Dịch Mục Thần

Chương 878: Chia quân hai ngả


Chương 878: Chia quân hai ngả

Bất kể đối mặt với ai, Diệp Thu luôn có vẻ mặt lạnh lùng.

Nhưng khi nhìn thấy Mục Vỹ, trong mắt y lại có sự tôn sùng, tự trách, hổ thẹn, quyết tâm, dường như mọi cung bậc cảm xúc đều xuất hiện.

Rốt cuộc Diệp Thu và Mục Vỹ đã hình thành mối quan hệ thầy trò trong tình huống nào?

Tần Mộng Dao biết có vẻ như Mục Vỹ thu nhận đồ đệ một cách qua loa, nhưng thật ra hắn lại có yêu cầu rất nghiêm khắc. Ngày xưa khi ở thành Bắc Vân, hắn cũng chỉ nhận có ba đồ đệ là Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ.

Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một Diệp Thu, điều này khiến cô ấy thấy rất nghi hoặc.

“Mục Vỹ, Diệp Thu, ha ha, thú vị thật. Hàng vạn năm trước, nghe đồn Mục tôn giả là Mục Vỹ và Huyết Tôn đã thu nhận một đồ đệ tên là Diệp Thu. Vì người đồ đệ này mà cả hai vị sư phụ đã tấn công núi Huyền Không, không ngờ nhiều năm về sau vẫn còn Mục Vỹ và Diệp Thu, chỉ thiếu mỗi Huyết Tôn thôi!”

“Bớt lời đi, ta là Huyết tôn giả thế hệ mới đây!”

Huyết Nhất nhảy ra rồi cười nói.

Bầu không khí căng thẳng của mọi người lập tức dịu bớt, tiếng cười đã vang lên.

Nhưng không biết trong những tiếng cười ấy có ai đang thầm thấy khó hiểu.

Mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao?

Thời gian cứ thế trôi qua, còn đảo Huyết Sát và Linh Sư cũng đã tràn ngập khói lửa của chiến tranh.

Lấy hai đảo lớn đó làm trung tâm, các đảo khác dồn toàn lực chuẩn bị kháng chiến.

Lựa chọn bị người ta giẫm đạp lên như một con chó, hay vùng dậy khởi nghĩa để giành lại tự do, ai cũng đã có quyết định của riêng mình.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng thì quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn cũng đã tới.

Nhưng lần này, không ai hay biết đối thủ sẽ tấn công đảo Linh Sư hay đảo Huyết Sát, vì thế tất cả đều phải giữ cảnh giác cao.

Nhưng trước khi kẻ địch thật sự đến, bọn họ mới phát hiện sự phòng bị của mình đã hỗn loạn.

Quân của nhà họ Chu và ba đảo lớn đã chia làm hai ngả để xâm chiếm cả đảo Linh Sư và đảo Huyết Sát.

Nhà họ Chu xuất quân đánh chiếm đảo Huyết Sát, còn ba đảo lớn thì tấn công đảo Linh Sư.

Bọn họ đã chia nhau ra để tấn công hai hòn đảo này.

Nhất thời cục diện đã bị rối loạn.

Không ai ngờ là nhà họ Chu và ba đảo lớn lại tự tin đến vậy, họ vốn hợp nhất sau đó lựa chọn từng nơi để tấn công, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.

Thuyền chiến lướt trên biển, phát ra những tiếng động lớn phá tan sự yên tĩnh của đảo Huyết Sát.

Thấy những chiếc thuyền chiến đang tiến tới, Huyết Vô Tình lập tức hạ lệnh phát tín hiệu để các đảo xung quanh mau tới chi viện.

“Không ngờ nhà họ Chu và ba đảo lớn lại chia nhau ra, xem ra lần này bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng rồi!”

Trông thấy cờ hiệu trên thuyền chiến của nhà họ Chu, Huyết Vô Tình lạnh giọng nói.

Song so với đảo Huyết Sát, không biết phía đảo Linh Sư có cầm cự được trước sự tấn công của ba đảo lớn hay không.

Dù Linh Minh đã quay lại chèo chống đảo Huyết Sát, nhưng dẫu sao Luân Hồi Mệnh, La Bá Thiên và Quỷ Ai cũng là thủ lĩnh của ba đảo lớn nên không thể coi thường được.

“Chuẩn bị nghênh địch!”

Việc đã tới nước này, có muốn quay đầu cũng không được nữa rồi!

Nếu vậy thì chỉ có thể chiến thôi!

Nhưng Mục Vỹ đã đi mười mấy ngày rồi vẫn chưa về, hắn đi tìm quân cứu viện?

Hay đã gặp nguy hiểm gì rồi?

“Đừng nghĩ nhiều nữa, nghênh chiến đi!”

Chu Á Huy bước lên, nhìn các con thuyền chiến của nhà họ Chu, trong mắt y chứa đầy vẻ kích động. Đó là thuyền chiến của nhà họ Chu y, sau mấy chục năm, Chu Á Huy y đã quay về rồi!

“Người của đảo Huyết Sát nghe đây, các ngươi đang phải đối mặt với nhà họ Chu, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên kháng cự, nếu không chỉ có con đường chết thôi!”

Một giọng nói vang lên từ con thuyền chiến, ngay sau đó chiếc thuyền đã tới gần, các bóng người nhanh chóng đáp xuống rồi tiến dần tới bãi biển.

Hai người đi đầu tự tin cất bước, đội ngũ chỉnh tề thế này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ trước, mặt ai nấy đều có vẻ coi thường.

“Huyết Vô Tình là ai?”

Chu Bằng bước ra rồi nhìn đám người ở phía đối diện, bỡn cợt hỏi.

“Chu Bằng, tốt xấu gì ngươi cũng là thiên tài của bảng Thiên Mệnh, sao lại không biết ta thế?”

Huyết Vô Tình tiến lên nhìn Chu Bằng rồi nói.

“Ngươi là cái thá gì mà ta phải biết ngươi? Đảo chủ của một đảo con cỏn mà tưởng mình giỏi lắm à!”, Chu Bằng cười nhạo rồi lắc đầu nói: “Có nhiều con châu chấu cứ tưởng mình lợi hại lắm nên cứ nhảy tới nhảy lui trước mặt người khác, nhưng không biết rằng người ta chỉ đập hay giẫm một cái là mình chết toi ngay”.

“Đại ca, huynh nói vậy không đúng!”

Chu Tiếu tiến lên cười nói: “Châu chấu không biết mình có thể nhảy cao đến đâu, nhưng có nhiều tên hề tưởng mình tập trung được đông võ giả là đã trở thành nhân tài nổi tiếng lẫy lừng! Đó mới gọi là ngu xuẩn!”

Hai huynh đệ họ không cút kiêng nể, cười cợt trước mặt mọi người.

“Đúng thế thật! Có một số người giống hệt con châu chấu, nhảy qua nhảy lại thể hiện sự oai phong của mình!”

Đúng lúc này có một người xuất hiện, sau đó nhìn hay huynh đệ Chu Bằng rồi kiêu ngạo nói.

“Ngươi chán sống rồi hả!”

Nghe thấy vậy, hai huynh đệ kia đương nhiên đã nổi giận ngất trời.

“Dựa vào hai tên con vợ lẽ như hai ngươi mà cùng đòi nói ra câu ấy ư?”

Chu Á Huy lại bước lên, nhìn hai huynh đệ rồi rồi hừ nói: “Mở to mắt chó của các người ra mà nhìn xem ta là ai?”

“Ta không quan tâm, chẳng qua ngươi chỉ là… là… Chu Á Huy?”

“Không thể nào!”

Hai huynh đệ Chu Bằng lập tức đờ người ra nhìn bóng người ở phía trước.

Người này giống hệt Chu Á Huy của mấy chục năm trước.

“Đại ca, hắn là Chu Á Huy thật sao!”

“Im miệng!”

Chu Bằng khẽ quát: “Kể cả đúng là hắn thì chúng ta cũng không được nhận, nếu không sao chúng ta có thể trở thành thiếu trưởng tộc được!”
 
Chương 879: Trở mặt


Chương 879: Trở mặt

Chu Bằng nhìn Chu Á Huy rồi hừ nói: “Hừ, rốt cuộc ngươi là ai? Chu Á Huy đã chết lâu rồi nên tới giờ vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta vẫn còn để trống, ai cũng biết điều này. Ngươi dám giả mạo Chu Á Huy, thèm chết rồi đúng không!”

Giả mạo?

Chu Á Huy lắc đầu cười khổ.

Mục Vỹ nói đúng thật!

“Ta không cần phải giả mạo, vì ta là Chu Á Huy thật!”

Chu Á Huy lại tiến lên thêm một bước, nói: “Hai ngươi hãy mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ xem ta đang cầm thứ gì đây!”

Tru Thần Lệnh!

Trông thấy cái tên khắc trên Tru Thần Lệnh, hai người kia sững sờ.

Tru Thần Lệnh của nhà họ Chu ra đời cùng chủ nhân, nếu chủ nhân của nó chết thì nó cũng sẽ vỡ tan và biến mất.

Ba con chữ khắc trên Tru Thần Lệnh lúc này là Chu Á Huy, đây chính là biểu tượng của y!

Y vẫn chưa chết!

Đây là Chu Á Huy thật!

“Hừ! Huyết Vô Tình, ngươi quả nhiên nham hiểm, dám bắt thiếu trưởng tộc của gia tộc ta rồi tìm một người khác để giả mạo, ta thấy chắc ngươi ủ mưu lâu rồi nhỉ!”

“Chu Bằng, ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Chu Á Huy tiếp tục tiến bước rồi nói: “Nhìn kỹ ta đi và cả Tru Thần Lệnh nữa, ngươi không biết thấy Tru Thần Lệnh như thấy trưởng tộc à? Tru Thần Lệnh này là biểu tượng cho thân phận của thành viên hạt nhân trong nhà họ Chu ta, ngươi không biết sao?”

“Sao? Thế à?”

Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười lớn nói: “Xin lỗi, ta cũng có một tấm đây”

Nói rồi, Chu Bằng lấy một tấm lệnh bài ra.

Tấm lệnh bài đó trông giống hệt tấm của Chu Á Huy.

Hơn nữa, trên đó còn khắc hai chữ - Chu Bằng!

Chu Á Huy đã tỉnh ngộ.

Một người biến mất nhiều năm như y đã trở thành người đã khuất trong gia tộc.

Giờ gia tộc họ đang bắt đầu tìm thiếu trưởng tộc mới rồi.

Sau khi hoàn thành việc thu phục bảy mươi hai hải đảo của Nam Hải, có lẽ Chu Bằng sẽ ngồi vào vị trí này.

“Hừ! Mặc kệ ngươi là ai, dám mạo danh thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu ta thì đều phải chết. Đệ tử nhà họ Chu nghe lệnh, đảo Huyết Sát không chịu đầu hàng, còn liên kết với các đảo khác lập mưu, giết không tha!”

Chu Bằng vừa hạ lệnh, hàng chục nghìn võ giả ở phía sau đã bừng sát ý trực xông lên.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.

“Ta chưa đến mà đã đánh nhau rồi à? Ít ra phải chờ ta đã chứ!”

Một giọng nói bỡn cợt vang lên, trông thấy người đó, Huyết Vô Tình cũng yên tâm phần nào.

Cuối cùng thì tiền bối đã về rồi.

“Tiền bối không sao chứ?”

“Đương nhiên!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Hơi muộn tí thôi, không sao!”

“Thật chứ ạ?”

Huyết Vô Tình nghi hoặc hỏi.

“Thật!”

“Nhưng sao mặt tiền bối lại tái nhợt ra thế kia?”

Mặt Huyết Vô Tình đầy vạch đen.

Mục Vỹ ho khan vài tiếng, đáp: “Không có chuyện gì to tát đâu, ta mất hơi nhiều máu thôi, kiếm cho ta một cái ghế, hôm nay ta phải ngồi xem trò vui mới được”.

Huyết Vô Tình vừa định lên tiếng, đã có một bóng người như hồn ma bay ra, sau đó nhét một chiếc ghế thái sư dưới mông Mục Vỹ.

“Đồ đệ ngoan!”

Mục Vỹ ngồi phịch xuống, sau đó mỉm cười nhìn hàng nghìn võ giả đang bừng bừng khí thế ở phía đối diện rồi giơ tay ra.

Diệp Thu biết ý lấy một tách trà, sau đó lễ phép đứng cạnh hắn.

Nhấp một ngụm trà xong, Mục Vỹ nhún vai nói: “Mấy ngày qua, ta mệt chết khiếp, may mà vẫn về kịp, suýt nữa lỡ mất một vở kịch hay!”

Tần Mộng Dao cũng đã bước tới bóp vai cho Mục Vỹ rồi cười khổ.

“Thoải mái quá!”

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người bắt đầu đi!”

“Bắt đầu? Bắt đầu cái con khỉ!”

Chu Bằng quát lên rồi nhìn Mục Vỹ nói: “Ngươi chính là Mục Vỹ, kẻ đã giết đệ tử của núi Huyền Không, giờ lại dám đắc tội với nhà họ Chu ta, ta thấy ngươi muốn biến mất khỏi tiểu thế giới Tam Thiên rồi đấy!”

“Này, Chu Á Huy, ta giết tên này được không?”

“Đương nhiên là được, nhưng không cần huynh phải giúp, để ta tự làm!”, Chu Á Huy lạnh lùng nói.

“Tốt! Thế ngươi tự xử đi, ta không còn sức để đánh nhau nữa rồi, nên chỉ tới xem trò vui thôi!”

Chu Á Huy gật đầu rồi tiến lên nói: “Chu Bằng, Chu Tiếu, ta biết hai ngươi đã thèm muốn vị trí thiếu trưởng tộc từ lâu. Lúc trước, khi ta còn ở gia tộc thì hai người ra sức lấy lòng ta, còn giờ ta quay về thì các ngươi lại trở mặt không nhận!”

“Ngươi mới là kẻ trở mặt, chúng ta chỉ nhận thiếu trưởng tộc thật thôi, nhưng ngươi không phải!”

Chu Tiếu hừ nói: “Đại ca, để đệ giải quyết hắn”.

Dứt lời, Chu Tiếu đã tiến lên tấn công Chu Á Huy.

“Nhị đệ cẩn thận!”

“Hừ, hắn chưa đủ trình khiến đệ bị thương đâu!”

Nói rồi, Chu Tiếu đã xông lên.
 
Chương 880: Mạo danh


A…

Nhưng ngay sau đó đã có một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chu Tiếu vừa lao lên tấn công Chu Á Huy, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Chu Á Huy tung một cú đấm vào bụng.

Chu Tiếu kêu gào thảm thương, khiến mọi người ở đó đều thấy hốt hoảng.

“Loại như ngươi cũng đòi dạy dỗ ta ư?”

Chu Á Huy hừ lạnh nói: “Mấy chục năm trước, ngươi không đủ trình và cả bây giờ cũng vậy!”

Chu Á Huy xuống cùi chỏ vào lưng Chu Tiếu, những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên không ngớt.

Chu Tiếu lập tức ngất xỉu.

“Mới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư mà tưởng có thể phách lối trước mặt ta ư?”

Chu Á Huy ném Chu Tiếu đã ngất xỉu như một con heo chết sang một bên rồi nhìn Chu Bằng, nói: “Chu Bằng, ngươi mạnh hơn hắn một chút, là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, muốn thay thế vị trí thiếu trưởng tộc của ta thì đến đây khiêu chiến đi!”

Thấy nhị đệ của mình gần như bị tàn phế, mắt Chu Bằng hằn tia máu.

“Hừ! Ngươi đã giả mạo thiếu trưởng tộc của gia tộc ta, giờ còn ra tay với con cháu trong gia tộc, chán sống rồi mà!”

Chu Bằng lạnh mặt rồi tấn công.

Dù biết người đứng trước mặt mình đúng là Chu Á Huy, nhưng thấy vị trí thiếu trưởng tộc sắp tuột khỏi tay, nếu vì sự quay về bất ngờ của Chu Á Huy mà xảy ra sự cố thì mọi thứ sẽ thành công cốc hết!

Vì thế, Chu Á Huy buộc phải chết.

“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”

Chu Bằng hét lên rồi lập tức tấn công.

“Hay cho chiêu Diệt Thiên Băng Địa Liệt, đây chẳng phải là chiêu thức ta dạy cho ngươi sao hả Chu Bằng?”

Chu Á Huy lạnh giọng nói rồi tung một chưởng ra.

“Diệt Thiên Băng Địa Liệt!”

Khí thế mạnh mẽ bao phủ, Chu Á Huy và Chu Bằng đều là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, sự đụng độ của họ tạo ra uy lực hung hãn không gì địch nổi.

Uỳnh…

Bãi biển đã nứt ra, sau chiêu thức đó, chân nguyên bùng nổ như huỷ diệt cả đất trời.

Một luồng sức ép và bùng phát đã làm dậy lên những con sóng lớn.

Sự tăng vọt và kích động của tốc độ này khiến mọi người đều thầm run rẩy.

Song, khi cơn sóng mang tính huỷ diệt ấy lan đến gần Mục Vỹ, Diệp Thu đã bước ra, tất cả khí thế đã tan thành mây khói.

“Khá giống ngày xưa rồi đấy!”, Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi cười nói.

“Dao Nhi, bảo vệ ta nhé, ta cần khôi phục thực lực một chút!”

“Được!”

Dứt lời, Mục Vỹ ngồi trên ghế thái sư rồi bắt đầu chầm chậm tích tụ khí tức. Sau một hồi hít thở, chân nguyên phiêu tán đã tập trung lại, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi.

“Sư nương, người cũng nghỉ ngơi đi, một mình con trông coi là được rồi!”

“Ừm!”

Tần Mộng Dao biết rõ sự lợi hại của Diệp Thu nên cũng không từ chối, bắt đầu tập trung quan sát trận giao đấu của Chu Á Huy và Chu Bằng.

Dẫu sao Chu Á Huy cũng từng đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh, nhiều năm bị giam cầm không hề đánh bại được ý chí của y. Chu Bằng thì ngược lại, suốt mấy chục năm qua, gã sống an nhàn sung sướng, tu luyện cũng không đến nơi đến chốn nên cuối cùng vẫn yếu hơn Chu Á Huy một chút.

Chẳng mấy chốc, trận giao đấu của hai người họ đã có một vẻ quỷ dị, dù Chu Bằng sắp không chống đỡ được nữa, nhưng gã không hề có vẻ lo lắng và sợ hãi, đã thế còn tỏ ra vô cùng đắc ý.

“Hừ! Ngươi vẫn tự tin như xưa, chỉ tiếc là giờ sẽ phải chết trong tay ta!”

Chu Bằng đột nhiên bùng nổ khí thế, cơ thể phồng lên như quả bóng, hình như gã đang thi triển một bí pháp nào đó nên bây giờ cả con người đã trông khác hẳn.

“Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”

Chu Á Huy hơi bất ngờ khi trông thấy cảnh tượng này.

“Phụ thân đã truyền cho ngươi tuyệt kỹ này rồi ư?”

Nghe thấy vậy, Chu Bằng cười nói: “Chu Á Huy, ngươi tưởng mình vẫn còn là thiếu trưởng tộc ư? Mấy chục năm qua cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ rồi, nhà họ Chu bây giờ không còn chỗ cho ngươi nữa đâu!”

“Không còn chỗ cho ta ư? Ngươi nói hay quá nhỉ!”

Chu Á Huy lạnh mặt rồi hô lên: “Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh!”

Ngay sau đó, khí tức toàn thân y đã tăng vọt, chèn ép về phía Chu Bằng.

“Không chỉ có mình ngươi biết tuyệt kỹ này đâu, ta cũng biết đấy!”

Chu Á Huy có vẻ lạnh lùng, sát ý đã tăng thêm mấy phần.

Y không ngờ mình mới rời khỏi nhà họ Chu có mấy chục năm, mà mọi thứ đã thay đổi hết rồi.

Y không còn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu nữa, còn Chu Bằng đã thay thế thân phận và vị trí của y nhờ vào các chiêu trò suốt bao năm qua rồi.

Cái gọi là tình phụ tử, tình người đều đã tan biến trong giây phút này, chỉ có thực lực mới là chân lý.

Dẫu sao Chu Á Huy cũng là thiên tài nên đương nhiên luôn có sự kiên quyết của riêng mình.

Thứ gì của y thì y sẽ giành lại cho bằng được, đánh bại Chu Bằng xong thì vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Chu vẫn sẽ là của y.

“Giết!”

Lúc này, Chu Á Huy đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, khí tức dập dềnh, một lát sau, dường như y đã hấp thu hết chân nguyên của đất trời xung quanh như một cái hố đen.

“Giết!”

Bây giờ, Chu Bằng cũng không thể lùi bước được nữa.

Gã vất vả bao năm qua vì nhà họ Chu, giờ Chu Á Huy quay về đúng là đã phá huỷ mọi công sức của gã, dù thế nào, gã cũng không thể thua Chu Á Huy được.

Nếu không điều chờ đợi gã sẽ là một cái chết vô cùng thê thảm.

Đây không chỉ là trận đấu tranh giành vị trí thiếu trưởng tộc, mà còn là trận đấu sinh tử.

Đã chết thì sẽ biến mất mãi mãi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom