Dịch Full Âm Nữ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
827,390
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Âm Nữ

Âm Nữ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




ÂM NỮ

Tác giả: 魏乌合

Thể loại: Linh dị, plot twist, BE.

Số chương: 4 chương

Editor: Mắt nâu

GIỚI THIỆU

Chị tôi là â.m nữ, bẩm sinh đã sợ ánh sáng.

Mẹ tôi chưa bao giờ cho chị ra ngoài, càng không để chị ấy làm việc mà luôn cẩn thận chăm sóc, cho chị ăn ngon uống ngon.

Thế nhưng, tôi chưa bao giờ ghen tị.

Bởi vì tôi biết, t.h.ị.t của chị tôi sẽ sớm được sử dụng thôi.
 
Chương 1


1.

Đồ ăn trong nhà tôi, mỗi bữa ăn đều sẽ chia làm hai phần.

Một phần là thức ăn của chị tôi - mỗi bữa đều có hai đến ba món thịt, nhiều dầu, khẩu phần đầy đủ.

Phần còn lại là của tôi và mẹ, đơn sơ thanh đạm.

Hầu hết đều là dưa muối ăn với cơm trắng, có khi chỉ là mấy củ khoai lang.

Kể cả vào buổi trưa thì phòng của chị tôi vẫn rất tối, không có cửa sổ, cũng không để đèn.

Tôi mò mẫm trong bóng tối, đặt thức ăn lên bàn:

“Chị, ăn cơm thôi.”

“Từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của thịt kho rồi, hehe.”

Chị tôi vặn vẹo thân hình mập mạp, từ trên giường đứng dậy. Tôi cảm nhận được mặt đất như rung chuyển theo mỗi bước chị ta đi.

Thấy trên bàn toàn là thịt kho béo ngậy, tôi vô thức nuốt nước bọt.

Trong ký ức của tôi, từ sau khi tôi lên bảy thì đã không còn được nếm mùi vị của thịt nữa.

Bốp!

Bàn tay mập mạp của chị tôi vung lên, tát tôi một cái đến mức choáng váng đầu óc:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Đồ chó, thức ăn của tao mà mày cũng dám dòm ngó à?”

Tôi liên tục xin lỗi, khoé miệng rỉ máu, hai bên tai ong ong.

“Đúng rồi, đổ cái bô cho tao đi.”

Chị ta hung hăng chửi bới:

“Hai ngày nay không đổ, mẹ kiếp, mày muốn thối chet tao à?”

Dáng vẻ chị ta như sắp đánh tôi khiến tôi giật mình, vội vàng chạy qua, bê cái cái bô lên rồi chạy ra khỏi phòng.

Tôi vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy mẹ tôi cầm bát, đợi sẵn ở ngoài.

“Chị mày ăn thế nào? Có hài lòng với thức ăn không?”

Tôi rụt rè đáp:

“Hài lòng ạ, nhìn có vẻ ăn rất ngon.”

Nghe vậy, mẹ tôi lập tức vui vẻ, miệng cười như hoa nở, tự nói thầm:

“Tháng sau chị mày 18 tuổi rồi, ngày tháng hưởng phúc sắp đến rồi!”

2.

Trong thôn, những gia đình khác sinh con trai thì đều muốn cho con trai ăn ngon, uống ngon nhất.

Đến nhà chúng tôi thì ngược lại.

Thậm chí, tôi còn từng nghĩ rằng chị tôi mới là con ruột, tôi là được nhặt về từ mương nước hôi thối nào đó.

Chị tôi làm cái gì cũng đúng cả.

Tôi cứ nghĩ vậy mãi cho đến nửa năm trước, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa trưởng thôn và mẹ tôi.

Sau cuộc nói chuyện đó, tôi mới biết chị tôi là âm nữ, sinh vào giờ âm tháng âm năm âm, cơ thể cực âm.

Toàn bộ cơ thể của âm nữ đều là báu vật, sau khi trưởng thành thì chính là [Thuốc cực bổ].

Trời đất phân âm dương, dương suy thì âm thịnh.

Thịt của chị tôi... ăn gì bổ nấy!

Nghe nói, tên què họ Trương trong thôn đã đặt trước thịt đùi, gã mù họ Mã chỉ rõ muốn lấy đôi mắt, Triệu cụt tay thì chuẩn bị kho bàn tay...

3.

Còn nửa tháng nữa mới đến ngày chị tôi trưởng thành.

Mẹ tôi khóa cửa phòng chị tôi lại, đề phòng chị ta chạy trốn.

Âm nữ sợ ánh sáng.

Nếu chị tôi tiếp xúc với ánh sáng, toàn thân sẽ lập tức nóng rát, cực kì đau đớn.

Ngày thường, cho dù có bảo chị tôi ra ngoài thì chị ta cũng sẽ không ra.

Thế nhưng hiện tại, mẹ tôi vẫn cảm thấy khóa cửa sẽ an toàn hơn.

Gần đây trưởng thôn đến nhà tôi càng lúc càng thường xuyên, bước đi của ông ta nhẹ nhàng như ma quỷ.

Nếu không phải ông ta bị bệnh lao, từ xa có thể nghe thấy tiếng ho, tôi thật sự không thể nhận ra ông ta đã đến.

“Xuân Hà.. khụ khụ…”

Tôi thò đầu ra:

“Trưởng thôn?”

Trưởng thôn ừ một tiếng rồi nói:

“Phúc Oa Tử, mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu đang ở sân sau, đang nhặt hành ạ.”

Tôi trả lời.

Trưởng thôn âm thầm liếc về phía phòng của chị tôi, vỗ vỗ vai tôi.

Tôi vốn gầy gò, sức tay của trưởng thôn lại mạnh, khiến cho cơ thể tôi lắc lư nghiêng ngả.

“Phúc Oa Tử, cháu càng lúc càng gầy đó!”

Trưởng thôn cười thành tiếng:

“Gầy, gầy chút cũng tốt!”

Tôi còn chưa kịp hỏi tại sao thì mẹ tôi đi đến:

“Con đi rửa hành trên bếp đi, mẹ nói chuyện với trưởng thôn đã.”

“Con…”

Tôi vừa định mở miệng thì thấy mẹ tôi trừng mắt, hoảng đến mức lập tức nuốt những gì định nói xuống bụng.

Tôi vội vàng đi vào bếp rửa hành, muốn đợi bọn họ nói chuyện xong thì sẽ hỏi trưởng thôn cho rõ.

Chẳng phải mọi người đều nói béo là có phúc ư, gầy thì tốt gì cơ chứ?

“Trưởng thôn, tôi đã đồng ý rồi, phổi của âm nữ đó sẽ cho ông một cái, nhưng đến khi bán thịt thì ông phải giúp tôi.”

Giọng của mẹ tôi vọng đến.

Cả người tôi run rẩy, nhanh chân trốn ra sau bức tường.

“Thịt âm nữ nhiều như thế, cho dù tên què họ Trương muốn phần đùi, gã mù họ Mã muốn phần mắt thì vẫn không bán hết được.”

Mẹ tôi vội nói:

“Thịt đùi nhiều nhất 10 cân, tôi chỉ bán một con mắt.”

“Những thứ còn lại, cô muốn thế nào?”

Trưởng thôn hỏi.

Mẹ tôi thấp giọng nói:

“Những thứ còn lại bán cho người trong thành phố, họ sẽ cho giá cao.”

“Có thể, nhưng tôi muốn hai, ba phần não, để cho con trai bại não của tôi.”

Trưởng thôn ra điều kiện, mẹ tôi không nói lời nào, xem như đồng ý.

Trưởng thôn đàm phán thành công thì hài lòng rời đi.

Nghe xong giao dịch máu me của bọn họ, tôi quên luôn cả việc mình muốn làm.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của mẹ tôi:

“Phúc Oa Tử, con đang làm gì ở đây vậy?”

4.

"Tôi..."

Mặt tôi tái mét vì sợ hãi.

Mẹ tôi sầm mặt hỏi:

“Mày đã nghe thấy gì rồi hả?”

"Nghe gì cơ ạ?"

Tôi giả vờ bối rối.

Mẹ tôi bước tới, đá tôi một cái rồi quát tháo:

“Mày đứng đực ra đây làm gì hả? Mày không thấy trong nhà còn nhiều việc thế sao?”

Ọc ọc.

Bụng tôi réo lên, tôi cười khổ:

“Mẹ ơi, đến giờ nấu ăn rồi.”

"Mày đó, một thứ rác rưởi mà cũng xứng đáng được ăn sao?"

Mẹ tôi cầm chổi đuổi đánh tôi tôi:

“Mày phải gầy đi, gầy mới là may mắn!”

Mẹ tôi không cho tôi ăn gì suốt nửa ngày hôm đó.

Món thịt lợn luộc mà bà ta nấu cho chị tôi trong bữa trưa và bữa tối ngon đến mức khiến tôi không ngừng ch ảy nước miếng.

Sau khi đưa bữa ăn cho chị gái mình, tôi không đành lòng rời đi, mong rằng chị tôi có thể để thừa một ít đồ ăn sau khi chị ta ăn xong.

"Mày đang nhìn gì hả?"

Miệng chị tôi đầy dầu mỡ:

"Thằng khốn này, mày có muốn ăn không?"

"Muốn!"

Suốt từ sáng đến giờ tôi chưa được ăn một hạt cơm nào, chỉ được cho nửa củ khoai lang, đói đến mức đầu choáng mắt hoa luôn rồi.

Chị tôi gắp một miếng thịt lớn, lắc lắc đưa ra trước mặt tôi:

“Ăn đi.”

“Cảm ơn chị!”

Tôi chạy nhanh tới.

Nhưng tôi không ngờ, tôi vừa mới bước đến gần, chị ta lại ném thịt xuống đất, dùng chân giẫm nát miếng thịt!

"Loại như mày mà cũng có thể ăn thịt này hả? Đồ khốn kiếp!"

Mặt tôi đỏ bừng, mắt đỏ lên vì tức giận, không kìm chế nổi mà hét lên:

"Mày đang làm cái quái gì vậy hả? Mày là con "heo béo" được mẹ nuôi, sắp bị làm thịt rồi!"

Nói xong, tôi lập tức thấy hối hận.

Chị tôi nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ:

“Không phải mày mới là người sắp chet sao?”
 
Chương 2


5.

Người sắp chet là tôi ư?

Tôi cười khẩy:

“Chính tai em nghe được mẹ nói chuyện với trưởng thôn, ngày chị trưởng thành chính là ngày chet của chị!”

“Em bị bọn họ lừa rồi.”

Chị tôi lắc đầu, thở dài:

“Lúc đó e rằng họ đã phát hiện ra em đang nghe lén.”

“Chị đừng nói nhảm!”

Tôi mắng.

Sắc mặt chị tôi trở nên bình tĩnh:

“Em có nhớ ngày sinh nhật của mình không?”

“Ngày thứ năm tháng năm.”

Tôi nói mà không cần suy nghĩ.

“Chính xác mà nói, là ngày dương tháng dương năm dương, em là cơ thể thuần dương.”

“Tác dụng của em, là đổi mạng cho ba chúng ta.”

Nghe thế, tôi hơi run, cứng cổ nói:

“Ba chúng ta chet lâu như vậy rồi, xương cốt sớm đã tan rã hết, sao có thể đổi mạng được chứ?”

“Những người khác không được, thế nhưng đồng tử dương như em thì có thể.”

Chị tôi lau dầu mỡ trên miệng:

“Cơ thể thuần dương, lại là đồng tử, sao Bắc Đẩu che chở, âm tà không thể xâm nhập.”

“Em đừng quên, ba chúng ta là người làm nghề âm dương, thiếu âm đức nên mới chet sớm.”

“Chỉ cần chiếm đoạt được thân thể của em, không chỉ có thể hồi sinh, mà cho dù âm sai muốn câu hồn cũng không thể làm gì được.”

Chân tay tôi lạnh buốt, nhanh chóng nghĩ đến mấu chốt trong đó:

“Vậy còn chị thì sao? Mẹ nuôi chị để làm gì?”

Chị tôi cười lạnh:

“Mẹ là phụ nữ, nếu nhận dương khí quá nặng sẽ dễ phá huỷ mệnh cách, dẫn đến tai ương. Sự tồn tại của chị chính là để cân bằng dương khí trong cơ thể em.”

“Thịt mà mẹ luôn cho chị ăn đều là thịt chet, nuôi dưỡng âm khí của chị, suy cho cùng theo cách tính của người xưa, chị mười lăm tuổi đã trưởng thành rồi. Còn em, trước khi sang mười bốn tuổi thì em vẫn là đồng tử.”

“Sau khi trưởng thành âm khí của chị giảm dần, thế nhưng dương khí của em thì sắp đạt đến đỉnh điểm.”

Tôi vội hỏi:

“Vậy cơ thể của em sẽ bị cướp đi trước khi em mười bốn tuổi ư?”

Năm sau tôi mới tròn mười bốn tuổi.

“Nếu những gì chị đoán không sai, một thời gian nữa vào sinh nhật của chị là khi âm khí thịnh nhất, đó cũng là ngày tốt nhất để chiếm đoạt em.”

Da đầu tôi tê dại, cố gắng trấn tĩnh bản thân:

“Chị nói với em những lời này để làm gì?”

Chị tôi hít một hơi sâu:

“Chị muốn hợp sức với em, chúng ta cùng nhau chạy trốn!”

6.

“Chạy trốn?”

Tôi không hiểu:

“Ngay cả ánh sáng chị cũng không nhìn được thì có thể chạy đi đâu?”

“Không nhìn được ánh sáng thì chị vẫn có thể dùng vải quấn thân.”

Chị tôi đau đớn cười:

“Vẫn tốt hơn là bị nhốt cả đời.”

“Nếu thật sự bị chiếm đoạt thành công, cả đời này của chị đều dùng để nuôi dưỡng cơ thể thuần dương của ba chúng ta, mãi mãi đánh mất sự tự do.”

Tôi lắc đầu:

“Vậy tại sao mẹ lại muốn tìm những người khác trong thôn?”

Trong thôn có rất nhiều người, đều bị bữa tiệc chiêu đãi thịt âm nữ thu hút, đến lúc đó họ đều sẽ đến.

“Muốn làm việc đi ngược ý trời thì phải hiến tế.”

Chị tôi cười nhẹ:

“Mẹ không bịa ra một lý do, làm sao có thể lừa bọn họ gom những vật hiến tế này… lại chung với nhau.”

“Lừa đảo! Em thấy là chị đang lừa em thì có.”

Tôi vẫn không thể chấp nhận được.

Chị tôi cười khổ:

“Em không tin thì chị có thể hiểu được, dù sao thì trước đây chị đối xử với em không tốt. Thế nhưng, nếu chị không cư xử như vậy, e rằng mẹ sẽ đề phòng em.”

“Lúc đầu chị định qua vài ngày nữa mới nói cho em biết, nhưng em đã biết rồi thì đương nhiên chị sẽ nói thật.”

“Em nghĩ xem, ngoài việc đánh mắng em, chị có làm gì tổn thương em nữa không?”

Ánh mắt tôi hơi sững lại.

Ngẫm lại trước đây, quả thật chị ấy chưa từng làm gì khác, thậm chí có mấy lần chị ấy còn giúp tôi một cách khó hiểu, để tôi khỏi bị đánh.

Tôi trấn an bản thân, hỏi tiếp:

“Chị muốn làm gì?”

“Em chỉ cần làm việc này là được.”

Chị tôi lấy ra một hạt ngọc:

“Vào ngày sinh nhật của chị, em ngậm hạt ngọc này vào miệng. Âm dương hợp nhất, có thể khống chế năng lượng âm dương tạm thời.”

Nói đến đây, sắc mặt chị ấy trở năng hung ác:

“Đợi khi đó hút cạn khí âm dương của bọn rác rưởi này, để bọn họ hồn bay phách tán thì chúng ta mới được tự do.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Những ngày này em đeo vòng ngọc bản mệnh của chị đi, tránh cho lúc đó sinh ra phản ứng bài xích.”

Chị tôi lại nói:

“Hơn nữa, nó còn có thể bảo vệ em bình an.”

“Vâng.”

Nghe vậy, tôi thấy hơi cảm động.

Mắt thấy sinh nhật chị tôi ngày một gần, mẹ tôi cực kì vui mừng.

Nửa đêm, bà ta thường ôm hũ tro cốt của ba tôi rồi nói chuyện một mình.

Mấy ngày nay, mẹ tôi đối xử tốt với tôi hơn hẳn.

Ánh mắt bà ta nhìn tôi, đều chan chứa sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.

Tôi đoán, chắc hẳn bà ta đang thích nghi trước, dù sao thì không lâu nữa ba tôi sẽ chiếm đoạt cơ thể của tôi mà.

“Mẹ, mẹ đừng nhớ ba quá, mẹ vẫn còn có chúng con.”

Tôi nói.

Mẹ tôi nghe xong, sắc mặt lập tức mất đi nét dịu dàng, lớn tiếng mắng:

“Chúng mày lấy cái mà so sánh với ba mày? Hai đứa phế vật!”

“Chúng mày nên chet thay cho ba mày!”

Đáy lòng tôi tràn đầy sự lạnh lẽo.

Quả nhiên, trong tim mẹ tôi, tôi và chị gái tồn tại chỉ là vì ba tôi, bất cứ lúc nào bà ta cũng có thể vứt bỏ chúng tôi.

Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi!

Khi tôi được sinh ra thì ba tôi đã mất, mặc dù tôi muốn gặp ông ấy, hy vọng ông ấy sống lại, thế nhưng tôi càng không muốn chet.

7.

Cách ngày sinh nhật chị tôi, vẫn còn bảy ngày.

Từ khi biết hoàn cảnh của mình, tôi luôn bị mất ngủ. Không biết có phải do nghỉ ngơi không tốt hay không mà tôi luôn cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.

Điều kỳ lạ là, hình như ánh mắt của những người trong thôn nhìn tôi đều có thâm ý.

Chẳng lẽ họ biết điều gì ư?

Trưởng thôn dẫn đứa con trai bại não của ông ta đi dạo, vừa nhìn thấy tôi thì chủ động chào:

“Phúc Oa Tử, mới có mấy ngày mà cháu gầy đi nhiều quá vậy! Trên mặt không có chút thịt nào.”

“Xuân Hà nuôi con tốt thật, có phúc lắm!”

Nhắc mới nhớ, gần đây thức ăn mẹ tôi cho tôi ăn càng ngày càng ít, có bữa cả ngày tôi chỉ được ăn nửa cái bánh bao.

Có lẽ vì lần trước tôi không cẩn thận nhắc đến ba.

“Trưởng thôn, cháu sắp chết đói rồi, có phúc gì cơ ạ?”

Tôi mở miệng, van nài nói:

“Bác cho cháu chút đồ ăn đi mà, cháu chia cho bác phúc khí.”

Nghe thế, gương mặt trưởng thôn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Phúc Oa Tử, chớ nói nhảm! Cháu gầy là chuyện tốt, không lâu sau cháu sẽ hiểu thôi.”

Tôi ngu ngơ không hiểu gì.

Trưởng thôn dẫn đứa con trai bại não, hiên ngang bước đi.

Buổi chiều sau khi làm việc xong, tôi thực sự chịu không nổi nữa, đói đến mức tay chân run rẩy.

Nhân lúc mẹ tôi không chú ý, tôi lặng lẽ đi ra ngoài.

Tôi muốn mò ra sau núi nhổ rau dại, tìm ít quả dại, ít nhiều cũng có thể ăn tạm cho đỡ xót ruột, còn hơn là bị đói chết.

Kết quả tôi vừa ra đến sau núi thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đạo sĩ.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Chú Cửu?”

“Phúc Oa Tử, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông mặc áo đạo sĩ mỉm cười.

Chú Cửu chính là sư huynh của ba tôi.

Tôi mơ hồ nhớ rằng, lúc tôi vừa sinh ra thì ba tôi đã mất, lúc đó chị gái tôi vẫn còn nhỏ, mẹ tôi một thân một mình khó khăn gánh vác gia đình.

Khi ấy, chú Cửu thường xuyên giúp đỡ chúng tôi, cho chúng tôi đồ ăn.

Tôi vội chào hỏi, vô cùng kích động:

“Chú Cửu, lâu rồi không gặp chú.”

“Mấy năm nay chú bận rộn quá, không có thời gian đến thăm các con.”

Chú Cửu cười, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn:

“Phúc Oa Tử, con bị làm sao vậy? Sao dương khí gần như bị cạn kiệt thế hả?”

8.

“Hả?”

Tôi kích động hỏi:

“Chú Chín, con vẫn sống sờ sờ đây, không sao mà.”

Vẻ mặt chú Cửu nghiêm túc, chú bắt mạch cho tôi.

“Mạch yếu, dương khí như ngọn nến trước gió, cứ tiếp tục như vậy thì con sẽ chet!”

Sắc mặt tôi tái nhợt:

“Chú Cửu, thế này là…”

Chú Cửu do dự một lúc:

“Gần đây con có gặp ma không, hoặc là, có đeo thứ gì không?”

Tôi vừa định lắc đầu thì bỗng nhiên nhớ đến vòng ngọc bản mệnh của chị gái. Tôi thoáng do dự, dù sao thì đó cũng là bí mật của chị gái tôi.

“May mà chú phát hiện kịp thời, nếu không, sợ rằng con cũng không biết mình sẽ chet như thế nào.”

Chú Cửu bắt được manh mối, thở dài nói:

“Nếu con có việc gì khó nói, không muốn nói cũng không sao, nhưng chú hy vọng con có thể bảo vệ tốt cho bản thân mình.”

“Chú không muốn con xảy ra chuyện.”

Nhớ lại những chuyện trước đó, tôi nghiến răng, kể lại chuyện của chị gái mình.

Sắc mặt chú Cửu càng trở nên nghiêm túc:

“Chị gái con lừa con đó! Thân thể con thuần dương, làm sao có thể mang trân châu bổn mệnh của âm nữ chứ!”

“Con bé đấy là muốn hút dương khí của con, điều hòa âm dương!”

Nghe thế, tôi như bị sét đánh:

“Chú Cửu, chú nói rõ hơn đi.”

“Âm nữ sợ ánh sáng, con bé hút cạn dương khí của con thì âm dương cân bằng, không những không sợ ánh sáng nữa mà còn có thể đạt được thân thể âm dương.”

Chú Cửu giải thích:

“Cơ thể âm dương, thể chất tu đạo trời sinh, tiền đồ vô hạn.”

“Đương nhiên, con bị hút cạn dương khí, chắc chắn sẽ không sống nổi.”

Cũng có nghĩa là, chị tôi cũng muốn tôi chet.

Tôi choáng váng, đầu óc ong ong.

Mẹ tôi muốn hồi sinh ba tôi, tôi phải chet; chị tôi muốn cơ thể âm dương, tôi cũng phải chet.

Mẹ kiếp, dù thế nào đi nữa cũng phải chet!

Chú Cửu lắc đầu:

“Về việc chị con nói, mẹ con muốn hồi sinh cho ba con, điều đó hoàn toàn là vô nghĩa.”

Tôi sửng sốt.

“Mẹ con muốn con và chị con… đều phải chet.”

Chú chậm rãi nói:

“Bữa tiệc âm nữ, âm nữ là món chính, đồng tử dương là củi, cả hai đều không thể thiếu!”

“Mà con, Phúc Oa Tử, chính là củi để đốt trong bữa tiệc âm nữ!”
 
Chương 3


9.

Củi?!

Nhớ lại việc mẹ tôi không cho tôi ăn cơm, bảo rằng gầy mới là tốt, tôi bất chợt thấy lạnh sống lưng.

Mỡ của người không dễ cháy, càng khô càng gầy thì càng dễ bén lửa.

Tôi tái mặt, van nài nói:

“Chú Cửu, chú nhất định phải cứu con!”

“Chú không thể ra tay.”

Chú chín lắc đầu thở dài:

“Chuyện này âm dương đan xen, nhân quả quá lớn, đối với những người hành nghề nhưng bọn chú mà nói, nếu nhúng tay vào ắt phải chịu phản phệ dữ dội.”

“Vậy phải làm sao ạ?”

Tôi vội vàng túm lấy cánh tay chú Cửu:

“Chú Cửu, chú chắc chắn có cách mà phải không?”

Chú Cửu do dự một hồi, nói:

“Thật ra có một cách, nhưng…”

“Chú nói đi, chỉ cần có thể sống thì bảo con làm gì con cũng đồng ý!”

Giọng tôi khàn khàn.

“Đây là bột tránh lửa, trước khi bữa tiệc âm nữ bắt đầu thì con uống vào, trong vòng mười hai tiếng sẽ không sợ lửa đốt.”

Chú Cửu đưa cho tôi một gói nhỏ có mùi thuốc:

“Đến khi đó con trốn trong bếp, chờ đến khi hiến tế, nhân lúc không ai để ý thì có thể tranh thủ chạy trốn, chắc chắc sẽ không bị phát hiện.”

Tôi hơi khó hiểu:

“Nếu chạy là xong, tại sao bây giờ không để con không chạy luôn?”

“Bởi vì nhân quả, những việc chúng ta đang làm này chính là che giấu, nguyên nhân đã phát sinh rồi, cho dù kết quả tốt hay xấu thì đều phải xảy ra, sau đó mới tính là kết thúc.”

Chú Cửu lạnh nhạt nói:

“Nếu không, con có chạy đằng trời thì họ vẫn sẽ tìm được con.”

“Điều chúng ta phải làm là tạo ra một [kết quả giả], để họ tưởng rằng bữa tiệc âm nữ đã thành công, củi là con cũng đã bị đốt cháy.”

“Còn về chuyện tại sao bữa tiệc âm nữ không hiệu quả thì ai mà biết được? Nó vốn chỉ là truyền thuyết thôi.”

Vẻ mặt tôi nghiêm túc, nhận lấy bột tránh lửa.

“Cảm ơn chú Cửu, nếu lần này con có thể sống, con nhất định sẽ hiếu kính chú đến cuối đời.”

Chú Cửu bật cười haha.

“Phúc Oa Tử, con có tấm lòng này là đủ rồi.”

10.

Về đến nhà, tôi lại bị mẹ đánh cho một trận.

Bà ta lớn tiếng mắng tôi, nói tôi lười biếng trốn việc, là một đứa hư đốn ham chơi!

Đến khi đánh mệt rồi, mẹ tôi mới chịu dừng tay.

Buổi tối, tôi mang thức ăn đến cho chị tôi, chị ta thấy dáng vẻ thảm hại của tôi, đẩy cơm sang bảo tôi ăn.

Chị còn giúp tôi xử lý vết thương, vẻ mặt đầy đau khổ.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được, có chị gái tốt biết bao.

Tôi múc một thìa cơm lớn nhét vào miệng, nhai kĩ miếng thịt thơm ngon, béo ngậy.

No nê rồi, tôi mới lau miệng bảo:

“Chị, em có chuyện muốn nói với chị.”

“Chuyện gì, chị nghe đây.”

Chị tôi trả lời.

Tôi sắp xếp lại lời lẽ, lấy vòng bản mệnh của chị ra:

“Chị, gần đây mẹ quản em nghiêm khắc hơn trước đây rất nhiều, còn giả vờ như vô tình mà tra soát khắp người em. Lần trước em không cẩn thận, giấu một cái lưỡi liềm trong phòng khiến cho bà ấy tức giận.”

“Cho nên, em muốn trả lại vòng ngọc bản mệnh cho chị, đợi đến khi họ ra tay thì chị đưa lại cho em.”

Nghe vậy, giọng điệu của chị gái tôi thay đổi:

“Không được!”

Như nhận thức được mình lỡ lời, chị ta hạ giọng:

“Phúc Oa Tử, vòng ngọc này để ở chỗ em sẽ an toàn hơn.”

“Đồ cũng không lớn, chị tin em có thể giữ gìn cẩn thận.”

Tôi giả vờ khó xử, chị gái lại dịu dàng nhỏ nhẹ, thuyết phục tôi rất lâu.

Nhìn thấy tôi bắt đầu dao động, thái độ chị ta trở nên cứng rắn hơn, thậm chí dần dà còn ra vẻ hơi tức giận.

Có vẻ, chị ta thực sự hoảng sợ.

Bấy giờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng, lấy lại chiếc vòng nhét vào trước ngực.

“Phúc Oa Tử, chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Em đừng trách chị ban nãy hung dữ với em nhé.”

Giọng nói của chị tôi trở về với sự nhẹ nhàng.

Ngoài miệng, tôi không ngừng nói không trách không trách. Thế nhưng trong lòng tôi cảm thấy lạnh giá cực kì.

Vì tốt cho tôi ư?

E rằng chị ta đang hận không thể hút hết dương khí của tôi càng sớm càng tốt, mau chóng cao chạy xa bay!

11.

Hôm sau, tranh thủ lúc trưởng thôn không có ở nhà, tôi chạy đến tìm đứa con trai bại não của ông ta.

Con trai trưởng thôn ngồi trong sân, cầm một con mèo nhỏ mới sinh nghịch trong tay, vẻ mặt điên dại.

“Hehe, chơi vui quá.”

Mèo con ngạt thở, liều mạng giãy giụa nhưng vô ích.

Ngay vào lúc mèo con không chống đỡ được nữa, cậu ta đột nhiên buông tay, khiến cho mèo con thở hổn hển.

“Haha.”

Bất chợt, khóe miệng cậu ta giật giật.

Cậu ta nhặt con dao bên chân lên, trực tiếp chặt đứt đầu mèo con.

Máu lập tức b ắn ra khắp người cậu ta.

Cậu ta nhìn khù khờ, trông như cục thịt di động mà không ngờ động tác lại nhanh nhẹn, quyết liệt đến thế.

Chứng kiến cảnh tượng đó, chân tay tôi run rẩy.

Tôi cẩn thận tiến lại gần:

“Tài Quý, đừng chơi cái này nữa, chúng ta chơi trò khác đi.”

Tài Quý lau máu mèo dính đầy mặt.

“Ồ, anh nói đi.”

“Ba cậu có nói cậu là gì không?”

Tôi vung vẩy quả dâu rừng trên tay:

“Nói đi, nói xong tôi cho cậu cái này.”

Nhìn thấy dâu rừng, mắt Tài Quý sáng bừng:

“Ba tôi nói, tôi là đứa trẻ thông minh nhất trên đời, rất nhanh thôi tôi sẽ trở nên càng thông minh hơn.”

Tôi đưa cho cậu ta hai quả dâu dại:

“Trả lời tiếp, tôi sẽ cho cậu thêm.”

“Ngọt!”

Tài Quý nhét dâu rừng vào trong miệng:

“Hỏi, mau hỏi đi.”

“Ba cậu có nói tôi là gì không?”

Tôi lại hỏi.

Tài Quý lắc đầu, nước bọt chảy ròng ròng dưới cằm:

“Anh… anh là một khúc củi, ba tôi nói anh sắp chet rồi, sắp bị thiêu chet…”

Nghe thế, tôi hiểu rõ trong lòng.

Sau khi tôi đưa số dâu rừng còn lại cho cậu ta, Tài Quý lập tức nhét cả đống vào miệng, nhai nuốt như điên.

Trong miệng cậu ta toàn là nước trái cây, máu mèo và màu quả dâu rừng trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn cực kì ghê tợn.

Sau khi ở lại nhà trưởng thôn nửa tiếng, tôi xoay người rời đi.



Chạng vạng, tôi đang rửa bát.

Mẹ tôi ngồi bên hiên nhà cắn hạt dưa.

Tên què họ Trương cách vách chạy xồng xộc vào nhà tôi, vẻ mặt hốt hoảng:

“Xảy ra chuyện rồi, Tài Quý giết ba nó rồi! Trưởng thôn chet rồi!”

12.

Mẹ tôi dẫn tôi chạy đến nhà trưởng thôn, dân làng đứng vây kín trước cửa nhà ông ta.

Trưởng thôn ngã trong vũng máu, đầu tách rời, cách xa cơ thể ông ta vài mét, được người ta phủ lên bằng vải.

Tài Quý đang ngồi dưới đất nghịch dao.

“Hehe, chơi vui, chơi vui quá.”

Tên què họ Trương chỉ vào Tài Quý hét lớn:

“Thằng ngốc này, mày bị điên rồi! Đến cả cha mày mà mày cũng giết?”

“Giết ba?”

Tài Quý vui vẻ cười toe toét:

“Tôi không giết, tôi không giết, đạo sĩ nói nếu chặt ba tôi, sẽ sống lâu trăm tuổi…”

“Nhảm nhí! Đầu ba mày đứt cả rồi, còn sống lâu trăm tuổi cái mẹ gì!”

Trương cụt tay vung vẩy cánh tay đã cụt cả bàn.

“Đúng là tạo nghiệt mà!”

Gã mù họ Mã chống gậy xuống đất.

Mẹ tôi chen qua đám người.

“Tài Quý, mày nói đạo sĩ, đạo sĩ nào?!”

“Đạo sĩ cao cao gầy gầy.”

Tài Quý li3m nước mũi, đột nhiên sờ lên đống máu trên mặt đất.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía trưởng thôn đang nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt, bật khóc:

“Ba? Sao ba tôi lại chet! Ba ơi!”

Mẹ tôi nghe vậy, vội vàng kéo tôi chạy đi.

Về đến nhà, mẹ tôi lục tủ, lấy ra một cái bọc vải dưới gầm giường, bên trong toàn là đồ hành nghề âm dương.

Nào là gương đồng, tiền đồng, kiếm gỗ đào, móng lừa đen.

“Phúc Oa Tử, chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!”

Sắc mặt mẹ tôi sa sầm.

“Lục Cửu tìm đến cửa rồi, ông ta đến đòi nợ!”

“Chú Cửu? Chú ấy đến đòi nợ ạ?”

Tôi nheo mắt nghi ngờ.

Mẹ tôi lắc đầu, cực kì bất an.

Đợi sau khi tôi đóng cửa lại, bà ta mới nói tiếp:

“Năm đó, sau khi ba con chết, Lục Cửu thường xuyên đến nhà chúng ta, con còn nhớ không?”

Tôi gật đầu.

“Thật ra ông ta vẫn luôn muốn thu nhận chị em con làm đệ tử.”

Mẹ tôi chậm rãi nói:

“Nhưng trước khi ba con chết đã nói với mẹ đừng giao hai đứa con cho Lục Cửu.”

“Mẹ đã từ chối Lục Cửu rồi.”

Tôi hỏi:

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Lục Cửu không chịu, muốn dùng vũ lực dẫn hai đứa đi.”

Mẹ tôi lại thở dài nói:

“Mẹ nhân lúc ông ta không chú ý nên đã bỏ thuốc chuột cho ông ta ăn.”

“Sau đó mẹ dẫn hai chị em con chạy trốn, chuyển nhà, mẹ cứ ngỡ làm vậy là có thể trốn thoát khỏi ông ta…”

Tôi ngạc nhiên:

“Ăn thuốc chuột mà vẫn sống ư?”

“Mẹ cũng không biết nữa!”

Mẹ tôi vỗ vỗ đầu:

“Nếu ông ta vẫn còn sống, chắc chắn sẽ đến đây báo thù!”

Tôi hít một hơi sâu, nói:

“Mẹ, vậy mẹ định làm gì?”

Mẹ tôi đưa bao vải trong tay cho tôi:

“Đây là đồ ba con để lại, con cầm đi.”

13.

Tôi nhận lấy bao vải, cầm trên tay nặng trĩu.

Mẹ tôi chỉ vào chiếc gương đồng bên trong, nói:

“Đây là đồ vật quý giá nhất của ba con khi còn sống, gương Càn Nguyên, nghe nói là một cổ vật thần kỳ được đào ra từ một ngôi mộ lớn.”

“Chỉ có đàn ông mới có thể sử dụng, con cầm lấy đi, chẳng may đến lúc đó gặp phải Lục Cửu thì cả nhà ta đều trông cậy vào con.”

Đầu óc tôi bối rối.

Chị tôi nói mẹ tôi muốn để ba tôi chiếm xác tôi.

Chú Cửu nói chị tôi muốn hút cạn dương khí của tôi, mẹ tôi muốn tôi làm củi cho bữa tiệc âm nữ.

Mẹ tôi lại nói chú Cửu trở về báo thủ, muốn giết cả nhà tôi.

Quanh đi quẩn lại, kiểu gì tôi cũng chet.

Không, tôi dễ bị giết đến vậy sao?

Trong ba người bọn họ, tôi nên tin lời ai đây?

Đầu óc tôi xoay chuyển, không ngừng nghĩ cách ứng phó.

“Phúc Oa Tử, tối nay chúng ta phải chạy thôi.”

Mẹ tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Tôi lắc đầu:

“Với tình trạng của chị con, chúng ta không thể chạy xa được đâu, có khi chưa chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp rồi.”

“Huống hồ, nếu như cái chết của trưởng thôn thật sự có liên quan đến chú Cửu, nói không chừng bây giờ chú ấy đang trốn ở đâu đó quan sát chúng ta!”

Mẹ tôi nghe thế, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Bà ta vội vàng nói:

“Phúc Oa Tử, con có cách gì không?”

Tôi nói:

“Mẹ, không phải mẹ định giết chị, mở tiệc âm nữ sao?”

“Làm sao con biết?”

Sắc mặt mẹ tôi đột nhiên thay đổi, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng.

“Lần trước mẹ nói chuyện với trưởng thôn, con nghe thấy hết rồi.”

Tôi vô cùng bình tĩnh:

“Thịt âm nữ, con cũng muốn ăn.”

Mẹ tôi nhìn chằm chằm tôi một lúc, nói:

“Con bé là chị của con.”

“Từ bé đến lớn, chị ta chưa từng coi con là em trai.”

Tôi lắc đầu cười khẩy:

“Hại con từ bé đã suy dinh dưỡng, ăn thịt âm nữ, xem như để cho con bồi bổ đi!”

Mẹ tôi thấp giọng nói:

“Có thể, nhưng con phải chuẩn bị củi đốt.”

“Đương nhiên.”

Tôi giả vờ như không biết những chuyện khác.

“Con có thể nói cách của con chưa?”

Mẹ tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi tiến lại gần, thì thầm bên tai mẹ:

“Đến lúc đó chúng ta cứ làm thế này… rồi thế này.”

“Kế hoạch tốt đấy!”
 
Chương 4: Hoàn


14.

Nhân lúc trời chưa sáng, tôi mò mẫm trong bóng tối, ra ngoài tìm chú Cửu.

Đến khi trở về, tôi tình cờ bắt gặp mẹ tôi đi tiểu đêm. Tôi liên tục ngáp, giả vờ mơ màng ngủ.

“Mẹ, cẩn thận, đèn phòng tắm hình như hư rồi, nhấp nháy hoài.”

Mẹ tôi buồn rầu nhìn tôi:

“Con vừa đi vệ sinh à?”

“Dạ.”

Tôi quấn áo trên người.

Mẹ tôi không nói gì, đoán chừng không nhịn nổi nữa nên đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Tảng sáng, tôi thay quần áo ra ngoài, đi chặt củi trên núi.

Lúc tôi quay về, trong nhà tôi có rất nhiều người. Mấy người như tên què họ Trương, Triệu cụt tay đều đến giúp đỡ.

“Phúc Oa Tử, con pha trà đi, mẹ đi làm bữa sáng cho họ.”

Mẹ tôi đang cho mì vào nồi.

“Dạ!”

Tôi đáp lời.

Sau khi pha trà xong, tôi đưa cho mẹ tôi một ly.

Bếp củi cháy hừng hực, hun người đến mức khó chịu.

Cả một ngày trôi qua, ai nấy đều rất vui vẻ.

Trong sân đặt một cái nồi lớn, một cái bếp đất lớn.

Chị tôi bị trói trong túi vải, cố ý để chị không nhìn thấy ai. Dù sao chị cũng sắp chet rồi, bị người như vậy nhìn thấy sẽ rất xui xẻo.

Đến mười hai giờ đêm, bất kể chị tôi vùng vẫy thế nào, mẹ tôi vẫn ra lệnh ném chị ta vào nồi hấp lớn.

“Đúng là béo quá đấy!”

Triệu cụt tay chửi rủa, gần như vặn cổ tay.

Tên què họ Trương khập khiễng nhưng động tác nhanh nhẹn, nham hiểm nói:

“Xuân Hà, củi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Xong hết rồi.”

Mẹ tôi cất tiếng, ánh mắt nhìn túi đen trong góc, bên trong hình như có người.

“Cứ ném luôn vào đốt đi, kẻo Phúc Oa Tử tỉnh dậy lại la hét giãy giụa.”

“Hiểu rồi.”

Tên què họ Trương li3m li3m môi.

Sau khi hấp gần hai tiếng, mùi thơm của thịt bắt đầu toả ra từ nồi hấp, dân làng ngửi thấy mùi thoang thoảng, không khỏi nuốt nước bọt.

Mẹ tôi xoa tay:

“Chuẩn bị mở nắp, bắt đầu bữa tiệc thôi!”

Đúng lúc này, một giọng nói u ám vang lên:

“Xuân Hà ơi Xuân Hà, bữa tiệc âm nữ này, các người cũng xứng đáng được ăn sao?”

15.

Chú Cửu bước tới, thanh kiếm trong tay bay ra.

Thanh kiếm cực kì sắc bén, bay xuyên qua đám đông, sau khi xoay một vòng thì đâm thẳng vào ngực mẹ tôi.

Sắc mặt mẹ tôi biến đổi, bà ta nhấc xô nước dưới đất lên ném ra.

Bùm một tiếng.

Thanh kiếm bay đến, đụng phải thùng gỗ rồi vỡ thành mấy mảnh.

Xì xì!

Dân làng xung quanh ngã khuỵa xuống đất, máu chảy lênh láng, đầu lìa khỏi cổ.

Chú Cửu giơ tay lên, lau lau lưỡi kiếm:

“Đừng hòng ngăn cản ta.”

Ông ta vừa dứt lời, kiếm dài lại lần nữa bay lên.

Mẹ tôi bình tĩnh đến lạ, phun hạt ngọc trong miệng ra.

Giọng nói cất lên trẻ trung lạ thường:

“Phúc Oa Tử, mau lên!”

“Không đúng, mày không phải Xuân Hà!”

Đồng tử chú Cửu đột nhiên co rút, thế nhưng đã không kịp nữa rồi.

Tôi nhanh như chớp lôi gương Càn Nguyên ra, luồng sáng chói lóa từ trong gương b ắn ra, đánh thẳng vào chú Cửu.

Chú Cửu bị đánh văng ra.

Ông ta lăm trên đất hai vòng, miệng phun đầy máu tươi.

Ông ấy chỉ tay vào mẹ tôi, vẻ mặt kinh hãi:

“Rốt cuộc mày là ai?”

“Mẹ tôi” đưa tay lên mặt, bỗng nhiên lột da mặt xuống.

Thứ lộ ra là một gương mặt khác, khuôn mặt của chị tôi.

Trong lúc đó, cơ thể chị ta vặn vẹo, không ngừng phì ra, một khối mỡ lớn xuất hiện.

“Âm nữ!”

Mặt chú Cửu tái nhợt, run rẩy đưa tay chỉ về phía nồi hấp:

“Vậy bên trong… là…”

Túi vải rơi xuống đất, tôi cởi dây ra, lạnh lùng nói:

“Chú Cửu, không có thịt âm nữ đâu, chỉ có thịt của mẹ cháu thôi, chú còn muốn ăn không?”

16.

Trong túi vải, ngoại trừ hai miếng thịt lớn, ở giữa còn có thi thể một người phụ nữ trung niên gầy gò.

Chính là mẹ tôi, Xuân Hà!

“Kế hay! Kế hay!”

Chú Cửu ngã gục xuống đất:

“Mày nghi ngờ tao từ khi nào?”

“Nghi ngờ?”

Tôi lắc đầu:

“Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ tin tưởng chú hoàn toàn!”

“Nhưng mà, đều nhờ có "bột chống cháy" của chú đấy, tác dụng tốt lắm.”

Nói đến đây, tôi nhìn vào bếp đất vẫn đang cháy lửa, bên trong có một cục than đen hình người đang sôi sùng sục.

“Tôi cho cả Tài Quý ăn nó, thế mà đến giờ thằng ngu đó vẫn chưa tỉnh lại.”

Tôi mỉm cười:

“Bị bỏng mà nó vẫn không nhúc nhích.”

Chú Cửu thở dài:

“Tuổi tác mới bao lớn, thế mà tâm tư lại sâu như thế.”

“Nếu không tâm cơ thì tôi đã sớm chet trong cái thôn này rồi.”

Tôi cười khẩy.

“Đừng nói nhảm với ông ta, giết ông ta rồi chúng ta đi thôi!”

Chị tôi lấy ra một cái lưỡi liềm, chạy nhanh tới, trực tiếp đâm vào cổ chú Cửu.

Sau khi làm xong, chị ta mò mẫm trên người chú Cửu, hẳn là muốn xem thử xem có thứ gì hữu ích hay không.

“Chị, bây giờ người trong thôn gần như đã chet hết rồi, chúng ta đi đâu đây?”

Tôi đột nhiên hỏi.

“Đi đâu?”

Chị tôi chẳng thèm quay đầu lại:

“Đất trời rộng lớn, chỉ cần ra khỏi cái thôn quỷ quái này thì đi đâu mà chẳng được!”

Tôi cầm chặt gương Càn Nguyên trong tay:

“Nhưng mà, chị, cho dù là chị hay em thì đều sống không được bao lâu đâu.”

“Âm nữ nữ và đồng tử dương, mặc dù trời sinh thần thông thế nhưng mệnh cách khiếm khuyết, không thể sống qua hai mươi tuổi.”

“Em muốn có cơ thể âm dương, em không muốn chet!”

Chị tôi đột nhiên quay đầu:

“Phúc Oa Tử, em…”

Bang!

Tôi lại kích hoạt Kính Càn Nguyên đánh vào sau lưng chị ta.

Chị tôi lập tức ngã gục xuống đất, cơ thể bị xuyên thủng một lỗ máu cực kì lớn.

“Tại sao.. khụ khụ…”

Vẻ mặt chị tôi phức tạp:

“Tại sao em lại vội vàng như vậy? Nếu muốn sống tiếp thì không chỉ có một cách mà.”

17.

“Ý chị là gì?!”

Tôi nhanh chóng chạy tới, trong lòng không hiểu sao bỗng tràn đầy sự bất an.

“Bổ sung mệnh cách, chỉ là cách làm cực đoan thôi…”

Chị tôi thảm thương mỉm cười:

“Vẫn còn một số phương pháp khác mà, chúng ta có thể từ từ thử…”

“Đừng tưởng em không biết chị định làm gì, em không giết chị thì người chet sẽ là em!”

“Thôi bỏ đi, chuyện cũng đến đây rồi.”

Chị ấy thoải mái mỉm cười, toàn bộ âm khí trong cơ thể cô ấy điên cuồng tràn vào cơ thể tôi, ngay cả những hạt ngọc bản mệnh cũng hóa thành chất lỏng chảy vào cổ họng tôi.

“Có lẽ vận mệnh chị nên như vậy, chị sẽ giúp em được như ý nguyện…”

Khí âm dương lưu chuyển trong cơ thể tôi, toàn thân tôi bỗng chốc cảm thấy cực kì khoan khoái.

Mệnh cách không trọn vẹn đã được bổ sung.

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi.

Tôi đờ đẫn quay đầu, nhìn thấy những người trong thôn bị chặt đầu đang nhặt đầu lên, lắp trở lại trên cổ.

Mẹ tôi bò từ trong bao tải ra ngoài…

Tài Quý phủi phủi đám tro đen trên người, cười toe toét với tôi.

Tay chân chú Cửu vặn vẹo một cách kỳ lạ, miệng cười lạnh lùng:

“Bây giờ bữa tiệc mới chính thức bắt đầu!”

18.

“Làm sao có thể! Làm sao các người có thể còn sống!”

Tôi hét lớn.

Chú Cửu sờ lên vết máu trên cổ:

“Có thể gì chứ, chúng tao chet từ lâu rồi.”

Nghe thế, tôi ngẩn ra, như bị sét đánh ngang tai.

Tôi bất chợt nhìn xung quanh, không khí ảm đạm, ma quỷ tràn lan.

Cái thôn này là thôn ma!

Chẳng trách, tôi vẫn luôn cảm thấy hành động của tất cả những người trong thôn đều vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không giống như người sống!

Đầu óc tôi choáng váng:

“Là các người, đều do ông bày trò!”

“Chị mày đối xử tốt với mày đấy chứ.”

Chú Cửu cười giễu cợt:

“Đáng tiếc, với kẻ ích kỷ từ nhỏ như mày, làm sao mày có thể tin con bé được đây?”

“Diễn suốt mười năm, chúng mày muốn bày trò gì thì chúng tao biết tỏng hết.”

Vẻ mặt mẹ tôi thù hằn:

“Tất cả cũng tại cơ thể âm dương của mày, nếu không tao sẽ không chet! Ăn thịt của mày rồi, vừa hay giúp tao bồi bổ lại!”

Món chính của bữa tiệc âm nữ, thế mà lại là cơ thể âm dương!

Tôi loạng choạng lùi về phía sau.

Chú Cửu cười điên cuồng:

“Cơ thể âm dương, thịt trường thọ, đảo ngược âm dương, rất nhanh thôi, chúng tao đều sẽ sống lại!”

“Mọi người, khai tiệc thôi!”

Dân làng bao vây tôi, tôi hoảng sợ muốn kích hoạt gương Càn Nguyên thì phát hiện, bởi vì đã sử dụng quá nhiều lần nên gương đã sớm nứt vỡ rồi.

Cả người tôi lạnh ngắt, không còn sức chống cự, mặc cho bọn họ cắn xé cơ thể, nuốt chửng máu thịt của tôi.

Sự hối hận bao trùm lấy tôi.

Là do tôi đã hại chị gái mình… Tôi đáng bị như vậy.

Ý thức tôi dần dần biến mất, muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã nghẹn lại.

“Tôi chỉ là một con chim bị nhốt trong lòng…”

Trong tiếng gặm nhấm, thế giới của tôi chìm vào bóng tối.



Không lâu sau đó, một người kiểm lâm bỗng nhiên phát hiện ra thôn làng nọ. Ngôi làng này rất kì quái, trước đây rõ ràng anh ta chưa từng thấy nó, cứ như thể nó đột nhiên xuất hiện từ trong không khí vậy.

Có rất nhiều người sống trong ngôi làng này.

Nhưng mà, anh ta nhớ, nơi này trước kia là nghĩa địa cơ mà?

(…)

Phiên ngoại Lục Cửu.

Mười tám năm trước, Tây Bắc bỗng nhiên xuất hiện một lăng mộ lớn.

Bán kính mười dặm quanh lăng mộ ấy bao trùm trong luồng năng lượng âm dương dày đặc, nghe đồn đây là cung điện dưới lòng đất của một hoàng tử thời cổ đại, bên trong chắc chắn sẽ có rất nhiều báu vật.

Tôi và sư đệ tìm một vài người bản địa thông thạo đường sá, dự định đến đó khám phá.

Ban đầu, mọi chuyện rất thuận lợi. Thế nhưng càng đi vào sâu thì tình huống lại càng không ổn.

Đây nào có phải lăng mộ của hoàng tử, đây rõ ràng là [Mộ âm nữ] cổ xưa!

Ngôi mộ này hung hiểm lạ thường, chỉ còn hai chúng tôi sống sót sau chặng hành trình.

Sau khi gian khổ chật vật mãi, chúng tôi mới tiến vào gian mộ chính.

Còn chưa kịp thu hoạch gì, tôi đã bị sự đệ đâm sau lưng, chet ngay trong cung điện dưới lòng đất.

“Sư huynh à, những đồ vật trong ngôi mộ này, càng ít người biết càng tốt mà.”

Đây là câu cuối cùng hắn ta nói với tôi.



May thay, số trời phù hộ, tôi được âm khí trong [Mộ âm nữ] nuôi dưỡng, biến thành ma quỷ, tạm thời chưa bị câu hồn xuống địa phủ.

Trong đầu tôi bấy giờ chỉ có một suy nghĩ, tôi phải báo thù!

Khi tôi tìm thấy sư đệ, hắn ta đang sống ở một thôn làng trong ngọn núi xa xôi, còn mua về một người vợ.

Tôi còn chưa kịp hành động thì hắn ta đã bỏ độc vào nguồn nước, giết sạch dân làng.

Vợ hắn mang thai, sau mười tháng, cô ta sinh ra một bé gái đúng vào ngày âm tháng âm năm âm.

Quá kỳ lạ, tôi đoán chừng điều này chắc chắn có liên quan đến ngôi mộ lớn kia.

Thấy sự việc chuyển biến, tôi lặng lẽ dùng cách nuôi ma, nuôi oan hồn của những người bị hại trong thôn, ngày qua ngày chờ đợi một cơ hội báo thù.

Chưa đến vài năm, sư đệ tôi lại có thêm một đứa con trai.

Lần này, đứa trẻ được sinh vào ngày dương tháng dương năm dương.

Ngày hôm đó, sư đệ bóp cổ người vợ vừa sinh con cho hắn đến chet.

Tôi lại vận dụng sức mạnh, triệu hồn linh hồn của người phụ nữ đó, sau cùng mới lấy được một vài thông tin hữu ích.

Hóa ra, sư đệ tôi tình cờ lấy được một cuốn sách cổ. Trong sách viết về cách để trường sinh bất tử, đó là: Ăn thịt của cơ thể âm dương.

Cần có một âm nữ và một đồng tử nam, để người này nuốt chửng người kia thì mới có thể tạo ra cơ thể đó.

Thế nhưng khi thực hiện, cả hai đều phải tự nguyện thì việc biến đổi mới thành công.

Thịt của cơ thể âm dương còn có một rất nhiều khả năng thần thông. Nếu ma quỷ ăn xương trắng và thịt của họ vào thì có thể đảo ngược âm dương, hồi sinh trở về từ cõi chet.

Tôi biết, đã đến lúc mình cần hành động.

Tôi hợp sức với đám oan hồn trong làng, thao túng vợ sư đệ tôi là Xuân Hà giết chet hắn. Sau đó, chúng tôi hợp sức tạo ra một ngôi làng ma.

Việc nuôi nấng âm nữ và đồng tử dương đều nằm trong kế hoạch của chúng tôi. Từ đầu đến cuối, cả làng vẫn luôn diễn kịch.

Chúng tôi kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ đợi thời điểm mà cả hai bọn chúng đều tự nguyện… nuốt chửng, hoặc bị nuốt chửng.

(Hết.)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom