Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
824,344
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi

Cho Cô 500 Vạn, Quyến Rũ Con Trai Tôi
Tác giả: Đương Ngọ
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] Cho cô 500 vạn, quyến rũ con trai tôi.

Tác giả: Đương Ngọ

Dịch: Văn Án Thanh Xuân.
__________________________________________

“Cho cô 500 vạn, quyến rũ con trai tôi.”

Tôi nhìn người phụ nữ ung dung sang trọng trước mặt.

"Cô ơi, thà phá hủy mười ngôi đền, còn hơn..."

"Một nghìn vạn."

Tôi: “Vâng ạ, mẹ.”

Hai tháng sau, con trai Từ Đường của phú bà ép tôi vào góc ghế sô pha, “Kiếm được gấp đôi thì không thể cho anh 20 tệ tiền tiêu vặt hay sao?"
 
Chương 1


1.

"Chồng ơi ~"

Sau khi tôi hét lớn một tiếng.

Ở cửa biệt thự lớn, hai người đang hôn lấy nhau chặt chẽ khó chia lìa đồng thời quay đầu lại nhìn tôi, có chút ngoài ý muốn bị làm phiền.

Người đàn ông là nhị thế tổ* Từ Đường, cây rụng tiền của tôi, con đường làm giàu của tôi;

Người phụ nữ là hotgirl mạng nổi tiếng Coco, bộ ng ực to lớn, khuôn mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào.

* Nhị thế tổ (二世祖): Chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Tôi bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay Từ Đường từ bộ ng ực lớn của Coco ra, giữ chặt, toàn bộ động tác thực hiện liền mạch lưu loát.

"A... A Đường."

Tôi thận trọng lại bức thiết, "Chúng ta đừng chia tay, được không? Em thực sự không còn cách nào nữa rồi, đứa bé... đứa bé đã được bảy tháng rồi."

Bài hát của Trần Dịch Tấn tên là gì ấy nhỉ?

《Phô trương》。

Nghĩ có lẽ kỹ năng diễn xuất phô trương và đột ngột của tôi đã khiến Từ Đường kinh ngạc trong giây lát, ánh mắt hắn dừng lại trên đôi bàn tay đan vào nhau của chúng tôi, không lên tiếng.

"Anh biết mà."

Tôi rèn sắt khi còn nóng, rơi ra hai giọt nước mắt không đáng tiền.

"Lúc này muốn phá cũng không phá được nữa rồi, A Đường, em... em không đành lòng nhìn con trai chúng ta, máu mủ ruột thịt của nhà họ Từ… chịu khổ không có cha, là một đứa con hoang.”

Sau khi xúc động nói xong, tôi đứng đợi câu trả lời của Từ Đường.

Tựa hồ đang suy tư gì đó, nụ cười trên môi Từ Đường rời rạc, ý tứ trong mắt lại có chút mơ hồ không rõ.

Tôi là một người phụ nữ cực kỳ giỏi về ứng biến, xem xét thời thế.

“Coco tiểu thư.”

Thế là tôi quay người sang tấn công từ phía Coco.

"Cô có thể xem như cùng là thân phận nữ nhân, thương hại tôi, trả lại cha của con tôi, A Đường cho tôi được không?"

Đến lúc này, khuôn mặt của Coco cũng không thể chịu nổi nữa.

Cô ta run rẩy chỉ vào tôi, hét lên với Từ Đường.

“Từ Đường, cô ta là ai?”

Coco lo lắng. Lúc này người sau mới chậm rãi rút tay về, đặt trở lại trên bờ m ông mật đào của Coco, hung ác nắm lấy.

Hắn uể oải ném ra sáu từ.

“Bị thần kinh, không cần quan tâm.”

Từ đầu đến cuối, đều không nhìn thẳng vào tôi một lần nào.

Điều này khiến tôi hơi thất vọng một chút.

Có điều nhị thế tổ Từ Đường, vừa giàu vừa độc thân, nhân mô cẩu dạng, áo mũ chỉnh tề, còn biết tiêu pha.

Kẻ theo đuổi hắn có thể xếp một hàng dài.

Có lẽ là bởi vì nghĩ tới đây, Coco nhất thời thay đổi sắc mặt, cô ta như trút được gánh nặng ngượng ngùng cười nhẹ một tiếng.

"Đáng ghét~"

Chuyện này tuy thất bại, nhưng... đúng như trong dự đoán.

Như đã nói trước đó, nhị thế tổ Từ Đường, đặt vào trong tiểu thuyết tiên hiệp, ​​được coi như là không phải thần cũng chẳng phải yêu, đặt vào trong thế giới hiện thực, hắn chính là không ăn cả mềm lẫn cứng.

Nếu không thì mẹ của hắn cũng đã chẳng bỏ ra một nghìn vạn để tìm tôi hàng phục tên yêu quái này.

Thấy hai người kia lại sắp dính lấy nhau, tôi tinh mắt nhanh tay lao về phía trước, chộp lấy đôi dép lê Balenciaga phiên bản giới hạn mà Từ Đường đang đi.

Tôi đã sấp mặt xuống đất.

Nhưng không sao cả, tôi rất vui khi có thể chạm vào đôi dép lê đắt tiền như vậy trong đời, rất đáng giá.

"Chồng ơi……"

Tôi khóc đến khi mũi nổi bong bóng.

Bắt đầu đếm lại những ngày tháng quá khứ tươi đẹp.

"Em còn nhớ có cái nốt ruồi bên cạnh c@u nhỏ của anh, anh còn nói đó là dấu ấn độc quyền thuộc về em."

“Còn có vết sẹo trên mông của anh do khi còn bé bị cô đánh tạo ra, cảm giác sờ vào không tốt lắm, nhưng mỗi khi chạm vào nó, em đều sẽ cảm thấy đau lòng rất lâu... "

“Khi chúng ta yêu đương, những nếp nhăn trên đùi của anh..."

"Đủ rồi!"

Khuôn mặt của Coco nhanh chóng thay đổi, tốc độ thậm chí có thể so được với đèn LED nhấp nháy.

Coco run lên vì tức giận.

“Từ Đường, rốt cuộc anh có hay không?”

Từ Đường khoanh tay, rất lười biếng, hắn nửa cười nửa không nhìn tôi, miệng còn không quên đáp lại lời Coco.

“Cái gì có hay không?”

Coco đột nhiên có chút ngượng ngùng và khó xử.

"Nốt ruồi..."

Từ Đường nhìn bộ ng ực siêu lớn của cô ta, chậm rãi lắc đầu, tựa hồ thật đáng tiếc.

"Có."

"Tra nam!"

Coco cũng là một hotgirl mạng không thiếu tiền, vứt chiếc Cartier mà Từ Đường tặng cho mình đi, đập thẳng vào chiếc mũi cao thẳng của hắn.

Ngay lập tức trên mũi xuất hiện một vết đỏ.

Coco dẫm trên một đôi giày cao gót nhỏ đi rồi.

Tôi nhanh tay chộp lấy chiếc Cartier định lăn xuống cống lại, nhưng đã quá muộn, hàng chục vạn tệ đã rơi xuống nước, một tiếng động cũng không có.

“Đáng tiếc…”

Tôi không nhịn được đau đớn thấu xương. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như cười như không của Từ Đường.
 
Chương 2


2.

Tôi chợt thấy lạnh sống lưng. Vô ý thức ưỡn ngực lên.

Từ Đường chậm rãi lắc đầu. “So với Coco còn kém xa.”

“Anh thì hiểu cái gì?”

Tôn nghiêm của một người phụ nữ không thể bị thách thức.

Tôi chột dạ an ủi lấy hai hạt dưa hấu của mình.

"Cô đọng lại chính là tinh hoa."

Từ Đường thờ ơ nhìn một cái.

"Cô có thể xưng là tinh chế."

Từ Đường, đúng như tên gọi, hoang đường cực điểm, thích ngực to trắng muốt, mông vểnh, khuôn mặt đầy botox axit hyaluronic.

Cái gì có thể phá hỏng thể diện của một gia đình hào môn nhất thì cái đó có thể khiến Từ Đường rung động nhất.

Dáng vẻ của tôi như vậy, tất nhiên hắn sẽ không thích tôi. Có lẽ phương pháp tôi chọn hơi cực đoan và mới mẻ, tuy rằng chọc cho Coco tức giận bỏ đi nhưng Từ Đường lại không hề tức giận.

Đón gió châm một điếu thuốc. Hắn hỏi tôi.

"Mẹ tôi trả cho cô bao nhiêu?"

Tôi thành thật trả lời.

“Một vạn.”

“Mẹ tôi kẹt xỉ như thế từ bao giờ thế?”

Từ Đường sợ tới mức tay cầm điếu thuốc run lên.

Có lẽ là sợ….. gia đình sa sút? Đã quen với cuộc sống xa hoa này nên đương nhiên phải sợ rồi.

Tôi nhanh chóng đỡ lấy bàn tay to trắng của hắn, lời lẽ hùng hồn an ủi hắn.

“Nhà tôi ở trong núi, một vạn tệ ở chỗ chúng tôi cũng có thể tiêu mấy năm.”

Từ Đường cười cười, hàm răng trắng nhỏ lộ ra rất đẹp, hắn lạnh lùng liếc xéo tôi một cái.

“Cửa hàng trên núi nhà cô còn bán cả Cartier sao?”

“Tôi xem quảng cáo trên TV, rất đắt tiền.”

Từ Đường không phải kẻ ngốc nên tự nhiên sẽ có hoài nghi. Đột nhiên, Từ Đường dập tắt điếu thuốc.

"Đói bụng rồi, có biết nấu ăn không?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi nấu ăn rất ngon, mọi người đều khen như vậy.”

“Từng nấu cho đàn ông ăn chưa?”

Tôi lắc đầu. Tên thiếu gia có vẻ cực kỳ hài lòng, chắc là... một tật xấu do một gia đình giàu có nuôi dưỡng mà ra? Mỹ nữ phải là thượng hạng, phụ nữ nấu ăn cho cũng phải là độc quyền mới được?

“Vào nhà đi.”

Từ Đường quay đầu liếc tôi một cái.

“Nấu cơm cho ông đây ăn.”
 
Chương 3


3.

Tôi từng bước theo thiếu gia Từ Đường vào nhà.

Đi được hai bước, Từ Đường quay đầu lại nhìn tôi.

“Sao lại không động đậy rồi, đứng đó đợi ông đây ôm cô sao?”

Tôi lắc đầu chỉ vào đôi dép lê của nữ trên kệ giày.

Có LV, có Balenciaga, có Chanel, toàn là hàng hiệu, nhiều không đếm xuể.

“Tôi…” Tôi giả vờ lúng túng vặn ngón tay. "Tôi … đi đôi dép nào?"

Đôi mắt Từ Đường cười cong lên như trăng lưỡi liềm.

“Cô thích đôi nào?”

“Cái kia ba... ba... “

Sau một hồi lâu ba cũng không có ba ra được cái gì, Từ Đường chán ghét tiếp lời.

“Balenciaga.”

Giọng nói tiếng Anh của thiếu gia còn khá chuẩn.

“Đúng đúng đúng, chính là nhãn hiệu đó, giống với cái trên chân anh.”

“Đây được gọi là đồ đôi.”

“Ồ.” Tôi cúi đầu lẩm bẩm. "Tôi thích đôi này."

Từ Đường bị tôi chọc buồn cười, giọng điệu dịu đi một chút.

“Balenciaga, cô thích cái này?”

Để được đi đôi dép lê mấy vạn, tôi hận không thể gật gãy cả đầu.

Năm giây sau, thiếu gia bình tĩnh nói. “Vậy cô đi đôi khác đi.”

Tôi: …

Cứ như thế, tôi đi đôi dép lê Chanel đáng lẽ thuộc về Coco. Mấy chục vạn dẫm lên không hề cứng tý nào, rất mềm mại.

Từ Đường nằm dài trên ghế sofa chơi Liên minh huyền thoại, chơi xong một ván thì tôi cũng đã nấu xong một bát mì súp vàng tôm nõn.

"Meo ~"

Nhìn lại thì ra là mèo của Từ Đường. Trông rất phúc hậu.

“Mày đúng là biết ra đúng lúc lắm đấy.”

Từ Đường bế mèo mập vào trong lòng vuốt lông nó vài lần, nó rất ngoan.

"Mùi thơm đó, làm thêm cho Lạc lạc một bát.”

"Lạc... Lạc?"

Tôi sửng sốt, chết tiệt mèo nhà giàu vậy mà cũng có thể áp đảo tôi, đây rõ ràng là biệt danh của tôi mà.

Lặng lẽ nhìn chằm chằm con mèo to béo, tôi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, một nghìn vạn, một nghìn vạn, một nghìn vạn, hôm nay hầu hạ mèo, ngày mai làm chủ người.

“Làm sao vậy, một vạn không đủ sao?”

Tôi cố gắng che đậy bất mãn bị nhân tinh Từ Đường nhìn cái đã nhận ra luôn.

“Đủ rồi.”

Tôi khẩu thị tâm phi gật đầu.

"Mật khẩu."

Lúc hoàn hồn lại thì điện thoại di động của tôi đã nằm trong tay Từ Đường.

"98...12...25"

Động tác đầu ngón tay của Từ Đường dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén va chạm vào nhau, trong vòng mười giây, sau lưng tôi đã toát ra một tầng mồ hôi.

Từ Đường nhếch khóe môi.

“Chuẩn bị trước khá đầy đủ đó chứ.”

981225, là sinh nhật Từ Đường.

{Giọng nữ máy móc: Wechat nhận được 50.000 nhân dân tệ.}

“Thật sự mở quán tạp hóa sao? Cài nhắc nhở quê mùa vậy.”

Thiếu gia ghét bỏ vứt trả lại điện thoại cho tôi.

“Trả cô gấp 5, đừng có bày bộ mặt đó ra với ông đây.”

Điện thoại đang nóng lên sao?

Không phải, là trái tim của tôi!

Tôi sung sướng dẫm lên đôi dép lê Chanel chạy vào bếp.

“Ông yên tâm, lập tức… a… ừm…”

Phấn khích đăng nhập tài khoản, hơi không chú ý, thiếu chút nữa lại ngã sấp mặt trước mặt Từ Đường lần nữa.

Có điều … cứng quá.

“Chỉ toàn nghĩ cách s.à.m s.ỡ ông đây thôi.”

Từ Đường cau mày, dứt khoát buông tay, một chút cũng không dây dưa.

"Cảm ơn ông."

Tôi từ trong khỏi lòng của Từ Đường thiếu gia cơ bụng 8 múi chui ra, và chuồn đi.

Sau khi nấu xong hai bát mì, một lớn một nhỏ, lại đi rửa bát, tôi mới được tự do.

Trước khi lên lầu, Từ Đường thờ ơ liếc nhìn tôi.

"Khiến Coco tức giận bỏ đi, cô ở lại đây hầu hạ ông đây đi.”

"À, cái này..."

Tôi cúi đầu nhìn xuống, ôm khư khư đồng bằng non mềm của mình.

Vị thiếu gia nào đó khóe miệng kịch liệt giật giật.

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ chọn một rổ củ cải làm đồ ăn sao?”

Vậy thì tốt, vậy thì tốt. May mà hắn vẫn là một người kén ăn.

Thiếu gia không nói cho tôi biết tôi sẽ ngủ ở đâu, tôi tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai giờ sau, mười một giờ, tôi ngủ thiếp đi trong căn phòng khách rộng chừng 200 mét vuông.

Lúc Từ Đường bước chân đi tới, đèn đã tắt từ lâu.

Bốn phía im lặng không có ai xung quanh, có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của hắn.

"Nếu muốn chơi, ông đây sẽ cùng mấy người chơi thật vui vẻ."

Trong bóng đêm, tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng Từ Đường ở trên lầu, nhiệt độ cơ thể còn sót lại do cả ngày tiếp xúc bắt đầu giữa các ngón tay tôi phát nóng, chạm tới trái tim tôi.

Tôi khẽ thở dài.

"Đã lâu không gặp, Từ Đường."
 
Chương 4


4.

Con mèo của tên thiếu gia này cũng khó phục vụ như hắn.

Sáng sớm dậy đã ồn ào đòi ăn cơm. Từ Đường hai mắt ngái ngủ từ trên lầu đi xuống, tôi đã làm xong bữa sáng, mèo mập ngồi xổm trong lòng tôi ăn ngon lành.

“Ai cho cô ôm nó?”

Từ Đường sắc mặt cau có. Động tác giật lấy mèo mập trong lòng tôi đi rất thô bạo, nhưng lại đối xử với mèo mập rất nhẹ nhàng.

Đấy, tôi còn không bằng cả một con mèo.

Không, tôi còn thua xa một con mèo.

“Tự nó nhảy vào lòng tôi đấy chứ.”

Tôi cố gắng không quá lời lẽ hùng hồn, hơi yếu đuối một chút. Từ Đường cười lạnh nói.

“Có phải cô cảm thấy tôi ngốc nghếch nhiều tiền dễ bị lừa?”

Tôi… tôi đúng là nghĩ như vậy thật, nhưng tôi lại không dám nói như vậy.

“Tôi… không có lừa anh.”

Tôi chỉ muốn lừa tiền của anh mà thôi.

Từ Đường híp mắt, hắn rõ ràng là có khuôn mặt mềm mụp như cún con, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy như vậy sắc bén lãnh đạm.

"Có chừng mừng tý đi."

Hắn nói.

Tôi hơi gật đầu, cái miệng trong lòng bắt đầu chửi hắn.

“Cô tốt nhất thành thật một chút cho tôi.”

Từ Đường ánh mắt nhìn chằm chằm qua đây, tôi cảm thấy lạnh sống lưng, hắn có phải có thuật đọc tâm không?

Sau chín giờ, chuông cửa biệt thự của Từ Đường vang lên.

Trước khi đến đây, bà mẹ cao quý, thanh lịch và giàu có của Từ Đường đã nói với tôi.

Những kẻ theo đuổi con trai bà ấy nhiều như cá diếc sông.

Tôi hỏi cô ơi, dừa non gì?

Phu nhân thanh lịch giàu có ném cho tôi một cái nhìn ghét bỏ.

Bây giờ tôi mới biết.

Tôi cảm thấy họ có lẽ là chị em của Coco, cho dù không phải cùng 1 mẹ, ít nhất cũng là từ cùng trên một bàn phẫu thuật xuống, hơn nữa ai nấy cũng đều eo A4, mông đào, bộ n.g.ự.c to trắng lóa trước mặt.

“Cô là ai?”

Cô gái cầm đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới, có lẽ là n.g.ự.c của tôi không đủ lớn, không uy hiếp được tới cô ta, giọng điệu của cô ta vẫn còn nhẹ nhàng.

“Tôi là vợ của anh ấy.”

Tôi lời lẽ hùng hồn nói.

“Đã có thai ba tháng rồi.”

Lời còn chưa dứt, mấy cô hotgirl mạng đã cười lên.

“Chị em à, cô nằm mơ đấy à.”

“Đúng đó.”

Tôi bày ra bộ dáng như thể là nữ chủ nhân của nhà này, hạ giọng thấp xuống.

“Nếu như không muốn nổi tiếng nữa, đừng tới quấy rầy cuộc sống của một nhà ba người chúng tôi.”

Không khí trầm mặc chừng nửa phút. Hotgirl đứng đầu như nhìn thấy cứu binh.

“Đường thiếu~”

Cô ta lắc mông bước tới.

“Mấy ngày không gặp, sao anh đã có con trai luôn rồi?”

Từ Đường cũng không khách khí, dùng sức nắm lấy cái mông của cô ta.

"Đúng vậy."

Hắn nhìn tôi ác ý nói.

"Con trai tôi hơi bị giỏi đấy, hôm qua nó được bảy tháng, hôm nay nó được ba tháng, phát triển ngược giỏi hơn cả bố nó."

Tôi:... Tôi cười khô khốc trước mắt đám đông.

"Tôi quên đeo bụng giả."

Cứ như vậy, tôi, ba hotgirl mạng, Từ Đường, chúng tôi... cùng nhau chơi Texas Hold"em.

Khi ba hotgirl hỏi tôi, thiếu gia đã nói trước rằng tôi là... người giúp việc của hắn.

Bà nó, một nghìn vạn này kiếm được thực sự không dễ dàng mà.

Từ Đường nhiều tiền, nhưng chơi thực sự gà.

May mắn thay Texas thứ này, chơi chính là nhịp tim, tiền sẽ không chảy vào tay người khác.

Ước chừng đến lúc tốt đẹp thì ngừng, tôi định tìm Từ Đường đổi tiền.

Nhưng Từ Đường lại chơi lớn một ván, chậm rãi đẩy xuống tất cả chip cược trước mặt.

“All in.” (Cược hết.)

Ánh mắt của hắn rơi vào đáy mắt tôi.

"Ván cuối cùng chơi lớn, thắng, cùng bổn công tử có một đêm xuân."

5.

Đôi mắt của đám chị em của Coco lập tức lóe sáng lên lục quang.

Dọa tôi kinh hãi co rúm người lại.

“Ông à.”

Tôi run rẩy gọi hắn.

Từ Đường uể oải ngước lên, bộ dáng khá tự đắc.

“Nói.”

Tôi có chút ngượng ngùng nắm lấy góc áo hắn.

“Vậy… trước… số tiền phía trước còn tính không?”

Khuôn mặt của thiếu gia nào đó mắt thường có thể thấy hoàn toàn tối sầm xuống.

“Trong đầu cô trừ tiền ra còn lại cái gì hả?”

Tôi: “Còn có tiền.”

Từ Đường nổi giận rồi.

Tôi không biết là làm sao.

Có lẽ hắn giận vì hắn vậy mà không bằng mấy tờ giấy kia, dễ dàng mua được lòng người.

Tôi cũng không dám hỏi.

Chỉ đành cắn răng chơi ván cuối cùng với đám chị em của Coco - đêm xuân cùng với Từ Đường.

Bài trên tay tôi không tốt lắm, ba cô chị em của Coco vẫn đang call (theo cược), Từ Đường đã sớm ngồi trên núi xem hổ đấu, tôi ác độc nghĩ, thua thì tôi chắc chắn không được thua, lại không thể để cho đám chị em của Coco thắng, vậy cách duy nhất chính là...

Xin lỗi nhé thiếu gia.

Không nỡ bỏ con thì không bắt được lang.

Khuôn mặt tái nhợt của Từ Đường xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.

Hắn có chút nghẹn lời nhìn tình cảnh sau khi phân chip.

“Cô…đ.m…”

Tôi kịp thời nắm lấy ngón tay giơ cao đang run rẩy của thiếu gia, trên mặt nở nụ cười.

“Hầu gái Lạc Hàm, xin nghe lệnh của ngài, thiếu gia.”

Đám chị em của Coco vẫn chưa từ bỏ tiếp tục đếm số chip trên bàn.

"Làm thế nào bây giờ đây? Mọi người đều nhiều giống nhau."

“Cũng không thể cùng nhau chứ nhỉ.”

“Hay là mỗi người một lần, rút thăm thứ tự?”

Đương sự Từ Đường nghe những lời này khóe miệng giật giật.

Hắn nheo mắt, châm một điếu thuốc, uể oải ngả người ra sau, dựa vào sô pha.

"Các cô sao không cùng đi cục dân chính đăng ký kết hôn với tôi luôn cho rồi?"

Một cô gái ngực to ngay lập tức đứng tới trước mặt Từ Đường.

"Kết hôn? Mẹ kiếp, tôi có phải bị ảo giác không?"

Thiếu gia cười nói. “Cô không bị ảo giác đâu, mà là não có vấn đề về đấy.”

Cô gái: …

“Bây giờ hơi khó rồi.”

Tôi lắc đầu ra vẻ khó xử.

“Cũng không thể ủy khuất Từ thiếu, hay là đánh cược vừa nãy…… quên đi nhé.”

Đám chị em của Coco đương nhiên không vui, đều quay đầu về phía Từ Đường.

Người sau cũng không bày tỏ ý kiến, sau khi một điếu thuốc cháy hết, Từ Đường từ trên ghế sa lông đứng lên, nhẹ nhàng ném ra bốn chữ.

“Giải tán hết đi.”

Chà, thiếu gia này tính khí thật lớn.

Từ Đường chơi phụ nữ, hào phóng, sảng khoái, tùy ý mua trang sức hàng hiệu nổi tiếng, khi vui thì tiêu hàng chục vạn, hàng trăm vạn như uống một cốc trà sữa, duy chỉ có một điểm — không được đeo bám.

Dưới ánh mắt như lưỡi đao của đám chị em kia, sống lưng tôi ớn lạnh.

Cho đến khi tôi trốn ở bên cạnh Từ Đường, vị thiếu gia này mới bắt đầu xem náo nhiệt với tâm trạng vui vẻ.

“Sợ à?” Tôi khẽ gật đầu.

Lại không thể biểu hiện ra quá sợ hãi.

Lúc này Từ Đường có vẻ tâm trạng rất tốt, hắn đưa cho mỗi người đẹp một phong bì đỏ một vạn tệ, sau đó móng vuốt to lớn trắng trẻo của hắn trước mặt mọi người trực tiếp... véo lấy mặt tôi… Đ.m một tên đàn ông sao tay lại có thể mềm đến như vậy?

Không phải, lạc đề rồi.

Hồng Lâu Mộng - Hồi 69 - Mượn dao giết người.

Tên thiếu gia này muốn tôi bị ghim đây mà.

Tôi chưa kịp mở miệng, Từ Đường đã bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.

“Hôm nay chỉ chơi với mấy cô vậy thôi, sao có thể thật sự chọc cho honey (cục cưng) nhà chúng ta nổi giận được chứ.”

Bản thân cục cưng cũng run rẩy trong lòng Từ Đường.

Chị em ngắn chị em dài, một khi đã tranh giành đàn ông thì cái gì cũng không để ý.

Giết người không phạm pháp, tôi đã sớm trở thành hồn ma dưới đao của ba người bọn họ rồi.

“Đúng đúng đúng, chơi với nhau cũng được mà, ha… ho… honey (cục cưng) của tôi thì không chia với mấy người được.”

Tôi cười ôm lấy eo Từ Đường. Bất ngờ, độ cứng rất trực quan.

Ngay khi tiếng đóng sầm cửa của ba cô hotgirl dừng lại, trong nhà vang lên âm thanh tôi bị Từ Đường ném xuống đất.

“Anh đúng là không biết thương hương tiếc ngọc đó, honey (cục cưng).”

Tôi vừa bò dậy vừa cười haha. Từ Đường sắc mặt có chút lạnh lùng, nhưng lại mỉm cười, pha chút ý cười giả tạo.

Lạnh lùng đứng nhìn tôi đứng dậy, Từ Đường khoanh tay lại.

“Honey?” hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Lạc Hàm phải không? Chơi với tôi, cô có chơi nổi không?"

Tôi cụp mắt xuống, phủi bụi trên người.

Chà, sau thu đã đến lúc tính sổ rồi.

Sau vài giây suy nghĩ, tôi mỉm cười với hắn.

"Sao lại chơi không nổi chứ, thiếu gia.”

"Texas cũng vậy, đặt cược bao nhiêu là quyền của tôi, có chơi nổi hay không, cũng do tôi nói mới tính."

"Hiểu rồi."

Từ Đường cười lạnh một tiếng, không để nó ở trong lòng.

“Quay về nói với bà mẹ của tôi, tìm người có hai phần giống cũng muốn nắm thóp tôi, nằm mơ đi.”

“Ừ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

"Còn điều gì khác muốn tôi chuyển cho cô không?"

“Hết rồi.”

Thiếu gia lười đến nhìn tôi một cái, tùy tay mở game.

“Cút đi.”

Cút thì tất nhiên là không thể cút được.

Khoản thanh toán cuối cùng vẫn chưa được nhận. Nhưng ở lại hình như phải được sự đồng ý của thiếu gia.

Ngay khi tôi đang cau mày, có người bấm chuông cửa.

Tôi mở cửa, sau 2 giây sững sờ, tôi mỉm cười. Từ Đường chơi trò chơi đang vô cùng trầm mê.

Khi tôi quay đầu lại, âm thanh nền trò chơi của hắn nhắc nhở.

Godlike - như có thần trợ.
 
Chương 5


6.

“Thiếu gia.”

Tôi quay lại nở một nụ cười tinh nghịch.

“Sao cô còn không đi đi?”

Không khí trầm mặc mười giây, Từ Đường bất giác từ trong trò chơi ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy bác sĩ đứng ở cửa, tên thiếu gia này suýt rớt hàm vì kinh ngạc.

"Hứa Vân Thúy đã được xác định là người có tiếp xúc gần nhất. Hai người gần đây có tiếp xúc gần với cô ấy. Vui lòng hợp tác với kiểm soát cách ly tại nhà cho lần tiếp xúc gần tiếp theo."

Sau khi bác sĩ thu thập xong axit nucleic, tôi từ từ di chuyển đến bên cạnh Từ Đường.

“Hứa Vân Thúy là ai?”

Từ Đường liếc tôi một cái, cũng không thèm để ý đến tôi, dùng ngón tay thon dài vuốt lông mày, nhìn có vẻ khá đau đầu.

Tôi chớp lấy cơ hội xun xoe.

“Có muốn tôi xoa cho anh không?”

“Cô nghĩ xem tại sao ông đây lại bị đau đầu?”

Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi có năng lực khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Đợi đến khi Từ Đường nhận ra, tay tôi đã che trên thái dương hắn.

Vào lúc đó, dây thần kinh của Từ Đường rung lên dữ dội. Nhưng chỉ trong vài giây, cổ tay tôi đã bị Từ Đường giữ chặt.

Nhìn lớp da mềm, mịn và trắng nõn, còn... khá khỏe.

Tôi đau đến nhe răng nhếch miệng.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, thưa ông.”

“Đừng bày mấy trò nhỏ như vậy.”

Mỗi khi Từ Đường híp mắt, luôn có một vẻ điềm tĩnh và uy nghiêm.

“Trêu chọc cô hai ngày, đã thật sự coi mình là đồ ăn rồi sao?”

Nhìn xem, cái phát ngôn kiểu bá đạo này.

Tôi giả cười hề hề.

“Sai rồi, sai rồi, thiếu gia, buông tha đứa nhỏ đi, không dám nữa.”

Ước chừng khoảng ba mươi giây, tôi còn tưởng rằng Từ Đường muốn bóp ch3t tôi.

Sau đó, tay tôi được tự do trở lại, người nào đó vẫn không quên lấy khăn giấy ra lau chùi vết tích tiếp xúc.

Khó lắm mới có thời gian nhàn rỗi, tôi cười nửa miệng nói đùa.

"Thiếu gia sao trông anh giống như một cậu bé ngây thơ vậy? Không giống tay già đời lưu luyến với mấy hotgirl mạng tý nào.”

“Không phải chỉ là sờ sờ mông người ta trước mặt người ngoài làm dáng, thực tế ngay cả miệng cũng chưa chạm quá đấy chứ.”

Từ Đường nghe vậy chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng sắc bén kia khóa chặt đáy mắt tôi, thật lâu sau mới nói ra từng chữ một.

"Mẹ tôi rốt cuộc bảo cô đến làm gì?”

“Còn có thể làm gì?”

Tôi nhớ lại lời của bà mẹ giàu có của Từ Đường nói với tôi, “Cô có chút giống cô ấy, có lẽ là một lựa chọn tốt, khiến nó yêu cô, sau đó bỏ rơi nó, loại thân phận địa vị của chúng tôi, cô có lẽ đều hiểu. Quá đắm chìm vào tình yêu dù thật lòng hay không cũng không phải là điều tốt. Nó có rất nhiều gánh nặng trên người, không thể tiếp tục hành động liều lĩnh như thế này.”

“Làm quản gia, hầu hạ thiếu gia ăn uống.”

Tôi nói.

“Tiện thể đuổi hết ruồi xung quanh anh đi.”

“Ruồi à?”

Anh tinh nghịch nhai hai từ này.

“Nói đến ruồi thì cô coi như là con đầu tiên.”

Tôi cười khan.

“Tôi an tĩnh hơn bọn họ, lại biết nấu ăn.”

Từ Đường không để ý đến tôi, một mình đi chơi game.

Cậu chủ rất cứng miệng,lại dường như rất ghét tôi, đến nỗi cả buổi chiều đều không nói với tôi một câu nào.

Buổi tối, con to béo trèo lên người tôi, tròn mắt nhìn tôi háo hức.

Có lẽ là đói rồi.

Phải nói rằng những con mèo của nhà giàu này rất thông minh, ăn 1 lần thức ăn con người làm, chúng sẽ không muốn chạm vào thức ăn cho mèo lạnh lẽo lần nào nữa.

Từ Đường tức giận mang mèo mập đi.

Vừa lên lầu vừa giáo huấn nó.

"Không có lương tâm, mới mấy năm liền quên mẹ ruột mày rồi sao?"

7.

Mèo mập vươn đầu ra ném cho tôi một cái nhìn bực bội.

Tôi gật đầu, nhìn lướt qua: Chụy hiểu rồi, sẽ để dành đồ ăn cho em.

Nửa đêm chín giờ, mèo mập đúng giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Đồng thời xuất hiện còn có — Từ Đường thiếu gia.

Tôi lặng lẽ mở cửa bước ra khỏi bếp, một mèo một người đang ngồi xổm cạnh tủ lạnh.

Từ Đường rớt hàm xuống đất lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Hắn theo bản năng co người lại, chiếc đ ĩa gần bay ra khỏi tay hắn.

Mà tôi đúng như mong đợi nắm lấy bàn tay to trắng nõn của hắn, nhìn lướt qua cái đ ĩa đầy ắp đồ ăn ngon trên tay hắn.

Thiếu gia: Đồng tử, chấn động, mặt, đen.

“Cô ** có phải có bệnh hay không?”

Tôi mỉm cười và đặt đ ĩa thức ăn xuống.

"Thiếu gia, tôi rất khỏe, tôi tới bắt trộm."

Người nào đó âm thầm chuyển tầm mắt, đi vuốt vuốt lông mèo mập, theo đó mà dần dần thẳng lưng.

"Lạc Lạc đói, tôi đi tìm thứ gì đó cho nó ăn."

"Bình thường." Tôi gật đầu đồng ý.

“Người… ồ không, mèo khá tham ăn.”

Công tử nhà giàu ngẩng đầu kiêu ngạo xoay người đi lên lầu.

Tôi đứng phía sau chậm rãi nhả chữ.

“Muốn ăn đồ tôi nấu cũng được thôi, nhưng là phải trả tiền ——”

Từ Đường đột nhiên dừng lại. Ở bậc thang thứ ba, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, có chút trầm ngâm.

“ — Thiếu gia."

Tôi mỉm cười nói bổ sung hai từ còn lại.

Tiếng bước chân dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục, xa dần, cho đến khi có tiếng đóng sầm cửa lại.

Nhìn xem, lại tức giận rồi.

Từ Đường phiền tôi là chuyện mắt thường cũng có thể thấy, cũng không chừa phòng nào cho tôi, nhưng may mắn thay, biệt thự của thiếu gia vừa to vừa cao, tôi tự mình tùy tiện tìm một phòng khách ở tầng một cứ thế vào ở.

Căn phòng sạch sẽ như thể ngày nào cũng có người lau dọn, còn thơm nữa, mùi thơm thoang thoảng ập vào người tôi, cứ như một giấc mơ vậy.

Ngồi trên giường, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi.

Đây sẽ không phải là nơi những"người bạn tốt" của Từ Đường dừng chân nghỉ ngơi đấy chứ.

Tôi đứng dậy xem xét cẩn thận, không có dấu vết của việc từng bị sử dụng, tôi bèn yên tâm ngủ thiếp đi.

Tôi mơ một giấc mơ ngắn ngủi, khi bạn học của tôi còn là một thiếu niên, bạn cùng bàn của tôi là một anh chàng mũm mĩm giàu có, để kiếm được số tiền tiêu vặt hào phóng của cậu ấy, tôi ngày nào cũng đem cơm cho cậu ấy, từ khi còn nhỏ đã rèn luyện thành một đầu bếp giỏi.

Cho đến một ngày, cậu bạn mập xòe hết số tiền tiêu vặt tích cóp được ra trước mặt tôi, muốn cùng tôi yêu đương, tôi nhìn đến mức trong mắt lóng lánh vàng, định đưa tay ra chộp lấy, chỉ còn một chút nữa — bị nghẹn nước tiểu tỉnh rồi.

Tôi mở mắt ra nói một câu quốc túy, dụi mắt đi vào phòng tắm.

Nóng lòng muốn quay lại giấc mơ lấy được tiền của cậu bạn mập, tôi mơ hồ giơ tay ra tìm phương hướng, cuối cùng cảm thấy mình gần như đã tới giường rồi.

Nhưng... từ khi nào mà chiếc giường này trở nên chật chội thế này.

Trong bóng tối, tôi đưa tay sờ, phát hiện cảm giác không giống giường chút nào.

Nó không mềm mại như giường, nhưng ấm hơn giường, có những chỗ không bằng phẳng, tôi sờ kỹ thì thấy, mờ mờ, tôi nghĩ mình cũng không có đặt gì trên giường mà.

Có chút kỳ lạ.

Thế là tôi nắm nắm bóp bóp.

“Ừm…” Một giọng trầm thấp.

Thần kinh tôi run lên, tôi rụt tay lại như bị điện giật.

Tuy nhiên, trong nháy mắt, tôi đã bị nắm lấy cổ tay, một trận trời đất quay cuồng nghênh diện mà đến.

Cả người bị đ è xuống giường.

Một trận tiếng động mở lên đèn cảm biến trên đầu giường, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú được phóng to rõ ràng trước mặt mình ——Từ Đường.
 
Chương 6


8.

“Cô sờ chỗ nào?”

Giọng của Từ Đường trầm khàn, chậm rãi truyền vào tai tôi.

Mùi rượu xộc thẳng vào mặt, tôi chớp chớp mắt, tim đập thình thịch.

“Tôi… tôi chỉ…”

Chữ “tôi” đã nói mấy lần rồi, nhưng vẫn không nói ra được câu nào trọn vẹn.

Mà bàn tay của tôi vẫn những ngón tay của Từ Đường kẹp chặt. Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn tôi.

"Đây là không thể đợi thêm nữa sao?"

Hắn cười nhẹ một tiếng. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của Từ Đường không được coi là trong veo, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy sự lạnh lùng.

Nhìn xem, trong một ngày có thể chọc giận thiếu gia vốn được truyền miệng là tốt tính mấy lần liền, là lỗi của tôi.

"Thiếu gia..." Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Tôi chỉ là tùy tiện tìm một căn phòng …”

Ai ngờ anh còn có đam mê này chứ, đêm khuya không người đến căn phòng được trang trí... nữ tính như thế này ngủ chứ.

“Bớt lảm nhảm cho ông.” Từ Đường cười lạnh. Mùi rượu phả vào mặt tôi, hắn ép giọng xuống rất trầm.

“Gan không nhỏ ha.”

“Hả?” Tôi sững người một lúc.

Đây là tức giận vì tôi ngủ trong phòng của hắn, hay là vì tôi đã dòm ngó bí mật không ai biết của hắn?

“Thiếu gia, anh nghe tôi nói… a…”

Còn chưa kịp nói ra lời biện hộ, cổ của tôi đột nhiên phát lạnh.

Đ.m đồ chó kia đã xé toạc đồ ngủ của tôi! Chỗ không nên lộ đã bị lộ ra một mảng lớn.

Tôi vội vàng muốn giơ tay che lại, nhưng Từ Đường khẽ xoay cổ tay, siết chặt hai tay tôi, áp l3n đỉnh đầu.

Tim tôi đập loạn xạ.

“Anh... anh làm cái gì?” Càng giãy giụa, tay Từ Đường càng dùng sức.

“Hoảng cái gì?” Hắn nhẹ nhướng mày, thanh âm lạnh lùng. “Còn chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt đấy với tôi à?”

Hắn nhất định cảm thấy tôi — vô cùng đói khát.

Tôi nhìn vào ánh mắt kiêu ngạo của hắn —— Chết tiệt, lúc này tôi chỉ hận bản thân mình vì đã không học đánh giáp lá cà cho tốt.

Khiến hắn giả ngầu thành công rồi.

“Được thôi.”

Tôi buông tay ra, bắt đầu mặc kệ sự đời.

“Bị thiếu gia phát hiện rồi.”

Tôi cười tiến đến sát khóe môi hắn.

"Vậy tôi liền không thăm dò nữa, giờ đẹp cảnh đẹp, chúng ta làm nhanh lên, còn có thể ngủ thêm một chút nữa."

"Cô mẹ nó..." Từ Đường thanh âm đột nhiên ngừng lại.

Khi tôi định thần lại, thấy Từ Đường đang nhìn chằm chằm vào làn da nơi xương quai xanh của tôi, không động đậy.

Tim tôi đập thình thịch.

“Thiếu gia, cứ tạm chấp nhận chút đi.”

Tôi giả vờ bình tĩnh nói.

“Dù sao thì nó cũng là bản tinh chế mà.”

Đôi mắt của Từ Đường chậm rãi chuyển lên nhìn tôi.

Tôi thấy ánh mắt hắn run rẩy dữ dội, tôi cũng bần thần một chút, rồi lợi dụng sơ hở rút tay ra ôm lấy cổ hắn.

“Thiếu gia?” Từ Đường trầm mặc.

Tôi cúi xuống cắn vào khóe môi hắn. "Giờ đẹp cảnh đẹp không thể bỏ lỡ nha.”

Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Từ Đường, trong lòng dâng trào cảm xúc, là một người đàn ông, thế nào cũng phải...

Nhưng tôi không ngờ tới.

Thiếu gia khóc rồi.

Mới hôn có một cái, đã khóc rồi.

Mắt của Từ Đường... thực sự... đỏ lên.

Như thể tôi đã chiếm lợi của hắn mấy nghìn vạn vậy, thiếu gia vừa lăn vừa bò xuống giường, đóng sầm cửa lại đi mất như thể đang chạy trốn.

Tôi vẫn ở tại chỗ, não tạm dừng hoạt động.

Sờ lên những giọt nước mắt của Từ Đường rơi trên mặt, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cuối cùng tôi vẫn trở mình tiếp tục nằm mơ.

Dù sao đi nữa thì tiền tiêu vặt của cậu bạn mập vẫn quan trọng hơn.

9.

Sáng sớm hôm sau, tôi nấu cơm xong liền đến gõ cửa phòng thiếu gia, nhưng gõ thật lâu cũng không có người trả lời.

Tôi hơi sợ. Trực tiếp xoay nắm đấm cửa đi vào.

Thiếu gia hình như quá mệt mỏi, không c ởi quần áo liền trực tiếp ngã xuống giường.

Vẫn là thích nằm úp sấp khi ngủ.

Tôi rón rén bước tới, nắng chiếu vào mái tóc mượt mà của thiếu gia, tôi nhìn rất lâu.

Không thể không nói, làn da của thiếu gia thực sự rất trắng.

Tôi sắc dục huân tâm giơ tay chạm vào lông mi của Từ Đường, còn chưa kịp chạm vào thì tay tôi đột nhiên bị nắm lấy.

Giật mình, tôi ngay lập tức thả nhẹ hô hấp.

Ba mươi giây trôi qua, thiếu gia còn không có lật người.

Tôi chậm rãi thở ra một hơi, thứ này khi ngủ say thì sức lực vẫn rất khỏe, dù thế nào tôi cũng không thể rút tay ra được.

Tôi liền nằm xuống, ánh nắng trong phòng Từ Đường rất thoải mái, một lúc sau tôi đã ngủ thiếp đi.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng mặt trời đã không còn chói chang nữa, tôi dụi mắt, khuôn mặt đẹp trai của Từ Đường hiện rõ ngay trước mắt.

“Chào buổi sáng.”

Tôi giả vờ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười hihi.

"Cô... cô... tại sao… lại ở trên giường của tôi?"

Không biết có phải hay không bởi vì ánh nắng mặt trời hay không, sắc mặt của Từ Đường hồng nhuận, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng mà... lắp bắp.

“Hôm qua…hôm qua chúng ta…”

Cố ý trêu hắn, tôi cắn môi, cụp mắt xuống giả vờ ngại ngùng.

Từ Đường ngây người nhìn tôi, mấy giây không nói chuyện. Tôi không nhịn được ngẩng đầu nhìn biểu hiện của hắn, chỉ thấy mặt hắn càng đỏ hơn.

Sao lại không chịu được bị trêu như thế cơ chứ, tôi cười thành tiếng.

“Thực ra, chúng ta…”

“Tôi chịu trách nhiệm với em.” Từ Đường kiên quyết ngắt lời tôi.

Lúc đó, tôi thừa nhận rằng giọng nói trầm khàn của hắn, ánh mắt hắn chân thành thâm tình, tôi, đã mạnh mẽ rung động.

Nhưng tôi... dù sao tôi cũng đã lấy một nghìn vạn từ bà mẹ giàu có của Từ Đường rồi.

Tôi đột nhiên bật dậy khỏi giường của Từ Đường.

“Mèo…mèo mập nhất định đói bụng rồi, cũng muộn rồi, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho mèo mập đây.”

Tôi chạy vội vào bếp, mặt vẫn còn hơi nóng.

Thấm thoắt thời gian đã tới buổi trưa.

Tôi lại dọn một bàn ăn trưa, chờ một lớn một nhỏ xuống lầu.

Tiếng bước chân còn chưa tới, mèo mập đã bắt đầu kêu, tôi nhét một miếng vỏ bánh mì vào miệng, quay người đáp lại.

Má ơi, tôi gần như phun một ngụm bánh mì ra.

"Thiếu... khụ... thiếu... khụ khụ khụ... anh mặc thế này làm gì?"

Đôi bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Từ Đường nhanh chóng đưa cho tôi cốc nước, thuận thế trượt tay xuống vuốt lưng cho tôi.

Đợi đến khi tôi thuận khí rồi, Từ Đường vuốt tóc đứng cách xa ra một chút.

"Ông không... ơ, tôi…”

Giọng điệu có chút cứng ngắc.

"Tôi, em cảm thấy tôi, tôi đẹp trai không?"

Tôi:???

Tôi thực sự muốn lên Zhihu hỏi một chút, đây là bệnh gì, chữa mất bao nhiêu tiền, ai sẽ cách ly ở nhà mà đi mặc âu phục với vuốt tóc chứ...

Tôi tiến lên một bước, chạm vào trán thiếu gia.

Không có vấn đề về s1nh lý nha.

Má ơi, vậy tức là tâm lý có vấn đề lớn rồi.

“Anh đây là…?"

Tôi ngập ngừng không nói ra.

“Chúng ta đang cách ly ở nhà rồi thiếu gia à, trong nhà không có ai tới chơi với anh được…”

Thiếu gia sắc mặt hơi chút tái nhợt, ấp úng nói.

"Thật ra là tôi, không... không thường dẫn người... đến nhà chơi..."

Có lẽ là phương thức mở đầu không đúng, tôi nghĩ có lẽ nửa đêm hôm qua Từ Đường đã uống phải rượu giả hết hạn sử dụng.

Không nói sớm hơn làm, tôi quay đầu lao lên lầu, tôi muốn xem xem là tên thương nhân vô lương tâm nào, to gan làm vậy.

Nhưng Từ Đường đã nắm tay tôi từ phía sau, xúc cảm ấm áp, nhất thời chạm tới tận tim tôi.

Mặt trời giữa trưa chiếu qua cửa sổ, trong căn phòng bắt đầu nhanh chóng nóng lên.

“Hàn Lạc.”

Thanh âm rơi xuống. Lưng tôi cứng đờ.

Một lúc sau, mỉm cười quay đầu lại.

"Thiếu gia, tôi là Lạc Hàm."

*

Sau nửa tháng cách ly tại nhà, bác sĩ cũng đến cửa, tháo cửa cảm biến và giấy niêm phong đi.

Không khí trong lành bên ngoài cùng với bà mẹ giàu có của Từ Đường gần như đồng thời đến nhà làm khách.

“Cô ạ.”

Tôi cung kính mời kim chủ một cốc trà.

“A Đường còn ngủ sao?” Tôi gật đầu.

“Hôm qua uống chút rượu, hiện tại ngủ say.”

Phú bà tao nhã giơ điện thoại lên, trên màn hình là ảnh chụp chung của tôi và Từ Đường.

"Cô nói đều là sự thật? Nó đã bị cô mê hoặc đến... năm mê... năm mê... cái gì?"

"Mê đến không biết đường về, cô à."

Tôi sửa cho bà ấy.

“Ồ.” Phú bà giàu có hơi khinh thường liếc nhìn tôi.

"Nhìn không ra, cô còn có chút năng lực."

"Cô quá khen cháu rồi."

"Qua một đoạn thời gian nữa, nó càng thêm trầm mê hơn một chút nữa, rồi bỏ nó đi."

"Cô à, cháu nghĩ... "

Bộp một tiếng.

Là âm thanh của tấm séc rơi xuống bàn.

“Đây là trả tiền trung gian, năm trăm vạn.”

Tôi mím môi, đầu lưỡi lượn một vòng trong miệng.

“Được rồi, thưa cô.”

Khi Từ Đường đang ngái ngủ kéo lê đôi dép đi xuống cầu thang, tách trà của bà mẹ giàu có của hắn đã cạn rồi.

Rầm một tiếng, tách trà rơi xuống bàn.

“Con nhìn mình xem, thành bộ dạng như thế nào rồi, đã mấy giờ rồi?”

Thiếu gia dụi dụi mắt, khoác lấy bả vai tôi, hoàn toàn không để ý tới phú bà. “Mẹ anh đã nói gì với em rồi?”

Tôi âm thầm nắm chặt tấm séc trong tay, rụt rè liếc nhìn về phía phú bà, lắc đầu thì thầm nhỏ nhẹ.

“Cô không nói gì với em cả.”

Từ Đường cọ cọ vào cổ tôi.

“Cho dù có nói cái gì cũng không cần nghe, đi, lên lầu ngủ với anh một lát nữa.”

Phú bà tức giận đến khóe miệng run rẩy, ngón tay cũng run rẩy giơ lên.

"Con ngày ngày chỉ ăn chơi trác táng cùng với mấy người không ra gì! Sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi!"

Từ Đường giả điếc không nghe, ngẩng đầu cười hihi mổ một cái vào khóe môi tôi.

“Ăn cơm trước đi, không ngủ nữa, anh đói bụng.”

Nói xong liền giống như một phụ kiện hình người treo ở trên người tôi, trong tầm mắt của phú bà chậm rãi đi vào phòng bếp.

Phú bà tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.

Tôi sờ tấm séc năm trăm vạn trong túi cười thành tiếng. Từ Đường uể oải ngẩng đầu lên.

“Có chuyện gì mà vui như vậy?”

“Vẻ đẹp của thiếu gia, quyến rũ em.”

Tôi nói.
 
Chương 7


10.

Ba tháng sau, Từ Đường dẫn tôi trở lại biệt thự của mẹ và cha dượng của hắn.

Không thể không nói, biệt thự của những người giàu có, một cái so với một cái to.

Trên bàn còn có mấy người khác, nhìn dáng vẻ hình như là bạn bè của vợ chồng phú bà, còn có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đáng yêu, Từ Đường vừa bước vào ánh mắt cô ấy liền rơi vào trên người hắn.

"Con muốn kết hôn với Lạc Hàm."

Thiếu gia không hề coi đây là nhà của mình, còn có người ngoài và người lớn.

Hắn ngồi liệt xuống ghế sofa, giống như một ông già.

Tôi “ngoan ngoãn” bị kéo ngồi xuống cùng, run lẩy bẩy.

Sắc mặt của người bạn của phú bà không vui.

Cô gái xinh đẹp kia cũng không có dao động gì.

Đôi mắt đẹp của bà mẹ giàu có của Từ Đường mở to giận dữ, bước đến gần chúng tôi hạ giọng nói.

"Cười cười là có thể trở lại những tháng ngày tốt lành, chú Tống và cô Kỳ của con đều ở đây, đừng làm mẹ mất mặt nữa."

Từ Đường lạnh lùng nhếch khóe môi, búng ngón tay thon dài, ngồi trong phòng khách bắt đầu châm điếu thuốc.

"Mẹ cho rằng con đang nói đùa với mẹ à?"

Hắn đột nhiên lớn tiếng nói.

“Khóc khóc cười cười cái gì, gọi con về ăn cơm, còn tưởng rằng con không biết chút tâm tư của mấy người hay sao?”

Bốp một tiếng.

Từ Đường nhận một cái tát mạnh vào mặt.

Phú bà tức giận đến run lên.

"Mẹ là mẹ con, con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế hả!"

Tôi giật mình, vội vàng nhìn xem khóe môi đang chảy máu của Từ Đường.

“Không đau.”

Hắn cầm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau, nhếch miệng cười, nhìn về phía bà mẹ giàu có của mình ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Như hát xuyên phổ vậy.

"Con mặc kệ, dù sao người duy nhất con muốn cưới chính là Lạc Hàm, các người có đồng ý hay không, con chỉ đến đây để thông báo cho mấy người một tiếng thôi.”

“Con làm phản đấy à!”

Phú bà chuẩn bị giơ tay tát lần thứ hai đã bị tôi giơ tay nắm lấy.

“Cô à.”

Đến lượt tôi lên sân khấu rồi.

Tôi nỗ lực chớp mắt để trông có vẻ đẫm lệ.

“Đều là lỗi của cháu, cô đừng đánh A Đường…”

Còn chưa nói xong, liền bị phú bà chặn lại.

“Cô là cái thứ gì, đến phiên cô nói chuyện sao?!”

Phú bà dù có tao nhã cỡ nào, lúc này cũng không thể tao nhã nổi nữa.

Từ Đường lạnh lùng liếc nhìn mẹ hắn đang nói chuyện, sau đó vòng tay qua eo tôi, bế tôi lên.

"Em nhận sai cái gì, đừng sợ, có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em."

Ngực tôi một trận cảm động, gật đầu, khóc như mưa, vùi đầu vào lòng hắn.

“Anh thật tốt, A Đường.”

Sắc mặt mọi người trong phòng không được tốt lắm, đặc biệt là bà mẹ giàu có của Từ Đường, sắc mặt giận đến tím tái.

"Mày cái thằng bất hiếu! Cút đi cho tao!"

"Vốn dĩ cũng không định ăn cơm ở đây."

Từ Đường vừa đi vừa vòng tay qua eo tôi.

Ngay cả khi bị một bộ ấm chén đập vào lưng, thiếu gia chỉ khựng lại một chút, không phát ra một tiếng.

“Mày đi rồi cũng đừng quay lại căn nhà này nữa, cũng đương muốn rút lấy một xu từ trong thẻ của lão nương ra nữa!”

Không trả lời, trực tiếp bước ra khỏi cửa biệt thự, tôi dừng lại muốn xem lưng của Từ Đường, hắn ở dưới ánh nắng cười rất tùy ý, nắm lấy tay tôi.

"Em muốn c ởi quần áo lợi dụng tiện nghi của ông đây, về nhà chúng ta lại nói."

Nước mắt tôi rơi xoành xoạch.

“Anh đúng là đồ ngốc.”

Từ Đường cười, nắm tay dẫn tôi trở về.

Sự thật chứng minh, bà mẹ giàu có của Từ Đường quả thật nói được làm được, hành động mạnh mẽ.

Từ Đường và tôi ngay cả cửa biệt thự cũng không được bước vào.

Đứng dưới ánh mặt trời, Từ Đường rít một hơi thật sâu điếu thuốc.

“Nếu như cho em cùng anh trải qua những ngày nghèo khó, em có đồng ý không?”

Tôi gật đầu thật mạnh, đôi mắt cay xè.

"Cuộc sống nghèo khổ cũng không sao, chỉ cần khuôn mặt nhỏ của anh ngọt ngào là được."

Thiếu gia rất vui vẻ.

Sau khi tiến vào căn phòng đổ nát 2000 tệ một tháng, Từ Đường đứng ở ngoài cửa có chút do dự, tôi có thể cảm thấy ngón chân của hắn đang dùng sức.

Trầm mặc một hồi, Từ Đường cụp mắt xuống.

"Hay là đi bán đôi dép lê Balenciaga của anh đi nhé."

Tôi cười ngặt nghẽo.

“Không được.”

Tiến lên hôn bẹp một cái.

“Vẫn còn 1 vạn mẹ anh cho em kìa.”

*

Ban đêm Từ Đường ôm tôi ngủ ngon lành.

Điện thoại rung lên, chỉ có một tin nhắn ngắn.

[Một tuần sau, rời khỏi nó. ]

Tôi không trả lời, vùi vào trong ngực Từ Đường, chìm vào trong giấc ngủ say.

Chủ nhật, lúc Từ Đường còn đang ngủ say, tôi đã làm sẵn một bàn đồ ăn, toàn bộ quá trình rất nhẹ nhàng, không có tiếng động lớn, cho đến khi tôi đóng cửa lại, căn phòng cho thuê 2000 tệ 1 tháng hoàn toàn quay về im ắng.

11.

Lần nữa gặp lại Từ Đường là trong trung tâm mua sắm do gia đình hắn mở, lúc đó tay trái tôi khoác lấy một tên lãng tử ăn chơi khác, tay phải cầm một chiếc túi LV bản giới hạn theo mùa.

Chỉ trong vòng nửa tháng, Từ Đường tựa hồ đã gầy đi cả chục cân, cả người có vẻ luộm thuộm cẩu thả không thể tả.

Lúc nhìn thấy tôi, một đôi mắt trũng thâm sâu lộ ra ánh sáng.

Nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh tôi, ánh sáng trong mắt Từ Đường lại mờ đi, dường như hắn vô cùng đau đớn, giọng nói đứt quãng.

"Em... em...rốt cuộc là tại sao?"

Tôi thở dài thườn thượt.

“Thiếu gia.”

Tôi vẫn gọi hắn như vậy.

“Tôi vẫn cảm thấy dép lê của Balenciaga rất đẹp, một đôi có thể trang trải tiền thuê nhà của chúng ta trong nửa năm, anh có hiểu không?”

Từ Đường đứng ở đó không động đậy, dường như không thể tin được, mà bị vướng mắc quá nhiều, nên tôi cũng không quay đầu lại.

Đi xa rồi, tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ, là bà mẹ giàu có của Từ Đường đến rồi.

Quay đầu từ xa nhìn lại nhau, phú bà vẫy tay, bên cạnh có một người bước ra đưa cho tôi một tấm séc 500 vạn khác.

[Hoàn thành khá tốt, tiền thừa coi như là tiền thưởng]

Tôi nhét tấm séc vào túi LV, quay người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Phía sau truyền tới cuộc nói chuyện.

“Thấy chưa, tình yêu thứ đồ vật này phi thực tế biết bao, giả tạo biết bao, đặc biệt là đối với một người phụ nữ xuất thân bình thường như vậy…”

Rất lâu sau, tôi dường như nghe thấy giọng nói vô hồn của Từ Đường.

"Hiểu rồi, mẹ."

Sau này, tôi cầm 1500 vạn mà mẹ Từ Đường cho tôi, bắt đầu kinh doanh nhỏ, vài tháng sau, liền có chút phất lên rồi.

Khi ngồi chung bàn uống rượu và thảo luận về việc hợp tác với bà mẹ giàu có của Từ Đường, bà ấy rõ ràng rất kinh ngạc, nhưng tôi chỉ công tư phân minh nói nói chuyện hợp tác mà thôi, không có ý gì khác.

Sau khi tiệc rượu tàn, bà mẹ giàu có của Từ Đường ngăn tôi lại.

“Lạc Hàm.”

Bà ấy vừa mở miệng, giọng nói hơi nghẹn lại.

Tôi sững người một lúc.

"Từ tổng, ngài đây là..."

"Không liên quan gì đến chuyện hợp tác."

Bà ấy ngồi xuống lau nước mắt, vẫn coi như đoan trang.

“Cô tìm cháu đã lâu rồi.”

“Hả?” Tôi giả vờ ngạc nhiên.

“Cô tìm cháu...để làm gì?”

“Tình hình của A Đường...không được tốt lắm.”

Nói xong bà ấy bắt đầu khóc, khá buồn phiền.

“Cô cứ nghĩ rằng sau lần đó đứa trẻ này sẽ ngoan ngoãn kiềm chế, nhưng… nhưng…”

Tôi thấy bà ấy khóc lóc buồn bã, đưa cho bà ấy hai tờ khăn giấy.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, bà ấy chậm rãi nói.

“Bây giờ A Đường nói gì cũng nghe lời hết, bảo nó làm cái gì nó làm cái đó.”

“Không phải khá tốt hay sao..”

“Không phải.”

Những giọt nước mắt vừa lau đi lại tuôn ra, cảm xúc của phú bà có chút mất kiểm soát.

"Cô cứ nghĩ như vậy là đúng rồi. Hồi cấp ba cô chia cắt nó với mối tình đầu, cảm giác cô gái đó không xứng với gia cảnh nhà mình. Những năm qua, nó vẫn oán cô, ăn chơi đàng đi3m, cô muốn nó kiềm chế lại, dồn tinh lực tập trung cho sự nghiệp, cho nên mới tìm cháu tới. Cô cứ nghĩ cháu và cô gái đó có vài nét tương đồng, nhưng cô không ngờ, nó cũng quan tâm đ ến cháu nhiều như vậy..."

“Ồ ồ... "

Tôi hốt hoảng đưa thêm hai tờ khăn giấy, vuốt lưng cho bà ấy.

"Cô à, cô đừng lo lắng, từ từ nói."

"Từ sau khi cháu rời đi, A Đường chịu đả kích lớn, mắc bệnh trầm cảm nặng, đã... đã... mấy lần nháo muốn t.ự t.ử rồi..."

Càng nói càng kích động, phú bà nước mắt rơi không ngừng.

“Hai lần suýt nữa cô chú không thể ngăn kịp… Cô thật sự… Cô thật sự không dám nghĩ…”

Tôi không biết nên nói từ đâu, đành phải nắm tay bà ấy an ủi trước.

“Cô à, hiện tại bệnh trầm cảm có thể chữa khỏi, cô…”

“Không phải đâu, không phải đâu, là tâm bệnh.”

Phú bà nắm chặt tay tôi.

"Lạc Hàm, cháu trở về xem A Đường được không?"

Tôi giả vờ ngập ngừng lúng túng, giả vờ dè dặt.

"Cô à, cái này..."

"Cô thấy cháu làm ăn thế này rất tốt, cũng thật xinh đẹp, cô biết cháu có rất nhiều người theo đuổi, nhưng A Đường nó thật sự yêu cháu..."

Nói xong bà ấy lại vừa khóc vừa lau nước mắt.

Thực sự rất khác với phú bà đã ném cho tôi 1 nghìn vạn trước đây.

“Cô bây giờ đã hiểu ra rồi. Không có gì quan trọng bằng hạnh phúc của con cái. A Đường phải sống nữa chứ. Coi như cô xin cháu, dù chỉ là trở về gặp A Đường thôi..."

Tôi thấy bà ấy đã khóc đến mức không thở nổi, mau chóng nhận lời.

"Được được, cô trước tiên đừng kích động, cháu đi là được rồi.”

*

Khi tôi một lần nữa đến biệt thự của thiếu gia, căn phòng của hắn tối đen như mực.

Tôi với bà mẹ giàu có của Từ Đường đứng ở cửa.

Cách đó không xa, Từ Đường nằm liệt trên sô pha, vô cùng chán nản.

“Con không muốn ăn, mang đi đi.”

Mới một câu nói, nước mắt của phú bà rơi mãi không ngừng.

“A Đường, con xem ai đến này.”

Từ Đường chậm rãi ngẩng đầu lên, thời điểm ánh mắt vừa nhìn tới tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Phú bà tất nhiên cũng chú ý thấy điều đó, vui vẻ đẩy tôi vào phòng.

“Hai đứa nói chuyện đi, cô đi dọn chỗ ở cho cháu.”

Sau tiếng đóng cửa, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Tôi bỏ túi và áo khoác xuống, quen thuộc lấy tạp dề đi vào bếp.

“Đứng lên phụ em đi.”

Thiếu gia uể oải nói.

“Anh không muốn ăn…”

Tôi vô cùng hứng thú đi tới sô pha, giơ chân đá người nằm trên sô pha một cái.

“Còn giả vờ với em?”

Từ Đường đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy tôi, hôn tôi cuồng nhiệt.

“Hê hê hê hê, vợ yêu ơi cuối cùng em cũng tới rồi, anh sắp c.h.ế.t đói rồi đây.”

Tôi sờ sờ vết sẹo đã đóng vảy khô cứng trên lưng của hắn, vừa đau lòng vừa tức giận.

"Anh nghĩ ra cái ý tưởng rách nát gì vậy? Nhìn xem dày vò chính mình thành bộ dáng người không ra người, ma không ra ma.”

"Hê hê hê hê."

Thiếu gia ngoan ngoãn như một con Samoyed lớn.

"Có tác dụng là được" hắn nói xong liền xoa mặt tôi.

"Anh đã nói rồi, những ủy khuất mấy năm trước em từng phải chịu, anh đều sẽ đòi lại hết cho em. Bây giờ mẹ anh cầu xin em đến gặp anh, chẳng bao lâu nữa, bà ấy sẽ cầu xin em lấy anh. Anh muốn em nở mày nở mặt, danh chính ngôn thuận đi theo anh, không phải chịu một chút ủy khuất nào nữa."

Vành mắt tôi nóng lên, mở miệng đã nghẹn ngào.

“Chỉ có anh là thông minh nhất.”

Từ Đường nâng mặt tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

"Khóc cái gì, đúng lúc khoảng thời gian này anh giảm cân để mặc vest đẹp trai hơn nè.”

“Ba hoa.”

Tôi đẩy hắn ra, đi vào bếp.

“Đi nấu cơm cho anh.”

Từ Đường cười nhạt, để tôi đi vài bước, sau đó đột ngột kéo tôi lại, ôm lấy tôi.

Tôi hoảng sợ. “Anh làm gì vậy!”

Thiếu gia nhếch khóe môi, ném cho tôi một chữ.

"Đói bụng."

{Hoàn văn}
 
Chương 8: Hoàn


Ngoại truyện.

Sau khi kết hôn với Từ Đường, chưa đến năm rưỡi đã được ôm em bé rồi.

Bà nội phú bà mừng rỡ ôm lấy cháu trai, tiện tay lại chuyển thêm 1 nghìn vạn cho tôi.

“Mẹ, thế này nhiều quá rồi.”

Tôi vừa nói vừa nhét tấm séc vào trong túi.

Phú bà mỉm cười vui vẻ. Lại điền thêm hai tấm séc nữa.

“Cho con thêm 5 nghìn vạn nữa, sinh cho mẹ thêm đứa thứ hai.”

Tôi chưa kịp mở miệng, Từ Đường đã một đường xông tới, giẫm lên đôi dép lê Balenciaga mùa mới.

"Sinh đứa thứ hai cái gì? Một đứa đã đủ phiền rồi."

Bà nội phú bà liếc nhìn hắn một cái, cố nhét 5 nghìn vạn vào túi của tôi.

“Nhóc con, con thì biết cái gì?”

Tôi cũng thật sự không muốn sinh đứa thứ hai, nhưng mà tay của tôi dường như không nghe theo sự điều khiển của tôi.

Chỉ đành cười vui vẻ kéo khóa túi lại.

Từ Đường ôm lấy con trai từ tay bà nội phú bà, lẹp bẹp hôn hai cái.

“Họ nói thật sự không sai nha, con trai giống mẹ.”

“Giống sao?”

Tôi soi gương, không cho là đúng.

“Giống em ngày xưa.”

"Đúng đúng đúng, em sờ thử khuôn mặt nhỏ vừa mới bôi lamer xong của em, khuôn mặt này của em không phải là nguyên bản."

Khi đó tôi và Từ Đường chia tay, trong nhà ngoài ý muốn xảy ra hỏa hoạn bị hủy dung, đúng lúc khoảng thời gian đó mẹ của Từ Đường đã dốc sức chia cắt tôi và Từ Đường, làm không ít những chuyện cực đoan, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi ở nước ngoài mấy năm, cắt đứt liên lạc với Từ Đường.

Vào thời điểm đó, tôi cho rằng đời này chúng tôi cứ sống như vậy mãi mãi.

Lênh đênh trong biển người, không thể tạo thêm được chút sóng gió nào.

"Ấy, có điều..."

Chớp mắt, con trai tôi đã bị bà nội phú bà bế đi mất, tôi dứt khoát chạy đến và dựa vào lòng của thiếu gia.

“Hồi đó sao anh lại nhận ra được em.”

Khi tôi quay trở lại rõ ràng đã có một khuôn mặt mới, nhưng sau buổi chiều hôm đó, Từ Đường vẫn đọc ra tên của tôi, ôm tôi như một đứa trẻ khóc không thành tiếng.

Lúc này Hứa Đường cười híp mắt vuốt tóc tôi.

“Lần đó, là lần uống say ấy, nhìn thấy vết bớt trên xương quai xanh của em.”

“Thì ra là như vậy.”

Nói ra cũng ngại, vết bớt này là từ lúc học cấp ba Từ Đường bày hết tiền tiêu vặt ra trước mặt tôi, thề thốt muốn cùng tôi yêu đương, tôi thấy tiền thì đôi mắt mở to, va vào cạnh bàn tạo cho chính mình một vết bớt luôn.

Nghĩ đến đây, tôi có chút không nhịn được.

Nhưng...

"Ồ..."

Tôi đột nhiên lóe ra một ý nghĩ.

“Chẳng trách lần đó mới hôn một cái đã khóc, có phải rất cảm động hay không, nhớ nhung em nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng về rồi.”

Từ Đường cười nhẹ, nhưng vành mắt lại có chút đỏ.

“Lúc đó anh còn tưởng rằng em trách anh, sẽ không quay lại nữa.”

Cuộc chia tay giữa tôi và Từ Đường, không coi như là một bi kịch, nhưng mẹ chồng tôi khi còn trẻ quả thật là người rất có thủ đoạn, khiến tôi ăn chút đau khổ.

“Sao thế được.”

Tôi miêu tả đôi lông mày đẹp đẽ của hắn.

"Sau khi em xuất ngoại, anh chạy khắp nơi tìm kiếm tin tức về em, địa cầu đều bị anh lật hết lên rồi, em còn có thể chạy trốn sao?"

Tất cả những người bạn xung quanh đều bị hắn quấy rầy, những lần gặng hỏi đó sự kiên trì tỏa sáng rực rỡ trong những năm tháng dài đằng đẵng của Từ Đường.

Nghe tới lời nói này thiếu gia an tâm rồi, cười vui vẻ tiến đến hôn tôi, giống như một con chó lớn.

“Nói cũng đúng.”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo trước mặt, tôi nghĩ, nếu không có sự kiên trì của Từ Đường, tôi nhất định sẽ không tiếp tục mối tiền duyên này nữa, nhưng hắn đang rất nỗ lực, cho nên tôi sẽ quay lại.

Trước khi nụ hôn rơi xuống, tôi che môi hắn lại.

“Em đột nhiên lại nhớ ra một chuyện nữa.”

Từ Đường không hài lòng lấy tay tôi ra.

“Có biết cái gì mới là chuyện chính không hả?”

Tôi không quan tâm.

“Em nhớ sau khi em về nước lần đầu tiên gặp anh, anh còn cùng với Hứa Vân Thúy…. không, là Coco ….”

“Anh không có.”

Nói đến đây, người nào đó cảm thấy áy náy, lập tức đứng thẳng người.

“Anh thề, lúc đó anh là chỉ đóng kịch mà thôi, đều là mượn góc quay hết.”

“Ồ…”

Nghe thấy giọng nói của tôi chậm rãi kéo dài, thiếu gia có chút hoảng hốt.

"Thật đó, anh chưa hôn bất kỳ ai hết, cũng chưa từng nắm tay."

"Nhưng anh còn sờ mông Từ Vân Thúy nữa kìa!"

"Của cô ta là giả đó! Không tiếp xúc!"

Tôi trợn tròn mắt.

“Giả?”

Từ Đường ngoan ngoãn gật đầu.

“Nghe nói ngực cũng là giả.”

Cuối cùng, hắn nói thêm một câu nữa.

"Mà anh cũng không thích to như vậy, hạt dưa hấu là đủ dùng rồi."

Mặt tôi nóng bừng.

"Coi thường ai đấy hả!"

*

520, tôi đang nghĩ Từ Đường sẽ tặng cho tôi hoa hay là túi.

Nhưng tôi không ngờ, hắn lại tặng tôi cả một kệ giày toàn dép lê của Balenciaga.

“Em không thích sao?”

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nghi ngờ mình cưới phải một tên thiểu năng.

“Em có mấy cái chân?”

Thiếu gia sờ đầu, cười hê hê nói.

"Anh muốn luôn đi đồ đôi cùng với em, đi thay nhau, đồ đôi không trùng lặp."

Có chút ngốc.

Nhưng trong nháy mắt, tôi dường như nhìn thấy cậu bé mũm mĩm thật thà ở trường trung học, đẩy tất cả tiền tiêu vặt của mình đến trước mặt tôi.

"Muốn cậu mãi mãi nấu cơm cho tớ ăn."

Cả một kệ dép lê thực sự vẫn khiến tôi thấy cảm động, hơi bị rớt giá.

Từ Đường vẫn luôn kéo tay tôi không bỏ.

“Có được không?”

Tôi tiến đến ôm lấy hắn.

"Em cố mà làm vậy."

Thật tốt quá, vẫn luôn không thay đổi.

Tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau, hồn nhiên, thắm thiết, và kiên định.

{Toàn văn hoàn}
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom