Dịch Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1690


Chương 1690

“Cậu dân tôi đi xem miếng đất đó trước.” Trình Kiêu rất tò mò, mảnh đất đó rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt, vậy mà không động được nào.

“Bây giờ đi luôn sao? Hay là đợi ngày mai đi!” Dương Thiên Hữu nói.

“Bây giờ đi luôn” Trình Kiêu nói.

“Vậy được, tôi thay quần áo.”

Mảnh đất mà tập đoàn bất động sản Giai Thành đấu giá được đó nằm ở dưới chân núi của một ngọn núi tên là núi Loạn Thạch, nghe nói là muốn xây dựng một khu biệt thự bao cấp bao gồm khu tập trung, vui chơi giải trí, thư giãn.

Núi Loạn Thạch, trước kia không có cái tên này, mà tên là núi Thanh Thạch. Bởi vì trên núi có rất nhiều đá xanh cực lớn nên đặt tên đó.

Nhưng vào thời cận đại khi Á tộc phản kháng Đông Hòa tộc xâm lược, đã từng đánh một trận thảm liệt ở đây, gần như san băng cả núi Thanh Thạch.

Vậy nên núi Thanh Thạch cũng ý nghĩa như tên, được người dân đổi thành núi Loạn Thạch.

Dương Thiên Hữu dẫn Trình Kiêu tới núi Loạn Thạch, nơi này đã được đặt là khu khai thác phát triển, tất cả hộ dân đều đã chuyển đi, bây giờ vào đêm hôm khuya khoắt, không có một ai.

Gió lạnh thổi qua cái cây nhỏ lác đác trên núi Loạn Thạch, lướt qua từ đống đá vụn, phát ra âm thanh ư ư giống như vong hồn đang rên rỉ.

Khiến người ta cảm thấy lạnh toát từ lòng bàn chân xông lên thiên linh cái.

Dương Thiên Hữu siết chặt áo khoác trên người, có hơi run rẩy nói: “Nơi này thật sự có hơi tà khí.”

“Bây giờ là ban đêm, cậu có thể nhìn rõ không?” Dương Thiên Hữu hỏi.

“Có thể” Trình Kiêu quét qua cả khu vực, trả lời.

Núi Loạn Thạch đã được gọi là núi, đâu đâu cũng là đá vụn bị nổ, bừa bãi, cả ngọn núi gần như bị nổ hết, bây giờ chỉ là một bao đất hơi lớn, bên trên đều là đá vụn.

Ánh mắt của Trình Kiêu từ dưới chân núi nhìn mãi tới đỉnh núi của cái bao đất.

Anh cảm thấy nơi này hình như có một luồng lực lượng xoay quanh. Nhưng luồng lực lượng này lại không thể cảm ứng được cụ thể.

“Thế gian này lại có lực lượng mình chưa từng thấy, thật kỳ lạ”

Trình Kiêu nhắm mắt lại, sau đó mở ra, anh thi triển Phá Vọng Chỉ Mục, hai mắt biến thành một đen một trắng.

Trong đường tia màu đen vô tận đó, một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt bao gồm cả núi Loạn Thạch.

Trong ánh sáng đỏ đó thấp thoáng có thể nhìn ra vô số hư ảnh hình người.

Khi Trình Kiêu dùng thần thức quan sát kỹ những hư ảnh hình người, có thể cảm nhận trên những bóng người đó tỏa ra một cỗ chấp niệm và chiến ý mạnh mẽ.

Vô số bóng người, bóng người nhiều vô kể, cảm nhận được thần niệm của Trình Kiêu, bỗng phát ra tiếng rít gào không tiếng: “Giết!”

Trong thần niệm của Trình Kiêu, tiếp thu được ấn ký tinh thần mà bọn họ truyền tới “Một tấc sơn hà một tấc máu, thập vạn thanh niên thập vạn binh!”

“Núi Thanh Thạch là lá chắn cuối cùng của huyện Nam Bình, trận địa còn đó, người còn đó, thề cùng sống cùng chết với trận địa!”
 
Chương 1691


Chương 1691

“Thề cùng sống cùng chết với trận địa!”

Đội ngũ hàng vạn người đồng thanh hét lên, âm thanh chấn động trời đất.

Trên trời là máy bay của kẻ địch thả bom, bên dưới là xe tăng và bộ binh. Mà những người bọn họ chỉ có vũ khí thô sơ chưa hiệu chỉnh.

Đạn bắn hết thì nhặt từ trên người kẻ địch, thức ăn ăn hết thì nhặt cây cỏ vỏ cây để ăn.

Bọn họ ở trong điều kiện như vậy, thủ vững bảy ngày bảy đêm.

Không có một ai chạy trốn, không có một ai sống sót, tất cả đều hy sinh anh dũng.

Trong nháy mắt, Trình Kiêu đã biết nơi này là nơi nào rồi.

Anh đã hiểu cỗ lực lượng đó rốt cuộc là tại sao.

“Thanh Sơn may mắn chôn cất người trung nghĩa, anh hùng khi nào quay về cố hương!”

Đây là chiến ý bất diệt của hàng vạn chiến sĩ nhiệt huyết luôn bảo vệ nơi này.

Bọn họ không biết, chiến tranh năm đó đã chiến thắng.

Nhưng bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh thủ vững trận địa.

Vậy nên cho dù sau khi chết, bọn họ vẫn thủ vững nơi này.

Lần đầu tiên Trình Kiêu cúi người xuống, núi sâu người trước núi.

Loạn Thạch không bắt mắt này.

Dương Thiên Hữu không biết nguyên do, nghi hoặc nói: “Sao thế?”

Trình Kiêu nói: “Không có gì, tôi đã biết cách giải quyết rồi. Ngày mai, cậu đi liên lạc với người của tập đoàn Giai Thành.”

Dương Thiên Hữu mừng rỡ: “Tôi biết ngay, không có chuyện gì Trình đại sư không giải quyết được.”

“Đị thôi!”

Ngày hôm sau, Dương Thiên Hữu tìm tới người của bất động sản Giai Thành, hai bên gặp mặt ở dưới chân núi của núi Loạn Thạch này.

Một người đàn ông trung niên, trên mặt có vết sẹo, đầu trọc, nhìn trông giống như tên lưu manh.

Ông ta dẫn theo mấy thanh niên lưu manh, chắc là đàn em của ông ta.

Thật ra ông ta cũng là một tên lưu manh. Chẳng qua được ông chủ của bất động sản Giai Thành thuê, chuyên phụ trách giải quyết chuyện ở mảnh đất của núi Loạn Thạch.

Ba của Dương Thiên Hữu bị bắt cũng là ông ta dần người khác làm “Ông ta là tay sai do ông chủ của bất động sản Giai Thành tìm tới, là lưu manh ở đây, mọi người gọi là ông Mã.” Dương Thiên Hữu nhỏ giọng nói với Trình Kiêu.

“Haizz, hai thằng ranh con, lẩm bẩm cái gì đấy? Có gì thì nói to lên Ông Mã không mở miệng, một tên đàn em dưới trướng ông ta hống hách kêu.

Dương Thiên Hữu sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói: “Tôi biết làm sao giải quyết vấn đề của núi Loạn Thạch rồi, các người thả ba tôi ra!”

“Ổ? Chỉ dựa vào một thăng oắt chưa mọc đủ lông như cậu có thể làm được chuyện mà ba cậu không làm được sao?” Ông Mã rõ ràng không tin, nghi ngờ nhìn Dương Thiên Hữu.

“Cái này không cần ông quan tâm, dù sao tôi có thể khiến các người thuận lợi khởi công là được.” Dương Thiên Hữu nói.

Ông Mã khoanh tay, mặt mày lạnh lùng nói: “Được, chỉ cần cậu có thể khiến cho chúng tôi thuận lợi khởi công, tôi đương nhiên sẽ thả ba cậu trở về, hơn nữa còn hậu tạ.”

lờ làm Dương Thiên Hữu nhìn sang Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi sao?”

Trình Kiêu nói: “Đồng ý với ông ta, ba ngày sau, kêu bọn họ tới khởi công.”
 
Chương 1692


Chương 1692

“Ừ”” Dương Thiên Hữu gật đầu.

Sau đó, nhìn sang ông Mã nói: “Ba ngày sau, các người có thể khởi công rồi. Tới lúc đó, đừng quên thả ba tôi!”

“Ba ngày! Nhanh vậy à!” Ông Mã có vẻ bất ngờ, bên trên yêu cầu ông ta trong ba tháng giải quyết xong là có thưởng lớn.

“Được, quyết vậy đi, ba ngày sau tôi gọi người tới khởi công, nếu không có vấn đề thì tôi thả ba cậu!” Ông Mã nhướn mày, vẻ mặt mong chờ nói.

Dương Thiên Hữu nhìn sang Trình Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo phải làm sao?”

“Về đi.” Trình Kiêu xoay người rời đi.

Dương Thiên Hữu chợt sững người, anh ta cho rằng Trình Kiêu muốn biểu diện tại chỗ làm sao giải quyết hiện tượng kỳ lạ của núi Loạn Thạch chứ?

Dương Thiên Hữu vội vàng đuổi theo Trình Kiêu, đi theo anh trở về.

Ông Mã nhìn bóng lưng rời đi của hai người, khóe miệng lộ ý cười: “Thú vị, tôi rất mong chờ, ba ngày sau bọn họ thật sự có thể giải quyết hiện tượng kỳ lạ của núi Loạn Thạch không?”

Một tên đàn em nói: “Ông Mã, có cần theo dõi bọn họ không?”

“Không cần, ba của cậu ta vẫn ở trong tay chúng ta, nếu bọn họ không giải quyết được vấn đề của núi Loạn Thạch, đương nhiên sẽ tới tìm tôi.” Ông Mã nói.

“Ông Mã anh minh!” Đàn em nịnh nọt.

Quay tới nhà của Dương Thiên Hữu, Dương Thiên Hữu không hiểu mà hỏi: “Sao không ở trước mặt tên họ Mã đó, giải quyết vấn đề của núi Loạn Thạch luôn?”

Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Có vài thứ, vẫn là đừng để những người bình thường đó nhìn thấy thì tốt hơn.”

Dương Thiên Hữu gật đầu ngộ ra: “Tôi hiểu rồi.”

Trong đêm hôm đó, Trình Kiêu dần Dương Thiên Hữu lại tới núi Loạn Thạch.

Dương Thiên Hữu cuối cùng cũng không nhịn được tò mò, hỏi: “Nơi này rốt cuộc là sao? Tại sao cứ động thổ thì gió lạnh rít gào, còn đổ mưa?”

Trình Kiêu nhìn núi Loạn Thạch, nghiêm trọng nói: “Nơi này chôn cất hàng chục nghìn hài cốt của chiến sĩ!”

“Cái gì?” Mặt mày Dương Thiên Hữu kinh ngạc.

“Cậu là nói nơi này có chiến hồn bảo vệ?!”

Ánh mắt của Trình Kiêu khẽ động: “Chiến hồn? Cái tên này ngược lại phù hợp”

*Ở giới phong thủy chúng tôi, loại tình huống này gọi là chiến hồn.” Dương Thiên Hữu nói.

Sau đó, Dương Thiên Hữu có hơi nghi hoặc: “Nhưng nếu ở đây có chiến hồn bảo vệ, với đạo hạnh của ba tôi chắc có thể nhìn ra. Tại sao ba tôi lại nói không biết chứ?”

Trình Kiêu nhìn đăng xa, u ám nói: “Có lẽ chú ấy không muốn để người khác quấy rầy những anh hồn liệt sĩ này.”

Dương Thiên Hữu có hơi cảm động: “Chẳng trách ba tôi tha bị bắt cũng không nói ra chuyện chiến hồn cho tập đoàn Giai Thành. Thì ra ba tôi không muốn để những chiến hồn này bị quấy rầy: Trình Kiêu nhìn bên trên núi Loạn Thạch “Chúng ta nghĩ cách mang những chiến hồn này đi!”

Dương Thiên Hữu đi lên theo, hỏi: “Vậy cậu có nơi sắp xếp cho những chiến hồn này không?”
 
Chương 1693


Chương 1693

“Thử xem” Trình Kiêu cũng không chắc chản, đối với một số vong hồn, trực tiếp tiêu diệt là được.

Nhưng đối với những anh hồn liệt sĩ này, anh buộc phải đối xử nghiêm túc.

Trình Kiêu đi tới vị trí sườn núi, nơi này khác với chỗ khác, chỗ khác đều trọc lốc, bởi vì chất đất của núi Loạn Thạch đều là đá, vậy nên thực vật xanh sinh trưởng không tốt lắm.

Nhưng chỉ có duy nhất khu vực này lại có cây cỏ xum xuê, mùi xanh mát mắt. Cho dù bây giờ là mùa đông, cỏ cây ở đây vẫn không bị tàn.

“Khi còn sống bảo vệ giang sơn, sau khi chết bảo vệ núi non.”

“Những chiến sĩ này cho dù đã hy sinh, cũng không quên trách nhiệm bảo vệ.”

Dương Thiên Hữu nhìn xung quanh, anh ta cũng phát hiện sự khác biệt ở khu vực này: “Nơi này chắc chính là chỗ chôn xương khi chết của những chiến hồn đó.”

“Nhưng nếu tất cả bọn họ đều chiến tử, là ai chôn bọn họ ở đây?”

Trình Kiêu nói: “Kẻ địch.”

“Đội ngũ như này, tuy hy sinh, nhất định sẽ có được sự tôn trọng của kẻ địch.”

“Tôi hiểu rồi.” Dương Thiên Hữu mặt mày nghiêm túc, một nhóm đội ngũ ngay cả kẻ địch cũng tôn trọng, đây mới là bậc thầy tỉnh anh thật sự.

Trình Kiêu đi hai bước, đứng ở vị trí cao nhất ở thảm đó đó.

Trình Kiêu nhắm mắt lại, thần niệm mạnh mẽ phóng ra.

“Hồn quay về!”

Trình Kiêu giơ hai tay lên, chiếc nhấn trữ vật ở ngón cái tay phải phát ra ánh sáng hơi yêu, dẫn đường cho những chiến hồn đó.

Trình Kiêu định tạm thời sắp xếp bọn họ ở trong nhẫn trữ vật, sau đó hỏi Hồng Sơn Hà xử lý như nào.

Nhưng chiến hồn này được chôn ở trong núi Loạn Thạch này, không có được chuyển vào nghĩa trang liệt sĩ, rõ ràng bọn họ vẫn chưa được ai phát hiện.

Muốn sắp xếp bọn họ vào nghĩa trang liệt sĩ, đầu tiên phải tìm được phiên hiệu thuộc đội nào quân đoàn nào của năm đó.

Những cái này chắc đều do Hồng Sơn Hà quản lý.

Nhưng không có một chiến hồn nghe theo triệu hoán của Trình Kiêu, tuy Trình Kiêu có thể cảm nhận được bọn họ khát vọng đi vào nhẫn trữ vật, khát vọng về đội.

Nhưng lại không có một chiến hồn rời khỏi đội ngũ.

“Đây là tại sao?” Lần này, ngay cả Trình Kiêu cũng có chút không hiểu.

Bất lực, Trình Kiêu chỉ đành dùng thuật gọi hồn, đây là thủ đoạn đối phó vong hồn, Trình Kiêu thật sự không muốn dùng để gọi những chiến hồn này.

“Hồn quay về!”

Giọng nói của Trình Kiêu lại lớn hơn vừa rồi không ít.

Tuy những chiến hồn này chấp niệm rất mạnh, nhưng đều là hồn phách không có ý thức, thuật gọi hồn mà Trình Kiêu dùng, những chiến hồn này lập tức đi về phía anh.

Nhưng khi Trình Kiêu mở nhẫn trữ vật ra, để những chiến hồn đó rời khỏi mảnh đất này, những chiến hồn đó lại dừng lại.

Sau đó, bất luận Trình Kiêu gọi như nào, nhưng chiến hồn đó không có bước thêm nửa bước.

Nếu coi nhẫn trữ vật của Trình Kiêu thành một cánh cửa lớn nối tới thiên đường, những chiến hồn đó đứng ở cửa lớn nối tới thiên đượng, mặc cho trong thiên đường có đủ kiểu dụ dõ, bọn họ cũng không chịu dịch chuyển.
 
Chương 1694


Chương 1694

Trình Kiêu có thể cảm nhận được, bọn họ không bài xích nhắn trữ vật, thậm chí Trình Kiêu thông qua thần niệm, cảm nhận được rất nhiều chiến hồn đều khát vọng đi vào nhãn trữ vật của Trình Kiêu để mang bọn họ rời khỏi nơi này.

Nhưng trong vô hình, hình như có một cỗ lực lượng đang ngăn chặn bọn họ, khiến bọn họ lưu luyến mảnh đất này.

Hoặc nói, có một loại chấp niệm chưa hoàn thành khiến bọn họ không thể rời đi.

“Chuyện này là sao? Thuật gọi hồn vậy mà mất linh rồi!”

Lần này, ngay cả Trình Kiêu cũng nhíu mày.

Thuật gọi hồn đối với vong hồn là có tỉ lệ thành công 100%, bây giờ vậy mà thất bại rồi!

Tuy Trình Kiêu vẫn có cách dần những chiến hồn đi, nhưng cách của anh quá thô lồ, anh không thể đối đãi bất lịch sự với những chiến hồn này được.

Xem ra cần kêu Hồng Sơn Hà tới đây một chuyến trước đã.

Trình Kiêu cảm thấy, tuy bọn họ rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không nguyện ý đi theo Trình Kiêu rời đi một cách không rõ ràng như thế.

Bọn họ muốn tìm lại phiên hiệu của mình, muốn vinh dự của mình.

Trình Kiêu từ trên cao đi xuống, khi đi qua bên cạnh Dương Thiên Hữu, lạnh nhạt nói: “Về trước đa, sự việc có hơi phức tạp.”

Dương Thiên Hữu chợt sửng sốt: “Ngay cả cậu cũng không có cách sao?”

“Quay về rồi nói.” Trình Kiêu.

“Được.”

Sau khi quay về, Trình Kiêu lập tức gọi điện cho Hồng Sơn Hà.

Nói sự việc ở đây cho ông ta.

Sau khi Hồng Sơn Hà nghe xong, kinh ngạc nói: “Thì ra ở đây “Tìm mấy chục năm, cuối cùng cũng tìm được bọn họ!”

“Cậu đợi đi, tôi tới ngay trong đêm!”

Kết thúc cuộc gọi với Hồng Sơn Hà, Trình Kiêu mới giải thích cho Dương Thiên Hữu.

“Những chiến hồn đó còn chấp niệm gì đó, không chịu theo tôi rời đi. Tôi không nhẫn tâm cưỡng ép bọn họ, vậy nên đã mời một lão tướng quân tới. Có lẽ ông ấy có cách giải quyết chấp niệm của những chiến hồn đó.”

“Thì ra là vậy, vậy chúng ta đợi vị lão tướng quân đó tới đi!” Dương Thiên Hữu rất tán thành với cách làm của Trình Kiêu.

Những chiến hồn này đều là anh hùng năm đó anh dũng hy sinh vì cả dân tộc, đương nhiên không thể cưỡng ép bọn họ.

Hồng Sơn Hà tới rất nhanh, bốn giờ sáng thì tới tỉnh Phúc, sau đó kêu Trình Kiêu đi đón ông ta.

Năm giờ sáng, Dương Thiên Hữu lái xe đón Hồng Sơn Hà trở về.

Vốn nghĩ Hồng Sơn Hà tuổi tác đã lớn, trước tiên để ông ta nghỉ ngơi vài tiếng. Nhưng Hồng Sơn Hà trực tiếp yêu cầu tới nơi chôn hài cốt của những chiến hồn đó.

Trình Kiêu cũng gật đầu tán thành, Dương Thiên Hữu chỉ đành đưa hai người lần nữa tới núi Loạn Thạch.

Hồng Sơn Hà xuống xe, dưới sắc đêm tối tăm, ông ta ngay cả đường cũng không nhìn rõ.
 
Chương 1695


Chương 1695

Nhưng ông ta nhìn qua núi Loạn Thạch, lập tức đi về chỗ chôn hài cốt của những chiến hồn đó.

Trình Kiêu có chút tò mò, ông ta chỉ là 1 người bình thường, lại không có thần niệm, làm sao nhìn một cái thì nhìn ra chỗ chôn hài cốt của những chiến hồn đó?

Hơn nữa điều càng khiến Trình Kiêu cảm thấy không hiểu là những chiến hồn vốn không có bất cứ ý thức nào, ở trong thần niệm cảm ứng của anh, vậy mà giống như mở linh trí, tất cả đều từ dưới đất bay ra, đồng loạt xếp thành một trận cực lớn.

Giống như một đám binh sĩ chấp nhận duyệt binh.

“Đây là vì sao?” Dù Trình Kiêu là Tiên Đế cũng không hiểu chuyện là như nào.

“Có lẽ đây là cộng hưởng chỉ có quân nhân mới có!”

Ngoài điều này ra, Trình Kiêu thật sự không nghĩ ra tại sao xuất hiện loại tình huống này.

Hồng Sơn Hà đi tới nơi cao nhất, cũng tức là nơi mà trước đó Trình Kiều từng đứng Nhìn bầu trời đêm tối tăm, trong mắt Hồng Sơn Hà lại xuất hiện một nhánh địa nhân mặc quần áo gấm đi giày và cắt đầu đinhy, lưng đeo súng cũ, nhưng vô cùng uy võ hùng tráng.

Ngay lập tức, đôi mắt già của Hồng Sơn Hà đã ươn ướt.

Hồng Sơn Hà cũng không tránh, trực tiếp lau nước mắt ở trước mặt hai người Trình Kiêu, thậm chí bật khóc lớn tiếng.

Dương Thiên Hữu không hiểu mà nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì đây?

Ông ấy đang khóc cái gì?”

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Ông ấy nhìn thấy thứ chúng ta không nhìn thấy”

Dương Thiên Hữu gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Có cần khuyên ông ấy không? Tuổi tác lớn như vậy, không thể quá kích động!”

“Không sao, lát nữa sẽ ổn.” Trình Kiêu nói.

Hồng Sơn Hà khóc xong thì đã cười.

“82 năm rồi, tôi cuối cùng cũng tìm được các người!”

“Quân số 9, các anh em của 74 Sư, tôi mang mọi người về nhà!”

Hồng Sơn Hà cất giọng nói già nua hùng tráng, lớn giọng hô lên.

Nhưng ở trong thần niềm cảm ứng của Trình Kiêu, những chiến hồn đó không có nhúc nhích.

Trình Kiêu lên tiếng nhắc nhở: “Trước đó cũng như này, tôi rõ ràng cảm nhận được bọn họ rất muốn rời đi, nhưng hình như có một chấp niệm khiến bọn họ không thể rời đi.”

Hồng Sơn Hà thu liễm tâm trạng, nghiêm trọng nói: “Tôi biết rồi.”

Sau đó, Hồng Sơn Hà đứng thẳng sống lưng, gầm lên một tiếng: “Nghe khẩu lệnh, toàn thể có mặt, đứng thẳng!”

“Các anh em của 74 Sư, chiến tranh đã chiến thắng, nhiệm vụ của mọi người đã hoàn thành xuất sắc!”

“Bây giờ mọi người có thể về nhà rồi”

Như vậy có thể được không?

Trình Kiêu dùng thuật gọi hồn cũng không mời được những chiến hồn này, Hồng Sơn Hà vậy mà hạ mệnh lệnh với bọn họ, bọn họ có thể nghe không?

Trong thần niệm cảm ứng của Trình Kiêu, hàng vạn chiến hồn đó vậy mà phát ra một tiếng hoan hô.

Cảm xúc hoan hô đó biểu đạt rõ ràng, thần niệm của Trình Kiêu giống như đi vào trong đại dương vui vẻ.

Xung quanh đều là nước biển của sự vui vẻ.
 
Chương 1696


Chương 1696

Trình Kiêu có hơi ngạc nhiên, không ngờ anh dùng thuật gọi hồn cũng không thành công, vậy mà bị một mệnh lệnh của Hồng Sơn Hà giải quyết.

“Có cần tôi tìm một chỗ ở tạm cho bọn họ không?” Trình Kiêu nhìn sang Hồng Sơn Hà hỏi.

“Không cần.” Hồng Sơn Hà nở nụ cười, nói.

“Vậy ông làm sao mang bọn họ trở về?” Trình Kiêu không hiểu.

Hồng Sơn Hà giơ tay chỉ về phía bầu trời đêm ở phía trước: “Cậu nhìn!”

Trong thần niệm cảm ứng của Trình Kiêu, những chiến hồn đó vậy mà từ từ biến mất, hàng chục nghìn chiến hồn không lâu sai thì biến mất toàn bộ.

Cả núi Loạn Thạch quay lại bóng tối.

Hồng Sơn Hà nói: “Chấp niệm của bọn họ không phải muốn đòi lại phiên hiệu, cũng không muốn vinh quang.”

“Bọn họ chỉ không nhận được lệnh rút lui mà thôi.”

“Bọn họ khi còn sống đối kháng với kẻ địch mạnh gấp mấy lần mình, huyết chiến bảy ngày bảy đêm. Sau khi chết, lại ở đây canh giữ 82 năm!”

“Hôm nay, tôi nói với bọn họ, trận địa đã giữ được, nhiệm vụ đã hoàn thành, chiến đấu đã chiến thẳng.”

“Vậy nên bọn họ cuối cùng cũng có thể yên tâm rời đi, quay về trời đất.”

Lúc này, trong lòng Trình Kiêu chấn động.

Lúc này Trình Kiêu cuối cùng cũng trải nghiệm sâu sắc bốn chữ… quân lệnh như sơn!

Lúc này, Trình Kiêu cuối cùng cũng hiểu, ở trong những năm tháng khổ sở đó, quân nhân của Á tộc rốt cuộc đã dùng cái gì để đối kháng với sự xâm lược của Đông Hòa tộc.

“Bọn họ đợi 82 năm, không đợi tới viện quân. Cũng không đợi được đội ngũ tới tiếp ứng bọn họ, càng không đợi được lệnh rút lui!

“Vậy nên cho dù mình dùng thuật gọi hồn, bọn họ vẫn không muốn rời khỏi nơi này. Bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ chưa nhận được lệnh của cấp trên.”

“Thì ra cái bọn họ muốn không phải phiên hiệu, không phải vinh quang, chỉ là một mệnh lệnh.”

“Chỉ là vì một mệnh lệnh này, sau khi bọn họ chết vẫn canh ở đây 82 năm”

Hồng Sơn Hà có chút cảm khái: “Năm đó sau khi dựng nước thì bắt đầu thông kê bộ đội đã hy sinh đó. Phần lớn đều đã tìm được, cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng vẫn có mấy nhánh quân không hể tìm được. Quân số 9, 74 Sư là một nhánh quân đội lớn nhất trong đó.

“Năm đó, kẻ địch tập kích, 74 Sư phụng lệnh đoạn hậu, không tiếc mọi giá giữ vững núi Thanh Thạch.”

“Đáng tiếc, sau bảy ngày, kẻ địch đã đột phá phòng tuyến của núi Thanh Thạch. Mà 74 Sư lại không có bất cứ tin tức gì, thậm chí, lúc đầu có đội ngũ các anh em tới nhặt xác, ngay cả một thi thể cũng không tìm được.”

“Rất nhiều người đều nghi ngờ, 74 Sư đã phản bội, hoặc làm đào.

binh. Không ngờ, bọn họ sớm đã hy sinh toàn bộ, được kẻ địch chôn ở trên trận địa.”

“Bây giờ nên trả lại vinh quang cho bọn họ rồi.”

Trình Kiêu nhìn bầu trời đêm tối tăm, hỏi: “Vậy hài cốt dưới lòng đất đó phải làm sao?”

Hồng Sơn Hà nói: “Mảnh đất nay chắc chắn không thể động vào, tôi sẽ cho người ở đây xây dựng một bia tưởng niệm liệt sĩ.”

“Như vậy rất tốt.” Trình Kiêu nói.
 
Chương 1697


Chương 1697

Hồng Sơn Hà nói: “Được rồi, đưa tôi về đi, bây giờ tôi gọi điện cho đại tộc trưởng, báo chuyện xây dựng bia tưởng niệm liệt sĩ.”

“Các người trước tiên cầm chân người của bất động sản Giai Thành, đừng để bọn họ động thủ”

Trình Kiêu nói: “Được.”

Sau khi đưa Hồng Sơn Hà về thì trời đã sáng.

Hồng Sơn Hà đích thân gọi điện cho đại tộc trưởng, hiệu suất làm việc đó nghĩ thôi cũng biết.

Buổi sáng hôm đó, cả núi Loạn Thạch đã giăng dây cảnh báo, mảnh đất đó lại bị chính phủ thu hồi.

“Tốt quá rồi, lần này các anh hùng cũng có thể được an nghỉ!”

Dương Thiên Hữu sau khi nhìn thấy hiện trường thì cũng rất vui “Mảnh đất này mất rồi, vậy bọn họ chắc sẽ thả ba tôi.” Dương Thiên Hữu nhìn Trình Kiêu ở bên cạnh, nói.

Trình Kiêu nói: “Gọi điện cho bọn họ, kêu thả người đi!”

“Được.” Dương Thiên Hữu nói.

Nếu mảnh đất này đã bị chính phủ thu hồi, vậy thì người của tập đoàn Giai Thành không cần thiết tiếp tục bắt giữ ba của Dương Thiên Hữu nữ.

Sau khi Dương Thiên Hữu gọi điện, nói: “Đối phương kêu chúng ta bây giờ qua đó, bọn họ đang đợi chúng ta ở tòa nhà Giai Thành.”

“Vậy đi thôi.” Trình Kiêu nói.

“Được.”

Hai người bắt xe, trực tiếp đi tới tòa nhà của tập đoàn Giai Thành ở nội thành.

Tập đoàn Giai Thành là công ty của nhà họ Mã ở Nam Đảo, ở cả tỉnh Phúc đều là tập đoàn lớn hàng đầu, tòa nhà trụ sở chính này cũng là một trong mấy tòa kiến trúc cao nhất ở đây.

Hai người đi tới cửa lớn của tòa nhà Giai Thành, Dương Thiên Hữu gọi điện cho ông Mã, nói với ông ta mình đã tới Sau đó, Dương Thiên Hữu nói: “Tên họ Mã đó kêu chúng ta tới phòng họp đợi ông ta.”

Dương Thiên Hữu có hơi lo lắng: “Liệu có bẫy không?”

Trình Kiêu mặt mày lạnh nhạt: “Đi thôi!”

“Ừm.” Dương Thiên Hữu nhìn Trình Kiêu, trong lòng bình yên, có Trình đại sư tiếng tăm lẫy lừng ở đây, cho dù có bầy, cũng không cần sợ.

Hai người hỏi lễ tân, phòng họp ở đâu, sau đó qua chỉ dẫn của lễ tân, bọn họ đi thang máy lên phòng họp ở tầng ba.

Một thanh niên dẫn hai người đi vào trong phòng họp ở tầng 3, bên trong không có ai.

Nhưng rất nhanh, ông Mã dẫn 7-8 thủ hạ đi vào.

Vừa đi vào, ông Mã đã lạnh lùng hạ lệnh với thủ hệ: “Khóa cửa lại!”

“Vâng, ông Mã!” Tên đàn em đó lập tức khóa trái cửa lại.

Trong lòng Dương Thiên Hữu sửng sốt, nhíu mày quát: “Các người là muốn làm gì?”

Trình Kiêu ở một bên nhìn mọi người, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Ông Mã tách đám đàn em ra, đi tới trước mặt, kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc, lập tức có đàn em hiểu chuyện châm lửa cho ông ta.

Ông Mã mặt mày hung hăng nhìn Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu, ông ta cười lạnh một tiếng: “Hai thẳng nhãi các cậu giỏi đấy! Vậy mà kêu chính phủ thu hồi mảnh đất đó!”

“Thật không ngờ các cậu lại còn có bản lĩnh lớn như vậy.”
 
Chương 1698


Chương 1698

Dương Thiên Hữu lập tức phản ứng lại, sửng sốt thốt lên: “Các người mất mảnh đất đó, vậy nên đổ lỗi lên đầu chúng tôi?!”

Ông Mã cười lạnh một tiếng: “Cậu còn không tính là ngốc.”

Dương Thiên Hữu có hơi oan, anh ta phản bác: “Nhưng mảnh đất đó là chính phủ thu hồi, không liên quan với chúng tôi! Các người sao có thể trách lên người chúng tôi chứ?”

Ông Mã cười lạnh: “Oät con, cậu hù dọa ai đấy? Nếu không phải hai cậu giở trò quỷ, chính phủ sao có thể nhanh như vậy đã xây bia tưởng niệm liệt sĩ gì đó!?”

Nhiều năm như thế mảnh đất đó đều để không, sớm không xây muộn không xây, tại sao cứ đợi hai các người tới mới xây!?”

“Nếu không phải các cậu phá hoại chuyện tốt của ông chủ nhà tôi, còn có thể là ai?”

Dương Thiên Hữu nói: “Vậy nên các người không đấu lại chính phủ thì lấy chúng tôi ra trút giận đúng không?”

Ông Mã cười nói: “Không sai, hôm nay cho hai tên nhãi nhiều chuyện các cậu trả giá.”

Dương Thiên Hữu nói: “Nhưng cho dù chính phủ thu hồi mảnh đất đó, cũng sẽ trả lại tiền cho các người, các người cũng không lõ gì cả, đi chỗ khác lấy đất không phải được rồi hay sao. Tại sao cứ phải trút giận lên chúng tôi?”

Ông Mã nhổ một bãi: “Nhóc con, cậu hiểu cái gì! Cậu cho rằng lấy mảnh đất dễ dàng lắm à. Tiền ngoài sáng thì trả rồi, nhưng số tiền mời khách tặng quà đó thì sao? Lẽ nào cậu còn có thể đòi lại.

Dương Thiên Hữu không nói nữa, nói tóm lại, tập đoàn Giai Thành chắc chắn lỗ một khoản lớn.

“Nói như vậy, các người cũng không định thả ba tôi sao?” Dương Thiên Hữu trầm giọng nói.

Ông Mã cười lạnh lùng: “Đợi đi, hôm nào ông chủ nhà tôi vui, nói không chừng sẽ thả lão già không biết tốt xấu đó ra!”

“Tôi không cho phép các người nói ba tôi như vậy!” Dương Thiên Hữu tức giận quát một tiếng.

Lúc trước, Dương Thiên Hữu còn cảm thấy trình độ xem phong thủy của ba anh ta không đúng, thậm chí ngay cả những chiến hồn đó cũng không nhìn ra.

Nhưng mà, trải qua tối hôm qua, anh ta cuối cùng cũng hiểu rõ khổ tâm của ba mình.

Bây giờ, đối với ba mình, Dương Thiên Hữu vô cùng sùng bái.

Ông Mã có chút kinh ngạc, cười lạnh nói: “Ha ha, tên nhóc ngươi chết đến nơi rồi, còn quan tâm đến người cha chết bầm kia sao.

Hay là quan tâm chính mình hơn đi!”

“Mấy người muốn thế nào?” Cuối cùng Trình Kiêu mở miệng, nhìn đám người ông Mã, giọng điệu nhàn nhạt.

Ông Mã ha ha cười: “Ông chủ của chúng tôi nói, giữ cái mạng cho hai người, nhưng mà, phải cho hai người một bài học nhớ đời!”

Nói xong, ông Mã nháy mắt với thủ hạ.

Lập tức, một tiểu đệ hiểu chuyện nhất, cười lạnh bước ra: “Tên nhóc con, để ông nội đây cho con nhớ kỹ!”

“Anh Sáu, để em lên!” Lại một tên tiểu đệ bước ra, đi theo bên cạnh tên tiểu đệ gọi là Anh Sáu, vẻ mặt bất thiện nhìn chăm chằm vào hai người Trình Kiêu.

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Mấy người cùng lên đi, đỡ phiền phức.”

Mấy người hơi sửng sốt một chút, sau đó cười vang.

Anh Sáu tên là Lý Sáu, là trợ thủ đắc lực của ông Mã.
 
Chương 1699


Chương 1699

“Tên nhóc, chết đến nơi, thế mà có dám lớn giọng! Chỉ với hai người tụi mày, ông đây một tay có thể bóp chết, còn để chúng ta cùng lên!”

Trình Kiêu chẳng muốn nói nhảm với mấy người này, những người này đều là người thường, ngay cả người biết đánh nhau cũng không tính, chỉ là mấy lưu manh ẩu đả đầu đường.

Trình Kiêu bước ra một bước, khí thế nghiền áp tất cả mọi người.

Phốc, phốc!

Mọi người đều quỳ xuống Mà ngay cả ông Mã ngồi trên ghế, cũng cuống quít lăn xuống khỏi ghế, quỳ gối trước mặt Trình Kiêu, lạnh run.

Đối phó với những người thường này, với tu vi của Trình Kiêu bây giờ, chỉ một chút khí thế, cũng có thể làm cho linh hồn của bọn họ cảm thấy run sợ.

Dương Thiên Hữu khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, trong mắt lộ vẻ kính sợ vô cùng.

“Không ngờ mấy tháng không gặp, thực lực của Trình Kiêu lại mạnh hơn rồi.”

Trình Kiêu đi đến trước mặt ông Mã, thản nhiên nói: “Ba của bạn tôi bị giam ở đâu?”

Ông Mã cúi đầu, lạnh run; “Tôi, tôi không biết!”

“Hử?” Trình Kiêu hừ nhẹ, lại tăng thêm chút áp lực.

Lập tức, ông Mã chỉ cảm thấy như một ngọn núi lớn, đập mạnh xuống.

Phụt!

Ông Mã lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Nói hay không?” Giọng nói của Trình Kiêu vẫn nhàn nhạt như trước, không chút cảm tình, giống như ông Mã trước mắt chỉ là một con ruồi bọ tiện tay có thể đập chết.

Ông Mã trong nháy mắt đó, giống như là đi dạo quanh Quỷ Môn Quan một lần.

“Tôi nói, tôi nói, ba cậu ta là bị ông chủ của chúng tôi nhốt lại, tôi cũng không biết ở đâu. Tôi nói thật, từng chữ đều là thật.” Ông Mã gấp gáp nói liên tục Trình Kiêu nhìn ông ta một cái, biết lần này ông ta cũng không nói dối.

“Ông chủ của mấy người ở đâu? Đưa tôi đi tìm người đó.” Trình Kiêu không chút biểu cảm nói.

“Ông chủ của chúng tôi hắn là ở phòng nghỉ tầng trên cùng, cậu có thể trực tiếp đi tìm. Cầu xin cậu, tha cho tôi!” Ông Mã nịnh nọt, người thường xuyên ở bên ngoài lăn lộn, đương nhiên có thể thấy rõ tình thế hơn những người khác.

Ông ta biết, hôm nay đá phải tấm sắt rồi, Trình Kiêu và bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới. Bọn họ tuyệt đối không thể chọc vào!

“Mang tôi đi tìm ông chủ mấy người, tôi tha cho ông một mạng.”

Trình Kiêu nói xong, tùy ý vung tay lên, giống như là xua đuổi mấy con ruồi.

Sau đó, mấy tiểu đệ Lý Sáu, trực tiếp bay ra ngoài, đập vào vách tường, rồi ngã xuống, nặng nề đập xuống đất, thổ huyết té xỉu, sống chết không rõ.

Dù là ông Mã gặp qua nhiều chuyện lớn, nhìn hình ảnh như vậy, bị dọa nhịn không được xiết chặt bụng, nhỏ ra vài giọt máu.

“Đại hiệp, đại hiệp đừng giết tôi, tôi dẫn cậu đi!” Ông Mã biết, hôm nay là gặp cao thủ võ lâm trong truyền thuyết rồi, cũng không dám phản kháng nữa.

Ông Mã dẫn theo hai người Trình Kiêu, đi đến tầng cao nhất, phòng nghỉ xa hoa của ông chủ tập đoàn Giai Thành.

Ông Mã chỉ vào một phòng trong đó nói: “Đây chính là phòng nghỉ của ông chủ.

“Gõ cửa.” Trình Kiêu dùng mệnh lệnh nói ra.
 
Chương 1700


Chương 1700

“Vâng.” Ông Mã không dám cái lời gì, cốc cốc côc gõ cửa.

“Vào đi!” Bên trong giọng của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, có chút lười nhác.

“Ở bên trong.” Ông Mã nhìn Trình Kiêu, vui mừng nói ra.

Trình Kiêu đẩy cửa ra.

Căn phòng rất lớn, vô cùng xa hoa, gần như là xa xỉ.

Snooker, rạp chiếu phim gia đình, còn có bowling.

Đây thật sự là một khu giải trí.

Một người thanh niên mặc áo lụa màu nâu sang quý, nửa nằm trên ghế sofa băng da thật rộng thùng thình.

Đối diện, một thanh niên anh tuấn, còn có hai cô gái vô cùng xinh đẹp.

Hai cô gái trông có vẻ giống nhau, nhưng mà khí chất lại hoàn toàn khác biệt, quần áo, phong cách cũng hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt của Trình Kiêu, lúc nhìn một nam hai nữ lại, trong lòng hơi động.

“Thế mà lại là người nhà họ Trình ở Ô Tô!”

Thanh niên kia, chính là thiên tài thế hệ thanh niên của nhà họ Trình ở Ô Tô, Trình Lạc Thần.

Trình Lạc Thần, con trai của Trình Đông Đình, bác của Trình Kiêu, anh trai ruột của Trình Đông Hoa ba Trình Kiêu, cũng là anh họ của Trình Kiêu.

Kiếp trước sau khi Trình Kiêu nhận tổ quy tông, vần luôn vô cùng sùng bái Trình Lạc Thần.

Nhưng mà tính cách Trình Lạc Thần rất cao ngạo, hơn nữa bởi vì Trình Kiêu, làm cho nhà họ Vương đứng đầu tứ đại thế gia ở thủ đô trở mặt với nhà họ Trình.

Cho nên Trình Lạc Thần từ trước đến này đều không nhìn Trình Kiêu một cái.

Cả người nhà họ Trình, gần như cũng không có tình cảm gì với Trình Kiêu. Thậm chí là thường xuyên làm nhục Trình Kiêu sau lưng.

Một số người cấp tiến, còn ẩu đả Trình Kiêu.

Nhưng mà, cũng có mấy người, không quen nhìn thái độ của gia tộc đối với Trình Kiêu, bọn họ cho rằng là do nhà họ Vương quá mức bá đạo, không phải Trình Kiêu sai.

Mặc dù sức mạnh của bọn họ rất nhỏ bé, nhưng vẫn đang giúp đỡ Trình Kiêu, giải vây cho Trình Kiêu.

Mấy người kia, Trình Kiêu thật sự xem bọn họ trở thành người.

thân, ngoài ông nội Trình Thế Thành thì cũng là mấy người thân nhất ở nhà họ Trình.

Trong hai cô gái này, có một người.

Chính là cô gái mặc áo croptop màu hồng nhạt, buộc hai bím tóc, bên dưới mặc quần bó màu đen, bên ngoài trùm lên váy công chúa đáng yêu.

Cô ấy tên là Trình Nhược Thủy, là con gái nhỏ của Trình Đông Dược em trai Trình Đông Hoa, chú của Trình Kiêu.

Cô gái bên cạnh mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc xõa ngang vai, khí chất lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, chỉ là chị ruột của cô ấy, Trình Nhược Lan.

Trình Kiêu còn nhớ rõ bắt nguồn của cái tên hai người em họ này.

Huệ chất lan tâm, nhu tình tựa thủy.

Nhưng mà, tính cách của Trình Nhược Lan, lại hoàn toàn khác biệt với Trình Nhược Thủy.
 
Chương 1701


Chương 1701

Trình Nhược Lan cao lãnh, lãnh tĩnh, làm việc không từ thủ đoạn, vô cùng quyết tuyệt.

Kiếp trước, khi quan hệ giữa Vương Đỗ Lan và nhà họ Vương không hoàn toàn ồn ào, cô ta vô cùng tốt với Trình Kiêu, dịu dàng đa tình.

Nhưng mà, về sau khi biết Vương Đỗ Lan và nhà họ Vương hoàn toàn đoạn tuyệt, thái độ của cô ta đối với Trình Kiêu, trực tiếp xoay chuyển 180 độ.

Chẳng những ghét bỏ Trình Kiêu, còn đả kích Trình Kiêu khắp nơi, nhục nhã Trình Kiêu.

Dường như muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp với Trình Kiêu trước đó, nhục nhã gấp bội lấy lại.

Trình Kiêu lúc trước rất không hiểu vì sao Trình Nhược Lan lại đột nhiên thay đổi không có lý do, sau này Trình Nhược Thủy nói với.

anh, anh mới hiểu.

Thì ra lúc trước Trình Nhược Lan cố ý nịnh nọt Trình Kiêu, là muốn thông qua Trình Kiêu, tiếp xúc với người nhà họ Vương ở thủ đô.

Nhà họ Trình ở Ô Tô mặc dù cũng là thế gia nổi tiếng ở địa phương, nhưng mà so với tứ đại thế gia siêu cấp thủ độ, còn kém quá xa Lúc Trình Nhược Lan còn rất nhỏ, dưới sự tiêm nhiễm của cha mẹ, thề nhất định phải làm người đứng trên đỉnh cao, tiến vào xã giới thượng lưu đỉnh cấp xã hội.

Cho nên, cô ta vẫn luôn muốn gả vào trong tứ đại thế gia, nhất là nhà họ Vương đứng đầu tứ đại thế gia Vốn muốn mượn Trình Kiêu làm ván cầu, quen biết nhà họ Vương hoặc là người của ba đại thế gia khác. Đến lúc đó, Trình Nhược Lan tự tin, với vẻ thùy mị của mình, nhất định có thể được công tử của tứ đại gia tộc nhìn trúng.

Kết quả, không ngờ Vương Đỗ Lan lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Vương, Trình Kiêu trở thành cái gai trong mắt nhà họ Vương.

Điều này, làm cho Trình Nhược Lan muốn vào tứ đại thế gia thủ đô, tức thiếu chút nữa thổ huyết.

Vì muốn thể hiện với nhà họ Vương, Trình Nhược Lan bắt đầu không ngừng đả kích nhục mạ Trình Kiêu, thái ộ hận không thể để Trình Kiêu đi tìm chết.

Nghe Trình Nhược Thủy nói xong, Trình Kiêu cuối cùng cũng hiểu được thái độ của Trình Nhược Lan đối với anh vì sao đột nhiên chuyển biến.

Trình Kiêu thương tâm rất lâu.

Sau đó, vẫn cố gắng trốn tránh Trình Nhược Lan. Hai người cũng không còn liên quan gì với nhau nữa.

Về phần em gái của cô ta Trình Nhược Thủy, đáng lý chị gái đối xử với Trình Kiêu như vậy, em gái khẳng định cũng sẽ học theo chị gái.

Nhưng mà, sự thật lại ngược lại.

Bởi vì Trình Nhược Thủy từ nhỏ không ôm chí lớn, không quen nhìn cha mẹ từ nhỏ đã truyền vào tư tưởng phải làm người đứng đầu, phải gả vào tứ đại thế gia.

Cho nên vẫn luôn chống đối cha mẹ. Thành tích thi cử bết bát, tính tình quái đản, hành vi quái dị, là học sinh cá biệt trong mắt thầy cô, là con hư trong mắt cha mẹ.

Thời gian dài, cha mẹ Trình Nhược Thủy, trực tiếp bỏ qua việc ‘cứu chữa’ với cô ấy. Dùng toàn bộ tài nguyên trên người Trình Nhược Lan, gần như trực tiếp không để mắt đến Trình Nhược Thủy.

Như vậy, làm cho tính cách của cô gái nhỏ Trình Nhược Thủy, càng lúc càng quái đản, càng lúc càng cổ quái.

Nhưng mà, thật sự tránh khỏi tư tưởng độc hại của cha mẹ mình, giữ lại một trái tìm thuần phác.

Chính vì trái tim thuần phác không bị ô nhiễm này, cô gái nhỏ Trình Nhược Thủy không nhìn nổi cách làm của chị gái, lén lút nói chân tướng cho Trình Kiêu.

Hơn nữa, còn thường xuyên giúp đỡ Trình Kiêu, giải vây cho Trình Kiêu.

Bởi vì cô ấy có một người chị gái tốt, trong thế hệ thanh niên nhà họ Trình, rất nhiều người đều phải cho cô ấy mấy phần mặt mũi.

Trình Kiêu bởi vì được Trình Nhược Thủy giúp đỡ, ít bị đánh hơn nhiều.
 
Chương 1702


Chương 1702

Cho nên, đối với Trình Nhược Thủy, Trình Kiêu đối xử giống như là em gái ruột.

Nhìn ba người này, trong lòng Trình Kiêu lại sôi sục: “Không ngờ đấy, đời này thế mà lại đột nhiên gặp được hai thiên tài nhà họ Trình”.

Kiếp trước, Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan, đều là đối tượng mà Trình Kiêu chỉ có thể nhìn lên.

Đời này hai bên lần nữa gặp Trình Kiêu tâm như nước đọng, sóng nước chẳng xao.

“Hai thiên tài đã từng là kiệt xuất nhất trong thế hệ thanh niên nhà họ Trình, kiếp trước, mình chỉ có thể nhìn lên, bây giờ xem ra, cũng chỉ có vậy.”

Với tầm mắt bây giờ của Trình Kiêu, thiên tài của kiếp trước, đến cùng cũng chỉ là người phàm.

Đường đường là đại đế Thương Sinh uy áp vạn giới, đương nhiên sẽ không ooi trọng một người phàm tục Ứng với câu nói kia, kiếp người, người xem tôi không ra gì. Kiếp này, tôi làm người theo không kịp.

Chẳng qua, Trình Kiêu biết bọn họ, nhưng mà, bọn họ vẫn không biết Trình Kiêu.

Bởi vì bây giờ Trình Kiêu còn chưa nhận lại cha mẹ.

Trình Kiêu nhớ, kiếp trước lần đầu gặp Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan, là vào cuộc họp cuối năm nhà họ Trình.

“Xem ra, đời này, có chút chuyện đã thay đổi.”

Kiếp trước, Trình Kiêu cũng không giúp đỡ Dương Thiên Hữu, cho nên không có cơ hội sớm gặp được ba người Trình Lạc Thần.

Đời này, sau khi Trình Kiêu thể hiện thực lực ở trường học, Dương Thiên Hữu nhờ anh đến giúp đỡ, cho nên, sớm gặp được ba người Trình Lạc Thần.

Người thanh niên nằm trên ghế sofa kia, chính là ông chủ tập đoàn bất động sản Giai Thành, Mã Thành.

Mã Thành nhíu màu nhìn Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu, có chút không kiên nhãn hỏi: “Lão Mã, ông mang hai người đến làm gì? Không thấy tôi đang nói chuyện với khách sao?”

Ông Mã ngượng ngùng: “Cậu Mã, bọn họ là đến tìm cậu đòi người!”

Mã Thành cũng không nhận ra Dương Thiên Hữu, cổ quái cười nói: “Cũng dám đến nơi này tìm tôi đòi người, hai người gan không nhỏ đâu!”

Nói xong, Mã Thành trừng ông Mã, giọng nói lạnh như băng: “Lão Mã, xem ra ông đã phản bội tôi.”

Trong lòng ông Mã sợ hãi, vẻ mặt đau khổ vội vàng giải thích: “Cậu Mã, tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ! Bọn họ, không phải người bình thường!”

Mã Thành lạnh lùng cười: “Lão Mã, ông phản bội tôi thì thôi đi, thế mà còn muốn lừa gạt tôi! Rốt cuộc ông có mục đích gì?”

“Hôm nay tôi có khách, không so đo với với mấy người, dẫn hai tên nhóc này, nhanh chóng rời đi!”

Ông Mã không ngờ Mã Thành thế mà lại không tin, chỉ có thể liều mạng ra hiệu, cũng không dám mở miệng giải thích, sợ sẽ làm Trình Kiêu tức giận.

Dương Thiên Hữu lạnh lùng nói: “Anh thả ba tôi ra, chúng tôi lập tức đi.”

“Ba của cậu là aï?” Mã Thành không hiểu hỏi.

Ông Mã nhắc nhở: “Chính là ông già xem phong thủy kia.”

Lúc này Mã Thành mới giật mình: “Thì ra là ông ta! Không được, ông già này làm hỏng chuyện tốt của tôi, không cho ông ta chịu chút khổ, sao có thể thả?”

“Nói như vậy, chính là mấy người giở trò quỷ, làm bên chính phủ lấy lại mảnh đất mà tôi vất vả mới lấy được?”

Mã Thành dường như phản ứng lại, vẻ mặt bất thiện nhìn về phía Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu.
 
Chương 1703


Chương 1703

“Là tôi.” Trình Kiêu trực tiếp thừa nhận, đã tìm được chính chủ, Trình Kiêu cũng lười nói nhảm.

Lúc này, Mã Thành, thêm ba người nhà họ Trình, đều chú ý đến Trình Kiêu.

Mã Thành liếc nhìn Trình Kiêu, từ bộ quần áo bình thường trên người anh, Mã Thành có chút khinh miệt.

Trong ba người nhà họ Trình, Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan mặc dù không có thể hiện rõ ràng như vậy, nhưng mà, trong mắt cũng có chút khinh thường.

Chỉ có cô gái Trình Nhược Thủy, nhìn Trình Kiêu, lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Phải biết rằng anh đối mặt là Mã Thành đó, hơn nữa Trình Nhược Thủy từ quần áo của Trình Kiêu đoán, Trình Kiêu hẳn chỉ là một thanh niên bình thường. Lúc anh đối mặt với Mã Thành thế mà lại bình thản như vậy.

Mã Thành cười lạnh một tiếng: “Cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi, bây giờ còn dám chạy đến phòng nghỉ riêng của tôi giương oai, xem tập đoàn Giai Thành của tôi là cái gì!”

“Người đâu!”

Mã Thành quát to một tiếng ra cửa.

Lập tức, năm người thanh niên vọt vào.

“Cậu Mã, có gì phân phó ạ!”

Một thanh niên đầu trong ở trong đó, cung kính cúi đầu hỏi, nhìn dáng người cường tráng của hăn ta, uy vũ có lực, hẳn là một cánh tay đắc lực.

Mã Thành chỉ vào Trình Kiêu: “Dạy dỗ hai tên nhóc này một trận cho tôi, để bọn họ một tháng không xuống được giường!”

“Dạ!” Ánh mắt của thanh niên đầu trọc, chuyển sang Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu.

Vung tay với thủ hạ: “Lên!”

Lập tức, bốn gã thanh niên đẳng sau, lập tức đánh về phía Trình Kiêu và Dương Thiên Hữu.

Ma Gia bất đắc dĩ nhắm mắt lại, mặc dù còn chưa bắt đầu đánh, ông ta đã biết kết quả.

Mặc dù mấy tên thanh niên này thực lực không tệ, tùy tiện một người có thể đánh cho đám đệ của ông ta đau nhức một trận, nhưng mà, bọn họ vẫn không phải là đối thủ của Trình Kiều.

“Cậu Mã à Cậu Mã, sao cậu lại không tin chứ? Bọn họ thật sự.

không phải là người bình thường mà!” Trong lòng Ông Mã rít gào.

Dương Thiên Hữu kinh hoàng trong lòng, mặc dù biết thực lực của Trình Kiêu, đối phó mấy người kia, hẳn là dễ dàng.

Nhưng mà, Dương Thiên Hữu căn bản chưa từng trải qua trường hợp này, vẫn là không chịu nổi mà tim đập rộn lên.

Mã Thành đắc ý nhìn Trình Lạc Thần, cười nói: “Trình lão đệ, hai người đẹp, chuyện chúng ta hợp tác để sang một bên trước, cậu xem thực lực mấy vị vệ sĩ tôi bỏ một số tiền lớn mời tới này như thế nào!”

Trình Lạc Thần mỉm cười: “Được.”

Trình Nhược Lan cong cong khóe miệng, không nói gì, thái độ cao lãnh.

Cô gái Trình Nhược Thủy lại có chút cổ quái nói ra: “Anh Mã, anh có chút lấy nhiều hiếp ít đó!”

Trình Nhược Lan trừng Trình Nhược Thủy, nhỏ giọng nói: “Câm miệng!”

Trình Nhược Thủy lè lè cái lưỡi hồng ra, giả làm mặt xấu, không lên tiếng nữa.

Trên mặt Mã Thành có chút ngượng ngùng, cười ha ha, viện cớ: “Không để ý đến, mấy người bọn họ là một đội. Cho dù kẻ địch là một trăm hai là một, mấy người bọn họ đều cùng lên.”

Trình Nhược Thủy bĩu môi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khinh thường, muốn phản bác.

Nhưng mà, bị chị gái Trình Nhược Lan trừng mắt, chỉ có thể không cam lòng, quay đầu đi chỗ khác, cố ý không nhìn đến cô ta, xem như là lặng lẽ kháng nghị.
 
Chương 1704


Chương 1704

Bốn tên thanh niên vây quanh Trình Kiêu, Mã Thành nhìn Trình Kiêu cười lạnh một tiếng: “Nhóc con, nếu bây giờ cậu quỳ trước mặt tôi, dập đầu nhận sai với tôi, tôi có thể suy xét tha cho cậu một mạng!”

Trình Kiêu không để ý đến, hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, uy áp cường đại lại hiện ra Bốn người bên kia lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác giống như một ngọn núi lớn đột nhiên đè xuống.

Bọn họ chỉ là người bình thường, căn bản không gánh nổi uy áp mà Trình Kiêu phóng ra, lập tức bị cắm lại chỗ, lại không thể bước đi máy may.

Nhìn thấy bốn gã thủ hạ của mình, sắc mặt khó coi, một giọt mồ hôi cỡ hạt đậu không ngừng chảy từ trên trán xuống, người thanh niên đầu trọc kia lập tức phóng thẳng về phía Trình Kiêu, đấm thẳng về phía Trình Kiêu Mã Thành cười đắc ý, giới thiệu cho Trình Lạc Thần và Trình Nhược Lan: “Đây là vệ sĩ đắc ý nhất trong đám thủ hạ của tôi, anh ta đã từng một quyền đánh chết một con trâu “Với cơ thể của tên này, ngay cả một đầu ngón tay của anh ta cũng đỡ không nổi.”

Trình Lạc Thần nhìn thanh niên đầu trọc kia, giữ im lặng.

Trình Kiêu lạnh nhạt liếc qua người thanh niên đầu trọc kia, trong mắt người ngoài, một quyền của thanh niên đầu trọc kia vừa nhanh vừa ác, ở trong mắt Trình Kiêu, thong thả giống như ốc sên bò.

Đến lúc một quyền kia sắp đụng đến cơ thể Trình Kiêu, Trình Kiêu mới đột nhiên đưa tay quạt một cái ra ngoài.

Bịch!

Thanh niên kia trực tiếp bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài, đụng vào vách tường đăng sau, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó lại nặng nề ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

“Này…sao lại có thể!”

Mã Thành biến sức, không dám tin nhìn người thanh niên đầu trọc ngã xuống đất bất tịnh.

“Nhóc con, cậu giở trò!”

Mã Thành trên dưới dò xét Trình Kiêu, cũng không phát hiện trong tay Trình Kiêu có vũ khí gì, nhưng mà anh ta không tin, rõ ràng là thủ hạ rất lợi hại của mình, trước mặt Trình Kiêu thật không ngờ lại không chịu nổi một kích.

Ba người nhà họ Trình, ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đều không giống nhau Trình Lạc Thần hơi híp mắt lại, nhìn Trình Kiêu thêm mấy lần.

Trình Nhược Lan hơi có chút kinh ngạc, có chút kinh ngạc với thực lực của Trình Kiêu.

Mà Trình Nhược Thủy lại đơn thuần hỏi: “Anh Mã Thành, đây là vệ sĩ lợi hại nhất dưới tay anh sao? Nhìn có vẻ không được tốt lắm nhỉP”

Bị một đứa nhóc Trình Nhược Thủy khinh bỉ, trên mặt Mã Thành có chút không nhịn được.

Mã Thành nghiêm túc nói: “Em gái Nhược Thủy, không phải là vệ sĩ của tôi không lợi hại, mà tên nhóc này dùng phương pháp đánh lén mà chúng ta không biết.”

Sau đó, Mã Thành vội vàng đứng lên quát bốn tên bảo tiêu: “Mấy người còn đứng ở đây làm gì, lên đi!”

Bốn gã thanh niên vào giờ phút này căn bản không thể nào nhúc nhích, uy áp mạnh mẽ này của Trình Kiêu, giống như là một ngọn nút lớn áp trên người bọn họ, bọn họ có thể đau khổ chống đỡ được đến bây giờ, đã rất rốt.

Trình Kiêu đối với ý chí của mấy tên thanh niên này, cũng có chút kinh ngạc, bọn họ ngay cả võ giả cũng không tính, lại có thể chống đỡ lâu như vậy dưới uy áp của anh Có thể thấy được, bốn người này có lực ý chí rất mạnh mẽ.

Ngay lúc Mã Thành quát mấy tên thanh niên kia Trình Kiêu lần nữa tăng thêm uy áp, sau đó, bốn tên thanh niên này phịch một tiếng, té quy xuống đất.

Ách!

Mã Thành lập tức ngây ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom