Dịch Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chương 154: C154: Phiên ngoại 1 hôn lễ khó quên


Sau khi hăng hái đi đăng ký kế hôn, Hàn Bùi Vân và Cố Cảnh Hàm đã công khai tình yêu của mình trên weibo, mặc dù không phải là người nổi tiếng nhưng hai người đều là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực của mình, các chủ đề liên quan lọt vào top 10 tìm kiếm nóng nhất đêm đó, ngoại trừ một số ít những bình luận không thân thiện ở khu vực bình luận thì hầu hết đều là những lời chúc phúc, bọn họ cho rằng hai người rất dũng cảm khi lựa chọn công khai.

Số lượng người theo dõi siêu thoại của CP Vân Hàm tăng lên đáng kế, mọi người lần theo manh mối trong siêu thoại trước đó, phóng to lên thì phát hiện hoá ra nữ tác giả cùng với nữ tổng tài, thế mà đã sớm ở trên weibo thể hiện tình yêu.

Hai người được xem như là CP hot nhất trong giới gei, mấy gei khác giống như như đã nhìn thấy cốt truyện của tiểu thuyết phiên bản đời thực, sôi nổi soi mói không ngừng.

Vốn tưởng sau này hai người sẽ có nhiều tương tác ngọt ngào hơn, nhưng đến nửa tháng sau Phi Vân Ca mới đăng bài trên Weibo, chỉ để quảng bá truyện bách hợp mà cô ấy mới sáng tác —-

Cố Cảnh Hàm không cập nhật bất kỳ nội dung nào, trong một cuộc phỏng vấn với một phương tiện truyền thông tài chính, cô được hỏi tại sao lại chọn công khai, đó là một ngoại lệ hiếm hoi khi trả lời về đời tư của cô: "Tôi từng nói với người tôi yêu, lựa chọn côn khai đồng nghĩa với việc sẵn sàng tiếp nhận sự giám sát của toàn xã hội, cả đời này chỉ yêu mình em."

"Cho nên chúng tôi đều nhất trí với quyết định này." Nói xong, khóe môi không khỏi cong lên một chút, cảm giác xa cách trên mặt cũng không còn nữa.

Sau khi video phỏng vấn được tung ra, phần này đã được biên tập đặc biệt và lan truyền nhanh chóng, người hâm mộ CP Vân Hàm không ngừng hò hét "Cắn tới rồi", đem từng câu nói giọng điệu cũng như biểu cảm của Cố Cảnh Hàm phóng lên.

Sau đó kết luận, nhìn Cố tổng có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra bên trong ẩm sâu lại là thụ.

"Mình thụ lắm à?" Cố Cảnh Hàm thỉnh thoảng vào siêu thoại lướt trong đó, mấy ngày nay sau khi đọc những bình luận này, cô đưa đoạn video này cho Chu Cần và Liễu Dĩ Tư xem.

Câu trả lời là hiển nhiên.

Cô không phục, đợi về nhà lại hỏi Khóc Nhè.

Để tạo điều kiện cho Hàn Bùi Vân rèn luyện sức khỏe, Cố Cảnh Hàm đã xây dựng một phòng tập gym nhỏ dưới tầng hầm nhà mình, khi về đến nhà, thấy Hàn Bùi Vân đang sử dụng máy để tập hỗ trợ kéo xà, người đầy mồ hôi.

Nhịp thở của Hàn Bùi Vân bị gián đoạn, thở dốc hỏi: "Chị lại sao nữa hả?"

Sau đó buông tay cầm ra, cầm chiếc khăn tắm vắt trên cổ lên, tùy ý lau mồ hôi trên trán, những đường cơ săn chắc trên cánh tay tự nhiên gợn sóng.

"Chậc..." Cố Cảnh Hàm lúc này thừa nhận, bản thân thụ thiệt, chỉ nhìn thôi, liền đã có ý nghĩ không đúng.

Có một thói quen gọi là xài trước trả sau, tức là ở một thời điểm nào đó hạn chế nhu cầu tiêu xài của con người, một khi lệnh cấm được dỡ bỏ, con người sẽ buông bỏ ham muốn và lao vào tiêu xài điên cuồng.

Về phần Cố Cảnh Hàm, ở giai đoạn này, cô đang ở trong gia đoạn hạn chế.

Cố Cảnh Hàm nói sau khi đăng ký kết hôn về nước sẽ làm hôn lễ, thực tế thì Cố Cảnh Hàm coi đó là chuyện đương nhiên, việc chuẩn bị hôn lễ vừa tốn thời gian vừa phức tạp, muốn bớt việc thì chỉ cần bỏ tiền mua nhẫn và váy cưới có sẵn, nhưng mà cô không muốn, dù sao kết hôn là chuyện trong đời chỉ có một lần. Cô mời nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài, đặt may váy theo yêu cầu của hai người, kết quả là chỉ riêng việc thiết kế và tạo thành phẩm đã phải chờ vài tháng.

Hàn Bùi Vân lo lắng bản thân chắc không có người thân hay bạn bè tham dự, cô ở Tân Thành nhiều năm nhưng cũng không có bạn thân, mà ba mẹ cô chấp nhận xu hướng giới tính của cô đã không mấy dễ dàng, cô không dám mong chờ ba mẹ sẽ đến đưa cô về nhà chồng.

Nhưng Cố Cảnh Hàm, cô ấy đã liên lạc với ba mẹ của cô, hai người đều sẵn lòng tham dự đám cưới, mấy lễ nghi thủ tục sáo rỗng đều có đủ không thiếu cái nào.

Nói là sáo rỗng, nhưng Cố Cảnh Hàm biết Khóc Nhè thích, nên cô đã cố gắng thuyết phục ba mẹ Hàn, cuối cùng còn lấy cháu ngoại chưa gặp mặt của hai người ra mồi chài —— chính là Tiểu Long Bao và Bánh Bao Chiên.

Tiểu Long Bao tên là Hàn An Ngôn, Bánh Bao Chiên tên là Cố Hân Lôi, đúng như Cố Cảnh Hàm mong muốn, đều là hai bé gái thơm tho mềm mại.

Lúc đó ở New York, lúc chờ hai bé con ra đời, Hàn Bùi Vân hỏi Cố Cảnh Hàm không lo lắng là con trai à, nếu như lỡ đâu có 1 đứa là con trai thì làm sao giải thích với ba mẹ? Lúc trước, vì để bớt khâu giải thích dài dòng nên mới nói đã sử dụng công nghệ sinh sản bằng buồng trứng đôi, chưa kể công nghệ này chỉ dừng ở giai đoạn thử nghiệm, cho dù là thật thì cũng chỉ có thể tạo ra phôi con gái.

Cố Cảnh Hàm một chút cũng không lo lắng, đến giờ này không có gì để giấu nữa, mới nói chút bí mật cho cô biết: "Chị đem tất cả phôi thai của em sàn lọc giới tính, cấy ghép tất cả nữ."

Hàn Bùi Vân không còn gì để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, kỳ thị giới tính đến mức này, chỉ có Cố Móng Heo mới làm được.

Trở về Trung Quốc mấy tháng, dưới sự chăm sóc cẩn thận của bảo mẫu, hai cục thịt nhỏ đã phát triển thành những viên thịt khỏe mạnh, trắng trẻo, mềm mại, nét mặt hơi mở ra, mỗi các cô có thời gian đều đến phòng thăm hai đứa nhỏ, tự đút sữa tự thay tã, dần dần có những phát hiện kỳ lạ.

Tiểu Long Bao, hay còn được gọi là Hàn An Ngôn, lớn lên lại giống Cố Cảnh Hàm.

"Chẳng lẽ...." Sau khi Hàn Bùi Vân đưa ra nghi vấn này, Cố Cảnh Hàm lập tức hoảng sợ.

"Không thể nào...." Cố Cảnh Hàm nghĩ sau sự cố kia, bệnh viện phải cẩn thận hơn chứ.


"Rõ ràng...." Hàn Bùi Vân tìm ảnh Cố Cảnh Hàm và An Ca lúc nhỏ ra so sánh với Tiểu Long Bao.

Cố Cảnh Hàm lo lắng hỏi: "Có nên xét nghiệm ADN không?"

"Không cần." Hàn Bùi Vân ôm cục bột nho nhỏ lên hôn, ánh mắt dịu dàng nhìn Cố Cảnh Hàm bế Bánh Bao Chiên, cười hỏi, "Kết quả như thế nào có quan trọng sao?"

Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, đúng thật là không quan trọng, nhưng nghĩ mà thấy sợ: "Nếu là thật, Lịch Lịch không đợi tủy xương phù hợp thì sao..."

"Cố Móng Heo à." Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng ngắt lời cô.

Cố Cảnh Hàm bị Bánh Bao Chiên kéo tóc, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Hả?"

"Bây giờ, bọn mình rất hạnh phúc, Lịch Lịch đã khoẻ lại, An Ca cũng không sao, còn có hai cục cưng đáng yêu." Hàn Bùi Vân cười rộ lên, Tiểu Long Bao trong lòng ngực nhìn cô với đôi mắt tò mò, sau cười toe toét theo cô.

Cô không khỏi thở dài: "Mọi chuyện đều là sự sắp xếp tốt nhất, chúng ta chỉ cần chấp nhận là được."

Hàn An Ca hiện là học sinh lớp 2 trường mẫu giáo Xuân Lai, hai mẹ nói Lịch Lịch vẫn đang trong thời gian hồi phục nên chỉ có thể mời giáo viên đến nhà dạy cho Lịch Lịch, đợi hai đứa đến tuổi vào tiểu học thì sẽ làm theo lời hứa cho hai đứa đi học cùng nhau.

Cô nhóc hỏi mẹ liệu cô nhóc có thể học ở nhà với Lịch Lịch không, nhưng mẹ không cho, nên An Ca chỉ có thể chờ, chờ đến kỳ nghỉ đông, chờ đến ăn Tết, cùng hai mẹ và Lịch Lịch đi đến nơi khác thăm ông bà ngoại, chờ đến khi tóc Lịch Lịch dài đến vai có thể buộc lại, rồi chờ đến mùa xuân, hai mẹ làm đám cưới.

Hàn Bùi Vân thích đám cưới trên bãi cỏ, đơn giản và lãng mạn, nhưng yêu cầu về thời tiết rất cao, không quá lạnh, không quá nóng, không mưa hay gió.

Cố Cảnh Hàm tuy rằng nóng lòng không chờ được, nhưng kết hôn là chuyện của hai người, huống chi là cô cưới Khóc Nhè, cho nên đáp ứng mọi tâm nguyện của Khóc Nhè là điều hiển nhiên. Vì vậy, đám cưới lẽ ra được tổ chức vào mùa đông này đã phải hoãn lại vào ngày xuân đầy nắng này.

Mục đích tổ chức đám cưới không phải để biểu diễn cho người khác mà là để cho tình cảm của hai người một lời hồi đáp, cũng vì muốn Khóc Nhè biết, yêu cô là đáng giá.

Những gì người khác có, bản thân Khóc Nhè sẽ không bao giờ thiếu, sẽ cho cô ấy nhiều hơn.

Cô muốn cho Khóc Nhè biết, cô ấy là người vợ mà cô danh chính ngôn thuận rước vào cửa.

Địa điểm tổ chức đám cưới được tổ chức tại một resort vùng ngoại ô của tập đoàn Cố Thị, ở đó có một hồ nước tự nhiên tuyệt đẹp, bên cạnh là bãi cỏ bằng phẳng và thoáng đãng, dường như một nơi như vậy đã được chuẩn bị sẵn chờ hai người đến kết hôn.

Hôm đó nắng đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng như bông, mọi thứ đều hoàn hảo đến tột độ.

Chỗ ngồi được sắp xếp theo số lượng khách mời, hai bên chỉ có mấy chục chỗ, Hàn Bùi Vân chỉ mời cô Trần ở trường mẫu giáo, và hai trợ lý biên kịch của công ty, còn Cố Cảnh Hàm chỉ mời bạn bè thân thiết.

Trước khi nhân vật chính lên sân khấu, khách mời có thể tự do di chuyển và trò chuyện, hai bên có bàn tráng miệng và quầy nước, nơi họ có thể tự phục vụ, sau buổi lễ, một bữa tiệc trang trọng được chuẩn bị trong resort.

Cố Cảnh Hàm ban đầu dự định mời ít người hơn, nhưng mẹ cô, Thẩm Thấm, không kìm được niềm vui trong đám cưới của con gái mình, đã mời mấy chị em trong đám bạn của mình.

Cố Diệp Hằng phản đối hôn lễ vô hiệu, lại bị Thẩm Thấm kéo đến xem lễ, sắc mặt nghiêm túc ngồi ở hàng ghế đầu.

Ở hàng đầu bên kia, ba mẹ Hàn Bùi Vân đang ngồi, Cố Diệp Hằng ngày hôm qua đã gặp họ một lần ở nhà họ Cố, sắc mặt hai bên đều không tốt, lịch sự chào hỏi, rõ ràng không đồng tình với việc con gái mình đi sai đường.

Cố Diệp Hằng nhìn Thẩm Thấm đang bận tiếp khách, năm đó hai người kết hôn, cũng không thấy bà ấy vui vẻ, giờ thì lông mày nhướng lên trời.

Trong lòng nghẹn muốn chết, lúc này đành đi kiếm an ủi từ cháu gái cưng, Cố Diệp Hằng nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy hai người nhỏ bé, đành đi đến hàng ghế cuối cùng, đến chỗ người nhà ông ngồi, mỗi người ôm một bé con chỉ mới 6 tháng tuổi, đây cũng là cục cưng nhỏ của ông.

Hai dãy phòng trong resort được dùng làm phòng chuẩn bị trước hôn lễ, Thẩm Thấm nói theo truyền thống xưa, đêm trước hôn lễ không được gặp nhau nên được yêu cầu ngủ riêng trong phòng này. Buổi sáng chia nhau trang điểm ở phòng riêng, chỉ đến khi làm hôn lễ mới được gặp nhau.

An Ca và Lịch Lịch được bà nội đưa đến đây vào buổi sáng, mặc bộ váy công chúa dựa theo váy của hai mẹ mà thiết kế ra, dưới chân là đôi giày da màu đỏ giống hệt nhau, thợ trang điểm trang điểm đơn giản cho hai đứa, xinh đẹp vô cùng.

Theo thủ tục, Cố Cảnh Hàm trước tiên đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ, sau đó Hàn Bùi Vân khoác tay ba cô, ba cô giao con gái mình vào tay Cố Cảnh Hàm.

Nghĩ đến cảnh tượng này, tim Cố Cảnh Hàm không khỏi đập loạn nhịp


Các cô thực sự kết hôn.

"Mẹ."

"Mẹ."

Hai người nhỏ bé xung quanh gọi cô.

Cố Cảnh Hàm nghiêng đầu nhìn, hai má đỏ bừng, mỉm cười nói: "Sao thế?"

"Mẹ xem đi." An Ca ăn điểm tâm ở trong phòng, đút cho mình một miếng rồi lại đút cho Lịch Lịch một miếng.

Chu Cần đến dự với tư cách phù dâu của Cố Cảnh Hàm, mặc một bộ váy màu vàng mơ, không nhịn được cười lau miệng cho cô nhóc và Lịch Lịch: "Hai đứa không được ăn nữa, ở ngoài còn nhiều đồ ăn lắm, lát nữa ăn không vô đó."

Nghe nói bên ngoài còn có đồ ăn, An Ca nuốt đồ ăn trong miệng, không ăn nữa.

Đối với Lịch Lịch thì không quan trọng, cô bé sẽ ăn bất cứ thứ gì An Ca cho cô bé ăn.

Cố Cảnh Hàm nhìn Lịch Lịch, lại nhìn An Ca, nghiêm túc hỏi: "Con có nhớ dì Tiểu Chu dạy con không?"

"Nhớ kỹ!" Cố Chỉ Lịch lặp lại với mẹ cô, "An Ca sẽ kéo váy mẹ Hàn lên, con sẽ rắc hoa lên người Hàn mẹ."

"Còn gì nữa?" Cố Cảnh Hàm đứng dậy, Chu Cần đi tới giúp cô vén váy lên.

"Đứng lên sân khấu đưa nhẫn cho hai mẹ." Cố Chỉ Lịch đều nhớ kỹ.

Hàn An Ca nghe xong liền gật đầu, chỉ nói một chữ: "Đúng."

Cố Cảnh Hàm rất hài lòng, sờ sờ mặt hai đứa nhỏ, rồi ảo bọn nhỏ đi sang phòng kế bên tìm mẹ Hàn, cùng Chu Cần đi trước đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Chiếc váy cưới trên người cô có hình dáng đuôi cá đơn giản, nếu nhìn vài lần sẽ thấy những đường thêu tay và cườm ba chiều phức tạp trên váy thực ra tạo thành một họa tiết mây tỏa sáng tinh tế. Bước đi uyển chuyển bồng bềnh như được được mây vây quanh.

Với mái tóc dài được búi gọn gàng, mạng che mặt chạm sàn, Cố Cảnh Hàm cầm micro và thành kính nhìn về phía trước.

Dù chỉ mới một đêm không gặp, nhưng khi nhìn thấy Khóc Nhè xuất hiện ở cuối thảm đó, Cố Cảnh Hàm có cảm giác bản thân đã trải qua mấy kiếp.

Người đó đẹp từ đầu đến chân, ngay cả ánh nắng chiếu vào người cũng trông đặc biệt ấm áp.

Đó là Khóc Nhè mà cô yêu sâu đậm.

Ngày đi đăng ký kết hôn, lúc đọc lời tuyên thệ bằng tiếng Anh bản thân xúc động đến mức bật khóc. Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, Cố Cảnh Hàm đã nghĩ tới, nhất định phải biểu hiện cho thật tốt, không được khóc.

Hàn Bùi Vân khoác cánh tay Hàn Hoè, tấm màn che nửa người, chiếc váy cưới lệch vai rất hợp với cô, những lớp gạc mỏng xếp ly trải dài trên ngực, khiến chiếc cổ thon thả như thiên nga, xương quai xanh trở nên thon gọn tinh tế, kéo dài đến đuôi áo trông sang trọng lộng lẫy, trên đó có đính những viên ngọc sáng lấp lánh. Đó là một ý tưởng nhỏ mà chỉ có hai người họ biết - đó là hoa văn được thiết kế theo ánh mặt trời.

Khi quyết định thiết kế váy cưới, Cố Cảnh Hàm nói sẽ thêm chi tiết mây vào váy cưới, tượng trưng cho Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân lập tức nghĩ tới, nếu cô là mây, vậy biểu tượng của Cố Cảnh Hàm chính là mặt trời.

Mây sẽ luôn ở bên mặt trời và mặt trời sẽ luôn chiếu sáng trên mây.

Có lẽ đúng như Cố Cảnh Hàm nói, cuộc gặp gỡ của họ đã là định mệnh, nếu không, tại sao ngay cả cái tên của họ cũng chỉ ra rằng cả đời này họ không thể sống thiếu nhau?

Một dàn nhạc được mời đến hiện trường, Cố Cảnh Hàm cũng không nói cho cô biết mà chuẩn bị một tiết mục nhỏ, khi cô xuất hiện ở cuối thảm đỏ, âm thanh vang lên không phải là "Wedding March" truyền thống mà là khúc dạo đầu của một bài hát khác.


Liễu Dĩ Tư đang tranh giành làm phù dâu cho Hàn Bùi Vân, cô mặc một bộ váy giống như Chu Cần, cô đứng sau lưng Hàn Bùi Vân, đưa giỏ đầy cánh hoa cho Lịch Lịch: "Theo tiết tấu, từ từ rãi ra."

An Ca kéo váy của mẹ lên, nhìn chiếc xe đẩy ở xa xa, phía trên có một chiếc bánh tám tầng, trên chiếc bánh trên cùng có hai người nhỏ mặc váy cưới, nhìn rất ngon, hai cái người nhỏ kia cô bé cũng muốn.

Lịch Lịch cầm chiếc giỏ, ra sức rải những cánh hoa hồng lên không trung.

Sau khi khúc dạo đầu kết thúc, Cố Cảnh Hàm đã ngâm nga trong văn phòng suốt một tháng, vào thời điểm quan trọng này, cô lại hát chậm nửa nhịp.

Hàn Bùi Vân hiển nhiên bị bất ngờ mà cô chuẩn bị làm cho ngạc nhiên, bước chân đi về phía trước theo bản năng chậm lại.

"Heart beats fast

Colors and promises

How to be brave

How can I love when I'm afraid to fall......"

Cố Cảnh Hàm hát không hay nên cùng bạn bè đến KTV chỉ im lặng nghe, nhưng vô tình nghe được bài hát này, cô nghĩ, sau này kết hôn với Khóc Nhè, thì nhất định phải hát cho cô ấy nghe tại đám cưới.

Nhìn sâu vào khi Hàn Bùi Vân đến gần, cô hát bằng cả trái tim.

" But watching you stand alone

All of my doubt

Suddenly goes away somehow

One step closer......"

Qua tấm khăn che mặt, Hàn Hoè nhìn thấy những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt con gái mình ở khoảng cách gần, ông nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay cô, buồn bã nói: "Tiểu Vân, từ nay về sau sẽ làm vợ người khác."

Lời bài hát tuy bằng tiếng Anh nhưng lại đơn giản, dễ hiểu, giai điệu nhẹ nhàng chạm đến phần mềm yếu nhất trong trái tim cô, khi nghe cảm xúc của ba mình, Hàn Bùi Vân không cầm được nước mắt, sợ lớp trang điểm của mình sẽ bị hỏng. Cô cẩn thận cúi đầu dùng đầu ngón tay lau nước mắt.

"I have died everyday waiting for you

Darling, don't be afraid

I have loved you for a thousand years

I'll love you for a thousand more......"

Cố Cảnh Hàm trong lòng tràn đầy cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy Hàn Bùi Vân khóc, sống mũi cô cũng cay cay, hơi thở hỗn loạn, lúc hát cũng rung lên.

" Time stands still

Beauty in all she is

I will be brave

I will not let anything take away

What's standing in front of me......"

Run rẩy không tự chủ được, Cố Cảnh Hàm che đôi mắt cay cay của mình, không nhìn Hàn Bùi Vân nữa, cuối cùng cũng kìm được nước mắt.

Cố gắng kết thúc bài hát, Cố Cảnh Hàm nhìn thấy mẹ cô ở dưới sân khấu ôm Tiểu Long Bao, lặng lẽ lau nước mắt, ba cô thì ôm Bánh Bao Chiên, mặc thì vô cảm nhưng quầng mắt lại đỏ hoe.

"Tiểu Cố à." Hàn Hoè gọi cô.

Cố Cảnh Hàm đứng thẳng, đón Khóc Nhè và ba cô ấy đi đến chỗ cô.

Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm, nước mắt cuối cùng cũng ngừng, ngày cưới không thể khóc.

Hàn Hoè nắm lấy tay bọn họ, trịnh trọng trao tay con gái vào lòng bàn tay Cố Cảnh Hàm, "Tiểu Vân sau này giao lại cho con, hai đứa phải sống tốt."


Cố Cảnh Hàm gật đầu, lần này thật sự nhịn không được, cắn môi dưới run rẩy, bật khóc.

Các vị khách ồ lên, ai cũng ngạc nhiên, không ngờ Cố tổng ít biểu cảm, lại có thể khóc.

Sau đó là những tràng pháo tay, tiếng cười và lời cổ vũ.

Hàn Bùi Vân lo lắng nên trước tiên cởi khăn che mặt ra, ôm Cố Cảnh Hàm dỗ dành: "Này, đừng khóc, đừng khóc mà."

Cố Cảnh Hàm ôm chặt lấy cô, thấp giọng khóc lóc trách móc: "Sao em lại tự cởi?"

Liễu Dĩ Tư vội vàng lên sân khấu kéo hai người lại, phải theo quy trình chứ, sao lại ôm rồi?

Sau đó kéo khăn che mặt của Hàn Bùi Vân lên, bảo Cố Cảnh Hàm đợi đến khi lời thề hoàn thành, người chủ lễ nói có thể hôn cô dâu rồi mới cởi ra.

Lễ tuyên thệ diễn ra khá lâu, An Ca nóng lòng chờ đợi, khi người lớn không để ý, cô nhóc gọi Lịch Lịch, hai đứa cùng nhau chạy đến xe đẩy để xem chiếc bánh lớn.

"Ăn được không?" Lịch Lịch háo hức nhìn nó, không dám làm gì cả.

"Đây." An Ca dùng dao nhựa bên cạnh khoét ra một miếng, đưa tới miệng Lịch Lịch.

Lịch Lịch cắn một miếng: "Ngon lắm!"

Không biết qua bao lâu, người chủ lễ tuyên bố: "Mời hai bé con của cô dâu...."

"Con đâu?" Cố Cảnh Hàm định thần lại, không thấy Lịch Lịch và An Ca đâu hết.

Hàn Bùi Vân sau vụ bắt cóc trước đó có chút hoảng sợ, cô cầm micro gọi hai đứa trẻ: "Lịch Lịch? An Ca?"

"A...Mẹ." An Ca bước ra từ gầm xe, kem bôi đầy mặt.

"Con đây ạ?" Lịch Lịch giơ tay lên, mặt đầy kem.

Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân nhìn nhau, hai người đều không biết nên nói cái gì.

Người chủ hôn lễ nói để giải quyết ổn thỏa: "Có vẻ như buổi cắt bánh sẽ bị hủy bỏ..."

Chu Cần vội vàng đi tới hỏi hai đứa nhỏ: "Nhẫn của mẹ đâu?"

An Ca xòe tay ra, phát hiện chiếc nhẫn trong lòng bàn tay đã biến mất, cô nhóc hỏi Lịch Lịch: "Lịch Lịch, nhẫn của cậu đâu?"

Lịch Lịch liếm lớp kem trên môi, có chút ngơ ngác, cô bé cũng nhớ rõ có cầm nó trên tay.

Liễu Dĩ Tư cùng Chu Cần đi tìm, chủ lễ thấy vậy liền đề nghị tất cả khách mời giúp đỡ nhìn xem bãi cỏ dưới chân mình.

Mọi người đều đang tìm nhẫn, Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân đứng trên đài, nắm tay nhau, nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, đồng thanh cười vang.

Cố Cảnh Hàm bình tĩnh thở dài: "Thật sự là một hôn lễ khó quên."

Hàn Bùi Vân cười nhẹ hùa theo: "Không bao giờ quên được."

Cố Cảnh Hàm vờ lo lắng: "Không biết khi nào mới tìm được nhẫn..."

Hàn Bùi Vân hỏi cô: "Sao chị gấp vậy hả?"

Cố Cảnh Hàm ghé vào tai cô: "Chị gấp chứ, gấp đến mức một giây sau muốn động phòng với em."

Không ngờ người chủ hôn lễ tưởng đâu hai người đang nói lời yêu thương gì đó, nên nhân lúc chưa tìm được nhẫn, để khuấy động bầu không khí tại hiện trường nên đưa micro lại gần Cố Cảnh Hàm.

Vì vậy, lời cợt nhã này cứ thế được truyền qua micrô đến tai của tất cả các vị khách có mặt.

Mặt Cố Cảnh Hàm bỗng nhiên đỏ bừng.

Hàn Bùi Vân sửng sốt hai giây, nhìn thấy khách mới dưới sân khấu đều sửng sốt, ôm bụng cười đến không thở được.

Quả thật là hôn lễ không bao giờ quên.
 
Chương 155: C155: Phiên ngoại 2 10 năm sau


Mười năm đã có nhiều chuyện xảy ra.

Kịch bản phim gốc do Hàn Bùi Vân viết khi ra mắt đã được đón nhận rất nồng nhiệt, được xem là tài năng mới xuất hiện, cô đã đích thân tham gia chuyển thể từ tiểu thuyết của chính mình, dưới sự lên kế hoạch của Liễu Dĩ Tư, trong năm năm đã có ba bộ được bấm máy, được xâu chuỗi thành hệ liệt, thế là độ nổi tiếng tăng lên gấp đôi. Mấy năm qua, cô không còn viết tiểu thuyết, nhưng kết hợp các hiện tượng xã hội và hiểu biết của bản thân để viết ra nhiều kịch bản chất lượng cao, trở thành biên kịch kim bài được trong giới công nhận, ai gặp cũng phải chào một tiếng "Cô Hàn". Khi nhà đầu tư nhìn thấy kịch bản cô viết, không nói hai lời đã ném tiền vô.

Tháng trước, Hàn Bùi Vân vừa nhận được một trong ba giải thưởng lớn của làng điện ảnh trong nước - Giải Kim Ngân cho Kịch bản xuất sắc nhất, khi Hàn Bùi Vân lên sân khấu nhận giải, cô có ảo giác xen kẽ, nhớ tới nhiều năm trước khi lên nhận giải của web, phát biểu cảm nghĩ chỉ trong chớp mắt.

Nhưng lần này phát biểu nhận giải của cô thẳng thắn hơn, cuối cùng, Hàn Bùi Vân nâng chiếc cúp về phía ống kính với nụ cười tự tin và điềm tĩnh: "Cảm ơn người yêu của tôi, Lão Cố. Nếu không có chị sẽ không có em hôm nay."

Mọi người đều biết người yêu của biên kịch Hàn là Cố Cảnh Hàm, chủ tịch tập đoàn Cố Thị, ngay khi công khai mình là người đồng tính, thì đã tuyên bố cả hai đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài, sau đó thì hiếm khi nào hai người thể hiện ở trên mạng, nhưng người trong giới đều biết, tình cảm của hai người từ trước đến giờ vẫn luôn tốt, còn có 4 đứa con được bảo vệ rất tốt, phải nói là một đôi tình nhân thần tiên.

Đêm đó, Cố Cảnh Hàm cập nhật weibo của mình, trả lời giống như mười năm trước, nhưng lại có icon mặt màu vàng – [Không có gì (hôn)]

Các fan cũ của CP Vân Hàm ngọt đến mức ngất xỉu, còn sôi nổi khóc lóc vì ly rượu cũ này.

Tập đoàn Cố Thị không ngừng mở rộng lĩnh vực kinh doanh trong những năm qua, Cố Cảnh Hàm đã ba năm liên tiếp lọt vào top 10 người giàu XX, cộng với ngoại hình ưu tú và biết chăm sóc bản thân, đã ngoài 40 tuổi mà vẫn chưa có nếp nhắn, chỉ càng làm người ta cảm thấy quyến rũ.

Ngay cả khi biết về tình trạng hôn nhân của cô, vẫn có một lượng lớn cư dân mạng không thể ngừng gọi cô là "chồng".

Cố Cảnh Hàm sợ Hàn Bùi Vân nhìn thấy sẽ không vui, ban đầu sẽ chặn cư dân mạng gọi cô là chồng, không ngờ cô ấy lại không để ý chút nào, ngược lại còn khá tự hào, cho nên Cố Cảnh Hàm để cho họ tuỳ ý gọi.

Hàn Bùi Vân được trời phú cho khuôn mặt trẻ con, tập thể hình là chất chống oxy hóa tốt nhất, mười năm sau không có sự thay đổi rõ rệt nào, dáng người vẫn hoàn hảo và săn chắc như trước.

Dù bận rộn với công việc nhưng cả hai đều cố gắng hết mình trong việc giáo dục con cái.

Cũng giống như hôm nay, trong buổi họp gia đình hàng tuần, Cố Cảnh Hàm kết thúc việc xã giao về nhà sớm, Hàn Bùi Vân đặt kịch bản trong tay xuống, cùng bọn trẻ ăn cơm tối, chính thức bước vào chế độ họp.


Cô và Hàn Bùi Vân ngồi ở hai đầu đối diện của chiếc bàn dài, Hàn An Ca và Cố Chỉ Lịch ngồi một bên, Hàn An Ngôn và Cố Hân Lôi ngồi ở một bên kia.

Hai trưởng lão nhà họ Cố quanh năm sống ở nước ngoài, khi về nước thỉnh thoảng muốn ở cùng cháu nội, kể từ đó cũng không chuyển nhà. Mấy năm nay các dì già ở nhà lần lượt xin nghỉ việc, muốn về quê hưởng thụ tuổi già, hiện tại người giúp việc trong nhà đều là thiếu nữ, gọi là Cố Cảnh Hàm phu nhân và Hàn Bùi Vân là thái thái.

Như thường lệ, sẽ mang trà sữa nóng mới pha đến cho mọi người trước buổi họp thường kỳ.

Hàn An Ca cho rất nhiều đường vào trà sữa, Cố Chỉ Lịch không có chút dấu vết trợn mắt, sau đó đánh vào tay Hàn An Ca.

Hai đứa đã 15 tuổi, đang học cấp ba ở trường quốc tế, so với An Ca, tính cách Cố Chỉ Lịch trầm tĩnh hơn nhiều, từ nhỏ đến lớn đều hiểu chuyện, cũng chuyên tâm học hành hơn An Ca, học kỳ nào cũng lấy học bổng.

Khi còn nhỏ, Cố Chỉ Lịch thường đi theo sau An Ca, thích nghe An Ca kể cho cô bé nghe những điều mới mẻ mà cô không hiểu, không biết mối quan hệ giữa hai người bắt đầu xoay chuyển từ khi nào. Người từng cần được An Ca bảo vệ Cố Chỉ Lịch lại trở thành người mạnh mẽ hơn, bắt An Ca sinh sau cô bé mấy ngày gọi là chị, quản lý đời sống của An Ca, sau khi đến tuổi dậy thì hai bạn nhỏ không thích hợp ngủ cùng nhau.

Cố Chỉ Lịch mười lăm tuổi buộc tóc đuôi ngựa, có khuôn mặt trẻ con giống Hàn Bùi Vân, làn da trắng trẻo, các đường nét trên khuôn mặt vẫn chưa phát triển hoàn thiện, có những đường cong mềm mại của một cô gái. Bởi vì học tập chăm chỉ và sử dụng đôi mắt quá nhiều nên đeo một cặp kính nửa gọng màu đen, tư thế ngồi thẳng, nhìn từ xa trông giống Cố Cảnh Hàm hơn.

Hàn An Ca vốn hảo ngọt, sau khi bị Cố Chỉ Lịch đánh một cái, lập tức đặt túi đường xuống, đôi mắt đào xinh đẹp cong cong, lúc không chú ý liền rắc đường vào trà sữa.

Đánh giá từ vẻ mặt của cô nhóc, bị Cố Chỉ Lịch quản cô nhóc rất vui, tính cách không hề thay đổi vì vụ bắt cóc hồi còn nhỏ, ngoài khả năng đồng cảm phi thường, cô nhóc vẫn là một người lạc quan và rất nhiệt tình với mọi việc.

Nhà trường chủ trương tinh thần học đường tự do, cởi mở và Hàn An Ca đã làm rất tốt, váy đồng phục học sinh được cô nhóc chủ động cắt ngắn đến trên đầu gối, nhuộm mái tóc dài xoăn màu tím, nếu sáng sớm dậy sớm, còn trang điểm nhẹ.

Dường như lớn lên phát triển sớm hơn Cố Chỉ Lịch, Hàn An Ca đã cao gần 1,7 mét, đường nét khuôn mặt rõ ràng, vẻ ngoài xinh đẹp khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhớ tới.

Hàn Bùi Vân từng nghi ngờ An Ca, thích ăn diện đang yêu sớm, nhưng Lịch Lịch thề thay An Ca nói không có, người này chỉ muốn ăn diện.


Cố Cảnh Hàm tôn trọng sở thích của bọn trẻ, chỉ cần bọn trẻ khỏe mạnh, vui vẻ, tuân thủ pháp luật, cô sẽ không bao giờ can thiệp vào việc khác.

Người chủ trì các cuộc họp hàng tuần thay phiên nhau, hai mẹ và con đều có quyền chủ trì, điều cả nhà mong muốn là không khí gia đình hòa thuận, bình đẳng.

Bình đẳng là đến mức có thể gọi thẳng tên mẹ.

Đến lượt Cố Hân Lôi làm người chủ trì cuộc họp hôm nay, cô bé đã viết trước nội dung vào sổ, hắng giọng một cách thản nhiên: "Con là Cố Hân Lôi với tư cách là người chủ trì cuộc họp hôm nay, và biên bản cuộc họp được viết bởi người mẹ thân yêu của chúng con, cô Cố Cảnh Hàm."

Cố Cảnh Hàm một tay cầm sổ, một tay cầm bút, giơ tay ra hiệu.

"Cuộc họp tuần trước do An Ngôn chủ trì. Vấn đề chính được đặt ra là - Cô Hàn Bùi Vân gần đây bận viết kịch bản, suốt một tuần không kể cho chúng con nghe câu chuyện nào. Cô Cố Cảnh Hàm về nhà muộn ba ngày liên tục. Mẹ ấy về nhà thì đi tìm mẹ Hàn không đến hôn bọn con. Còn chị Cố Chỉ Lịch mua quà cho chị Hàn An Ca, vậy mà không mua cho bọn con...."

Hàn An Ca nghe thế, cong môi lên cười khiêu khích.

Cố Hân Lôi vẫn chưa nói xong, nói thêm: "Còn có chị An Ca, tuần trước An Ngôn đã có nhắc, tuần này vẫn tiếp giả quỷ tiếp tục hù bọn con."

Cố Chỉ Lịch liếc nhìn Hàn An Ca, trong mắt tràn đầy "Cậu thật nhàm chán."

Hàn An Ca cúi mặt xuống, nhịn cười.

"Tuần này, con và An Ngôn đã nhận được quà bổ sung từ chị Cố Chỉ Lịch, là một hộp socola bộ lâu đài Lego. Ngoài ra, cô Hàn Bùi Vân biết sai liền sửa, có kể truyện hai lần cho bọn con, nhưng cô Cố Cảnh Hàm...."

Cố Cảnh Hàm ngừng ghi chép, tay còn lại đặt lên trán, xem ra lại sắp bị đứa nhỏ phê bình.


Cố Hân Lôi nói tới đây thì vừa ấm ức vừa kích động: "Không chỉ không hôn bọn con, hôm kia về nhà còn say khướt, thậm chí còn bắt nạt mẹ!"

"Mẹ bắt nạt? Mẹ con á?" Cố Cảnh Hàm cảm thấy thật quá đáng, cả đời cô sẽ không bao giờ bắt nạt bảo bối Khóc Nhè của cô.

Hàn Bùi Vân cố gắng nhớ lại, ngày hôm đó cô cùng Cố Cảnh Hàm đi dự tiệc của một người bạn, kỳ thực có chút say, về đến nhà...

Cái bắt nạt mà con gái nói chẳng lẽ....

"An Ngôn cũng nghe thấy!" Cố Hân Lôi kéo An Ngôn ngồi bên cạnh làm chứng, "Lúc đó có phải mẹ Hàn đang khóc phải không?"

Hàn An Ngôn nặng nề gật đầu.

Quả nhiên.

Hàn Bùi Vân biết ngay là việc này.

Lúc các cô tỉnh táo thì còn biết kiềm chế, dè dặt, mỗi động tác âm thanh đều khe khẽ, nhưng mỗi lần uống rượu vào thì khó mà kiềm chế được, quên hết tất cả, thường hay dẫn đến kết cục không mấy tốt.

Mấy lần trước thà đi thuê khách sạn không về, nhưng hôm đó thấy đã trễ, nghĩ bọn nhỏ đã ngủ say, cho nên về nhà với tâm lý ôm may mắn.

Xưa đâu bằng nay, trước kia An Ca và Lịch Lịch còn nhỏ, có thể lừa, giờ đứa nào cũng đến tuổi dậy thì, chuyện người lớn đều hiểu, đã không còn ở cái tuổi nhầm lẫn Peppa Pig với video xxx.

Lén liếc nhìn bọn hai đứa, An Ca thì cười rất vui vẻ, còn xúi Lịch Lịch cười chung.

"Đó không phải là bắt nạt..." Cố Cảnh Hàm không biết phải giải thích thế nào với bọn trẻ, cô cũng không muốn bọn trẻ hiểu đó là bạo lực gia đình, lại xem hai đứa lớn, hả hê khi nhìn thấy người ta gặp hoạ, đúng là cạnh lời.

Hàn Bùi Vân đổi chủ đề, hỏi Cố Hân Lôi: "Sao hai đứa lại nghe được tiếng động trong phòng mẹ?"


Cố Tâm Lôi chỉ vào Hàn An Ca đang cười lén, rất ấm ức: "Là do tối đó chị An Ca giả ma hù bọn con, con với An Ngôn sợ ngủ không yên, muốn tìm mẹ ngủ chung."

Hàn Bùi Vân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, trong khi Hàn An Ca mỉm cười giơ tay ra hiệu có chuyện muốn nói.

"Đó không phải là bắt nạt, chị với Lịch Lịch của bọn em trước kia nghe không thiếu." Hàn An Ca nói thật, lúc đó hai mẹ còn lừa hai đứa, nói không mặc quần áo là đang thi xem ai cởi đồ nhanh hơn.

"Không phải bắt nạt thì là gì ạ?" Cố Hân Lôi khó hiểu.

"Được rồi, tước quyền phát biểu trong cuộc họp lần này của Hàn An Ca." Cố Cảnh Hàm bình tĩnh nhấp một ngụm trà sữa, không ghi lại đoạn này.

"Mẹ thật bá đạo, mẹ..." Hàn An Ca muốn nói gì khác.

Cố Cảnh Hàm nhướng mày hỏi: "Còn muốn tiền tiêu vặt tháng sau không?"

Hàn An Ca vội vàng che miệng, quay đầu nhìn Cố Chỉ Lịch bên cạnh, Cố Chỉ Lịch nhìn cô, cười càng vui vẻ.

"Lôi Lôi, trả lời câu hỏi này của con, đây là hiểu lầm." Cố Cảnh Hàm nói, rồi nhìn Hàn Bùi Vân ở bên đầu bên kia bàn cười, cả hai tựa hồ đã đạt được nhất trí.

Sau đó mọi người công bố những vấn đề mới được phát hiện trong tuần này và tất cả các khía cạnh cần sự nỗ lực chung của mọi người, bầu không khí của cuộc họp rất tốt, mọi người đều phát biểu, trừ An Ca.

Cuộc họp kết thúc, Hàn An Ca lại giơ tay, thấy các mẹ phớt lờ mình, cô nhóc quay mặt lại cầu cứu Cố Chỉ Lịch.

Cố Chỉ Lịch bình tĩnh nói: "Mẹ, An Ca có chuyện muốn nói, đừng trừ tiền tiêu vặt của em ấy."

Cố Cảnh Hàm nghi hoặc nhìn cô nhóc: "Nói đi."

Hàn An Ca đứng dậy, mỉm cười, nghịch nghịch mái tóc xoăn mềm mại trên trán, trịnh trọng nói: "Các mẹ các chị em thân mến, con sắp debut rồi."
 
Chương 156: C156: Phiên ngoại 3 10 năm sau


Hàn Bùi Vân là nhà biên kịch kim bài nổi tiếng trong ngành, Cố Cảnh Hàm và Liễu Dĩ Tư đồng sáng lập công ty điện ảnh, hiện là một trong những công ty truyền thông giải trí nổi tiếng ở Trung Quốc. Hai người đều là một nửa người giới giải trí, nếu muốn, có rất nhiều tài nguyên có thể sử dụng, có thể dễ dàng mở ra một con đường thuận lợi cho An Ca.

Nhưng Hàn Bùi Vân không đồng ý, cô cho rằng An Ca nên ở lại trường và học tập chăm chỉ ở độ tuổi ở độ tuổi này.

Hàn An Ca không chịu nghe lời, thiếu chút nữa tức giận với mẹ, từ nhỏ cô nhóc đã có mơ ước làm người nổi tiếng, cách đây không lâu, cô cùng bạn học tham gia buổi thử vai cho một bộ phim thanh xuân vườn trường, kết quả là bạn học bị từ chối, còn cô được đạo diễn nhìn trúng, đây rõ ràng là một cơ hội hiếm có.

Cố Cảnh Hàm không có lập tức bày tỏ ý kiến, cô vẫn giữ quan điểm như trước, chỉ cần bọn trẻ lớn lên khỏe mạnh vô tư, bất kể chúng muốn làm gì, cô cũng sẽ không ngần ngại ủng hộ.

Hiển nhiên trái ngược với quan điểm của Hàn Bùi Vân, thấy cô và An Ca đang giằng co trước mặt mấy con, cô đứng ra giảng hoà: "Giải tán họp trước đi, mẹ với mẹ con về phòng thảo luận."

"Con...." Hàn An Ca đỏ mặt, không cam lòng mà gọi hai mẹ lại, lấy hết can đảm để phản đối, "Con không phải đang thương lượng với hai mẹ, con đây là thông báo."

Hàn Bùi Vân cảm thấy lời này rất quen thuộc, cô chợt nhớ tới Cố Cảnh Hàm từng nói những lời tương tự với mẹ cô ấy, quả thật là mẹ con ruột thịt, nếu đổi lại là Lịch Lịch thì sẽ không dùng thái độ này khiêu chiến cô.

Sau nhiều đêm thảo luận kỹ càng, Hàn Bùi Vân và Cố Cảnh Hàm đã tổ chức một cuộc họp nhỏ riêng cho An Ca vào đêm cuối tuần.

Ý của Cố Cảnh Hàm là, An Ca có thể thoải mái thử nghiệm những gì mình thích, sống không mang theo tiếc nuối, nếu thử không được, các cô sẽ ở đó chăm lo cho An Ca.

Trong tình huống này, phản đối có lẽ không có tác dụng, thái độ Hàn Bùi Vân mềm đi, nói trước với An Ca những tình huống có thể gặp phải.

"Nếu con muốn đi con đường này thì hãy dùng năng lực của chính con mà đi, không được phép ký hợp đồng với công ty của dì Tư Tư, ở bên ngoài cũng không được nói là con của mẹ và mẹ Cố, nếu vấp ngã, thì tự bản thân gánh chịu, mẹ và mẹ Cố sẽ không giúp con."

Cố Cảnh Hàm không đành lòng nói ra những lời tuyệt tình thế, nhưng ở trước mặt Khóc Nhè không dám bênh An Ca, đành khoanh tay không nói gì.

Nhìn thấy An Ca đồng ý, Hàn Bùi Vân lại bổ sung: "Con nhất định phải tiếp tục học tập. Một khi thành tích của con tụt quá nhiều, mẹ sẽ kéo con trở về."

Hàn An Ca cười đùa nói: "Kéo cũng không về."


Hàn Bùi Vân vẻ mặt nghiêm nghị, không có ý đùa giỡn: "Bộ phim con nói là của đạo diễn Trịnh phải không? Có muốn mẹ bây giờ gọi điện thoại cho chú ấy, để thử xem lời mẹ nói hiệu quả tới đâu?"

"Mẹ à?" Hàn An Ca cảm thấy thật vô lý, "Mẹ không giúp con nhận vai diễn thì thôi đi, thế mà còn ngáng chân con, mẹ là mẹ ruột của con thật hả?"

"Không phải." Hàn Bùi Vân hào phóng thừa nhận, lúc hai đứa nhỏ mười tuổi cô và Cố Cảnh Hàm đã thẳng thắn nói với An Ca và Lịch Lịch về vấn đề huyết thống, cho dù hai đứa trẻ không quan tâm mấy.

Hàn An Ca sửng sốt một lúc rồi quay lại nhìn mẹ kia.

Cố Cảnh Hàm cho rằng con gái nhìn mình như vậy thì cô nên nói gì đó, thế là nói: "Mẹ con nói rất đúng."

Vẻ mặt Hàn An Ca đờ đẫn, khóe miệng hơi nhếch lên, là bởi vì cô nhóc kỳ vọng quá cao với mẹ Cố.

"Hai mẹ không mong con sẽ đạt được thành tích lớn, tự dựa vào bản lĩnh của bản thân để có tài nguyên, còn nữa... trong giới này có rất nhiều cám dỗ, con phải nhớ bốn chữ, giữ mình trong sạch." Lúc Cố Cảnh Hàm nói lời này, vẻ mựat rất nghiêm túc, "Bảo vệ bản thân, nếu có ai ức hiếp con, không cần phải nhịn."

Cố Cảnh Hàm nói đến đó thì dừng lại.

Hàn An Ca vẫn hiểu, hai mẹ khẩu thị tâm phi, nói không giúp cô nhóc, nhưng thật ra nếu cô nhóc xảy ra chuyện, sẽ đứng ra chống lưng cho cô nhóc.

Người ngoài chỉ biết Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân có con, bởi vì bọn họ được bảo vệ rất tốt nên trên mạng có thể tìm thấy những bức ảnh rải rác đều mờ mịt. Vì vậy, khi ra mắt Hàn An Ca không được chú ý nhiều nhưng cô nhóc có thái độ tốt, lúc đóng phim rất nghiêm túc, không đóng phim thì về trường đi học, tối về nhà thì làm bài tập.

Nửa năm sau, web drama mà Hàn An Ca tham gia đã gây được tiếng vang lớn, trong phim cô nhóc đóng vai nữ thứ, vai này hoàn toàn khác biệt với vai nữ thứ các bộ khác, là vì yêu không có được mà sinh hận, bộ này nữ thứ trông giống nam thứ hơn. Là bạn thân của nữ chính, luôn quan tâm hết lòng với nữ một, bảo vệ và tin tưởng nữ một vô điều kiện. Mỗi khi nữ chính vì nam chính là bỏ bê mình, thì cô như một chú cún con nhìn chủ nhân rời đi mà không hề oán trách, trung thành chờ đợi chủ nhân về nhà.

Kiểu tréo ngoe gì thế này? Nữ chính chọn nam chính mà không chọn nữ hai, trong mắt mọi người đều trở thành tội đồ.

Bởi vì thiết lập nhân vật quá hay khiến người xem đau lòng, cộng với chiều cao vượt trội và khuôn mặt thanh tú khó quên của Hàn An Ca, độ nổi tiếng của nữ thứ đã vượt xa so với nữ chính khi phát sóng, đồng thời cô nhóc cũng giành được giải thưởng với vai này của Giải thưởng Kiwi TV 'Người mới xuất sắc nhất của năm'.

Hàn An Ca đã có một hành trình suôn sẻ, cô nhóc ký hợp đồng với một công ty đáng tin cậy và chưa bao giờ gặp phải tình huống nào khiến các mẹ phải lo lắng, cô có thể chọn những vai diễn yêu thích của mình từ hàng loạt kịch bản gửi đến, đồng thời cô cũng tích lũy được lưu lượng trong một thời gian ngắn.


Những người thích cô nhóc hầu hết đều là fan chị, những bình luận trên weibo thường là – [Chờ bé An Ca lớn lên, phải đến cưới chị nha.]

Hàn An Ca vừa đi học vừa chạy show, thời gian ở nhà ngày càng ít và đã bỏ lỡ vài cuộc họp gia đình định kỳ. Cố Chỉ Lịch đôi khi nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, trong lòng cảm thấy oán hận không thể giải thích được, cô bé biết An Ca có cuộc sống của riêng mình, hai người cuối cùng cũng sẽ xa cách, nhưng cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ.

Theo dõi Weibo của An Ca, mỗi lần đọc bình luận dưới phần cập nhật của cô nhóc, thấy mấy bình luận fans xưng là chị gái, nói muốn cưới An Ca, còn gửi cho An Ca mấy icon đầy cảm xúc.

Tất cả những điều này khiến Cố Chỉ Lịch cảm thấy rất khó chịu, nhưng cô bé không thể trực tiếp đề cập đến chuyện đó với An Ca, vì điều đó sẽ chỉ khiến cô có vẻ vô lý.

Hàn An Ca chưa bao giờ đề cập đến gia đình mình, khi được giới truyền thông hỏi về lý do tại sao cô gia nhập giới này, cô nhóc tự nhiên nói là do thích, sau đó còn cười ngọt ngào: "Điều kiện gia đình không tốt, mong kiếm được tiền, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ."

Sau cuộc phỏng vấn này, Hàn An Ca đã thêm một nhãn khác vào sự quyến rũ của mình - "Con gái hiếu thảo của mẹ".

Một số người hâm mộ thậm chí còn đề xuất gây quỹ cộng đồng để giúp cải thiện điều kiện gia đình của Hàn An Ca.

Với ngoại hình không chê vào đâu được, khả năng diễn xuất vượt trội trong số các diễn viên cùng tuổi, tận tâm và dễ gần, Hàn An Ca có danh tiếng tốt cả trong lẫn ngoài ngành.

Cho đến ngày đó khi giới truyền thông chụp một bộ ảnh, hình tượng hoàn hảo của Hàn An Ca đã hoàn toàn tan vỡ.

Tiêu đề tin tức - [Độc quyền! Một lưu lượng tuổi vị thành niên làm tiểu tam, ở trên đường phố hôn say đắm!"

Không chỉ ảnh mà còn quay video, đó là bằng chứng không thể chối cãi. Trong vòng nửa giờ sau khi tin tức được tung ra, nó đã đứng đầu danh sách tìm kiếm, theo sau là từ "Nổ" màu đỏ tím.

Mọi người mắng chửi, thương hại cô, biết điều kiện gia đình cô không tốt, nhưng cô vẫn phải có đạo đức căn bản, bán thân, tuổi còn trẻ làm tiểu tam, hay thật mới nổi tiếng không bao lâu, giờ coi như không có đường quay đầu.

Lúc đó Cố Cảnh Hàm đang họp công ty, cô thư ký trẻ tuổi đột nhiên đưa điện thoại cho cô, trên màn hình là một dòng tin tức đậm màu đen - [Mạng xã hội đồn chủ tịch tập đoàn Cố Thị ngoại tình với tiểu lưu lượng tuổi vị thành niên, lộ ra video hẹn hò vụng trộm.]


Thư ký tưởng đâu là chim hoàng yến được sếp bao nuôi, không dám hỏi nhiều, chỉ bảo sếp mau xem rồi đưa phương án xử lý.

"Cố tổng, tin tức này đã truyền đi, có muốn giao ngay cho Phòng Quan hệ công chúng không? Có thể nói cô ấy là con gái của sếp được không?"

Cố Cảnh Hàm im lặng, bấm vào xem lại một lần nữa, sau đó đưa điện thoại lại cho cô, bình tĩnh nói: "Tạm thời không cần xen vào."

Tạm dừng cuộc họp, đi đến văn phòng gọi cho Hàn Bùi Vân.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, Cố Cảnh Hàm đợi đối phương lên tiếng trước.

Kết quả là họ im lặng trong vài giây rồi cùng cười.

"Em phục thật đó." Hàn Bùi Vân xem tin nhắn trên weibo của cô, có một đám người đến bày tỏ sự đồng tình với cô, "Em mới bị mấy người trong công ty vây quanh, có người nhét đồ ăn vặt, có người đưa khăn giấy, an ủi nói em nghĩ thoáng, không có chị em vẫn xinh đẹp."

"Chị đang đọc những bình luận mắng chị, nói rằng tôi nên bị nhốt vào chuồng lợn vì tội ngoại tình, ngay cả trẻ vị thành niên cũng không tha...." Cố Cảnh Hàm không tức giận, nhưng lại thấy thú vị, lại cười lớn. nói: "Việc này không giải thích rõ không được, hủy hoại sự trong sạch của chị cũng không sao, An Ca vẫn là một đứa trẻ."

"Em vừa gọi cho An Ca, con bé tắt điện thoại. Có thể đang trên máy bay. Con bé nói với em chiều này sẽ về nhà."

"Đợi chị họp xong sẽ về, cùng nhau tâm sự xem giải quyết chuyện này thế nào."

Hàn Bùi Vân nói ok, sau đó hẹn trưa về nhà ăn cơm với nhau.

Bình thường chỉ có bạn bè thân thiết mới nhìn thấy con cái, rất ít người biết sự thật, đến chiều tin tức vẫn nóng hổi, nhiều chi tiết được tiết lộ.

Ví dụ như nơi Hàn An Ca hôn ngày hôm đó là trước cửa hàng 4S của một thương hiệu xe thể thao nào đó, rõ ràng là kim chủ mua xe cho, nhất thời vui quá quên hết nên hôn ngọt ngào.

Trong video, Hàn An Ca đeo kính râm, chỉ hôn vào mặt đối phương, sau đó vòng tay qua cổ 'kim chủ', như đang làm nũng, rồi ôm thật chặt.

Hàn An Ca vừa xuống máy bay, bật điện thoại lên, trên màn hình hiện lên một loạt tin nhắn, cô chưa kịp đọc thì đã nhận được cuộc gọi từ quản lý, mắng cô yêu quý lông vũ của mình.

Sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, Hàn An Ca hồi lâu không nói nên lời, từ khi sinh ra đến nay chưa từng thấy qua chuyện gì kỳ quái như vậy.


Nhưng điều đó có thể tha thứ được, đây là kết quả của việc mẹ cô không cho phép cô tiết lộ gia cảnh, cô nghe lời và thậm chí không nói với công ty quản lý.

Hôm đó cô thực sự vui quá quên trời quên đất, mẹ Cố đã đặt mua một chiếc xe thể thao mà cô thích, tuy chưa đủ tuổi lái xe nhưng chỉ cần nhìn nó trong gara cũng đã ghiền.

"Em sẽ gọi lại cho chị sớm ha." Hàn An Ca nóng lòng muốn về nhà liền cúp điện thoại.

Tài xế ở nhà đến đón cô, dọc đường tùy tiện xem qua bình luận trên weibo của mình, mọi người tỏ ra thất vọng với cô, bằng chứng xác thực, không cần giải thích, chỉ cần bỏ làm fan là được.

Hàn Bùi Vân và Cố Cảnh Hàm đã ngồi ở trên sô pha trong phòng khách chờ Hàn An Ca.

Hàn An Ca đá giày, dang rộng vòng tay chạy tới, ôm mẹ trước, dụi đầu vào lòng mẹ: "Mẹ, đã ba ngày không gặp rồi."

Hàn Bùi Vân búng trán Hàn An Ca, trêu chọc: "Con gặp phiền phức lớn rồi."

Hàn An Ca lại tiến đến ôm mẹ Cố, cố tình lặp lại động tác trong video, ôm mẹ hôn hai cái.

"Được rồi," Cố Cảnh Hàm đẩy con gái ra, buồn cười hỏi: "Con định làm thế nào đây."

"Dạ...." Hàn An Ca ngượng ngùng cười, lúng túng hỏi mẹ: "Mẹ, mẹ không thể mẹ con bị buộc tội ngoại tình phải không ạ?"

Hàn Bùi Vân biết đây là việc duy nhất cô có thể làm bây giờ, nhưng cô vẫn muốn nói rõ một điều: "Trước đây mẹ không cho phép con tiết lộ hoàn cảnh gia đình của mình. Đầu tiên, mẹ hy vọng con có thể nhận ra năng lực của mình và liệu mình có phù hợp đi con đường này hay không. Hai là không mong khi con nỗ lực gặt hái được chút thành quả, lại bị người ta nói được hai mẹ giúp."

"A." Hàn An Ca chen vào chiếc ghế giữa hai mẹ và nép mình trên ghế sofa tận hưởng, "Nhưng dù thế nào đi nữa, sẽ có người nói những lời khó nghe, lúc con bước vào giới này đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi."

Hàn Bùi Vân xoa đầu An Ca, cánh tay Cố Cảnh Hàm cánh tay nhẹ nhàng đặt ở phía sau An Ca, lơ đãng nhìn nhau, tự hiểu, An Ca của các cô đã trưởng thành rồi.

Vào buổi tối, Hàn An Ca đăng trên weibo – [Để tôi giới thiệu, đây là mẫu hậu của tôi @Cố Cảnh Hàm, còn đây là mẹ tôi @Phi Vân Ca [hình ảnh]]

Trong ảnh là CMND, ảnh CMND chưa qua chỉnh sửa vẫn có vẻ ngoài khác thường.

Địa chỉ và số CMND đều được làm mờ, dòng tên đặc biệt bắt mắt - Cố Hàn An Ca.
 
Chương 157: C157: Phiên ngoại 4 10 năm sau


Hàn An Ca tham gia một bộ phim truyền hình mới, trong bộ phim đó cô nhóc đảm nhiệm đóng vai thời niên thiếu của nữ chính, trước đó mấy ngày đoàn làm phim đã tung trailer, trong trailer có vài giây cảnh hôn của cô nhóc với diễn viên nam, đoàn làm phim còn note "Nụ hôn màn ảnh đầu tiên của Hàn An Ca", đã tạo thành chủ đề nóng.

Kể từ khi Hàn An Ca tự công khai về gia thế của mình, không còn nghi ngờ gì nữa, cô nhóc càng thêm nổi tiếng.

Ngoại trừ việc giả nghèo bị cư dân mạng lên án, nhưng sau khi cô nhóc giải thích và xin lỗi thì người ta cũng chịu hiểu, bởi như cô nhóc nói, mọi người sẽ càng quan tâm đến cuộc sống ngoài đời của cô nhóc hơn là tác phẩm.

Sau khi cư dân mạng biết được sự thật, cư dân mạng không còn gọi Cố Cảnh Hàm là "chồng" nữa, mà chạy vào Weibo của cô với Hàn Bùi Vân gọi "mẹ chồng".

Sau khi trailer này được tung ra, Cố Chỉ Lịch không nhớ mình đã vô tình bấm vào bao nhiêu lần, màu sắc trong ảnh mờ ảo đẹp đẽ, nhạc lồng nhẹ nhàng êm ái, còn nam diễn viên điển trai nâng mặt An Ca lên, hai người nhìn nhau trìu mến.

Nhìn họ từ từ đến gần, Cố Chỉ Lịch bất giác cau mày.

Không có cận cảnh môi nhưng chắc chắc động tác nghiêng đầu đã chạm vào mặt Hàn An Ca.

Cố Chỉ Lịch kéo thanh tiến độ, xem đi xem lại đoạn này, còn có phóng to hình ảnh, có chiếc mũi thẳng của An Ca, hàng mi dày hơi run lên sau khi nhắm mắt lại và hai cái cằm gần như áp sát vào nhau.

Biết rõ đây chỉ là diễn, nhưng....

Cố Chỉ Lịch tắt màn hình, có chút khó chịu mà nghĩ, cho dù không hôn nhưng động tác này cũng quá thân mật.

Hôm nay là cuối tuần, hai mẹ không có ở nhà, hai đứa em hình như đến nhà bạn cùng lớp chơi, ở nhà chỉ có cô và mấy người giúp việc, đối mặt với một bàn sách giáo khoa, một chữ cũng không xem được.

Nghĩ đến chuyện ngoài trừ hôn, sau này Hàn An Ca còn quay những cảnh ở trên giường, cảnh cuồng nhiệt, Cố Chỉ Lịch lập tức thấy thở không nổi, cả người đều không khoẻ.

Đăng nhập vào tài khoản clone weibo, bấm vào weibo của Hàn An Ca, bên dưới bài đăng chia sẻ lại trailer, bình luận có nhiều lượt like nhất chính là — [Tránh ra đi! Cục cưng An Ca của tôi chỉ được phép hôn tôi thôi!]

Cố Cảnh Hàm nhớ đến thuở nhỏ, mỗi khi cô bé bị ngã hay đụng vào đâu, chỉ cần la đau, thì tên kia sẽ đến hôn lên mặt cô bé, nói như thế sẽ không đau nữa.

Đang lúc suy nghĩ đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, cô bé bị giật mình vì có ngươi vào bất ngờ khi chưa cho phép.

Cố Chỉ Lịch ngạc nhiên nhìn ra cửa, tưởng đó là cặp em sinh đôi nghịch ngợm, như khi thấy người thì hoá ra là người mà cô bé đang suy nghĩ.

Cảm thấy chột dạ vội vàng tắt màn hình, đặt điện thoại vào góc bàn.

"Cố Chỉ Lịch!" Hàn An Ca đắc ý gọi tên cô bé, đi đến trước mặt, khom lưng nhìn Cố Chỉ Lịch, rồi cười rộ lên vì ý đồ đã được thực hiện: "Bị mình doạ rồi phải không?"


"Cậu...." Cố Cảnh Hàm đẩy kính lên, hít một hơi thật sâu mà không để lại dấu vết, "Sao về rồi?"

"Mình đóng máy trước thời gian, thứ hai sẽ đi học với cậu." Hàn An Ca nói xong, nhặt cuốn vở trên bàn lên xem, "Tiêu rồi, nhiều bài tập về nhà quá, chị dạy bù cho em ha?"

Cố Chỉ Lịch làm mặt lạnh: "Không."

Hàn An Ca vẫn tiếp tục cười, nghiêng đầu ghé sát vào tai cô: "Vậy mình gọi cậu là chị nha?"

Cố Chỉ Lịch vẫn nghiêm mặt.

"Chị ơi.... Chị tốt của em ơi... dạy bù cho em đi mà." Hàn An Ca nhìn thấy vành tai Cố Chỉ Lịch dần dần đỏ lên, không biết từ bao giờ, mỗi khi làm nũng bên tai Cố Chỉ Lịch, thì bản thân cô nhóc bị thôi thúc phải cắn cái tai kia, để xem thử làn da mềm mại kia có thể cháy máu hay không.

Hàn An Ca cảm thấy bản thân thật là hư.

Cô nhóc không nhịn được mà muốn khi dễ Lịch Lịch.

"Buổi tối...." Cố Chỉ Lịch cảm thấy cổ họng có cát, cô bé làm vài động tác nuốt nhưng nói ra tiếng vẫn khó khăn, "Mình sẽ dạy bù cho cậu, bây giờ mình phải làm bài tập."

"Được nha." Hàn An Ca đồng ý, đúng lúc quay mặt đi: "Vậy để mình mượn vở của cậu xem trước."

Cố Chỉ Lịch mất kiên nhẫn đuổi An Ca đi ra ngoài, chờ An Ca đi rồi, cô bé lại cầm điện thoại, đổi tài khoản Weibo, ôm má nóng bừng suy nghĩ hồi lâu, hành vi vừa rồi của cô có phải là cố ý quá mức không?

Buổi tối, hai mẹ sẽ dự tiệc, Hàn An Ca đoán chừng theo thói quen của hai mẹ, cộng thêm lần trước bị hai nhóc con nghe thấy, chắc chắn đêm nay sẽ không về nhà.

Ăn tối xong, Hàn An Ca ôm cặp sách, gõ cửa phòng Cố Chỉ Lịch.

Phòng của Cố Chỉ Lịch rộng hơn phòng của cô nhóc một chút, chỗ bàn ngày xưa lót tấm thảm bò khi con nhỏ giờ biến thành chiếc bàn rộng 1,5 mét, trước khi An Ca đến thì ngay bàn đã được sẵn một cái ghế.

Hàn An Ca đặt cuốn sách lên bàn và lặng lẽ di chuyển chiếc ghế đến bên cạnh Cố Chỉ Lịch.

Cố Chỉ Lịch nhìn Hàn An Ca rồi cười cười, ánh mắt vô thức rơi vào môi An Ca.

Cô bé nghĩ, chắc chưa hôn đúng không?

"Có thể bắt đầu chưa?" Hàn An Ca thấy Cố Chỉ Lịch thất thần.


Cố Chỉ Lịch định thần lại, mở sách giáo khoa ra, lật đến nội dung cô bé muốn nói.

Lần này, Hàn An Ca nghỉ học nửa tháng, vẫn như trước, Cố Chỉ Lịch tóm tắt lại trọng điểm cho An Ca, thật ra mẹ có thuê nhóm giáo viên đến dạy riêng cho cô nhóc, lúc rảnh thì có thể ở khách sạn học, nhưng mỗi lần An Ca về nhà, sẽ có rất nhiều chỗ không hiểu.

Nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, cả hai đều mệt mỏi, Cố Chỉ Lịch thở dài nói: "Cứ thế này thì làm sao vào được đại học?"

Hàn An Ca nhẹ nhàng nói: "Mình muốn thi vào trường hí kịch, chỉ cần lấy vừa điểm vào được trường là được rồi, yêu cầu không cao."

"Thật à...." Cảm xúc của Cố Chỉ Lịch hạ xuống, cười tự giễu, cô bé còn tưởng đâu vào đại học thì hai người vẫn có thể cùng nhau đi học.

Câu nói kia đến ngay miệng, Hàn An Ca thấy Cố Chỉ Lịch cúi đầu đọc sách, cuối cùng vẫn không nói ra.

Học được một lúc thì trời đã khuya nhưng ngày mai là chủ nhật, cùng không cần ngủ sớm, Hàn An Ca nằm ăn vạ trên ghế treo trong phòng, lướt Weibo của mình, rồi chọn vài bình luận thú vị để trả lời lại.

Cố Chỉ Lịch từ phòng tắm đi ra, thấy An Ca vẫn chưa đi, thuận miệng hỏi: "Sao? Định ngủ ở đây à?"

Hàn An Ca ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh, cười ngọt ngào: "Được không?"

Dĩ nhiên là không! Từ lúc đến tuổi dậy thì, Cố Chỉ Lịch đã không ngủ với An Ca, mặc dù là chị em, nhưng người lớn cũng cần có không gian riêng, ngủ chung là không thích hợp.

Mặt Cố Chỉ Lịch nghiêm túc, trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng chỉ mím môi.

"Chị ơi?" Hàn An Ca gọi cô bé, trong lòng ngứa ngứa, bước tới nhẹ nhàng nhéo chóp tai đỏ của cô bé.

"Buông... buông ra!" Cố Chỉ Lịch hoảng loạn hất tay cô nhóc ra.

Hàn An Ca bật cười, xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, vẫn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại.

"Cậu ngày càng nhàm chán." Hàn An Ca khoanh tay, nhìn cô bé đầy hứng thú, "Có đôi khi mình rất nhớ thời con nhỏ, mình có thể hôn cậu, có thể ôm cậu, còn có gọi nhau là vợ chồng."

Cố Chỉ Lịch đỏ mặt, không nhìn An Ca: "Con nít thì biết cái gì?"


Hàn An Ca không tỏ ý kiến chỉ nhún vai, hỏi: "Có thể ngủ chung, nên đêm nay mình có thể ngủ lại đây chứ?"

Cố Chỉ Lịch mím chặt môi, không có từ chối, cô đúng là cũng có chuyện muốn nói với An Ca.

Hàn An Ca coi như đã được ngầm đồng ý, cười tươi lấy ra bộ đồ ngủ và đồ lót ở trong cặp, sau đó nhanh chóng chạy vào nhà tắm.

Cố Chỉ Lịch há hốc mồm, nhóc này thế mà đã chuẩn bị từ sớm!

Tắt đèn, nằm trên giường, cả hai đều nằm ngửa, rất lâu không ai nói gì.

Lòng bàn tay Hàn An Ca có chút đổ mồ hôi, lúc ghẹo Lịch Lịch thì có thể không đàng hoàng, nhưng đến lúc đụng phải chuyện, thì cũng sẽ nghiêm túc xử lý.

Cô nhóc thấy nằm như thế này không thoải mái nên quay người sang một bên.

Cố Chỉ Lịch quay đầu lại nhìn An Ca, rõ ràng bọn họ đã lớn lên cùng nhau, tại sao đối với người cô bé quen thuộc nhất, lại không nói nên lời?

"Cố Chỉ Lịch." Hàn An Ca gọi tên thật của cô bé.

Cố Chỉ Lịch bực tức trả lời: "Gì?"

Hàn An Ca không cho bản thân thời gian do dự nữa, mà hỏi: "Cậu định đi du học hả?"

"Ừ." Cố Chỉ Lịch vốn cho rằng An Ca phải biết, từ nhỏ cả hai đã học trường quốc tế, chuyện đi du học rất là đương nhiên.

Hàn An Ca im lặng một hồi lâu, sau đó tựa như đang tự nói với chính mình: "Vậy chẳng phải là... khó gặp lại cậu sao?"

Cố Chỉ Lịch hơi sửng sốt: "Cậu muốn học ở học viện hí kịch, lại còn phải đóng phim, vốn dĩ đã khó gặp mặt rồi."

"Nhưng mà, ở trong nước muốn gặp cũng rất dễ, mình có thể đến trường tìm cậu, chúng ta sẽ thường xuyên về nhà."

Cố Chỉ Lịch không nói gì ngay, như đang suy nghĩ.

"Thành tích của cậu tốt hơn mình nhiều, sau này mẹ Cố còn phải bắt cậu đến công ty làm, nên...." Hàn An Ca muốn giả vờ như chưa từng đề cập đến chuyện này.

Cố Chỉ Lịch đột nhiên hỏi: "Cậu hy vọng mình sẽ học đại học ở trong nước à? Ở cùng thành phố với cậu sao?"

Hàn An Ca muốn nói phải, nhưng cảm thấy như thế quá ích kỷ, không làm được.

Nếu Hàn An Ca đã hỏi mình một vấn đề, vậy Cố Chỉ Lịch cũng muốn hỏi lại An Ca một vấn đề.

"Đoạn cậu diễn cảnh hôn, là hôn thật à?" Hàn An Ca nghe xong có chút cạn lời, không suy nghĩ đã nói, "Đương nhiên là giả rồi, nụ hôn đầu tiên của mình...."


Cố Chỉ Lịch cảm thấy sợi dây căng thẳng trong đầu cô cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hàn An Ca đổi giọng, phát hiện mới: "A? Cậu để ý hả?"

Hoa Điển: "Ồ? Ngươi để ý tới?"

Cố Chỉ Lịch không nói gì.

Sau đó, An Ca kể lại cho Cố Chỉ Lịch nghe: "Đạo diễn vốn muốn hiệu ứng chân thực, nên bắt hôn thật, mà mình không chịu, mình muốn...."

Cố Chỉ Lịch nghe được tiếng nhịp tim điên cuồng của cô, thấy An Ca đột nhiên im lặng, sốt ruột hỏi: "Muốn sao?"

Hàn An Ca chậm rãi nói, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc: "Lỡ đâu người mình thích để ý cảnh hôn diễn của mình thì phải làm sao giờ?"

"À." Sau khi nhận được câu trả lời, Cố Chỉ Lịch nhắm mắt lại, hài lòng chuẩn bị ngủ.

Đột nhiên, bên tai cô vang lên một giọng nói cố ý hạ thấp, giống như hàng trăm chiếc lông vũ mịn màng, khiến trái tim cô nhột nhột: "Vậy, cậu có để ý không?"

Cố Chỉ Lịch nắm chặt chăn, máu như muốn chảy ngược.

Này là sao đây?

"Trước giờ, mình vẫn luôn muốn hỏi cậu... Mình tưởng cậu đã quên, nhưng giờ nhìn lại thì... giống như cậu đang giả ngơ?" Hàn An Ca dùng ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm, chống một tay đỡ đầu, một tay năm cằm Lịch Lịch, ngón cái nhẹ nhàng phác thảo đôi môi của cô bé.

Đặt đầu ngón tay vào giữa môi, Cố Chỉ Lịch ngơ ngác nhìn An Ca, hoàn toàn không có sức từ chối.

Ngay lập tức, trên môi cảm nhận được hơi ấm, giống như chuồn chuồn bay lướt qua, ngắn ngủ, mềm nhẹ.

"Cố Chỉ Lịch, lúc nhỏ chúng ta đã ước định, đợi mình lớn lên thêm chút nữa, phải đến cưới mình đó."

—-

Lời của tác giả:

Cố Chỉ Lịch: Để mình xuống giường đi tìm đũa thần năm xưa!

Hàn An Ca: Có... có quá nhanh không???

—Hết—
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom