lập tức thấy Tân Lãng đã đứng ở trước mặt.

"Tần..." Tô Thi Hàm vừa mở miệng thì Tân Lãng ở trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống, hai tay cầm một chiếc hộp nhung đen tỉnh xảo.

Hắn mở nắp hộp, viên kim cương hai carat bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tô Thi Hàm hoàn toàn choáng váng, lúc đó tìm cô đập như trống, mũi không khỏi nhức nhối, trong lòng lại bị một niềm vui cực lớn đập thẳng vào.

Khi còn ở tuổi thanh xuân, cô cũng từng mơ đến hình ảnh khi được cầu hôn nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có cảnh tượng như vậy.

Các nhân vật nữ chính trong phim truyền hình luôn bật khóc vì phấn khích khi được cầu hôn. Đúng lúc này, Tô Thi Hàm cuối cùng cũng hiểu được nỗi lòng của họ.

"Thi Hàm, em lấy anh nhé?”

"Tháng sau là sinh nhật của anh, anh hy vọng vào ngày đầu tiên của tuổi hai mươi ba, em sẽ trở thành người vợ hợp pháp. của anh."

Tô Thi Hàm nghe Tân Lãng cầu hôn, ánh mắt không khỏi đỏ lên.

Ba bé con nấp ở phía sau không thể đợi được nữa, baba đã nói rằng không được ra ngoài cho đến khi mẹ nói mẹ đồng ý, thế nhưng họ đã nấp ở sau bức tường từ nãy giờ mà tại sao mẹ vẫn luôn không nói gì?

Sau đó, Khả Hình là người đầu tiên lao ra khỏi vòng tay của người lớn, chạy ra phòng khách, đứng sau lưng baba và nói với Tô Thi Hàm, "Mama, ma ma trả lời ba ba đi! Quan trọng nha!"

Bé con nói không rõ ràng nhưng Tô Thi Hàm vẫn hiểu được. là con gái đang thúc giục cô mau đồng ý với Tân Lãng.

Với em gái dẫn đầu, Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, thúc giục Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm bị ba đứa nhóc chọc cười, dáng vẻ cô vừa khóc vừa cười thực sự có chút không đáng yêu cho lắm.

Cô vươn tay trái thon thả của mình về phía Tần Lãng, nhẹ nhàng nói: "Em đồng ý!"

Cô nói xong, trực tiếp nâng Tần Lãng lên, sau đó kiễng chân lên rồi dùng sức hôn lên miệng hắn.

Ông bà Tần, còn có Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đang trốn sau bức tường cũng nghe thấy Tô Thi Hàm nói Em đồng ý thì lập tức bọn họ từ sau bức tường đi ra vui vẻ mà vỗ tay.

Vừa đi ra thì nhìn thấy Tô Thi Hàm kiễng chân, ôm cổ Tân Lãng hôn khiến bốn vị phụ huynh phải trợn tròn mắt nhìn.

Tô Thi Hàm không ngờ cha mẹ hai bên cũng đến. Khi nhìn thấy họ, Tô Thi Hàm chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống trong đó.

Nhưng trên mặt đất không có lỗ thủng nào mà chỉ có một tấm chắn hình người.

Nên Tô Thi Hàm chỉ có thể nhào vào trong vòng tay của Tân Lãng, xấu hổ không dám nhìn ai.

Tân Lãng không nhịn được cười, ôm vợ rồi xoay người lại.

Hiện tại Phương Nhã Nhàn đã mang thai được sáu tháng, bụng bà phình to rõ ràng. Bây giờ bà đi đâu cũng có Tô Vĩnh Thắng ở bên cạnh cẩn thận nâng đỡ.

Nhìn con gái lúc này, Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói:

"Con, đứa nhỏ này! Làm gì cũng đã làm rồi, còn gì phải ngại ngùng, xấu hổ nữa chứ!"

Bà Tần cũng nói: "Đúng vậy, con dâu! Tuy rằng con và Lãng Lãng chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn nhưng vừa rồi chúng ta đã chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn, trong lòng của chúng ta, con đã là con dâu của mẹ rồi!

“Con hôn con trai của mẹ, đừng nói là trước mặt chúng ta, cho dù là trước mặt của tất cả mọi người thì cũng là điều dễ hiểu mà."

Tô Thi Hàm nghe xong lời của hai người mẹ thì sắc mặt hoàn toàn đỏ lên, cứ như vậy trốn trong vòng tay của Tân Lãng.

Tân Lãng không còn cách nào khác, ôm lấy vợ, nắm chặt tay trái đeo nhẫn kim cương, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Vợ à, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì đời này em không thể chạy trốn được!"

Tô Thi Hàm ngượng ngùng nằm trong vòng tay của hắn. Nghe thấy lời này, cô không khỏi ngọt ngào gật đầu.

Ba đứa nhỏ thấy baba và mama ôm nhau nên cũng chạy đến, cả nhà ôm nhau mừng rỡ.

Mấy vị trưởng bối cũng vui mừng nhìn hai người họ.

Cuối cùng kết thúc thật viên mãn, thật tuyệt!!!
 
Chương 614: Cho bọn nhỏ cai sữa mẹ


Thái độ của Vương Thế Duy rất thành khẩn nên Tần Lãng đã gật đầu nhận lời. Vương Thế Duy rất vui vẻ. Trước khi đi còn nói sau khi vợ mình được ba tháng thì nhất định phải mời cả nhà hẳn cùng nhau ăn bữa cơm.

Buổi tối Tô Thi Hàm về đến nhà. Tân Lãng nói tin tức này cho Tô Thi Hàm và đưa hợp đồng cho cô xem.

Sau khi đọc xong, Tô Thi Hàm ngạc nói: "Như vậy sau này chúng ta không cần phải trả tiền nữa sao?”

“Chồng... Anh thực sự là rất lợi hại, trực tiếp dùng năng lực. của mình mua nhà mà không cần chúng ta phải trả tiền! Hì hì.”

Tân Lãng cười nói: “Vốn tiền cũng đã chuẩn bị đủ rồi. Tiền mà nhà máy kiếm được gần đây cũng đủ để chúng ta mua một căn nhà và sống ở Thượng Hải mà."

"Nhưng bây giờ cũng tốt. Trong lòng của hai vợ chồng Vương Thế Duy biết ơn anh, vợ chồng bọn họ cảm kích và áy. náy. Lấy tiền hay nhận phòng đều giống nhau thôi mà.”

"Vậy bây giờ chúng ta nói tin tức này với cha mẹ đi. Mẹ luôn lo lắng về việc chúng ta mua nhà ở Thượng Hải. Tuy về sau có kiếm được tiền thì mẹ không nhắc lại nữa, nhưng nếu mẹ biết rằng có người mua nhà cho chúng ta thì chắc chắn sẽ vui vẻ hơn." Tô Thi Hàm cười híp mắt nói.

Vì vậy Tần Lãng lập tức nói tin tức này cho bà Tân biết. Quả nhiên bà Tần rất vui vẻ. Trước đây điều bà Tần lo lắng nhất chính là chuyện hai người họ mua một nhà ở Thượng Hải, nhưng bây giờ bà hoàn toàn không phải lo lắng chút nào nữa.

Khi Tô Thi Hàm nói tin tức này cho Phương Nhã Nhàn thì Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng cũng rất vui mừng. Nhưng hai người bọn họ không giống bà Tân. Ngay từ đầu bọn họ chưa bao giờ lo lắng chuyện Tần Lãng và Tô Thi Hàm mua nhà ở Thượng Hải.

Dù sao cũng chỉ là mấy chục triệu thôi, nếu đến lúc đó hai đứa thực sự không đủ tiền thì vợ chồng già bọn họ cũng có thể lấy ra ít tiền cho hai người.

Bây giờ đã có người tặng nhà thì tất nhiên sẽ tốt hơn rồi.

Phương Nhã Nhàn nghe nói là Vương Thế Duy cảm tạ Tân Lãng đã giúp vợ chồng bọn họ mang thai thì lập tức tự tin nói:

“Quá tốt rồi! Xem ra ở phương diện này Tân Lãng cũng rất lợi hại."

"Vợ chồng Vương Thế Duy điều trị sớm hơn chúng ta một tháng, vậy mẹ và cha con có thể cũng sẽ sớm mang thai phải không?"

“Mẹ, tình huống của mẹ và cha không giống vợ chồng họ. Không phải bây giờ mẹ đang uống thuốc tránh thai sao? Mẹ. chắc chắn sẽ không thể thụ thai vào lúc này đâu." Tô Thi Hàm nói.

"Nhưng mẹ không cần phải lo lắng. Tân Lãng đã nói không sao cả, vậy thì nhất định là có thể mang thai."

Phương Nhã Nhàn gật gật đầu, nói: “Ừm. Đương nhiên là mẹ tin tưởng vào y thuật của Tân Lãng. Một tuần này mẹ đã uống thuốc tránh thai xong rồi. Đầu tuần đã đến ngày kinh nguyệt, lượng vẫn còn nhiều. Hai ngày này có thể sẽ kết thúc."

“Tân Lãng nói chờ sau khi mẹ hết kinh nguyệt thì sẽ châm cứu cho mẹ và cha con. Vậy mấy ngày này mẹ sẽ cùng cha con chuẩn bị đi Thượng Hải một chuyến.”

"Vâng, được ạ! Vừa hay dạo này công ty của con bận rộn quá nên không có nhiều thời gian ở nhà để chơi với bọn nhỏ. Đến lúc đó cha và mẹ ở đây thêm vài ngày nữa, vừa điều dưỡng thân thể vừa có thể giúp chúng con chăm sóc bọn nhỏ. Bọn nhỏ chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn thấy cha mẹ.”

Hai ngày sau, hai người Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đến Thượng Hải.

Bây giờ bọn nhỏ đã được 11 tháng rồi. Chúng đã có thể đi lại, còn có thể nhảy. Hơn nữa cũng có thể nói nhiều từ hơn trước và đã học được rất nhiều từ vựng mới.

Tuy giọng nói còn hơi ngọng nghịu nhưng giọng nói của em bé đều nghe rất dễ chịu.

Ngay khi Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng vào nhà thì bọn nhỏ lập tức vui vẻ chạy về phía hai người, trong miệng vẫn còn không ngừng gọi ông bà ngoại.

Giờ các bé đã có thể gọi ông bà ngoại thuần thuật, không còn gọi ông hay bà giống như trước. Âm thanh đáng yêu kia đã khiến trái tim của Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng đều tan chảy.

Hai người vội vàng bế bọn nhỏ lên, và chơi đùa với chúng một lúc. Lúc này Phương Nhã Nhàn vẫn chưa thấy Tô Thi Hàm. Trong nhà, ngoại trừ Tân Lãng thì cũng chỉ thấy ba vị bảo mẫu.

“Tần Lãng, Thi Hàm đâu rồi?” Phương Nhã Nhàn hỏi.

“Mẹ, Thi Hàm đang đi làm ở công ty nên khoảng 7 giờ tối sẽ về.

“Hôm nay không phải là chủ nhật sao? Làm sao vẫn còn đi công ty làm việc?” Phương Nhã Nhàn cau mày.

Bây giờ Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều đang đi học, cho nên bà và Tô Vĩnh Thắng mới cố ý chọn chủ nhật để đi qua đây.

“Gần đây, Thi Hàm bận làm phim hoạt hình nên cuối tuần thường làm thêm giờ ở công ty.” Tần Lãng nói.

Phương Nhã Nhàn nghe vậy thì mím môi im lặng.

Buổi tối, khi Tô Thi Hàm về nhà thì Tân Lãng đang ở trong bếp nấu ăn. Phương Nhã Nhàn lặng lẽ kéo con gái sang một bên nói chuyện.

“Thi Hàm, sao gần đây con lại bận quá vậy? Ngay cả cuối tuần mà vẫn còn ở lại công ty làm thêm giờ, chuyện này là sao?"

Tô Thi Hàm nói: "Con muốn làm xong phim hoạt hình càng sớm càng tốt. Mẹ, Tân Lãng đã duyệt chỉ hơn 100 triệu cho con, nên con không muốn làm anh ấy thất vọng. Chỉ phí đầu tư ban đầu của công ty quá cao, con hy vọng có thể phát hành nó càng sớm càng tốt. Như vậy thì có thể nhanh chóng thu hồi lại vốn.”

“Con suy nghĩ như vậy là tốt nhưng mà hiện tại con quá bận rồi.

Ngay cả gia đình cũng không để ý tới nữa, công việc của Tân Lãng còn bận hơn của con. Tam Tần Trai làm ăn tốt như vậy, trong tay nhất định có đơn đặt hàng lớn giá trị mấy chục triệu.

Con không thể đưa tất cả chuyện trong nhà và bọn nhỏ đều giao cho Tân Lãng hết như vậy được."

"Mẹ thấy ba đứa nhỏ cũng gần một tuổi rồi, giờ cũng đã đến lúc cai sữa. Nếu để bọn nhỏ cai sữa thì hai người các con cũng sẽ nhẹ nhõm hơn một chút."

“Cai sữa?”
 
Chương 615: Bắt đầu cai sữa


Tô Thi Hàm chưa nghĩ tới chuyện này nhưng nếu mẹ của cô đã nói thì cô cũng cảm thấy đã đến lúc phải cai sữa. Gần đây nguồn sữa của cô không đủ nữa, hơn nữa bây giờ sữa mẹ cũng không chắc sẽ đầy đủ dinh dưỡng hơn so với sữa bột.

“Lần này mẹ và cha con tới đây nhất định sẽ ở lại vài ngày, hay là nhân dịp này thì các con hãy cai sữa cho bọn nhỏ đi.”

“Được ạ!”

- --

Chuyện cai sữa của bọn nhỏ cứ như thế mà được quyết định, nhưng hôm nay đã là buổi tối, buổi sáng bọn nhỏ cũng đã uống sữa rồi nên tạm thời quên buổi hôm nay đi, ngày mai mới chính thức bắt đầu.

Sáng hôm sau, Tô Thi Hàm trực tiếp đến công ty trước 7:00, bọn nhỏ thường dậy lúc 7:30 và bú sữa mẹ sau khi ngủ dậy.

Nhưng mà hôm nay sau khi ngủ dậy, Tô Thi Hàm đã không còn ở nhà nên bọn nhỏ tìm mẹ khắp nơi.

Hai người Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng lên lầu thật sớm. Lúc này Tần Lãng đang nấu bữa sáng ở trong bếp, hai người cố ý dẫn ba đứa nhỏ đi vòng quanh nhà để đánh lạc. hướng sự chú ý của chúng.

“Mama, mama đâu?” Huyên Huyên vừa kéo bà ngoại vừa hỏi.

"Mama đi làm kiếm tiền để chúng ta có thể mua đồ ăn ngon và đồ chơi rồi nha."

Gần đây, Tô Thi Hàm đến công ty hàng ngày nên bọn nhỏ cũng đã dần quen với việc này. Nhưng ngay cả khi mẹ không có ở nhà vào ban ngày thì mẹ vẫn sẽ cho chúng bú sữa vào buổi sáng.

Tại sao hôm nay mama lại đi mà không cho chúng bú rồi? Huyên Huyên uất ức nói: “Sữa, sữa, uống sữa.”

Tân Lãng lấy bình sữa của bọn nhỏ ra, trong đó có sữa bột đã chuẩn bị sẵn.

“Nào, đến bú sữa đi.”

Bọn nhỏ nhận lấy bình sữa và uống.

Kết quả, vừa mới đưa vào miệng thì Huyên Huyên lập tức lấy bình sữa ra. Vũ Đồng không uống mà đưa bình sữa cho Phương Nhã Nhàn, sau đó không ngừng chui vào trong ngực của Tần Lãng.

"Mamal Muốn Mamal Muốn uống sữa của Mama."

Bọn nhỏ có thể phân biệt được đâu là sữa mẹ, đâu là sữa bột. Bình thường sẽ uống sữa mẹ vào buổi sáng và tối, ban ngày thì ăn bổ sung. Sau đó mới uống sữa bột mà hôm nay lại đột ngột thay thế sữa mẹ bằng sữa bột cho nên bọn nhỏ đều không quen.

Bọn nhỏ không chịu uống sữa, cứ muốn đi tìm Tô Thi Hàm. Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng không thể làm gì khác hơn nên đành đưa bọn nhỏ đi chơi, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của chúng. Sau hơn nửa giờ, cuối cùng họ cũng khiến bọn nhỏ quên đi việc uống sữa.

Nhưng vào ban đêm, việc cai sữa sẽ khó khăn hơn.

Sau khi Tô Thi Hàm về nhà vào buổi tối thì cô đã bị mẹ của mình chặn lại trước khi vào nhà. Phương Nhã Nhàn để cô ở dưới nhà dưới trước, sau đó đợi khi bọn nhỏ đã ngủ rồi thì mới lên nhà.

Vì ngay khi nhìn thấy mẹ, bọn nhỏ chắc chắn sẽ muốn uống sữa.

Vì bọn nhỏ đã bỏ sữa trước đó cho nên lần này cai sữa mẹ chắc sẽ dễ dàng hơn những đứa trẻ khác.

Nhưng ngay từ đầu đã cai sữa mẹ hoàn toàn thì chắc chắn bé sẽ không quen.

Tô Thi Hàm đang ở tầng dưới quan sát bọn nhỏ thông qua màn hình camera.

Đã đến giờ cho bọn nhỏ bú sữa mẹ vào buổi tối nên bọn nhỏ bắt đầu kích động, chạy khắp phòng lục tung tủ, nhìn dưới gầm giường để tìm Tô Thi Hàm khắp nơi.

Khi chúng phát hiện ra rằng bình sữa mà Tân Lãng đưa cho chúng lại chứa đầy sữa bột thì cuối cùng bọn nhỏ đã không thể kìm được nước mắt mà gào khóc lên. Sáng sớm đã không được uống sữa mẹ mà bây giờ vẫn không được uống...

Nhìn thấy bọn nhỏ khóc lóc thảm thiết thì trong lòng của Tô Thi Hàm cảm thấy cực kỳ đau lòng, cô nhiều lần muốn lao lên dỗ dành chúng.

Bọn nhỏ khóc hơn nửa tiếng, cổ họng khản đặc, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Bình sữa có sữa bột được đặt bên cạnh nhưng chúng không uống ngụm nào mà để bụng đói đi ngủ.

Sau khi Tô Thi Hàm thấy bọn nhỏ đi ngủ thì mới lên lầu. Cô nhìn ba cặp mắt sưng lên như quả đào ở trong nôi thì đôi mắt cũng đỏ hoe vì đau lòng.

Phương Nhã Nhàn vỗ vai con gái nói: “Thi Hàm, con đừng khó chịu! Khi trẻ em cai sữa thì đều phải trải qua quá trình này. Nếu con không nghiến răng kiên trì thì con sẽ phải trải qua quá trình này nhiều lần. Lúc đó con cảm thấy đau lòng, bọn nhỏ cũng sẽ khó chịu. Không bằng cứ dứt khoát làm một lần đi."

Trong mấy ngày kế tiếp, ngày nào Tô Thi Hàm cũng đi sớm về muộn. Buổi tối bọn nhỏ ngủ với Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng. Thậm chí chúng còn không thấy mặt của Tô Thi Hàm.

Bây giờ bọn nhỏ đã không vì không được bú sữa mẹ mà khóc rống. Từ ngày thứ ba, Vũ Đồng dần dần chấp nhận việc uống sữa bột, Huyên Huyên và Khả Hinh cũng làm theo.

Đến ngày thứ năm, Phương Nhã Nhàn cảm thấy đã đủ rồi nên bà đã bảo Tô Thi Hàm trở về sớm. Khi bọn nhỏ nhìn thấy Tô Thi Hàm thì vui mừng mà hét lên rồi lao vào lòng của cô.

Tô Thi Hàm ôm mấy đứa nhỏ trong tay. Nhìn mấy đứa con đang nằm trên vai mình, cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn Tân Lãng và Phương Nhã Nhàn.

Phương Nhã Nhàn thấp giọng nói: "Có vẻ như bây giờ bọn trẻ đã không muốn bú sữa mẹ nữa mà chúng thật sự rất muốn gặp Tô Thi Hàm"

Tháng sau chính là sinh nhật tròn một tuổi của bọn nhỏ, Tô Thi Hàm nhìn vào lịch, trong lòng suy nghĩ về việc này.

Cô định sẽ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt cho bọn nhỏ và sẽ tổ chức ngay trong nhà mình. Đến lúc đó sẽ mời bạn bè đến, sau đó gọi những người bạn tốt của bọn nhỏ để mọi người có thể chơi cùng nhau thật vui vẻ.

Đến lúc đó, chắc chắn cha mẹ hai bên cũng sẽ đến, bởi vì sinh nhật tròn một tuổi của bọn nhỏ rất quan trọng.

Chỉ là bây giờ Tô Thi Hàm vẫn chưa quyết định được mình nên tặng quà gì cho bọn nhỏ.

Nhớ đến lần trước Tân Lãng đã nói với cô là hắn đã chọn được món quà để tặng cho bọn nhỏ nên Tô Thi Hàm quyết định hỏi hắn một chút.

Lúc này Tân Lãng đang làm việc trong bếp, Tô Thi Hàm bước vào hỏi chuyện quà sinh nhật của bọn nhỏ.
 
Chương 616: Chuẩn bị tiệc sinh nhật 1 tuổi cho bọn nhỏ


Lần trước Tân Lãng không nói nhưng lần này hắn trực tiết lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp. Bên trong đó là ba chiếc khóa bằng ngọc đã được cắt gọt cẩn thận.

“Chính là cái này.”

“Anh chuẩn bị đưa cho các con mỗi người một cái khóa bình an.”

Tô Thi Hàm nhìn khóa ngọc, ngạc nhiên nói: "Anh bắt đầu chuẩn bị cho việc này từ khi nào vậy? Tại sao em lại không biết chút gì cả?"

"Lần trước Thạch Hậu Vinh có tặng cho anh một khối ngọc, anh thấy cũng rất tốt, vì vậy anh đã nghĩ đến việc sẽ khắc một thứ gì đó cho bọn nhỏ. Ngọc có tính ôn nhu ấm áp, các con mang trên người sẽ rất thích hợp.”

"Khóa bình an đúng là rất thích hợp. Bây giờ đã tạo hình xong rồi, chỉ có đều ở mặt trên còn chưa biết khắc hình gì, hiện tại anh vẫn còn chưa nghĩ ra. Vẫn còn một tháng nữa nên vẫn đủ thời gian để anh điêu khắc hoàn chỉnh.”

Nghe xong lời nói Tân Lãng thì Tô Thi Hàm ngay lập tức có ý tưởng, nói: "Chồng, sao anh không cho em một cơ hội đi?"

"Hả? Cơ hội gì?" Tân Lãng nói.

"Em thực sự không biết nên tặng quà sinh nhật nào cho bọn nhỏ nhưng em nghĩ món quà mà anh chuẩn bị thật sự rất tuyệt. Những chiếc khóa bình an được chạm khắc thủ công và độc đáo chắc chắn sẽ được bọn nhỏ yêu thích nha.”

"Vì vậy, em muốn cùng chuẩn bị quà với anh nhưng em lại không giỏi điêu khắc nên em chỉ có thể phụ trách về phần thiết kế hoa văn trên khóa bình an. Về phần khắc thì vẫn phải do anh tự mình làm nên món quà này em sẽ cùng anh tặng cho bọn nhỏ. Anh có thể để em chiếm chút lợi nhỏ này có được không?” Tô Thi Hàm ngượng ngùng ôm lấy cánh tay của hắn làm nũng nói.

Tân Lãng cười nói: "Anh cảm thấy không thành vấn đề. Có. thể bọn nhỏ sẽ càng thích món quà do chúng ta cùng nhau tặng hơn là quà do một mình anh chuẩn bị đó.”

"Được rồi! Bây giờ sẽ lập tức thiết kế."

Tô Thi Hàm lập tức lấy máy tính bảng đến, ngồi ở bên cạnh Tân Lãng bắt đầu thiết kế hoa văn trên khóa bình an.

Khóa bình an làm bằng ngọc có bề mặt nhẫn bóng, không thích hợp với việc điêu khắc quá nhiều chỉ tiết, vì vậy Tô Thi Hàm không chọn hoa văn lớn mà chọn thiết kế chữ Phúc. Vòng tròn ở trong rất thích hợp để khắc chữ Phúc.

Tô Thi Hàm còn thêm một chút yếu tố khác biệt vào trong chữ Phúc. Chữ Phúc của Huyên Huyên sẽ thêm vào một con hổ, Vũ Đồng là thần thú Kỳ Lân, Khả Hinh là Tỳ Hưu. Sau khi Tô Thi Hàm làm xong thì ngay lập tức có thể phân biệt được ba chiếc khóa bình an.

Hai ngày sau, Tô Thi Hàm đưa bản thiết kế cho Tân Lãng. Sau khi Tần Lãng xem xong đã lập tức khen ngợi, linh cảm thiết kế của vợ đúng là quá tuyệt.

Sau đó, Tân Lãng dừng hết công việc khắc gỗ trong tay để có thể tập trung chuẩn bị quà sinh nhật cho bọn trẻ.

Trong nháy mắt, ngày 19 tháng 4 đã tới.

Chiều hôm qua, ông bà Tần và vợ chồng Tô Vĩnh Thắng đã đến Thượng Hải. Buổi tối, hai người mẹ giúp Tô Thi Hàm trang trí nhà cửa và chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của bọn nhỏ vào

ngày mai.

Ông Tần, Tô Vĩnh Thắng và Tân Lãng cùng nhau ra ngoài mua đồ để chuẩn bị cho ngày mai bọn nhỏ chọn đồ vật đoán tương lai.

8 giờ 30 phút sáng ngày 19, nhà họ Tần vừa ăn sáng xong thì chuông cửa vang lên.

Lâm Tiêu đứng ở cửa với một tay đầy quà, còn Lâm Hùng và Thu Hà đi theo phía sau cô.

Lâm Tiêu cười híp mắt đưa đồ cho Tô Thi Hàm, sau đó đi thẳng vào nhà.

“Thi Hàm, các con nuôi của mình ở đâu vậy?”

“Mẹ nuôi, mẹ nuôi” Một giọng nói non nớt vang lên, ngay. lập tức, đám trẻ như những viên đạn đại bác nhỏ lao về phía cô.

Lâm Tiêu lập tức ngồi xuống, giang hai tay ra nghênh đón lũ trẻ.

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mẹ nuôi chúc các con sinh nhật vui vẻ! Bắt đầu từ hôm nay, ba đứa bé đáng yêu của chúng ta đã tròn một tuổi rồi!"

Bọn nhỏ không biết sinh nhật có ý nghĩa gì nhưng khi nhìn thấy những món đồ chơi và quà tặng khác nhau mà Lâm Tiêu mang đến thì bọn nhỏ ngay lập tức bắt đầu vui mừng.

Lúc chín giờ, bạn cùng phòng của Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng nhau đi tới.

Hình như họ đã hẹn trước để cùng nhau đến. Trong tay họ có rất nhiều quà và một chiếc bánh kem siêu dễ thương.

Huyên Huyên vừa nhìn thấy bánh kem thì lập tức nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà chị Điềm Điềm nên vừa nắm tay Tô Thi Hàm vừa ra sức thổi mạnh vào chiếc bánh kem ở đăng kia.

Tôn Húc đang cầm bánh có chút bối rối nói: "Chị dâu, Huyên Huyên bị làm sao vậy? Có phải là sợ cái bánh này không?"

Tô Thi Hàm cười, lắc đầu nói: “Không phải! Lần trước khi chị gái hàng xóm tổ chức sinh nhật thì Huyên Huyên đã học thổi nến. Chắc là khi nhìn thấy cái bánh thì đã nhớ lại chuyện lúc đó."

“Ha ha, Huyên Huyên, hôm nay chúng ta cũng có thể thổi nến rồi nha!” Lương Tiểu Khiết vừa cười vừa nói.

Lâm Tiêu ở một bên cũng nói: “Các cậu cũng mang theo bánh kem sao? Mình cũng đã mua một cái.”

Hoàng Thu Hà nói: “Bánh kem của con đâu? Mẹ và cha của con đã nói là muốn mua bánh kem cho bọn nhỏ nhưng con đã nói là con sẽ mua mà sao buổi sáng con lại không mang tới? Con còn đợi đến khi nào mới mang đến?”

Lâm Tiêu nhướng mày, nháy mắt với Tô Thi Hàm ở đằng kia, nói:

"Cái bánh này của con, tự mình lấy thì không có ý nghĩ, phải để người khác mang đến thì ăn mới ăn ngon.”

Tô Thi Hàm nghe xong, cô lập tức nhớ đến trước đó Lâm Tiêu đã nói với cô rằng những người giao hàng của Thiên Nga Đen đều là những anh chàng đẹp trai cao khoảng 1,8m, ngoại trừ giá đắt ra thì không có bất kỳ khuyết điểm nào cả.

Xem ra, cậu ấy đã mua bánh của Thiên Nga Đen rồi.

Dương Bân không hiểu, hỏi: “Chị Tiêu, vì sao lại vậy?”

Lương Tiểu Khiết nhanh chóng phản ứng lại, ánh mắt sáng lên, nói: “Chị Tiêu, có phải chị đã mua bánh kem của Thiên Nga Đen hay không?”

Lâm Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy!”

“Hôm nay là tiệc sinh nhật của con trai và các con gái nuôi của mình, nên tất nhiên là mình phải mua cho chúng những thứ tốt nhất nha."
 
Chương 617: Chọn đồ Vật đoán tương lai


Tô Thi Hàm lắc đầu, vạch trần lời nói của cô ấy: “Mình thấy cậu chính là muốn ngắm trai đẹp thì có.”

Mấy người đàn ông và cha mẹ đều không hiểu chuyện gì. Lương Tiểu Khiết giải thích nói: "Các nhân viên giao hàng của Thiên Nga Đen đều là những anh chàng đẹp trai, vì vậy mọi người thường để họ giao hàng đến tận nhà vì như vậy có thể nhìn thấy những anh chàng đẹp trai và cũng có thể nói chuyện với họ, thậm chí là xin chữ ký."

Tân Lãng nhớ đến lần trước mình tổ chức sinh nhật, đám người Vương Thế Duy cũng gửi đến một chiếc bánh kem của Thiên Nga Đen, lúc đó là do một anh chàng trai đẹp trai gửi tới.

Tân Lãng nhìn vợ, cúi đầu liếc cô một cái, thấp giọng nói: "Vợ à, em cũng muốn xem mấy anh chàng đẹp trai này sao?"

Tô Thi Hàm lập tức giơ tay lên, vẻ mặt chân thành nói: “Oan uổng quá, chồng à! Em tuyệt đối không cùng hội với Tiêu Tiêu!”

“Hôm nay là sinh nhật của bọn nhỏ nên tất cả sự chú ý của em đều đặt lên người chúng!"

“Hơn nữa, chồng của em đẹp trai như vậy thì làm sao mà em lại phải nhìn người khác làm gì chứ?"

Một lúc sau, chuông cửa lại vang lên, nghĩ đến có thể đó là mấy chàng giao hàng đẹp trai của Thiên Nga Đen thì các cô gái trở nên phấn khích. Lâm Tiêu là người đầu tiên chạy tới mở cửa, Lưu Hi và Lâm Tĩnh cũng lập tức đi theo.

Lương Tiểu Khiết cũng muốn đi, nhưng ngay khi cô vừa rời đi thì một bức tường bằng thịt đã chặn bước chân của cô.

Dương Bân đứng trước mặt cô, thân thể cường tráng hoàn toàn chặn tầm mắt của Lương Tiểu Khiết, anh không ngừng di chuyển cơ thể theo tầm mắt của cô, cố ý không cho cô nhìn thấy cửa.

"Anh ta thực sự đẹp trai như vậy sao? Mình cũng muốn xem." Dương Bân nói với một nụ cười đắc ý nói.

Mấy người lớn đều vây quanh ở cửa làm cho gia đình của Điềm Điềm ở ngoài cửa cũng có chút khó hiểu.

Lữ Hồng Liên lúng túng giơ tay lên nói: "Chào mọi người, có phải là chúng tôi đã đến muộn rồi không?”

Tô Thi Hàm cười một tiếng rồi vội vã tiến đến đón khách.

“Các cậu mau tránh ra, đây khách do chúng mình mời tới, đừng có làm cho khách của mình sợ chứ."

Tô Thi Hàm và Tân Lãng đón một nhà của Điềm Điềm vào trong. Nhìn thấy tiểu đồng bọn của mình đã đến, Vũ Đồng là người đầu tiên vui vẻ chạy tới.

"Chị!"

"Em Vũ Đồng, chào em! Mẹ chị nói hôm nay là sinh nhật của em, chị chúc em sinh nhật vui vẻ nhai”

“Vũ Đồng, chị gái đang chúc cháu sinh nhật vui vẻ, cháu phải nói lời cảm ơn với chị gái mới được nha.” Phương Nhã Nhàn ở một bên dạy dỗ cháu gái.

"Cám ơn!!!" Vũ Đồng ngoan ngoãn nói.

Sau khi moi người đến thì bắt đầu chuẩn bị tiết mục chọn đồ vật đoán tương lai. Hôm nay ba đứa nhỏ đều mặc quần áo mới màu đỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Ông Tần lấy một tấm vải to màu đỏ trải trên nền nhà, sau đó đặt tất cả các đồ vật đã chuẩn bị sẵn lên tấm vải đỏ. Sau đó hướng dẫn các bé qua để các bé tự chọn đồ vật mình yêu thích.

Những thứ này đại diện cho cho những loại nghề nghiệp khác nhau trong tương lai, tuy rằng có thể không linh nghiệm, thậm chí không thể so với năng lực phong thuỷ của Tân Lãng. Thế nhưng việc này mang ý nghĩ tốt đẹp, đối với bọn nhỏ mà nói thì cũng là một lần trải nghiệm quý báu khó có được.

Sau khi nghe rõ luật chơi, Huyên Huyên là người xuất phát đầu tiên, thằng bé loạng choạng bước đi trên tấm vải đỏ rồi ngồi xổm xuống nhìn mọi vật xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt của bé rơi vào một con dấu bạch ngọc, dường như bé chưa từng nhìn thấy thứ kỳ quái này, cho nên đã trực tiếp cầm lấy con dấu.

Ông Tần vui mừng nói: "Huyên Huyên nhà ta đã chọn được con dấu rồi!"

"Con dấu tượng trưng cho quyền lợi. Có lẽ trong tương lai Huyên Huyên của chúng ta sẽ làm việc cho chính phủ nha."

Tô Vĩnh Thắng nói: "Như vậy cũng tốt lắm! Chúng ta cũng là người kinh doanh, sau này Huyên Huyên hãy chăm chỉ học tập và thi công chức nha."

Đến lượt Vũ Đồng chọn, trước khi bé đi, Tô Thi Hàm đã đoán: "Tân Lãng, anh có cho rằng Vũ Đồng sẽ trực tiếp lấy cái chân gà kia không?"

Vũ Đồng là một người thích ăn uống, tính cách này càng ngày càng rõ ràng. Trong những đồ vật đó có rất nhiều thứ nhưng hết lần này đến lần khác lại có một cái chân gà đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Đối với Vũ Đồng thì quả thật là một sự cám dỗ quá lớn.

Quả nhiên, khi nhóc con đi tới trước tấm vải đỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc chân gà trước mặt, ngay khi mọi người tưởng bé đi nhặt chân gà thì Vũ Đồng chợt cau mày tỏ vẻ ghét bỏ.

Sau đó cô bé từ bỏ cái chân gà to ở đó rồi cầm lấy một cây thước mềm ở bên cạnh, vui vẻ lắc trong tay.

“Vũ Đồng không lấy cái chân gà to mà chọn một cái thước dây?

Cha, cái thước mềm này tượng trưng cho cái gì vậy?” Tô Thi Hàm hỏi.

“Chiếc thước dây trong thời cổ đại tượng trưng cho những người thợ may và những thứ tương tự, nhưng bây giờ nó mang một ý nghĩa rộng hơn, chẳng hạn như là nghệ sĩ.” Tô Vĩnh Thắng giải thích.

Hai mắt Tô Thi Hàm sáng lên, "Nếu như sau này Vũ Đồng cũng dấn thân vào nghệ thuật thì chẳng phải sẽ có thể kế thừa y bát của Tần Lãng sao?"

"Nếu Vũ Đồng nhà chúng ta thực sự làm nghệ thuật như Tân Lãng thì cũng không tệ. Có một người cha giỏi như vậy làm thầy thì Vũ Đồng nhất định có thể thẳng ngay từ vạch xuất phát rồi.

Bà Tân cười nói.

Tô Thi Hàm cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào mà Vũ Đồng lại có thể từ bỏ cái chân gà kia?

Nhìn vợ một lúc, Tân Lãng nghiêng đầu thấp giọng giải thích:

"Em quên rồi sao? Vũ Đồng nhà chúng ta ưa thích sạch sẽ. Tuy rằng cái chân gà đó rất hấp dẫn nhưng lại không sạch sẽ vì vậy đã bị con bé ghét bỏ rồi."

Nghe những gì hắn nói, Tô Thi Hàm ngay lập tức hiểu ra.
 
Chương 618: Phim hoạt hình của Tô Thi Hàm lên sóng


Cuối cùng chỉ còn lại Khả Hinh, mục tiêu của bé từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, ngay khi anh cả và chị cả chọn đồ thì cô bé đã nóng lòng muốn cầm lấy thỏi vàng đó.

Nhưng cô bé đã bị bà nội và bà ngoại ngăn lại, bà nói phải để anh và chị chọn trước. Bây giờ Phương Nhã Nhàn và bà Tân đã buông ra nên Khả Hinh vội vàng chạy đến.

Cô bé một tay nắm lấy thỏi lớn rồi cầm nó trên tay một cách sung sướng.

Bé con không có chút hồi hộp nào đối với việc chọn đồ vật đoán tương lai, vì vậy đã làm cho những người lớn cười rất vui vẻ.

"Khả Hinh của chúng ta rất đặc biệt. Từ bé đến lớn, tiền và vàng là những thứ con bé yêu thích nhất. Sau này con bé nhất định sẽ là một tiểu công chúa giàu có và quyền quý đó nha."

"Giống như cha và mẹ vậy, kinh doanh rất giỏi! Khả Hinh của chúng ta thông minh như vậy, sau này chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền nha!"

Chọn đồ vật đoán tương lai được diễn ra thành công tốt đẹp. Sau đó Tân Lãng từ trong bếp đem ra một cái bánh do chính tay mình làm, đây là loại bánh được làm từ nguyên liệu mà em bé cũng có thể ăn được.

Lần trước Điềm Điềm tổ chức sinh nhật, bọn nhỏ đã khóc vì không thể ăn quá nhiều bánh kem cho nên lần này bọn nhỏ tổ chức sinh nhật, Tân Lãng sẽ không bao giờ cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa.

Sau khi thắp nến xong, Huyên Huyên là người thích thú nhất. Lần trước sinh nhật chị gái, cậu bé đã học thổi nến rồi, nhưng lúc đó không thể hiện được tài năng của mình.

Lần này cuối cùng cũng đến lượt mình, cậu bé không chỉ thổi tắt những ngọn nến trên chiếc bánh nhỏ trước mặt của mình mà còn giúp hai em gái thổi tắt hết những ngọn nến trên bánh.

Sau khi hoàn thành nó, Huyên Huyên vô cùng hạnh phúc và đầy tự hào chạy về phía Phương Nhã Nhàn, chuẩn bị đợi bà ngoại khen ngợi.

Nhưng khi nhìn thấy nhóc con lao tới thì Tô Vĩnh Thắng đã vội vàng bước tới ngăn cản, ôm lấy nhóc con vào trong ngực, ngăn không cho bé lao về phía Phương Nhã Nhàn.

Tô Thi Hàm cũng chú ý đến hành động này nên ngay lập tức bước đến hỏi thăm mẹ cô.

Phương Nhã Nhàn cũng không giấu giếm chuyện đó với con gái, bà hạ giọng, vui mừng nói: "Ừm, con đoán không sai, mẹ đã mang thai rồi!"

"Nhưng mới có một tháng nên mẹ mới chưa nói với các con. Mẹ vốn định đợi đến khi được ba tháng, khi đó thai đã ổn định thì mới thông báo cho các con.”

Tô Thi Hàm rất vui mừng, xúc động nói: "Vậy là con sắp trở thành chị rồi sao?"

“Cảm giác này quá kỳ diệu! 20 năm qua, con vẫn luôn sống với tâm trạng là một con một trong nhà, không ngờ rằng bây giờ con cũng đã sinh con rồi nhưng vẫn còn có thể làm chị gái đó nha."

"Mẹ, vậy mẹ phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. Lần này sao mẹ còn đi máy bay đến đây? Nếu chúng con biết mẹ mang thai thì chúng con nhất định sẽ không để mẹ phải đi như vậy đâu.”

"Không sao đâu, cha và mẹ vẫn luôn rất cẩn thận. Sinh nhật của bọn nhỏ, người làm ông bà ngoại như mẹ và cha con đương nhiên phải đích thân đến chứ!"

"Hơn nữa, không phải có Tần Lãng ở đây sao? Nếu như thật sự có chuyện gì thì nhất định sẽ tốt hơn khi ở Quảng Châu." Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói.

...

Trong nháy mắt đã đến tháng sáu, Tô Thi Hàm và Tân Lãng chuẩn bị nghỉ hè.

Hai người không có kế hoạch về nhà vào mùa hè này, nửa cuối năm sẽ là năm cuối cấp, đầu năm cuối cấp sẽ không có lớp nên mọi người có thể lựa chọn ở lại trường hoặc đi thực tập.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã bắt đầu kinh doanh riêng do đó họ chắc chắn sẽ trực tiếp chọn thực tập trong công ty của mình.

Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, họ không còn là học sinh và đương nhiên là sẽ không có kỳ nghỉ hè.

Trong sáu tháng qua, Tân Lãng đã trở về nhà mấy lần. Hiện tại ông Tần đã có thể tự mình điều chế dầu gội và thuốc dưỡng tóc cho nên căn bản không cần Tân Lãng trở lại nhà máy.

Công việc kinh doanh của Tam Tần Trai ngày càng phát đạt, có quá nhiều đơn đặt hàng cao ngất ngưởng nên phần lớn thời gian của Tân Lãng là dành vào đây.

Mà ở Văn hóa Hàm Lãng, sau khi Tô Thi Hàm làm việc thêm giờ trong vài tháng qua thì bộ phim hoạt hình cuối cùng đã hoàn thành.

Hoạt hình đã được hoàn thiện và sẽ được phát hành trên ứng dụng Văn hóa Hàm Lãng từ ngày 1 tháng 7. Trong kỳ nghỉ hè, kể từ tháng 6, Tô Thi Hàm và Tần Lãng đã bắt đầu hâm nóng cho bộ phim hoạt hình trên các nền tảng lớn.

Với kinh nghiệm quảng cáo dầu gội đầu của Tân Thị trước đó, lần này Tân Lãng và Tô Thi Hàm trực tiếp chọn vài video ngắn để quảng cáo.

Tung ra một vài video giới thiệu, sau đó tìm một vài tài khoản tiếp thị để quảng cáo nó. Phản hồi trên Internet khá tốt và nhiều người bày tỏ rằng họ rất mong chờ bộ phim hoạt hình mới này.

Vào lúc 8 giờ tối ngày 1 tháng 7, phim hoạt hình mới thực sự được lên sóng. Đến 7 giờ, Tô Thi Hàm rất lo lắng.

Tất cả các nhân viên được trả lương cũng đang theo dõi trong hậu trường. Chu Hướng Bằng đã phụ trách APP kể từ khi anh ấy đến Văn hóa Hàm Lãng. Trong thời gian này, anh ấy đã duy trì APP và cố gắng làm cho APP hoạt động tốt nhất.

Ít nhất là không được xảy ra tình trạng như tối nay, bởi vì có quá nhiều lần đăng nhập nên app đã bị lag hoặc không đăng nhận được.

Mọi người đang hồi hộp chờ đợi, Tân Lãng đi đến bên cạnh Tô Thi Hàm, choàng tay qua vai cô nói: "Tô Thi Hàm, em đừng căng thẳng, hiệu ứng hoạt hình của chúng ta rất tốt, chúng ta cũng đã xem qua rồi mà."

"Chỉ cần nó là một tác phẩm hay thì anh tin rằng mọi người sẽ thích nó."

Tô Thi Hàm gật đầu, hai tay nắm chặt lấy tay của Tân Lãng.

Đúng tám giờ, phim hoạt hình lên sóng, Tô Thi Hàm xem dữ liệu ở chế độ nền để có thể xem số liệu bất cứ khi nào. Vào lúc tám giờ họ phát hiện ra lượng người đăng nhập không ngừng tăng lên.

Cảnh phim bắt đầu, khoảng 2 phút đầu là giới thiệu lẻ tẻ vài đơn vị quảng cáo và hợp tác, ví dụ như Douyin... có một chút fan ruột đã đọc qua cốt truyện rất chờ mong bộ phim hoạt hình này.
 
Chương 619: Thành tích phim hoạt hình


Khi cảnh quay đầu tiên xuất mưa bình luận trên màn hình không ngừng bay qua. Nhất là khi cảnh nhân vật nam chính xuất hiện, gương mặt tạo hình 3D gần như hoàn hảo đã ngay lập tức chiếm được cảm tình của khán giả.

Mưa đạn bay khắp màn hình nên đã không còn thấy rõ nữa. Trong mắt của Tô Thi Hàm thấy được rất nhiều bình luận đẹp trai và dấu chấm than, cô không thể phân biệt được từng cái một nhưng từ dấu chấm than, cô có thể cảm nhận được sự cuồng nhiệt của khán giả.

Dữ liệu phía sau tiếp tục tăng lên, Tô Thi Hàm nhìn chằm chằm đường đỏ không ngừng đi lên, cuối cùng thì khóe miệng cũng chậm rãi nhếch lên.

Đêm hôm đó, Tô Thi Hàm đã xem đến 11:30. Cuối cùng phải đợi đến khi Tân Lãng ép cô đi ngủ thì cô mới không thế không trở về phòng.

Sáng hôm sau, Tô Thi Hàm đã dậy từ sáng sớm và tất nhiên việc đầu tiên cô làm khi thức dậy là xem dữ liệu phát sóng từ tối hôm qua.

Khi nhìn thấy số lượt nhấp và lượt xem, Tô Thi Hàm đã choáng váng và không thể không lấy tay che miệng.

Tân Lãng bưng một ly sữa nóng qua, cười nói: "Thi Hàm, chúc mừng em! Ngày hôm qua hoạt hình mới phát sóng ngày thứ nhất mà sáng nay đã được xếp vào top mười hoạt hình hay nhất rồi!

Nhìn thấy dữ liệu xếp hạng trên Internet, đôi mắt của Tô Thi Hàm đỏ lên vì phấn khích.

Mặc dù thứ hạng thứ mười không phải là tốt nhất, nhưng là một phim hoạt hình mới, một công ty mới mà nó có thể nhận được phản hồi như vậy khi tập đầu tiên được phát sóng.

Đối với Tô Thi Hàm, người lần đầu tiên bắt đâu kinh doanh riêng thì đó thực sự là một nguồn động viên vô cùng to lớn!

Phần đầu tiên của bộ phim hoạt hình này có tổng cộng 20 tập, bốn tập sẽ được cập nhật trong mỗi tuần và quá trình cập nhật sẽ hoàn thành sau năm tuần, tức là một tháng.

So với các hoạt hình khác, tốc độ cập nhật này đã quá xuất sắc rồi.

Vì chỉ phí làm phim hoạt hình quá cao nên nhiều công ty phát sóng từng tập một rồi làm từng tập, vừa làm vừa phát sóng. Trong quá trình đó, họ mới bắt đầu thu hồi vốn và sử dụng để làm chỉ phí sản xuất cho tập tiếp theo.

Nhưng Tô Thi Hàm muốn mang đến cho khán giả trải nghiệm xem tốt nhất vì vậy cô đã quyết phải sản xuất xong hoạt hình thì mới bắt đầu chiếu. Như vậy mọi người sẽ không phải chờ đợi thêm.

Bốn tập được cập nhật một tuần, tập thứ tư của mùa đầu tiên ban đầu có một cao trào nhỏ, vì vậy khi tập thứ tư được phát sóng, phim hoạt hình của Tô Thi Hàm bất ngờ bùng nổ.

Các hiệu ứng đặc biệt tuyệt vời và cốt truyện cao trào đầy thú vị đã ngay lập tức trở thành mục tiêu của việc biên tập video ngắn trên các phương tiện truyền thông lớn.

Sau khi bốn tập của tuần đầu tiên kết thúc, dữ liệu của phim hoạt hình mới đã lao thẳng lên vị trí thứ tư.

Tô Thi Hàm rất hài lòng với kết quả này, theo thời lượng phát sóng hiện tại, cô tin rằng công ty của mình sẽ thu hồi được toàn bộ chỉ phí đầu tư trước đó trong mùa đầu tiên và bắt đầu có lãi.

Khi đến lúc thực hiện phần thứ hai của phim hoạt hình thì cô có thể dùng số tiền kiếm được đó để tiếp tục đầu tư!

Sáu tháng trở lại đây, thu nhập của Tam Tân Trai của Tân Lãng cũng tăng lên một con số mới. Khi hẳn thông báo cho cha mẹ mình tin vui khi bộ phim hoạt hình đã được phát sóng thì bà Tân đã nhẹ giọng nói nhỏ với Tân Lãng.

"Lãng Lãng, hơn một tháng nữa sẽ đến sinh nhật của con. Đến lúc đó con có thể đi làm giấy đăng ký kết hôn với Thi Hàm. Nếu con định mua nhà trong năm nay thì trước tiên phải lấy giấy đăng ký kết hôn mới được nha."

"Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Tuy rằng con và Thi Hàm kết hôn sau khi sinh con nhưng mẹ nghĩ chúng ta không nên thiếu bất kỳ thủ tục. Thi Hàm là một cô gái tốt, vì vậy con không thể đối xử tệ bạc với người ta!"

"Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo! Con đã có kế hoạch kết hôn. Gòn chuyện đám cưới thì con và Thi Hàm đã bàn bạc từ trước. Bây giờ cả hai đều chưa tốt nghiệp đại học và sự nghiệp của chúng con mới bắt đầu. Nếu lúc này mà tổ chức đám cưới thì nhà mới chưa có, như vậy nhiều phương diện cũng không được thuận tiện.”

"Vì vậy, chúng con dự định là đợi đến khi sửa sang lại nhà cửa, đến năm sau thì chúng con cũng đã tốt nghiệp, lúc đó chúng con sẽ tổ chức đám cưới ngay. Khi đó các bạn học cũng đều có thể đến, sau khi đám cưới kết thúc, con sẽ đưa Thi Hàm và bọn nhỏ đi hưởng tuần trăng mật, nhân tiện cũng có thể coi là một chuyến du lịch tốt nghiệp. "

Sau khi nghe xong kế hoạch của con trai, bà Tân cười nói: "Được rồi! Con có thể tự bàn bạc chuyện đám cưới nhưng hãy nói trước với mẹ và cha của con để mẹ và cha của con giúp con chuẩn bị thật tốt."

"Giấy đăng ký kết hôn không thể chậm trễ. Sổ hộ khẩu của con luôn do con cầm, khi nào đi lấy giấy chứng nhận nhớ nói với mẹ và cha của con đấy."

Tân Lãng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ: "Mẹ đừng lo lắng, con còn chưa chính thức cầu hôn Thi hàm đâu!”

Gần đây, mùa đầu tiên của bộ phim hoạt hình đã chính thức phát hành nhưng Tô Thi Hàm vẫn phải đến công ty hàng ngày. Theo hiệu ứng của lần phát sóng trước, giai đoạn sau nên thực hiện một số điều chỉnh đơn giản.

Chiều nay, Tô Thi Hàm đi làm về lúc 5 giờ 30. Thường thì cô sẽ mở cửa bước vào lúc này, các dì có lẽ sẽ đưa bọn nhỏ ra phòng khách chơi.

Ngay khi bọn nhỏ thấy cô về đến nhà thì chắc chắn sẽ chạy ngay đến để gọi mẹ và dành cho cô một cái ôm ngọt ngào.

Tô Thi Hàm đã quen với loại quá trình này, nhưng hôm nay khi vào cửa, cô phát hiện trong phòng yên tĩnh, không có một đứa nhỏ nào đi qua, ngay cả tiếng nói chuyện của các dì cũng không có.

Tô Thi Hàm cảm thấy có chút kỳ quái, thay giày xong cô lập tức đi về phía phòng khách nhưng phòng khách lại trống trơn. Mấy đứa nhỏ và dì bảo mẫu cũng không có, hình như Tân Lãng cũng không có ở nhà.

Tô Thi Hàm hơi khó hiểu và khẽ cau mày. Lúc này cô nhìn thấy một hộp quà cực lớn trên bàn trà.

Và hộp quà cũng có một từ tiếng Anh trên đó.

“Surprisell!"
 
Chương 620: Đại kết cục


Đây là bất ngờ mà Tân Lãng chuẩn bị cho cô dó sao?

Nhưng hôm nay không phải là ngày đặc biệt gì, còn mười ngày nữa mới đến sinh nhật của Tân Lãng. Hơn nữa hôm nay cũng không phải là ngày kỷ niệm nào của hai người bọn họ.

Tuy nhiên, khi nhận được quà thì trong lòng của Tô Thi Hàm vẫn rất vui vẻ.

Cô bước đến chiếc bàn trà trong phòng khách, mở lớp giấy gói bên ngoài chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc hộp bìa cứng màu hồng có nắp, có thể lấy ra.

Tô Thi Hàm đưa tay mở nắp hộp ra, chiếc hộp đột nhiên giống như một bông hoa đang nở, bốn mặt đều ngã xuống để lộ món quà bên trong.

Đây là một hộp trang sức cực kỳ tỉnh xảo.

Thiết kế bên ngoài giống như một chiếc thuyền lớn, được chia thành nhiều lớp trên dưới, mỗi lớp đêu có những ngăn kéo nhỏ để đựng các phụ kiện khác nhau.

Bắt mắt nhất là cách chạm khắc thủ công trên hộp, mỗi nét khắc đều có nét đặc sắc riêng nhưng khi hòa quyện vào nhau lại không lộ ra vẻ xung đột mà thay vào đó là vẻ đẹp cộng hưởng lẫn nhau.

Dù là động vật, hoa lá hay là sóng biển, mỗi một hoa văn đều được chạm khắc sống động.

Tô Thi Hàm rất cẩn thận chiêm ngưỡng hộp trang sức này, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng lộ rõ.

Chỉ nhìn chiếc hộp trang sức này, Tô Thi Hàm đã cảm thấy ngay lập tức mình đang hóa thân thành một đại tiểu thư khuê các thời cổ đại. Chiếc hộp trang sức tỉnh xảo này là thành quả của sự nỗ lực của vô số thợ thủ công làm ra.

Nhưng Tô Thi Hàm biết rằng đây là hộp trang sức được Tân Lãng chạm khắc đặc biệt để dành tặng cho cô. Nguyên liệu được sử dụng chính là mảnh gỗ tếch mà lần trước họ đã đấu giá được ở thành phố kia.

Nửa năm này Tần Lãng rất bận. Tháng nào Tam Tần Trai cũng phải chuẩn bị một lượng lớn hàng, số lượng sản phẩm cao cấp cũng ngày càng nhiều, hơn nữa còn có đơn đặt hàng của viện bảo tàng, tháng sau sẽ phải giao hàng.

Vốn Tô Thi Hàm tưởng rằng hộp trang sức này có thể bị chậm trễ nhưng cô không ngờ Tân Lãng lại luôn nhớ tới nó.

Sau khi Tô Thi Hàm cẩn thận đánh giá món quà của mình, cô vui vẻ định xoay người đi tìm Tân Lãng rồi cho hắn một cái ôm thật lớn.

Kết quả cô vừa quay đầu lại thì lập tức thấy Tân Lãng đã đứng ở trước mặt.

"Tần..." Tô Thi Hàm vừa mở miệng thì Tân Lãng ở trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống, hai tay cầm một chiếc hộp nhung đen tỉnh xảo.

Hắn mở nắp hộp, viên kim cương hai carat bên trong tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tô Thi Hàm hoàn toàn choáng váng, lúc đó tìm cô đập như trống, mũi không khỏi nhức nhối, trong lòng lại bị một niềm vui cực lớn đập thẳng vào.

Khi còn ở tuổi thanh xuân, cô cũng từng mơ đến hình ảnh khi được cầu hôn nhưng chưa bao giờ nghĩ lại có cảnh tượng như vậy.

Các nhân vật nữ chính trong phim truyền hình luôn bật khóc vì phấn khích khi được cầu hôn. Đúng lúc này, Tô Thi Hàm cuối cùng cũng hiểu được nỗi lòng của họ.

"Thi Hàm, em lấy anh nhé?”

"Tháng sau là sinh nhật của anh, anh hy vọng vào ngày đầu tiên của tuổi hai mươi ba, em sẽ trở thành người vợ hợp pháp. của anh."

Tô Thi Hàm nghe Tân Lãng cầu hôn, ánh mắt không khỏi đỏ lên.

Ba bé con nấp ở phía sau không thể đợi được nữa, baba đã nói rằng không được ra ngoài cho đến khi mẹ nói mẹ đồng ý, thế nhưng họ đã nấp ở sau bức tường từ nãy giờ mà tại sao mẹ vẫn luôn không nói gì?

Sau đó, Khả Hình là người đầu tiên lao ra khỏi vòng tay của người lớn, chạy ra phòng khách, đứng sau lưng baba và nói với Tô Thi Hàm, "Mama, ma ma trả lời ba ba đi! Quan trọng nha!"

Bé con nói không rõ ràng nhưng Tô Thi Hàm vẫn hiểu được. là con gái đang thúc giục cô mau đồng ý với Tân Lãng.

Với em gái dẫn đầu, Huyên Huyên và Vũ Đồng cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, thúc giục Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm bị ba đứa nhóc chọc cười, dáng vẻ cô vừa khóc vừa cười thực sự có chút không đáng yêu cho lắm.

Cô vươn tay trái thon thả của mình về phía Tần Lãng, nhẹ nhàng nói: "Em đồng ý!"

Cô nói xong, trực tiếp nâng Tần Lãng lên, sau đó kiễng chân lên rồi dùng sức hôn lên miệng hắn.

Ông bà Tần, còn có Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đang trốn sau bức tường cũng nghe thấy Tô Thi Hàm nói Em đồng ý thì lập tức bọn họ từ sau bức tường đi ra vui vẻ mà vỗ tay.

Vừa đi ra thì nhìn thấy Tô Thi Hàm kiễng chân, ôm cổ Tân Lãng hôn khiến bốn vị phụ huynh phải trợn tròn mắt nhìn.

Tô Thi Hàm không ngờ cha mẹ hai bên cũng đến. Khi nhìn thấy họ, Tô Thi Hàm chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống trong đó.

Nhưng trên mặt đất không có lỗ thủng nào mà chỉ có một tấm chắn hình người.

Nên Tô Thi Hàm chỉ có thể nhào vào trong vòng tay của Tân Lãng, xấu hổ không dám nhìn ai.

Tân Lãng không nhịn được cười, ôm vợ rồi xoay người lại.

Hiện tại Phương Nhã Nhàn đã mang thai được sáu tháng, bụng bà phình to rõ ràng. Bây giờ bà đi đâu cũng có Tô Vĩnh Thắng ở bên cạnh cẩn thận nâng đỡ.

Nhìn con gái lúc này, Phương Nhã Nhàn vừa cười vừa nói:

"Con, đứa nhỏ này! Làm gì cũng đã làm rồi, còn gì phải ngại ngùng, xấu hổ nữa chứ!"

Bà Tần cũng nói: "Đúng vậy, con dâu! Tuy rằng con và Lãng Lãng chưa nhận được giấy đăng ký kết hôn nhưng vừa rồi chúng ta đã chứng kiến một màn cầu hôn lãng mạn, trong lòng của chúng ta, con đã là con dâu của mẹ rồi!

“Con hôn con trai của mẹ, đừng nói là trước mặt chúng ta, cho dù là trước mặt của tất cả mọi người thì cũng là điều dễ hiểu mà."

Tô Thi Hàm nghe xong lời của hai người mẹ thì sắc mặt hoàn toàn đỏ lên, cứ như vậy trốn trong vòng tay của Tân Lãng.

Tân Lãng không còn cách nào khác, ôm lấy vợ, nắm chặt tay trái đeo nhẫn kim cương, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Vợ à, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi thì đời này em không thể chạy trốn được!"

Tô Thi Hàm ngượng ngùng nằm trong vòng tay của hắn. Nghe thấy lời này, cô không khỏi ngọt ngào gật đầu.

Ba đứa nhỏ thấy baba và mama ôm nhau nên cũng chạy đến, cả nhà ôm nhau mừng rỡ.

Mấy vị trưởng bối cũng vui mừng nhìn hai người họ.

Cuối cùng kết thúc thật viên mãn, thật tuyệt!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom