Dịch Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
904,699
Điểm cảm xúc
147
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Tác giả: Dạ Cầm
Tình trạng: Đang cập nhật




Bạn đang đọc truyện Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần của tác giả Dạ Cầm. Ta nghe theo di ngôn của mẹ, giả vờ làm phế vật đến nhà người khác ở rể trong ba năm. Bây giờ, ba năm đã kết thúc...

Lâm Dương âm thầm siết chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Hắt xì! Đột nhiên, tiếng cành cây bị gãy vang lên trong nghĩa trang vô danh. Lâm Dương ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong bóng tối có hai bóng người đang chạy về phía này. Một già một trẻ, ông cụ mặc quần áo nhà Đường, tóc bạc da đồi mỗi nhưng trên thắt lưng lại có vết máu, rõ ràng là đang bị thương. Còn cô gái kia tầm hai mươi tuổi mặc một chiếc váy hoa liền, dáng người thon thả, da thịt trắng nõn nà, rất là đáng yêu.
 
Chương 1: Tôi không muốn lại làm kẻ vô dụng nữa


“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!”

“Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.”

“Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?”

“Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa. Hôm nay con đến thăm mẹ, là do con muốn nói cho mẹ biết, thời hạn ba năm đã chấm dứt rồi, con..Lâm Dương!

Không muốn lại làm một kẻ vô dụng nữa!”

Trong một nghĩa trang vô danh ở phía nam Thủ Đô, Lâm Dương đang ngồi chồm hỗm ở trước một bia mộ không tên, vẻ mặt hững hờ cầm tiền vàng để vào trong chậu than.

“Nếu như ba năm trước con có y thuật như bây giờ…”

Lâm Dương âm thầm siết chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.

Hắt xì!

Đột nhiên, tiếng cành cây bị gãy vang lên trong nghĩa trang vô danh.

Lâm Dương ngắng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong bóng tối có hai bóng người đang chạy về phía này.

Một già một trẻ, ông cụ mặc quần áo nhà Đường, tóc bạc da đồi mỗi nhưng trêи thắt lưng lại có vết máu, rõ ràng là đang bị thương. Còn cô gái kia tầm hai mươi tuổi mặc một chiếc váy hoa liền, dáng người thon thả, da thịt trắng nõn nà, rất là đáng yêu.

Giờ phút này cô gái ấy đang đỡ ông cụ kia chật vật chạy về phía trước, đôi mắt mùa thu xinh đẹp tràn ngập nước mắt và hoảng sợ.

Hai người đang chật vật thì phát hiện ra Lâm Dương đứng bên ánh lửa, họ vô cùng vui mừng.

“Vị đại ca này, cầu xin anh hãy cứu ông nội của tôi!”

Khóe mắt cô gái ngắn lệ, giọng nói nức nở.

“Thật có lỗi, tôi chỉ đến đây để tảo mộ, không giúp cô được!”

Lâm Dương lạnh nhạt nói, châm ba nén hương, sau đó tế bái bia mộ.

“Đại ca, cầu xin anh đấy!”

Cô gái nóng nảy nói.

“An An…Đừng ép buộc người khác, cháu buông tay ra đi, mục tiêu của bọn họ là ông, cháu đi trước đi…Ông nội sẽ đến saul”

Môi ông cụ tái nhợt, nói với giọng yếu ớt.

Bởi vì mất máu quá nhiều nên ngay cả nói chuyện ông cũng rất khó khăn.

“Không thể được! Ông nội, cháu sẽ không bao giờ vứt bỏ ông!”

Cô gái cắn chặt răng, kiên định nói.

“Đứa nhỏ ngốc!”

Ông cụ thở dài một tiếng: “Như vậy cả hai người chúng ta ai cũng không thể chạy thoát được!”

Sao cô gái ấy lại không biết được chứ?

Cô gái siết chặt nắm tay nhỏ bé, gương mặt tái nhợt nhìn Lâm Dương đang ngồi xổm trước bia mộ, nghiêm túc nói: “Vị đại ca này, nếu như anh đồng ý đưa ông nội tôi rời khỏi nơi này, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn anh, anh muốn cái gì, chúng tôi cũng có thể cho anh được!”

Cô gái nhìn Lâm Dương với vẻ rất chờ mong, hy vọng anh đã từng nghe qua nhà họ Hạ rồi.

Nhưng Lâm Dương không hề có bắt kỳ phản ứng gì.

Chưa bao giờ nghe qua sao?

Cô gái rất thất vọng, nhưng cô cũng không hề hết hy vọng!

“Một triệu!”

Trực tiếp đưa ra giái “Đưa ông nội của tôi đi, tôi sẽ ở lại chặn phía sau, anh sẽ an toàn, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói, nhà họ Hạ tôi sẽ trả cho anh một triệu!”

“An An! Cháu đi đi! Ông nội sẽ dùng mấy cái xương cốt già nua này để liều mạng với bọn họ!”

Ông cụ kϊƈɦ động nói, nhưng sau khi nói xong miệng vết thương lại chảy máu tươi, không nhịn được mà ho khan.

Gương mặt cô gái đầy nước mắt, không để ý đến những gì ông cụ nói, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

Nhưng mà…. Lâm Dương vẫn không hề động đậy.

“Hai triệu!”

Cô gái lại quát lớn.

Nhưng tình cảnh vẫn khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng như trướ!

c Cô gái thở gấp, vội vàng la lên: “Ba triệu!”

“Bốn triệu!”

“Năm triệu!”

Nhưng bắt kể cô gái có nói con số lớn đến mê người như thế nào đi nữa, cũng không thể nào khiến Lâm Dương lung lay.

Anh giống như là một cái đầu gỗ.

Còn có người không có hứng thú với tiền hay sao?

Cô gái cảm thấy tiếng nói của mình đang run lên.



“Đừng quát nữa!”

Rốt cuộc, Lâm Dương cũng lên tiếng.

Hơi thở của cô gái bị kiềm lại.

Nhìn thấy Lâm Dương đã cắm ba nén hương vào trước bia mộ, nhìn chăm chú vào bia mộ vô danh, lạnh nhạt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tảo mộ cho mẹ mình, phiền cô nhanh rời đi cho, không nên quấy rày tôi nói chuyện với mẹ mình, được không?”

“Nhưng mà…”

Cô gái còn muốn nói gì đó.

Nước mắt rơi lã chã…

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Nhìn thấy trước cửa nghĩa trang có đến hơn ba mươi người đàn ông vọt tới.

Mỗi người đàn ông đều có dáng vẻ hung ác, trong tay nắm chạy dao sắc nhọn, vây kín lấy cô gái và ông cụ.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng đều không phải là người bình thường, rất có thể là một đám lính đánh thuê nước ngoài.

“Ông cụ nhà họ Hạ, không cần phải chạy nữa, ông nên phối hợp một chút, chúng tôi sẽ cho ông chết một cách thoải mái.”

Cầm đầu là một gã đàn ông đầu bóng lưỡng, tay gã nắm chặt dao găm, lạnh lùng nói: “Các người là người do nhà họ Lục phái đến đúng không?”

Trong mắt ông cụ xẹt qua một tia thô bạo và tức giận: “Nhà họ Lục cũng thật là độc ác! Nếu như ông đây gặp nạn lớn không chết, nhất định ông sẽ khiến cho đám người nhà họ Lục mắt hết tính người này biến mắt khỏi Thủ Đô!”

“Chém!”

Gã đàn ông đầu bóng lưỡng cũng lười nói lời vô ích, hét lớn một tiếng rồi cầm đao chạy đến.

Những người còn lại cũng nâng đao lên.

Mấy chục người cứ bổ những lưỡi đao sắc bén về phía ông cụ và cô gái.

Không có một chút do dự nào.

Không có một chút thương hại nào.

Cô gái và ông cụ đều là người tay trói gà không chặt, sao có thể đối phó với chuyện này được chứ?

Cô gái sợ đến mức gương mặt trắng bệch, tuy rằng ông cụ đang bị thương, nhưng vẫn túm cô gái che ở phía sau, ánh mắt ông cụ kiên định, xem ra là muốn liều mạng với đám côn đồ này.

Nhưng cho dù ông ta có liều mạng đi nữa thì có ích gì đâu chứ? Những tên côn đồ này ngoại trừ đao kiếm ra, bên hông vẫn còn súng chưa lấy ra, xem ra là cố gắng hết sức để xử lý xong.

Đây là một cuộc chém giết không có một chút hồi hộp nào!

“Dừng tay!”

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói hờ hững vang lên.

Gã đàn ông đầu bóng lưỡng quét mắt nhìn về phía Lâm Dương, khế quát nói: “Giải quyết tên này luôn đi, tránh cho thêm rắc rồi!”

“Vâng, đội trưởng!”

Người đứng bên cạnh gật đầu thật mạnh, rồi bước về phía Lâm Dương.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, một cây ngân châm bay ra ngoài, đâm vào cái cổ của người đàn ông nọ một cách chính xác.

Chỉ trong giây lát, người nọ cứng đờ tại chỗ, giống như một pho tượng không thể động đậy được.

“Cái gì?”

“A VĩI Cậu bị làm sao vậy?”

“Đội trưởng, xem ra là do tên này giở trò quỷ! Xem ra tên này là một kẻ được gia đình huấn luyện!”

Đám người kia đều thay đổi sắc mặt.

“Đụng phải thứ cứng đầu rồi! Mọi người cẩn thận một chút, giải quyết tên này trước đi!”

Sắc mặt gã đàn ông đầu bóng lưỡng nghiêm túc, nắm chặt đao nhằm vào phía Lâm Dương.

Nhưng khi bọn họ vừa mới bắt đầu hành động, thì Lâm Dương đang ngồi xổm ở chỗ kia lại nâng tay lên lần thứ hai.

Tay anh giống như là có cả dải ngân hà đang di chuyển, một ánh sáng óng ánh bay ra xẹt qua bầu trời đêm đâm vào trong cơ thể của những người này.

“Ngân châm?”

Đột nhiên ánh mắt của ông cụ ngần ra.

Lại nhìn vào phía đám người của gã đàn ông đầu bóng lưỡng, tất cả đều biến thành pho tượng, không chút sứt mẻ nào.

Ở cổ của mỗi người đều đang cắm một cây kim chân tinh tế bé như sợi tó!

c Ông cụ và cô gái đều trợn lớn mắt nhìn.

“Mẹ, con bắt hiếu, làm ầm ï trước mặt mẹ…”

Lâm Dương cũng không quay đầu lại, nhìn bia mộ nỉ non nói nhỏ.

Bên này ông cụ và cô gái đều vô cùng kinh ngạc để nhìn Lâm Dương.

“Ông nội, bọn họ đây là…Bị làm sao vậy?”

Cô gái nuốt nước miếng nói.

“Chẳng lẽ đây chính là dùng ngân châm phong huyệt sao?”



Vẻ mặt ông cụ khϊế͙p͙ sợ nói: “Ông đã từng nghe ông Vương của nhà họ Vương nhắc đến, nhưng chưa bao giờ được thấy…”

“Ông Vương sao? Là hội trưởng của hiệp hội Đông Y sao, là Y Thánh sao?”

“Đúng vậy…”

Ông cụ suy yếu nói: “Ông Vương của cháu đã từng nói, người biết ngâm châm phong huyệt đều là những cao thủ trong Đông Y, nếu như người trẻ tuổi này thật sự có bản lĩnh ấy, vậy cậu ta…Cũng không phải là một người bình thường!”

Ông cụ cảm thán nói, nhưng vừa mới dứt lời, người lại có chút lung lay không đứng vững.

“Ông nội, ông không sao chứ?”

“Không có chuyện gì…Còn có thể chống đỡ một lát nữa.”

Ông cụ miễn cưỡng cười nói.

Sao cô gái có thể không nhìn ra được, vẻ mặt cô đầy vẻ đau lòng, cô nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương, muốn tiến lên phía trước.

“An An, cháu muốn làm gì thế?”

Ông cụ vội vàng giữ cô lại.

“Ông nội, ông đã nói là y thuật của người này rất lợi hại, vậy cháu sẽ mời anh ta ra tay, nhát định là có thể cứu ông.”

“Con bé ngốc, người ta đã không muốn bị người khác quấy rày, cháu cũng không thẻ lại khiến người ta không vừa ý được!”

“Nhưng mà ông nội, nếu cứ tiếp tục như vậy, ông sẽ chết mát.”

Cô gái gấp gáp đến mức sắp khóc.

“Phú quý có số mệnh, sống chết do trời.”

Ông cụ yếu ớt nói.

Nhưng vừa mới dút lời, hai mắt ông tối sầm lại, ngã cuống.

“Ông nội, ông nội!”

Cô gái phát ra tiếng khóc gào thét thê lương, nhưng cũng không thể nào khiến ông cụ tỉnh lại.

Cô gái tuyệt vọng.

Đột nhiên cô vọt về phía này, quỳ gối nhìn về phía Lâm Dương khóc lớn nói: “Cầu xin anh, cầu xin anh cứu ông nội của tôi.”

“Cô làm ầm ï đến mẹ của tôi, kiên nhẫn của tôi cũng có hạn!”

Lâm Dương hơi hơi nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng nói.

“Nhưng mà, ông nội của tôi sắp chết!”

Cô gái khóc lóc nói: “Cầu xin anh hãy ra tay cứu lấy ông của tôi…”

Cô gái không ngừng cầu xin, tiếng khóc khiến cho cả nghĩa trang ầm ï.

“Xem ra những gì tôi nói cô không nghe rõ sao!”

“Đại ca, tôi rất xin lỗi, nhưng ông nội của tôi thật sự sắp không chịu nỗi nữa rồi, nếu như anh đồng ý cứu ông nội của tôi, thì nhà họ Hạ chúng tôi đồng ý sửa chữa lại nghĩa trang, đồng ý sửa chữa lại phần mộ của bác gái, thậm chí Hạ U An tôi cũng sẽ đồng ý vì bác gái mà túc trực bên linh cữu ba năm! Có được hay không?”

Cô gái khóc như hoa lê trong mưa, run rẫy nói.

Những lời này thoáng đả động đến Lâm Dương.

Anh quay đầu lại nhìn vào mắt cô gái, ngập ngừng một lát rồi thản nhiên nói: “Túc trực bên linh cữu thì cũng không cần, giúp tôi sửa chữa lại mộ phần của mẹ tôi một chút đi, coi như là lòng hiếu thảo của tôi?”

“Anh đồng ý rồi sao?”

Cô gái vui sướиɠ không thôi.

Lâm Dương gật gật đầu, đi đến bên cạnh ông cụ, gỡ một bộ kim châm dài nửa tắc bé như sợi tóc từ bên hông xuống, sau đó thật cần thận đâm vào mi tâm của ông cụ.

Trong khoảng khắc, ông cụ vốn đã hôn mê từ trước bỗng nhiên run lên một cái, sau đó đột nhiên há lớn miệng “oa” một tiếng, rồi lại hít vào một hơi thật sâu và mạnh mẽ.

“Ông nội!”

Cô gái vô cùng kϊƈɦ động.

“Người của cô trong vòng một giờ nữa có thể đến đây không?”

“Tôi đã gửi định vị nơi này cho bọn họ rồi, có thể nửa tiếng nữa sẽ tới đây.”

“Vậy là đủ rồi, trong vòng một giờ đến bệnh viện truyền máu thì sẽ không có chuyện gì, nếu để muộn, thì đưa đến nhà tang lễ mà hỏa táng đi.”

Lâm Dương cầm lấy túi hành lý ở trêи mặt đất, xoay người rời đi.

“Vị đại ca này, anh tên là gì?”

Cô gái vội vàng gọi lại.

Nhưng Lâm Dương đã biến mắt ở trong bóng đêm rồi.

Cô gái kinh ngạc nhìn theo hướng mà Lâm Dương đã rời đi, có chút ngắn người.

Đột nhiên, khóe mắt của cô như nhìn thấy cái gì đó, cô hơi hơi cúi đầu xuống, thì nhìn thấy bên cạnh tắm bia mộ rơi xuống một tắm vé xe.

Cô vội vàng chạy đến, nhặt tắm vé xe lên.

“Thành phố Trường Giang? Lâm Dương?”
 
Chương 2: Bà cụ không sống đến mười hai giờ


Trêи chuyến tàu đi đến thành phố Trường Giang.

Lâm Dương liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, rơi vào sự trầm tư.

Lúc mẹ anh chôn cất, anh không thể đi đến được, lúc này lại tảo mộ cho mẹ, coi như là giải quyết xong một tâm sự trong lòng.

Bà Lâm không cho Lâm Dương về nhà họ Lâm, nói là vì muốn bảo vệ Lâm Dương, nhưng ở trong lòng Lâm Dương, trở về nhà họ Lâm để xứng danh mẹ mình chính là tâm nguyện của anh.

Nhưng mà trước mắt vẫn không thể dùng bộ dạng vênh váo như thế này để đi đến nhà họ Lâm được.

Dù sao nhà họ Lâm ở nước Hoa chính là một quái vật khổng lò, nếu muốn dẫm nát nó hoàn toàn dưới lòng bàn chân thì còn cần âm thầm chuẩn bị.

Trong mắt Lâm Dương lóe lên một tia kiên định.

Ong ong ong…

Điện thoại di động run lên.

Nghe điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói lạnh lẽo nhưng cũng rất dễ nghe.

“Anh đi chết ở đâu vậy? Còn chưa trở về sao?”

“Vé xe mua lúc trước bị rơi mắt, giờ phải mua vé mới, mười một giờ xuống tàu.”

“Sau khi xuống tàu ngay lập tức gọi xe đến Viện Trung Y ở thành phố Trường Giang, giữa trưa lúc mười hai giờ tôi muốn nhìn thấy cậu đang đứng trước cửa lớn của viện Trung Y!”

Giọng điệu lạnh như băng, chân thật đến đáng tin.

“Viện Trung Y thành phố Trường Giang? Đang yên đang lành đi đến đấy làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa? Bà cụ nằm viện, tất cả mọi người đều phải đến thăm bệnh.”

“Sức khỏe bà cụ không phải rất tốt sao? Sao lại phải nằm viện….”

tLUE1Út 2”

Lâm Dương còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cắt đút.

Anh nhíu nhíu mày, nhét điện thoại vào trong túi tiền.

Từ trạm tàu lửa gọi xe đến viện Trung Y cũng chỉ mất hơn hai mươi phút.

Trước cửa viện Trung Y thành phố Trường Giang.

“Người còn chưa đến hay sao?”

Lâm Dương quét mắt nhìn trái phải, sau đó vươn tay móc móc trong túi tiền, lầy ra một bao “Hồng kim thánh” giá bảy tệ, châm lửa rồi hít hai hơi thật sâu, vừa mới nhả khói ra, phía sau liền vang lên những tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là một mũi hương quen thuộc bay vào trong khoang mũi của anh.

Lâm Dương dập tắt điều thuốc, quay người lại.

Phía sau là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng.

Cô gái mặc một bộ quần áo công sở, tóc dài và khăn choàng, da thịt trắng nõn nà, môi hồng răng trắng vô cùng xinh đẹp.

Cô áy là Tô Nhan.

Là người vợ hữu danh vô thực của Lâm Dương.

Cô rất tốt, là một người xinh đẹp có tiếng của thành phố Trường Giang, rất nhiều người đều nghĩ rằng cô sẽ kết hôn với cậu chủ nhà họ Mã, trở thành con dâu của nhà họ Mã, nhưng không ai ngờ được trước khi ông cụ nhà họ Tô mất lại ép buộc cô phải gả cho một thanh niên trẻ tuổi chỉ có hai bàn tay trắng là Lâm Dương.

Không ai biết lai lịch của Lâm Dương, ngay cả thân phận đã bị vứt bỏ của anh, người biết được cũng ít ỏi không có bao nhiêu.

Vì thế, một số người tốt bắt đầu đồn đoán nguyên nhân.

Trong đó lời đồn lớn nhất chính là bố của Lâm Dương có ơn với ông cụ nhà họ Tô, nên ông cụ nhà họ Tô đang báo ơn.

Nhưng vì báo ơn mà buông tay khỏi cây đại thụ lớn như nhà họ Mã, chôn vùi tiền đồ của nhà họ Tô sao? Quả đúng là ngu £ ngô!

c Vì thế mà người nhà họ Tô đều hận Lâm Dương, Tô Nhan cũng rất hận.

Tô Nhan không để ý đến thân thế của Lâm Dương như thế nào, nhưng thứ cô để ý đến, là người đàn ông của mình còn không được tính là một người đàn ông!

Không thể không nói, Lâm Dương lớn lên rất tuấn tú lịch sự.

Nhưng mà…Anh cũng chỉ là một kẻ vô dụng không hơn không kém.

Ngoại trừ việc ở nhà làm một ít việc nhà đơn giản ra, nấu một ít đồ ăn coi như là có thể nuốt được, thì Lâm Dương cũng không biết làm gì nữa, thậm chí còn không thể gánh vác được những phần công việc đơn giản nào.

Anh rất ít khi ra khỏi nhà, bất kể có nói chuyện với ai, những người nhà họ Tô có nhục mạ anh như thế nào thì anh cũng đều không đếm xỉa đến, cũng không bao giờ trả thù.

Vì thế, nửa cái thành phố Trường Giang này đều biết, người đến ở rễ nhà họ Tô, là một tên vô dụng không hơn không kém.

Tô Nhan rất muốn ly hôn, nhưng khi ông nội sắp mắt đã bắt buộc cô phải thề, để cho cô trong vòng năm năm không được ly hôn với Lâm Dương.



Năm năm!

Sao lại dài như vậy!

Cũng may bây giờ đã qua ba năm!

Chỉ còn hai năm nữa thôi!

Hai năm sau, cô nhất định sẽ không còn chút quan hệ nào với tên vô dụng này nữa!

Trong lòng Tô Nhan đầy sự chờ mong.

“Cầm!”

Tô Nhan đưa cho anh một túi trái cây, lạnh lùng nói: “Sau khi đi lên đó đừng nói gì hết, đi theo phía sau tôi giả câm giả điếc, có nghe thấy không?”

“Được.”

Lâm Dương gật đầu theo thói quen.

Phòng trị liệu vật lý ở tầng ba.

Bà cụ nhà họ Tô đang nằm trêи giường với vẻ mặt tươi cười hiền lành.

Một đám người xung quanh giường bệnh, nam nữ già trẻ gì đều có đủ.

Mà bên cạnh bà là một người đàn ông trung niên đang mặc áo trắng.

Người đàn ông trung niên tập trung tỉnh thần cầm lấy ngân châm, đâm từng chút một vào bên trong cánh tay đang thả lỏng của bà cụ.

Người bác sĩ này tên là Tô Gối, là con trai thứ hai của bà cụ cũng là chủ nhiệm khoa vật lý trị liệu viện Trung Y, biết châm cứu, mỗi lần bà cụ sắp xuất viện thì đều đến đây châm hai châm, lần này cũng không ngoại lệ.

“Chú hai! Dì hai, chú ba, dì ba…”

Tô Nhan dẫn Lâm Dương đến, đặt hoa quả lên trêи bàn, nở nụ cười nhìn về phía đám người thân chào hỏi.

Có người nhiệt tình đáp lại, nhưng cũng có người chỉ hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt không quan tâm.

Dường như Tô Nhan cũng đã quen với chuyện này, cũng không có phản ứng gì lớn, cô xoay người mỉm cười với bà cụ đang nằm trêи giường bệnh nói: “Bà nội, sức khỏe của bà đã tốt hơn chưa? Nhan Nhan đến thăm bà.”

“ủP”

Bà cụ tùy tiện đáp một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ngân châm ở trong tay Tô Cối.

Tô Nhan biết điều lui sang một bên.

Về phần Lâm Dương, không nói một lời nào mà đứng ở phía sau lưng cô, hoàn toàn giống như một người tàn hình, không có ai chú ý đến anh, cũng không có ai để ý đến anh.

Anh giống như là một sự tồn tại thừa thải.

“Mẹ, mẹ cảm thấy như thế nào rồi?”

Tô Gối hạ cây kim châm cuối cùng xuống, lau mồ hôi cười nói.

“Được! Mẹ cảm thấy rất tốt! Con trai, vất vả cho con quá.”

“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Thầy thuốc cứu người, là đạo lý hiển nhiên, huống chỉ con còn là con trai của mẹ!”

“Khó lắm mới có được người con hiếu thảo như con!”

Bà cụ thoải mái cười lớn, nét mặt tỏa sáng.

Những người còn lại cũng hùa vào khen Tô Cối.

“Nhân tiện, bà nội, hôm nay khí sắc của bà còn tốt hơn trước không ít đâu, nhất là sau khi bố của cháu châm cứu xong, khí sắc của bà đã thay đổi một cách rất rõ ràng! Nhìn ngài giống như là trẻ hơn mười tuổi!”

Lúc này, Tô Cương là con trai của Tô Cối nhướn người lên vui vẻ nói.

“Thật vậy sao?”

Bà cụ vui mừng nói.

“Là sự thật.”

“Mẹ, mẹ thật đúng là trẻ ra không ít đâu!”

“Cảm giác thật là thần kỳ, đây chính là hiệu quả do anh hai châm cứu sao?”

“Thật không thể tin được!”

Những người còn lại cũng vừa mới phá hiện ra, vô cùng kinh ngạc.

Đây cũng không phải là khoác lác, mà sự thật đúng là như vậy.



“A Cối, đây là chuyện gì vậy?”

Bà cụ hỏi với một nụ cười đầy ẩn ý.

“Mẹ, không có gì đâu, tóm lại chỉ cần mẹ có thể sống khỏe mạnh trường thọ là vừa lòng thỏa ý rồi!”

Tô Cối cười không giải thích.

“A Cối, sao mẹ hỏi anh mà anh lại không nói thế? Anh không nói, vậy thì để tôi nói!”

Bên cạnh có một người phụ nữ có dáng người mập mạp không nhịn được mà đứng lên.

Đây chính là vợ của Tô Cối, Lưu Diễm, chỉ thấy bà ta chống nạnh nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, A Cối vì muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ, mà đã có ý dùng hai triệu để nhờ người tìm quan hệ, đi Thủ Đô bồi dưỡng mấy ngày, mà những gì bây giờ mẹ đang hưởng thụ, chính là thành quả bồi dưỡng của A Gối đấy!”

“Cái gì co?”

Đám người xung quanh thắt thanh nói.

“Hai triệu?”

Vẻ mặt bà cụ cũng rất kinh ngạc: “Bồi dưỡng cái gì vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là đi Thủ Đô học một bộ lý luận và kỹ thuật châm cứu tương đối cỗ xưa. Mẹ, mấy châm vừa nãy con châm cho mẹ đều là dùng những gì con vừa mới học được, nó là do dược vương tôn cỗ đại Tư Mạc sáng chế ra, nhưng đến thời nhà Thanh lại bị thất truyền, gần đây mới có chút tung tích, trước mắt phương thuốc này là do một vị nhân vật lớn ở Thủ Đô cát giữ, không dễ dàng gì mà đưa cho người khác xem, con nghĩ rằng toa thuốc này có lẽ có thể trị tận gốc bệnh tật ở trêи người mẹ, nên con đã nhờ người liên hệ với vị nhân vật lớn này, mượn toa thuốc của ông ta để xem một chút.”

Tô Cối ra vẻ bát đắc dĩ cười nói.

“Thì ra là thế, nhưng mà…Sao con có thể có được hai triệu vậy?”

“Ngày thường con ăn uống tiết kiệm được, phần còn lại là do con mới thế chấp căn nhà.”

Tô Cối chần chờ một lát rồi nói.

Ngay cả nhà cũng lấy ra để thế chấp?

Trong lòng bà cụ vô cùng cảm động.

Bà thở ra một hơi, liên tục gật đầu nói: “A Cối, khó lắm mới có một đứa con hiếu thảo như con, mẹ rất vui vẻ, cái gọi là trăm thiện hiếu thảo lên đầu, nếu như người nhà họ Tô đều giống như con, thì mẹ cũng không cần phải lo nghĩ nhiều thế này.”

“Mẹ, mẹ đang nói đùa gì vậy, anh cả, em ba, em tư cũng đều rất tốt mà.”

Tô Cối thật thà cười, nhưng trong mắt lại xẹt qua một tia vô cùng đắc ý.

“Con không cần phải khiêm tốn như vậy, Tô Cương! Cháu cũng phải thật cố gắng, tranh thủ tương lai có thể giống như bố cháu, hiểu không?”

“Bà nội cứ yên tâm đi, bố của cháu vẫn luôn là tắm gương của cháu mà.”

Ngay lập tức Tô Cương đứng lên tỏ thái độ của mình.

“Ù”

Bà cụ gật đầu, rất có thâm ý mà liếc mắt nhìn Tô Cương, hình như rất là thuận mắt.

Những người khác đều lộ ra vẻ khinh ngạc, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bây giờ bọn họ mới phát hiện ra, tất cả đều là vỏ bọc của Tô Cối!

Trả ra cái giá lớn như vậy để khiến cho bà cụ vui vẻ, nhìn có vẻ như rất mệt, nhưng sự thật lại rất có lời.

Dù sao bà cụ cũng đã lớn tuổi rồi.

Gần đây bà cũng đã bắt đầu chuẩn bị nhượng lại quyền lực trong gia tộc, một lần nữa chọn một người trẻ tuổi ra để quản lý xí nghiệp của gia tộc.

Chọn ai đây? Không ai biết đượ!

c Nhưng chiêu trò này của Tô Cối, thật đúng là đang rải đường cho đứa con của ông ta!

Thật tâm cơi Mặt sau người nhà họ Tô vẫn đang âm thầm cắn răng, trong lòng thầm mắng.

Tô Nhan âm thầm thở dài ra một hơi.

Quyền quản lý xí nghiệp của gia tộc ai cũng có thể tranh, chỉ duy nhất một nhà cô là không được, bởi vì bà cụ rất chán ghét Lâm Dương, chính là kẻ làm tổn hại đến tương lai nhà họ Tô.

Nhưng ngay bây giờ, Lâm Dương đang ở phía sau đột nhiên bước lên phía trước vài bước, ánh mắt thật cần thận quét mắt nhìn ngân châm trêи cánh tay bà cụ.

“Ha ha, Lâm Dương, chưa bao giờ thấy châm cứu một cách uyên thâm đúng không? Cũng đúng, loại người quê mùa bắt lực như anh sao mà thấy được? Tôi cho phép anh chụp ảnh để khoác lác với bạn bè đấy, coi như là tuyên truyền cho y thuật của bố tôi.”

Tô Cương đứng bên cạnh liếc mắt nhìn về phía Lâm Dương, khinh thường cười nói.

Vẻ mặt Tô Cối vô cùng đắc ý.

Lâm Dương nhíu mày, thấp giọng nói: “Bí quyết của bộ châm này, là đến từ phần thứ hai trong “linh thủ thiên” của cháu trai Tư Mạc, nhưng mà chú hai cũng học không sâu, chú đã châm đúng mười ba châm đầu tiên, nhưng lại thiếu duy nhất một châm! Nếu như không châm một châm này, bà cụ sẽ không sống qua mười hai giờ!”

Lời nói vừa mới rơi xuống, toàn trường đều kinh ngạc.

Cả khoa vật lý trị liệu đều lặng ngắt như tờ.
 
Chương 3: Rất xin lỗi, tôi không cứu


Mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Dương.

Một câu này đã khiến cho phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Anh ta đang nguyễn rủa bà cụ đi chết đi sao?

Anh ta điên rồi sao?

“Lâm Dương! Cậu lại đến đây nói hươu nói vượn cái gì vậy?

Chỗ này là nơi cho cậu nói chuyện hay sao?”

Một gã đàn ông trung niên đeo gọng kính vàng dẫn đầu quát lớn nói.

Đây chính là người con trai thứ ba của bà cụ, gọi là Tô Bắc, là một trong những phó giám đốc tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô, phụ trách sản nghiệp trang phục của gia tộc.

Tuy rằng sản nghiệp của nhà họ Tô ở thành phố Trường Giang cũng không tính là lớn, nhưng xem qua cũng coi như là phong phú, ngoại trừ nhà đất ra, ẩm thực và nhà hàng đều có kinh doanh.

Tuy Tô Bắc là phó giám đốc, nhưng nỗi tiếng là không có thực quyền, về cơ bản tất cả quyền lực đều do bà cụ nắm giữ ở trong tay, những người còn lại cũng chỉ là tạm giữ chức.

“Lâm Dương, anh đang nguyền rủa bà nội hay sao? Anh đúng là loại chó má, anh chán sống rồi hả?”

Bên cạnh có một người đàn ông trẻ tuổi có chút giống với Tô Bắc chỉ thẳng vào cái mũi của Lâm Dương mà mắng.

Người này tên là Tô Trương Dương, cô gái trẻ tuổi kế bên là Tô Mĩ Tâm, hai người là con của Tô Bắc.

Lời của Tô Trương Dương vừa dứt, Tô Mĩ Tâm cũng cười khẽ ra tiếng: “Lâm Dương, tôi biết bà nội vẫn luôn không thích anh, nhưng chuyện này anh cũng phải xin lỗi nhà họ Tô chúng tôi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh cũng không thể nào được nguyễn rủa bà nội chết được!”

“Đúng vậy!”

“Ngươi cũng hiểu châm cứu sao? Hừ, khoác lác cái gì chứ!”

“Lâm Dương, anh thật là độc ác! Bà nội đối xử với anh cũng không bạc bẽếo quá mà.”

“Tô Nhan, cô quản chồng của mình kiểu gì thế? Thế mà lại dám chạy đến đây nguyền rủa bà nội hả?”

“Một nhà mấy người muốn làm phản rồi hay sao?”

Ngươi nhà Tô đều lên tiếng chỉ trích, hoặc là phỉ báng Lâm Dương, hoặc là răn dạy Tô Nhan.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ bảo Lâm Dương rời đi…”

Tô Nhan vội vàng nói xin lỗi.

Bà cụ nhà họ Tô cũng không vui vẻ gì, nét mặt già nua lạnh lại, ý cười trêи mặt biến mắt không sót lại chút gì.

“Cháu gái Nhan, bà già tôi đây vẫn luôn rất thích cháu, nêu như không phải do ông nội của cháu vẫn luôn khư khư có chấp, thì chỉ bằng tên rác rưởi này mà cũng dám đòi cưới cháu sao?”

“Bà nội, thật xin lỗi, đây là do cháu sai, cháu sẽ dạy dỗ lại Lâm Dương, thật xin lỗi bà nội…”

Tô Nhan cúi đầu xuống rồi nói.

“Nhưng mà tình huống trước mắt của bà cụ rất là nguy hiểm, tôi cần phải…”

“Anh câm miệng lại cho tôi!”

Lâm Dương còn định nói cái gì đó, thì đột nhiên Tô Nhan xoay người lại, hướng về phía anh rồng lớn.

Lâm Dương hơi sửng sốt một chút.

Nhìn thấy đôi mắt xin đẹp của Tô Nhan tràn ngập nước mắt, hốc mắt đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Ở sâu bên trong đôi mắt ấy, lộ ra vẻ bắt lực và đau khổ…

“Anh cút đi cho tôi! Cút ngay lập tức!”

Tô Nhan chỉ vào cửa, giống như bị bệnh tâm thần mà hét lớn.

Lâm Dương thở dài, lắc đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Những thân thích nhà họ Tô hoặc là cười lạnh hoặc là miệt thị, đối với kết quả này cũng không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào.

“Cháu gái Nhan của bà, cháu đúng là quá lương thiện!”

Bà cụ lắc lắc đầu, nhưng giọng điệu đã có chút không tốt: “Thật ra mấy ngày nay bà vẫn luôn đang lo lắng về chuyện của cháu, cháu gái, không phải là bà nội có thành kiến gì với cháu, nhưng loại người có tính cách giống như cháu dễ bị người khác ức hϊế͙p͙, bà nội suy nghĩ hơn nửa ngày, liền cảm thấy chức vụ tài vụ của cháu nên để cho người khác làm đi, còn cháu đến nhậm chức ở bộ phận tiêu thụ, tiền lương cũng không ít hơn, nên bao nhiêu thì vẫn là bấy nhiêu.”

“Bà nội, cháu….”

Tô Nhan kinh hãi, vội vàng mở miệng nói.

Nhưng mà không đợi cho cô nói xong, bà cụ đã đánh gấy lời nói của cô lần thứ hai.

“Cháu gái Nhan, bà biết cháu muốn nói cái gì, bà cũng biết nhất định là cháu sẽ không vui, nhưng việc này bà nội cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi, chuyện tài vụ cũng không phải là việc nhỏ.

Cháu còn trẻ, không có kinh nghiệm, cho nên bà nội dự định cho chú ba của cháu đến làm, cháu cũng thấy rồi đấy, ngay cả một kẻ rác rưởi như vậy cháu cũng không quản được, chứ đừng nói là chuyện gì khác. Gần đây nhà họ Tô chúng ta phải giành được một hạng mục lớn, tài vụ phải chặt chẽ cần thận một chút, nếu như bởi vì Lâm Dương mà có gì nhầm lẫn thì sẽ ảnh hưởng đến cả nhà họ Tô chúng ta, cho nên cháu gái Nhan à, đầu tiên cháu cứ buông tay ra đã, chờ chuyện trước mắt xong, bà nội lại cho phép cháu quản lý tài vụ! Nghe lời đi!”

Bà cụ thản nhiên nói, trêи mặt cũng không có cảm xúc gì.



Vẻ mặt Tô Nhan sững sờ, một lát sau mới thở dài ra một tiếng, thấp giọng nói: “Được, bà nội…”

Bây giờ cô mới hiểu được, Lâm Dương cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.

Mục đích của bà cụ là muốn để cô cho giao việc tài vụ ra.

Tô Nhan cũng đoán được, nhất định là do Tô Bắc ở bên tai bà cụ xúi bậy gây chuyện.

Tuy rằng Tô Nhan rất có năng lực, những năm gần đây tài vụ của xí nghiệp chưa bao giờ xảy ra chỗ nhầm lẫn gì, nhưng bà cụ thích dùng người mà không cần cớ, ở trong mắt bà cụ, Tô Nhan là một người cháu gái đã có gia đình, sao có thể so với con trai của mình được chứ?

“Ngày mai bàn giao lại chuyện này đi. Cháu gái Nhan, cháu đi về trước đi, mấy ngày này cháu chạy sang bộ phận tiêu thụ để quen thuộc với công việc mới, Tiểu Bắc!”

“Mẹ con ở đây.”

Tô Bắc bước lên phía trước.

“Con là phó giám đốc, còn phải phụ trách chuyện tài vụ, có bận quá hay không?”

Bà cụ ôn hòa hỏi.

“Mẹ cứ yên tâm đi, cho dù con có bận đến đâu, nhưng vẫn còn có Trương Dương nữa mà, Trương Dương chính là một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp kinh tế quản lý, có thằng bé giúp con, thì mẹ cũng yên tâm an dưỡng sức khỏe đi!”

Tô Bắc cười nói.

“Đúng vậy, bà nội xin hãy cứ yên tâm, chuyện của công ty mỗi tuần cháu đều sẽ báo cáo lại với bà.”

Tô Trương Dương cũng tiến lên tỏ thái độ nói.

“Được, được, có hai người con, bà nội cũng an tâm rồi.”

Bà cụ nhà họ Tô cười vui vẻ nói.

Người nhà họ Tô ai cũng tươi cười vui vẻ.

Nhưng mà Tô Nhan lại không cười.

Cô đã cố gắng lâu như vậy rồi lại bị cả nhà Tô Bắc tiếp quản, đổi lại thành ai thì trong lòng cũng không thể dễ chịu được.

Đồ khốn!

Đều là do tên Lâm Dương kia hãm hại!

Tô Nhan siết chặt nắm tay nhỏ bé, nghiến răng nghiền lợi, hận không thể chặt Lâm Dương ra thành tám khúc.

“Bà nội, nếu đã như vậy, thì cháu đi về trước đây.”

Tô Nhan cố áp chế lại lửa giận, thấp giọng nói.

“Đi đi.”

Bà cụ vẫy vẫy tay, không thèm để ý gì mà nói, nhưng mà cánh tay có chút lắc lư.

Tô Nhan cũng không để ý đến, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này…

ÀĂm!

Bà cụ còn đang rất khỏe mạnh bỗng nhiên cái cổ lại nghiêng sang một bên, trực tiếp ngã từ trêи giường xuống dưới đất, hôn mê bắt tỉnh.

“A2”

Toàn bộ người nhà họ Tô đều ngắn ra.

Tô Nhan vừa mới đi đến cửa cũng ngây ngắn cả người.

“Mẹ!”

“Bà nội!”

“Bà nội, bà bị làm sao vậy?”

“Anh hai! Nhanh, anh hai! Mau nhìn xem mẹ bị làm sao vậy!”

“Đừng vội đừng vội! Mau đưa mẹ lên giường đi, ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng đi!”

Tô Cối cũng luống cuống, ra vẻ bình tĩnh hô lớn, sau đó vội vàng kéo lấy cổ tay của bà cụ, bắt mạch cho bà.

Nhưng một lát sau, sắc mặt của Tô Cối rất khó coi.

“Anh hai, mẹ bị làm sao vậy?”

Tô Bắc vội vàng dò hỏi nói.

“Mạnh tượng của mẹ rất yếu, mẹ…Sắp không được rồi!”



Tô Cối ngơ ngác nói.

“Cái gì?”

Toàn bộ người nhà họ Tô đều trợn mắt lên.

“Vừa rồi mẹ còn tốt như vậy, sắc mặt tốt như vậy, sao có thể đột nhiên không ổn được chứ?”

Lưu Diễm vội vàng nói.

“Bây giờ bà cụ cũng không thể chết được, hiện tại công ty vẫn đang nằm trong tay bà, nếu như bà gặp phải chuyện gì không may, toàn bộ tập đoàn Thịnh Hoa chúng ta sẽ rối loạn mắt!”

Vợ của Tô Bắc là Trương Vu Huệ cũng lên tiếng nói.

Nhưng mà cho dù là nói như thế, nhưng những người này cũng ước gì bà cụ sớm chết một chút, dù sao chỉ cần bà cụ vừa chết, thì bọn họ đều có thể phân chia gia sản nhà họ Tô.

Nhưng mà Tô Gối và Tô Bắc cũng không vui lắm, Tô Bắc vừa mới tiếp quản tài vụ, tiền đồ vô lượng, Tô Cối vì tranh thủ muốn cho bà cụ vui vẻ, tiêu tốn nhiều như vậy, sao có thể chấp nhận cục diện này được?

Tô Cối cầm châm lên lần thứ hai, châm ở huyệt thái dương và huyệt phong trì của bà cụ.

Nhưng, vẫn không thấy có hiệu quả gì như trước.

“Anh hai, hơi thở của mẹ càng ngày càng yếu rồi, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Bắc nóng nảy nói.

“Tình huống của mẹ rất là kỳ lạ, hơn nữa phát tác rất bất ngờ, tôi cũng không thể chẩn đoán bệnh được…Nhanh chạy ra bên ngoài gọi y tá, gọi ông Tề ở bệnh viện đến đây! Nhanh!”

Đầu Tô Cối đầy mồ hôi nói.

Loại tình huống này khiến cho ông ta không thể khống chế được nữa.

Ngay lập tức Tô Cương vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng một lát sau, anh ta mang vẻ mặt buồn như đưa đám về: “Bó, chú hai, y tá gọi điện thoại, nói là ông Tễ kia không ở bệnh viện! Đang ở phòng khám rồi!”

“Cái gì?”

Tô Cối choáng váng nói.

“Chú hai, nếu không hãy gọi những bác sĩ khác đến đây đi.”

“Ngay cả tôi cũng không thể nào chẩn ra bệnh trạng của mẹ, những thầy thuốc khác đến đây cũng có để làm gì đâu chứ? Cả bệnh viện này, ngoại trừ ông Tề ra, ai cũng không thể trị được!”

Tô Cối ủ rũ nói.

“Chẳng lẽ bà nội phải…”

“Anh hai, anh nhanh nghĩ cách gì đi!”

“Ngay lập tức chuyển mẹ đến phòng cấp cứu đi! Cứ cứu trước đã rồi nói sau! Tôi sẽ gọi người có uy tín nhất bệnh viện đến đây! Nhất định là có cách để giải quyết, mọi người cũng đừng hốt hoảng!”

Tô Cối giả vờ bình tĩnh nói.

Mọi người gật đầu, ngay lập tức luống cuống tay chân đứng lên.

Ai cũng không thể nào lường trước được tình huống này.

Tắt cả đều xảy ra vội cách rất vội vàng!

Tô Nhan ngơ ngác nhìn lấy người nhà họ Tô đang bối rối, trong chốc lát tay chân cũng rất luống cuống.

Đột nhiên!

Cô nghĩ đến cái gì đó, bối rối lấy điện thoại từ trong túi ra gọi đến một dãy só.

“Có chuyện gì vậy?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Lâm Dương.

“Bà nội sắp không xong rồi!”

Tô Nhan run rầy nói.

“Tôi biết.”

giọng điệu Lâm Dương có vẻ rất bình tĩnh nói.

“Không phải là anh đã dự đoán được chuyện này từ trước rồi sao? Anh có biện pháp nào không?”

“Có”

“Vậy anh còn không nhanh chạy đến đây cứu bà nội đi?”

Tô Nhan quát lớn.

Nhưng mà đầu bên kia của điện thoại trầm mặc hai, ba giây, sau đó lại truyền đến giọng nói thờ ơ của Lâm Dương: “Thật xin lỗi, tôi không cứu!”
 
Chương 4: Ai nói mẹ của anh chết?


Tô Nhan ngây người.

Cô lại cho rằng bản thân đã nghe lầm.

Nhưng lý trí nói với cô là không.

Lâm Dương…Dám từ chối cô?

Ba năm qua, anh hầu như luôn tuân theo mệnh lệnh của cô, chưa bao giờ từ chối cô bất cứ chuyện gì, cho dù những chuyện đó phần lớn anh đều không làm được…Nhưng vì sao lúc này, anh từ chối cô dứt khoát như vậy?

“Anh có ý gì?” Tô Nhan hồi phục lại từ sự chấn động và kinh ngạc trong lòng, trầm giọng hỏi.

“Ý trêи mặt chữ.”

“Anh muốn bà nội chết sao?”

“Bà ta có chết hay không cũng không liên quan đến tôi.”

“Nhưng dù sao bà ấy cũng là bà nội mà! Hơn nữa, nếu bà ấy xảy ra chuyện gì, với thái độ bác hai và bác ba, nhà họ Tô còn chỗ cho chúng ta sống sao?” Cảm xúc của Tô Nhan hơi kϊƈɦ động.

Cô vì cái nhà này mà dồn hết tâm sức, vậy mà người đàn ông này lại đứng ngoài cuộc.

Lâm Dương trầm mặc một lát, đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi: “Em muốn anh cứu bà ta?”

“Đương nhiên là muốn.”

“Được, anh cứu. Nhưng em phải đi cùng anh, vì bác hai và bác ba chắc chắn không cho anh vào phòng cấp cứu, em tới thuyết phục bọn họ đi.”

“Anh đang ở đâu?”

“Cửa phòng cấp cứu.” Lâm Dương nói.

Tô Nhan hơi choáng, vội vàng đến phòng cấp cứu.

Lâm Dương đứng ở đó, giống như đã sớm đoán trước được việc đó.

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lâm Dương, trong lòng Tô Nhan liền bốc hỏa.

“Này!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Nhan lạnh như băng: “Anh thật sự có thể cứu bà nội sao?”

Lâm Dương lấy di động ra nhìn thời gian: “Còn ba phút.”

“Ba phút gì?”

“Trong ba phút, em không để anh vào cứu bà nội thì qua mấy ngày nữa tất cả bạn bè thân thích của chúng ta đều phải đến nhà họ Tô ăn cơm.”

Tô Nhan khẽ giật mình, mới hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh.

Thành thật mà nói, cô cũng không quá tin tưởng Lâm Dương.

Kết hôn ba năm rồi, tuy rằng hai người không có quan hệ vợ chồng, nhưng Lâm Dương là dạng đàn ông gì trong lòng của cô biết rõ.

Ngay cả bác hai Tô Cối cũng không có cách nào cứu bà nội, kẻ vô dụng này cứu sao?

“Quên đi, không có sự lựa chọn nào khác, tin tưởng anh một lần!” Tô Nhan cắn răng, kéo tay của Lâm Dương đi đến phòng cấp cứu.

Giờ phút này, một số chuyên gia giỏi trong bệnh đều đến.

Trung Y có hiệu quả chậm, loại bệnh trạng đột phát này chỉ có thể dựa vào Tây Y.

Nhưng sau khi cứu chữa cũng bắt lực, tình hình đã không thể kiểm soát được.

Sắc mặt của Tô Gối trắng bệch, hai chân mềm nhữn ra khỏi phòng cấp cứu.

“Anh hai, mẹ sao rồi?”

Toàn bộ người của nhà họ Tô vây quanh.

“Cút hết đi!” Tô Cối bực bội quát.

Mọi người đều hoảng sợ.

Tô Cối lầy di động ra bắm một dãy só.

“Tiểu Cối, tôi biết rõ tình hình rồi, tôi đang trêи đường đến, bất kể thế nào các người cũng phải nghĩ cách ổn định cho bà cụ Tô.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thở hồn hễn.

Đó là giọng nói của ông Tề viện Trung Y.

Ông Tề là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới Trung Y ở Giang Thành, ông không chỉ thâm niên trong nghề, hơn nữa còn có xuất thân tốt, ông từng giáo sư của học viên Trung Y Yến Đại, sau đó con trai của ông được phân công đến Giang Thành làm việc, ông cũng đi cùng đến đây.

“Ông cụ Tề, mẹ tôi đột nhiên phát bệnh, chủ nhiệm của mấy khoa cũng không tìm ra chứng bệnh, người của khoa cấp cứu đã cố gắng hết sức để ồn định tình trạng bệnh của bà, nhưng hiệu quả rất thấp, chỉ sợ mẹ của tôi..Không chờ được ông đến…” Tô Cối khóc không ra nước mắt.

“Tình hình xấu như vậy sao?” Ông Tề cũng sửng sốt.

“Ông cụ Tè, ông đến đây trước đi, tôi sẽ cố gắng chống đỡ, bây giờ ông là hy vọng duy nhất của tôi.”

“Anh tiếp tục kiên trì đi!” Nói xong ông liền cúp điện thoại.



Tô Cối thở dài liên tục, xoay người muốn quay về phòng cấp cứu.

Lúc này, một bàn tay kéo ông ta lại.

Tô Cối sửng sốt, quay đầu lại mới nhìn thấy Tô Nhan đứng phía sau.

“Tô Nhan, con làm gì vậy?” Tâm trạng của Tô Cối không tốt, giọng điệu cũng không khách sáo cho lắm.

“Bác hai…Việc đó…Lâm Dương nói anh ấy có cách cứu bà nội!”

Tô Nhan dè dặt nói.

“Thật là hồ đồ! Tô Nhan! Lúc này các con còn muốn làm bậy à?

Các con mong bà nội chết sao?” Tô Cối giận dữ.

“Bác hai, con không hồ đồ, không chừng Lâm Dương thật sự có cách.” Tô Nhan nóng nảy.

“Ngay cả bác còn không cách nào năm bắt được chứng bệnh của bà con, một tên vô dụng ngay cả nấu cơm cũng không biết nấu thì có cách gì? Ý con là bác không bằng nó sao?” Tô Cối vô cùng tức giận cười, chỉ vào mũi của Tô Nhan nói: “Tô Nhan, bác nói cho con biết, bây giờ bà nội của con nằm ở trong sống chết chưa biết, nếu bà ấy xảy ra chuyện gì thì cả nhà con là người đầu tiên cút ra khỏi nhà họ Tô cho bác!”

Nói xong, Tô Cối muốn đẩy cửa đi vào.

Bên cạnh không có người nào của nhà họ Tô không trừng mắt nhìn Tô Nhan và Lâm Dương.

“Đến lúc nào rồi mà còn ở đây nói bậy bại”

“Gia đình này thật không hiểu chuyện.”

Tiếng trách mắng vang lên.

Sắc mặt của Tô Nhan tái nhợt, cả người của cô run lên, nhưng vào lúc này, cô vẫn lấy hết can đảm kêu lên: “Bác hai, lẽ nào bác quên rồi sao? Trước đó chính Lâm Dương nói bà nội sẽ xảy ra chuyện! Mọi thứ không phải đều bị anh ấy nói trúng rồi sao?”

Giọng nói rơi xuống, nhịp bước của Tô Gối lập tức dựng lại.

Tiếng trách mắng xung quanh cũng đột nhiên im bặt.

Đúng vậy!

Bọn họ mới nhớ tới lời nói gọi là “Nguyền rủa” bà cụ Tô của Lâm Dương trước đó.

Đây không phải là “Ứng nghiệm” rồi sao?

Là trùng hợp?

Nhưng… Việc này cũng trùng hợp quá nhỉ?

Sắc mặt của Tô Gối lúc đỏ lúc trắng.

“Trước đó tôi nói ông châm thiếu một cây châm, ông không tin, bây giờ một cây châm thiếu đó đang cướp lấy sinh mệnh của bà nội đấy, tình hình của bà nội đang rất khẩn cấp, nếu ông không để tôi vào, bà nội sẽ không thể cứu được.” Lâm Dương nói rất phù hợp.

“Đồ vô dụng! Cậu nói gì? Cậu đang trách tôi sao? Cậu là đồ không biết lớn nhỏ!” Tô Cối tức giận, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Dương, nhưng bị Tô Bắc ngăn lại.

“Anh hai, đừng kϊƈɦ động!” Tô Bắc vội khuyên nhủ: “Bây giờ tình hình của mẹ rất không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi, nếu các anh bó tay không có cách, không bằng để thằng nhóc này thử xem.”

“Em điên à? Em tin lời thằng ngu ngốc này sao?” Tô Cối trừng mắt nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc cười thầm, nói nhỏ: “Anh hai, nếu mẹ chết, mọi thứ anh làm đều uỗng phí, tài chính của công ty cũng chưa chắc nằm trong tay chúng ta, em nghĩ đây là chuyện anh và em đều không muốn thấy, néu chúng ta không có cách, vậy để cho cậu ta vào, hơn nữa, nếu cậu ta vào mà mẹ xảy ra chuyện gì…Chẳng phải anh có thể không cần gánh vác trách nhiệm sao?

Tô Gối lập tức hiểu được lời của Tô Bắc, nhướng mày.

“Ý của em là, đổ hết trách nhiệm lên người của Lâm Dương?”

“Nếu mẹ xảy ra chuyện gì, sự việc bị lộ ra, mọi người trong Giang Thành sẽ biết anh trị bệnh cho mẹ của mình khiến cho bà ấy chết, việc đó sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của anh, không chừng anh cả sẽ nhân cơ hội gây chuyện, bây giờ có người giúp anh gánh vác trách nhiệm, sao anh lại không làm?”

Tô Cối nghe vậy, biểu cảm bắt đầu nghiêm túc, suy nghĩ lát rồi lén nói: “Cái gì mà gánh vác trách nhiệm, mẹ xảy ra chuyện không liên quan đến anh.”

Tô Bắc mỉm cười không nói gì.

“Lâm Dương, cậu vào đi!” Tô Cối ho khan, xoay người lạnh lùng nói.

“Ba ơi, ba thực sự để cho tên vô dụng này vào sao?” Tô Cương trợn mắt.

“Ba là bác sĩ hay mày là bác sĩ? Ở đây ba định đoạt!” Tô Cối quát lớn nói.

Tô Cương co rụt cổ lại, người nhà họ Tô cũng không dám hé răng.

“Vào đi!” Tô Cối nói với Lâm Dương.

“Bác hai, tôi bằng lòng ra tay là vì thể diện của Tô Nhan, hy vọng bác có thể hiểu được điểm này.”

Lâm Dương thản nhiên nói, đi thẳng vào bên trong không quay đầu lại.

Ánh mắt của Tô Cối lộ ra sự tức giận, người nhà họ Tô chửi ầm lên.

Tô Nhan vô cùng xấu hỏ.



Vào phòng cấp cứu, Lâm Dương tiếp tục bước đến bàn cấp cứu.

“Cậu là ai?”

“Cậu làm gì vậy? Tại sao không mặc đồ bảo hộ y tế?”

Mấy bác sĩ già vây quanh chát vần.

Lâm Dương hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp đẩy người bên cạnh bàn cấp cứu ra, vươn tay ấn lên huyệt đạo trêи người bà cụ.

Không cần dao, không cần châm, mà chỉ dựa vào hai ngón tay?

Người này đang làm gì?

Những người xung quanh không hiểu gì cả.

“Sao lại thế này? Ai cho cậu ta vào?”

“Y tá, mau kéo cậu ta ra ngoài!”

“Đúng là làm càn.”

Một bác sĩ tức giận đến mức dậm chân, muốn túm lấy Lâm Dương.

Hiện trường hơi hỗn loạn.

Tô Gối vội vào đi vào giải thích.

Nhưng vào lúc này…

Tích!!

Một âm thanh chói tai vang lên.

Mọi người đều sửng sốt, nhìn lại, mới phát hiện hình ảnh thực trêи màn hình điện tâm đồ đã là một đường thẳng tắp.

“Người bệnh…Đã không còn dấu hiệu sống!” Một bác sĩ trẻ khàn khàn nói.

“Thời gian quá eo hẹp.”

“Bác sĩ Tô, cố nén bi thương.”

Các bác sĩ và y tá còn lại đều bỏ mũ thở dài.

“Khốn nạn!”

Tô Cối lao lên, túm lấy cổ áo của Lâm Dương, căm phẫn gào lên: “Cậu hại chết mẹ của tôi, cậu trả lại mạng cho mẹ của tôi đi!”

Nói xong, ông ta ra vẻ muốn đánh Lâm Dương.

Người bên cạnh vội vàng giữ chặt Tô Gối.

“Bác sĩ Tô, đừng xúc động.

“Đừng xúc động? Mẹ của tôi bị cậu ta hại chết, kêu tôi đừng xúc động?” Cảm xúc của Tô Cối kϊƈɦ động hét lên: “Tôi phải truy cứu trách nhiệm của cậu ta, tôi phải kiện cậu ta!”

Tô Cối hoàn toàn phát điên.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa phòng cấp cứu.

“Bác sĩ Tô, người khác cứu mẹ của cậu, cậu lại có thể lấy oán báo ơn đi kiện người ta sao?”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều nhìn về phía cửa.

Lại thấy một ông cụ gầy gò đứng ở cửa, tuy rằng vóc dáng của ông không cao, gầy gò mong manh, nhưng đôi mắt già nua rất có thần.

“Là ông Tẻ!”

Khuôn mặt của các bác sĩ lộ vẻ kính trọng.

Ông Tê chính là bậc tiền bối đức cao vọng trọng ở viện Trung Y, viện trưởng gặp mặt cũng phải khiêm nhường vài phần.

“Ông Tè, cậu ta hại chết mẹ của tôi, tại sao ngài lại nói cậu ta có ân với tôi?” Tô Cối cắn răng nói.

Nhưng ông Tè lại liếc mắt nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Ai nói mẹ của anh chết?”

“Ơ?” Tô Cối sửng sốt.

Đột nhiên.

“Khụ khụ khu…”

Tiếng ho khan dồn dập vang lên.

Mọi người vội vàng quay đầu lại.

Đã thấy bà cụ nằm trêи giường lẽ ra đã hoàn toàn nguội lạnh, chợt mở miệng ho khan…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom