Chương 360


Châu Thiện có chút nóng nảy, đi lòng vòng trong phòng.
Vì sao cố tình là Lục Áp.
Giọng nói trong trẻo êm tai của Phó Kỳ Thâm vang lên ngoài cửa:
“Cơm nấu xong rồi, ra ăn cơm.”
Châu Thiện cắn răng, lao qua mở cửa ra, nhìn thấy Phó Kỳ Thâm thì không kiềm được ngứa răng:
“Lúc trước cậu lừa tôi, nói tôi là bạn gái của cậu?”
Biểu cảm trên mặt Phó Kỳ Thâm tan vỡ.
Sau khi Châu Thiện thu về nước Vong Xuyên, nhìn thấy Mạn Châu Sa Hoa vô tận thì ký ức hỗn loạn, hoàn toàn quên Phó Kỳ Thâm. Phó Kỳ Thâm nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa dối cô rằng cậu là bạn trai của cô. Mạn Châu Sa Hoa là hoa Bỉ Ngạn, hoa ký ức, sau khi Châu Thiện bóp nát đóa Mạn Châu Sa Hoa thuộc về mình thì tất cả ký ức trở về.
Cô cố ý không suy nghĩ kiếp trước, bây giờ cô là Châu Thiện, không phải Lâm Tuế Hàn, cũng không là Sơn Từ.
Phó Kỳ Thâm muốn nói lại thôi:
“Đúng.”
Cậu thừa nhận rồi? Dứt khoát quá nhỉ!
Nhịn đi, cậu ấy là Lục Áp, là Lục Áp, nếu lỡ tay đánh chết thì cô biết đi đâu trả nợ nữa?
Đoạn nhân quả Châu Thiện giết Lục Áp đã trả sạch trong lôi kiếp, nhưng cô lấy pháp bảo của người ta, người ta dùng chút linh lực cuối cùng chế tạo Tử Sát Thương cho cô làm pháp khí, vậy nên Châu Thiện lại nợ y nhân quả.
Bởi vì cô không trả xong nhân quả nên Ngọc Đế cho cô đầu thai trở thành Lâm Tuế Hàn, một là vì trả nhân quả với bà Lâm, thứ hai là trả nhân quả cho tàn hồn Lục Áp.
Kết quả chẳng những không trả hết, còn nợ tiếp món nợ tình, cô đành phải đầu thai trở thành Châu Thiện để trả.
Hôm nay nếu như đánh chết Phó Kỳ Thâm, cô sẽ lại mắc nợ nhân quả, lặp đi lặp lại, quả thực đời đời kiếp kiếp đều phải dây dưa với oan gia này!
Nghĩ đến đây, Châu Thiện không kiềm được rùng mình một cái.
Cô siết chặt nắm tay, dữ tợn nhếch môi cười tươi:
“Việc nhỏ, việc nhỏ, chúng ta đi ăn cơm.”
Mắt Phó Kỳ Thâm lóe tia sáng, dường như nghĩ tới cái gì, không kiềm được cười khẽ.
Châu Thiện nghĩ thông mọi thứ cảm thấy tinh thần phơi phới, làm công đức không phải mấu chốt, cô chỉ cần trả lại tất cả nhân quả đã nợ Tiêu Trường Các chắc có thể trực tiếp phi thăng quay về vị trí cũ.
Vấn đề là, nợ tình thì phải trả bằng cái gì?
Sau khi ăn xong, vẻ mặt Châu Thiện nghiêm túc kêu Phó Kỳ Thâm vào phòng mình.
Dao găm, cục chặn giấy Kỳ Lân, roi rắn, ấn Phiên Thiên, đống bảo bối kỳ ảo mà Châu Thiện cất chứa mấy năm nay cứ như thế chất đống trong phòng, chói mù mắt người.
Châu Thiện mạnh vung tay, rộng rãi nói:
“Thích cái gì cậu cứ lấy đi, đừng khách khí với tôi.”
Phó Kỳ Thâm không thèm nhìn những pháp khí mà chỉ cần lấy ra một món có thể làm giới phong thủy náo động, chậm rãi hỏi:
“Nhìn trúng cái gì, liền có thể lấy cái gì?”
Châu Thiện đầu tiên là gật đầu, cô đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Nhưng giây sau trong lòng cô dâng lên linh cảm không may:
“Cậu vừa ý cái gì?”
Phó Kỳ Thâm cũng không nói gì, nhưng đôi mắt màu hổ phách của cậu cứ dán chặt vào cô.
Châu Thiện vô cớ cảm thấy có chút chột dạ, né tránh quay đi: “Đừng nhìn tôi, chọn đồ đi chứ.”
Cô cố tình dằn mạnh phát âm của từ “đồ”, chính là để tránh cho Phó Kỳ Thâm khỏi phải bới móc chỗ nào kỳ lạ.
“Cậu nhớ ra rồi.” Giọng điệu của Phó Kỳ Thâm không có nghi vấn, mà chắc chắn một cách lạ thường.
Lúc này đây cô đứng trước mặt Phó Kỳ Thâm, lại cảm thấy mình giống như kẻ phạm tội. Thực ra cũng đúng là kẻ phạm tội, thời điểm Lâm Tuế Hàn bị lò luyện đơn luyện hóa, thần hồn của cô cũng bắt đầu quy vị, ký ức lúc làm người không ngừng cuộn trào trong đầu cô.
Cô nhớ tới lời hứa đó, lời hứa mà chính mình đã hứa với Tiêu Trường Các, cũng chính vì lời hứa đó mà cô phải chịu khổ sở trong lò luyện đan mấy chục năm, oán khí càng ngày càng sâu.
 
Chương 361


Nhưng khi cô tái thăng làm thần, lời hứa đó đã không còn quan trọng đến vậy nữa.
Thời gian cô làm người cộng với làm quỷ cũng không nhiều hơn trăm năm, ngày tháng làm thần tiên lại tới mấy chục ngàn năm, lúc Lâm Tuế Hàn tan thành mây khói vẫn không nỡ quên đi người và việc, nhưng đối với Sơn Từ mà nói, chẳng qua là cát sỏi trong biển lớn, thoáng buông tay thì biến mất không thấy tăm tích.
Không giữ lại ký ức của một kiếp đó, không phải vì sợ khổ, cũng không phải sợ đau. Mà căn bản không có khát vọng đến kiếp sau tìm Tiêu Trường Các, cho nên dứt khoát xóa hoàn toàn lời hứa đó trong ký ức.
Cô nói với bản thân mình là Sơn Từ, không phải Lâm Tuế Hàn.
Nhưng cô không ngờ được, Tiêu Trường Các sẽ bên cầu Nại Hà đợi cô ba trăm năm, sau đó lại khổ sở tìm kiếm trong từng thế giới nhỏ bé.
Có đáng không? Cô rất muốn hỏi.
Cô không phải người, chỉ là hòn đá cứng, có dục vô tình. Cho nên cô không hiểu.
Châu Thiện chớp mắt, tiếp tục giả câm giả điếc: “Nhớ lại cái gì?”
Phó Kỳ Thâm nặng nề nhìn cô, ánh mắt có nỗi thất vọng không nói ra được: “Lâm Tuế Hàn.”
Không phải Châu Thiện, không phải Thiện Thiện, không phải cậu, là Lâm Tuế Hàn.
Châu Thiện cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, cô kinh ngạc nhìn Phó Kỳ Thâm: “Cậu!”
Phó Kỳ Thâm rất cao, chiều cao của cô chưa đến 165, nhưng Phó Kỳ Thâm đã cao tới 183 từ lâu rồi, cao hơn cô gần một cái đầu, nhưng hiện giờ, Châu Thiện lại cảm thấy cậu càng giống như người khổng lồ, mà mình lại là tiểu nhân đã làm chuyện trái với lương tâm.
Cậu ấy biết, cậu ấy vậy mà lại biết……
Đầu óc Chu Thiện một mảnh trống rỗng.
Phó Kỳ Thâm thấy thế cười khổ: “Từ sau hống độc lần đó, cậu trị thương cho tôi, rót vào rất nhiều pháp lực. Trên người tôi vốn đã có cấm chế do Ngọc Đế hạ vào, pháp lực của cậu lại mở cấm chế đó ra, ký ức trước kia, dần dần tôi đã nhớ hết toàn bộ.”
“Đóa mạn thù sa hoa kia, là tôi đưa cho âm binh.” Cậu khôi phục lại vẻ thản nhiên, dường như đang nói về một chuyện không liên quan đến mình: “Ngày tháng dưới hoàng tuyền địa phủ quá buồn tẻ, tôi lật tung cả biển mạn thù sa hoa, vậy mà tìm được đóa hoa đó của cậu, bèn ngắt xuống hong khô.”
Châu Thiện vẫn đang ngây ngốc lắng nghe.
Tâm tình vốn dĩ kích động của Phó Kỳ Thâm cũng trở nên bình tĩnh: “Lời của Diêm Vương, tôi cũng nghe thấy rồi. Cậu vì trả nợ mà tới, những năm này cậu giúp đỡ tôi nhiều như vậy, còn cứu tôi hai lần, nợ đã sớm trả hết, cậu không còn nợ tôi nữa.”
Châu Thiện cảm ứng được, Phó Kỳ Thâm vừa nói xong câu “cậu không còn nợ tôi nữa”, quyển “Đạo Đức Kinh” giữa trán cô chớp mắt trở nên ấm áp, linh lực dồi dào tràn ngập quyển sách, dần tràn ra tứ chi xương cốt của cô.
Công đức của “Đạo Đức Kinh”, vậy mà viên mãn trong lúc này.
Trước khi Châu Thiện vẫn luôn muốn “Đạo Đức Kinh” sớm công đức viên mãn một chút, để cô còn về núi Vô Tà của mình tiếp tục ngủ nghê, lúc thức dậy thì đi tới động phủ các nhà ghé chơi, kiếm chút rượu uống.
Hiện giờ công đức viên mãn, cô ngược lại không kích động như trước kia từng tưởng tượng, trong lòng trống rỗng như thiếu cái gì đó.
Ánh sáng công đức ngập tràn trong phòng, Phó Kỳ Thâm có mắt âm dương, tự nhiên nhìn thấy được rõ ràng, cậu nghĩ tới điều gì, sắc mặt thay đổi, nhưng chớp mắt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Chúc mừng thượng thần, được như ước nguyện.”
Châu Thiện chưa từng giấu cậu, trước kia cậu từng hỏi cô tại sao lại muốn làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô cũng trả lời một cách hiển nhiên: “Đương nhiên là để sớm tích cóp đầy đủ công đức, còn về trời làm một thần tiên tiêu dao tự tại.”
Thực ra cũng không đau lòng đến thế, cậu đến Lục Áp là ai cũng không biết, chỉ nhớ kiếp trước của mình là Tiêu Trường Các, đời này là Phó Kỳ Thâm.
 
Chương 362


Tiêu Trường Các thích Lâm Tuế Hàn, cho nên cậu đã đợi ba trăm năm, tìm kiếm hơn tám trăm năm, cộng lại tổng cộng là hơn một ngàn năm, đầu tiên là vì lời hứa đó, nhưng đến lúc tìm kiếm lâu như vậy vẫn không tìm thấy, bèn trở thành lo lắng.
Giờ thì cậu biết rồi, Lâm Tuế Hàn không những bình an, mà còn là thượng thần tu vi cao thâm thông tỏ mọi thứ, cậu cũng chẳng còn gì tiếc nuối.
Phó Kỳ Thâm thích Châu Thiện, thích một người, chỉ mong người đó vui vẻ. Cô muốn làm thần tiên, vậy thì đi làm thôi.
Giờ cậu lại thấy biết ơn vì kiếp này mình không trở thành người yêu với Châu Thiện, đỡ phải thiếu tiếp một món nợ tình.
Châu Thiện vừa muốn nói gì đó, lại thấy trước mắt một luồng ánh sáng trắng lướt qua, chớp mắt không còn phản ứng.
Sắc mặt Phó Kỳ Thâm thay đổi liên tục, xông lên trước một tay đỡ lấy thân xác mềm oặt của cô, cậu thử kiểm tra hơi thở của Châu Thiện, lại bắt mạch cho cô, hô hấp vẫn có, mạch đập vẫn còn, nhưng thân xác trước mắt này không hề nhúc nhích, dường như đã mất đi sinh khí.
Quả nhiên……vẫn là đi rồi.
Phó Kỳ Thâm rốt cuộc không nhịn nổi bắt đầu run rẩy, cậu cúi đầu bế Châu Thiện lên, cẩn thận đặt cô lên giường.
Trong mắt Sơn Từ lúc này chỉ duy có nhất một màn sương mù như tuyết trắng, trong sương như ẩn hiện một bóng người.
Cô nhanh chóng đến bên cạnh người đó, khi nhìn thấy cách ăn mặc của người tới, trong lòng rất thất vọng.
Người tới để quả tóc đầu đinh, mặc chiếc áo phông và quần sóc, đang cầm một thứ bóng loáng như viên gạch và la hét ầm ĩ ở đó.
“Angela, kỹ năng hai của ngươi phóng vào đâu đó!”
“Dương Tiễn ngươi là đồ đần đấy à?”
Sơn Từ biết thứ này, gọi là điện thoại thông minh, là linh cảm mà thiên đình có được từ thế giới nhỏ khác, do sản vật do Lão Quân đi đầu làm ra. Lão Quân từng tặng cô một cái, lúc đó cô đã dùng nó làm gạch để đập quả óc chó, sau đó thì vỡ nát. Lúc ấy cái điện thoại này không có những chức năng thế này, chỉ có một nhóm để thuận tiện liên lạc.
Sơn Từ mặt lạnh tanh chọc vào vai thiếu niên kia: “Tam Thái Tử.”
Na Tra không kiên nhẫn vỗ tay cô ra: “Làm gì đó, không thấy đang chơi à.”
Hắn tiếp tục thao tác Na Tra trên màn hình khóa chính xác vào nhân vật của bên địch, bật tuyệt chiêu bay vọt qua, đột nhiên nhớ tới gì đó, tay run rẩy, điện thoại thông minh rơi bộp xuống.
Cùng lúc này, nhân vật bên địch được kỹ năng hai của Đại Kiều bên địch đưa về suối nước, đầu hắn đâm vào suối nước bên địch, trong điện thoại vang lên “You have been slained” một cách vô tình.
Na Tra quay đầu lại: “Thần Quân, đã lâu không gặp.”
Sơn Từ vẫn không có chút biểu cảm: “Sao lại là ngươi, tiên sứ tiếp dẫn trước kia đâu?”
Na Tra hết sức hùng hổ: “Ta chơi game trong lúc làm việc bị lão đạo bắt được, lão đại đày ta đến chỗ này dẫn độ thần tiên phi thăng, kết quả tới đây lâu vậy rồi chỉ độ được một con rùa già.”
Chỗ tiên sứ tiếp dẫn ở chính là bên trong bình tiên chướng, phụ trách liên thông hai người người và trời, nếu có thần tiên phi thăng, bình tiên chướng mở ra, tiên sứ tiếp dẫn phụ trách nói rõ quy tắc cơ bản của tiên giới, sau đó đón thần vào tiên giới. Vô cùng nhàn rỗi, cũng rất buồn tẻ nhạt nhẽo.
“Người ta là Lão Nguyên, không phải con rùa già.”
Na Tra xoa gáy rồi cười hề hề: “Thần Quân ngài cuối cùng cũng về rồi, ta nói ngài nghe ngày tháng qua lão đạo sắp bị Tinh Hoa phiền chết rồi, mỗi ngày đi làm đều bị chặn trong văn phòng, không thể thoát thân. Giờ ngài trở về thì tốt quá.”
Châu Thiện đứng tại chỗ, vẻ mặt đen tối khó hiểu.
Na Tra cũng nhớ tới chức trách công việc của mình rồi: “Ta đưa ngài về tiên giới đã, bình tiên chướng này chỉ mở một canh giờ, phải nhanh lên mới được. Giờ thiên đình sôi nổi hơn nhiều rồi, thượng thần quy vị vừa hay là lý do để mấy lão già thích náo nhiệt kia tổ chức yến tiệc, nhất định phải làm lớn tổ chức mấy ngày mấy đêm để đón gió tẩy trần cho ngài.”
 
Chương 363


Giọng nói của Sơn Từ mờ mịt như mây mù: “Tam Thái Tử, ngươi nói thiên đình có tốt không?”
Na Tra nghi hoặc nhìn cô, không hiểu ý cô: “Thiên đình có Quỳnh Tương ngọc dạ, bốn mùa hoa tươi, có thể đạp gió cưỡi mây, phút chốc đi ngàn dặm, linh khí dồi dào, tháng năm an lành. Có đồ ngon ăn, có rượu uống, có game chơi, trên đời này còn có chỗ nào tốt hơn tiên giới sao?”
Sơn Từ nói: “Đúng là rất tốt, cực kỳ tốt.”
Na Tra thật sự có chút khó mà hiểu được vị thượng thần này, cũng phải, trước đây cô vẫn luôn ru rú trong nhà, lúc tỉnh lại thỉnh thoảng đến nhà ai đó chơi, lần trước lúc gặp cô vẫn còn ở Côn Luân, cha hắn Lý Thiên Vương bị phạt đến chỗ đó đếm chim chóc. Thiên đình hàng vạn thần tiên, chỉ có mỗi Sơn Từ Thần Quân thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Có điều những thứ này đều không phải trong phạm vi trách nhiệm của hắn, giờ việc hắn phải làm chỉ là tiếp dẫn thần tiên và chơi game, chơi game, chơi game……
Na Tra cất điện thoại vào, dẫn cô tới cửa ra của bình tiên chướng nối với thiên đình, vừa dẫn đi vừa lảm nhảm: “Núi Vô Tà của Thần Quân đúng là kỳ lạ, Tinh Hoa tìm Hoa Thần, Thủy Thần và Hậu Tắc đến núi Vô Tà, muốn trồng đầy linh thực hoa quả trên núi Vô Tà, nhưng bất kể trồng cái gì, đều chết khô hết cả.”
Bởi vì núi Vô Tà là vùng đất man hoang, cỏ cây không mọc nổi, không có một mảnh đất, không có một giọt nước, chỉ có vách đá và nham thạch phủ khắp núi đồi.
Na Tra cứ dẫn đi mãi, sau phát giác ra mà nhìn cô: “Thần Quân, sao ngài không đi nữa?”
Châu Thiện ngơ ngẩn nhìn lối ra giơ tay là có thể với tới trước mặt kia, chỉ cần bước về trước thêm một bước nữa, chỉ cần một bước, cô sẽ vẫn là Sơn Từ Thần Quân uy danh lẫy lừng đó, cô có thể tiếp tục tiêu dao tự tại trên núi Vô Tà, thỉnh thoảng đi kiếm chút da lông ở động phủ của hồ ly, đi đến địa cung của Tửu Tiên uống chút rượu, đến rừng tử trúc ở Tây Hải bắt vài con cá chép nướng ăn.
Chỉ một bước đơn giản như vậy, cô lại chần chừ không bước ra nổi.
Na Tra thấy cô ngẩn ngơ không nói, cũng không thúc giục nữa, đợi một lúc liền chộp lấy điện thoại tiếp tục chơi game. Lần này hắn đeo tai nghe vào, dù sao mấy thượng thần này đều rảnh rỗi quá mức, cô muốn đứng đó suy ngẫm cuộc đời thần tiên thì đứng thôi, cùng lắm một canh giờ qua đi, hắn trực tiếp đá người ta xuống……bỏ đi, Sơn Từ Thần Quân đánh người đau lắm, hắn vẫn nên đẩy về thiên đình thì hơn.
Na Tra dứt khoát ngồi xuống, đánh xong một ván, bị người ta giẫm xuống chân hành hạ, hắn không cam tâm, lại kết bạn bắt đầu đánh tiếp.
Sau khi đánh được mười mấy ván, bị hệ thống lành mạnh cưỡng ép thoát game, mảnh không gian này vẫn là sương mù trắng xóa, Na Tra mới bừng tỉnh.
Vừa ngẩng đầu, thân hình đang đứng đó vẫn đứng đó một cách ngay ngắn.
Khoảng thời gian này, đâu chỉ trôi qua một canh giờ, sắp tới hai canh giờ luôn kìa!
Hắn nhìn lần nữa, lối ra đã đóng từ đời nào!
Cùng lúc này, Sơn Từ nghĩ thông suốt chuyện gì: “Ta không về thiên đình nữa.”
Na Tra kinh hoảng thất sắc: “Cái gì?”
Cô muốn tiếp tục ở lại nhân gian.
Cô luyến tiếc Phan Mỹ Phượng, luyến tiếc Châu Gia Bình, luyến tiếc Thẩm Băng, thậm chí là Trần Thiên Tông, không nỡ nhất, vẫn là người nọ.
Sơn Từ đã sống trăm mấy ngàn năm, thời gian đối với cô chẳng qua chỉ là con số, thương hải tang điền đối với cô không hề có ý nghĩa, nhưng bất kể là Lục Áp Chân Quân, hay là Tiêu Trường Các, hoặc là Phó Kỳ Thâm, mỗi người đều để lại dấu ấn mạnh mẽ trong cuộc đời thần tiên dài đằng đẵng của cô.
Sơn Từ chầm chậm thở ra một hơi, nụ cười tươi tắn.
Na Tra không hiểu nổi: “Ngài cười cái gì?”
“Hoa đào nở rồi.”
“Ở đâu?”
Châu Thiện xòe tay ra, một đóa hoa đào đẹp đẽ nở rộ sáng quắc trong lòng bàn tay: “Nhìn đi.”
 
Chương 364


Na Tra sửng sốt, lòng bàn tay nở hoa đào, là thần tiên động tình mà nở ra, hắn thấy trên tay Tinh Hoa từng nở ra, trên tay Lôi Công Điện Mẫu từng nở ra, thậm chí là vị Thanh Nguyên Đế Quân không có tình căn trong truyền thuyết kia, khi Tinh Hoa tiên tử trở về, cũng từ trong lòng bàn tay chậm rãi nở rộ một đóa hoa đào e ấp.
Giờ hoa đào của Sơn Từ Thần Quân cũng nở rồi, là vì mùa xuân đã tới rồi sao?
Sắc mặt Na Tra lộ ra ánh sáng kỳ dị: “Thần Quân, ta vẫn còn nhỏ, ta còn chưa tới ba ngàn tuổi, ta chỉ là một đứa trẻ, ngài không thể xuống tay với ta được.”
Sơn Từ: “Cái gì?”
Na Tra yếu ớt chỉ vào đóa hoa đào nở ra trong lòng bàn tay cô: “Đóa hoa này là nhìn thấy ta mới nở ra, Thần Quân chẳng phải nhìn trúng ta rồi sao?”
Sơn Từ: ……
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với đồ trẻ ranh.”
Na Tra cảm thấy chính mình lại bị ấn xuống sàn cọ xát: “Thần Quân,, thực ra ta cũng không còn nhỏ nữa, sắp sửa thành niên rồi, thành niên là có thể yêu đương được.”
Sơn Từ: “Xéo!”
Cô khí thế hùng hổ đi trở về, Na Tra sải bước lên theo: “Ngài muốn đi đâu?”
Sơn Từ: “Về nhà.”
Na Tra: “Không được, giờ thông đạo đã đóng, ngài không đi đâu được hết, trừ phi có người phi thăng, không gian này mới có thể mở ra lần nữa.”
Mụ nội nó……
Sơn Từ bầu bạn với Na Tra đợi ở không gian đó tận bảy tám mươi năm, mới đợi được lạc đà tinh ở một thế giới nhỏ khác nhờ vào việc cứu người trong sa mạc tích đủ công đức, phi thăng thành tiên.
Lúc đó, “Vương Giả Vinh Diệu” đã sập tiệm, bọn họ trước sau chơi đến ba bốn trò game mobile, đến lúc thông đạo trong bình tiên chướng lần nữa mở ra, Châu Thiện cảm thấy mình sắp sửa khô héo đến nơi rồi.
Cô ngơ ngác mở lòng bàn tay ra, đóa hoa đào đó cảm ứng được sự tồn tại của cô, vô cùng hớn hở chui từ trong lòng bàn tay ra. Hoa vẫn còn, tình vẫn còn.
Cô không chút lưu luyến đi tới con đường mà mình đến.
Na Tra tiễn con lạc đà tinh đó đi, nhìn theo bóng dáng rời đi phóng khoáng của cô mà luyến tiếc: “Thần Quân, nhớ thường đến chơi đấy.”
Sơn Từ dừng lại một chút: “Tam Thái Tử, ta cảm thấy ngươi thích hợp đi làm ăn.”
Na Tra hỏi: “Làm ăn gì?”
Sơn Từ mỉm cười: “Di Hồng Viện.”
Lần nữa có được cảm giác thân xác, phảng phất từ bầu trời lơ lửng trở về thực tế, Châu Thiện chậm rãi mở hai mắt ra, đối với ánh sáng chiếu vào trong mắt vẫn là có chút khó thích ứng.
Cô y tá nhỏ đang cắm kim tiêm dinh dưỡng cho người thực vật đột nhiên cảm thấy cơ thể của người thực vật cử động một chút, mũi kim cắm lệch rồi.
Y tá nhỏ khó mà tin ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt kiều diễm như hoa xuân, dung nhan diễm lệ, vô cùng xinh đẹp, cô y tá nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn “người thực vật” đứng dậy, rút kim tiêm ra, rời đi……
Đợi người đi rồi cô ấy mới khôi phục lại trong trạng thái ngơ ngẩn, nghĩ tới điều gì, sắp phát điên tới nơi: ‘Y tá trưởng, người thực vật ngủ tám năm đó bị tôi đâm cho tỉnh rồi!”
Châu Thiện mặc đồ bệnh nhân, đi trên phố lớn của thủ đô như người ngốc, tám năm qua đi, thủ đô biến chuyển từng ngày, thay đổi đến mức cô không còn nhận ra.
Đây còn là thủ đô trước kia sao? Giờ cũng quá phồn hoa rồi đấy.
Châu Thiện nhìn ngựa xe như nước trước mặt, những tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất và những màn hình LED cực lớn lần lượt phát quảng cáo.
Thị lực của cô tốt, lúc nhìn thấy quảng cáo cực lớn cách mấy trăm mét thì sửng sốt.
Trên quảng cáo viết là “Quán quân thi đấu phong thủy tướng thuật —— Phó Kỳ Thâm”.
Cô ngây ngốc đi tới dưới tấm biển quảng cáo đó, gần biển quảng cáo là bến xe buýt, có một đám các cô gái đang đợi xe, trong đó có một cô gái thanh tú nhìn vào biển quảng cáo ôm lấy mặt nhìn say mê: “Chồng tôi đó, đẹp trai không.”
 
Chương 365


Ánh mắt Châu Thiện sắc lạnh, phóng vút qua, trong giọng nói mang chút nóng nảy: “Phó Kỳ Thâm kết hôn rồi?”
Cô gái đó choáng váng: “Vẫn chưa……nhỉ.”
Chu Thiện cười không nổi: “Vậy là đính hôn rồi.”
Mấy cô gái khác ríu rít kêu lên: “Nói bậy bạ.”
“Chồng tôi vừa đẹp trai lại có tiền, còn biết xem phong thủy, có cô gái nào xứng với anh ấy chứ?”
“Nếu anh ấy không cố gắng thì phải quay về kế thừa sản nghiệp rồi, một người nỗ lực như vậy, sao có thời gian yêu đương chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, không thể kết hôn.”
Châu Thiện không get được mấy từ ngữ tân tiến như vậy, có chút khó nói thành lời: “Chồng của……các cô?”
Các cô gái hùng hồn: “Đúng vậy, chồng của bọn tôi.”
Cô phát hiện, cô khả năng có lẽ đại khái ước chừng thật sự lạc hậu rồi.
Lúc Phó Kỳ Thâm nhận được tin tức của bệnh viện, là đang làm việc đúng quy củ trong tòa nhà của Hiệp hội Huyền Học, sau khi anh cúp máy, đứng trên tầng cao tòa nhà nhìn xuống, miên man bất định.
Nhìn mãi nhìn mãi, anh giật phắt áo vest trên ghế xuống, sải bước đi ra ngoài.
Lúc dựa theo chỉ dẫn của la bàn tìm được người đó, cô đang bị mấy cô gái vây quanh ở bến xe buýt, làm như thật mà giúp người ta……xem tướng tay.
Phó Kỳ Thâm dừng xe ở chỗ đậu bên lề đường, vừa không ấn còi, cũng không nhúc nhích, chỉ ngơ ngẩn nhìn người kia cách đó không xa.
Thời gian tám năm, Trần Thiên Tông đã mất, ông bà Châu đã già, nhưng thời gian tám năm dường như không để lại chút vết tích nào trên người cô.
Năm đó anh rõ ràng biết Châu Thiện đã đi rồi, trở về thiên đình tiếp tục làm thần tiên tiêu dao tự tại của cô, nhưng lòng anh vẫn có một tia ý nghĩ vọng tưởng, đưa cô vào bệnh viện.
Một năm, hai năm, ba năm……cho đến bây giờ, tròn tám năm, ông bà Châu đều đã từ bỏ hy vọng, bọn họ ở thủ đô không quen, rơi lệ trở về thành phố Bình Viễn.
Nhưng không biết tại sao, anh vẫn ở lại nơi này chờ đợi.
Cao ốc của Hiệp hội Huyền Học đã dời đi, anh trở thành Hội trưởng mới, bởi vì tia ý nghĩ viển vông ấy, anh mua một tòa nhà lớn, gần ngay bệnh viện, anh chuyển Hiệp hội đến chỗ đó, thuận tiện mỗi ngày đến bệnh viện trò chuyện.
Hôm qua anh vừa mới tới, người này vẫn như ban đầu, nằm yên trên giường, anh niệm chú, trò chuyện với cô, vẫn không hề nhúc nhích.
Một ngày không gặp, người này đã sống lại rồi.
Đời người thật sự là kỳ tích.
Châu Thiện cười tủm tỉm xem xong tướng tay cho một cô gái: “Nhân duyên của cô đến vào năm hai mươi lăm tuổi, vợ chồng hòa hợp, bên nhau đến già.”
Cô cảm ứng được gì đó, nghiêng đầu nhìn về bên phải, một ánh mắt kia, đối với Châu Thiện mà nói là tám năm, đối với Lâm Tuế Hàn là ngàn năm, đối với Sơn Từ mà nói……là vạn năm.
Mấy cô gái theo ánh mắt cô nhìn đi, lập tức trở nên điên cuồng: “Phó Kỳ Thâm!”
Người thật ngay trước mắt, ngược lại không gọi ra được từ “Chồng” này nữa.
Gió xiên hiu hiu thổi, hoa lá xào xạc, ánh nắng trong veo chiếu xuống con đường dọc theo bóng cây tạo thành những đốm sáng tròn xoe.
Châu Thiện đứng ở trạm xe buýt, Phó Kỳ Thâm mở cửa xe ra, cách nhau chưa tới trăm mét, cuối cùng nhoẻn miệng cười.
Người phàm đều có thọ số, thọ số của Phó Kỳ Thâm dừng vào năm tám mươi tuổi.
Lúc Phó Kỳ Thâm còn trẻ là một anh chàng đẹp trai, năm tám mươi tuổi là một ông lão đẹp trai tinh thần quắc thước, cho dù nằm trên giường bệnh, khí thế vẫn vô cùng đầy đủ.
Anh một đời đuổi quỷ cứu người, lại nhận không ít đệ tử, lúc lâm chung, những người được anh cứu và đệ tử đều khóc lóc bên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết vô cùng đau lòng.
Tiếng than khóc của bọn họ khiến Châu Thiện cực kỳ mất kiên nhẫn, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra khỏi giường bệnh: “Có não ruột không, đi ra ngoài mà khóc.”
Khi Phó Kỳ Thâm nằm trên giường, không thấy dáng vẻ già yếu, nhìn từ ngoại hình giống người sáu mươi mấy tuổi hơn, chẳng qua suy cho cùng đã già, anh thở dài một tiếng: “Em chẳng thay đổi chút nào.”
 
Chương 366


Hơn năm mươi năm trôi qua rồi, dung nhan Châu Thiện vẫn như ban đầu.
Cô ngồi xuống, nắm lấy bàn tay thõng xuống của Phó Kỳ Thâm: “Em là thần tiên mà, đương nhiên sẽ không già.”
Xác thịt người trần của cô đã chết trong khoảnh khắc thần hồn rời đi, trước là nhờ pháp lực của Phó Kỳ Thâm nuôi dưỡng, sau đó đợi khi cô trở về, bèn dựa vào pháp lực tự thân của cô ôn dưỡng, cũng chính vì vậy, thời gian không khắc ra được chút dấu vết nào trên người cô.
Để né tránh miệng lưỡi người ngoài, năm Phó Kỳ Thâm bốn mươi lăm tuổi, Châu Thiện tiễn đưa cha mẹ đã mất, bèn bắt đầu ít giao du với bên ngoài.
Cũng không phải ít giao du bên ngoài, vì dù sao vẫn còn một số bạn bè. Những bạn bè đó đều thân cận, biết được dị tượng của cô, nhưng sẽ không nói năng linh tinh. Hiện giờ trong phòng bệnh đa phần đều không biết cô là vợ của Phó Kỳ Thâm nổi danh cả nước, đều cho rằng cô chỉ là đệ tử đắc ý mà Phó Kỳ Thâm thu nhận lúc tuổi về chiều.
Châu Thiện coi nhẹ sống chết, biết được sẽ có một khắc này tới nên cũng không đau lòng, chỉ là trong lời nói có chút chán nản: “Chẳng qua không thể sinh cho anh được đứa con, thực sự nuối tiếc.”
Thân xác người phàm của cô đã chết, linh hồn là thần, dù Phó Kỳ Thâm có năng lực lớn cỡ nào rốt cục cũng là người phàm, người phàm và người chết kết hợp, đương nhiên không thể sinh con.
Phó Kỳ Thâm lại thấy không sao cả: “Chỉ hai người chúng ta thôi, thật tốt.”
Châu Thiện vuốt phẳng tóc mai lộn xộn của anh, cô vừa nhìn đã nhận ra, Phó Kỳ Thâm thật sự đã tới ranh giới sống chết rồi.
Hiện giờ linh khí suy tàn, người phàm gần như không thể nào phi thăng thành tiên, những vị tiểu tiên của thiên đình hiện nay, trên cơ bản đều là động thực vật tu luyện thành tinh thành quái phi thăng lên. Nếu như có đủ linh khí, cô hoàn toàn có thể để Phó Kỳ Thâm cũng tu tiên.
Lòng biết người đàn ông trước mắt này sắp sửa rời đi rồi, trong mắt Chu Thiện cuối cùng nhịn không được có chút ánh nước, cô nói qua loa một câu: “Anh đợi em, em sẽ đến tìm anh.”
Phó Kỳ Thâm nhớ lại lời hứa kiếp trước, mỉm cười, nhưng tinh thần anh vẫn hiền hòa: “Được, anh đợi em.”
Châu Thiện áp người xuống đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng xuống môi anh: “Anh yên tâm, em rất nhanh sẽ tìm thấy anh. Đến lúc đó em mang theo một bó hoa tới, nuôi dưỡng hồn phách anh vào hoa mang về thiên đình, đợi ngàn năm vạn năm sau, linh khí của thiên đình đầy đủ, anh nhất định sẽ trở thành tiên.”
Quai hàm Phó Kỳ Thâm cử động một chút, muốn nói lại thôi.
Châu Thiện bất giác lại nắm chặt hai tay anh: “Anh muốn nói gì?”
“Đừng mang theo hoa, cây cũng được, cỏ cũng được, động vật cũng không sao.”
Hồn phách Phó Kỳ Thâm vừa rời khỏi thể xác, Châu Thiện cũng ngã xuống, thần hồn của cô rời khỏi thân xác, lơ lửng trên không trung nhàn nhạt nhìn xuống mọi thứ phía dưới. Chỉ là cô dường như chậm một lúc, hồn phách Phó Kỳ Thâm đã không còn trong phòng bệnh.
Sơn Từ ngẫm nghĩ, thần hồn bay vào đường Hoàng Tuyền.
Diêm Vương nghe thấy cô triệu hồi, dẫn theo mấy âm binh và cả phán quan đợi dưới âm tào địa phủ.
Sơn Từ nói ngay vào vấn đề: “Hồn phách chàng ở đâu? Ta dẫn chàng đi.”
Diêm Vương và phán quan nhìn nhau: “Tàn hồn của chân quân không ở đây.”
Sơn Từ sửng sốt: “Vậy thì ở đâu? Đã đi đầu thai rồi? Không nhanh vậy chứ, địa phủ không phải cần kiểm tra xem có uống cạnh Mạnh Bà chưa rồi mới có thể đi đầu thai sao?”
Diêm Vương cười khổ: “Không, thần quân, ý của tiểu thần là hồn phách chân quân căn bản không đến địa phủ.”
Sơn Từ yên lặng nhìn ông ta: “Trước khi đến ta đã tính qua rồi, khí tức của chàng trong thế giới đó đã biến mất.”
Diêm Vương nhịn không được lau mồ hôi lạnh trên mặt: “Có lẽ, có lẽ là đi đến một thế giới nào khác rồi.”
 
Chương 367: Hoàn


Tuy là tàn hồn, nhưng đó cũng là tàn hồn của Lục Áp Chân Quân, địa phủ bọn họ chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ của thiên đình mà thôi, tự nhiên không thể quản được vị chân thần viễn cổ này. Trong sổ sinh tử cũng không có tên vị oan gia này, cũng chính vì như vậy, anh đại náo ngàn vạn thế giới nhỏ, diệt thế không ít lần, địa phủ cũng đành bó tay hết cách.
Châu Thiện đứng bên cầu Nại Hà suy nghĩ một lúc, nhìn hồn phách qua lại không khỏi ngẩn ngơ: “Không sao, ta đi tìm chàng là được.”
Ba ngàn thế giới nhỏ, tìm từng cái một, kiểu gì cũng có thể tìm thấy.
Cô đi đến rất nhiều thế giới, nhìn khắp hoa cỏ muôn thú, đạp khắp vạn dặm non sông, một đường đi tới, suy nghĩ rất nhiều.
Cô thậm chí còn đi tới thế giới mà Thanh Nguyên và Tinh Hoa từng độ kiếp, ở thế giới đó, bởi vì dòng chảy thời gian không giống, Thanh Nguyên va Tinh Hoa vẫn chưa độ kiếp xong. Thế nên cô hóa trang thành nam tử, vẫn họ Châu, nhìn thấy Tinh Hoa sắp sửa tan đi đào hoa linh khư nuôi dưỡng đào hoa tiên thế hệ kế tiếp.
Cho nên, cô cho Tinh Hoa một khối ngọc, giữ lại hồn phách Tinh Hoa sắp sửa tan rã. Cô thậm chí còn đòi Tinh Hoa một nụ hôn, thành công nhìn thấy gương mặt xị ra đen sì của Thanh Nguyên.
Gió mây biến đổi, đóa hoa đào tượng trưng cho tình trong lòng bàn tay cô vẫn nở rộ, chưa từng khô héo.
Chỉ là sau khi tìm hết ba ngàn thế giới, vẫn không nhìn thấy người nọ.
Hy vọng, mong chờ, nhớ nhung……cuối cùng đến thất vọng.
Cô suy đi nghĩa lại, nhớ tới Cửu Cung Bát Quái Trận mà Thanh Nguyên từng bố trí, cô nhớ, Thanh Nguyên sau khi đi ra khỏi trận pháp không bao lâu, liền hỏi tung tích tàn hồn của Tinh Hoa.
Tình hình của Phó Kỳ Thâm có chút tương tự với Tinh Hoa, còn nước còn tát, Sơn Từ một mình mở ra Cửu Cung Bát Quái Trận.
Nhưng Cửu Cung Bát Quái Trận có vào không có ra, Sơn Từ chờ đợi ở đó không biết bao lâu, kết quả nhìn thấy Thanh Nguyên cả người chật vật lăn ra ngoài.
Thì ra, trong trận đó, không có không gian, cũng không có thời gian.
Ở đó, Thanh Nguyên cứu được Tinh Hoa, nhưng Sơn Từ không tìm thấy người mà cô muốn tìm.
Tu vi của Lục Áp Chân Quân đã gần với thiên đạo, giờ bọn họ đang ở trong thiên đạo, đương nhiên không thể tiếp xúc được với anh.
Cuối cùng đợi Thanh Nguyên tỉnh ngộ, Sơn Từ mới chật vật lăn từ trong trận ra.
Lúc cô vào trận là ở một thế giới nhỏ nào đó, lúc ra trận lại trở về tiên giới.
Sơn Từ mang theo phong trần mệt mỏi, cưỡi mây chuẩn bị quay về núi Vô Tà, ngủ dậy rồi đi tìm tiếp.
Núi Vô Tà vẫn là dáng vẻ hoang vu đó, chỉ có điều, địa giới núi Vô Tà trong vòng bán kính tám trăm dặm, không biết từ lúc nào nổi lên một tòa kiến trúc đẹp đẽ tráng lệ.
Sơn từ nhìn tòa cung điện đó sững sờ một lúc, gọi thanh Tử Sát Thương của mình ra, xắn tay áo lên, bay lên không trung, lao thẳng xuống cung điện.
Giọng nói hùng hổ của Sơn Từ Thần Quân vang vọng cả thiên đình: “Tên nào không có mắt, dám chiếm địa bàn của bà cô ngươi, không biết ngọn núi này viết tên của bà cô ngươi sao!”
Âm thanh đó đột nhiên im bặt, giống như bị ai đó chẹn vào cổ họng.
Sơn Từ nuốt ngụm nước bọt, vị thần trong điện đang đọc sách, sau khi phát hiện được sự tồn tại của cô bèn lười nhác ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Sơn Từ cảm thấy cổ họng mình hơi thắt lại: “Ngươi là ai?”
Thần buông quyển sách trong tay xuống, y phục đen nghiêm nghị, anh tự tại ở nơi đó, khí thế lại như ngàn cân, sau lưng thụy khí bừng bừng, cho dù là ở chỗ Ngọc Đế, cô cũng chưa từng nhìn thấy thụy khí như vậy.
“Lục Áp.”
Trái tim Sơn Từ dâng cao lên.
“Tiêu Trường Các.”
Hô hấp của Sơn Từ nóng vội hơn một chút.
“Phó Kỳ Thâm.”
Sơn Từ cảm thấy mình sắp ngất đi rồi, không biết là mừng, hay sợ.
“Tóm lại là người nàng nợ.”
Sơn Từ: ……
“Cũng là người nợ nàng…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom